Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 480: Cái Vạn nhất kia
Chuyện này coi như ngươi có công lao. Nhưng nếu không vì ngươi, chúng ta sao có thể gặp nguy hiểm được. Dị Ma tộc sao có thể tấn công qua? Ngươi mới là đầu sỏ gây nên mọi chuyện. Làng xảy ra chuyện như vậy, đều là bởi vì ngươi...

Người càng lúc càng nhiều. Phần lớn mọi người nghe Độc Cô Tề nói đều gật đầu.

Đúng vậy, nếu không vì hắn, hiện tại làng vẫn bình yên.

Trong nháy mắt, Vu Nhai đã trở thành kẻ địch chung.

- Ngươi nhắc tới chuẩn tướng Dị Ma tộc, ta ngược lại nhớ tới một điểm kỳ quái. Lúc đó ta rõ ràng muốn bắt chuẩn tướng Dị Ma tộc lại, hỏi chuyện bị trúng độc. Ta cảm thấy rất kỳ quái vì sao làng lại đột nhiên trúng độc. Đương nhiên, như lời các ngươi nói là có người trúng độc sau truyền nhiễm. Như vậy cũng có thể hỏi ra giải dược? Nhưng lại có người vội vàng đuổi theo, giết chết người. Kỳ quái, thật là kỳ quái.

Lần thứ hai, sắc mặt Độc Cô Tề lại điên cuồng biến đổi, khẩn trương nói:

- Đó không phải vì ta nóng lòng báo thù sao? Ngươi nói vậy là có ý gì?

- Ta không có ý gì. Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Lẽ nào...

- Đủ rồi. Không cần tiếp tục khích bác ly gián nữa. Ngươi đang nói chúng ta cấu kết với Dị Ma Nhân sao? Nực cười, chúng ta làm sao có thể cấu kết với Dị Ma Nhân. Đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

Tam trưởng lão chợt quát:

- Các ngươi bắt hắn lại cho ta, bịt miệng của hắn lại!

- Vâng...

Trong đám người làng chợt có người trả lời.

Vu Nhai mỉm cười, để mặc những người này qua bắt hắn, đồng thời nhìn về phía đám người thôn trưởng. Lúc này biểu tình của thôn trưởng cũng liên tục biến hóa. Bọn họ không phải sinh trưởng ở đây. Vu Nhai nói ra vài điểm đáng ngờ, trong nháy mắt bọn họ liền nghĩ đến chỗ không đúng. Nhưng bây giờ không có chứng cứ, hơn nữa thôn dân cũng không tin, muốn điều tra tiếp lại không có thời gian...

Vu Nhai cùng Long Báo bị người của tam trưởng lão dẫn về phía ngoài thôn, chuẩn bị giao cho Dị Ma Nhân.

- Chờ một chút.

Đúng lúc này, lại có một vị trưởng lão đồng bọn cùng tam trưởng lão kêu lên:

- Nhẫn không gian trên người hắn khẳng định còn có Thần Minh Quả của tiền bối Mê Thành. Phải lấy xuống. Đừng để Dị Ma Nhân chiếm tiện nghi.

- Không sai!

Trong nháy mắt, vô số trưởng lão hùa theo.

- Cái này...

Đám người thôn trưởng lúc này thật sự không có quyền phát biểu. Bọn họ chưa bao giờ yếu thế như vậy.

- Ta xem như đã biết. Các ngươi muốn chính là cái này sao? Vật có khắc hình rồng, có thể rời khỏi Thiên Tội Uyên. Ai, quả thực đáng thương. Nếu không ta đưa thứ này cho các ngươi. Không cần giao ta cho Dị Ma Nhân được không?

Vu Nhai đột nhiên lại lên tiếng, khiến mọi người cảm thấy thực sự không hiểu nổi. Vừa rồi không phải đã bịt miệng hắn sao?

Chỉ có điều rất nhanh bọn họ đã quên mất mình không hiểu cái gì. Chỉ thấy sắc mặt mọi người đại biến, bao gồm thôn trưởng và toàn thôn dân chúng. Dân trong thôn nhìn thấy mặt nạ, nhưng bọn họ không biết đây là cái gì. Nhưng nghe đến vật khắc hình rồng, sao có thể không biết được?

- Ngươi thối lắm. Chúng ta đã từng nói muốn vật có khắc hình rồng lúc nào?

- A, đã như vậy, ta không cho các ngươi nữa. Hắc hắc, chôn cùng ta là được. Ta lưu lại một kỷ niệm. Về phần Thần Minh Quả trong nhẫn không gian, tặng cho các ngươi. Bên trong cũng không thiếu Huyền Binh, cũng đưa cho các ngươi. Ta chỉ cần thứ này.

Vu Nhai tiếp tục nói. Đối với hắn mà nói, muốn tháo bịt miệng quá đơn giản. Trong cơ thể tùy tiện chấn động một thanh Thần Binh nhẹ nhàng hóa giải:

- Hoặc các ngươi, ai nghĩ biện pháp cứu ta, ta sẽ cho người đó cái mặt nạ khắc hình rồng này. Thế nào, ha ha ha!

Đúng vậy. Tại sao vẫn có nhiều người không biết về chuyện mặt nạ khắc rồng và Thần Minh Quả như vậy? Vu Nhai nhìn một chút. Thì ra trước khi tới này, người biết về chiếc mặt nạ khắc hình rồng, không hiểu sao đều không có mặt ở đây. Có lẽ bọn họ từ Mê Thành quay về thôn, đã gặp phải Dị Ma Nhân.

Nếu như các thôn dân biết Thần Minh Quả là của hắn, mặt nạ khắc rồng là do lão đầu Mê Thành cho, cũng sẽ không nghiêng về một phía như thế chứ?

Bây giờ đối với dân làng, công lao của Vu Nhai chỉ là cứu đám người Độc Cô Cửu Lan và "thay lão đầu Mê Thành đưa Thần Minh Quả" mà thôi!

Đây gần như không thể xem là công lao.

Nói chung, hiện tại các trưởng lão đều có kích động muốn bóp chết Vu Nhai. Hắn làm vậy, bảo bọn họ đáp lời thế nào? Tất cả mọi người nhìn về phía tam trưởng lão. Trong lòng tam trưởng lão thầm mắng, nhưng không có cách nào, chỉ có thể cắn răng đứng ra:

- Vật khắc rồng đối với bất kỳ người nào trong thôn cũng đều vô cùng quan trọng. Nó là thuộc về mọi người trong thôn. Ngươi không thể mang đi.

- Ha ha, người Độc Cô gia dưới Thiên Tội Uyên trở thành cường đạo từ lúc nào vậy?

Vu Nhai cười to. Sắc mặt tất cả mọi người đỏ bừng, nhưng không có người nào nói gì. Cho dù có cũng không có quyền phát biểu. Đây chính là thứ để rời khỏi. Bất kỳ ai cũng không muốn buông tha. Tam trưởng lão vì nhìn trúng điểm này, mới tới làm một kẻ "đại biểu cho mọi người".

Sắc mặt thôn trưởng điên cuồng biến đổi. Lão xem như đã thấy rõ ràng. Hóa ra tam trưởng lão bọn họ là vì cái này. Nhưng cũng không có gì đáng trách. Điều càng làm cho lão buồn bực là, hiện tại thôn dân đều đứng ở phía của tam trưởng lão, lão còn có thể nói gì được?

Đúng vậy, hiện tại thôn trưởng cũng không có quyền phát biểu. Ở trước mặt lợi ích, không có người nào chịu nghe hắn.

- Lột nhẫn không gian của hắn xuống, dẫn người đi.

Tam trưởng lão quát, để phòng ngừa vạn nhất, phải nhanh.

- Chờ một chút.

“Vạn nhất" vẫn tới.

Chỉ thấy Độc Cô Cửu Lan đột nhiên từ phía sau núi chạy vội ra, trên người còn dính không ít thảo dược. Bên cạnh nàng là Độc Cô Cửu Dã. Chính là Độc Cô Cửu Dã nghe được tin tức phải giaoVu Nhai ra, vội vàng đi tìm tiểu muội.

- Cửu Lan, ở đây không có chuyện của cháu. Cháu nhanh chóng đi chuẩn bị giải dược đi.

Tam trưởng lão quát.

- Giải dược? Tam trưởng lão, nếu không có Vu Nhai, chúng ta không có giải dược!

Độc Cô Cửu Lan quát. Trong lòng nàng rất sốt ruột. Từ trước tới nay nàng chưa từng dám nói với trưởng bối như thế.

Trong nháy mắt, thôn trưởng bắt được cái gì, lập tức hỏi:

- Cửu Lan, cháu nói vậy là ý gì?

- Nếu như không phải nhờ Vu Nhai dẫn theo ta lẻn vào trong doanh địa Dị Ma Tộc Nhân, ép hỏi cao thủ Dị Ma Nhân, ta lấy đâu ra phương thuốc, lấy đâu ra giải dược? Các ngươi sao có thể lấy oán trả ơn?

Độc Cô Cửu Lan nói.

- Lời cháu nói là sự thật sao?

Thôn trưởng mở to hai mắt nhìn:

- Phương thuốc này không phải do lão đầu Mê Thành cho cháu sao?

- Ta đã từng nói đây là tiền bối Mê Thành cho ta bao giờ? Đây là do Vu Nhai ép hỏi được. Hơn nữa, chúng ta còn hỏi được, thôn chúng ta sở dĩ có nhiều người trúng độc như vậy, là bởi vì có người cùng Dị Ma Nhân cấu kết cũng đưa độc vào trong thôn.

Độc Cô Cửu Lan tiếp tục nói. Mà những lời nói phía sau đơn giản là bom gạch nặng nề. Tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía Độc Cô Tề và tam trưởng lão.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 481: Các tội nhân
- Cửu Lan, lời này không chứng cứ cũng không thể nói lung tung?

Thôn trưởng nói.

- Ta không có chứng cứ, nhưng ta có thể lấy cái chết của phụ mẫu ta ra thề, mỗi lời ta nói đều là thật. Tuy rằng ta không ép hỏi ra được nhân loại cấu kết Dị Ma Nhân là ai, nhưng trong chúng ta khẳng định có một người, thậm chí chính là mấy tên hỗn đản nào đó!

Xôn xao...

Trong nháy mắt, hơi thở của mọi người đều có chút gấp gáp. Hình như bọn họ đã quên mất chuyện của Vu Nhai. Ở trong thôn vẫn có rất nhiều người tin phục Độc Cô Cửu Lan.

- Hơn nữa, nếu như không phải nhờ có Vu Nhai, các ngươi sẽ có Thần Minh Quả sao? Các ngươi đã sớm chết rồi.

Độc Cô Cửu Lan lạnh lùng nói.

Xung quanh không ít người đều dùng Thần Minh Quả. Những người mất đi sức chiến đấu, tuy rằng bọn họ không có sức chiến đấu, nhưng tham gia đầu phiếu các chuyện đương nhiên không có vấn đề. Nghe được nàng nói mấy câu này, bọn họ lại không thể giải thích được.

- Không phải là Thần Minh Quả từ chỗ tiền bối Mê Thành mang tới sao?

- Tiền bối Mê Thành, tiền bối Mê Thành căn bản cũng không có Thần Minh Quả. Những Thần Minh Quả đó đều là của Vu Nhai.

Khi Độc Cô Cửu Lan dẫn theo Tiểu Loan và Tiểu Dịch tiến vào Mê Thành đã nghe nói, hóa ra trước đây Vu Nhai cũng không hiến Thần Minh Quả cho thần linh Dị Ma Nhân. Lúc đó sau khi biết được tin tức này nàng cũng không biết tâm tình mình thế nào. Gia hỏa này cũng thật biết cách gạt người. Cũng không biết câu nào là thật.

Đúng vậy, thần linh Dị Ma tộc chính là bị hắn làm biến mất. Cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

- Sao có thể như vậy được?

- Sao lại không thể? Còn nhớ rõ trước đây ta đã từng nói, chuyện khi Vu Nhai ở lãnh địa Dị Ma tộc sao?

Độc Cô Cửu Lan kể lại một lần nữa về chuyện của Vu Nhai khi ở trong khu dân cư tại Dị Ma tộc. Mọi người mới chợt hiểu ra. Hóa ra Thần Minh Quả thật đúng là của hắn.

- Lời mặc dù nói như vậy, nhưng chuyện này dù sao cũng do hắn mà ra. Cho dù hắn làm nhiều hơn nữa cũng là vì hắn mới khiến làng trở thành tình trạng như bây giờ. Hơn nữa, người cấu kết với Dị Ma Nhân chỉ sợ cũng là hắn. Nếu không thần linh Dị Ma Nhân làm sao lại không thấy nữa? Hắn làm sao có thể nhận được truyền thừa của thần linh Dị Ma Nhân?

Độc Cô Tề tiếp tục nói. Hiện tại hắn không chú ý tới sự ái mộ của mình đối với Độc Cô Cửu Lan nữa.

- Thần linh? Thôn trưởng ngài tin trên đời này có thần linh sao?

