Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Xú Giai Nhân - Hiểu Bì Phong

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Xú Giai Nhân - Hiểu Bì Phong
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Chương 10
Nhiếp Viễn Phi sau khi an bày cho ta xong liền lập tức mang quân trở lại kinh thành, để lại sau lưng một bầu không khí tĩnh lặng lạnh căm, thỉnh thoảng vang lên tiếng kẽo kẹt của những cánh cửa bị gió lắc lay, cùng với tiếng vù vù của những cơn gió thổi xuyên qua những tàn cây, bất ngờ đập mình vào đá núi.

Biệt viện này xem ra khá đầy đủ, hơn nữa có lẽ do ở trong một khu vực hoang sơ nên hàng rào bao xung quanh được xây khá cao và chắc chắc, bên ngoài hàng rào còn có một vài hố bẫy và cọc nhọn để chống thú dữ. Bên trong là một khoảng sân rộng phủ tuyết trắng xóa, bên tay phải là một mảnh đất có vẻ như trước đây đã từng được phân luống trồng cây, cạnh bên là vài cái chuồng gà.

Nơi góc trái biệt viện là chuồng ngựa, hiện tại Tiểu Bạch đang khoanh mình nằm trong đống rơm ấm áp nhắm mắt lim dim. Tiểu Bạch là con ngựa phụ thân đặc biệt an bày cho ta mang theo, đề phòng vạn nhất, nếu có chuyện gì xảy ra, ta còn có thể mang theo Tiểu Bạch liều mạng thoát thân. Tiểu Hoàng được đặc cách ở trong nhà, cho dù không cho, hắn cũng nhất quyết không chui ra ngoài trong thời tiết lạnh lẽo như thế này.

Vật dụng trong nhà khá đầy đủ, điều đó khiến cho đồ vật Duyệt Lăng Vương tặng cho biến thành dư thừa, ta thật không biết làm sao, đành cười khổ nhờ người mang về trả lại cho hắn.

Ngôi nhà này có một phòng khách, không lớn lắm nhưng khá ấm cúng, kế đó là hai phòng ngủ, một cho ta, một cho Yến Nhi, còn lại là nhà bếp.

Đoàn người đã rời đi được mấy ngày, để lại ta cùng Yến Nhi hai nữ tử sinh sống một mình nơi đây. Ta chống cằm ngồi trước hiên nhà nhìn ngắm những hạt tuyết đang lặng lẽ rơi, tự hỏi không biết hiện tại phụ thân cùng nương đang làm gì, Linh Phân như thế nào, nàng ấy có khỏe không? Còn có con mèo nhỏ, Duyệt Lăng vương có tin lời ta mà đi tìm hắn hay không?

Ngồi nửa ngày, ta có cảm giác như đã mơ thấy cả một đời, cảm thấy ươn ướt nơi khóe mắt, sao đó là cái gì đó vươn vươn. Nước mắt chưa kịp trào ra, đã bị gió lạnh lùng thổi qua mà hóa thành băng rồi.

Cả đời ta không hề tranh đua, rốt cuộc lại bị người ám toán, ta không xinh đẹp như người, không tranh giành tình thương với người, phú quý cũng tìm cách nhường lại cho người, kết quả cuối cùng lại bị người khiến cho một mình ngồi đây ngẩn người nơi gió tuyết.

Uất ức vừa trào ra liền bị gió mang đi

Hạnh phúc vừa tìm thấy liền bị người đánh vỡ

Ta khẽ rùng mình co người lại, càng về chiều gió càng mạnh, càng lạnh. Rét buốt không ngại độ dày quần áo mà tìm cách len lỏi vào da thịt. Bỗng một thứ mềm mềm ấm ấm luồn vào lòng ta. Ta cúi đầu nhìn, không khỏi bật cười lên, bên trong lòng ta là một cục vàng vàng xù lông béo núc đang cuộn mình lim dim mắt. Ta nâng đầu Tiểu Hoàng lên gãi yêu nơi cổ nó, cứ thế trước hiên nhà, một người một cẩu ôm ấp sưởi ấm lẫn nhau trong một ngày tuyết rơi thật dày.

* * *

Ngày hôm nay gió lặng, tuyết cũng không rơi, là một dạng thời tiết hiếm thấy trong mùa đông khắc nghiệt như thế này, ta nổi hứng muốn khám phá xung quanh, liền bỏ lại Yến Nhi ở nhà, một mình mang theo Tiểu Hoàng tung tăng đi dạo khắp nơi.

Mùa đông nơi này mang theo một không khí ảm đạm cô tịch, nơi nơi chỉ còn lại hai màu đen trắng, màu trắng của tuyết, màu đen của cây khô cùng đất đá, đơn giản đến quạnh quẻ lòng người. Ta cứ thế dẫn Tiểu Hoàng bước đi, càng đi càng thêm sâu vào bên trong núi, mãi đến non nửa ngày mới phát hiện ra mình đã hoàn toàn mất dấu về nhà. Lão thiên gia, không phải chứ, trời còn khoảng chưa tới một canh giờ nữa là trở tối, như thế nào ta lại trở thành kẻ đi lạc đây? Lúc này tuyết lại rơi dày, Tiểu Hoàng ư ử nhìn ta, thông báo nó cũng vô phương đánh hơi về nhà khi tuyết rơi dày như thế này.

Buổi sáng còn thấy nắng ấm, làm sao lúc này tuyết lại rơi? Trời thật muốn diệt ta sao?

Ta cười mếu máo, có lẽ ta thật sự là yêu quái chuyển thế rồi.

Trong sát na ta quay người bước đi, một cảm giác lơ lửng hụt hẫng bỗng dâng lên trong lòng, sau đó là tiếng sủa vang dội của Tiểu Hoàng mang theo lo lắng ngập tràn. Ta khẽ rên rĩ muốn đưa tay xoa đầu, trước khi đôi mắt bị hàng vạn ánh sao cùng bóng tối che khuất, bên tai lại vang lên giọng nói ồm ồm từ nơi nào vọng tới.

- Sụp bẫy! Tối nay có thịt ăn rồi! Ha ha!

Ta cứ thế lọt hố bẫy, đầu đập vào đá ngất đi, chuẩn bị thành thức ăn dự trữ trong mùa đông cho một bộ tộc ăn thịt người nào đấy…

* * *

Ánh nến lung linh đập vào mắt khiến cho ta hoa lên, ta nhíu mày chớp chớp mắt khó khăn chống tay ngồi dậy. Tiểu Hoàng kêu lên một tiếng vui mừng, nhảy chồm lên giường ra sức liếm vào mặt ta nũng nịu. Ta mỉm cười vuốt ve Tiểu Hoàng, sau khi xác định bản thân cùng nó không có chuyện gì mới xoay đầu nhìn kỹ lại xung quanh. Nơi này là một căn phòng gỗ bày biện đơn giản, ở cạnh tường bên tay phải còn có một giá gỗ chất đầy sách, còn có một vào bức họa treo trên tường, trông bình thường nhưng lại đầy ý vị, có lẽ là thuộc về một người có ăn học.

Ta bước xuống giường, gấp lại chăn, chỉnh trang lại quần áo, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

- Cô nương tỉnh rồi sao?

Trước mặt ta là một chiếc bàn lớn, bên cạnh đó là một nam tử đang ngồi, tay y cầm quyển sách, mắt hướng ta nhẹ nhàng mỉm cười thăm hỏi. Nếu trên đời này thật có thần tiên, ta nguyện dùng hai chữ này để chỉ về hắn. Không phải nói về dung mạo, mà là chỉ về cốt cách. Hắn thật sự là con người sao?

Nam tử trước mặt tướng mạo không hề xuất chúng như Duyệt Lăng vương gia, cũng không yêu mị như hoàng đế đáng ghét, chỉ có thể gọi là thanh tú, đường nét ngay thẳng, ngũ quan đoan chính mà thôi. Nhưng lạ kỳ, ở hắn lại có một sức hút khiến người khác không thể rời mắt, cảm giác cứ như cả người hắn đang phát ra một vầng sáng ưu nhã thánh khiết của thần tiên vậy.

Ta ngại ngùng gật đầu, cố gắng lôi kéo ánh mắt ra khỏi người hắn, tuyệt không thể nhìn thêm, lần đầu tiên ta có cảm giác không uống rượu mà tâm thần lại loáng thoáng say. Có lẽ, ta lọt vào ổ hồ ly tinh rồi.

- Hố bẫy đó là A Tam nhà ta làm ra để bắt thú, không ngờ lại khiến cô nương gặp tai nạn, may mắn là cô nương không bị làm sao, nếu không ta thật không biết phải làm thế nào, xin nhận một lời xin lỗi của ta.

Nam tử đã đứng lên cúi người thật sâu, xin lỗi hoàn toàn thành khẩn. Ta ngưng mắt đánh giá hắn, xem ra có vẻ không phải là người xấu, liền gật nhẹ đầu.

- Cũng là lỗi do ta bất cẩn không nhìn đến trước sau, công tử không cần tự trách.

Nam tử khẽ cười, đưa tay ra dấu mời ta đến bên bàn ngồi, sau đó cẩn thận rót cho mỗi người một chén trà nóng. Trà vừa rời khỏi ấm đã bốc lên hơi nước dày đặc, có vẻ là vừa mới pha, hương thơm thanh dịu lan toả trong không khí khiến cho ta không khỏi khoan khoái hít dài một hơi. Khẽ nhấp một ngụm, hương thơm tràn ngập trong khoang miệng khiến ta không khỏi nhíu mày tấm tắc khen trong lòng, loại trà này trước nay ta chưa từng uống, làm quan thượng thư như cha ta cũng chưa chắc có cơ hội được thử qua. Mùi vị thanh tân như thế, có lẽ chỉ nên xuất hiện ở cõi thần tiên, ngay cả hoàng đế có lòng cầu cũng không có duyên thưởng thức, như thế nào người này…

- Ta họ Tần, tên Tử Xuyên, cô nương cứ gọi ta là Tử Xuyên, chẳng hay cô nương cao danh quý tánh là gì?

