Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Xin chào, quý ngài ngủ trong rừng - Hắc sắc

[Truyện ngắn] Xin chào, quý ngài ngủ trong rừng - Hắc sắc

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Xin chào, quý ngài ngủ trong rừng

Tác giả: Hắc sắc

Thể loại: ngôn tình, 1vs1, huyền huyễn

Số chương: 10

Tình trạng: đang ra

Giới hạn: 16 tuổi

Không Có Tiêu Đề143_20230730124204.png

Giới thiệu:

Hắn là một người có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào, bất cứ đâu. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy hắn đang chìm vào giấc ngủ sâu cho nên hắn được đặt biệt danh là “quý ngài ngủ trong rừng”, biệt danh này là phỏng theo câu chuyện công chúa ngủ trong rừng. Một ngày nọ, hồn phách của quý ngài ngủ trong rừng đụng độ với một người của thế giới linh hồn, yêu kiều tướng quân. Hai kẻ chướng mắt lẫn nhau bằng mặt không bằng lòng bắt tay nhau hợp tác vì mục đích của mình.

Huyền Dương mặt không cảm xúc nói: “Chướng mắt? Tôi không có chướng mắt cô ấy.”

Yêu kiều tướng quân: “Tôi… thì không chắc.”
Linh thảo luận & góp ý: Gian hàng Hắc Sắc
 
Sửa lần cuối:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 1: Quý ngài ngủ trong rừng

‘Trong bóng tối tĩnh lặng,

Anh tự hỏi

Chúng ta xa nhau đã bao nhiêu ngày?

Anh vẫn không thể hiểu,

Những điều em đã nói.

Hôm ấy,

Lời chia tay đến quá bất ngờ.



Đâu ai dám chắc tương lai thế nào,

Tại sao em lại chắc chắn kết thúc của đôi ta?



Kết thúc này,

Cả hai chúng ta,

Đều giống như nhau…’


Tiếng hát của nam ca sĩ nổi tiếng nọ quẩn quanh không gian, mv của y cũng đang được trình chiếu trên màn hình lớn của công ty giải trí Z kia. Vài cô gái trẻ tuổi đi ngang qua, dừng chân lại lắng nghe giai điệu, bàn tán với nhau đủ chuyện về thần tượng của họ.

Trên màn hình, hoa hồng trắng tinh khôi bị máu tươi nhuộm đỏ lộ ra vẻ quỷ dị cùng bi thương.



Kết thúc này,

Cả hai chúng ta,

Đều giống như nhau…



Hôm nay, thành phố T trông ảm đạm sắc màu. Trời nhiều mây đen xám nhưng mãi không mưa, người trên đường cũng mặc kệ. Người thành phố vào ngày lễ luôn tất bât vì mục đích riêng của bản thân. Giao thông luân chuyển nhanh chóng mặt, vỉa hè cũng đầy ắp những người là người. Giữa khung cảnh quen thuộc và vội vã đó, một người đàn ông cả người âm trầm xuất hiện, khiến người khác không thể nào không liếc mắt nhìn qua.

Người này rõ ràng là một người đẹp trai nhưng mắt lại rũ xuống, vô thần. Cả người đều đen đến từ đầu đến chân. Nhìn thấy hắn, trong đầu lại tự nhiên nghĩ tới thời tiết xấu này giống như có như không có liên hệ với hắn. Hai mắt hắn thâm quầng chầm chậm lê bước, không thể che dấu vẻ mệt mỏi.

Thật nặng nề. Hắn nghĩ. Cơ thể giống như đang đeo chì, mỗi bước đều khó khăn.

Khung cảnh phía trước trong mắt hắn dần trở nên ảo diệu. Một chia hai, hai chia bốn, bốn chia tám… bóng mờ chồng lên nhau không phân biêt được cái nào là thật, cái nào là ảo giác.

Thật mệt quá, hắn nghĩ.

Rầm!

Trên đường lớn người người qua lại, đột nhiên có một người té xỉu nhất thời nhấc lên hỗn loạn.

“Này! Anh kia, anh không sao chứ? Này! Này…”

Xung quanh nhốn nháo, nhiều người nhanh chóng xúm lại giúp đỡ. Một bác trai ổn trọng nhanh chóng tiến tới vỗ vỗ má hắn gọi, đồng thời nhờ người gọi điện tới bệnh viện.

“Alo, ở đây có một người đột ngột ngất xỉu, chúng tôi đang ở xxx… làm ơn cho xe cứu thương đến đây…”

Âm thanh hỗn loạn vọng vào trong tai.

Thật ồn ào. Hắn nghĩ. Bóng tối cắn nuốt tầm nhìn hắn. Hắn đánh mất ý thức của mình.

Khi người đàn ông kì lạ kia lấy lại tinh thần thì hắn đã lơ lửng trong không trung, lẳng lặng nhìn vòng người bên dưới.

“… Lại nữa.”

Chất giọng lành lạnh, lời nói không bao hàm cảm xúc. Hắn xác nhận bản thân lại xuất hồn. Rất nhanh cái thân xác của hắn đã được xe cấp cứu đưa đi. Hắn cũng không vội đi theo mà đứng đó nhìn chiếc xe đi xa tựa như nai con ngơ ngác giẫm lên lá vàng khô.

Huyền Dương đã không đếm nỗi số lần chuyện kì lạ này xảy ra. Những chuyện bất thường trong mắt người ngoài thường xuyên xảy ra với hắn. Thế giới linh hồn rất kì diệu, hắn nhìn tay mình rồi đưa tay thử chạm vào người khác đang đi đường nhưng chỉ xuyên qua và bắt được trống rỗng. Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng người xung quanh nhưng lại chẳng có ai có thể nhìn thấy hắn hay chạm tới hắn.

Huyền Dương đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, người đến người đi náo nhiệt nhưng không liên quan đến hắn, hắn cảm thấy rất mệt mỏi, còn có chút thất vọng.

Hắn bắt đầu như thường lệ lang thang trên đường lặng lẽ quan sát lũ quỷ xung quanh cũng đang tò mò nhìn hắn. Ban đầu hắn có chút không quen nhìn “diện mạo” bọn chúng nhưng lâu ngày thì cũng đã quen rồi, dù chúng có bộ dạng thế nào thì hắn cũng cảm thấy bình thường.

Ở lâu trong thế giới này, hắn học được rất nhiều thứ, thấy được nhiều điều xấu xa.

Huyền Dương dừng chân nhìn nữ quỷ miệng rách toát mặc chiếc váy đỏ bám vào một người đàn ông trung niên. Đôi mắt nữ quỷ nhìn người đàn ông kia không chớp mắt, miệng cười đến mang tai, không hề có dáng vẻ dịu dàng mà tràn đầy ác ý. Người đàn ông trung niên bị bám lấy kia cả người suy sụp, xem ra sẽ không duy trì được lâu nữa.

Hắn chỉ đứng nhìn, nhìn một lúc lại rời đi.

