Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Tương phùng tương ngộ - Tiểu Trần

[Truyện ngắn] Tương phùng tương ngộ - Tiểu Trần
Tham gia
23/4/20
Bài viết
27
Điểm cảm xúc
96
Điểm
33
TƯƠNG PHÙNG TƯƠNG NGỘ

Tác giả: Tiểu Trần (đây là bút danh hồi xưa chuyên viết những truyện cổ đại, huyền huyễn của @Nami - hoàn toàn chính chủ ạ)
Thể loại: Huyền huyễn, ngược
Độ dài: 3 chương
Tình trạng: Hoàn
Thảo luận tại
ĐÂY

LUSeTAk.jpg


Nhân gian kể rằng, ở chân núi Trúc Quân thường xuất hiện một người con gái xinh đẹp diễm lệ như tiên nữ giáng trần. Nàng luôn mặc y phục trắng như tuyết, mái tóc dài bạc trắng, tay cầm một thanh kiếm cổ có khắc chữ “Bạch”.

Có người nói rằng, nàng tên là Vô Ảnh.

Có người lại nói, nàng là cửu vĩ hồ tái thế.

Có người quả quyết, mái tóc nàng bạc trắng là vì một đoạn bi tình.

Thời gian trôi đi như nước chảy qua kẽ tay, thế sự xoay vần, nhân gian mới đó mà đã trải qua hai vạn tám trăm năm. Hóa ra, hai vạn tám trăm năm cũng chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
23/4/20
Bài viết
27
Điểm cảm xúc
96
Điểm
33
1. Kỳ Thiên tương ngộ

"Chẳng mong đời đời, kiếp kiếp
Chỉ mong cùng người sớm sớm, chiều chiều, bình bình, thản thản đi khắp thế gian" (1)

sWmgLvu.jpg

Năm đó không ai nhớ rõ là năm nào, trên nhân gian xuất hiện một loài yêu quái. Giống này có thân mình là người nhưng cao tới hai trượng, chỉ có một mắt trắng dã, răng như nanh hổ, móng vuốt sắc nhọn, phàm là người hay thú đều bắt lấy ăn sống.

Đại họa năm đó xảy ra khi nàng mới mười tuổi. Nàng vốn thuộc dòng tộc cửu vĩ hồ ẩn mình ở Minh Thương cốc, cốc nằm sâu trong một ngọn núi cao ở phía Bắc, quanh năm tuyết phủ trắng xóa.

Đêm ấy, mây mù trên đỉnh núi che khuất mảnh trăng non đầu tháng, tà khí âm u quỷ dị len lỏi vào tận trong hang đá lạnh lẽo. Nàng vùi mình trong lòng nương thấp thỏm không sao chợp mắt được, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi vô cớ. Rồi nàng chỉ nghe thấy một tiếng thét kinh động lòng người của tộc trưởng, cha liền cầm thanh bảo kiếm phi thân ra ngoài cửa động.

Mùi máu tanh nồng xộc lên trong không khí thanh tịnh lạnh lẽo, nương ôm chặt nàng trong lòng, mắt không ngừng nhìn về phía cha vừa đi, miệng khẽ lẩm bẩm: "Bảo bối, đừng sợ. Không có chuyện gì đâu, cha con sẽ quay về sớm thôi..." Nương cứ lặp đi lặp lại câu nói đó đến lần thứ ba thì một tên quái thú xông thẳng vào trong động, móng vuốt sắc nhọn của nó vẫn còn dính máu tươi tanh nồng. Nương dồn hết sức lực bế nàng chạy về hướng ngược lại, nàng chỉ thấy gió lạnh quất qua má, hơi thở hôi thối của con quái thú vẫn bám riết đằng sau.

Đến tận cùng cốc, nương hấp tấp đặt nàng qua một bên, dùng hai tay ra sức cạy một hòn đá to. Khi tiếng bước chân nặng nhọc của con yêu quái đuổi tới nơi, người không do dự đẩy nàng ra bên ngoài, nàng không hiểu, tại sao người không chạy cùng nàng, lại còn tốn sức bê hòn đá chặn lại khe hở?

Hình ảnh cuối cùng nàng còn nhớ được, đó là tên yêu quái xấu xí vươn móng vuốt tóm lấy thân ảnh nhỏ bé của nương. Người mở to hai mắt nhìn nàng, gào thật to: "Mau chạy đi, chạy thật nhanh, thật xa khỏi nơi này..."

Sau đó, sau đó chỉ còn lại một màu đỏ tươi của máu.

...

"Tiểu cô nương à, tiểu cô nương ơi!"

Nàng hơi hé mi mắt, cảm giác nhột nhột ở cánh tay liền truyền tới. Một thiếu niên anh tuấn đang nhìn nàng chăm chú, còn không ngừng dùng cành củi khô chọc chọc vào cánh tay nàng. Thiếu niên đó chừng mười mấy tuổi, trên người mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, ở giữa ngực còn có hình bát quái.

