Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện teen] [Truyện Hoàn] Vợ Ơi, Về Nhà Nào

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Truyện teen] [Truyện Hoàn] Vợ Ơi, Về Nhà Nào

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,255
Điểm cảm xúc
5,972
Điểm
113
Chương 170: Nếu có kiếp sau đừng nói lời xin lỗi
Trần Phong vừa đến nơi lập tức được bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu.

Tô Hiểu Du đang thơ thẩn còn không biết mọi chuyện đang xảy ra là như thế nào.

Cấp cứu sao?

Tại sao?

Trần Phong chị bị thương ngoài da, tại sao phải cấp cứu chứ?

Cô âm thâm ngồi ngoài ghế chờ gần hai tiếng, hai tay vô thức chấp lấy cầu trời cầu phật. Cô cầu cho Trần Phong được bình an, cầu cho anh không xảy ra bất cứ chuyện gì. Đã gần hai tiếng rồi, họ đã làm gì anh ấy? Sao còn chưa ra!

Cô sốt ruột đứng dậy liếc nhìn vào cánh cửa mờ mờ, ngốc quá, phòng cấp cứu thì có thể nhìn thấy gì chứ?

Cô đi đi lại lại trước phòng phẫu thuật, mồ hôi đầm đìa trên trán.

Cạch.

Cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra, đèn phẫu thuật đã tắt. Một đoàn bác sĩ đi ra từ phía trong, trên mặt cũng đầy mồ hôi. Dường như họ đã cố gắng hết sức lực của mình.

"Bác sĩ, anh ấy bị sao vậy? Tại sao lại phải phẫu thuật? Anh ấy có bị sao không?" Cô chạy nhanh đến bám víu vào cánh tay bác sĩ, người vẫn mặc y phục xanh lá, tay vẫn đeo gang cao su trắng dính máu.

Ông ta nhìn thấy cô, đôi mắt bất lực nhìn cô thương tiếc sau đó lắc đầu.

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Não Tô Hiểu Du như vỡ oành ra một tiếng, hai tai cô ù ù, đôi tay rơi xuống từ không trung.

"Bác sĩ nói vậy là sao? Anh ấy đang rất khỏe mạnh cơ mà." Cô cố gắng tìm lấy chút hi vọng cuối cùng.

"Khỏe mạnh?" Ông ta nhíu mày nhìn cô. "Cậu ta bị u não giai đoạn cuối, không thể cứu chữa nữa rồi."

"Cái gì?" Tô Hiểu Du vô thức lùi lại vài bước, hai mắt cô như kẻ vô hồn.

U não giai đoạn cuối sao? Nói dối! Trần Phong rất khỏe mạnh, anh ấy sao có thể bị U Não chứ?

"Tôi khuyên gia đình nên chuẩn bị tinh thần lo hậu sự cho cậu ấy. Cậu ấy có lẽ...không qua nổi một tuần." Vị bác sĩ này tháo khẩu trang ra, mặt buồn buồn như chia buồn cùng cô. Thật ra câu nói này đối với ông ta quá quen thuộc. Phận làm người đi cứu chữa hàng trăm nghìn bệnh nhân nhưng vô số trường hợp như này ông đã gặp phải, ông ta vốn đã dùng hết sức lực của mình để cứu chữa. Chỉ là đối với Trần Phong, khi phát hiện ra đã là quá muộn.

"Bác sĩ nói gì vậy? Không thể nào! Không thể nào đâu! Không đúng! Anh ấy làm sao có thể đã ở giai đoạn cuối? Anh ấy không có triệu chứng gì cả." Cô ôm mặt khóc, khuôn mặt đỏ ửng lên đứng trước mặt bác sĩ.

Ông ta nhìn cô xót xa, quả là cô gái đáng thương.

"Cậu ta có thường xuyên chóng mặt, mờ mắt, hay đau đầu không?"

Cô ngẩn ra nhìn vị bác sĩ. Có...có không?

Trần Phong đã nói với cô chỉ bị cảm nhẹ và đau dạ dày?

Không đúng. Biểu cảm của anh ấy lúc đau? Không đúng! Anh ấy đã rất đau, không thể chỉ bị bệnh nhẹ như vậy.

Sao cô không nhận ra Trần Phong đã nói dối cô chứ? Sao cô không nhận ra những lời kì lạ anh đã nói với cô...

Sao cô không nhất quyết xem hồ sơ bệnh án của anh? Như vậy có thể kéo dài thời gian cho anh không? Như vậy có thể làm anh vui vẻ thay vì đau khổ như bây giờ?

Những vị bác sĩ thấy cô im lặng như công nhận điều họ vừa nói, liền ngán ngẩm lần lượt rời đi. Quá muộn rồi, giờ nhận ra còn ích gì nữa?

Trần Phong được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, hơn ba ngày nay anh chỉ nằm im không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Tô Hiểu Du bên anh ba ngày ba đêm, cũng không ăn không uống, một mực nắm tay Trần Phong thật chặt, cô như người máy không biểu lộ cảm xúc. Gương mặt cùng đôi môi trắng bệch không chút sức sống.

"Anh ơi. Anh tỉnh chưa? Em là Hiểu Du, anh phải tỉnh lại gặp em chứ...em sai rồi...em sai rồi." Cô lắp bắp gọi tên anh cả ngày, các vị y tá đi qua cũng không khỏi than thầm trong lòng tình cảm sâu sắc cô đã dành cho nam nhân nằm chờ chết ở đó, đáng thương cho mối tình không có kết tốt đẹp.

Đang nắm chặt tay anh, đột nhiên cảm thấy ngón tay anh dường như cử động. Tô Hiểu Du vội vã ngẩng lên, nước mắt lại đột nhiên không cầm được trào ra, cô phải đi gọi bác sĩ!

"Bác..."

Cô vừa đứng dậy liền cảm thấy tay mình bị nắm thật chặt. Cô quay lại thấy Trần Phong đang nhìn cô, anh vẫn đang thở qua ống dẫn, ánh mắt vô cùng yếu ớt.

"Phong, anh tỉnh lại rồi? Em phải đi gọi bác sĩ! Đợi em!" Cô cười rạng rỡ như một đứa trẻ.

"Đừng...anh muốn...bên em một chút." Trần Phong thều thào, đầu hơi lắc.

Cô đau lòng nhìn anh. Bất giác nghe lời anh ngồi xuống ghế.

"Em xin lỗi." Cô nghẹn ngào.

Trần Phong nhìn cô, không nói gì, cũng không lắc đầu.

"Hiểu Du...anh yêu em."

Lời nói nhẹ nhàng như ánh nắng mùa xuân khẽ chiếu qua Tô Hiểu Du, cô chớp chớp đôi mắt nhìn anh. Trần Phong vẫn còn...có thể nói trong khi bản thân đã như vậy...

"Tại sao anh không nói cho em biết! Tại sao!" Cô òa lên khóc nắm tay anh thật chặt.

Trần Phong dường như không quan tâm điều cô nói, như thể anh biết trước điều này sẽ sớm xảy ra trong tương lai vậy. Anh nắm tay cô, cố hít một hơi thật sâu, anh chầm chậm nói.

"Mỗi ngày có hai mươi tư giờ...mỗi ngày, có 1440 phút...mỗi ngày, có 86400 giây...em có bao giờ nghĩ về anh trong một giây chưa?"

Trần Phong nhìn cô, mắt anh sớm đã mờ đi, không thể thấy rõ cô gái anh yêu như thời gian qua. Anh hỏi cô bằng sự tò mò nhưng cũng đau khổ không kém, trái tim anh như tan nát, anh...muốn hỏi cô dù anh biết rõ câu trả lời...

Cô nghẹn ngào lắc đầu, cô không muốn nghe, cô không muốn anh nói thêm gì nữa, cô sai, là cô sai...

"Đừng khóc. Em chỉ được cười với anh..." Trần Phong mỉm cười, môi anh mấp máy vô vọng.

Tô Hiểu Du nấc lên, hốc mắt đỏ au, nhìn Trần Phong thoi thóp như này không hề có trong khả năng chịu đựng của cô.

"Em..." Cô run rẩy đôi môi, tóc cô xõa ra trước mặt.

"Đừng khóc mà...anh, không thể lau nước mắt cho em được mãi..." Trần Phong cuối cùng rơi nước mắt, anh ngắm nhìn khuôn mặt nhức nở của cô. Đến cả việc đưa tay lên lau đi nước mắt của cô anh còn không thể, anh thật vô dụng.

"Huhu...ức...hức...Phong..."

Tiếng khóc nhấn chìm cả không gian tĩnh lặng trong phòng, cô bàn tay thô ráp đầy vết thương của anh lên miệng hôn rối rít, tại sao bây giờ cô mới trân trọng anh? Cô thật vô tâm!

"Hiểu Du, anh...yêu em. Anh mãi bên em...dù có chết đi...hứa với anh, hứa với anh phải mạnh mẽ...không được khóc, em khóc nhìn rất xấu...anh chưa từng...nhìn thấy em cười xinh đẹp với anh...có thể, cười với anh một lần, thật đẹp không?" Trần Phong chớp mắt, nước mắt anh lăn xuống, mắt anh càng thêm mờ, giọng anh thêm yếu ớt, anh thều thào vô thức tìm cô trong khoảng sáng còn lại trong mắt.

"Em xin lỗi, Phong, em xin lỗi. Em xin lỗi anh, em xin lỗi huhu..." Tô Hiểu Du khóc lớn, cô chồm lên ôm lấy anh vào lòng, nhưng nhận lại là im lặng...anh thậm chí không thể đưa tay lên ôm cô.

"Không được rồi. Anh...không nổi nữa rồi, anh không thể...nhìn em cười..." Trần Phong nhíu chặt đôi mày, toàn thân run bần bật. "Nếu có kiếp sau...đừng nói với anh lời xin lỗi...khụ khụ...hộc...hộc" Trần Phong đột nhiên giật lên từng hồi, anh ho liên tục không ngừng.

"Không...Phong!" Cô ngẩng lên, bắt gặp sự đau đớn nơi anh liền hốt hoảng.

"Anh...yêu em."

Tít tít tít tít...

Sóng trên monitor theo dõi nhịp tim của Trần Phong bỗng nhiên kêu lên liên hồi, đường cong ám chỉ nhịp tim của anh lần lượt qua đi một cách thẳng tắp, ám chỉ hơi thở của anh đã hoàn toàn biến mất.

"KHÔNGGGGG!" Tô Hiểu Du hết lên vô vọng, cô nắm chặt thân thể anh lay lay, thân thể sớm đã không còn xuất hiện mạch đạp của trái tim, anh không còn nắm tay cô nữa, tay anh hoàn toàn buông lơi khỏi cô, anh đã đi rồi sao? Anh đã đi rồi? Không, cô không cho phép mà!

Cô nấc nghẹn ngào đứng thẳng dậy. Cô nhìn thấy mặt anh...cô nhìn thấy nước mắt ở mi anh còn tuôn ra...cô nhìn thấy...mắt anh đã nhắm chặt...

