Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện teen] Vợ Ơi, Về Nhà Nào

[Truyện teen] Vợ Ơi, Về Nhà Nào

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,129
Điểm cảm xúc
5,889
Điểm
113
Chương 20: Thì ra ngay từ đầu là lỗi của em?
Trong gian phòng lớn, không khí ngày càng căng thẳng, cô ngồi đối diện Cố Minh Minh, tay nắm chặt, cắn răng nhìn người phụ nữ đang thảnh thơi ăn điểm tâm buổi chiều. Cô gái này có đôi mắt dài, so về vẻ bề ngoài hai người có độ đẹp ngang bằng nhau, nhưng cô ấy có nét đẹp của một cô gái lai. Còn cô đẹp theo cách riêng của mình. Với mái tóc bạnh kim của mình, làn da trắng sáng của cô ta tô điểm cho đôi môi đỏ thắm. Một cô gái đẹp như vậy đúng là chỉ có là con gái của giới thượng lưu. Cô từ nhỏ đã rời xa gia đình đến thành phố lớn này bươn trải cảm giác vừa học vừa làm, tuy vậy cô vẫn duy trì được vẻ đẹp quyến rũ của mình từ mẹ. Mẹ cô ngày xưa là đệ nhất hoa khôi toàn khối trung học, còn cô là đệ nhất mỹ nhân cả trường đại học kinh doanh, lý nào cô gái kia lại nói cô là loại người ngây thơ chứ? Nói về kinh nghiệm cuộc sống này chắc gì cô ta bằng cô.

Cố Minh Minh lịch thiệp rút trong túi áo ra một hộp xì gà, cái cách bật lửa châm điếu thuốc cũng làm cô si mê, mọi cử chỉ của cô ta đều có sức hút. Trước kia cô rất ghét mùi khói thuốc, đặc biệt ghét nhất ai hút thuốc. Nhưng cô không ngờ khi cô gái này nhả khói ra lại có ma lực cuốn hút cô chăm chú nhìn như vậy. Đến khi cô ta quay sang nhìn cô, cô mới giật mình đảo mắt sang phía khác.

“Cô hút không?” Cố Minh Minh chĩa hộp xì gà ra trước mặt cô, cô vội lắc đầu ngay. Từ nhỏ cô đã không thích những người xa đoạ, việc hút thuốc đối với cô cũng là thói quen xấu, huống hồ cô còn chưa hút thuốc bao giờ!

“Cảm ơn, tôi không biết hút thuốc.

“Ha ha, thoải mái đi, khi tâm trạng không tốt hút một điếu sẽ làm ta thoải mái hơn!”

Cô gái này cười thật duyên dáng, một cô gái tốt như vậy lẽ nào lại nói dối cô để được vào nhà này ngồi chơi? Lời nói cũng cô lịch sự vô cùng. Nhưng nó không làm cô bớt thấp thỏm những lời cô ta giải thích trước đó.

“Cô...thật sự là vị hôn thê của Lục Tiêu Bá?” Cô bặm bặm môi muốn né tránh ánh mắt trực tiếp của cô ta.

“Tôi không lừa cô!” Nói rồi cô nhả một hơi khói. “Tháng sáu hai năm trước, có một hiểu nhầm nho nhỏ tôi đã bỏ anh lại đây để đi Indonesia du học. Trước đó chúng tôi đã yêu nhau và bên nhau được nhiều năm rồi. Hai năm nay tôi luôn canh cánh trong lòng, rốt cuộc cũng không nỡ rời xa anh ấy mà quyết định về đây.” Ánh mắt cô ấy đen lại, nhìn xa xa phía cửa sổ. Hương thơm điếu xì gà trên tay cô lan toả khắp phòng, một mùi hương nhàn nhạt nhưng khó quên.

“Tháng sáu. Hai năm trước?” Cô kinh ngạc. Thời gian đó...chẳng phải là lúc anh và cô vô tình gặp nhau ở quán bar sao?

“Đúng vậy. Chính xác là ngày rằm tháng sáu.”

Cô run run nhớ lại. Ngày rằm sao? Cô và anh gặp nhau vào cuối tháng năm ấy. Chỉ cách ngày cô ta xa anh nửa tháng. Nửa tháng ngắn ngủi? Tại sao anh lại đến bên cô? Cố Minh Minh xinh đẹp tài giỏi, anh là người có đức có tài, lý nào mới rời xa anh đã đến với người phụ nữ khác? Quãng thời gian đó anh đã làm mọi cách ức hiếp cô quá đáng. Ngăn cô và Trần Phong đến với nhau. Làm mọi cách theo đuổi cô, đưa cô về nhà, yêu thương cô, kết hôn với cô. Tất cả mọi chuyện là như thế nào?

“Tôi khuyên cô hãy rời bỏ khỏi anh ấy! Chúng tôi sinh ra đã được sắp đặt, vốn dĩ đã đính hôn ước. Anh ấy chỉ yêu tôi mà thôi. Còn chuyện anh ấy kết hôn với cô, chắc chắn là do suy nghĩ chưa chín chắn, tạm thời có ý định yêu chơi với cô nên không suy nghĩ nhiều.”

“Không..không phải vậy!”

“Dám hỏi cô Tô, hai người đã kết hôn, vậy sao còn chưa công khai mối quan hệ? Tại sao tôi không thấy ảnh cưới? Cũng không tổ chức hôn lễ?” Nói rồi cô ta lại nhếch mép lên nhìn cô từ xa khinh khỉnh.

“Chuyện này...” Cô lắp bắp không nói lên lời, biết giải thích sao đây? Nếu nói rằng vì cuối năm nay mới là ngày đẹp cô ta có tin không? “Chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ vào cuối năm nay...”

Quả nhiên cô ta giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh mà cười bình thản.

“Tôi tin rằng sẽ không có đám cưới nào cả!” Cô ta gạt đi tàn thuốc, tiếp tục đưa lên miệng.

“Tại sao cô tự tin như vậy?”

“Hừ. Cô hãy gọi cho anh ấy, nếu muốn giải thích thì tôi muốn anh ấy về nhà ngay lập tức.”

“Được!”

Hồi chuông chờ kêu lên từng tiếng một, cả căn phòng im lặng chờ đợi phía anh nhấc máy.

“Hiểu Du?” Giọng anh trầm ấm, cất lên khiến cả hai người mỉm cười.

“Anh có bận không? Có thể về bây giờ không?” Cô vừa nói vừa liếc mắt sang Cố Minh Minh.

“Anh còn chút việc. Nếu không có gì gấp thì...” chưa kịp nói xong cô đã lên tiếng đàn áp giọng anh “Cố Minh Minh...” nghe thấy cô thốt cái tên này, anh lập tức im lặng.

“Em nói gì vậy?”

“Cố Minh Minh cô ấy đang ở đây!”

“...”

“Cô ấy đang đợi anh...”

“... Hiểu Du, dù có chuyện gì xảy ra, em nhất định phải tin anh, đừng nghe ai nói xằng. Anh sẽ về ngay.” Anh nói đầy khẩn thiết làm cho cô thêm hoang mang, tại sao anh lại kích động như thế? Anh và cô ta...thật sự có mối quan hệ như nào?

“Ừm...” Cô dập máy luôn. Lo lắng nhìn vào số điện thọai của anh.

Lục Tiêu Bá. Anh đang trốn tránh điều gì?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,129
Điểm cảm xúc
5,889
Điểm
113
Chương 21: Đúng, anh đều đúng!
Trong căn phòng lớn với sư lạnh lẽo giữa ba người. Một nam, hai nữ. Chỉ biết nhìn nhau không ai mở lời. Anh ngồi ở chính giữa, cô và Cố Minh Minh ở hai bên, không khí nặng nề làm cô rất căng thẳng.

“Lục Tiêu Bá. Anh không có gì để nói hay là không muốn nói?” Cuối cùng Cố Minh Minh đã lên tiếng, nhíu hai khuôn mày nhỏ xinh xắn.

“Cô còn về đây làm gì?” Anh nghiêm giọng không nhìn lấy Cố Minh Minh một lần, ánh mắt hoặc cố tình hoặc vô tình liếc sang cô.

“Tất nhiên là để thực hiện hôn ước giữa hai chúng ta!” Cô ta tươi cười như không có chuyện gì xảy ra. Hai từ “hôn ước” làm cho cô sợ hãi nhìn Lục Tiêu Bá.

“Hừ. Hôn ước? Năm xưa chính cô là người muốn từ bỏ nó, bây giờ cô tìm đến đây e là không biết xấu hổ!”

“Tiêu Bá! Anh nói gì vậy?” Cố Minh Minh cắn răng nhìn anh.

“Cô đã bỏ đi cùng hắn, giờ quay lại đây là vì hắn không đáp ứng đủ nhu cầu của cô à? Nói đi. Muốn bao nhiêu tiền?” Anh khinh miệt văng lại cho cô ta vài câu khiến cô ta cứng họng, còn cô chỉ biết đứng giữa nhìn cuộc cãi vã mà không hiểu sự việc.

“Hắn? Hắn nào chứ? Anh nhầm rồi! Em xin lỗi đã bỏ đi đột ngột không báo với anh một lời, nhưng em phải đi gấp mà!”

