Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Xanh - Đanh Mộc

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Truyện ngắn] Xanh - Đanh Mộc
Tham gia
17/4/19
Bài viết
8
Điểm cảm xúc
45
Điểm
13
Truyện ngắn - Xanh
Tác giả: Đanh Mộc

Xanh - DM.jpg

*

Mùa hè năm hai mươi hai tuổi, trong một lần ngã từ trên ban công xuống, tôi bị gãy xương. Cũng vào lần đó, tôi gặp được Green. Một chàng trai có đôi mắt xanh ơi là xanh, trong đôi mắt ấy luôn long lanh như sắp khóc, cũng chứa một nỗi buồn mà tôi không thể nào xoa dịu được.

Cậu ấy bảo tôi gọi cậu ấy là Green, cậu ấy nói cậu ấy đến từ một vì sao rất xa nơi tôi sống. Tôi sẽ mãi mãi không bao giờ có thể đặt chân đến được, bởi vì trong vòng vài ngày nữa thôi, vì sao ấy sẽ không còn tồn tại nữa.

Chúng tôi ngồi trên ban công, cậu ấy chỉ tay về phía bầu trời đen tuyền, nói: "Đó là vì sao mà tớ đã từng sống, rất nhanh thôi vì sao ấy sẽ bị hủy diệt."

Tôi hỏi vì sao, cậu ấy bảo: "Bởi vì, một hành tinh đi lệch quỹ đạo sẽ đâm vào vì sao đó. Cả hành tinh lạ và vì sao của tớ cũng sẽ biến mất."

Tôi lại hỏi, "Thế thì... làm sao cậu về được?"

Green chỉ tay về phía một ngôi sao khác, một vì sao nhỏ xíu trên bầu trời, "Tớ sẽ đến một vì sao khác. Rất nhanh thôi."

Tôi ôm cánh tay vừa tháo bột của mình, ngẩn ngơ nhìn ngôi sao nhỏ xíu xiu đó. Làm sao mà cậu ấy có thể sống ở đó? Trên vì sao đó sẽ có gì? Nước, ánh nắng, trà hoa nhài tôi thích, hay là quán cà phê mà tôi và cậu ấy thường ngồi? Tôi không biết. Tôi chỉ biết, ở trên vì sao ấy có Green, thế nhưng lại không có tôi.

Tôi đã rất lo sợ, sợ một ngày cậu ấy rời đi. Lúc đó, tôi sẽ lại trở về với cái bóng cô đơn của chính mình. Vẫn là những ngày nhàm chán đến cực độ, đi làm rồi lại về nhà. Quanh quẩn trên ban công và đến quán cà phê nhỏ ngồi ngẩn ngơ. Chỉ vậy thôi.

Green mỉm cười, cậu ấy hỏi: "Nếu tớ đến vì sao đó, liệu cậu có nhớ tớ không?"

Tôi có nhớ cậu ấy không?

Có, hoặc không có. Nếu có, vậy tôi nhớ gì về cậu ấy? Về những buổi sáng ngồi trên ban công sưởi ấm. Hay những buổi trưa cùng nhau ngồi trong phòng khách xem ti vi. Hoặc những buổi chiều cả hai cùng ngồi trong quán cà phê nhỏ nhâm nhi tách trà hoa nhài thơm phức. Tôi sẽ nhớ gì? Nhớ đôi mắt xanh ơi là xanh của cậu ấy, nhớ đôi bàn tay trắng nõn nấu cơm cho tôi, nhớ gương mặt thon dài và chiếc áo khoác lúc nào cũng có hơi ấm của cậu ấy. Hay là, nhớ về những điều gì khác?

Tôi nhìn Green, "Nếu thế, cậu có nhớ tớ không?"

Cậu ấy cười, chưa bao giờ tôi thấy cậu ấy cười đẹp đến thế: "Nhớ, tớ sẽ rất nhớ cậu."

Trái tim của tôi, kể từ khoảnh khắc cậu ấy nói ra câu trả lời đó. Bỗng lung linh khác thường. Tôi nhìn bầu trời, lắng nghe tiếng tim đập thình thịch của mình. Đây là lần đầu tiên trong đời có một chàng trai nói với tôi cậu ấy nhớ tôi. Tôi mỉm cười, nhìn sâu vào đôi mắt màu xanh của Green. Đôi mắt ấy lấp lánh lạ kì, tôi biết, ngay lúc đó, đôi mắt tôi cũng lấp lánh hệt như thế.

*

Buổi sáng ngày hôm sau, trong nhà chúng tôi không có mùi thơm của thức ăn, mà chỉ có mùi nắng. Green đứng bên ban công sưởi nắng, tôi đứng sau nhìn bóng lưng cậu ấy. Tôi chưa bao giờ nhìn bóng lưng của Green, cho đến tận hôm nay tôi mới phát hiện, bóng lưng của cậu ấy còn cô đơn hơn cả chính bản thân Green.