- Tiểu nữ họ Hà, tên gọi My Thiền.

- My Thiền cô nương, thứ Tử Xuyên thất lễ, nhưng một nữ tử như cô nương tại sao lại đi lại một mình trong rừng như thế, thật sự rất nguy hiểm.

Ta thoáng trầm ngâm, lại nhìn vào Tần Tử Xuyên, xoáy sâu vào trong đôi mắt hắn. Không hiểu sao ta lại có cảm giác như muốn trút hết nỗi lòng cùng người này, kể cho hắn nghe hết thảy mọi u uất trong lòng, cứ như tận trong thâm tâm đã biến hắn thành tri kỷ tâm giao của mình.

Nhắm mắt đè xuống tạp niệm đang trỗi dậy trong lòng, chỉ nhìn Tần Tử Xuyên cười khẽ.

- Ta là yêu ma hại nước hại dân, bị hoàng đế đày đến nơi này, hiện tại cư ngụ ở lưng chừng núi phía Đông, nếu rãnh rỗi, mời công tử đến viếng thăm.

Tần Tử Xuyên chăm chú nhìn ta, đôi mắt trong vắt của hắn cứ như muốn từ cặp đồng tử của ta mà đọc hết tất cả tâm tư, hắn vừa mở miệng đang định nói gì thì một tiếng “Phừng” cùng với tiếng hô hoán “Cháy! Cháy!” đột nhiên vang lên cắt ngang tất cả. Ta thoáng giật mình, tiếng kêu này cùng với giọng nói lúc chiều ta nghe thấy trước khi ngất là của cùng một người, có lẽ là A Tam trong lời nói lúc nãy, vậy ra Tần Tử Xuyên không phải chỉ sống có một mình. Vừa suy nghĩ ta vừa theo Tần Tử Xuyên lao ra sau bếp. Tiểu Hoàng cũng bị khiến cho kinh hoảng mà sủa lên inh ỏi, cùng với một bóng dáng to lớn vạm vỡ đang chật vật trong đám khói lửa khiến cho nhà bếp trở thành một nơi loạn thất bát tao.

* * *

Ta cười đến mếu nhìn đống thịt đen ngòm trong chảo, Tần Tử Xuyên đang chật vật xử lí nhưng đốm lửa vươn vải cuối cùng, A Tam thì bất đắc dĩ gom hết đống tro tàn lại rồi bắt đầu vệ sinh nhà bếp. Ta nhìn lại Tần Tử Xuyên lúc này mặt đầy nhọ đen, tóc tai rơi ra vài cọng lơ thơ tiêu điều, một thân áo trắng phiêu dật giờ đây cháy hết phân nữa, tay áo còn có vài điểm đen đang bốc khói, trông không thể nào tàn tạ hơn được nữa. Nhưng ta lại thích hắn như thế này, mất đi cốt cách thần tiên, ta cũng dễ đối mặt cùng hắn hơn một chút. Vừa dọn dẹp Tần Tử Xuyên vừa lắc đầu thở dài, hướng ta nói.

- Xem ra cơm tối phải đợi rồi. My Thiền cô nương, nơi này buổi tối rất nguy hiểm, đành ủy khuất cô nương ở lại nơi này một đêm vậy.

Ta không nói gì, chỉ gật đầu. Tần Tử Xuyên nhìn thấy ta không có ý kiến gì khác cũng thở dài nhẹ nhõm.

- My Thiền cô nương tắm trước đi vậy, A Tam sẽ đun nước giúp nàng, cơm tối cứ để ta lo.

Hắn nấu sao? Nghe xong ta không khỏi tròn mắt đi theo A Tam. Chủ tớ nhà này cũng thú vị thật.

Một lúc sau ta cũng tắm xong. Không biết trong nước tắm có pha thêm loại thảo dược gì, không những thơm mát mà còn khiến cơ thể vô cùng cảm thấy thoải mái dễ chịu, làm cho ta không khỏi càng lúc càng tò mò về nam nhân tên Tần Tử Xuyên này. Ta vừa mới đi ra đã thấy Tần Tử Xuyên mặt mũi trầm trọng lao nhanh vào, xem ra nam nhân này hẳn rất yêu sạch sẽ, hơn nữa nhìn sơ qua bộ dáng của hắn, sự bẩn thỉu có lẽ đã đạt tới cực hạn chịu đựng.

Lúc Tần Tử Xuyên thong thả bước ra cũng là lúc A Tam hớn hở vừa dọn cơm vừa cùng ta trò chuyện.

- Hà cô nương, hôm nay là may mắn cho cô đấy, chẳng mấy khi công tử nhà ta tự tay xuống bếp đâu, ha hả, ta cũng thật may mắn, hôm nay không phải ăn cơm do chính tay mình nấu, ta nấu lúc nào cũng bị chê, bản thân ta cũng thấy nó dở, điều này thật khiến ta buồn phiền.

Ta chống cằm mỉm cười nhìn Tiểu Hoàng đang cấu xé khối thịt A Tam vừa vứt cho. A Tam con người này, có vẻ không bình thường cho lắm.

Thật ra hắn rất bình thường, tứ chi đầy đủ, nói năng lưu loát, không gian không mưu.

Nhưng hắn lại không giống người bình thường, điểm không giống, chính là hắn trông như hơn hai mươi, trí não lại có vẻ không vượt quá mười hai.

A Tam rất thành thật, nói chuyện cũng rất ngô nghê, may mắn hắn sống ở nơi này, nếu để hắn lọt tới nhưng nơi phồn hoa như kinh thành, không biết một đứa trẻ như hắn sẽ phải làm cách nào để sinh tồn.

- A Tam trước đây là do sư phụ ta nhặt được ở bìa rừng, có lẽ vì hắn phát triển không bình thường nên mới bị gia đình bỏ rơi. Khi nhỏ hắn rất tùy tiện, cũng rất khó dạy dỗ, hành động hoàn toàn theo bản năng. Nhưng chỉ cần bỏ ra chút ít thời gian, cố gắng một chút dạy cho hắn, hắn liền trở nên ngoan ngoãn hơn, cũng dễ bảo hơn. A Tam rất thành thật, cũng rất đáng yêu, ở nơi thâm sơn cùng cốc này, hắn là người duy nhất bầu bạn cùng Tử Xuyên ta.

Tần Tử Xuyên vừa ngồi xuống ghế vừa nhìn A Tam mà mỉm cười nói chuyện. Hắn giống như là vừa muốn nói cho ta nghe, cũng là vừa muốn nói chính bản thân mình. Ta mỉm cười nhìn A Tam, cảm thấy hắn thật khoái hoạt, vui vẻ sống ngày qua ngày, không cần phải mãi lo lắng về chuyện ngày sau, không cần bày mưu, không cần tính kế, không cần tranh đấu cùng người, cười cười nói nói cho đến hết đời, sống như vậy thoải mái biết bao.
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Chương 11
Ta trợn tròn mắt nhìn bàn ăn trước mặt, từng dĩa thức ăn lần lượt được đưa lên càng khiến mắt ta như muốn lọt ra khỏi tròng. Tần Tử Xuyên nhìn phản ứng của ta mà không khỏi đỏ mặt ho nhẹ vài tiếng, ý muốn kéo nữ tử trước mặt ra khỏi cơn kinh ngạc. A Tam hớn hở ngồi xuống, nói được với ta cùng Tử Xuyên hai chữ “ăn cơm” liền vùi luôn cả mặt vào thố cơm mà ăn ngấu nghiến.

Ta ngồi như trời chồng

Tần Tử Xuyên ngồi không khác gì tượng đá

Ta nhìn bàn cơm, hắn cũng nhìn bàn cơm. Cả hai đều không biết nói gì hơn.

Thật sự ta không nghĩ đến bữa ăn thịnh soạn trong lời nói của A Tam lại như thế này. Nếu hôm nay là thịnh soạn, vậy mọi hôm hai người bọn hắn ăn cái gì? Nuốt không khí để sống sao?

Hai chén cơm trắng, một đĩa khoai luộc, một đĩa cải luộc, một khối thịt nướng khét hết mặt trên, kèm thêm một đĩa nhỏ chứa muối.

Ta khẽ liếc mắt nhìn Tần Tử Xuyên mặt lúc này đã đỏ hơn cả mặt trời ban trưa, ngần ngại vươn đũa gắp một miếng thịt nướng đưa lên miệng từ từ nhấm nháp. Trong thoáng chốc ta có cảm giác như mình vừa uống một biển muối. Nhìn lại miếng thịt trên đũa, mặt ngoài thì khét, mặt trong thì sống, hơn nữa mặn đến độ vị giác không thể nào chấp nhận được, ta quyết định làm liều, nhắm mắt bỏ miếng thịt vào miệng rồi nuốt ực nó xuống, sau đó nhanh chóng lùa hết cả chén cơm vào bụng. Tần Tử Xuyên, đây là ta rất, rất, rất nể mặt ngươi rồi đó.

Tần Tử Xuyên cũng không nói gì, lúng búng cầm chén cơm ăn nhanh vài đũa, sau đó liền ngôi yên một chỗ, cũng không dùng gì thêm. Trên bàn ăn ba người giờ chỉ còn lại A Tam dũng mãnh chiến đấu một mình.

- Xin lỗi, khiến cô nương chê cười, thật ra cả ta cùng A Tam đều không giỏi nấu nướng cho lắm.

