Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 450: Ba phương pháp
Không biết có thể lừa dối thành công hay không.

- Đã như vậy, chờ nàng dưỡng thương cho tốt rồi trở lại!

Cổ Đế Long cười nhạt. Vu Nhai thầm kêu một tiếng không tốt, thân thể chấn động mạnh. Hoàn cảnh chung quanh bắt đầu biến đổi. Ngay trong lúc đó, Vu Nhai đột nhiên cảm giác mình bị thứ gì đó đập phải, toàn thân đều có cảm giác vỡ nát.

- Ta ngất. Ngươi...

Vu Nhai không nói tiếp, mà ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt. Rồng đâu không thấy, thật ra vẫn nhìn thấy cái cây hắc ám. Nhưng hắn không còn ở chỗ trước đó nữa. Trong nháy mắt, không ngờ hắn đã đi ra ngoài. Hắn ngơ ngác đứng ở nơi đó. Một lát sau hắn mới nhìn xung quanh một chút.

Thôn Thiên Kiếm vẫn ở bên cạnh, duy trì khoảng cách giống như trước kia.

- Ta nói này Thôn Thiên Kiếm. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao chúng ta...

Thôn Thiên Kiếm khẽ phát ra một tiếng động, cắt ngang lời Vu Nhai nói, sau đó kiếm quang lóe lên trực tiếp nhập vào trong cơ thể hắn, chìm vào trong Huyền Binh Điển, cũng không để ý tới Vu Nhai.

Vu Nhai tức giận thiếu chút nữa hai mũi hóa thành mười mấy luồng khí phun ra.

Mẹ nó, rõ ràng có thể nói chuyện, chính là không để ý tới người ta.

- Ta nói này lão bà Thôn Thiên Kiếm, hóa ra cũng không phải nàng không nói chuyện được. Vậy... Đúng, thực lực ta quả thực không đủ, nhưng không nhất định nói ta không được đúng không? Nàng xem trước kia khi ở trong rừng kiếm huyễn trận không phải là phu quân nàng phá sao? Nàng xem, chúng ta không phải là đang chiến tranh lạnh, mà đầu giường cãi nhau cuối giường hòa sao? Chúng ta hẳn là phu thê liên thủ mới đúng!

Vu Nhai tức giận nhưng rất nhanh liền hòa hoãn, lại bắt đầu đùa giỡn. Mẹ nó, lúc này không đùa giỡn còn chờ tới lúc nào. Đúng lúc Thôn Thiên Kiếm đang chịu thua thiệt, đừng trách Vu Nhai bỏ đá xuống giếng. Ai kêu Thôn Thiên Kiếm khinh thường người ta chứ?

Vu Nhai không rời đi, cũng không quan tâm xung quanh là nơi nào, ngồi ở chỗ đó, vừa ăn vừa hồ ngôn loạn ngữ, nói lung tung cả lên. Hắn thật sự nói không biết mệt.

Các Binh Linh khác nghe thấy cũng bắt đầu bịt lỗ tai. Vu Nhai cũng đặc biệt phiền muộn. Hắn liều sống liều chết ở trong Minh Huyễn Cổ Lâm đi tới, kết quả chỉ biết là bên trong che giấu một Cổ Đế Long Linh đáng sợ. Ngoài ra cái gì cũng không biết. Hắn có cảm giác giống như lên núi đao xuống chảo dầu, cuối cùng hóa ra liều mạng lâu như vậy chỉ vì một lọ nước tương.

- Chủ… chủ nhân, đừng nói nữa. Thôn Thiên Kiếm thật sự sẽ tức giận.

Phong Doanh hình như cảm ứng được điều gì, nhắc nhở.

- Tại sao phải tức giận. Nàng chắc phải cảm động mới đúng, Phong Doanh, nàng xem đi, có lão công nào lại tận tình khuyên bảo lão bà như thế không? Lão bà Thôn Thiên Kiếm, ta nói...

Oong...

Thôn Thiên Kiếm không thể nhịn được nữa giống như gió bão lao ra. Nếu không phải bị Huyền Binh Điển áp chế, nàng thật muốn giết chết tên khốn kiếp này.

- Hắc, nàng bây giờ còn cho rằng ta vô dụng sao? Ngay cả nàng cũng có thể bị ta làm kích động phẫn nộ. Ta đối mặt với Cổ Đế Long Linh thật sự một chút tác dụng cũng không?

Ngay thời điểm Thôn Thiên Kiếm muốn nổi giận, Vu Nhai đột nhiên nghiêm sắc mặt, thản nhiên nói. Gia hỏa vừa nãy còn là bộ dạng cà lơ phất phơ hiện tại không biết đã sớm biến đâu mất. Trong nháy mắt các Binh Linh liền hóa đá. Lúc trước chủ nhân nhất định là mệt nhọc quá độ.

Thôn Thiên Kiếm vốn còn muốn hù dọa Vu Nhai một chút, nhưng lại nghe hán nói như thế trong nháy mắt dừng lại.

- Ta nói, chúng ta thật sự có thể hợp tác thật tốt, lừa con quái rồng kia vào trong Huyền Binh Điển. Đến lúc đó, xem nó còn có thể xoay người hay không?

Vu Nhai mỉm cười, bình tĩnh tự nhiên nói.

Thôn Thiên Kiếm vẫn không để ý đến hắn. Hình như nàng vẫn còn đang suy nghĩ điều gì. Cuối cùng, nàng đột nhiên lại nhập vào trong cơ thể Vu Nhai, trở lại Huyền Binh Điển.

Vu Nhai chớp chớp mắt. Đây tính là gì vậy? Chẳng lẽ mình thật sự lãng phí nước miếng sao?

- Chủ nhân, Thôn Thiên Kiếm nói, phương pháp này không phải là không thể làm được. Nhưng thực lực của chủ nhân vẫn là vấn đề. Dù lừa như thế nào đi nữa, Cổ Đế Long Linh kia cũng không có khả năng tiến vào Huyền Binh Điển. Sợ rằng chỉ cần thấy được Huyền Binh Điển nó sẽ cảnh giác. Trừ khi nghĩ biện pháp áp chế nó. Nhưng bây giờ tất cả Binh Linh cộng lại cũng khó có thể áp chế nó. Ngược lại không phải nói nó mạnh hơn Thôn Thiên Kiếm, mà bởi vì linh thể của nó liên kết với toàn bộ đại trận. Nó có thể mượn lực lượng của đại trận.

Xem ra Thôn Thiên Kiếm vẫn không muốn nói chuyện với đại vô lại như Vu Nhai, nên phái tiểu bằng hữu Phong Doanh đi ra đưa tin.

- Hiện tại chỉ có ba phương pháp. Thứ nhất, chủ nhân có thể lừa nó xuất trận; Thứ hai, Thôn Thiên Kiếm khôi phục lại chút thực lực, nhưng hiện nay không có điều kiện. Bởi vì chịu sự hạn chế bởi thực lực của chủ nhân, nàng chỉ hấp thu huyền khí của chủ nhân, tốc độ khôi phục rất chậm, cũng không có thứ có thể bổ sung linh lực Binh Linh nghịch thiên bổ sung. Loại Thần Minh Quả này mặc dù có chút hiệu quả, nhưng chủ yếu là sử dụng để tinh lọc tạp chất trong quá trình chế tạo Binh Linh. Đối với Binh Linh yếu một chút hoặc bị trọng thương như ma liêm còn có hiệu quả. Nhưng đối với Binh Linh thánh binh đã ngoài bát giai, hiệu quả rất yếu; Thứ ba, chủ nhân vận dụng một phần nhỏ phù văn do Huyền Binh Điển nắm giữ, phát thủ ấn của Huyền Binh Điển đến lực lượng lớn nhất. Đến lúc đó Thôn Thiên Kiếm có thể liên kết với Thí Thần Ma Nhận tạm thời áp chế con Cổ Long kia. Chủ nhân sẽ nhân cơ hội đó mà ra tay. Nhưng cơ hội chỉ có vài giây. Có thể nắm được cơ hội hay không cũng là vấn đề. Hơn nữa đối với chuyện vận dụng phù văn, hiện nay chủ nhân cũng không có cách nào nắm chắc.

Vu Nhai càng nghe lại càng cảm thấy phiền muộn. Thôn Thiên Kiếm tuy nói là tán thành tác dụng lừa dối của hắn, nhưng trong lời nói thế nào cũng lộ vẻ khinh bỉ. Sao nàng không nói thẳng ra, thực lực của ngươi quá cặn bã, mau chóng tu luyện đi?

Chẳng lẽ lại phải thật sự tu luyện tới Thiên Binh Sư mới trở lại sao?

Trong lòng Vu Nhai thật sự không cam lòng!

Tồn tại có thể cùng tranh đấu với Kiếm Linh của Thôn Thiên Kiếm, Vu Nhai còn chưa thấy qua. Thí Thần Ma Nhận cũng thường tranh đấu với Thôn Thiên Kiếm, Nhưng Thí Thần Ma Nhận là bản thể lại thêm cùng là Binh Linh, thậm chí không có nửa điểm tổn thương. Còn Cổ Đế Long Linh này, thân kiếm cũng bị mất.

Về phần linh thể, nghe ý tứ của Thôn Thiên Kiếm hình như cũng có tổn thương trong người. Hơn nữa thú nói tiếng người, sao có thể bỏ qua?

Nhưng đúng như ba điều kiện Thôn Thiên Kiếm vừa nói ra, bất kỳ một cái nào Vu Nhai cũng không có cách nào đạt được.

Nói tới điều kiện thứ nhất, lừa nó xuất trận, có thể sao?

Cho dù Vu Nhai cảm thấy năng lực lừa đảo của mình quả thật không tệ, nhưng không tự tin lớn như vậy. Gia hỏa này ở trong trận pháp này không biết đã mấy nghìn mấy vạn năm. Nếu như có thể dễ dàng bị lừa gạt xuất trận, nó đã sớm ra ngoài.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 451: Lão đầu Mê Thành
Cho dù là có thể xuất trận, ngay cả mình ở bên ngoài Minh Huyễn Cổ Lâm còn có thể dẫn động lực lượng của trận pháp, vậy gia hỏa này lại không làm được sao?

Làm sao có thể?

Đến lúc đó cho dù nó có bị lừa đi ra, cũng phải lừa nó đến một rất xa trong Thiên Tội Uyên, sau đó bị cao thủ siêu cấp của Độc Cô gia bắt được. Sau đó Vu Nhai chỉ có thể lại một lần nữa lên núi đao xuống chảo dầu, lại nói loạn một hồi.

Đương nhiên, Độc Cô gia nhất định sẽ thưởng cho hắn.

Điều kiện thứ hai, Vu Nhai cuối cùng từ chỗ Thôn Thiên Kiếm nhận được tri thức. Hóa ra, tác dụng của Thần Minh Quả đối với hắn không lớn. Xem ra trong nhẫn không gian của mình chứa nhiều Thần Minh Quả như vậy, tất cả đều là phế vật.

Hiện nay không phải thời điểm nói về những điều này. Phương pháp thứ hai càng không thể nào làm được. Bởi vì hắn không có thực lực

Điều kiện thứ ba, thật ra lại có cơ hội nhất định. Chỉ có điều Vu Nhai phải nắm giữ một phàn nhỏ phù văn của Huyền Binh Điển. Nhưng hắn phải làm thế nào mới nắm giữ được.

Vu Nhai suy nghĩ một hồi lại thấy nhức đầu. Huyền Binh Điển lại không truyền thụ cho hắn. Thôn Thiên Kiếm xem ra cũng không hiểu gì về phù văn. Vậy hắn chỉ có thể chờ tới lúc ra ngoài, sau đó nhờ Thủy Tinh bổ sung kiến thức phù văn cho hắn mới được.

- Hô...

Vu Nhai thở hắt ra, có chút bất đắc dĩ nhún vai. Hay là tạm thời tìm tới khu nhân loại sinh sống, hỏi một chút xem ma pháp truyền tống trận ở chỗ nào. Cần phải có điều kiện gì rồi sau đó hãy nói sau.