“Cô không cần ở đây giả nhân giả nghĩa. Trước mấy hôm cô đi tôi đã tận mắt chứng kiến cô cùng hắn tay khoác vai ôm đi vào khách sạn! Cô còn gì để nói?” Toàn thân anh như phát ra luồng điện khiến cả hai người khiếp sợ, người ngạc nhiên nhất là Tô Hiểu Du. Cô ta phản bội anh sao? Thật không thể tin được!

Cố Minh Minh cắn môi không nói gì. Chả khác gì cô ta âm thầm thừa nhận những gì anh nói là đúng. Nhưng rất nhanh lại cười nham hiểm.

“Anh có chứng cứ gì buộc tội em? Nếu anh không chấp nhận em, thì bố mẹ anh có tha thứ cho anh không? Anh nên nhớ họ đều là người một tay Cố gia cứu mạng lúc anh còn nhỏ! Họ có thể đưa Lục gia lên cao, cũng có thể cho Lục gia tan gia bại sản!” Cô ta giở giọng cay nghiệt đe doạ anh, chỉ không ngờ anh lại bị ảnh hưởng nhìn chăm chăm vào cô ta, ánh mắt chán ghét làm cô ta hốt hoảng.

“Chuyện này anh giải thích sao đây?” Cô tức giận nhìn anh. Anh ta lại có thể giấu cô chuyện này suốt hai năm? Anh ta không hề nói mình có một vị hôn thê là thanh mai trúc mã. Điều này làm cô thấy ghét hai người đối diện.

“Vợ, nghe anh nói!”

“Anh im đi! Thì ra là vậy? Vốn dĩ anh đã có hôn thê rồi nhưng lại đến bên tôi. Bây giờ lại biến tôi thành kẻ đáng thương. Không đúng! Tôi là người thứ ba đúng không? Tôi thật kinh tởm các người!” Cô kích động đứng bật dậy, nhìn anh bằng đôi ngươi phẫn uất. Bao lâu nay cô chưa nổi giận như vậy với anh. Tại sao lại làm anh thấy xa lạ đến vậy?

Không để cô nhanh chân, anh kéo tay cô lại, nhưng lại bị cô giáng xuống một cái tát vào mặt, cái tát làm cho anh kinh ngạc đứng như trời trồng. Cô lại giám tát anh? Tại sao không nghe anh giải thích?

“Tiêu Bá...” Cố Minh Minh muốn đến đỡ lấy anh nhưng anh không để cho cơ hội.

“Em bình tĩnh lại có được không? Em là vợ anh! Là vợ hợp pháp của anh! Tại sao em lại nổi điên nổi khùng với một người tự xưng là vị hôn thê của anh? Cô ta có là vị hôn thê của anh thì cũng đã là chuyện của quá khứ. Hiện tại anh chỉ yêu mình em. Em là duy nhất em hiểu chưa?” Anh cao giọng nhíu mày, giọng nói căng thẳng nhưng vẫn nhẹ nhàng, anh sao có thể lớn tiếng với cô?

Cô tỉnh ngộ quay sang nhìn gương mặt mãn nguyện của Cố Minh Minh, cô ta vẫn nhởn nhơ như vậy đúng là cô đã bị cô ta làm cho kích động quá mà quên mất bản thân mình là ai rồi.

“Hừm, anh nói đúng. Em là thiếu phu nhân của Lục gia, đường đường chính chính là vợ anh. Không có ai có thể xen vào cuộc sống của hai chúng ta.” Cô lấy lại tinh thần, hất khuôn mặt hưng phấn nhìn cô ả đang cắn răng trước mặt, thật thoải mái. Cô sao lại có thể quên chuyện quan trọng như vậy?

“Tô Hiểu Du. Sẽ sớm thôi tự khắc cô phải rời xa anh ấy.” Cố Minh Minh cười cay nghiệt bước qua hai người. Cô ta nói như chắc chắn điều đó sẽ xảy ra.

“Cố Minh Minh, đừng làm tôi phải ghét cô thêm.” Lục Tiêu Bá mặt lạnh quay lưng với cô, một bộ mặt tàn nhẫn. Anh trừng mắt, câu nói chất chứa ngụ ý đến ớn lạnh.

“Thứ gì đã là của em, em phải giành lại bằng được. Trong đó có anh!” Cô ta vén nhẹ mái tóc nở nụ cười giả tạo, nhìn anh thâm tình nhưng lại nhìn cô bằng ánh mắt không thoả đáng. Cô hung hăng lườm lại cô ta một cái, cô ta có chút kinh ngạc rồi quay đi một mạch ra khỏi biệt thự không ngoảnh lại.

“Lục Tiêu Bá, em cần một lời giải thích rõ ràng.”

“Được.” Anh lo lắng trước thái độ của cô. Kéo ghế cho cô ngồi. “Trước kia gia đình anh được Cố gia giúp đỡ một vài vấn đề. Cố Minh Minh là con út trong Nhà Cố. Trên cô ấy còn một anh trai, vậy nên cô ấy được nuông chiều từ nhỏ. Từ khi anh và cô ấy gặp nhau, cô ấy liền thích anh, từ đó hai gia đình qua lại nhiều hơn, anh và cô ấy được đính hôn ước. Tiếp xúc với nhau lâu dài bọn anh đúng là từng hẹn hò mấy năm, nhưng Cố Minh Minh là người lăng nhăng, ngoài anh ra cô ta còn hẹn hò lén lút với nhiều người khác. Để đến khi anh phát hiện ra sự việc cô ta đã nhanh chóng biến mất cùng gã tình nhân lẻo mép kia. Vốn dĩ anh không tiếc loại đàn bà lăng loạn, từ lâu đã hết tình cảm nên khi cô ta rời đi anh chỉ buồn bực vì đã lừa dối bấy lâu nay. Chính lúc đó, anh đã gặp được em. Người mà hiện tại chính là vợ của anh. Trước nay anh chưa từng tiếp xúc thân mật với người phụ nữ khác, điều đó em rõ hơn bao giờ hết. Cũng đối xử với em rất tốt, em lại nghi ngờ tình cảm của anh giành cho em?” Đã rất lâu cô chưa từng nghe anh bình tĩnh giải thích điều gì cụ thể như vậy. Anh buồn buồn uống ngụm nước, sao lại vô cảm như thế? Anh đang cố giải thích rằng cô đa nghi không tin tưởng anh? Tất cả là do cô đang làm quá mọi chuyện lên? Đúng là nực cười! Cô là vợ anh, lại không có quyền ghen với người phụ nữ khác sao?

“Đúng. Anh đều đúng.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,129
Điểm cảm xúc
5,889
Điểm
113
Chương 22: Em muốn? Được! (H)
“Anh không có ý đó!” Anh đột nhiên cáu gắt với cô, khuôn mày nhăn lại.

“Anh biết không? Dạo gần đây anh chỉ mải lo công việc của anh. Một ngày gặp anh còn khó hơn lên trời! Đi sớm về khuya, đến bữa cơm cũng không cùng nhau ăn được. Hơn...hơn một tháng nay, anh còn không có hứng động chạm vào em! Nói đi! Anh có người phụ nữ khác bên ngoài đúng không?” Động tác mơ hồ cô nhìn anh như người xa lạ.

“Tô Hiểu Du! Em còn muốn gì nữa đây? Em chỉ việc ở nhà làm vợ tốt, bây giờ lại thấy khó chịu vì anh bận việc bên ngoài à? Anh không rảnh như em!” Cuối cùng anh thực sự hét lớn vào mặt cô, nhìn anh như con mãnh thú điên cuồng tới bên cô đẩy thật mạnh cô xuống giường.

“Anh làm gì vậy?” Cô hốt hoảng.

“Đúng! Lâu nay anh không động vào người em. Không có nghĩa là anh không có ham muốn! Không ngờ em lại thèm muốn đến phát điên như vậy?” Anh hôn thật mạnh lên cổ cô, từng vết hôn như cắn đứt từng mạch máu, đau...đau quá!

“Anh điên rồi! Lục Tiêu Bá anh đừng làm bừa!” Cô đẩy anh ra thật mạnh, nhưng vẫn bị anh khoá chặt hai eo khiến cử động khó khăn không nhúc nhích được.

“Ngoan ngoãn một chút!” Anh gằn giọng lên như quát nạt cô, mạnh bạo xé chiếc váy cô để lộ làn da trắng mịn bên dưới.

Cô sợ hãi vô cùng, khoé mắt lăn xuống giọt lệ, phản kháng anh trong tuyệt vọng. Người đàn ông này hoàn toàn không còn là Lục Tiêu Bá của trước kia!

Anh điên cuồng bóp mạnh bạo vào da thịt phía trên của cô, miệng độc quyền chiếm hữu, hàm răng cắn nhe nhẹ vào miếng thịt nhỏ hồng lồi lõm. Cô đau đớn bấu chặt vào lưng anh, anh giống như muốn nuốt chọn cô vào cơ thể. Có thể cảm nhận được bên dưới của anh đã sẵn sàng cưng cứng.

Anh luồn một tay xuống váy cô, hai ngón tay của anh thọc hẳn vào nơi ướt át điên bạo. Càng đưa vào cô càng nhăn mặt hét lên, anh như muốn xé cô ra từng mảnh.