Hôm nay hắn cảm nhận hắn không có nhiều thời gian để lãng phí.



Khi Huyền Dương mở mắt tỉnh dậy, đập vào mắt hắn là trần nhà trắng quen thuộc của bệnh viện. Người đưa hắn đên đây lên tiếng hỏi thăm, trên người hắn tìm được điện thoại nhưng đã bị khoá cho nên không có ai liên lạc được cho người nhà của hắn. Tiền của hắn đủ chi trả viện phí. Bác sĩ không khám ra trên người đàn ông có chổ nào bất thường, hoàn toàn không tìm ra được lí do người này bất tỉnh rồi lại hỏi thăm về trạng thái thường ngày của hắn.

Huyền Dương nói bệnh từ nhỏ, đã quen, bác sĩ trung niên còn không muốn tha cho hắn nhưng trước sự quyết tuyệt từ chối khám bệnh của hắn cũng chỉ còn biết thở dài dặn dò hắn chú ý sức khoẻ của mình, có việc gì nhất định phải đi khám, không được trốn bệnh. Huyền Dương gật đầu đáp được.

Khi hắn ra khỏi bệnh viện này thì trời cũng đã ngả chiều. Huyền Dương cảm nhận trên người càng lạnh lẽo, gương mặt hắn tái nhợt. Theo thời gian, hắn cuối đầu nhìn bàn tay bản thân trắng toát quỷ dị, hắn cảm thấy mình càng lúc càng giống tử thi.



Đây là một thế giới kì quặc, con người kì quặc, tràn ngập chuyện kì quặc, ác ý, xấu xa, những điều nhớp nhúa không muốn phơi bày dưới ánh mặt trời. Huyền Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, thế giới trong mắt hắn ảm đạm, tối màu.

Đã từng chán ghét tất cả.

Cũng đã từng yêu quý tất cả.

Gương mặt anh tuấn lạnh lùng, không cảm xúc, lạnh nhạt nhìn thế gian. Chiếc xe chở hắn rất nhanh dừng lại ở toà nhà cao nhất, lớn nhất thành phố, biểu tượng thịnh vượng cùng quyền lực của gia tộc cổ họ Huyền ở T thành, Thiết Dực.

Thiết Dực là con quái vật thương nghiệp, ở trong nước lại dẫn đầu nhiều ngành then chốt, được chính phủ đặc biệt coi trọng, đóng vai trò quan trọng trong cả nước.

Nói đến Thiết Dực thì không ai không trầm trồ, ngưỡng mộ, ghen tị với gia tộc sở hữu nó, Huyền gia, cho dù Thiết Dực hiện tại đã khác so với trước, không còn độc quyền sở hữu cổ phần trong một nhà, còn có nhiều cổ phần do người ngoài nắm nhưng Huyền gia không nghi ngờ gì vẫn là đế vương có quyền lên tiếng nhất trước con quái vật này. Huyền gia là gia tộc tồn tại hơn ba trăm năm, nhân mạch nhiều, Huyền Dương chính là con trai độc nhất của tam gia nhà họ Huyền, cũng là đại cổ đông của Thiết Dực.

Huyền Dương da mặt tái nhợt, trên người vẫn là đồ đen, mang sắc thái u ám cùng quỷ dị, hắn chậm rãi bước xuống chiếc xe đen bóng loáng, dặn dò lái xe trưa đến đón mình sau đó hắn mới lạnh nhạt bước vào kiến trúc hùng vĩ trước mặt. Gương mặt cùng phong thái của Huyền Dương là thẻ thân phận hoàn hảo nhất, không có ai ngăn cản hắn, hắn một mạch vào thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng cao nhất gặp chủ tịch Thiết Dực đương thời, anh họ của hắn.

Trong thang máy chuyên dụng chỉ có một mình Huyền Dương, bốn bề kim loại phản chiếu lại hình bóng hắn nhưng không toàn vẹn, không khí lạnh lẽo lặng lẽ truyền ra. Huyền Dương cũng không ngẩng đầu, làm như không thấy có điều khác lạ, nhấc cũng không nhấc mắt nhìn con ma tóc dài màu trắng đứng lù lù bên cạnh. Con ma này cũng không động đậy làm hành động nào, nó chỉ đứng bên cạnh Huyền Dương như vậy.

Nó rất yếu, thuộc loại ma chết trong mơ mơ hồ hồ, không thể đầu thai, thích trêu đùa người đi thang máy, xem họ làm trò chơi, mỗi khi thấy người đi thang máy biểu hiện đủ loại thái độ là nó buồn cười nhưng hôm nay hiển nhiên nó không tìm thấy niềm vui trong trò chơi tiêu khiển thường ngày của mình. Nó đá trúng tấm sắt.

Con số trên thang máy không ngừng tăng lên, bên trong vẫn đang rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức con ma nữ lạc quan này cũng thấy khó chịu. Nó không dám chọc cái vị bên cạnh, yên tĩnh thế này làm nó thấy rất áp lực, nếu nó dám có động thái nào thì nó không nghi ngờ gì sẽ bị xử ngay.

“Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Huyền Dương nhấc chân đi ra ngoài. Cửa thang máy khép lại che đi hình bóng con ma vỗ ngực thở phào.

Hắn đi đến căn phòng duy nhất trong tầng, đợi thư kí thông báo rồi mở cửa bước vào.

Đằng sau bàn làm việc là một người đàn ông trạc ngoài ba mươi tuổi đang làm việc. Nghe tiếng bước chân, anh ta mới hơi ngẩng đầu lên, nở nụ cười chào đón.

“Thật hiếm khi thấy em ghé thăm tệ xá này của anh.”

Người này chính là tổng giám đốc hiện tại của Thiết Dực, Huyền Ngạc, con trai của lão đại Huyền gia, anh họ Huyền Dương. Huyền Dương cũng không có tỏ thái độ đặc biệt gì với Huyền Ngạc. Hắn không có nhiều chỗ để đặt tâm tư như thế. Ở bên cạnh người nhà giúp hắn thoải mái một chút, bả vai căng cứng hơi hạ xuống. Huyền Dương nhìn Huyền Ngạc, không nhanh không chậm nói thẳng.

“Em muốn rời khỏi thành phố T vài ngày.”

Nụ cười trên mặt Huyền Ngạc nháy mắt cứng đờ, anh ta thu hồi lại vẻ mặt vui cười của mình nghiêm túc bảo.

“Em muốn đi ra ngoài trong thời gian này? Huyền Dương, anh không đồng ý!”

Huyền Dương cũng không có nghe anh ta ngăn cản, chỉ nhàn nhạt đáp.

“Em đến đây chỉ để nói với anh dự định của em, nhờ anh nói lại với cha mẹ em, việc này em nhất định làm.”

Huyền Ngạc ngón tay đều dặn gõ lên bàn. Anh hiểu rõ con người Huyền Dương rất cứng đầu, cảm thấy vấn đề em họ giao cho mình thật khó giải quyết.