Tô Hiểu Du nuốt nước bọt, cô bàng hoàng đứng chôn người tại chỗ, cô vẫn không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra. Cô đưa cánh tay lẩy bẩy lên gỡ ống thở vô dụng trên khuôn mặt anh xuống.

Khẽ cúi xuống nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn...là nụ hôn ngọt ngào, cũng như toàn tâm toàn ý nhất cô từng dành cho anh.

"Nếu có kiếp sau...em nhất định không xin lỗi anh nữa." Cô đưa tay xuống chạm vào mặt anh, áp mặt cô vào lồng ngực anh, đưa tay vuốt lấy khuôn mặt anh tuấn của anh.

Phong, cảm ơn anh vì tất cả. Cảm ơn anh, dù đã quá muộn...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,255
Điểm cảm xúc
5,972
Điểm
113
Chương 171: Tang lễ
Hôm nay.

Thứ sáu, ngày 13 tháng 8 dương lịch.

Hôm nay.

Ngày đưa Giản Ngọc Thúy sang thế giới bên kia, ngày đưa Trần Phong về với cội nguồn.

Lục gia trang hoàng một màu đen bi ai, Trần gia một màu trắng thương tiếc.

Phía bên trong Lục gia là khoảng âm thanh tĩnh lặng. Không một ai khóc than, không một an oán trách, không một ai thì thầm to nhỏ.

Lục Lâm Cổ quỳ trước di ảnh Giản Ngọc Thúy, bên cạnh là Lục Tiêu Bá và Lục Hàn Liên. Ba người im lặng như thể hiện sự đau đớn không nói nên lời.

Lục Tiêu Bá nhìn di ảnh của bà, anh nhìn thật lâu. Anh tưởng tượng, ngày hôm qua mẹ còn bên cạnh chỉ trích anh, ngày hôm qua thôi, mẹ còn trách móc anh, luôn bảo ban anh theo ý của bà ấy. Hôm nay...không còn nữa. Bà đã nằm yên không tỉnh lại, bà đã ra đi trong lúc anh không hề hay biết, bà bỏ lại gia đình với ba người đàn ông thương bà nhất. Giản Ngọc Thúy giờ này đã đi đâu? Linh hồn của bà có còn nơi đây?

Chớp mắt một giọt lệ rơi xuống...

Anh khóc...anh khóc thật rồi...

Người phụ nữ đầu tiên làm anh rơi nước mắt...mẹ anh đã bỏ đi, khi mà anh chưa kịp hoàn thành bất cứ ý nguyện nào của bà...

Từng giọt nước mắt lăn dài trên mặt anh, chảy xuống lòng bàn tay còn đang siết chặt trên gối. Lồng ngực anh như thắt lại, trái tim anh như rỉ máu. Anh hối hận...anh hối hận tại sao không nghe lời bà hơn một chút, tại sao biết bệnh tình của bà rồi nhưng anh vẫn dửng dưng...chỉ vì suy nghĩ trẻ con? Chỉ vì nghĩ rằng bà ấy vẫn có thể sống tốt nếu được chữa trị hàng tháng?

Lục Tiêu Bá dập đầu xuống trước di ảnh Giản Ngọc Thúy thật mạnh, nước mắt rơi đều xuống nền nhà lạnh buốt. Là anh đáng chết! Là anh bất hiếu!

Bên cạnh anh, Lục Hàn Liên cũng bị tiếng khóc nhỏ của Lục Tiêu Bá làm cho ảnh hưởng đến tâm trạng, dường như chỉ cần nghe một tiếng khóc của ai đó thôi cũng đủ làm Lục Hàn Liên bộc lộ cảm xúc thật sự của mình. Cậu đưa tay lên lau nước mắt, miệng òa lên khốn khổ. Tô Hiểu Du đã giết chết mẹ của cậu ư? Là chị ta đã giết sao? Cậu sẽ không tha thứ! Không tha thứ! Cùng lắm sẽ giết chết cô ta báo thù.

Mẹ, mẹ yên tâm an nghỉ. Con sẽ không để mẹ chết oan uổng như vậy.

- ----

Trải qua vài đêm không ngủ. Tô Hiểu Du vẫn quỳ bên cạnh quan tài đỏ gỗ của Trần Phong, bộ dạng thất thần trong trang phục tang lễ trắng.

Mái tóc cô kẹp một bông cúc nhỏ, trên trán cô thắt một đoạn dây tang trắng. Đôi mắt trong vắt của cô sớm đã kiệt sức, bọng mắt thâm quầng lên rõ rệt. Cô dựa đầu vào quan tài, đôi tay gầy vuốt ve mềm mại, môi thi thoảng mấp máy.

"Em sẽ không xin lỗi anh...em sẽ không xin lỗi anh...em sẽ không xin lỗi anh..."

Chỉ khi Trần Phong đã qua đời, tin tức được giới báo trí truyền thông đưa lên từ khắp nơi. Bố mẹ cùng người thân của anh từ Canada đều trở về, họ bưng mặt khóc khi nhìn thấy di ảnh của anh. Mẹ của Trần Phong khá già dặn, mái tóc bà đã trắng phau, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều.

Nhìn bà gầy gò ốm yếu, không trách Trần Phong không muốn bà ấy từ Canada trở về dự đám cưới.

Bà ấy khóc đến ngất đi vài lần, sau đó tỉnh dậy lại tiếp tục. Trần Phong là người con trai duy nhất trong gia đình, anh tài giỏi lại ngoan ngoãn, sự ra đi của anh chính là sự mất mát lớn nhất đối với mẹ anh ấy. Trần thị đang trên đà phát triển dưới tay anh, nói đi là anh có thể đi sao? Trần thị coi như không còn gì nữa rồi, không còn...

"Cháu là..." Sau khi bình tĩnh trở lại dường như Mộ Lý, mẹ của anh mới nhận ra cô gái đã ôm quan tài anh khóc suốt một ngày trời, dáng vẻ xinh đẹp như đã héo úa của cô khiến bà bắt đầu chú ý.

Tô Hiểu Du ngẩng đầu lên với đôi mắt mơ hồ, cô nhìn bà chân thành.

"Cháu...là vợ sắp cưới của Phong. Cháu tên Hiểu Du." Khóc nhiều khiến cổ họng cô khô khản cả đi, cô nói ra bằng giọng khàn khàn.

Mộ Lý đưa tay lên che miệng, dường như bà rất ngạc nhiên. Con trai của bà sắp lấy vợ trước khi qua đời sao? Nhưng bà không hề hay biết chuyện này.

"Bác không biết chuyện này?"

"Anh ấy không muốn bác trở về. Anh ấy lo cho sức khỏe của bác." Cô ho nhẹ một cái, sau đó lại quay sang nhìn bên cạnh.

"Trời ơi..." Bà ấy lại ngồi bệt xuống đất khóc. "Con trai tôi, sao nó lại khổ thế này! Sao nó khổ thế này hả ông trời ơi! Nó chịu khổ quá nhiều rồi, nó còn chưa được hạnh phúc, tại sao lại nhẫn tâm với nó như thế?"

Tiếng khóc ai oán của Mộ Lý khiến Tô Hiểu Du càng thêm nhức nhối trong lòng, người đáng thương nhất ở đây hóa ra hông phải là cô, người đáng thương nhất ở đây là mẹ anh mới đúng...

Cô vô thức dang tay ôm lấy mẹ Trần Phong vào lòng, tay cô vuốt ve tấm lưng của bà an ủi, bà ấy khóc khiến cô cũng rơi lệ theo. Quả thực...cô chưa bao giờ ngờ tới ngày hôm nay...

Chưa bao giờ.

Khu nghĩa trang thành phố, nơi chỉ những con cháu nhà gia tộc lớn mới được đưa đến đây. Tô Hiểu Du đứng trước ngôi mộ mới xây thành của Trần Phong. Trên tay cô là đóa hoa bách hợp thơm ngát, đóa hoa xinh đẹp này mang theo màu sắc giản mạc, lại chính là đóa hoa đầu tiên cô gửi tặng đến anh.

Người nhà anh đều đã đi hết, nơi đây chỉ còn mình cô với ngôi mộ còn vương lại mùi đất. Xung quanh mùi hương khói thi thoảng bay qua mũi cô nhẹ nhàng.

Cô khẽ đặt đóa hoa xuống trước đi ảnh anh. Gọi là di ảnh nhưng anh lại cười rất đẹp...

Cô cười ấm áp cúi đầu chào anh.

Tạm biệt anh ở đây thôi. Tạm biệt nhé Phong. Tạm biệt một kí ức đẹp đẽ mà cô không thể nào quên.

Chỉnh trang lại cổ áo, cô đứng thằng người, nhìn phía di ảnh không chớp mắt.

"Em sẽ còn đến thăm anh. Yên nghỉ anh nhé, Phong."

Sau khi dứt lời đột nhiên một cơn gió từ xa lướt đến như ôm ấp cô vào lòng, cơn gió mang theo sự nhẹ nhàng, lại ấm áp như gió xuân.

"Là anh đúng không?" Cô đưa tay ôm lấy mình, đôi mắt long lanh hướng về nơi xa, chắc chắn là Phong đang ở đây, anh đang ôm lấy cô, anh chưa bao giờ rời xa cô cả.

"Em thích anh. Phong!" Cô chợt nhớ ra anh từng nói cô chưa bao giờ cười xinh đẹp với anh một lần. Cô xoay bóng lưng lại nhìn ảnh anh mỉm cười, nụ cười xinh đẹp nhất, nụ cười tươi tắn nhất của đời người phụ nữ, đối với Trần Phong đó là nụ cười thiên thần mà cô gửi tặng. Anh có thể an tâm rồi, anh mãn nguyện rồi...

Đúng là cơn gió, không biết vô tình hay cô ý mà lướt qua cô vội vàng. Như thể nó ra hiệu Trần Phong đã rời đi...anh không bên cô nữa...

Trời đổ cơn mưa nặng hạt, cô không đem theo dù, trong nghĩa trang vắng vẻ lại âm u, Tô Hiểu Du chạy nhanh ra khỏi đây, tay đưa lên che đầu nhưng không tránh được những hạt mưa lạnh lẽo đã thấm ướt cả da thịt cô.

Đoàng.

Tiếng sấm vang dội chợt lóe sáng cả bầu trời.

Trước mắt cô là ảnh bóng cao lớn, thân mặc vest dưới bóng cây dù đen, đôi mắt anh lạnh như những hạt mưa, khuôn mặt anh âm u như bầu trời. Anh đứng đối diện cô...nhìn về phía cô.

Tô Hiểu Du lặng im chôn chân, cô nhìn thấy anh...

Lục Tiêu Bá.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,255
Điểm cảm xúc
5,972
Điểm
113
Chương 172: Tô Hiểu Du, một con người mới
Cơn mưa lành lạnh cùng cơn gió se qua da thịt cô, Tô Hiểu Du bất giác run rẩy, ánh mắt kiên định nhìn phía trước không chớp mắt. Đối diện với anh mà trong lòng cô lạnh toát, không còn rung động, không còn lưu luyến, không còn sợ hãi.

