[Xuyên không] [Truyện Hoàn] Xuyên thành vợ cũ của nam phụ - Bất tài như phó/ Bất tài như bộc
- Tham gia
- 24/9/19
- Bài viết
- 10,555
- Điểm cảm xúc
- 1,466
- Điểm
- 113
Chương 80: Đây là cơm chia tay?
Editor: Hạ Cẩn
Hôm nay Nguyễn Thu Thu vẫn là Nguyễn Thu Thu buồn bực.
Rõ ràng sáng sớm ngày hôm qua, lúc ngồi lên xe, cô còn không thèm để ý đến Trình Tuyển, hôm nay thì hoàn toàn ngược lại. Trình Tuyển ngồi ghế sau y như cô hôm qua, lại còn cố tình rúc vào một góc, cách Nguyễn Thu Thu một đoạn dài.
Hai người im lặng, bác lái xe thấy thế cũng cảm thấy hơi xấu hổ, dứt khoát kéo tấm rèm ngăn cách để vợ chồng hai người tự giải quyết vấn đề.
Trình Tuyển cúi đầu, hai tay đút túi. Tóc anh mềm mại lòa xòa, có vẻ như tối qua ngủ không được ngon, nhìn như xù lông, sợi tóc cong lên một độ cung nhỏ hình thù kỳ quái, làm người ta cảm thấy đáng yêu không chịu nổi.
Mí mắt anh buông xuống, không biết là đang ngắm chân mình hay đang ngơ ngẩn nhìn sàn xe. Từ góc nghiêng chỗ Nguyễn Thu Thu, chỉ cần nghiêng mặt liếc một cái là nhìn thấy hàng lông mi mảnh khảnh dày đặc của anh, sau một hồi lâu mới chậm rãi chớp một cái.
... Nếu không phải anh còn chớp mắt, cô sẽ nghĩ bên cạnh mình là một hình nhân khổng lồ mất.
Nguyễn Thu Thu càng sầu não.
Có câu châm ngôn gì nhỉ, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, sao anh vẫn còn nhớ mãi không quên thế chứ? Nguyễn Thu Thu phát hiện mắt anh thâm sì, có vẻ ngủ không được ngon cho lắm, thật áy náy quá đi.
Quả nhiên là bị dọa rồi. Cô không nên lấy mấy chuyện như vậy ra đùa.
Nguyễn Thu Thu vẫn còn nhớ hồi cô còn học cấp hai, trong lớp có một cô bạn học khá giỏi sợ côn trùng vô cùng. Lúc đó các bạn nam trong lớp đều đang trong độ tuổi người gặp người ngại, chó gặp chó ngại, không biết đạo đức là gì, rất có tài trêu chọc người khác, chớp được cơ hội là bung lụa ngay. Không biết bọn họ làm sao biết được cô bạn kia sợ côn trùng, thức đêm bắt một đống côn trùng, nhét toàn bộ vào cặp sách của cô bạn đấy.
Sau khi hết tiết thể dục, cô bạn vào lớp mở cặp lấy sách ra học, sách vở không móc được, móc ra một đống xác côn trùng, lại còn có vài con côn trùng sống nhảy lên cả mặt và cổ của cô bạn.
Trong lớp vang lên một tiếng hét thê lương.
Sau đó, Nguyễn Thu Thu và mấy học sinh trong lớp ngơ ngác nhìn cô bạn chạy vèo ra khỏi lớp, tạm nghỉ học, bốc hơi mất tăm.
Các bạn nam trong lớp vì chuyện này mà sau đó không dám động vào những người khác dù chỉ một ngón tay.
Lúc đó, Nguyễn Thu Thu cũng giống như bao bạn nữ khác, vẫn sợ sâu, sợ tối, sợ ma. Vì tránh cho mình cũng gặp phải chuyện như vậy, cô nỗ lực tập tiếp xúc với mấy thứ khiếp người đó, dần dần, từ sợ hãi mất ăn mất ngủ đến chai lì, đến sau đó, Nguyễn Thu Thu lại tìm được thú vui từ những thứ này, hoàn toàn trở thành người đam mê mạo hiểm, kích thích.
Bây giờ nhìn dáng vẻ sa sút tinh thần của Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu bỗng nhận thấy, cô chả khác gì mấy bạn nam thích đùa cợt người khác kia cả.
"Cái đó..."