“Lục Tiêu Bá, anh buông tôi ra, tên khốn! Tôi ghét anh! Ah...đau, tôi đau!” Cô lắp bắp van xin anh, từng lời cô thốt ra càng khiến anh thêm phẫn nộ, anh cắn vào tai cô, bàn tay trở lên mềm mại nhẹ nhàng hơn, cô bớt đi đau đớn lại rên khe khẽ.

“Bảo bối, em mồm lẻo mép quá! Muốn anh buông em ra? Cơ thể em lại phản kháng lời nói em mất rồi!” Anh rút tay ra hai ngón di di vào nhau, một chút tinh mật trắng đục nhầy nhụa trên tay anh.

Cô thở gấp, ngực phập phồng nhìn tay anh, đôi gò má ửng hồng muốn nhắm mắt lại.

“Biến thái!”

“Anh đã từng nói, anh chỉ biến thái với mình em.” Anh đưa sâu lưỡi vào miệng cô, lấn áp hơi thở của cô, hai chiếc lưỡi nhỏ quấn lấy nhau nhảy múa trong miệng.

Không để cô có cơ hội trốn thoát, anh đổi tư thế cho cô nằm úp xuống giường, hai tay cô bị anh kiểm soát phía sau lưng. Dây thắt lưng bị anh quăng xuống sàn, cự long anh nổi từng mạch máu căng phồng. Cảm thấy có vật nóng áp sát phía sau, cô run lên một cái. Tại sao lâu nay cô không biết anh lại có thể lưu manh đến vậy!

“Buông tôi ra, nếu anh làm gì tôi sẽ giết anh!” Cô khó khăn cắn răng nói.

“Bảo bối~ Có phải lâu rồi không bên em, em lại trở nên hung dữ với anh? Anh nhắc em rất nhiều lần rồi. Gọi anh là chồng! Nếu muốn giết anh, chi bằng để anh thoả mãn cho em trước? Cơ thể em không chịu nổi nữa rồi kìa!” Anh ghì sát người xuống lưng cô, toả hơi nóng vào tai cô khiến cô phát ra những âm thanh dâm đãng.

Anh đưa sát vật nóng vào cửa mình cô, ve vãn nó, đưa lên xuống mân mê nhưng không hề đưa hẳn vào khiến cô bắt đầu khó chịu, người nóng ran lên chỉ muốn nói anh đừng làm vậy.

“Sao? Chúng ta dừng lại nhé?” Anh nói thầm vào tai cô xảo quyệt.

Dừng lại sao? Anh thật quá đáng, cơ thể cô đều đã sẵn sàng, nếu dừng lại cô không chịu nổi.

“Đừng...Lục Tiêu Bá..anh...”

“Ai cho em gọi cả họ tên anh?” Anh cắn tai cô, hàng mi rũ xuống nheo mắt nhìn cô.

“Ch..chồng!”

“Tốt lắm! Chồng đây có thưởng!” Anh liếm tai cô, đưa một phần thịt đang hưng phấn vào sâu trong cô tìm sự khoái lạc, đưa vào đến đâu cô cắn răng đến đó, cảm giác này thật mê say con người ta!

Đợi cô quen dần, nhịp điệu anh ngày càng nhanh, từng nhịp đâm sâu vào bên trong cô, còn cô không ngừng bóp chặt lấy anh.

“Thả lỏng nào. Em như vậy anh rất khó khăn!”

“Ah..ah...ah...ư...ah” Người cô rung lên theo anh, toàn thân nhễ nhại nước làm anh thêm kích thích nhịp điệu lại mạnh bạo hơn, thật to, thật sâu, thật nóng! Cô sắp chết vì anh rồi!

Anh liên tục không ngừng, anh thoả mãn còn cô lại thấy dần sự đau nhức, mỗi lần anh cắm vào đều như vật sắc cứa lên da thịt cô, tê rát từng cơn nhưng vẫn không thể ngừng lại. Từng cơ bụng anh chạm vào thân thể cô đều làm cô rung động, trách sao cơ thể anh lại hoàn hảo đến thế! Tại sao ông trời sinh ra anh đều có tất cả những thứ người ta ao ước?

Thay đổi nhiều tư thế khác nhau, anh hôn khắp người cô, làn da trắng mịn của cô để lại những nốt đỏ hằn sâu trên da thịt, thời gian qua anh ấy cố nhịn dục vọng đến trở thành người lưu manh rồi! Anh bận việc không có nghĩa là không quan tâm đến cô! Anh không động chạm vào cô không có nghĩa là hết yêu cô! Đây là do cô cố ý gợi ham muốn ở anh, anh nhớ cô đến điên dại làm sao có thể dừng?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,129
Điểm cảm xúc
5,889
Điểm
113
Chương 23: Lục thị gặp nguy
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy đã thấy mình trong tay Lục Tiêu Bá. Khuôn mặt lúc ngủ của anh thật thoải mái, không giống như ban ngày khi đi làm đều mệt mỏi. Mọi ngũ quan của anh nổi bật cô không muốn rời mắt.

Trên cằm anh mọc lên vài sợ râu xanh, tóc anh rũ xuống, nhìn xuống bên dưới là khung xương quai xanh đầy hấp dẫn. Sắc đẹp của anh làm cho cô mê mẩn. Cô đưa tay lên chạm từng ngũ quan trên mặt anh. Hàng lông mi anh thật dài, môi anh đầy đặn hồng hồng tràn đầy sức sống. Sau một đêm "vất vả" anh lại có thể thoải mái đến vậy? Nhìn thấy anh vẫn giữ nét vui tươi trên miệng làm cô cũng vui theo anh. Anh chàng này thực chất đối với cô luôn như một đứa trẻ, muốn làm gì đều phải làm bằng được.

Cô nhìn anh hồi lâu, cuối cùng thu hút được sự chú ý của anh, cặp mắt anh hé mở từ từ nhìn xuống khuôn mặt đáng yêu của cô.

"Nhìn anh như vậy là muốn gợi tình à?"

"Gợi cái đầu anh!" Cô ửng hổng mặt tránh ánh mắt anh.

Anh cười hả hê ôm cô vào lòng. Đã là chín giờ sáng, không còn sớm nhưng hai người vẫn lười biếng không buồn dậy. Cứ ôm nhau nằm như vậy một lúc lâu.

"Renggg.."

"Chuyện gì gọi vào sáng sớm như vậy?" Anh cau mày nhìn vào số di động. Thư kí Âu chưa bao giờ làm phiền anh giờ này, nay lại có chuyện gì gấp gọi cho anh nhiều lần như thế.

Cô chăm chú nhìn biểu cảm của anh. Hứ, đúng là không biết điều, đã là chín giờ sáng vẫn còn trách người ta gọi sớm? Anh quả bị cô chiều cho hư rồi.

Từ bên dưới cô không nghe rõ nội dung thư kí Âu nói gì, chỉ thấy nét mặt anh dần chuyển biến xấu, có sự lo lắng ẩn chứa bên trong đáy mắt anh.

"Được. Anh cố gắng giải quyết, tôi đến ngay." Anh ngồi dậy lật tấm chăn ra, mở tủ vơ vội bộ quần áo.

"Có chuyện gì mà anh gấp vậy?" Cô cắn răng hỏi anh.

"Lục thị gặp khó khăn rồi. Giờ anh phải đến xử lý gấp. Anh đi nhé!" Không để cô gật đầu đồng ý anh đã phi ra hỏi phòng gấp gáp. Lời nói anh kiên định quả quyết. Lục thị quả gặp khó khăn lớn!

Bên anh bao nhiêu lâu nay cô cũng biết tình hình của Lục thị một chút. Tập đoàn của anh luôn đứng đầu trong top doanh nghiệp kì vọng nhất. Hai đời nay luôn được rèn dũa thành tập đoàn có năng lực, trên thương trường chưa bao giờ gặp khó khăn gì lớn mà không thể giải quyết. Anh là người lãnh đạm, mọi nhân viên cấp chức trong công ty đều là người tài năng, mọi chuyện dù lớn hay nhỏ thì đối với anh cũng không đáng quan tâm. Anh cũng không bao giờ ra mặt giải quyết một vấn đề nào đó mà mặt nghiêm trọng như hôm nay. Lục thị là tập đoàn có gia thế, quyền quý trọng vọng. Người có thể đẩy Lục thị vào đường khó xử...e là chỉ có thể là Cố thị, tập đoàn lớn ngang ngửa với Lục thị mà thôi. Cuối cùng Cố Minh Minh đang cố chứng tỏ có thể lật đổ Lục thị sao? Loại phụ nữ độc ác này không buông tha cho Lục Tiêu Bá. Nhưng tiếc cho cô ta, với chút tài năng của Cố thị chỉ có thể làm Lục gia lung lay, Lục Tiêu Bá là người có trí, khó lòng nào đạp đổ được gia thế mà anh đã dựng nhiều năm qua.

Chuông điện thoại cô kêu lên từng tiếng. Số máy lạ?

"Alo"

"Hừm, lâu rồi không nghe giọng cô!"

Là Cố Minh Minh? Đúng là vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền xuất hiện. Cô gái này đúng là đốt hương muỗi cũng lên.

