“Lời tôi nói sau đây, cô nhất định phải nhớ rõ. Anh ta tên là Trình Giang Dực, bây giờ đang nằm trong phòng VIP chăm sóc đặc biệt tại tầng hai nhăm tòa nhà số Hai, bệnh viện số Một, cô phải đi tìm anh ta, càng nhanh càng tốt.”
“Tìm anh ta làm gì?” Tô Tiểu Bồi theo thói quen lấy ra một cuốn sổ nhỏ, ghi hết những điều nghe được.
“Cô phải hiểu được anh ta, mới có thể tìm được anh ta.”
Tô Tiểu Bồi ngẩn người, hỏi: “Chẳng phải anh ta đang nằm trong phòng bệnh sao?”
“Anh ta đúng là đang ở trong phòng bệnh, trong trạng thái hôn mê.”
“Vậy anh nói tìm được anh ta là có ý gì?”
“Cô nghe tôi nói đây, thế giới này không phải chỉ có cảnh vật cô nhìn thấy trước mắt. Năng lượng chuyển hóa, thời gian không gian giao thoa, hai không gian phải gắn chặt vào nhau cùng vận động thì mới có thể duy trì trạng thái vĩnh hằng.”
Đúng là nói linh tinh, Tô Tiểu Bồi nhíu mày.
Nguyệt Lão ngẫm nghĩ một chút rồi giải thích: “Nói một cách đơn giản, cô có thể tưởng tượng hai thế giới cũng giống như một Bát Quái Đồ, do hai bộ phận gắn liền với nhau cùng vận động, duy trì năng lượng.”
“Là thế nào?” Tô Tiểu Bồi bắt đầu cảm thấy thần kinh anh ta có vấn đề. “ Anh Nhạc, lý luận này của anh quá uyên thâm, tôi không hiểu lắm, anh có thể nói vào trọng điểm một cách đơn giản dễ hiểu được không?”
“Đây chính là một trong những trọng điểm đó, rất quan trọng.” Nguyệt Lão tỏ vẻ thành thật. “Hơn nữa sự việc cũng không quá phức tạp, nói thẳng ra, Trình Giang Dực là người yêu trong số mệnh của cô. Vốn dĩ ngày Mười ba tháng Bảy là ngày hai người gặp nhau lần đầu tiên, sau đó nảy sinh tình cảm. Nhưng vì tai nạn xảy ra, khiến hai người đi lướt qua nhau, bỏ lỡ mất cơ hội.”
“Vậy à?” Tô Tiểu Bồi gật đầu, cố gắng trấn tĩnh. Do nghề nghiệp của mình, cô đã gặp không ít người mắc chứng hoang tưởng, nhưng chứng hoang tưởng của bệnh nhân trước mặt này khá mới lạ. Cô cẩn thận tỉ mỉ quan sát, trong lòng thầm đánh giá bệnh tình của anh ta.
“Vụ tai nạn đó, đáng lý anh ta phải trọng thương mất mạng, nhưng vì dây tơ hồng nối với cô quá chặt, nhân duyên ràng buộc quá sâu nên tính mạng anh ta mới không thể kết thúc, chính sợi dây tơ hồng đã bảo vệ anh ta, giúp anh ta giữ được hơi thở cuối cùng. Nhưng hậu quả của vụ tai nạn rất nghiêm trọng, anh ta bị đẩy đến một thế giới song song với thế giới này. Lúc trước tôi bận làm vụ của người khác, hệ thống cũng chưa hiển thị nhiều thông tin, nên tôi không biết tình hình của anh ta, may mà bây giờ vẫn chưa quá muộn. Tôi phải nói, thời gian nhậm chức của tôi không dài, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống thế này. Sợi dây tơ hồng đó tôi không thể cắt đứt, bởi vì như vậy nhân duyên mấy kiếp của cô và anh ta cũng sẽ bị hủy hoại, dây tơ hồng sau khi bị tổn hại cần rất nhiều thời gian mới có thể phục hồi như cũ và tìm tới nhân duyên mới, muốn nối mới lại thì còn khó khăn hơn. Tôi nói thế, cô có thể hiểu rõ được tính nghiêm trọng của sự việc không?”
Tô Tiểu Bồi gật đầu, gấp cuốn sổ ghi chép của mình lại. Tính nghiêm trọng của sự việc thế nào cô không biết, nhưng với tư cách từng là một bác sĩ tâm lý có chuyên môn, có trách nhiệm, cô cảm thấy người đang ngồi trước mặt thật sự cần được giúp đỡ.
“Anh Nguyệt Lão này, bắt đầu từ khi nào anh ý thức được bản thân mình là tổng giám đốc quản lý nhân duyên?”
