‘Trong bóng tối tĩnh lặng,
Anh tự hỏi
Chúng ta xa nhau đã bao nhiêu ngày?
Anh vẫn không thể hiểu,
Những điều em đã nói.
Hôm ấy,
Lời chia tay đến quá bất ngờ.
…
Đâu ai dám chắc tương lai thế nào,
Tại sao em lại chắc chắn kết thúc của đôi ta?
…
Kết thúc này,
Cả hai chúng ta,
Đều giống như nhau…’
Tiếng hát của nam ca sĩ nổi tiếng nọ quẩn quanh không gian, mv của y cũng đang được trình chiếu trên màn hình lớn của công ty giải trí Z kia. Vài cô gái trẻ tuổi đi ngang qua, dừng chân lại lắng nghe giai điệu, bàn tán với nhau đủ chuyện về thần tượng của họ.
Trên màn hình, hoa hồng trắng tinh khôi bị máu tươi nhuộm đỏ lộ ra vẻ quỷ dị cùng bi thương.
…
Kết thúc này,
Cả hai chúng ta,
Đều giống như nhau…
…
Hôm nay, thành phố T trông ảm đạm sắc màu. Trời nhiều mây đen xám nhưng mãi không mưa, người trên đường cũng mặc kệ. Người thành phố vào ngày lễ luôn tất bât vì mục đích riêng của bản thân. Giao thông luân chuyển nhanh chóng mặt, vỉa hè cũng đầy ắp những người là người. Giữa khung cảnh quen thuộc và vội vã đó, một người đàn ông cả người âm trầm xuất hiện, khiến người khác không thể nào không liếc mắt nhìn qua.
Người này rõ ràng là một người đẹp trai nhưng mắt lại rũ xuống, vô thần. Cả người đều đen đến từ đầu đến chân. Nhìn thấy hắn, trong đầu lại tự nhiên nghĩ tới thời tiết xấu này giống như có như không có liên hệ với hắn. Hai mắt hắn thâm quầng chầm chậm lê bước, không thể che dấu vẻ mệt mỏi.
Thật nặng nề. Hắn nghĩ. Cơ thể giống như đang đeo chì, mỗi bước đều khó khăn.
Khung cảnh phía trước trong mắt hắn dần trở nên ảo diệu. Một chia hai, hai chia bốn, bốn chia tám… bóng mờ chồng lên nhau không phân biêt được cái nào là thật, cái nào là ảo giác.
Thật mệt quá, hắn nghĩ.
Rầm!
Trên đường lớn người người qua lại, đột nhiên có một người té xỉu nhất thời nhấc lên hỗn loạn.
“Này! Anh kia, anh không sao chứ? Này! Này…”
Xung quanh nhốn nháo, nhiều người nhanh chóng xúm lại giúp đỡ. Một bác trai ổn trọng nhanh chóng tiến tới vỗ vỗ má hắn gọi, đồng thời nhờ người gọi điện tới bệnh viện.
“Alo, ở đây có một người đột ngột ngất xỉu, chúng tôi đang ở xxx… làm ơn cho xe cứu thương đến đây…”
Âm thanh hỗn loạn vọng vào trong tai.
Thật ồn ào. Hắn nghĩ. Bóng tối cắn nuốt tầm nhìn hắn. Hắn đánh mất ý thức của mình.
Khi người đàn ông kì lạ kia lấy lại tinh thần thì hắn đã lơ lửng trong không trung, lẳng lặng nhìn vòng người bên dưới.
“… Lại nữa.”
Chất giọng lành lạnh, lời nói không bao hàm cảm xúc. Hắn xác nhận bản thân lại xuất hồn. Rất nhanh cái thân xác của hắn đã được xe cấp cứu đưa đi. Hắn cũng không vội đi theo mà đứng đó nhìn chiếc xe đi xa tựa như nai con ngơ ngác giẫm lên lá vàng khô.
Huyền Dương đã không đếm nỗi số lần chuyện kì lạ này xảy ra. Những chuyện bất thường trong mắt người ngoài thường xuyên xảy ra với hắn. Thế giới linh hồn rất kì diệu, hắn nhìn tay mình rồi đưa tay thử chạm vào người khác đang đi đường nhưng chỉ xuyên qua và bắt được trống rỗng. Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng người xung quanh nhưng lại chẳng có ai có thể nhìn thấy hắn hay chạm tới hắn.
Huyền Dương đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, người đến người đi náo nhiệt nhưng không liên quan đến hắn, hắn cảm thấy rất mệt mỏi, còn có chút thất vọng.