Nghe giọng giễu cợt của cô ta mà cô nuốt cục tức xuống, bình thản lên tiếng.

"Yo~ Cố tiểu thư không biết gọi cho tôi có gì chỉ giáo?"

"Ha~ Cô có vẻ vẫn chưa biết gì thì phải?"

Biết? Cô biết thừa! Cố Minh Minh xem cô là loại người gì chứ? Não cô không ngắn!

"Cố tiểu thư muốn gì cứ nói! Không cần nhiều lời."

"Tô Hiểu Du, Lục thị đang đứng trên bờ vực phá sản. Lục Tiêu Bá đang buồn phiền ảo não chỉ biết ngồi mà thất vọng. Cô lại thảnh thơi như không có chuyện gì xảy ra. Thật không đúng đạo lý." Cố Minh Minh nhạo báng, từng lời nói cất lên đều yểu điệu như cây liễu rung rinh trước gió.

Cô đứng bật dậy, rốt cuộc cô ta nói vậy là có ý gì?

"Ý cô là sao?" Cô gặng hỏi mềm nhẹ,

"Cố thị có thể giúp anh ấy, nhưng tôi có một điều kiện. Chắc cô cũng biết?"

Điều kiện ư! Không phải cô ta muốn giựt lấy Lục Tiêu Bá từ tay cô à? Vấn đề này sao phải đề nghị ra nữa. Nhưng cô không tin lời cô ta là thật, Lục Tiêu Bá chắc chắn có thể giải quyết triệt để mối nguy hại này. Cô ta gọi điện cho cô e là muốn giở "điệu hổ ly sơn" chia rẽ cô và Lục Tiêu Bá. Đáng tiếc Tô Hiểu Du cô không phải là người dễ từ bỏ.

"Cô Cố, cô nghĩ với trò mèo này có thể đưa tôi rời xa được chồng tôi sao? Cô đánh giá tôi thấp quá đó!" Cô nhấn mạnh chữ chồng làm cho cô ta im lặng một hồi không thấy phản biện, cô có thể đoán được gương mặt xinh đẹp đó đang cắn răng tức chết mà.

"Nếu không còn gì nữa thì chào cô. Tôi rất bận!" Nói rồi cô cau mày dập máy, chiếc điện thoại bị vứt bộp xuống giường, cô lo lắng ngồi huỵch xuống ghế.

Liệu Lục Tiêu Bá có thể vượt qua chướng ngại này không? Cố Minh Minh vì cô mà hại anh ấy ra nông nỗi này. Nếu rời xa anh ấy, mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo của nó. Nhưng cô chưa bao giờ có ý định từ bỏ anh lẫn Lục thị!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,129
Điểm cảm xúc
5,889
Điểm
113
Chương 24: Lục thiếu phu nhân muốn ly hôn?
Đêm hôm sau Lục Tiêu Bá trở về, áo sơ mi trắng xộc xệch, cà vạt nới lỏng ngang ngực, mái tóc rối cùng vài sợi râu xanh. Mắt có quầng thâm nhàn nhạt. Cả người uể oải như mất hồn. Cả đêm qua anh ấy không ngủ?

Tô Hiểu Du vốn muốn đến ôm lấy anh, chào đón anh về nhà, xong anh mặt lạnh đi qua cô tựa không quen biết. Anh là không thấy cô, hay không muốn nhìn thấy cô?

Những ngày tiếp theo Lục Tiêu Bá đều không trở về nhà. Cô nghi hoặc có vấn đề xảy ra nhưng anh không nói cho cô biết, anh xem cô là người lạ.

Cô mặc dù muốn biết tình trạng của anh xong không có cơ hội hỏi han anh. Đến công ty không thể gặp, nhà cũng không về. Anh đi đâu?

Băn khoăn trong lòng khó chịu, cô mau chóng tìm tới Phong Lập.

"Gần đây chú có tin tức gì từ Lục thị không?"

"Kh..không thưa phu nhân." Ông ta lắc đầu lia lịa, trốn tránh cô bằng được.

"Làm ơn...nói cho tôi biết đã có chuyện gì?" Cô cầu khẩn, ngoan ngoãn xuống nước hạ mình.

"..."

"Sao không nói gì?" Đợi vài phút không thấy ông ta phản hồi, cộng thêm nét mặt lo lắng của ông khiến cô càng thêm phẫn nộ.

"Phu nhân...cô không xem tin tức sao? Lục thị...sắp phá sản rồi!" Ông ta nói nhỏ nhẹ, cảnh giác nhìn xung quanh.

Đùng một tiếng. Cô như sét đánh ngang tai trợn mắt lên nhìn ông ta. Quả thật Lục thị sẽ bị ảnh hưởng bởi Cố gia sao? Anh lại không thể giải quyết vấn đề này?

Chẳng trách mấy nay anh lạnh lùng như thế, muốn cạy mồm anh ra thật khó hơn hái sao trên trời.

Lục Tiêu Bá là người có bộ đầu óc nhanh nhạy. Vấn đề này đối với anh lớn vậy sao?

Cô run run, lo lắng nhớ lại từng câu từng chữ của Cố Minh Minh. Cô ta ỷ vào gia thế mà định đạp đổ anh? Mặt cô nóng bừng, toàn thân sững lại. Lục thị tuy được Cố gia giúp đỡ số vốn nhỏ đầu tiên, nhưng sau đó đều là do Lục Tiêu Bá một tay cố gắng mới có ngày hôm nay. Đâu thể vì cô mà bị hủy hoại.

Cô không cam tâm!

Bữa trưa hôm nay cô đã hẹn Cố Minh Minh. Vẫn dáng vẻ yểu điệu đó, cô ta cho cô leo cây hơn một tiếng đồng hồ. Đi đôi giày cao gót cỡ chục phân. Mặt như đang cười thầm mãn nguyện ngồi xuống đối diện cô.

"Ai yo~ Xin lỗi Lục phu nhân, tôi bận làm móng, bây giờ mới rảnh đi gặp cô!" Cố Minh Minh chĩa bàn tay ra, mắt liếc sang cô hòa nhã như không có chuyện gì xảy ra.

"Không có gì. Vào luôn vấn đề chính đi." Cô nghiêm mặt, khẽ cau đôi mày thanh mảnh.

"Hử? Cô muốn nói về vấn đề gì nào?"

"Thôi ngay bộ dạng giả tạo của cô đi! Cô nhìn xem đã làm gì?" Cô lớn tiếng vứt xuống bàn tờ báo. Trên đó là nội dung rớt giá cổ phiếu của Lục thị.

"Sao nào? Tất cả vì cô mà thôi. Tôi có thể đạp đổ anh ấy bất cứ lúc nào." Cô ta nhún vai, khóe miệng giương lên độc ác.

"Yêu ư? Ha ha...thế này gọi là yêu? Cô chấp nhận để anh ấy mất hết tất cả sao? Đó là những cố gắng, mồ hôi nước mắt của anh ấy. Cô có quyền gì hủy hoại nó?"

"Có tiền là có quyền!" Một lần nữa cô ta phản bác lại cô, câu nói này khiến cô cứng họng. Cứ có tiền là cho mình cái quyền đi hại người khác sao? Cô ta thật tàn nhẫn so với vẻ bề ngoài của mình.

"..."

"Nội trong tuần này hãy tự giác ký vào đơn ly hôn rồi rời bỏ anh ấy. Tôi không nhượng bộ nữa đâu, thưa " 'Lục phu nhân' ". Cô ta nhấn mạnh câu Lục phu nhân, hàm răng ken két vào nhau như đang đối diện với kẻ thù. Cô ta khác với lần đầu cô gặp nhiều, cô không hiểu chuyện, trước kia lại cho rằng Cố Minh Minh là người tốt.

Một tuần? Một tuần Lục thị sẽ bị hủy hoại. Một tuần cô có thể làm gì? Lục Tiêu Bá còn không muốn về nhà. Cũng không còn cơ hội để đối tốt với anh ấy. Cô thà hi sinh bản thân mình vì anh, còn hơn bên anh mà nhìn anh nhặt nhạnh từng tuyệt vọng sống qua ngày. Chừng ấy thời gian đã qua cô đã hạnh phúc bên anh rồi, có lẽ đây là cơ hội giúp anh ấy, giúp lần cuối...

"Anh...có thể về nhà không?"

"Anh rất bận!" Lục Tiêu Bá không suy nghĩ trả lời cô ngay, câu nói gấp gáp như chỉ muốn dập máy ngay lập tức.

"Em có chuyện quan trọng cần phải nói!"

"...Được."

Đợi anh đến hơn mười giờ đêm, bữa tối cô chuẩn bị đều nguội lạnh trên bàn. Anh thậm chí không về sớm một chút ăn bữa cơm với cô. Cô có thể hy vọng điều gì chứ?

"Em muốn nói gì?" Anh ngồi xuống, khuôn mặt nhợt nhạt ngửa ra phía sau. Nhìn anh mệt mỏi như vậy cô chua xót trong lòng.

"Chúng ta ly hôn đi." Cô đưa mắt ra nhìn anh trăng trên cao, dứt khoát trong lời nói.

Quả nhiên anh bị câu nói của cô làm cho ngạc nhiên. Sắc mặt tức giận của anh làm cô thấy sợ. Nhưng cô không thể để anh biết. Cô thản nhiên nhìn anh như người xa lạ, còn anh nghe câu nói này như nghìn chiếc kim đâm vào da thịt.

