Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 650: Địa binh sư
Quan Vân Long âm trầm nói:

- Đang đột phá địa binh sư sao? Không biết nhận thêm một đao của ta còn có thể đột phá không?

Từ khi nào tay Quan Vân Long cầm một thanh quan đao to, lần này là đao thật.

Thất hoàng tử không thể để Quan Vân Long ra tay, quát ngăn lại:

- Đủ rồi, đừng quên đây là nơi nào.

Quan Vân Long nhíu mày, một lúc sau mới đáp:

- Xin lỗi thất hoàng tử, bởi vì tiện chủng này đã từng thương tổn muội muội của ta nên không nhịn được.

Quan Vân Long không miễn cưỡng, gã cất quan đao to, nói:

- Tạm thời tha cho ngươi một mạng. Hy vọng ngươi có cơ hội ra sân trong kế hoạch thần binh, khi đó ta sẽ cho ngươi biết kết cuộc nhục nhã Quan gia ta.

- Nếu như là người của Độc Cô gia không biết có thu lại kiếm đã rút ra và dính máu?

Có lẽ Vu Nhai đang đột phá địa binh sư nên giọng hắn hư vô nhưng rõ ràng lọt vào tai mọi người. Đám người chợt nhớ lúc trước người này nói trước kia hắn tên là Độc Cô Nhai.

Đúng vậy, nếu là Độc Cô gia sẽ rút kiếm về sao? Sẽ không, đa số người Độc Cô gia sẽ không làm như vậy.

- Ngươi . . .!

- Rút về còn muốn rút ra? Ha ha ha ha ha ha! Quan gia chỉ có thế.

Vu Nhai cuồng cười, thanh âm hư vô. Thân hình Vu Nhai chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt mọi người, bất giác hoa cỏ ven đường nở rộ như mùa hè. Phía cuối đường mơ hồ cảm giác hơi thở địa binh sư, Vu Nhai đã đột phá.

- Tiện chủng chết tiệt!

Quan Vân Long tức giận người run run, gã đúng là không thể hành động không kiêng nể gì như Độc Cô gia. Quan gia đúng như Vu Nhai đã nói, hạng hai vạn năm. Từ khi Huyền Binh đế quốc dựng nước đến nay Đao vực hành tỉnh chưa từng vượt qua Kiếm vực.

- Quan huynh cần gì để bụng như vậy? Ai cũng biết Độc Cô gia tự phụ, có một ngày sẽ gieo nhân nào gặt quả ấy.

Cao thủ Hô Diên gia của Tiên vực tới gần nói:

- Huống chi người này chỉ là tiện chủng Bắc Đầu, không phải người Độc Cô gia.

- Nếu Độc Cô gia sẽ xuống dốc thì đã sớm bị, tại sao ngàn năm qua vẫn đứng sừng sững ở Bắc cương đế quốc?

Cao thủ Dương gia thuộc Thương vực lạnh nhạt nói:

- Đương nhiên hắn nói một câu làm ta không thích nghe, hạng hai vạn năm? Vạn năm bao giờ? Tuy đây không phải chuyện đáng để khoe nhưng Dương gia Thương vực của ta cũng thường chiếm vị trí hạng hai, bao gồm trong thời đại này.

Quan Vân Long chuyển mục tiêu sang Dương gia:

- Ngươi . . .!

Cao thủ Dương gia thuộc Thương vực thản nhiên nói:

- Ngươi hãy nghĩ kỹ, đừng buộc ta rút thương ra, nếu không đấu ra trò thì ta sẽ không thu về.

Mặt Quan Vân Long đỏ hồng, cao thủ Dương gia thuộc Thương vực đnag mỉa mai gã vừa thu đao. Người xung quanh tim đập nhanh lắng nghe, đặc biệt đám công tử trác táng Trầm Lâm Trúc mở rộng tầm mắt. Đối diện hoàng tử, nhi tử của hoàng đế rút về huyền binh của mình là sỉ nhục.

Đây chính là thiên tài thượng lục tỉnh sao? Quả nhiên là ai nấy tự phụ, nhưng thử hỏi trong cường giả thế hệ trẻ của đế đô có mấy ai không kiêng nể gì như bọn họ? Đây là sự quyết đoán của mười tám gia tộc binh khí Huyền Binh đế quốc.

Đương nhiên nếu ở trước mặt hoàng đế thì dù là Độc Cô gia cũng phải cụp đuôi, dù người trẻ tuổi không chịu, thế hệ trước sẽ buộc bọn họ. Trong tổ huấn các gia tộc binh khí có một điều là trung thành với hoàng đế. Còn những hoàng tộc khác thì tùy tình huống, dù đó là ai, có thân phận gì.

Thất hoàng tử cố nén tức giận:

- Nếu các vị muốn quyết đấu thì trong Hoàng thành có khá nhiều nơi để đấu.

Gã đường đường là Thất hoàng tử, mệnh lệnh của gã trở thành sỉ nhục? Đây đúng là nhục nhã cho Thất hoàng tử. Nhưng phải công nhận dù gã là hoàng tử cũng không dám tùy tiện ra lệnh cho gia tộc lĩnh chủ thượng lục tỉnh.

Thất hoàng tử nói:

- Nhưng ta thấy kế hoạch thần binh của Huyền Thần điện sắp bắt đầu, khi đó các ngươi không tránh khỏi có va chạm, ráng nhịn là hơn.

Cao thủ đại biểu bốn hành tỉnh không lên tiếng, im lặng trở về chỗ ngồi của mình. Tất nhiên bọn họ sẽ không chiến đấu vào lúc này, nhưng bão lòng đã uấn nhưỡng.

Mọi người trong Ngự Hương viên thở hắt ra, tình hình căng thẳng đã kết thúc. Buổi dạ hội bình thường này ra nhiều chuyện khiến người bất ngờ. Ác đồ, phù văn sư, lẻn vào Hoàng thành, đấu tranh nghề nghiệp, các giai đoạn kinh tâm động phách.

Đám người Trầm Lâm Trúc nhìn hướng Vu Nhai rời đi, bọn họ nhớ lại quá khứ, con mắt xoay tròn. Chân chất, rụt rè, xấu xa vô sỉ, gan to bằng trời, bá đạo cứng rắn, đâu mới là Vu Nhai?

Có một điều chắc chắn rằng Vu Nhai rất đáng sợ.

Đúng rồi, Liễu Mị Nhi thường ngày điêu ngoa sao bây giờ lặng im? Liễu Mị Nhi bị đánh mông trước mắt bao người.

Mọi người chợt nhớ vấn đề này, tìm kiếm hội trường nhưng không thấy bóng dáng Liễu Mị Nhi đâu.

Liễu Mị Nhi không còn mặt mũi tiếp tục dự tiệc, nhân dịp mọi người tập trung chú ý vào thiên tài bốn hành tỉnh thì lặng lẽ rời đi. Một lúc sau đám người nghe tiếng hét văng vẳng.

- Tên khốn họ Vu, có giỏi đừng đến bái phỏng sư phụ của ta, nếu không lão nương sẽ cho ngươi đi vào không đi ra.

Đi vào không đi ra? Liễu Mị Nhi muốn làm gì họ Vu?

Đám người thầm nghĩ:

- Bà nội nó, bị tên vô sỉ kia ảnh hưởng tâm tình.

Mọi người phớt lờ hai cây thiết côn lúc này đang câm nín nhìn trời, lầm bầm:

- Liễu sư muội . . .

Một cây gậy sắt chợt lên tiếng:

- Chết tiệt, so tài nhận tài liệu rèn thua hắn, vũ lực thì hắn đã đến địa binh sư. Đúng như hắn nói, huyền binh bản mệnh của hắn không phải Thâm Hải Huyền Tinh Chuy mà là một cục gạch. Chúng ta làm sao thắng hắn đây?

- Dùng rèn.

Một cây gậy sắt khác đáp:

- Nếu hai ta hợp tác chưa chắc sẽ thua về vũ lực.

Mãi đến bây giờ vẫn không ai biết tên của tinh anh Thần Tượng hành tỉnh được người tôn kính, thậm chí không người nhớ biệt danh Thần Tượng hành tỉnh.

Hai cây thiết côn thầm suy nghĩ cách báo thù cho Liễu sư muội, nếu ai biết trong đầu bọn họ nghĩ gì chắc chắn sẽ nói: Các ngươi cũng bị tên vô sỉ nào đó ảnh hưởng cảm xúc.

Dạ hội tiếp tục nhưng không còn không khí vừa rồi, bữa tiệc vội vàng kết thúc. Mọi người biết sau này Liễu Mị Nhi khó thể lộ mặt trong Hoàng thành, thiếu nữ đáng thương bị người đánh mông.

Mọi người không biết là nhờ chuyện này Liễu Mị Nhi tiến bộ phù văn vùn vụt.

Vu Nhai không biết có một nữ nhân chăm chỉ vì hắn, lúc này hắn đã ra khỏi Hoàng thành. Có Thất hoàng tử ra lệnh, Vu Nhai rời Hoàng thành suôn sẻ. Tuy Thất hoàng tử không thích câu cuối cùng của Vu Nhai nhưng vẫn cảm thấy hắn đáng giá đầu tư.

- Địa binh sư, thì ra đây chính là địa binh sư.

Vu Nhai tản bộ trên đường cái Hoàng thành, cảm nhận lực lượng địa binh sư. Nếu nói hoàng binh sư là tìm con đường thuộc về mình, kiên định tín niệm vô địch thì địa binh sư là sinh sôi không dứt.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 651: Địa diễn mệnh luân
Lúc trước Vu Nhai khiến hao cỏ trọng sinh, huyền khí trọng sinh là ảnh thu nhỏ của lòng ôm thiên hạ hoàng đạo vô cực, địa binh sư có cảm giác tương tự. Nhưng địa binh sư không phải lòng ôm kiếm1 mà là dung hượp cùng mặt đất, cùng hít thở với mặt đất, huyền binh bản mệnh thật sự trưởng thành.

Như biến huyền binh bản mệnh thành thực vật trồn xuống đất, nở hoa kết trái.

Đây là một đẳng cấp binh linh thật sự có ý thức. Trước kia tuy binh linh hoàng binh sư hoàn chỉnh nhưng chỉ có 'hình', tức là ngoại hình trưởng thành. Địa binh sư là 'ý' trưởng thành.

binh linh hoàng binh sư chỉ có thể dựa vào huyền binh giả khống chế, địa binh sư thì kết nối với binh linh, cùng phối hợp.

Nhưng kết nối và dung hợp binh linh chỉ thích hợp cho người dung hợp binh linh bình thường, không hợp với Vu Nhai, Độc Cô Cửu Tà có binh linh cường đại. Thâm Hải Huyền Tinh Chuy, Tinh linh thần nỗ của Vu Nhai rất thích hợp để dùng.

Nhưng điều này không có nghĩa là đám người Độc Cô Cửu Tà không có thu hoạch đặc biệt nhờ vào địa binh sư. Dù là binh linh sớm có ý thức cường đại vẫn cần cố gắng khi là địa binh sư. Những binh linh này trước kia được thế hệ trước hoặc người khác bồi dưỡng, không hoàn toàn thuộc về bọn họ nên ngay lúc này phải biến nó thuộc về mình, dung hợp vào lực lượng của mình, chặt chẽ không thể tách rời.

Tức là hoàng binh sư mượn dùng lực lượng binh linh, địa binh sư là biến lực lượng của binh linh thành của mình.

- Địa diễn mệnh luân . . .

Vu Nhai lấy Thần Huyền Khí Điển ra giở mục địa binh sư, đập vào mắt là bốn chữ địa diễn mệnh luân. Vu Nhai biết rõ tiêu đề tu luyện đệ lục trọng Thần Huyền Khí Điển, tiêu đề của mỗi trọng đều cực kỳ quan trọng.