Hắn bắt đầu như thường lệ lang thang trên đường lặng lẽ quan sát lũ quỷ xung quanh cũng đang tò mò nhìn hắn. Ban đầu hắn có chút không quen nhìn “diện mạo” bọn chúng nhưng lâu ngày thì cũng đã quen rồi, dù chúng có bộ dạng thế nào thì hắn cũng cảm thấy bình thường.
Ở lâu trong thế giới này, hắn học được rất nhiều thứ, thấy được nhiều điều xấu xa.
Huyền Dương dừng chân nhìn nữ quỷ miệng rách toát mặc chiếc váy đỏ bám vào một người đàn ông trung niên. Đôi mắt nữ quỷ nhìn người đàn ông kia không chớp mắt, miệng cười đến mang tai, không hề có dáng vẻ dịu dàng mà tràn đầy ác ý. Người đàn ông trung niên bị bám lấy kia cả người suy sụp, xem ra sẽ không duy trì được lâu nữa.
Hắn chỉ đứng nhìn, nhìn một lúc lại rời đi.
Hôm nay hắn cảm nhận hắn không có nhiều thời gian để lãng phí.
…
Khi Huyền Dương mở mắt tỉnh dậy, đập vào mắt hắn là trần nhà trắng quen thuộc của bệnh viện. Người đưa hắn đên đây lên tiếng hỏi thăm, trên người hắn tìm được điện thoại nhưng đã bị khoá cho nên không có ai liên lạc được cho người nhà của hắn. Tiền của hắn đủ chi trả viện phí. Bác sĩ không khám ra trên người đàn ông có chổ nào bất thường, hoàn toàn không tìm ra được lí do người này bất tỉnh rồi lại hỏi thăm về trạng thái thường ngày của hắn.
Huyền Dương nói bệnh từ nhỏ, đã quen, bác sĩ trung niên còn không muốn tha cho hắn nhưng trước sự quyết tuyệt từ chối khám bệnh của hắn cũng chỉ còn biết thở dài dặn dò hắn chú ý sức khoẻ của mình, có việc gì nhất định phải đi khám, không được trốn bệnh. Huyền Dương gật đầu đáp được.
Khi hắn ra khỏi bệnh viện này thì trời cũng đã ngả chiều. Huyền Dương cảm nhận trên người càng lạnh lẽo, gương mặt hắn tái nhợt. Theo thời gian, hắn cuối đầu nhìn bàn tay bản thân trắng toát quỷ dị, hắn cảm thấy mình càng lúc càng giống tử thi.
…
Đây là một thế giới kì quặc, con người kì quặc, tràn ngập chuyện kì quặc, ác ý, xấu xa, những điều nhớp nhúa không muốn phơi bày dưới ánh mặt trời. Huyền Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, thế giới trong mắt hắn ảm đạm, tối màu.
Đã từng chán ghét tất cả.
Cũng đã từng yêu quý tất cả.
Gương mặt anh tuấn lạnh lùng, không cảm xúc, lạnh nhạt nhìn thế gian. Chiếc xe chở hắn rất nhanh dừng lại ở toà nhà cao nhất, lớn nhất thành phố, biểu tượng thịnh vượng cùng quyền lực của gia tộc cổ họ Huyền ở T thành, Thiết Dực.
Thiết Dực là con quái vật thương nghiệp, ở trong nước lại dẫn đầu nhiều ngành then chốt, được chính phủ đặc biệt coi trọng, đóng vai trò quan trọng trong cả nước.
Nói đến Thiết Dực thì không ai không trầm trồ, ngưỡng mộ, ghen tị với gia tộc sở hữu nó, Huyền gia, cho dù Thiết Dực hiện tại đã khác so với trước, không còn độc quyền sở hữu cổ phần trong một nhà, còn có nhiều cổ phần do người ngoài nắm nhưng Huyền gia không nghi ngờ gì vẫn là đế vương có quyền lên tiếng nhất trước con quái vật này. Huyền gia là gia tộc tồn tại hơn ba trăm năm, nhân mạch nhiều, Huyền Dương chính là con trai độc nhất của tam gia nhà họ Huyền, cũng là đại cổ đông của Thiết Dực.
Huyền Dương da mặt tái nhợt, trên người vẫn là đồ đen, mang sắc thái u ám cùng quỷ dị, hắn chậm rãi bước xuống chiếc xe đen bóng loáng, dặn dò lái xe trưa đến đón mình sau đó hắn mới lạnh nhạt bước vào kiến trúc hùng vĩ trước mặt. Gương mặt cùng phong thái của Huyền Dương là thẻ thân phận hoàn hảo nhất, không có ai ngăn cản hắn, hắn một mạch vào thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng cao nhất gặp chủ tịch Thiết Dực đương thời, anh họ của hắn.