- Con báo đáng chết, con rồng kia còn không nhìn tới, đã run rẩy cái gì. Đi nhanh lên.

Vu Nhai nặng nề đạp Long Báo một cước. Mình ở bên cạnh lải nhải với Thôn Thiên Kiếm nửa ngày, Long Báo lại chưa trấn tĩnh, nằm như chết, đầu dán xuống đất run rẩy. Quả thực không có nửa điểm bộ dạng của ma thú ngũ giai. Nhưng cũng không thể trách nó. Trong thế giới Thiên Tội Uyên này, ảnh hưởng của Cổ Đế Long Linh vô cùng nghiêm trọng. Sở dĩ ma thú ở đây đều có chút bộ dạng giống rồng, cũng bởi vì Cổ Đế Long Linh tồn tại.

Long Báo đột nhiên nhìn thấy thuỷ tổ, không run rẩy mới là lạ. Đương nhiên, Vu Nhai cũng không biết về điều này.

- Gào...

Cuối cùng sau khi bị Vu Nhai đạp vài cái, Long Báo mới trấn tĩnh trở lại. Nó cũng không tức giận vì bị Vu Nhai đạp mấy cái, mà chạy như điên về phía trước. Cho dù Vu Nhai thật sự lại đạp nó mấy cái nữa, Long Báo cũng không còn ngạo khí như lúc đầu. Cho dù là ai ở trong ảo giác luân hồi lâu như vậy, cũng sẽ chà bay ngạo khí. Chủ yếu nhất chính là Vu Nhai ở trước mặt Cổ Đế Linh Long sống sót đi tới.

Ở trong lòng ma thú, Vu Nhai tất nhiên là rất trâu bò.

Về phần nguyên nhân có phải vì Thôn Thiên Kiếm hay không, nó không để ý. Lúc đó khi nhìn thấy Cổ Đế Long Linh xuất hiện ở trước mắt, nó đã trực tiếp mềm chân lại, nằm mọp xuống, đầu áp sát đất, cũng không dám nhìn. Nó làm sao biết được, thật ra Vu Nhai cũng bị ép tới mức nói không ra lời.

Tiếng hô đi tới là kèn lệnh, Long Báo tùy ý cho Vu Nhai cưỡi, đi dọc theo Minh Huyễn Cổ Lâm tiến về phía trước.

Vu Nhai cũng không biết hiện tại mình đang ở chỗ nào. Chỉ có điều Long Báo có biết. Hỏi nó nơi nào có nhân loại, nó giơ một cái móng vuốt, sau đó đi tới.

Long Báo quả nhiên không lừa gạt hắn. Chỉ qua khoảng hai giờ, Vu Nhai từ phía xa nhìn thấy ở bên cạnh Minh Huyễn Cổ Lâm xuất hiện một tòa cổ thành. Chỉ có điều rất cổ quái chính là tòa cổ thành tối đen như mực không có một ngọn đèn nào. Nơi nhân loại sinh sống lại có thể không có ngọn đèn nào sao?

Trong lòng Vu Nhai có chút nghi ngờ, cẩn thận đi tới. Chỉ có điều hắn lại mặt nhăn mày nhíu. Bởi vì bên ngoài cổ thành không có nửa điểm sát khí. Thậm chí không có lấy một vết chân. Cảm giác giống như là một mảnh đất khô!

- Ta nói này Long Báo. Ngươi nói nơi này có người sao?

Vu Nhai khẽ nhíu mày nói.

- A a...

Long Báo gật cái đầu to. Vu Nhai trợn trừng mắt.

Sẽ không phải lại xảy ra vấn đề gì chứ.

Đúng lúc Vu Nhai nghĩ tới chuyện đi gõ vào cửa thành, cửa thành đột nhiên lặng lẽ mở ra. Một ánh đèn lờ mờ từ bên trong thành hắt ra, mơ hồ có thể thấy một khuôn mặt già nua. May là Vu Nhai mới từ trong đám u linh đi ra, nếu không cũng sẽ bị sợ gần chết.

- A, không ngờ là ngươi a Tiểu Long Báo. Rốt cuộc vẫn để người ta bắt lại sao?

Giọng nói già dặn lại có phần khàn khàn, phát ra khe khẽ. Sau đó kéo cái đèn lên cao, nhìn về phía Vu Nhai. Đồng thời, Vu Nhai cũng nhìn thấy hắn.

Trên người lão mặc trang phục kiểu cổ, trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng không nhìn ra được lão bao nhiêu năm tuổi. Tinh khí thần hình như vẫn rất tốt. Tuy rằng trên người không bất kỳ sự dao động huyền khí nào nhưng Vu Nhai vẫn cảm giác có gì đó không đúng. Cảm giác dường như sâu không lường được.

- Tiểu tử, ngươi là ai? Ta hình như chưa từng nhìn thấy ngươi?

Ánh mắt lão đầu rơi vào trên người Vu Nhai, kinh ngạc nói.

- Tiền bối chào ngài. Ta vừa từ phía trên đi xuống. Ngài đương nhiên chưa từng nhìn thấy ta!

Vu Nhai mỉm cười, cảm giác lão nhân này cũng không có sự thù địch. Qua ngôn ngữ của lão có thể phán đoán được, người nơi này lão đều đã gặp qua.

- Thì ra là thế. Xem ra Độc Cô gia mấy năm nay không xuống dốc. Mới là thanh niên vừa xuống đã hàng phục được con Tiểu Long Báo này. Không tồi không tồi. Đúng rồi. Ngươi tới xông vào Mê Thành sao?

Lão đầu cười hắc hắc. Tuy rằng khích lệ, nhưng lại không để ở trong lòng. Năm đó lão đã cho Long Báo một ít thức ăn, gia hỏa này thỉnh thoảng lại qua tống tiền. Cho nên nó mới biết lão đầu này, mới có thể dẫn Vu Nhai qua.

Nếu không bị thương cũng sẽ không bị Dị Ma Nhân bắt được. Lúc đó nó ngạo khí mười phần cũng bởi vì lão đầu này.

- Xông vào Mê Thành, có ý gì?

Vu Nhai trợn trừng mắt nói.

- Ách, nhìn bộ dạng của tiểu tử ngươi thật đúng là mới từ trên nhảy xuống, còn chưa thấy qua nhân loại khác. Nơi này chính là Mê Thành của Thiên Tội Uyên. Nếu muốn đi ra ngoài, nhất định phải xông qua đây.Tta là lão đầu Mê Thành, chuyên môn trông giữ ở đây.

Lão đầu Mê Thành nói.

- Ách.

Miệng Vu Nhai há hốc. Hắn không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy. Không ngờ nhanh như vậy đã có manh mối!

- Thì ra là thế. Nói vậy muốn xông qua đặc biệt khó khăn. Không biết tiền bối Mê Thành có thể chỉ điểm vãn bối một... hai...!

- Cũng không có gì để chỉ điểm. Quy tắc rất đơn giản, chính là theo ta từ Mê Thành tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm, sau đó tìm được một vật phía trên có khắc hình tương tự rồng là được. Bất kể là cái gì, sau khi tìm được qua trở về giao cho ta là có thể ra ngoài. Đúng rồi, tiểu tử, ngươi làm sao vậy? Tại sao lại có biểu tình cổ quái như vậy?

Lão đầu Mê Thành nói. Điều này cũng không phải là bí mật. Mọi người dưới Thiên Tội Uyên đều biết.

- Không, không có gì. Đúng rồi, nghe nói Minh Huyễn Cổ Lâm là nơi có vào không có ra. Cho dù tìm được mấy thứ kia cũng không về được.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 452: Thấy già lừa gạt
Vu Nhai đã đích thân thể nghiệm qua. Trong tay hắn còn có vài khối như vậy, đã có thể từ nơi trước đây chưa từng có người quay về, trở ra:

- Còn nữa, ta ở phía trên cũng nghe nói, ma pháp truyền tống trận đặc biệt thần bí. Lẽ nào tiền bối Mê Thành ngài biết?

- Từ bên ngoài tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm, tất nhiên là không ra được. Nhưng từ Mê Thành đi vào lại không giống như vậy. Chỉ cần cầm kiếm bài ta cho ngươi tất nhiên có thể đi ra bất cứ lúc nào. Cho dù bị kiếm ý của u linh tổn thương nặng nề, cũng có thể thuận lợi trở về. Về phần ma pháp truyền tống trận, tất nhiên là thần bí. Chỉ có một mình lão đầu ta biết, có thể không thần bí sao?

Lão đầu Mê Thành cười hắc hắc nói. Đối với chuyện Vu Nhai từng nghe nói qua về Minh Huyễn Cổ Lâm, hán cũng không cảm thấy kỳ quái. Chắc hẳn lúc xuống đây, đã có người căn dặn hắn.

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Kiếm bài, đây không phải giống như ở Kiếm Ảnh Trận sao?

Vu Nhai cũng biết vì sao người từ trong Thiên Tội Uyên đi ra càng ngày càng ít. Trước đây, hắn nhặt được cái bảo vệ tay kia chính là ở ảo cảnh luân hồi thứ 320. Chỗ đó đã tương đương đoạn phân chính nhánh trong rừng kiếm Kiếm Ảnh Trận. Ở nơi đó, nếu không có thực lực Địa Binh Sư, người bình thường cũng không qua được. Cũng chỉ có Vu Nhai ở chỗ kia còn tính là dễ dàng.

Lại nữa, nếu như không có hộp kiếm ở bên cạnh, Vu Nhai cũng sẽ không thể tìm thấy cái bảo vệ tay này. Cũng không phải mỗi thứ đều nằm lộ ở bên ngoài cho người khác thấy. Những thứ này cũng chưa phải là quan trọng. Chủ yếu nhất chính là, ảo giác luân hồi này không ngừng biến đổi, cũng không phải tái diễn.

Nói ví dụ như ngay hôm qua Vu Nhai đi đường này, ngày mai lại đi trên con đường đó nhưng không giống như trước.

Đây là kết quả do Vu Nhai cứ đi về một phương hướng. Đổi lại thành người khác, đi loạn hướng, sợ rằng càng thêm hỗn loạn. Cũng không biết sẽ đi tới nơi nào. Cơ hội để tìm được những thứ này đã ít lại càng ít.

- Thế nào, tiểu tử có phải cảm thấy rất bất ngờ hay không?

Lão đầu Mê Thành cười hắc hắc nói. Đám người phía trên đều cho rằng ma pháp truyền tống trận có bao nhiêu thần bí, thật ra lại nằm ở trong tay hắn. Mỗi lần thấy biểu tình kinh ngạc của những người này, hắn đều cảm thấy sảng khoái vô cùng. Ở chỗ này nghiên cứu những loại linh kiện hình quái rồng cũng chẳng tìm được cái gì. Nếu như không tìm một hứng thú, chắc hẳn hắn sẽ điên mất.

Vu Nhai đương nhiên bất ngờ. Cửa ải hắn vốn cho rằng khó khăn nhất lại có thể dễ dàng thông qua như vậy.

Không ngờ bất cứ lúc nào cũng có thể đi ra khỏi Thiên Tội Uyên. Chính là mấy lần trước tới tới lui lui đi cũng không có vấn đề gì, hắn không bất ngờ mới là lạ. Nhưng nếu như trước khi nhìn thấy Cổ Đế Long Linh, Vu Nhai nhất định sẽ đặc biệt vui mừng, sau đó lập tức lấy ra vài món đồ khoe khoang một hồi.

Chỉ có điều bây giờ hắn không muốn đi ra ngoài. Không chinh phục Cổ Đế Long Linh trước, hắn làm sao có thể ra ngoài được?

- Tiểu tử, ta thấy ngươi hẳn là đã động lòng. Như vậy đi, ngươi có thể đi vào trước thử xem. Nhớ kỹ, nếu như chịu không nổi kiếm ý của u linh lập tức bóp nát kiếm bài đi ra. Không nên cố gắng quá mức. Sẽ không ai cười ngươi. Thật ra, nơi này có thể xem là một sự tôi luyện đối với những người trẻ tuổi!

Lão đầu Mê Thành cười hắc hắc, đột nhiên ném kiếm bài ra, đã tính để Vu Nhai đi vào.

