Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Xin gửi em vào hồi ức riêng anh- Giang Nhân Ly

[Truyện ngắn] Xin gửi em vào hồi ức riêng anh- Giang Nhân Ly
Tham gia
15/4/19
Bài viết
17
Điểm cảm xúc
55
Điểm
13
Xin gửi em vào hồi ức riêng anh
Tác giả: @Giang Nhân Ly
ephoto_1587482755465.jpg

Thể loại: Truyện ngắn
Nguồn: aatruyen.com
Độ dài: 1 chương



“Có người nói đàn ông trên đời này đều xấu xa, ích kỉ.

Cũng có người nói trên đời này đàn ông đều không chung thủy.

Em có thể tin hoặc không nhưng anh và họ chắc chắn không cùng một loại người. Anh không phải là người thích nói lời ngọt ngào nhưng chỉ cần cho anh cơ hội, em sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất!”

Anh đã rất yêu cô, yêu đến quên đi cả bản thân mình, nhưng cớ sao mỗi ngày trôi qua, sự quan tâm lo lắng anh đã dành cho cô ngày càng phai nhạt, Không chỉ có vậy, dường như mỗi ngày anh đều khiến cô phải sống trong buồn bã, ưu sầu để rồi tuyệt vọng… Những gì anh đã hứa trước đây, tất cả chỉ là lời hứa thôi sao? Thật sự không ai có thể hiểu nỗi bản chất của một người đàn ông, khi chưa có được thì quyết tâm săn đón nuôi dưỡng con mồi nhưng có được rồi thì cứ nghĩ rằng người đó luôn ở đó đợi mình nên sẽ chẳng bao giờ mất đi... Trước danh lợi, cám dỗ vây quanh anh nhất thời quên mất ở một nơi nào đó vẫn có luôn đợi chờ mình... Cho đến khi người ấy héo mòn, buông tay... Đến khi anh nhận ra được cô chính là một phần không thể thiếu của anh... thì... Cô đã không còn ở đó đợi chờ một kẻ vô tâm nữa rồi!

Có lẽ, anh đã sai khi lựa chọn danh vọng và quyền thế để rồi đánh mất quá nhiều thứ trong đó có cả em, một người quan trọng nhất đối với cuộc đời của anh. Hàng vạn lần mong em được hạnh phúc, đừng bao giờ yêu một kẻ như anh…



“Kì Nhã, Kì Nhã… Em đang ở đâu” Anh gọi tên cô trong sự lo lắng.

“…”

Không một lời đáp lại, trong căn phòng xa hoa, sang trọng chỉ còn lại một mảnh màu buồn bã đến thê lương. Anh nằm thất thần trên ghế so-pha, lặng lẽ khóc vì sự hối hận của bản thân.

Đã hai ngày rồi, anh không được gặp cô, không được ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô vào lòng, anh nhớ lắm từng hơi thở nhè nhẹ của cô trong đêm, từng cử chỉ đáng yêu của cô hằng ngày… Cô đi rồi, cô bỏ anh đi thật rồi sao?

Có phải cô đang giận anh hay không? Nhưng cô sẽ nhanh tha thứ cho anh thôi!

Có phải hay không cô ấy đang trốn ở nơi nào để khóc? Chắc là vậy, Kì Nhã rất dễ bị tổn thương.

Anh luôn dùng rất nhiều dí do để có thể bao biện cho những sai lầm của bản thân, là do anh quá tự cao hay là do cô đã quá dễ dãi nên đã dẫn đến kết quả không thể nào cứu vãn được nữa. Nhưng anh mãi mãi sẽ không bao giờ biết được, mỗi người luôn có giới hạn riêng, và sai lầm của anh đã phạm đến giới hạn cuối cùng của cô rồi!

Hai ngày- bốn mươi tám tiếng anh luôn tìm cô, một khắc cũng không dám chợp mắt, anh sợ rằng chỉ cần lơi lỏng một chút thì cô ấy sẽ đi bỏ anh đi mất. Nhưng dường như sự tồn tại của cô cũng giống như một hạt cát, khi đã rơi xuống rồi thì mãi mãi vẫn không thể tìm lại nó.

