Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1670: Việc nghĩa không từ
Theo thực lực Vu Nhai càng ngày càng mạnh, hắn có thể cảm giác được sự cường đại của miếng đá này.

Nhưng bây giờ ánh sáng của miếng đá có cường đại cũng vô dụng, phải giải được Hoa tuyết bảy màu trước mắt mới được.

Oong...

Ngay thời điểm Vu Nhai đang ngơ ngác nhìn miếng đá trước mắt, không biết nên hạ thủ thế nào, miếng đá bỗng nhiên run rẩy, cũng tản ra thứ giống như như Hoa tuyết bảy màu xung quanh, tuyệt đẹp giống như thiên nữ dưới những cánh hoa rơi. Khi Vu Nhai vẫn chưa phản ứng được, không gian hoa tuyết bảy màu xung quanh hắn đột nhiên chuyển động. Đúng hơn là những bông hoa tuyết xung quanh đều đang chuyển động.

Ban đầu chúng vốn cũng chuyển động. Nhưng chúng chỉ chậm rãi bay xung quanh. Hiện tại tốc độ chuyển động lại nhanh hơn. Vu Nhai thậm chí có thể cảm giác được áp lực nào đó. Dường như những bông hoa tuyết sẽ từ bức tường không gian quỷ dị xung quanh lao tới.

Không, không phải dường như, mà là thật sự lao tới.

Từng mảnh hoa tuyết hợp thành dòng nước, vẽ ra một gợn sóng mỹ lệ lao về phía miếng đá thần bí. Khi lao đến chỗ miếng đá, lại không có va chạm gì kịch liệt, mà nhẹ nhàng xuyên qua miếng đá, đồng thời một lần nữa lại tuôn phía xung quanh.

Nếu như xem Hoa tuyết bảy màu chỗ bức tường không gian xung quanh thành một hồ nước, như vậy, gợn sóng mỹ lệ hiện tại này giống như mở ra một lỗ thủng ở bên cạnh bờ hồ tạo thành rãnh nước, dẫn nước tới. Sau khi chảy qua miếng đá lại dẫn nước trở lại.

A, những hoa tuyết dường như chỉ tới bắt tay miếng đá, giống như chào hỏi.

- Vu Nhai, không thể để cho những bông hoa tuyết bảy màu trở lại. Chúng chỉ là qua miếng đá giải thứ ma pháp trên đó, lại không có bất kỳ tiêu hao nào. Phải nhân lúc chúng chảy ra còn chưa tiêu hao hết. Nếu không lát nữa ngươi có thể giải được bí mật trên miếng đá này, nhưng vẫn không có biện pháp rời khỏi nơi này.

Vừa rồi khi Vu Nhai đang choáng váng, giọng nói của Thôn Thiên Kiếm Linh đột nhiên vang lên.

- Tiêu hao? Ta phải làm thế nào mới tiêu hao hết chúng được? Châm trận sao?

- Sợ rằng không được. Những bông hoa tuyết này cũng không phải do nguyên tố tạo thành, mà là truyền thừa ý thức nào đó. Hoặc nói là tinh thần lực. Vừa rồi khi chúng chảy ra ta mới cảm giác được... Nếu là ý thức, ngươi nhất định phải hấp thu hết, tiếp nhận vào trong đầu ngươi, giống như tiếp nhận truyền thừa của Binh Linh chúng ta.

Thôn Thiên Kiếm Linh nói thật nhanh. Nếu không nói nhanh một chút, sợ rằng những hoa tuyết này sẽ trở về hết.

- Truyền thừa, ta hiểu được.

Thật ra Vu Nhai căn bản không hiểu rõ lắm. Hắn chỉ hiểu hoa tuyết giống như truyền thừa của Binh Linh. Hắc hắc, hiện tại lại là truyền thừa Thần Chi Nguyên Giới. Hơn nữa còn là truyền thừa, từ trước đến nay hắn chưa từng tiếp xúc qua. Bất kể thế nào, hiện tại hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều.

Thân ảnh Vu Nhai chợt lóe lên. Ngay thời điểm gợn sóng hoa tuyết bảy màu tuôn trở lại chưa đầy một thước đã bị hắn chặn lại.

Mười hai loại nguyên tố thần đạo đồng thời bạo phát. Linh giác kéo dài. Đầu muốn lơn lên. Vu Nhai bất chấp tất cả, trực tiếp hút vào.

- A...

Thành công, Vu Nhai không ngờ thật sự thành công, hút hết những bông hoa tuyết bảy màu vào trong đầu hắn. Nhưng cùng lúc đó hắn cũng hét thảm một tiếng.

Con mẹ nó, vẫn như vậy. Hắn chưa từng học qua ma pháp, cũng chưa từng học qua ma pháp trận. Ngươi bảo hắn làm thế nào thích ứng được với những hoa tuyết phức tạp kia?

Truyền thừa, quả thực chính là đánh ký ức trực tiếp vào trong ý thức ngươi. Nhưng vấn đề là ngươi có thể tiếp nhận hay không. Một mảnh hoa tuyết chính là một ma pháp trận thần bí bị ép lại. Ngươi nói hắn có thể tiếp nhận hay không?

Cũng ví dụ như một người Âu Châu, từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc qua chữ Hán, ngươi đột nhiên đánh chữ Hán vào bên trong trí nhớ của hắn, hắn có cảm giác gì? Không hiểu ra sao. Nhưng nhiều chữ Hán như vậy, tất nhiên vẫn không đến mức khiến hắn thần kinh thác loạn. Nhưng nếu như số lượng chữ Hắn tăng lên gấp vạn lần, hắn có thể trực tiếp phát điên hay không? Nhưng nếu như là một người hiểu được chữ Hán, ngươi cho số lượng chữ Hán gấp vạn lần, tuy rằng hắn cũng sẽ đặc biệt thống khổ, nhưng những thứ này đều là thứ hắn quen thuộc, cho dù nhiều hơn nữa cũng sẽ không phát điên.

Trước mắt Vu Nhai chính là tình trạng này. Chỉ một phần nhỏ hoa tuyết bảy màu hắn còn có thể miễn cưỡng chịu đựng được. Nhưng lượng hoa tuyết bảy màu trước mắt chính là một hồ nước nhiều như vậy, hơn nữa còn phức tạp hơn chữ Hán rất nhiều. Ngươi bảo hắn làm sao bây giờ?

Thứ hoàn toàn chưa từng học qua...

- Nhanh lên. Các ngươi nhanh chóng nghĩ biện pháp. Ta sắp không chịu nổi nữa.

Sau khi cố gắng chịu đựng khoảng hai mươi thước hoa tuyết bảy màu, khóe miệng Vu Nhai cũng rịn ra máu tươi, trong đầu bị tổn thương. Phải biết rằng đó là ma pháp trận phức tạp hắn chưa từng tiếp xúc qua. Chúng bị ép lại, mạnh hơn nhiều so với những gì hắn thấy từ trước tới nay. Hắn có thể chống đỡ được hai mươi thước đã là rất kinh khủng. Cho dù với thực lực như hắn cũng chỉ chịu đựng được hai mươi thước mà thôi. Nhưng phía sau còn có không biết bao nhiêu đoạn hai mươi thước nữa. Ngươi bảo hắn làm sao chịu được?

Buông tha chẳng khác nào thất bại trong gang tấc. Hắn sẽ bị nhốt ở chỗ này, mãi đến khi hoàn toàn nhớ được tất cả ma pháp trận.

Không, chỉ sợ là phải học, mà không phải chỉ nhớ là được. Bởi vì sợ rằng miếng đá không thể lại dẫn chúng qua một lần nữa.

- Ta đến đây...

Đúng vào lúc này, một đạo kiếm ảnh đột nhiên từ trong cơ thể hắn lao ra ngoài. Cảnh tượng này đặc biệt quen thuộc. Đó chính là cách thức lên sân khấu quen thuộc của Thôn Thiên Kiếm. Nhưng lần này lại có phần khác trước. Bởi vì trong nháy mắt khi Thôn Thiên Kiếm đi ra, một đạo thân ảnh cũng theo đó hiện lên. Không ngờ chính là Thôn Thiên Kiếm Linh. Chỉ thấy nàng vẫn mặc trang phục do phù văn màu trắng bạc tạo thành, mang theo sự cổ điển. Biểu tình trên mặt vô cùng ngưng trọng, lại đặc biệt kiên định chắn ở trước mặt Vu Nhai. Trong nháy mắt, từng bông hoa tuyết bảy màu tiến vào linh thể trong nàng.

- Lão bà Thôn Thiên Kiếm, sao nàng lại...

Cuối cùng Vu Nhai đã có thể thở phào một cái. Nhưng rất nhanh hắn lại lo lắng. Trước đó Vu Nhai đã từng hỏi Thôn Thiên Kiếm Linh, có thể để cho Huyền Binh Điển thu không gian trước mắt vào hay không. Hắn có được câu trả lời: Đã gọi là Huyền Binh Điển còn thu ma pháp thế nào?

Nhưng bây giờ Thôn Thiên Kiếm Linh lại việc nghĩa không chùn bước, hấp thu. Nàng chỉ là Binh Linh, cũng không phải là ma linh...

- Đừng thể hiện biểu tình xúc động như vậy, ta thật sự không quen. Tuy rằng ta là Binh Linh, nhưng không có nghĩa là ta không có khả năng hấp thu ma pháp. Ma pháp cũng là một phần của lực lượng. Ngươi không nhìn thấy mặc dù là ma pháp nhưng Thần Chi Nguyên Giới này cũng có kiếm sao?

Nhưng vào lúc này, Thôn Thiên Kiếm Linh lại nói chuyện. Không ngờ nàng vừa hấp thu số hoa tuyết bảy màu kia, đồng thời còn có thể nói chuyện.

Đúng vậy. Trước đó vẫn luôn nói phải lấy được ma kiếm. Đế quốc Ma Pháp cũng có ma binh cường đại.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1671: Vốn chính là tiên nữ
Trên đại lục Thần Huyền, lực lượng trợ giúp cường đại nhất vẫn là binh khí. Giống như Bách Tộc Loạn Địa, không cần biết ngươi là tộc gì đều có một thanh Thần Binh hoặc thánh binh trấn tộc.

- Thấy thanh ma kiếm cắm ở trên vách đá trên cùng kia không? Đó là thân kiếm hoàn chỉnh. Ta không có cách nào cắn nuốt hết. Tất nhiên cũng không thể giống như Đoạn Thiên, Lục Thiên thu được lực lượng và tuyệt kỹ của họ. Nhưng hiện tại ta phát hiện ra một loại phương pháp. Chính là ta chỉ cần có thể cắn nuốt và dung hợp những truyền thừa hoa tuyết khác, như vậy sẽ trở thành thanh ma kiếm thứ hai. Đương nhiên vẫn thiếu kiếm ý của ma kiếm. Nhưng chúng ta có thể tìm cơ hội cảm nhận kiếm ý của ma kiếm. Đến lúc đó thậm chí không cần ta, chỉ cần ngươi có thể cảm ngộ kiếm ý của ma kiếm, trên kiếm thể của ta có thể hấp thu và nắm giữ kiếm ý kia. Giống như kiếm ý của Lạc Thiên, ta đã hấp thu một chút.

Vu Nhai ngẩn người một lát. Hắn thật sự không nghĩ tới điều này. Không ngờ như vậy cũng có thể làm được?

Không cần cắn nuốt thân kiếm người ta, có thể nắm giữ ý cảnh và lực lượng người ta? Chỉ có điều ngẫm lại hình như cũng đúng. Bởi vì thuộc tính của Thôn Thiên Kiếm là cắn nuốt. Nàng vẫn có chủ nhân. Binh Linh là có thể chia xẻ, giống như Binh Linh có thể truyền thừa ký ức cho chủ nhân. Chỉ có điều rất nhiều Binh Linh thuộc tính khác nhau, hoặc đã sớm dừng ở loại kiếm ý nào đó. Cho dù là chủ nhân có đồ tốt cho hắn, hắn cũng không có cách nào hấp thu và dung hợp. Nhưng Thôn Thiên Kiếm lại khác, vẫn bởi vì thuộc tính cắn nuốt này.

- Gọi...

Nghe được Thôn Thiên Kiếm Linh nói, cuối cùng Vu Nhai thả lỏng, thở hắt ra một hơi.