Vấn đề làh iện tại giống y như lúc Vu Nhai thấy đệ ngũ trọng hoàng đạo vô cực, tiêu đều trúc trắc, thậm chí càng tệ hơn.

Từ cấp bậc thấp lên cấp cao danh xưng càng lúc càng khó hiểu, Vu Nhai càng khó khăn lĩnh ngộ thứ bên trong. Nói thật là mãi khi Vu Nhai ra khỏi Hoàng thành mới nghĩ thông hoàng đạo vô cực.

Đúng vậy, mãi khi Vu Nhai đi ra Hoàng thành chứ không phải lúc ở Ngự Hương viên. Bởi vì khi Vu Nhai đạt đến địa binh sư còn đang suy tư sự khác nhau giữa hai thứ.

Tại sao lúc Vu Nhai là hoàng binh sư vẫn có thể kích phát sự sống thức tỉnh? Rõ ràn Vu Nhai không hề lòng ôm thiên hạ.

- Khi đó chắc là mình tiềm thức xem những hoa cỏ bị mình hút đi lực lượng là chiến hữu nên bản năng cho chúng sinh mệnh. Khi đó hoa cỏ thấy mình như bình dân gặp hoàng đế, được vua ban phước. Cảm giác địa binh sư là hoa cỏ xem ngươi là đồng loại, một đồng loại lợi hại một chút.

Tuy hiệu quả giống nhau nhưng khác hẳn đối với hoa cỏ, tức là khác về bản chất lực lượng.

Tựa như một nông thôn nhỏ bỗng nhiên gặp hoàng đế đến thăm, tiếp đó vị vua ban cho đồ tốt, đây là cảm giác hoàng binh sư. Địa binh sư là một cường giả xuất thân từ nông thôn rồi áo gấm về quê, cường giả vẫn là đồng hương của họ, vẫn thân thiết gọi hàng xóm đại thúc đại thẩm, tặng bao nhiêu là thứ tốt.

Vu Nhai có những cảm giác này là kết quả hắn tu luyện đến cực độ.

Đối với nhiều hoàng binh sư thì bọn họ không biết hoàng đạo vô cực là cái gì, họ chỉ biết hoàng binh sư cần tu luyện duy ngã độc tôn, chờ ma pháp2 lên đến độ cao nhất định thì trùng kích vào địa binh sư. Bọn họ làm sao biết hoàng binh sư có ý cảnh thứ hai? Nhiều người khi đến đỉnh hoàng binh sư chưa một lần kích phát ra cảnh tượng hoa cỏ trọng sinh.

Loại người này chẳng những tụt dốc thua xa cùng đẳng cấp mà khi đột phá cũng gặp bình cảnh liên tục.

Có lẽ có người như Vu Nhai tiến vào ý cảnh thứ hai của hoàng binh sư, tức là cảm giác lòng lo thiên hạ, cho rằng đó là hoàng đạo cực độ thật sự, cứ thế thẳng tiến rồi cuối cùng chết không có chỗ chôn.

Ý cảnh thứ hai của hoàng binh sư không phải lòng lo thiên hạ mà là tìm ra đường của mình, chỉ vì chứ 'hoàng' quấy nhiễu làm nhiều người khi xúc phát cho rằng phải làm vua, tạo phúc vạn dân.

Có người không có loại cảm giác đó mà là tà niệm như 'Lão tử muốn nuốt thiên hạ' nhưng vẫn là con đường đó, vẫn đạt đến cực hạn hoàng đạo.

- Địa diễn mệnh luân . . .

Suy nghĩ của Vu Nhai quay về đệ lục trọng Thần Huyền Khí Điển, trước sau như một có một tầng huyễn ảnh, nhưng lần này huyễn ảnh càng khó hiểu hơn, tựa sương mù mông lung, không biết sương mù đó là cái gì.

- Không lẽ phải đẩy ra từng tầng sương mù, khai thiên tích địa sao?

- Nếu khai thiên thì chắc phải đợ tới thiên binh sư.

Vu Nhai phu định suy nghĩ của mình, không quan tâm huyễn ảnh nữa mà khắc chữ công pháp vào óc, bắt đầu vận chuyển. Vu Nhai cảm giác trong huyền khí của mình thêm một hơi thở sức sống.

Đúng vậy, dù là huyền khí hay các huyền binh bản mệnh trong cơ thể Vu Nhai không thay đổi gì nhiều, chỉ thêm một hơi thở.

Lách cách lách cách!

Vu Nhai nghe các Tinh linh binh linh vui vẻ hú hét.

Các binh linh cảm thấy rất sung sướng. Sau khi vào địa binh sư dù là huyền binh bản mệnh bị thương hay cơ thể bị thương đều nhanh chóng chữa lành. Trước mắt huyền binh cần hồi phục nhất dĩ nhiên là Tinh linh thần nỗ. Nhưng Vu Nhai không biết khi tu luyện địa binh sư đến mức tận cùng thì Tinh linh thần nỗ có hồi phục ngoại hình ban đầu không?

- Chỗ này là công hội võ học, xin hãy đưa ra chứng minh hội viên của ngươi.

Vu Nhai hỏi thẳng:

- Ta là người sáng sớm đánh ra Miên Hoa quyền, xin hỏi Tiễn Linh tiểu thư đã về công hội võ học chưa?

Nếu ma pháp sư cường đại nhất định hành động thì Tiễn Linh đứng mũi chịu sào, Vu Nhai nhất định phải tìm ra nàng ngay.

Trên đường đi Vu Nhai vận chuyển đệ lục trọng địa diễn mệnh luân Thần Huyền Khí Điển và Huyền Cực Đỉnh quyết một lần, cơ bản củng cố lực lượng địa binh sư. Còn các yếu quyết khác của địa binh sư thì chờ rảnh rỗi Vu Nhai mới tu luyện, nghiên cứu sau.

Vu Nhai dứt lời, các nhân viên công tác dùng quanh ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn.

Vu Nhai hỏi lại lần nữa:

- Xin hỏi Tiễn Linh tiểu thư đã về công hội võ học chưa?

Nhân viên công tác phản ứng lại, nhanh chóng nói:

- Đã về nhưng đi rồi, nàng có nhắn lại là nếu ai tìm nàng thì bảo là nàng đi Huyền Thần điện tìm bằng hữu.

- Đa tạ.

Vu Nhai gật đầu định đi nhưng giây sau ngoái đầu hỏi:

- Có ma pháp sư nào tìm Tiễn Linh không?

Nhân viên công tác gật đầu, nói:

- Có, mới nãy có mấy ma pháp sư tới tìm, hình như là sư tỷ của Tinh Tinh đại tiểu thư trong Huyền Binh ma pháp tháp.

Nhân viên công tác nói xong thụt lùi hai bước, vì sao người trước mắt gã từ dễ tân biến thành . . .

Vu Nhai chửi thề:

- Bà nội nó!

Vu Nhai lắc người biến mất trước cửa công hội võ học.

Mọi người nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ tin đồn là thật? Người lúc sáng đánh ra Miên Hoa quyền là nam nhân Tinh Tinh đại tiểu thư thích? Kẻ đáng thương, đừng nói là Huyền Binh ma pháp tháp không bao giờ để Tinh Tinh đại tiểu thư gả cho người, dù có chăng nữa cũng sẽ gả cho thế tử Mông thân vương, còn hắn là cái đinh gì?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 652: Đệ tử của nàng bị bắt (1)
Nhưng mới rồi thanh niên toát ra sát khí rất kinh khủng.

- Mau thông báo cho thế tử đại nhân, người tên Vu Nhai xuất hiện, có khả năng xích mích với người ma pháp tháp.

Trong một góc bên ngoài công hội võ học có hai kẻ lén lút, một người nói chuyện, người kia gật đầu đi.

Người còn lại nhíu mày nhỏ giọng nói:

- Có tin đồn hắn đã rời khỏi đế đô tại sao còn dám trở về?

Hoàng Phủ Cung chú ý từng hành động của Vu Nhai, Huyền Binh ma pháp tháp. Hoàng Phủ Cung biết rõ chuyện người ma pháp tháp đi kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu tìm Vu Nhai bị đánh ra, nhưng gã cho rằng hắn đã rời khỏi đế đô.

- Không thể nhanh hơn sao?

Vu Nhai không biết thế tử Mông thân vương theo dõi mình, hắn bắt một ma thú bay chuyên môn đón khách chở người lao nhanh hướng Huyền Thần điện. Tuy nhiên Vu Nhai đã quen Tiểu Thúy nhanh như chớp, tốc độ của con ma thú bay này như con rùa, biết đến bao giờ mới tới Huyền Thần điện?

- Đây đã là nhanh nhất, đế đô không cho phép ma thú bay vượt qua tốc độ này.

- Không cho phép bay siêu tốc? Cha nó, cùng lắm là bị phạt tiền, lão tử trả cho ngươi, nhiêu đây đủ không?

Vu Nhai ném ra một túi kim tệ, lần đầu tiên hận đế đô quá to, hắn không ngờ chỗ này còn có luật giao thông.

Người điều khiển ma thú bay nhìn kim tệ trong tay, đồng ý:

- Tốt, đi đây!

Tốc độ ma thú bay nhanh hơn nhiều, nhưng không lâu sau bốn phía bị kỵ sĩ bay bao vây, là người quản lý giao thông trên trời. May mắn tốc độ của đám kỵ sĩ bay không quá nhanh, người điều khiển ma thú đón khách là cao thủ bay, không ngừng xuyên toa rượt đuổi. Kỵ sĩ bay bao vây tụ tập càng lúc càng nhiều, người điều khiển ma thú bay phải giữ một vài quy tắc.

Lúc trước Hạng giáo quan có nhắc Vu Nhai là không thể bay lung tung ở một vài chỗ trong đế đô, ví dụ bên trên vài gia tộc.

- Grao!

- Tiểu Thúy, rốt cuộc ngươi đã đến!

Vu Nhai thấy Tiểu Thúy thì nhẹ nhõm hơn nhiều, lúc ở trước cửa công hội võ học hắn đã triệu hoán nó.

Vu Nhai không cần biết quy tắc gì đó, nếu có luật thì cứ dùng tốc độ phá vỡ. Tuy nhiên khá nhiều tọa kỵ bay theo sau lưng Tiểu Thúy, có một số là kỵ sĩ giao thông không gian, có kỵ sĩ vài đại thế lực.

Vu Nhai nhảy lên lưng Tiểu Thúy, lạnh lùng nói:

- Cha nó, lão tử là huynh đệ của Trầm Lâm Trúc, ai dám đuổi theo ta thì sáng sớm ngày mai lão tử sẽ cùng địa ca Trầm Lâm Trúc đến viếng nhà!

Vu Nhai không tin đám công tử trác táng sẽ theo luật nên lôi tấm mộc Trầm Lâm Trúc ra. Quả nhiên đám kỵ sĩ quốc gia hay kỵ sĩ thế lực đều khựng lại.

Trong khoảnh khắc đó Vu Nhai đã biến thành đốm đen, có muốn rượt theo cũng không kịp. Sau Hoàng Phủ đại tướng quân là gậy túc nào đó nhảy mũi.

- Tiểu Thúy, ngươi biết Tiễn Linh ở đâu không? Nàng còn trong Huyền Thần điện không?