"Em biết mình đang nói gì không?" Đôi mày anh cau lại, đồng tử như rực lửa. Anh ấy đang phẫn nộ.

"Em biết." Cô gật đầu, thần thái có chút vô tâm.

"Anh mệt rồi, đi ngủ đi." Anh không bận tâm lời nói của cô, nới cà vạt vứt trên ghế. Cô gái này đang muốn rời bỏ anh. Muốn rời bỏ anh để cứu Lục thị? Anh đi guốc trong bụng cô rồi, sao anh lại giương mắt lên nhìn cô rời xa anh, rời xa căn nhà của anh, rời xa Lục thị như vậy? Anh đều đã có cách tính toán, nhưng Tô Hiểu Du có vẻ quá kích động rồi?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,129
Điểm cảm xúc
5,889
Điểm
113
Chương 25: Trái ngược tâm tư
Cô nhếch khóe miệng xinh xắn, đôi mắt u muội nhìn anh. Thâm tâm không ngừng dậy sóng, anh ấy từng làm tất cả mọi việc không chính đáng để có được cô, bây giờ cô muốn ly hôn không có lý do, dễ gì mà rời xa anh?

"Lục Tiêu Bá. Em hết yêu anh rồi."

Sau khi câu nói vang lên, cả căn phòng trở nên tĩnh lặng. Anh quay lưng lại phía cô, toàn thân bất động, đôi mắt đứng hình. Bao nhiêu lâu nay cô chưa từng đề nghị ly hôn, cũng chưa từng hé miệng nói hết yêu anh. Câu nói này làm anh tổn thương vô cùng.

"Tại sao?" Giọng anh khàn khàn như bất lực.

"Vì anh không còn là người em muốn." Cô đứng dậy lướt qua anh, ngồi xuống giường giở giọng khinh bỉ.

Thứ cô muốn ư? Cô bên anh không phải vì yêu anh sao!

"Thứ em muốn?"

"Đúng vậy!" Cô hiểu rõ tình hình hiện tại, nhưng miệng cô không ngừng thốt ra những lời dối lòng.

"Ý em là..."

"Anh sắp phá sản rồi Lục Tiêu Bá. Anh nghĩ cả đời còn lại tôi sẽ bên cạnh một tên nghèo nàn ư?"

Tại sao cô có thể cay độc khi nói ra những lời này với anh. Tình cảm bao lâu nay anh dành cho cô còn chưa đủ? Sắp phá sản ư? Đúng là nực cười. Thật nực cười!

Anh cười khổ, nhướng mi nhìn cô.

"Em cần tiền đến vậy sao?"

"Đúng. Cần, rất cần!"

Nghe chính miệng cô thừa nhận những lời xấu hổ đó. Anh dẫu biết cô làm vậy là muốn cứu anh, nhưng tại sao cô vô tình với anh, đối xử với anh như thế. Trước kia anh theo dõi từng cử chỉ của cô, từng tác phong hay hành động đều biết cô là người ngoan ngoãn biết đối xử tốt với người khác, đôi khi ngốc nghếch khiến anh bên cạnh cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc. Một người con gái tốt đến thế, hoàn hảo đến thế, lại đang vì anh mà đề nghị ly hôn để chịu thiệt về bản thân.

Tuy cô bên anh sống trong sự đầy đủ, nhung lụa đã quen, nhưng anh biết cô không phải loại người trọng tiền bạc hay danh phận.

Anh đau lòng nhìn cô, cô gái anh yêu nhất trần đời. Cô gái duy nhất anh muốn bảo vệ, yêu thương đến hết cuộc đời này. Cô không biết rằng chính cô đang làm tổn thương anh. Khuôn mặt lạnh lẽo của cô làm anh thấy xa lạ, từng cử chỉ như ném lại cho anh sự khinh thường. Anh không muốn nhìn thấy cô từng ngày thay đổi thành con người như bây giờ. Cứ là Tô Hiểu Du của trước kia, ngạo mạn mà mạnh mẽ. Anh muốn thấy cô gái của anh, nhưng không phải cô gái bây giờ.

"Anh sẽ coi như chưa nghe thấy gì hết. Anh rất mệt, em đừng khiến anh thêm lo lắng." Anh ngồi xuống giường, đưa tay ra phía cô, muốn nắm lấy bàn tay thanh mảnh của cô, cuối cùng bị cô hung hăng hất ra một cái.

"Mai sẽ có đơn ly hôn. Giờ anh nghỉ ngơi đi, tôi sang phòng khách." Cô đứng dậy, nhún vai mà đi.

"Em chấp nhận để anh bên cạnh người đàn bà khác?" Từ đằng sau vang vọng lời chất vấn, cô nghe đau nhói trong lòng, sao cô có thể hạnh phúc khi nhìn anh bên người khác? Cô yêu anh mà, cô yêu anh hơn bất cứ ai.

"Lục tổng bên ai tôi đều không quan tâm. Đối với tôi mà nói Lục Tiêu Bá đã hết hạn sử dụng rồi." Cô đóng sầm cửa bước ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại thì nước mắt rơi xuống. Hai hàng nước mắt tinh khiết theo hàng lăn dài trên má, cô muốn cắn nát đôi môi của mình, cơ thể mất ý thức sụp xuống dựa vào cửa.

Cô che miệng tránh phát ra âm thanh nức nở của mình, sao cô lại nhẫn tâm nói ra những thứ cay nghiệt ấy. Anh ấy có ghét cô không? Cô đã làm hết sức mình rồi, cô chỉ có thể giúp anh đến vậy. Thà cam tâm nhìn anh bên người khác, thời gian sẽ làm anh quên đi người phụ nữ một thời, anh sẽ thích nghi được gia đình mới mà không bị mất đi thứ gì. Còn hơn anh mất tất cả, ngày ngày bên cô nhưng không ra thần người. Cô làm tất cả là vì anh, chỉ mong sau này anh hiểu cho cô, đừng nghĩ cô là nữ nhân rẻ tiền.

Sau cánh cửa phía đối diện, anh thẫn thờ ngồi đó, nhìn cánh cửa im lặng đối diện, lòng thầm mong cánh cửa mở ra một lần nữa, cô sẽ đi vào và giải thích những lời nói vừa rồi. Nhưng rồi sao? Anh đợi, anh đợi mãi, cánh cửa vẫn không lay chuyển. Tô Hiểu Du mà anh biết đang cố chứng minh rằng đã hết yêu anh, chứng minh anh đã hết giá trị lợi dụng đúng không? Người bên anh bấy lâu nay chỉ vì anh sắp mất đi tất cả mà rời bỏ anh, vì sợ phải chịu khổ, chịu nhục!

Anh không muốn tin vào sự thật. Đối diện với căn phòng lạnh lẽo, anh vùi mình xuống giường, tấm ga giường trắng từng có anh và cô giờ đây mình anh ôm cô đơn. Muốn đi tìm cô nhưng lại muốn cô tự tìm tới.

Cô ngồi bên khung cửa sổ nhìn xa xăm, hai hàng nước mắt đã khô trên má, anh thật sự tin lời cô nói, không đến bên cô, không muốn nghe những tâm sự thật lòng của cô nữa rồi? Bên nhau bao lâu nay hóa ra niềm tin giữa hai người lại xa cách đến thế. Cô luôn tin anh, tin tưởng chồng mình, tin những lời anh nói, thậm chí không cần anh giải thích đều đã hiểu suy nghĩ của anh. Nhưng tại sao anh chưa một lần hiểu cô và suy nghĩ cho cô.

Cô chờ đợi trong mông lung, hàng mi mờ mờ gục đi lúc nào không hay, trong giấc mơ cô như gặp được niềm vui nhưng lại rơi nước mắt. Ước gì cô mãi tồn tại trong giấc mơ có anh tuyệt đẹp này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,129
Điểm cảm xúc
5,889
Điểm
113
Chương 26: Người xa lạ thân quen nhất
Sáng hôm sau Tô Hiểu Du cố gắng dậy sớm nhất đi lên cục dân chính. Trên đường về nhìn tờ giấy trong tay mà ngớ ngẩn đến nỗi đọc không rõ nội dung bên trong.

Nhưng về đến nhà Lục Tiêu Bá đã rời đi. Hỏi ra mới biết lúc cô đi cũng là lúc anh rời khỏi nhà. Là anh cố tình? Anh đang làm khó cô!

Sao anh lại không hiểu rằng cô muốn tốt cho anh, muốn anh không phải mệt nhọc lo nghì gì cả? Anh bình an là cô hạnh phúc rồi. Đâu nhất thiết cứ phải bên anh mãi thì mới là tình yêu. Chỉ cần anh vui là cô vui. Mặc kệ anh có bên người khác hay không, dù vậy chỉ nghĩ đến lúc anh sánh vai đường đường chính chính bên Cố Minh Minh vào lễ đường cô không kìm nén được cảm xúc. Giữa cô và anh chỉ là vợ chồng trên giấy tờ, đến nỗi mối quan hệ này không được ai biết đến. Ngay cả gia đình anh! Không khác gì sống chui sống lủi không danh chính ngôn thuận. Điều này làm cô suy nghĩ nhiều, tại sao Lục Tiêu Bá nhất quyết để cuối năm mới tổ chức đám cưới?