Không phải không giỏi, chính xác là “tệ hại”.

- Hằng ngày hai người vẫn ăn như thế này sao?

Ai đó đỏ mặt ngại ngùng gật đầu. Ta không khỏi bật cười, Tần Tử Xuyên trông không khác gì thiên tiên mà lại có thể liên tục đỏ mặt vì mỗi việc này sao. Ta cũng không tiếp tục làm khó hắn, bèn chuyển đề tài sang việc khác.

Tần Tử Xuyên không hề có khiếu nấu ăn, nhưng tài nghệ pha trà lại là đệ nhất. Ta đề nghị hắn pha một bình trà nóng rồi cùng ta ẩm trà thưởng tuyết, hắn liền sảng khoái đáp ứng. Cứ như thế hai người chúng ta bỏ lại A Tam vẫn còn đang hì hục chiến đấu với thố cơm, cùng nhau sải bước ra hiên nhà, ngồi đối diện nhau ngắm tuyết thưởng trà.

Tần Tử Xuyên hiểu biết rất rộng, hắn kể cho ta nghe rất nhiều chuyện mới lạ mà ta chưa từng nghe bao giờ. Chúng ta trò chuyện rôm rả từ đầu hôm cho đến trời hừng sáng, cuối cùng chỉ đành tiếc nuối vì sao thời gian trôi quá nhanh.

Sáng sớm, Tần Tử Xuyên bảo A Tam dẫn đường giúp ta cùng Tiểu Hoàng về nhà. Trước khi ta rời đi còn được hắn tặng một gói trà do chính tay hắn điều chế.

- Cô nương có vẻ rất thích trà này, chi bằng đem một ít về dùng. Dù này cô nương cũng nên tạm cầm lấy mà dùng, hôm nay tuyết mặc dù không rơi dày nhưng cũng không nên phơi ngoài sương gió, sẽ có hại cho sức khỏe.

Ta cũng không khách khí, mỉm cười nhận lấy gói trà cùng với một cây dù từ tay hắn. Nói lời tạm biệt xong, ta quay đầu cẩn thận đi theo A Tam, trong lòng dâng lên một cỗ tư vị ấm áp. Tần Tử Xuyên vẫn đứng trước nhà dõi theo ta cùng A Tam. Một thân bạch y phiêu dật giữa tuyết trắng, xinh đẹp như tiên lạc chốn phàm trần. Ta khẽ siết chặt cán dù, lòng không khỏi miên man suy nghĩ về những điều xa xôi. Một đêm trò chuyện, ta cảm thấy có lẽ bản thân đã không thể đẩy nam nhân đó ra khỏi cõi lòng được rồi.

* * *

- Tiểu thư! Tiểu thư, người trở về rồi, Yến Nhi thật sợ hãi, tối hôm qua tuyết rơi thật lớn, tiểu thư, Yến Nhi cứ tưởng đã mất người…

Yến Nhi ôm chầm lấy ta mà khóc khiến ta không khỏi cảm thấy áy náy. Lúc nãy chưa về đến nhà, từ xa xa đã thấy Yến Nhi đứng ngồi không yên nơi cổng, gương mặt lo lắng như sắp òa khóc tới nơi. Hình ảnh đó đập mắt khiến lòng ta không khỏi quặn thắt. Ta đau lòng vươn tay nhẹ vỗ về cô bé đáng thương này.

- Ta xin lỗi Yến Nhi, là ta sai, ta sẽ không đi một mình lang thang khắp nơi nữa, không làm Yến Nhi lo lắng nữa.

Ta phải tốn một phen công phu dỗ dành mới làm cho Yến Nhi nín khóc. A Tam vẫn chưa trở về, đứng ở một bên tò mò nhìn chủ tớ nhà ta. Đến khi Yến Nhi ngẩng đầu lên nhìn tới hắn, A Tam mới khờ khạo vừa gãi đầu vừa cười ngô nghê.

- Cô nương xinh đẹp, ta là A Tam.

- Chào A Tam tiểu ca, người cứ theo tiểu thư gọi ta là Yến Nhi.

Yến Nhi mỉm cười chào hỏi A Tam, đoạn đưa mắt nhìn ta ý tứ thắc mắc dò hỏi. Ta vờ không thấy ánh mắt của Yến Nhi, quay đầu nói với A Tam.

- A Tam, ngươi vào nhà ngồi một chút, ta có vài thứ muốn gửi tặng công tử nhà ngươi. Yến Nhi, muội thay mặt tiếp A Tam giúp ta.

Nói xong ta liền đi thẳng vào nhà bếp, bỏ lại A Tam cùng Yến Nhi dõi mắt nhìn theo. Ở nhà Tần Tử Xuyên một đêm, còn nhận trà cùng dù của hắn, ân huệ này không thể không báo đáp. Ta vốn chỉ là một kẻ bị hoàng thượng đày đi xứ xa, trên người cũng không mang theo vật gì đáng giá, vậy nên chỉ đành dành ra chút công sức của mình mà đền đáp người ta. Nhớ lại bữa ăn tối qua ta không khỏi bật cười. Suy nghĩ một chút, có khi món quà đáp lễ này của ta còn rất được hoan nghênh ấy chứ.

Yến Nhi cùng ta dăm ba ngày lại xuống núi mua một ít thức ăn dự trữ, hiện tại vẫn còn kha khá. Ta tiện tay ra vườn bắt lấy một con gà, không màng nó kêu la giãy giụa đáng thương thế nào, thiết huyết vô tình cầm một con dao lớn xử lí gọn ghẽ nó. Ở ngoài đời, ta là một cô nương yếu đuối, nhưng chỉ cần vào bếp, ta liền hóa thân thành đao phủ, gà heo chó không loài nào gặp ta mà không run sợ. Điều này cũng khiến cho ta cảm thấy khá tự hào, đồng thời có đôi chút bi ai.

Tốn đôi ba phen công phu, một lẵng thức ăn cuối cùng cũng được ta mang ra khỏi phòng bếp, chưa kịp bước vào phòng khách, đoạn trò chuyện giữa Yến Nhi cùng A Tam suýt chút nữa khiến ta đánh rơi luôn cả giỏ thức ăn.

- A Tam tiểu ca, người nói tiểu thư nhà ta tối hôm qua ở lại nhà chủ tớ hai người sao?

- Đúng vậy, không những ở lại, nàng ta còn tắm ở đó, lại còn ăn cơm cùng chúng ta nữa.

- Vậy… vậy sao? Vậy… vậy công tử của người có ngủ cùng người không? Có nhường phòng lại cho tiểu thư của ta không?

- Không có, tối hôm qua A Tam ở phòng của A Tam, công tử không có sang.

- Hả? Không sang sao? A Tam tiểu ca, ta hỏi lại, nhà người chỉ có hai phòng ngủ thôi sao?

- Đúng vậy, A Tam không có nói sai mà, công tử một phòng, A Tam một phòng.

- Vậy… vậy hôm qua không có ai ngủ cùng A Tam.

- Có, có Tiểu Hoàng ngủ cùng A Tam.

- Còn tiểu thư của Yến Nhi, nàng ở đâu?

- Hà cô nương sao? Cô ấy đương nhiên là ở cùng công tử của ta.

- Cái gì? Ở cùng công tử của ca?

- Đúng a. Ở suốt đêm, tới sáng còn lưu luyến không muốn rời nữa kia.

- Cái gì mà lưu luyến không muốn rời? A Tam tiểu ca, ngươi nhất định phải nói ra, công tử của ca là người như thế nào? Hắn có gia thất chưa? Có đính ước cùng ai chưa? Có yêu thương cô nương nào chưa?

- Cái… cái này…

Ta thật không dám nghe tiếp liền tông cửa xông vào, lúc ta tái mặt đi tới thì nhìn thấy Yến Nhi đang hùng hổ xông đến nắm lấy vạt áo người ta. A Tam lúc này đã bị doa cho sợ hãi đến nỗi trượt khỏi ghế ngồi bệt xuống sàn nhà. Ta bất mãn nhíu mày liếc nhìn Yến Nhi ý tứ trách cứ nàng, như thế nào lại dọa cho A Tam sợ hãi thế kia.

A Tam nhìn thấy ta như vớ được cọng rơm cứu mạng, lật đật đứng dậy thoát khỏi ma chưởng của Yến Nhi, chạy nhanh đến trước mặt ta.

- Hà… Hà cô nương, cuối cùng cô cũng đi ra, may quá, ta… ta thật sợ hãi…

- A Tam đừng sợ, Yến Nhi không có ý xấu, nàng chỉ muốn cùng ngươi đùa.

Ta mỉm cười trấn an A Tam, đồng thồi liếc nhìn Yến Nhi cảnh cáo. Nhận rõ ý tứ của ta, Yến Nhi cũng thôi không hùng hổ nữa, cười cười đến bên xin lỗi A Tam.

A Tam không nói gì, chỉ gật đầu với nàng, trong mắt vẫn còn thoáng lên vài nét sợ hãi. Ta nhìn hắn mà buồn cười trong bụng. Đường đường một nam nhân vai năm tấc rộng lại đi sợ hãi một tiểu nữ nhi, thật không thể nào tưởng tượng được. Ta giao cho A Tam lẵng thức ăn, đeo lên trên hông nó cây dù lúc sáng Tần Tử Xuyên đưa cho ta, dặn dò vài câu rồi cùng Yến Nhi tiễn hắn rời khỏi.