Vu Nhai nghe Tiểu Thúy truyền lại suy nghĩ, mắt lóe tia sáng. Tuy không trao đổi bằng lời được nhưng Vu Nhai ở chung với Tiểu Thúy lâu, hắn biết đại khái ý của nó. Vu Nhai miễn cưỡng đoán sau khi Tiễn Linh ra khỏi thành lập tức chạy về Độc Cô gia, nàng không biết ba người Huyết Lệnh ở trong một tửu quán ngoài thành. Cho nên Huyết Lệnh không thấy Vu Nhai1 ra thành.

Tiễn Linh trở về công hội võ học muốn tìm Đan Đạo Hùng.

Tiễn Linh định nói với Đan Đạo Hùng chuyện Vu Nhai có cách chữa mắt cho Thủy Tinh, muốn gã ra mặt đòi nàng từ tay ma pháp sư cường đại nhất. Tiễn Linh hy vọng Đan Đạo Hùng sẽ cho Vu Nhai một lời hứa.

Tiếc rằng Tiễn Linh không tìm thấy Đan Đạo Hùng.

Tiễn Linh nghe nói Ngũ sư tỷ ở ngoài Hoàng thành giằng co với ba người Huyết Lệnh vì chuyện bọn họ chạy đến ngoại điện kỵ sĩ Huyền Thần điện lại bị đá ra. Tiễn Linh vội vàng chạy qua, khi nàng đến tửu lâu thì ba người Huyết Lệnh đã cùng Hạng giáo quan trở về Huyền Thần điện.

Hạng giáo quan nói:

- Nếu các ngươi cứ loanh quanh ngoài Hoàng thành sẽ khiến người nghi ngờ, vậy Vu Nhai ở trong thành càng nguy hiểm hơn. Hay là về trước đi, yên tâm, ta sẽ tìm cách hỏi thăm chuyện bên trong Hoàng thành.

Thế là Tiễn Linh bỏ lỡ cơ hội gặp nhóm Huyết Lệnh ngoài thành.

Tiễn Linh ra khỏi Hoàng thành là vì muốn biết Ngũ sư tỷ không tìm thấy Vu Nhai sẽ dùng thủ đoạn gì, cũng để báo cho ba người Huyết Lệnh biết nàng đã gặp hắn trong Huyền Binh ma pháp tháp, kêu bọn họ cảnh giác. Tiễn Linh đuổi theo đến Huyền Thần điện, thuận lợi gặp ba người Huyết Lệnh.

Lúc này bốn người đang đi dạo trên đường cái đằng trước Huyền Thần điện, trừ nói chuyện về Vu Nhai ra còn muốn đưa Tiễn Linh về.

Bây giờ Tiễn Linh không thể ở bên ngoài quá lâu, nàng phải chạy về xem tình hình Thủy Tinh thế nào.

Không lâu sau Vu Nhai chạy tới đường cái đằng trước Huyền Thần điện.

- Quả nhiên có dao động ma pháp!

Chỗ này đa số là kỵ sĩ dự bị ngoại điện Huyền Thần điện, tức là đệ tử. Trời chưa tối, con đường tràn ngập sức sống thanh xuân, rất náo nhiệt. Chút dao động ma pháp phủ bóng ma lên sức sống thanh xuân đơn thuần.

Lúc này có nhiều người chạy tới một góc con đường, xem tình hình chưa quá tệ, chỉ mới bắt đầu.

Huyết Lệnh lạnh lùng nói:

- Lại là các người, muốn làm gì? Chúng ta đã nói là Vu Nhai rời khỏi đế đô rồi!

- Rời khỏi đế đô? Có lẽ lúc trước Vu Nhai đã đi nhưng sau đó bị sư phụ của ta bắt, còn lộ bộ mặt xấu xí trước mặt sư muội. Sư phụ của ta sợ Tinh Tinh sư muội buồn nên không bắt hắn lại ngay, Vu Nhai thật sự tưởng chúng ta tha cho hắn? Tha cho loại nam nhân lòng lang dạ sói này? Mau nói ra tung tích của hắn!

Người dẫn đội vẫn là Ngũ sư tỷ, nàng vẫn nghĩ rằng ảo cảnh sư phụ của nàng tạo ra là thật. Ngũ sư tỷ cho rằng ma pháp sư cường đại nhất đã bắt được Vu Nhai, đúng là nữ nhân tội nghiệp.

Bốn người Huyết Lệnh biến sắc mặt nhìn nhau, đặc biệt là Tiễn Linh mặt trắng như tờ giấy.

Không thể trách được, đã trễ như vậy Vu Nhai chưa về, Tiễn Linh nói lúc trước hắn xuất hiện trong Huyền Binh ma pháp tháp. Tiễn Linh cứ nghĩ ra khỏi thành sẽ gặp Vu Nhai, nhưng nàng dợi đã lâu, chạy đi công hội võ học một chuyến rồi trở về Hoàng thành, cuối cùng đến Huyền Thần điện, sắp lên đường quay về Huyền Binh ma pháp tháp nhưng Vu Nhai vẫn không xuất hiện, thi ra đã bị bắt.

Tiễn Linh không biết là lúc đó Vu Nhai vội vàng rời đi không phải ra thành mà lẻn vào phòng của ma pháp sư cường đại nhất, càng không biết hắn xui xẻo lạc đường trong Hoàng thành, bị kéo đi tham gia dạ hội.

Tiễn Linh chợt nghĩ đến một vấn đè:

- Ngươi mới bảo Vu Nhai lòng lang dạ sói?

- Đúng vậy! Ta sớm nói nam nhân trong thiên hạ đều đen nhưng lúc trước Tinh Tinh sư muội cứ nhất quyết bảo nam nhân nàng thích không phải loại người đó. Ha ha, Vu Nhai bị sư phụ tạo áp lực liền lộ ra mặt thật.

Khi đó Ngũ sư tỷ cũng có mặt, âm trầm cười nói:

- Bây giờ Tinh Tinh sư muội còn đang đau lòng, ngươi là thị nữ của nàng còn rảnh rỗi ở đây tình tự?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 653: Đệ tử của nàng bị bắt (2)
Tiễn Linh bị ấn tượng ban đầu cứ cho rằng Vu Nhai thật sự bị bắt, vội vàng nói:

- Ta về ngay.

Tiễn Linh lo lắng cho Thủy Tinh, phớt lờ Ngũ sư tỷ nói 'tình tự'.

- Không cần sốt ruột, sư phụ nói muốn trông thấy ngươi. Ngươi là thị nữ theo bên cạnh Tinh Tinh sư muội, sẽ luôn ảnh hưởng Tinh Tinh sư muội. Vì để nàng yên lòng tu luyện, sư phụ muốn cho ngươi thấy bộ mặt của nam nhân kia, càng không mong ngươi bị nam nhân đó dụ dỗ.

Ngũ sư tỷ tiếp tục bảo:

- Nhưng xem ra ngươi chưa bị hắn dụ dỗ đúng không? Có vẻ ngươi không biết tung tích của nam nhân ghê tởm họ Vu. Theo ta thấy hắn lộ mặt thật trước Tinh Tinh sư muội cũng không mặt mũi gặp các ngươi, tự động bỏ trốn, quá ghê tởm. Thôi, Tiễn Linh và hai nam nhân kia đi theo chúng ta về, còn lại một người thông báo với Huyền Thần điện lập tức tìm Vu Nhai cho chúng ta. Nếu không thì hai nam nhân theo chúng ta về . . .

- Trở về cái đầu ngươi! Tự ngươi ghê tởm đừng đi ra làm người ta buồn nôn!

Lúc này trong không trung vang tiếng hú của khu phong thứu.

Một nam nhân từ trên trời giáng xuống, tốc độ siêu nhanh, tay cầm trường kích đâm hướng Ngũ sư tỷ. Ngũ sư tỷ bất ngờ không kịp đề phòng địa bị đánh bay.

Bùm một tiếng, huyền binh phòng ngự thuộc về ma pháp sư mở ra.

- Ngũ sư tỷ!!!

Lại là huyền binh phòng ngự, Vu Nhai đâm một kích không giết được Ngũ sư tỷ còn bị chấn văng ra xa. Huyền binh phòng ngự trên người Ngũ sư tỷ vỡ nát, mới rồi nàng còn đắc ý bây giờ bị thương nặng.

Đám người Huyết Lệnh, Tiễn Linh kinh kêu:

- Vu Nhai!

Tuy Ngũ sư tỷ bị thương nặng nhưng không trí mạng, có thể miễn cưỡng đứng lên.

Ngũ sư tỷ nhìn Vu Nhai chằm chằm, nói:

- Là ngươi? Ngươi còn mặt mũi trở về, dám xuống tay với ta? Ngươi chết chắc!

Vu Nhai cực kỳ bá đạo nói:

- Tại sao ta không mặt mũi trở về? Ngươi mới nói toàn là vớ vẩn, lão tử bị sư phụ của ngươi bắt? Buồn cười, xử nữ già vạn năm kia có thể bắt được ta sao?

Đúng như Vu Nhai dự đoán, đám người Ngũ sư tỷ muốn bắt Tiễn Linh về giao cho ma pháp sư cường đại nhất, nàng còn ám thị nhóm Ngũ sư tỷ là Tiễn Linh bị Vu Nhai dụ dỗ.

Ha ha, đương nhiên là sẽ bị dụ dỗ.

Bởi vì Vu Nhai không hề bị bắt, nếu Tiễn Linh liên lạc với hắn trước khi nhóm Ngũ sư tỷ đến đương nhiên biết hắn chưa bị bắt, vậy là ảo thuật ma pháp sư cường đại nhất đã làm với Thủy Tinh sẽ bị lộ.

Cho nên ma pháp sư cường đại nhất buông xuống tư thế kiêu căng cao quý của mình, muốn gặp thị nữ Tiễn Linh ti tiện. Tiếp theo dù Tiễn Linh có tin tưởng Vu Nhai cỡ nào cũng sẽ bị ma pháp xoay lòng vòng, cuối cùng không cho Thủy Tinh gặp lại hắn là hoàn thành, không cần tốn nhiều thời gian, công sức. Đương nhiên vì để phòng ngừa, tốt nhất là Vu Nhai vĩnh viễn biến mất.

Ngũ sư tỷ lau máu bên môi, lạnh lùng nói:

- Quả nhiên, sư phụ của ta nói đúng, thả ngươi đi là sai lầm, ngươi lại bắt đầu lừa dối người.

Các sư tỷ muội xung quanh phát ra ma pháp, Tô Lôi sư muội lúc trước còn hơi tin vào tình yêu giờ đây ánh mắt chán ghét nhìn Vu Nhai. Khi đó Tô Lôi cũng có mặt xem ảo thuật.

- Lừa dối sao? Vậy lão tử sẽ dùng hành động thực tế cho ngươi biết có phải lão tử đang dụ dỗ người không!

Vu Nhai thật sự không nhịn được, xử nữ già vạn năm vì khiến đệ tử băng thanh ngọc khiết như sắt thép nên dám làm tất cả, bây giờ nếu không ra mặt trời mới biết ma pháp sư cường đại nhất còn làm ra chuyện gì nữa. Đáng mừng là Tiễn Linh không bị ảo thuật ảnh hưởng, may mắn hơn là Vu Nhai kịp trở về trước nhóm Huyết Lệnh, Tiễn Linh bị bắt.

- Vu Nhai, rốt cuộc là sao?

Tiễn Linh choáng váng. Ngũ sư tỷ nói Vu Nhai bị bắt lộ ra bộ dáng xấu xí, hắn thì bảo là mình không bị bắt. Tiễn Linh ù ù cạc cạc.

Ngũ sư tỷ cười khẩy nói:

- Hành động thực tế? Ngươi muốn làm gì?

Ngũ sư tỷ muốn nhìn xem nam nhân ghê tởm này biểu diễn trò mèo gì.