Chỉ có điều, khi hắn thấy ánh sáng chiếu vào trên người Thôn Thiên Kiếm Linh, hắn lại ngây người. Vừa rồi bởi vì lo lắng nên không chú ý. Hiện tại hắn mới phát hiện, lúc này Thôn Thiên Kiếm Linh quả thực tuyệt đẹp giống như tiên nữ. Chiếc váy dài cổ điển màu trắng bạc, bảy màu hoa tuyết không ngừng lao vào thân thể của nàng, giống như tiên nữ đang bay lượn trong ánh sáng màu hồng. Theo bản năng, ánh mắt hắn lại nhìn về phía mặt nàng...

Lúc này, Vu Nhai mới phát hiện ra, hóa ra Thôn Thiên Kiếm Linh thật sự đẹp từ trong xương cốt. Trước đó, mỗi lần nhìn thấy Thôn Thiên Kiếm Linh không phải đều vội vàng hoặc có chuyện gì khác xảy ra sao? Không có cách nào có tâm tình thưởng thức giống như bây giờ. Lúc này đây Vu Nhai cuối cùng có thể nhìn chăm chú một hồi.

- Ngươi... ngươi nhìn ta như vậy làm gì?

Lúc này Thôn Thiên Kiếm Linh mới phát hiện đại sắc lang phía trước. Trước đó hắn nhìn Vưu Y Nhi, cố ý giả vờ chảy nước miếng cho Thủy Tinh nhìn. Lần này hắn thật sự chảy nước miếng. Thật là, đường đường là đại cao thủ, còn chảy nước miếng?

- Ách, Thôn Thiên Kiếm Linh, ta phát hiện nàng thật xinh đẹp, giống như tiên nữ.

Vu Nhai rất không khách khí nói.

- Người ta vốn chính là tiên...

Thôn Thiên Kiếm Linh theo bản năng trả lời.

Bị người đáng ghét nhìn chằm chằm vào, còn chảy nước miếng, cảnh tượng đó thật sự rất buồn nôn. Nếu như là thời điểm vừa mới trở thành Binh Linh của Vu Nhai, Thôn Thiên Kiếm Linh nhất định sẽ hận không thể một kiếm giết hắn. Nhưng bây giờ tâm tình nàng thế nào chính nàng cũng không rõ. Dường như là thích...

Bị người mình thích nhìn chằm chằm vào, chảy nước miếng, còn được khen bộ dạng giống như tiên nữ, sao có thể không vui được?

- Vốn chính là... Cái gì?

Vu Nhai trợn trừng mắt hỏi.

- Bộ dạng vốn chính là giống như tiên nữ. Bây giờ ngươi mới phát hiện ra sao?

Giọng nói Thôn Thiên Kiếm Linh có chút xấu hổ.

- Ách, trước đây dù thế nào nàng cũng không cho ta nhìn. Còn muốn đánh muốn giết. Đặc biệt lần đầu tiên thấy nàng, cũng chính là lúc nàng không mặc quần áo... Ách, xem như ta chưa nói...

Vu Nhai nói thật nhanh, kết quả sơ ý nói ra chuyện khiến người ta xấu hổ. Kết quả tất nhiên là nhận được ánh mắt hung tợn muốn giết người. Hắn vội vàng cười ha hả, nói sang chuyện khác:

- Ta nói này, lão bà Thôn Thiên Kiếm, nếu nàng xinh đẹp như vậy, nhưng chỉ là Binh Linh, khẳng định không thể gả ra ngoài. Như vạy rất đáng tiếc. Nếu không thật sự làm lão bà của ta là được. Ta sẽ không ghét bỏ chuyện nàng là Binh Linh.

Chuyện hoa tuyết bảy màu có thể đối phó, tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn. Kết quả gia hỏa này bắt đầu mồm miệng liến thoắng.

- Ghét bỏ em gái ngươi ấy. Tuy rằng bây giờ ta là Kiếm Linh, nhưng ta cũng sẽ không gả cho loại đại sắc quỷ như ngươi. Bản thân ngươi cứ mộng tưởng hão huyền đi. Ta...

Thôn Thiên Kiếm Linh nghe được Vu Nhai nói câu mở đầu, thật sự có khả năng miễn dịch. Dù sao trước đó nàng đã nghe nhiều lần rồi. Nhưng khi nghe được câu cuối cùng, nàng lại giống như núi lửa bạo phát, tức giận không chỗ phát tiết.

Loại cảm giác tức giận này so với sự tức giận trước đây có sự bất đồng rất lớn. Dường như có chút lo nghĩ. Thậm chí mắng người còn có chút rối loạn, không mạch lạc, bộ dạng tiểu nữ nhân, nhưng lại dường như vốn cao cao tại thượng. Chỉ có điều nàng biết mình vẫn có chút vết nhơ, hoặc khuyết điểm. Sau đó còn bị người nào đó vừa vui vừa hận hung hăng đâm trúng.

Kết quả, chính là bộ dạng chết no. Biết rất rõ ràng là vui đùa, nhưng lại vẫn không nhịn được cảm giác khổ não.

- Ách, lão bà Thôn Thiên Kiếm, điều này hình như không phải là phong cách của ngươi?

Vu Nhai chớp mắt, nhìn bộ dạng Thôn Thiên Kiếm Linh mắng giống như tiểu nữ nhân, trong lúc nhất thời có chút không phản ứng kịp. Đặc biệt kết hợp với tướng mạo nàng, Vu Nhai quả thực nhìn muốn ngây người. Những lời này vẫn là do hắn nín một hồi mới thối ra.

- A...

Thôn Thiên Kiếm Linh cũng theo bản năng kêu lên một tiếng, mặt không ngờ đỏ lên. Được rồi, Vu Nhai lại trực tiếp ngây người. Một phần ngây ngô vì vẻ đẹp của nàng. Một phần còn lại là, con mẹ nó, sao Binh Linh còn có thể đỏ mặt được vậy?

A, Thôn Thiên Kiếm tương đối đặc biệt...

- Hừ, ngươi lại nói lung tung nữa, đừng trách hiện tại ta lui về, ta không hút nữa.

Cuối cùng Thôn Thiên Kiếm Linh lại khôi phục phong cách lãnh khốc vốn có của nàng. Chỉ là hình tượng bị hủy, loại phong cách này không có lực sát thương gì nữa. Trước đây đối với Vu Nhai cũng không có bao nhiêu lực sát thương. Chỉ có điều hiện nay đối với Vu Nhai vẫn có tác dụng uy hiếp. Vu Nhai nhanh chóng bịt miệng lại.

- Ngươi đừng bịt miệng nữa. Mau lau nước miếng của ngươi đi. Thực lực của ngươi đã gần đạt tới trình độ đỉnh phong ở trên đại lục Thần Huyền rồi, còn chảy nước miếng. Thật không có chút phong thái của cao thủ nào.

Xem ra, Thôn Thiên Kiếm Linh thật sự có chút tâm phiền ý loạn. Có lúc nàng nói chuyện lạnh lùng, có lúc lại không.

- Cao thủ thì đã làm sao? Cao thủ cũng có thất tình lục dục. Lẽ nào cao thủ thì không thể nhìn mỹ nữ hay sao?

Vu Nhai lại nói.

- A?

Lần này Thôn Thiên Kiếm Linh chỉ khẽ a một tiếng. Nghe hắn nói như thế, không ngờ nàng lại không hề phản bác, cũng không cảm thấy vui vẻ vì Vu Nhai đã chuyển hướng khen nàng là mỹ nữ. Hình như nàng đang suy nghĩ tới điều gì đó, cảm giác có chút ưu tư buồn bã.

- Nàng làm sao vậy?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1672: Ký hiệu Ma Thiên
Vu Nhai ngây ngô hỏi. Lúc này đây Thôn Thiên Kiếm Linh ưu tư buồn bã lại có một vẻ đẹp khác, vẻ đẹp cô đơn.

- Không có gì. Chỉ là nhớ tới một vài chuyện cũ thôi.

Thôn Thiên Kiếm Linh lắc đầu, giọng nói trở nên rất nhẹ. Nhưng ngay thời điểm Vu Nhai muốn hỏi nàng chuyện cũ hoặc là Binh Linh có thể có chuyện cũ gì, hắn lại nghe nàng đột nhiên cười một cách quỷ dị:

- Thật ra Vu Nhai, ta cũng không phải không thể gả cho ngươi được. Nhưng dù sao ta cũng phải nhận được sự đồng ý từ các lão bà của ngươi. Lát nữa khi ta đi xuống, sẽ trực tiếp hiện thân hỏi vợ cả Thủy Tinh của ngươi một chút mới được. Không không. Nếu như nàng đáp ứng, ta chắc hẳn phải là vợ cả mới đúng. Ta đã nhìn ngươi từ khi còn rất nhỏ tới lúc lớn lên.

Nói xong, biểu tình của nàng đột nhiên trở thành đắc ý. Trời xanh ơi, mỹ nữ thật là ngang ngược.

Cứ như vậy một hồi, Thôn Thiên Kiếm Linh không biết đã bày ra bao nhiêu vẻ đẹp khác nhau. Vu Nhai đã phải kêu trời.

- Ách...

Thoáng cái Vu Nhai lại không nói được gì nữa. Da mặt chấn động mấy cái. Đây là lần thứ mấy Thôn Thiên Kiếm Linh sử dụng chiêu này? Có vẻ như mình đã bị nàng bắt được bím tóc. Con mẹ nó thật là khó chịu. Theo bản năng, Vu Nhai nhìn trong quần mình một chút, sau đó hung hăng trả thù nói:

- Đúng vậy, nàng đúng là nhìn nó từ khi nó còn rất nhỏ đến khi nó lớn lên...

- Ngươi...

Nếu như là trước đây, Thôn Thiên Kiếm Linh có khả năng không hiểu Vu Nhai nhìn về phía trong quần nói vậy là có ý gì. Nhưng bây giờ nàng làm sao có thể còn không hiểu được nữa. Mỗi ngày nàng đều bị gia hỏa vô sỉ này làm ô nhiễm...

Hai người lại đấu khẩu một hồi mữa. Bất kể là Thôn Thiên Kiếm Linh uy hiếp hắn thế nào, nàng cũng không tìm lại được bộ dạng cao nhân thần bí trước đây nữa. Thậm chí Vu Nhai phát hiện nàng có phần giống một tiểu nữ hài. Hắn cảm giác nàng vẫn là một tiểu nữ hài ngây ngô tự nhiên. Tuy rằng chỉ có một chút, nhưng điều đó vẫn khiến trong lòng Vu Nhai hiện lên rất nhiều điều tà ác. Sau đó, suy nghĩ trong đầu hắn lại bị Hoa tuyết bao trùm.

Hiện tại Vu Nhai biết, nơi này chính là một không gian truyền thừa ma pháp và ma pháp trận. Hiện nay đến xem, nếu muốn đi ra ngoài có hai phương pháp. Một là học được tất cả mọi thứ trong hoa tuyết. Thứ hai là dẫn hoa tuyết tới, sau đó cố gắng ghi nhớ ở trong đầu.

Đồng thời, hoa tuyết bảy màu đại biểu ma pháp là thứ thuộc về Thần Chi Nguyên Giới. Bên ngoài không có khả năng có.

Nói cách khác, sử dụng ma pháp hoặc ma pháp trận phía ngoài để lý luận rất khó phân tích được hoa tuyết bảy màu. Điểm ấy cũng giống như phù văn trận. Phù văn trận của đế quốc Huyền Binh khác với Đoạn Thiên Nguyên Giới. Tất cả trận pháp hoặc lực lượng đều xuất phát từ Thần Chi Nguyên Giới. Nếu như dùng thần cùng người để nói ví dụ, thứ trong Thần Chi Nguyên Giới chính là để thần sử dụng. Trên đại lục Thần Huyền này lại dành cho người sử dụng.

Đương nhiên, điều này chỉ là ví dụ. Thế giới này không có thần. Hoặc nói, cường giả thần cấp chính là thần!

Nếu như không đoán sai, nơi hắn hiện tại đang đứng chính là không gian truyền thừa cốt lõi nhất của Thần Chi Nguyên Giới này. Có lẽ là cho dân bản địa ở đó sử dụng. Thần Chi Nguyên Giới này cơ bản có thể chia làm ba khu vực. Chí ít hiện nay là ba khu vực. Đầu tiên là phía ngoài mê huyễn chi địa. Sau đó chính là quảng trường cực lớn phía dưới. Cuối cùng mới là không gian truyền thừa này...