Từ đầu đến cuối Vu Nhai vẫn bình tĩnh. Hắn nhìn về phía thôn trưởng, cũng không chờ lão đáp lời, lại nói:

- Thế giới này chỉ có Binh Linh, không có thần linh!

Thôn trưởng ngây ngẩn cả người. Chợt trong mắt lão bạo phát ra tinh quang. Thế hệ trẻ nòng cốt của Độc Cô gia dung hợp Huyền Binh cao cấp có kèm Binh Linh, không phải là để truyền thừa lực lượng và tuyệt kỹ của bọn họ sao? Lẽ nào thần linh Dị Ma Nhân cũng là một Binh Linh...

- Ta có thể bảo đảm. Tuyệt đối không có chuyện Vu Nhai nhận được truyền thừa thần linh Dị Ma.

Thôn trưởng đứng ra nói. Tuy rằng lão còn chưa thật sự xác định được thần linh Dị Ma Nhân có đúng là Binh Linh hay không.

- Thôn trưởng...

- Độc Cô Tề, ngươi nói chuyện này là bởi vì Vu Nhai sao? Hừ. Như vậy nếu như ta giết chết Dị Ma Tộc Vương, Dị Ma Nhân chạy tới công kích thôn chúng ta, có đúng là cũng nên giao ta ra hay không?

Độc Cô Cửu Lan đối với những lời Vu Nhai nói cái hiểu cái không. Nàng cũng không nghĩ nhiều nữa, mà lạnh lùng nói, gần như là chất vấn. Nàng dường như cuối cùng đã bị Vu Nhai ảnh hưởng, ngộ ra được có chút về chuyện tinh thần và nhuệ khí.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người. Đúng vậy, nếu như giết chết Dị Ma Tộc Vương, vậy tính là công lao hay giao người ra?

- Còn nữa. Nếu như không phải Vu Nhai ở bên ngoài bắn ra chin mũi tên kia, còn nói những lời nói đó, vì mọi người tranh thủ 12 giờ, hiện tại sợ rằng làng đã bị tiêu diệt. Các ngươi còn có thể đứng ở chỗ này sao?

Độc Cô Cửu Lan ném ra quả bom càng đáng sợ hơn.

- Cháu nói cái gì? Chín mũi tên nào, những lời nói nào?

- Căn bản không có người bản gia Độc Cô phía trên xuống. Tất cả đều do Vu Nhai lợi dụng tốc độ của Long Báo tạo ra. Chính là giải vây cho làng, tranh thủ cho làng 12 giờ. Các ngươi xem các ngươi đang làm cái gì?

Độc Cô Cửu Lan càng nói càng giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hóa ra người trong thôn thật sự rất kém cỏi, rất kém cỏi.

Cục diện thoáng cái trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người há hốc miệng, bao gồm cả thôn trưởng...

- Hơn nữa, Vu Nhai sở dĩ không phải họ Độc Cô, cũng không phải là bởi vì hắn không phải là người của Độc Cô gia, mà bởi vì hắn không dung hợp Kiếm Huyền Binh. Hắn chỉ là một Kỳ Binh Giả. Mỗi người các ngươi đều sử dụng kiếm, sử dụng chính là vũ khí mạnh nhất của Độc Cô gia, nhưng lại làm ra chuyện như vậy. Các ngươi quả thực không xứng với dòng họ Độc Cô này!

Độc Cô Cửu Lan càng nói càng giận, đã nói tới muốn khóc.

Tất cả mọi người không nhịn được cúi đầu, đầu óc đều rối bời, suy nghĩ lại những lời Độc Cô Cửu Lan nói. Sau đó bọn họ phát hiện người họ Vu này thật sự rất đáng sợ. Không ngờ trong thời gian ngắn ngủi lại làm ra nhiều chuyện như vậy. Đây quả thực không thể dùng kỳ tích để hình dung nữa.

Thôn trưởng trầm mặc. Hình như biến chất trong thân thể có phần giảm bớt, máu đang sôi trào...

Độc Cô Cửu Lan lệ rơi đầy mặt, không nhịn được vừa nhìn về phía Vu Nhai vẫn đang đứng bình tĩnh. Không nghĩ lại còn không có cảm giác. Hóa ra hắn không ngờ làm được nhiều chuyện như vậy. Hắn chính là một kỳ tích. Độc Cô Chiến Phong trong truyền thuyết, khẳng định không lợi hại bằng hắn!

- Hắc, nói nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Ở chỗ này đều bị cao tầng của Độc Cô gia vứt bỏ. Tiểu tử, giao mặt nạ khắc rồng ra đây, sẽ giữ được cái mạng cả ngươi. Nói cách khác không cần biết ngươi là người thế nào, đều phải chết!

Ngay thời khắc yên tĩnh, đột nhiên truyền đến giọng nói thâm trầm. Không ngờ có mấy người từ trong đám người bước đi ra.

- Các ngươi sao lại tới đây?

Thôn trưởng quát.

- Nghe nói có vật khắc rồng xuất thế, chúng ta đương nhiên phải tới.

Người kia cười hắc hắc nói. Vừa nhìn đã biết đây không phải là loại người tốt lành gì. Người đều lớn tuổi, chỉ có điều cũng không quá già. Chỉ là trung niên mà thôi.

- Tam trưởng lão, không ngờ ngươi nói chuyện vật khắc rồng cho bọn họ biết?

Có trưởng lão nào đó liền lên tiếng chất vấn.

- Không cần phải chất vấn chúng ta. Chúng ta biết được điều này, không phải bởi vì kẻ mà các ngươi gọi là tam trưởng lão kia. Rất đơn giản. Là do đám hài tử các ngươi đưa tới cho chúng ta bảo vệ, nói cho chúng ta biết về điều này. Nếu không nhờ có chúng, chúng ta còn không biết có chuyện tốt như vậy lại xuất hiện... Ha ha, xem ra thỉnh thoảng làm chút chuyện tốt vẫn có hồi báo.

Người kia trả lời. Bọn họ chính là tội nhân trong nghĩa địa Thiên Tội.

- Hừ, các ngươi biết các ngươi làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?

Thôn trưởng lạnh lùng nói.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 482: Ảo thuật
- Hậu quả? Chính là trong chúng ta có người có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này. Tiểu tử, giao mặt nạ khắc rồng ra đây, chúng ta tha cho ngươi một con đường sống.

Người dẫn đầu thoáng liếc mắt nhìn thôn trưởng, sau đó nhìn về phía Vu Nhai nói.

- Các ngươi dám!

Thôn trưởng hét lớn.

- Có vài điều nữ hài tử này nói vừa rồi, thật sự đúng. Các ngươi thật vô dụng. Làm huyết mạch của Độc Cô gia, quan trọng nhất chính là không sợ hãi, không cố kỵ gì, muốn làm liền làm.

Người kia lạnh lùng nói, lại nhìn về phía Vu Nhai:

- Tiểu tử, giao ra đây?

- Nếu như ta không giao thì sao?

Vu Nhai nhún vai một cái nói.

- Vậy là ngươi muốn chết!

Trên mặt người kia trầm xuống, đã muốn trực tiếp động thủ...

- Ai dám động thủ!

Đúng vào lúc này, một tiếng kêu khẽ từ phía xa truyền đến. Mấy đạo nhân ảnh rất nhanh bắn ra. Đám người Độc Cô Cửu Lan ngạc nhiên kêu lên:

- Đồng Cô!

- Thôn trưởng, chuyện đã làm xong. Hang ổ của Dị Ma Nhân bị chúng ta một đuốc đốt cháy.

Đầu tiên, Độc Cô Chiến Đồng nhìn về phía thôn trưởng báo cáo. Đúng vậy, lúc đó bọn họ trên đường từ Mê Thành quay về làng nhân không. Không ngờ đột nhiên phát hiện gần như tất cả Dị Ma Nhân đều xuất động, nàng liền nghĩ đến chuyện đi phá hang ổ của Dị Ma tộc, cho tới tới bây giờ mới vừa về. Hơn nữa chuyện rất thuận lợi. Cũng bởi vậy, chuyện của Vu Nhai không bị bọn họ truyền ra, cũng không nhiều lời về chuyện này. Hiện tại nàng nào gì có tâm tình?

Độc Cô Chiến Đồng không đợi thôn trưởng đáp, đã nhìn về phía Độc Cô Cửu Lan:

- Ở đây đã xảy ra chuyện gì?

Độc Cô Cửu Lan đã sớm muốn gặp Đồng Cô, người giống như mẹ ruột của mình. Chỉ cần có nàng cũng cảm giác an tâm hơn.

Rất nhanh nàng liền nói lại chuyện mới vừa xảy ra. Đồng Cô nghe xong, sắc mặt điên cuồng biến đổi, lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người.

Ở trong thôn quyền uy của Đồng Cô là cực lớn. Rất nhiều người đều phục nàng. Nàng không chỉ có thực lực, còn có thủ đoạn.

- Độc Cô Chiến Đồng, nàng muốn ngăn cản chúng ta, tự mình độc chiếm mặt nạ khắc rồng sao?

Cho dù là các tội nhân cũng biết nàng.

- Ta đã từng nói qua ta muốn ngăn cản các ngươi lúc nào?

Độc Cô Chiến Đồng đột nhiên nói ra một câu khiến người ta cảm thấy khó hiểu. Nhưng lời kế tiếp lại làm cho sắc mặt mọi người biến đổi lớn:

- Nếu như các ngươi không sợ Độc Cô Chiến Phong, cứ việc giết hắn là được.

- Độc Cô Chiến Phong, nàng có ý gì?

- Có ý, hắn chính là con trai của Độc Cô Chiến Phong.

Đồng Cô quát.

Nói xong, nàng phức tạp nhìn về phía Vu Nhai, muốn từ trên mặt Vu Nhai tìm ra được vết tích của Độc Cô Chiến Phong năm đó. Nhưng hình như quá lâu, cảm giác người trước mắt này và Độc Cô Chiến Phong thực sự không giống nhau. Khi nghe được lời mình nói, trên mặt hắn cũng không có biến hóa gì.

Trên mặt Vu Nhai không có gì thay đổi, nhưng tất cả những người từng nghe nói về Độc Cô Chiến Phong, sắc mặt đều khẩn trương. Mỗi người khẽ kêu lên, nhìn về phía Vu Nhai, cũng muốn từ đó tìm kiếm vết tích của Độc Cô Chiến Phong...

- Uy uy uy, ai nói ta là con trai của Độc Cô Chiến Phong. Đừng lộn xộn tiến đến có được không?

Ngay thời điểm đầu óc mọi người đang loạn chuyển, không ngờ Vu Nhai nói ra lời phủ định. Đồng Cô đang sững sờ, lại nghe hắn nói:

- Thật ra ta và Độc Cô Chiến Phong có chút quan hệ, thậm chí có thù. Thế nào? Các ngươi và hắn đều có thù oán. Nếu không chúng ta cùng nhau đối phó hắn? Hắc hắc!

Mỗi người cảm thấy đầu óc choáng váng. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?

- Tiểu tử, ngươi nói cái gì? Ngươi không phải là con trai của Độc Cô Chiến Phong sao?

Mọi người còn không có một người nào hiểu rõ, lại có người mới xuất hiện. Một tiếng gió rít vang lên. Lão đầu Mê Thành bất ngờ đến bên cạnh Vu Nhai, tiếp tục hỏi:

- Ngươi không phải là con trai của Độc Cô Chiến Phong, vậy hộp kiếp khắc rồng của ngươi là từ đâu tới?

- Tiền bối Mê Thành, sao tiền bối lại tới... Ha ha ha!

Vu Nhai nói còn không có nói xong, mặt đã cứng lại, sau đó không có chút hình tượng chút nào chỉ vào lão đầu Mê Thành phá lên cười. Tất cả mọi người đang choáng váng cũng theo tiếng cười của Vu Nhai nhìn về phía lão đầu Mê Thành, sau đó trong nháy mắt quên mất tất cả mọi chuyện vừa rồi, cũng bật cười theo. Tuy rằng không ít người cười rất gượng ép...

Lão đầu Mê Thành chớp chớp mắt, vung tay lên, lấy ra một cái gương, sau đó kêu lên một tiếng kỳ quái, vội vàng bỏ chạy. Đúng là tới vội vàng, đi cũng vội vàng. Đương nhiên, đảo mắt cái lão đã quay trở về, chỉ là thứ trên mặt đã không thấy nữa.

- Ta nói này tiểu nha đầu Cửu Lan, cháu… cháu ngươi dạy hài tử thế nào vậy

Hôm nay Lão đầu Mê Thành bị mất mặt. Nhất thời không chú ý, trên mặt bị vẽ một con lớn rùa, lão cũng không biết. Không có cách nào, lão nghiên cứu phù văn nghiên cứu tới tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng có kết quả, tự nhiên chạy thật nhanh đến tìm Vu Nhai.

Độc Cô Cửu Lan không nhịn được ném ánh mắt vô tội về phía Vu Nhai.