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Hành động thực tế chính là . . . Trấn áp các ngươi, bắt cóc các ngươi, bức xử nữ già vạn năm giao Thủy Tinh ra.

Chuyện này Vu Nhai bất chấp, hắn nói xong lập tức ra tay. Trận chiến đầu tiên Vu Nhai lên địa binh sư là đấu với ma pháp sư, trong mấy người này chỉ có Ngũ sư tỷ là thực lực khá đáng sợ. Tuy nhiên Vu Nhai cùng ma pháp xông tới đánh lén khiến Ngũ sư tỷ mất sức chiến đấu, những người khác đối với hắn tuy không đến nỗi yếu ớt như bún nhưng muốn bắt giữ không khó.

Vu Nhai đánh ra Thất Tinh Đoạn Nguyệt, nói:

- Nếu lão tử bị bắt sẽ xuất hiện ở đây? Lão tử sớm tè ra quần bỏ tốn. Nếu lão tử bị bắt sẽ có cơ hội đạt đến địa binh sư? Nếu lão tử bị bắt dám khiêu khích sư phụ của các ngươi sao? Nếu lão tử bị bắt thì sư phụ biến thái của các ngươi thật sự cho ta dễ dàng rời đi? Hài chết.

Lời Vu Nhai nói đứng trên lập trường ảo thuật, lời nói vô cùng vững vàng, nếu không biết gì thì sẽ biểu hiện như vậy sao? Tiếc rằng không ai nghe hiểu, vì bọn họ không biết ảo thuật, không liên tưởng được.

Các nữ ma pháp sư cười khẩy nghe, vì rõ ràng bọn họ thấy Vu Nhai.

Đám người Tiễn Linh, Huyết Lệnh không ra tay. Tiễn Linh hết hoang mang, vì đúng như Vu Nhai nói, nếu hắn bị ma pháp sư cường đại nhất bắt lộ ra mặt xấu xí thì bây giờ đã ra tay vô tình. Đám Huyết Lệnh hơi nghi ngờ, vì Vu Nhai là loại người co được giản được, có thể lúc bị bắt hắn làm bộ làm tịch, sau đó trốn ra giở trò khác.

Nếu Vu Nhai biết suy nghĩ của nhóm 26 không biết nghẹn họng tới cỡ nào, hắn muốn khóc. Thì ra hình tượng của hắn đã đen đến tận đây, chiến hữu không thèm tin mình.

Không lâu sau Vu Nhai đánh gục mấy nữ ma pháp sư, huyền binh phòng ngự không chút tác dụng trước mặt hắn.

- Cự Xỉ, trói bọn họ lại.

Cự Xỉ lên tiếng, không chút thương hương tiếc ngọc cột các nữ ma pháp sư lại.

Khi Cự Xỉ định trói Tô Lôi sư muội thì Vu Nhai ngăn lại:

- Chờ chút.

Vu Nhai tới gần Tô Lôi sư muội dáng vẻ yếu đuối nhưng vì ảo thuật nên lộ biểu tình kiên cường với Vu Nhai.

- Ngươi đi đi, quay về nói cho sư phụ các ngươi, nói với xử nữ già vạn năm đó là đệ tử của nàng bị ta bắt, muốn cứu đệ tử về thì đổi với Thủy Tinh.

- Ta . . .

Biểu tình Vu Nhai nghiêm túc nói:

- Nói cho xử nữ già vạn năm nếu không mang Thủy Tinh tới thì lão tử sẽ tìm người hiếp hết đệ tử băng thanh ngọc khiết của nàng.

Vu Nhai tràn đầy sát khí hù Tô Lôi thụt lùi mấy bước, nàng ngẩng đầu hỏi:

- Sao . . . Sao ngươi có thể như vậy?

Vu Nhai lạnh nhạt nói:

- Là xử nữ già vạn năm ép ta. Nếu nàng đã không từ thủ đoạn thì lão tử chơi tới cùng.

Tô Lôi cảm thấy nam nhân trước mắt nàng là ác ma.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 654: Lâm Trúc trà lâu
Tô Lôi thầm nghĩ:

- Đúng rồi, sao Vu Nhai khác xa với người trong phòng sư phụ như vậy? Vu Nhai có ý gì? Cái gì mà sư phụ không từ thủ đoạn? Đã khi nào sư phụ không từ thủ đoạn? Người này chẳng những là ác ma còn không phải nam nhân, dám làm không dám nhận.

- Mặc kệ thế nào, về thông báo cho sư phụ biết đã.

Tô Lôi nhìn các sư tỷ một lúc sau đó cưỡi ma thú bay hướng Hoàng thành.

Tiễn Linh ngơ ngác nói:

- Vu Nhai, chuyện này . . .

- Đi, tìm chỗ yên lặng rồi ta sẽ giải thích với các ngươi.

Vu Nhai phất tay, tiếp tục bảo:

- Cự Xỉ, khiêng bọn họ đi đi. Đừng thương hương tiếc ngọc, tuy rằng bọn họ cũng là nữ nhân đáng thương, nhưng người đáng thương tất nhiên có chỗ đáng hận.

- Vô sỉ, ác đồ, sư phụ của ta sẽ không tha cho các ngươi!

Vu Nhai âm hiểm nói:

- Ta không vô sỉ với các người thì nàng sẽ tha cho ta sao?

Đang lúc Vu Nhai định mang mấy nữ nhân đi thì bên cạnh vang thanh âm ôn hòa:

- Vu Nhai đúng không? Sự việc chưa đến tình trạng kia, ta thấy hay là thả mấy vị ma pháp sư này đi, có lẽ còn đường cứu vãn, nếu không sợ là không ai bao che được cho ngươi.

Nam nhân mặc trang phục cực kỳ hoa lệ, tay cầm cây quạt ưu nhã, là thế tử Mông thân vương, Hoàng Phủ Cung.

Vu Nhai không thèm nhìn Hoàng Phủ Cung, hét to:

- Cút!

Người xung quanh Hoàng Phủ Cung đều bị quát lùi. Tuy thực lực của Hoàng Phủ Cung cũng đến địa binh sư nhưng gã ở trong đế đô, trước giờ chưa từng chịu tương khí đáng sợ như vậy. Hoàng Phủ Cung thụt lùi mấy bước.

Vu Nhai lạnh lùng lướt qua người Hoàng Phủ Cung. Thế tử của thân vương thì sao? Hôm nay Vu Nhai muốn gây lớn chuyện.

Thuộc hạ của Hoàng Phủ Cung định đuổi theo Vu Nhai nhưng bị gã cản lại, khó hiểu hỏi:

- Thế tử?

Hoàng Phủ Cung lạnh lùng nói:

- Tốt, rất tốt. Trước giờ không ai dám nói kiểu đó với ta, thật muốn nhìn xem hắn dựa vào cái gì vênh váo trong đế đô. Chỉ bằng vào kim bào Độc Cô gia sao?

Hoàng Phủ Cung lần nữa chịu nhục nhưng không quá tức giận, vì rất nhanh sẽ có màn kịch hay ho khác mở ra. Khiêu khích ma pháp sư cường đại nhất, thật không biết Vu Nhai ngốc nghếch hay quá tự phụ.

Sau khi Hoàng Phủ Cung trở về có điuè tra Vu Nhai nên biết hắn được kim bào.

- Vu Nhai, chúng ta đi đâu?

Tiễn Linh không biết nên làm sao. Vu Nhai quá to gan chọc vào ma pháp sư cường đại nhất lại gây sự với thế tử của Mông thân vương. Bây giờ tạm gác chuyện thế tử Mông thân vương một bên, nhanh chóng giải quyết chuyện trước mắt đã.

Vu Nhai thốt bốn chữ:

- Đi, đi Lâm Trúc trà lâu.

Không thể đi Huyền Thần điện, nếu không sẽ mất mấy nữ con tin. Vu Nhai ở trong đế đô lạ nước lạ cái, hắn có thể đi đâu? Vu Nhai chỉ mới đến đế đô một ngày.

Cuối cùng Vu Nhai nghĩ ra một chốn tuyệt vời.

Lâm Trúc trà lâu, tức là chỗ của Trầm Lâm Trúc. Lúc trước Trầm Lâm Trúc khoe khoang Lâm Trúc trà lâu tuyệt vời, oách như thế nào, muốn mời Vu Nhai đến chơi một lúc, khi đó thân phận Độc Cô Nhai chưa bị lộ. Bây giờ Vu Nhai vừa lúc mượn Lâm Trúc trà lâu làm căn cứ.

- Khách quan, mấy vị . . . A a. . . . . . Đây là?

- Ta là huynh đệ của thiếu gia hoặc đông gia của các ngươi, cho mượn trà lâu dùng một chút. Ngươi có thể thông báo với hắn, bảo là Vu Nhai huynh đệ biệt hiệu Độc Cô Nhai đến mượn trà lâu của hắn, nếu có hứng thú cứ lại đây chơi. Chỗ ta có mấy mỹ nữ đang chờ hắn.

Đám người Vu Nhai, Huyết Lệnh, Tiễn Linh đến Lâm Trúc trà lâu, bộ dáng hung hãn vào cửa. Một nam nhân cao to thô lỗ khiêng mấy nữ nhân, các nàng bị trói chung một chỗ. Cảnh tượng này không làm người rung động mới lạ.

Nam nữ đều đằng đằng sát khí, không biết là đến đá quán hay làm gì. Có lẽ mấy năm nay Trầm thiếu gia đắc tội nhiều người, không chừng mấy nữ nhân này là người của Trầm thiếu gia.

Thị giả nói nhanh:

- Vâng vâng, ta đi ngay bây giờ . . .

Thị giả thông báo cho chưởng quầy, tiếp theo chưởng quầy sai người xuất phát ngay.

Bốn người Vu Nhai đương nhiên là đằng đằng sát khí. Trên đường đi Vu Nhai kể lại sự việc cho nhóm Huyết Lệnh, Tiễn Linh nghe. Bọn họ không ngờ đường đường là ma pháp sư cường đại nhất lại làm chuyện hèn hạ như thế.

Đặc biệt là Tiễn Linh, nàng nghĩ mà sợ. Nếu bị mang về có lẽ Tiễn Linh không được gặp Thủy Tinh mà còn bị tảy não, không chừng . . .

Cho nên dù là Huyết Lệnh bình tĩnh hay Tiễn Linh không hiểu ra sao đều không chỉ trích Vu Nhai xúc động. Trừ cách này có thể cứu Thủy Tinh ra không còn cách nào nữa. Sư phụ? Học tập ma pháp với ma pháp sư cường đại nhất? Không thể nào, dù vị ma pháp sư này lợi hại đến mấy Thủy Tinh cũng không thể ở lại, nếu không sẽ có ngày giỏi ma pháp sư nhưng bị biến thái.

Trước khi Vu Nhai rời khỏi Hoàng thành không muốn dùng cách này đối đầu với ma pháp sư cường đại nhất, hắn chỉ muốn xác nhận xem xử nữ già vạn năm có bất chấp thủ đoạn không? Nếu ma pháp sư cường đại nhất chỉ chặn cơ hội không cho Vu Nhai, Thủy Tinh gặp mặt thì hắn có thể nhịn, từ từ tính tiếp. Dù sao Vu Nhai và Thủy Tinh biết sự thật, biết sư phụ của nàng dùng ảo thuật lừa nàng.

Nhưng ma pháp sư cường đại nhất đúng như tin đồn, chẳng những muốn bắt Tiễn Linh còn muốn tiêu diệt Vu Nhai chấm dứt tai họa ngầm, bắt hai trong ba người Huyết Lệnh. Hỏi sao Vu Nhai nhịn được nữa? Vu Nhai không nhịn, hắn đánh cược ma pháp sư cường đại nhất chú trọng đệ tử của mình. Tất nhiên Vu Nhai cũng muốn liều thứ khác, hắn không phải bị xúc động mất lý trí.

