Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đoản] [Truyện Hoàn] Vai ác hoài ta nhãi con - Linh Lộc sansan

[Đoản] [Truyện Hoàn] Vai ác hoài ta nhãi con - Linh Lộc sansan

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga

VAI ÁC HOÀI TA NHÃI CON​

(Vai ác mang thai con của tôi)

66c6e78f54b8082c76183c3c.jpg

Hán Việt: Phản phái hoài liễu ngã đích tể
Tác giả: Linh Lộc sansan
Nguồn convert: Wikidich.net
Converter: Reine Dunkeln
Editor: trucxinh0505
Tổng chương: 20 chương
Tình trạng: Hoàn thành
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Huyền huyễn , Xuyên việt , Ngọt sủng , Sinh con , Hào môn thế gia , Đoản văn , Đô thị tình duyên , Tg lai xuyên hiện đại , 1v1 , Thị giác nữ chủ , Ngôi thứ nhất

------------

Văn án:​
Một tình yêu cuồng nhiệt nhất đối với anh
Trong mắt không chứa người khác, mọi nơi đều là anh.
-
Tôi mang thai con kẻ đóng vai ác
Vào nhầm hiện trường nam hai vai ác chôn người, tôi đành phải giả ngây giả dại nói.
“Tôi đã mang thai.”
Thấy hắn không tin, tôi nói lại lần nữa.
“Là song bào thai.”
Tôi thành công tự đem bản thân vào bệnh viện tâm thần.
Bốn tháng sau, hắn chạy tới chất vấn tôi.
Là anh không tin, giờ muốn thế nào.​
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 1:
Converter: Reine
Editor: trucxinh0505

Một tình yêu cuồng nhiệt nhất đối với anh

Trong mắt không chứa người khác, mọi nơi đều là anh.

“Tôi đã mang thai.”

Thấy hắn không tin, tôi nói lại lần nữa.

“Là song bào thai.”

Tôi thành công tự đem bản thân vào bệnh viện tâm thần.

Bốn tháng sau, hắn chạy tới chất vấn tôi.

“Sao lại quấy rầy tôi ngủ.”

Một cái xẻng giơ đến trên mặt.

Nam nhân bên cạnh chuẩn bị chôn lập tức ngừng kêu khóc.

Người ở đây lạnh cả sống lưng.

Rừng núi hoang vắng, đột nhiên xuất hiện một nữ nhân đầu tóc bù xù.

Váy ngủ màu trắng dính đầy bùn đất.

Nhìn thế nào đều giống quỷ quấy phá hiện trường.

Tôi một phen vén tóc dài lên.

Lộ ra hai mắt buồn ngủ đến mơ màng.

Híp mắt nhìn kỹ hồi lâu, mới thấy rõ trạng huống trước mắt.

Bốn năm nam nhân mặc tây trang cầm xẻng, bên hố đất còn một người đang cuối đầu mặt mũi bầm dập, không ngừng kêu thảm.

“Xem ra mình còn chưa ngủ tỉnh.”

Ngã đầu nghĩ tiếp tục ngủ lại.

Nam nhân tây trang phản ứng lại, ném kẻ đang giữ trong tay xuống.

Dẫn tôi tới chỗ soái ca bên kia.

“Dận gia, bị nữ nhân này thấy, nên xử trí như thế nào.”

Cái xưng hô Dận gia này nghe thật quen tai.

Trong đầu đang bết như hồ dán dường bỗng nhảy ra một chút ký ức.

Hình như là xưng hô vai ác nam hai tối hôm qua xem trong tiểu thuyết.

“Không phải anh tên Hạ Khải Dận đi.”

Cái nhân cách nam hai này phản xã hội, cầm tù nữ chủ mang thai, hại cô ta thiếu chút nữa mất mạng.

Đây là một màn trong cốt truyện, nam hai phát hiện nam chủ được phái tới gián điệp, đang thẩm vấn.