Mà đối diện với anh lúc này cô thấy bản thân mình và anh như hai người qua đường xa lạ, chỉ còn lại hận thù...sự hận thù mà cô và anh dành cho nhau không hề thấy đáy.

Chính anh! Chính anh là người đẩy Trần Phong đến cái chết. Chính anh là người đem cô ra sỉ nhục trước mặt Trần Phong, chính anh đã đẩy cô đến bờ vực của mọi sai lầm. Là anh, Lục Tiêu Bá.

Từng cơn gió vùn vụt thổi bay mái tóc bồng bềnh đen tuyền sớm đã ướt đẫm của Tô Hiểu Du, mắt cô sắc bén hơn dao, cô nhìn Lục Tiêu Bá bằng con mắt thách thức.

Đối diện với Tô Hiểu Du trong thâm tâm anh sớm đã cuộn trào lên nhiều cảm xúc, tất nhiên sự ghét bỏ đối với cô không hề nhỏ. Ngày xưa cô đáng yêu bao nhiêu, ngày xưa cô tốt bụng bấy nhiêu thì ngày nay cô đã xấu xa đi càng nhiều. Phải đem lòng đi hận chính người con gái mình yêu thật không dễ dàng gì. Tô Hiểu Du, người anh yêu...chính là người giết mẹ anh.

Sấm chớp vang trời càng làm Tô Hiểu Du thêm lạnh nhạt, hoàn cảnh gì đây? Cô và anh đang ở trong hoàn cảnh gì? Ở nghĩa trang và nhìn nhau bằng những ánh mắt mặc nhận kì lạ.

Tô Hiểu Du nhoẻn miệng cười thản nhiên đi tới, từng bước chân đều nhẹ nhàng, không nặng nhọc, không ngập ngừng. Dứt khoát mà tự nhiên.

Lục Tiêu Bá vẫn nhìn cô, nhìn người phụ nữ từng giây một đang tiến sát mình, trên môi vẫn cong lên ý cười kiều diễm. Trái tim anh đập dữ dội. Cô sẽ làm gì? Thái độ này của cô làm anh thấy lo lắng. Người này...là Tô Hiểu Du?

Nào ngờ đi qua Lục Tiêu Bá, chỉ đợi đến gần tai anh, cô mới từ từ chậm rãi nhếch miệng, giọng nói ngọt ngào nhưng còn cay hơn cả ớt.

"Tôi...sẽ...không bao giờ...tha thứ!"

Đùng!

Tia chớp rạch ngang bầu trời, cả vùng nghĩa trang như được thắp đèn trong tích tắc.

Lục Tiêu Bá ngẩn ra như tên ngốc, cô vừa nói gì vậy? Anh...anh vừa nghe thấy gì đó nhưng lại không thể tin vào tai mình. Chân anh như bị ai đó giữ lại không thể cất bước, chỉ đến khi quay lại anh mới nhận ra Tô Hiểu Du đã hoàn toàn biết mất giữa các ngôi mộ xanh cỏ. Cô biến mất với âm giọng tràn đầy âm khí.

Tại sao? Anh mới là người nên hận, cô có quyền gì mà ghét bỏ anh?

Tay nắm chặt thành quyền, Lục Tiêu Bá lạnh lùng nhìn về phía xa. Ngôi mộ mới còn nghi ngút hương khói, người anh vừa mới hành hạ tâm lý đã sớm nằm dưới lòng đất cùng ngày với mẹ anh. Trần Phong thật sự đã chết rồi. Chết rồi sao?

"Anh."

Đằng sau đột nhiên phát ra âm giọng đầy sát khí. Lục Hàn Liên như người vô hồn tiến lên.

"Ừ." Lục Tiêu Bá chớp mắt ừ nhạt.

"Em...sẽ không tha thứ cho Tô Hiểu Du dù anh có bảo vệ chị ta đến đâu chăng nữa." Lục Hàn Liên ngẩng đầu lên, nước mưa nhỏ vào mắt đến đỏ au, cay rát.

Anh nhìn cậu em trai sớm đã đau khổ đến mất lí trí mà bản thân không ngừng muốn giết chết ngàn lần kẻ đã làm Lục Hàn Liên hận tận xương tận tủy, đáng tiếc đối với Tô Hiểu Du...anh không làm được.

Lục Tiêu Bá im lặng, dáng vẻ cao cao cô độc cất bước ra khỏi nghĩa trang, mặc cho Lục Hàn Liên vẫn đứng phía sau nhìn anh như tiếc thương điều gì đó.

Quay về khách sạn Hạ Chi, Tô Hiểu Du một mạch vào nhà tắm xả xuống dòng nước ấm. Khuôn mặt vô cảm khẽ cầm lên tấm khăn nho nhỏ khô ráp. Cô dùng khăn kì cọ toàn thân đến đau rát, từng lớp thịt trắng ngần bị cô cào đến đỏ au, nhiều nơi hiện rõ từng vệt máu nhỏ. Nước rơi vào càng khiến Tô Hiểu Du xót đến run rẩy.

"Bẩn. Thật bẩn. Mình phải rửa sạch chúng. Kinh tởm." Cô lẩm bẩm liên tục rồi vứt cái khăn xuống đất, cô dùng tay cào xé tay chân thật mạnh.

"Vẫn còn! Vẫn còn! Mùi của anh ta...mùi rác rưởi! Tại sao! Không đi? Tại sao!" Cô hét lớn, đáy mắt lộ vài mạch máu nhỏ, mặt nhăn lại đến đáng sợ.

Tô Hiểu Du thở dốc, tự mình nhìn vào trong gương, môi bị cô cắn đến bật máu.

"Xem kìa. Mình thật xinh đẹp ha ha!" Cô chạm tay vào tấm gương, vẽ một mình trái tim méo mó.

Đột nhiên trong gương cô lại tưởng tượng ra Trần Phong đứng bên cạnh, anh mỉm cười thê lương. Không đợi quá một giây cô giật bắn quay lại, không có...không có anh.

Nhìn vào trong gương, cô dịu ánh mắt.

"Có phải anh rất cô đơn không?"

Tingtoong.

Bên ngoài cửa chính vang lên từng tiếng chuông inh ỏi, Tô Hiểu Du hơi chau này khoác áo tắm bước ra ngoài. Nét mặt rất bất mãn.

"Anh là ai?"

Nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, cô cất giọng truy xét. Hắn? Cô chưa từng gặp qua.

Anh ta nhìn cô hồi lâu, mặt cương nghị cùng chiếc vali nhỏ trên tay, loại để dùng đựng những tài liệu hay vật dụng nhỏ thông thường.

"Cô Tô. Tôi là luật sư của ngài Trần."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,255
Điểm cảm xúc
5,972
Điểm
113
Chương 173: Chủ tịch điều hành Trần thị - Tô Hiểu Du
Luật sư sao? Tại sao luật sư của Trần Phong lại đến tìm gặp cô? Không lẽ còn chuyện gì khúc mắc trong cái chết của anh ấy?

Tô Hiểu Du mặt lạnh như tiền, mái tóc dài nhỏ xuống sàn nhà vài giọt nước.

"Tôi không có chuyện gì để nói." Nói xong cô dứt khoát đóng cửa không nhìn anh ta lấy một lần.

Cánh cửa đột nhiên bị ngăn lại bởi cánh tay khỏe mạnh của vị luật sư đó. Anh ta vẫn nhìn cô, đáy mắt không có chút khoan nhường.

"Nếu anh còn muốn xông vào đây tôi sẽ báo bảo vệ khách sạn." Cô dừng lại hành động của mình, đứng dựa vào cửa đưa tay lên xoa xoa tóc.

"Tôi có chuyện muốn bàn bạc với cô. Cô Tô, chuyện này có liên quan đến bản di chúc của ngài Trần, mong cô không làm tôi khó xử."

"Bản di chúc?" Tô Hiểu Du mở to đôi mắt ngạc nhiên, có di chúc sao?

Trần Phong không lẽ đã tính đến nước này rồi nên mới lập bản di chúc ngay từ đầu?

Cô thầm trách móc anh, sau đó quay trở lại thực tại nhìn lại người đàn ông đối diện với ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ. Nhận thấy ánh mắt kì lạ của cô, anh ta lập tức lên tiếng.

"Gọi tôi là Minh. Giờ thì tôi có thể vào nhà chứ?"

"Mời." Tô Hiểu Du mở cửa đứng gọn sang một bên để nhường đường cho luật sư Minh.

Vào đến bên trong đợi khi anh ta ngồi xuống ghế, Tô Hiểu Du vẫn còn đứng đối diện nhìn luật sư Minh, vốn dĩ cô không biết nên nói gì.

Một lúc sau cô đặt xuống bàn một ly nước ấm. Sau đó ngồi xuống đối diện anh ta, lúc này cô mới mở miệng.

"Di chúc của anh ấy thì liên quan gì đến tôi?"

"Rất liên quan là đằng khác." Đột nhiên anh ta nở nụ cười, bắt đầu cầm lên chiếc vali ngay bên cạnh.

"Liên quan? Tôi không hiểu cho lắm." Đôi môi anh đào khẽ mấp máy, cô hơi nghiêng đầu nhìn chiếc vali.

Theo như cô biết sau khi để Trần Phong yên nghỉ thì cả gia đình anh sẽ trở về Canada. Vì cô và anh chưa đăng kí kết hôn nên không có bất cứ thứ gì liên quan đến nhau, thậm chí mẹ Trần Phong cũng không có ý định đem cô theo để làm dâu trong nhà. Bà ủng hộ cô ở lại đây và tìm một người đàn ông mới.

"Theo như bản di chúc mà ngài Trần đã để lại thì, cô Tô, cô là người kế tiếp được thừa kế lại Trần thị sau khi ngài Trần qua đời." Luật sư minh nghiêm túc lại, rút ra một tệp giấy, anh ta nhìn cô chân thành không một chút dối trá.

"Cái...cái gì?" Quá sốc với câu trả lời của anh ta, cô kinh ngạc đứng bật dậy, mặt trắng bệch đi không thể tin vào tai mình.

"Tôi biết cô rất ngạc nhiên, nhưng đây là bản di chúc của anh ấy đã để lại. Tôi mong cô có thể giúp tôi hoàn thành nguyện ý của anh ấy. Đây là trách nhiệm của một vị luật sư." Luật sư Minh đẩy từ phía anh ta xuống bàn một tờ giấy.

"Không thể nào! Tôi..." Cô lắc đầu khước từ ngay. Trần thị trước giờ một tay Trần Phong tiếp quản, cô chỉ là một viên chức nhỏ nhoi lấy đâu ra tài cán gì quản lý đến hàng chục công ty lớn nhỏ của anh chứ? Chuyện này quá vô lý.

"Mời cô đọc qua." Anh ta nhìn vào tờ giấy trên mặt bàn rồi đưa tay ra hiệu.