Lâm Trúc trà lâu không còn ai, khu phong thứu mạnh mẽ giáng xuống, nhóm Vu Nhai trói người ngay đường cái trước Huyền Thần điện, chuyện này đã đồn rùm beng. Khi đó có khá nhiều người đứng xem, nghe đoạn đối thoại. Có người nhiều chuyện đào ra khá nhiều tình báo rồi tuyên truyền, một nam nhân vì bên nữ nhân mình yêu mà đối đầu với ma pháp sư cường đại nhất.

Quá giật mình, tin đồn kiểu này đến đâu cũng truyền rất nhanh, dù rằng đế đô to lớn.

- Tuy kết quả đã sớm quyết định nhưng ta rất khâm phục nam nhân này.

- Ha ha ha ha ha ha! Lúc trước ta nói rồi, sở thích biến thái của ma pháp sư cường đại nhất sớm muộn gì sẽ có ngày bị bắn ngược. Thấy chưa, đến rồi.

- Nam nhân này thật đẹp trai, si tình . . .

Bất giác xung quanh Lâm Trúc trà lâu chật ních người bàn tán về chuyện này. Trời đã vào đêm nhưng càng ngày càng đông người tụ lại. Nhiều binh sĩ chạy đến nhưng không ra tay với Vu Nhai. Nếu là chuyện của ma pháp sư cường đại nhất thì giao cho nàng giải quyết, binh sĩ chỉ làm bộ dạng thuận tiện giữ trật tự. Hơn nữa nam nhân chiến đấu vì tình cảm này có thân phận bối cảnh, khi Thất hoàng tử nhận được tin có ra lệnh binh sĩ không được tham gia vào chuyện này.

Hơn nữa người ta là huynh đệ của Trầm Lâm Trúc.

Trầm Lâm Trúc thầm khóc thét trong lòng:

- Huynh đệ gì? Ta chỉ lỡ miệng.

Lúc này Trầm Lâm Trúc đã vào Lâm Trúc trà lâu.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 655: Ai nhanh hơn (1)
Trầm Lâm Trúc vừa nhận được tin tức liền từ Hoàng thành chạy về Lâm Trúc trà lâu. Trầm Lâm Trúc vốn tưởng thật sự có mỹ nữ gì Vu Nhai đưa cho gã để xin lỗi, cảm ơn. Kết quả trên đường đi Trầm Lâm Trúc nghe tin đồn lung tung, lần mò được sự thật.

Lần này Trầm Lâm Trúc không khóc thầm mà khóc thật trước mặt Vu Nhai:

- Đại ca, ta cho ngươi làm đứng đầu tứ công tử, ngươi đừng phá ta nữa được không?

Lần đầu tiên Trầm Lâm Trúc thấy hối hận vì cái tính gặp ai cũng thân.

Trầm Lâm Trúc thầm nghĩ:

- Ta nói này Vu Nhai huynh đệ, ngươi chọc ai không được sao lại đi gây hấn với xử nữ già vạn năm cái gì cũng dám làm?

Bực mình nhất là sự việc phát triển quá nhanh, làm Trầm Lâm Trúc trở tay không kịp.

Lúc này Vu Nhai nhàn nhã cầm quạt, nhàm chán khắc. Xung quanh trừ Trầm Lâm Trúc, nhóm Huyết Lệnh, Tiễn Linh ra không ai quấy rầy, cảm giác thật tốt. Tuy bên ngoài nhiều người rối loạn nhưng trong Lâm Trúc trà lâu yên lặng đáng sợ, gió mưa sắp đến.

Trong đám người, Hạng giáo quan nét mặt sa sầm nói:

- Lão Yến, bây giờ chúng ta nên làm sao? Không đi vào?

Đứng bên cạnh Hạng giáo quan là Yến đại nhân và mấy kỵ sĩ chính thức dưới tay. Bọn họ sớm biết tin tức ngay từ khi Vu Nhai gây sự trên đường cái trước Huyền Thần điện.

Đám người Yến đại nhân, Hạng giáo quan chạy vắt giò lên cổ đến Lâm Trúc trà lâu nhưng không vào trong tìm Vu Nhai mà lẫn vào đám người.

Hạng giáo quan cá tính nóng nảy khó hiểu, không biết tối nay là lần thứ mấy gã lặp lại câu hỏi.

Hạng giáo quan thầm rít gào trong lòng:

- Ngày thứ nhất, chúng ta mới đến đế đô ngày thứ nhất, ngày thứ nhất!

Cuối cùng Hạng giáo quan đã biết cái gì gọi là sai lầm một lần để hạn ngàn thu. Đương nhiên Hạng giáo quan không hạn người khác mà hận mình. Lúc trong công hội võ học nếu không phải Hạng giáo quan tò mò về Miên Hoa quyền, tò mò xem mấy phút, quay qua quay lại không thấy Vu Nhai đâu, để hắn chạy vào Hoàng thành, cuối cùng gây ra tình trạng bây giờ. Dù lúc này Hạng giáo quan xông vào Lâm Trúc trà lâu ngăn cản Vu Nhai, thả mấy ma pháp sư trở về chẳng lẽ xử nữ già vạn năm chết tiệt, độc ác kia sẽ tha cho Vu Nhai sao?

Không thể nào. Nhưng để mặc Vu Nhai tiếp tục gây ầm ĩ không biết sẽ tiến triển đến mức nào. Điều duy nhất đáng mừng là khi Hạng giáo quan nhận được tin lập tức nhốt hết kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu lại, nếu không thì cả đám sẽ xông lên trợ trận cho Vu Nhai. Khi ấy càng khó cứu vãn, không chừng toàn quân bị diệt tại đây.

Hạng giáo quan không biết là dù Vu Nhai có lẻn vào Hoàng thành hay không thì sự việc không thể dàn xếp êm thắm.

- Chờ.

- Lão Yến, rốt cuộc ngươi có mưu mô gì, nói mau đi! Đừng lặp lại mãi một chữ này, ta nghe nhàmlỗ tia. Chúng nên lao ra giúp Vu Nhai hay sao? Cho một câu đi!

Hạng giáo quan rất bực mình, bọn họ đứng trong đám người đợi hai canh giờ, gã hỏi mấy lần nhưng Yến đại nhân chỉ bảo chờ làm gã sốt ruột muốn chết.

- Ngươi đã quên sao? Chúng ta phải tin tưởng Vu Nhai. Nếu Vu Nhai dám làm như vậy là đã có tính toán riêng, tuy hắn không có phần thắng nhưng chúng ta trừ tin tưởng ra không còn cách nào khác.

Yến đại nhân thấy Hạng giáo quan rất đáng thương bèn giải thích rằng:

- Chúng ta không chỉ nhìn mà là chọn thời cơ tốt mới ra ngoài. Ngươi nên hiểu rằng nếu bây giờ chúng ta đứng ra, dù chọn con đường nào cũng không có ích. Chúng ta không phải đối thủ của ma pháp sư cường đại nhất. Không thể nào giúp Vu Nhai canh giữ mấy nữ nhân đó, nếu làm vậy Huyền Thần điện sẽ không tha cho chúng ta, nên biết rằng trong Huyền Thần điện có nhiều người gai mắt chúng ta. Còn cướp mấy nữ nhân khỏi tay Vu Nhai rồi trả về càng khó đi.

- Nhưng đối thủ của Vu Nhai là ma pháp sư cường đại nhất trong Huyền Binh đế quốc chúng ta, làm sao tin hắn đây?

Hạng giáo quan cũng hiểu những đạo lý này, nhưng gã không tưởng tượng ra Vu Nhai có cách gì kiềm chế được ma pháp sư cường đại nhất.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 656: Ai nhanh hơn (2)
Yến đại nhân lắc đầu, nói:

- Ta cũng không biết, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ hắn.

- Giúp? Chúng ta làm sao giúp? Ngươi nói thời cơ tốt nhất là cái gì?

Hạng giáo quan cảm giác mình hỏi hơi nhiều, buộc Yến đại nhân không thích nói chuyện không ngừng giải thích cho gã nghe.

Yến đại nhân thản nhiên nói:

- Ngươi không thấy vệ binh xung quanh không quấy rầy Vu Nhai sao? Tại sao?

Mắt Hạng giáo quan, mấy kỵ sĩ chính thức lóe tia sáng. Đúng vậy, tại sao?

- Tuy không biết Vu Nhai đã làm gì nhưng chắc chắn trong Hoàng thành xảy ra chuyện, nếu không thì tại sao vệ binh không lên tiếng? Tại sao Vu Nhai chọn Lâm Trúc trà lâu? Có tin đồn nói chủ nhân của Lâm Trúc trà lâu là Trầm Lâm Trúc, tôn tử của Trầm đại nguyên soái Trầm gia là huynh đệ với Vu Nhai.

Yến đại nhân phân tích:

- Không phải Vu Nhai hoàn toàn không có chuẩn bị, hắn đang dựa thế. Tuy chúng ta không biết tại sao chỉ trong một ngày Vu Nhai đã có năng lực lớn như vậy.

Hạng giáo quan vẫn hơi lo lắng nói:

- Có vẻ tiểu tử này không phải không có hy vọng, nhưng chỉ dựa vào bấy nhiêu đó có được không? Bệ hạ còn phải thỏa hiệp ma pháp sư cường đại nhất vài điều kiện.

Yến đại nhân mở miệng nói:

- Đương nhiên không được, nên chúng ta cần làm thêm chuyện. Độc Cô Cửu Tà đã tìm người Độc Cô gia, đám người Ngọc Vấn Hiền thì tìm bằng hữu của Hoàng Phủ đại tướng quân trong đế đô. Đừng quên Hoàng Phủ đại tướng quân đã nói sẽ viết thư kêu các bằng hữu trông nom kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu.

Thì ra Yến đại nhân không nhốt hết kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu, gã lên kế hoạch mượn người nào có thể mượn được.

- Hoàng Phủ Dụ và huynh đệ của hắn cũng có tên có tuổi trong đế đô.

Hạng giáo quan ngẩn người, vẫn lắc đầu không yên lòng, vì trong số đó không có ai đủ để lay động ma pháp sư cường đại nhấtq, trừ phi Độc Cô Cửu Tà tìm được siêu cao thủ của Độc Cô gia.

- Chỉ những người này có đủ không? Bọn họ thật sự sẽ ra mặt giúp đỡ Vu Nhai sao?

- Không biết, điều chúng ta có thể làm chỉ có bấy nhiều, ta nhgĩ Vu Nhai đang liều mạng.

Yến đại nhân lắc đầu, nói:

- Tiếp theo chờ xem Vu Nhai có thể đàm phán với ma pháp sư cường đại nhất không? Ta tin tưởng Vu Nhai dám làm như vậy chắc chắn là nắm đằn cán, chỉ cần có lý thì là lúc chúng ta ra mặt.

Đúng vậy, Vu Nhai liều là đây.

Vu Nhai liều lý, liều những người có thể giúp hắn khống chế tình hình, vì hắn nắm lý nên bọn họ sẽ đứng ra giúp đỡ. Trước đó Vu Nhai phải đàm phán với ma pháp sư cường đại nhất.

Trong lòng Vu Nhai vững vàng hơn đám Yến đại nhân, Hạng giáo quan. Vì Vu Nhai biết sau khi thể hiện phù văn trước mặt Thất hoàng tử, chỉ cần hắn phơi bày ảo thuật và lời nói dối của ma pháp sư cường đại nhất có lẽ Thất hoàng tử sẽ đứng về phía hắn.