“Em có biết mình đang nói gì không? Huyền Dương, em muốn chết à!”

Rời khỏi thành phố này vào tháng 7 đối với đứa em họ này của anh ta có khác gì tự sát chứ. Bên ngoài kia có biết bao nhiêu ma quỷ tâm tư xấu xa muốn xé xác hắn, Huyền Dương em trai anh ta phải rõ ràng nhất chứ! Anh ta không đồng ý để hắn tìm chết. Hơn nữa còn để anh ta thông báo con trai họ tìm chết với cha mẹ hắn, anh ta không dám nghĩ tới hậu quả.

Huyền Dương cũng không có nói lời nào nữa, chỉ nhằm chằm vào anh ta. Huyền Ngạc nhìn dáng vẻ tiều tuỵ, càng lúc càng không giống người sống của hắn trong lòng vừa mềm lòng vừa tức giận rồi lại đau lòng. Anh ta hiểu Huyền Dương đây là quyết tâm muốn đi.

“A Dương, anh biết em muốn cứu vợ mình. Cô bé đúng là cô gái tốt, còn là ân nhân lớn của Huyền gia chúng ta. Nhưng nếu để người đó tỉnh lại mà phải trả giá là bồi mạng em vào…”

Nói đến đây, vẻ mặt Huyền Ngạc chợt lạnh đi.

“Anh không thể để em đi được.”

Huyền Dương hơi cúi đầu. Hắn nhìn xuống dưới chân rồi lại ngẩng đầu nhìn thế giới bên ngoài kính kia. Bầu trời trong xanh, mây bay thành từng đám mây lớn nhỏ, trong đầu hắn là bầu trời hắn cùng ngắm với người đó. Bầu trời ngày hôm nay giống với bầu trời khi đó, nhưng giống đến đâu cũng chỉ là giống, nó không phải là bầu trời lúc đó, hắn cũng không còn tâm trạng vui vẻ khi đó, cũng không có người ngắm cùng khi đó.

“Anh, em phải đi. Nếu anh quan tâm em thì đừng cản em, giúp em đi.”

Hắn vẫn một bộ u ám đứng đó, Huyền Ngạc lại bỗng thấy tim mình nhói lên.

“Đây là lần đầu tiên em cầu xin anh…”

Huyền Ngạc gian nan thốt ý tưởng trong đầu thành lời. Từ ngạc nhiên, chấn động, chua xót kéo đến, trong lòng anh ta phân không rõ là tư vị gì. Đây là lần đầu tiên Huyền Dương cầu xin anh ta. Khác với tất cả mọi yêu cầu từ trước đến nay, người đứng trước mặt anh ta, kẻ từ chối thân phận người Huyền gia, chống đối lại mọi người trong nhà, kiêu ngạo lại kiên định như vậy đã tuyệt vọng đến mức nào? Huyền Ngạc có cảm giác người đứng mặt anh ta lúc này đang bước dần đến cái chết, nếu anh ta từ chối hắn, hắn sẽ chết.



Trên con đường tương đối vắng, chỉ có vài chiếc xe đang chạy. Con đường này là con đường từ thành phố T đến thành phố K và ngược lại, Huyền Dương lái chiếc xe đen điềm tĩnh chạy qua.

Hắn lái với tốc độ không đổi trong thời gian dài, bỗng nhiên không hiểu vì sao những chiếc xe ít ỏi chạy chung đường với hắn dần dần biến mất khỏi tầm mắt. Huyền Dương mày hơi nhíu lại, cũng không hoãn loạn. Sương mù không biết từ đâu tràn ra, phủ khắp bốn phía, hắn không thể không điều khiển xe dừng lại.

Huyền Dương không xuống xe, hắn đóng kín cửa, một tay cầm lấy mặt dây chuyền đang đeo trên cổ. Huyền Dương mắt nhìn thẳng vào làn sương. Màn sương trắng thấp thoáng lớn dần những bóng đen hình thù quái dị. Tiếng rít gào ngày càng gần. Sắc mặt Huyền Dương căng lên.

Là đám quỷ, không nghĩ tới lại phải sớm gặp chúng như vậy.

Bước ra khỏi làn sương, lúc lắc đi về phía xe Huyền Dương là một đám xác chết với tử trạng khủng bố. Đặc điểm chung của chúng là có vầng hào quang màu đỏ, hung ác nhìn chằm chằm chiếc xe Huyền Dương như đang nhìn món ngon cực phẩm, khiến chúng khó lòng kiềm chế. Huyền Dương cầm lấy chuỗi phật châu vốn đeo trên tay bắt đầu niệm.

Đám quỷ kéo đến đông đúc hung bạo xông lên chiếc xe của Huyền Dương. Bọn chúng còn chưa tiếp cận được phạm vi năm mét bao quanh xe đã bị màn chắn màu vàng chấn bay ngược trở lại, trọng thương. Huyền Dương dĩ nhiên đã có chuẩn bị. Hắn bình tĩnh nhìn lũ quỷ không cam lòng xông tới chiếc xe của hắn rồi lại bị chắn bay, thiêu đốt như điên.

Có điều không để hắn yên tâm quá lâu, một con quỷ cao hơn ba mét xuất hiện. Lũ quỷ hình người chết kia vừa thấy nó liền như sợ hãi, lùi lại khỏi cái xe của Huyền Dương. Huyền Dương thấy nó thì nhíu mày, kết giới rõ ràng không chịu được nó tấn công.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 2: Yêu kiều tướng quân!

Huyền Dương sắc mặt tái nhợt nhưng không hề có ý định lùi bước. Ngay từ đầu hắn đã không sợ chuyến đi phải đánh đổi bằng cả tính mạng này. Hắn tay vuốt ve mặt ngọc, trong lòng tĩnh lặng.

Kết giới càng lúc càng rạn nứt, mắt thấy sắp vỡ tan tành. Con quỷ tấn công Huyền Dương bỗng nhiên bị cái gì đó chấn bay về phía sau đập mạnh xuống đất, trượt dài. Con quỷ ré lên tức giận lại sợ hãi, nó vừa chồm dậy thì “xoẹt” một tiếng đầu mình hai nơi. Mặt cắt gọn gàng, nhanh đến mức không thấy được là ra tay như thế nào. Con quỷ đã bị tiêu diệt, thân xác nó tan biến thành những điểm sáng tan vào không trung.

Huyền Dương mở to mắt nhìn, trái tim hắn đập thình thịch.

Thình thịch!

Thình thịch!

Đây là…

Từ trong bóng đêm của tử lộ, một bóng dáng đỏ rực như máu từng bước từng bước xuất hiện. Một nữ tướng mặc giáp đỏ, tay cầm trường thương xuất hiện trước mắt Huyền Dương. Gương mặt đẹp vừa yêu kiều lại vừa lạnh lùng, đôi mắt màu đen đậm vô cảm nhìn hắn. Trái tim Huyền Dương bỗng thắt lại, mắt không chớp nhìn nàng.