A, phía sau ma kiếm cắm ở phía trên vách đá chắc hẳn còn có không gian không nhỏ. Phía sau chắc hẳn dùng để cho người ở, cũng chính là dân bản địa trước đây ở Thần Chi Nguyên Giới này. Chỉ là hiện tại sợ rằng bọn họ đã hoàn toàn chết sạch.

Người chỉ giải và hấp thu một thuộc tính nào đó của mê huyễn chi địa có thể trực tiếp tiến vào quảng trường.

Người dung hợp mười hai loại quang ảnh mới có thể tiến vào không gian truyền thừa trước mắt. Nhìn thế nào, không gian truyền thừa này nếu so với quảng trường phía dưới vẫn cao cấp hơn nhiều. Cũng không biết Băng Tuyết Ma Vương ở phía dưới lăn qua lăn lại làm gì.

Rất hiển nhiên, Vu Nhai là người đầu tiên tiến vào không gian truyền thừa này, từ khi Thần Chi Nguyên Giới bặt vô âm tín đến nay. Đương nhiên, có thể ở thời đại sáu đại Thần Chi Nguyên Giới, dưới chân Thần Chi Nguyên Giới này còn không biết có Huyền Binh Giả. Có thể không tin Huyền Binh Giả có thể dung hợp và cảm ngộ mười hai loại nguyên tố. Cũng không biết có thể người dung hợp mười hai loại quang ảnh là một ma pháp ngu ngốc.

- A, hai mươi thước hoa tuyết bảy màu ta hấp thu vừa rồi, hình như có gì đó?

Nếu như Vu Nhai hấp thu và miễn cướng nhớ hai mươi thước này, chí ít cũng là mấy nghìn mảnh hoa tuyết bảy màu. Hắn tất nhiên cũng nhận được thứ gì đó. Sau khi cùng Thôn Thiên Kiếm Linh đấu khẩu xong, hắn đột nhiên phát hiện trong đầu hắn xuất hiện thêm nhiều ký ức với hình thù kỳ quái. Không chỉ là ma pháp trận, hoa tuyết còn giống như là nào đó ký hiệu ma pháp. Đương nhiên, hắn xem không hiểu nên trực tiếp bỏ qua.

Hiện tại, hắn cảm nhận được một chút ký ức thuộc về Thần Chi Nguyên Giới này.

Không, không phải là ký ức, mà là tin tức hoặc nói là nhắn lại cho hắn. Chỉ nghe thấy một giọng nữ nhắn lại, giọng mang chút lo lắng:

- Ta là Chân Thần của Ma Thiên Nguyên Giới, người dân của ta đã chết. Ý thức cũng sắp ngủ say. Trước khi ngủ say, ta cải tạo lại không gian truyền thừa vốn dành cho tộc ta tu luyện. Một khi mở ra, ngoại trừ dân bản địa của năm đại thần Nguyên Thần ra, bất kể chủng tộc nào, chỉ cần có thiên phú ma pháp có thể dung hợp quang ảnh của mười hai loại nguyên tố, đều có thể tiến vào trong đó, cũng giống như ngươi bây giờ.

- Nhưng mặc dù ngươi tiến vào không gian truyền thừa của ta, cũng có hai loại phương thức tiếp nhận truyền thừa. Có mạnh có yếu. Yếu chính là từ khi bắt đầu tiến vào, ngươi không ngừng cảm ngộ từng ký hiệu Ma Thiên, học và hiểu mỗi ký hiệu. Chờ ngươi thật sự nắm giữ được, ký hiệu sẽ biến mất. Mãi đến khi ngươi học được tất cả xong, mới có thể ra ngoài. Đây là loại tu luyện buồn khổ nhất.

- Đương nhiên, hôm nay nếu ngươi có thể nghe được lời nhắn của ta, tức là không lựa chọn cách thức tu luyện buồn khổ đó. Thiên phú của ngươi khiến ta thán phục. Không ngờ người có thiên phú ma pháp mạnh nhất trên lý thuyết... Loại phương thức truyền thừa thứ hai chính là, lấy thiên phú cường đại của ngươi dẫn động ký hiệu Ma Thiên bên trong không gian truyền thừa. Những ký hiệu này sẽ tiến vào trong trí nhớ của ngươi, cũng in thật sâu vào đầu của ngươi. Chỉ cần hoàn toàn ghi nhớ, ngươi có thể lập tức ra ngoài, cũng có thể học tập ký hiệu Ma Thiên trong thực chiến.

Nghe đến đó, Vu Nhai không nhịn được nhìn về phía phiến đá thần bí kia, có cảm giác kích động muốn ôm nó điên cuồng hôn. Sợ rằng dù thế nào, Chân Thần Ma Thiên Nguyên Giới cũng không nghĩ ra sẽ có sự dối trá nào đó có thể xuất hiện ở bên trong không gian truyền thừa của nàng.

Thiên phú ma pháp mạnh nhất trên lý thuyết sao?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1673: Cổ xưa hơn
Nói cách khác, ngay cả Ma Thiên Nguyên Giới cũng cảm thấy khả năng thiên phú như thế xuất hiện gần như là bằng không.

- Đương nhiên, nếu bảo người nắm giữ thiên phú cường đại như ngươi chậm rãi cảm ngộ, chậm rãi học, khó tránh khỏi quá lãng phí thời gian. Bởi vậy, ta sẽ lưu lại ba trang Ma Thiên Thần Pháp trợ giúp ngươi nhanh chóng lĩnh ngộ ký hiệu Ma Thiên của ta nhanh hơn. Ma Thiên Thần Pháp theo thứ tự là trang đầu, trang tiến giai và trang chung cấp. Chỉ cần ngươi hoàn toàn hấp thu ký hiệu Ma Thiên, là có thể theo in vào trong đầu ngươi.

Lời nhắn còn chưa kết thúc, giọng nữ kia vẫn còn tiếp tục nói.

Vu Nhai trợn trừng mắt. Sau đó hắn cố gắng tìm kiếm trong ký ức của mình. Rất nhanh hắn cảm giác được từng hàng văn tự khiến đầu óc hoàn toàn mơ hồ. Đó là những văn tự hắn xem không hiểu. Chỉ có điều bởi vì là truyền thừa, cho nên Vu Nhai chỉ cần cảm ứng, có thể hoàn toàn biết ý tứ của những văn tự này. Bắt đầu chính là hai chữ trang đầu. Sau đó là một đoạn ngôn ngữ dài tối nghĩa, hắn nghe hoàn toàn không hiểu.

Có vẻ như hắn chỉ nhận được trang đầu của Ma Thiên Thần Pháp.

Dù sao hắn chỉ dung hợp hai mươi thước hoa tuyết bảy màu mà thôi. A, trang đầu này còn không biết có phải là hoàn chỉnh hay không.

- Cuối cùng, nếu ngươi nhận truyền thừa của ta, tất nhiên là tộc nhân của ta, phải phục vụ cho ta. Sau khi khi ngươi rời khỏi không gian truyền thừa, Ma Thiên Thần Kiếm sẽ thay ta theo dõi tất cả hành vi của ngươi. Đồng thời, ta cũng sẽ có ma pháp nguyền rủa với trái tim ngươi. Chỉ cần ngươi dám có bất kỳ hành vi nào phản bội ta, ta chắc chắn sẽ hủy diệt ngươi.

Một câu cuối cùng trực tiếp khiến Vu Nhai trở nên khẩn trương.

- Nguyền rủa...

Vu Nhai vội vàng kiểm tra. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện hắn hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của nguyền rủa. Thậm chí hắn cũng để cho các Binh Linh cùng nhau kiểm tra, vẫn không tìm được. Lẽ nào thời gian quá lâu, nguyền rủa mất đi hiệu lực?

Đương nhiên không có khả năng. Giải thích duy nhất chính là Thôn Thiên Kiếm Linh.

- A... Cuối cùng đã hoàn thành.

Ngay thời điểm Vu Nhai theo bản năng nhìn về phía Thôn Thiên Kiếm Linh, tất cả hoa tuyết ở trong không gian truyền thừa này đã biến mất. Phiến đá yên lặng. Thôn Thiên Kiếm Linh cũng thở hắt ra một hơi. Toàn bộ linh thể của nàng bất tri bất giác đã biến thành bảy màu. Nhưng Thôn Thiên Kiếm Linh chỉ nhẹ nhàng chấn động. Tất cả bảy màu theo đó biến mất, lại khôi phục trang phục trường sam cổ điển.

- Lão bà Thôn Thiên Kiếm, nàng không sao chứ? Có cảm nhận được lực lượng nguyền rủa gì đó hay không?

Nếu như Vu Nhai không cảm nhận được nguyền rủa của Ma Thiên Nguyên Giới, như vậy nguyền rủa cũng chỉ có thể ở trên người Thôn Thiên Kiếm Linh đã hút thu phần lớn Ký hiệu Ma Thiên.

- Nguyền rủa? Nguyền rủa cái gì?

Thôn Thiên Kiếm Linh chớp chớp mắt hiếu kỳ hỏi. Nhận cái rắm. Thời điểm Thôn Thiên Kiếm Linh hỏi vấn đề này, còn lộ vẻ rất tự nhiên ngây ngô, nhưng bộ dạng sao lại hại nước hại dân như vậy... Được rồi, hiện nay nàng chỉ đang gieo họa Vu Nhai mà thôi.

Vu Nhai vội vàng thuật lại sơ qua những lời ý thức Ma Thiên Nguyên Giới lưu lại. Hắn khẩn trương nhìn Thôn Thiên Kiếm Linh. Mà khi nghe xong, Thôn Thiên Kiếm Linh lại cười:

- Chân Thần của Ma Thiên Nguyên Giới nói bất kể chủng tộc gì sao? Vậy có chủng tộc Binh Linh này sao? Quả thật ta có chút cảm giác không thoải mái lắm. Nhưng cái gọi là nguyền rủa, đối với ta là vô ích. Đã bị ta cắn nuốt hết rồi.

Vu Nhai mở to hai mắt nhìn nàng. Không biết vì sao, hắn cảm giác có cảm thấy không gian truyền thừa này hoặc Ma Thiên Nguyên Giới Chân Thần lúc đó thật đáng thuơng. Thực hiện mọi thứ siêu cấp hoàn mỹ, chuẩn bị không gian truyền thừa lựa chọn thiên phú ma pháp mạnh nhất, như vậy lại trực tiếp bị phiến đá thần bí lừa dối trá. Ngay cả nguyền rủa cũng trực tiếp bị Thôn Thiên Kiếm Linh cắn nuốt hết. Quả thực mọi tâm tư chuẩn bị đều uổng phí.

Đương nhiên, Vu Nhai cũng cảm thấy mình rất may mắn. Nếu như không phải có phiến đá thần bí hắn không có khả năng ra ngoài. Nếu như không có Thôn Thiên Kiếm Linh, mặc dù hắn thật sự học được hoặc hấp thu tất cả Ký hiệu Ma Thiên cũng phải bị nguyền rủa.

- Đúng rồi, miếng đá này làm sao vậy?

Nghĩ đến miếng đá, Vu Nhai mới nhớ tới Ký hiệu Ma Thiên do phiến đá thần bí dẫn tới, chính là để giải một thứ gì đó phía trên miếng đá. Cũng không biết có giải ra không? Hắn vội vàng nhìn một chút. Sau đó hắn liền ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy hình vẽ trên miếng đá, trong lúc bất chợt lại không trọn vẹn. Hình vẽ trước đó tuy rằng thoạt nhìn rất cổ xưa, nhưng vẫn hoàn chỉnh. Nhưng bây giờ, lại thiếu đi một phần sáu hình vẽ... Chờ một chút, một phần sáu, sáu đại Thần Chi Nguyên Giới...

- Chẳng lẽ nói, hoa tuyết bảy màu vừa rồi... Đúng, cũng chính là ký hiệu Ma Thiên chảy qua chính là đang loại bỏ thứ thuộc về Ma Thiên Nguyên Giới trên phiến đá thần bí? Lẽ nào phương pháp giải phiến đá thần bí chính là phải loại bỏ hoàn toàn hình vẽ phía trên miếng đá sao?

Vu Nhai ngơ ngác tự nói. Hắn cố gắng cảm thụ. Hắn đã không thể cảm nhận được bất kỳ khí tức ma pháp nào trên phiến đá thần bí.

