Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 20: Mất trí nhớ thật tốt
Vu Nhai nói xong, lại lặp lại những lời mình đã nói với Vu Tiểu Dạ trước đó cho Vu Thiên Tuyết nghe. Hắn nói tiếp:

- Mẫu thân, mẫu thân có thể nói cho ta nghe một chút, về chuyện của ta trước kia hay không?

Vu Thiên Tuyết đờ người ra một hồi, sau đó từ từ, trên mặt nàng hiện lên phong tình tới dị thường:

- Mất trí nhớ thì mất trí nhớ. Chuyện trước kia, ta cũng không muốn nói nữa. Chỉ cần con... Ừ, hẳn là con đã đói bụng rồi. Mẫu thân làm thức ăn cho con ăn.

Vu Nhai trợn mắt há hốc mồm. Hắn thấy thoáng cái Vu Thiên Tuyết dường như trẻ lại mười mấy tuổi. Nàng vui sướng chạy vào trong nhà. Hình như nhi tử mất trí nhớ là chuyện rất đáng mừng. Nàng trắng trợn muốn chúc mừng một chút.

Vu Nhai thở hắt ra một hơi thật dài. Sự khó chịu và xấu hổ trong lòng Vu Nhai cũng biến mất theo. Rất tốt. Chủ nhân trước kia của thân thể này đúng là loại cặn bã, hắn lại càng yên tâm thoải mái hơn.

Vu Nhai đứng lên, nhẹ nhàng đi vào trong nhà, nhìn Vu Thiên Tuyết bắt đầu nấu nướng.

Thấy mẫu thân vội vàng vội vàng, hắn có chút xuất thần. Xem ra cũng phải tiêu hóa tất cả mọi chuyện vừa xảy ra.

Trong lòng Vu Nhai cảm thấy thỏa mãn. Thì ra đây chính là cảm giác có mẫu thân. Thật là tuyệt. Cũng không biết đồ cặn bã này tại sao lại biến mẫu thân biến thành bộ dạng như vậy.

- Mẫu thân, để con làm cho!

- Sao? Không cần không cần. Con cứ ngồi là được rồi. Vừa nãy con động thủ cùng Độc Cô Minh, chắc đã tiêu hao không ít huyền khí. Trước tiên cứ khôi phục một chút đã. Một lát nữa là có thể ăn rồi.

Vu Thiên Tuyết ngẩn người, sau đó vội vàng nói. Tâm tình nàng cũng đặc biệt phức tạp. Nàng lo lắng Vu Nhai sẽ khôi phục lại ký ức. Chỉ có điều, hiện tại nàng muốn hưởng thụ cảm giác biến mất đã lâu này.

Nếu như trước mắt chính là mộng, nàng hi vọng vĩnh viễn không cần tỉnh lại.

Vu Nhai nhìn nàng chằm chằm một lat, sau đó gật đầu, lại trở lại trong đại sảnh, rất nghe lời đi tu luyện.

Một lát sau, một bàn đầy thức ăn thơm phức xuất hiện ở trước mặt hắn.

Vu Nhai ngồi xuống, ăn như hổ đói. Vu Thiên Tuyết an vị ở một bên nhìn hắn. nàng cũng không ăn gì, mà chỉ nhìn nhi tử hưởng thụ bữa cơm của hắn, trong lòng thấy rất hạnh phúc.

Trước đây nàng đã từng rầu rĩ. Chỉ có điều rất nhanh nàng đã nghĩ thông suốt. Thật ra nhi tử mất trí nhớ, cũng không có gì không tốt.

Vu Nhai cũng phát hiện ra, trong lòng thoáng động, nói:

- Mẫu thân, tuy rằng con mất trí nhớ, nhưng cũng biết một vài chuyện. Nếu như có khả năng, con nhất định sẽ bắt kẻ phụ tình kia bằng được.

Vu Thiên Tuyết ngẩn ngơ, sau đó thoáng biến sắc. Trong mắt nàng lộ vẻ mất mát và bi thương. Nàng lắc đầu nói:

- Không cần. Mẫu thân không cần những điều đó. Mẫu thân chỉ hy vọng con có thể bình an cả đời là được. Chúng ta quên Độc Cô gia đi, có được hay không?.

Vu Nhai theo bản năng gật đầu. Hắn không biết phải nói gì cho phải, tiếp tục ăn cơm. Chỉ có điều bầu không khí hòa hợp vừa rồi lại thay đổi có chút quỷ dị.

- Cô cô, biểu ca, hai người có ở đây không?

Giọng nói của Vu Tiểu Dạ từ bên ngoài viện truyền vào. Nàng cũng không khách khí chạy vào phòng. Khi thấy những món ăn phong phú trên bàn, nàng kêu lên.

- Oa, đã lâu con không được thưởng thức tài nấu nướng của cô cô. Cô cô, con cũng muốn ăn.

- Được được được, ta đi lấy chén đũa cho con.

Tâm tình Vu Thiên Tuyết lại khôi phục, vừa cười vừa nói.

- Mẫu thân, để con làm cho!

- Không cần không cần. Ta còn chưa tới lúc không động đậy được.

Vu Thiên Tuyết nói xong, nhanh chóng mang tới một bộ chén đũa. Vu Tiểu Dạ la lớn, sau đó cũng ăn như hổ đói, nói cũng nhiều hơn.

Những điều nàng nói không ngoài chuyện vừa xảy ra. Nàng thuật lại lập trường của phụ thân nàng.

Sau đó bọn họ lại trò chuyện thêm một vài chuyện khác. Ví dụ như biểu hiện của Vu Nhai ở Bắc Đấu Thành trước đó. Nhưng thật ra điều khiến Vu Thiên Tuyết có chút bận tâm chính là chuyện của bản thân Vu Tiểu Dạ. Vu Nhai và Vu Tiểu Dạ còn bận tranh cãi với nhau.

Cuối cùng, Vu Thiên Tuyết lại dứt khoát không nói nữa, mà lặng lẽ nhìn nhi tử và chất nữ, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ cổ quái. Hiện tại nhi tử cũng đã mười chín tuổi. Có lẽ đã đến lúc tìm cho hắn một thê tử. Tuy rằng hắn hiện tại mất trí nhớ, nhưng ai biết lúc nào sẽ khôi phục lại. Một khi hắn có vợ, khôi phục lại ký ức, tâm tư này hẳn cũng phai nhạt.

Ăn uống no đủ, Vu Tiểu Dạ ở cùng cả nhà Vu Thiên Tuyết một hồi. Chỉ có điều phần lớn thời gian nàng ở cùng Vu Thiên Tuyết. Sau khi biểu ca mất trí nhớ, trở thành xấu xa, học rất nhiều thói xấu của đám kiêu binh. Nàng cũng không muốn bị gia hỏa này chiếm tiện nghi.

Mặc dù kiểu chiếm tiện nghi này cũng không đáng ghét.

Vu Nhai về trong phòng. Đó là căn phòng của tên cặn bã kia. Thật ra bên trong rất gọn gàng, chỉ là có chút trống trải, rất ít đồ đạc. Chỉ có mấy quyển nhật ký, vài bộ quần áo, vài món đồ nhỏ, còn có một thanh kiếm. Ngoài ra cũng không có gì khác.

Nhật ký này Vu Nhai không xem.

Trước kia, hắn ở trong phòng đại viện binh phòng cũng có thấy. Phần lớn đều viết hai chữ Độc Cô nho nhỏ. Đoán chừng đây là trò chơi của hắn lúc đó. Thứ khiến Vu Nhai có chút để ý cũng chỉ có thanh kiếm kia. Dù sao hắn cũng không thể cứ lấy ngón tay làm kiếm. Hơn nữa chất lượng kiếm vẫn mạnh hơn. Loại kiếm trang trí không có bất kỳ phẩm cấp nào đối với hắn lại là vũ khí duy nhất.

Không do dự, Vu Nhai lấy kiếm xuống.

Keng một tiếng. Kiếm xuất hiện. Trong phòng, kiếm quang ngân quang lóe lên rồi biến mất. Kiếm quang dài ba thước. Kiếm này được chế tạo vô cùng chuẩn mực, hoàn toàn không có điểm nào đặc biệt. Cũng không biết kiếm này có đúng là Huyền Binh hay không, Huyền Binh mấy giai?

Vu Nhai vội vàng gọi tiểu muội muội Phong Doanh ra. Thật ra Phong Doanh liếc mắt cho đáp án chính xác:

- Huyền Binh nhị giai. Với lực lượng của hắn bây giờ có thể tiếp nhận. Chỉ có điều nếu như hắn đạt được Chưởng Binh Sư, thanh kiếm này cũng có hơi yếu. Có lẽ hắn còn có thể sử dụng, nhưng sử dụng không lâu.

Vu Nhai cũng không quá lưu ý tới điều này. Hắn trực tiếp ở trong phòng luyện kiếm. Chí ít trong giai đoạn hiện tại, hắn có thể luyện cách sử dụng kiếm kỹ cho thành thạo. Sau khi luyện kiếm một hồi, hắn lại lấy ra Thần Huyền Khí Điển, cũng chính là cái gọi là Ma Điển để tu luyện. Lần này không có kim quang đột ngột phát ra nữa. Hắn tu luyện rất bình thản. Đương nhiên, mức độ tiến bộ vẫn rất nhanh. Chẳng bao lâu hắn đã đạt được Chưởng Binh Giả cửu giai đỉnh phong.

Hắn đã sắp đột phá tới Chưởng Binh Sư.

Sau khi luyện xong, Vu Nhai lại bắt đầu nghiên cứu Ma Điển này. Hiện tại hắn không quan tâm tới Huyền Binh Điển hay Ma Điển. Vì hắn nghiên cứu không ra được điều gì, sợ rằng phải chờ tiến triển và làm quen dần trong chiến đấu.

Nếu xuyên qua còn có thể, chuyện thế gian sao có thể nhìn thấu. Hắn cũng không phải là nhà khoa học.

Hắn ngủ một giấc ngủ say, mãi đến khi mặt trời lên cao mới bị tiếng tranh cãi làm tỉnh lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 21: Người của Độc cô gia
Vu Nhai nhướng mày, vội vàng vội vàng mặc thêm y phục, xông ra ngoài. Đúng lúc hắn nhìn thấy vẻ mặt Vu Thiên Tuyết đỏ bừng nhìn chằm chằm vào người thanh niên trước mặt.

- Tiểu Nhai còn đang ngủ. Chờ hắn tỉnh tự nhiên sẽ qua. Các ngươi lập tức rời khỏi đây.

- Hừ, dòng chính của Độc Cô gia đã tới, hắn còn có tâm tư ngủ sao? Mau bảo hắn dậy, đi tới sân luyện võ tiếp nhận sự thẩm tra, phán quyết của Độc Cô gia.

- Không sai, cô cô, đừng làm chúng ta khó xử. Khi chúng ta cao hứng gọi ngươi một tiếng cô cô. Mất hứng, hừ, gọi ngươi một tiếng tiện nhân cũng không quá đáng. Đừng tưởng rằng đại bá còn có thể giúp ngươi. Hắc hắc, sau ngày hôm nay, chúng ta mới là chủ nhân của Vu gia này.

- Các ngươi...

- Mẫu thân, cần gì phải nổi giận vì những kẻ thối nát như vậy. Mẫu thân về trước tạm nghỉ đi. Mọi chuyện đã có ta lo.

Vu Nhai đi ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người kia. Không cần phải nói hắn cũng biết bọn họ là ai.

- A, Vu Nhai, ngươi đi ra là tốt rồi. Đi thôi!

- Muốn ta đi sao, có thể. Nhưng miệng các ngươi quá thối. Trước tiên vả miệng mình rồi nói sau.

Vu Nhai lãnh đạm nói. Hai người kia sửng sốt. Khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng chợt nghe Vu Nhai lại nói:

- Nếu các ngươi không tự tát, vậy để ta tát giúp các ngươi!

Bốp bốp...

Vài tiếng kêu thanh thúy vang lên ở trên mặt hai người, nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi. Sau đó lại nghe Vu Nhai nói:

- Ở đây không chào đón các ngươi. Đi ra ngoài cho ta.

Lại là hai cước. Hai gia hỏa bị đạp trực tiếp bay ra ngoài cửa.