Trong làn tuyết trắng, bóng dáng A Tam vẫn còn chưa biến mất, ta đã cảm nhận được một cái nhìn lành lạnh từ phía sau truyền tới. Cười khổ quay đầu, trước mặt ta là Yến Nhi hiện tại đang đứng chống tay nhìn ta, gương mặt vì kiềm chế tức giận mà đỏ ửng. Nàng thở phì phì bằng lỗ mũi, ánh mắt nhìn chăm chăm ta ý muốn chất vấn chuyện lúc nãy. Yến Nhi lúc này không khác gì gà mẹ chăm con, mẫu thân nổi đóa khi con gái đi chơi cả đêm không về. Ta thở dài trong bụng, giải thích rất là mỏi miệng cùng tốn nước bọt, ta thật sự không thích, không hề thích….
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Chương 12
- Ta nói rồi mà Yến Nhi, ta cùng Tần công tử thật không có gì.

Ta cười khổ hướng Yến Nhi trả lời. Vấn đề này hai chúng ta đã nói được gần một tháng, mặc cho ta giải thích bao nhiêu lần, tốn hết không biết bao nhiêu nước bọt, Yến Nhi vẫn nhất nhất bám theo suy tưởng của riêng mình.

- Không có gì? Thật không có gì sao? Em không tin đâu. Nửa tháng rồi đó tiểu thư. Ngày nào cũng như ngày nấy, không A Tam sang bên này mang theo qua từ Tần công tử thì cũng là tiểu thư nấu thức ăn mang sang bên ấy, lại còn không cho em đi theo. Qua qua lại lại, lén lén lút lút, nói hai người không có gì với nhau em có chết cũng không tin.

Yến Nhi trợn tròn mắt nhìn ta, cô bé vừa nói vừa xoay vòng vòng bên người ta như muốn tìm ra được một chút manh mối nào đó. Ta không trả lời nàng, tay chống cằm hướng ra ngoài nhìn gió tuyết mà mỉm cười suy nghĩ vu vơ. Trời đang chuyển mùa, lòng ta cũng đang chuyển mùa.

- Tiểu thư, nam nữ có tình với nhau thì có gì phải giấu chứ. Tiểu thư, nói cho em đi, rốt cuộc Tần công tử kia là người như thế nào? Y có đàng hoàng không? Có thật tâm với tiểu thư không? Tiểu thư, chung thân là đại sự cả đời, người không được tùy tiện, phải cân nhắc thật cẩn thận. Em đã hứa cùng phu nhân và lão gia phải tận lực lo lắng cho người. Không được, em lo lắm, tại sao lại giấu em cơ chứ, em đi viết thư cho lão gia.

Yến Nhi nói một hồi rồi xoay người nhanh chóng rời đi. Ta giật mình cười khổ nắm lấy áo nàng kéo lại, không khỏi mệt mỏi xoa xoa trán, gửi thư cho phụ thân ta? Nha đầu Yến Nhi này muốn cha già của ta bỏ bê hết sự vụ mà phi ngựa chạy đến đây sao? Ta tức cười nhìn Yến Nhi.

- Được, ngày mai cho phép em cùng ta mang cơm sang bên ấy.

Nói xong, mặc cho Yến Nhi hò reo, ta mỉm cười cất bước vào phòng, sau đó khóa chặt cửa lại. Ta đến bên chiếc tủ gỗ kê bên cạnh giường, từ ngăn thứ hai cẩn thận lấy ra một xấp vải trắng, nhẹ nhàng vuốt ve nó.

Nương từng tặng cho ta và Lệ Dung mỗi người một xấp vải, của Lệ Dung màu vàng, của ta màu trắng, mỗi tấm vải đều là mồ hôi công sức của người bỏ ra mà dệt nên, đều là có một không hai trên thiên hạ.

Nương dệt được tổng cộng bốn tấm, hai tấm đã dùng để may áo cho phụ thân cùng đệ đệ Lâm Chi, hai tấm còn lại giao cho Lệ Dung cùng ta, để hai chúng ta sau này dùng nó, may một bộ xiêm y thật đẹp cho người mà mình thương yêu.

- Gọi là tín vật định tình sao?

Ta mấp máy môi thì thầm, vẩn vơ nhớ đến khung cảnh lúc ta cùng Tần Tử Xuyên hai ngươi dạo bước dưới mưa tuyết lạnh lẽo mùa đông.

Hôm ấy tuyết rơi không nhiều, không có sự âm u lạnh giá của mùa đông nữa mà chỉ còn lại sự nên thơ của tuyết trắng, Tần Tử Xuyên bèn mời ta theo hắn đến một nơi để thưởng trà. Cách không xa nhà hắn lắm có một hồ nước đã đóng băng, giữa hồ nước là một đình viện được xây dựng khá trang nhã. Ta thật không ngờ giữa núi rừng hoang sơ nơi đây lại có một khung cảnh xinh đẹp như thế này, khiến ta vô cùng thích thú.

Chúng ta không vào thẳng trong đình mà sải bước dạo quanh hồ. Tần Tử Xuyên vừa đi vừa ngâm một bài thơ nào đấy, ta đi bên cạnh hắn im lặng lắng nghe. Dù đang đi giữa trời tuyết rơi vẫn thấy tâm hồn ấm áp vô cùng.

Ta vừa chậm rãi bước đi vừa nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Thiên nhiên biến thành một màu trắng tinh thuần xinh đẹp, chậm rãi, lẳng lặng, yên ả, thanh bình. Đang mải mê nhìn ngắm, ta bỗng cảm thấy chân giẫm phải một thứ gì đó trơn trượt, trọng tâm thân thể liền mất đà mà lao người về phía trước. Mắt thấy gương mặt của mình sắp đập vào nền tuyết lạnh mà không thể làm gì hơn, ta chỉ đành đau khổ nhắm thật chặt mắt lại.

- Hà cô nương!

Ta nghe thấy tiếng hô lo lắng của Tần Tử Xuyên vang lên, sau đó là eo mình được một vòng tay đỡ lấy. Trong khoảnh khắc, cả thân người ta đã nép gọn vào trong lòng hắn. Hít sâu một mùi hương thanh nhã vào mũi, cảm nhận tiếng tim đập mạnh từ lồng ngực to lớn bên cạnh, ta đỏ mặt cúi đầu lắp bắp.

- Cám ơn Tần công tử.

Đây là lần đầu tiên ta gần gũi nam nhân đến như vậy. Như thế nào nhỉ? Có chút xấu hổ. Cũng có chút mới mẻ thú vị. Tần Tử Xuyên lúng túng đỡ ta đứng thẳng người, sau đó run run rút lại đôi tay. Ta ngước lên nhìn hắn, hắn liền vội vã quay mặt đi nơi khác. Mới vừa rồi hắn dường như đỏ mặt. Hắn xấu hổ sao?

Ta mím môi cố gắng nín cười, đi đến bên bờ sông đã đóng băng. Sông đóng băng thật dày, người trên bờ có thể soi vào đó cả hình dáng của mình. Ta cúi đầu xuống ngắm nhìn mình trong đó, lặng lẽ đánh giá. Đối mặt với ta là một khuôn mặt xấu xí đáng sợ, trẻ con thấy là khóc, ngay cả hoàng đế gặp phải cũng liền nhanh chóng tránh xa. Có người nào dám yêu ta sao? Yêu một quái vật, dám sao?

Trong lúc ta đang suy nghĩ miên man, dưới mặt băng đã xuất hiện thêm một bóng dáng đứng bên cạnh ta. Thân ảnh đó cũng giống như ta, cúi mình nhìn xuống bên dưới. Dáng người thon dài, thân mặc một bộ quần áo trắng tinh khôi.

Tần Tử Xuyên thật đẹp. Ngay cả khi soi bóng qua mặt hồ, hắn cũng không khác gì thần tiên. Ta bỗng nhiên muốn chế nhạo chính mình. Ta là con quỷ nhỏ lạc giữa hồng trần, mang theo bên mình một khối đơn phương. Hắn là thần tiên cao cao tại thượng, hắn sẽ chịu hạ thấp mình mà yêu ta sao?

Hắn là thần tiên trên trời… thần tiên trên trời…

Thân ảnh trước mắt ta dần dần mờ ảo nhạt nhòa. Trên mặt hồ lạnh căm bỗng nhiên có một giọt nước ấm đọng lại trên đó, long lanh như ngọc.

Soi dưới mặt hồ băng trong suốt, một bóng dáng màu trắng từ từ vươn tay ôm lấy bóng dáng nhỏ bé bên cạnh, sau đó bế xốc lên, cúi đầu nhìn người trong tay mà mỉm cười dịu dàng.

- Lúc nãy bất cẩn té nên đau sao? Không sao, ta mang nàng đến bên kia nghỉ một lúc, vừa uống trà vừa ngắm tuyết rơi.

Cứ thế, Tần Tử Xuyên bế thốc ta lên chậm rãi đi vào trong viện, mặc cho ta tròn mắt ngẩn ngơ trong lòng hắn. Từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài trên má, ta vùi đầu vào ngực hắn, muốn che đi nước mắt đang lã chã tuôn ra. Hôm nay ta rốt cuộc bị làm sao? Ta không phải một cô gái hay rơi nước mắt. Suốt gần hai mươi năm sống trên đời ta còn chưa khóc tới năm lần, đếm không đủ một bàn tay, vậy mà tại sao mỗi lần đối diện với hắn, ta chỉ muốn trút hết tâm sự rồi khóc òa lên, tại sao?

Lồng ngực của Tử Xuyên rất ấm, mùi hương trên người hắn cũng rất dễ chịu, ta đột nhiên nhớ tới mùi hương trong thùng nước tắm hôm ấy, lúc ta cùng hắn lần đầu tiên gặp nhau. Ta bỗng nhiên có ý nghĩ, ta không chỉ muốn uống trà do tự tay hắn pha, ta còn muốn được tắm nước tắm do chính bản thân hắn chuẩn bị, không phải một ngày, mà là cả đời. Ta muốn là cả một đời.