Trong thang máy chuyên dụng chỉ có một mình Huyền Dương, bốn bề kim loại phản chiếu lại hình bóng hắn nhưng không toàn vẹn, không khí lạnh lẽo lặng lẽ truyền ra. Huyền Dương cũng không ngẩng đầu, làm như không thấy có điều khác lạ, nhấc cũng không nhấc mắt nhìn con ma tóc dài màu trắng đứng lù lù bên cạnh. Con ma này cũng không động đậy làm hành động nào, nó chỉ đứng bên cạnh Huyền Dương như vậy.
Nó rất yếu, thuộc loại ma chết trong mơ mơ hồ hồ, không thể đầu thai, thích trêu đùa người đi thang máy, xem họ làm trò chơi, mỗi khi thấy người đi thang máy biểu hiện đủ loại thái độ là nó buồn cười nhưng hôm nay hiển nhiên nó không tìm thấy niềm vui trong trò chơi tiêu khiển thường ngày của mình. Nó đá trúng tấm sắt.
Con số trên thang máy không ngừng tăng lên, bên trong vẫn đang rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức con ma nữ lạc quan này cũng thấy khó chịu. Nó không dám chọc cái vị bên cạnh, yên tĩnh thế này làm nó thấy rất áp lực, nếu nó dám có động thái nào thì nó không nghi ngờ gì sẽ bị xử ngay.
“Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Huyền Dương nhấc chân đi ra ngoài. Cửa thang máy khép lại che đi hình bóng con ma vỗ ngực thở phào.
Hắn đi đến căn phòng duy nhất trong tầng, đợi thư kí thông báo rồi mở cửa bước vào.
Đằng sau bàn làm việc là một người đàn ông trạc ngoài ba mươi tuổi đang làm việc. Nghe tiếng bước chân, anh ta mới hơi ngẩng đầu lên, nở nụ cười chào đón.
“Thật hiếm khi thấy em ghé thăm tệ xá này của anh.”
Người này chính là tổng giám đốc hiện tại của Thiết Dực, Huyền Ngạc, con trai của lão đại Huyền gia, anh họ Huyền Dương. Huyền Dương cũng không có tỏ thái độ đặc biệt gì với Huyền Ngạc. Hắn không có nhiều chỗ để đặt tâm tư như thế. Ở bên cạnh người nhà giúp hắn thoải mái một chút, bả vai căng cứng hơi hạ xuống. Huyền Dương nhìn Huyền Ngạc, không nhanh không chậm nói thẳng.
“Em muốn rời khỏi thành phố T vài ngày.”
Nụ cười trên mặt Huyền Ngạc nháy mắt cứng đờ, anh ta thu hồi lại vẻ mặt vui cười của mình nghiêm túc bảo.
“Em muốn đi ra ngoài trong thời gian này? Huyền Dương, anh không đồng ý!”
Huyền Dương cũng không có nghe anh ta ngăn cản, chỉ nhàn nhạt đáp.
“Em đến đây chỉ để nói với anh dự định của em, nhờ anh nói lại với cha mẹ em, việc này em nhất định làm.”
Huyền Ngạc ngón tay đều dặn gõ lên bàn. Anh hiểu rõ con người Huyền Dương rất cứng đầu, cảm thấy vấn đề em họ giao cho mình thật khó giải quyết.
“Em có biết mình đang nói gì không? Huyền Dương, em muốn chết à!”
Rời khỏi thành phố này vào tháng 7 đối với đứa em họ này của anh ta có khác gì tự sát chứ. Bên ngoài kia có biết bao nhiêu ma quỷ tâm tư xấu xa muốn xé xác hắn, Huyền Dương em trai anh ta phải rõ ràng nhất chứ! Anh ta không đồng ý để hắn tìm chết. Hơn nữa còn để anh ta thông báo con trai họ tìm chết với cha mẹ hắn, anh ta không dám nghĩ tới hậu quả.
Huyền Dương cũng không có nói lời nào nữa, chỉ nhằm chằm vào anh ta. Huyền Ngạc nhìn dáng vẻ tiều tuỵ, càng lúc càng không giống người sống của hắn trong lòng vừa mềm lòng vừa tức giận rồi lại đau lòng. Anh ta hiểu Huyền Dương đây là quyết tâm muốn đi.