Tô Hiểu Du run run ngồi xuống cầm lên tờ giấy, lồng ngực hoảng loạn không thể bình tĩnh hơn.

- Thứ...ngày...tháng...năm.

Tôi là Trần Phong. Chủ tịch kiêm CEO của các công ty lớn nhỏ của Trần thị. Vì biết bệnh tình của tôi không thể qua khỏi, tôi quyết định lập bản di chúc này với mong ước sau khi tôi qua đời luật sư Minh sẽ thực hiện di nguyện cuối cùng của tôi. Tôi muốn sau khi tôi không còn trên cõi đời này nữa thì mọi quyền tiếp quản của tôi về Trần thị sẽ truyền về tay cô Tô Hiểu Du, người vợ sắp cưới của tôi cũng như người tôi yêu thương và tin tưởng nhất. Ngôi biệt thự sở hữu dưới tên của tôi sẽ chuyển sang tên cô ấy, số tài khoản tiết kiệm mọi ngân hàng cũng phải được đứng dưới tên cô ấy. Mọi quyền lợi của Trần gia và Trần thị cô ấy đều được hưởng toàn quyền. Tôi tin sau khi cô ấy có được mọi thứ của tôi, cô ấy sẽ không làm tôi thất vọng.

Bản di chúc vô cùng ngắn ngủi, người ngoài đọc có lẽ sẽ thấy không có gì ngoài của cải đồ sộ và đống tài sản khổng lồ sẽ thuộc về Tô Hiểu Du. Nhưng đối với cô, nó khiến cô càng thêm ray rứt và cảm động.

Trước mặt luật sư Minh cô không muốn khóc, cuối cùng vì dòng cuối của anh mà làm cô phải lau đi nước mắt thật nhanh.

"T...tôi có thể chuyển tên lại tài sản cho người nhà anh ấy không?"

Luật sư Minh dường như biết trước trường hợp này, đúng như Trần Phong đã nói với anh ta từ trước, không dễ gì Tô Hiểu Du lại nhận bản di chúc từ Trần Phong.

"Không. Nếu cô không nhận thì số tài sản của ngài ấy sẽ bị bác bỏ. Bởi gia đình ngài ấy không muốn nhận." Luật sư Minh lắc đầu.

Đúng rồi. Gia đình anh ấy rất nhiều tiền, so với số tài sản của Trần Phong cũng không đáng là bao, mấy ai biết Trần gia là nhà tài phệt ngầm chứ.

Tô Hiểu Du hít một hơi thật sâu, đây chính là cơ hội để thay đổi tất cả mà Trần Phong đã để lại cho cô, nếu đã là di nguyện của anh cô thực hiện vẫn là hơn.

Trần Phong, anh yên tâm. Em sẽ học cách quản lý lại sự nghiệp của anh thật tốt.

"Được. Tôi sẽ đồng ý." Cuối cùng cô đồng lòng, đặt bản di chúc xuống bàn nhìn người đàn ông đối diện với vẻ tán đồng.

Đây sẽ là cơ hội duy nhất để cô có thể trà thù cho anh. Người đã khiến Trần Phong phải ra đi sớm hơn so với bệnh tật, người đã khiến Trần Phong không thể hưởng được sự hạnh phúc mà cô đã hứa. Chỉ khi Trần thị đứng ngang với Lục thị, đây chính là cơ hội trời ban mà Trần Phong đã vô tình để lại cho cô.

"Kí vào đây. Cô sẽ trở thành chủ nhân của Trần thị." Luật sự Minh cong miệng lên cười, không những thành chủ nhân của Trần thị, mà chính cô cũng trở thành chủ nhân mới của anh ta. Rất thú vị.

Cô không e ngại cầm lên cây viết, kí vào tờ giấy anh ta đưa không một chút do dự.

Sau khi kí xong anh ta cất tờ giấy đi cẩn thận, tờ giấy này sẽ được đem lên tòa làm chứng.

"Chủ tịch. Hân hạnh làm dưới chướng của cô, cô chính là nữ chủ nhân đầu tiên tiếp quản sự nghiệp lớn Trần thị." Luật sư Minh đứng dậy, người hơi cúi kính trọng, giọng nói cũng thay đổi coi cô như chủ nhân.

Cô cũng đứng dậy nhếch lên một nụ cười xinh đẹp. Chủ tịch ư? Tuy mới lạ nhưng khá hài lòng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,255
Điểm cảm xúc
5,972
Điểm
113
Chương 174: Đối đầu
Chỉ vài ngày sau đó khắp trang mạng, website trong nước và ngoài nước đã dồn dập tin tức về chủ tịch kế nhiệm đời tiếp theo của Trần thị, đáng nói hơn ở đây người kế nhiệm được chọn chính là phụ nữ.

Phía Lục gia từ khi Giản Ngọc Thúy qua đời không gian trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Vài người đàn ông ngồi đối diện nhau, ngồi trước màn hình ti vi cùng đọc báo buổi sáng như thường lệ. Lục Lâm Cổ trên tay cầm tờ báo, dường như ngoài tờ báo ra ông không cần biết những thứ gì đang xảy ra xung quanh.

Lục Hàn Liên đang ngồi chuyển kênh nhàm chán, lại bắt gắp tin tức nóng hổi đứng đầu trang kinh tế trong và ngoài nước, cậu giữ chặt điều khiển, mặt trở nên biến dạng.

Ngầm nghe được giới truyền thông đang đưa tin về Tô Hiểu Du, người kế nhiệm chức chủ tịch của Trần thị sau khi Trần Phong qua đời, Lục Tiêu Bá bỗng nhiên thấy sống lưng lành lạnh, mắt anh trừng to như cố nhìn sự thật đang xảy ra trước mắt.

Chuyện này là sao? Tô Hiểu Du lại chính là người kế nhiệm của Trần thị? Đối thủ của Lục thị hàng bao nhiêu năm bây giờ là do cô điều hành?

Phụt.

Còn chưa kịp xem hết chương trình đột nhiên màn hình tối đen như mực, theo phản xạ Lục Tiêu Bá liền quay sang nhìn Lục Hàn Liên khó hiểu.

"Bố, con muốn đến công ty." Giọng Lục Hàn Liên trầm trầm lại mang theo nhiều sự ghen ghét.

Lục Lâm Cổ im lặng, mắt vẫn đưa đều nhìn theo dòng chữ trên báo. Không trả lời, càng không đưa ra ý kiến.

"Sao lại tắt?" Lục Tiêu Bá lạnh lùng nhìn Lục Hàn Liên, chất giọng có chút không thể tin vào những gì mình vừa tai nghe mắt thấy.

"Hừ." Lục Hàn Liên nhếch mép. "Lại nhớ nhung chị ta sao? Anh tỉnh lại đi. Chị ta vốn dĩ không thuộc về anh." Nói xong đột nhiên Lục Hàn Liên đứng bật dậy. "Chủ tịch kế nhiệm? Được lắm, em sẽ không để chị ta yên ổn ngồi ở vị trí đó nổi một tháng."

Lục Tiêu Bá nheo mày hướng mắt lên nhìn thần sắc bất cần lại phỉ báng của cậu em trai khi nhắc đến Tô Hiểu Du, chính anh cũng không muốn hiểu, càng không muốn biết Lục Hàn Liên sẽ trở nên như vậy.

"Ở nhà đi."

"Hả?"

Câu nói ngắn gọn mang theo vài tia cảnh cáo. Lục Lâm Cổ tuy vẫn cầm tờ báo nhưng mặt không hề có một chút biểu cảm, câu nói của ông khiến Lục Hàn Liên bất ngờ quay lại.

"Tại sao? Bố, con không thể đến công ty ư? Bố quên là mẹ con chết thê thảm như nào rồi à? Bố nỡ để chị ta hưởng vinh hoa phú quý sau khi chúng ta phải chịu lấy một cú sốc rất lớn?" Lục Hàn Liên kích động ngồi xuống giải thích, trên trán xuất hiện vài đường gân xanh.

Lục Lâm Cổ im lặng. Từ từ gấp tớ báo lại nhìn hai người con trai mặt nặng mặt nhẹ đối diện. Người nhìn ông tức giận, người lại nhìn ông có ý tán đồng.

"Vốn dĩ người mất thì cũng đã mất rồi. Có trả thù bà ấy cũng không thể sống lại, đừng để hận thù che mù con mắt." Ông nghiêm nghị khuôn mặt, đáy mắt xuất hiện sự cứng rắn. Dứt lời Lục Lâm Cổ liền đứng dậy xoay người bước lên lầu, mặc kệ tiếng gọi của Lục Hàn Liên từ phía sau.

"Anh!" Không thể cầu xin Lục Lâm Cổ, Lục Hàn Liên tiếp tục quay sang nhìn Lục Tiêu Bá, dù biết trước kết quả nhưng không thể không năn nỉ.

"Ở nhà đi. Đừng làm bố thất vọng thêm." Anh nhướng mi tâm, giọng nói có chút mất kiên nhẫn. Muốn trả thù cô ấy? Thà cứ để mọi chuyện trôi qua như thường, bởi chính anh cũng không muốn phải đối diện với cô thêm một lần nào nữa.

Trở về thư phòng quen thuộc. Anh lay lay hai thái dương, bất giác thở dài một cái.

Sự yên tĩnh lại bị cuộc gọi chế độ rung trong túi quần anh làm phiền. Là thư kí anh gọi đến.

"Lục tổng, không hay rồi!"

Nghe điệu bộ gấp gáp của đối phương, Lục Tiêu Bá chau xít mày lại.

"Có chuyện gì?"

"Chuyện này..."

"Nói." Anh mất kiên nhẫn ngay khi nghe điệu bộ ngập ngừng.

"Là tập đoàn Trần thị! Họ đang thu mua tất cả trái phiếu của chúng ta. Các cổ đông lớn của Lục thị dần dần đi theo Trần thị đầu quân rồi, Lục thị đang cần anh gấp." Phía đầu dây bị Lục Tiêu Bá dọa cho mất hồn vía, lập tức khai báo thành khẩn.

Vài câu ngắn ngủi lại như tảng đá đè nặng lên đầu anh. Anh cứng họng cầm chặt điện thoại trên tay, đôi mắt mở to không thể tin nổi. Gương mặt anh sớm đã lạnh đi.

Tô Hiểu Du đang muốn gì mà làm như vậy? Cô thật sự phải làm vậy với anh sao? Với sức của cô?

"Ha ha...nực cười." Anh tắt máy nhắn nghiền mắt, tuy miệng cười nhưng lồng ngực khó chịu vô cùng. Hóa ra cũng có ngày hôm nay, ngày mà cô nói sẽ không tha thứ cho anh và phải đối đầu với anh tìm lấy sự chiến thắng.

Vốn muốn đôi bên không còn gì liên quan đến nhau, chính cô lại là người khởi tam phong gây bão. Tô Hiểu Du, em muốn thách thức anh đấy ư?

[...]