Bọn họ ôm bụng, cả người cuộn lại như con tôm nhỏ. Phải sau hơn mười giây bọn họ mới có phản ứng. Lúc này cửa viện Vu Nhai gia đã đóng lại. Vu Nhai đã đi về phía phòng khách.

- Vu Nhai, ngươi nhất định phải chết!

Từ khi bước vào sân luyện võ Vu gia, Vu Nhai có thể cảm nhận được bầu không khí của toàn bộ Vu gia đầy áp lực. Khi hắn chậm rãi đi tới, không ít người đều lộ vẻ lo lắng và có ánh mắt không hữu hảo. Bọn họ không biết hắn đã đi tới sân luyện võ từ lúc nào.

Trong sân luyện võ cũng không có nhiều người, không ai tới xem, chỉ có người của hai phe. Dĩ nhiên chính là Vu gia và Độc Cô gia.

Phía bên Vu gia chỉ có mấy người, gồm hai vị gia chủ của Vu gia cùng mấy trưởng lão. Toàn bộ những người có mặt tại đại sảnh trong ngày hôm qua cũng không tới. Tất cả người của Vu gia đứng ở đó, có chút lúng túng đứng.

Ngược lại, Độc Cô gia lại có không ít người tới. Tuy nhiên trong số đó chỉ có hai người ngồi. Bên cạnh hai người còn có một chiếc ghế để trống. Chắc hẳn còn có người thứ ba. Chỉ không biết vì sao người đó không ở đây. Phía sau bọn họ gần như đều là con cháu áo xám. Xem ra trong hai người ngồi đó chí ít có một người thuộc dòng chính. Những người khác cho dù không phải là dòng chính, địa vị cũng tuyệt đối không thấp.

Độc Cô Minh đứng hơi nghiêng người ở giữa hai người này, cùng Vu gia giằng co. Chỉ có điều hắn tâm cao khí ngang, cáo mượn oai hùm, cũng không biết đang thêm mắm dặm muối nói cái gì.

Trên người hắn bây giờ còn có vết thương, chỉ có điều đã bị trang phục áo xám của hắn che khất. Nếu lấy tính cách của hắn, chắc hẳn sẽ để lộ ra. Nhưng Độc Cô gia là những người thế nào, làm sao có thể để hắn lộ ra vẻ mất mặt xấu hổ như vậy được?

- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao Vu Nhai còn chưa ra? Hay là Vu gia các ngươi muốn bao che cho hắn?

Độc Cô Minh lớn tiếng hét lên.

- Hử?

Ngay khi Độc Cô Minh vừa nói dứt lời, mấy người chủ sự ở đây đều khẽ hừ một tiếng. Xung quanh sân luyện võ không có ai. Đột nhiên có một người tới, muốn mọi người không chú ý cũng khó. Độc Cô Minh tất nhiên có nhìn thấy. Trong nháy mắt sắc mặt hắn trở nên dữ tợn.

- Xin lỗi, ngủ quên mất, nên đến muộn. Hai vị chính là dòng chính của Độc Cô gia sao? Không biết các người chỉ mặt đọc tên gọi ta tới có chuyện gì không?

Vu Nhai ngáp một cái đi tới, không nhìn Độc Cô Minh, quay sang nhìn hai người đang ngồi nói. Trong lúc đó, hắn cũng âm thầm quan sát hai người này.

Đầu tiên là nam tử ngồi ở giữa, mặc trường bào kim sắc. Trên trường bào thêu một thanh kiếm. Xung quanh thanh kiếm còn có một con rồng. Sắc mặt hắn tái nhợt, không có chút biến hóa nào. Chỉ khi Vu Nhai mở miệng hắn mới liếc mắt nhìn.

Phía bên trái nam tử mặc kim bào cũng là một nam tử, trường bào màu bạc, cũng thêu một thanh kiếm. Chỉ có điều dáng vẻ thanh kiếm có chút khác biệt mà thôi. Cũng không biết hình thêu kia có phải là Huyền Binh bản mạng của bọn họ hay không?

Vị nam tử mặc trường bào ngân sắc tỏ vẻ tò mò nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, hình như muốn nhìn xem kẻ nào dám hạ thủ đối với người Độc Cô gia bọn họ. Chẳng qua khi thấy thấy bộ dạng Vu Nhai nói những lời này, hắn đột nhiên lắc đầu. Quả nhiên là một kẻ vô tri không biết sống chết. Thoáng cái hắn đã không còn hứng thú nữa. Đối với người chết, hắn không có hứng thú.

- Chính ngươi đã đả thương người của ta sao?

Người thanh niên mặc kim bào cũng không liếc mắt nhìn hắn lấy một cái hỏi.

- Hắn sao? Không sai. Chẳng qua là hắn trước...

- Đã như vậy, ngươi tự xử đi!

Nam tử mặc kim bào hờ hững ngắt lời nói. Hắn lười nghe Vu Nhai giải thích, không đợi Vu Nhai nói hết, đã liếc mắt nhìn sắc mặt Vu gia chủ đại biến, nói:

- Ngươi chính là Vu gia chủ? Vu gia có thể không cần diệt môn, nhưng ngươi làm gia chủ lại dung túng người nhà của ngươi hạ thủ đối với người Độc Cô gia ta. Ngươi tự chặt một tay cũng từ bỏ vị trí gia chủ, việc này coi như xong.

Khi nam tử mặc kim bào vừa nói dứt lời, dường như có trận gió lạnh thổi qua toàn bộ sân luyện võ. Mọi người không thể tin được vào lỗ tai của mình.

Bá đạo, quá bá đạo. Cho dù là Nhị gia chủ cũng không ngờ tới. Sau một hồi khiếp sợ, Nhị gia chủ lập tức vui mừng như điên.

- Độc Cô công tử...

Vu gia chủ kêu lên. Hắn cũng không nghĩ tới đối phương sẽ bá đạo như vậy. Chỉ có điều Độc Cô gia lớn như vậy, con cháu dòng chính vốn đã có không ít. Tính cách thế nào đều có. Chuyện này cũng không có gì kỳ quái.

Từ đầu đến cuối, nam tử mặc kim bào không nhìn thẳng vào Vu gia lần nào. Thậm chí ngay cả phòng khách cũng không nguyện đi tới. Sau khi bước qua cửa lớn, hắn đều ở trong sân luyện võ này. Chiếc ghế hiện tại bọn họ ngồi cũng là mang theo người.

Hắc, trước khi Vu Nhai xuất hiện, hắn không cho phép người của Vu gia nói nửa câu, hoàn toàn chỉ nghe lời nói một phía của Độc Cô Minh. Đồng thời, cũng bởi vì lời nói một phía của hắn mà quyết định giết người.

- Không cần nhiều lời, không cần biện giải. Các ngươi không có tư cách biện giải. Động thủ đi. Ta không hy vọng chúng ta còn phải làm thay. Tới lúc đó các ngươi hẳn sẽ bị diệt môn.

Nam tử mặc kim bào lạnh lùng nói. Người của Độc Cô gia, không quan tâm mặc áo gì, trên mặt đều lộ vẻ ngạo nghễ.

Vẻ mặt Độc Cô Minh càng vui mừng hơn. Hắn nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, trên mặt muốn có bao nhiêu đắc ý thì có bấy nhiêu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 22: Ngươi là Độc Cô Nhai?
Trong lòng hắn thoáng động, đột nhiên khom người nói:

- Thiên thiếu gia, người này rất kiêu ngạo, căn bản không xem Độc Cô gia chúng ta ra gì, còn đả thương ta. Để hắn tự sát có phải là quá dễ dãi với hắn hay không? Không biết Thiên thiếu gia có thể để cho ta tự tay báo thù hay không?

- Tùy ý ngươi!

- Vâng, Thiên thiếu gia.

Độc Cô Minh cười gằn đi ra, tiến về phía Vu Nhai.

A, tiểu tử này đột nhiên có chuyện gì vậy? Vừa nãy không phải vẫn rất trâu bò sao? Tại sao hắn lại đột nhiên không nói gì, cũng không phản kháng. Theo tính cách của hắn, hẳn phải cố gắng giải biện và phản kháng mới đúng. Chẳng lẽ hắn quá sợ hãi?

Rất tốt, không thể giải thích là tốt nhất. Nếu để cho Thiên thiếu gia biết... Sợ rằng chuyện sẽ không thuận lợi vậy.

Vu Nhai đâu phải không muốn phản kháng, mà ngay lúc hắn vừa muốn giải thích, trong giây lát đầu đau một cách điên cuồng, giống như muốn nứt ra, giống như có người điên cuồng đấm đá ở trong đầu hắn.

Đáng chết, không ngờ là chấp niệm của tên cặn bã kia đang phản công. Cũng khó trách được. Phía trước lại là con cháu dòng chính của Độc Cô gia. Cơ hội đang ở trước mắt, tên cặn bã này sao có thể không phản công được?

Nam tử mặc kim bào nói gì hắn đều nghe được. Tất cả đều là sự kiêu ngạo đến mức không biên giới, ngạo mạn đến không biên giới.

Độc Cô Minh đến gần, hắn cũng nhìn thấy. Nhưng cái đầu này... Con bà nó, loại cặn bã này không phải muốn lấy cái chết để giành được sự thông cảm của Độc Cô gia đấy chứ?

Vu Nhai cắn răng, điên cuồng vận chuyển Ma Điển. Hắn miễn cưỡng giơ kiếm lên. Hắn không có khả năng ngồi chờ chết!

- Chờ một chút!

Đúng lúc này, một giọng nói thánh thót đột nhiên vang lên, để tất cả mọi người trong sân luyện võ đều phải nhìn lại. Chỉ thấy một nữ tử mặc ngân bào chậm rãi từ ngoài cửa lớn đi vào sân luyện võ. Có lẽ người này chính là chủ nhân của chiếc ghế trống kia.

Ánh mắt nàng lại chăm chú nhìn vào trên mặt Vu Nhai, nói:

- Độc Cô Nhai?

Lời vừa nói ra, đám người phía bên Độc Cô gia lập tức biến sắc. Đặc biệt là Độc Cô Minh chuẩn bị động thủ, sắc mặt điên cuồng biến đổi!

Ngược lại phía bên Vu gia không có gì thay đổi. Khi Vu Nhai ở Độc Cô gia, vốn được gọi là Độc Cô Nhai. Điều này không có gì đáng kinh ngạc. Chỉ có điều đám người phía bên Độc Cô gia có biến hóa. Lẽ nào...

Đầu Vu Gia Chủ nhanh chóng vận chuyển, lập tức nghĩ đến một khả năng. Đó chính là Độc Cô Minh căn bản không có nói rõ chuyện của Vu Nhai với vị nam tử mặc kim bào trước mắt. Nam tử mặc kim bào càng không biết Vu Nhai vốn có họ Độc Cô.

Điều này rất bình thường. Con cháu áo xám trong Độc Cô gia có tới hơn mười vạn. Những kẻ chưa đạt tới áo xám cũng không biết là bao nhiêu. Vu Nhai ở trong Độc Cô gia chỉ là một hạt dẻ giữa biển!

- Không sai, hắn chính là Độc Cô Nhai!

Vu gia chủ nói thật nhanh.

Cuối cùng, nam tử mặc kim bào ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:

- Độc Cô Minh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

- Thiên… Thiên thiếu gia. Hắn đúng là Độc Cô Nhai, nhưng đã bị trục xuất khỏi Độc Cô gia, bây giờ gọi là Vu Nhai.

- Tại sao ngươi không nói?

- Cái này... Ta cho rằng cái này không cần phải nói. Dù sao hắn...

- Hừ, không cần nói nữa. Ta đã đoán được chuyện gì xảy ra!

Nam tử mặc kim bào không đợi hắn nói xong, đã ngắt lời hắn.

Nam tử mặc kim bào không phải là người ngu, sao có thể nhìn không ra:

- Rất tốt, ngươi lại dám lợi dụng ta. Bắt hắn, đưa về gia tộc xử trí.

- Thiên thiếu gia tha mạng, Thiên thiếu gia, ta thật sự không phải cố ý giấu giếm. Ta...