Trong lúc mải mê với những băn khoăn, điện thoại cô vang lên đầy rẫy các cuộc gọi. Không biết là ai và có việc gì. Nhưng đây là số lạ nên cô cũng mặc kệ không bắt máy. Nhưng người này cũng thật lỳ lợm, cứ cách hai phút lại gọi một lần. Cô cắn răng bắt máy.

“Này đầu óc có vấn đề thì đi bệnh viện tâm thần chữa trị! Tôi không phải bác sĩ!” Cô hét lên vào điện thoại, răng nghiến ken két vào nhau.

“Này Tô Hiểu Du! Cô mới là người cần đi bệnh viện tâm thần đấy! Cô biết tôi gọi cô bao nhiêu cuộc rồi không?”

A. Giọng nói này quen quen? Điệu bộ gắt gỏng ngược lại này không thể nhầm được. Là Tư Cẩn Khang, cậu bạn thân thiết nhất của cô đây mà?

“Tư Cẩn Khang?” Cô nhẹ giọng.

“Phải! Là tôi!”

“Cậu về nước khi nào thế?” Cô mừng rỡ. Từ khi cô và Lục Tiêu Bá kết hôn cũng là lúc Tư Cẩn Khang sang mỹ công tác. Đã lâu như vậy tồi bây giờ mới liên lạc.

“Tôi mới về được vài hôm, hôm nay có rảnh không? Gặp mặt tám phét chút! Lâu rồi không gặp nhớ cô sắp chết!” Vẫn điệu bộ cuống cuồng ấy, anh ta cứ ríu ra ríu rít không ngừng làm cô thoải mái hẳn. Có một cậu bạn thân đúng là rất vui!

“Được, bây giờ tôi rảnh!”

“Khách sạn Mỹ Hoa nghe nói đồ ăn Ý rất ngon. Tôi sẽ đợi cô trước sảnh!”

“Được!”

Cô dập máy, háo hức đi thay bộ đồ mới. Đã lâu không gặp chắc chắn có nhiều tâm sự. Có người giãi bày đúng là vẫn tốt hơn một mình chịu đựng. Từ lúc đi học cô và Tư Cẩn Khang đã hợp nhau, luôn chung một quan điểm và đồng tình một ý kiến, cả trường bấy giờ ai cũng gán ghép hai người là thanh mai trúc mã. Đi đâu cũng có nhau, có chuyện gì cũng sẵn sàng giúp đỡ. Có Tư Cẩn Khang cô thấy an tâm hơn nhiều. Đúng là bạn tốt thể hiện ở chất lượng chứ không phải số lượng!

Xa xa cô đã thấy vóc dáng dỏng cao của Tư Cẩn Khang, anh ta mặc quần âu, áo sơ mi trắng, khí chất tốt hơn so với trước kia nhiều! Cậu đã trưởng thành rồi!? Bộ dạng trưởng thành của cậu sẽ lại mê hoặc nhiều mỹ nữ cho xem.

Tư Cẩn Khang thấy cô nhanh chóng đi đến, hớn hở ôm cô vào lòng miệng tươi rói.

“Sao vậy? Mỹ nữ thấy tôi đẹp trai quá muốn tán tỉnh rồi hả?” Tư Cẩn Khang hé miệng là lại chêu chọc cô, nhưng hôm nay cô không trách cứ, trái lại vui vẻ ôm thật chặt Tư Cẩn Khang.

“Phải phải! Đã đẹp trai hơn cả trước kia rồi!”

“Để tôi xem nào. Ai da, sao mỹ nữ của tôi bây giờ giản dị thế này? Tuy vậy rất quyến rũ nha!” Anh ta lướt một vòng quanh người cô, nhìn chăm chăm vào chiếc váy liền thân đơn giản nhưng vẫn tôn lên đường cong hoàn hảo. Đưa tay khoác lấy vai cô cùng hướng vào khách sạn.

“Tư Cẩn Khang, cậu vẫn không thay đổi được cái tính cách này! Tiếc cho hai năm đi đào tạo của cậu.” Cô cười thoải mái để ý từng hành động cũng như cử chỉ của anh bạn thân.

Phía bên kia đường chiếc xe đen được hạ kính he hé ra. Bên trong có ánh mắt nhìn thẳng vào cặp đôi một trai một gái tay khoác vai ôm tiến vào trong khách sạn. Miệng nhếch lên rút ra chiếc điện thoại chụp ảnh.

“Lục tổng! Tô tiểu thư đang thân mật tiến vào khách sạn với tên đàn ông lạ mặt, nhìn họ rất vui vẻ.” Giọng nói trầm lắng thâm sâu vào tâm can Lục Tiêu Bá.

Anh mở to tròng mắt, người gọi đến là vệ sĩ thân mật anh cử theo dõi Tô Hiểu Du.

Thấy anh im lặng, anh ta lại mở lời như cười cợt. “Tôi đã chụp được vài tấm ảnh.”

Anh đen sầm khuôn mặt. Chiếc bút đang viết bị anh nhấn mạnh gẫy cả ngòi, người run run áp chiếc điện thoại vào tai.

Điện thoại bị dập tắt, vài tấm ảnh thân thiết giữa Tô Hiểu Du và Tư Cẩn Khang được gửi đến mail của anh.

Ánh mắt loé lên tia phẫn nộ. Trên trán vài gân xanh nhỏ nổi lên. Chiếc điện thoại bị đáp thẳng xuống đất mà vỡ.

“Tô Hiểu Du...tôi nghĩ sai về cô rồi!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,129
Điểm cảm xúc
5,889
Điểm
113
Chương 27: Cạn tình cạn nghĩa đường ai nấy đi
"Tô Hiểu Du, cuộc sống của cô giờ thế nào? Ổn chứ? Tôi thấy cô có vẻ tiều tụy đi nhiều so với trước kia." Tư Cẩn Khang ngồi đối diện thấp thỏm nắm lấy bàn tay cô.

"...Tôi ổn." Nghe đến đây mặt cô xịu xuống, đôi mắt cũng hóa bi thương.

Tư Cẩn Khang lập tức rò xét ra được ngụ ý của câu nói, mặt biến dạng cau có nhìn cô. Bàn tay cũng vì thế mà nắm thật chặt.

"Cô có còn coi tôi là bạn thân nhất không?"

Bạn thân nhất? Đúng rồi! Cậu ấy là bạn tốt của cô mà, có gì mà không thể chia sẻ chứ? Chỉ là nói ra những điều này khiến cô thấy xấu hổ và tổn thương mà thôi. Cô không muốn bất cứ ai thấy dáng vẻ yếu đuối của mình, càng không muốn ai thương hại.

"Thực sự không có gì mà!" Cô ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên, nháy mắt với Tư Cẩn Khang tinh nghịch. Điều này làm cậu ấy bớt đi phần nào lo nghĩ trên gương mặt.

"Vậy thì tốt. Còn bây giờ thì sao? Suýt soát cô cũng hai mấy tuổi đầu rồi, đừng nói cứ ở vậy không muốn tin ai hay lấy chồng nhé?" Tư Cẩn Khang bỗng nhiên kìm nén giọng lại, phát ra những âm thanh không rõ ràng, ánh mắt nhìn cô không rời.

Lấy chồng? Yêu ư? Cô đã yêu đấy chứ! Cũng đã có chồng rồi. Chẳng qua chưa được ai công nhận mà thôi. Nên nói như nào đây chứ? Nói rằng kết hôn gần được một năm rồi nhưng chưa tổ chức hôn sự sao?

Cô cười khổ một cái, đưa dĩa thịt nho nhỏ vào miệng. Vừa nhai vừa ưu tư.

"Tôi kết hôn rồi!"

Không biết cô có nhìn nhầm hay không, thần thái của Tư Cẩn Khang đột nhiên thay đổi. Người khác nhìn vào chắc chắn nghĩ đang bị tổn thương bởi lời nói. Mặt anh cũng hóa đá, đôi mắt thẫn thờ nhìn cô như sinh vật lạ. Tô Hiểu Du lẽ nào lại kết hôn rồi? Chỉ đi công tác hai năm cô ấy đã có đội tượng rồi sao?

"Cô..kết hôn?"

"Đúng vậy." Cô thản nhiên gật đầu, miệng cười cười như có chuyện vui. Có lẽ để an ủi phần nào dáng vẻ ngạc nhiên cục súc của cậu bạn thân.

"Là kết hôn với ai?" Tư Cẩn Khang nuốt nước bọt, hồi hộp nhìn cô.

"Lục Tiêu Bá."

"Lục Tiêu Bá?" Anh nhướn nhướn mày. Lục Tiêu Bá là ai chứ? Cô nói như vậy sao anh có thể hiểu! Đừng nói là nhân vật có tầm ảnh hưởng đang trên bờ vực thương trường... Nghĩ đến đây anh mở to tròng mắt rụt tay lại, cắn răng đáp trả.

"Lục Tiêu Bá. Tổng tài kiêm chủ tịch tập đoàn Lục thị?"

Cô nhói lòng, đúng là vậy. Nhưng giờ thì khác rồi, anh ấy sớm thôi sẽ không còn là chồng của cô nữa.