- Xem ra chắc là như vậy. Cũng không biết một miếng đá gồm trận pháp của sáu đại Nguyên Giới, rốt cuộc là lai lịch thế nào. Không chừng là vật càng cổ xưa hơn so với sáu đại Nguyên Giới.

Thôn Thiên Kiếm Linh cũng đã đi ra nói.

Khóe miệng Vu nhai giật giật vài cái. Còn có thứ cổ xưa hơn sao?

Lúc mới bắt đầu, hắn cho rằng thời đại Tinh Linh chính là cổ xưa nhất. Kết quả xuất hiện một thời đại Cổ Ma. Khi hắn cho rằng thời đại Cổ Ma cổ xưa nhất, sau đó lại xuất hiện thời đại sáu đại Nguyên Giới. Lẽ nào phía sau vẫn còn nữa. Đây chưa phải đã là cổ xưa nhất?

- Ta cũng chỉ suy đoán thôi. Tất cả đều phải chờ ngươi giải được miếng đá mới nói. Đúng rồi, bất kể thế nào, bất kể là phù văn trận hay sát trận, ngươi cũng chưa hoàn toàn lĩnh ngộ. Còn có trận pháp Thần Chi Nguyên Giới khác ngươi cũng không hoàn toàn hiểu được. Miếng đá đối với ngươi vẫn thần bí. Hiện tại cũng không phải là thời điểm suy nghĩ về miếng đá, mà là chuyện ở quảng trường phía dưới...

Thôn Thiên Kiếm chỉ vào quảng trường phía dưới không gian truyền thừa.

Bởi vì lúc này vẫn ở trong thời gian dừng lại, phía dưới đối với Vu Nhai mà nói chính là đứng yên. Nhưng loại đình trệ này tiêu hao lực lượng của Vu Nhai. Nếu như đợi được các loại lực lượng của hắn tiêu hao không còn, sau đó chờ thời gian dừng lại kết thúc, mới xuống quảng trường, vậy còn làm cái lông. Làm không tốt vừa xuống chớp nhoáng đã bị giết hết. Bởi vậy, nhân lúc này hắn phải nhanh chóng nuốt vào số lượng lớn đan dược bổ sung, điều chỉnh đến trạng thái gần như hoàn mỹ mới cho thời gian dừng lại kết thúc. Trong chớp mắt, quảng trường lại khôi phục trạng thái khẩn trương vốn có...

Nói chính xác ở trong mắt hắn, quảng trường lại khôi phục trạng thái khẩn trương.

Tất cả những điều Vu Nhai cùng Thôn Thiên Kiếm Linh vừa làm đều ở trong thời gian của bản thân Vu Nhai hắn. Phía dưới căn bản vẫn không nhúc nhích.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1674: Mở đầu phản kích
Đúng vậy, Băng Tuyết Ma Vương phía dưới lại muốn giết chết năm mươi thành viên trong đoàn ủng hộ công chúa, đồng thời tiếp tục huy động ma pháp trận giữa quảng trường. Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế, đại quốc sư và đám người Thủy Tinh đang cố gắng hết sức ngăn cản, nhưng lại bị hai Thiên Lạc Tinh Trận ngăn cản.

- A a a...

Ngay phía trên Băng Tuyết Ma Vương, Vu Nhai nhìn Nguyệt Lâm Sa và đoàn ủng hộ công chúa phía dưới vẫn không có cách nào mở miệng. Bọn họ run rẩy rơi lệ. Bất kỳ ai cũng không biết năm mươi người trong miệng Băng Tuyết Ma Vương có phải bao gồm cả mình hay không. Trong lòng bọn họ vừa sợ vừa căm phẫn. Cho dù trong năm mươi người không có mình thì thế nào? Vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn người quen chết, ai cũng không thể bảo đảm tiếp theo còn có thể không chết hay không. Không ít người thậm chí hi vọng trong năm mươi người này có bản thân hắn.

Bởi vì bọn họ không muốn lại nhìn thấy chiến hữu và bạn đồng hành chết. Bởi vì bọn họ không muốn tiếp tục chịu đựng sự dày vò nữa. So với thống khổ, không bằng chết ngay từ bây giờ đi. Như Nguyệt Lâm Sa bây giờ, nàng thật sự rất muốn chết. Đoàn ủng hộ công chúa đều là người của nàng.

Nàng không phải người lạnh lùng vô tình. Nàng không cách nào trơ mắt nhìn người của nàng biến thành máu, thậm chí ngay cả linh hồn cũng không được ngủ yên.

- Có ai có thể cứu chúng ta? Vu Nhai, tiểu binh đáng chết. Không phải ngươi nói thời điểm ta gặp phải nguy hiểm, ngươi sẽ liều mạng tới cứu ta sao? Đây là cam kết của ngươi. Bây giờ ngươi đang ở đâu?

Nguyệt Lâm Sa nói không ra lời. Nhưng trong lòng nàng tức giận gào thét. Lúc này không ngờ nàng lại nghĩ đến tiểu binh đáng chết kia, nghĩ đến lời hứa của hắn. Không, trước khi chết nàng rất muốn gặp hắn một lần!

- Dừng tay...

Ngay thời điểm Băng Tuyết Ma Vương giơ tay lên, chuẩn bị hút năm mươi người trong đoàn ủng hộ công chúa xuống, ngay khi trong lòng Nguyệt Lâm Sa đang tức giận mắng tiểu binh Bắc Đấu kia, ngay khi đoàn ủng hộ công chúa đang chịu sự dày vò, ngay khi đại quốc sư và đám người Thủy Tinh đang liều mạng đánh vào Vỏ rùa, một tiếng quát khẽ mang theo sự chấn động mãnh liệt truyền khắp quảng trường Ma Thiên...

Trong nháy mắt, bất luận là thế lực nào, theo bản năng cũng ngẩng đầu lên. Bao gồm cả Băng Tuyết Ma Vương trước đó vẫn không thèm nhìn gì cả.

- Ngụy Linh...

Người phía trên cho Lan Quân Hi ấn tượng mãnh liệt nhấ. Nàng là người đầu tiên kêu lên thành tiếng. Sau đó mới tới những người biết Ngụy Linh cũng kêu lên thành tiếng. Tiếp đó là đám người của Thanh Môn, người trước đó đã đi theo Vu Nhai, các gián điệp của đế quốc Huyền Binh môn.

Đúng vậy, các gián điệp của đế quốc Huyền Binh bao gồm cả thiếu gia Tạp Đức cũng đi tới quảng trường Ma Thiên.

Thủy Tinh và Tiểu Hắc không gọi, chỉ nắm chặt nắm đấm. Các nàng tuy rằng tin tưởng Vu Nhai chắc chắn không có việc gì, thậm chí tin chắc hắn nhất định sẽ xuất hiện, nhưng không nhìn thấy người vẫn cảm thấy lo lắng. Chỉ có điều các nàng cũng không nghĩ tới Vu Nhai sẽ trực tiếp xuất hiện ở trên đầu Nguyệt Lâm Sa.

- Ngươi chính là Ngụy Linh? Nhanh cứu công chúa ra...

Đại quốc sư vốn cũng ngơ ngác nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện kia, có phần không hiểu. Nhưng khi nghe được mọi người phía dưới kêu lên tên của người này, trong nháy mắt đã hiểu ra. Không quan tâm chuyện hắn giết chết tứ trưởng lão và biến Lan Quân Nhân thành người không tay không chân kia có phải là thật hay không, nói chung, người trẻ tuổi này khẳng định không tệ. Không quan tâm hắn cường đại vẫn yếu ớt, hiện tại chỉ có hắn có thể cứu công chúa.

- Phụ vương, tại sao người này cũng không chết? Hắn chính là người lúc trước thiếu chút nữa đã giết nữ nhi.

Nguyệt Ninh Á cũng đồng thời kêu lên. Nàng cảm thấy rất phiền muộn. Con tiểu thú không gian kia không chết còn chưa tính, người này cũng không chết. Đối với Ngụy Linh, Nguyệt Ninh Á nhớ kỹ. Trước đó nàng còn muốn thu nhận hắn. Nhưng sau đó lại suýt chút nữa bị giết chết, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn. Nếu không nhờ có phụ vương, nàng đã sớm chết. Hiện tại trong lòng còn sợ hãi.

Nhưng khi đó phụ vương đã trực tiếp giết hắn, vì sao hắn vẫn có thể sống được? Càng kỳ lạ hơn chính là tại sao hắn lại xuất hiện ở phía trên?

- Chuẩn Thần cấp? Hừ, mặc dù nắm giữ chiến lực cấp Thần Tướng đỉnh phong thì thế nào? Không cần để ý đến hắn, hắn không giải được ma pháp trận không gian phía trên. Hắn chỉ có thể mở to mắt mà nhìn thôi. Chúng ta tiếp tục là được.

Băng Tuyết Ma Vương cũng có chút kinh ngạc. Nhưng nếu như người này có thể tránh được lực lượng tuyệt sát tự nhiên điều động ma pháp trận lối ra lúc trước, khẳng định có bản lĩnh thần kỳ nào đó. Có thể thông qua phong tỏa tiến vào cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Hắn chỉ cần biết người này chỉ có thực lực Chuẩn Thần cấp, sức chiến đấu chỉ có cấp Thần Tướng đỉnh phong là đủ rồi.

Theo hắn dự đoán, kế tiếp, người này sẽ ở phía trên liều mạng cứu người. Sau khi không có kết quả chỉ có thể xuống liều mạng cùng mình. Cấp Thần Tướng đỉnh phong, hắc, đừng nói là cấp Thần Tướng đỉnh phong, Thần Vương bình thường Băng Tuyết Ma Vương hắn cũng không để vào mắt.

Thậm chí, người trẻ tuổi này đến chỉ cung cấp cho ma pháp trận trung ương của hắn càng nhiều chất dinh dưỡng mà thôi.

- Xuống đây đi, tạm thời là năm mươi người.

Băng Tuyết Ma Vương lạnh lùng vô tình nói.

Trong nháy mắt, một lực hút xuất hiện. Vốn thấy có người tới cứu, trong lòng xuất hiện hy vọng vô hạn. Hiện tại sắc mặt bọn họ đột nhiên trở nên trắng bệch. Còn không chờ bọn họ sợ hãi xong, đã bị kéo xuống...

- Ta bảo ngươi dừng tay...

Sau khi thời gian tạm dừng ở ở bên trong không gian truyền thừa của Vu Nhai kết thúc, hắn liền thấy một lối đi thông tới quảng trường. Hắn không chút lưu luyến nhảy xuống. Khi còn chưa thật sự xuống tới nơi, hắn đã hét lên hai chữ Dừng tay. Sau đó hắn liền nghe được những tiếng hò hét gọi tên giả của hắn. Còn có những tiếng thảo luận, nhưng hắn không để ý đến, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Nguyệt Lâm Sa...

Những ký ức về Nguyệt Lâm Sa tự nhiên xuất hiện ở trong đầu hắn...

Công chúa với tư thế oai hùng hiên ngang kia hiện tại lại tiều tụy và khiếp nhược như này. Đúng rồi, nên cứu nàng ra ngoài thế nào? Vừa rồi, bản thân đưa ra vấn đề này, Vu Nhai lập tức nghĩ ra biện pháp. Hắn đang muốn ra tay cứu người. Nhưng Băng Tuyết Ma Vương lạnh lung như vậy cũng ngoài dự liệu của hắn. Căn bản cũng không cho hắn có thời gian giải trận pháp, trực tiếp hút năm mươi người kia xuống. Nếu như còn đang ở trong không gian truyền thừa, Vu Nhai bất lực. Nhưng hiện tại hắn đã đi ra ngoài, làm sao có thể trơ mắt nhìn năm mươi người kia chết ở trước mặt hắn?

- A...

Vô số mũi tên màu đỏ như lửa chợt giống như gió bão bắn ra ngoài. Lực lượng Thần Cung Nghệ Hỏa bị hắn kéo lên tới mức lớn nhất. Mục tiêu của những mũi tên kia không ngờ chính là Băng Tuyết Ma Vương phía dưới. Chỉ có điều mục đích của hắn không phải là giết chết Băng Tuyết Ma Vương. Hắn biết rõ những mũi tên ánh sáng này đủ để hủy diệt cấp Thần Tướng,
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1675: Ngươi tới rồi sao?
Nhưng đối với Băng Tuyết Ma Vương mà nói không khác gì mưa bụi bay. Mục đích của hắn là năm mươi người kia...