Nguyệt Lão trợn tròn mắt, biểu cảm vô tội thành thật lại xuất hiện. “Cô không tin tôi? Cô nhất định phải tin tôi! Nếu như cô không kéo được anh ta quay về thì hậu quả sẽ tồi tệ giống như khi cắt đứt sợi dây tơ hồng. Hai người đều sẽ mấy kiếp không có chỗ dựa, tình cảm không có chốn đậu, cô độc đến già. Bất luận cô đi xem mặt bao nhiêu lần, bất luận cô cố gắng đến thế nào, cũng đều không có nhân duyên tốt, cho dù miễn cưỡng kết hôn thì nhất định cũng sẽ bất hòa, cuộc sống không thuận, rất thê thảm.”
“Anh chắc chắn tôi tên là Tô Tiểu Bồi chứ?”
Câu hỏi của Tô Tiểu Bồi khiến Nguyệt Lão ngẩn ra. “Không phải cô sao? Vừa rồi khi cô xem mặt, người đàn ông kia chắc chắn đã gọi cô là Tô Tiểu Bồi.”
Tô Tiểu Bồi khẽ gật đầu, xem ra người này không hề quen biết cô, anh ta chỉ ngồi bên cạnh nhìn thấy cô đi xem mặt mà thôi.
“Ngày Mười ba tháng Bảy, anh ở hiện trường vụ tai nạn trên đường Ngô Đồng sao?” Cô lại hỏi.
“Đúng vậy.” Nguyệt Lão nghiêm túc đáp. “Đó là cuộc gặp gỡ trong duyên phận, tôi phải ghi chép lại để tránh có chuyện bất ngờ xảy ra. Cô thấy đấy, tình cảnh của hai người, chính là có chuyện bất ngờ xen ngang.”
Tô Tiểu Bồi đã hiểu, người này đã nhìn thấy cô ở hiện trường vụ tai nạn nên biết được hành tung của cô, lần này lại nhìn thấy cô, nghe được tên của cô, cho nên anh ta mới chạy đến nói những lời này với cô. Có điều không biết nguyên nhân gì đã gây nên chứng hoang tưởng trong đầu anh ta.
Tô Tiểu Bồi lục túi xách, lôi ra một tờ danh thiếp đưa cho Nguyệt Lão. “Anh Nguyệt Lão, nhân duyên của tôi tạm thời vẫn chưa cần đến sự giúp đỡ của anh, nhưng mà người này lại rất cần đấy. Anh ấy đã phiền não rất lâu vì chuyện đó rồi, anh nhanh chóng liên lạc với anh ấy đi, chỉ có anh mới có thể giúp đỡ được anh ấy thôi, hãy nói cho anh ấy biết ai là người yêu trong định mệnh của anh ta. Anh cứ nói là tôi giới thiệu.”
Nguyệt Lão nghệt mặt, vô thức đón lấy tấm danh thiếp, nhìn lướt qua. Bác sĩ tâm lý? Cô ta muốn lừa mình đi gặp bác sĩ tâm lý sao? Mình đâu có bệnh! Mình thực sự là Nguyệt Lão mà!
“Nhớ kỹ, nhất định phải tìm anh ấy, nhân duyên của anh ấy chỉ hy vọng vào anh thôi.” Tô Tiểu Bồi đứng dậy, cô đã không còn làm bác sĩ tâm lý nữa rồi, chỉ có thể giới thiệu anh ta cho sư huynh để kiểm tra xem, hy vọng có thể giúp được anh ta. Cô cầm tờ hóa đơn đến quầy thu ngân.
Nguyệt Lão không ngờ được rằng sau khi lừa mình xong, Tô Tiểu Bồi lại bỏ đi nhanh như vậy, anh ta ngồi đờ đẫn một lát rồi cuống quýt đuổi theo.
“Tô Tiểu Bồi, cô nghe tôi nói đây, tôi không nói đùa với cô. Duyên phận giữa cô và Trình Giang Dực quá chặt, chỉ có cô mới có thể kéo được anh ta quay về, cô nhất định phải kéo được anh ta về, nếu không cả đời cô sẽ phải trơ trọi một mình. À không, nếu dây tơ hồng đứt rồi, thì phải là mấy đời mấy kiếp…”
“Cảm ơn anh.” Tô Tiểu Bồi thanh toán xong, ra khỏi quán cà phê, đi về phía chiếc xe của mình.
“Tôi rất xin lỗi, muộn thế này mới đến thông báo cho cô, tôi thật sự không biết tình hình sẽ như thế này, tôi chưa từng gặp qua trường hợp nào giống của cô. Thời gian không còn nhiều nữa, cô phải đến bệnh viện thăm Trình Giang Dực sớm nhất có thể, cô phải tìm hiểu thêm về anh ta. Không biết khi nào cô sẽ bị sức mạnh của dây tơ hồng kéo đến thế giới đó, nếu như cô không chuẩn bị tốt thì làm sao tìm được anh ta?”
“Cảm ơn anh, Nguyệt Lão. Anh vất vả rồi, đừng quên gọi điện thoại cho người trên tấm danh thiếp đấy.” Tô Tiểu Bồi vừa đi vừa quan sát đề phòng, cho đến khi chắc chắn người đàn ông này không có ý định tấn công cô, xung quanh cũng không có động tĩnh dị thường, cô mới mở cửa xe ra, nhanh chóng ngồi vào.