Một bàn tay đánh tới, lồng ngực tôi bị chấn ong ong lên.

“Tên Dận gia há ngươi có thể gọi.”

Tên này quá là chân chó đi, cũng không có cho ngươi thêm tiền.

“Mau nói, là ai phái ngươi tới.”

Tay nam nhân tây trang ấn xuống không biết nặng nhẹ, tiếp theo xách cổ áo tôi lắc lư qua lại.

Khiến tôi tức giận hoàn toàn.

“Tôi là ai không quan trọng, kỳ thật tôi là một siêu năng lực giả.”

“Ha ha ha ha, vậy ngươi có thể xuyên tường, hay có thể độn thổ.”

“Đừng nghĩ tách đề tài ra.”

Mấy kẻ tây trang bao vây quanh tôi.

Cổ tay xoay chuyển vang răng rắc.

Hạ Khải Dận đứng trong bóng tối trầm mặc không nói.

Một đôi con ngươi ưng thứu trong đêm tối tản ra ánh sáng làm người khiếp sợ.

Không hổ là nam hai vai ác.

Hình ảnh này có cảm giác quá quen thuộc.

Hắn không nói lời nào, vậy tôi không bỏ qua cho hắn ta.

Đem nón áo đều ném.

Tôi khom lưng, dưới chân phát lực.

Linh hoạt vòng qua vòng vây.

Xông thẳng đến trước mặt Hạ Khải Dận.

Một tay giữ cái ót đối phương, phòng ngừa hắn tránh né được.

Hung hăng hôn lên.

Cư nhiên là vị bạc hà.

Hạ Khải Dận không nghĩ tới lá gan tôi lớn như vậy.

Hắn sớm nhìn ra tôi không có lực công kích, cho là dân chúng bình thường.

Nhưng chuyện phản đồ không thể để cành mẹ đẻ cành con, vốn đang suy nghĩ giải quyết như thế nào.

Hiện tại, một tay hắn quệt vết nứt khóe môi.

Khom lưng, nhìn tôi bị ấn trên mặt đất.

“Thực tốt, thật lâu không ai có thể làm tôi tức giận như vậy.”

Nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc.

“Siêu năng lực của tôi là hôn ai liền sẽ mang thai, còn không phải nghĩ biểu thị cho anh một chút, làm gì tức giận đến như vậy.”

Thấy hắn không tin, tôi bật thân mình vọt phía trước một chút, tên kia không nghĩ tới sức lực tôi lớn như vậy, ngăn chặn không kịp.

Làm tôi lại đánh lén một cái nữa.

“Hiện tại là song bào thai.”

Sau đó, sau đó chính là tôi bị chém thành tám khối, ném ở hoang dã.

Đương nhiên chuyện đó là không có khả năng.

Hạ Khải Dận vung bàn tay lên.

Tôi thành công bị hắn đưa vào bệnh viện tâm thần.

Vẫn là dùng xe chuyên dụng đưa đi.

Viện trưởng nắm chặt tiền, bảo đảm sẽ dùng thủ đoạn nghiêm khắc nhất trị liệu cho tôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 2:
Converter: Reine
Editor: trucxinh0505

Không thể không nói, quy luật sinh hoạt nơi này khá là thích ý.

Viện trưởng không phải một kẻ ma quỷ gì.

Hắn là một thầy thuốc tốt thiệt tình muốn chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân.

Không bị cưỡng chế uống thuốc, cũng không giam cầm tự do của tôi.

Bằng không tôi đã sớm bỏ chạy.

Rốt cuộc xuyên nguyên thân qua đây, trên người chỉ có một cái váy ngủ.

Không có tiền, không di động, một bước thực khó đi.

Còn không bằng ở chỗ này.

Mỗi ngày ăn uống không lo.

Còn có người chơi cùng.

Quan trọng chính là, tôi biết chắc Hạ Khải Dận nhất định sẽ tìm đến tôi.

Nhưng tôi không nghĩ hắn có thể nhẫn được.