"Muội là ai, sao lại nằm ở đây?"

"Đây... đây là đâu?" Nàng mở to mắt nhìn thiếu niên kia, phát hiện cổ họng mình khô khốc, cả thân người đều rã rời.

"Đây là chân núi Trảm Phong, trên núi có Khinh Vân đạo quán. Ta là đệ tử ở đó. À, ta tên là Kỳ Thiên, còn muội là ai?"

Nàng cố hết sức ngồi gượng dậy liền phát hiện xung quanh là rừng cây hoang vu, ánh mặt trời ôn hòa dìu dịu. Nàng hơi nhíu mày suy nghĩ, nhất thời nhớ ra tất thảy đại nạn đêm qua liền nhận ra mình đã mất đi song thân, nơi quay về cũng không còn nữa. Nàng bất chợt òa lên khóc, bất quá nàng cũng chỉ là đứa trẻ mới mười tuổi, chuyện kinh hoàng này sao có thể một lúc mà thích nghi ngay được.

Kỳ Thiên ở bên cạnh lúng túng, nhớ đến lời răn của sư phụ không dám chạm vào người nàng đành bất lực an ủi: "Được rồi, muội không muốn nói cũng không sao. Nếu muội không còn nơi để quay về thì theo ta lên núi, sư phụ nhất định sẽ cho muội ở lại."

"Thật chứ? Huynh nói thật chứ?" Nàng lập tức ngừng khóc, hai mắt đẫm nước mở to nhìn thiếu niên anh tuấn.

"Đương nhiên là thật rồi!" Kỳ Thiên không nhịn được liền đưa tay ra xoa đầu nàng, khi vừa chạm tới mái tóc mềm mại, bàn tay lập tức thu nhanh về. "Muội có thể tự đi được không đó? Ta không được phép chạm vào người nữ nhân, nếu không pháp lực sẽ bị tiêu tán."

"Môn phái gì mà kỳ quái quá vậy?" Nàng nhìn bộ dạng lúng túng của Kỳ Thiên thì cảm thấy rất buồn cười, thân thể cũng cảm thấy sảng khoái hơn một chút, lập tức có thể khập khiễng bám theo sau hắn.

"Môn phái của chúng ta rất bí mật không thể tiết lộ cho người ngoài được. À, ta còn chưa hỏi muội tên là gì?"

"Muội họ Bạch, còn tên... thật sự muội không nhớ." Nương thường âu yếm gọi nàng là "bảo bối", còn cha quen gọi nàng là "Tiểu Bạch" thành quen, nàng kinh hoàng phát hiện đến tên của nàng cũng theo hai người họ về với cõi hư không rồi.

"Không nhớ tên của muội sao?" Kỳ Thiên vừa ngẩng đầu nhìn trời vừa trầm ngâm suy nghĩ, đúng lúc đó có một đàn chim nhạn bay qua tạo thành hình cánh cung rất đẹp. "Vậy đi, từ giờ ta sẽ gọi muội là Phi Nhạn. Phi Nhạn có nghĩa là cánh nhạn bay, thế nào có được không?"

Nàng lẩm nhẩm hai từ Phi Nhạn trong miệng, nhất thời cảm thấy cái tên này thật là đẹp! Mỗi lần Kỳ Thiên gọi tên nàng phải chăng là đang gọi cả mùa xuân tươi đẹp về đó sao?

...

Thời gian như nước chảy qua kẽ tay, tính đến mùa xuân năm nay nàng đã lưu lại Khinh Vân đạo quán tròn sáu năm trời. Năm đó Kỳ Thiên dẫn nàng về đạo quán, Vương sư phụ không còn cách nào khác đành cho phép nàng ở lại cùng với thím Lý lo việc cơm nước. Môn võ phái Khinh Vân rất kỵ nữ nhân, đệ tử được truyền giáo nếu chạm vào người nữ nhi thì pháp lực sẽ tiêu hao rất nhiều, không chừng còn bị trọng thương, tẩu hỏa nhập ma. Ở đạo quán chỉ có thím Lý đã già được lưu lại lo việc cơm nước, giặt giũ cho các đệ tử.

Phi Nhạn vốn là cửu vĩ hồ, càng lớn sắc đẹp của nàng càng diễm mỹ tuyệt luân (2) làm khuynh đảo lòng người. Mày liễu như khói, ánh mắt sóng sánh như nước mùa thu, giọng nói trong trẻo yêu kiều, dáng vẻ cử chỉ đều thanh nhã thoát tục. Các đồ đệ Khinh Vân phái thường cố ý luyện võ, đọc sách bên sông Đạm Thuỷ, thi thoảng lén đưa mắt ngắm nhìn nàng chăm chỉ giặt quần áo bên kia sông.