Hắn tìm thấy rồi!

Người tới, ánh trăng phủ lên mình nàng một tầng bạc, giọng nói âm trì như từ địa ngục vang lên.

“Đường này không dành cho người sống. Kẻ ngoại giới mau rời đi.”

Huyền Dương ở trong xe nhìn nữ tướng nói xong lời đó lại hoà mình vào bóng đêm biến mất. Lúc này hắn bất chấp tất cả mở cửa xông ra ngoài. Lũ quỷ vây quanh xe hắn đã bị nữ tướng quân kia doạ chạy biến. Lúc này ở không gian kì quái này chỉ có một mình Huyền Dương. Huyền Dương chạy thục mạng về hướng nữ tướng biến mất.

“Hộc! Hộc! Khoan đã! Đừng đi!!!”

Hắn lớn tiếng kêu gọi, âm thanh run rẩy. Gương mặt lạnh nhạt bình thương lúc này không giữ được nữa.

Bóng đêm cắn nuốt bóng dáng hắn. Hắn chạy ra khỏi vùng sáng đèn xe có thể chiếu tới. Ngay lúc hắn tuyệt vọng bỗng nhiên bên tai hắn vang lên giọng nói.

“Ngươi là kẻ điên sao? Muốn tìm chết?”

Huyền Dương nhận ra là giọng nói của nữ tướng lúc nãy. Hắn còn chưa kịp mở lời đã bị người nắm lấy cổ áo kéo mạnh về phía sau.

Huyền Dương bị kéo lại đến trước xe của hắn, quăng xuống. Giọng nói nữ tướng lại vang lên.

“Mau rời khỏi đây đi! Một người sống như ngươi không thuộc về nơi này!”

Huyền Dương ổn định lại cơ thể sau cú kéo, hắn thở dốc, chống tay đứng dậy. Hắn đứng thẳng thân mình, nhìn thấy nữ tướng quân vốn đã đi lúc này lại thân hình nửa hiện nửa ẩn trong màn đêm. Đôi mắt kia vẫn lạnh lùng không đặt thứ gì vào đáy mắt, hắn cũng chẳng đáng vào mắt nàng.

Huyền Dương sắc mặt tái nhợt. Hắn ngẫm lại nữ tướng này dù lạnh lùng đuổi người nhưng rõ ràng không có làm gì tổn hại tính mạng của hắn. Hiện tại nàng còn xuất hiện hiển nhiên tạm thời không có ý định lại rời đi. Trái tim treo cao của hắn rốt cuộc tìm thấy đất bằng, yên ổn đáp xuống. Lấy lại bình tĩnh, Huyền Dương vuốt mặt ngọc trên cổ, hắn nghiêm túc nói.

“Chờ đã! Tôi tới đây là để tìm cô.”

Lúc này nữ tướng thoáng có bất ngờ, gương mặt yêu kiều trở nên sinh động hẳn lên nhưng cũng không được bao lâu. Nàng lạnh lùng lên tiếng.

“Ngươi biết ta là ai sao?”

Nữ tướng tìm trong kí ức của mình, nàng chẳng bao giờ hiện thế, cũng chưa từng gặp qua con người trước mặt. Bỗng nhiên lại có người nói biết chính mình, nàng có chút bất ngờ.

Nàng quan sát kỹ hắn từ đầu đến đuôi. Rõ ràng là người còn sống nhưng âm khí dày đặc, thậm chí hình thành sương đen quấn quanh. Ngay cả ma quỷ cũng chẳng bằng được hắn. Càng kì cục là giữa đám âm kí kia người này còn có một tầng kim quang của công đức. Số mệnh kì cục thế này là lần đầu nàng nhìn thấy.

Huyền Dương gật đầu.

Nữ tướng vẫn đang nghiêm túc quan sát hắn. Nàng vẫn không nhớ ra được gì. Huyền Dương cũng đang quan sát nàng. Hắn nhìn ra thái độ xa cách lạnh nhạt của nữ tướng. Nàng hình như cũng chẳng xem việc hắn nói là chuyện quan trọng gì, nhưng nhớ tới lúc nãy nàng năm lần bảy lượt cứu hắn thì trái tim mềm xuống. Người này sẽ không hại hắn.

“Ồ.”

Nữ tướng ồ lên một tiếng. Nàng bước ra khỏi bóng đêm tiến tới bên cạnh hắn nói.

“Khó có thể gặp được người biết ta là ai. Ta không biết ngươi tìm ta vì lý do gì, tuy nhiên người - ma vẫn là khác biệt, ngươi vẫn nên trở về thế giới của ngươi đi. Ta nhìn ngươi âm khí quấn quanh, nếu tiếp tục tiếp xúc với nơi ngươi không thuộc về này, sớm muộn gì thì ngươi cũng phải bỏ mạng.”

Nàng cuối cùng vẫn là khuyên nhủ hắn rời đi. Mặc dù nói tầng kim quang kia bảo vệ hắn, tạm thời làm hắn chưa bị tử khí làm hại nhưng ở lâu nơi tử lộ này không bao giờ tốt đối với người sống.

Huyền Dương nắm tay siết chặt, hơi thở của hắn đã ổn định lại. Hắn trở về bộ dạng suy sút hằng ngày, làm như không nghe thấy lời nữa tướng nói.

“Tôi muốn cùng cô làm một giao dịch.”

Huyền Dương trên mặt nhìn không ra tình tự gì. Nữ tướng đối với việc hắn không nghe lời không vui. Nghe tới hắn muốn làm giao dịch với nàng thì càng không vui. Nàng khẽ híp mắt, trong mắt nhìn ra là lạnh lùng cùng khinh thường.

“Giao dịch? Nhóc con kia, ngươi có biết từ này có nghĩa là gì không? Nó có nghĩa là ngươi phải cho ta một thứ ta muốn, đổi lại ta sẽ cho ngươi một thứ ngươi muốn. Ngươi có thứ ta muốn sao?”

Nàng hận không thể mở đầu tên trước mặt ra xem trong đó có gì. Làm giao dịch với ma quỷ sao? Ngại mạng mình quá dài hả!

Huyền Dương không vì áp lực của nữ tướng tạo ra mà sợ hãi. Hắn vô cùng bình tĩnh, hạ mắt nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi phun ra hai chữ.

“Tôi có.”

Huyền Dương tay vô thức đặt trên mặt dây chuyền đang đeo trên cổ.

“Tôi sẽ giúp cô tìm được kẻ cô muốn tìm.”

Tròng mắt nữ tướng quân co rút. Dù rất nhanh nàng đã khôi phục bộ dạng lạnh lùng nhưng không qua được mắt của Huyền Dương.

“Ngươi hiểu biết nhiều hơn những gì ta nghĩ.”

Nữ tướng quân hứng thú cảm thán.

Người này là ai? Tại sao hắn biết được!