“A Dương, anh biết em muốn cứu vợ mình. Cô bé đúng là cô gái tốt, còn là ân nhân lớn của Huyền gia chúng ta. Nhưng nếu để người đó tỉnh lại mà phải trả giá là bồi mạng em vào…”
Nói đến đây, vẻ mặt Huyền Ngạc chợt lạnh đi.
“Anh không thể để em đi được.”
Huyền Dương hơi cúi đầu. Hắn nhìn xuống dưới chân rồi lại ngẩng đầu nhìn thế giới bên ngoài kính kia. Bầu trời trong xanh, mây bay thành từng đám mây lớn nhỏ, trong đầu hắn là bầu trời hắn cùng ngắm với người đó. Bầu trời ngày hôm nay giống với bầu trời khi đó, nhưng giống đến đâu cũng chỉ là giống, nó không phải là bầu trời lúc đó, hắn cũng không còn tâm trạng vui vẻ khi đó, cũng không có người ngắm cùng khi đó.
“Anh, em phải đi. Nếu anh quan tâm em thì đừng cản em, giúp em đi.”
Hắn vẫn một bộ u ám đứng đó, Huyền Ngạc lại bỗng thấy tim mình nhói lên.
“Đây là lần đầu tiên em cầu xin anh…”
Huyền Ngạc gian nan thốt ý tưởng trong đầu thành lời. Từ ngạc nhiên, chấn động, chua xót kéo đến, trong lòng anh ta phân không rõ là tư vị gì. Đây là lần đầu tiên Huyền Dương cầu xin anh ta. Khác với tất cả mọi yêu cầu từ trước đến nay, người đứng trước mặt anh ta, kẻ từ chối thân phận người Huyền gia, chống đối lại mọi người trong nhà, kiêu ngạo lại kiên định như vậy đã tuyệt vọng đến mức nào? Huyền Ngạc có cảm giác người đứng mặt anh ta lúc này đang bước dần đến cái chết, nếu anh ta từ chối hắn, hắn sẽ chết.
…
Trên con đường tương đối vắng, chỉ có vài chiếc xe đang chạy. Con đường này là con đường từ thành phố T đến thành phố K và ngược lại, Huyền Dương lái chiếc xe đen điềm tĩnh chạy qua.
Hắn lái với tốc độ không đổi trong thời gian dài, bỗng nhiên không hiểu vì sao những chiếc xe ít ỏi chạy chung đường với hắn dần dần biến mất khỏi tầm mắt. Huyền Dương mày hơi nhíu lại, cũng không hoãn loạn. Sương mù không biết từ đâu tràn ra, phủ khắp bốn phía, hắn không thể không điều khiển xe dừng lại.
Huyền Dương không xuống xe, hắn đóng kín cửa, một tay cầm lấy mặt dây chuyền đang đeo trên cổ. Huyền Dương mắt nhìn thẳng vào làn sương. Màn sương trắng thấp thoáng lớn dần những bóng đen hình thù quái dị. Tiếng rít gào ngày càng gần. Sắc mặt Huyền Dương căng lên.
Là đám quỷ, không nghĩ tới lại phải sớm gặp chúng như vậy.
Bước ra khỏi làn sương, lúc lắc đi về phía xe Huyền Dương là một đám xác chết với tử trạng khủng bố. Đặc điểm chung của chúng là có vầng hào quang màu đỏ, hung ác nhìn chằm chằm chiếc xe Huyền Dương như đang nhìn món ngon cực phẩm, khiến chúng khó lòng kiềm chế. Huyền Dương cầm lấy chuỗi phật châu vốn đeo trên tay bắt đầu niệm.
Đám quỷ kéo đến đông đúc hung bạo xông lên chiếc xe của Huyền Dương. Bọn chúng còn chưa tiếp cận được phạm vi năm mét bao quanh xe đã bị màn chắn màu vàng chấn bay ngược trở lại, trọng thương. Huyền Dương dĩ nhiên đã có chuẩn bị. Hắn bình tĩnh nhìn lũ quỷ không cam lòng xông tới chiếc xe của hắn rồi lại bị chắn bay, thiêu đốt như điên.
Có điều không để hắn yên tâm quá lâu, một con quỷ cao hơn ba mét xuất hiện. Lũ quỷ hình người chết kia vừa thấy nó liền như sợ hãi, lùi lại khỏi cái xe của Huyền Dương. Huyền Dương thấy nó thì nhíu mày, kết giới rõ ràng không chịu được nó tấn công.