Ta bất giác vươn tay nắm chặt vạt áo của hắn, nép sâu vào lòng hắn, mãi mãi không muốn buông tay.



Mùa đông trên Nam Vân Sơn tuyết rơi trắng xóa khắp một miền. Ở nơi lưng chừng núi, giữa một hồ nước đã đóng băng lạnh căm, bên dưới một mái đình cổ xưa, Tần Tử Xuyên ôm lấy Hà My Thiền ngồi bên cạnh bếp lò đang tí tách cháy, ngẩng đầu mỉm cười ngắm tuyết trắng bay bay. Mặc cho thời gian trôi đi, mặc cho tuyết bên ngoài rơi mãi rơi mãi, bỏ quên ấm trà cô độc một mình trên bàn đá, hai người cứ như thế nép vào nhau cho đến tận cuối ngày.
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Chương 13
Tuyết trên Nam Vân Sơn rốt cuộc cũng ngừng rơi, bộ quần áo ta may cho Tử Xuyên cũng dần hoàn thành. Tuyết trên Nam Vân Sơn rơi rất dày, mùa đông nơi đây cũng rất dài, chiếm hết phân nửa thời gian của năm, khi trời đã vào cuối xuân, tuyết ở nơi đây mới chính thức ngừng rơi.

Ta vuốt ve chiếc áo trắng tinh khôi trước mặt, sau đó cẩn thận gấp nó lại rồi cất vào tủ. Có lẽ hôm nay ta lại phải xuống thị trấn dưới núi một phen, còn thiếu một vài thứ là chiếc áo sẽ được may xong. Ta vội vã thay xiêm y rồi chạy ra khỏi phòng thúc giục Yến Nhi.

Yến Nhi thức rất sớm, nhà cửa đã sớm được nàng quét dọn sạch sẽ, ta tìm mãi mới nhìn thấy nàng đang đứng ở ngoài sân vườn, vừa giặt quần áo vừa hát đôi ba câu hát lứa đôi.

- Mùa xuân không những tràn đầy đất trời mà còn tràn đầy trái tim Yến Nhi. Con gái lớn thường hoài xuân, không sai, không sai.

Ta cười ha hả nháy mắt với Yến Nhi. Từ lúc ta mang nàng sang nhà Tần Tử Xuyên, ngày nào nàng cũng xung phong giúp ta mang cơm sang đó. Tần Tử Xuyên có lần nói cùng ta, Yến Nhi mỗi lần sang nhà chàng chơi là một lần mang A Tam đi dạo bên ngoài gần mấy canh giờ. Nha đầu này không có vấn đề mới là chuyện lạ.

Nghe thấy ta trêu đùa, tiểu nha đầu Yến Nhi liền đỏ mặt giậm chân hướng ta phân bua.

- Hoài xuân gì chứ, chính người mới có, tiểu thư đừng chọc ghẹo em.

Ta cười dài chạy ra giúp Yến Nhi giặt nốt số quần áo còn lại, không thèm tiếp tục tranh cãi cùng nàng. Yến nhi rất dễ xấu hổ, nếu làm nàng nổi đóa, ta sẽ thành bia cho nàng trút giận, khi đó ta thật không biết tìm nơi nào để trốn.

Xong xuôi công việc, ta mang theo giỏ cùng Yến Nhi và Tiểu Hoàng vừa thưởng thức khung cảnh mùa xuân, vừa sải bước đi xuống núi.

Thị trấn bên dưới chân núi không lớn. Vốn dĩ người ở Nam Vân Sơn không nhiều, thị trấn ở nơi này cũng không thể so sánh với những nơi có đông đúc người ở. Nhưng những nhu yếu phẩm vẫn có thể tạm gọi là đầy đủ, hơn nữa lại khá tập trung, tốn không mấy công phu tìm kiếm, ta đã có thể mua những thứ mình cần.

Người dân ở nơi đây đã khá quen thuộc với hai người chúng ta. Mùa đông rãnh rỗi không việc gì làm, ta thường hay trổ tay nghề thêu này nọ lên khăn tay, những cái đẹp nhất ta dành tặng cho A Tam cùng Tử Xuyên, phần còn lại mang xuống thị trấn bán lấy tiền tiêu xài. Đôi lúc khác lại cùng Tử Xuyên xuống núi khám bệnh cho mọi người, mãi cũng thành quen thuộc với dân cư nơi đây.

Vốn lúc đầu ta không ngờ tới Tử Xuyên lại là thầy thuốc, cho đến một lần nọ cùng chàng xuống núi khám bệnh, ta mới phát hiện nguyên lai nghề nghiệp của chàng là đại phu, hơn nữa còn là Vân Nam thần y lừng lẫy khắp giang hồ.

Lúc biết được điều ấy, ta tròn mắt nhìn chàng cả ngày, chàng chỉ cười, với tay bẹo bẹo lấy má ta.

- Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn mãi sẽ biến thành người lé, bệnh lé ta không chữa được đâu.

Ta cười cười nhìn chàng, mặc cho bàn tay chàng vẫn không tha cho hai bên má của ta, thoáng suy nghĩ.

- Vậy, chàng hẵng biết được ta… mặt của ta…

- Nàng trúng độc. Độc này là lúc mẫu thân nàng đang mang thai nàng mà trúng phải. Có thể trị.

- Có thể trị sao?

Ta hít một hơi sâu ngẩng đầu nhìn thẳng Tử Xuyên, không tin tưởng vào những gì mà mình vừa nghe thấy. Độc của ta có thể trị sao? Vậy mặt của ta không phải cũng sẽ được chữa khỏi sao? Tâm bệnh của ta rốt cuộc cũng có thuốc giải sao? Ta lắp bắp trong vui mừng.

- Giải bằng cách nào?

Tử Xuyên cười cười lắc đầu, cầm lấy ấm trà nóng rót một chén rồi đặt lên tay ta, ý bảo ta uống. Ta đón lấy chén trà, đưa lên miệng nhưng không lòng dạ nào uống được, ánh mắt vẫn thủy chung nhìn thẳng Tử Xuyên mà nài nỉ. Tử Xuyên thấy biểu hiện của ta như vậy không khỏi phì cười, nhoài người tới hôn nhẹ lên trán ta. Khi môi chàng rời khỏi gương mặt của ta, ta nghe rõ từng lời chàng thì thầm cùng ta, từng lời từng lời đi vào tim ta, khiến cho ta càm thấy một trận nôn nao trong cõi lòng.

- Nàng khờ. Từ ngày đầu tiên gặp nhau ta đã bắt tay chữa trị cho nàng rồi. Trà.

Trà? Ta cúi đầu nhìn xuống chén trà trong tay. Nhớ lại mỗi lần ta sang nhà Tử Xuyên là mỗi lần chàng tự tay pha trà cho ta. Nhớ lại mỗi lần A Tam mang sang cho ta một gói trà do chính chàng chuẩn bị, còn luôn miệng nhắc ta phải uống mỗi ngày. Là để giúp ta giải độc? Yến Nhi thường nói dạo này những vệt vằn vện trên mặt ta đã nhạt bớt. Ta cứ tưởng là do khí trời, không ngờ…

Ta run run hé môi uống cạn chén trà trong tay, từ từ cảm nhận vị trà dần dần lan tỏa trong cơ thể, cảm nhận tình cảm của Tử Xuyên, chỉ thấy cõi lòng hạnh phúc hơn bao giờ hết.

* * *

Lúc ta cùng Yến Nhi trở về trời đã gần chiều. Chúng ta vội vã đi thật nhanh, không dám nán lại lâu, trên núi rất nguy hiểm, nhất là vào buổi tối. Trong lúc ta đang lao như bay về phía trước bỗng thấy áo của mình bị giật ngược lại phía sau. Nhíu mày quay lại thì thấy Yến Nhi đang nhìn đăm đăm về phía bụi rậm.

- Tiểu thư, em nghe hình như có tiếng gì đó ở phía bên kia.

- Sao cơ?

Ta nheo mắt nhìn về phía Yến Nhi đang chỉ tới. Giữa đám cỏ khô đen xen lẫn vài đám tuyết chưa tan là một vết đỏ thẫm cùng một cánh tay người vươn ra ngoài. Ta giật mình nắm lấy Yến Nhi lui ra sau một bước. Lòng thầm loạn chuyển không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Thổ phỉ? Sói? Thần kinh ta thoắt một cái được đề lên mức độ cảnh giác cao nhất. Ta xoay đầu quan sát xung quanh, tay nắm chặt Yến Nhi, chuẩn bị chạy ngay tức khắc khi có vấn đề gì xảy ra.

Tiểu Hoàng đã nhận thấy có điều khác thường, đứng tại chỗ sủa vài tiếng, cái mũi đen tròn ướt át liên tục động đậy ngửi ngửi. Sau một hồi không thấy chuyện gì xảy ra, Tiểu Hoàng bèn lò dò đi đến bên ấy xem xét. Há miệng ngoạm lấy tay áo người đó kéo ra khỏi bụi rậm. Khi bóng dáng người được Tiểu Hoàng từ từ kéo ra, ta không khỏi kinh ngạc lấy tay che miệng.

Gương mặt yêu mị lúc này trắng bệch, trên môi còn đọng lại một tia máu màu đỏ thẫm, người này là một người ta rất quen. Dù có chết ta cũng không thể quên được gương mặt đó, gương mặt của kẻ đã hạ lệnh đày ta đến nơi này, chính là hoàng đế đáng ghét – Lãnh Ngạo Thiên.