Tôi từng ngày đếm đầu ngón tay.

Rất nhanh sắp bốn tháng.

Rốt cuộc, hộ sĩ đáng yêu trông chừng tôi, dựa thành lan can nói.

Hắn thấy một chiếc xe hơi màu đen chạy tới đây.

“Thực tốt, anh đã hoàn thành nhiệm vụ tổ chức, đi phía sau nhận tiền đi.”

Hộ sĩ nghe thế cảm thấy hôm nay nên uống thuốc.

Chị hộ sĩ nơi này thích tôi.

Chỉ có tôi mới có thể chế trụ những người bệnh làm khó đó.

Xỏ vào dép lê, lẹp xẹp lẹp xẹp đi ra khỏi phòng bệnh của mình.

Quả nhiên, liền nghe được thanh âm viện trưởng.

Đi theo phía sau hắn không phải là Hạ Khải Dận sao?

So với đêm đó khí phách hăng hái.

Hôm nay trông hắn ốm yếu tái nhợt rất nhiều.

Tôi nằm trên giường, đem chân bắt chéo.

Vui vẻ thoải mái, không có nhìn hắn.

Hắn vẫy mọi người lui.

“Cô nên biết vì sao tôi tới tìm cô đi.”

“Biết.”

Tôi đứng dậy, ngón tay trắng nõn chọc bụng hắn, thì thầm nói.

“Bởi vì chỗ này mang thai con tôi, anh là tới tìm ba ba cho nó.”

Tôi cố ý tăng thêm hai chữ ba ba này.

Hắn bất lực, đỉnh đầu ứa gân xanh.

“Tôi mệnh lệnh cô lấy quái vật từ trong cơ thể tôi ra.”

“Bằng không cẩn thận mệnh của cô.”

Cái này không dọa tôi sợ nha.

“Để tôi đoán xem, mấy tháng này thân thể anh không khoẻ, tìm người bạn bác sĩ xem cho, ai nha, không phải mang thai chính là khôi u.”

“Nhưng anh là nam, không nói bạn anh mau đi làm phẫu thuật, sao lại tới tìm tôi trước vậy.”

Thần sắc Hạ Khải Dận hơi mang chần chờ, xem ra tôi đoán đúng rồi.

“Đáng tiếc đáng tiếc, anh đến chậm.”

Tôi thổi thổi đầu ngón tay sạch sẽ.

“Tới sớm trước một tháng, tôi còn có thể giúp.”

“Hiện tại, anh làm ơn sinh hạ nó ra.”

Hạ Khải Dận chán ghét trẻ con cực độ, từ thái độ hắn đối đãi nữ chủ mang thai liền có thể thấy được một chút.

“Anh biết không, đứa trẻ cùng cơ thể người mẹ là quan hệ ký sinh, nó chết, anh cũng không sống được.”

Tôi bây giờ là lửa cháy đổ thêm dầu.

Kỳ thật đang cố ý kích hắn ta.

Nếu thật động tay, cũng đừng trách thủ đoạn tôi độc ác.

Nhưng hắn lại cực kỳ bình tĩnh xuống.

“Đứa nhỏ này có thể lưu lại, nhưng muốn kiếp sau từ cô.”

A?

Tôi giống như không nghe hiểu tiếng người.

Tôi bị một đám người Hạ Khải Dận cuốn mang về hang ổ vai ác.

Một cái nhà cũ ở vùng ngoại ô.

Cổng lớn mười mấy hầu gái xếp hàng đứng chỉnh tề.

Cùng kêu lên hoan nghênh chủ nhân trở về.

“Từ hôm nay trở đi, cô ấy chính là thiếu phu nhân các ngươi.”

Hạ Khải Dận quay đầu nhìn tôi, khóe miệng hiện lên một tia cười nhạt.

“Hơn nữa cô ta đang mang thai, các ngươi chiếu cố cẩn thận cho tôi.”