Bất kể thế nào, vô số đạo mũi tên ánh sáng bắn xuống, luôn có thể kéo dài chút thời gian.

Chính là lúc này, Vu Nhai sử dụng thần đạo không gian, trực tiếp xuyên qua không gian, đi tới bên cạnh năm mươi người trong đoàn ủng hộ công chúa, quát:

- Không nên phản kháng, ta thu các ngươi vào trong tiểu thế giới Binh Linh của ta...

Tiếng nói vừa dứt, một tiếng vang lên, năm mươi thành viên của đoàn ủng hộ công chúa đã trực tiếp biến mất.

- Xôn xao...

Cùng lúc đó, trong nháy mắt vô số đạo mũi tên ánh sáng đỏ như lửa đã biến mất. Chúng bị ánh mắt Băng Tuyết Ma Vương tiêu diệt. Giờ phút này, cục diện giống như lại bị người ta làm thời gian tạm dừng. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào người đi tới phía trên ma pháp trận đang khóa công chúa Nguyệt Lâm Sa lại. Thời gian chỉ dừng lại một chút. Sau đó, những tiếng hoan hô đột nhiên vang lên...

Ở đây gần như chính là thiên tài ma pháp. Nhưng lúc này lại có không ít người nhiệt huyết không nhịn được kích động. Từ đầu đến cuối bọn họ đều ở phía thế yếu. Từ đầu đến cuối bọn họ chỉ có thể bất lực đứng nhìn...

Băng Tuyết Ma Vương xem thường bọn họ...

Hiện tại cuối cùng có người khiến Băng Tuyết Ma Vương bị thua thiệt. Cuối cùng có người có thể cứu đoàn ủng hộ công chúa. Tuy rằng người này không có mấy liên quan với bọn họ, nhưng bọn họ vẫn thấy nhiệt huyết tuôn trào. Hơn nữa số lượng cũng không ít. Trong bọn họ có vài người, có thể bởi vì nghe được một câu chuyện cũ nên phẫn nộ. Hơn nữa là hiện tại cảm nhận này là thật. Cái gọi là tính tình con người cũng chính là vậy.

Đương nhiên, phần lớn những người hoan hô đều là người trẻ tuổi. Phần lớn đều là người đã đi theo Vu Nhai trước đó. Bọn họ có cảm nhận mãnh liệt đối với chuyện công nhận Ngụy Linh, là Ngụy Linh bọn họ kiên định đi theo bước chân. Hiện tại bọn họ có khả năng tham dự vào trò hay này.

Hiện tại người tạo ra kỳ tích ở phía trên. Hắn đang một mình đối mặt với Băng Tuyết Ma Vương khủng khiếp.

Nhưng rất nhanh, bọn họ lại hoan hô không nổi nữa. Bởi vì cuối cùng Băng Tuyết Ma Vương đã quay sang nhìn kẻ địch của hắn mở miệng nói. Lúc hắn nói chuyện vẫn mang theo nụ cười lạnh như băng:

- Huyền Binh Giả? Chuẩn Thần cấp ma vũ song tu. Trước đó lúc Ninh nhi nói với ta, ta còn không tin. Hiện tại ta không tin cũng không được. Thật sự không nghĩ tới trên thế gian còn có kỳ tài như ngươi vậy. Cũng không biết máu tươi và linh hồn của kỳ tài như ngươi rót vào ma pháp trận của ta sẽ biến thành thế nào? Ta thật sự rất tò mò, xuống đây cho ta...

- Ngươi vốn có thể sống lâu thêm một thời gian. Nhưng không ngờ ngươi lại muốn cứu người như vậy, hơn nữa còn thật sự cứu người. Thậm chí làm chậm trễ thời giờ của ta. Vậy ta chỉ có thể khiến ngươi chết ngay bây giờ. Năm mươi người kia đang ở trong tiểu thế giới Binh Linh của ngươi. Ta sẽ ở ngay trước mặt ngươi biến Thần Binh của ngươi thành mảnh nhỏ. Huyền Binh bản mạng là một phần thân thể của Huyền Binh Giả. Ta thực sự tò mò, không biết sau khi bóp nát Thần Binh của ngươi, ngươi sẽ có biểu tình thé nào.

Băng Tuyết Ma Vương không nói thì thôi, vừa nói lại là có phần nói không dừng được. Có thể tâm tình của hắn lúc này cũng rất hỗn loạn. Dù sao trong mắt hắn, Ma Uyên không giống như trong kế hoạch của hắn, không bị hắn khống chế trong tay...

Như lúc trước đã nói, Băng Tuyết Ma Vương căn bản không để Vu Nhai Chuẩn Thần cấp vào mắt. Nói xong, hắn vung tay lên, hút một cái...

- Ngươi nói xuống là xuống, ngươi nói bóp nát là bóp nát sao? Ngươi thật sự tưởng mình là thiên hạ vô địch sao? Thời gian, ngược dòng thành sông...

Trong nháy mắt Vu Nhai cũng cảm giác được một lực lượng khủng bố cường đại truyền đến. Nhưng hắn tu luyện Thần Huyền Khí Điển lại nắm giữ huyền khí Thánh Binh Sư đỉnh phong vô cùng tinh thuần. Chỉ cần điểm ấy đã sánh ngang với Thần Tướng, nói gì tới những cái khác. Hắn còn nắm giữ lực chiến đấu Thần Vương sơ cấp. Cho dù không cần thần đạo thời gian, hiện tại với lực lượng của Băng Tuyết Ma Vương cũng không có cách nào hút hắn xuống được.

Nhưng nếu như Băng Tuyết Ma Vương tăng lực lượng lên, hắn vẫn gặp phiền phức.

Bây giờ không phải là thời gian đối phó với phiền phức, mà phải lập tức cứu Nguyệt Lâm Sa ra trước.

- Cái gì, thần đạo thời gian sao? Không trách được hắn có thể giết chết tứ trưởng lão. Gia hỏa này sợ rằng thật sự có bản ĩnh.

Không biết đây à lần thứ mấy Đại quốc sư và gia chủ Mạc Luân Tạp Đế nhìn nhau, sau đó nhanh chóng nhìn lão biến thái đang nằm kia. Nhưng lần này tâm trạng bọn họ có phần thả lỏng. Bởi vì tiểu tử kia đạt tới thần đạo thời gian. Chỉ có điều, sau khi thở phào nhẹ, nhõm đồng thời lại có chút khó chịu. Thần đạo thời gian, còn trẻ như vậy sao?

- Thần đạo thời gian?

Trong lúc nhất thời Băng Tuyết Ma Vương cũng không nhịn được ngươi người. Hắn trăm tính vạn tính, chỉ không có tính đến tiểu tử Chuẩn Thần cấp trước mắt cái này lại cảm ngộ thần đạo thời gian. Quá trẻ tuổi. Bất kỳ ai cũng không có khả năng nghĩ tới. Lực hút của hắn trước đó trực tiếp bị thần đạo thời gian tiêu hủy.

- Châm trận, nổ cho ta...

Ngay thời điểm phần lớn mọi người đang than thở vì thần đạo thời gian của hắn, Vu Nhai lại xuyên qua không gian, đi tới phía trên đám người Nguyệt Lâm Sa, sau đó ném ra châm trận của Luyện Khinh Vũ. Ở không gian truyền thừa phía trên châm trận mất đi hiệu lực. Nhưng ở chỗ này chắc hẳn có thể chứ?

Vu Nhai thậm chí đủ bày ra bốn châm trận ở ngay xung quanh Nguyệt Lâm Sa. Không có cách nào, bây giờ hắn còn chưa có thành thạo như Luyện Khinh Vũ. Tác dụng châm trận khi sử dụng vẫn rất nhỏ. Để tiết kiệm thời gian, Vu Nhai chỉ có thể điên cuồng bố trí ra bốn chậm trận, sau đó cho bốn châm trận cùng nổ.

Ầm ầm ầm!

Bốn âm thanh đồng thời vang lên. Trong nháy mắt nguyên tố ma pháp chung quanh Nguyệt Lâm Sa bị đánh tan.

Mất đi một phần nguyên tố ma pháp, ma pháp trận sẽ thế nào?

Nếu như là ma pháp trận rất yếu, sẽ trực tiếp bị phá hủy. ma pháp trận cường đại, sẽ giống như ở lối ra Ma Uyên... Hoặc nói là ma pháp trận tự nhiên của lối ra Ma Thiên Nguyên Giới, một khu vực tạm thời mất đi tác dụng...

Ma pháp trận vây khốn Nguyệt Lâm Sa đương nhiên vô cùng cường đại. Đây chính là Thần Chi Nguyên Giới.

Nhưng cường đại mấy đi nữa, cũng bởi vì không có nguyên tố, ma pháp trận tạm thời mất đi công năng vốn có. Xung quanh Nguyệt Lâm Sa trực tiếp biến thành trạng thái không có ma pháp trận, Vu Nhai nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, kéo nàng tới gần.

Cảnh tượng giải trận này phát sinh khiến tất cả mọi người lại chấn động. Sau đó cục diện trở nên yên tĩnh.

Chỉ có những người trước đó có quen biết với Luyện Khinh Vũ mới biết được đây là chuyện gì. Tất cả những người khác đều khiếp sợ, bao gồm Băng Tuyết Ma Vương. Ở đây, Thần Vương và Thần Tướng không có một người nào hiểu được gia hỏa tên Ngụy Linh kia làm thế nào lại lặng lẽ không một tiếng động giải được trận pháp như vậy.

- Ngươi tới rồi sao?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1676: Người yêu bí mật của công chúa
Trong thời khắc yên tĩnh này, giọng nói yếu ớt của Nguyệt Lâm Sa truyền tới. Trong nháy mắt, vô số người đang cảm thấy khó hiểu không biết Ngụy Linh giải trận pháp thế nào, trong lòng chợt cảm thấy ngọn lửa tò mò điên cuồng thiêu đốt. Không ngờ Nguyệt Lâm Sa lại quen biết với Ngụy Linh?

Lan Quân Hi cũng ngẩn người một lát. Ngụy Linh thật sự đến để cứu Nguyệt Lâm Sa sao?

Trước đó hắn cũng đã nói. Lẽ nào hắn thật sự là người của hoàng tộc? Ngay cả đại quốc sư cũng không biết phần tử bí mật của hoàng tộc sao?

- Ta tới rồi. Đã để cho nàng phải chờ lâu. May là đã tới. Nếu không ta sợ ràng sẽ biến thành người nói không giữ lời.

Vu Nhai cũng ngẩn người một lát, chợt tiêu sái cười. Nguyệt Lâm Sa nhận ra mình không phải lại chuyện cực kỳ bình thường sao? Ngẫm lại cũng có chút buồn cười. Lần đầu tiên gặp mặt là bởi vì mình nhận ra thân phận gián điệp của nàng.

Cũng bởi vì có chuyện ở trước cửa thành Bắc Đấu Thành, mới có nhiều gút mắc như hiện nay.

- Thật ra ta vẫn luôn tin tưởng ngươi sẽ đến. Nhưng ta đã đợi rất lâu, vẫn đợi không được ngươi. Ta nghĩ ngươi không tới. Sau đó lại cảm thấy ngươi không có khả năng không đến. Ta cảm thấy ngươi không đến, nguyên nhân chỉ có một. Đó chính là ngươi đã chết, chết từ hơn tám tháng trước!

Nguyệt Lâm Sa khẽ nói, đặc biệt quyến luyến nhìn mặt Vu Nhai. Hơn tám tháng trước chính là thời gian Bách tộc đại chiến với dân Cổ Duệ Thần Vương. Lúc đó Nguyệt Lâm Sa muốn chạy tới Bách tộc, kết quả lại bị Băng Tuyết Ma Vương bắt đến nơi này.

Giọng nói của nàng rất khẽ, nào có phong thái muốn làm nữ đế trước đó. Hơn tám tháng này đã mài mòn rất nhiều nhuệ khí của nàng.