Nguyễn Thu Thu cẩn thận dịch dịch sang chỗ Trình Tuyển, Trình Tuyển dịch sang dựa vào cửa kính, ra chiều sợ Nguyễn Thu Thu tới gần.
Nguyễn Thu Thu không chịu khuất phục: "Chuyện tối hôm qua....."
"Đừng nói nữa." Trình Tuyển sa sút cắt ngang lời cô.
Quả nhiên, nghiêm trọng quá rồi!
Nhỡ đâu để lại bóng ma tâm lý thì sao!
Trình Tuyển hối hận không thôi, vẫn có ý muốn khai thông cho Trình Tuyển: "Xin lỗi, em không nên rủ anh xem phim kinh dị, để anh trải qua chuyện tồi tệ như vậy. Nhưng mà anh yên tâm, lần sau nếu em xem loại phim này, nhất định sẽ không tìm anh!"
Xin lỗi, em không nên rủ anh xem phim kinh dị.
Lần sau nhất định sẽ không tìm anh.
Em không nên.....
Lần sau nhất định.....
Bên tai Trình Tuyển, câu cam đoan chân thành của Nguyễn Thu Thu vang đi vang lại.
Nếu như lúc này Nguyễn Thu Thu có thể hiểu được vì sao tinh thần của Trình Tuyển lại sa sút đến thế, thì sẽ biết, lời nói lúc này của cô, với Trình Tuyển mà nói, chẳng khác nào sát thương×2
Trình Tuyển còn nhớ, quyển sách kia có đề cập đến một trong những biểu hiện của phụ nữ khi không còn yêu: "Khi một cô gái không còn ỷ lại vào bạn nữa mà học cách tự mình gánh vác tất cả mọi thứ tức là cô ấy đã không cần bạn nữa."
Cô ấy, đã, không, cần, bạn, nữa.
Ông chủ Trình suy sụp.
Nhìn ánh mắt thành khẩn của Nguyễn Thu Thu, Trình Tuyển không nói một lời, kéo mũ áo hoodie lên đội vào, một tay túm chặt hai dây mũ, lặng lẽ kéo xuống dưới, mũ dần dần co rúm lại, che kín cả khuôn mặt anh.
Lúc này, nếu muốn dùng một từ để hình dung cảm xúc của Trình Tuyển thì đó chính là -----
Tang.
Nguyễn Thu Thu: "....."
Cô lại nói sai cái gì à?!
Không khí yên lặng quỷ quái theo bọn họ đến tận công ty.
Tiêu Phiền đã đi công tác về, trùng hợp đụng phải Trình Tuyển đang đi về văn phòng, cậu hớn hở chào hỏi mà ngay cả một ánh mắt cũng không được trả lại. Trình Tuyển hai tay đút túi, cúi thấp đầu, lướt qua Tiêu Phiền. Tư thế kia, vẻ mặt kia, nếu thay đổi cách ăn mặc, chắc sẽ có người tưởng là diễn viên phim "The Walking Dead" chạy nhầm phim trường mất.
*The Walking Dead (tạm dịch: Cái xác không hồn") là series phim truyền hình Mỹ thuộc thể loại hậu tận thế, drama, kinh dị, được phát triển nội dung bởi Frank Darabont chủ yếu dựa trên bộ truyện tranh đang phát hành cùng tên The Walking Dead của Robert Kirkman, Tony Moore và Charlie Adlard.
Tiêu Phiền kinh ngạc: Đại boss xảy ra chuyện gì vậy?
Nhận ra chỗ khác thường, Tiêu Phiền vội vàng gửi tin nhắn cho Đồ Nam hỏi: "Trong khoảng thời gian tôi không ở đây có xảy ra chuyện lớn gì sao?"
Đồ Nam trả lời rất nhanh: "Đương nhiên là có!"
"Chuyện gì chuyện gì."
Lòng Tiêu Phiền trầm xuống. Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu không biết, là cậu thất trách.
Giọng Đồ Nam bay bổng: "Tôi sắp yêu đương đó."
Tiêu Phiền: "....."
Đồ Nam: "? Sao cậu không nói gì?"
Tiêu Phiền: "Ha ha ha, tôi cười ịa."
Không hiểu sao tự nhiên lại bị khịa, Đồ Nam cảm thấy thật oan uổng. Cậu ngồi trong văn phòng, im lặng suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên hiểu ra----- Bây giờ đường tình duyên của Tiêu Phiền đang bế tắc, yêu mà không được, vừa về đến đã bị cậu nhét cẩu lương, tức giận cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ vậy, Đồ Nam không thấy tủi thân nữa.