Không thể nào, hắn thật muốn sinh.

Vai ác muốn bạn làm người nhà, chuyện này cũng quá cẩu huyết đi.

Nếu tôi là tác giả, tuyệt đối sẽ không viết như vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3:
Converter: Reine
Editor: trucxinh0505

Ngày tháng “Dưỡng thai” thực thoải mái.

Biệt thự có sư phụ chuyên môn dinh dưỡng cùng đầu bếp tiệm cơm Michelin tới nấu.

Một bàn mỹ thực được tỉ mỉ chế tác bị tôi cắn nuốt như gió cuốn mây tan sạch sẽ không còn.

“Thiếu phu nhân ăn uống thật tốt, nói không chừng là mang song bào thai.”

Quản gia làm hết phận sự vuốt mông ngựa.

Lại không biết bản thân vỗ trên chân ngựa.

Kẻ chân chính mang thai là cái người từ tốn ăn salad, thịt không hề đụng đến.

Trên mặt Hạ Khải Dận không nhìn ra cái dị trạng gì, nhưng hẳn sắp nhịn không được.

Thấy tôi giải quyết bữa tối xong.

Hắn ưu nhã cầm khăn ăn lau miệng.

“Trở về phòng đi.”

Nói xong ôm lấy eo tôi đi đến hướng phòng ngủ.

Phía sau là thâm âm bọn người hầu ríu rít nghị luận.

Mấy ngày nay chúng ta đều ngủ một gian phòng.

Hắn ở trên giường, tôi nằm trên đất.

Được đi, không thể so đo cùng ba bầu.

Ta vỗ vỗ lưng Hạ Khải Dận đang phun đến trời đất tối sầm.

Cái gì cũng không ăn, nôn ra đều vị chua.

“Kỳ thật, anh xoá sạch nó cũng không sao, trước đó là tôi lừa gạt anh.”

Hắn hung hăng liếc tôi một cái.

“Chẳng lẽ anh có em gái cùng cha khác mẹ mắc bệnh nan y, cần máu cuống rốn cứu mạng?”

Tôi chuyện này không có khả năng, trong sách không viết nội dung này.

Thật sự không hiểu được, đến tột cùng vì sao hắn muốn làm như vậy.

Không phù hợp một người lạnh lùng.

Nhân loại thật là sinh vật phức tạp.

Vẫn là tộc Trùng chúng tôi tốt hơn.

Mỗi ngày không ngừng đánh nhau, sinh sản đời sau không ngừng.

Không có nhiều lục đục như vậy.

Giới thiệu một chút, tôi, 300 tuổi, chiến sĩ đứng đầu tộc Trùng.

Một lần ngoài ý muốn, chạy trốn khỏi phi thuyền, lạc đến địa cầu.

Từ đây bị văn hóa nhân loại ưu tú hấp dẫn.

Chính yếu chính là tiểu thuyết quá hay.

Liền bị mê đắm trong đó.

Không nghĩ tới còn gặp phải tình tiết xuyên qua trong tiểu thuyết.

Cả đời này của ta thật là quá muôn màu muôn vẻ.

“Cô suy nghĩ cái gì?”

Lòng chiếm hữu vai ác cũng quá biến thái đi.

Phát ngốc trong chốc lát cũng không cho.

Khó trách nữ chủ không chịu nổi hắn.

“Tôi nghĩ về anh cũng không được sao?”

Cái này cũng không xem như lời nói dối.

Hắn hơi híp mắt nhìn chằm chằm tôi hồi lâu.

Làm lông mao tôi đều dựng đứng hết lên.

“Được rồi, tôi suy nghĩ hiện tại dinh dưỡng không đủ thai nhi hấp thu.”

“Cứ như vậy, anh sẽ chết đó.”

Thai nhi tộc Trùng đều rất cường thế, thậm chí có khi xuất hiện cắn nuốt cơ thể mẹ.

“Cho nên, cô có biện pháp giải quyết.”