Phi Nhạn cảm thấy bọn họ rất phiền phức, so với Kỳ Thiên, bọn họ chỉ là một lũ đàn ông háo sắc, vô dụng. Kỳ Thiên đã hai mươi hai tuổi, pháp lực đã tu luyện tới cảnh giới Nhị Đẳng, lại là một người rất nho nhã uyên bác. Khi Kỳ Thiên mải đọc sách nàng sẽ ngồi bên cạnh lặng lẽ khâu áo, khi Kỳ Thiên luyện võ nàng sẽ chăm chú giặt quần áo, thi thoảng không kìm được liếc nhìn bóng hình huynh ấy dưới dòng sông. Nàng thích nhất là những lúc huynh ấy dời khỏi trang sách, đôi mắt sáng ngời nhìn nàng, sau đó liền gọi "Phi Nhạn" rồi đọc cho nàng nghe những câu thơ đắc ý. Cho dù khi ở bên nhau, nàng và huynh ấy không thể chạm vào thân thể của đối phương nhưng nàng rất vui, chỉ cần có thể lặng lẽ ở bên huynh ấy thêm một chút nàng cũng vui vẻ cam lòng.

Đêm hôm đó đã rất khuya rồi Kỳ Thiên vẫn chưa chịu quay về trai phòng, nàng ở bên vẫn tiếp tục khâu áo, thi thoảng lén ngáp một cái. Đột nhiên, hắn gấp cuốn sách lại, khẽ gọi nàng: "Phi Nhạn, cùng ta đi dạo một chút."

Hai người lặng lẽ đi bên nhau dưới ánh trăng, Kỳ Thiên không cất lời, Phi Nhạn cũng không dám lên tiếng chỉ sợ phá vỡ mất khoảnh khắc kỳ diệu này. Nàng nhìn những viên sỏi lấp lánh, không kìm được khẽ cất giọng hát trong trẻo yêu kiều, hát lên khúc hát vốn giam giữ sâu tận đáy lòng.

"Chẳng mong đời đời, kiếp kiếp
Chỉ mong cùng người sớm sớm, chiều chiều, bình bình, thản thản đi khắp thế gian."


Kỳ Thiên sững người nhìn khuôn mặt nàng ẩn hiện trong bóng đêm, dưới ánh trăng dung mạo nàng thập phần phong tình vạn chủng (3), như đóa hoa lan nở rộ giữa khí trời xuân thanh mát. Hắn không thể rời ánh nhìn khỏi thân thể mềm mại của nàng, từ từ đến gần nàng, bàn tay to lớn đan lấy những ngón tay thon nhỏ trắng ngần. Nàng mở to mắt nhìn hắn, giọng hát yêu kiều thốt nhiên tắt lịm. Kỳ Thiên hơi cúi người, khẽ khàng chiếm lấy bờ môi nhỏ nhắn của nàng, thuận tay đem cơ thể ấm áp vùi sâu vào ngực mình.

Khi hai người vừa buông nhau ra, nàng liền phát hiện thân thể Kỳ Thiên đang run rẩy, hắn ôm ngực phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

"Phi Nhạn à, sau này ta nhất định sẽ không để muội phải chịu thiệt thòi. Chỉ cần tu luyện thêm vài năm nữa, đạt tới cảnh giới cao nhất của Khinh Vân phái, ta sẽ nắm tay muội, đưa muội đi khắp thế gian, mãi mãi cũng không chia lìa."

"Huynh... " Nàng lặng lẽ rơi nước mắt, cảm giác ấm áp này lâu lắm rồi mới lại có thể cảm nhận được. "Huynh đừng chạm tới muội nữa, muội sẽ đau lòng."

"Muội nói xem có phải muội là cửu vĩ hồ tái thế hay không mà lại có thể khiến cho người ta si mê không nỡ rời xa như thế?"

"Kỳ Thiên à... Thực ra muội chính là cửu vĩ hồ."

Trước ánh mắt sững sờ của Kỳ Thiên, nàng xoay người biến thành một chú cáo trắng muốt xinh đẹp với hai chiếc đuôi mềm mại. Vĩnh viễn sau này, nàng cũng không thể ngờ rằng đó là hành động ngu ngốc nhất trong cuộc đời mình.

(1): Tạm dịch lời bài hát "Nắm tay nhau du ngoạn nhân gian"
(2) diễm mỹ tuyệt luân: xinh đẹp tuyệt trần
(3) phong tình vạn chủng: đủ loại phong tình
 
Tham gia
23/4/20
Bài viết
27
Điểm cảm xúc
96
Điểm
33

9u0MQ9C.jpg


2. Bạch Y tương phùng
Nàng nắm tay ta, neo ta nửa đời phiêu bạt,
Ta hôn mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh... (1)

Thứ nàng sợ nhất trên đời này là màu máu đỏ tươi, nó gợi nhớ đoạn hồi ức bi thương nhất trong lòng nàng. Hồi ức cuối cùng nàng còn nhớ được trước khi rời khỏi Minh Thương cốc, hồi ức cuối cùng có nương ở đó, là thân ảnh nhỏ bé của nương chìm giữa biển máu tanh nồng.