- Khụ, chẳng qua chỉ là hài tử ham chơi, lão tuổi đã cao, tức giận như vậy làm cái gì?

Vu Nhai đương nhiên sẽ không nói đây là do hắn xui khiến. Nếu không lão nhân này chắc hẳn sẽ thù mới thù cũ cùng báo. Thấy lão đầu vội vàng đến, tim hắn cũng đập mạnh. Xem ra lão đầu đã thành công..

- Mà thôi, chờ sau khi trở lại dù thế nào ta cũng phải đánh vào mông tiểu quỷ kia.

Lão đầu Mê Thành lại không có hứng thú nói những chuyện này:

- Tiểu tử, ngươi còn chưa trả lời ta. Nếu ngươi không phải là con trai của Độc Cô Chiến Phong, ngươi lấy hộp kiếm khắc rồng này từ đâu? Bọn họ nói lúc trước ngươi tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm, hai tháng sau lại đi ra?

Ánh mắt lão đầu Mê Thành lấp lánh nhìn chằm chằm vào hắn. Nếu như Vu Nhai không phải là con trai của Độc Cô Chiến Phong, hộp kiếm kia chính là do hắn mang từ trong Minh Huyễn Cổ Lâm ra ngoài. Không gì có thể đáng sợ hơn thế!

Vu Nhai cười hắc hắc:

- Cái hộp kiếm này tất nhiên là do ta giành được. Độc Cô Chiến Phong quả thật có con trai. Ta động tới con hắn, cướp hộp kiếm của hắn không được sao? Về phần Minh Huyễn Cổ Lâm, ai nói ta tiến vào? Ta chẳng qua chỉ sử dụng ảo thuật lừa dối một chút mà thôi. Hai tháng, nếu không ta bế quan hai tháng, ngươi nói ta có thể từ Hoàng Binh Sư tam đoạn đến Hoàng Binh Sư ngũ đoạn sao?

- Ảo thuật? Tiểu tử ngươi cũng không phải là ma pháp sư...

Lão đầu Mê Thành căn bản không tin vào mấy lời ma quỷ của tiểu tử này.

- Ta không thể có quyển trục ma pháp sao?

Vu Nhai trực tiếp lấy ra quyển trục ma pháp tìm được ở dãy núi sương mù, sau đó lật ra:

- Quyển trục ảo thuật không gian. Nếu như lão không tin ta cũng không có cách nào. Minh Huyễn Cổ Lâm, ta ở phía trên đương nhiên đã nghe nói qua. Nơi quỷ quái như vậy, có bệnh tâm thần mới đi vào.

Vu Nhai muốn chuẩn bị mang Cổ Đế Long Linh đi. Có trời mới biết sau khi mang gia hỏa này đi sẽ phát sinh chuyện gì. Tuyệt đối không thể làm gì đặc biệt.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 483: Chẳng phải thích hắn sao?
Nếu để cho lão đầu Mê Thành biết hắn có thể từ bên trong đi ra, không chừng sẽ phát sinh chuyện gì đó.

Lão đầu Mê Thành vẫn rất hồ nghi, nhưng hình như lại cảm thấy rất hợp lý. Cho dù là lão, khi không có kiếm bài tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm cũng rất khó đi ra. Dến bây giờ lão cũng chưa từng tìm hiểu về ảo thuật. Lão lại nói:

- Ta nghĩ có thể tin được ngươi. Độc Cô Chiến Phong làm sao vậy? Ngươi thật sự không là con hắn sao? Trước đây, khi ta nhắc tới Độc Cô Chiến Phong, sao tiểu tử ngươi lại không phủ nhận?

- Độc Cô Chiến Phong quá trâu bò. Nếu lão chủ động nói ra, ta không từ từ lợi dụng tên của hắn sao được? Nói cách khác, lão chiêu đãi ta rượu ngon thế nào?

Vu Nhai chớp nháy mắt nói.

Lão đầu Mê Thành nghe được chuyện rượu ngon thiếu chút nữa thì bóp chết Vu Nhai. Chỉ có điều tạm thời không phải là thời điểm nói những điều này.

- Tiểu tử, ngươi thực sự còn vô lại hơn cả gia hỏa Độc Cô Thanh Hải nữa.

Lão đầu Mê Thành thở hổn hển vài cái sau đó nói:

- Thôi đi. Đi theo ta đi. Nhù văn của ngươi ta đã hiểu. Chỉ có điều cũng không thiếu vấn đề.

- Chờ một chút. Chuyện nơi đây hẳn nên xử lý trước đã chứ?

Vu Nhai nói.

- Xử lý, xử lý thì có ích lợi gì?

Lão đầu Mê Thành ngay cả nghiên cứu xem Vu Nhai có đúng là ở Minh Huyễn Cổ Lâm đi ra hay không, có đúng là con trai của Độc Cô Chiến Phong hay không còn không có hứng thú, vậy làm sao hứng thú với chuyện ầm ĩ trong thôn này?

- Trong thôn có người cấu kết Dị Ma Nhân. Còn có người muốn giết chết ta. Lão nói ta có nên xử lý hay không?

Vu Nhai lạnh lùng nói. Đối với người muốn động thủ với mình, Vu Nhai tuyệt đối sẽ không nương tay.

- Cái gì, lại có người cấu kết với Dị Ma Nhân. Bọn họ làm vậy là muốn... Ta hiểu rồi. Bọn họ làm vậy là muốn đối phó với ta sao? Lại có người muốn đối phó ta. Đáng chết!

Lão đầu Mê Thành là một lão gian tà giảo hoạt, trong nháy mắt đã nghĩ thông suốt. Trước đó không phải nói mục đích Dị Ma Nhân muốn giết chết nhân loại là vì đánh Mê Thành, do đó lại tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm tìm được Vu Nhai sao? Mục đích nhân loại cấu kết với bọn họ, tất nhiên là để rời khỏi Thiên Tội Uyên. Mục tiêu tất nhiên cũng là Mê Thành.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, lão đầu Mê Thành biến sắc, vẻ mặt vô cùng thâm trầm:

- Là ai cấu kết với Dị Ma Nhân muốn đối phó với ta? Là các ngươi sao? Đám tội nhân các ngươi không ở trong nghĩa địa Thiên Tội chạy tới nơi này làm gì?

- Lão đầu Mê Thành, đừng đổ oan người tốt. Bọn họ chỉ muốn mưu đồ cái mặt nạ lão đưa cho ta mà thôi.

Vu Nhai mỉm cười, sau đó đưa ngón tay chỉ về phía tam trưởng lão và Độc Cô Tề:

- Người thật sự cấu kết với Dị Ma Nhân chính là bọn họ!

- Ngươi ngậm máu phun người. Ta làm sao có thể cấu kết với Dị Ma Nhân?

Mặt tam trưởng lão điên cuồng biến đổi nói.

Liên tiếp chuyện xảy ra khiến Vu Nhai làm kế hoạch ban đầu bị phá bỏ không còn một mảnh. Khi nghe được hắn là con trai của Độc Cô Chiến Phong, tim tam trưởng lão thiếu chút nữa thì nhảy ra ngoài. Khi nghe hắn không phải là con trai của Độc Cô Chiến Phong lại thả lỏng, nhưng bây giờ lại nâng lên.

Vu Nhai cười không nói, mà nhìn về phía lão đầu Mê Thành.

- Nhìn ta làm gì? Nếu như hắn cấu kết với Dị Ma Nhân, vậy còn chưa động thủ? Chẳng lẽ còn muốn bộ xương già này cả ta hỗ trợ sao?

Lão đầu Mê Thành đảo mắt, không để ý tới lời giải thích của tam trưởng lão, trực tiếp nói với Vu Nhai.

- Đã như vậy, ta đây không khách khí.

Vu Nhai nói xong, trực tiếp giơ kiếm xông về phía tam trưởng lão. Thôn trưởng há hốc mồm, lại bị lão đầu Mê Thành ngăn lại, cười lạnh nói:

- Ta cũng không biết hắn có đúng là nhân loại cấu kết với Dị Ma Nhân hay không. Ta chỉ biết hắn là kẻ địch của tiểu tử Vu Nhai. Hiện tại ta muốn cầu cạnh hắn, cho nên ta để hắn trực tiếp ra tay. Không quan tâm có chứng cứ hay không, coi như này hai ông cháu nhân loại này cấu kết với Dị Ma Nhân đi.

- Ách, tiền bối Mê Thành, không chứng cứ tiền bối sao có thể tùy tiện ra tay?

Có trưởng lão kêu lên.

- Độc Cô gia giết người cần chứng cứ sao?

Lão đầu Mê Thành lạnh lùng đáp lại nói.

Trong lòng mọi người đều ớn lạnh. Thôn trưởng và đám trưởng lão, cùng mấy tội nhân chấp nhận điều này. Đặc biệt là mấy tội nhân. Vừa rồi còn bá đạo như vậy. Hiện tại, nhìn thấy bộ dạng của lão đầu Mê Thành, bọn họ biết, sau khi tam trưởng lão chết sẽ đến phiên bọn họ.

Cùng lúc đó, người trong thôn còn muốn nói điều gì, nhưng đối mặt với sự cường thế của lão đầu Mê Thành, bọn họ nói không nên lời.

- Gia gia...

Vu Nhai trực tiếp "Dẫn động" lực lượng Minh Huyễn Cổ Lâm, căn bản không mất bao nhiêu thời gian, một kiếm đâm trúng tam trưởng lão. Dừng quên, Vu Nhai dưới tình huống không "Dẫn động", còn có thể cùng chuẩn tướng Dị Ma Nhân chu toàn. Vị tam trưởng lão này, nhìn như Hoàng Binh Sư đỉnh phong, trên thực tế thực lực cũng không mạnh mẽ. Nhân loại sinh trưởng ở dưới Thiên Tội Uyên có thể cường đại tới mức nào?

Nhìn Vu Nhai giết chết gia gia của mình, Độc Cô Tề không nhịn được la hoảng lên.

- Không cần, không cần. Ta nói, ta cái gì cũng nói. Đúng là chúng ta cấu kết với Dị Ma Nhân. Tất cả đều là chủ ý của gia gia ta. Ta còn nhỏ, ta cái gì cũng không hiểu. Van xin ngươi, tha cho ta một mạng. Cửu Lan Cửu Lan, nàng cứu ta. Xem như nể tình chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, mau cứu ta!

- Phụt...

Tam trưởng lão vốn chưa chết, chỉ có điều nghe được cháu trai nói xong, trực tiếp phun ra một búng máu, chết không thể chết lại. Nếu như không nói thật có thể còn cứu được. Dù sao hắn quả thực còn trẻ. Nhưng bây giờ hắn chết chắc rồi.

- Ta, ta...

Từ trước đến nay Độc Cô Cửu Lan chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như vậy, chân tay luống cuống.

- Nàng có thể cứu ta. Không phải nàng thích hắn sao. Nàng có thể cầu xin hắn!

Độc Cô Tề nhìn về phía Độc Cô Cửu Lan kêu lên, giọng nói run run. Độc Cô Cửu Lan nghe được chữ "Thích" chân tay càng luống cuống.

- Phụt...

Vu Nhai trực tiếp một kiếm xử quyết hắn, chợt nói:

- Xem ra cấu kết không phải chỉ ngày một ngày hai. Nếu không lấy tính sợ chết của hắn, thật không biết làm sao dám cùng các ngươi lẻn vào lãnh địa Dị Ma Nhân. Ta nghi ngờ Tiểu Loan và Tiểu Dịch cũng do hắn đưa qua.

Trong nháy mắt, sắc mặt Độc Cô Cửu Lan đại biến. Không ít người cũng vậy. Nhà ai không có hài tử?

Vu Nhai rút kiếm ra, lắc đầu, căn bản không để ý tới chuyện này.

Ở chỗ này, ngoại trừ lão đầu Mê Thành ra, không có người nào có thể đối phó hắn. Cho dù mấy tội nhân liên thủ, Vu Nhai cũng có thể toàn thân trở ra. Từ đầu đến cuối hắn sẽ không chính thức xem Độc Cô Tề và tam trưởng lão thành kẻ địch.

Đương nhiên, cũng không phải nói tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. Như Độc Cô Chiến Đồng và lão đầu Mê Thành đều khiến hắn không ngờ được. Nhưng kết quả lại không có gì khác nhau.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 484: Thực sự không tham
Bọn họ không hiện ra, tam trưởng lão và Độc Cô Tề có kết quả. Về phần Độc Cô Cửu Lan và người trong thôn có thể hiểu nhầm hay không, Vu Nhai sẽ không để ý tới. Hắc, kết cục còn hoàn mỹ hơn so với sự tưởng tượng của hắn.

- Ngươi cũng muốn giết chúng ta sao?

Tội nhân thấy ánh mắt Vu Nhai nhìn về phía bọn họ, tim chợt đập mạnh. Nhưng bọn họ còn muốn giả vờ như mình rất trâu bò, không sợ hãi. Phải biết rằng, trước đây ở bên ngoài bọn họ cũng là cao thủ!

- Các ngươi vừa rồi muốn ta chết?