Vu Nhai không quan tâm phải trả cái giá gì.

Như đám Huyết Lệnh suy nghĩ, Vu Nhai co được giãn được, từ khi hắn lên đến địa binh sư thì trái tim vô cùng kiên cường. Nhịn một chút không có nghĩa là sau này không được, thêm nữa cùng lắm là Vu Nhai thiếu Thất hoàng tử một nhân tình chứ không phải bán mạng cho gã, hắn không ngốc.

Trong lòng Vu Nhai mong đợi một vài đại thần xuất hiện nhưng không quá chắc ăn, nên hắn mới liều một keo.

Tóm lại mục đích hiện giờ của Vu Nhai là dụ ma pháp sư cường đại nhất đến đất, trước mắt ba ongười vạch bộ mặt xấu xí của nàng. Đúng vậy, Vu Nhai muốn cho tất cả nhìn xem ai mới là xấu xí. Chỉ cần vạch mặt ma pháp sư cường đại nhất thì lực lượng dân chúng cũng là một loại thế, đừng quên dân chúng trong Huyền Binh đế quốc không quá thích ma pháp sư.

- Đến rồi, người Huyền Binh ma pháp tháp đã tới!

Trong lúc Yến đại nhân, Hạng giáo quan nói chuyện thì phía chân trời có mấy chục nữ nhân như tiên nữ dưới trăng, nhưng mặt ai nấy lạnh băng, đằng đằng sát khí làm đám người đứng xem thụt lùi vài bước.

Rầm!

Cửa cái tầng hai Lâm Trúc trà lâu bị đạp sập, mấy chục nữ nhân đáp xuống đất. Mọi người thấy rõ dẫn đầu là một nam nhân trung niên nhưng không biết có phải là ma pháp sư cường đại nhất kiêm xử nữ già vạn năm trong truyền thuyết không.

Ngay khi mấy chục nữ nhân vào Lâm Trúc trà lâu chợt vang giọng Vu Nhai:

- Bạo lực quá, đây là tài sản cá nhân của Trầm huynh, sao mấy người phá hoại vậy?

Chỉ cao thủ có mặt mới nghe thấy lời này, bây giờ mà nói mát thì không phải Vu Nhai gan go bằng trời mà là thô thần kinh.

Vu Nhai tiếp tục bảo:

- Các người sợ người ta không biết người Huyền Binh ma pháp tháp các người vô sỉ cỡ nào sao? Muốn người ta xem chúng ta đàm phán?

Đúng vậy, vì cửa bị đạp sập nên nhiều cao thủ thông qua tòa lầu khác nhìn thấy tình huống trong Lâm Trúc trà lâu, tim rớt cái bị ch. Tiểu tử này nói câu đó là sao?

Bọn họ quan sát tình huống bên trong, Vu Nhai ngồi ngay ngắn ngay chính giữa Lâm Trúc trà lâu, có mấy người đứng cạnh hắn. Sau lưng Vu Nhai là mấy nữ ma pháp sư bị bắt cóc.

Có một người lén lút chuồn đi, tất nhiên là Trầm Lâm Trúc Trầm đại công tử.

Vu Nhai gọi lại Trầm Lâm Trúc:

- Trầm huynh, ngươi là chủ nhân của Lâm Trúc trà lâu, bọn họ làm sập trà lâu của ngươi là ngang ngược đúng không?

Mọi người chú ý thấy Vu Nhai bận rộn khắc miếng thiết, không lẽ giây lát miếng thiết sẽ biến thành phi đao? Nhưng phi đao mạnh mấy có tác dụng gì trước mặt ma pháp sư cường đại nhất?

- Cái kia . . . Ta tặng trà lâu cho . . .

Trầm Lâm Trúc phản ứng siêu nhanh, gã nhanh chóng quyết định tặn Lâm Trúc trà lâu cho Vu Nhai. Tuy Trầm Lâm Trúc là tôn tử của Trầm địa nguyên soái nhưng gia gia không chỉ có một tôn tử. Nếu Trầm Lâm Trúc đắc tội ma pháp sư cường đại nhất không chừng sẽ bị gia gia đánh gãy chân.

Tiếc rằng Vu Nhai ngắt lời Trầm Lâm Trúc:

- Đương nhiên ta cũng có trách nhiệm, yên tâm, chỉ xong việc ta sẽ bồi thường mọi hư hao cho Trầm huynh. Nhưng nếu Trầm huynh là chủ nhân chỗ này không biết có thể ở lại đây làm chứng không?

Trầm Lâm Trúc nói nhanh:

- Không thể . . .

Người đến thấy bộ dáng Vu Nhai thản nhiên thì chán ghét nói:

- Họ Vu, đừng làm bộ làm tịch nữa, mau thả Ngũ sư muội ra rồi tự tuyệt đi, ta bảo đảm không tổn thương người khác, nếu không thì mọi người có mặt ở đây đều chết, chúng ta tuyệt đối không tha cho người liên quan đến ngươi.

Nữ nhân gọi Ngũ sư tỷ là sư muội vậy chắc nàng là đệ tử trung tâm của ma pháp sư cường đại nhất.

- Mọi người có mặt tại đây? Không liên quan ta, ta chỉ là . . .

Nữ ma pháp sư dẫn đầu nói:

- Hừ! Chẳng phải trà lâu này là của ngươi sao? Tại sao bảo là không liên quan ngươi?

Một nữ ma pháp sư tức giận nói:

- Nhị sư tỷ đừng nói nhảm với bọn họ, trực tiếp bắt hết cứu Ngũ sư tỷ ra.

Thì ra là Nhị sư tỷ của Huyền Binh ma pháp tháp, chắc thực lực mạnh đến mức Vu Nhai không làm gì được nàng. May mắn Vu Nhai không cần đánh nhau với Nhị sư tỷ.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 657: Hai lão nhân
- Ta chỉ là . . .

Trầm Lâm Trúc buồn bực muốn chết, gã muốn khoe ra thân phận sau đó chuồn đi.

Vu Nhai cắt ngang lời Trầm Lâm Trúc:

- Cứu Ngũ sư tỷ của các người? Ta nói rồi, nếu ma pháp sư cường đại nhất không đến thì đừng hòng mang người đi, cút ngay!

Miếng sắt trong tay Vu Nhai bay ra gác lên cổ đám người Ngũ sư tỷ, tiếp tục bảo:

- Các người cứ thử xem ma pháp nhanh hơn hay miếng sắt của ta nhanh?

- Ngươi dám . . .

Vu Nhai cười khẩy nói:

- Đã đến nước này ngươi nói xem ta có dám không?

Vu Nhai ra lệnh, Cự Xỉ, Lữ Nham rút huyền binh ra bao vây đám người Ngũ sư tỷ.

Vu Nhai trầm giọng nói:

- Mau cút đi, nếu ma pháp sư cường đại nhất không đến đừng hòng ta thả người.

Nhị sư tỷ bình tĩnh nói:

- Chỉ bằng vào ngươi mà muốn gặp sư phụ của ta?

- Lúc trước ta nói rồi, chẳng lẽ sư muội của các người không truyền lời sao? Ta đã nói nếu sư phụ của các người không đến thì ta sẽ tìm mấy ác đề chấm dứt băng thanh ngọc khiết của những sư muội này.

Vu Nhai âm hiểm nói:

- Phải rồi, Trầm huynh tìm mấy ác đồ giùm ta được không? Ta biết ngươi giỏi chuyện này, giúp huynh đệ một lần đi.

Trầm Lâm Trúc đã chạy đến cầu thang đột nhiên bị Vu Nhai la lớn làm gã dựng đưng lông tơ, rất muốn chết.

- Ngươi sẽ chết rất tảm.

- Vẫn câu nói cũ, cái gọi là ma pháp sư cường đại nhất Huyền Binh đế quốc chúng ta nếu đã không từ thủ đoạn thì đừng trách người khác cũng bât chấp tất cả. Ta đếm ba tiếng nếu các người còn ở trong trà lâu là ta sẽ xé y phục của một người ném đi. Không biết khi đó sư phụ biến thái, thích sạch sẽ của các ngươi có nổi khùng không? Còn đứng vững trong đế đô được không?

Bây giờ Vu Nhai là tên côn đồ trong mắt các nữ nhân, một tên tội phạm ác ôn, tên khốn kiếp đáng chết. Nhưng đã đến nước này, Vu Nhai không thể không ác.

Mặc kệ bị thế nhân nhìn như thế nào, trong lòng hắn cứng rắn như thép, ánh mắt quyết tâm làm người ta không dám nghi ngờ hắn đang hù dọa.

- Một, hai . . .

- Chúng ta đi.

Nhị sư tỷ xoay người rời đi, nàng không biết khi sư phụ thấy đệ tử bị lột sạch phơi bày trước công chún sẽ có phản ứng gì. Nhị sư tỷ càng không biết Vu Nhai có thật sự tìm mấy tên lưu manh đến không? Nhị sư tỷ vội vàng mang các sư muội trở về. Thực lực của Nhị sư tỷ rất mạnh, mạnh hơn Vu Nhai nhiều. Nhưng như Vu Nhai nói, Nhị sư tỷ không nhanh bằng miếng sắt của hắn, nàng buộc lòng phải trở về tìm sư phụ.

Ồn ào!

Dân chúng xôn xao. Nam nhân si tình này thật sự buộc đám nữ ma pháp sư rút lui, hắn đối chọi với ma pháp sư cường đại nhất. Nam nhân này si tình đến điên cuồng. Mọi người yên lặng chờ đợi tình thế phát triển.

Những người thấy tình huống tầng hai nhìn Vu Nhai chậm rãi ngồi xuống, tiếp tục khắc miếng sắt. Vu Nhai vô cùng bình tĩnh. Xung quanh Lâm Trúc trà lâu càng lúc càng nhiều người tụ tập, tối nay là một đêm thức trắng.

Trong lúc mọi người chờ đợi thì cách Lâm Trúc trà lâu không xa, trong một tửu lâu vang lên thanh âm say xỉn.

- Khụ khụ, ta nói này lão Kiều, sao nhậu một bữa mà xung quanh trở nên náo nhiệt vậy? Không lẽ trời đã sáng? Không đúng, còn tối đen, hay ta bị quáng gà?

Hai lão nhân ngồi trong phòng riêng yên lặng uống rượu.

Người tên lão Kiều nói:

- Hì hì, chắc ngươi sắp xuống lỗ rồi. Bây giờ còn là buổi tối, chắc đế đô chúng ta ra chuyện gì thú vị, hay đi ra xem thử?

Lão nhân thứ nhất lên tiếng:

- Ngươi mới xuống lỗ, chẳng qua ta uống nhiều hơn ngươi.

Lão nhân lắc lư đứng dậy, hỏi:

- Náo nhiệt? Có gì hay mà xem, ta đi về ngủ.

Lão nhân nói xong lao ra cửa sổ, biến mất không còn bóng dáng.

- Lão già này mỗi lần đều không chịu xỉn quắc cần câu trước mặt người khác, không chịu trả tiền. Thôi, may mà còn rượu, ta tự uống. A phải rồi, hôm nay thấy thần vạn của thanh niên kia hơi giống lão Hàng.

Lão nhân họ Kiều chợt nghĩ ra điều gì, nhíu mày, sau đó lắc đầu tiếp tục uống rượu.

Đúng vậy, lão nhân họ Kiều chính là trưởng lão bí ẩn đã giúp Vu Nhai trong Huyền Thần điện.

Hai lão nhân thờ ơ với bên ngoài náo nhiệt.