Cảm giác đau đớn như thiêu đốt cả lục phủ ngũ tạng dội lên từ nửa thân người dưới, nàng vô thức mở mắt đã thấy mắt mình đẫm lệ từ bao giờ. Máu đỏ tươi nhuộm thắm cả bộ lông hồ ly trắng muốt, mùi máu tanh phảng phất trong không khí thanh mát. Đuôi của nàng!

Phi Nhạn mở to mắt nhìn nửa thân dưới của mình, ở nơi vốn dĩ sẽ có hai chiếc đuôi trắng muốt mềm mại giờ đây chỉ còn lại một. Nàng đau đến chết đi sống lại, sao có thể như vậy? Mỗi chiếc đuôi là một sinh mạng của nàng, phải mất tới mấy trăm năm mới tu luyện được. Là kẻ nào tàn ác giết đi một sinh mạng của nàng?

"Đau đớn lắm phải không hồ ly tinh?" Kỳ Thiên xuất hiện bên cạnh Phi Nhạn từ bao giờ, bàn tay lạnh như băng tuyết khẽ vỗ vỗ lên thân mình của nàng. Nàng há miệng nhìn hắn, đây không phải Kỳ Thiên mà nàng quen biết, ánh mắt sắc lạnh vô tình, trong đó có mấy phần là dã tâm, mấy phần là tàn ác.

Nàng muốn hỏi hắn một câu "Tại sao?" nhưng một con cáo nhỏ sao có thể cất lên tiếng người. Kỳ Thiên dường như nhìn thấu tâm tư của nàng, hắn cười lạnh, không thương tiếc chứng kiến nàng quằn quại trong đau đớn: "Khi thập cửu sư đệ nói với ta, hắn nhìn thấy ngươi hoá thành một con cáo nhỏ màu trắng, ta vẫn tin tưởng ngươi, cho rằng sư đệ chẳng qua hoa mắt mà nói bừa, cho đến khi chính mắt ta nhìn thấy. Hoá ra ngươi là hồ ly tinh! Hoá ra muội muội ta đem lòng si mê bấy lâu nay là hồ ly tinh! Ngày ta nhập môn, sư phụ có nói rằng, chúng ta tuyệt đối không được chạm vào nữ nhân thì mới có thể đạt tới cảnh giới cao nhất của Khinh Vân phái, có thể sống tới trăm năm, khi đó nạp thê sinh hài tử cũng không muộn, cảnh giác nữ nhân lại càng phải cảnh giác bọn hồ ly chín đuôi dùng sắc đẹp câu dẫn các đồ đệ Khinh Vân. Tổ sư Âu Dương Ân Lai năm xưa cũng vì mê đắm sắc đẹp của hồ ly tinh mà thân tàn ma dại, cả đời mê mê tỉnh tỉnh."

Nàng ngàn vạn lần cũng không ngờ rằng Kỳ Thiên lại nghĩ nàng dùng sắc đẹp của cửu vĩ hồ để quyến rũ hắn, làm cho hắn tẩu hỏa nhập ma, pháp lực tiêu tán. Kỳ Thiên "hừ" lạnh một tiếng, sau đó phất áo bỏ đi, đi được mấy bước liền quay đầu, bày ra vẻ mặt chán ghét nói: "Vốn dĩ định giết ngươi trừ hậu họa sau này, nhưng dù gì cũng là ta đã dẫn ngươi về đạo quán, nếu năm đó ta bỏ mặc ngươi chết trong rừng thì ta đã không đi đến bước này. Nói cho ngươi biết, đây là rừng sâu hoang vu rất ít người lui tới, ta để cho ngươi tự sinh tự diệt."

Thân thể nàng đau đớn, tâm can nàng càng đau đớn hơn gấp trăm vạn lần. Nàng không ngờ rằng thâm tình bấy lâu nay là giả dối, lời hứa mãi mãi không chia lìa cũng là giả dối, cảm giác ấm áp xúc động lòng người đó là do nàng tự mình đa tình.

Hắn để cho nàng sống, hoá ra cũng là một sự dày vò đau đớn đến thấu tâm can!

...

Rất lâu rất lâu về sau, nàng vẫn luôn nghĩ mình sẽ không qua nổi kiếp nạn đó, nhưng cuối cùng nàng đã sống, còn gặp được Bạch Y.

Nàng gặp Bạch Y vào thời điểm nào nàng cũng không nhớ rõ, nàng chỉ nhớ lòng uất hận với Kỳ Thiên quá lớn, nàng không thể chết trước khi giết một mạng của hắn đổi lấy một mạng hắn lấy của nàng. Nàng cứ thế mang thân cáo lê lết khắp nhân gian sống qua ngày, pháp lực tiêu tán quá nhiều làm nàng không thể trở về hình dáng của con người. Cứ như thế, xuân qua, hạ tới, thu tàn, không biết tháng năm trôi qua nhanh hay chậm, một ngày nọ nàng gặp được Bạch Y, giữa một rừng trúc xanh mát.