Lúc này, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, là thư ký đến. Hôm nay cô mặc đồ không khác ngày thường là bao, nhưng bằng con mắt tinh tường của mình, Đồ Nam dễ dàng nhận ra, thư ký nhỏ bé của cậu đánh son, còn vẽ mắt nữa kìa.
Quả nhiên, cô ấy có ý với mình! Lại còn biết trang điểm để thu hút sự chú ý của mình, tốt, rất tốt!
Đồ Nam đang định khen cô một câu thì đã nghe thư ký lạnh băng nói: "Sếp, tối nay tôi không làm thêm, tôi muốn xin nghỉ."
"Xin nghỉ? Em làm gì?" Đồ Nam sững sờ.
"Xem mắt."
Nụ cười trên mặt cậu cứng lại: "Cái gì?"
Đồ Nam và Tiêu Phiền không hẹn mà cùng đến văn phòng Trình Tuyển, mượn danh nghĩa bàn công việc, một cái muốn thăm dò xem đại boss nhà mình xảy ra chuyện gì, một cái đến tố khổ, bày tỏ nỗi uất ức.
Đồ Nam: "Hình như em sắp thất tình."
Tiêu Phiền: "Không phải vừa mới nói sắp yêu đương sao???"
Đồ Nam thở dài: "Cô ấy nói tôi ấu trĩ, nhạt nhẽo."
"Vậy mà lại nói cậu ấu trĩ..."
Vốn đang không thẫn thờ, Trình Tuyển đột nhiên ngẩng đầu, nghe cuộc trò chuyện của hai người, tựa như đang có hàng trăm hàng ngàn nhát đao đâm thẳng vào tim anh cùng lúc.
Lần này, anh thật sự suy sụp.
*
Mỗi người đều có chuyện phiền lòng, Nguyễn Thu Thu ngồi trong văn phòng thất thần.
Bản thảo vẽ rồi lại vẽ, càng vẽ càng kỳ quái, cuối cùng, bất tri bất giác, trên máy tính đã hiện ra một bức vẽ nháp. Trong tranh, Trình Tuyển co đầu rụt cổ trong một góc, mây đen mù mịt đầy đầu, mặt mũi tràn ngập nét không vui.
Nguyễn Thu Thu càng xoắn quýt,
Khổ lắm, cô đã yêu đương bao giờ đâu, lại không hiểu rõ tường tận Trình Tuyển. Bởi vậy, trong loại giờ phút mấu chốt này, cô mới chẳng biết vì sao Trình Tuyển lại tức giận, chỉ có thể nghĩ ra một biện pháp duy nhất, là dùng đồ ăn đi dỗ dỗ dỗ Trình Tuyển.
Tối hôm qua ngủ quá muộn nên sáng hôm nay không làm cơm hộp, lát nữa sẽ phải đi căn tin ăn cơm. Bình thường Trình Tuyển cũng sẽ ăn trong phòng ăn đặc biệt, anh không thích chỗ nhiều người, càng không thích người khác nhìn anh chằm chằm, dù là ở ngoài vẫn tỏ ra không để ý.
Nguyễn Thu Thu cứ cách một lúc lại nhìn đồng hồ, cách một lúc lại nhìn, một lúc lại nhìn, lúc chờ đợi, thời gian luôn luôn dài dằng dặc.
Rốt cuộc, trong sự mong chờ của cô, giờ cơm trưa đến rồi.
Nguyễn Thu Thu do dự một lúc, gửi tin nhắn cho Trình Tuyển.
Nguyễn Thu Thu: Anh đi căn tin ăn không? Chúng ta đi chung.
Vài phút trôi qua, Trình Tuyển vẫn chưa trả lời cô. Việc này làm Nguyễn Thu Thu cảm thấy càng thêm bất an, chả có nhẽ, tình cảm của bọn họ lại bị một bộ phim Thái Lan chặt đứt sao? Thế là thế quái nào được?
Nguyễn Thu Thu dứt khoát đứng dậy, cầm điện thoại đi tìm Trình Tuyển.
Trên đường tình cờ gặp được Tiêu Phiền đã biệt tăm biệt tích bấy lâu. Nguyễn Thu Thu nhiệt tình chào hỏi cậu.