Độc Cô Minh chưa nói xong, đã bị trực tiếp trói lại, kéo vào trong đám người của Độc Cô gia. Ba gã chủ sự phía Độc Cô gia không liếc mắt nhìn hắn lấy một cái.

Lúc này, nam tử mặc kim bào nhìn về phía nữ tử mặc ngân bào, nói:

- Huyền muội, muội nhận ra người này?

- Đúng, đã từng gặp mặt một lần. Trước đây hắn ở trong hàng ngũ đệ tử ngoại vi của Độc Cô gia cũng xem như có chút danh tiếng. Thiên phú kiếm pháp của hắn rất mạnh, nên muội có chút ấn tượng. Đáng tiếc sau đó lại nghe nói hắn không có cách nào dung nhập kiếm binh, bị trục xuất khỏi gia môn. Chuyện đã xảy ra cách đây ba năm.

Nữ tử mặc ngân bào gật đầu, lại nói thêm một câu:

- Trước đây, khi ta đi chỉ điểm kiếm pháp cho đệ tử ngoại vi, đúng lúc từng chỉ điểm cho hắn.

Nam tử mặc kim bào và nam tử mặc ngân bào với mặt hiền hòa kia đều cảm thấy có chút kinh ngạc. Ấn tượng của nữ tử mặc ngân bào này cũng quá mạnh mẽ đi?

Người có tiếng trong Độc Cô gia rất nhiều, con cháu nòng cốt cũng sẽ bình thường đi chỉ điểm đệ tử ngoại vi một chút, nhưng không phải là xem trọng bọn họ, mà tạo dụng một hình tượng cao lớn, trang nghiêm trong bọn họ, đồng thời tạo dựng cho bọn họ một lòng trung thành với Độc Cô gia, xem như là một loại tẩy não.

Hơn nữa, quả thật cũng có thiên tài tồn tại.

Độc Cô Minh càng khóc không ra nước mắt. Quả thực, năm đó hắn cùng với Độc Cô Nhai bị phân ở trong một lớp. Nữ tử mặc ngân bào đúng là đã từng tới chỉ điểm cho bọn họ, nhưng cũng chỉ một lần. Nàng sao có thể nhớ được Độc Cô Nhai?

Không lâu trước đây, mình còn muốn lôi kéo mối quan hệ với nàng, kết quả lại bị người ta hỏi ngươi là người nào?

Căm phẫn, đố kỵ giống như sóng lớn cuộn trào trong thân thể Độc Cô Minh.

- Nếu đã thế, mọi chuyện do muội tới xử trí!

- Không cần xử trí. Dù sao hắn cũng có một chút huyết mạch của Độc Cô gia!

- Được!

Nam tử mặc kim bào thấy thế nào cũng được. Ở trong mắt hắn, bất kể là Vu Nhai hay Vu gia cũng vậy, đều là con kiến nhỏ. Chỉ là sự khác nhau giữa con kiến lớn và con kiến nhỏ mà thôi. Chẳng qua là con kiến ảnh hưởng đến hắn, hắn sẽ tiện tay đập chết. Nữ tử mặc ngân bào đột nhiên qua, nói muốn buông tha cho con kiến này. Vậy hắn liền bỏ qua, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Đúng lúc này, nữ tử mặc ngân bào đột nhiên đến gần Vu Nhai. Vu Nhai cũng đang nhìn nàng, chỉ có điều sắc mặt co quắp, lộ vẻ rất thống khổ. Hắn phải dùng kiếm để chống đỡ thân thể. Không có ai biết hắn đột nhiên xảy ra chuyện gì.

Không, Vu gia chủ có suy đoán, không phải hắn nhìn thấy người Độc Cô gia, sau đó muốn khôi phục nhớ chứ?

Ngày hôm qua Vu Tiểu Dạ đã kể lại toàn bộ mọi chuyện của Vu Nhai cho hắn nghe.

- Độc Cô Nhai, thật đáng tiếc ngươi đã bị trục xuất Độc Cô gia. Năm đó ta còn có chút mong chờ đối với ngươi. Thật đáng tiếc... Ta quan sát tình trạng huyền khí ngươi, hẳn là đã dung hợp Huyền Binh. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội để quay về Độc Cô gia.

Nữ tử mặc ngân bào có chút quan tâm nói, khiến đám người của Độc Cô gia phía sau càng lộ vẻ kinh ngạc. Xem ra năm đó giữa bọn họ chỉ sợ đã xảy ra chuyện gì đó. Ánh mắt nam tử mặc kim bào có chút chớp động. Chỉ có điều thấy nữ tử mặc ngân bào nói xong, hắn xoay người lại, trong ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 23: Chấp niệm phản công
Đáng tiếc, lời nói của Vu Nhai sau đó khiến hắn không bình tĩnh nổi nữa.

Chỉ thấy lúc nữ tử mặc ngân bào xoay người, Vu Nhai đột nhiên kêu lên:

- Độc Cô Cửu Huyền!

- Sao?

Hiển nhiên, đây là tên của nữ tử mặc ngân bào kia... Độc Cô Cửu Huyền.

Mọi người thoáng nhíu mày. Thật may Độc Cô Cửu Huyền thật ra vẫn hiền hoà, cũng không có ý trách tội. Nàng chỉ quay đầu lại, xem Vu Nhai muốn nói gì. Chẳng lẽ tiểu tử này còn có vọng tưởng gì sao?

Thật ra, nữ tử mặc ngân bào cảm thấy thế nào cũng được. Có người sùng bái cũng là chuyện tốt. Năm đó tiểu tử này to gan lớn mật viết thư tình cho mình. Không biết hiện tại có phải vẫn chưa từ bỏ ý định hay không? Đột nhiên, nàng có chút mong đợi.

- Đồ cặn bã, Cửu Huyền, Cửu muội ngươi!

Ngay thời điểm Độc Cô Cửu Huyền mong đợi, Vu Nhai đột nhiên xổ một câu thô tục. Trong nháy mắt tất cả chờ mong đều vỡ vụn.



- Nơi này là Độc Cô Kiếm Vực. Các ngươi là ai? A, người các ngươi muốn tìm tên là Độc Cô Chiến Phong sao? Đây là con hắn, con tư sinh? Được rồi, ta giúp ngươi kiểm tra một chút. Độc Cô gia là vực chủ tỉnh Kiếm Vực, tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ một huyết mạch nào lưu lạc bên ngoài.

...

- Xin lỗi, Độc Cô gia chúng ta không có người nào tên là Độc Cô Chiến Phong. Chắc có người đã lừa ngươi rồi. Nam nhân của ngươi chắc là giả mạo làm người Độc Cô gia chúng ta. Nếu con trai ngươi không có huyết mạch của Độc Cô gia chúng ta, mời các ngươi trở về đi.

...

- Ngươi muốn kiểm tra huyết mạch cho con trai ngươi sao? Được thôi. Chỉ có điều ngươi phải trả giá bằng tất cả huyền khí của ngươi, rèn cho Độc Cô gia ta một thanh Huyền Kiếm tam giai!

...

- Con của ngươi thực sự mang huyết mạch của Độc Cô gia chúng ta. Chỉ có điều, trong Độc Cô gia quả thực không có người nào tên là Độc Cô Chiến Phong. Như vậy đi, ta sẽ từ từ tìm giúp ngươi. Tạm thời ngươi gia nhập vào gia phả họ xa của gia tộc Độc Cô. Con của ngươi cũng được ban cho họ Độc Cô!

...

- Thật có lỗi, chúng ta không tìm được người ngươi muốn tìm. Từ khi gia tộc Độc Cô ta phát triển đến nay, nhân số rất nhiều. Muôn tìm một người dùng tên giả thật sự quá khó khăn. Bây giờ ngươi hãy mong đợi con trai ngươi có thể đột phá vòng vây, đến lúc đó có lẽ Độc Cô Chiến Phong này sẽ nhận các ngươi.

...

- Con trai ngươi mười sáu tuổi, tới lúc để Huyền Binh nhập thể!

...

- Cái gì, Độc Cô Nhai Huyền Binh nhập thể thất bại? Rất tốt, từ hôm nay trở đi, các ngươi không còn là người của Độc Cô gia ta. Ngươi nói có thể dung nhập binh khí khác? Ha ha, nực cười. Gia tộc Độc Cô chúng ta chỉ cần kiếm, không cần bất kỳ binh khí nào khác. Mẹ con các ngươi chỉ là người họ xa, nói trắng ra là ngay cả khách khanh gia tộc khác cũng mạnh hơn các ngươi gấp vạn lần, căn bản không có cơ hội nói điều kiện với ta. Từ hôm nay trở đi, các ngươi không thể tiếp tục tự xưng là người của gia tộc Độc Cô nữa. Từ hôm nay trở đi, con trai ngươi không còn là họ Độc Cô. Từ hôm nay trở đi, ở trong Độc Cô Kiếm Vực ngươi không thể dùng kiếm. Nếu như vi phạm, vạn kiếm xuyên tim!

...

- Không nên quỳ ở chỗ này. Gia tộc Độc Cô chúng ta không cần người không biết dùng kiếm quỳ, lại càng không cần phế vật không có Huyền Binh nhập thể. Quỳ chính là sự sỉ nhục đối với chúng ta. Lập tức rời khỏi đây, nếu không chết!

...

- Các ngươi cho rằng rời khỏi Kiếm Vực là có thể quỳ sao? Ba ngày, ba ngày tính là cái gì? Các ngươi làm như vậy chỉ làm tổn hại danh dự của gia tộc Độc Cô ta. Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, rời khỏi hoặc là chết?

...

Ký ức không ngừng tập kích Vu Nhai. Thật không ngờ chấp niệm của loại cặn bã này lại cường đại tới nưh vậy. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Độc Cô Cửu Huyền, trí nhớ kia giống như thủy triều trào dâng. Vu Nhai sống chết chống đỡ. Hắn căn bản không cần những ký ức này. Chỉ cần những điều đã biết là đủ rồi.

Cuối cùng Vu Nhai cũng tương đối hiểu rõ cụ thể là chuyện gì đã xảy ra với loại cặn bã này và Vu Thiên Tuyết.

Đáng tiếc, cuối cùng Vu Nhai vẫn không chống đỡ nổi. Khi chấp niệm phản công lần cuối cùng, không ngờ khống chế được hắn. Theo bản năng thân thể này gọi tên của nữ tử mặc ngân bào kia. Nhưng trong nháy mắt hắn lại ngăn chặn kịp, trong lúc không thận trọng, thốt ra một câu chửi tục.

- Đồ cặn bã, Cửu Huyền, Cửu muội ngươi...

Trên sân luyện võ hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả trợn mắt hốc mồm. Cho dù là nam tử mặc kim bào không hề nhìn Vu Nhai một cái, hiện tại cũng không nhịn được ngẩng đầu lên. Nam tử ngân bào khép mở miệng không thốt được lời nào. Biểu hiện trên mặt hắn rất đặc sắc, hình như cuối cùng cũng có chút tinh thần.

Độc Cô Cửu Huyền cũng ngây ngẩn cả người. Nàng bị mắng? Còn bị mắng là cặn bã. Câu cửu muội ngươi phía sau không biết là có ý gì?

Vu Nhai cũng ngây ngẩn cả người. Hắn chưa bao giờ là loại người kích động như vậy. Trước nay, nếu đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì bỏ chạy, mạng nhỏ quan trọng nhất.

Độc Cô gia thế lớn, cho dù là hoàng thất đế quốc Huyền Binh cũng phải nể mặt họ, nói gì đến mình?

Tuy rằng trong lòng hắn đặc biệt bất mãn trước sự ngạo mạn của bọn họ, nhưng hắn chưa từng nghĩ mình sẽ cứng rắn đối đầu.

Thế này thì hay rồi. Đẩy được chấp niệm của đồ cặn bã này, hắn cũng xong đời. Hình như ngay cả đường lui cũng mất. Trời ạ, đây là chuyện gì vậy?

- Độc Cô Cửu Huyền, ngươi nói ngươi muốn giúp ta quay trở lại Độc Cô gia sao? Hắc, rất xin lỗi, ta không cần. Vu Nhai ta từ trước đến nay vẫn là họ Vu. Độc Cô sao? Cái họ này quá vĩ đại. Ta nhận không nổi.