“Đương nhiên, chỉ cần anh…”

Thì thầm vài câu, biểu tình Hạ Khải Dận hoàn toàn thay đổi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 4:
Converter: Reine
Editor: trucxinh0505

“Cô cũng chỉ muốn cái này.”

“Ừ.”

Ngày hôm sau.

Trong một thư phòng vừa ráp xong chữ kệ chứa sách ngoại văn có chút tối nghĩa khó.

Mua một đống lớn tiểu thuyết cẩu huyết ngôn tình, chỉ vì dỗ kiều thê vui vẻ.

Lại vì tình yêu người khác vỗ tay một ngày.

Đám người hầu Hạ trạch tỏ vẻ ăn đống cẩu lương.

“Đồ vật đã đưa tới, cô nên giải quyết vấn đề.”

Tuy không thực thích ngữ khí Hạ Khải Dận.

Nhưng bắt người nương tay.

Tôi đành buông tay vì tiểu thuyết luôn tâm niệm trong lòng.

Đứng trên giường lớn mềm mại, từ trên cao nhìn xuống.

Ngón tay xanh nhạt nhẹ giữ cằm đối phương.

“Đừng chống cự, nhẹ nhàng thôi, thực mau liền tốt.”

Thai nhi cần năng lượng từ trống rỗng xuất hiện, chỉ có thể dựa tiếp xúc mới dời đi.

Ừm, hôm nay vị bạc hà so lần đầu nhiều hơn.

Liếm liếm môi châu hơi nóng lên.

Tôi khá là vừa lòng.

Phản ứng Hạ Khải Dận có chút lãnh đạm.

Có thể nói là dùng xong liền ném.

Cũng không nói gì, liền đi thẳng ra cửa đi làm.

Thực sự có tinh lực đi làm.

Tôi phất tay cáo biệt, tiếp tục trôi qua sinh hoạt sâu gạo của mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 5:
Converter: Reine
Editor: trucxinh0505

Mỗi ngày ăn ngon uống tốt, làm gì đều có người hầu hạ thật cẩn thận.

Chẳng sợ hiện tại mang bầu giả, cũng cảm giác bản thân béo lên.

Nhéo nhéo trên bụng đầy là thịt.

Lại nhìn Hạ Khải Dận bên cạnh, cho dù mang thai, bên eo đều thấy rõ ràng.

Không được, phải hoạt động mới được.

Nằm ngâm trong bồn tắm, được sư phụ mát xa gãi đúng chỗ ngứa.

Nhân loại thật quá biết hưởng thụ.

Chuyện vận động nên để ngày mai rồi làm đi.

“Làn da Thượng tiểu thư thật tốt, vừa trắng lại mịn, làm tôi thực hâm mộ.”

Thượng Thanh Hoa, là tên tôi chọn ở địa cầu này.

Mà vì sao chọn ba chữ này.

Bởi vì kẻ xấu xa họ Hạ nào đó, cho nên tôi chọn họ Thượng.

Tên Thanh Hoa càng đơn giản hơn, hầu hết vai chính trong tiểu thuyết hầu như chấp niệm với hai chữ này, xem nhiều, liền nhớ.

Sư phụ mát xa ý bảo tôi đổi cái tư thế.

“A, đúng rồi, tôi phải dùng tinh dầu, Thượng tiểu thư, cô có cấm kỵ cái gì hay không?”

Lấy kinh nghiệm tôi xem truyện phong phú, cái này nhìn như dò hỏi bình thường, kỳ thật có giấu huyền cơ.

Muốn thử xem tôi thực hư thế nào.

“À, tôi mang thai, tinh dầu này của cô thai phụ có thể dùng không?”

“Cái người nhà tôi thật cẩn thận, đều không cho tôi làm cái gì, đồ vật dùng đều phải anh ta cho phép mới được.”

Trên khuôn mặt tinh xảo sư phụ mát xa xả ra một tia cười gượng ép.