"Khốn kiếp! Cô ta là cái thá gì chứ?"

Giọng nói chua ngoa phát ra từ căn phòng lớn, khắp nơi trên mặt đất đều là đồ đạc đắt tiền sớm đã vỡ nát, mọi thứ đều bị đập phá nằm lăn lóc. Cố Minh Minh tay cầm điều khiển ti vi, răng nghiến ken két vào nhau nhìn hình ảnh Tô Hiểu Du, một người phụ nữ mang danh xinh đẹp cùng quyền năng mới được lên ngôi trên ti vi. Trong lòng trào lên sự uất ức, cô ta không cam tâm!

Cố Minh Minh đã làm tất cả, thậm chí ám sát cả Giản Ngọc Thúy nhưng khi nhận lại chính là sự thành công của Tô Hiểu Du sao? Lục Tiêu Bá lại dám thả người đã giết chết mẹ mình? Đủ để biết trong lòng anh ta Tô Hiểu Du được đặt ở vị trí nào.

Tốt rồi, giờ thì sau khi Trần Phong chết thì Tô Hiểu Du lại hưởng hết tất cả tài sản được thừa kế. Không công bằng!

"Tô Hiểu Du, tôi hận cô." Cố Minh Minh hét lên, tay đáp chiếc điều khiển vào ti vi thật mạnh, màn hình phụt tắt rồi vỡ ra từng mảnh.

Bên ngoài cửa bóng dáng người đàn ông lạnh lẽo dựa tường lắng nghe từng âm thanh trong căn phòng bên cạnh. Khóe môi nâng lên nụ cười giảo hoạt.

Cố Dương Mịch lặng lẽ rời đi, trong lòng sớm đã cảm thán người phụ nữ tuyệt vời trên màn ảnh nhỏ. Tuy cô không thuộc về anh nhưng được nhìn ngắm Tô Hiểu Du thành đạt của hôm nay cũng là điều mà Cố Dương Mịch muốn.

"Mong có ngày gặp lại. Hiểu Du." Khẽ lẩm bẩm một hồi, nụ cười trên môi Cố Dương Mịch càng tươi hơn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,255
Điểm cảm xúc
5,972
Điểm
113
Chương 175: Đối mặt
"Tô tổng, đây là các tài liệu cần xử lí trong ngày hôm nay."

Mở cửa bước vào trong là cô thư kí tràn trề năng lực, trên tay là một chồng tài liệu ngập mặt.

Tô Hiểu Du quay lại hướng vòng cung, đối diện với số tài liệu chói mắt bất giác ớn người. Trần Phong thường phải làm những việc này hàng ngày sao? Mới nhìn thôi đã sợ hãi, với đống này thì cần bao nhiêu thời gian để có thể xử lí xong chứ. Bây giờ cô mới hiểu thật ra trước kia không phải Trần Phong không giành thời gian cho cô, mà là anh thực sự không có thời gian để quan tâm cô nhiều.

Ngồi trên chiếc ghế chủ tịch trên văn phòng cao nhất tòa nhà lớn. Cô mặc chiếc váy công sở xanh da trời đầy sức sống, mái tóc buộc bổng lên cao bồng bềnh như áng mây, khuôn mặt chỉ trang điểm một lớp nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta phải si mê. Cô thực sự trở thành một bà chủ, một người giàu có chỉ sau một đêm, và điều này vốn dĩ cô chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chưa bao giờ muốn nó xảy ra...

"Được rồi. Đi làm việc của cô đi." Cô day day thái dương, thở dài ngán ngẩm.

"Vâng. Chiều nay có cuộc họp giữa các đối tác lớn của Trần thị, một lát tôi sẽ qua nhắc nhở cô ạ." Nhìn bộ dạng mệt mỏi còn chưa quen việc của Tô Hiểu Du, cô gái này cũng cười trí trá.

"Được."

Căn phòng sau tiếng cạch của cửa thì chỉ còn lại mình cô và một đống công việc đè đầu đến ngộp thở, cô từ từ lấy từ trên cao nhất tập tài liệu, lặng lẽ mở ra xem xét từng trang giấy.

Ngồi suốt bảy tiếng đồng hồ đống tài liệu cũng đã vơi đi hơn nửa. Cầm trên tay cuốn tài liệu mỏng, Tô Hiểu Du hít thở đều đều, hai mắt nheo lại nhìn vào những dòng chữ.

"Lục thị sao?" Không nhầm, tài liệu này liên quan đến Lục thị.

Một trong các chi nhánh nhỏ của Trần Phong lại đang muốn hợp tác với Lục thị mà chưa thăm dò ý kiến của cô? Hợp tác với Lục thị? Với Lục Tiêu Bá?

Há chẳng phải tự đâm đầu vào hang cọp ư? Ai mà biết Lục Tiêu Bá sẽ làm gì chứ, cùng lắm anh sẽ thu phục dần Trần thị từ các công ty con. Như vậy đúng là không được, cô không cho phép anh làm tổn thất đến gia nghiệp của Trần Phong.

"Alo, Hi Mẫn. Lên phòng tôi ngay lập tức." Cô hạ giọng gọi ngay thư kí đến qua điện thoại nội bộ, đôi mắt chòng chọc đầy nộ khí.

"Tô tổng cho gọi tôi ạ?"

Vài phút sau Hi Mẫn đã có mặt tại văn phòng cô, vẻ mặt hơi lo sợ vì nghe điệu bộ qua điện thoại của Tô Hiểu Du chắc chắn tâm trạng không tốt.

"Ai là người đã chấp nhận đề nghị hợp tác với Lục thị lần này?" Cô cầm tài liệu lên ve vẩy, giọng nói cũng lớn hơn bình thường.

"T..tôi không biết. Chuyện này tôi không để ý." Hi Mẫn đưa tay lên chối đây đẩy.

Cô nhéo nhéo mi tâm, đôi mắt mỹ lệ tối sầm lại.

"Cô làm việc kiểu gì vậy? Không có trách nhiệm gì hết!"

"Tôi xin lỗi Tô tổng. Tôi sẽ sửa..."

"Sửa sửa sửa! Sửa được sao?" Chưa để Hi Mẫn bào chữa hết cô đã thẳng thừng phê trách. "Lập tức từ chối hợp đồng này. Ngay bây giờ."

"Tô tổng, chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến chúng ta, số vốn chúng ta đầu tư vào dự án này không ít, tôi nghĩ cô nên..."

"Tôi là chủ tịch hay cô là chủ tịch? Cô đang muốn giữ chức thay tôi?" Cô siết chặt bàn tay nhìn người phụ nữ trước mặt.

"Tôi không có. Nhưng Tô tổng à, chúng ta không thể từ chối dễ dàng như vậy. Chi bằng chiều nay cuộc họp này có ngài Lục, cô nên thử nói chuyện xem sao?"

"Lục Tiêu Bá?" Cô ngạc nhiên.

"Vâng đúng đúng. Còn chưa đến một giờ nữa chúng ta sẽ có cuộc họp." Nghe như Tô Hiểu Du đã suy nghĩ lại, Hi Mẫn nhân cơ hội cười vui vẻ.

Nhất định phải vậy?

"Ha~ chuẩn bị xe." Cô ngồi nhẹ nhàng xuống ghế, tay chống cằm nhếch cao khóe miệng, đôi mắt nâu đẹp đẽ tinh xảo lại mị hoặc, thần thái đúng chuẩn tự tin.

[...]

Các đối tác lớn của Trần thị dường như đều có mặt. Người ngồi ghế chủ đầu tiên đương nhiên là Tô Hiểu Du, cô đan xen tay vào nhau lướt mắt nhìn quanh.

Không có, không phải, không thấy Lục Tiêu Bá đâu hết, anh ta đâu?

Mọi người đã chờ đến mười phút, Lục Tiêu Bá quá chậm trễ.

Cô sốt ruột nhìn đông hồ đeo tay, sau đó lại quay sang Hi Mẫn nhăn mặt. Hi Mẫn cũng lo lắng nhìn cô xong cả hai chẳng biết nên nói gì.

Đúng lúc này đột nhiên cánh cửa hội trường được mở ra. Lục Tiêu Bá hai tay đút túi quần, gương mặt lạnh lùng nhất thương trường đã xuất hiện mang theo bá khí cực lớn.

Anh không nhìn cô lấy một lần, cả quá trình cuộc họp chỉ nhìn chăm chú vào màn hình phía trước, không thể hiện sự tán đồng, cũng không phản đối kịch liệt.

Cuộc họp kết thúc, mọi người chuẩn bị ra về. Tô Hiểu Du lúc này mới đứng dậy, tay tay chống bàn nhìn về phía cuối hàng.

"Lục tổng. Ngài có thể giành cho tôi một chút thời gian không?" Giọng nói rõ ràng là muốn hỏi han hoặc cầu xin. Nhưng khi cô phát ra khiến ai cũng nghĩ đây là một lời đề nghị không thể từ chối.

Anh lạnh lùng như không nghe thấy, đứng dậy cầm toan quay ra phía cửa.

"Lục Tiêu Bá, nếu vậy tôi không cần phải lịch sự với anh. Tôi muốn hủy sự hợp tác dự án Khách Sạn Nam Hán." Nhìn anh coi cô như không khí, Tô Hiểu Du tức muốn nổ đom đóm mắt, mai tóc xuất hiện vài giọt mồ hôi.

Mọi người đều đã rời đi hết. Chỉ còn cô và anh, khoảng cách xa như mối quan hệ giữa hai người họ vậy.

Lời này này quả nhiên làm anh phải suy nghĩ. Lục Tiêu Bá dừng chân lại, nhưng toàn thân không có ý định xoay lưng nhìn cô.

"Nếu từ chối em sẽ phải đền bù khoản tiền rất lớn. Chuyện này ảnh hưởng đến kinh tế Trần thị." Anh cất giọng lãnh đạm pha chút hết kiên nhẫn.

"Tôi biết. Và tôi thà phải đền bù chứ không muốn hợp tác với người xấu xa như anh." Tô Hiểu Du chua chát nhìn anh, giọng nói lại cao lên rõ ràng. Phải gặp anh suốt quãng thời gian hợp tác? Không bao giờ!

"Từ chối không thành." Lục Tiêu Bá mấp máy đôi môi nam tính, chất giọng khàn khàn lại lạnh hơn tảng băng, miệng anh tuy không cười nhưng lại như cười. Anh chậm rãi đi qua cánh cửa, bóng dáng cao cao liền biến mất để lại phía sau gương mặt đỏ hồng phẫn nộ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,255
Điểm cảm xúc
5,972
Điểm
113
Chương 176: Mang danh giết người
Lục Tiêu Bá lúc nào cũng vậy sao?

Cô ngồi sụp xuống ghế ôm lấy đầu, hai mắt khẽ nheo lại suy nghĩ. Khi nãy tuy không đứng trước mặt anh nhưng tim cô lại đập thình thịch như thể lời nói của anh ngay bên tai, cảm giác rằng bất cứ khi nào Lục Tiêu Bá cũng không buông tha cho cô...