Vu Nhai vừa nói, vừa thầm cắn răng. Phần chấp niệm kia vừa nghe Vu Nhai nói như vậy, lại phản công giống như phát điên:

- Ta dung hợp cũng không phải là kiếm Huyền Binh bản mạng, không vào được Độc Cô gia các ngươi.

Không biết từ lúc nào, Vu Thiên Tuyết đã đến bên sân luyện võ. Nàng cũng lo lắng Vu Nhai sẽ gặp chuyện không may. Khi vừa thấy Vu Nhai ôm đầu, trong lòng nàng không tránh khỏi run lên. Rất rõ ràng, nhi tử đang khôi phục ký ức.

Xem ra hạnh phúc chỉ là thời gian một ngày ngắn ngủi này mà thôi.

Lúc này, nghe Vu Nhai nói ra những lời như vậy khiến tâm tình nàng lập tức buông lỏng. Chỉ có điều ngay sau đó nàng lại bắt đầu lo lắng. Người của Độc Cô gia sẽ không nhân từ nương tay.

Vu Nhai không ngừng nói ra những lời này, còn mắng chửi người.

- Ngươi… ngươi dám mắng ta?

Độc Cô Cửu Huyền sững sờ hỏi thăm.

- Ta mắng ngươi đấy. Lẽ nào các ngươi không đáng mắng sao?

Tới lúc này, Vu Nhai cũng mặc kệ mọi chuyện. Nếu như bây giờ không nói gì, sợ rằng sẽ thật sự xong đời. Ai cũng không bảo vệ được hắn. Nam tử mặc kim bào ngạo mạn kia, hắn cũng không quen. Về phần Độc Cô Cửu Huyền, trong những kí ức vừa vọt tới, nàng cũng không xuất hiện quá nhiều.

Cố chống lại chấp niệm phản công, Vu Nhai nói:

- Mẫu thân ta bị người Độc Cô gia các ngươi làm nhục. Đây là chuyện thứ nhất.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 24: Vĩnh viễn là họ Vu
Các ngươi muốn làm một chứng thực huyết mạch nho nhỏ lại muốn tất cả huyền khí của mẫu thân ta, để làm cho các ngươi một thanh Huyền Kiếm tam cấp. Đây là đạo lý gì? Các ngươi là thế lực lớn, hắc, rất lớn. Làm nhục người, người ta dẫn theo nhi tử đi tìm kẻ phụ tình kia nhận người thân, còn phải bỏ ra huyền khí, tự phế bỏ võ học. Hừ, đây là chuyện thứ hai. Các ngươi thật sự không tìm được kẻ phụ tình kia sao? Không có khả năng. Nếu như thật sự không tìm ra được, ta cũng sẽ không bị trục xuất khỏi Độc Cô gia. Ngươi vừa nói, ta nắm giữ Huyền Binh, sẽ có thể giúp ta tiến vào Độc Cô gia đúng không? Hiển nhiên Độc Cô gia cũng không phải chỉ cần kẻ dung nhập Huyền Kiếm. Ta cũng không tin người Độc Cô gia các ngươi mỗi người đều có thể dung hợp kiếm Huyền Binh bản mạng. Sợ rằng ngay cả ma pháp sư cũng có không ít. Vậy tại sao các ngươi lại muốn đuổi ta đi, càng không cho chúng ta bước vào Kiếm Vực. Bởi vì một vài người không muốn gặp lại mẹ con chúng ta, muổi đuổi chúng ta đi. Đây là chuyện thứ ba.

Vu Nhai rất nhanh đã hiểu được mọi chuyện, chỉnh đốn lại những tin tức thu thập được trong ký ức mới hiện ra trong đầu hắn. Mấy chuyện tình cảm gì đó, hắn tự động cắt bỏ. Hắn nói rất nhanh, không cho bất kỳ kẻ nào cắt ngang lời nói của mình, sống chết của hắn đều trông chờ vào giờ phút này.

Dường như mọi người trong sân luyện võ đều hóa đá. Vu Nhai cần gì quan tâm bọn họ có hóa đá hay không, lại nói:

- Về phần năm đó mẹ con chúng ta quỳ ở trước cửa Độc Cô gia ba ngày ba đêm, quỳ ở trước ba ngày ba đêm Thiên Kiếm Hùng Quan thế nào ta cũng không cần phải nói nữa. Các ngươi đều là cường giả. Qhúng ta quỳ không phải rất bình thường? Được rồi, ta đã nói xong, cũng đã mắng xong. Các ngươi muốn giết phải róc xương thì tùy!

Ầm...

Sắc mặt mỗi người của Độc Cô gia đều hừ lạnh một tiếng, nặng nề bước về phía trước một bước, kiếm chĩa vào Vu Nhai. Vinh quang, vinh quang của Độc Cô gia không thể động tới. Hơn nữa hắn còn mắng Độc Cô Cửu Huyền, là người yêu trong mộng của rất nhiều người. Đây quả thực là tội không thể tha.

Độc Cô Minh vui mừng. Hắn căn bản không ngờ được Vu Nhai sẽ tự chui đầu vào rọ như vậy. Đúng là mọi chuyện thay đổi khó mà đoán trước được.

Hai mắt của người phía Vu gia tối sầm lại, thiếu chút nữa ngất đi.

Trời ạ, tiểu tử này đang nói gì vậy? Muốn chết thì tự ngươi tự sát đi, làm gì phải lôi kéo chúng ta theo như vậy. Còn nữa, không phải tiểu tử này mỗi ngày cho dù nằm mơ cũng muốn trở lại Độc Cô gia sao? Tại sao hôm nay hắn lại làm ngược lại, không muốn vào Độc Cô gia như vậy? Hắn mất trí nhớ rồi sao? Ngươi xem hắn giống như mất trí nhớ sao? Vừa nãy rõ ràng là khôi phục nhớ. Tiểu tử này phát điên rồi!

Vu Thiên Tuyết cũng cảm thấy bối rối. Đầu nàng muốn vỡ tung, không phân biệt rõ được rốt cuộc đâu là mộng đâu là thực.

Sắc mặt nam tử mặc kim bào trở nên thâm trầm. Hắn không nghĩ tới con kiến này còn dám bò vào vị trí mẫn cảm của hắn:

- Đã như vậy, ngươi đi chết đi. Vu gia, cũng vì ngươi mà diệt môn. Đây là sự trừng phạt vì đã sỉ nhục tới vinh quang của Độc Cô gia!

- Chờ một chút!

Ngay khi các kiếm sĩ của Độc Cô gia tuân lệnh, Độc Cô Cửu Huyền đột nhiên kêu lên. Nàng nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Lúc này Vu Nhai đang đứng ngạo nghễ dưới hơn mười thanh kiếm, không hề động đậy. Hắn hoàn toàn thản nhiên, mỉm cười nhìn Độc Cô Cửu Huyền.

Vinh quang. Các ngươi có vinh quang của các ngươi, ta cũng có vinh dự của ta. Hiện tại Vu Nhai gần như đều là các chiến sĩ đã chết.

Không biết vì sao, đám người Độc Cô gia bắt đầu hiểu được những lời Vu Nhai vừa nói. Tuy rằng không một mũi kiếm nào di chuyển, nhưng trong ánh mắt đã xuất hiện sự thông cảm, sự mơ hồ.

- Những lời ngươi nói đều là thật sao?

- Đương nhiên là sự thật. Ta tin tưởng ngươi muốn kiếm tra cũng rất dễ dàng!

Vu Nhai lạnh lùng trả lời.

- Vì sao lúc đo ngươi không khiếu nại?

- Khiếu nại? Ha ha, vừa nãy vị lão huynh này có cho chúng ta cơ hội giải thích sao? Thậm chí nếu ngươi không nhận ra ta, ta đã là hồn ma dưới kiếm của các ngươi. Khiếu nại? Lẽ nào ta tìm loại người có thân phận như Độc Cô Minh để khiếu nại sao?

Vu Nhai cười ha ha, nhưng trong lòng nói, đồ cặn bã này thật đúng là một kẻ ngu ngốc. Âm mưu rõ ràng như vậy không ngờ nàng ta còn không biết.

Ở trong Độc Cô gia, đồ cặn bã này biết đưa thơ tình cho Độc Cô Cửu Huyền, biết nghĩ biện pháp leo lên. Nhưng sau khi nhận phải đả kích lại không nghĩ ra tất cả những điều này. Hắc, sợ rằng trước đây hắn không phải không dung hợp được kiếm Huyền Binh, mà là có người động tay động chân.

Độc Cô Cửu Huyền thoáng sững sờ. Không ngờ nàng không tức giận, mà lại cười khổ một cái. Đối với cách hành sử của Độc Cô gia nàng tất nhiên hiểu rất rõ. Nàng do dự một chút sau đó quay đầu, nhìn về phía nam tử mặc kim bào nói:

- Thiên ca, tha cho hắn đi.

- Sao?

- Tha cho ta sao? Ngươi nghĩ thật hay. Hôm nay ta đã dung hợp Huyền Binh, tương lai có một ngày ta nhất định sẽ xông lên Độc Cô gia, bắt lấy kẻ kẻ phụ tình kia ra. Ngươi muốn thả kẻ địch như ta sao?

Vu Nhai không đợi nam tử mặc kim bào nói, lập tức nói.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người. Từ ánh mắt đồng tình biến thành ánh mắt như nhìn một kẻ ngu ngốc. Ngay cả Độc Cô Cửu Huyền cũng ngẩn người. Một lúc lâu sau, nàng mới thốt ra một câu:

- Ngươi vẫn ngây thơ như năm đó!

- Ha ha, thú vị, quá thú vị. Không nghĩ tới kiếp này ta còn có thể nghe được lời nói uy hiếp Độc Cô gia. Huynh đệ, ngươi thật sự trâu bò. Thiên ca, ta thấy tha cho hắn đi.

Nam tử mặc ngân bào cũng phá cười đứng lên, nhìn nam tử mặc kim bào nói.

- Đã như vậy, chúng ta đi thôi!

Nam tử mặc kim bào cười nhạt một tiếng. Tâm tình vốn có chút khó chịu van đầu cũng biến mất. Hắn không nhìn Vu Nhai lấy một cái, khoát tay áo, xoay người rời rời đi. Đám người phía sau cũng thu kiếm rất nhanh, nâng cái ghế lên đuổi theo hắn.

- Thiên thiếu gia...

- Ở đây ngươi không có tư cách nói chuyện!

Độc Cô Minh kêu lên. Đáng tiếc, một câu nói hờ hững đã khiến hắn phải ngậm miệng. Lời nói này đến từ chính Độc Cô Cửu Huyền. Chỉ thấy sau khi nàng nói xong lại đưa mắt nhìn sâu về phía Vu Nhai nói:

- Yên tâm, chỉ cần ngươi thật sự có thực lực đó, nhất định sẽ để ngươi trở lại Độc Cô gia. Đến lúc đó cho dù phụ thân ngươi không thừa nhận ngươi, Độc Cô gia cũng sẽ thừa nhận ngươi.

- Không cần. Ta vĩnh viễn là họ Vu. Một ngày khi ta bước lên Độc Cô gia, tuyệt đối không phải vì quay về. Thiên thiếu gia, xin nhớ lời của ta. Ta vĩnh viễn không bao giờ mang họ Độc Cô!

Vu Nhai đột nhiên lại phát điên nói.

- Hừ, ta sẽ nhớ. Thật khôi hài!

Không ngờ nam tử mặc kim bào lại đáp lời. Quả thực, lời này sợ rằng vẫn là lần đầu tiên nghe thấy. Nếu truyền đi sợ rằng sẽ khiến đế quốc Huyền Binh chấn động. Vu Nhai này chắc chắn vì ngu ngốc, mới điên cuồng vọng tưởng như vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 25: Tan đi, đồ cặn bã
Độc Cô Cửu Huyền ngẩn người, không nói nửa câu, xoay người rời đi, trong lòng nàng lại thoáng có cảm giác mất mát.

Nam tử mặc ngân bào lại như có thâm ý, liếc mắt nhìn Vu Nhai, sau đó mới đi theo phía sau đám người kia.

Không biết bao lâu mới có người kêu lên. Đó chính là Nhị gia chủ:

- Thiên thiếu gia, các vị, các ngươi không thể đi!