Cô thật sự khó tưởng tượng bộ dáng lâm vào tình yêu với Hạ Khải Dận là thế nào.

Lại còn phải làm bộ không biết trả lời.

“Vậy thật chúc mừng cô, tinh dầu này của chúng tôi thuần thiên nhiên, vô hại đối với thai phụ.”

Mở nắp bình ra, một cổ hương hoa hồng nồng đậm xông vào mũi.

Cũng khá dễ ngửi.

Hơn nữa mùi này lưu giữ lâu.

Thẳng đến nửa đêm Hạ Khải Dận trở về vẫn lưu mùi.

Tôi còn cố ý đi đến trước mặt hắn, nghĩ cho hắn ngửi được.

Không nghĩ còn chưa đi tới gần, hắn liền che miệng mũi, lùi lại phía sau hơn mười bước.

Cuối cùng vẫn không nhịn được mà phun ra.

Phải biết rằng từ ngày tôi vận chuyển năng lượng cho hắn, Hạ Khải Dận chưa có chật vật như vậy.

“Xem ra tôi đoán đúng rồi, có người nghĩ xuống tay đối với con anh, không nghĩ tới còn có người hận anh như vậy.”

Thai nhi Trùng tộc nổi danh lực sinh mệnh tràn đầy.

Một chút chính yếu, cảm giác nguy hiểm nó liền phản ứng với cơ thể mẹ.

Có thể kịp thời tránh bị thương tổn.

Hạ Khải Dận nôn mửa chính là một loại cảnh cáo.

Nếu tôi thật sự là thai phụ, vậy đứa nhỏ kia là giữ không nổi.

“Chúng ta cũng giống nhau đi.”

Hạ Khải Dận không mặn không nhạt nói.

Đúng đi, tôi ở thế giới kia kẻ thù rất nhiều.

“Vậy hiện tại anh nghĩ làm gì? Trực tiếp trả thù, hay là…”

Tôi không thích quanh co lòng vòng.

Có thể dùng nắm tay nói chuyện, không cần nói lý.

“Không cần, cô ta sẽ tự mình đưa tới cửa.”

“Vậy cô ta cho tôi 500 vạn, tôi có thể nhận không?”

“Vậy nếu cô ta nghĩ tát tôi một bạt tai, tôi có thế tát lại sao?”

Tôi lập tức đem những tình tiết mình cảm thấy liền nói ra.

Được câu trả lời là “Tùy cô cao hứng.”

Chúng tôi liếc nhau, trong mắt toàn là hứng thú xem kịch vui.

Bắt đầu có chút mong đợi, lần này phải đại náo một hồi mới được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 6:
Converter: Reine
Editor: trucxinh0505

“Cái tiểu tiện nhân câu dẫn con trai ta mau ra đây cho ta.”

“Phu nhân, thiếu gia cùng thiếu phu nhân thật sự không ở.”

Tôi vừa trở về liền thấy đám người hầu vây quanh một nữ nhân trang điểm hoa hòe lộng lẫy.

Ngăn cản bà ta đi đến phòng ngủ.

Nơi này tuy là tổ trạch Hạ gia, nhưng hiện tại chỉ có tôi cùng Hạ Khải Dận ở.

Người Hạ gia còn lại đều bị hắn đuổi ra ngoài.

Trong đó bao gồm ba Hạ Khải Dận cùng mẹ kế.

Quản gia đứng ở một bên đúng lúc đưa khăn lông.

Làm tôi lau mồ hôi lúc nãy chạy bộ.

Động tĩnh bên này hấp dẫn lực chú ý bên kia.

Giang Hồng thấy ta, nhanh như chớp chạy xuống thang lầu.

Nhìn tôi từ trên xuống dưới bình luận một hồi.

“Diện mạo bình thường, dáng người qua loa, ăn mặc không ra sao, thật không biết sao Tiểu Dận lại ưa ngươi.”

Xác thật thực bình thường.