"Tô tổng, còn một thứ cô bỏ sót trong hợp đồng. Tôi đã để ở trên mặt bàn trong văn phòng cô, mong cô xem xét qua một chút." Hi Mẫn đẩy cửa bước vào, đầu tiên dáo dác một hồi mới nhìn ra Tô Hiểu Du trong một khoảng tối. Vừa rồi đã lên phòng cô gõ vài lần nhưng không thấy phản hồi, chỉ đoán cô vẫn ở đây không ngờ là sự thật.

"À...được." Cô giật mình thu tay lại rồi đứng dậy ngay, khẽ thở dài một cái rồi ra khỏi hội trường.

Làm một CEO quả là không dễ, hàng ngày phải xử lí hàng trăm nghìn công việc lớn nhỏ, đầu của cô sắp thành quả bom rồi. Mệt thật.

Công việc đâu đó xong xuôi, cô ngả lưng ra chiếc ghế một cách thoải mái, mắt nhắm nghiền cảm nhận khoảng thời gian bình yên ngắn ngủi này. Giờ này chắc mọi người đã tan ca nhỉ?

Bụng cô sôi ùng ục, hai mắt nhìn máy tính nhiều đến sưng phồng, cô chẹp miệng sắp xếp lại mặt bàn bừa bộn. Vốn dĩ cô muốn đi ăn ngay bây giờ, nhưng xem ra với tình trạng mệt mỏi này thì cô muốn đi ngủ hơn. Cả người như đi mượn vậy, nặng nề đến nhấc chân cũng khó khăn.

"Tô tổng, Tô tổng! Không hay rồi, không hay rồi!"

Bên ngoài là tiếng hét gấp gáp của Hi Mẫn, cô ấy thậm chí không gõ cửa mà đã đẩy cửa vào, trên mặt đầm đìa mồ hôi, đôi mắt hơi hoảng loạn nhìn Tô Hiểu Du sau đó nuốt nước bọt.

"Có chuyện gì?" Cô nhướng mày. Thái độ gì đây? Không lẽ công việc mà cô ta đề xuất cho cô có vấn đề gì? Cô làm sai bước nào chăng?

"Tô tổng...tôi đã cố gắng, nhưng...nhưng..." Hi Mẫn ngập ngừng mãi không nói thành lời, dường như cô ấy đã gặp phải chuyện gì rất khó khăn.

"Cô cứ ngập ngừng mãi như vậy thì tôi cũng không hiểu." Cô đưa tay lên chống cằm một cách chán nản, đôi mắt nâu khẽ chớp hàng mi cong rồi mở to. Chuyện gì chứ, Hi Mẫn là một người luôn hoàn thành xuất sắc các công việc của Trần thị, không những vậy còn vô cùng đảm đương và có trách nhiệm, chuyện làm khó được cô ấy có lẽ chính cô cũng không có khả năng giải quyết.

"Cô mở mạng ra xem đi. Cô sẽ thấy điều mà tôi muốn nói." Hi Mẫn tiến tới, đưa tay lên lau mồ hôi sau đó siết chặt lấy hai lòng bàn tay.

"Mở mạng ra sao?" Tô Hiểu Du nhìn Hi Mẫn khó hiểu.

Hi Mẫn không trả lời, chỉ gật đầu một cái.

Tuy không biết là đã xảy ra chuyện gì nhưng không hiểu sao nơi lồng ngực cô lại rung lên thật nhanh một cách vô lí, có cảm giác mọi chuyện không hay sắp sửa đổ ập lên người cô.

"Cái...cái gì đây?" Cô giật mình chăm chăm vào những bài báo mới được chia sẻ lên cộng đồng mạng một tiếng trước, tuy vậy đã có hàng trăm nghìn lượt chia sẻ khác nhau.

- CEO mới của Trần thị là kẻ giết người máu lạnh không một chút lương tâm?

- Tô Hiểu Du - CEO của Trần thị ra tay giết người?

- Người CEO Trần thị đã giết là ai? Cùng tìm hiểu về Lục gia!

"Không thể nào!" Cô đứng bật dậy, bàng hoàng nhìn Hi Mẫn sau đó lại quay về màn hình máy tính.

Là ai? Ai đã đăng những thứ rác rưởi này? Ai giết bà ấy chứ? Không phải là cô mà, đã nói không phải cô thì những thông tin này là do ai đưa lên truyền thông chứ?

Một đoạn clip được cư dân mạng cũng chia sẻ rất nhiều mà nãy giờ cô chưa hề ấn vào xem. Vừa chạm vào màn hình cô đã nhận ra người phụ nữ kia. Cố Minh Minh.

- Hức...tôi thật sự không muốn nhắc tới bác gái một chút nào, bác ấy đã ra đi một cách oan uổng. Nhưng tôi không muốn giấu diếm thêm nữa, người đã đẩy bác ấy đến bờ vực cái chết chính là Tô Hiểu Du, người đang kế nhiệm chức CEO đời kế tiếp của Trần thị. Chỉ vì cô ta thù oán với Lục Tiêu Bá, chồng tương lai của tôi mà đã giết bà ấy...chỉ vì bà ấy ghét cô ta và không cho phép cô ta lại gần Lục Tiêu Bá, hu...hu hu. Tôi không muốn nhắc lại chút nào.

Cô ta đang nói gì vậy?

Tô Hiểu Du ngớ ngẩn đứng nghe âm thanh õng ẽo qua cái loa nhỏ mà trong lòng cuộn lên từng cơn giận dữ.

"Tô tổng, chuyện này đã đến tai các cổ đông của công ty. Họ đang muốn rút đi khỏi Trần thị. Làm sao bây giờ?" Hi Mẫn rối rít thúc giục cô. Vốn dĩ cô ấy đã làm ở công ty này bao nhiêu năm, coi công ty như ngôi nhà thứ hai của mình, nhìn Trần thị dần sa vào cái bẫy chết tiệt này là điều không hề muốn.

"Hi Mẫn, cô có tin tôi không?" Tô Hiểu Du cười nhạt.

"Tôi..." Hi Mẫn nhìn cô xót xa.

- Vậy theo tiểu thư thì Trần thị từ đâu mà Tô Hiểu Du có thể có? Trần Phong đã mất trong thời gian gần đây, cái chết của Trần Phong và mẹ của ngài Lục có liên quan gì đến nhau không? Tại sao Trần thị lại được đưa cho một người không liên quan kế nhiệm?

Màn hình lại tiếp tục trào đến những câu hỏi. Cố Minh Minh vẫn đứng đó giả bộ đáng thương nhưng lại khiến Tô Hiểu Du không ngừng run rẩy, cô ta như một con rắn độc...

- Nếu đã có thể giết một người. Thì hai người có là gì?

Câu trả lời bình thản của Cố Minh Minh khiến dư luận càng xôn xao. Màn hình cuối cùng tắt ngay sau đó, Tô Hiểu Du bần thần như người mất hồn, mắt cô đỏ au như máu, nhưng không giọt nước mắt nào lăn ra. Có lẽ cô đã khóc hết nước mắt rồi...có lẽ cô đã học được cách mạnh mẽ sau khi Trần Phong rời đi...

Đầu óc cô mơ hồ, toàn thân như một chiếc lông vũ khẽ bay trong không gian lớn.

"Tô tổng, cô không sao chứ?" Hi Mẫn vội vàng đỡ lấy thân thể của cô, may quá! Một chút nữa thôi Tô Hiểu Du đã ngã ra đất mất rồi.

"Tôi không giết bà ấy, tôi không giết Phong. Tại sao những chuyện này lại xảy ra?" Cô lẩm bẩm trong vô thức, đôi mắt trong vắt sớm đã bị một khoảng đen bao trùm.

"Cô hãy bình tĩnh lại trước đã. Tôi tin cô! Tôi tin khi Trần Phong để cô kế nhiệm là đã tin tưởng cô đến mức nào. Cô hãy mạnh mẽ lên Tô Hiểu Du. Cô định để Trần thị dần đi vào tuyệt vọng sao?" Hi Mẫn chau mày nhìn cô, tay Hi Mẫn giữ vai cô thật chặt như truyền thêm sinh lực cho cô.

Đúng vậy. Sao có thể để Trần thị đi vào tuyệt vọng chứ? Cô không được phép yếu đuối.

"Hi Mẫn, cảm ơn cô. Ngay bây giờ hãy chuẩn bị cho cuộc họp báo ngày mai."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,255
Điểm cảm xúc
5,972
Điểm
113
Chương 177: Đừng nhầm tưởng
"Tốt tốt! Đúng là như vậy!"

Cố Minh Minh ngồi trong căn phòng lớn của Lục gia, một màu vàng hoàng kim bao phủ lấy cô ta thể hiện sự giàu có. Tay cầm bịch bỏng ngô thơm ngon, mắt dán chặt vào màn hình ti vi phía trước và chiếc laptop đối diện, miệng cười thỏa mãn vô cùng.

"Tô Hiểu Du, cô không ngờ đúng không? Tôi quá giỏi rồi. Cô chuẩn bị tinh thần nhìn Trần thị sụp đổ đi." Cố Minh Minh ngừng cười, ánh mắt sắc nhọn như dao găm chiếu thẳng vào khuôn mặt mỹ lệ trước màn hình, là Tô Hiểu Du.

"Xem này. Sao cô lại xinh thế nhỉ? Đáng tiếc lại mang danh sát nhân. Số cô đúng là chó má rồi. Chậc chậc." Đưa tay lướt qua khuôn mặt Tô Hiểu Du trên màn ảnh nhỏ, nói là vuốt mà móng tay Cố Minh Minh như cào màn hình laptop.

Đọc nhưng lời bình luận ác ý nói về Tô Hiểu Du mà khiến Cố Minh Minh thoải mái vô cùng, cảm giác như cô ta vừa đẩy một tảng đá nặng từ người mình lăn xuống vực vậy, vô cùng tuyệt.

Rầm.

Cửa phòng cô ta đột nhiên bật ra thật mạnh, Cố Minh Minh giật nảy mình quay người lại phía sau.

"Tiêu Bá..." Bất giác cô ta giấu bịch bỏng ngô ra phía sau, một tay với điều khiển tắt ti vi, tay còn lại gập chiếc laptop.

Lục Tiêu Bá mặt đanh lại, mi tâm chau xít cùng bàn tay nắm chặt thành quyền. Đứng khoảng cách xa nhưng Cố Minh Minh lại có thể nghe thấy tiếng răng nghiến ken két vào nhau của anh. Thậm chí nhìn ra được tâm trạng hôm nay của anh màu gì, một màu đen nghịt.

Anh chầm chậm đi tới, từng bước chân nặng nề sau đó vứt vào mặt Cố Minh Minh một vài tờ giấy báo còn nóng hổi.

"Là cô tiết lộ cho bọn kí giả?"