Ở chỗ này khoe khoang một hồi, tiểu tử trước mắt này nửa điểm nghe không vào thì có ích lợi gì?

Người của Độc Cô gia hắn biết rất rõ. Nếu như không phải bản thân hắn tự mình trải qua, ngươi nói với hắn hắn khẳng định cũng không thông. Làm không tốt hắn còn liều mạng với ngươi trước rồi mới nói sau.

- Khụ, vậy Mê Thành tiền bối, chỗ của ta hình như có một thứ tiền bối đã nói tới!

Vu Nhai đột nhiên ho khan một tiếng. Trước khi có biện pháp đối phó với rồng kia, Vu Nhai cũng không muốn đi vào. Làm không tốt sẽ gặp phải bi kịch bị nó tiêu diệt.

- Cái gì, ta nói thứ gì?

- Đúng vậy, ngài xem cái hộp kiếm này, có phải là thứ ngài nói tới hay không.

Vu Nhai trực tiếp ném cái hộp kiếm ra nói.

Tất nhiên hắn không phải đưa hộp kiếm cho lão đầu, mà muốn xem thử phản ứng của lão đầu một chút. Thật ra hắn cũng cảm thấy tò mò đối với những thứ này. Có lẽ có thể từ đó tìm ra được phương pháp đối phó với Cổ Đế Long Linh.

Điều khiến Vu Nhai không có nghĩ tới chính là, kế tiếp, động tác của lão đầu Mê Thành khiến hắn trợn mắt há hốc mồm. Hắn cảm nhận được cái gì gọi là buồn ngủ có người đưa gối tới. Chỉ thấy lão đầu Mê Thành vừa nhìn thấy cái hộp kiếm, trong nháy mắt liền biến sắc, biểu tình đột nhiên không tốt nhìn chằm chằm vào Vu Nhai nói:

- Tiểu tử, ngươi có phải thấy ta già, muốn đến lừa gạt ta hay không? Ngươi ngụy tạo ra hộp kiếm này ở đâu? Hừ, ngươi cho rằng lão già rồi, hai mắt mờ không nhìn ra được sao? Mở ra cho ta?

Lão đầu đột nhiên ở trên không trung, đánh ra mấy thủ ấn. Vài đường vân quỷ dị xuất hiện, không có vào trong cái hộp kiếm. Đây chính là điều khiến Vu Nhai kinh ngạc. phù văn. Không lão nhân này đánh ra thủ ấn lại là phù văn. Lão nhân này là phù văn sư sao?

Lão đầu Mê Thành sau khi đánh ra phù văn cũng ngây ngẩn cả người. Không ngờ cái hộp kiếm này lại là thật.

- Tiểu tử, ngươi lấy hộp kiếm này ở đâu? Có phải có người phía trên cho ngươi hay không?

Lão đầu Mê Thành nhìn Vu Nhai đờ ra hỏi. Xem ra hắn đã đoán được. Nhưng hắn cho dù chết cũng đoán không ra, trong nhẫn không gian của Vu Nhai còn có vài chính phẩm khác.

- Không sai, cái hộp kiếm chính là từ phía trên mang xuống?

Vu Nhai khẳng định hỏi:

- Lẽ nào không có hiệu lực?

- Không có hiệu lực? Đương nhiên là có hiệu lực. Con mẹ nó, xem ra năm đó Độc Cô Chiến Phong còn giấu vài món!

Lão đầu Mê Thành vừa nói thầm, vừa cẩn thận quan sát Vu Nhai:

- Tiểu tử, Độc Cô Chiến Phong là gì của ngươi? Phụ thân sao?

- Tính ra có chút liên hệ máu mủ với hắn!

Vu Nhai nhún vai. Kể từ khi biết được thái độ của Độc Cô Chiến Phong đối với mẫu thân, hắn liền quyết định, bất kể thế nào, chắc chắn sẽ không nhận người phụ thân này. Dù sao linh hồn hắn và người phụ thân này cũng không có nửa điểm quan hệ.

Trong chớp mắt khi hắn nhảy xuống vách núi, người cặn bã Vu Nhai đã hoàn toàn tan đi. Lần này là thật sự tan ra hoàn toàn. Chấp hiện của người cặn bã đã được hắn hoàn toàn thực hiện, lại hoàn toàn nổ nát. Sự tình từ nay về sau đã không ở trong phạm vi của chấp niệm này. Nếu không lưu luyến, vậy thì biến mất.

Có thể chỉ có tình cảm đối với Độc Cô Chư, mới có thể ở trong đầu Vu Nhai chứng minh hắn đã từng tồn tại. Đương nhiên, cũng bởi vì như vậy, bây giờ Vu Nhai đã hoàn toàn trấn tĩnh. Ký ức nào cần nhớ thì vẫn nhớ. Ký ức nào không cần nhớ cũng sẽ không giữ lại, hoàn toàn nghiền nát.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 453: Nên đưa ta
Một lần nữa hắn thu được một vài ký ức của Người cặn bã Vu Nhai. Thật ra, cũng không có ký ức nào cần nghĩ tới nữa.

Lão đầu Mê Thành trợn trừng mắt, nhưng thật ra không hỏi kỹ:

- Thế nào? Ngươi muốn cầm cái hộp kiếm nào trao đổi cơ hội đi ra với ta sao? Ngươi cần phải biết, ngươi không trải qua bất kỳ thí luyện nào, cho dù ra ngoài, cũng không có khả năng có cơ hội làm Các chủ U Linh Kiếm Các. Dưới Thiên Tội Uyên vốn chính là nơi rèn luyện. Ta khuyên ngươi vẫn nên đi vào mấy chuyến. Nếu như vận khí đủ tốt, lại nhận thêm vật tương tự, còn có thể theo ta trao đổi vài thứ tốt. Ta cũng sẽ viết thư lên, để cho ngươi sau khi rời khỏi đây giao cho gia chủ. Đến lúc đó gia tộc sẽ thưởng không ít. Đương nhiên, nếu như ngươi là một tên quần áo lụa là, chỉ vì ứng phó với Độc Cô Chiến Phong mà xuống đây, vậy coi như ta chưa nói gì.

- Có thể trao đổi đồ với lão sao? Không biết có thể trao đổi cái gì?

Ánh mắt Vu Nhai sáng ngời. Hắn không để ý tới chuyện lão nhân này có thể viết thư, mà chỉ suy ngẫm nên mở miệng học tập phù văn thế nào. Hiện tại cuối cùng hắn đã nhìn thấy hy vọng. Chỉ có điều rất nhanh hắn lại ngừng lại. Nếu như lấy ra tất cả các vật có khắc hình rồng, lão nhân này sẽ không xem mình thành quái vật, sau đó mang ra khỏi Thiên Tội Uyên nghiên cứu chứ?

Trong lòng hắn mơ hồ có chút hối hận. Sớm biết vậy hắn đã lấy thứ khác ra. Cầm kiếm hộp ra làm cái gì chứ?

Tuy rằng Vu Nhai đối với hộp kiếm này cũng không quá coi trọng, nhưng mẫu thân lại không như vậy.

Vu Nhai biết, thật ra Vu Thiên Tuyết vẫn luôn nhớ và quyến luyến đối với Độc Cô Chiến Phong. Đây là vật duy nhất mà Độc Cô Chiến Phong lưu lại. Vu Nhai không muốn khiến cho nàng thương tâm.

- Công pháp, chiến kỹ và trang bị ngươi chọn cái gì thì là cái đó... Đi thôi, tiến đến ngồi một chút. Thân thể ta già rồi có chút suy yếu, không thể đứng được lâu như vậy.

Lão đầu Mê Thành ngáp một cái, lảo đảo đi vào trong.

- Ta nhổ vào!

Trong lòng Vu Nhai thầm mắng. Lão nhân này thực lực tuyệt đối đặc biệt nghịch thiên. Dưới Thiên Tội Uyên, theo quy tắc mọi người bị áp chế, cảnh giới cao nhất cũng chỉ có Hoàng Binh Sư đỉnh phong. Lúc này Vu Nhai đã Hoàng Binh Sư ngũ đoạn, còn có linh giác mà người bình thường khó có thể sánh bằng. Hắn có thể dễ dàng cảm giác được Hoàng Binh Sư đỉnh phong. Nhưng Vu Nhai lại không phát giác ra thực lực của lão nhân này.

Hoặc là linh giác của lão đầu Mê Thành siêu cường, che giấu lực lượng. Hoặc là lão không bị Thiên Tội Uyên áp chế.

Lão nhân này, chắc là người hiểu rõ Thiên Tội Uyên nhất. Vu Nhai cũng không muốn buông tha cơ hội này.

Hiện tại hắn cảm thấy hứng thú đối với lịch sử Thiên Tội Uyên. Cổ Đế Long Linh, đây là gia hỏa khủng khiếp tới mức nào. Rốt cuộc đã bịvật gì đánh nát?

Còn nữa, các đồ khắc hình rồng gì đó, bên trong che dấu bí mật gì?

Vu Nhai cũng không thấy lão nhân này thu thập những vật gì đó làm kỷ niệm. Nhất định là người của Độc Cô gia.

Đúng rồi, vừa nãy lão đánh ra phù văn. Lẽ nào bên trong mấy thứ này cũng che dấu phù văn. Rốt cuộc chúng có liên quan gì với Cổ Đế Long Linh?

Tất cả mục đích chủ yếu là nhận được Cổ Đế Long Linh.

Vu Nhai đi vào trong thành, không thấy có mùi ẩm mốc. Xung quanh rất sạch sẽ, chỉ có điều tối tăm, khiến người ta có cảm giác u ám.

- Vậy... lão tiền bối Mê Thành, cái hộp kiếm nên đưa ta chứ?

Vu Nhai đi một hồi mới đột nhiên ý thức được, không ngờ lão già đáng chết kia lại đường hoàng cầm hộp kiếm của hắn thưởng thức, hình như còn kích động chuẩn bị thu nó vào trong nhẫn không gian. Hắn vội vàng muốn đòi về.

- Ách, để ở chỗ lão nhân là được rồi. Dù sao ngươi trở ra chắc hẳn cũng đừng mong lấy được vật có khắc hình rồng khác. Trước tiên ngươi cũng có thể ở lại Thiên Tội Uyên chơi. Chừng nào muốn ra khỏi Thiên Tội Uyên, có thể tìm ta bất kỳ lúc nào!

Lão đầu Mê Thành nói:

- Tiểu tử, đừng lộ ra biểu tình như vậy. Không phải ta không coi trọng ngươi. Mà qua nhiều năm như vậy cũng chỉ có Độc Cô Chiến Phong từng ra ngoài. Ngươi không nên ôm hy vọng quá lớn, sẽ bị tuyệt vọng đấy.

- Cái này không tốt lắm đâu?

Trong lòng Vu Nhai thầm mắng: Chơi em gái lão ấy.

Biểu hiện trên mặt hắn có chút do dự, mang theo cảm giác sững sờ. Nếu như Độc Cô Cửu Tà hoặc Độc Cô Thanh Hải ở nơi này, nhất định sẽ âm thầm cảnh giác,

Tiểu tử này lại bắt đầu giả vờ.

Về phần lão đầu nói Minh Huyễn Cổ Lâm có nhiều thứ đáng sợ, Vu Nhai sớm đã lĩnh hội, thật ra cũng không cần lão nhắc nhở.

- Có gì không tốt? Thôi đi tiểu tử, đừng tưởng rằng lão nhân không nhìn ra. Ngươi muốn biết cái gì, nói đi!

Lão đầu Mê Thành cũng là một kẻ tinh tường. Vừa nhìn thấy vẻ mặt Vu Nhai như vậy, liền biết tiểu tử này khẳng định sẽ không dễ dàng rời khỏi như vậy. Hộp kiếm đối với tiểu tử này mà nói quả thực rất quan trọng, làm sao có thể dễ dàng đưa cho mình như vậy? Đã như vậy, theo hắn, xem hắn muốn biết cái gì. Dù sao có thể giữ cái hộp kiếm này lại là được. Lừa loại tiểu tử này, còn không phải dễ như trở bàn tay sao?