Không người nào để ý tới hắn. Tất cả mọi người còn đang chìm trong tâm trạng sống sót sau tai kiếp. Vừa đúng lúc này, Vu Nhai gầm lên giận dữ, khiến bọn họ tỉnh lại:

- Hiện tại ngươi đã hài lòng? Nếu đã không có hy vọng, vậy hãy rời đi... Đồ cặn bã!

Vu Nhai gầm lên giận dữ, cảm giác đầu đau như muốn nứt ra, đồng thời cũng đánh phần chấp niệm kia xơ xác. Một kình khí đột nhiên từ trong cơ thể hắn bắn ra. Huyền khí tản ra từng hồi, so với trước kia đã có sự biến hóa về chất.

- Chưởng Binh Sư!

Vu gia chủ ngẩn người, chậm rãi thốt ra ba chữ. Ánh mắt mọi người nhìn hắn có chút khác thường. Vào lúc này hắn lại đột phá sao? Không ngờ cục gạch Huyền Binh lại có thể đột phá đạt được tới Chưởng Binh Sư?

Huyền Binh đều cần có công pháp tương ứng. Không có công pháp, thì đột phá như thế nào?

Trước cả Vu gia, trên đường phố của Dao Quang Thành, đám người của Độc Cô gia đột nhiên dừng lại một chút. Nam tử mặc ngân bào cùng Độc Cô Cửu Huyền thoáng quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía Vu gia, trên mặt có chút nực cười. Nam tử mặc ngân bào nói:

- Không ngờ lại đột phá. Thật thú vị.

- Không đạt được Linh Binh Sư, đều chỉ là con kiến hôi thôi. Cho dù là Linh Binh Sư, không có nội tình, cũng chỉ là một con kiến!

- Quả thực, Thiên ca nói đúng. Được rồi Cửu Huyền, năm đó muội và tiểu tử thú vị này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Nam tử mặc ngân bào cảm thấy rất hứng thú hỏi. Nam tử mặc kim bào cũng dựng lỗ tai lên. Ánh mắt của đám người phía sau đều sáng lấp lánh.

- Không có gì. Hắn chỉ đưa cho ta mấy lá thư tình. Đó là một giả hỏa muốn leo lên mà thôi. Lúc đó ta chỉ là cảm thấy thú vị. Một đệ tử ngoại vi, thậm chí ngay cả chi thứ cũng không phải lại đưa thư tình cho ta. Bơi vậy ta cũng nhớ hắn, trả lại cho hắn một chút hi vọng. Sau đó, hắn biến mất, ta cũng không chú ý lắm. Thật không nghĩ tới hôm nay còn có thể nhìn thấy hắn, không nghĩ tới hắn lại có chuyện như vậy.

- Thì ra là thế. Muội cũng đủ tà ác. Chuyện này căn bản cũng không thể xảy ra. Cho dù thực lực của hắn có thể vượt qua lực lượng nòng cốt của chúng ta thậm chí là dòng chính, nhưng cũng chỉ là hạ nhân mà thôi. Trừ khi kẻ phụ tình, phụ thân ủa hắn cũng là nhân vật nòng cốt, hoặc hắn có thể lập công cái thế nào đó. Chỉ có điều khi đó sợ rằng Cửu Huyền muội đã lập gia đình.

Nam tử mặc ngân bào gật đầu đắc ý nói.

- Đúng vậy, cho nên ta cảm thấy hắn ngây thơ, không nghĩ tới bây giờ vẫn ngây thơ như thế.

- Ngây thơ sao? Ha hả!

Nam tử mặc ngân bào quay đầu lại, nhìn về phía Vu gia một chút, nở nụ cười:

- Ta thật muốn biết phụ thân hắn, kẻ phụ tinh kia là ai. Chắc hẳn là người chí ít phải có chút quyền lực.

- Ừ, được rồi, Độc Cô gia chúng ta có đúng là nên sửa lại vài quy tắc hay không... Thôi đi, xem như ta chưa từng nói!

- Chỉ là một con kiến mà thôi, có gì tốt để thảo luận chứ. Đi thôi. Cũng không nên ở mãi ở Dao Quang Thành làm gì. Chúng ta đi thẳng đến Bắc Đấu Thành thôi. Lần đấu giá này sẽ là lần rèn luyện đầu tiên của ta, không được sơ suất. Nhất định phải lấy được món đồ kia.

Nam tử mặc kim bào hờ hững nói.

Mọi người đáp lời, sau đó đi theo. Kế hoạch vào ở trong Dao Quang Thành cũng được bỏ qua.

...

Màn đêm buông xuống. Tuy rằng Độc Cô gia chỉ mới rời khỏi được vài canh giờ, nhưng Vu gia vẫn đầy áp lực. Ngay sau khi người của Độc Cô gia rời khỏi không lâu, Vu gia chủ nhanh gọn, quyết đoán, trực tiếp xử trí Nhị gia chủ cùng với các thủ hạ của hắn. Không ít người dao động đã thần phục hoặc giả biểu lộ thuần phục, nhưng lòng người vẫn bàng hoàng.

Chuyện xảy ra ở sân luyện võ cũng được truyền ra. Không ít người đều cảm thấy Vu Nhai bị điên. Cũng có người sau khi bình tĩnh nhìn thấu dụng tâm của Vu Nhai, đều cảm thấy rất kinh ngạc. Không ngờ hắn cũng hiểu cách dùng kế.

Dồn vào tử địa sau đó mới sinh...

Chỉ có điều, vẫn có rất nhiều điểm bọn họ không nghĩ ra. Rõ ràng trước đó nếu như hắn không mắng người, vậy Độc Cô Cửu Huyền chắc sẽ không để hắn chết, thậm chí còn cho hắn cơ hội quay lại Độc Cô gia.

Nhưng vì cái gì hắn lại mắng người? Vì sao hắn lại nói loạn như vậy? Chẳng lẽ chính vì trẻ tuổi lỗ mãng, căn bản không có mưu kế gì, hoặc hắn làm như vậy là muốn Độc Cô Cửu Huyền nhớ tới hắn?

Không ai nghĩ tới chuyện linh hồn Vu Nhai đã thay đổi. Lúc đó không chỉ có chiến trường bên ngoài, còn có chiến trường bên trong cơ thể.

Tại viện bên trong Vu Thiên Tuyết, Vu Nhai đang ngồi ở trước một bàn ăn phong phú, thực lực tiến triển cũng đẩy mạnh lượng cơm ăn.

Vu Thiên Tuyết lại ngồi ở một bên nhìn hắn. Lúc này nàng nhớ tới tất cả mọi chuyện xảy ra lúc sáng, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Lúc đó, nếu nữ tử kia không có một chút thông cảm, như vậy Vu Nhai chỉ có chết không sống. Đến lúc đó mình làm sao có thể sống tiếp được?

Chỉ có điều tất cả đều đã qua. Hiện tại nàng cảm thấy rất vui vẻ. Chí ít nhi tử vì những lời nói trước đó đã hoàn toàn chặt đứt con đường quay về Độc Cô gia của hắn. Từ nay về sau hắn sẽ biến thành một người bình thường, người bình thường không có bất kỳ vinh quang nào khác.

Hơn nữa, trong những lời hắn nói với Độc Cô gia, nàng cũng hiểu được hắn không quên sự săn sóc của người mẫu thân hắn đã lãng quên rất lâu này.

Mặc dù Vu Nhai ăn rất nhiều, chỉ có điều trong lòng cũng suy nghĩ giống như Vu Thiên Tuyết. Sau khi đạt tới Chưởng Binh Sư, hắn đã ngủ rất sau. Đấu tranh cùng chấp niệm này, khiến tinh thần tiêu hao quá lớn. Tuy nhiên bây giờ đã tốt rồi. Chấp niệm cuối cùng đã biến mất.

Cuối cùng những lời này cũng đoạn tuyệt hy vọng của chấp niệm kia.

- Yên tâm đi. Ta nhất định sẽ thay ngươi chăm sóc cho mẫu thân thật tốt. Nếu như khả năng cho phép, ta sẽ thực hiện lời hứa của ta, trở lại Độc Cô gia, bắt lấy kẻ phụ tình kia.

Vu Nhai lặng lẽ nói. Có vũ đài như vậy, có Huyền Binh Điển và Ma Điển, không ngờ Vu Nhai thật sự xuất hiện ý nghĩ điên cuồng này. Trong xương cốt hắn vốn không có tế bào an phận.

Huống chi trong trí nhớ này, sáu ngày sáu đêm quỳ như vậy, muốn mẫu thân bỏ ra huyền khí như vậy, toàn bộ lý do và sắc mặt, cùng với quy tắc lạnh lùng và tẩy não trong vinh quang, mặc dù là trí nhớ do chấp niệm đưa cho hắn, nhưng hắn cũng cảm động lây.

Cuối cùng chấp niệm phát ra một tiếng không cam lòng tan đi.

Theo Vu Nhai, chấp niệm thật ra chính là một oan hồn không tan. Sau khi tan đi, hắn mới trở về. Trong lòng hắn không có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào. Nói chung sau này cứ đối xử với Vu Thiên Tuyết thật tốt là được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 26: Trưởng binh sư
Bởi vì chấp niệm tan đi, trong nháy mắt thân thể hắn dường như tống ra thứ gì đó. A, giống như một người nhịn tiểu nửa ngày, cuối cùng cũng tống ra được. Thể xác và tinh thần vô cùng thoải mái. Đúng lúc đó,, huyền khí tự nhiên bị dẫn động, sau đó đột ngột đột phá.

Chưởng Binh Giả, Chưởng Binh Sư, Tướng Binh Sư, Linh Binh Sư, Hoàng Binh Sư, Địa Binh Sư, Thiên Binh Sư, Thánh Binh Sư, Thần Binh Sư!

Đây chính là sự phân chia đẳng cấp Huyền Binh Giả trên đại lục Thần Huyền này. Mỗi đẳng cấp đều chia thành chín đoạn. Tuy rằng Chưởng Binh Sư thoạt nhìn chỉ là nhập môn, nhưng đây cũng là vũ lực chiếm chín tầng trên đại lục này. Phía trên nữa, muốn đột phá đều vô cùng gian khổ.

- Mẫu thân, Con chuẩn bị ngày mai sẽ quay về Bắc Đấu Thành. Con muốn đón mẫu thân cùng đi. Không biết mẫu thân có nguyện ý đi cùng con hay không?

Vu Nhai đang đang ăn cơm, có chút hàm hồ hỏi.

- Đón ta đến Bắc Đấu Thành sao?

- Vâng. Nếu như mẫu thân muốn ở lại Vu gia, nhi tử cũng sẽ không ép người. Đến lúc đó mỗi tháng, con trở lại thăm mẫu thân một chút cũng được.

- Không, chúng ta cùng đi. Vu gia này không có gì khiến ta lưu luyến cả.

Vu Thiên Tuyết lắc đầu. Nàng là một nữ tử vô cùng quật cường và thanh cao. Bằng không trước đây nàng sẽ không liều mạng bỏ đi huyền khí, võ lực toàn thân bị hủy cũng cứng rắn muốn tiến vào Độc Cô gia.

Những năm gần đây, nàng đã quá đau khổ. Nam nhân mình thích không muốn gặp nàng. Trong mắt nhi tử lại chỉ có hai chữ Độc Cô.

- Ừ được, vậy ngày mai chúng ta cùng đi.

Vu Nhai gật đầu, đột nhiên lại nói ra một câu khiến Vu Thiên Tuyết cực kỳ nhạy cảm:

- Được rồi mẫu thân, vậy bộ dạng của kẻ phụ tình đáng chết kia thế nào?

- Tiểu Nhai, con hỏi làm gì? Trí nhớ của con?

- Phần lớn trí nhớ của con đã được khôi phục. Nhưng mẫu thân yên tâm. Con sẽ không lại trở lại như trước đây. Trước đây con quả thực chính là một kẻ vô liêm sỉ, đáng chém ngàn đao. Con đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã nghĩ thông suốt. Con không thể nghĩ về vinh quang của Độc Cô gia nữa. Trước đó, con mắng chửi người chính là để chặt đường lui của mình.