Nàng vốn nghĩ hắn chỉ giống như những kẻ ngu xuẩn trước mặt nàng nói cúng cho nàng tiền tài, cung phụng nàng vân vân các thứ, không ngờ hắn lại đưa ra thứ nàng khao khát nhất! Nữ tướng trong lòng bay nhanh tính toán nhưng nàng lại chẳng tìm ra được lí do nào để từ chối hắn. Những thứ khác nàng có thể làm lơ nhưng cái này thật sự quá mê người.

Nàng thật sự đã tìm quá lâu rồi, mặc dù không nhớ rõ bao lâu nhưng nàng biết đã quá lâu rồi. Nàng không còn nhiều thời gian nữa. Qua lâu như vậy mà nàng vẫn không tìm thấy manh mối hữu dụng nào. Lần đầu tiên nàng nghe thấy có người biết tới chuyện này, hắn chính là manh mỗi duy nhất mà nàng biết!

Nữ tướng trong lòng đã có quyết định, nhưng nàng vẫn khinh thường nói.

“Ta làm sao có thể tin tưởng ngươi. Rốt cuộc kẻ mà ta đang tìm không phải là con người. Đến cả ta đến bây giờ còn chưa tìm được, một kẻ bị âm khí quấn quanh thọ mệnh chẳng có bao nhiêu như ngươi thì có thể làm được gì chứ!”

Huyền Dương chậm rãi nói ra một địa điểm.

Nữ tướng nắm tay vô thức siết chặt. Nàng cảm nhận được con đường phía trước rốt cuộc có ánh sáng. Tên này thật sự không nói bừa, hắn có khả năng giúp nàng!

Nữ tướng lúc này không còn nghi kị gì nữa, nàng sảng khoái đáp.

“Được, ta đáp ứng làm giao dịch với ngươi. Ngươi muốn thứ gì? Chỉ cần trong năng lực của ta, ta nhất định toàn lực giúp ngươi!”

Huyền Dương thấy nàng rốt cuộc đồng ý cả người vốn căng chặt rốt cuộc thả lỏng xuống.

Thành công!

“Mục tiêu của tôi cũng là tìm ra được người kia, nhưng tôi sẽ không giành người nọ với cô. Tôi chỉ muốn hỏi người đó một vài chuyện.”

Yêu kiều tướng quân thoáng ngạc nhiên, nhưng nàng sẽ không tò mò hỏi sâu hơn. Dù sao cũng chỉ mới đồng ý hợp tác, lòng tin còn chưa đủ, nàng chẳng ép hắn nói ra chuyện hắn muốn hỏi là gì, cũng như nàng sẽ không nói cho hắn biết lí do tại sao nàng phải đi tìm người kia, vì vậy nàng nói.

“Được. Vậy chúng ta giao kết thành công.”

Huyền Dương đưa tay ra nói.

“Hợp tác vui vẻ.”

Yêu kiều tướng quân nhìn tay hắn, rồi cũng đưa tay ra bắt lấy tay hắn. Nhưng tay nàng lại xuyên qua tay hắn. Yêu kiều tướng quân thấy vậy, trong mắt thoáng qua khó chịu trong chớp mắt. Nàng làm như không có chuyện gì rút tay ra, để cách tay hắn một khoảng trống xem như bọn họ đã bắt tay.

Lúc ban đầu tỉnh dậy nàng cũng đã từng bị xuyên qua không ít lần. Chỉ là nàng vẫn không quen…

Huyền Dương thấy động tác của nàng cũng chẳng nói gì. Hai bên ăn ý lắc tay xem như không có nhạc đệm đó. Chỉ có hắn biết trong lòng hắn có chút chua xót.

Hắn rốt cuộc bước ra bước đầu tiên cứu được người hắn yêu. Chỉ có linh hồn trước mặt mới có khả năng bắt được kẻ kia. Trước đó hắn có biết tung tích của kẻ đó cũng chẳng ích gì. Không có khả năng bắt được thì chỉ có thể nhìn kẻ đó ở trước mắt mình bỏ trốn.

Ngày hôm đó nếu hắn có năng lực vậy thì người đó cũng sẽ không…

Huyền Dương tay mân mê mặt ngọc.

Tôi nhớ em.
 

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 3: Thử

“Vậy… kẻ mà ngươi nói tới đang ở trong thành phố này sao?”

Yêu kiều tướng quân khoanh chân ngồi trên nóc xe ô tô phóng tầm mắt ra nhìn khung cảnh phía trước nói.

Huyền Dương lái xe chạy trên quốc lộ hướng về thành phố K, phân chút chú ý cho nàng, đáp.

“Không phải.”

“Vậy ngươi mang ta đến đây để làm gì?”

Yêu kiều tướng quân bĩu môi, khó chịu nói.

Tên này không phải muốn lừa nàng đấy chứ? Tự nhiên nàng thấy có hơi hối hận khi giao kèo với hắn. Yêu kiều tướng quân một tay chống má nghĩ.

Gió xuyên qua người nàng, tà áo hơi lung lay theo cử động của yêu kiều tướng quân. Huyền Dương như cảm nhận được bất mãn của nàng lên tiếng giảng giải.

“Tôi mang cô đến đây là vì đích đến có liên quan đến kẻ đó. Tôi biết cô đã từng đi qua hiện trường ở thành phố D. Mặc dù tôi đã tự mình đến đó xem xét và xác nhận cô quả thật là khắc tinh của kẻ đó nhưng tôi vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa. Sau khi cô cùng tôi đến nơi này xong thì tôi nhất định sẽ dẫn cô đến gặp kẻ kia. Tôi hứa, cũng xin lỗi cô vì tự tiện quyết định.”

Yêu kiều tướng quân khẽ chớp mắt, từ bên ngoài nhìn qua không biết có bỏ qua cho hắn hay không. Nàng trầm ngâm một lúc rồi nói.

“Kẻ đó có thay đổi sao?”

Là câu hỏi nhưng giọng điệu nàng hoàn toàn khẳng định. Huyền Dương cũng không chối bỏ, thẳng thắn đáp.

“Đúng vậy. So với hiện trường ở thành phố D thì nơi gần nhất kẻ đó đi qua này mức độ nguy hiểm ở cấp độ cao hơn rất nhiều. Tôi muốn xác nhận lại thực lực giữa cô và kẻ đó. Không phải tôi không tin tưởng năng lực của cô, bởi nếu không tin tưởng thì tôi đã không mạo hiểm tìm tới cô nhưng sự việc này đối với tôi quá quan trọng. Trừ phi nắm chắc hoàn toàn, nếu không tôi sẽ không mạo hiểm mang cô đến chỗ kẻ đó.”

“Tôi không chịu được hậu quả thất bại. Mong ngài Kiều hiểu cho.”

Huyền Dương kiên định, đáy mắt ẩn chứa căng thẳng cùng lo lắng. Tay nắm vô lăng vô thức siết lại.