Nhìn thấy gương mặt ấy lòng ta không khỏi chùng xuống. Tại sao hoàng đế lại ở đây? Kinh thành đã xảy ra chuyện gì mà ta không hay biết sao?

Ta thả tay Yến Nhi ra, cùng nàng cất bước đi đến nơi Lãnh Ngạo Thiên đang nằm, tay đặt trước mũi hắn dò xét. Hắn chưa chết, nhưng hơi thở yếu ớt giống như có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Nhìn hắn ta không khỏi nhíu mày suy nghĩ. Nên cứu hay không nên cứu? Nói thật lòng, ta chỉ muốn vất hắn tại đây cho sói ăn. Nhưng nghĩ đến phụ thân còn đang đứng giữa bầy lang sói trong triều, nhớ đến nương, còn có… Lệ Dung…

Cắn răng quyết định, ta xốc Lãnh Ngạo Thiên lên cho hắn tựa lên một bên vai mình, cùng Yến Nhi nặng nề mang theo hắn đến nhà thầy thuốc duy nhất ở Nam Vân Sơn này, Tần Tử Xuyên.

- Lãnh Ngạo Thiên, Hà My Thiền ta đây không phải là đang cứu ngươi, ta làm vậy là vì phụ thân ta. Còn nợ nần giữa hai chúng ta, sẽ có ngày Hà My Thiền ta tính toán với ngươi sau.

Giữa đường núi gập ghềnh, ta cứ thế cùng Yến Nhi mang theo hoàng đế, vừa nghiến răng vừa lầm bầm trong miệng, một đường đi thẳng đến nhà Tử Xuyên.
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Chương 14
Tử Xuyên khi nhìn thấy ta mang theo Lãnh Ngạo Thiên đứng trước cửa nhà thì ngạc nhiên vô cùng. Chàng không hỏi nhiều, vươn tay giúp ta đỡ lấy hoàng đế đưa vào nhà, sau khi rót cho ta một chén trà xong liền đi đến bắt mạch cho Lãnh Ngạo Thiên.

Yến Nhi biết có lẽ tối nay ta cùng nàng sẽ không thể về nhà, bèn mang theo A Tam vào bếp làm cơm tối, chừa lại ba người ta, Tử Xuyên cùng Lãnh Ngạo Thiên trong phòng.

Ta mỉm cười ngắm Tử Xuyên trổ tài làm thầy thuốc. Bên cạnh Tử Xuyên ta luôn cảm thấy trong lòng vô cùng vui vẻ. Dù chàng làm gì, chỉ cần có thể nhìn thấy chàng, ta đều cảm thấy yên lòng. Cho dù kẻ mà ta ghét nhất đang nằm trước mặt cũng không thể làm ta bận tâm đến.

Ta nhìn Lãnh Ngạo Thiên nằm trên giường, bĩu môi lầm bầm.

- Trước mặt Tử Xuyên, người chỉ là hạt cát

Tử Xuyên nghe thấy, bất đắc dĩ quay lại nhìn ta cười khổ.

- Hắn có thù với nàng sao?

- Không đội trời chung.

Ta nhíu mày trầm trọng gật đầu. Tử Xuyên nghe thấy thì bật cười, tay chỉ vào Lãnh Ngạo Thiên đang nằm trên giường.

- Cần ta độc chết hắn giúp nàng hả giận không?

Nhìn Tử Xuyên, ta bĩu môi lắc đầu.

- Không cần, hắn không thể chết. Chàng biết đó là ai không? Hắn là hoàng đế.

Tử Xuyên cười cười đi đến bên cạnh ta, vươn đôi tay thon dài yêu thương xoa đầu ta.

- Ta biết.

- Cái gì?

Ta không tin tưởng vào lỗ tai của mình, giật mình ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tần Tử Xuyên, hi vọng tìm thấy vài ý nghĩ trêu đùa trên gương mặt của chàng. Chỉ thấy Tử Xuyên dịu dàng cười với ta. Chàng sải bước đi đến bên một tủ nhỏ trong phòng, lấy ra từ đó một bộ ngân châm, vừa châm cứu cho Lãnh Ngạo Thiên đang nằm trên giường vừa nhẹ giọng kể.

- Lãnh Ngạo Thiên từ khi còn là thái tử đã mang trong mình kỳ độc. Loại độc này hắn mắc phải từ nhỏ, hơn nữa còn là trúng độc lâu dài. Trước khi lên ngôi, hắn đã được Nhiếp tướng quân mang đến đây cho ta chữa trị một thời gian. Kỳ độc này rất khó chữa, không phải một hai ngày là có thể trị dứt. Mỗi năm vào khoảng thời gian này, hắn đều phải đến đây để cho ta châm cứu cùng phối thuốc. Chuyện này trở thành một trong những bí mật của hoàng đế. Mỗi lần hắn đến đây đều có Nhiếp tướng đi cùng, không hiểu sao lần này chỉ có một mình, lại còn bị phát tác độc tính mà ngất xĩu giữa đường như thế.

- Nhiếp tướng?

Lòng ta khẽ giật thót. Hắn cũng cùng đến đây ư? Vậy hắn ở đâu? Hoàng đế một mình ngất xĩu giữa đường, có khi nào hắn cũng xảy ra chuyện? Ta đang lo lắng trong lòng thì nhìn thấy lông mày Lãnh Ngạo Thiên khẽ giật. Hắn tỉnh? Ta vội chạy đến bên cạnh, cố gắng kềm chế ý muốn lay tỉnh hắn, nhìn chằm chằm vào kẻ đang nằm trên giường, cõi lòng dâng lên một cỗ ý vị phức tạp.

Một lúc lâu sau khi Tử Xuyên hoàn thành châm cứu, Lãnh Ngạo Thiên cuối cùng cũng động. Hắn từ từ mở đôi mắt hoa đào ra quan sát cảnh vật xung quanh. Nhìn thấy Tử Xuyên bên cạnh, Lãnh Ngạo Thiên khẽ thở hắt một hơi nhẹ nhõm, một lúc sau hắn mới chú ý thấy còn có ta ở gần đó, bèn nhoẻn miệng hướng ta cười cười.

Lãnh Ngạo Phong nếu là soái ca thì Lãnh Ngạo Thiên chính là yêu nghiệt. Ngay cả khi trúng độc nằm một chỗ hắn vẫn mị hoặc người khác đến nỗi không thể nào chống đỡ được. Nếu là cô gái khác, chắc chắn đã ngay lập tức sà vào lòng hắn. Rất tiếc, đối mặt cùng hắn là ta, ngoại trừ chán ghét ra, ta đối với hắn hoàn toàn không có ý nghĩ gì khác.

- Nhiếp Viễn Phi không đi cùng người sao, hoàng thượng?

- Hà tiểu thư, trẫm cứ nghĩ rằng nàng rất hận Nhiếp tướng quân.

Lãnh Ngạo Thiên chớp mắt cười với ta, đôi mắt hoa đào đen láy nhìn thẳng như muốn hỏi ta “Ngươi hận hắn, còn hỏi thăm tung tích của hắn làm chi?”

Phải, ta hận hắn. Hận hắn bỏ rơi mẫu thân ta, hận hắn bỏ rơi ta. Nhưng ta cũng quan tâm tới hắn. Vì hắn là cha ta. Ta nắm chặt tay, trừng mắt nhìn thẳng kẻ đang nằm trước mặt, không kiên nhẫn nghiến răng.

- Ta hỏi, Nhiếp Viễn Phi đang ở đâu?

Lãnh Ngạo Thiên nhíu mày nhìn ta, đáy mắt lóe lên vài tia bất mãn. Đang lúc ta gần như muốn lao tới bóp lấy cổ hắn, một bóng dáng màu trắng đã chắn trước mặt ta, bàn tay to lớn ôm ta vào lòng, giọng nói lo lắng kèm theo trách cứ.

- Ngạo Thiên, ngươi nói cho nàng biết đi, nếu không nàng sẽ không thể kềm chế cảm xúc được.

Lãnh Ngạo Thiên trợn tròn mắt nhìn hai ta, gương mặt đầy vẻ khó tin. Sau đó hắn liền nhắm mắt nằm vật ra, uể oải nói.

- Nhiếp tướng đang cần đánh lạc hướng vài kẻ nhiều chuyện. Xong việc hắn sẽ nhanh chóng đến đây gặp mặt chúng ta.

Nói đến đây, Lãnh Ngạo Thiên chợt mở mắt liếc nhìn ta, không mặn không nhạt buông thêm một câu.

- Hắn luôn trông mong được gặp mặt ngươi. Đừng nên hận hắn.

Ta chợt thấy lòng mình thắt lại. Hắn muốn gặp ta? Không phải hắn không muốn đối mặt với ta sao? Hắn muốn gặp ta. Nhiếp Viễn Phi muốn gặp ta. Phụ thân ta muốn gặp ta. Vậy, tại sao trước đây hắn lại luôn lạnh nhạt với ta? Tại sao phải tỏ ra tuyệt tình với ta?

Tử Xuyên ôm lấy ta, cẩn thận dìu ta bước ra khỏi phòng, bỏ lại Lãnh Ngạo Thiên một mình trong ấy. Hai chúng ta cùng ngồi trước hiên nhà, mắt dõi lên những ngôi sao trên trời. Lòng của ta hiện giờ rối bời, không còn tâm trạng nào để ngắm trăng sao, chỉ cố gắng nép vào trong lòng Tử Xuyên, cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ cơ thể chàng.

- Ta không biết nàng cùng Nhiếp tướng quân có quan hệ gì, cũng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, có điều ta muốn kể cho nàng nghe một câu chuyện. My Thiền, nàng muốn nghe không?

Ta tựa vào lòng Tử Xuyên, khẽ gật đầu, im lặng lắng nghe chàng dịu dàng thì thầm bên tai.

