Trung Thu chung quy vẫn là lễ thiếu nhi. Mà để toàn các ông lão bà bà lên sóng thì kỳ nên thôi mình cũng tranh thủ góp đôi ba lời.
Mình biết tới AA không quá lâu, chắc khoảng ba tháng hơn, nhưng tìm được một nơi thỏa chí tưởng tượng, thỏa sức đánh máy và kiểm tra tốc độ Internet qua các mini game, thực lòng mà nói, hiếm có nơi nào có thể hội tụ nhiều người không chung xuất phát, không chung sở trường mà cũng chẳng có chung thể loại yêu thích nhưng lại sẵn sàng đọc những lời văn của nhau và cùng nhau góp ý. Đó thực sự giống như một đại gia đình vậy. Giống như My đã nói, "Không quan trọng các em từng thế nào, đã là thành viên của Bão Tố, thì các em là em của chị. Chúng ta là một gia đình."
Ngoài kia có khó khăn quá thì về đây nhé, AA chờ
Có những diễn đàn lớn hơn ở ngoài kia, mình cũng từng viết lên đó đôi ba câu chuyện, nhưng không có quá nhiều sự giao lưu như ở đây. Đôi lúc cũng thấy cộng đồng có vẻ nhỏ quá, nhưng nghĩ lại, một gia đình nhỏ ấm áp cũng rất tuyệt vời. Và chỉ cần ở gần với những người có chung chí hướng, ta có thể tìm thấy con người ta trong đó. Thật sự thì mình cũng có một ước mơ ấp ủ từ hồi bị nghiền đọc truyện chữ, chắc là năm lớp 7 hay tầm đó, đó là thay đổi nền văn học Việt Nam, vươn xa hơn ra thế giới. Nghĩ lại thì ước mơ đó luôn nghe viển vông. Nhưng chính vì luôn viển vông mới làm nên con người thật của mình, một đứa trẻ luôn mơ ước viển vông và mang tâm hồn trẻ thơ trong thân xác đàn ông.
Cũng chỉ là một đứa nhóc mười lăm tuổi khi lần đâu lập ra những cốt truyện trong đầu.
Cũng chỉ là một đứa nhóc mười sáu tuổi khi lần đầu đặt ra các mục ghi chú.
Cũng chỉ là một đứa nhóc mười sáu tuổi khi lần đầu viết ra chương truyện đầu tiên.
Nhưng nếu điều viển vông đó thực sự có thể xảy ra, hy vọng ngày ấy AA mình có thể đi cùng nha xa hơn và càng ngày một lớn mạnh hơn, như cái cách mọi điều nghe viển vông khác đã từng xảy ra.
Nói chung là đôi lời tâm sự đêm trung thu đầu tiên với AA. Mọi người cùng nhau cố gắng, vì ước mơ, vì mọi người, mỗi người mang một phần trí lực góp vào đây và giúp tất cả cùng nhau nâng cấp bản thân mình. Đôi lúc cũng có những mệt mỏi và có suy nghĩ từ bỏ, nhưng suy nghĩ tới những người tin tưởng vào mình và trông chờ mình, mình lại không thể từ bỏ. Từng câu từng chữ viết ra, giống như đang chăm con vậy. Và cha mẹ nào nỡ bỏ rơi con mình đâu. Vậy nên vì những đứa con tinh thần, và vì đứa con AA chung này, mọi người cùng nhau cố gắng nhé!
Trung thu vui vẻ cùng người thân gia đình nhé mọi người