Vu Nhai lạnh lùng trả lời.

- Ngươi xác định ngươi có thể để giết được chúng ta sao?

- Lão đầu Mê Thành, thật ra ta còn có vài đoạn phù văn. Ta nghĩ lão nhất định sẽ cảm giác hứng thú.

Vu Nhai cũng không trả lời, mà nghiêng đầu sang nhìn lão đầu Mê Thành nói. Lão đầu Mê Thành đảo mắt. Con mẹ nó, thật sự bị tiểu tử này ăn chắc...

- Chờ một chút. Chúng ta có thể dùng đồ trao đổi!

Tội nhân có người nào không phải là người thông minh. Biết Vu Nhai kéo da hổ vội vàng nói.

- A, đồ gì? Đồ bình thường ta cũng không cần. Nếu như có nguyên liệu rèn thần cấp hoặc mảnh vụn Thần Binh, ta thật ra cảm thấy vô cùng hứng thú!

Vu Nhai thật sự không có hứng thú gì đối với chuyện giết chết bọn họ cả. Xảo trá, chuyện này hắn thích.

Trong lòng vài người thầm mắng, nhưng ngoài mặt lại không dám nói gì. Bọn họ cũng không tính là già, có rất nhiều cơ hội có thể xông vào Minh Huyễn Cổ Lâm, lấy được vật có khắc rồng sau đó ra ngoài. Bọn họ tuyệt đối không muốn chết ở chỗ này!

- Thôi đi, đem nhẫn không gian của các ngươi qua cho ta xem. Yên tâm, ta nhất định sẽ không quá tham lam.

Vu Nhai cười nói.

Mấy người thiếu chút nữa thì rơi tròng mắt ra ngoài. Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn giao nhẫn không gian ra. Không có cách nào, lão đầu Mê Thành có thể quyết định vận mạng của bọn họ. Hiện tại trong lòng bọn họ vô cùng hối hận. Vì sao lại chạy đến sớm như vậy làm gì. Chờ lão đầu Mê Thành chạy tới chẳng phải là không có việc gì sao?

Hi vọng tiểu tử này đúng như lời hắn nói, không nên quá tham lam!

- Ừ, đây là đất cao màu vàng. Không tồi không tồi. Đối với rèn rất hữu dụng. Ta muốn; Đây là ma tinh ma thú thất giai, đồ tốt, ta muốn; Đây là gỗ gì, thoạt nhìn thực sự không tầm thường, ta muốn...

Thật sự không tham lam, không tham lam muội hắn à.

Mỗi khi Vu Nhai lấy ra một thứ, bọn họ sẽ đau lòng một lần. Nhớ năm đó bọn họ ở bên ngoài oai phong một cõi. Ngày hôm nay không ngờ rơi xuống tình cảnh bị một tiểu bối cướp bóc. Theo bọn họ, Vu Nhai làm vậy không phải là xảo trá, mà là cướp đoạt.

Mọi người xung quanh nhìn đồ trong tay Vu Nhai cũng chảy nước miếng. Đáng tiếc, không người nào dám nói.

Vu Nhai rốt cục đã trả mấy cái nhẫn không gian lại cho bọn họ. Trước vẻ mặt âm trầm đáng sợ của bọn họ, tiếp tục nói:

- Miễn cưỡng còn có thể. Chuyện ngày hôm nay coi như thôi. À không, còn có một điều kiện nữa. Nếu như đáp ứng ta, chuyện này coi như xong.

- Tiểu tử, đừng quá đáng!

Đám tội nhân muốn liều mạng.

- Yên tâm, điều kiện rất đơn giản. Thật ra cũng không phải là điều kiện, chỉ là hợp tác mà thôi. Các ngươi và Độc Cô Chiến Phong thực sự không hợp nhau đúng không? Nếu có cơ hội ra ngoài, vào thời điểm ta đối phó hắn, các ngươi đúng lúc giúp ta một chút.

Mấy tội nhân có phần sững sờ, lại liếc mắt nhìn nhau, tiếp đó quan sát Vu Nhai từ trên xuống dưới:

- Ngươi xác định ngươi sẽ đối phó hắn?

- Điều này có thể giả được sao?

Vu Nhai cười lạnh nói.

- Ngươi xác định đối phó với Độc Cô Chiến Phong sao?

- Ta nhổ vào. Ta thuận miệng nói một chút không được sao? Các ngươi có thể ra ngoài hay không còn khó nói. Đáp ứng sẽ chết sao?

Vu Nhai đúng là chỉ thuận miệng nói một chút. Thấy có ma tinh ma thú thất giai, hắn xác định chí ít người cầm đầu này ở bên ngoài cũng là vị Thiên Binh Sư lợi hại. Không có việc gì thì tạo quan hệ mà thôi. Có quỷ mới biết những gia hỏa này lại dông dài như vậy.

Khóe miệng mọi mọi người giật giật vài cái, cảm giác tiểu tử này thật sự không thể thuyết phục được. Mấy người liếc mắt nhìn nhau:

- Được, chúng ta đáp ứng ngươi.

Dù sao chỉ là đáp ứng bằng miệng. Sau đó thật sự có cơ hội ra ngoài, tiểu tử này có thật sự đạt tới thực lực đối phó với Độc Cô Chiến Phong thì xem như kết một thiện duyên. Nếu không đạt được, vậy thực lực của hắn cũng không cách nào khống chế bọn họ.

Đương nhiên, chủ yếu nhất là nhanh chóng để Vu Nhai rời đi. Hiện tại cho dù Vu Nhai đối phó với gia chủ Độc Cô gia bọn họ cũng đáp ứng.

- Đúng rồi. Lão đầu Mê Thành, chúng ta đi thôi!

Vu Nhai vỗ tay một cái nói.

- Chờ một chút!

Đúng lúc này, Đồng Cô lên tiếng. Mọi việc đã giải quyết xong. Vấn đề nàng giấu ở trong lòng, nếu như không giải quyết sẽ rất khó chịu. Nhìn Vu Nhai quay đầu lại, nàng lại nói:

- Ngươi rốt cuộc có phải là con trai của Độc Cô Chiến Phong hay không?

- Không phải!

Vu Nhai khẳng định nói.

Biểu tình của hắn tuyệt đối không bất kỳ sự rầu rĩ nào. Nếu như là loại con trai phản nghịch có lẽ sẽ đặc biệt phức tạp nói không phải. Nhưng Vu Nhai cũng thản nhiên khẳng định. Nói xong hắn cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi. Chỉ có điều lúc này hắn dừng lại một chút, nói:

- Nàng tốt nhất không nên ôm sảo tưởng quá lớn. Trừ khi nàng sinh cho hắn con trai. Nếu không, hắn sẽ không để ý tới bất kỳ nữ nhân nào.

Đồng Cô vốn đã thất vọng, muốn hỏi một chút xem Vu Nhai cùng Độc Cô Chiến Phong có thù oán gì. Nhưng nghe hắn nói như thế nàng lại sửng sốt, ngơ ngác nhìn Vu Nhai. Nàng ngờ ngợ đoán được điều gì, nắm chặt tay. Nàng muốn đi ra ngoài.

- Mê Thành...

- Không cần nhiều lời. Nếu như làng thật sự không ngăn cản được công kích của Dị Ma Nhân, vậy các ngươi chết đi.

Tiền bối Mê Thành nhìn thôn trưởng một chút nói. Lão đương nhiên biết thôn trưởng muốn nói gì:

- Ngươi cũng là người khiêu chiến từ phía trên xuống. Năm đó thực lực của ngươi cũng không kém hơn ta bao nhiêu. Nhưng bây giờ nhìn ngươi thành thế nào? Làng lại thành thế nào? Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi!

Thôn trưởng cười khổ nhìn lão đầu Mê Thành cùng Vu Nhai rời khỏi. Lão đương nhiên biết mình bây giờ thế nào, cũng biết làng thế nào. Thật ra nếu như vừa nãy thôn trưởng bắt đầu cải cách cũng không phải không được. Nhưng hắn đã bị đồng hóa.

Nghĩ tới chuyện trước đó, Vu Nhai giả dạng làm cao thủ Độc Cô bản gia, lão nắm chặt nắm đấm. Có lẽ trước khi được nhận trở lại phía trên dưỡng lão, còn có thể vì làng làm chút gì đó. Đúng vậy, ở đây cũng có rất nhiều hài tử thiên phú cực cao. Ít nhất tranh thủ cho bọn họ càng nhiều cơ hội rời khỏi đây. Chỉ cần thực lực và ý chí cùng tăng cường, ở Minh Huyễn Cổ Lâm cơ hội tìm được vật khắc rồng càng lớn hơn.

Thôn trưởng đang suy nghĩ phương pháp giáo dục, tạm thời quên bên ngoài còn có Dị Ma Nhân bao vây tấn công. Hình như trong tiềm thức, Dị Ma Nhân đã không còn đáng kể nữa. Rất nhanh, lão đã suy nghĩ ra được. Lấy Vu Nhai làm thí dụ để tiến hành giáo dục.

Bao gồm cả những lời Vu Nhai giả dạng làm cao thủ Độc Cô bản gia cùng với tất cả hành động của Vu Nhai, thậm chí là giận dữ giết trưởng lão...

Mà bây giờ tất cả mọi người không biết, quyết định này của thôn trưởng sẽ khiến Vu Nhai được cái gì. Vu Nhai cũng không biết, tất cả hành động của hắn trong thời gian hắn ở dưới Thiên Tội Uyên, không ngờ sẽ mang đến cho hắn thu hoạch lớn như vậy.

Đồng thời, Vu Nhai ở dưới sự tuyên truyền vút thôn trưởng, thanh danh của hắn khẳng định ép cả Độc Cô Chiến Phong đã rời đi hai mươi mấy năm trước.

- Tiểu tử, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Ta rõ ràng đã có thể đánh ra hoàn chỉnh những phù văn, nhưng vì cái gì ta lại không hiểu nổi tác dụng của những phù văn này, không có một chút manh mối. Chẳng lẽ ngươi còn che giấu cái gì?

Trở lại trong Mê Thành, lão đầu Mê Thành trực tiếp kéo Vu Nhai đến bên trong đại sảnh, hỏi rất nhanh.

- Cái này ta cũng không biết. Những thứ này ta đều nhận được trong lúc vô ý.

Vu Nhai đương nhiên che giấu. Hắn không có khả năng lấy Huyền Binh Điển ra chia xẻ cho lão đầu Mê Thành. Bí mật này tuyệt đối không thể để lộ chỉ dù một tí tẹo. Những phù văn đã là điểm mấu chốt. Cho dù hiện tại Thôn Thiên Kiếm nói có thể cắt nữa mấy khối phù văn ra, hắn cũng không mấy nguyện ý. Cắt ra một điểm chính là để lộ một điểm. Tuy rằng khả năng thấp, nhưng vì tính mạng bản thân, hắn nhất định phải cẩn thận.

- Tiểu tử, trước đó không phải ngươi nói ngươi còn có mấy phù văn sứt mẻ sao?

Lão đầu Mê Thành trợn mắt nói.

- Cái này... Ta trước đó không phải lừa để lão giúp ta trợ trận sao?

- Tiểu tử, đừng ép ta dùng sức mạnh. Ngươi đừng quên nơi này chính là địa bàn của ta. Ngươi còn uống của ta nhiều rượu như vậy, dùng toàn bộ thuốc tắm của ta. Ngươi còn chiếm được sách phù văn của ta...

Lão đầu Mê Thành thâm trầm nói.

- Hắc, đừng nói cho ta biết, lão nhận được từ mấy phù văn của ta mấy thứ không đáng kể?

Vu Nhai tự tin quay lại hỏi.

Sắc mặt lão đầu Mê Thành có chút xấu hổ. Quả thực, mấy ngày qua lão nghiên cứu, đặc biệt là ngày cuối cùng lão đã hiểu được quy tắc của mấy phù văn này, khiến lão bước một bước dài trên cong đường phù văn. Hiện tại, hình như rất nhiều phù văn trước đây phức tạp, bây giờ nhìn lại đều trở nên đơn giản.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 485: Luân chuyển thần ấn
Thậm chí những phù văn phức tạp đều có thể sửa thành đơn giản hơn, phát huy hiệu quả lại giống nhau.

Giống như khi vẽ vậy. Trước đây phải vẽ 100 nét mới có thể thể hiện ra loại thần vận này. Hiện tại chỉ cần 50 nét là đủ. Loại thu hoạch này tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là một thêm một thành hai, mà là một loại thăng hoa.

Đáng tiếc, lão đầu Mê Thành cũng có tính cách tương tự với Vu Nhai, lòng tham không đáy không biết thế nào là đủ.

- Ta chưa từng hiểu rõ tác dụng của những phù văn này, ta làm sao có thể nhận được lợi ích chứ?