- Ta muốn biết Thiên Tội Uyên này được hình thành thế nào? Tại sao lại có nơi đáng sợ như thế?

Trong lòng Vu Nhai cười thầm, trên mặt lại có phần sững sờ. Hắn cũng không đoạt lại cái hộp kiếm, mà theo lão đầu Mê Thành đi tới.

- Thiên Tội Uyên, tất nhiên là một trận đại chiến viễn cổ. Cụ thể thế nào ta cũng không hiểu rõ lắm. Chỉ biết là trong đại chiến kia chính là lúc Độc Cô gia chúng ta quật khởi. phải biết rằng, khi đó Độc Cô gia chúng ta còn chưa được thành lập?

Lão đầu Mê Thành nhìn như đặc biệt thuần thục nói. Chắc hẳn rất nhiều người đều đã hỏi lão về vấn đề giống như vậy.

- Có người nói năm đó có rất nhiều chủng tộc chiến đấu ở trên mảnh đất này. Các loại Thần Binh đều có mặt. Nhưng có một thanh Thần Binh lại kinh thiên động địa, quét ngang tất cả. Bao gồm cả Thần Nỏ Tinh Linh. Không biết Thần Binh kinh thiên động địa này là cái gì?

Vu Nhai hỏi.

Lão đầu Mê Thành thoáng liếc mắt nhìn Vu Nhai, nói:

- Tiểu tử ngươi thật ra biết không ít, quả thực có khả năng có Thần Binh như thế. Chỉ có điều thời gian thật sự đã quá cổ xưa, đã không thể nào nghiên cứu ra được. Thật ra hiện tại trên đại lục Thần Huyền còn có vài loại tranh luận. Loại thứ nhất: đó căn bản không phải là Thần Binh, mà là nhân lực làm. Là lực lượng cường giả siêu thần có thể hủy diệt Thần Binh; Loại thứ hai là nói: Đó là thần, chỉ có thần thật sự mới có thể làm được; Còn có loại cách nói thứ ba: Nói Thần Binh cùng Thần Binh va chạm, mới tạo thành kết quả như vậy. Tất cả đều đồng quy vu tận. Có rất nhiều cách nói khác nhau. Nói ví dụ như tổ tiên đế quốc Ma Pháp có ma pháp quật khởi, lợi dụng ma pháp trận siêu cấp nghịch thiên nào đó làm ra. Nói chung là lung tung đủ loại. Tiểu tử cản thấy có hứng thú với điều này, sau khi ra ngoài có thể về thư viện của gia tộc xem. Không chừng có thể đào ra được bí mật nào đó cũng không chừng.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 454: Lạt mềm buộc chặt
Vu Nhai khẽ nhíu mày. Ảo giác của Thần Nỏ Tinh Linh trước đây vẫn rõ ràng ở trước mắt. Dựa vào phán đoán của hắn, kiếm quang đã hủy diệt Thần Nỏ Tinh Linh chắc chắn là binh khí. Điều này không thể nghi ngờ. Hắn lại lắc đầu. Con mẹ nó cần gì phải quan tâm tới điều đó. Hiện tại thứ hắn muốn chính là Cổ Đế Long Linh và phù văn.

- Vậy quy tắc của nơi này cũng được hình thành từ năm đó sao? Còn nữa, khi đó, Kiếm Ảnh Trận đã có chưa?

Vu Nhai cùng lão đầu Mê Thành đã đi tới phòng khách. Bên trong, những thứ có khắc hình rồng ít hơn so với dự đoán. Tổng cộng chỉ có chừng mười cái. Còn có vài cái giống như. Chỉ có điều không có hộp kiếm. Hơn nữa, thoạt nhìn là không có cách nào tạo thành một bộ.

Lão đầu Mê Thành nghiêm túc thưởng thức cái hộp kiếm, không để ý trả lời:

- Tiểu tử ngươi thật ra rất thông minh. Không sai, còn có một cách nói. Chính là một vị cường giả siêu cấp điều động toàn bộ lực lượng của Kiếm Ảnh Trận, chém rơi tất cả Thần Binh. Hơn nữa, người điều động lực lượng này có lẽ là thuỷ tổ thật sự của Độc Cô gia chúng ta. Đáng tiếc, vẫn không có ghi chép.

Vu Nhai sở dĩ hỏi về Kiếm Ảnh trận, cũng bởi vì Dẫn động. Hắn đối với Kiếm Ảnh Trận tạm thời không có hứng thú gì. Hiện tại hắn chỉ có hứng thú đối với Minh Huyễn Cổ Lâm. Cả hai đều có thể Dẫn động. Rốt cuộc cả hai có mối liên hệ gì hay không?

- Minh Huyễn Cổ Lâm thì sao? Lẽ nào cũng một trận pháp tự nhiên?

- Tiểu tử ngươi thật có nhiều vấn đề nhỉ. Thôi đi, hôm nay lão nhân ta tâm tình tốt, lại nói với ngươi biết một chút. Minh Huyễn Cổ Lâm có thể nói là bản sao chép của Kiếm Ảnh Trận phía trên, nhưng lại vô cùng cổ quái. Qua nhiều năm như vậy, Độc Cô gia chúng ta cũng không làm rõ được rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng là một kiếm trận, nhưng lại tạo ra nhiều ảo giác như vậy. Nhiều năm trôi qua, chỉ có thể dựa vào knh nghiệm từ Kiếm Ảnh Trận, làm ra kiếm bài có thể ra vào trong đó mà thôi. Thậm chí vấn đề vì sao Thiên Tội Uyên lại áp chế thực lực cũng chưa được làm rõ.

Có lẽ lão đầu Mê Thành hài lòng bởi vì lấy được cái hộp kiếm, quả thực nói hết không che giấu:

Chúng ta nghi ngờ, bên trong Minh Huyễn Cổ Lâm có khả năng có Thần Binh siêu cấp nào đó, hoặc là thần vật tự nhiên nào đó đã khống chế toàn bộ Minh Huyễn Cổ Lâm.

- Cho nên các ngươi sắp xếp một Thiên Tội Uyên như thế để rèn luyện, không chừng có thể tìm ra được bí mật của Minh Huyễn Cổ Lâm, tiện thể tìm loại linh kiện khắc hình rồng tồn tại từ viễn cổ đến bây giờ cũng không bị thối nát để tiến hành nghiên cứu sao?

Vu Nhai hỏi thật nhanh.

Trong lòng hắn đã hiểu ra. Xem ra Độc Cô gia không biết về sự tồn tại của Cổ Đế Long Linh.

Vừa rồi Vu Nhai còn lo lắng, đến lúc đó nếu quả thật lấy Cổ Đế Long Linh ra, có thể bị Độc Cô gia truy sát hay không. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn hỏi nhiều như vậy, tạm thời không thu cái hộp kiếm trở về.

Thật ra, Độc Cô gia nghiên cứu không ra cũng không có gì kỳ quái.

Phải biết rằng, ngay cả Thôn Thiên Kiếm lúc đó cũng không có cách nào loại bỏ được ảo giác của Cổ Đế Long Linh. Nếu không phải bởi vì hắn đột nhiên mơ một giấc mơ kỳ quái. Lại thêm Thôn Thiên Kiếm quả thực nghịch thiên, hiện tại hắn vẫn còn đi lòng vòng ở bên trong.

Hắc, nếu như Độc Cô gia phát hiện Cổ Đế Long Linh, sẽ bỏ mặc cho nó muốn làm gì thì làm sao? Trước cứ bắt đã rồi nói sau.

Đương nhiên, không phải nói Độc Cô gia sẽ không có thần kiếm nghịch thiên giống như Thôn Thiên Kiếm. Chỉ là có năng lực khác mà thôi. Cũng không phải nói Cổ Đế Long Linh có thể một mình đấu lại Độc Cô gia. Mà nó lợi dụng trận pháp tự nhiên Minh Huyễn Cổ Lâm này.

Nếu quả thật giống như lời lão đầu Mê Thành đã nói, trước đây chính là có người lợi dụng Kiếm Ảnh Trận chém rơi Thần Nỏ Tinh Linh, như vậy có thể tưởng tượng được lực lượng của bản Kiếm Ảnh Trận thu nhỏ này thế nào. Xem ra, ở đây quy tắc áp chế lực lượng không chừng chính là do Cổ Đế Long Linh làm ra. Có lẽ Thần Binh Sư và Thánh Binh Sư không đến mức bị áp chế đến Hoàng Binh Sư, nhưng lực lượng cũng sẽ có mức độ giảm xuống khác nhau.

A, Vu Nhai còn nghi ngờ, cũng không phải do Thôn Thiên Kiếm phát hiện Cổ Đế Long Linh, mà là nó mượn lực lượng của Huyền Binh Điển.

- Ách, tiểu tử ngươi thật ra rất thông minh. Không sai, đây là mục đích của Độc Cô gia.

- Hơn nữa, các ngươi còn muốn từ đó nắm lấy lực lượng của phù văn sư cổ, trùng chấn sự huy hoàng của phù văn sư. Chỉ có nắm giữ được phương diện phù văn cổ này, địa vị và lực lượng của Độc Cô gia mới càng cường đại hơn?

Vu Nhai tiếp tục nói.

Cuối cùng lão đầu Mê Thành không nhịn được ngẩng đầu lên. Ánh mắt vốn có chút mờ đục, thoáng cái đã sáng lên. Dường như trong nháy mắt lão đã trẻ hơn mười tuổi:

- Không ngờ tiểu tử ngươi lại biết về phù văn sư. Cho dù là ở trong Độc Cô gia cũng không mấy người biết. Độc Cô Chiến Phong nói cho ngươi biết sao?

- Chuyện này và hắn hoàn toàn không có chút liên quan gì. Ta chỉ là cảm thấy hứng thú đối với phù văn mà thôi.

Vu Nhai có vẻ như xấu hổ cười.

- Hắc hắc, nói hồi lâu, hóa ra tiểu tử ngươi có chủ ý này. Xem mấy quyển tạp thư về phù văn, vừa rồi lại thấy ta thi triển phù văn, đã muốn học phù văn của lão đầu ta đúng không?

Lão đầu Mê Thành xem ra cũng một lão nhân tinh. Vu Nhai vừa lộ ra chút manh mối, lão lập tức có thể bắt được:

- Được rồi được rồi. Không được gia chủ phê chuẩn, bất kỳ kẻ nào cũng đừng mong học được phù văn. Lại nói lão đầu ta còn sống rất nhiều năm, hiện tại làm gì có tâm tư dạy đồ đệ. Nhìn dáng vẻ của ngươi, cũng không có thiên phú học được phù văn. Ngươi cho rằng thứ này muốn học là có thể học được sao? Trong ngàn vạn người cũng không có mấy người có thiên phú này. Ngươi tốt nhất vẫn nên xông vào Minh Huyễn Cổ Lâm thì hơn.

- Đã như vậy, ta lấy hộp kiếm kia đi.

Vu Nhai cũng không nhiều lời vô ích, trực tiếp thừa dịp lão đầu Mê Thành còn không để ý, liền đoạt lấy chiếc hộp kiếm lại, thu vào trong nhẫn không gian, sau đó xoay người muốn rời đi.

Lão đầu Mê Thành đảo mắt, nói:

- Tiểu tử, ngươi và Độc Cô Chiến Phong thật sự hoàn toàn không giống nhau. Gia hỏa kia ngạo khí mười phần, căn bản khinh thường sử dụng thủ đoạn gì đó. Tiểu tử ngươi thì hay rồi. Các loại tâm tư quỷ kể đều không từ. Không trách được các ngươi không hợp nhau. Muốn lạt mềm buộc chặt sao? Ngươi cũng không nhìn xem nơi này là nơi nào. Ngươi muốn ra khỏi Thiên Tội Uyên, không phải vượt qua cửa ải ta sao?

Tuy nói bộ dạng Vu Nhai và Độc Cô Chiến Phong không mấy giống nhau, nhưng khí chất trong bóng đêm lại cực giống.