Tiêu Phiền cười ha hả gọi "chị dâu", rồi lập tức thần hồn nát thần tính nhỏ nhẹ tiến lên trước, thì thầm: "Chị dâu, chị với đại boss có chuyện gì vậy, cãi nhau sao?"
"Cũng không hẳn là cãi nhau, thì là.... Chắc là chị chọc giận anh ấy rồi. Sao thế, sáng nay anh ấy làm gì à?"
Tiêu Phiền hỏi như vậy, chắc chắn là vì nhìn thấy chuyện gì rồi.
Tiêu Phiền đè nặng cuống họng nói: "Từ sáng đến giờ đại boss chẳng nói chẳng rằng gì, ngó lơ bọn em luôn! Anh ý cứ ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn như cái hòn vọng phu ấy, đó giờ em chưa bao giờ thấy đại boss sa sút tinh thần như thế cả."
Nguyễn Thu Thu: "...."
Xong rồi, xong rồi.
Chuyện ngày càng vượt ngoài tầm kiểm soát rồi!
Nguyễn Thu Thu: "Bây giờ anh ấy ở đâu, vẫn còn ở văn phòng à?"
"Ừ, có vẻ như định bỏ cơm trưa luôn hay sao ý." Trình Tuyển không ăn cơm trưa auto trời có bão, Tiêu Phiền cũng cảm thấy thật lạ lùng.
"Chị dâu à, chị đừng giận đại boss, con người anh ấy là vậy, làm chuyện gì cũng chậm chạp, có đôi khi hơi không nhạy cảm, không hiểu được cảm xúc, suy nghĩ của người khác. Đôi lúc em cũng thấy rất tức giận, nhưng mà, nghĩ đến tiền lương, hì hì, đành thôi vậy."
Nguyễn Thu Thu dở khóc dở cười.
Tình huống hiện giờ rõ ràng là Trình Tuyển đang tức cô mà.
"Thôi vậy, không có gì đâu, bên Trình Tuyển đã có chị đây xử lí rồi, các chú không cần lo lắng."
"Được được được, vậy em yên tâm rồi. Chị vất vả rồi!"
Tạm biệt Tiêu Phiền, Nguyễn Thu Thu đi vào nhà bếp nhỏ của căn tin, nhờ đầu bếp đóng gói cho hai phần cơm để cô mang đi.
Cơm vẫn còn đang nóng hầm hập, bụng Nguyễn Thu Thu réo rắt kêu ca, nhắc nhở cô đến giờ ăn cơm rồi. Nguyễn Thu Thu xoa xoa bụng, sải bước nhanh hơn. Đến trước cửa văn phòng Trình Tuyển, cô khẽ khàng gõ cửa, nhưng không thấy Trình Tuyển trả lời.
Nguyễn Thu Thu đẩy cửa.
"....."
Văn phòng rộng mở, chỉ có mình Trình Tuyển ngồi trên ghế. Anh nhìn chăm chú vào màn hình máy tính trước mặt ngẩn người, lại bị thím Tường Lâm nhập nữa rồi, không nhúc không nhích. Nguyễn Thu Thu muốn cười nhưng tình cảm thê lương cổ quái lúc này lại khiến cô chẳng thể cười nổi.
Nguyễn Thu Thu bê cơm đặt lên bàn Trình Tuyển, nói: "Nên ăn cơm rồi, không ăn sẽ đói lắm."
Trình Tuyển vẫn cứ đắm chìm trong đám sương mù âm u của anh, không thể tự thoát ra, tinh thần sa sút bất ngờ.
Nguyễn Thu Thu thực sự nhìn không nổi nữa, "Anh tỉnh, tỉnh táo lại mau, nếu như thấy trong lòng không thoải mái thì hôm nay đừng làm việc nữa, được không?"
Nghe Nguyễn Thu Thu khuyên bảo, Trình Tuyển cuối cùng cũng ngẩng đầu, chầm chậm nhìn cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trình Tuyển sa sút hỏi: "Đây là cơm chia tay?"
Nguyễn Thu Thu: "???"
Đây là cái logic qué gì vậy?
Tác giả có lời muốn nói: Nguyễn Thu Thu: Sao lại thành ra chia tay rồi?