Lão đầu Mê Thành mặt không đỏ, thở không mạnh nói. Trong lòng lão cũng buồn bực muốn chết. Rõ ràng đã phân tích ra quy tắc vận dụng phù văn, nhưng không ngờ không hiểu nổi tác dụng của nó. Đây tuyệt đối là một mảnh nhỏ phù văn trận vô cùng lớn. Thật ra lão tin tưởng trên tay Vu Nhai khẳng định không nắm giữ tất cả phù văn, nhưng có thêm mấy mảnh vụn nhất định là có. Không chừng có thêm mấy mảnh vụn nữa, lão có thể sẽ ngộ ra.

Vu Nhai trầm mặc. Hắn muốn chơi xấu với lão đầu Mê Thành cũng không phải là không thể. Chỉ có điều hắn thật sự lười đùa bỡn. Hiện tại điều hắn muốn nhất là chung quy chính là nắm giữ những phù văn này, tiến hơn một bước nữa nắm giữ Huyền Binh Điển.

- Được, chỉ cần lão truyền lại cho ta tất cả những gì hiểu được về mấy mảnh phù văn nhỏ này, ta sẽ cho lão số phù văn còn dư lại của ta.

Vu Nhai ngẩng đầu nói. Vừa rồi hắn im lặng, chính là đang cùng Thôn Thiên Kiếm khai thông. Đương nhiên, vẫn là tiểu bằng hữu Phong Doanh ở giữa truyền lời. Thôn Thiên Kiếm nói nàng cũng nắm được có chút phù văn vô dụng. Có thể cho lão nhân này nghiên cứu. Đã như vậy, Vu Nhai lười nói nhiều.

- Thành giao!

Lão đầu Mê Thành đặc biệt sảng khoái. Chỉ cần có phù văn mới là có thể tiếp tục nghiên cứu. Dạy cho Vu Nhai thì đã sao? Lại nói, lão cũng không cho rằng lấy trình độ phù văn sư sơ chấp nhập môn như Vu Nhai có thể lý giải được điều lão hiểu. Phải biết rằng, trước đó, khi Vu Nhai tạo ra phù văn cho lão xem, gần như chỉ vẽ ra. Có thể có mấy cái đường vân dùng để đánh ra thủ ấn đã là kỳ tích rồi.

Đương nhiên, thủ ấn của Vu Nhai rất thần bí. Đó là sự thật.

Đáng tiếc, lão lại không biết Vu Nhai đưa cho lão cũng không phải là phù văn của Huyền Binh Điển, mà là một tổ hợp gần như hoàn toàn khác.

Kế tiếp, Vu Nhai bắt đầu cẩn thận giải thích cho lão đầu Mê Thành nghe. Gần như là học bằng cách nhớ lại. May là, các Binh Linh cũng có thể giúp một tay, không đến mức khiến lão đầu Mê Thành hoàn toàn mất hết sự kiên trì.

Thật vất vả mới làm xong, Vu Nhai lại vẽ ra những phù văn mà Thôn Thiên Kiếm cho là vô dụng. Trong nháy mắt, ánh mắt lão đầu Mê Thành lại bị hấp dẫn. Ở trong thế giới gần như không có phù văn này, cái Thôn Thiên Kiếm gọi là vô dụng, ở trong mắt lão đầu Mê Thành chính là tồn tại giống như thần tích.

Rất nhanh, lão đã quên tất cả. Trong mắt lão chỉ có phù văn. Lão tiếp tục chìm vào trạng thái giống như mấy hôm trước.

Lần này, Vu Nhai dùng tay vẽ ra tất cả. Huyền Binh Điển có truyền thừa cho hắn thủ ấn. Cho nên trước đó hắn mới có thể đánh ra một ít. Nhưng những phù ấn Thôn Thiên Kiếm đưa ra, hắn lại hoàn toàn đánh không ra được.

Lão đầu Mê Thành đã hoàn toàn rơi vào trạng thái si mê.

Vu Nhai lại trở về gian phòng của lão đầu Mê Thành lúc trước, lại tắm rửa. Lão già đáng chết này, lần này đã tính đến chuyện mình có thể giữ sẽ lấy chỗ ở của lão, đã thu dọn sạch tất cả những đồ tốt.

- Không nghĩ tới thiếu chút nữa thì bỏ lỡ!

Tắm rửa một hồi, Vu Nhai cũng không nghiên cứu mấy phù văn trước đó, mà lấy ra mấy khối gỗ, trên mặt lộ vẻ vui mừng thì thào tự nói. Đây chính là mảnh vụn Thần Nỏ Tinh Linh. Xem ra trước đây cũng rơi ở những nơi khác trong Thiên Tội Uyên, bị đám tội nhân kia nhặt được. Nếu không phải lần này bắt bí bọn họ, thật sự sẽ bỏ lỡ.

Thôn Thiên Kiếm cũng không phải là vạn năng. Những mảnh nhỏ này đều mất đi linh khí, lại bị nhẫn không gian che giấu, Thôn Thiên Kiếm muốn phát hiện cũng thực sự không dễ dàng. Hắn lại nói:

- Cũng không biết có còn nữa hay không?

Vu Nhai cau mày, sau đó trực tiếp thu mấy mảnh vụn này vào trong Huyền Binh Điển. Ngay lập tức, tinh linh Binh Linh giống như màn sương mù chợt chấn động. Dường như nàng đang hưng phấn, mỉm cười.

Xem ra vẫn phải tìm thêm một chút.

Sau khi những mảnh vụn đó tiến vào Huyền Binh Điển liền tự động kết hợp với Thần Nỏ Tinh Linh, trở lại vị trí cũ của chúng, cũng không cần Vu Nhai quan tâm đến.

Kế tiếp, Vu Nhai lại sắp xếp lại một chút những thứ thu hoạch được trong lần này. Nguyên liệu thật đúng là không thiếu. Bỏ chút thời gian rèn lại một nỏ lớn trước. Về phần liêm đao, quả thực cũng phải sửa lại cự liêm của tượng thần Dị Ma này một chút. Nếu không sao có chút mùi tử thần được?

Vu Nhai cảm giác mình thực sự chẳng có thời gian rảnh rỗi...

Thời gian tiếp theo, Vu Nhai liền ở trong Mê Thành. Đầu tiên, nhiệm vụ chủ yếu nhất chính là dung hợp tốt phù văn do lão đầu Mê Thành giải tích ra cùng với phù văn bên trong Huyền Binh Điển. Lại thêm thủ ấn Huyền Binh Điển đã truyền cho hắn trước đó. Rèn luyện ấn pháp có thể thu phục Binh Linh cường đại. Sau đó, bớt chút thời gian rèn cho mình một cái nỏ lớn và một thanh liêm đao...

Còn nữa, tiểu gia hỏa Tiểu Loan này còn muốn tìm hắn chơi.

Đây là tiết mục tiêu khiển. Đương nhiên, tiết mục này có đôi khi khiến Vu Nhai lao tâm lao lực quá độ. Giấc mộng trước khi tới đây là cưới mấy lão bà, nuôi mấy hài tử cũng thật sự khiến người ta nhức đầu. Lúc này mới có một hài tử...

Càng nhức đầu hơn là, Vu Nhai phát hiện ra, bất kể là Tiểu Loan hay Tiểu Dịch, đều có thiên phú cường đại tới mức đáng sợ. Chúng còn tuổi nhỏ, trên phương diện kiếm pháp quả thực chính là tiểu thiên tài. Vu Nhai không nhịn được dạy bọn chúng kiếm pháp. Lúc đó, chuyện càng bi kịch hơn phát sinh.

Tiểu Loan còn không có vấn đề gì. Nhưng tiểu gia hỏa Tiểu Dịch kia, bình thường đừng thấy bộ dạng hài tử này lãnh khốc, nhưng tuyệt đối là một điển hình của không ngại học hỏi kẻ dưới. Dường như như nhìn ra Vu Nhai rất nhanh sẽ rời khỏi Thiên Tội Uyên, muốn ép sạch hắn. Điều này khiến Vu Nhai vô cùng đau đầu, cuối cùng thể hiện bộ dạng của một sư phụ nghiêm khắc:

- Sư phụ đại ca ca ta cũng phải tu luyện. Mỗi ngày chỉ có thể chơi với các ngươi hai giờ. Về phần thời gian thỉnh giáo, cũng bao gồm ở trong đó.

Cuối cùng lúc này hắn mới có chút thời gian thanh tĩnh. Chỉ có điều hắn ngoại trừ ba nhiệm vụ này ra, còn phải tìm kiếm mảnh nhỏ Thần Binh. Không chỉ là mảnh vụn Thần Nỏ Tinh Linh.

Trước không phải hắn đã nghe Độc Cô Cửu Tà nói, dưới Thiên Tội Uyên có khả năng có mảnh vụn của siêu siêu cấp Thần Binh lúc đó đã chém ra Thiên Tội Uyên này. Trước khi rời đi, Vu Nhai cũng muốn tìm một chút. Đáng tiếc, một tháng trôi qua, đừng nói siêu siêu cấp Thần Binh, cho dù là mảnh vụn Thần Binh khác cũng không có. Nhưng thật ra mảnh vụn của Thần Nỏ Tinh Linh lại tìm được mấy mảnh. Còn có người trong thôn đưa tới nguyên liệu trong thôn, Vu Nhai không khách khí chút nào thu nhận những thứ hữu dụng. Đương nhiên, thỉnh thoảng hắn còn muốn đi tới trong thôn dạo một vòng. Thôn trưởng cũng mời hắn làm công tác giáo dục.

Vu Nhai cũng biết phải nỗ lực. Nói cách khác, ai giúp hắn tìm mảnh nhỏ Thần Binh chứ?

Ngày đó Độc Cô Chiến Đồng không phải đã đốt khu dân cư của Dị Ma tộc sao? Bởi vì chuyện này cũng khiến cho Dị Ma tộc đại loạn. Hơn nữa giải dược của Độc Cô Cửu Lan khiến để lực lượng trong thôn tăng gần gấp đôi, cuối cùng đã đánh lùi được Dị Ma Nhân.

Sau đó, hai bên cũng có vài trận đánh nhỏ, nháo nhỏ, nhưng không ảnh hưởng tới toàn cục.

Độc Cô Cửu Lan cũng sẽ thỉnh thoảng tìm đến Vu Nhai. Đương nhiên, nàng lấy lý do tới thăm hai hài tử. Hai tiểu quỷ nói, hiện tại đại ca ca là sư phụ của bọn chúng, bọn họ phải ở lại trong Mê Thành.

Chỉ cần không bất cẩn chạy đến Minh Huyễn Cổ Lâm, thật ra Mê Thành là nơi an toàn nhất.

Nhưng thật kỳ quái, Độc Cô Chiến Đồng lại không đi tìm Vu Nhai. Có lẽ là sợ nhìn thấy hình tượng của người trong tim trong mắt nàng. Có lẽ là muốn đích thân đi tới nhìn một cái. Vu Nhai lại gần như đều ở lại trong Mê Thành, cho dù đi tới làng cũng không gặp. Hai người gần như không gặp mặt nữa.

- Luân Chuyển Thần Ấn!

Đã là một tháng lẻ mấy ngày trôi qua. Vu Nhai ở trong phòng của lão đầu Mê Thành, đang ngồi xếp bằng trên giường. Phía trước là một Binh Linh do Thôn Thiên Kiếm mô phỏng ra. Vu Nhai đột nhiên lấy thủ ấn phức tạp đánh ra một luân bàn quỷ dị. Toàn bộ luân bàn đều do phù văn tạo thành. Đột nhiên, luân bàn chiếu ra bạch quang. Phù văn, dường như có lực hút nào đó hút Binh Linh mô phỏng kia vào.

- Đăng...

Một tiếng động nhỏ vang lên, phù văn luân bàn bị thu về.

Vu Nhai mở mắt, trên mặt lại lộ vẻ vui mừng:

- Thành công. Cuối cùng đã thành công. Nó thật sự không dễ dàng. Ha ha, Huyền Binh Điển, ta cuối cùng cũng xem như đã nắm giữ được một tuyệt kỹ của nó.

Đúng vậy, thủ ấn lung tung trước đó cũng không thể xem là tuyệt kỹ. Chỉ sau khi hoàn chỉnh đánh ra luân bàn này, mới xem như là tuyệt kỹ thật sự của Huyền Binh Điển. Phải biết rằng, trong thời gian một tháng lẻ mấy học tập, bởi vì Vu Nhai phân tích phù văn này, Huyền Binh Điển cũng không ngừng truyền thừa cho hắn càng nhiều thủ ấn hơn, để hắn từng bước nắm giữ phù văn.

Trước đó Vu Nhai và Thôn Thiên Kiếm đều quá ngây thơ. Nếu như không phải nhờ truyền thừa của Huyền Binh Điển, Vu Nhai tuyệt đối không có khả năng trong vòng một tháng có thể lấy quy tắc phù văn do lão đầu Mê Thành nghiên cứu ra nắm giữ được Luân Chuyển Thần Ấn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 486: Nghe lời lão công
Trong đó có công lao của Vu Nhai, trừ khắc khổ ra nếu học phù văn không có hệ thống thì không thể nào nắm giữ Luân Chuyển Thần Ấn. Điều này cho Vu Nhai nhìn thấy hy vọng, chỉ cần hắn học phù văn cho tốt, ngày nào đó có lẽ sẽ giải mở nhiều kỹ năng Huyền Binh Điển hơn, thu phục các loại thần binh, thánh binh tốt hơn.