"Em...em không có." Cố Minh Minh sỡ hãi lùi lại vài bước, nhìn phía dưới những tờ báo đều là khuôn mặt xinh đẹp của Tô Hiểu Du, đáng tiếc đều là tiêu đề kẻ sát nhân đội lốt người.

"Không có?" Lục Tiêu Bá túm chặt lấy cổ Cố Minh Minh, đẩy lùi cô ta vào góc tường.

"Anh buông ra, khụ khụ..." Nhìn gương mặt giả tạo của Cố Minh Minh đỏ bừng vì thiếu khí, mắt lại rưng rưng khiến anh càng thêm phẫn nộ.

Mới sáng sớm đã nhìn thấy những tin tức khó chịu. Giết người sao? Anh không cần cả thế giới phải biết. Còn bày đặt bịa chuyện rằng Tô Hiểu Du giết Trần Phong để cướp quyền thừa kế. Đúng là lố bịch!

"Nói. Cô là người gọi đám kí giả đó đúng không?" Lục Tiêu Bá rít lên từng chữ, mắt anh trừng lên cùng đôi mày sắc chau lại. Khuôn mặt mỹ hảo thường ngày lại chứa chết chóc âm độ khiến Cố Minh Minh càng sợ hãi hơn. Cô ta quên mất Lục Tiêu Bá vẫn còn quan tâm Tô Hiểu Du rất nhiều, chuyện này đến tai anh ta đúng là do sơ xuất.

"Anh nói gì vậy? Kí giả nào?" Cố Minh Minh đưa tay lên muốn gỡ từng ngón tay cứng nhắc của Lục Tiêu Bá khỏi cổ, nhưng điều này lại càng khiến anh siết chặt lấy cổ cô ta hơn.

"Cái gì đây? Hả!" Anh gầm lên rút từ trong túi ra chiếc điện thoại chứa đoạn clip trực tiếp mà đám kí giả đã phỏng vấn Cố Minh Minh khiến cô ta hoảng loạn không dám đối diện mắt với anh, một mực vùng vẫy muốn thoát ra khỏi bàn tay Lục Tiêu Bá.

"Anh nổi điên gì chứ? Em chỉ nói sự thật thôi." Không thoát ra được Cố Minh Minh liều mình hét lên.

"Ha~" Lục Tiêu Bá không quá ngạc nhiên lại nhếch miệng.

Cố Minh Minh run run, chết rồi. Sao lại hét lên với anh ta chứ, điên thật rồi.

"Cô giỏi lắm Cố Minh Minh." Giọng anh lạnh lùng như có thể xuyên thấu người khác.

Cố Minh Minh im lặng nhìn anh rồi nở nụ cười rạng rỡ.

"Anh bị sao vậy chứ? Anh có thể dung túng cho người đã giết chết mẹ ruột anh sao?"

Lời nói quả nhiên làm cho Lục Tiêu Bá kích động, tay anh nới lỏng ra một chút, môi hơi run nhìn Cố Minh Minh.

"Bây giờ thứ anh nên quan tâm chính là đây, ở đây." Cô ta với lấy cánh tay lạnh lẽo của anh còn buông giữa không trung chạm vào bụng mình. Cái bụng hơi phồng phồng lại âm ấm. "Đây sẽ là gia đình mới của anh, con của anh đang ở đây. Anh hiểu chứ?"

Con của tôi sao? Con của tôi. Con của tôi sao?

Lục Tiêu Bá nuốt một ngụm nước bọt, đưa mắt xuống phía dưới rồi lại ngẩng lên nhìn nụ cười rạng rỡ của Cố Minh Minh. Con của anh, thực sự con của anh đang ở đó?

"Sao vậy? Rất hồi hộp đúng không?" Thấy tay anh đã rời xuống khỏi cổ cô ta, Cố Minh Minh mừng thầm trong lòng. "Rất nhanh chúng ta sẽ chào đón nó."

Lục Tiêu Bá đảo mắt nhìn Cố Minh Minh ngay tức khắc, đôi môi mỏng lãnh đạm của người đàn ông phảng phất như có chút giật mình.

"Cô nghĩ đang dụ dỗ chó nghiệp vụ à? Cố Minh Minh, đừng nhầm tưởng giữa ghét bỏ và yêu thương chứ. Cô bị thần kinh sao?"

"Chó nghiệp vụ?" Cố Minh Minh chớp mắt khó hiểu.

"Đứa bé này, sinh nó ra rồi đem cút khỏi đây." Anh cười ngạo nghễ rồi đưa tay vén gọn mái tóc bạch kim của cô ta. "Chuyện ngày hôm nay tốt nhất cô nên giấu kĩ ngọn ngành, để tôi tìm ra dù chỉ một chút manh mối nào tôi sẽ giết cô." Khuôn mặt vô cảm cùng giọng nói lạnh lẽo vang lên. Chỉ vài giây sau đó Lục Tiêu Bá đã rời khỏi căn phòng để lại Cố Minh Minh đang run rẩy không ngừng trước lời đe dọa.

"Giết tôi sao? Anh đừng mơ!" Tuy Giản Ngọc Thúy đã chết nhưng cũng đừng hòng đuổi cô ta ra khỏi đây.

Ngọn ngành cái khỉ gì chứ? Chắc chắn Lục Tiêu Bá không thể tìm ra thứ gì. Cố Minh Minh, không được sợ hãi mà để lộ ra sơ hở!

Cố Minh Minh cười khẩy rồi lại ngồi xuống ghế bật ti vi. Trên màn hình lập tức xuất hiện live trực tiếp, màn hình hiện rõ gương mặt thân quen của Tô Hiểu Du.

Họp báo ư?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,255
Điểm cảm xúc
5,972
Điểm
113
Chương 178: Vô tình gặp gỡ
- Tôi xin lỗi vì sự sơ xuất này. Để mọi người hiểu nhầm như vậy là lỗi của tôi. Một lần nữa xin cảm ơn và xin lỗi.

Tô Hiểu Du cúi gập người trước đám phóng viên rồi rời đi dưới sự bảo vệ của hàng chục vệ sĩ.

"Cái quái gì chứ? Tưởng họp báo là xong à? Ngây thơ quá đi mất." Cố Minh Minh vứt điều khiển xuống đất rồi tiếp tục ăn bỏng ngô.

[...]

"Tô tổng, bây giờ chúng ta phải làm gì với những bài báo kia?"

Hi Mẫn vẫn luôn đi theo bên cạnh Tô Hiểu Du, cô ấy giúp cô né tránh những hành động thô lỗ từ cánh báo chí, chỉ khi vào trong xe Hi Mẫn mới thở phào nhẹ nhõm.

Làm gì à? Cô làm gì được. Lời nói của dư luận như chén mắm cay, cô đúng là chịu không nổi.

"Liệu sau hôm nay cuộc họp báo sẽ giúp chúng ta được phần nào không?" Cô nhẹ giọng lên tiếng, đôi mắt vẫn hướng ra bên ngoài cửa xe.

"Tôi cũng không biết nữa. Quan trọng là cô, tôi sợ cô bị ảnh hưởng bởi những lời thô tục." Hi Mẫn lắc lắc đầu ngao ngán.

"Yên tâm. Tôi không dễ bị kích động đến vậy." Tuy nói thế thôi nhưng sớm trong lòng cô đã bị bao phủ bởi một màn sương dày đặc. Mơ hồ, lạnh lẽo.

"Vậy thì tốt quá. Tôi sẽ cố gắng liên hệ với vài chủ tòa soạn và xóa các bài viết sớm nhất có thể."

"Được." Tô Hiểu Du gật đầu sau đó ngửa ra sau nhắm mắt mệt mỏi, mấy ngày nay đều thiếu ngủ lại suy nghĩ nhiều, điều này khiến sức khỏe của cô đang phản kháng.

Bên ngoài dòng xe tấp nập qua lại, hai chiếc xe đen vô tình lướt qua nhau trong khí trời lạnh toát.

Lục Tiêu Bá ngồi trong xe, tay vẫn kẹp lấy một điếu thuốc. Anh đưa lên miệng hít một hơi rồi nhả khói, thần sắc tệ như không thể tệ hơn.

"Lập tức tìm ra gốc rễ của mấy bài báo đăng tin về Trần thị mấy ngày nay. Tòa soạn nào đăng thì diệt tòa soạn đấy. Ngay bây giờ." Anh nhả từng hơi lạnh vào điện thoại, biểu cảm lạnh lùng cùng âm giọng đáng sợ. Chuyện này e rằng không thể bỏ qua dễ dàng, anh có cảm giác chính mình đang bị che mắt bởi điều gì đó không đúng đắn.

"Cố Minh Minh." Anh rít lên cái tên quen thuộc nhưng chướng mắt vô cùng, người phụ nữ này có đáng để anh tin không? Đứa bé trong bụng đó cho dù là của anh thì cũng chỉ là thứ nghiệt chủng không đáng để tồn tại trên đời. Giản Ngọc Thúy đã thương cô ta đến vậy, chi bằng để cô ta sinh nở rồi tống ra khỏi Lục gia coi như trả ân trả nghĩa.

Chiếc xe mang một màu tối tăm lao nhanh ra khỏi thành phố. Lục Tiêu Bá nhấn ga hết tốc độ, không khí nơi đây thật khó thở!

Xử lí công việc ở công ty khi về đến nhà cũng đã là hơn tám giờ tối. Tô Hiểu Du cúi xuống tháo đôi giày cao gót nặng trịch, toàn thân nhẹ bâng như kẻ say. Cảm giác này cũng rất quen thuộc, tựa như lần cô ốm nặng đến nỗi không còn một chút sức lực nào để uống một ly nước. Chỉ khác là khi đó cô ốm người bên cạnh cô là Trần Phong...còn hiện tại khoảng trống mà cô đang đứng chính là cô đơn đến lạnh lẽo.

Muốn cố nhấc chân vào trong nằm lên giường nghỉ ngơi nhưng cơ thể lại không cho phép, cô vô thức ngồi nghiêng người vào bờ tường vàng kim, mồ hôi tuôn ra không ngừng, cô thở nặng nhọc ngước đầu lên.

Mờ quá, không thấy rõ thứ gì.

Dạo gần đây chính vì hay bỏ bữa cùng công việc bận rộn, ban đêm lại thiếu ngủ, ngủ không ngon. Với tình trạng này cô sợ ngày mai không có sức để lết đến công ty.

Trần Phong vừa mới qua đời, công việc lại chồng chất, chỉ nghỉ một buổi thôi cũng là quá khó khăn, nghỉ một ngày thì ai là người phê chuẩn những tài liệu và hợp đồng còn dang dở kia chứ.

May sao còn chút tinh thần. Tô Hiểu Du đứng dậy mặc lại chiếc áo khoác màu be dài quá gối, thay vì đi đôi giày cao gót cô lại mang cho mình đôi dép đế bằng giản dị. Đúng là cô rất ghét mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện, nhưng nếu không đến đó cũng chẳng còn ai giúp cô qua bệnh tật.

Ra khỏi khách sạn cô bắt một chiếc taxi rồi vào trong.