Anh vùi đầu mình vào chiếc gối của cô, cố níu lấy một mùi hương quen thuộc như chút gì tốt đẹp của cô còn vương lại.

Ánh mắt anh nặng trĩu buồn, một giọt nước mắt không tự chủ rơi xuống từ đôi mắt kiên nghị của anh:

“Nhã, xin lỗi, anh xin lỗi…”

Trái tim anh nổi lên từng cơn đau đớn, anh nhớ lại hình ảnh thất vọng của cô lúc trước. Đó là một buổi tối chủ nhật, cũng chính là ngày sinh nhật của Kì Nhã, anh đã hứa với cô rằng ‘Đợi anh, anh nhất định sẽ về’ nhưng rồi thì sao? Anh lại khiến cô phải thất vọng từ lần này đến lần khác. Anh không có quyền trách cứ hay đỗ lỗi cho một ai cả vì lỗi lầm chính nằm ở nơi anh, một gã đàn ông thật tồi tệ!

Giá như đêm hôm đó anh không uống say, giá như anh tự chủ được dục vọng của mình thì mọi chuyện có phải sẽ không ra nông nỗi như thế này? Nhưng bây giờ anh nói thì còn có lợi ích gì cơ chứ, cô đã đi rồi, một mình ôm lấy những thương tổn đi đến một nơi thật xa. Rồi cô sẽ quên đi những tháng ngày đầy rẫy đau thương buồn bã mà anh đã gieo rắt, sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, một hạnh phúc mới mà không phải là anh. Anh sẽ chẳng còn là điều nhất thiết trong cuộc sống của cô nữa ư? Làm sao anh có thể chịu được đây khi cuộc sống sau này sẽ chẳng có cô ở bên...

Anh đã rất vô tâm sao? Không đâu anh không phải là hạng người như vậy, chỉ là do anh quá hờ hững và tự đắc về những gì mình đang có, cũng chẳng bao giờ nghĩ đến mình sẽ mất đi... Nên lúc này đây, tim anh đang đau chết đi được! Nỗi đau này sẽ là một vết cắt đi theo anh suốt cả cuộc đời này để nhắc anh nhớ rằng mình đã từng đánh mất một người phụ nữ tuyệt vời nhất!

Cô từng nói: “Em không cần một người giàu sang, cũng không cần một người quá hoàn hảo để làm chồng, chỉ cần anh đừng khiến em phải đau lòng. Thế là đủ!”. Thật nực cười, khi anh chẳng làm được gì cho cô ngoài nhiều lần thất hứa, một con người tệ bạc như anh thì làm sao xứng đáng có được hạnh phúc chứ! Hãy để nỗi đau và những điều bất hạnh mà em đã gánh giao phó hết toàn bộ lại anh mang.

Kì lạ thay khi trái tim con người cũng giống như màu của cuộc sống, nếu ta chịu khó chăm sóc kĩ lưỡng thì nó sẽ là một màu hồng hạnh phúc. Nhưng khi chúng ta nhiều lần vấy bẩn và để nó nhận lấy những thương đau thì cuộc sống này mãi mãi chỉ là một màu đen u ám.

Đừng bao giờ nghĩ rằng người khác quá yêu bạn hay quá dễ dãi mà sẵn sàng tha thứ cho bạn mọi lỗi lầm. Vậy thì, bạn đã sai rồi! Vì yêu bạn họ nên sẵn sàng chịu đựng, nhưng sức chịu đựng nào cũng có giới hạn của nó cả và họ nguyện tha thứ cho bạn bởi lỗi lầm đó không đáng để họ bận tâm.

Bớt ảo tưởng đi và sống thật với những gì mình đang có. Hãy trân trọng mọi thứ xung quanh ta, đừng để mất đi rồi mới biết đó là điều quan trọng nhất đối với mình.

Link thảo luận: Cầu các huynh đệ tỷ muội vào phá nhà ta một bữa nha :))
 
Sửa lần cuối:
Top