Khi ngụy trang tôi cố ý lựa chọn trình độ nhân loại bình thường.

Như vậy vừa không thấy được, lại dễ dàng ẩn nấp.

Mà Giang Hồng tuy là mẹ kế Hạ Khải Dận.

Lại lớn hơn hắn chỉ có bốn tuổi, dung mạo như hoa hồng vũ mị động lòng người.

Là một đại mỹ nữ, mở miệng mắng người chính là vẻ đẹp.

Tôi thập phần tự đắc tiếp nhận đánh giá của bà ta.

Tùy ý ngồi trên sô pha, ý bảo quản gia đi pha trà.

“Bà chính là mẹ kế Dận Dận đi, anh ấy nói với tôi rồi, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là một đại mỹ nữ.”

Bà ta càng giả mẹ con tình thâm cùng Hạ Khải Dận, càng khiến tôi ghê tởm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 7:
Converter: Reine
Editor: trucxinh0505

Giang Hồng không chiếm cứ thượng phong đành phải ngồi xuống đối diện với tôi, tiếp tục mở miệng phát pháo.

Tôi ngoáy lỗ tai, xem như không nghe thấy.

Đúng lúc quản gia bưng chén trà lên.

Giang Hồng mới nhấp một ngụm, vẻ mặt liền ghét bỏ mà phun ra.

“Đây là trà gì?”

“Trà sữa đó, dì Giang chưa uống qua sao.”

Vẻ mặt này là chưa uống qua, biểu tình ngươi thật đáng thương.

“Tôi chỉ uống hồng trà cao cấp, mới không chạm vào đồ vật không có phẩm chất như vậy.”

Trên mặt Giang Hồng thoáng hiện tươi cười xảo trá, thủ đoạn vừa lật, khoảnh khắc nước trà trong ly văng ra.

Ôi trời, chuẩn bị cốt truyện ngôn tình thời xưa tới.

Cái này không làm khó được tôi.

Động tác so bà ta còn mau hơn.

Tay làm bộ vừa trượt, tôi làm bộ xoay người cứu cái ly rơi xuống.

Dưới chân lại lặng lẽ dùng sức, kéo động thảm Ba Tư sang quý trên mặt đất.

Giang Hồng lập tức không bảo trì được cân bằng, cả người ngã ngữa về phía sau.

Trong nháy mắt, hai ly trà, một ly rớt trên đầu bà ta, cái ly kia rớt ở trên chân.

Giang Hồng cũng không biết đầu bị thương trước hay, chân bị thương trước.

Tiếng thét chói tai đâm thủng màng tai mọi người ở đây.

Quản gia liếc mắt nhìn tôi một cái, được cho phép mới lấy khăn giấy giúp Giang Hồng sửa sang lại dung nhan.

“Ai, sao dì đứng không vững vậy, cũng đâu phải bà cố nội bảy tám chục tuổi đâu.”

“Các ngươi còn thất thần làm gì, mau mang dì Giang đi phòng tắm đổi bộ quần áo mới.”

Tôi một bên nói mát, một bên cố ý chỉ huy đám người hầu luống cuống tay chân càng làm trở ngại chứ không giúp được gì.

Trưa hôm đó, Giang Hồng che khuôn mặt sưng đỏ, đầu tóc như ổ gà, mặc đồ thể dục nhăn bèo nhèo, cùng bộ dáng tinh xảo khi tới như hai người khác nhau.

Chỉ nghe được trong miệng bà ta nói nhất định sẽ trở lại, rồi xám xịt chui vào trong xe hơi.

Tôi dựa phía sau khung cửa, múa may khăn tay nhỏ, giả mù sa mưa tạm biệt bà ta.

Thật là quá buồn cười, đáng tiếc bà ta không bị khiêng đi.

Hy vọng cái “Món đồ chơi” tiếp theo có thể kiên trì thêm lâu một chút.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 8:
Converter: Reine
Editor: trucxinh0505

“Nghe nói cô đánh bà ta.”