Vu Nhai vừa mới từ trong Minh Huyễn Cổ Lâm đi ra, cho dù che giấu thế nào đi nữa, cũng vẫn lộ ra khí chất hắc ám, sắc bén và quỷ dị. Lão đầu Mê Thành đã sớm đoán ra được hai người có thể là cha con.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 455: Hai con hồ ly
Chỉ có điều hắn không có khả năng để ý tới giữa bọn họ ở ân oán chó má gì đó.

- Tiểu tử thật ra vẫn rất ngang ngược. Đừng tưởng rằng có Độc Cô Chiến Phong làm chỗ dựa là có thể gọi nhịp với lão nhân ta. Nếu như lão nhân ta không muốn để cho ngươi ra ngoài, cho dù gia chủ tới cũng không có tác dụng!

Nhìn thấy Vu Nhai vẫn tiếp tục đi ra ngoài, lão đầu Mê Thành lại nói. Xem ra lão và Độc Cô Thanh Hải có vài phần tương tự. Độc Cô Thanh Hải quản lý sát hạch kim bào, ngân bào. Cho dù gia chủ tới cũng không có tác dụng.

- Được rồi, cho dù theo quy tắc đến đây, nếu như ta không cho ngươi xông vào Minh Huyễn Cổ Lâm, ngươi có năng lực làm gì được lão nhân ta? Ngươi vẫn chỉ có một thứ khắc hình rồng mà thôi. Muốn đi ra ngoài, không phải vẫn giao hộp kiếm cho ta sao?

Lão đầu Mê Thành nói là có ý, không cho Vu Nhai xông vào Minh Huyễn Cổ Lâm, hắn không nhận được đồ có khắc hình rồng, đến lúc đó còn phải cầu hắn.

Không ngoài dự đoán, Vu Nhai đột nhiên dừng lại.

Lão đầu bộ dạng giống như lão thần, trong lòng cười thầm...

Trông tiểu tử này có vẻ giảo hoạt, ở bên ngoài quen được nuông chiều từ bé, tự cho rằng có Độc Cô Chiến Phong làm chỗ dựa, còn chưa phải là yêu cầu bái lão làm thầy sao? Hắc hắc, nếu quả thật có thiên phú nói, cũng có thể thu làm truyền nhân.

Những lời nói trước đó, không có gia chủ cho phép, không thể học phù văn đều là chó má. Lão đầu Mê Thành cũng có tâm tư riêng của mình. Trước đây cũng không biết Độc Cô Chiến Phong ở bên trong lấy được bao nhiêu món đồ có hình khắc rồng. Cái này làm lễ bái sư, một cái hình như quá ít. Ít nhất cũng phải năm sáu món. Nếu như không đủ, vậy lại để cho Độc Cô Chiến Phong chạy mấy lần vào trong Minh Huyễn Cổ Lâm. Hắn chính là cao thủ tìm đồ có hình khắc rồng.

Theo lão đầu Mê Thành, không quan tâm hiện tại tiểu tử này và Độc Cô Chiến Phong đối nghịch thế nào, có thể được Độc Cô Chiến Phong đưa hộp kiếm khắc hình rồng, nhất định là rất được hắn ưu ái. Lúc này lão không bóc lột, vậy còn chờ tới khi nào mới bóc lột chứ?

Nhưng lão không biết, Vu Nhai cùng Độc Cô Chiến Phong gần như là nước với lửa không dung hòa được. Có lẽ Độc Cô Chiến Phong căn bản không để ý tới đồ khắc hình rồng này vào trong mắt.

- A, hộp kiếm khắc hình rồng. Đúng rồi, ta nghĩ ra rồi. Cuối cùng ta đã nghĩ ra được!

Vu Nhai không để ý đến lão đầu Mê Thành, mà là tự nói với mình. Chỉ có điều âm thanh lẩm bẩm hơi lớn, hình như lĩnh ngộ được cái gì. Đột nhiên hắn lại lấy chiếc hộp kiếm từ trong chiếc nhẫn không gian ra, sau đó nhìn từ trên xuống dưới. Hắn cũng không để ý ở đây là chỗ nào, trực tiếp ngồi xếp bằng, sau đó lại lấy ra một thanh huyền kiếm bình thường, ở ngay tại chỗ khắc phù văn.

Lão đầu Mê Thành vốn đang tỏ ra mình không quan tâm. Nhưng rất nhanh lão liền phát hiện ra Vu Nhai dừng lại dường như không phải bởi vì chịu sự uy hiếp của lão, mà là có phát hiện mới. Lão liền nhìn xuống. Trên mặt lão vốn hiện nụ cười đắc ý chậm rãi biến thành khiếp sợ.

Ngay cả hắn đứng lên lúc nào cũng không biết, nhìn chằm chằm vào động tác của Vu Nhai. Thủ ấn quỷ dị thần bí.

Phù văn khiến lão xem cũng không hiểu lại xuất hiện ở trước mắt lão như vậy. Rất nhanh, một thanh có huyền kiếm khắc phù văn liền trở về trong tay của tiểu tử có vẻ như giảo hoạt kia. Cuối cùng lại bị hắn thu vào trong nhẫn không gian. Cuối cùng, tiểu tử giảo hoạt lại hài lòng đứng lên, cầm cái hộp kiếm ở trong tay, hung hăng hôn một cái, rồi chậm rãi đi ra ngoài. Ngay cả đánh tiếng chào hỏi lão một câu cũng không có.

Lão đầu Mê Thành đưa tay ra, rất muốn gọi tiểu tử này lại. Nhưng không biết vì sao, nghĩ đến lời mình vừa nói, lão lại có phần không gọi ra được. Thật may, tiểu tử này dừng lại.

- Cám ơn lão đầu Mê Thành nhiều. Tuy rằng lão không dạy ta phù văn, nhưng ta thông qua nhiều thứ lão cất ở đây nhận được không ít chỉ dẫn, cuối cùng từ trong cái hộp kiếm còn lĩnh ngộ được vài thứ. Thật không uổng chuyến này. Cáo từ!

Vu Nhai có vẻ hưng phấn nói.

Lạt mềm buộc chặt. Con mẹ nó lại là lạt mềm buộc chặt. Con mẹ nó, cho dù biết rất rõ ràng lại bị trúng chiêu. Đây rõ ràng là dương mưu.

- Chờ một chút?

Trong lòng lão đầu Mê Thành điên cuồng mắng, miệng lại kêu lên.

- Sao vậy? Lão tiền bối còn có chuyện gì sao?

Vu Nhai có phần rất thuần khiết, rất cung kính hỏi.

Trong lòng lão đầu Mê Thành thầm mắng. Lão thành tinh bao nhiêu năm, làm sao có thể không nhìn ra được tiểu tử này làm vậy là cố ý. Đáng chết, từ trong cái hộp kiếm lĩnh ngộ được cái gì? Làm sao có thể đúng lúc như vậy. Nhất định là do tiểu tử này đã sớm lĩnh ngộ, cố ý tới đây.

Thật ra không chừng là Độc Cô Chiến Phong dạy cho hắn, cố ý bảo hắn xuống để bái sư cũng nên.

- Ai nói ta không thu nhận ngươi làm đồ đệ? Ta không phải đang khảo nghiệm ngươi sao? Không tồi không tồi. Ngươi rất có thiên phú. Như vậy đi, ngươi lại khắc ra mấy phù văn nữa. Ta xem thử thế nào. Nếu như có thể, lão đầu sẽ thu nhận ngươi làm đại đệ tử.

Trong lòng Vu Nhai cười thầm, không sợ ngươi không cắn câu.

Hừ hừ, vừa rồi hắn khắc chính là phù văn nằm ở phía ngoài rìa của Huyền Binh Điển. Nếu như lão nhân này không động tâm mới là lạ. Về phần lĩnh ngộ, nếu như có năng lực lĩnh ngộ ra được thứ gì từ trong cái hộp kiếm, Vu Nhai thật sự đã trực tiếp rời đi, cần gì phải mệt nhọc ở lại chỗ này chứ?

- Cái này, ta đột nhiên lại không muốn bái sư. Thật ra phù văn chỉ là hứng thú, cũng không quá để bụng.

Vu Nhai nói.

Khóe miệng giật giật vài cái, trong lòng lão đầu Mê Thành giống như núi lửa bạo phát. Nhưng ngoài mặt vẫn phả lộ vẻ ôn hòa nói:

- Ngươi không biết sự lợi hại của phù văn. Hiện tại ở đại lục Thần Huyền, phù văn sư chân chính đã ít lại càng ít hơn. Ta ở trong này tuy rằng không tính là đứng đầu, nhưng vẫn tính là có chút nội tình... Ngươi xem xem, mấy Huyền Binh này đều do ta khắc phù văn. Nếu như học phù văn, Huyền Binh của ngươi chí ít cũng tăng cao lên mấy đẳng cấp. Đương nhiên, lúc mới bắt đầu ngươi khẳng định không làm được. Vì không để cho người khác chê cười, ta có thể giúp ngươi khắc lên vài đạo. Chỉ có điều trước hết, ngươi vẫn phải trở thành đệ tử của ta mới được. Ngươi lại khắc mấy cái cho ta xem một chút. Vừa rồi ta nhìn thấy ngươi khắc phù văn kia rất không có hệ thống, không trọn vẹn không được đầy đủ.

Lão đầu Mê Thành dứt khoát cho rằng Vu Nhai thật sự lĩnh ngộ được từ trong cái hộp kiếm ra, khẳng định rất ít, rất không hệ thống. Lão muốn nhận đồ đệ khẳng định còn sốt ruột hơn tiểu tử này muốn bái sư. Nhưng lão lại rất giảo hoạt, muốn nhận được thứ tốt từ trong tay tiểu tử kia, sờ được vài lợi ích đã.

Nhưng lão lại không biết, Vu Nhai thật ra rất bình tĩnh. Hắn căn bản không muốn bái sư. Điều hắn muốn chính là học cấp tốc. Thật sự phải ở chỗ này bái lão đầu Mê Thành làm sư, lại chờ một hai mươi năm mới xuất sư sao?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 456: Đồ đệ tử thách sư phụ
Hắn lại không chờ được lâu như vậy. Điều hắn muốn chỉ là kiến thức phù văn căn bản của lão đầu Mê Thành. Không, thật ra cái này vẫn đứng thứ hai. Hắn tin tưởng chỉ cần đi ra ngoài, Thủy Tinh khẳng định có thể tìm được.

Điều Vu Nhai muốn nhất chính là, làm sao đánh ra thủ ấn tăng cường Huyền Binh Điển.

Đúng vậy, hắn muốn làm chính là mượn tay của lão đầu Mê Thành, nghiên cứu một chút phù văn của Huyền Binh Điển, nắm giữ được phù văn mạnh nhất trong Huyền Binh Điển, mới có cơ hội trong thời gian nhanh nhất bắt lấy Cổ Đế Long Linh.

- Ta thật sự không muốn bái sư. Ta thật sự chỉ cảm thấy hứng thú mà thôi. Nếu như ngài thật sự không tìm được truyền nhân, muốn ta kế thừa, vậy trước hết phải thông qua khảo nghiệm của ta mới được.

Vu Nhai nhẹ nhàng quay đầu lại, trợn trừng mắt nói.

- Cái gì, ngươi nói cái gì? Ngươi thử thách ta sao?

Lão đầu Mê Thành mở to hai mắt nhìn hắn. Làm gì có chuyện đồ đệ thử thách sư phụ chứ?

- Đúng vậy. Ta nắm giữ vài phù văn, cũng mấy phù văn duy nhất. Đúng như lão đã nói rất không có hệ thống. Nhưng thứ không có hệ thống này, ta đều nắm giữ. Nếu như ngươi cũng không hiểu, vậy dựa vào cái gì mà đòi làm sư phụ ta?

Vu Nhai nói thật nhanh.

Khóe miệng lão đầu Mê Thành giật giật vài cái. Có vẻ như lão phải tiếp nhận thử thách này. Quả nhiên tiểu tử này nắm giữ phù văn thần bí. Dựa vào trực giác của lão, khẳng định những phù văn này có thể mang đến cho mình sự chỉ dẫn rất lớn. Con mẹ nó, nếu như ra ngoài, tuyệt đối không thể để cho người ta biết mình lại bị một tên tiểu quỷ thử thách. Nếu không, có trời mới biết có thể truyền khắp Độc Cô gia hay không?