Lão nhân thứ nhất vì đã say, không muốn xấu mặt trước bằng hữu nên đi. Còn lão nhân bí ẩn họ Kiều thì tự uống rượu đến sáng. Lão bản tửu quán biết rõ hai lão nhân là ai, có lực lượng gì nên sẽ không ai quấy rầy nhã hứng của lão nhân họ Kiều. Dù lão nhân họ Kiều say trong phòng riêng mấy ngày mấy đêm cũng không ai quấy rối.

Nhưng đêm nay đã định trước bọn họ sẽ bị quấy rầy.

Không biết là mấy giờ, có lẽ trời sắp sáng. Khí thế siêu mạnh đột nhiên phô thiên cái địa ập hướng Lâm Trúc trà lâu, bao gồm tửu quán của lão nhân họ Kiều.

Lão nhân họ Kiều chậm rãi mở mắt lờ đờ, nhỏ giọng nói:

- Ủa? Đây là hơi thở của xử nữ già vạn năm, xảy ra chuyện gì?

Lão nhân họ Kiều lắc đầu, nói:

- Mặc kệ là chuyện gì, bớt chọc vào nữ nhân biến thái này là hơn. Xem bộ dáng hình như có ai chọc nàng, oán khí khủng bố thế này, ai có can đảm như thế?

Lão nhân họ Kiều nói không muốn dính vào nhưng rẩt tò mò.

Vấn đề này như con kiến bò trong lòng lão nhân họ Kiều, lão rất muốn đi xem một chút nhưng do quá say, lão lười nhúc nhích. Rốt cuộc có ra hay không? Lão nhân họ Kiều rối rắm.

Cùng lúc đó, lão nhân thứ nhất cũng băng khoăn, do dự, bên tai như có vô số con ruồi. Lão nhân mới về nhà đã bị tiểu đệ tử đáng yêu quấn quýt nhức đầu. Vấn đề là lão nhân uống say, nửa mê nửa tỉnh. Khi lão nhân uông rượu luôn canh thời gian chính xác, lúc lão rời khỏi tửu quán chưa hoàn toàn say, mãi khi về nhà mới gục.

Tiếp theo lão nhân có phản ứng khi say là nói lung tung, hôm sau sẽ quên hết. Ví dụ lão nhân hứa đủ điều đến ngày thứ hai là quên sạch, có thể lão sẽ thấy đủ loại ảo giác. Cho nên lão nhân không muốn say quắc cần câu trước mặt người khác, có mấy lần lão bị xấu mặt, hứa lung tung bị người cười chê, trấn lột, đành khóc hận móc túi ra.

Tối hôm nay lão nhân chưa hoàn toàn say, nhưng vì lúc trước từng xảy ra nhiều bi kịch, lão bản năng không phân rõ tiểu đệ tử trước mắt là thật hay giả, cưỡng ép mình đi ngủ.

Đúng vậy, sau khi lão nhân đi ngủ là không còn hành động say sưa.

- Lão già chết tiệt, mau tỉnh lại, nếu không tỉnh thì ngày mai ta sẽ nói lão say rồi hứa cho ta một bảo bối!

Liễu Mị Nhi buồn bực muốn chết, nàng đã kêu lão nhân một canh giờ nhưng lão không chịu tỉnh. Tên khốn vừa xé giấy vừa đánh mông nàng cứ ám ảnh trong đầu Liễu Mị Nhi, nàng không chỉ muốn biết tại sao không giải được phù văn trận đó càng muốn báo thù.

Về chuyện bị đánh mông tuy Liễu Mị Nhi tức giận nhưng không dám nhắc đến báo thù. Mặc dù Liễu Mị Nhi điêu khoa nhưng cũng lương thiện, khi Vu Nhai rời đi đang đột phá, nàng cứ ngăn cản không cho hắn đi, may mắn cuối cùng hắn thuận lợi đột phá nếu Liễu Mị Nhi không biết làm sao bù đắp lỗi lầm. Liễu Mị Nhi tự cho rằng Vu Nhai vội vã rời đi là vì đột phá.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 658: Nàng thích nữ nhân (1)
Đúng vậy, đối với huyền binh giả còn chuyện gì quan trọng hơn đột phá?

Huống chi còn là đột phá một đẳng cấp lớn.

Nhưng với tính cách của Liễu Mị Nhi làm sao chịu cho qua? Dù phải liều mạng nàng cũng quyết đồng quy vu tận với hắn, không thể nào nói kiểu như có giỏi đừng đến bái phỏng sư phụ của ta.

Ngôn ngữ bá đạo của Vu Nhai làmlòng Liễu Mị Nhi có chút khác lạ.

Thiếu nữ bình thường hoặc nhiều hoặc ít tôn sùng nam nhân cường đại, đặc biệt là nam nhân có khí phách anh hùng. Khi đó Vu Nhai gan góc đánh bay Quan Vân Long trước mặt Thất hoàng tử, còn nói tuyệt đối sẽ không rút kiếm về, thật là . . .

Không chỉ mình Liễu Mị Nhi, nhiều thiếu nữ có mặt đều thẫn thờ. Vu Nhai khiến hoa cỏ hồi sinh thể hiện sự dịu dàng, thiếu nữ đều thích hoa. Quan Vân Long dùng tương khí xé nát hoa, tên khốn họ Vu khiến hoa nở rộ, chuyện lãng mạn biết mấy?

- Tuy khi đó tên khốn kia biểu hiện rất nam nhân nhưng có một chuyện không nam nhi, với thực lực của hắn muốn thoát khỏi người ta thì khó lắm sao? Trước mặt bao nhiều người đánh mông người ta, không nam nhân chút nào!

Tuy Liễu Mị Nhi không tỏ vẻ muốn liều mạng với Vu Nhai nhưng nàng vẫn ai oán.

- Còn nữa, hắn dùng phù văn ta sở trường nhất đả kích ta trước mắt bao người, không nể mặt ta. Đáng ghét nhất là hắn còn lau tay dính dầu vào y phục của ta, ghét quá.

Liễu Mị Nhi vừa tha thứ Vu Nhai vừa thầm mắng hắn, tâm tình vô cùng phức tạp.

Liễu Mị Nhi thấy sư phụ không chịu tỉnh đành dùng tuyệt chiêu mạnh nhất:

- Lão già chết tiệt, mau tỉnh lại, nếu không ta nhổ sạch râu và tóc của lão, để lão không thể tìm Kiều gia gia uống rượu trong mấy tháng!

Người uống rượu với lão nhân họ Kiều chính là Liễu đại sư trong truyền thuyết. Với đầu Liễu đại sư cảm thấy bốn phía là ảo cảnh, lời đệ tử nói như muỗi kêu ong ong. Nhưng khi Liễu đại sư nghe Liễu Mị Nhi hù câu này thì lông tơ dựng đức, sắp tỉnh lại, nhưng lỡ không phải thật thì sao? Có vẻ Liễu đại sư bị tổn thương chuyện này rất sâu, sâu vô cùng.

- Hì, ta nói này Mị Nhi, ngươi vội vàng kêu sư phụ tỉnh lại là có chuyện gì?

Liễu đại sư thấy tiểu đệ tử nhe hai răng cọp thì đánh rùng mình, hơi tỉnh rượu.

Liễu Mị Nhi nói thẳng:

- Ta bị người khi dễ.

- Cái gì? Ực, ngươi bị khi dễ? Bình thường ngươi hay ăn hiếp người ta mới đúng?

Liễu đại sư tỉnh táo hơn chút, nhưng lời lão nói làm Liễu Mị Nhi rất muốn đánh người.

Liễu Mị Nhi thầm nghĩ:

- Không phải ta chủ động khi dễ người khác, ta chỉ phòng ngừa sói!

- Đúng vậy! Ta bị người khi dễ, hơn nữa bị khi dễ bằng phù văn.

Tiếp theo Liễu Mị Nhi kể đại khái tin bom tấn làm Liễu đại sư tỉnh rượu một nửa. Chờ Liễu Mị Nhi kể xong, Liễu đại sư hoàn toàn tỉnh táo. Dù sao Liễu đại sư là siêu cao thủ, nếu lão muốn tỉnh táo thì chút men say không thể đánh gục lão. Liễu Mị Nhi không kể chuyện bị đánh mông.

Biểu tình Liễu đại sư nghiêm túc nói:

- Theo ngươi nói thì nàng thi triển thủ pháp gì trong phù văn trận, nhưng chắc chắn không phải thủ đoạn vô sỉ gì mà còn trong phạm trù phù văn.

- Nhưng tại sao ta không giải được?

- Ngươi mới nói lúc trước hắn họ Độc Cô nhưng không biết vì lý do gì mà không lấy họ Độc Cô. Tức là trước kia hắn thuộc người Độc Cô gia?

Liễu Mị Nhi gật đầu, nói:

- Đúng vậy! Tên khốn đó đã nói như thế.

Liễu đại sư đi tới đi lui, lầm bầm:

- Không lẽ lão bất tử Độc Cô gia nghiên cứu ra cái gì? Trước kia nghe hắn nói ở trong tuyệt địa bí ẩn của Độc Cô gia nghiên cứu phù văn chủng tộc cổ xưa.

Liễu đại sư lên tiếng:

- Đi, chúng ta đi tìm tên tiểu tử kia, nhìn xem hắn có bản lĩnh bí ẩn gì.

Liễu Mị Nhi chớp mắt hỏi:

- Bây giờ sao?

Thế này gấp gáp quá đi? Giờ là hừng đong, trời sắp sáng, Liễu Mị Nhi đánh thức sư phụ chỉ vì muốn Liễu đại sư phá giải phù văn trận đó, vậy là ngày mai nàng có thể đi tìm Vu Nhai báo thù, nhốt hắn ba ngày ba đêm gì đó.

Liễu đại sư nói:

- Ngươi nói hắn đang đột phá đúng không? Hì hì, địa binh sư không đơn giản, tu luyện đến mức tận cùng như hắn thì càng khó khăn hơn. Chúng ta xuất hiện hợp thời giúp hắn một phen.

Lý do quá gượng ép, khóe môi Liễu Mị Nhi co giật.

- Hơn nữa tiểu tử kia muốn bái phỏng ta đúng không? Sau khi ta trở về biết tin lập tức đi tìm hắn đủ thấy ta chú trọng phù văn sư. Nên biết phù văn sư chúng ta quá ít người, nhiệt tình chút cũng không có gì lạ. Trước kia tiểu tử này là người Độc Cô gia nhưng bây giờ không phải, có lẽ có ma sát gì đó với lão bất tử Độc Cô gia. Hắn nắm giữ bí mật của lão bất tử Độc Cô gia, nếu chúng ta đi ngay bây giờ chắc chắn hắn sẽ rất cảm động, sau đó dâng bí mật đó ra, ha ha ha ha ha ha!

Trán Liễu Mị Nhi nổi gân xanh, thì ra hàng này sốt ruột là vì đây. Tim Liễu Mị Nhi đập nhanh, sư phụ chú trọng phù văn sư của Độc Cô gia như vậy, không lẽ đối phương thật sự lợi hại?

Chẳng lẽ họ Vu rất giỏi phù văn?

Liễu Mị Nhi siết chặt nắm tay, nàng sẽ không nhận thua. Nàng mới là thiếu nữ phù văn sư thiên tài, nàng muốn làm sư tỷ trả mối thù bị đánh mông.

Liễu Mị Nhi thầm nghĩ:

- Phải rồi, có khi nào hắn nói ta đánh thua tìm trưởng bối đến giúp? Chỉ mong hắn đừng quá bướng, mong sư phụ đừng đột nhiên nổi nóng, nếu không chẳng biết tên khốn vô sỉ đó sẽ nói ra những thứ gì.