Trình Tuyển: Cải thìa nhỏ ơi, héo tàn vào đất, hai ba tuổi, không có mẹ....*
*Bài hát Cải thìa nhỏ (小白菜) là một bài dân ca vùng Hà Bắc, Trung Quốc kể về một đứa bé đang gào khóc khi mất mẹ.
Hôm nay Nguyễn Thu Thu vẫn là Nguyễn Thu Thu buồn bực.
Rõ ràng sáng sớm ngày hôm qua, lúc ngồi lên xe, cô còn không thèm để ý đến Trình Tuyển, hôm nay thì hoàn toàn ngược lại. Trình Tuyển ngồi ghế sau y như cô hôm qua, lại còn cố tình rúc vào một góc, cách Nguyễn Thu Thu một đoạn dài.
Hai người im lặng, bác lái xe thấy thế cũng cảm thấy hơi xấu hổ, dứt khoát kéo tấm rèm ngăn cách để vợ chồng hai người tự giải quyết vấn đề.
Trình Tuyển cúi đầu, hai tay đút túi. Tóc anh mềm mại lòa xòa, có vẻ như tối qua ngủ không được ngon, nhìn như xù lông, sợi tóc cong lên một độ cung nhỏ hình thù kỳ quái, làm người ta cảm thấy đáng yêu không chịu nổi.
Mí mắt anh buông xuống, không biết là đang ngắm chân mình hay đang ngơ ngẩn nhìn sàn xe. Từ góc nghiêng chỗ Nguyễn Thu Thu, chỉ cần nghiêng mặt liếc một cái là nhìn thấy hàng lông mi mảnh khảnh dày đặc của anh, sau một hồi lâu mới chậm rãi chớp một cái.
... Nếu không phải anh còn chớp mắt, cô sẽ nghĩ bên cạnh mình là một hình nhân khổng lồ mất.
Nguyễn Thu Thu càng sầu não.
Có câu châm ngôn gì nhỉ, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, sao anh vẫn còn nhớ mãi không quên thế chứ? Nguyễn Thu Thu phát hiện mắt anh thâm sì, có vẻ ngủ không được ngon cho lắm, thật áy náy quá đi.
Quả nhiên là bị dọa rồi. Cô không nên lấy mấy chuyện như vậy ra đùa.
Nguyễn Thu Thu vẫn còn nhớ hồi cô còn học cấp hai, trong lớp có một cô bạn học khá giỏi sợ côn trùng vô cùng. Lúc đó các bạn nam trong lớp đều đang trong độ tuổi người gặp người ngại, chó gặp chó ngại, không biết đạo đức là gì, rất có tài trêu chọc người khác, chớp được cơ hội là bung lụa ngay. Không biết bọn họ làm sao biết được cô bạn kia sợ côn trùng, thức đêm bắt một đống côn trùng, nhét toàn bộ vào cặp sách của cô bạn đấy.
Sau khi hết tiết thể dục, cô bạn vào lớp mở cặp lấy sách ra học, sách vở không móc được, móc ra một đống xác côn trùng, lại còn có vài con côn trùng sống nhảy lên cả mặt và cổ của cô bạn.
Trong lớp vang lên một tiếng hét thê lương.
Sau đó, Nguyễn Thu Thu và mấy học sinh trong lớp ngơ ngác nhìn cô bạn chạy vèo ra khỏi lớp, tạm nghỉ học, bốc hơi mất tăm.
Các bạn nam trong lớp vì chuyện này mà sau đó không dám động vào những người khác dù chỉ một ngón tay.
Lúc đó, Nguyễn Thu Thu cũng giống như bao bạn nữ khác, vẫn sợ sâu, sợ tối, sợ ma. Vì tránh cho mình cũng gặp phải chuyện như vậy, cô nỗ lực tập tiếp xúc với mấy thứ khiếp người đó, dần dần, từ sợ hãi mất ăn mất ngủ đến chai lì, đến sau đó, Nguyễn Thu Thu lại tìm được thú vui từ những thứ này, hoàn toàn trở thành người đam mê mạo hiểm, kích thích.
Bây giờ nhìn dáng vẻ sa sút tinh thần của Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu bỗng nhận thấy, cô chả khác gì mấy bạn nam thích đùa cợt người khác kia cả.
"Cái đó..."
Nguyễn Thu Thu cẩn thận dịch dịch sang chỗ Trình Tuyển, Trình Tuyển dịch sang dựa vào cửa kính, ra chiều sợ Nguyễn Thu Thu tới gần.