- Được rồi. Để ta xem thử ngươi nắm giữ những phù văn không có hệ thống thế nào.

Trong lòng lão đầu Mê Thành thầm suy nghĩ, ngoài mặt còn muốn giả vờ ta không vội. Có trời mới biết, tất cả những gì lão muốn đều nằm trong tay con tiểu hồ ly trước mặt.

Cũng là thử thách, tuy rằng trình tự và động tác không đổi, nhưng đã từ sự phụ thử thách đồ đệ biến thành đồ đệ thử thách sư phụ.

- Vậy lão tiền bối, hộp kiếm này đối với ta rất quan trọng. Lão xem...

- Chỉ cần ngươi thành truyền nhân của ta, lão sư ta tự nhiên sẽ không thu đồ của ngươi!

Trong lòng lão đầu Mê Thành thầm nén giận, tiếp tục lộ vẻ đại lượng, vung tay lên.

Lão tử từ bỏ cái hộp kiếm. Đương nhiên, chỉ cần tiểu tử này thành truyền nhân của mình, đến lúc đó lấy ra nghiên cứu một chút hẳn không thành vấn đề chứ?

- Thật sự rất quan trọng. Nếu như ta không phải là truyền nhân của ngài, không lọt được vào pháp nhãn của ngài, lẽ nào, lẽ nào...

Vu Nhai yếu ớt nói. Đồ đệ thử thách sư phụ hay nhất chính là điểm này, có thể tùy tiện đưa ra điều kiện, nói cách khác sẽ ngược lại.

Lão đầu Mê Thành tức giận ngực phập phồng. Lão nhìn không hiểu tiểu tử trước mắt này là đang lo lắng thật sự, hay là lo lắng giả.

Nhưng lão cũng lười suy nghĩ nhiều như vậy, lại nói:

- Nếu như không thành truyền nhân của ta, ta cũng không cần hộp kiếm của ngươi. Đến lúc đó Minh Huyễn Cổ Lâm tùy ngươi xông vào. Ngoài ra còn có thể chỉ điểm cho ngươi đi như thế nào thì có thể dễ dàng nhận được các đồ có khắc hình rồng hơn. Như vậy đã được chưa?

- Cái này...

- Nếu như chung quy không được lấy vật có khắc hình rồng, ta cho ngươi mượn một cái. Ngươi khẳng định có thể cầm hộp kiếm của ngươi đi ra khỏi Thiên Tội Uyên. Ta bảo đảm.

Nhìn thấy Vu Nhai lại tỏ ra do dự, lo lắng, lão đầu Mê Thành lại nhấn mạnh. Đương nhiên là cho mượn. Đến lúc đó, lão có thể tìm Độc Cô Chiến Phong đòi lại. Lão vẫn không biết, Vu Nhai cùng Độc Cô Chiến Phong không có nửa quan hệ.

- Cảm ơn tiền bối Mê Thành, vậy ta lại bắt đầu đây.

Vu Nhai nhận được sự bảo đảm của lão đầu, biểu tình có vẻ như rất chất phác, chuẩn bị bắt đầu. Nhưng đột nhiên hắn lại dừng lại, nói:

- Đúng rồi, tiền bối Mê Thành, không phải ta nghi ngờ thực lực của tiền bối, chỉ có điều ta cảm giác cho dù là phù văn rất đơn giản, tiền bối cũng phải để ý một chút. Còn phải chỉnh sửa sau đó lại truyền thụ cho ta. Trong khoảng thời gian này cũng không thể lãng phí. Không biết ngài có nền tảng phù văn gì hay không. Giống như sổ tay kinh nghiệm các loại. Đến lúc đó ngài để ý phù văn của ta, ta cũng có thể mượn cơ hội học tập.

Lão đầu Mê Thành cảm giác trong tìm hình như có máu chảy ra. Nếu như có thể, lão thật sự muốn đập tiểu tử này thành cặn bã.

Cuối cùng lão đã nhìn ra, tiểu tử này căn bản không có lòng muốn bái sư, thầm muốn mò được lợi ích từ chỗ của mình. Ngẫm lại bản thân mình năm đó cũng chuyên gia lừa đảo hãm hại. Ở trong Độc Cô gia cũng là người có chút danh tiếng, không ngờ ngày hôm nay lại thua trên tay tiểu tử này.

- Được rồi. Đây là nền tảng phù văn và sổ tay kinh nghiệm của ta. Tiểu tử, nếu như ngươi không lấy ra được thứ khiến ta thoả mãn, cẩn thận lão nhân làm ngươi vĩnh viễn ở trong Thiên Tội Uyên này.

Lão đầu Mê Thành trực tiếp ném ra hai quyển sách, hung hăng nói. Nếu đã biết tiểu tử này đang diễn trò, có lý nào còn diễn trò theo hắn được. Được rồi, thật ra lão đang giận dữ, thật sự không diễn được.

Vu Nhai hài lòng nhận lấy hai cuốn sổ tay. Bước đầu tiên đã hoàn thành. Hắn quả thực muốn mượn cơ hội này học tập.

Vu Nhai không tin trước đó lão đầu Mê Thành có thể nghiên cứu ra phù văn của Huyền Binh Điển. Cho dù là phù văn nằm ở vị trí ngoài cùng.

Hơn nữa, Vu Nhai cũng không có khả năng trực tiếp lập thành hệ thống, đánh ra cả khối phù văn lớn như vậy. Có trời mới biết thế giới này có người nào biết về sự tồn tại của Huyền Binh Điển hay không. Về chuyện Huyền Binh Điển, hắn nhất định phải cẩn thận.

- Lão tiền bối Mê Thành, ta đối với các đồ vật có khắc hình rồng của lão vẫn rất...

Vu Nhai giả vờ đáng thương, chuẩn bị được một tấc lại muốn tiến một thước. Đáng tiếc lời của hắn nói ra phân nửa đã bị cắt ngang.

- Tiểu tử, ngươi tin hiện tại lão tử đánh ngươi thành cặn bã hay không?

- Đúng thật là lòng dạ hẹp hòi. Hi vọng lão tiền bối có thể nghiên cứu ra phù văn của ta. Nói cách khác, sau này ra ngoài nhất định phải tuyên truyền thật tốt cho ta.

Vu Nhai có vẻ như nhỏ giọng nói thầm, nhưng lão đầu Mê Thành có thực lực thế nào, làm sao có thể không nghe thấy?

Toàn thân lão run rẩy. Nếu như có thể, nhất định phải đánh nát tên tiểu tử này. Trong lòng lão âm thầm thề.

Nếu như tiểu tử này nắm giữ phù văn cực kỳ thối nát, nhất định phải ném hắn vào trong Minh Huyễn Cổ Lâm mười năm, nếu không khó giải được mối hận trong lòng.

Đồng thời lão cũng âm thầm cảnh giác. Lát nữa không quan tâm phù văn thế nào, cũng phải nghiên cứu cho thật tốt.

- Thôn Thiên Kiếm, đến đây đi. Nàng lựa chọn phù văn cho ta. Nhất định không thể để cho người ta nhìn ra phù văn này có quan hệ gì với Huyền Binh Điển. Nhưng lại có hiệu quả để ta thu phục Cổ Đế Long Linh.

Vu Nhai nói. Bảo hắn tự lựa chọn phù văn, quả thực quá ép buộc.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 457: Nhất định phải cẩn thận
Hắn căn bản không biết phù văn nào mới đúng là có hiệu quả thu phục Binh Linh. Hắn cũng không biết phải đánh ra phù văn thế nào mới có thể không đến mức khiến cho người khác chú ý và nhìn trộm, không đến mức liên tưởng đến mình có các loại Thần Binh phù văn. Bởi vậy, hắn chỉ có thể dựa vào Thôn Thiên Kiếm.

Thôn Thiên Kiếm tuy nói cũng không hiểu phù văn, nhưng trước kia khi nàng còn chưa nhập vào Huyền Binh Điển, nàng vẫn tồn tại, hơn nữa còn là Thần Binh siêu cấp. Chưa ăn qua thịt heo, chung quy cũng phải nhìn thấy heo đang chạy chứ?

Thôn Thiên Kiếm đã thầm chấp nhận phối hợp cùng hắn. Nghe được lời hắn nói, nàng liền để Phong Doanh qua truyền lời. Đồng thời, lấy gió của Phong Doanh làm huyễn ảnh, ra tay dạy cho Vu Nhai. Tất nhiên không phải như Vu Nhai vừa nghĩ, tùy tiện lấy ra phù văn ở phía ngoài rìa của Huyền Binh Điển, mà các loại thủ ấn cần phối hợp với nhau. Thủ ấn này lại không thể hoàn chỉnh. Phải là thủ ấn khiến lão đầu Mê Thành không nhìn ra được nguyên do.

May là Thôn Thiên Kiếm đủ mạnh mẽ, cũng đủ hiểu rõ Huyền Binh Điển. Nếu không muốn làm ra được điều ấy thực sự quá khó khăn.

Cứ như vậy, Vu Nhai chậm rãi đánh ra thủ ấn Huyền Binh Điển bình thường dùng để thu phục Binh Linh. Thủ ấn đặc biệt hỗn loạn, đồng thời cũng mang ra phù văn hỗn loạn. Nhưng phù văn hỗn loạn này đối với lão đầu Mê Thành mà nói lại giống như với được vàng.

Lão đầu Mê Thành vừa rồi còn đang không ngừng an ủi mình, tuyệt đối không có thể thất thố, tuyệt đối không thể khiến cho tiểu tử này coi thường mình.

Kết quả, trước mặt Vu Nhai vừa xuất hiện phù văn, lão liền ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn quỹ tích trên tay Vu Nhai. Dường như hắn muốn khắc sâu phù văn Vu Nhai vừa đánh ra vào trong mắt.

- Tiểu… tiểu tử. À không, tiểu huynh đệ, nhanh, đánh lại một lần nữa. Ta vừa rồi không thấy rõ.

Cuối cùng, Vu Nhai đã hoàn toàn đánh xong phù văn và thủ ấn mà Thôn Thiên Kiếm lựa chọn ra. Lão đầu Mê Thành kích động hoàn toàn thất thố, trực tiếp gọi Vu Nhai thành tiểu huynh đệ. Điều này rất không thích hợp. Phải biết rằng, lão cùng thế hệ với tổ thúc tổ bá của Vu Nhai.

Vu Nhai thật sự không có nhắc tới điều kiện gì. Hiện tại lão đầu Mê Thành đang ở trong trạng thái cực kỳ không ổn định. Cho dù được một tấc muốn tiến một thước, làm không tốt lão sẽ trực tiếp dùng tới sức mạnh.

Vu Nhai gật đầu, lại đánh thủ ấn một lần nữa. Nói thật ra, hắn đánh ra thủ ấn cũng rất rất khó khăn. Hắn chỉ là dựa theo hình dáng mà làm thôi. Đừng quên, bản thân hắn không nắm chắc mới cần lão đầu Mê Thành tới nghiên cứu.

Nói là đánh ra thủ ấn, còn không bằng nói là một nửa là thủ ấn, một nửa là dựa vào huyền khí vẽ ra.

- Chờ một chút. Ngươi làm chậm một chút, chậm một chút nữa. Ta muốn vẽ lại!

Lão đầu Mê Thành vẫn không có biện pháp nào để ghi nhớ hoàn toàn. Hoặc do lão rất sợ sẽ lộ ra điều gì, không ngờ trực tiếp không để ý tới hình tượng chuẩn bị vẽ lại.

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Dựa vào lão gia hỏa này thật không đáng tin cậy. Liệu lão có thể nghiên cứu ra được hay không?

Bất kể thế nào, hiện tại nếu như Vu Nhai không nghe lời của lão, nói không chừng thật sự sẽ bị lão gia hỏa này trực tiếp trói lại ép cung. Hắn chỉ có thể chậm rãi đánh ra thủ ấn. Đồng thời, lão đầu Mê Thành cũng cười hớn hở vẽ lại.