Nàng cuộn mình nằm dưới bóng một cây trúc xanh, lim dim ngủ ngon lành. Tới khi tỉnh lại trời đã xế chiều, nàng ngáp ngáp vài cái định bỏ đi kiếm ăn thì đột nhiên phát hiện bên cạnh mình đã nhiều thêm một người. Đó là một nam tử đẹp như tiên nhân, chàng mặc một bộ y phục trắng, mái tóc đen tùy tiện xõa dài che đi nửa gương mặt anh tuấn. Chàng tựa lưng vào thân cây trúc nhỏ, hai tay khẽ nâng một cây sáo trúc lên ngang miệng, âm thanh trong trẻo tươi mát cứ thế dịu dàng cuốn lấy tâm trí Phi Nhạn. Nàng ngẩn ngơ ngắm nhìn nam tử lạ mặt, cảm giác như từ thân ảnh chàng tỏa ra quang hàn (2) bừng sáng.

Nam tử vận y phục trắng thổi hết một bài nhạc liếc mắt nhìn sang thấy nàng đã tỉnh, chàng không nói không rằng phủi tay áo bỏ đi. Phi Nhạn không biết trời cao đất dày lon ton cất bước theo sau chàng. Loáng một cái chàng đã bước vào một biệt viện nhỏ nằm giữa rừng trúc xanh mát, Phi Nhạn cũng mặt dày đi theo. Nam tử đột nhiên dừng bước chân, chàng uể oải quay lại nhìn con cáo trắng bám sau mình nãy giờ, bộ dạng hết sức lười biếng mở miệng: "Cáo nhỏ, ngươi theo ta làm gì? Ta không có cơm ăn, cũng không biết chăm sóc động vật." Cáo nhỏ dường như không hiểu nam tử nói gì, nàng khẽ khẽ dụi đầu vào chân nam tử, cổ họng phát ra mấy tiếng "ư ư" rất thoái mái.

Nam tử anh tuấn rất thích biểu hiện của nàng, chàng bế cáo nhỏ lên phát hiện trên bộ lông trắng dơ bẩn có rất nhiều vết thương, máu khô đều đã tụ lại. "Cáo nhỏ, xem ra ngươi sống không mấy dễ chịu. Bạch Y ta vốn dĩ chỉ thích ở một mình, ngươi đã tìm đến được rừng trúc này coi như duyên số, ở lại đây ta sẽ trị thương cho ngươi. Đến lúc ngươi khỏe mạnh ta không thể giữ ngươi được nữa." Phi Nhạn nghe Bạch Y nói vậy thì rất vui mừng, mặt dày thè lưỡi liếm bàn tay ngọc của chàng, miệng khẽ ư ử rất thỏa mãn.

Nàng đúng là một con cáo nhỏ háo sắc!

...

Ngày tháng dần trôi qua trong yên tĩnh. Cáo nhỏ cảm thấy rất hạnh phúc, ngày ngày nàng sẽ theo chân Bạch Y đi dạo trong rừng trúc mát mẻ, có lúc lại chỉ nằm im trong lòng chàng, nhìn lá trúc xao động trong gió thu, nghe tiếng sáo du dương trầm bổng của chàng để rồi ngủ quên lúc nào không hay. Có ngày chàng bế cáo nhỏ đi vào sâu trong rừng, dành cả buổi sáng ngồi câu cá bên bờ suối róc rách. Có lúc cáo nhỏ chỉ nằm ngoan ngoãn phơi nắng giữa sân để Bạch Y chăm chú đắp lá thuốc thơm ngát lên bộ lông trắng muốt.

Bạch Y là một tiên nhân. Thực ra chàng vốn là người trần có duyên tiên, từ khi mới hai mươi tuổi đã bỏ nhân gian lên rừng trúc này ở ẩn. Chàng gọi khu rừng này là Trúc Quân, có điều Phi Nhạn cảm thấy chàng mới chính là Trúc Quân, quân tử của loài trúc. Thường ngày Bạch Y chỉ mặc y phục màu trắng, mái tóc đen nhánh tuỳ tiện xoã dài, đôi mắt sáng ngời luôn có vẻ lười biếng, ung dung. Bởi vì chàng là tiên nhân nên lần đầu tiên gặp gỡ, Phi Nhạn mới cảm thấy quang hàn sáng bừng tỏa ra từ người chàng.

Bạch Y nấu ăn rất vụng về, mỗi bữa cơm đều là chàng hoá ra đồ ăn, gian bếp ở biệt viện lúc nào cũng vắng hơi người. Vì vậy việc đầu tiên Phi Nhạn làm khi nàng có thể hoá thành hình người là xuống căn bếp nhỏ nấu canh cho Bạch Y dùng vào sáng sớm.

"Người dậy rồi, mau dùng canh bí đao con hầm cho người đi." Phi Nhạn mỉm cười nhìn Bạch Y đang ngắm lá trúc rơi.