Nguyễn Thu Thu không chịu khuất phục: "Chuyện tối hôm qua....."
"Đừng nói nữa." Trình Tuyển sa sút cắt ngang lời cô.
Quả nhiên, nghiêm trọng quá rồi!
Nhỡ đâu để lại bóng ma tâm lý thì sao!
Trình Tuyển hối hận không thôi, vẫn có ý muốn khai thông cho Trình Tuyển: "Xin lỗi, em không nên rủ anh xem phim kinh dị, để anh trải qua chuyện tồi tệ như vậy. Nhưng mà anh yên tâm, lần sau nếu em xem loại phim này, nhất định sẽ không tìm anh!"
Xin lỗi, em không nên rủ anh xem phim kinh dị.
Lần sau nhất định sẽ không tìm anh.
Em không nên.....
Lần sau nhất định.....
Bên tai Trình Tuyển, câu cam đoan chân thành của Nguyễn Thu Thu vang đi vang lại.
Nếu như lúc này Nguyễn Thu Thu có thể hiểu được vì sao tinh thần của Trình Tuyển lại sa sút đến thế, thì sẽ biết, lời nói lúc này của cô, với Trình Tuyển mà nói, chẳng khác nào sát thương×2
Trình Tuyển còn nhớ, quyển sách kia có đề cập đến một trong những biểu hiện của phụ nữ khi không còn yêu: "Khi một cô gái không còn ỷ lại vào bạn nữa mà học cách tự mình gánh vác tất cả mọi thứ tức là cô ấy đã không cần bạn nữa."
Cô ấy, đã, không, cần, bạn, nữa.
Ông chủ Trình suy sụp.
Nhìn ánh mắt thành khẩn của Nguyễn Thu Thu, Trình Tuyển không nói một lời, kéo mũ áo hoodie lên đội vào, một tay túm chặt hai dây mũ, lặng lẽ kéo xuống dưới, mũ dần dần co rúm lại, che kín cả khuôn mặt anh.
Lúc này, nếu muốn dùng một từ để hình dung cảm xúc của Trình Tuyển thì đó chính là -----
Tang.
Nguyễn Thu Thu: "....."
Cô lại nói sai cái gì à?!
Không khí yên lặng quỷ quái theo bọn họ đến tận công ty.
Tiêu Phiền đã đi công tác về, trùng hợp đụng phải Trình Tuyển đang đi về văn phòng, cậu hớn hở chào hỏi mà ngay cả một ánh mắt cũng không được trả lại. Trình Tuyển hai tay đút túi, cúi thấp đầu, lướt qua Tiêu Phiền. Tư thế kia, vẻ mặt kia, nếu thay đổi cách ăn mặc, chắc sẽ có người tưởng là diễn viên phim "The Walking Dead" chạy nhầm phim trường mất.
*The Walking Dead (tạm dịch: Cái xác không hồn") là series phim truyền hình Mỹ thuộc thể loại hậu tận thế, drama, kinh dị, được phát triển nội dung bởi Frank Darabont chủ yếu dựa trên bộ truyện tranh đang phát hành cùng tên The Walking Dead của Robert Kirkman, Tony Moore và Charlie Adlard.
Tiêu Phiền kinh ngạc: Đại boss xảy ra chuyện gì vậy?
Nhận ra chỗ khác thường, Tiêu Phiền vội vàng gửi tin nhắn cho Đồ Nam hỏi: "Trong khoảng thời gian tôi không ở đây có xảy ra chuyện lớn gì sao?"
Đồ Nam trả lời rất nhanh: "Đương nhiên là có!"
"Chuyện gì chuyện gì."
Lòng Tiêu Phiền trầm xuống. Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu không biết, là cậu thất trách.
Giọng Đồ Nam bay bổng: "Tôi sắp yêu đương đó."
Tiêu Phiền: "....."
Đồ Nam: "? Sao cậu không nói gì?"
Tiêu Phiền: "Ha ha ha, tôi cười ịa."
Không hiểu sao tự nhiên lại bị khịa, Đồ Nam cảm thấy thật oan uổng. Cậu ngồi trong văn phòng, im lặng suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên hiểu ra----- Bây giờ đường tình duyên của Tiêu Phiền đang bế tắc, yêu mà không được, vừa về đến đã bị cậu nhét cẩu lương, tức giận cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ vậy, Đồ Nam không thấy tủi thân nữa.