- Tiểu binh vô địch như ta đây làm sao chết được? Chỉ có điều nói rất dài dòng. Mãi đến gần đây ta mới biết được tin tức nàng mất tích. Ta tiến vào Ma Uyên cũng chỉ nhờ vào vận khí. Nhưng thật không nghĩ tới nàng bị nhốt ở chỗ này. Thôi đi, chờ bao giờ có thời gian rãnh rỗi hãy nói sau. Hiện tại hình như không phải là lúc nói chuyện.

Vu Nhai thở dài. Lúc đó hắn cũng bị nhốt ở bên trong Lục Thiên Sát Trận, căn bản không biết Nguyệt Lâm Sa xảy ra chuyện.

Nguyệt Lâm Sa ngẩn người một lát, theo bản năng nhìn xung quanh. Chỉ thấy từng đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Bất kể là kẻ địch, bằng hữu hoặc là người xa lạ. Nói chung, ngoại trừ Thủy Tinh và Tiểu Hắc ra, những người khác đều chỉ có một suy nghĩ. Người này khẳng định chính là người Nguyệt Lâm Sa thích, là tình nhân bí mật của nàng. Mẹ nó, Nguyệt Lâm Sa đã sớm có người thích? Hơn nữa còn là người trẻ tuổi kinh khủng như vậy. Được rồi, cũng chỉ có người trẻ tuổi có thực lực khủng bố như vậy mới xứng với nàng.

Chỉ có điều con mẹ nó, Ngụy Linh không phải luôn nhìn Vưu Y Nhi chảy nước miếng sao? Hình như hắn cùng Vưu Y Nhi cũng có quan hệ hết sức mập mờ. Trời ạ, nam nhân này thật đúng là đáng đánh. Đương nhiên, đánh không được hắn!

Không thiếu ngời trước đó có biết gia hỏa gọi là Ngụy Linh trong lòng thầm nghĩ như vậy.

- Thánh Ngân Tinh Trận, mở. Bắt lấy bọn họ...

Băng Tuyết Ma Vương không có tâm lý tò mò về chuyện của người khác. Hiện tại trong mắt hắn chỉ có Ma Uyên. Khi nhìn thấy Nguyệt Lâm Sa được cứu ra, hắn chỉ kinh ngạc một chút, sau đó trực tiếp hạ lệnh. Đám thủ hạ Thần cấp của hắn vừa nhận được mệnh lệnh, trong nháy mắt, hai Thiên Lạc Tinh Trận biến thành bốn tinh trận nhỏ. Mỗi tinh trận do năm người tạo thành. Đó cũng chính là Thánh Ngân Tinh Trận, cũng là theo vị trí sao nhỏ trên bầu trời đại lục Thần Huyền.

Thánh Ngân Tinh Trận, tinh trận mang tính công kích... Trong nháy mắt, có một tinh trận xông về Vu Nhai và Nguyệt Lâm Sa. Ba Thánh Ngân Tinh Trận còn lại tiếp tục lưu lại tạo thành vỏ rùa. Nhưng Thánh Ngân Tinh Trận là loại công kích, có thể trở thành vỏ rùa sao?

Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế và đám đại cao thủ cảm thấy nghi ngờ. Nhưng rất nhanh bọn họ đã thấy ba Thánh Ngân Tinh Trận liên kết với nhau. Không ngờ là trận trong trận. Thánh Ngân Tinh Trận là loại công kích, nhưng ba Thánh Ngân Tinh Trận tổ hợp lại cùng một chỗ trở thành phòng ngự. Tuy rằng lực lượng phòng ngự giảm xuống không ít, nhưng để ngăn cản hai Thần Vương, như vẫn là đủ rồi. Băng Tuyết Ma Vương thật đáng sợ!

- Công chúa cẩn thận.

Đại quốc sư không để ý xem đây là tinh trận gì. Bây giờ hắn đang lo lắng cho Nguyệt Lâm Sa. Chỉ có điều đáng tiếc, sự quan tâm của đại quốc sư lại không được Nguyệt Lâm Sa đáp lại. Nguyệt Lâm Sa vẫn giống như kẻ ngốc ngây người nhìn Vu Nhai:

- Nhưng ta muốn nói với ngươi bây giờ.

Nguyệt Lâm Sa nhìn về phía Vu Nhai nói. Dường như mọi tình huống phía ngoài không có liên quan gì với nàng. Trong mắt của nàng chỉ có Vu Nhai.

Thật ra Nguyệt Lâm Sa vốn không nên si ngốc như thế. Nhưng ngươi thử bị nhốt tám chín tháng thử xem? Đặc biệt là khi người yêu của ngươi đột nhiên xuất hiện, đồng thời cứu ngươi, ngươi còn có thể bình tĩnh được nữa sao? Ngươi còn có thể kiêu ngạo giống như trước đây sao?

Hiện tại Nguyệt Lâm Sa đã bảo công chúa kiêu ngạo, rụt rè và vinh quang trước kia đi gặp quỷ.

- Nhưng bây giờ hình như phải đánh một chút đã? Còn phải nhanh chóng cứu người.

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái nói.

Xông tới chính là năm cấp Thần Tướng đã tạo thành tổ hợp ma pháp trận. Phía dưới còn có một Băng Tuyết Ma Vương khủng khiếp. Hắn sao có thể nói chuyện yêu đương đuọc? Lại nói, còn có vợ cả Thủy Tinh ở phía dưới nhìn. Tuy rằng vợ cả Thủy Tinh đối với Nguyệt Lâm Sa có vẻ đã sớm chuẩn bị tâm lý. Nhưng ở trước mặt nàng cùng một nữ nhân khác tình chàng ý thiếp, vẫn có chút không tốt lắm đâu.

- Đúng vậy, còn phải cứu người.

Nguyệt Lâm Sa có vẻ như cũng học được bộ dạng ngây ngô tự nhiên của Thôn Thiên Kiếm Linh, thoáng trừng mắt, sau đó mới phản ứng lại. Nàng nhìn về phía những thành viên của đoàn ủng hộ công chúa xung quanh nói:

- Xin lỗi các ngươi. Ta hiện tại tới cứu các ngươi.

Giọng nói của nàng vẫn nhẹ nhàng sâu kín. Dường như ngoại trừ Vu Nhai ra, nàng đối bất kỳ ai khác cũng chỉ thờ ơ. Nhưng tương phản một cách mãnh liệt với giọng của nàng. Chỉ thấy nàng không có bất kỳ động tác gì, dùng đầu ngón chân nhẹ nhàng điểm ở trên ma pháp trận dưới thân nàng, cũng chính là phía trên ma pháp trận đã vây khốn nàng trước đó. Sau đó ma lực chấn động. Trong phút chốc, ma pháp trận sáng ngời...

Sau đó, chỉ cần là cao thủ thực lực đã ngoài Thánh cấp đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Toàn bộ ký hiệu trên ma pháp trận đang nghịch chuyển. Những thành viên trong đoàn ủng hộ công chúa bị nhốt ở trong trận bị bắn đến phía trên ma pháp trận. Nói cách khác, trong nháy mắt bọn họ đã được giải thoát.

- Cái gì? Không thể như vậy được. Đây chính là trận pháp của Ma Uyên.

Con ngươi ngân sắc của Băng Tuyết Ma Vương thoáng co lại.

- Tiểu binh, có thể thả năm mươi người trong tiểu thế giới Binh Linh của ngươi ra trước được không?

Nguyệt Lâm Sa căn bản không để ý tới Băng Tuyết Ma Vương phía dưới, mà lại nhìn Vu Nhai nói. Vu Nhai có phần không hiểu nổi Nguyệt Lâm Sa muốn làm gì, nhưng vẫn rất nghe lời thả năm mươi người kia ra.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1677: Không như ngươi lĩnh ngộ
Không đợi năm mươi người kia kịp phản ứng, Nguyệt Lâm Sa đột nhiên khẽ kêu lên:

- Tất cả thành viên của đoàn ủng hộ công chúa trả lời ta. Nếu có người quấy rối ta cùng với đế phu tương lai nói chuyện yêu đương, các ngươi nên làm như thế nào?

- Đế phu...

Lúc này kể cả Vu Nhai cũng sợ ngây người. Lượng tin tức trong lời nói này của Nguyệt Lâm Sa thật sự hơi lớn. Đế phu. Chính là gia hỏa Ngụy Linh kia, tương lai vì sao có thể được gọi là đế phu? Bởi vì Nguyệt Lâm Sa có hùng tâm tráng chí làm nữ đế, thậm chí hoàn toàn công khai nói ra, hoàn toàn không chút che giấu. Dường như nàng tràn ngập khí phách tuyen bố với toàn bộ đại lục về dã tâm của nàng.

Đúng vậy, hơn tám tháng qua, Băng Tuyết Ma Vương đã mài mòn rất nhiều thứ của nào. Nhưng có vài thứ lại không mài mòn đợc. Cái bị mài đi chỉ có thể là sự nông nổi của nàng. Nàng vẫn kiêu ngạo, chỉ là nội liễm lơn, trí tuệ hơn.

Cực khổ có thể mài đi các góc cạnh của một con người, lại không thể mài đi hùng tâm tráng chí của một người. Thậm chí một ít người lại càng kiên định hơn.

- Thề sống chết ủng hộ công chúa, không để công chúa bị một chút ảnh hưởng nào.

Tuy rằng vẫn không biết rõ, nhưng thành viên của đoàn ủng hộ công chúa lại thành thói quen bảo vệ công chúa. Từ trong lời nói hùng tâm bọn họ cũng cảm nhận được, công chúa muốn làm Đại Đế Ma Pháp. Chỉ có điều trong lòng không ít thành viên của đoàn ủng hộ công chúa vẫn có phần tò mò không hiểu. Người kia là ai? Đế phu sao? Công chúa không phải thích Vu Nhai sao?

Bất kể thế nào, bọn họ đều giống như Nguyệt Lâm Sa thoát khỏi vòng vây, ma pháp lực cuối cùng đã có thể sử dụng, cuối cùng đã có thể chiến đấu.

- Được, Cách Lệ nghe lệnh. Dẫn mười ba người đi tới trước Lôi Vị.

Nguyệt Lâm Sa bắt đầu hạ lệnh.

- Vâng!

- Hải Lạp Duy nghe lệnh, dẫn theo hai mươi bảy người đi tới trước Phong Vị.

Nguyệt Lâm Sa không ngừng phát ra mệnh lệnh. Cùng lúc đó, điều khiến mọi người ngạc nhiên phát sinh. Ngay thời điểm nàng hạ lệnh, trên quảng trường đột nhiên có một ma pháp trận thần bí sáng lên. Thánh Ngân Tinh Trận vốn do năm người tạo thành đã sớm muốn công kích. Nhưng bỗng nhiên ma pháp trận thần bí sáng lên khiến cho bọn họ có phần trở tay không kịp. Chủ yếu nhất là ma pháp trận dưới chân Nguyệt Lâm Sa vốn phải là bị Băng Tuyết Ma Vương khống chế, và sử dụng vây khốn đoàn ủng hộ công chúa cũng đã sớm sáng lên. Nói chính xác hơn là sau khi Nguyệt Lâm Sa cứu thành viên của đoàn ủng hộ công chúa xong, chưa từng tối đi. Không biết từ lúc nào, nó đã biến thành một trận phòng ngự.

Sau đó, Nguyệt Lâm Sa càng lúc càng ra nhiều mệnh lệnh. Trên quảng trường Ma Thiên, ma pháp trận thần bí sáng lên, cũng đột nhiên hình thành từng cột ánh sáng, đồng thời biến thành hình vòng cung, trực tiếp rơi xuống vị trí của Nguyệt Lâm Sa và Vu Nhai.

Chính xác hơn là rơi vào trên người thành viên của đoàn ủng hộ công chúa.

Mười ba người Cách Lệ đứng ở Lôi Vị, lúc này trực tiếp bị cột ánh sáng của một ma pháp trận thần bí bắn trúng. Đồng thời giữa mười ba người hình thành một ma pháp trận thứ hai. Đó là một ma pháp trận giống hệt với ma pháp trận thần bí ở quảng trường phía dưới. Nói cách khác, mười ba người Cách Lệ lúc này đã hợp thành một tổ hợp ma pháp trận. Hơn nữa còn sử dụng chính là trận pháp của Ma Thiên Nguyên Giới.

Không chỉ Cách Lệ, các thành viên khác trong đoàn ủng hộ công chúa đều như vậy. Trong nháy mắt, ma pháp trận kia phía trên, lúc trước còn vây khốn bọn họ đã hình thành đủ hai mươi ba tổ hợp ma pháp trận, cũng bao quanh Nguyệt Lâm Sa và Vu Nhai.