Tôi cứ đứng ngẩn ngơ như thế, cho đến khi Green quay người lại mỉm cười với tôi, "Đi thôi, chúng ta đến quán cà phê."

Tôi gật đầu, cậu ấy giúp tôi khoác áo. Sau đó chúng tôi ra khỏi nhà, ánh nắng sớm phủ trên vai chúng tôi, cũng đong đầy trong đôi mắt của Green. Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy ánh nắng đẹp đến thế, mà cũng ấm áp đến thế.

Chúng tôi ra khỏi nhà, chầm chậm bước trên con đường nhỏ. Hai cái bóng lặng lẽ trải dài trên đường nhựa, hệt như chúng tôi đã ở bên nhau. Thật ra có lúc tôi đã ước, giá như chúng tôi có thể cùng nhau đi mãi đi mãi, vậy thì nhất định không có cái gọi là chia ly. Tự bản thân tôi hiểu được, cho dù thế nào thì đến một ngày nào đó cậu ấy cũng phải quay trở về nơi thuộc về cậu ấy. Còn tôi, vẫn nên tiếp tục cuộc đời của chính mình.

Quán cà phê nhỏ dần hiện ra trong tầm mắt, ánh nắng xuyên qua khung cửa kính khiến quán cà phê càng lung linh hơn. Green đẩy cửa, cậu ấy bước vào nhưng vẫn giữ cửa đợi tôi. Chúng tôi gọi hai ly trà hoa nhài nóng, chọn một góc bàn nào đó trong quán rồi ngồi xuống. Nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, chúng tôi vẫn im lặng, hệt như chúng tôi tự hiểu rằng cho dù có nói gì đi nữa thì cũng vô dụng. Chỉ có thể im lặng ngồi cùng nhau, tận hưởng những giây phút cuối cùng trong vui vẻ.

Bao nhiêu thương nhớ cứ giấu hết vào lòng, để trái tim được xanh lần cuối.

Green nhìn tôi, cậu ấy nói: "Tớ sắp đi rồi."

Tôi mỉm cười, gật đầu.

Một cảm giác buồn bã khó tả len vào cõi lòng tôi, cứ thế cuồn cuộn dâng trào. Khiến cho đôi mắt tôi cũng đỏ hoe. Cậu ấy đưa tay lên, nhưng không lau khóe mắt cho tôi mà lặng lẽ vén lại những lọn tóc rối trước trán. Tôi nhìn cậu ấy, bắt gặp một tia dịu dàng nào đó bao phủ lấy trái tim mình.

Trà hoa nhài được bê lên, cậu ấy cầm tách trà lên nhấp một ngụm, mỉm cười nói: "Tớ sẽ rất nhớ cậu. Thật đấy!"

Tôi cũng sẽ nhớ cậu ấy. Nhớ rằng, từng có một chàng trai đến vào những năm tháng tuổi trẻ nhàm chán của tôi, cùng tôi thưởng thức những vui buồn của tuổi trẻ. Ngồi cùng tôi hàng giờ để nhâm nhi một tách trà hoa nhài đã sớm nguội lạnh. Tên của chàng trai đó là Green, tôi sẽ không quên.

Buổi sáng của thành phố, trời trong xanh và nắng nhẹ nhàng rớt trên vai. Hệt như ngày đầu tiên mà tôi gặp cậu ấy, đó cũng là một buổi sáng mùa hè xinh đẹp.

Tôi nhìn Green, "Cậu phải đi thật ư?"

Cậu ấy mỉm cười, "Ừ, tớ phải đi rồi. Tớ để lại mùa hè cho cậu."

Cậu ấy nói với tôi, mỗi khi nhớ đến cậu ấy hãy nhìn lên bầu trời, tìm kiếm ngôi sao nhỏ xíu màu xanh lam kia. Cậu ấy sẽ ở trên vì sao đó, lặng lẽ dõi theo cuộc sống của tôi. Cậu ấy sẽ không quên tôi, cũng như không bao giờ quên đi những kỉ niệm cùng tôi. Cậu ấy sẽ dành lại một phần nào đó trong tim mình cho tôi, để mỗi khi rảnh rỗi sẽ mang ra hoài niệm.

Tôi cũng nói với cậu ấy, tôi sẽ không bao giờ quên cậu ấy đâu.

Ngoài việc nhớ mãi đối phương, chúng tôi không thể làm gì cho nhau được nữa. Ngay cả một lời hứa thôi cũng không thể nào khiến cho nỗi buồn thôi bám víu. Ngay cả một cái ôm cũng không thể nào khiến cho tôi không đau lòng.