Lúc này, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, là thư ký đến. Hôm nay cô mặc đồ không khác ngày thường là bao, nhưng bằng con mắt tinh tường của mình, Đồ Nam dễ dàng nhận ra, thư ký nhỏ bé của cậu đánh son, còn vẽ mắt nữa kìa.
Quả nhiên, cô ấy có ý với mình! Lại còn biết trang điểm để thu hút sự chú ý của mình, tốt, rất tốt!
Đồ Nam đang định khen cô một câu thì đã nghe thư ký lạnh băng nói: "Sếp, tối nay tôi không làm thêm, tôi muốn xin nghỉ."
"Xin nghỉ? Em làm gì?" Đồ Nam sững sờ.
"Xem mắt."
Nụ cười trên mặt cậu cứng lại: "Cái gì?"
Đồ Nam và Tiêu Phiền không hẹn mà cùng đến văn phòng Trình Tuyển, mượn danh nghĩa bàn công việc, một cái muốn thăm dò xem đại boss nhà mình xảy ra chuyện gì, một cái đến tố khổ, bày tỏ nỗi uất ức.
Đồ Nam: "Hình như em sắp thất tình."
Tiêu Phiền: "Không phải vừa mới nói sắp yêu đương sao???"
Đồ Nam thở dài: "Cô ấy nói tôi ấu trĩ, nhạt nhẽo."
"Vậy mà lại nói cậu ấu trĩ..."
Vốn đang không thẫn thờ, Trình Tuyển đột nhiên ngẩng đầu, nghe cuộc trò chuyện của hai người, tựa như đang có hàng trăm hàng ngàn nhát đao đâm thẳng vào tim anh cùng lúc.
Lần này, anh thật sự suy sụp.
*
Mỗi người đều có chuyện phiền lòng, Nguyễn Thu Thu ngồi trong văn phòng thất thần.
Bản thảo vẽ rồi lại vẽ, càng vẽ càng kỳ quái, cuối cùng, bất tri bất giác, trên máy tính đã hiện ra một bức vẽ nháp. Trong tranh, Trình Tuyển co đầu rụt cổ trong một góc, mây đen mù mịt đầy đầu, mặt mũi tràn ngập nét không vui.
Nguyễn Thu Thu càng xoắn quýt,
Khổ lắm, cô đã yêu đương bao giờ đâu, lại không hiểu rõ tường tận Trình Tuyển. Bởi vậy, trong loại giờ phút mấu chốt này, cô mới chẳng biết vì sao Trình Tuyển lại tức giận, chỉ có thể nghĩ ra một biện pháp duy nhất, là dùng đồ ăn đi dỗ dỗ dỗ Trình Tuyển.
Tối hôm qua ngủ quá muộn nên sáng hôm nay không làm cơm hộp, lát nữa sẽ phải đi căn tin ăn cơm. Bình thường Trình Tuyển cũng sẽ ăn trong phòng ăn đặc biệt, anh không thích chỗ nhiều người, càng không thích người khác nhìn anh chằm chằm, dù là ở ngoài vẫn tỏ ra không để ý.
Nguyễn Thu Thu cứ cách một lúc lại nhìn đồng hồ, cách một lúc lại nhìn, một lúc lại nhìn, lúc chờ đợi, thời gian luôn luôn dài dằng dặc.
Rốt cuộc, trong sự mong chờ của cô, giờ cơm trưa đến rồi.
Nguyễn Thu Thu do dự một lúc, gửi tin nhắn cho Trình Tuyển.
Nguyễn Thu Thu: Anh đi căn tin ăn không? Chúng ta đi chung.
Vài phút trôi qua, Trình Tuyển vẫn chưa trả lời cô. Việc này làm Nguyễn Thu Thu cảm thấy càng thêm bất an, chả có nhẽ, tình cảm của bọn họ lại bị một bộ phim Thái Lan chặt đứt sao? Thế là thế quái nào được?
Nguyễn Thu Thu dứt khoát đứng dậy, cầm điện thoại đi tìm Trình Tuyển.
Trên đường tình cờ gặp được Tiêu Phiền đã biệt tăm biệt tích bấy lâu. Nguyễn Thu Thu nhiệt tình chào hỏi cậu.
Tiêu Phiền cười ha hả gọi "chị dâu", rồi lập tức thần hồn nát thần tính nhỏ nhẹ tiến lên trước, thì thầm: "Chị dâu, chị với đại boss có chuyện gì vậy, cãi nhau sao?"