Vu Nhai giải thích:

- Nhưng những lời con nói trước đó cũng không phải là nói đùa. Kẻ phụ tình kia đối với hai mẹ con chúng ta như vậy, con sao có thể nuốt trôi nỗi uất ức này. Con phải trở nên mạnh mẽ. Ta muốn lấy lại công đạo.

- Tiểu Nhai, chuyện này dừng ở đây đi. Chúng ta không cần nhớ tới những chuyện này nữa được không?

- Yên tâm đi mẫu thân. Con sẽ không kích động. Khi thực lực không đủ con không có khả năng dùng trứng chọi đá. Cho dù hắn đứng trước mặt con, con cũng sẽ không rút kiếm. Nhưng ít ra, con muốn xem đây là mục tiêu. Một ngày nào đó con muốn kẻ phụ tình kia phải quỳ gối trước mặt mẫu thân, khẩn cầu mẫu thân tha thứ cho hắn.

Vu Nhai nói như đinh đóng cột. Vu Thiên Tuyết đột nhiên lệ rơi đầy mặt.

- Tiểu Nhai thật sự đã lớn lên rồi!

Nàng khẽ thở dài, sau đó chậm rãi miêu tả đặc điểm của kẻ phụ tình kia. Qua ánh mắt của nàng, vẫn có thể thấy được sự quyến luyến và lưu luyến. Chỉ có điều nàng cũng không nói về chuyện giữa nàng cùng kẻ phụ tình đó năm xưa.

Vu Nhai cũng không hỏi, chỉ lặng lẽ ghi nhớ.

- Thiên Tuyết, Tiểu Nhai, các ngươi thật sự muốn đi sao?

Ngày hôm sau, trong đại sảnh Vu gia, Vu gia chủ nhìn hai mẹ con Vu Nhai, kinh ngạc nghi ngờ không thôi hỏi:

- Hiện tại tên lão nhị kia đã bị ta xử trí, không trở mình gây sóng gió được nữa, cũng không ai dám đối xử không tốt với các ngươi nữa. Sao các ngươi vẫn muốn đi?

- Ta dù sao cũng xem như là người đã gả ra ngoài. Trước kia đã gây phiền phức cho đại ca. Hiện tại Tiểu Nhai đã lớn, ta sao có thể tiếp tục ở lại nhà mẹ đẻ nữa?

Vu Thiên Tuyết thản nhiên nói. Toàn thân nàng khác hẳn so vơi ngày hôm qua.

Vu gia chủ tất nhiên lại khuyên nhủ vài câu, nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được Vu Thiên Tuyết. Hắn thở dài nói:

- Đã như vậy, ta đây cũng không miễn cưỡng ngươi nữa. Lão kính, ta nhớ ngày hôm qua điều tra được lão nhị có một tòa viện ở Bắc Đấu Thành đúng không?

- Đúng vậy, gia chủ!

- Chuyển tòa viện này sang cho Tiểu Nhai.

- Vâng!

- Đại ca...

- Không cần nói nữa. Dù sao đây cũng là do một mình lão nhị làm, ta mượn hoa hiến phật thôi. Lại nói, sau này Tiểu Dạ cũng phải lên học viện Bắc Đấu. Có tòa viện này, có cô cô và biểu ca, con bé cũng sẽ không quá cô đơn. Con thấy ta nói có đúng hay không Tiểu Dạ?

- Vâng, cô cô, biểu… biểu ca, hai người hãy nhận đi.

Vu Tiểu Dạ gật đầu. Chỉ có điều nàng gọi biểu ca cũng không mấy tự nhiên. Chuyện ngày hôm qua nàng cũng đã nghe nói, hơn nữa còn là nguyên bản. Đối với biểu ca này, nàng không ngờ lại cảm thấy sùng bái. Trời ạ, ngay cả chính nàng cũng không tin.

- Nếu như vậy, chúng ta không khách khí nữa.

Vu Thiên Tuyết nhìn Vu Nhai và Vu Tiểu Dạ một chút, cuối cùng gật đầu đáp ứng. Chỉ có điều cự tuyệt các loại lễ vật gì đó. Sau đó ba người từ biệt mọi người trong Vu gia, lên xe ngựa, quay về Bắc Đấu Thành.

Về phần xe ngựa, dĩ nhiên chính là ngựa trắng ưu nhã hoa lệ của đội kỵ vệ Bắc Đấu ngày hôm qua. Vu Nhai cưỡi trên con ngựa trắng thật cao, uy phong lẫm liệt. A, có Vu Thiên Tuyết ở đây, Vu Nhai không thể tùy ý đùa giỡn biểu muội khả ái được nữa.

Mãi đến lúc xế chiều ba người mới trở về Bắc Đấu Thành. Nhìn thấy huynh đệ Vu Nhai dùng ngựa của đội kỵ vệ Bắc Đấu kéo xe, các binh sĩ thủ thành hóa đá tại chỗ. Bọn họ thẫn thờ nhìn hắn, thiếu chút nữa ngay cả phải nói cũng quên mất. Một lát sau mới có người kêu lên:

- Tiểu huynh đệ Vu Nhai, binh phòng đại nhân dặn dò, sau khi ngươi trở lại lập tức đi gặp ngài. Được rồi, phải cưỡi con ngựa trắng đi!

Trời sẩm tối, trong Bắc Đấu Thành phồn hoa vẫn ồn ào náo nhiệt. Dòng người qua lại tấp nập. Vu Nhai cưỡi con ngựa trắng, trên người đeo trường kiếm phóng về phía bộ binh phòng, giống như kỵ sĩ ưu nhã nhất.

Vu Thiên Tuyết đã an bài thỏa đáng. Vu gia chủ cho một tòa viện ở trong khu thường dân tại Bắc Đấu Thành. Ở Bắc Đấu Thành, Vu gia cũng có sản nghiệp, có mấy cửa hàng. Có Vu gia chủ giao phó, rất nhanh có người qua dẫn bọn họ tới tòa viện kia, sau đó chuyển vào ở, còn thu xếp cho một thị nữ.

Ban đầu Vu Thiên Tuyết không muốn nhận. Chỉ có điều người của Vu gia nói đây là do Vu gia chủ an bài, bọn họ cũng không làm chủ được. Vu Nhai thấy mẫu thân ở một mình, cũng không muốn mẫu thân chuyện gì cũng phải tự mình làm. Suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn cũng giữ thị nữ kia ở lại.

- Trời ạ. Người khác xuyên qua đều có tới mấy thị nữ chăm sóc. Tại sao mình không thể có thị nữ chứ? Tuy rằng chỉ có một người, nhưng dù gì cũng tính là có, không phải sao?

Vu Nhai lặng lẽ nói, mắt sáng quắc. Người thị nữ kia sợ tới mức thiếu chút nữa thì khóc ngay tại chỗ.

Tòa viện này trước đây là nơi Vu lão nhị dùng để nuôi nữ nhân bên ngoài. Hiện tại nữ nhân kia đã bị đuổi đi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 27: Muốn cưỡi ngựa trắng
Trong tòa viện, cảnh tượng cũng không tồi. Tuy rằng không tính là xa hoa, nhưng ở trong Bắc Đấu Thành tấc đất tấc vàng này cũng coi như là nhân sĩ có nhà ở. Nếu như dùng chút tiền lương bổng của hắn, có trời biết tới lúc nào mới có khả năng mua được một tòa viện như vậy.

Chuyện trong nhà, hắn tạm thời giao cho Vu Thiên Tuyết và Vu Tiểu Dạ.

Sau khi xem xét tòa viện này xong, Vu Nhai đi thẳng đến bộ binh phòng Bắc Đấu. Sau đó còn phải dựa vào sự che chở của binh phòng đại nhân, hắn cũng không thể đắc tội.

- Đội kỵ vệ Bắc Đấu, tới đây làm gì?

Khi Vu Nhai đi tới bộ binh phòng, có người ngăn cản hắn lại. Bọn họ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn. Kỵ vệ Bắc Đấu và bọn họ cũng không hợp nhau. Nếu không phải có yêu cầu nhiệm vụ đặc biệt, bình thường gần như không có qua lại.

- Ách, các vị đại ca, ta không phải là đội kỵ vệ Bắc Đấu. Ta là binh lính thủ thành. Là do đại nhân gọi ta tới.

Vu Nhai vội vàng lấy ra lệnh bài do binh phòng đại nhân cho hắn, còn có cả chứng giận binh sĩ thủ thành ra. Đám thủ vệ nhận lấy, xem qua một chút, sau đó ánh mắt từ từ sáng lên. Mỗi người nhìn hắn, ánh mắt sáng quắc giống như hắn nhìn tiểu thị nữ lúc trước vậy.

Trong lòng Vu Nhai thầm sợ hãi, hỏi:

- Có vấn đề gì không?

- Vấn đề sao? Không, đương nhiên không có. Ta không ngờ ngươi lại chính là Vu Nhai. Ha ha, không tồi, tăng thêm mặt mũi cho chúng ta.

- Đúng vậy, đám người kỵ vệ Bắc Đấu kia, người nào người nấy đều tự cho mình là thanh cao, tự cho mình là ưu nhã lịch sự, chỉ chọn chuyện dễ để làm. Mụ nội nó, những chuyện khó đều bắt chúng ta tới làm. Chúng ta cũng muốn có danh tiếng tốt.

- Đúng vậy, nặng nhọc khó khăn giao cho chúng ta, chuyện tốt bọn họ làm. Con mẹ nó, đã thế còn dám mắt chó coi thường người. Giờ thì hay rồi. Ha ha, Vu huynh đệ, ngươi không biết lúc đó mặt tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu đen tới mức nào đâu. Đặc biệt bị một Lợn mẹ tố cáo phi lễ. Chuyện này đã thành trò cười trong toàn thành. Hai ngày qua, chúng ta ở trước mặt đám người của kỵ vệ Bắc Đấu cũng có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực.

Mấy tên thủ vệ bảy miệng tám lưỡi nói, thiếu chút nữa quên mất chuyện của Vu Nhai. Mỗi người đều vô cùng nhiệt tình giống như đó là chuyện của mình. Còn có người muốn nghe hắn nói một chút về chuyện đã xảy ra hai ngày trước. Bọn họ muốn nghe chuyện từ chính chủ kể. May là Vu Nhai nói mình muốn gặp đại nhân, lúc này mới được yên tĩnh.

Mỗi người đều muốn mời hắn uống rượu sau đó mới để cho hắn qua.

Quả nhiên, cho dù trời đã khuya, binh phòng đại nhân vẫn gặp Vu Nhai. Đồng thời, hắn cũng muốn nghe Vu Nhai kể lại chính xác chuyện gì đã xảy ra.

Vu Nhai cẩn thận kể về chuyện xảy ra ngày hôm đó, một chữ không giấu, cũng không thêm mắm thêm muối.

- Không tồi. Ngươi làm rất tốt. Đó không phải là lỗi của chúng ta. Làm thật ngoan độc.

Binh phòng đại nhân cũng là một soái binh trực tính. Vừa nghe Vu Nhai kể xong, hắn thoải mái nói, nụ cười trên mặt càng đậm nét:

- Chỉ có điều, tiểu tử ngươi thật biết cách chế nhạo, còn bảo vị mẹ... bảo vị nữ tử kia qua cướp ngựa. Ha ha, trước kia chỉ có thể nói là kỵ vệ Bắc Đấu khiến chúng ta phải chịu mệt. Nhưng sau chuyện này, đơn giản là khiến cho bọn họ ở Bắc Đấu Thành, không, ở tỉnh Bắc Đấu bị mất hết mặt mũi. Hiện tại hội đấu giá Bắc Đấu sắp bắt đầu. Lần đấu giá này sẽ khác với mọi lần. Có không ít người đến từ các nơi khác. Ngay cả Kiếm Vực Độc Cô gia và Đao Vực Quan gia cũng phái con cháu trẻ tuổi qua đây. Hắc hắc, càng nhiều người, hắn càng mất mặt hơn.

Vu Nhai nhìn binh phòng đại nhân vui tới quên cả trời đất, vội vàng đúng lúc nịnh bợ vài câu.