Lúc thì nói cô phải kéo anh ta quay lại, lúc lại nói cô sẽ bị kéo đi, đúng là râu ông nọ cắm cằm bà kia. Tô Tiểu Bồi lắc đầu, khởi động xe.
Nguyệt Lão đuổi đến bên cạnh xe, lớn tiếng nói: “Nếu cô phát hiện ra mình bị kéo đi, đừng sợ hãi, cô sẽ không sao cả. Có điều đừng quên rằng, nhất định phải nắm bắt cơ hội tìm bằng được anh ta, đưa anh ta quay lại. Bây giờ tôi vẫn chưa có được nhiều thông tin, đợi tôi tìm hiểu rõ ràng hơn sẽ nói cho cô biết… Cô phải nhớ kỹ, mau đến bệnh viện… Đừng sợ hãi, hãy cố tìm được anh ta…”
Tô Tiểu Bồi lái xe đi, tránh xa khỏi anh chàng Nguyệt Lão tâm thần này. Giọng nói của anh ta bị chặn lại ngoài cửa xe nên cô không nghe thấy phần sau.
Tô Tiểu Bồi về nhà, một đêm yên bình qua đi.
Ngày hôm sau là Chủ nhật, không cần đi làm, không cần đi xem mặt, cô ở nhà cả ngày trời. Đương nhiên cô không đến bệnh viện gì đó, trên thực tế, căn bản cô chẳng nghĩ đến chuyện này.
Trước đây khi làm bác sĩ tâm lý, cô đã từng gặp một bệnh nhân cho rằng bản thân mình là người thống lĩnh các sinh vật vũ trụ, chưởng quản sinh tử của muôn loài. Hôm nay người mà cô gặp mới chỉ là Nguyệt Lão mà thôi, đẳng cấp còn kém xa. Bệnh viện, xuyên không, thôi kệ anh ta đi.
Tô Tiểu Bồi sống một mình, nhà cửa đã thu dọn được tương đối rồi, khắp nơi đều là sách và tài liệu các vụ án chất thành đống, cô không thích làm việc nhà, cũng không có hứng thú với đàn ông, cô cảm thấy cuộc đời cô hẳn phải có mục đích khác.
Trên chiếc tủ nhỏ bên cạnh sofa, cô đặt rất nhiều ảnh, trên bàn làm việc và tủ đầu giường cũng có ảnh. Tất cả đều là ảnh chụp chung của ba người trong gia đình cô. Tấm ảnh bên cạnh sofa là cô khi sáu tuổi, ngồi trên vai bố giơ quả bóng bay màu hồng lên, mẹ tựa vào người bố như một chú chim nhỏ, khuôn mặt bừng lên hạnh phúc, còn bố mặc một bộ cảnh phục, trông rất anh tuấn phong độ với nụ cười rạng rỡ, hình dáng đó luôn in đậm trong tâm trí cô.
Bố của Tô Tiểu Bồi tên là Tô Kiến An, ông là một cảnh sát. Năm đó ông tham gia điều tra một vụ án giết người hàng loạt, tên tội phạm cưỡng bức rồi giết hại nữ cảnh sát, liên tục gây án ba lần. Phía cảnh sát bế tắc không tìm ra cách phá án, cuối cùng liền sắp đặt một cái bẫy dụ tội phạm cắn câu, không ngờ sự việc bị tên tội phạm biết được, Tô Kiến An mặc thường phục giám sát bí mật ở hiện trường bị hại chết. Năm đó, Tô Tiểu Bồi mới mười bốn tuổi.
Tô Tiểu Bồi rất yêu bố, cái chết của ông là sự đả kích rất lớn đối với cô, hung thủ mãi vẫn chưa lọt lưới càng khiến cho cô đau thấu tâm can. Cô thề sẽ bắt được hung thủ, cô phải bắt hắn ta nhận sự trừng phạt của pháp luật.
Ước mơ hồi nhỏ của Tô Tiểu Bồi là làm bác sĩ, Tô Kiến An rất ủng hộ, cũng luôn tin tưởng con gái có thể làm được. Bởi vì Tô Tiểu Bồi rất thông minh, việc học hành trước nay luôn rất tốt, giành được hạng nhất đối với cô mà nói là chuyện thường như cơm bữa. Nhưng sau khi Tô Kiến An chết, Tô Tiểu Bồi không muốn làm bác sĩ nữa, cô muốn làm một cảnh sát giống như bố mình.
Mong muốn này gặp phải sự phản đối mạnh mẽ của mẹ cô – bà Lý Phỉ. Bà đã mất đi người chồng nên không thể nào tiếp nhận chuyện có thể mất đi cả con gái. Đối với bà mà nói, nghề cảnh sát không đại diện cho việc bảo vệ chính nghĩa hay truy bắt hung thủ giết chồng mình, mà chỉ đầy rẫy nguy hiểm và chết chóc.