"Cũng không hẳn là cãi nhau, thì là.... Chắc là chị chọc giận anh ấy rồi. Sao thế, sáng nay anh ấy làm gì à?"
Tiêu Phiền hỏi như vậy, chắc chắn là vì nhìn thấy chuyện gì rồi.
Tiêu Phiền đè nặng cuống họng nói: "Từ sáng đến giờ đại boss chẳng nói chẳng rằng gì, ngó lơ bọn em luôn! Anh ý cứ ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn như cái hòn vọng phu ấy, đó giờ em chưa bao giờ thấy đại boss sa sút tinh thần như thế cả."
Nguyễn Thu Thu: "...."
Xong rồi, xong rồi.
Chuyện ngày càng vượt ngoài tầm kiểm soát rồi!
Nguyễn Thu Thu: "Bây giờ anh ấy ở đâu, vẫn còn ở văn phòng à?"
"Ừ, có vẻ như định bỏ cơm trưa luôn hay sao ý." Trình Tuyển không ăn cơm trưa auto trời có bão, Tiêu Phiền cũng cảm thấy thật lạ lùng.
"Chị dâu à, chị đừng giận đại boss, con người anh ấy là vậy, làm chuyện gì cũng chậm chạp, có đôi khi hơi không nhạy cảm, không hiểu được cảm xúc, suy nghĩ của người khác. Đôi lúc em cũng thấy rất tức giận, nhưng mà, nghĩ đến tiền lương, hì hì, đành thôi vậy."
Nguyễn Thu Thu dở khóc dở cười.
Tình huống hiện giờ rõ ràng là Trình Tuyển đang tức cô mà.
"Thôi vậy, không có gì đâu, bên Trình Tuyển đã có chị đây xử lí rồi, các chú không cần lo lắng."
"Được được được, vậy em yên tâm rồi. Chị vất vả rồi!"
Tạm biệt Tiêu Phiền, Nguyễn Thu Thu đi vào nhà bếp nhỏ của căn tin, nhờ đầu bếp đóng gói cho hai phần cơm để cô mang đi.
Cơm vẫn còn đang nóng hầm hập, bụng Nguyễn Thu Thu réo rắt kêu ca, nhắc nhở cô đến giờ ăn cơm rồi. Nguyễn Thu Thu xoa xoa bụng, sải bước nhanh hơn. Đến trước cửa văn phòng Trình Tuyển, cô khẽ khàng gõ cửa, nhưng không thấy Trình Tuyển trả lời.
Nguyễn Thu Thu đẩy cửa.
"....."
Văn phòng rộng mở, chỉ có mình Trình Tuyển ngồi trên ghế. Anh nhìn chăm chú vào màn hình máy tính trước mặt ngẩn người, lại bị thím Tường Lâm nhập nữa rồi, không nhúc không nhích. Nguyễn Thu Thu muốn cười nhưng tình cảm thê lương cổ quái lúc này lại khiến cô chẳng thể cười nổi.
Nguyễn Thu Thu bê cơm đặt lên bàn Trình Tuyển, nói: "Nên ăn cơm rồi, không ăn sẽ đói lắm."
Trình Tuyển vẫn cứ đắm chìm trong đám sương mù âm u của anh, không thể tự thoát ra, tinh thần sa sút bất ngờ.
Nguyễn Thu Thu thực sự nhìn không nổi nữa, "Anh tỉnh, tỉnh táo lại mau, nếu như thấy trong lòng không thoải mái thì hôm nay đừng làm việc nữa, được không?"
Nghe Nguyễn Thu Thu khuyên bảo, Trình Tuyển cuối cùng cũng ngẩng đầu, chầm chậm nhìn cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trình Tuyển sa sút hỏi: "Đây là cơm chia tay?"
Nguyễn Thu Thu: "???"
Đây là cái logic qué gì vậy?
Tác giả có lời muốn nói: Nguyễn Thu Thu: Sao lại thành ra chia tay rồi?
Trình Tuyển: Cải thìa nhỏ ơi, héo tàn vào đất, hai ba tuổi, không có mẹ....*
*Bài hát Cải thìa nhỏ (小白菜) là một bài dân ca vùng Hà Bắc, Trung Quốc kể về một đứa bé đang gào khóc khi mất mẹ.