"Cô đi đâu?"

"Bệnh viện trung tâm thành phố."

"Được."

Chiếc taxi dần hòa mình vào gió, không khí trong xe quá nhột ngạt làm cô thêm khó thở.

"Tôi hạ cửa xe xuống được không?" Vì trong xe đang bật điều hòa, cô hơi ngại nếu không hỏi trước vị tài xế.

"Vâng."

Chỉ khi nhìn thấy anh ta gật đầu cô mới hạ cửa kính xuống hơi đưa mặt ra bên ngoài hít thở. Về đêm bầu trời mát lạnh, da thịt cô như bị xẻ cắt vài nơi đau đớn.

Mất mười năm phút cho quãng đường từ khách sạn đến bệnh viện. Đến nơi cô xuống xe đi thẳng vào bệnh viện, để lại người lái taxi phía sau với nét mặt bỡ ngỡ.

"Cô ta trông quen quá. Chắc là diễn viên hay gì đó." Dứt lời anh ta quay đầu xe đi một mạch.

Hành lang bệnh viện đến giờ này rồi vẫn còn khá đông bệnh nhân cùng người thân bệnh nhân qua lại. Tô Hiểu Du lặng lẽ chen qua đám đông, đây là lần đầu tiên cô đến bệnh viện một mình nên cũng không biết phải khám hay lấy thuốc ở đâu. Đúng là ngốc quá.

"A, cô sao không?"

Toàn thân mệt mỏi cô vô tình va đầu vào ngực một người đàn ông.

"Tôi không sao. Cảm ơn." Cô lắc lắc đầu sai đó mới ngẩng lên nhìn vị nam nhân trước mắt.

Nam nhân trẻ tuổi nhìn cô, đôi mắt ưng vệ tinh xảo cùng nụ cười hòa nhã.

"Cố Dương Mịch?" Cô bất giác thốt lên.

"A..." Nam thanh niên nghe xong liền tròn mắt ngạc nhiên.

"Dương Quý, em đi đâu thế? Làm anh tìm em đến phát mệt!" Từ phía sau Tô Hiểu Du phát ra âm giọng trầm trầm, người thanh niên trước mặt cô cũng chiếu mắt ra phía sau cô, đôi mắt có ý cười tinh nghịch.

Tô Hiểu Du quay phắt lại, bắt gặp Cố Dương Mịch mặc quần âu cùng áo sơ mi kẻ đỏ, anh ta nhìn thấy cô cùng trợn mắt kinh ngạc.

Chuyện này là sao? Có hai Cố Dương Mịch ư?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,255
Điểm cảm xúc
5,972
Điểm
113
Chương 179: Đứng về phe cô không có nghĩa là thích
Trong phòng nhỏ của bệnh viện. Tô Hiểu Du ngồi trên giường, nửa thân dưới được đắp chăn thoải mái, phía sau lưng kẹp gối êm ả. Lúc này cô mới cảm giác được mình còn sống.

Hàn huyên mấy hồi cô mới biết cậu thanh niên trẻ tuổi giống Cố Dương Mịch mấy phần kia thì ra là Cố Dương Quý, người em đã gặp tai nạn nằm hôn mê suốt một thời gian dài. Họ không thật sự giống nhau nhưng có lẽ vì hoa mắt nên cô đã vô thức gọi nhầm tên Cố Dương Quý thành Cố Dương Mịch. Chỉ là cô băn khoăn mãi, một người đã sống thực vật suốt mấy năm lại có thể hi hữu sống lại và đi đứng thoải mái và tùy ý như vậy sao?

"Xem ra làm CEO một tập đoàn lớn quá khó khăn với cô nhỉ?" Cố Dương Mịch ngồi đối diện Tô Hiểu Du, tay gõ gõ vào đùi đầy khí chất.

"Tôi không nghĩ vất vả như vậy." Cô cười nhạt lắc đầu.

Cố Dương Mịch không nói gì thêm chỉ nhìn cô. Gương mặt thon gọn của cô lại càng thêm gầy đi trông rõ, nước da trắng hồng nay đã xanh xao, chỉ có đôi môi vẫn hồng xinh như ngày đầu anh gặp.

"Chị gái xinh đẹp này và anh là bạn ư?" Cố Dương Quý ngồi bên cạnh Cố Dương Mịch đã lâu, nghe hai người họ nói chuyện một hồi rồi mới lên tiếng.

"Đúng."

Tô Hiểu Du khẽ đưa đôi mắt diễm lệ nhìn hai anh em nhà họ, quan sát hồi lâu liền bật cười.

"Cô cười gì thế?" Cố Dương Mịch hơi nheo mày nhìn cô.

"Không biết. Tôi nhìn hai người lại thấy vui." Cô đưa tay lên gạt đi giọt lệ khóe mắt, môi vẫn mỉm lên xinh xắn.

Cố Dương Mịch nghe câu trả lời không đúng ý có phần bất mãn, sau đó lại bật cười nhìn em trai mình.

"Tôi đợi ngày này rất lâu rồi."

"Ngày này?" Tô Hiểu Du chớp chớp mắt.

"Ừm. Ngày em trai tôi ngồi trước mặt tôi, cười với tôi, nói chuyện với tôi và hỏi tôi những câu hỏi ngớ ngẩn."

Cố Dương Quý nghe đến đây liền nhăn mặt vẹo sườn anh trai mình. Ai lại đi nói em mình ngớ ngẩn chứ!

"Chắc hẳn đã rất lâu rồi anh mới vui vẻ như bây giờ." Tô Hiểu Du nhìn họ vui đùa rồi nhẹ giọng.

“Tất nhiên. Tôi đã nghĩ nó không thể tỉnh lại.” Cố Dương Mịch thở phào, nét mặt vui mừng khi nhắc đến vấn đề này.

“Em trai anh năm nay bao nhiêu tuổi? Tôi nhìn thấy có vẻ trẻ nhỉ?” Cô hơi nghiêng đầu nhìn Cố Dương Quý, cậu ấy nhìn khá dễ thương, chông chừng chỉ đôi chục tuổi.

Cố Dương Mịch cười tà huých tay Cố Dương Quý.

“Sao? Rất đẹp trai đúng không? Tôi sẽ không ngại nếu có một người em dâu xinh đẹp như cô đâu, tiểu thư ạ!”

Tô Hiểu Du vừa nghe đến đây đôi mày thanh lại nheo nheo lại, môi hơi bĩu lại rồi hất mặt.

“Tôi đã qua cái thời xuân xanh rồi. Cậu ấy nên nhường cho người khác!” Trẻ đẹp cũng không quan trọng, quan trọng là đối với cô giờ đây tình yêu là thứ xa xỉ quá xa vời. Hẳn là khi sinh ra cô đã không có duyên hưởng thụ mật ngọt của nó như người ta, hai lần vấp ngã đối với cô là quá đủ rồi, mỗi lần nghe ai nhắc đến tình cảm tim cô liền nhói lên hình của Trần Phong, người đã yêu cô vô điều kiện nhưng lại nhận tổn thương từ cô gấp trăm nghìn lần.

Cố Dương Mịch nghe đâu hiểu nỗi lòng cô, nụ cười trên môi liền tắt. “Cô đừng tự trách bản thân nữa. Mọi chuyện vốn dĩ ngay từ đầu đâu phải lỗi của cô.” Tuy Cố Dương Mịch không biết gì về Trần Phong nhưng đọc những lời dư luận đang xôn xao thì Tô Hiểu Du chính là mang danh giết hai người. Chuyện này chính anh cũng thấy vô lí.

Cô cười chua chát vuốt vuốt mi tâm. Còn chẳng phải do em gái anh bịa chuyện hại cô sao, giờ hai anh em họ ở đây chia sẻ tâm sự quả là có chút lố bịch.

“Cố Minh Minh sẽ phải trả giá cho những sai lầm của mình.”

Nghe âm điệu khó hiểu từ Cố Dương Mịch, Tô Hiểu Du ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt kiên định từ anh ta.

“Ý anh là cô ta?” Cố Dương Quý quay sang, đôi mày cũng chau lại.

Cố Dương Mịch gật đầu sau đó tiếp chuyện. “Cố Minh Minh có khả năng là người gây ra cái chết cho mẹ Lục Tiêu Bá.”

“Giết...giết người sao?” Cố Dương Quý há hốc miệng kinh ngạc. Biết rằng cô ta xấu xa, chính cô ta là người đã gây ra nhiều mối họa và gián tiếp gây ra tai nạn cho cậu nhưng Cố Dương Quý chưa từng nghĩ cô ta có bản năng ra tay giết người. Đã hôn mê một thời gian rất lâu nên chuyện đầu đuôi câu chuyện giữa họ và cô Tô trước mặt đây cậu không hề biết, cũng không biết Tô Hiểu Du là người như thế nào.

“Quen Hiểu Du một thời gian và tiếp xúc với cô ta từ nhỏ đến lớn anh còn lạ gì thái độ đáng thương đổ oan cho người khác trước mặt truyền thông của Cố Minh MInh chứ?” Cố Dương Mịch cười nhạt nhìn Tô Hiểu Du, đôi mắt trước hết đều là tin tưởng.

Cô nhìn hai người họ, mũi trở nên cay sè. Từ khi Trần Phong rời bỏ cô, có lẽ đây là lời động viên ấm lòng nhất cô từng nghe. Nhưng khi nhìn thái độ của Cố Dương Mịch cô lại thấy không hề an tâm chút nào. Phải có lí do gì khiến anh ta bênh vực cô dù không hề biết ngọn ngành sự việc, có khi nào anh ta vẫn ấp ủ ý định...chinh phục cô không? Nếu vậy há chẳng phải khiến anh ta thất vọng?

Nhìn người phụ nữ đối diện chiếu vào mình cặp mắt nghi ngờ, Cố Dương Mịch nhếch mép đứng dậy.

“Nếu cô đang có ý nghĩ gì sai trái thì bỏ đi. Tôi là người đứng về phe đạo lý, tôi luôn đứng về phía cô nhưng không có nghĩa vì tôi thích cô!”

Thấy Cố Dương Mịch đứng dậy, Cố Dương Qúy cũng đứng lên nhìn Tô Hiểu Du gật nhẹ đầu tạm biệt.

“À…” Cô xấu hổ đỏ mặt tím tai.

“Không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa. Nhìn sắc mặt cô không tốt, công việc tuy quan trọng nhưng sức khỏe mới là yếu tố quyết định tất cả, nếu còn mệt hãy ở lại đây vài ngày theo dõi. Tôi và Dương Quý cáo lui.”

Toan đứng dẫy tiễn khách nhưng đầu óc lại choáng váng từng cơn khiến cô bỏ luôn ý định bước ra khỏi giường. Nhìn họ đóng cửa, căn phòng đã mất đi tiếng cười nói cô mới nằm xuống giường chớp mắt.

Không lẽ cô hiểu nhầm? Cố Dương Mịch đã bỏ ý định lấy lòng cô rồi?
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top