Phong Doanh hỏi:

- Chủ nhân, bây giờ chúng ta sẽ vào Minh Huyễn cổ lâm sao?

Vu Nhai gật đầu, nói:

- Đương nhiên, lần này nhất định sẽ bắt được con rồng làm phách đó!

Vu Nhai chỉ có thể làm được một bước này, mặc kệ có thành công hay không hắn phải làm liều.

* * *

Buổi tối là thời gian Thiên Tội Uyên nghỉ ngơi, Vu Nhai lén lút nhảy vào lối vào Minh Huyễn cổ lâm Mê Thành, nhưng mới vào hắn đã sững người.

Vu Nhai kêu lên:

- Nguy rồi, quên đòi lão già Mê Thành đưa kiếm bài.

Vu Nhai quên kêu lão già Mê Thành cho kiếm bài ra khỏi Minh Huyễn cổ lâm.

Vu Nhai cốc đầu, mấy ngày nay hắn nghiên cứu sứt đầu mẻ trán, toàn suy nghĩ cách bắt lấy Cổ Đế Long Linh nên quên mất chuyện quan trọng như vậy. Vu Nhai không sợ không ra được, hắn chỉ sợ lúc đi ra nên trả lời lão già Mê Thành như thế nào. Lúc trước Vu Nhai lấy cớ quyển trục ma pháp ảo thuật qua loa nhưng lúc này thì không được.

Vu Nhai liên tục thay đổi sắc mặt rồi trở về bình tĩnh, hắn lẩm bẩm:

- Hưm, mấy hôm nay lão già này tẩu hỏa nhập ma, tới chừng đó cắn chết lão từng cho kiếm bài là xong. Dù sao phải bóp nát kiếm bài mới đi ra được.

Vu Nhai cười gian:

- Trong lúc tẩu hỏa nhập ma làm sao nhớ đã làm được gì?

Lão già Mê Thành còn không nhìn ra Tiểu Loan vẽ con rùa to trên mặt, cách này của Vu Nhai rất khả thi.

Đã qua một tháng lẻ mấy ngày mà lão già Mê Thành vẫn chìm trong thế giới phù văn, dù ăn uống tiêu tiểu con mắt không rời khỏi phù văn trước mặt. Bây giờ không nên gọi lão già Mê Thành mà là lão già mê loạn.

Hết cách, Thôn Thiên kiếm linh cho 'phù văn không dụng' nhiều hơn lần trước cắt từ Huyền Binh Điển, nhiều hệ thống. Có lẽ lão già Mê Thành sẽ nghiên cứu ra được tác dụng gì, hiện tại người lão xốc xếch, mấy con rùa vẽ trên da. Lão già Mê Thành như gắn lên phù văn rùa.

Trình độ vẽ vời của bạn nhỏ Tiểu Loan đã tiến bộ.

Độc Cô Cửu Lan la rầy Tiểu Loan rất nhiều vì chuyện này. Nhưng người ta có đại ca ca cưng yêu, Độc Cô Cửu Lan bất đắc dĩ bó tay.

Qua mấy ngày tiếp xúc Độc Cô Cửu Lan đã nhìn ra Vu Nhai không phải đại anh hùng trong truyền thuyết, hắn chỉ là một kẻ khôngđáng tin, như ông chú biến thái Tiểu Dịch đã nói. Nhưng trong mắt Tiểu Loan thì Vu Nhai vẫn là anh hùng cao lớn.

Độc Cô Cửu Lan rất khó hiểu biết tính cách của Vu Nhai, vì bình thường hắn rất kỳ lạ, nhưng tu luyện khắc khổ, rất lợi hại. Qua một tháng người trong thôn đã có thay đổi rõ rệt, Độc Cô Cửu Lan hơi hiểu tại sao lúc trước Vu Nhai nói chỉ cần một nửa người Độc Cô gia là đánh đuổi được Dị Ma tộc.

Tóm lại Vu Nhai là một người vừa bình thường vừa bí hiểm.

Khiến Độc Cô Cửu Lan dở khóc dở cười là lần nào Vu Nhai cũng ăn hiếp Tiểu Dịch, đặc biệt thích giở trò lúc Tiểu Dịch ra oai. Vu Nhai sẽ dùng đủ cách khiến Tiểu Dịch không làm bộ làm tịch ra oai được nữa. nếu dùng đủ chiêu trò mà thất bại, Vu Nhai sẽ uy hiếp không dạy kiếm pháp cho Tiểu Dịch nữa, đòi Tiểu Dịch làm mặt quỷ này nọ. Tiểu Dịch là kiếm si, không chịu nổi Vu Nhai.

Thật không biết ai mới là con nít đây?

Nhưng thời gian này là lúc Độc Cô Cửu Lan vui vẻ nhất.

Vu Nhai cũng rất vui, là dê chúa, được ngắm mỹ nữ trong thế giới này là tiết mục giải trí tốt nhất sau khi tu luyện khô khan. Độc Cô Cửu Lan không biết Vu Nhai đã nghiên cứu 'số đo' toàn thân nàng, nếu biết chắc nàng không vui nổi.

Bỏ đi vấn đề bị lão già Mê Thành nghi ngờ, Vu Nhai nhanh chóng vượt ải, không để Thôn Thiên kiếm mang theo hắn vào.

Dù Vu Nhai muốn chưa chắc Thôn Thiên kiếm sẽ mang hắn bay đi.

Vu Nhai không nghĩ nhiều, vượt ải cũng là rèn luyện. Vu Nhai không chỉ muốn phá kỷ lục lần trước, hắn còn muốn tìm khắc long khí kiện. Dù không bóc tách phù văn trong khắc long khí kiện được nhưng tất cả là trang bị siêu mạnh.

Nói theo cách của lão già Mê Thành thì người đã lấy khắc long khí kiện một lần rất khó vào Minh Huyễn cổ lâm lấy cái thứ hai, dù thực lực người kia mạnh cách mấy cũng không được.

Cho nên mới có cách nói lấy khắc long khí kiện là sẽ rời khỏi Minh Huyễn cổ lâm được, mới có cơ hội cho mỗi người tiến vào. Lý do tạo thành nguyên nhân này có lẽ là thói quen mỗi người khác nhau, sau khi đi vào cùng đường, cùng hướng. Ngươi đã đi qua con đường đó thì tất nhiên sẽ không có khắc long khí kiện mới.

Nghe lão già Mê Thành nói như thế khóe môi Vu Nhai co giật, mím môi im lặng. Thói quen quái quỷ gì, chắc chắn là Cổ Đế Long Linh trở trò mèo. Có lẽ Cổ Đế Long Linh rảnh rỗi sinh nông nỗi không muốn ai lấy nhiều khắc long khí kiện, hay là thử thách người vượt ải.

Vu Nhai lười vắt óc, hắn tiếp tục đi tới.

Khi Vu Nhai đi qua ba trăm sáu mươi huyễn ảnh luân hồi vẫn không tìm thấy một khắc long khí kiện nào, làm khóe môi hắn co giật. Quả nhiên là con quái long giở trò quỷ, sợ rằng không vượt qua kỷ lục lần trước thì Vu Nhai khó lấy được thứ gì.

Lần trước là hơn bốn trăm huyễn ảnh luân hồi, Vu Nhai không quá tự tin sẽ vượt qua được bao nhiêu, rất có thể không lấy được khắc long khí kiện nào.

Vu Nhai dụ dỗ:

- Nói này Thôn Thiên kiếm, nàng đừng thành thật như vậy, hãy mau cảm ứng vị trí các khắc long khí kiện đi. Ta dám cá chút nữa con rồng phách lối kia sẽ bày đủ trò khó xử chúng ta, hay là huyễn ảnh càng mạnh hơn chắn chúng ta ở ngoài. Giờ chúng ta hãy lấy khắc long khí kiện ngay, làm con rồng đó đau lòng chết!

Thôn Thiên kiếm linh không thèm hồi âm.

Vu Nhai nhún vai, không để bụng tiếp tục đi tới. Vu Nhai biết Thôn Thiên kiếm linh đang hườn giận hắn, không muốn bị lợi dụng. Thôn Thiên kiếm linh cảm thấy Vu Nhai muốn lợi dụng nàng lấy nhiều khắc long khí kiện hơn.

Vu Nhai đi tới, quả nhiên khi hắn phá kỷ lục lần trước vẫn không thấy khắc long khí kiện nào. Vu Nhai hết cách đành đi tiếp, từng vòng huyễn ảnh lâun hồi bị đánh tan. Khi Vu Nhai vượt kỷ lục mười mấy huyễn ảnh lâun hồi thì không chịu nổi nữa, hắn cảm giác ý thức sắp tan vỡ.

Thôn Thiên kiếm linh hành động, nàng nắm bắt thời gian rất tốt, biết khi nào thì Vu Nhai không chịu đựng nổi. Chừng nào Thôn Thiên kiếm linh chưa ra là Vu Nhai phải đi tiếp, bởi vì còn chưa tới cực hạn.

Vu Nhai bị Thôn Thiên kiếm linh kéo bay đi, hắn đã thói quen loại trạng thái này. Vu Nhai nuốt dược vật, không nhìn môi trường xung quanh thay đổi, chậm rãi phục hồi. Khi Vu Nhai mở mắt ra, Thôn Thiên kiếm linh vẫn đang bay, hoàn cảnh xung quanh không thay đổi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 487: A Ngân (1)
Trong đó có công lao của Vu Nhai, trừ khắc khổ ra nếu học phù văn không có hệ thống thì không thể nào nắm giữ Luân Chuyển Thần Ấn. Điều này cho Vu Nhai nhìn thấy hy vọng, chỉ cần hắn học phù văn cho tốt, ngày nào đó có lẽ sẽ giải mở nhiều kỹ năng Huyền Binh Điển hơn, thu phục các loại thần binh, thánh binh tốt hơn.

Phong Doanh hỏi:

- Chủ nhân, bây giờ chúng ta sẽ vào Minh Huyễn cổ lâm sao?

Vu Nhai gật đầu, nói:

- Đương nhiên, lần này nhất định sẽ bắt được con rồng làm phách đó!

Vu Nhai chỉ có thể làm được một bước này, mặc kệ có thành công hay không hắn phải làm liều.

* * *

Buổi tối là thời gian Thiên Tội Uyên nghỉ ngơi, Vu Nhai lén lút nhảy vào lối vào Minh Huyễn cổ lâm Mê Thành, nhưng mới vào hắn đã sững người.

Vu Nhai kêu lên:

- Nguy rồi, quên đòi lão già Mê Thành đưa kiếm bài.

Vu Nhai quên kêu lão già Mê Thành cho kiếm bài ra khỏi Minh Huyễn cổ lâm.

Vu Nhai cốc đầu, mấy ngày nay hắn nghiên cứu sứt đầu mẻ trán, toàn suy nghĩ cách bắt lấy Cổ Đế Long Linh nên quên mất chuyện quan trọng như vậy. Vu Nhai không sợ không ra được, hắn chỉ sợ lúc đi ra nên trả lời lão già Mê Thành như thế nào. Lúc trước Vu Nhai lấy cớ quyển trục ma pháp ảo thuật qua loa nhưng lúc này thì không được.

Vu Nhai liên tục thay đổi sắc mặt rồi trở về bình tĩnh, hắn lẩm bẩm:

- Hưm, mấy hôm nay lão già này tẩu hỏa nhập ma, tới chừng đó cắn chết lão từng cho kiếm bài là xong. Dù sao phải bóp nát kiếm bài mới đi ra được.

Vu Nhai cười gian:

- Trong lúc tẩu hỏa nhập ma làm sao nhớ đã làm được gì?

Lão già Mê Thành còn không nhìn ra Tiểu Loan vẽ con rùa to trên mặt, cách này của Vu Nhai rất khả thi.

Đã qua một tháng lẻ mấy ngày mà lão già Mê Thành vẫn chìm trong thế giới phù văn, dù ăn uống tiêu tiểu con mắt không rời khỏi phù văn trước mặt. Bây giờ không nên gọi lão già Mê Thành mà là lão già mê loạn.

Hết cách, Thôn Thiên kiếm linh cho 'phù văn không dụng' nhiều hơn lần trước cắt từ Huyền Binh Điển, nhiều hệ thống. Có lẽ lão già Mê Thành sẽ nghiên cứu ra được tác dụng gì, hiện tại người lão xốc xếch, mấy con rùa vẽ trên da. Lão già Mê Thành như gắn lên phù văn rùa.

Trình độ vẽ vời của bạn nhỏ Tiểu Loan đã tiến bộ.

Độc Cô Cửu Lan la rầy Tiểu Loan rất nhiều vì chuyện này. Nhưng người ta có đại ca ca cưng yêu, Độc Cô Cửu Lan bất đắc dĩ bó tay.

