Ngày hôm qua. Khi gần một ngàn con người đang hân hoan vì học sinh trong trường đậu giải quốc gia, tôi chỉ biết ngồi một chỗ và khóc. Thầy cô bắt đầu rêu rao đạo lí, lấy gương chị ấy ra cho học sinh nói theo. Họ nói con người phải biết nắm vận mệnh để thay đuổi cuộc đời mình. Giống như cách mạng tháng 8 năm 1945 vậy, điều gì sẽ xảy ra nếu Bác Hồ và các cán bộ không nắm lấy thời cơ để giành được độc lập? Hay như một số câu chuyện... Họ, những con người đó, đáng lẽ có thể thay đổi vận mệnh, nhưng ta duy thiển cận, nên đã không thể thay đổi được tình hình của chính mình.
Thầy cô tôi cứ thế reo rao, giảng đạo lí, tôi bịt tai lại và không muốn nghe. Ủa đó không phải là chính tôi của đầu năm à? Không phải là tôi, một đứa bé mới lớp 10, nhưng học vượt trội môn sử, đã học xong 12 và đòi thi vượt cấp à? Không phải là tôi, một đứa bé lớp 11, sau một năm ôn chắc kiến thức, thuộc hết mọi loại đề và đáp án, để gào xin, cầu mong họ cho đi thi à? Tôi đã nắm lấy vận mệnh của mình, là ai sát ngày thi chọn HSG QG đã tước nó đi vậy? : ))))))
Tôi đã từng có suy nghĩ đó. Họ chỉ cười mỉa mai.
“Xưa nay trường mình có ai đậu đâu em. Năm nay không đi thì năm sau đi”
“Năm sau thi được cũng có làm sao mà em lại khóc?”
“Trường mình đấy, chị kia đậu đội tuyển rồi cũng rớt đó thôi. Em ham hố làm gì”
“Cũng chỉ là không được đi thi thôi mà, làm gì mà phải bỏ thi hsg môn đó nhỉ?”
Đó, tôi nắm lấy vận mệnh của mình rồi đấy. Tôi đã nhân lúc mình còn trẻ, sức khỏe thì dồi dào, tinh thần thì hăng hái, và còn thời gian để làm lại cuộc đời. Thì chính họ bức tôi vào đường cùng. Năm lần bảy lượt méo cho tôi đi thi và tự có quyền tước đoạt nó, để rồi cứ phán một câu kiểu “Em thi có đậu đâu mà đòi?”
))))
Năng lực tôi thế nào, chả lẽ tôi không biết? Tôi yêu nó ra sao, họ chẳng thể nào hiểu được cả.
Chỉ có tôi, đang gặm nhấm nỗi đau, day dứt nỗi đau hằng đêm và bật khóc nữa nở trên vai mẹ vào cái ngày đáng lẽ mình là một trong bảy người lên tỉnh... Khóc nức nở khi mình chính thức bị mất cơ hội, sau bao nhiêu năm học hành.
Vì không biết. Nên chẳng ai hiểu. Ai cũng áp đặt lối sống “không ai đậu thì không có niềm tin, không có niềm tin thì đi thi làm gì” =)))
Tôi gào lên. Muốn xé nát bản mặt của mấy thầy cô đó. Luôn dạy học sinh nắm lấy vận mệnh. Nhưng đến khi nó nắm rồi thì lại hất cẳng đi.
))
Âu kê ạ. Em đã sai. : )))