Hạ Khải Dận cởi áo khoác âu phục, nơi bụng, đem áo sơ mi trắng nổi lên một độ cung nho nhỏ.

Không thể không nói, hắn hiện tại, cảm giác có một loại sắc khí khác.

Làm tôi muốn đi che chở, có lẽ chính là bản năng bảo hộ nhãi con tộc Trùng chúng ta.

“Anh đau lòng.”

“Không có, chi bằng nói cô đánh hay lắm.”

Hắc hắc, được khen ngợi.

“Không phải nói con người mang thai đều cần kiểm tra thai sản sao, anh không đi làm một chút sao?”

Làm bộ lơ đãng đưa ra kiến nghị, không phát hiện bản thân mình nói lỡ miệng.

“Cô quả nhiên không phải con người.”

Hạ Khải Dận liếc mắt liếc tôi một cái, ngữ khí bình đạm nói.

“Vậy anh sợ hãi sao?”

Tôi hỏi trở lại, rõ ràng đã sớm biết sự thật.

Rốt cuộc con người bình thường nữ tính sẽ không làm nam tính mang thai.

“Không có, tôi chán ghét con người, cô như vậy vừa lúc.”

Xuất hiện, lời kịch kinh điểnv, một giây hủy thiên diệt địa, miệt thị mạng người.

“Kỳ thật khám thai chỉ là cô muốn đi xem náo nhiệt đi.”

A, bị nói trúng rồi.

Tôi mạc danh có chút mất mát.

Hạ Khải Dận đi tới, thân mật xoa xoa đầu tóc tôi.

“Bất quá ngày mai tôi có thể bớt ra một giờ.”

Lúc này cả người hắn tản mát ra ánh sáng giống của thánh mẫu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 9:
Converter: Reine
Editor: trucxinh0505

cuối cùng chủ nhật tâm niệm đã đến.

Tôi ôm đồ chuẩn bị tốt ngồi trên siêu xe Hạ Khải Dận phái tới đón tôi.

Xe càng chạy càng xa.

Thẳng đến hai bên đường xuất hiện những cây cối cao to.

Bởi vì đường núi gập ghềnh xe lay động qua trái qua phải.

A, có gì đó không đúng.

Tôi ôm chặt bao đồ trong tay, dùng thanh âm run rẩy hỏi: “Ngươi là ai, muốn mang ta đi nơi nào.”

“Nếu ngươi thương tổn ta, Hạ Khải Dận sẽ không bỏ qua ngươi.”

“A, tiểu thư, cô nói ngược rồi, là chúng tôi sẽ không bỏ qua hắn, cô thành thật chút cho tôi, nếu không…”

Lời thoại nam nhân lái xe nói giống vai ác đáng chết.

Tôi không hề cảm thấy áp bách, ngoài cố nặn ra một giọt nước mắt, lung lay sắp đổ.

“Ngươi đừng, tôi đều nghe các người mà.”

Kế tiếp chính là kịch bản cố định.

Kho hàng cũ nát, bắt cóc, uy hiếp, chụp ảnh, gọi điện thoại áp chế người.

Sau khi hắn làm xong lưu trình.

Xoay người đang muốn đắc ý thổi phồng bản thân lợi hại.

Lại thấy nơi ghế dựa không có một bóng người, dây thừng rơi rụng dưới đất, cùng với thủ hạ nằm đầy dưới đất không biết sống chết.

Chẳng lẽ Hạ Khải Dận đã tới, còn cứu người đi rồi!

“Chuyện này không có khả năng.”

Có thể làm được như vậy xem như không phải người bình thường.

“Có gì không có khả năng.”

Lời nói như quỷ mị vang lên bên tai.

Nữ tử tóc dài màu đen tung bay trong gió, bay tới giữ cổ nam nhân.

Hắn ngứa cũng không dám động, mồ hôi lạnh sau lưng ứa ra.
 
Top