- Khi ta còn nhỏ, trên Nam Vân Sơn chỉ có ta, A Tam cùng sư phụ sinh sống. Lúc đó ta khoảng sáu tuổi. Một hôm ở lưng chừng núi này lại xuất hiện thêm một gia đình nhỏ, họ xây một căn nhà ở phía Đông, sinh sống hạnh phúc ở đó. Ta cùng A Tam vẫn thường hay đi đến nơi đó chơi. Hai vợ chồng đó cũng thường hay đến đây bái phỏng sư phụ ta. Ấn tượng với ta nhất chính là phụ nhân đó. Nàng rất đẹp, rất giỏi võ công, thẳng thắn hào sảng không hề thua kém nam nhân của nàng. Họ ở đây gần hai năm, thưởng thụ cuộc sống an nhàn ở Nam Vân Sơn. Đến một ngày, vị phụ nhân đó nói với ta rằng nàng đã mang thai. Lúc nhìn vào bụng mình, nàng đã cười rất tươi. Ta nghĩ đó là nụ cười hạnh phúc nhất đời của nàng. Sau đó, họ liền rời khỏi nơi này.

- Rất lâu rất lâu sau đó, khi sư phụ ta đã mất, ta gặp lại nam nhân đó, chỉ là không nhìn thấy phụ nhân kia đâu nữa. Nam nhân trước mặt ta trông già đi rất nhiều. Y không còn hay cười như lúc trước, cũng không hề nhắc một câu nào về thê tử trước đây của mình.

- My Thiền, nàng biết không? Nam nhân đó tên là Nhiếp Viễn Phi, phụ nhân đó tên là Nhạc Tiểu My. Biệt viện nàng đang ở chính là nơi mà xưa kia họ từng sinh sống.

Ta bỗng cảm thấy lòng mình như bị một dao chém đứt. Nghẹn ngào nơi cổ không thể thốt thành lời, hốc mắt nóng hổi lúc này đã nhạt nhòa nước. Nhạc Tiểu My, nàng là mẫu thân thân sinh của ta.

- Mỗi năm khi đưa Lãnh Ngạo Thiên đến đây chữa trị, Nhiếp tướng quân đều đến căn nhà đó tự tay quét dọn từng vật dụng trong nhà. Cho dù không còn ở đó, y cũng không cho phép bất cứ ai được động đến chúng. Mỗi lần trở về kinh thành, Nhiếp tướng quân đều nhờ vả ta giúp y trông nom nơi đó. Vật dụng trong ngôi nhà ấy đều do A Tam cùng ta cách mười ngày lại đến dọn dẹp một lần.

- Lần đầu tiên gặp nàng, khi nghe nàng nói bản thân sinh sống ở ngôi nhà ấy, ta đã ngạc nhiên vô cùng. Sau đó khoảng mấy ngày thì ta nhận được một bức thư từ Nhiếp tướng quân, hi vọng ta sẽ thay y chăm sóc cho nàng. Hắn vẫn luôn lo lắng cho nàng.

Ta vùi đầu vào lòng Tử Xuyên mà khóc. Tại sao trước mặt ta thì lạnh nhạt, sau lưng lại quan tâm ta đến thế. Người đó đối với ta rốt cuộc là yêu hay hận? Ta đối với hắn phải là hận hay yêu? Ta không hiểu, tại sao cư xử với ta lại lạnh nhạt như vậy. Khi đối mặt với hắn, khi nhìn thấy hắn từ miệng Lệ Dung biết được ta là con hắn, ta mong muốn hắn gọi ta một tiếng “hài nhi” biết bao nhiêu. Ta chỉ cần một câu nói quan tâm, ta chỉ cần một ánh mắt ấm áp, ta đâu cần gì hơn, tại sao…

Cho đến khi ta đã hoàn toàn thất vọng, hoàn toàn bỏ cuộc, ông trời lại cho ta biết được một câu chuyện sau lưng đó, khiến cho ta hạnh phúc, vui mừng, cùng xót xa…
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Chương 15
Mấy ngày sau đó, ta như kẻ ngốc liên tục ngồi ngẩn người trước nhà Tử Xuyên. Lãnh Ngạo Thiên đã có thể xuống giường tung tăng đi lại. Hắn suốt ngày lôi kéo Tử Xuyên bồi cùng hắn đi dạo thưởng quan uống rượu này nọ. Tử Xuyên chỉ cười cười từ chối hắn, cả ngày cùng ngồi trước hiên nhà bên cạnh ta, khiến cho Lãnh Ngạo Thiên càng xem ta như kẻ thù.

Đến ngày thứ sáu, vừa đúng lúc Tử Xuyên vào nhà pha trà, Lãnh Ngạo Thiên bèn đến dựa vào giàn thuốc phơi trước sân, mặt đối mặt cùng ta, ánh mắt không có tí gì tốt lành. Ta khó chịu trước cái nhìn chằm chằm của hắn, bèn nhíu mày mỉa mai.

- Hoàng thượng, người đây không phải là xem tiểu nữ thành tình địch đó chứ?

Lãnh Ngạo Thiên đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó liền nhanh chóng tươi cười gian xảo, hướng ta đá đôi lông nheo cong dài của hắn, cất lên một giọng eo éo khó nghe.

- Muội muội, ta chính là ganh tỵ với muội, đừng có suốt ngày tranh giành tình lang với ta chứ, ít nhất cũng phải chia cho ta mấy canh giờ để cùng Xuyên lang uống rượu ngắm hoa.

Khóe miệng ta khẽ giật vài cái. Ấn tượng của ta đối với Lãnh Ngạo Thiên luôn không tốt. Xưa vậy nay cũng vậy. Không cần biết hắn có ý giúp ta hay thực sự muốn đày ải ta, ta vẫn luôn không thích hắn.

- Nè, dù sao ta cũng là ân nhân của ngươi, không lẽ ngươi đối xử với ân nhân của mình như vậy sao?

Ta quay mặt đi chỗ khác, quyết tâm không thèm nhìn đến Lãnh Ngạo Thiên trước mặt. Cho dù biết hắn thật không đày ải ta thì như thế nào? So với Duyệt Lăng Vương, một chút khí khái nam nhi cũng không bằng, suốt ngày không lải nhải phàn nàn như đàn bà thì cũng rong ruổi uống rượu ngắm hoa. Nói chung, trong suy nghĩ của ta, hắn không phải là nam nhân tốt.

Lãnh Ngạo Thiên thấy ta không đếm xỉa tới hắn bèn thu lại vẻ cợt nhã, xòe cây quạt trong tay ra một cách tiêu sái, để ở trước ngực nhẹ nhàng phe phẩy. Tóc mai rủ dài hai bên má, theo từng cơn gió bay phất phơ trong nắng xuân, đẹp đến xuất trần.

- Hà My Thiền, đừng tiếp tục bày ra bộ dáng đó trước mặt trẫm. Ân oán nàng cùng người khác lừa gạt trẫm còn chưa có tính toán đâu. Sức chịu đựng của con người là có hạn. Trẫm tự thấy bản thân mình đã rất nhân nhượng nàng rồi đấy.

Lòng ta đột nhiên thắt lại, mồ hôi không biêt từ khi nào đã túa ra ướt đẫm áo, không khỏi lắp bắp kinh hãi.

- Biết… hoàng thượng… người biết gì?

Lãnh Ngạo Thiên chợt nghiêm mặt, từng bước tiến tới áp sát vào ta. Gương mặt yêu mị của hắn lúc này đã gần ta trong gang tấc. Không ngờ nam nhân này cũng có lúc tỏa ra uy áp áp bách người khác đến như vậy. Ta không khỏi hoảng sợ muốn lùi lại. Đây gọi là long uy sao?

- Hà My Thiền, ngươi biết vì sao trẫm lại ở đây không? Là vì bị hạ độc. Kinh nghiệm một lần bị độc hại có thể khiến trẫm không thể không đề phòng sao? Cho dù là mê hương trẫm cũng phải phòng! Đừng tưởng Linh Phân kia dùng mê hương thì có thể qua mắt được trẫm. Trẫm chỉ là mắt nhắm mắt mở cho các ngươi một con đường sống mà thôi. Thất trinh trước khi tiến cung, dám sử dụng mê hương với trẫm, lại còn lừa gạt hoàng đế giả mạo long thai. Hừ, bao nhiêu đó cũng đủ để Nhiếp gia cùng Hà gia chôn cùng các ngươi rồi.

- Trong mắt các ngươi trẫm là người như thế nào? Các ngươi nghĩ gì, tưởng rằng trẫm không biết sao? Hôn quân vô đạo, ăn trơi trác táng, tham tài tham sắc, đúng không?

Ánh mắt hồ li của Lãnh Ngạo Thiên nhìn thẳng vào đôi mắt của ta, khiến ta không tài nào đối mặt cùng hắn. Ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn như vậy. Có lẽ ngay cả phi tần trong cung, cả Lệ dung cũng chưa từng thấy hắn như thế. Rốt cuộc hắn là loại người gì? Đại trí giả ngu đần?

- Ta… đúng.

Ta nuốt nước miếng trả lời Lãnh Ngạo Thiên. Ta đúng đã từng nghĩ như thế, hơn nữa còn từng nhạo báng hắn, khinh miệt hắn. Ta lo lắng đợi chờ nhận lấy cơn tức giận từ Lãnh Ngạo Thiên, nhưng không, khi ta ngước nhìn hắn một lần nữa, chỉ thấy gương mặt hồ li đó đang mỉm cười nhìn ta.