"Cáo nhỏ, ngươi nhìn xem, lá trúc rơi nhiều quá, mùa thu đã tới rồi. Có lẽ ta không giữ ngươi được nữa."

"Nhưng mà con muốn ở bên cạnh người! Nếu người thấy con quá phiền phức, con có thể hoá thành cáo nhỏ, chúng ta ở bên nhau như trước đây!"

"Cáo nhỏ, ngươi không nhớ sao? Lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã nói rằng khi ngươi khỏe mạnh cũng là lúc ta không giữ ngươi ở bên được nữa. Đã tới lúc ngươi phải rời khỏi Trúc Quân rồi." Bạch Y phất ống tay áo bỏ đi khỏi biệt viện.

Nàng cứ ngồi mãi như thế, ngây ngốc nhìn bát canh đã nguội lạnh, ngây ngốc nhìn lá trúc rơi đầy sân.

(1): sưu tầm
(2) quang hàn: vầng hào quang
 
Tham gia
23/4/20
Bài viết
27
Điểm cảm xúc
96
Điểm
33
OmBfI4V.jpg


"Hoa nở là hữu tình, hoa rơi là vô ý,
Người đến là duyên khởi, người đi là duyên tàn." (1)
...

"Đứa nhỏ này sao lại ngốc nghếch thế?"

Bạch Y thở dài nhìn thân ảnh nhỏ bé ướt đẫm nước mưa nằm trước cửa biệt viện. Chàng thả chiếc ô màu lam xuống đất, không quản mưa lạnh bế người đó đi vào trong.

Phi Nhạn nằm trong lòng chàng, lắng nghe nhịp tim bình ổn của chàng, tham lam hưởng thụ mùi lá trúc thơm ngát tỏa ra từ thân thể chàng. Nàng chỉ có một ước nguyện duy nhất, đó là được ở bên nam nhân "mặt lạnh" dịu dàng, ấm áp này đến hết phần đời còn lại.

...

"Tiên nhân, xin người hãy nhận con làm đồ đệ." Phi Nhạn nằm trên giường khẽ níu vạt áo Bạch Y, yếu ớt nói.

"Đồ đệ của ta? Muốn học ta gì chứ, ta chẳng qua chỉ là một ông già ba trăm tuổi nhàn rỗi không có gì làm thôi."

"Con muốn học kiếm pháp, muốn học y thuật của người." Phi Nhạn cứng đầu nói, ánh mắt kiên định khác thường.

"Được, vậy ta có hai câu hỏi, hỏi xong sẽ nhận con làm đồ đệ." Bạch Y điềm nhiên ngồi xuống ghế, rót một cốc trà nguội. "Con tên là gì? Tại sao muốn học kiếm pháp và y thuật của ta?"

"Con tên Phi Nhạn, thuộc dòng cửu vĩ hồ." Nàng nói ra cái tên này, không phải nàng còn lưu luyến Kỳ Thiên. Nàng chỉ muốn mãi mãi ghi nhớ hai chữ Phi Nhạn, khắc ghi ánh mắt nhu tình ấm áp khi hắn gọi tên nàng, cũng khắc ghi ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết khi hắn gọi nàng ba chữ "hồ ly tinh", nhất định sẽ có ngày nàng gặp lại hắn, trả cho hắn toàn bộ ân oán kiếp này!

"Con muốn học kiếm pháp và y thuật vì... con phải trả thù!" Phi Nhạn lặng lẽ nói, gò má trong phút chốc ửng hồng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo thấu xương.

Bạch Y buông cốc trà, trầm ngâm nói: "Phi Nhạn, ân ân oán oán dây dưa đời đời kiếp kiếp đến bao giờ mới dứt bỏ được? Ta rời nhân gian lên rừng trúc này ở ẩn đã mấy trăm năm, mấy trăm năm đó đều là cô quạnh một mình, không phải ta không cảm thấy trống vắng, chỉ là ta đã dứt duyên trần, không còn muốn nợ ân nợ oán với ai nữa. Nếu con muốn ở lại đây cùng ta, thứ con phải học trước tiên là buông bỏ. Còn nếu con không dứt được lòng uất hận thì dù có ở lại, ta cũng không thể dạy con bất cứ điều gì."

Phi Nhạn nhìn nam tử trước mắt, đột nhiên không nghĩ mà nói: "Vậy con muốn học kiếm pháp và y thuật là vì con muốn ở bên sư phụ! Mãi mãi ở bên người, giúp cho người không còn cảm thấy trống vắng, cô quạnh!"

Bạch Y thoáng ngẩn người trong phút chốc, cảm giác kỳ lạ này là gì?

...

Một trăm năm sau

"Sư phụ, người mau lên! Con biết người đã là ông lão có tuổi rồi nhưng người không thể cố gắng nhanh thêm một chút sao!"