Tình hình hiện tại chính là, Nguyệt Lâm Sa, Vu Nhai và đoàn ủng hộ công chúa đều đứng ở trên không trung của ma pháp trận lúc trước đã vây khốn bọn họ. Xung quanh ma pháp trận này lại có hai mươi ba tổ hợp ma pháp trận đang sáng ngời.

Trong nháy mắt, tất cả có phần không hiểu, nhìn Vu Nhai và Nguyệt Lâm Sa được hai mươi ba ma trận pháp bao quanh.

- Hiện tại, chúng ta chắc hẳn có thể nói chuyện thoải mái rồi.

Sau khi Nguyệt Lâm Sa sắp xếp xong tất cả, lại nhìn Vu Nhai thản nhiên nói.

Vu Nhai trực tiếp bị chấn động. Hắn đương nhiên biết rõ, ma pháp trận thần bí phía dưới là thứ gì. Hắn hiểu rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác. Đó chính là thứ tương đương với Lục Thiên Sát Trận và phù văn trận của Huyền Binh Điển. Không ngờ Nguyệt Lâm Sa có thể khởi động nó. Lẽ nào nàng cũng tiếp nhận truyền thừa?

Nguyệt Lâm Sa cũng đủ dũng mãnh, vừa thoát khỏi sự vây khốn đã có thể làm được nhiều chuyện như vậy.

- Ha ha ha...

Không đợi Vu Nhai hỏi, phía dưới truyền đến một tiếng cười điên cuồng. Chính là Băng Tuyết Ma Vương:

- Đặc sắc, thực sự đặc sắc. Thật sự không hổ danh là cháu gái của ta. Bị nhốt ở phía trên hơn tám tháng, lại có thể lĩnh ngộ thậm chí là học được ma pháp trận thần bí của Ma Uyên. Những kẻ được gọi là thiên tài ma pháp ở trong mắt chú cháu chúng ta, quả thực chính là rác rưởi.

Nghe hắn nói như thế, tất cả thiên tài ma pháp phía dưới đều cảm thấy mặt nóng lên. Nhưng sự thực chính là sự thực. Có vẻ như đoàn ủng hộ công chúa cũng bị nhốt cùng Nguyệt Lâm Sa hơn tám tháng. Nhưng thật sự không có ai lĩnh ngộ được ma pháp trận thần bí phía dưới.

Thủ hạ của Băng Tuyết Ma Vương đã theo hắn ở chỗ này không biết bao nhiêu năm, cũng không học được chút nào.

- Chỉ đáng tiếc, cháu vẫn quá non. Cháu thật sự cho rằng Vương thúc ta thật sự chỉ nắm giữ năm ma pháp trận ở giữa quảng trường này thôi sao?

Băng Tuyết Ma Vương đột nhiên cười lạnh.

- Cái cháu nắm giữ, ta cũng đã nắm giữ. Thời gian ta ở chỗ này còn lâu hơn thời gian cháu ở đây rất nhiều. Thứ ta nắm giữ nhất định sẽ nhiều hơn so với cháu. Cho nên, thật đáng tiếc, trận của cháu ta sẽ trực tiếp phá!

Nói xong, Băng Tuyết Ma Vương cũng không để ý tới ma pháp trận ở giữa đang tràn ngập máu tanh và linh hồn nữa. Hắn giẫm mạnh chân xuống. Ma lực theo đó bạo phát. Trong nháy mắt, trên quảng trường lại có trên trăm ma pháp trận thần bí sáng lên. Bên trong tản ra chính là ma lực của Băng Tuyết Ma Vương.

Trong đó có cả hai mươi ba pháp trận do Nguyệt Lâm Sa đã bố trí.

- Băng Tuyết Ma Vương, từ trước tới nay ta chưa từng nói ta nắm giữ những ma pháp trận thần bí này. Thứ ta lĩnh ngộ chẳng qua chỉ là bộ dạng bên ngoài mà thôi. Ngươi cũng giống như ta. Chúng ta cũng không thật sự hiểu rõ những ma pháp trận thần bí này. Bao gồm cả thứ dưới chân ngươi, thứ ngươi dùng để hại người. Có lẽ nó cũng không giống như điều ngươi lĩnh ngộ. Không phải cứ giết người mới được.

Nhìn ma pháp trận bị ma lực của Băng Tuyết Ma Vương bao trùm, Nguyệt Lâm Sa cũng không khẩn trương, mà thản nhiên nói.

- Nực cười. Cháu dựa vào cái gì nói ta nắm giữ ma pháp trận thần bí chỉ là bộ dạng phía ngoài? Được rồi, cho dù chỉ là bộ dạng phía ngoài thì thế nào. Cháu cũng vậy. Ta phá các trận phòng ngự do cháu bố trí dễ như trở bàn tay. Rất đáng tiếc, nếu như hình thành trận phòng ngự không phải là thành viên đoàn ủng hộ công chúa của chúa, mà là mấy cấp Thần Tướng.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1678: Thời gian, tạm dừng
có lẽ ta thật sự không có cách nào sử dụng trận pháp phá cháu. Nhưng thế gian này lại không có nếu như.

Lời Nguyệt Lâm Sa nói thật ra đâm trúng vào chỗ đau của Băng Tuyết Ma Vương. Hắn quả thực cũng nghi ngờ thứ hắn nắm giữ chỉ có bộ dạng phía ngoài không phải là trung tâm. Chính như ma pháp trận trung ương dưới chân hắn, vì sao hấp thu nhiều máu tươi và linh hồn như vậy vẫn không có bất kỳ dấu hiệu nào để hắn nắm giữ toàn bộ Ma Uyên. Điều này không phải đã nói rõ rồi sao?

Trên thực tế, lời Nguyệt Lâm Sa nói thậm chí còn cảnh tỉnh hắn. Không có cách nào nắm giữ Ma Uyên khẳng định còn thiếu cái gì đó. Nhưng cảnh thức thì đã sao. Đáng giết kẻ cần giết vẫn phải giết, điều nên làm vẫn phải làm.

- Không. Băng Tuyết Ma Vương, thế gian có nếu như, chỉ là ngươi đoán không được mà thôi.

Đúng vào lúc này, Vu Nhai đột nhiên mở miệng cười, thản nhiên nói:

- Nếu như ta nói ta nắm giữ ma pháp trận trung tâm, đồng thời hiện tại giao cho Nguyệt Lâm Sa thì sao?

- Ách... Ha ha, người thanh niên này, ta thừa nhận ngươi là nhân vật thiên tài cùng cấp với chúng ta. Nhưng ngươi cũng không cần xem ta là kẻ ngu si. Ngươi nắm giữ ma pháp trận trung tâm... Chuyện này… sao… sao… lại có thể...

Nói xong lời cuối cùng, Băng Tuyết Ma Vương đột nhiên nói lắp.

Bởi vì đúng lúc này, tên tiểu tử phía trên kia đột nhiên từ trong không trung đánh ra một ký hiệu ma pháp. Đó là một ký hiệu ma pháp khiến hắn say mê. Cái ký hiệu này nói cho hắn biết, đó chính là chiếc chìa khóa mở ra ma pháp trận thần bí của quảng trường này. Thậm chí còn là chìa khóa mở ra Ma Uyên.

Vu Nhai nhìn không hiểu ký hiệu Ma Thiên, nhưng không có nghĩa là đại năng giả ma pháp như Băng Tuyết Ma Vương có thể xem không hiểu.

- Không cần để ý tới những người khác. Toàn lực công kích Nguyệt Lâm Sa và tên tiểu tử kia. Nguyệt Lâm Sa có thể chết, nhưng tiểu tử kia phải sống.

Cuối cùng, Băng Tuyết Ma Vương lần đầu tiên không thể bình tĩnh được nữa. Trong quảng trường băng tuyết bạo phát. Hắn muốn đích thân ra tay.

- Lão thất phu Mạc Luân Tạp Đế, động thủ,. Không thể để cho Băng Tuyết Ma Vương được như ý nguyện...

Đại quốc sư cũng quát lên. Hắn cũng biết tiểu tử nghịch thiên vừa nãy tên là Ngụy Linh kia mang ý nghĩa như thế nào. Dựa vào hắn, một lát nữa có thể nghịch chuyển tình thế, đánh thắng Băng Tuyết Ma Vương. Hơn nữa, không quan tâm bản thân mang theo tâm tư thế nào, cao thủ ở đây đều phải ngăn cản Băng Tuyết Ma Vương. Nếu không chờ đợi bọn họ sẽ là diệt vong hoặc thần phục. DDồng thời, bọn họ cũng giống như Băng Tuyết Ma Vương muốn có được người yêu thần bí của Nguyệt Lâm Sa.

Nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng. Hiện tại tất cả mọi người trên quảng trường đã bắt đầu hành động.

Đây là một cuộc chiến bảo vệ công chúa và Người yêu của nàng. Hoặc nói là một cuộc chiến tranh đoạt ký hiệu.

- Thời gian, tạm dừng!

Nhìn ma pháp lực tàn sát bừa bãi trên quảng trường, Vu Nhai lại hoàn toàn không cảm thấy có chút khẩn trương nào. Thậm chí trên mặt hắn còn lộ ra một nụ cười quỷ dị. Sau đó hắn nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ này. Trong nháy mắt, thời gian thuộc về hắn và Nguyệt Lâm Sa dừng lại.

Vu Nhai cùng Nguyệt Lâm Sa có thể ở trong thần đạo thời gian thêm mấy canh giờ thậm chí là vài ngày, nhưng bên ngoài chỉ là trong nháy mắt.

Nói cách khác, Nguyệt Lâm Sa có đủ thời gian tới học Ký hiệu Ma Thiên và Ma Thiên Thần Pháp.

- Chân Thần, ta cuối cùng đã hiểu rõ vì sao ngài không cho ta ra ngoài.

Ở thời khắc khẩn trương này, ở trên vách núi không người hỏi thăm, Ma Thiên Thần Kiếm đột nhiên phát ra tiếng.

Nếu như Vu Nhai nghe được giọng nói này, sợ rằng sẽ lập tức nhớ tới câu nói trước đó, khi hắn lấy được Ký hiệu Ma Thiên, Chân Thần của Ma Thiên Nguyên Giới đã lưu lại cho hắn. Cũng chính là ngời nhận được truyền thừa, sẽ phải chịu Ma Thiên Thần Kiếm theo dõi. Đương nhiên, Ma Thiên Thần Kiếm ở phía trên nói vậy cũng biểu thị, Ma Thiên Kiếm Linh sở dĩ không ra ngoài theo dõi hắn là bởi vì Ma Thiên Chân Thần không cho nàng đi ra.

Nói cách khác, Ma không biết Thiên Chân Thần đã tỉnh lại từ lúc nào đồng thời đang theo dõi tất cả mọi chuyện đang diễn ra ở phía dưới quảng trường.

- Quả thực, ba người kia đều phù hợp với yêu cầu của ngài.

Ma Thiên Chân Thần không nói gì, Ma Thiên Kiếm Linh lại khẽ nói:

- Nam tử nhận được truyền thừa kia cũng có phần không đoán được. Hắn không tu luyện qua ma pháp lại có thể hấp thu được ký hiệu Ma Thiên do ngài lưu lại. Thậm chí ta không cảm giác được nguyền rủa ngài lưu lại ở lại trên người hắn. Còn nữa, nếu như vừa rồi ta không nhìn lầm, châm trận hắn vừa giải cứu công chúa kia n, chắc là thủ đoạn của Huyền Thiên Nguyên Giới.

- Đây thật sự là thủ đoạn của Huyền Thiên Nguyên Giới. Xem ra, chúng ta ngủ say lâu như vậy, thiên hạ đại lục Thần Huyền đã biến thành tình trạng khiến chúng ta nhìn không thấu. Ngay cả một tính mạng nho nhỏ chúng ta cũng đoán không ra.

Trong lúc Ma Thiên Kiếm Linh nói chuyện, giọng nữ thứ hai cũng xuất hiện. Nếu như Vu Nhai nghe được giọng nói này, nhất định sẽ nhận ra được chủ nhân giọng nói này chính là Ma Thiên Chân Thần. Chỉ là lúc truyền thừa, lời nàng nhắn lại tương đối cao cao tại thượng, dường như thật sự chính là thần. Hiện tại giọng điệu lại có phần tùy ý hơn rất nhiều.