Qua mấy ngày tiếp xúc Độc Cô Cửu Lan đã nhìn ra Vu Nhai không phải đại anh hùng trong truyền thuyết, hắn chỉ là một kẻ khôngđáng tin, như ông chú biến thái Tiểu Dịch đã nói. Nhưng trong mắt Tiểu Loan thì Vu Nhai vẫn là anh hùng cao lớn.

Độc Cô Cửu Lan rất khó hiểu biết tính cách của Vu Nhai, vì bình thường hắn rất kỳ lạ, nhưng tu luyện khắc khổ, rất lợi hại. Qua một tháng người trong thôn đã có thay đổi rõ rệt, Độc Cô Cửu Lan hơi hiểu tại sao lúc trước Vu Nhai nói chỉ cần một nửa người Độc Cô gia là đánh đuổi được Dị Ma tộc.

Tóm lại Vu Nhai là một người vừa bình thường vừa bí hiểm.

Khiến Độc Cô Cửu Lan dở khóc dở cười là lần nào Vu Nhai cũng ăn hiếp Tiểu Dịch, đặc biệt thích giở trò lúc Tiểu Dịch ra oai. Vu Nhai sẽ dùng đủ cách khiến Tiểu Dịch không làm bộ làm tịch ra oai được nữa. nếu dùng đủ chiêu trò mà thất bại, Vu Nhai sẽ uy hiếp không dạy kiếm pháp cho Tiểu Dịch nữa, đòi Tiểu Dịch làm mặt quỷ này nọ. Tiểu Dịch là kiếm si, không chịu nổi Vu Nhai.

Thật không biết ai mới là con nít đây?

Nhưng thời gian này là lúc Độc Cô Cửu Lan vui vẻ nhất.

Vu Nhai cũng rất vui, là dê chúa, được ngắm mỹ nữ trong thế giới này là tiết mục giải trí tốt nhất sau khi tu luyện khô khan. Độc Cô Cửu Lan không biết Vu Nhai đã nghiên cứu 'số đo' toàn thân nàng, nếu biết chắc nàng không vui nổi.

Bỏ đi vấn đề bị lão già Mê Thành nghi ngờ, Vu Nhai nhanh chóng vượt ải, không để Thôn Thiên kiếm mang theo hắn vào.

Dù Vu Nhai muốn chưa chắc Thôn Thiên kiếm sẽ mang hắn bay đi.

Vu Nhai không nghĩ nhiều, vượt ải cũng là rèn luyện. Vu Nhai không chỉ muốn phá kỷ lục lần trước, hắn còn muốn tìm khắc long khí kiện. Dù không bóc tách phù văn trong khắc long khí kiện được nhưng tất cả là trang bị siêu mạnh.

Nói theo cách của lão già Mê Thành thì người đã lấy khắc long khí kiện một lần rất khó vào Minh Huyễn cổ lâm lấy cái thứ hai, dù thực lực người kia mạnh cách mấy cũng không được.

Cho nên mới có cách nói lấy khắc long khí kiện là sẽ rời khỏi Minh Huyễn cổ lâm được, mới có cơ hội cho mỗi người tiến vào. Lý do tạo thành nguyên nhân này có lẽ là thói quen mỗi người khác nhau, sau khi đi vào cùng đường, cùng hướng. Ngươi đã đi qua con đường đó thì tất nhiên sẽ không có khắc long khí kiện mới.

Nghe lão già Mê Thành nói như thế khóe môi Vu Nhai co giật, mím môi im lặng. Thói quen quái quỷ gì, chắc chắn là Cổ Đế Long Linh trở trò mèo. Có lẽ Cổ Đế Long Linh rảnh rỗi sinh nông nỗi không muốn ai lấy nhiều khắc long khí kiện, hay là thử thách người vượt ải.

Vu Nhai lười vắt óc, hắn tiếp tục đi tới.

Khi Vu Nhai đi qua ba trăm sáu mươi huyễn ảnh luân hồi vẫn không tìm thấy một khắc long khí kiện nào, làm khóe môi hắn co giật. Quả nhiên là con quái long giở trò quỷ, sợ rằng không vượt qua kỷ lục lần trước thì Vu Nhai khó lấy được thứ gì.

Lần trước là hơn bốn trăm huyễn ảnh luân hồi, Vu Nhai không quá tự tin sẽ vượt qua được bao nhiêu, rất có thể không lấy được khắc long khí kiện nào.

Vu Nhai dụ dỗ:

- Nói này Thôn Thiên kiếm, nàng đừng thành thật như vậy, hãy mau cảm ứng vị trí các khắc long khí kiện đi. Ta dám cá chút nữa con rồng phách lối kia sẽ bày đủ trò khó xử chúng ta, hay là huyễn ảnh càng mạnh hơn chắn chúng ta ở ngoài. Giờ chúng ta hãy lấy khắc long khí kiện ngay, làm con rồng đó đau lòng chết!

Thôn Thiên kiếm linh không thèm hồi âm.

Vu Nhai nhún vai, không để bụng tiếp tục đi tới. Vu Nhai biết Thôn Thiên kiếm linh đang hườn giận hắn, không muốn bị lợi dụng. Thôn Thiên kiếm linh cảm thấy Vu Nhai muốn lợi dụng nàng lấy nhiều khắc long khí kiện hơn.

Vu Nhai đi tới, quả nhiên khi hắn phá kỷ lục lần trước vẫn không thấy khắc long khí kiện nào. Vu Nhai hết cách đành đi tiếp, từng vòng huyễn ảnh lâun hồi bị đánh tan. Khi Vu Nhai vượt kỷ lục mười mấy huyễn ảnh lâun hồi thì không chịu nổi nữa, hắn cảm giác ý thức sắp tan vỡ.

Thôn Thiên kiếm linh hành động, nàng nắm bắt thời gian rất tốt, biết khi nào thì Vu Nhai không chịu đựng nổi. Chừng nào Thôn Thiên kiếm linh chưa ra là Vu Nhai phải đi tiếp, bởi vì còn chưa tới cực hạn.

Vu Nhai bị Thôn Thiên kiếm linh kéo bay đi, hắn đã thói quen loại trạng thái này. Vu Nhai nuốt dược vật, không nhìn môi trường xung quanh thay đổi, chậm rãi phục hồi. Khi Vu Nhai mở mắt ra, Thôn Thiên kiếm linh vẫn đang bay, hoàn cảnh xung quanh không thay đổi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 488: A Ngân (2)
Vu Nhai nói câu này ra khỏi miệng, Thôn Thiên kiếm linh liếc hắn, nàng có chút đắc ý.

- Đã nói rồi, phu thê đồng tâm thì mới sắt bén cắt kim được.

Câu sau là miệng chó không phun ngà voi. Thôn Thiên kiếm linh tức giận suýt quay người bỏ đi, nhưng bây giờ quái long ngay trước mắt bảo sao nàng đi được?

Vu Nhai đối với Thôn Thiên kiếm, hoặc nên nói là nữ nhân tính cách như nàng thì hiểu biết cực sâu. Chắc chắn Thôn Thiên kiếm linh rất để ý Cổ Đế Long Linh nhưng nàng không ngại tìm cơ hội cho Vu Nhai biết mặt, lúc trước khi nàng mượn miệng Phong Doanh cảnh cáo hắn ngoan như con nít. Bây giờ Cổ Đế Long Linh xuất hiện, tất nhiên Vu Nhai phải tìm về một bàn thắng.

Cổ Đế Long Linh hung dữ nói:

- Nàng . . . Nàng lo nghĩ cho hắn như vậy? Hay là nàng muốn nuốt lão tử?

Lần trước Cổ Đế Long Linh quăng Thôn Thiên kiếm linh đi được là bởi vì nàng chuẩn bị không đủ, bây giờ nó rất khó làm được như vậy. Không phải Cổ Đế Long Linh sợ Thôn Thiên kiếm, nó sợ hai kiếm linh chiến đấu dẫn đến Độc Cô gia chú ý.

Vu Nhai từng bước áp sát, tuy khó khăn nhưng mỗi bước vững chắc.

- Đương nhiên nàng không phải vì nuốt ngươi, nàng suy nghĩ cho ta, muốn ta biến mạnh hơn!

Vu Nhai cướp lời:

- Cổ Đế Long, hãy đi theo ta. Nếu chúng ta đã gặp anhu tức là có duyên, tại sao lâu như vậy chỉ có một mình ta trông thấy ngươi? Điều này chưa đủ chứng mịnh sao? Ngươi ở đây lâu như vậy dù có trận pháp này thì lực lượng của ngươi sẽ chậm rãi trôi đi. Còn ta . . . Có thể cho ngươi lực lượng!

Tất cả binh linh ngẩn ngơ, bao gồm Xích Thố. Bọn họ không ngờ chủ nhân dùng cách này lừa Cổ Đế Long Linh, nhìn Vu Nhai nghiêm trang khiến các binh linh thấy xa lạ.

Cổ Đế Long Linh không nể mặt:

- Chỉ bằng vào ngươi? Tỉnh lại đi tiểu tử nhân loại, ngươi chỉ là một kẻ thậm chí không phân biệt được ta là ma thú hay kiếm linh. Một tháng nay ngươi không tiến bộ chút nào, vẫn là hoàng binh sư ngũ đoạn. Lứa tuổi như ngươi mới chỉ là hoàng binh sư ngũ đoạn, quá yếu. Hãy mang binh linh mỹ nữ của ngươi về nhà chơi bùn đi, đừng lảng vãng làm lão tử gai mắt.

Cổ Đế Long Linh cảm thấy thiên phú của Vu Nhai không quá mạnh.

- Nhưng ngươi nói hơi có ý, nhiều năm qua chỉ mình ngươi thấy được ta. Lời hứa của ta vẫn có hiệu quả, tuy lão tử không xem trọng ngươi nhưng vẫn cho cơ hội. Sau mười năm nếu ngươi là thánh binh sư thì ta sẽ suy xét lại.

- Đúng, ban đầu ta không phân không rõ ngươi là ma thú hay kiếm linh, thiên phú của ta không mạnh. Hai năm trước ta thậm chí không dung hợp huyền binh được, mãi khi ta gặp A Ngân lão bà mới trở thành một huyền binh giả.

Ban đầu giọng Vu Nhai cứng rắn nhưng về sau thì tràn ngập đau thương, buồn phiền. Các binh linh ngẩn ngơ, Thôn Thiên kiếm linh cũng vậy. A Ngân lão bà là sao? Chuyện gì đây?

Giây sau các binh linh chết trân. Ánh mắt Vu Nhai ướt sũng nước nhìn Thôn Thiên kiếm lơ lửng bên cạnh mình, tay nhẹ vươn ra cầm kiếm.

Trong khi Thôn Thiên kiếm linh ngẩn ngơ Vu Nhai đã ôm kiếm vào ngực, miệng nhẹ hôn chuôi kiếm.

Vu Nhai làm xong lại nói:

- Nếu không có nàng thì ta đã không xuất hiện tại đây, ta vẫn chỉ là tiểu binh thủ thành đáng thương. Ài, thiên phú của ta tệ nhưng ta đối xử với binh linh như người thân. Đúng vậy, A Ngân chính là lão bà của ta. Ta đã quyết định cả đời không cưới, chỉ yêu một mình A Ngân, dù nàng chỉ là binh linh. Còn ngươi, ta sẽ xem ngươi như huynh đệ, không bao giờ đối xử với ngươi như binh linh, vì ta biết khó khăn lắm mới có được.

Muốn khóc, ai không biết bản chất của Vu Nhai sẽ bị cảm động rơi lệ.

Đáng tiếc là các binh linh quá rành tính cách của Vu Nhai, bọn họ hóa đá. Nói xạo không cần xé nháp! Chỉ yêu một mình A Ngân, suốt đời không cưới? Cái đầu ngươi!

Các binh linh im lặng, bây giờ Vu Nhai chủ nhân đang lừa người, là thời gian hắn trình diễn kỹ năng.

Quên nói không phải toàn bộ binh linh đều hóa đá, binh linh ma thú hắc ám như Thâm Hải Huyền Tinh Chuy không có bất cứ phản ứng. Ma Liêm binh linh đang động kinh cũng không phản ứng. Tinh Linh thần nỗ binh linh thì có chút phản ứng, đoàn khói hơi dao động, nhưng Vu Nhai không tập trung chú ý nên không phát hiện điều này.

Rốt cuộc Thôn Thiên kiếm linh có phản ứng, bị người ta hôn trộm không phản ứng lại mới lạ, nàng chưa ngủ say. Thôn Thiên kiếm linh định xù lông.

Vu Nhai nói nhanh:

- Bình tĩnh, bình tĩnh, phải bình tĩnh, bây giờ là lúc chúng ta diễn kịch. Nàng nhìn xem, vì có được Cổ Đế Long Linh mà ta bất chấp thanh danh làm lão công cho nàng, vậy mà nàng không hy sinh được sao? A Ngân.

