#9
Nhật ký cái Mén tám tuổi đến.... (6).
Mén không hiểu lắm bạn tốt là người thế nào.
Mén nghĩ, mình chân thành với mọi người và mọi người cũng sẽ chân thành lại với mình, nhưng suy nghĩ ấy dường như không đúng...
Mén quyết định rồi, không cần hồ hởi hay thân thiết với ai cả, bình đạm mà sống, không cần móc tim gan ra rồi đau lòng chỉ là bản thân mình.
Bạn, bạn khiến Mén phải suy nghĩ lại.
Bạn chưa bao giờ dối gạt Mén, chưa bao giờ khiến Mén chịu thiệt thòi và bạn rất quan tâm Mén.
Nhà bạn cũng không giàu có gì, nhưng có món ngon bạn luôn nhớ đến Mén. Sợ Mén ngại, còn nói dối rằng "Bạn đi đây với tui một chút."
Thì ra, nhà bạn có đám giỗ, qua nhà, chở Mén đến ăn, ăn xong chở Mén về nhà.
Nhà Mén nghèo lắm, quanh năm bữa cơm đạm bạc đều là rau dưa có trong vườn, thịt cá cả năm được ăn chưa qua ba lần, mà thức ăn được nấu rất đơn giản, đó là kho lên.
Lần đầu được ăn thịt bò cuốn bánh tráng chấm mắn nêm và nhiều nhiều thịt cá nữa.
Mén không biết diễn tả sao cảm xúc lúc ấy nữa, cảm ơn bạn, người bạn của mình.
Lên lớp năm, lớp học xa hơn, Mén phải đi bộ, bạn không nề hà mệt mỏi chạy ngược một cây số đón Mén cùng đi.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Chuyển cấp rồi, Mén và bạn không chung lớp nữa.
Lên cấp II, áp lực bài vở nhiều hơn, Mén quên mất người bạn đồng hành thơ ấu.
Cho đến khi Mén thích ứng nơi môi trường mới rồi, Mén mới biết, bạn đã thôi học, ở nhà phụ gia đình mình.
Tư tưởng ba mẹ bạn và ba mẹ mình khác nhau, dù vất vả, các con phải biết chữ, phải đến trường để sau này không phải khổ sở như họ, quanh năm bám mặt với đất bán lưng cho trời.
Chị em Mén lớn lên, đỡ đần được việc nhà, ba yên tâm ra ngoài kiếm tiền, gia đình không đến nỗi phải chết đói.
Năm Mén lên cấp ba, ngỡ sẽ không thể tiếp tục việc học thì được người bà con phương xa, gửi tiền cho đóng học phí. Mén được hoàn thành xong trung học phổ thông.
Bà con bên ngoại nói với ba mẹ Mén rằng "Con gái lớn rồi sẽ mau đem gả đi, học chi cho nhiều, kiếm tiền thiết thực hơn."
Ba mẹ Mén hỏi "Con muốn học thêm nữa không? Thực sự, ba mẹ còn phải lo các em nữa, nếu muốn, để chúng ta đăng ký mượn quỹ khuyến học, ra trường đi làm hoàn trả lại cho họ."
Điểm sáng phía trước tuy le lói, Mén vẫn gật đầu đồng ý, lòng rất lo 'Không biết học xong rồi, có việc làm liền hay không nữa...'
Tốt nghiệp xong Trung học chuyên nghiệp, không có kinh nghiệm thật khiến lòng người sốt ruột.
Ở nhà chơi ba tháng, phụ nhà bà con năm tháng, Mén quyết định đi xa kiếm việc làm.
Không kinh nghiệm, Mén làm những công việc nhỏ bé nhất, vừa làm vừa học hỏi.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi, mười năm lăn lộn, kinh nghiệm Mén tích được chút ít, đủ tự mình khẳng định bản thân.
Mấy năm qua có gặp bạn vài lần bởi bạn phải đi làm nơi xa, mà Mén cũng bận học rồi cũng phải đi làm.
Bây giờ bạn không đi xa nữa mà về nhà sống gần bên ba mẹ mình.
Gặp bạn, Mén vẫn vui vẻ cười nói, nhưng mà tam quan cả hai đã khác nhiều quá.
Suy nghĩ của bạn cũng xoay quanh cơm áo gạo tiền nhưng chỉ trước mắt, mà Mén suy nghĩ nhiều hơn, xa hơn...
Bạn mãi là người bạn tốt nhất của Mén, là ký ức đẹp thuở ấu thơ.
Có lẽ, Mén sẽ không gặp được người khác tốt như bạn nhưng họ là những đồng nghiệp có chung quan điểm với Mén...