Thấy cô im lặng, Tư Cẩn Khang dần dần biết được câu trả lời. Cười chán nản với cô.

"Cô biết gì không? Cô nên tìm hiểu kĩ hoàn cảnh của người nào đó trước khi bước vào cuộc đời họ."

Nhìn xem, Tư Cẩn Khang đang nói gì thế? Cậu ta biết gì đúng không?

Cô đoán già đoán non vẫn không hiểu ý nghĩa cậu nói này liền tiếp lời.

"Nhưng sớm thôi sẽ ly hôn!"

Tư Cẩn Khang lóe lên tia kinh ngạc. Mới kết hôn nhưng lại muốn ly hôn? Tô Hiểu Du là người tốt, trọng tình trọng nghĩa. Ai đối với cô ấy tốt cô đều đáp trả. Lục thị lại đang rơi vào khủng hoảng, không phải cô định nhân cơ hội này chối bỏ trách nhiệm vì Lục thị đã không còn được cứu vãn đấy chứ?

Anh lắc lắc đầu mơ hồ. Tô Hiểu Du đều không phải người như vậy, quen cô bao nhiêu năm nay lại nghi ngờ cô, thật đáng trách. Chắc chắn cô ấy có nguyên do của nó. Sao có thể trách cô ấy được, có trách là trách cô ấy đã không tự biết đường nâng cao giá trị bản thân, chọn ngay vào người không cho cô được hạnh phúc.

"Tôi sẽ không hỏi lý do, vì tôi biết Tô Hiểu Du của tôi là người luôn đưa ra phán đoán chính xác." Anh cong khóe miệng đắc ý cười với cô, câu nói này làm cô có phần cảm động.

Trở về đến biệt thự, cô đã thấy Lục Tiêu Bá trực chờ sẵn ở phòng khách, mặt xám xịt phẫn nộ. Cô tuy lo lắng nhưng không muốn để lộ ra ngoài, định cứ thế lướt qua như không nhìn thấy người.

"Tô Hiểu Du..."

Lục Tiêu Bá lại gọi cả họ tên cô xa lạ thế sao? Hừ, đúng là ý trời rồi.

Cô đứng khựng lại chờ đợi điều tiếp theo sẽ xảy ra.

"Thực sự cô hết tình cảm với tôi từ bao giờ?" Giọng nói của anh lạnh lẽo đến nỗi muốn đóng băng toàn thân cô, anh tin điều cô nói, anh tin rằng cô hết yêu anh từ khi nào?

"Từ khi Lục thị đi đến vực phá sản." Cô cong khóe miệng quay lại với vẻ ngoài ác ý.

Điều này làm cho anh rùng mình với con người trước mặt. Cô thật sự là người lẳng lơ thích hưởng vinh hoa phú quý? Anh vẫn lộ dáng vẻ nghi ngờ.

"Hử? Đừng nói là Lục tổng đang nghĩ tôi sẽ bên anh cả đời đến răng long đầu bạc đấy chứ?" Nụ cười xảo quyệt được che đậy, cô nhướn mi như giễu cợt người đàn ông này.

"Chính xác là tôi nghĩ vậy. Trước kia hay bây giờ đều nghĩ thế." Anh lạnh nhạt nhưng đáy mắt đều là sự tin tưởng và hòa hợp.

Cô sững người. Thì ra anh luôn tin cô. Nhưng tại sao lại nghĩ cô hết yêu anh? Cuối cùng vẫn chỉ là không trao cho nhau đầy đủ niềm tin.

"Ha ha.." Cô xua xua tay trước mặt cười, nhạo báng anh như kẻ ngốc.

Anh tối sầm mặt, đặt xuống bàn tờ giấy trắng mực đen, miệng lưỡi như con dao sắc béng.

"Đơn ly hôn đây. Kí đi."

Cô ngưng cười, tâm can như bị xé ra hàng trăm mảnh. Từng lời của anh đang cố ý vang vọng lại bên tai cô. Chuyện gì dẫn đến Lục Tiêu Bá tự giác đưa đơn ly hôn mời cô kí thế này? Lẽ nào anh vui mừng sắp được bên người khác, sắp cứu được Lục thị đến nỗi gấp gáp như thế!

"Tôi đợi câu nói này lâu lắm rồi. Thưa Lục tổng!"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,129
Điểm cảm xúc
5,889
Điểm
113
Chương 28: Tình bạn mong manh
Chuyện đã đến nước này cô ở lại đây còn có ý nghĩa gì nữa. Mối quan hệ hai người đã chấm dứt kể từ hôm nay. Thật nực cười! Mới hôm qua còn là vợ chồng, hôm nay lại thành người xa lạ, không còn bất cứ ràng buộc nào cả. Cuối cùng anh và cô cũng đã tự do rồi? Lục Tiêu Bá thậm chí không cảm thấy hối hận. Đối với cô mà nói luôn xuất hiện với biểu cảm lạnh như băng, còn lạnh lẽo hơn nhưng lần hai người cãi vã, cô âm thầm khóc không ra nước mắt, ban ngày dạo qua căn biệt thự nơi cô đã gắn bó yêu thương như nhà của mình.

Đến đêm tâm tư cào xé, khóc nấc nên từng cơn. Người cuốn gọn vào góc tường, bọng mắt sưng vù lên che lấp đi sắc đẹp kiều diễm. Cô tuyệt vọng ôm cô đơn vào người, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống đầu gối ướt thẫm.

Giữa hai người ngay cả tấm ảnh cưới cũng không có thì cô còn gì mà vấn vương nữa. Đúng là đại ngốc, vị trí này ngay từ đầu đúng ra không phải là của cô. Là do cô tự ảo tưởng đi đòi người ta đăng ký kết hôn với mình, nhưng mà...thật sự rất đau lòng.

Lôi từ ngăn tủ ra chiếc va-li lớn, cô gấp gọn vài bộ quần áo vào trong, toàn bộ thẻ vàng của Lục Tiêu Bá cô đều để lại trong hộc bàn, đến khi ra đi cô cũng không muốn mang danh là người đàn bà hám lợi. Cô chỉ lấy đi những gì vốn dĩ thuộc về mình, tất cả những thứ còn lại đều không cần thiết.

"Đang là nửa đêm cô có cần gấp rút như vậy không?" Là anh? Giọng nói đan xen chút hời hợt. Anh về nhà nhưng không lên phòng? Bên dưới tối như vậy, vài đốm đỏ sáng lên mờ ảo, anh đang hút thuốc? Từ bao giờ Lục Tiêu Bá lại học thói hư hỏng gây tổn hại cho sức khỏe như thế chứ! Chắn chắn đã quá mệt mỏi rồi, ghét cô đến nỗi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa.

"Cảm ơn ý tốt của ngài. Tôi đã có chỗ để ngủ chứ không ngủ lang ngủ bụi." Cô mềm giọng nhưng vẫn không quay lưng lại, tay nắm chặt thành quyền, đôi môi cứ bặm chặt vào nhau.

Chỗ ngủ sao? Ha~ Quả nhiên cô sẽ đến chỗ người đàn ông đó. Dù sao cũng cùng nhau vào khách sạn, hà cớ gì ly hôn xong rồi lại không đến với anh ta? Anh quả là ngớ ngẩn. Tô Hiểu Du vốn là lựa chọn sai lầm ngay từ đầu rồi!

Lục Tiêu Bá không nói gì lập tức đi lên lầu, để lại phía sau tiếng bước chân lộp cộp u ám.

Thì ra anh hỏi cho có, vốn dĩ chẳng còn lý do gì anh giữ cô ở lại cả. Là do cô tự đa tình!

Thành phố rộng lớn thế này, trong người cũng không có tiền, cô biết đi đâu đây? Đã là mười hai giờ đêm, sương buông xuống lạnh lẽo vương trên da thịt cô. Chiếc váy mỏng không che đậy được làn da yếu ớt, cô cứ run lên từng cơn, gió thổi từng cơn như cắt da cắt thịt cô đến buốt lạnh. Không ngờ Tô Hiểu Du lại có ngày này, thật đáng xấu hổ.

Quả nhiên có thần giao cách cảm, đang lúc lâm vào hoàn cảnh khó khăn Tư Cẩn Khang lại tự động gọi tới.

"Du Du, cô ngủ chưa?" Đã vài năm nay cô chưa từng nghe Tư Cẩn Khang gọi lại cái biệt danh thân mật này, nghe giọng cậu cô chỉ muốn òa lên khóc.

"Sao thế? Xảy ra chuyện gì đúng không?" Tư Cẩn Khang gấp gáp, điệu bộ quan tâm ngay khi thấy cô im lặng.

"Tư Cẩn Khang, cậu đến đây...ư...hự...được không?" Cô nghẹn ngào bịt miệng lại che đi sự yếu đuối, cuối cùng vẫn không giấu được tiếng nấc.

"Chuyện gì đã xảy ra? Cô đang ở đâu?"

Bên bờ sông lớn của thành phố, cô chỉ hu hu khóc như một đứa trẻ. Tư Cẩn Khang hiểu chuyện liền đem bờ vai đến cho cô mượn, cậu nhìn cô đau lòng mà vỗ về.