Nói sao thì Thôn Thiên kiếm linh là huyền binh bản mệnh của Vu Nhai, chỉ cần hai người muốn là có thể liên kết tâm linh không cho người ngoài biết. Những gì đã nói trong Minh Huyễn cổ lâm Vu Nhai toàn nói thầm trong bụng, nếu không thì Cổ Đế Long Linh với năng lực theo dõi toàn trận đã sớm biết chuyện.

Bất chấp thanh danh? Rốt cuộc là ai không cần thanh danh? Làm người có ai vô sỉ hơn không?

Cuối cùng Thôn Thiên kiếm linh không bùng nổ, không biết nàng nổi điên thế nào trong thế giới kiếm thể. Đặc biệt khi Thôn Thiên kiếm linh nghe hai chữ A Ngân thì như thùng thuốc nổ sắp đốt tưng bừng.

Vu Nhai tiếp tục nói nhảm:

- Tuy bình thường A Ngân hơi bá đạo, có khi làm việc không từ thủ đoạn nhưng ta vẫn thích nàng. Vì nàng mà ta suốt đời không cưới, bởi vì nàng cho ta mọi thứ. Trong mắt ta A Ngân là người chứ không phải binh linh.

Biểu tình của Vu Nhai tràn ngập dịu dàng, yêu thương, nụ cười ấm áp.

Vu Nhai vừa ấm áp vừa bôi đen Thôn Thiên kiếm linh, hắn thì giữ hình tượng sáng sủa cho Cổ Đế Long Linh xem. Rõ ràng lúc trước Vu Nhai vô sỉ nêu ý kiến 'dùng khắc long khí kiện làm Cổ Đế Long Linh đau lòng' giờ đổ hết lên đầu Thôn Thiên kiếm linh.

Các binh linh quáng mắt, loại chủ nhân gì đây?

Vu Nhai không nhìn các binh linh mắt hình nhang muỗi, Thôn Thiên kiếm linh sắp nổi khùng, tiếp tục làm theo ý mình.

- Hơn nữa ta có cách sửa thần binh, binh linh. Chờ khi linh thể của ngươi phục hồi ta sẽ tìm mọi cách chế tạo ra kiếm thể mạnh nhất cho ngươi, rồi thả ngươi tự do. Khi ấy ngươi muốn chọn ai làm chủ nhân đều được.

Vu Nhai chậm rãi vững vàng bước tới.

Vu Nhai nói xong im lặng đối diện Cổ Đế Long Linh, mặt treo nụ cười. Dù áp lực từ đối diện lớn cỡ nào thì nụ cười không thay đổi, trời biết bây giờ Vu Nhai rất muốn nhũn chân.

Vu Nhai kiên trì chịu đựng, Thôn Thiên kiếm linh biết chú trọng đại lục, chia sẻ phần lớn áp lực cho hắn.

Cổ Đế Long Linh dao động, giọng điệu không bá đạo như trước:

- Kiếm linh cô nương, nàng hãy nói xem hắn nói có thật không? Hắn thật sự xem nàng như con người?

Các binh linh câm nín, kaham phục chủ nhân.

Thôn Thiên kiếm linh không trả lời làm Cổ Đế Long Linh tự bình tĩnh lại.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 489: Không yên lòng (1)
Vu Nhai không nói nhiều, hắn cúi đầu đầy tình ý nhìn Thôn Thiên kiếm linh, nở nụ cười dịu dàng như đáng đánh. Từ khi Thôn Thiên kiếm linh trở thành binh linh tới nay chưa từng có tâm tình phức tạp như vậy. Thôn Thiên kiếm linh vừa muốn đánh Vu Nhai thành đầu heo, băm vằm hắn ra nhưng nàng không thể làm như vậy. Mang Vu Nhai rời đi thì Thôn Thiên kiếm linh không cam lòng, chẳng lẽ nàng chỉ còn đường phối hợp với hắn sao?

Đây là cảm nhận của Vu Nhai đôi khi bị Thôn Thiên kiếm linh mang bay đi, không thể khống chế vận mệnh của mình. Chỉ có thể nói Thôn Thiên kiếm linh không đủ mạnh, không thoát khỏi Huyền Binh Điển trói buộc được, nếu không thì nàng cần gì như vậy?

- Sao không trả lời?

Cuối cùng Thôn Thiên kiếm linh lên tiếng:

- Không, ta sẽ không để hắn suốt đời không cưới. Ta không phải lão bà của ta, ta chỉ là một binh linh.

Giọng Thôn Thiên kiếm linh lạnh nhạt, lạnh lùng sắp bùng nổ.

- Không, A Ngân! Nàng đàng bao giờ nói vậy! Ta chưa từng ghét bỏ nàng là binh linh, thật sự, ta không có!

Vu Nhai căng thẳng nói:

- Là A Ngân ghét ta mới đúng, nếu không phải tại ta làm chưa đủ thì vết thương của nàng đã không còn mãi.

Vu Nhai thầm khen Thôn Thiên kiếm linh phối hợp rất tốt.

Vu Nhai không biết Thôn Thiên kiếm linh sắp xỉu, nàng rối rắm nửa ngày kiên quyết không thừa nhận là lão bà của hắn, ậm ừ cho qua chuyện. Thôn Thiên kiếm linh vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận, kết quả bị Vu Nhai lợi dụng.

Kiếp trước Vu Nhai xem nhiều truyện 'tình duyên người và quỷ', những lời cảm thiên động địa hắn tuôn ra như suối.

- A Ngân, ta chưa tưng xem nàng là công cụ. Ở trong mắt ta bất cứ binh linh nào đều là người, là đồng bạn ta hoàn toàn tin tưởng. Điểm khác nhau là thân thể của binh linh không giống con người.

Vu Nhai buồn rầu nói:

- Nhưng vậy thì sao? Binh linh cũng có suy nghĩ, có trí tuệ, có tình cảm của mình.

- A, nếu nói với nhân loại khác rằng binh linh có suy nghĩ, có tình cảm có lẽ sẽ bị cười rụng răng. Nhưng ta không quan tâm, những nhân loại này tầm nhìn hạn hẹp.

Vu Nhai không cần biết Thôn Thiên kiếm linh, Cổ Đế Long Linh, các binh linh trong cơ thể có phản ứng gì, hắn nói một tràng:

- Hừ! Có khi nhân loại không bằng cả binh linh, thậm chí là ma thú, bọn họ có tư cách gì cười nhạo ta? Còn ta dù chỉ làm huyền binh giả hai năm nhưng tín niệm kiên định nhất trong lòng ta là: Chỉ khi xem binh linh là người thân thiết nhất của ta mới phát huy ra lực lượng thật sự.

Bây giờ tất cả binh linh bị lời nói của Vu Nhai chấn động.

Tạm không nói đến hai siêu binh linh, trong đó Khắc Liệt Luân Tư bị rung động nhất. Bởi vì Khắc Liệt Luân Tư từng chỉ điểm nhiều người làm sao ngưng tụ binh linh của mình, làm sao phát huy lực lượng mạnh nhất. Khắc Liệt Luân Tư từng rút một linh hồn ma thú để chế tạo binh linh.

Là đoàn tạo đại sư, Khắc Liệt Luân Tư phải học những điều này, nhưng gã chưa từng có suy nghĩ giống như Vu Nhai.

Khắc Liệt Luân Tư từ người có máu, thịt trở thành một binh linh công cụ, cảm xúc lớn nhất là tự ti, áp lực dù Khắc Liệt Luân Tư không nói, không biểu hiện ra ngoài nhưng cảm xúc đó tràn ngập trong lòng gã.

Khắc Liệt Luân Tư luôn không gian giới chỉ sau khi trở thành binh linh thiếu cái gì đó, giờ gã đã biết thiếu cái gì. Khắc Liệt Luân Tư mất đi tự tin, bá khí vốn có, mất đi cảm giác ưu việt của sinh mệnh trí tuệ. Những cảm giác này dấy lên vì câu nói của Vu Nhai, Khắc Liệt Luân Tư muốn khóc ròng. Nhưng Vu Nhai nói câu tiếp theo làm Khắc Liệt Luân Tư cảm thấy gã khóc hơi bị sớm.

Vu Nhai nồng nàn nhìn Thôn Thiên kiếm linh, nói:

- Cho nên ta xem A Ngân là lão bà, nàng là người ta yêu thương nhất!

Không phải lời Vu Nhai nói có sơ hở gì mà hai chữ A Ngân có sức chấn nhiếp quá mạnh, như tiếng sấm đánh tỉnh các binh linh chìm vào 'mộng'.

Yêu thương nhất? Không thể tin lời chủ nhân này nói.

Mới rồi Thôn Thiên kiếm linh hơi cảm động một chút, mãi khi nghe hai chữ A Ngân. Thôn Thiên kiếm linh một lần nữa muốn đâm Vu Nhai thủng lỗ chỗ. Bây giờ trong Minh Huyễn cổ lâm chỉ còn Cổ Đế Long Linh là không có thành kiến với Vu Nhai.

Cổ Đế Long Linh không biết Thôn Thiên kiếm linh có phải tên là A Ngân không, nó không rõ tính cách của Vu Nhai.

Không phải chỉ mình Cổ Đế Long Linh là không có thành kiến với Vu Nhai, đoàn sương Tinh Linh binh linh lại có phản ứng.

- A?

Vu Nhai cảm giác Huyền Binh Điển bỗng nhiên run lên. Vu Nhai không cảm nhận được Tinh Linh binh linh phản ứng, nhưng hắn cảm ứng Huyền Binh Điển run rẩy. Chẳng lẽ Huyền Binh Điển cũng bị hắn cảm động?

Cổ Đế Long Linh mở miệng hỏi:

- Tiểu tử, ngươi nói ngươi mới làm huyền binh giả hai năm?

Vu Nhai nửa thật nửa giả nói:

- Đúng vậy! Lúc trước ta bị người hãm hại dùng huyền binh phong kín các gân mạch trong cơ thể, không có cao thủ giúp ta. Mãi khi A Ngân xuất hiện phá phong ấn.

Vu Nhai thầm hưng phấn, kế hoạch dụ dỗ rất thuận lợi.

Cổ Đế Long Linh nhìn Vu Nhai chằm chằm như muốn nhìn thấu hắn.

Vu Nhai cố gắng giấu đi Huyền Binh Điển trong cơ thể, tuyệt đối không được để Cổ Đế Long Linh nhìn ra.

Tuy Cổ Đế Long Linh mà biết Vu Nhai có Huyền Binh Điển không chừng nó đồng ý ngay, nhưng hắn không thể đánh liều, xác suất không cao. Nhìn Thôn Thiên kiếm, Thí Thần Ma Nhẫn là biết, làm siêu thần binh có ai đồng ý bị đè ép?

Đương nhiên nếu không có Thôn Thiên kiếm linh giúp đỡ thì Vu Nhai giấu mấy cũng vô dụng, Cổ Đế Long Linh nhìn thấu ngay.

Ngay cả Bắc Đẩu binh phòng đại nhân đều nhìn thấu được Vu Nhai. Không phải nói Cổ Đế Long Linh đánh bại được binh phòng đại nhân, nó chỉ là một binh linh, trừ uy nhiếp ra không có sức chiến đấu gì. Trừ phi Cổ Đế Long Linh mượn lực lượng trận pháp.

Dù là Thôn Thiên kiếm linh, nếu nàng chỉ là một thanh kiếm thì cũng không có sức chiến đấu. Mỗi lần Thôn Thiên kiếm linh xông ra đều dùng huyền binh của Vu Nhai, nếu không có huyền binh chống đỡ thi nàng không làm được gì.

Thật ra rất khó dự đoán về Thôn Thiên kiếm linh, nàng có lực lượng cắn nuốt, có lẽ sẽ dùng được.

Cổ Đế Long Linh nhìn Vu Nhai thật lâu sau đó nặng nề thở dài:

- Ài, đáng tiếc, nếu ngươi không lãng phí ba năm thì có lẽ ta sẽ theo ngươi.

Cổ Đế Long Linh tiếp tục bảo:

- Hợn nữa thiên phú của ngươi hơi kém, không phải cao cấp nhất. Nếu là người hai mươi mấy năm trước chăc chắn ta sẽ lựa chọn, xem ra ông trời không muốn cho ta lại xuất thế.

Vu Nhai ngẩn ngơ. Người hai mươi mấy năm trước, là Độc Cô Chiến Phong sao?

Đi đâu cũng gặp Độc Cô Chiến Phong! Chiến ý của Vu Nhai càng hừng hực, xúc động muốn đánh bại Độc Cô Chiến Phong càng mãnh liệt hơn.

- Tại sao ngươi không đi theo hắn nếu thiên phú của nàng đáng sợ như vậy?

- Ha, vì hắn không có sự chân thành với binh linh như ngươi, đi theo hắn sợ là ta chỉ có kết cuộc bị nuốt.

- Ta đã hiểu, hắn không phát hiện ra ngươi đúng không?

Vu Nhai không lấy làm lạ, loại người như Độc Cô Chiến Phong chỉ có cảm tình với huyết mạch của mình, gã làm gì xem binh linh là đồng bạn được?
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top