Qua mấy giờ, cuối cùng bọn họ mới hoàn thành.

Sau khi hoàn thành, lão đầu Mê Thành trực tiếp không để ý tới Vu Nhai nữa, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu. Vu Nhai biết, loại cuồng nhân như vậy sau khi tiến vào trạng thái này chỉ sợ sẽ kiên trì tới cùng. Hắn cũng không để ý tới nữa, trực tiếp đi dạo ở bên trong Mê Thành.

Mê Thành cũng không lớn. Nói nó là một tòa thành cũng không sai. Xung quanh vắng vẻ u ám khủng bố. Không ít nơi còn đổ nát, nhưng lại có vẻ sạch sẽ thoải mái.

Đột nhiên. Vu Nhai khẽ nhíu mày, cảm giác xung quanh hình như có cái gì đó không đúng. Hắn nhìn xung quanh một chút, sau đó chợt cười. Không trách được cái này gọi là Mê Thành. Không trách được riêng tòa thành lớn như vậy lại không có người ở. Hóa ra nơi này cũng có ảo giác.

Đúng vậy, chắc là chịu ảnh hưởng của Minh Huyễn Cổ Lâm, toàn bộ tòa thành đều bị vặn vẹo, trạng thái nửa hư nửa thực.

- Ừ. Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao ta lại cảm giác ảo giác xung quanh đột nhiên trở nên cường đại hơn rất nhiều?

Vu Nhai lại cau mày nói. Chợt hắn cẩn thận cảm nhận một chút, còn sử dụng năng lực Dẫn động. Chậm rãi, khóe miệng hắn cong lên. Hắn cười hắc hắc nói:

- Lão đầu đáng chết. Nếu không phải ta từng tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm, thậm chí còn gặp qua Cổ Đế Long Linh, thật sự đã bị lão vây khốn. Xem ra, vừa rồi không sử dụng thủ đoạn xảo trá, thật đúng là thất sách. Chỉ có điều, hiện tại bù đắp cũng không tính là quá trễ.

Trên mặt Vu Nhai hiện ra nụ cười âm hiểm, lẻn về một hướng khác. Nếu biết Minh Huyễn Cổ Lâm chính là bản Kiếm Ảnh Trận thu nhỏ, nếu có thể Dẫn động toàn bộ Minh Huyễn Cổ Lâm, như vậy Vu Nhai muốn đi ra khỏi huyễn cảnh cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

- Hắc hắc, tiểu tử, đấu với lão nhân, ngươi vẫn còn ngây thơ lắm. Trước hết cứ ở trong thành thật rèn luyện cho tốt đi.

Ngay thời điểm Vu Nhai tìm kiếm lối ra, lão đầu Mê Thành cũng cười hắc hắc, biểu tình không khác gì Vu Nhai vừa rồi, làm gì có bộ dạng mải mê nghiên cứu như vừa nãy chứ? Nếu như chỉ là ảo giác ở sát phía ngoài Minh Huyễn Cổ Lâm, vậy tiểu tử này vẫn có thể đi tới. Nhưng lão sớm dùng các loại phù văn ở khắp nơi trong thành làm cơ sở huyễn trận, tăng cường lực lượng toàn bộ ảo giác. Tại sao tiểu tử này vẫn đi ra ngoài được?

- Chỉ có điều, phù văn của tiểu tử này thật đúng là thần bí. Rốt cuộc là thứ gì vậy? Trời ạ, Độc Cô Chiến Phong dạy dỗ nhi tử thế nào vậy? Đây căn bản không phải là phù văn trên vật có khắc hình rồng. Hại ta lãng phí bao nhiêu thời gian muốn lấy phù văn có khắc rồng kia vào tay.

Lão đầu Mê Thành tiếp tục lẩm bẩm.

- Sau đó giao tiếp với tiểu tử này nhất định phải cẩn thận một chút. Đúng vậy. Cổ quái, cổ quái. Thật muốn bắt tiểu tử này tới tra hỏi một hồi, xem thứ này rốt cuộc là lấy từ chỗ nào ra. Đúng là sứt mẻ không chịu nổi, lại vừa thần bí và đặc biệt cường đại. Thôi đi, ta cũng không tin ta không giải quyết được.

Lúc này đây, lão đầu Mê Thành đã hoàn toàn tiến vào trạng thái nghiên cứu.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên có một bóng đen tiến đến. Chỉ thấy Vu Nhai lén lén lút lút chuồn đến. Thấy lão đầu đang trầm mê trong nghiên cứu, hắn im lặng cười, sau đó giống như u linh vòng qua lão đầu. Năng lực dạ hành của hắn sau khi trải qua sự rèn luyện ở Minh Huyễn Cổ Lâm, gần như tăng lên gấp mấy lần. Hiện tại hắn tự tin cho dù là Địa Binh Sư, hắn cũng có biện pháp ám sát thậm chí là Ám ảnh Minh Sát!

Rất nhanh hắn đã đi dạo một vòng xung quanh nơi ở của lão đầu Mê Thành, sau đó không nhịn được thầm mắng.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 458: Thiên Tội Uyên cũng có thiên đường
Lão gia hỏa này khẳng định đã quẳng tất cả đồ tốt vào trong chiếc nhẫn không gian của lão. Xung quanh ngoại trừ mấy bình rượu, một ít thức ăn ra, cũng không có gì cả.

May là trong đại sảnh còn có hơn mười vật có khắc hình rồng. Chẳng qua là khi Vu Nhai chuẩn bị lấy, lại phát hiện xung quanh những vật khắc hình rồng đều có phù văn như ẩn như hiện. Nếu như trực tiếp lấy, sợ rằng sẽ kinh động tới lão đầu Mê Thành.

Bất đắc dĩ, Vu Nhai chỉ có thể trở lại phòng ở của lão đầu Mê Thành. Lão gia hỏa này thật đúng là biết tận hưởng. Gian phòng bố trí cực kỳ thoải mái.

Vu Nhai tìm được phòng tắm. Đúng lúc thấy bên trong phòng tắm có mở nước, còn tràn ngập mùi thuốc thoang thoảng.

Thuốc tắm. Lão gia hỏa này thật đúng là biết cách tận hưởng. Vu Nhai biết lão đầu Mê Thành còn chưa vội tắm. Ở trong Thiên Tội Uyên lăn lộn lâu như vậy, Vu Nhai vẫn chưa từng tắm rửa qua. Hắn nhanh chóng cởi quần áo ra, ngâm mình vào trong.

Dược tính chậm rãi xâm nhập vào thân thể. Vu Nhai cảm giác mệt mỏi toàn thân lập tức tan biến. Trong lúc mơ hồ hình như còn có tạp chất được tống ra ngoài cơ thể.

Đương nhiên, toàn bộ thùng nước tắm cũng biến thành màu đen.

Tuy rằng huyền khí của Vu Nhai đã không có bất cứ vấn đề gì, tuy rằng không dám cam đoan là huyền khí tinh khiết nhất và mạnh nhất so với cùng đẳng cấp, từ cổ chí kim tuyệt đối không tìm ra được mấy người, nhưng thân thể lại chưa bao giờ thật sự tu luyện qua.

Giống như Độc Cô Cửu Dương, hắn có mẫu thân là người của hoàng thất, mỗi ngày cho hắn thuốc ngâm. Không chỉ huyền khí, cho dù là thân thể cũng khác hẳn với người bình thường.

Ngày hôm nay cuối cùng Vu Nhai cũng được hưởng loại đãi ngộ này. Bất tri bất giác hắn liền chìm vào trong giấy ngủ. Sau khi hắn tỉnh lại, thời gian đã trôi qua mấy giờ. Hắn đi ra bên ngoài quan sát một chút. Lão đầu Mê Thành vẫn đang ở chỗ cũ nghiên cứu, không hề di chuyển.

Hắn hài lòng trở lại trong phòng, tinh thần sung mãn bắt đầu đọc sách. Cũng chính là hai quyển sổ tay lão đầu Mê Thành đã đưa cho hắn trước đó. Hai quyển này có thể sánh bằng, thậm chí còn tốt hơn nhiều so với Lữ lão ở học viện Bắc Đấu. Trong đó bắt đầu nói về nhập môn, Vu Nhai cũng chậm rãi chìm vào trong đó. Hắn không hề để ý tới sổ tay ghi chú của lão đầu Mê Thành. Vu Nhai cuối cùng chính thức đã tiến bước trên con đường của phù văn sư.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Chớp mắt đã qua một ngày.

Trong lúc đó, Vu Nhai vẫn ở trong phòng đang say mê học kiến thức phù văn của lão đầu Mê Thành. Hắn đã hoàn toàn ghi nhớ nội dung của hai quyển sách. Đương nhiên, còn cách đạo lí thông hiểu rất xa. Hiện tại hắn mới biết được, học phù văn tuyệt đối không thể so sánh với yêu cầu rèn của Khắc Liệt Luân Tư.

May là, Vu Nhai cũng không quá sốt ruột. Phải biết rằng, mấy ngày qua hắn thật sự thoải mái.

Tắm có thuốc tắm, có thức ăn còn có rượu ngon lâu năm có thể nhấm nháp. Còn có giường ngủ thoải mái. Quả thực chính là thiên đường. Có vẻ như từ sau khi xuyên qua đến đại lục Thần Huyền, hắn cũng không từng được thư thái như vậy.

Trong lúc đó, lão đầu Mê Thành cũng không phải không nhúc nhích. Lão cũng phải ăn, cũng muốn đi tiểu tiện. Chỉ có điều lão hoàn toàn tiến vào trạng thái nghiên cứu, quên mất Vu Nhai. Vu Nhai chỉ cần hơi tránh một chút, lão sẽ không phát hiện ra.

- Tiền bối Mê Thành, tiền bối Mê Thành!

Ngay thời điểm Vu Nhai đang tận hưởng thiên đường của mình, bên ngoài Mê Thành đột nhiên có hơn trăm người tụ tập. Trong đó có không ít người bị thương phải dùng cáng đưa tới. Trên cáng, trẻ có già có, còn phát ra hơi thở yếu ớt. Đồng thời trên mặt bọn họ đều đầy khí xanh, giống như quỷ quái.

- Tiền bối Mê Thành, Dị Ma tộc đột nhiên điên cuồng tiến đánh thôn của chúng ta. Chúng còn sử dụng rất nhiều ma độc. Đã có rất nhiều người trúng độc. Hiện tại chúng ta chỉ đưa tới một phần. Còn có người trúng độc và hài tử không có năng lực chiến đấu đang ở trong thôn. Tiền bối Mê Thành, nhanh cứu những người này. Tiền bối Mê Thành, ngài đi ra đi!

Giọng nói không ngừng truyền vào bên trong Mê Thành, nhưng Mê Thành vẫn im ắng, căn bản không có hồi âm. Người bên ngoài lo lắng muốn chết, nhưng không dám xông loạn.

Ọe...

- Làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao bây giờ? Không thể cứ đợi mãi được?

Thấy có người trúng độc bắt đầu nôn mửa, hơi thở càng lúc càng yếu, tất cả mọi người nóng ruột giống như kiến bò trên chảo nóng, đều nhìn về phía người chủ sự. Đó là một người trung niên.

- Không có cách nào. Chúng ta vào thành thôi. Chí ít vào bên trong, Dị Ma tộc cũng không dám làm loạn.

Người chủ sự có quyết định, tất cả mọi người nâng người trúng độc lên, vọt vào trong.

Vừa vào đến bên trong, bọn họ liền trợn tròn mắt. Tòa thành vốn không lớn. Hơn trăm người tràn vào khẳng định rất chật trội. Trên thực tế đúng là như vậy. Nhưng trong nháy mắt, mỗi người lập tức biến mất. Xung quanh giống như có mây che phủ, cảm giác như tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm.