- Có thể ở trong mắt bọn họ chúng ta mới là đất. Thậm chí bây giờ bọn họ còn đang tiếp tục tranh đoạt đối với quyền nắm chúng ta trong tay. Muốn nắm chúng ta trong tay sao?

Lúc Ma Thiên Kiếm Linh nói chuyện, theo bản năng mang theo giọng giễu cợt. Nhưng rất nhanh giọng nói lại thay đổi, có phần ngưng trọng nói:

- Sau mấy ngày ta quan sát, gần đây trên đại lục Thần Huyền hình như phát sinh không ít chuyện lớn. Chính là sự sống còn đối với loại tính mạng tự xưng là nhân loại này. Hình như có một tính mạng gọi là dân Cổ Duệ xâm lăng đại lục Thần Huyền thuộc về nhân loại hiện nay.

- Được rồi. Ngươi nói cho ta biết một chút về tình hình đại lục Thần Huyền hiện tại đi.

Ma Thiên Chân Thần hiển nhiên không thích nói chuyện. Giọng điệu nàng cũng rất bình thản. Hơn nữa, nàng nói những lời này cũng chứng tỏ nàng vừa mới tỉnh lại không bao lâu.

Quả thực, sau khi Vu Nhai hấp thu xong ký hiệu Ma Thiên, nàng mới tỉnh lại. Nếu không, nàng sao có thể không biết Ký hiệu Ma Thiên của nàng tại sao lại bị tên tiểu tử thoạt nhìn rất giống như gián điệp do Huyền Thiên Nguyên Giới phái tới này hấp thu đi mất.

- Đại lục Thần Huyền hiện tại do tính mạng tự xưng là nhân loại thống trị. Lần lượt có hai đại đế quốc, Ma Pháp và Huyền Binh...

Ma Thiên Kiếm Linh từ trước đến nay vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Chỉ có điều từ trước tới nay nàng chưa từng động, cũng sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào động vào thân kiếm của nàng. Có lẽ trước đó Băng Tuyết Ma Vương đã sớm muốn động tới nàng, nhưng hắn cầm không nổi. Ma Thiên Chân Thần chưa tỉnh lại, Ma Thiên Kiếm Linh dường như không nhận được mệnh lệnh, tiếp tục yên lặng như trước. Cho dù Băng Tuyết Ma Vương tới, nàng cũng chỉ lẳng lặng quan sát.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1679: Huyền nguyên chi lực
Đương nhiên, nàng sẽ quan sát tình hình của những tính mạng tự xưng là nhân loại. Còn nữa, thông qua những lời đối thoại giữa bọn họ, nàng suy đoán ra một vài chuyện của đại lục Thần Huyền, đề phòng sau khi Chân Thần tỉnh lại có thể đưa ra quyết định chuẩn xác nhất.

Băng Tuyết Ma Vương cũng không biết Kiếm Linh của ma kiếm lại nghe trộm bọn họ nói chuyện. Hắn còn tưởng rằng kiếm linh của ma kiếm cũng đang ngủ say.

Trước đó đã từng nói dân Cổ Duệ cũng là nhân loại, nhưng đó chẳng qua là nhân loại Cổ Duệ mấy nghìn năm trước muốn thu phục tự xưng mà thôi. Cho nên sau này mới có nhân loại thần duệ giống với nhân loại bình thường... Đương nhiên, dân Cổ Duệ quả thực rất giống với nhân loại.

- Đế quốc Ma Pháp, đế quốc Huyền Binh... là lực lượng do Ma Thiên Nguyên Giới của ta và Huyền Thiên Nguyên Giới diễn sinh ra sao?

Thời điểm Ma Thiên Chân Thần đang nghe Ma Thiên Kiếm Linh kể, không nhịn được thì thào tự nói. Chợt nàng lại nói:

- Kinh Thiên Nhất Kiếm? Dân Cổ Duệ? Vậy khẳng định chính là Kinh Thiên Nguyên Giới không thể nghi ngờ. Không nghĩ tới Kinh Thiên Nguyên Giới sớm đã hoàn toàn khôi phục. Hơn nữa, tộc dân của hắn cũng không bị diệt vong. Cũng đúng, tộc dân Kinh Thiên Nguyên Giới là khó diệt vong nhất. Đây là ưu thế của hắn

- Chỉ có điều rất đáng tiếc, hắn vẫn không hoàn toàn giải được phong ấn của Huyền Nguyên Chi Lực.

- Ở dưới tình huống chưa hoàn toàn chiếm lĩnh đại lục Thần Huyền, tuyệt đối không giải được phong ấn này. Bản thân hắn chỉ có thể cố gắng tích góp lực lượng, giải phong ấn trong một thời gian ngắn. Nếu như, trong khoảng thời gian này không thể hoàn toàn chiếm lĩnh đại lục Thần Huyền cũng như hấp thu được đủ lực lượng, như vậy hắn sẽ bị Huyền Nguyên Chi Lực phong ấn lại một lần nữa. Chỉ cần bị phong ấn, cho dù dân bản địa có thể đến đại lục Thần Huyền, hắn cũng không cách nào sử dụng Kinh Thiên Nhất Kiếm. Nếu không có phong ấn này, đại lục Thần Huyền làm sao có thể còn có nhân loại nào tồn tại nữa.

- Quả thực, Kinh Thiên Nguyên Giới bắt đầu từ Thần Chi Nguyên Giới sinh ra, chính là tồn tại đáng sợ nhất. Chỉ có điều đại lục Thần Huyền cũng có đủ kiên quyết. Thời gian trôi qua lâu như vậy, Kinh Thiên Nguyên Giới chí ít đã phát động ba lần đại chiến? Không ngờ vượt qua được hai lần. Thậm chí mấy nghìn năm trước, nhân loại này có thể ép Kinh Thiên Chân Thần phong tỏa và hủy diệt tất cả truyền tống trận đi thông tới không gian Kinh Thiên Nguyên Giới. Lần thứ ba này thoạt nhìn hình như bọn họ đi tới cũng không dễ dàng. Hơn nữa, chúng ta cũng đã tỉnh lại.

Ma Thiên Kiếm Linh cũng nói.

- Nguyên Giới đáng sợ nhất? Ngươi chưa phát giác ra Nguyên Giới của chúng ta cùng Huyền Thiên Nguyên Giới mới là đáng sợ nhất sao? Chí ít ở thời đại này là đáng sợ nhất.

Chân Thần đột nhiên cười nhạt, mang theo ước mơ nào đó.

Thật ra, nàng nói những lời này đã biến tướng thừa nhận địa vị của Kinh Thiên Nguyên Giới đáng sợ nhất.

- Đúng vậy. Đế quốc Ma Pháp và đế quốc Huyền Binh. Chỉ cần chúng ta trực tiếp lựa chọn đế quốc Ma Pháp, căn bản không cần tự mình đi thiết lập lực lượng. Sớm đã có lực lượng đang chờ chúng ta đi nắm giữ. Có lẽ không tộc dân đối với chúng ta cũng là chuyện tốt. Hiện tại chúng ta chỉ cần ở bên trong đế quốc Ma Pháp lựa chọn một người phát ngôn Ma Thiên là được rồi. Xem ra phải sớm đưa ra quyết định.

Ma Thiên Kiếm Linh nói xong câu cuối cùng, lại đưa mắt nhìn ba người được lựa chọn trên quảng trường kia. Đầu tiên là Vu Nhai:

- Tiểu tử này quá mức thần bí. Rất có khả năng vẫn là lựa chọn của Huyền Thiên Nguyên Giới, không có khả năng thu nhận. Lát nữa vẫn giết chết thì tốt hơn.

- Đúng vậy, trên người hắn mang theo huyền thiên trận pháp của Huyền Thiên Nguyên Giới, không bị ta nguyền rủa, cũng không phải là ma pháp sư, không thể lưu lại!

- Còn lại hai người. Một người là công chúa, một người là Vương gia. Cả hai đều có thế lực rất cường đại. Hai người bọn họ cũng thiên phú cường đại của riêng mình. Cho dù là tộc nhân của chúng ta trước đây cũng không có mấy người có thiên phú như bọn họ. Trong đó Vương gia có thiên phú ma pháp đặc biệt đáng sợ. Nếu như ta không nhìn nhầm, hiện tại hắn cũng chỉ khoảng 40 tuổi, nhưng đã gần Thần Hoàng cấp. Thời điểm thực lực hắn vẫn rất yếu, lại có thể dung hợp hai viên tinh thạch băng và thủy.

Ma Thiên Kiếm Linh giảng giải:

- Công chúa còn lại kia ở trên Ma Thiên Trận Pháp... Cũng chính như bọn họ nói, thiên phú ma pháp trận rất cường đại. Dưới tình trạng không được bất kỳ ai dạy dỗ và truyền thừa, không ngờ nàng lĩnh ngộ được nhiều trận pháp như vậy. Chỉ tốn hơn tám tháng. Hai người đều có ưu thế của riêng mình. Rất khó lựa chọn.

Ma Thiên Chân Thần cũng thoáng nhíu mày nói:

- Vậy chọn cả hai là được rồi.

- Nhưng dù sao cũng phải có một người có địa vị tối cao. Một núi không thể chứa hai cọp. Dù sao ngài là linh thể Chân Thần, không có khả năng rời khỏi Thần Chi Nguyên Giới. Cho dù sử dụng phương pháp đặc biệt rời khỏi, lực lượng cũng sẽ bị suy yếu trên diện rộng. Thậm chí sẽ tạo thành tổn thương đối với linh thể. Cũng không có cách nào ở lâu với đại lục Thần Huyền... Nếu như bọn họ ở bên ngoài đấu thế nào, ngài cũng không quản được. Cho dù là hạ nguyền rủa cũng vô dụng. Lấy thiên phú của bọn họ không chừng ngày nào đó sẽ giải được nguyền rủa. Ta cũng không thể phân thân, không cách nào đồng thời quản lý khống chế hai người bọn họ.

Ma Thiên Kiếm Linh giải thích. Quả thực, mặc dù đồng thời nhận hai người làm người phát ngôn, ở trong nàng Ma Thiên Nguyên Giới có thể bọn họ sẽ tương thân tương ái, nhưng vừa rời khỏi Ma Thiên Nguyên Giới, chỉ sợ bọn họ sẽ đấu tới ngươi chết ta sống. Dù sao đế quốc Ma Pháp chỉ có thể có một đại đế.

Nếu như Ma Thiên Chân Thần tùy tiện có thể ra ngoài thì đâu cần phiền toái như vậy. Chính bản thân trực tiếp nắm giữ đế vị là được.

- Tiếp tục quan sát, xem cuộc chiến đấu kế tiếp thế nào. Người nào thắng chọn người đó. Hừ, nếu như công chúa này có thể thông qua tiểu tử Huyền Thiên kia nhanh chóng học cách nắm giữ ký hiệu Ma Thiên, như vậy nàng nhất định sẽ chiến thắng.

Ma Thiên Chân Thần trầm mặc một hồi, sau đó nói.

- Chân Thần, Kinh Thiên Nguyên Giới và Huyền Thiên Nguyên Giới xem ra đều nhất định phải đạt được đại lục Thần Huyền. Ôi, nhiều Nguyên Giới như vậy đều đã thức tỉnh. Sợ rằng đại lục Thần Huyền cũng sẽ xuất hiện tình thế mà ngay cả chúng ta cũng không có cách nào nắm giữ được. Sợ rằng tình trạng sáu đại Thần Chi Nguyên Giới tranh đoạt đại lục Thần Huyền sẽ một lần nữa xuất hiện trong thời đại này.

Ma Thiên Kiếm Linh đang nói, đột nhiên trở nên nặng nề.

- Đúng vậy, ta đã cảm giác được trong u minh có một khí tức đè ép. Trận đại chiến này sợ rằng không thể tránh được.

- Chân Thần, ngài vừa tỉnh lại, có thể xé rách một khe hở trong Huyền Nguyên Chi Lực không?

Ma Thiên Kiếm Linh lo âu hỏi.

- Đương nhiên có thể. Kinh Thiên Nguyên Giới căn bản không biết ta sẽ tỉnh lại vào lúc này. Thậm chí còn cho rằng ta đã chết. Hắn đã thay ta đột phá Huyền Nguyên Chi Lực.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top