[Góc trái tim] Xuyên
- Tham gia
- 16/4/19
- Bài viết
- 377
- Điểm cảm xúc
- 545
- Điểm
- 93

#1
Sài Gòn thật sự đẹp lắm, em đã mong ước đến nơi này từ khi còn bé, bởi nơi này có người thương em nhất, và người em thương nhất.
Mối quan hệ mập mờ này sẽ đi đến đâu đây? Em không rõ, liệu rằng sau những can đảm chấp nhận sự thờ ơ của anh, em có còn thời gian để học cách yêu thêm một người khác? Nhưng, tại sao đôi lúc, anh vẫn dịu dàng như thế, bé con, anh lại gọi em dịu dàng như thế, anh nói anh lo lắng, anh quan tâm em, vậy mà, những lời em nói ra tuyệt nhiên anh chưa từng quan tâm đến.
Em nghĩ mình đã sẵn sàng từ bỏ, nhưng, anh biết không, chỉ vì biết anh đang ở cùng thành phố này, em lại không kiềm lòng mình được mà mong đợi. Những ngày mưa Sài Gòn đến vội, em lại muốn nhắn cho anh một tin, bảo anh rằng nhớ mang theo áo mưa khi ra đường, đừng để bị cảm lạnh. Có những ngày hoàng hôn buông muộn, em cũng ngập ngừng trước chấm xanh vẫn hiển hiện kia, lời nói đã soạn ra rất rất nhiều, cuối cùng em vẫn không gửi đi, em chỉ muốn nói rằng, anh hãy nhìn lên bầu trời nơi anh đi, hoàng hôn trong mắt anh, có giống với những gì em cũng đang nhìn thấy không? Chỉ vì một câu, "Sài Gòn khiến anh mệt mỏi quá", em lại bắt đầu sợ hãi anh sẽ rời đi, cách em ngày càng xa.
Chỉ vì một tiếng bé con, em đã dễ dàng buông bỏ những cố gắng trong thời gian này, trong thoáng chốc, trong đầu em lại ngập tràn những suy nghĩ, có phải anh đã nhận ra rồi không? Em có nên trở về không? Nói với anh rằng em thật ra vẫn đứng nơi này chờ đợi...
Em ngốc mà, em biết chứ, nhưng, sau bao nhiêu khổ đau như vậy, chỉ vì một tiếng bé con kia, em lại chấp nhận đi về phía anh thêm lần nữa...
Sài Gòn, có lúc lại dại khờ như vậy.
Sài Gòn thật sự đẹp lắm, em đã mong ước đến nơi này từ khi còn bé, bởi nơi này có người thương em nhất, và người em thương nhất.
Mối quan hệ mập mờ này sẽ đi đến đâu đây? Em không rõ, liệu rằng sau những can đảm chấp nhận sự thờ ơ của anh, em có còn thời gian để học cách yêu thêm một người khác? Nhưng, tại sao đôi lúc, anh vẫn dịu dàng như thế, bé con, anh lại gọi em dịu dàng như thế, anh nói anh lo lắng, anh quan tâm em, vậy mà, những lời em nói ra tuyệt nhiên anh chưa từng quan tâm đến.
Em nghĩ mình đã sẵn sàng từ bỏ, nhưng, anh biết không, chỉ vì biết anh đang ở cùng thành phố này, em lại không kiềm lòng mình được mà mong đợi. Những ngày mưa Sài Gòn đến vội, em lại muốn nhắn cho anh một tin, bảo anh rằng nhớ mang theo áo mưa khi ra đường, đừng để bị cảm lạnh. Có những ngày hoàng hôn buông muộn, em cũng ngập ngừng trước chấm xanh vẫn hiển hiện kia, lời nói đã soạn ra rất rất nhiều, cuối cùng em vẫn không gửi đi, em chỉ muốn nói rằng, anh hãy nhìn lên bầu trời nơi anh đi, hoàng hôn trong mắt anh, có giống với những gì em cũng đang nhìn thấy không? Chỉ vì một câu, "Sài Gòn khiến anh mệt mỏi quá", em lại bắt đầu sợ hãi anh sẽ rời đi, cách em ngày càng xa.
Chỉ vì một tiếng bé con, em đã dễ dàng buông bỏ những cố gắng trong thời gian này, trong thoáng chốc, trong đầu em lại ngập tràn những suy nghĩ, có phải anh đã nhận ra rồi không? Em có nên trở về không? Nói với anh rằng em thật ra vẫn đứng nơi này chờ đợi...
Em ngốc mà, em biết chứ, nhưng, sau bao nhiêu khổ đau như vậy, chỉ vì một tiếng bé con kia, em lại chấp nhận đi về phía anh thêm lần nữa...
Sài Gòn, có lúc lại dại khờ như vậy.