Lãnh Ngạo Thiên buông tha ta ra, đứng thẳng người dậy, nhẹ thở dài một hơi như được giải thoát, sau đó lại cười to thoải mái, vừa phe phẩy chiếc quạt trong tay vừa sải bước đi ra khỏi vườn nhà.

- Ha ha thoải mái! Trút hết nỗi lòng cảm giác thật là thoải mái! Nhẹ lòng! Nhẹ lòng thật, ha ha.

Ta trừng mắt dõi theo bóng dáng Lãnh Ngạo Thiên, lòng không ngừng cảm khái. Người trong hoàng tộc không phải ai cũng đều có thể dễ dàng đoán được. Nhìn bóng dáng đang dần khuất của Lãnh Ngạo Thiên, ta không khỏi cảm thấy trong lòng dâng lên một hồi suy nghĩ phức tạp.

- My Thiền.

Ta giật mình xoay đầu, nhìn thấy Tử Xuyên đang từ trong nhà bước ra, tay mang theo một khay trà cùng một đĩa mứt trái cây. Chàng mỉm cười ngồi xuống bên cạnh ta, tay đưa vào miệng ta một quả mứt ngọt bùi.

- Mới vừa gây với Ngạo Thiên sao?

Ta ậm ừ gật đầu, nhận lấy chung trà từ tay Tử Xuyên.

- Tử Xuyên, chàng nói xem, rốt cuộc hoàng thượng là loại người gì?

- Là một kẻ lưu manh.

- Cái gì?

Ta trợn tròn mắt nhìn Tử Xuyên, không hề nghĩ đến câu trả lời của chàng lại là như thế. Hoàng thượng lưu manh sao? Nói câu này xong có khi nào sẽ bị chém đầu không? Ta theo bản năng đưa tay sờ vào cổ mình, mắt dáo dát nhìn quanh xem có bóng dáng của Lãnh Ngạo Thiên xung quanh đây không.

Tử Xuyên thấy bộ dạng sợ sệt của ta thì thoáng cười to vài tiếng, mắt xa xăm nhìn về phía xa.

- Sống ở trên đời chuyện phải đoán có rất nhiều. Nếu như phải tốn tinh lực để suy đoán người khác nghĩ gì làm gì, chi bằng để dành đó mà sống cuộc sống của riêng mình. Vui cùng đất trời, khoái hoạt sơn lâm.

Ta nhìn Tử Xuyên, nhìn lại chén trà trong tay mình, rồi lại nhìn Tử Xuyên, nhỏ giọng hỏi.

- Tử Xuyên, chàng sẽ mãi mãi ở nơi này, đúng không?

Tử Xuyên yên lặng nhìn ta, khóe môi cong cong phảng phất như mỉm cười, đôi mắt như sóng nước vỗ bờ dịu dàng trấn an ta. Chàng vươn tay ôn nhu vén lại những sợi tóc đang bay phất phơ của ta.

- Nếu nàng muốn ở nơi này mãi mãi, ta cũng sẽ ở lại cùng nàng mãi mãi.

Ta mỉm cười nhìn Tử Xuyên, lòng thấy ấm áp vô bờ. Ta vươn bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy bàn tay to lớn của chàng, lòng thầm nhủ cả cuộc đời này sẽ không bao giờ buông ra.



Hai ngày sau đó rốt cuộc phụ thân ta cũng đến nơi. Người lúc này không giống như khi trước đối diện với cả ngàn quân lính, hiện tại đang run run ôm chặt lấy ta là một người cha thực thụ, phụ thân thực sự của ta.

Phụ thân ôm chặt lấy ta, miệng không ngừng nói “Tốt, tốt”, đôi mắt già nua nhạt nhòa vài giọt lệ. Cả cuộc đời này phụ thân vẫn yêu nhất là mẫu thân ta. Nhưng người lại không thể bảo vệ mẫu thân, lại càng không thể nuôi dưỡng cốt nhục của hai người, đó chính là tiếc nuối lớn nhất trong đời phụ thân.

Vào đêm trước ngày xử án ta, Lãnh Ngạo Thiên sau khi nghe được thông tin cáo mật từ Lệ Dung liền triệu kiến phụ thân ta vào. Hai người cùng nhau bày mưu mang ta đến đây. Thứ nhất là để tránh khỏi sự trả thù của đại phu nhân – vợ cả của phụ thân. Thứ hai là giúp ta thoát tội mưu hại hoàng tử. Thứ ba, có lẽ là muốn giao ta cho Tử Xuyên.

Ngày gặp mặt hôm đó, ta cùng phụ thân lần đầu tiên ở cùng nhau trò chuyện suốt đêm, bồi cùng hai chúng ta còn có Tử Xuyên. Chàng vẫn như mọi khi, ngồi ở một bên nhẹ mỉm cười, dịu dàng pha trà cho ta thưởng thức.

Vào một buổi sáng đẹp trời, rốt cuộc Lãnh Ngạo Thiên cùng phụ thân ta cũng phải rời đi. Dưới chân núi Nam Vân, ta ôm lấy phụ thân lưu luyến không muốn rời. Phụ thân yêu thương vỗ về ta.

- Thiền nhi yên tâm, phụ thân sẽ tranh thủ thời gian thường xuyên đến thăm con. Ta cũng sẽ chuyển lời nhắn của con đến cho lão Hà. Nếu hắn biết được con có được cuộc sống tự do tự tại như bây giờ, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng.

Ta sụt sùi cúi đầu khẽ “vâng” một tiếng. Phụ thân tười cươi yêu thương nắm lấy tay ta đặt vào tay Tử Xuyên, ánh mắt lo lắng nhìn chàng.

- Tử Xuyên, Thiền nhi đành trông cậy vào ngươi.

Tử Xuyên không trả lời, chỉ mỉm cười gật nhẹ đầu. Phụ thân ta thấy vậy thì thở dài an lòng, vỗ vỗ vai Tử Xuyên, chăm chú nhìn ta một lúc mới ngậm ngùi quay đầu lên ngựa rời đi. Lãnh Ngạo Thiên bên cạnh cũng mỉm cười hướng ta vẫy tay.

- Nha đầu xấu xí, năm sau chúng ta lại gặp nhau, hi vọng lúc đó ngươi sẽ đẹp lên một chút, đừng làm cho trẫm thất vọng.

Sau đó cả hai cùng thúc ngựa chạy thật nhanh về nơi xa. Ta cùng Tử Xuyên vẫn đứng nơi đó dõi theo hình bóng Lãnh Ngạo Thiên cùng phụ thân, cho tới khi cả hai đều đã khuất đi nơi cuối chân trời mới xoay người trở về. Ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện, không khỏi sợ hãi “A” lên một tiếng.

Tử Xuyên nghe thấy liền dừng lại hướng ta lo lắng hỏi han.

- Nàng sao vậy?

Ta chớp chớp mắt, cười khổ kể cho chàng nghe về chuyện ta từng tặng cho Duyệt Lăng vương gia một con mèo, liệu có khi nào sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Tử Xuyên nghe xong thì phì cười, đưa tay gõ vào đầu ta một cái.

- Tiểu yêu quái, nàng thật biết cách mang đến rắc rối cho Ngạo Thiên. Bất quá nàng cứ yên tâm, một chút rắc rối này không làm gì được tên lưu manh đó đâu. Có khi hắn còn nhân dịp này thả Linh Phân đi cũng không chừng.

- Thật sao?

Ta nghi ngờ nhìn Tử Xuyên, lòng không khỏi có một chút trông mong. Nếu Linh Phân cũng có thể sống hạnh phúc bên cạnh mèo nhỏ thì thật may mắn. Nghĩ đến Linh Phân, lòng ta lại thấy một trận nao nao. Nàng thật sự khổ hơn ta rất nhiều. Thật mong sẽ tìm được hạnh phúc dành cho riêng mình.

Ta tựa vào lòng Tử Xuyên, tham lam giành lấy hơi ấm từ người chàng, tay nắm chặt vạt áo chàng không muốn rời xa, cùng chàng bước từng bước trở về nhà.

Trong ánh nến lập lòe mờ ảo chíu rọi căn phòng thoang thoảng hương thơm, giữa những tấm rèm che may từ lụa đỏ, trên chiếc giường bạch ngọc trải gấm là ta cùng Từ Xuyên đang quấn quít lấy nhau.

Tử Xuyên nặng nề thở từng hơi khó nhọc, cất giọng nói khàn khàn dịu dàng hỏi ta

- Nàng có đau không?

- Một chút

Ta đỏ mặt thành thật trả lời

- Ta sẽ thật nhẹ nhàng.

Chàng ôn nhu cúi xuống đặt một nụ hôn lên vầng trán đã lấm tấm mồ hôi của ta, nhẹ giọng trấn an.

- Ừ.

Ta gật đầu trấn an hắn, cũng là tự trấn an mình.

* * *

Ngọt ngào như hương cây

Êm đềm như suối chảy.

Cứ thế, giữa những cơn gió lạnh buổi đêm, dưới sự chứng kiến của ông sao cùng mặt trang vắt vẻo trên trời, trong dàn đồng ca của đàn côn trùng tìm người bầu bạn, ta và Tử Xuyên chính thức là của nhau, bên cạnh nhau, ôm lấy nhau, sưởi ấm cho nhau.

Rồi sau này mỗi đêm đều như vậy

Rồi sau này ta có những đứa con

Rồi sau này trên tay ta cũng bồng những đứa cháu, ta lại cùng chàng nắm tay nhau dõi theo lũ trẻ, cùng chàng quấn quít bên nhau dưới lòng đất mẹ bình yên, mang theo tình yêu vĩnh cửu trường tồn, cùng hóa thành xương trắng, cùng trở về cát bụi, mãi mãi bên nhau kiếp kiếp đời đời.

Hết.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top