Yêu kiều tướng quân được hắn gọi là “Kiều” bỗng chui vào trong xe, ngồi ở ghế sau. Nàng lạnh lùng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ đáp.

“Ta sẽ không thông cảm.”

Huyền Dương thoáng giật mình nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trở lại. Hắn liếc nhìn ghế sau qua gương chiếu hậu. Kiều ở ban ngày không những không mơ hồ giống những hồn ma hắn từng gặp, ngược lại thiếu đi sự âm trầm của đêm qua khiến hắn mới nhìn qua còn lầm tưởng là người thật.

Nàng trông rất thật.

Thậm chí ánh nắng cũng có thể phủ sáng nàng.

Kiều đầu ngón tay dừng trên đầu gối, khẽ điểm một điểm. Nàng nói tiếp.

“… Nhưng vì suy tính của ngươi đối với ta cũng có lợi nên ta sẽ bỏ qua. Thế… nơi chúng ta sắp đến là nơi như thế nào?”

Huyền Dương ban đầu đúng là có lo lắng bản thân chọc giận Kiều, hiện tại nghe lời này của nàng rốt cuộc thả lỏng.

Người này đúng là ngoài lạnh trong nóng, dễ mềm lòng, hắn nghĩ.

Trên mặt hắn rốt cuộc có ý cười. Huyền Dường đánh tay lái sang phải, cất lời.

“Cảm ơn cô. Đoạn đường kế tiếp tôi sẽ nói thật kĩ về nơi đó.”

Kiều vẫn lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, không ừ hử gì nhưng Huyền Dương biết nàng nhất định nhớ kĩ từng lời hắn nói.



Yêu kiều tướng quân Kiều bất mãn nhíu mày đứng bên giường nhìn cục vải trước mặt. Cục vải lăn lộn được một lúc thì người bên trong rốt cuộc cũng chịu không được lú đầu ra. Huyền Dương đầu tóc bù xù, hai mắt nhắm chặt khàn giọng buồn ngủ không vui nói.

“Cô có thể không nhìn chằm chằm tôi nữa được không?”

Kiều nghiến răng, tức giận nói.

“Ngươi đang làm cái quái gì vậy? Không phải ngươi nói muốn đưa ta đến chỗ con quỷ kia gây hoạ sao? Sao ngươi lại ở trên giường ấm nệm êm mà ngủ thế kia! Dậy mau! Ngươi lừa ta!!! Tên lừa đảo này!!!”

Nói rồi nàng ngưng tụ linh lực vào tay muốn xốc chăn lôi người dậy. Huyền Dương sống chết túm chặt chăn của hắn, chống lại nàng, cuộn mình thành sâu nói.

“Có phải cô đã quên cái gì rồi không? Tôi là người sống! Ngày hôm qua tôi thức trắng nguyên đêm. Hơn nữa nơi đó phải đi vào ban đêm. Bây giờ chỉ mới chín giờ sáng thôi. Tôi! Muốn! Ngủ!”

Hắn nói nhưng mắt chưa mở ra lần nào, có thể thấy Huyền Dương buồn ngủ lắm rồi. Nói xong hắn bất chấp tất cả gục người xuống, chống lại cảm giác gai người do bị nhìn chằm chằm mang lại chìm vào giấc ngủ sâu. Hơi thở hắn ổn định. Kiều nhận ra hắn thật sự ngủ rồi. Nàng tức giận! Nàng muốn bắt hắn dậy! Nhưng nghĩ tới lời hắn nói người sống như hắn cùng nàng không giống nhau, nàng rốt cuộc nhịn!

Kiều cảm thấy kể từ khi gặp hắn dù chưa tới một ngày nhưng số lần nàng nổi giận đã nhiều gấp mấy lần kể từ khi nàng thức tỉnh đến nay.

Nàng đúng là không nên tin tên người sống này nói chuyện ma quỷ!

Khác với yêu kiều tướng quân Kiều đang nổi nóng cõi lòng tràn đầy nước sôi lửa bỏng thì Huyền Dương lại đang có một giấc ngủ rất ngon. Đây là giấc ngủ ngon nhất suốt ba tháng qua của hắn. Quầng thâm dưới mắt cũng vơi bớt dần. Không biết hắn mơ thấy gì mà khoé môi hơi nhếch lên.

Vợ của hắn…

… A Kiều…



Một chiếc xe đen lặng lẽ chạy xuyên đêm tối rồi dừng lại ở bên vệ đường. Nó đậu ở trong góc khuất xa khu dân cư, có cây to che lại, gần đấy cũng không có đèn đường nên rất khó bị người phát hiện. Bước xuống xe là một người đàn ông mặc áo khoác dài, hắn kéo chặt mũ mình, tay đeo găng tay kéo mũ xong vội đút vào túi áo khoác.

Yêu kiều tướng quân Kiều khinh thường nhìn Huyền Dương rút mình trong áo khoác dày cộm nói.

“Lạnh lẽo vậy sao…”

Huyền Dương khăn choàng len quấn qua mũi chỉ để lộ đôi mắt chậm rãi đáp.

“Ngày hôm qua mới xông vào tử lộ, hàn khí trong người tôi hơi nhiều.”

Kiều dùng ánh mắt nhìn “kẻ ngu” nhìn hắn.

“Nếu ngươi không ngu ngốc tìm đường chết thì bây giờ cũng không phải chịu đựng như thế này.”

Huyền Dương chột dạ. Hắn lúc này mới cảm nhận được bản thân lỗ mãng. Hắn không dám nhìn thẳng yêu kiều tướng quân, vội quay đầu lúng túng bước đi, vừa đi vừa nói.

“Điểm đến ở đằng trước. Chúng ta mau đi thôi!”

Kiều khinh thường cười nhạo một tiếng bay phía sau hắn.

Bọn họ băng qua đường vắng đi vào khu chợ vào đêm. Đây là khu chợ cũ truyền thống, kiến trúc cũ kĩ, sập xệ. Nơi này chỉ buôn bán buổi sáng, trời vừa chập tối thì người dân đều đóng cửa rời đi. Vì nằm trong khu vực cũ chưa được quy hoạch nên cũng không có mấy ai ở đây. Mục đích của bọn họ là một căn nhà bên kia khu chợ này.

Huyền Dương đi được một lúc rốt cuộc nhịn không được dừng lại, quay đầu nói với người à không quỷ phía sau.

“Cô… tại sao lại đi cách xa tôi vậy?”

Kiều nhìn hắn bằng nửa con mắt.

“Không phải ngươi lạnh vì âm khí sao?”

Nàng dùng ánh mắt kẻ ngốc nhìn hắn. Đã lạnh vì âm khí tên này còn muốn con quỷ nàng sáp lại đông chết hắn sao?

Huyền Dương rũ mắt, mất tự nhiên liếc sang chỗ khác. Hắn hiểu ra nhưng cũng không muốn hiểu lắm.

“Thật ra cũng không có ảnh hưởng gì đâu.”