"Thấy chưa? Rốt cuộc trên đời này cũng chỉ có tôi tốt với cô..."

"Hức..hức...ừm!" Cô sụt sùi, toàn thân không kiểm soát được khóc ướt đẫm vạt áo của cậu.

"Nín đi.. Nhìn cô như vậy biết tôi khổ tâm lắm không?" Anh lau nước mắt cho cô, đồng tử mềm mại như tan chảy.

"Tôi đã ly hôn rồi..bây giờ tôi vốn là đàn bà cũ!"

Câu nói cay nghiệt này làm cho Tư Cẩn Khang tức giận, sao cô lại tự xúc phạm bản thân mình như vậy. Lập tức cúi xuống chặn họng cô bằng nụ hôn cuồng nhiệt.

Từ xa Lục Tiêu Bá ngồi trong xe lóe lên tia căm hận, cơ thể như bị đốt cháy mà đau đớn. Nhìn cô trong vòng tay người khác, ôm hôn người khác sao mà đau lòng đến thế. Dẫu biết cô nói không có tình cảm với anh, nhưng không ngờ cô lại đến bên người khác ngay khi rời bỏ anh như vậy. Tất cả niềm tin, sự yêu thương, sự tin tưởng của anh dành cho cô trong phút chốc đều bị cô đập vỡ ra từng mảnh. Nó như từng chiếc kim đâm chọc vào da thịt anh, vô cùng bất lực. Cuối cùng thì ra anh chưa từng hiểu cô ấy, cũng chưa từng làm cô ấy yêu anh.

Chiếc xe vừa rời đi cũng là lúc Tô Hiểu Du đẩy mạnh Tư Cẩn Khang ra ngoài, nét mặt kinh ngạc cùng sự ngại ngùng xuất hiện.

"Cậu làm cái gì thế?"

"Nghe đây, Tô Hiểu Du luôn là người hoàn hảo trong mắt tôi, đừng bao giờ ví với từ 'đàn bà cũ', câu từ này làm tôi khó chịu!" Hai má anh hồng hồng tránh ánh mắt cô, tuy vậy lại không kìm chế được mà hôn cô như vậy chắc chắn cô rất tức giận.

Cô bỗng chốc nhận ra, Tư Cẩn Khang thực sự quan tâm cô rất nhiều. Tuy vậy hành động của anh ta đối với cô mà nói quá lỗ mãng. Giữa họ không nên xảy ra bất cứ cái gì, với tình bạn nụ hôn vừa rồi là đã vượt quá mức cho phép!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,129
Điểm cảm xúc
5,889
Điểm
113
Chương 29: Không có quyền làm em hạnh phúc
"Sau này đừng như vậy..." Tô Hiểu Du lau lau khóe miệng, nheo mắt nhìn Tư Cẩn Khang.

Nụ hôn này đối với cô là bẩn thỉu đến vậy sao? Đây là chính là nụ hôn đầu tiên anh dành cho cô, ấy vậy mà cô còn không hiểu. Cho rằng anh đang làm quá mọi chuyện lên, cho rằng anh đang bỡn cợt với cô ư. Nghĩ thôi cũng thấy khó chịu. Tô Hiểu Du, đối với cô thì tôi là gì?

Anh đột nhiên giữ chặt cổ tay của cô, cố ý làm cô sững lại không biết nên làm gì. Tư Cẩn Khang trước kia không hề vậy, biểu hiện của cậu hôm nay rất lạ, từ sau khi biết chuyện cô sắp ly hôn đến giờ, tâm trạng cậu dường như không thoải mái. Hôm nay lại hôn cô như muốn an ủi, e là ăn phải gan trời rồi?

"Cậu đang làm tôi đau đấy!" Cô nhăn mặt cắn răng.

"Đừng lau, tôi không cho phép."

Cô chột dạ, Tư Cẩn Khang không phải đã...

"Đối với cô miệng tôi dơ bẩn lắm ư?" Tư Cẩn Khang khàn khàn giọng. Nhìn thẳng vào đôi mắt cô làm cô khó xử mà quay đi phía khác.

"Nhìn thẳng vào mắt tôi đi." Cậu gào lên như đang giận dữ, rốt cuộc Tư Cẩn Khang bị gì mà đối xử với cô như vậy. Cô cũng không ngần ngại quay lại nhìn vào mắt anh đáp trả.

"Tư Cẩn Khang, chúng ta chỉ là bạn bè. Tôi hy vọng chuyện này sẽ không xảy ra thêm một lần nào nữa."

Câu nói làm cho đối phương bất động một hồi mà buông tay xuống, ngơ ngác nhìn sắc mặt lạnh lùng dứt khoát của cô, sau đó nhìn thẳng về phía con sống lớn đang lặng lẽ trôi trong đem. Ánh mắt hòa nhã ôn nhu như người nhiều tâm sự, đúng vậy, chỉ là bạn bè thơ ấu, có quyền gì mà hôn người ta.

"Xin lỗi."

Cô giật mình nhìn Tư Cẩn Khang, cô làm anh tổn thương chăng? Tại sao trong lời xin lỗi lại ai oán như cô mới là người gây tội thế!

"Ừm."

"Du Du.."

"..."

"Nếu có một ngày tôi buông hết sự chân thành đưa cho cô, nói rằng tôi thích cô, cô sẽ làm thế nào?" Tư Cẩn Khang nghiêm túc, nhẹ giọng cẩn trọng từng câu từng chữ.

Cô trừng mắt lên nhìn người bên cạnh. Thích cô? Đúng là Tư Cẩn Khang vẫn trẻ con như xưa, không trưởng thành thêm chút nào cả. Bao nhiêu năm qua bên cậu chẳng lẽ cô không nhận ra cậu có yêu cô hay không sao? Cô đâu ngốc như vậy. Tuy được nhiều người gán ghép nhưng cô vẫn chỉ coi Tư Cẩn Khang là bạn tốt. Đôi lần còn giúp đỡ cậu ta tán tỉnh nhưng cô nàng xinh đẹp eo thon, nói xem, người thích cô mà lại như vậy? Khác nào người phong lưu chỉ biết tìm đến ong bướm.

Cô không hiểu chuyện, cho rằng Tư Cẩn Khang đang chêu đùa với mình. Trước kia hay bây giờ cậu ta luôn có tính đùa dai, chơi với nhau một thời gian dài như thế còn có ai hiểu tính cậu hơn cô chứ!

"Ha ha, nếu một ngày cậu thích tôi. Chắc tôi cưới cậu mất!" Cô bật cười vỗ nhẹ vào vai cậu, lời nói làm cho cậu ta sững lại nhưng bỗng chốc hiểu ra ý nghĩa của câu nói. Hóa ra vốn là cô nghĩ cậu trêu chọc cô, cho rằng cậu không hề thích cô. Đáng tiếc tâm tư của cậu cô đã không hiểu từ bao giờ? Đến chuyện đơn giản cô cũng không nhận ra. Lời đùa ác ý của cô vô tình lại làm cậu tổn thương. Cậu lặng lẽ nhìn cô âu yếm, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.

"Đúng vậy. Sao tôi có thể thích cô chứ! Ha ha..."

Cô vừa mới ly hôn xong, tâm trạng không ổn định, không nên mở lời làm cô ấy khó xử. Sợ sau khi bày tỏ lòng với cô thì đến tình bạn hoàn hảo được anh che đậy suốt hàng chục năm qua cũng chẳng còn.

Cô cười thoải mái, đứng dậy vươn vai hít lấy không khí man mát này. Sảng khoái vô cùng!

"Tư Cẩn Khang, tôi rất thích cậu."

"Hả?" Anh ngẩng lên vội vã, khuôn mặt tràn ngập hy vọng.

"Tôi thích cậu, nhưng không phải tình cảm nam nữ. Tôi rất trân trọng thứ tình cảm quý báu này. Chúng ta mãi như này được chứ?" Cô quay lại nở nụ cười ngây ngô, tay vươn ra tinh nghịch chờ đợi.

Quả nhiên cô chưa từng để tâm đến tình cảm của anh. Bao nhiêu năm qua thật sai lầm khi cậu làm cho cô ấy hiểu lầm tình cảm và tính cách của chính mình. Để đến bây giờ cô ấy vẫn luôn tin rằng anh đối với cô chỉ là sự chân thành của một người bạn thân. Một người yêu một người, một người còn lại nhìn người mình yêu đi yêu thương người khác. Bao năm qua anh chưa từng trải qua, cuối cùng bây giờ cũng đã hiểu.

Tim cậu thắt lại, khuôn mặt tắt ngấm nụ cười nhưng vẫn đưa tay ra nắm lấy tay cô để cô không phải chờ đợi.

"Được. Cho dù đến già tôi vẫn bên cô." Muốn nói rằng không những bên cô mà còn theo dõi từng bước chân của cô, đến khi nào cô hiểu ra được tình cảm của cậu thì thôi. Cho đến khi không còn ai bên cạnh cô, cho đến khi cô già nua xấu xí cậu vẫn bên cô, ngày ngày nấu cho cô những món ngon, ngày ngày làm cô cười thoải mái. Nhưng với vị trí của anh, đòi hỏi như vậy là quá cao rồi. Anh không có quyền làm cô hạnh phúc.
 
Top