Phi Nhạn nắm đoản kiếm trong tay, cất giọng trong trẻo gọi nam tử mặc bạch y ung dung từng bước kia. Bạch Y âm thầm thở dài, có phải thường ngày là chàng dung dưỡng nha đầu kia quá không, bây giờ còn dám gọi chàng là "ông lão có tuổi" nữa. Ai bảo chàng năm đó dại dột tự gọi mình là "ông già ba trăm tuổi" kia chứ!

"Nhạn Nhạn, con đừng có sỉ nhục tuổi tác của sư phụ, sư phụ sẽ đòi lại đoản kiếm của con đấy."

Phi Nhạn cười ngọt ngào, khẽ đưa tay vuốt ve đoản kiếm màu đen, trên chuôi kiếm còn khắc một chữ "Bạch" rất rõ. Đoản kiếm này thuộc về sư phụ khi người còn lưu bạt ở nhân gian, đến khi quy ẩn vốn dĩ là không cần tới nó nữa, đoản kiếm bị vứt vào một xó tha hồ cho bọn nhền nhện chăng tơ. Hôm trước là nàng nghịch ngợm tìm thấy nó, còn nằng nặc đòi sư phụ tặng nó cho nàng. Sư phụ đành bất đắc dĩ làm theo, nàng biết nàng đòi thứ gì người cũng sẽ cho nàng, sư phụ luôn rất nuông chiều nàng mà!

"Người không biết câu quân tử..."

Phi Nhạn thốt nhiên im lặng, trước mắt nàng hiện lên ba bóng người đang vui vui vẻ vẻ cười đùa. Đó rõ ràng là một gia đình hạnh phúc, ấy vậy mà trong mắt nàng vằn lên những tia hận thù mãnh liệt.

Kỳ Thiên cõng đứa con nhỏ trên lưng, tay nắm một nữ tử trông có vẻ hơi quê mùa. Gia đình ba người cùng líu lo hát một bài hát dân gian vui vẻ.

Nam nhân kia từng chăm chú nhìn nàng, ánh mắt lo lắng thập phần khi tìm thấy nàng kiệt sức dưới chân núi Trảm Phong. Hắn cũng từng dịu dàng gọi nàng là Phi Nhạn, còn giải thích với nàng Phi Nhạn có nghĩa là cánh nhạn bay, là một cái tên thật ý nghĩa. Hắn từng là nam tử nàng nhớ nhớ nhung nhung, không nhịn được liền lén lút đứng từ xa xem hắn luyện võ. Hắn cũng từng nói với nàng, sẽ nắm tay nàng đi khắp nhân gian, mãi mãi cũng không chia lìa. Ánh mắt chan chứa nhu tình thập phần dịu dàng, trong đáy mắt lúc đó chỉ có duy nhất bóng hình của nàng dưới ánh trăng.

Nàng cũng không quên hắn là kẻ đã lấy đi sinh mạng nàng, chà đạp lên tấm lòng của nàng, mắng chửi nàng là hồ ly tinh quyến rũ nam nhân. Cảm giác đau đớn, tủi nhục, xót xa thấu tâm can năm đó nàng sao có thể quên đi được!

Vậy mà giờ đây hắn ở đó cùng thê tử vui vẻ cười đùa, hạnh phúc quên đi từng có nàng tồn tại trong hồi ức của hắn!

"Quân tử gì cơ Nhạn Nhạn? Nhạn Nhạn?" Bạch Y đứng sau lưng nàng, nhìn thấy bóng ba người dưới chân núi, lập tức hiểu ra vấn đề. Nhưng chàng chưa kịp trở tay, Phi Nhạn đã rút đoản kiếm lao nhanh như gió về phía trước, đáy mắt chỉ tràn ngập nỗi uất hận cùng bi thương dồn nén.

"Phi Nhạn!" Kỳ Thiên hô lên một tiếng, ánh mắt chỉ có sợ hãi và lo lắng. Không ngờ lại gặp nàng ở đây, hơn một trăm năm qua hắn vốn rất ân hận về nàng, còn từng trở lại khu rừng kia không thấy nàng ở đó còn nghĩ rằng nàng đã chết. Hắn chết dưới mũi kiếm của nàng cũng cam tâm nhưng thê tử của hắn, bọn họ đâu có tội tình gì!

Kỳ Thiên vội vã đẩy thê tử về phía sau, dùng tàn hơi gào lên: "Mau chạy đi, chạy nhanh lên!"

Phi Nhạn thoáng chốc hơi ngẩn người, trước đây là nương cũng đẩy nàng ra khỏi cốc bắt nàng chạy thật nhanh thật xa đi nơi khác. Hoá ra hai người họ quan trọng với hắn đến thế, hắn nguyện dùng cả sinh mệnh để che chở cho bọn họ, dù có chết cũng phải bảo vệ bọn họ. Suy nghĩ đó làm lửa giận bùng cháy trong lòng nàng, nàng cầm đoản kiếm nhằm lồng ngực của hắn mà lao tới.

"A!"