Hắn lẩm bẩm. Yêu kiều tướng quân nghe không rõ lời hắn. Huyền Dương có chút rầu rĩ nhưng rầu rĩ của hắn chỉ có thể do hắn nhấm nháp, không nói ra được.

Không nói ra được…

Nghĩ đến đây chút vui mừng trong mắt hắn chợt tắt.

Hắn… không nói ra được…
 

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 4: Phá mắt trận

Xào xạc… xào xạc…

Cây cối trong đêm nghiêng ngả lảo đảo, khi gần khi xa…

Huyền Dương cùng Kiều tướng quân càng đi vào sâu càng thấy lạnh lẽo.

Sương mờ xuất hiện, từ màu xám dần biến thành đen.

Đã tới… hắn nghĩ.

Kiều đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, đưa lưng về phía hắn làm động tác bảo vệ. Nàng bảo.

“Lùi lại.”

Huyền Dương nghe lời lùi lại phía sau. Sương đen đột ngột tăng tốc độ bao phủ, như bão tố cuốn lấy hai người họ. Huyền Dương bị gió thổi làm không mở mắt nổi. Nếu không phải Kiều tướng quân chắn giúp hắn thì hắn có lẽ sớm đã bị thổi bay.

Con đường âm dương mở ra, khung cảnh từ trống vắng dần dần bị những bóng dáng xám xịt trong suốt lấp đầy. Khi Huyền Dương lần nữa mở mắt thì hắn nhìn thấy bốn phía đều là quỷ hồn du đãng. Kiều tướng quân chỉ tay về phía căn nhà toả đầy khí đen nằm ở trung tâm bị du hồn bao vây nói.

“Chỗ đó chính là nơi chúng ta muốn đến.”

Cô khẳng định. Sương đen ăn mòn này chính là độc chiêu của kẻ nọ không thể sai được. Quỷ hồn xung quanh đây cũng là bị nó hấp dẫn đến hút đi năng lượng. Dù là âm hay dương thì sương đen ăn mòn này đều là thứ tai hại. Kiều tướng quân bảo Huyền Dương đi sát lại mình, không còn cố kị khoảng cách với hắn như trước. Dù sao hiện tại khắp nơi đều là âm khí, hắn đi tới đâu cũng thấy lạnh lẽo vậy thôi. Hơn nữa cô còn sợ hắn lạc, Kiều tướng mang tâm tư mẹ già suy nghĩ. Chỗ nào cũng có oán hồn, cô sợ mình không nhận ra hắn. Bởi vì trông hắn cũng quá giống oán hồn.

Huyền Dương nếu biết suy nghĩ của cô thì trong lòng nhất định sẽ vừa bất đắc dĩ vừa nhận định cô đúng. Bởi vì trông hắn thật sự giống oan hồn.

Huyền Dương đứng trước ngôi nhà cấp bốn mang kiến trúc phổ biến trong khu chợ vừa đánh giá nó vừa nói với Phụng Hoành.

“Trước khi rời khỏi nơi này kẻ đó từng ở lại đây một khoảng thời gian. Tôi biết cô có thể nhận ra ở đây có một cái bẫy để bẫy oan hồn lẫn người còn sống trong khu vực này cung cấp năng lượng cho kẻ đó. Bởi vì năng lực kẻ đó để lại ở đây là mạnh nhất trong tất cả địa điểm tôi biết nên tôi muốn dẫn cô đến đây để thanh tẩy nơi này…”

Kiều tướng quân hiểu ý hắn. Huyền Dương có hai mục đích. Một là triệt tiêu nguồn cung cấp năng lượng của kẻ kia khiến thực lực hắn suy yếu. Hai là thử sức của cô, bởi nếu cô không thể vượt qua sương đen ăn mòn kẻ đó đã để lại thì thực lực của cô chắc chắn không thể nào thắng nổi kẻ đó của hiện tại.

“Cô có thể chứ?”

Huyền Dương nghiêm túc hỏi. Kiều tướng quân rũ mắt khinh thường đáp lại hắn.

“Vậy thì ngươi mở to mắt lên mà xem.”

Nói rồi nàng chống thương. Tiếng ngân từ nàng vọng ra khắp bốn phía. Sương đen giam cầm oán hồn lập tức bị triệt tiêu. Các oán hồn vừa thoát khỏi sương đen thì liền theo bản năng sợ hãi cái chết chạy trốn khắp nơi.

Chúng gào thét chạy tán loạn, không dám quay đầu lại bởi vì có thứ khiến chúng còn sợ hãi hơn sương đen đang ở đó. Thứ năng lượng đó chính là phát ra từ Kiều tướng quân.

Huyền Dương mỉm cười nhìn Kiều tướng quân lạnh lùng, kiêu ngạo phô trương năng lực của bản thân. Cô chấp nhận lời thách thức của hắn.

“Tôi nhất định không chớp mắt mà nhìn.” Hắn đáp.

Trừ khử xong sương đen du đãng bên ngoài bọn họ còn phải đi vào căn nhà trung tâm sương đen để phá mắt trận. Vì vậy Kiều tướng quân bổ xuống một thương chém đôi cửa nhà, ra hiệu Hướng Dương đi vào.

Thật ra Kiều tướng quân không muốn mang hắn theo lắm, thứ nhất có thể có nguy hiểm, thứ hai âm khí bên trong so với bên ngoài càng thêm đậm đặc, cô lo rằng tên người sống yếu ớt này vừa bước vào đã bị âm khí dày đặc cộng hưởng với âm khí trên người hắn làm hắn thăng. Nhưng để hắn ở bên ngoài cô cũng không yên tâm, hắn quá hấp dẫn ma quỷ, cũng không biết có thể xui xẻo bị oán hồn quay lại cắn trả hay không. Sau một phút suy nghĩ thiệt hơn Kiều tướng quân quyết định tên này vẫn đi theo cô là tốt nhất.

Huyền Dương nhìn ngôi nhà trong thế giới người âm ngoài trừ có phần quỷ dị thì bố trí giống hệt như thông tin hắn đã biết ở dương giới. Kiều tướng quân vừa liếc mắt đã hiểu rõ điểm đặc biệt của nơi này cũng như lí do tại sao kẻ kia lại lựa chọn nơi này làm nơi đặt trận.

“Những người từng sống ở nơi này chắc chắn đều đã chết một cách thê thảm.” Cô nói.

Vùng đất này không dành cho người sống, người sống bước vào nhất định sẽ bị nguyền rủa mất mạng.

Huyền Dương gật đầu đáp lại. Hắn đứng trước cái bàn có đặt bức cảnh gia đình chủ nhân cũ của ngôi nhà nói.