- Đúng vậy, mặt mũi của bọn họ bị mất nhưng ngươi cũng gặp nguy hiểm. Đến lúc đó khẳng định sẽ có người tới gây phiền phức cho ngươi. Ngươi phải cẩn thận một chút. Đánh thắng được thì đánh, đánh không lại tìm người của chúng ta tới hỗ trợ. Chỉ cần không phải là lỗi của ngươi, vậy không cần sợ. Dù thế nào, bọn họ cũng không dám bắt ngươi.

Binh phòng đại nhân nói thẳng một vấn đề tương đối nghiêm trọng của Vu Nhai hiện nay:

- A, thực lực của ngươi... từ lúc nào ngươi đã đạt được Chưởng Binh Sư vậy? Mếu như ta nhớ không nhầm, trước kia ngươi chỉ là Chưởng Binh Giả?

- Nhờ phúc của đại nhân, tại hạ tìm được một quyển bí tịch, sau đó đã đột phá.

- Cục gạch này sao? Ngươi tìm được bí tịch gì thích hợp với nó vậy? Bí tịch gì có thể khiến ngươi nhanh đột phá như vậy?

- Hình như là Ma Điển gì đó. Đúng chính là quyển này!

Vu Nhai cũng không giấu diếm. Chuyện này cũng giấu không được. Hắn đơn giản lấy Ma Điển ra ngoài, đưa cho binh phòng đại nhân. Binh phòng đại nhân theo bản năng tiếp nhận. Thời điểm chuẩn bị mở ra, binh phòng đại nhân đột nhiên dừng lại.

- Sao ngươi lại chọn quyển bí tịch này? Ách, ngươi sao lại lấy nó ra ngoài?

Vu Nhai tất nhiên sẽ nói mình cái gì cũng không biết, hỏi có vấn đề gì. Sau đó hắn còn nói là lão nhân trông coi thư viện lão nhân đưa cho hắn. Binh phòng đại nhân nghe xong liền lắc đầu, trả Ma Điển lại cho Vu Nhai, nói:

- Lão già này, thật là...

- Đại nhân, bí tịch này có vấn đề gì sao?

Vu Nhai giả vờ lo lắng nói.

Binh phòng đại nhân nhìn hắn một lát, sau đó nói ra lịch sử của quyển Ma Điển này, tiếp đó, lắc đầu nói:

- Ngươi cũng không cần lo lắng. Ngươi có thể mượn nó đột phá đến Chưởng Binh Sư, nói không chừng ngươi có thể tu luyện được cũng nên. Nói không chừng, nó thật ra chính là một bộ bí tịch tu luyện dành cho cục gạch. Lại nói, nếu ngươi thật sự bị phế cũng không sao. Ngươi mới chỉ là Chưởng Binh Sư, đến lúc đó tu luyện lại là được.

Vu Nhai gật đầu, trên mặt vẫn mang theo vẻ lo lắng. A, tất nhiên là giả vờ lo lắng.

- Như vậy đi, tấm lệnh bài này ngươi cứ giữ lại đã. Nếu lão già kia cho ngươi năm lần cơ hội tiến vào thư viện, vậy ngươi không có việc gì cứ đi xem đi. Đi tìm xem có bí tịch dành cho cục gạch hay không, đề phòng bất cứ tình huống nào xảy ra.

Binh phòng đại nhân lại nói:

- Về phần chuyện của ngươi, hiện tại cũng không cần ngươi tiếp tục canh phòng ở cửa thành nữa. Nếu như ngươi đã đạt được Chưởng Binh Sư, vậy xét Chưởng Binh Sư, hiện tại phong ngươi là trung phẩm Sĩ Úy. Hai ngày nữa chính là hội đấu giá. Tạm thời ngươi qua bên đó giữ gìn trật tự. Chờ sau này ta sẽ cho ngươi một công tác thích hợp!

Vu Nhai tất nhiên sẽ nhanh chóng cám ơn. Trung phẩm Sĩ Úy, như vậy là lên hai cấp. Vậy sẽ có tiền lương là bao nhiêu?

- Được rồi, trước hết cứ như vậy đã. Ngươi về đi.

- Vâng, đại nhân!

Vu Nhai lên tiếng, đang muốn quay trở về. Chợt hắn dừng lại, hỏi:

- Đại nhân, con ngựa trắng này...

- Đưa cho ngươi. Hiện tại cho dù trả lại thì chẳng khác nào đánh vào mặt kỵ vệ Bắc Đấu mà thôi. Vậy không bằng ai cũng giả vờ như không biết.

Binh phòng đại nhân cười nói, hiển nhiên tâm tình vẫn rất tốt, nói cũng nhiều hơn.

Ầm...

Vu Nhai lại cám ơn, xoay người đi ra cửa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 28: Lên chức
Đúng lúc này cánh cửa bị đụng mạnh. Vu Nhai hoảng sợ nhảy sang một bên.

Nơi này chính là nơi ở của binh phòng đại nhân, người nào lại dám to gan như vậy?

Ngay khi hắn nhìn về phía ngoài cửa, mắt lập tức sáng lên.

Một nữ tử không nhỏ tuổi hơn hắn là mấy, vóc người cao gầy, làn da màu lúa mạch, trên đầu buộc tóc đuôi ngựa, trên người mặc nhuyễn giáp màu đỏ, tư thế hiên ngang oai hùng, bộ dạng không thua kém gì đấng mày râu.

Hiển nhiên, nàng cũng nhìn thấy Vu Nhai, mày liễu khẽ nhíu lại. Một khí thế mãnh liệt đột ngột phát ra.

Vu Nhai hơi sững sờ. Thoáng cái tính toán trong đầu hoàn toàn bị đánh tan. Trong lòng hắn thầm kinh ngạc. Hình như chỉ có lão binh mới có thể có được khí thế như vậy. Nữ nhân này cũng tham gia quân ngũ sao?

- Đi đứng lỗ mãng như vậy, còn ra thể thống gì nữa?

Đúng lúc này, binh phòng đại nhân khẽ quát một tiếng. Trong nháy mắt nữ hài kia liền thu khí thế của mình lại, thè lưỡi, đi về phía binh phòng đại nhân. Nàng không tiếp tục nhìn Vu Nhai nữa. Vu Nhai lại nghe nàng nói:

- Cha...

Hóa ra là nữ nhi của binh phòng đại nhân. Không trách được.

Vu Nhai nhẹ nhàng lui ra ngoài, không nghĩ nhiều nữa. Hắn trực tiếp dắt ngựa trở lại cửa lớn. Tất nhiên lại có người chạy tới hỏi thăm, Vu Nhai nói sơ qua mọi chuyện. Ngay lập tức có người la hét đòi hắn mời khách. Thật ra Vu Nhai cũng vui lòng mời cơm. Dù sao hắn cũng chuẩn bị tạo mối quan hệ tốt với những người này.

Đáng tiếc, tạm thời không được. Những người này đều đang trong ca trực.

Thật ra khi hắn trở lại đại viện binh phòng, chuẩn bị rời khỏi ký túc xá. Lúc thu dọn đồ đạc, hắn lại gặp được binh sĩ cùng trực ở cửa thành. Sau đó hắn liền đưa ra lời mời. Mỗi binh sĩ thủ thành nghe được chuyện Vu Nhai tấn chức trung phẩm Sĩ Úy đều gọi thẳng là đại nhân, trong lòng vô cùng hâm mộ.

Mãi đến đêm khuya, Vu Nhai mới mang theo toàn thân đầy mùi rượu, dắt con ngựa trắng về nhà.

Vu Thiên Tuyết và Vu Tiểu Dạ chưa ngủ. Hai người thấy bộ dạng Vu Nhai đều vội vội vàng vàng đỡ hắn vào. Thật có cảm giác của một gia đình.

Tiểu thị nữ lại rụt rè hỗ trợ thu dọn đồ đạc. Thỉnh thoảng nàng lại liếc mắt nhìn vị nam tính duy nhất trong nhà này. Ngày đầu tiên đã uống say mèm. Nữ chủ nhân cùng biểu tiểu thư cũng không tệ. Chỉ có điều nam chủ nhân này hình như không phải là người tốt lành gì.

Vu Nhai tất nhiên không biết mình ở trong mắt tiểu thị nữ lại kém như vậy. Hắn ngủ một giấc tới tận hừng đông. Hắn dậy rất sớm, tinh thần tỉnh táo đi đến bộ binh phòng báo cáo. Lần này thật ra hắn không có cưỡi ngựa. Rất nhanh hắn đã được an bài, nhận trang phục và huy hiệu đại biểu cho chức vụ Sĩ Úy. Sau đó, hắn cùng những binh lính khác đi về phía học viện Bắc Đấu.

Học viện Bắc Đấu chính là hội trường của hội đấu giá.

Hội đấu giá ngày mai mới bắt đầu. Hiện tại chủ yếu là làm quen công việc trước một chút. Chỉ có điều nơi này đã có nhiều người. Không chỉ có học sinh, còn có một vài ngư long hỗn tạp. Trong đó có đủ nhân vật có thân phận tương đương với Độc Cô Cửu Huyền.

Nhưng thật ra ngày hôm nay không phát sinh chuyện gì lớn. Chỉ có vài cuộc đánh nhau nhỏ rất dễ giải quyết. Đương nhiên, bọn họ vẫn gặp phải đội kỵ vệ Bắc Đấu đi tuần tra. Hai bên trừng mắt nhìn nhau, nhưng không phát sinh thêm chuyện gì.

Một ngày không có chuyện gì đáng nói trôi qua. Ngày hôm sau, hội đấu giá bắt đầu.

Vu Nhai đã qua từ sớm, liền đi xung quanh học viện Bắc Đấu tuần tra canh gác. Thật ra việc giữ gìn trật tự cũng không tới phiên hắn. Bên trong cao thủ nhiều như mây. Hắn vào, sợ rằng nếu thật sự phát sinh chuyện gì, chỉ có thể trốn chạy. Nếu không phải bởi vì hắn gây tổn hại tới mặt mũi của đội kỵ vệ Bắc Đấu, người với thực lực như vậy binh phòng đại nhân sao có thể gặp hắn, sao có thể đích thân thăng chức cho hắn. Số lượng Chưởng Binh Sư quá nhiều.

Nhưng chính vì vậy, trong mắt rất nhiều người hắn đã là kẻ có tiền đồ vô lượng. Chí ít hắn đã được binh phòng đại nhân nhớ tới.

...

Lộp cộp

Ngay thời điểm Vu Nhai đang canh gác, đột nhiên có một chiếc xe ngựa chạy tới. So với xung quanh thật ra xe ngựa này không quá bắt mắt. Dù sao hiện tại đã kín người hết chỗ. Kẻ có tiền nhiều muốn chết. Điều khiến người ta chú ý chính là trong xe ngựa phát ra âm thanh như vậy.

- Chờ một chút. Quý tộc bên trong, trong thời gian diễn ra hội đấu giá cấm dẫn theo bất kỳ ma thú nào đi vào.

- Hả? Ngươi nói cái gì?

Bên trong xe truyền đến một giọng nữ với âm mũi rất nặng. Hiển nhiên người trong xe đặc biệt bất mãn đối với việc Vu Nhai ngăn cản.

- Xin lỗi, trong thời gian diễn ra hội đấu giá bất kỳ người nào cũng không được dẫn theo ma thú đi vào. Đây là quy định của hội đấu giá Bắc Đấu. Mong ngài tuân thủ!

Vu Nhai nhẫn nhịn nói. Đây cũng không phải là lần đầu tiên. Trên đại lục Thần Huyền có rất nhiều người, các loại ma thú càng nhiều hơn. Bọn chúng giống nhau đều ở trong núi rừng sông biển, là đối tượng săn bắt của con người.

Lâu ngày, dưỡng thành phong tục nuôi ma thú. Đặc biệt ở bên trong quý tộc, gần như không người nào không nuôi. Thậm chí cả đội kỵ vệ Bắc Đấu. Đừng thấy bọn họ cưỡi ngựa mà tưởng rằng bọn họ đều ở tầng dưới chót. Thật ra bọn họ được gọi là Mã vệ đội. Đẳng cấp cao hơn so với bọn họ còn có Long Mã vệ đội các loại. Long Mã, có người nói chính là con cháu của rồng và ngựa, không thể nói là dã thú, mà là ma thú.