Liễu đại sư ôm lòng hưng phấn, âm hiểm và mong chờ xuất phát đi Huyền Thần điện, lão còn mang theo Liễu Mị Nhi.

Hai người không biết là Vu Nhai lẻn vào Hoàng thành không phải đến viếng Liễu đại sư, trước đó hắn không biết Liễu đại sư là ai. Địa binh sư của Vu Nhai nhờ Thần Huyền Khí Điển trợ giúp nên đã thuận lợi đột phá.

Điều duy nhất Liễu đại sư, Liễu Mị Nhi đoán đúng là Vu Nhai có khá nhiều phù văn bí ẩn khó lường. Điều này không liên quan đến lão già Mê Thành, cho đến nay lão chưa nghiên cứu ra phù văn của Đế Long tộc. Là Vu Nhai dùng Đế Long kiếm kỹ kích phát long văn trên bộ đồ khắc long, nhờ đó thành công phá phòng ngự quang minh thánh tử, buộc người đó đi.

Tóm lại Liễu đại sư xuất hiện, Vu Nhai đang mong chờ một vị "Đại thần" xuất hiện, nhưng lão đến kịp không?

Như mới nói, lão nhân họ Kiều cảm giác hơi thở đáng sợ của ma pháp sư cường đại nhất, quả nhiên nàng tự mình đến. Ma pháp sư cường đại nhất đáp xuống Lâm Trúc trà lâu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vu Nhai bình tĩnh ngồi đối diện.

Đám người Ngũ sư tỷ trông thấy ma pháp sư cường đại nhất thì kích động kinh kêu:

- Sư phụ . . .

Tuy ma pháp sư không được yêu thích ở đế đô nhưng nhờ có sư phụ mạnh mẽ che chở nên đám người Ngũ sư tỷ chưa từng chịu khổ như thế này, thậm chí cực kỳ kiêu căng với vài nam nhân. Hôm nay đám Ngũ sư tỷ sợ muốn chết, thì ra cũng có loại nam nhân liều mạng.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 659: Nàng thích nữ nhân (2)
Nhưng khiến lão nhân Ngũ sư tỷ khó hiểu là lúc trước nam nhân này bị sư phụ bắt rõ ràng lộ bộ mặt xấu xa, tại sao bây giờ trở nên si tình như vậy? Hay là lúc trước hắn giả bộ để sống?

Dù Vu Nhai giả bộ cũng đủ chứng minh không phải tất cả nam nhân trong thiên hạ đều xấu xí như thế?

Đám người Ngũ sư tỷ vừa tức giận, sợ hãi, lo lắng vừa suy nghĩ vấn đề này. Chẳng lẽ tồn tại ngoại lệ? Tinh Tinh sư muội tìm được một nam nhân chịu liều mạng vì nàng?

Lúc Vu Nhai giải thích vụ việc cho đám người Tiễn Linh, 26l, 44l, 45 lnhưng không cho nhóm Ngũ sư tỷ nghe được.

Ma pháp sư cường đại nhất lạnh lùng nói:

- Các ngươi thật vô dụng, thành sự không đủ bại sự có thừa.

Đám người Ngũ sư tỷ toát mồ hôi lạnh ròng ròng.

Ma pháp sư cường đại nhất tiếp tục bảo:

- Thôi, chỉ tại nam nhân này quá âm hiểm, lát trở về cố gắng tu luyện đi.

- Vâng, đa tạ sư phụ.

Ngũ sư tỷ như được ân xá, may mắn sư phụ không so đo. Ngũ sư tỷ không biết rằng ma pháp sư cường đại nhất hận không thể đập bẹp bọn họ ra, hận không thể trục xuất cả đám ra sư môn. Nhưng trục xuất đám Ngũ sư tỷ có lẽ bọn họ sẽ gặp nhiều chuyện tình cảm động, không chừng lại rơi vào tình yêu, từ nay sống hạnh phúc, sinh ra nghi ngờ những gì sư phụ dạy, ma pháp sư cường đại nhất tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra.

Ma pháp sư cường đại nhất phớt lờ đám người Ngũ sư tỷ, lạnh lùng cười:

- Thật không ngờ ngươi giỏi diễn kịch như vậy.

Ma pháp sư cường đại nhất vẫn cắn chặt lúc trước nàng bắt được Vu Nhai, chứ không nói 'ngươi là nam nhân Tinh Tinh thích?', vậy chẳng phải là tự lộ ảo thuật?

- Thủy Tinh đâu?

Vu Nhai thản nhiên nói:

- Là Đan Tinh Tinh bị ngươi bắt cóc, tại sao không mang nàng đến.

- Ngươi có tư cách bàn điều kiện với ta, gặp Tinh Tinh sao?

Ma pháp sư cường đại nhất hờ hững, chán ghét nhìn Vu Nhai. Nàng tuyệt đối sẽ không tha cho người này. Ma pháp sư cường đại nhất thậm chí muốn dùng thái độ mạnh mẽ giết Vu Nhai và bằng hữu của hắn để chấn nhiếp tất cả. Vu Nhai là nam nhân đầu tiên khiến ma pháp sư cường đại nhất không kịp trở tay từ khi nàng đến đế đô.

Vu Nhai nửa cười nửa không nói:

- Không có tư cách? A, ngươi cũng đã ở trước mặt ta.

Sự bình tĩnh của Vu Nhai làm người ta khâm phục.

- Là ngươi đang muốn tìm chết.

Vu Nhai nói:

- Dù ta không đến tìm chết thì ngươi sẽ tha cho ta sao? Rõ ràng ta không làm gì nhưng lại vu oan nói ta bị ngươi bắt, ngươi đại nhân rộng rãi tha cho, cuối cùng ta lộ bộ mặt xấu xí trước Thủy Tinh? Xấu xí cái con khỉ!

Vu Nhai nói đến cuối cùng chửi um sùm, hắn không bình tĩnh được. Xử nữ già vạn năm còn Diệt Tuyệt sư thái hơn cả Diệt Tuyệt sư thái, Lý Mạc Sầu hơn cả Lý Mạc Sầu.

- Đừng nói nhảm nữa, mang Thủy Tinh đến đây ngay, nếu không những đệ tử của ngươi sẽ không còn mặt mũi. Yên tâm, ta sẽ không để các nàng chết, ta sẽ các nàng trở thành ác mộng cho kẻ biến thái thích sạch sẽ như ngươi, để ngươi vĩnh viễn không thể quay về cái băng thanh ngọc khiết buồn nôn đó!

Vù vù vù vù vù!

Trong phút chốc mấy chục miếng thiết bay lên vòng quanh đám người Ngũ sư tỷ, chỉ cần ma pháp sư cường đại nhất nhúc nhích một cthú thì những miếng thiết này sẽ cắt rách y phục của bọn họ. Đúng vậy, chỉ có y phục.

- Hay, tiểu tử, mặc kệ kết quả như thế nào, lão tử phục ngươi.

Lúc này những người trông thấy tình huống trong Lâm Trúc trà lâu đều rống lên, đặc biệt là vài nam nhân không có hảo cảm với ma pháp sư cường đại nhất. Bọn họ khâm phục, cảm động hành động hết sức phản kháng vì tình yêu của Vu Nhai.

Hôm nay dù như thế nào Vu Nhai đều nổi tiếng, khích lệ nhiều thiếu nữ, thiếu niên không dám chống đối gia tộc.

- Đúng vậy! Thất ra nữ nhân già này là nữ đồng, nàng thích nữ nhân nên bắt đệ tử của mình cũng giống như nàng.

- Nữ đồng? Cái này khó nói, không chừng nàng tự nuôi mấy nam nhân, mỗi ngày vui đùa với nhau. Tâm lý thì biến thái không cho nữ đệ tử khác có nam nhân, băng thanh ngọc khiết buồn nôn, nói hay!

bốn phía rộ lên tiếng gào, nếu có người dám đi đầu chống đối thì tất nhiên có người dám đứng ra nói mát. Đế đô không có nhiều thứ khác nhưng đầy rẫy đám công tử trác táng sợ thiên hạ không loạn, tất nhiên bọn họ núp trong đám người không dám lộ mặt.

- A!

Rất nhanh tình hình yên lặng, những người nói mát bị lực lượng đáng sợ xách lên, bọn họ huơ tay msua chân vùng vẫy, la hét. Bốn phía yên tĩnh, mọi cặp mắt nhìn hướng Lâm Trúc trà lâu. Ma pháp sư cường đại nhất xòe năm ngón tay, các dao động ma pháp bay ra khỏi tay nàng.

Vu Nhai lạnh nhạt giáo dục ma pháp sư cường đại nhất:

- Cần gì như vậy? ây ngay không sợ chết đúng, nếu ngươi không có sở thích biến thái đó thì cần gì quan tâm người ngoài nói gì?

Vu Nhai không hề bị cảnh tượng trước mắt hù sợ, sự bình tĩnh đó làm các cao thủ đứng xem gật đầu lia rồi lại lắc đầu. Thanh niên này sắp tiêu đời, rất đáng tiếc.

- Chỉ chỉ tôn thờ người nhục nhã Huyền Binh ma pháp tháp của ta đều nhận trừng phạt.

Ma pháp sư cường đại nhất nhẹ búng tay, mấy chục người bị đẩy lùi, các tiếng gào rú vang lên.

Ma pháp sư cường đại nhất phớt lờ các tiếng hét, nhìn hướng Vu Nhai:

- Ngươi rất bình tĩnh, nhưng ta có thể tùy ý lôi ra những kẻ nhục nhã ta từ trong đám người. Ngươi cách ta rất gần, ngươi cảm thấy có thể làm được gì sao?

Ma pháp sư cường đại nhất nói câu cuối phát ra khí thế kinh khủng như tận thế đè ép Vu Nhai. Nóc Lâm Trúc trà lâu sập, vô số mảnh vụn bay đầy. Mọi người hoảng sợ, có nhiều người đứng quá gần bị hất văng ra ngoài. Chỉ là khí thế đáng sợ sợ như vậy, đây là siêu cao thủ trong truyền thuyết. Tiểu tử kia sắp tiêu đời.

Lúc này ai còn nhớ được mấy chục người bị trừng phạt?

Chỉ là dư âm đã kinh khủng như thế, tiểu tử nằm ngay vùng bão tan xương nát thịt là cái chắc. Bỗng nhiên hơi thở lạnh lẽo tuyệt nhiên xuyên qua khí thế kinh khủng, đó là hơi thở làm người tuyệt vọng.

- Ủa?

Hơi thở tuyệt vọng chợt tan biến, vẫn là khí thế hủy thiên diệt địa của ma pháp sư cường đại nhất nhưng bên trong chợt vang tiếng khẽ kêu. Là giọng của ma pháp sư cường đại nhất, có cái gì khiến nàng kêu lên.

Khí thế thu về, Lâm Trúc trà lâu còn ở chỗ cũ, phần nóc trống rỗng, trống trải làm người xung quanh thấy rõ ràng. Bọn họ kinh ngạc hét ra tiếng, vì chính giữa Lâm Trúc trà lâu, người vốn nên tan xương nát thịt còn đứng lành lặn tại chỗ. Con tin, đồng bạn sau lưng Vu Nhai không bị gì.

- Ủa? Đó là cái gì? Hình như đám người đó được tầng lực lượng gì bảo vệ.

Đám đông đứng xem phát hiện điều gì. Không thấy miếng thép vây quanh con tin nữa mà thêm tầng lực lượng mộng ảo, chính là lực lượng này bảo vệ mọi người, đồng bạn của Vu Nhai.

Có vài người có tỉ thức nghiêm túc nói hai chữ:

- Phù văn . . .

Đám người này biết sự việc không còn nghiêng về một bên.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top