“Theo những gì tôi điều tra thì từ ba mươi năm trước đã có hai gia đình chết thảm ở đây. Ba mươi năm sau, gia đình chủ nhân gần đây nhất của nơi này cũng đã toàn bộ bỏ mạng. Nhà bọn họ có bốn người, là ông bà họ Lê và hai người con trai. Theo kết luận điều tra cuối cùng thì nguyên nhân chết của bọn họ là do ông Lê làm ăn thua lỗ, bị người đòi nợ chèn ép, trong lúc quẫn trí ông ta đã bỏ thuốc rầy vào nước uống trong nhà khiến vợ và hai con mất mạng, còn ông ta thì treo cổ tự sát. Tuy nhiên có nhiều điểm kì lạ trong vụ án mà đến nay vẫn chưa điều tra ra được. Tôi nghĩ có lẽ là có liên quan đến lời nguyền của vùng đất này.”

Huyền Dương dẫn Kiều tướng quân lần lượt đến từng hiện trường vụ án để tìm mắt trận. Bọn họ đi từ phòng khách đến phòng của con trai hai ông Lê. Kiều tướng quân tay nắm chặt thương, nhíu mày nhìn căn phòng trống trải.

“Có điều gì đó không đúng.”

Kiều tướng quân suy nghĩ. Mặc dù kẻ đó để lại sương đen có thể ăn mòn oán hồn và oán hồn càng ở gần mắt trận càng chịu ăn mòn càng nhiều nhưng nơi này cũng không nên trống trải như thế. Vùng đất này có hại với người sống nhưng với oán hồn lại vô cùng có lợi nếu không bọn chúng cũng không bị thu hút tới đây. Nhất định có điều gì đó bị che dấu ở đây.

Kiều tướng quân đi theo dòng chảy của sương đến dần dần đi đến căn phòng cuối hành lang tầng một.

“Đây là phòng làm việc của ông Lê.” Huyền Dương nói.

Trong mắt bọn họ vô số sương đen đang tràn ra từ cánh tử này. Hiển nhiển trong tất cả nơi bọn họ đã đi qua thì nơi này đáng nghi nhất. Kiều tướng quân đứng trước mặt Huyền Dương ra hiệu.

“Một lát nữa ngươi ở ngoài đây. Ta sẽ đi vào trước.”

Nói rồi nàng chém cửa. Sương đen phút chốc trào ra như thác. Kiều tướng quân ung dung chém một thương. Sương đen bị thương cắt đôi không hề chạm tới bọn họ. Kiều tướng quân đi tới đâu sương đen lui tới đó. Huyền Dương đứng nép sau lưng nàng, hoàn toàn không thấy xấu hổ, dù sao hắn cũng quen rồi.

Kiều tướng quân tinh thần cảnh giác cao độ vì vậy khi phát hiện sau cánh cửa có một bóng đen nàng quyết đoán đâm tới. Kẻ nấp sau cánh cửa thấy nàng đã phát hiện mình vội vàng lách mình né tránh một thương này của Kiều tướng quân. Dẫu vậy gã vẫn bị dư lực hất lùi về sau.

Bóng đen lộn nhào trên không rồi đáp xuống cái bàn làm việc trong phòng. Huyền Dương thích ứng với nồng độ sương đen trong phòng, nhìn thấy rõ kẻ đó là ai.

“Ra là vậy, không phải không có oán linh mà là đã tập trung hết ở đây.”

Kiều tướng quân lạnh lùng liếc một vòng xung quanh căn phòng này. Mắt trận quả nhiên ở đây. Khắp nơi trên sàn nhà đều là oán linh bị kéo vào trong trận pháp đang gào thét. Gã đàn ông thân hình gầy yếu mặc đồ công sở, tóc tai rũ rượi cử động mười ngón tay với móng tay dài nhọn hoắc. Gã đứng trên bàn, căm tức nhìn bọn họ, giọng nói âm trì mang theo oán hận vang lên.

“Lũ khốn, tại sao các người dám phát nát kế hoạch của ta! Tại sao các ngươi lại cản đường ta! Hôm nay ta sẽ xé nát cả hai người các ngươi!! Chết đi! Chết đi!! CHẾT ĐI!!!”

Nói rồi gã ta đột ngột biến mất rồi xuất hiện sau lưng Huyền Dương, móng tay nhọn hoắc cào mạnh xuống!!

Trong mắt Huyền Dương thời gian như trôi chậm lại. Hắn nhìn thấy rõ vuốt kia đang hướng hắn rơi xuống. Nếu chúng chạm tới hắn, hắn chắc chắn sẽ bị cắt ra thành từng mảnh.

Kiều tướng quân phản ứng nhanh chóng, dùng gió kéo hắn ra sau lưng mình, giờ thương lên đỡ lấy.

Keng!

Âm thanh va chạm chát chúa vang lên truyền vào tai hắn khiến Huyền Dương rợn hết người. Kiều tướng quân hất văng vuốt của gã kia, sau đó liên tục động thương tấn công hắn. Gã ta chật vật chống đỡ, tròng mắt màu đỏ tươi của máu càng lúc càng lan rộng.

“Khốn kiếp! Khốn kiếp!!!”

Tiếng thét của gã chói tai vô cùng nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến Kiều tướng quân. Nàng là ngọn núi to lớn, gã làm thế nào cũng chẳng thể vượt qua được. Sau khi bị Kiều tướng quân cắt đứt một tay, gã như phát điên xé luôn một chân của mình ném vào trận. Mắt trận nhanh chóng cắn nuốt cánh tay cũng cái chân kia của gã ta. Gã ta cất tiếng cười man rợ, nhìn Huyền Dương cùng Kiều tướng quân như nhìn kẻ chết thét lên.

“Hiến tế!”

“Hiến tế!”

Huyền Dương nhìn thấy trận pháp dưới chân đột nhiên sáng lên. Phút chốc hắn cảm thấy cả cơ thể như không còn điều khiển được nữa. Một lực vô cùng mạnh mang cơ thể hắn tông phá cửa sổ bay ra ngoài. Đầu óc trở nên chậm chạp nhưng Huyền Dương vẫn nhận ra là Kiều tướng quân ra tay.

Trái tim hắn đột ngột rơi thẳng xuống.

Không!

Hắn không muốn!

“Kiều!!!”

Huyền Dương sắc mặt tái nhợt, càng lúc càng giống người chết. Lồng linh lực của Kiều tướng quân bảo vệ hắn nhưng tâm trí hắn hỗn loạn.

Một lần nữa!

Một lần nữa!

Trước khi tâm trí hắn bị đẩy đến giới hạn, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn khiến Huyền Dương tỉnh táo lại.

“Đừng có làm điều ngu ngốc, rất nhanh ta sẽ trở lại. Chờ ta.”

Là tiếng của Kiều tướng quân. Huyền Dương giật mình lấy lại tinh thần. Đúng vậy, nếu nàng đã hứa thì hắn nên tin tưởng nàng.

Hắn hô to, muốn để Kiều tướng quân nghe thấy lời mình.

“Cô nhất định phải giữ lời!!!”

Bình yên trở về…

A Kiều…

Huyền Dương cùng lồng linh lực cách ngôi nhà càng lúc càng xa.
 
Top