Nhân loại ở chỗ này đều đã từng xông vào Minh Huyễn Cổ Lâm. Chỉ cần hắn có Huyền Binh bản mạng, thực lực đạt tới trình độ nhất định, có thể khiêu chiến với Minh Huyễn Cổ Lâm, tìm kiếm vật khắc rồng, trao đổi cơ hội đi ra ngoài. Rất đáng tiếc, gần như không ai có thể từ bên trong mang ra được vật có khắc hình rồng. Thậm chí có không ít người chết ở bên trong. Đương nhiên, lão đầu Mê Thành cũng cố gắng khống chế số lượng tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm.

Nói cách khác, mỗi ngày có người tới, hắn cũng không cần phải làm gì nữa đi?

- Người nào, làm loạn gì vậy?

Ngay thời điểm mọi người đang bàng hoàng và sợ hãi, cuối cùng một giọng nói già nua lâu ngày không gặp truyền đến. Nhất thời ảo giác xung quanh đã tiêu tan đi rất nhiều. Rất nhanh những người vừa biến mất lại xuất hiện. Chỉ có điều sắc mặt mỗi người đều không dễ coi.

Thật ra sắc mặt lão đầu Mê Thành cũng không dễ coi. Vừa rồi thiếu chút nữa thì hiểu được, nhưng lại bị quấy rầy.

Nếu toàn bộ Mê Thành đều bị hắn bố trí ảo giác, một hai người trà trộn vào, trong trạng thái điên cuồng như vậy, lão có thể sẽ không có cảm giác gì. Nhưng nhiều người cùng tiến vào như vậy, nếu lão còn không tỉnh lại mới là lạ.

- Tiền bối Mê Thành, nhanh, nhanh cứu bọn họ. Bọn họ sắp không xong rồi.

Tất cả mọi người không quan tâm hiện tại tiền bối Mê Thành có bộ dạng thế nào, trực tiếp chỉ vào người trúng độc miệng đang sùi bọt mép nói. Lão đầu Mê Thành vừa mới rồi sắc mặt còn không dễ coi rất nhanh liền biến sắc, vội vàng vọt tới trước mặt một người trúng độc, kiểm tra.

- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Ánh mắt lão đầu Mê Thành phát ra tia sáng lạnh hỏi.

Người chủ sự lại nói ra chuyện Dị Ma tộc đánh vào làng của nhân loại, đồng thời cũng nói ra chuyện Dị Ma tộc sử dụng độc.

- Những tên Dị Ma tộc đáng chết, tại sao lại đột nhiên phát động công kích, hơn nữa còn điên cuồng như vậy. Ngay cả độc cũng sử dụng?

Lão đầu Mê Thành vừa kiểm tra người trúng độc vừa hỏi. Lão có phần nghĩ không thông, tại sao Dị Ma tộc thế nào đột nhiên công kích.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 459: Nhặt được mấy quả
Nhân loại cùng Dị Ma tộc thường có tranh đấu. Chỉ có điều những cuộc chiến tranh thật sự với mô lớn lớn cũng không nhiều.

Phía bên nhân loại biết, nếu như Độc Cô gia muốn, tiêu diệt Dị Ma tộc chỉ là chuyện động một ngón tay. Phần lớn chính là muốn người Độc Cô gia ở dưới Thiên Tội Uyên rèn luyện. Tuy rằng Dị Ma Nhân không biết thế giới phía trên có Độc Cô gia đáng sợ, nhưng biết trong nhân loại thỉnh thoảng cũng gặp phải cường giả siêu cấp. Bọn họ cũng không dám làm loạn. Cho nên trăm ngàn năm qua đều duy trì trong trạng thái này.

- Nghe nói là bọn họ không thấy thần linh đâu nữa, muốn ép chúng ta giao thần linh của bọn họ ra.

Người chủ sự nói.

- Cái gì, thần linh chó má gì chứ?

Lão đầu Mê Thành có chút choáng váng hỏi.

- Vào hai tháng trước, có một người thần bí cứu Tiểu Loan và Tiểu Dịch từ trong tay Dị Ma tộc. Còn vô cùng cổ quái nhận được truyền thừa của tượng thần đại ma Dị Ma tộc. Ngài cũng biết tượng thần kia. Ở thời điểm hiến tế sẽ chọn người thừa kế. Nhưng không ngờ chọn ai không chọn lại chọn phải nhân loại thần bí giả trang làm Dị Ma Nhân. Hắn không chỉ cứu Tiểu Loan và Tiểu Dịch ra, còn nhận được truyền thừa. Gần đây Dị Ma tộc lại phát hiện, thần linh mà bọn họ dựa vào đó để sinh tồn lại không thấy nữa. Bọn họ nghi ngờ là do người thần bí kia giở trò quỷ.

Người chủ sự nói thật nhanh.

Lão đầu Mê Thành có phần sững sờ. Đến giờ lão mới biết có chuyện này phát sinh.

Lão được Độc Cô gia phái xuống quản lý Thiên Tội Uyên và Minh Huyễn Cổ Lâm. Dưới tình hình chung không có người nào nguyện ý tiếp xúc với lão, Mê Thành cũng cách làng nhân loại một khoảng nhất định. Không có người nào chuyên chạy tới báo cáo với lão.

Bình thường Tiểu Dịch và Tiểu Loan sẽ chạy tới chơi với lão. Chỉ có điều sau khi phát sinh chuyện bị bắt, hai tiểu quỷ cũng bị quản nghiêm ngặt.

- Người thần bí kia. Các ngươi không biết hắn là ai không?

- Theo lời đám người Cửu Lan nói, người kia chắc vừa từ phía trên đi xuống. Vừa vặn gặp phải chuyện này. Hơn nữa gia hỏa này đã tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm. Ngài cũng biết chỉ cần không từ Mê Thành tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm, cũng đừng mong đi ra.

Người chủ sự nói.

- Minh Huyễn Cổ Lâm, người thần bí kia là kẻ ngu ngốc sao?

Vừa rồi, lão đầu Mê Thành còn có chút hoài nghi, hiện tại đã không còn nghi ngờ nữa.

- Chắc hẳn hắn cũng không biết Minh Huyễn Cổ Lâm đáng sợ thế nào. Hơn nữa, lúc hắn bị Dị Ma tộc truy sát, ngoại trừ tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm cũng không có lối ra nào khác.

Người chủ sự tiếp tục nói. Những chuyện này hắn đều nghe nói lại.

- Nếu Dị Ma tộc biết người thần bí tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm, vậy bọn họ cứ tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm mà tìm.

- Bọn họ muốn vào Minh Huyễn Cổ Lâm tìm. Nhưng chỉ có nhận đồ từ trong tay ngài mới có thể từ trong Minh Huyễn Cổ Lâm an toàn đi ra.

Người chủ sự cười khổ nói:

- Ta chắc hẳn bọn họ muốn sau khi bắt nhân loại, sẽ tấn công Mê Thành.

- Tấn công Mê Thành, hắc hắc hắc...

Lão đầu Mê Thành cười âm hiểm. Tất cả mọi người nghe thấy, chợt rùng mình một cái. Phải biết rằng, lão gia hỏa này trông coi lối ra ngoài Thiên Tội Uyên. Ở trong thế giới nhân loại dưới Thiên Tội Uyên, lão bất tử kia có đôi khi còn hận Dị Ma tộc hơn cả bọn họ.

- Tiền bối Mê Thành, tiến bối xem chuyện này, còn cả bọn họ...

- Chuyện cùng Dị Ma tộc chiến đấu, bản thân các ngươi tự giải quyết. Về phần bọn họ trúng phải một loại độc mới của Dị Ma tộc. Nhưng vạn vật không để ý tới bản nguyên. Độc này còn ăn mòn linh hồn. Chỉ cần có Thần Minh Quả là có thể tạm thời áp chế độc tính!

Lão đầu Mê Thành nói. Xem ra trước đây Dị Ma tộc đã từng dùng độc. Chỉ có điều, xem tình hình, có lẽ không khiến cho nhân loại coi trọng.

- Chúng ta cũng đoán được, cũng đã sử dụng Thần Minh Quả, nhưng cũng chỉ áp chế mà thôi. Bọn họ vẫn không có sức chiến đấu. Gần phân nửa nhân loại đã bị trúng độc. Lại nói, chúng ta cũng không có nhiều Thần Minh Quả như vậy.

Người chủ sự vẫn lo lắng nói:

- Tiền bối Mê Thành, tiền bối xem có thể có biện pháp nào hoàn toàn trị tận gốc độc này hay không?

- Để ta xem lại đã!

Lão đầu Mê Thành khẽ nhíu mày nói, sau đó tiếp tục kiểm tra.

Cùng lúc đó, Vu Nhai cũng mơ mơ màng màng từ bên trong đi ra.

Vừa rồi hắn còn đang ngủ, đã bị người bên ngoài đánh thức. Hắn nhìn lão đầu Mê Thành đang chữa bệnh cho người ta, thật ra cũng không cảm thấy kỳ quái. Từ thuốc tắm và rượu trong phòng lão, hắn đã biết lão nhân này không chỉ am hiểu phù văn, còn am hiểu cả y dược.

- Thật ra ta có biện pháp, nhưng thuốc cần phải rời khỏi Thiên Tội Uyên mới có thể mua được, khẳng định sẽ không kịp. Không có cách nào khác, chỉ có thể sử dụng Thần Minh Quả.

Lão đầu Mê Thành lắc đầu.

- Tiền bối Mê Thành, xin hỏi ngài có Thần Minh Quả hay không?

Người chủ sự có chút do dự nói, sau đó lại vội vàng bổ sung:

- Hiện tại trong thôn thật sự không đủ Thần Minh Quả.

- Thần Minh Quả đối nhân loại chúng ta không có mấy tác dụng. Ta thu thập, tàng trữ làm gì?

Lão đầu Mê Thành lắc đầu nói.

Người chủ sự mặt xám như tro tàn, trong lòng ảo não vô cùng. Đúng vậy, cũng bởi vì Thần Minh Quả đối với nhân loại không có tác dụng quá lớn, trước đây mới không có người nào coi trọng. Cùng lắm thời điểm có người tiến vào Linh Binh Sư, mới dùng tới một quả để tăng cường cho Kiếm Linh mà thôi.

Ở nơi này lại không có nhiều nhân loại. Bình thường như thế là đủ dung. Nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại cần nhờ nó để cứu mạng.

- Thật ra ở chỗ ta có Thần Minh Quả!

Ngay thời điểm người chủ sự muốn tiếp tục truy hỏi lão đầu Mê Thành về biện pháp giải độc, đột nhiên ở phía sau lão đầu Mê Thành truyền đến một giọng nói bình tĩnh. Mọi người nhìn sang, chỉ thấy một người thanh niên tướng mạo tuấn tú, trên mặt thản nhiên đi ra.

Tất cả mọi người đều tò mò, không biết người này là ai?

- Tiểu tử, ngươi có Thần Minh Quả sao?

Lão đầu Mê Thành cũng không muốn nhìn những người này chết ở đây trước mặt lão. Dù sao bọn họ đều là người của Độc Cô gia. Thật ra nếu như người phía dưới giống như lão, trong điều kiện thích hợp vẫn sẽ được đưa đến thế giới bên ngoài. Tuy nhiên điều kiện có chút nghiêm ngặt mà thôi.

Thấy Vu Nhai đi ra, trong lúc nhất thời thật ra lão đã quên mất mình đã nhốt Vu Nhai ở trong ảo giác, càng quên mất Vu Nhai tại sao lại từ hướng phòng của lão đi ra.

- Đúng vậy, lúc mới tới, có nhặt được mấy quả.

Vu Nhai gật đầu, sau đó tiện tay lấy ra một Thần Minh Quả. Trong nháy mắt, trên mặt tất cả mọi người đều vui mừng. Tuy rằng chỉ có mấy quả, nhưng cứu một người tốt một người. Bọn họ lại nghe Vu Nhai hỏi:

- Thứ này dùng như thế nào?

- Trực tiếp sử dụng huyền khí ép xuống, đánh vào trong ý thức người bị thương là được.

Lão đầu Mê Thành nói.

Vu Nhai gật đầu, trực tiếp làm theo.

Những người này là bị tổn thương linh hồn, thật ra cũng giống như ma liêm Binh Linh đều là tổn thương thuộc về linh thể, cho nên Thần Minh Quả có tác dụng.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top