Trong quân đội, yếu nhất trong kỵ binh cũng là ngựa. Ngoại trừ những đội này, còn có đủ loại kỵ sĩ khác.

Ngay vừa nãy, Vu Nhai đã ngăn lại không ít quý tộc dẫn ma thú tiến vào. Phần lớn mọi người vẫn tính là phối hợp. Dù sao nơi này cũng là Bắc Đấu Thành. Tuy bây giờ thực lực hắn yếu, nhưng lại đại biểu cho quan chức của Bắc Đấu Thành, có hậu thuẫn cường đại. Đương nhiên, hắn cũng gặp những kẻ tự cho mình là đúng. Có đôi khi phải để thượng cấp đứng ra mới có thể làm được. Nói chung, chuyện xui xẻo này không dễ làm.

Con bà nó, sớm biết vậy ta đã tiếp tục đi thủ thành. Dù sao ta có Huyền Binh Điển, sau này tự có thời điểm bay cao bay xa.

Thỉnh thoảng Vu Nhai cũng sẽ suy nghĩ lung tung. Chỉ có điều bây giờ hắn chỉ là một con kiến nhỏ trong đại lục này, phải giãy dụa sinh tồn. Hắn cũng sẽ không tự cho mình là người xuyên qua, có khí thế bá vương vô cùng chấn động, sau này khắp nơi đều phải quỳ lại, khiến Thủy Thần sáng tạo ra đại lục này cũng phải chấn động.

- Hừ, ta dẫn theo ma thú lúc nào? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy?

- Tại hạ không nhìn thấy, nhưng có thể nghe được. Tiếng chim hót vừa rồi được truyền ra chính từ trên xe ngươi. Xin hãy tự giác. Nói cách khác tại hạ chỉ có thể kiểm tra.

Vu Nhai không kiêu ngạo không siểm nịnh. Làm người của bộ binh phòng không cần khúm núm, có hậu trường cường đại, binh phòng đại nhân cương trực công chính, có lãnh đạo như vậy, có chỗ tốt như vậy, thủ thành hai tháng hắn đã lĩnh hội đầy đủ.

- Đồ đê tiện, ngươi là tên cẩu tạp chủng nào? Ngươi cũng dám kiểm tra xe của ta sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 29: Kỵ vệ phi thiên
Ngay khi Vu Nhai vừa nói dứt lời, trong chớp mắt, từ bên trong xe truyền đến một tiếng kêu khẽ. Thật ra âm thanh rất êm tai, nhưng phát ra ngoài lại chẳng khác nào hung hăng tát vào mặt nàng một cái.

Sắc mặt Vu Nhai trầm xuống, nói:

- Ta đang thi hành công vụ. Nếu như ngươi không phối hợp, vậy ta chỉ có thể để ngươi tới nói chuyện cùng đại nhân của chúng ta. Đến lúc đó, nếu làm lỡ thời gian tham gia hội đấu giá của ngươi, vậy sẽ không tốt đâu.

- Ngươi dám!

- Chấp hành công vụ mà thôi.

Vu Nhai không hề khiếp sợ, trả lời. Hiện tại người này đã khiến hắn tức giận, nhưng vẫn cỗ nhẫn nhịn nói:

- Xin hãy mang ma thú trên xe về, nếu không tại hạ cũng không ngại cùng ngươi ở đây giết thời gian. Hội đấu giá sắp bắt đầu, hi vọng ngươi không nên trì hoãn.

- Yên tâm, ta sẽ không ở lại. Đồ ti tiện nhà ngươi có thể đi chết đi.

Một bóng roi từ bên trong xe bay vút ra. Vu Nhai lại hoảng sợ, thân thể theo bản năng vọt sang một bên. Xe ngựa bị điều khiển, lao nhanh tới trước.

Vu Nhai không dám chậm trễ, trực tiếp ném vỏ kiếm ra, chặn bánh xe. Trong nháy mắt có tiếng ngựa hí vang. Vỏ kiếm kêu răng rắc, bị nghiền nát. Xe ngựa cũng theo nghiêng sang một bên, sau đó đổ xuống đất. Bên trong xe ngựa truyền đến tiếng thét chói tai.

Phụt phụt...

Vài tiếng động vang lên. Không biết từ đâu xuất hiện một bóng chim cực lớn, hai cánh mở ra gần như che cả bầu trời. Xung quanh cũng truyền đến từng tiếng kêu kinh ngạc, tránh đường tạo thành một khoảng trống. Có không ít đồng sự của Vu Nhai vọt tới.

- Phát sinh chuyện gì vậy?

Nhưng không chờ bọn họ xông lại, đã thấy trên bầu trời đột nhiên xuất lên một bóng đen bay tới. Đó là một con tuấn mã màu trắng. Trên lưng tuấn mã có hai cánh thật dài giang rộng. Ngồi trên lưng ngựa là một thanh niên mặc khôi giáp màu trắng, tay cầm một trường kích, chỉ về phía bóng chim kia.

Con chim bay kia dường như cảm nhận được sự uy hiếp, theo bản năng muốn tìm chủ nhân. Nó lại một lần nữa bay xuống bên cạnh xe ngựa. Nó quay phía con ngựa bay trên không kéo lên một tiếng. Cùng lúc đó, trên xe ngựa cũng có ba nữ tử bước xuống, người nào người nấy đều là quốc sắc thiên hương tư.

Sau khi ba nữ nhân bước xuống, mỗi người đều có biểu tình khác biệt. Hai người tức giận nhìn về phía Vu Nhai. Một người lại nhìn về phía con ngựa bay trên bầu trời.

Vu Nhai cũng nhìn con ngựa bay, mà không để ý tới hai nữ tử đang căm tức. Tâm niệm hắn thoáng động. Hình như đây cũng là người của đội kỵ vệ Bắc Đấu, kỵ vệ Phi Thiên trong truyền thuyết.

Ánh mắt Vu Nhai rơi vào trên mặt kỵ vệ này, trong lòng có phần kinh ngạc. Không ngờ người này lại còn trẻ tuổi như vậy.

- Đã phát sinh chuyện gì?

Kỵ vệ Phi Thiên trẻ tuổi nhìn lướt qua mọi người, hỏi lần nữa.

- Ngươi chính là kỵ vệ Phi Thiên Bắc Đấu Thành? Hừ, chuyện gì sao? Người của ngươi làm hỏng bánh xe ngựa của ta, còn khiến chúng ta bị ngã xuống đất. Hóa ra đây chính là đạo đãi khách của Bắc Đấu Thành các ngươi? Rất tốt, chuyện này ta sẽ không để yên đâu.

Giọng nữ điêu ngoa trước đó vang lên.

- Chờ một chút, là ngươi...

- Chờ một chút ngươi giải thích tiếp. Bây giờ còn không phải là lúc để ngươi nói chuyện.

Vu Nhai đang muốn phản bác, đáng tiếc phía trên lại truyền tới tiếng quát lạnh. Chính là vị kỵ vệ Phi Thiên kia.

Vu Nhai sửng sốt, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, chỉ thấy hắn cũng nhìn mình, khóe miệng đột nhiên cong lên, hiện ra một nụ cười cười nhạt. Ý tứ trong mắt hắn khiến Vu Nhai biết gia hỏa này sợ rằng đã nhận ra mình. Sợ rằng hắn biết mình đã mang tới nhục nhã thế nào cho đội kỵ vệ Bắc Đấu bọn họ. Chỉ sợ hắn muốn mượn đề tài để xử lý mình. Trong lòng Vu Nhai trầm xuống, thầm cười khổ.

Ta muốn an nhàn, thế nhưng không bao giờ được như ý nguyện.

- Hóa ra là Quan tiểu thư. Ta rất xin lỗi. Binh lính của chúng ta tố chất quá kém, đã quấy nhiễu tiểu thư.

Tên kỵ vệ Phi Thiên này nhìn nữ nhân điêu ngoa kia một chút, cung kính khom người cười nói.

Họ Quan? Chẳng lẽ là người Quan gia tỉnh Đao Vực?

Trong lòng Vu Nhai thầm cả kinh. Hắn vội vàng nhìn sang. Chỉ có điều, ánh mắt hắn lại không bị nữ nhân này thú hút, mà là hai nữ nhân khác bên cạnh nàng. Người đầu tiên, chính là nữ nhân duy nhất không nhìn mình mà nhìn kỵ vệ Phi Thiên. Không ngờ hắn lại có quen biết. Đó chính là Tả Nhân Nhân, hoa hậu giảng đường Bắc Đấu. Chỉ thấy nàng cuối cùng nhìn mình, trên mặt hiện ra một nụ cười đắc ý.

Vu Nhai rốt cuộc đã biết hắn gặp xui xẻo thật ra không phải là tự nhiên tới, mà là do nữ nhân này mang hận. Lẽ nào nàng lại có tinh thần trọng nghĩa, muốn tiêu diệt một kẻ bại hoại là hắn sao?

Không để ý tới nàng, ánh mắt Vu Nhai lại bị một nữ nhân khác thu hút. Hắn không nhìn mặt nàng, mà nhìn vóc người nàng. Vóc người này thật quen thuộc?

Ánh mắt Vu Nhai nhìn chằm chằm vào eo nàng, khóe miệng chậm rãi cong lên, hiện ra một nụ cười bỉ ổi.

Đúng thật là oan gia ngõ hẹp. Không ngờ nàng lại có thể quen biết với Quan tiểu thư. Cũng không biết nàng ta muốn làm gì.

Vu Nhai ngẩng đầu nhìn mặt nàng. Quả nhiên, đây cũng không phải gương mặt như lúc nàng vào thành.

Lúc này nét mặt nàng có chút bối rối, con mắt có chút né tránh. Hiển nhiên nàng đã phát hiện ra nụ cười đê tiện trên mặt Vu Nhai. Nếu như hắn lại vạch trần, vậy chuyện nàng chuẩn bị từ lâu xem như xong. Đáng chết, tại sao cuối cùng vẫn bị hắn phát hiện?

- kỵ vệ Phi Thiên Bắc Đấu, mong cho ta một câu trả lời thỏa đáng!

Quan tiểu thư lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vu Nhai nói.

Lúc này Vu Nhai mới nhìn về phía Quan tiểu thư. Hắn chỉ thấy nàng mặc trường sam màu xanh. Trên trường sam cũng tương tự với đám người Độc Cô Cửu Huyền, có thêu một thanh song đao. Hiển nhiên Huyền Binh của nàng chắc là song đao. Quan gia là vực chủ Đao Vực, cũng không có nghĩa là hình dáng đao của bọn họ đều giống nhau. Tóc rất dài. Trên gương mặt trắng nõn có chút khắc nghiệt. Nhưng thật ra bộ dạng vô cùng xinh đẹp. Chỉ có điều thời khắc này, bộ dạng nàng khắc nghiệt như vậy chỉ sợ sẽ làm cho người ta khiếp sợ.

- Tất nhiên!

Kỵ vệ Phi Thiên trẻ tuổi gật đầu, sau đó quát:

- Bắt hắn lại!

- Chờ một chút...

- Ta đã từng nói, bây giờ còn không phải là lúc ngươi nói chuyện.

- Kỵ vệ Phi Thiên, ngươi thật phong cảnh! Ở đây ta cũng không có tư cách nói chuyện sao? Ngươi đã tính là thứ gì. Thời điểm lão tử ở trên đường lăn lộn, không biết ngươi còn đang bú sữa mẹ ở đâu.

Hóa ra người nói chờ một chút cũng không phải là Vu Nhai, mà là một người khác. Người này bộ dạng cao lớn thô kệch, trên người mặc khôi giáp càng lộ ra thân hình cực lớn của mình. Hơn nữa hắn còn để râu quai hàm. Tuy rằng mặc rất chỉnh tề, nhưng nhìn thế nào cũng không giống như là người tham gia quân ngũ. Thật ra lại giống thổ phỉ hơn. Hắn chính là thượng cấp hiện tại của Vu Nhai... thiên binh Uý Trì.

Lúc trước, Vu Nhai gặp phải chuyện phiền toái gì, thật ra đều nhờ hắn ra mặt. Gia hỏa này là một lão đại lớn, cũng không quen nhìn bộ dạng kỵ vệ Bắc Đấu ẻo lả.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top