Máu tươi thấm đẫm bạch y, mùi tanh nồng phảng phất trong không gian gợi nhớ từng đoạn từng đoạn kí ức bi thương. Phi Nhạn buông đoản kiếm còn dính máu tươi, ngây ngốc nhìn một thân bạch y trước mắt mình.

Sư phụ... người đỡ một đao cho Kỳ Thiên?

"Nhạn Nhạn? Nhạn Nhạn, nàng mau lại đây, ta sắp phải đi rồi."

Phi Nhạn ngây ngốc quỳ xuống bên cạnh Bạch Y, nước mắt vô thức rơi ướt hai gò má, nàng ôm chàng vào lòng, máu tươi quyện vào y phục màu tím của nàng. Bạch Y vừa gọi một tiếng "nàng" ấm áp đến thế sao nàng lại cảm thấy đau đớn?

"Tại sao? Tại sao sư phụ làm thế? Là hắn đáng chết, trăm ngàn lần đáng chết! Là hắn phải chết, không phải sư phụ!"

"Nhạn Nhạn, còn nhớ lần nàng muốn làm đồ đệ của ta, muốn học kiếm pháp cùng y thuật của ta không? Ta đã nói với nàng, ân ân oán oán dây dưa đời đời kiếp kiếp đến bao giờ mới dứt bỏ được? Kể từ khi biết quá khứ bi thương của nàng, ta chỉ mong nàng có thể đặt đoạn ân oán đó xuống, cùng ta bình an trải qua một đời một kiếp ở rừng trúc này. Ngày ngày ta và nàng ngồi dưới bóng trúc, ta thổi sáo cho nàng nghe, nàng nhất định sẽ dựa vào lòng ta mà ngủ thiếp đi. Vậy mà nàng lại không nghe lời ta, cứng đầu cứng cổ mang đoạn hồi ức đó trong lòng, lại muốn vấy máu thanh đoản kiếm của ta, có phải thường ngày là ta nuông chiều nàng quá rồi không?"

Ngưng một lúc, Bạch Y yếu ớt thở dài một hơi: "Ta không muốn nàng tạo thêm oán nghiệp nữa, nàng giết ta một mạng này ta không oán hận nàng, coi như ân oán năm đó với hắn nàng đã trả đủ. Ta không ở bên nàng được nữa, phải tự chăm sóc bản thân mình, không được đi chân trần sẽ cảm lạnh, đêm ngủ không được đạp chăn, ngày ăn no ba bữa, béo một chút cũng không sao...."

Một giọt nước mắt trong suốt lóng lánh thấm ướt bạch y của chàng, Phi Nhạn ôm lấy thân thể yếu ớt của chàng, ruột gan đau đớn như muốn xé ra từng mảnh từng mảnh. Ngày nàng nhận ra Bạch Y yêu nàng, sư phụ yêu nàng, cũng là ngày nàng tự tay dùng đoản kiếm cướp đi sinh mạng của chàng.

Bạch Y nhìn nàng mỉm cười, tất thảy đều mang dáng vẻ ung dung tĩnh tại thường ngày, chàng nói: "Kiếp sau, ta đợi nàng, chúng ta lại tương phùng tương ngộ..."

Kiếp sau, ta đợi nàng...

...

Có người hỏi nàng, tại sao lại là Vô Ảnh, tại sao lại thích dùng bạch y một màu?

Nàng cầm đoản kiếm khẽ vuốt ve chữ "Bạch", mỉm cười nói: "Sư phụ thích nhất là bạch y, người mặc bạch y rất đẹp, đẹp hơn tiên nhân trên thiên giới. Kể từ khi sư phụ rời bỏ ta, tâm ta đã chết theo sư phụ, kiếp sống của ta kéo dài là sống cho cả phần của người. Ta sống nhưng cũng bằng chết, chỉ còn là một ảo ảnh trên nhân gian này mà thôi."

...

Dưới bóng trúc râm mát, bên một cổ mộ vô danh, có một con cáo nhỏ tĩnh lặng nhắm mắt như say ngủ. Có ai biết rằng, nó đang đi tìm một bóng bạch y, để tương phùng tương ngộ...

Hoàn.

(1): sưu tầm

Đôi lời tác giả: Câu chuyện này viết ra ban đầu định đặt tên là Vô Ảnh, là câu chuyện dành tặng riêng cho Vô Ảnh. Thế nhưng khi bắt tay vào viết, mọi chi tiết cứ thế nảy sinh, ào ào tuôn ra từ đầu bút. Nhân sinh ảo diệu, cứ coi như đây cũng là một cuộc tương phùng tương ngộ của tôi với ba người bọn họ.

Dù ra sao cũng mong bọn họ ở một nơi nào đó, kiếp sống nào đó, được gặp lại nhau, được hạnh phúc bên nhau!

Lần đầu tiên viết huyền huyễn =w=, nhiều thứ không được chỉn chu, viết đã lâu rồi đọc lại chỉ thấy buồn cười:<.
 
Top