Bầu trời vẫn xanh, hệt như tuổi trẻ của tôi, hệt như đôi mắt cậu ấy.

Green nắm chặt tay tôi, cậu ấy mỉm cười: "Tớ luôn hi vọng, cho dù cậu có ở bất cứ đâu, thì trái tim cậu vẫn luôn xanh. Bởi vì tình yêu của tớ, sẽ mãi mãi bên cậu."

Tôi không nhịn được nữa mà rơi nước mắt. Một giọt nước mắt trượt khỏi khóe mắt, rơi trên mu bàn tay cậu ấy. Green mỉm cười, hình ảnh trước mắt mỗi lúc một mờ nhạt, cho đến khi những ngọn gió hong khô nước mắt, tôi đã không còn thấy bóng dáng cậu ấy đâu nữa. Tôi nắm chặt tay mình, cảm giác âm ấm vẫn còn y nguyên, nhưng Green đã đi rồi. Cậu ấy mang theo cả mùa hè của tôi đi mãi, từ nay về sau không còn gặp lại nữa.

Thật ra, tôi rất muốn ôm chặt cậu ấy, nói với cậu ấy rằng tôi rất nhớ cậu ấy. Nói rằng, thật ra, kể từ giây phút cậu ấy bước vào cuộc đời tôi thì tôi đã thích cậu ấy mất rồi. Tôi sẽ dành lại một phần nào đó trong tuổi trẻ của mình để nhớ về cậu ấy, hệt như cậu ấy đã dành lại mùa hè năm hai mươi hai của mình cho tôi.

Green, thật ra, tớ cũng thích cậu.

*

Tôi ngủ một giấc, tỉnh lại đã là buổi tối. Tôi ngồi trên ban công, tìm kiếm ngôi sao nhỏ xíu có màu xanh lam ấy.

Thật ra, tôi cứ ngỡ mình đã mơ, một giấc mơ kéo dài cả mùa hè. Trong giấc mơ đó, tôi đã gặp một chàng trai có đôi mắt xanh ơi là xanh, xanh giống như bầu trời thành phố vậy. Không ai biết đến sự tồn tại của cậu ấy, chỉ có mình tôi biết, cậu ấy đã đến. Cậu ấy đã đến bên tôi vào những năm tháng tôi còn rất trẻ, vào những năm tháng đẹp đẽ nhất cuộc đời tôi. Và để lại mãi trong tim tôi một khoảng trống, dành cho cậu ấy, cũng dành cho tình cảm của chúng tôi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, cứ ngỡ như đã qua mấy đời, còn mình thì vẫn chìm đắm trong những năm tháng xưa.

Trống rỗng, và nhung nhớ.

Vì sao màu lam nhỏ xíu ấy cứ sáng lấp lánh, hệt như cậu ấy đang nhìn tôi và mỉm cười. Dịu dàng biết bao nhiêu.

Cái cảm giác mà những ngón tay cậu ấy chạm vào mặt tôi vẫn còn y nguyên, chỉ là cậu ấy thì đã không còn bên tôi nữa.

Tôi cứ ngồi mãi như thế, đến khi hai chân tê dại, đến khi nước mắt rơi như mưa.

Thật ra, tôi vẫn là một đứa trẻ, ngây thơ nhớ về một người.


Ngày 01.06.2018

Gửi mùa hè 2018, mùa hè của tôi.


Đanh Mộc.
 
T

Thụy Vân

Guest
@Mộc Lan Thảo Đây là truyện ngắn hay tản văn vậy ạ? Nếu là truyện ngắn thì nàng tách chương ra và cho vô thẻ Spoiler. Nếu là tản văn cứ để vậy. Nàng bổ sung #1 theo mẫu dưới đây nhé!
Tên tác phẩm*:
Tác giả*: (khuyến khích chỉ nên dùng một bút danh duy nhất để tránh gây sự nhầm lẫn không đáng có.)
Thể loại*:
Độ tuổi: Giới hạn độ tuổi
Tình trạng*: Đang tiến hành hoặc đã hoàn.
Số chương:
Cảnh báo:
Văn án*: Tóm tắt truyện hoặc giới thiệu khái quát về truyện.
 
Tham gia
17/4/19
Bài viết
8
Điểm cảm xúc
45
Điểm
13
@Mộc Lan Thảo Đây là truyện ngắn hay tản văn vậy ạ? Nếu là truyện ngắn thì nàng tách chương ra và cho vô thẻ Spoiler. Nếu là tản văn cứ để vậy. Nàng bổ sung #1 theo mẫu dưới đây nhé!
Ơ tui tưởng đây là oneshot nên không cần chứ? Thường thì oneshot thì không tách chương được đâu.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top