Bảy năm đằng đẵng trôi qua, tựa như mây bay gió thoảng.
Trong khuôn viên nghĩa trang tịch mịch, những ngôi mộ bia đá lặng lẽ nằm dài trên triền cỏ xanh. Gió núi vi vu, lùa qua hàng cây cao dọc tường rào, tấu lên khúc nhạc lá xào xạc triền miên.
Sau cái bái lạy cuối cùng, một bóng người cao ráo từ từ đứng thẳng dậy. Đó là một thanh niên chừng mười chín tuổi, thân hình cao lớn dong dỏng, rắn rỏi. Bộ đồ đen sờn cũ hằn rõ dấu vết của gió sương. Gương mặt hắn khôi ngô, sống mũi cao thẳng, nhưng đã sớm hằn lên vẻ phong trần, sương gió.
Đó là Lại Thiên. Đôi mắt hắn sâu thẳm, phẳng lặng như mặt hồ thu, không một gợn sóng cảm xúc. Trong đáy mắt chỉ phản chiếu hình ảnh hai tấm bia mộ trước mặt, khắc sâu hai cái tên: "Lại Hạo" và "Đàm Mộ Chu".
Cha hắn, và mẹ hắn.
Bảy năm kể từ ngày cha mất. Hai năm trước, mẹ cũng theo cha mà đi. Bà trút hơi thở cuối cùng trên chiếc giường cũ kỹ trong căn nhà trống trải, sau chuỗi ngày dài chống chọi với bệnh lao. Hình ảnh những ngày tháng đó vẫn còn in đậm trong tâm trí hắn. Ban ngày đi học, tan trường lại vội vã ra góc chợ quen thuộc bán mớ rau tự trồng, vài con gà bắt được, đôi khi bán giúp mấy con vịt cho nhà hàng xóm. Hắn làm đủ mọi việc, từ khuân vác ở ga hàng đến phụ việc ở xưởng mộc, tất cả chỉ để đổi lấy những thang thuốc cho mẹ. Nhưng cuối cùng, tử thần vẫn không buông tha. Căn nhà nhỏ chỉ còn lại mình hắn, với sự im lặng đến đáng sợ, đôi khi còn ám ảnh hơn cả tiếng ho khan của mẹ ngày trước.
Hắn hít một hơi thật sâu, rồi nặng nề thở ra, thổi đi cả những bi lụy còn vương vấn. Đã đến lúc phải đi.
Hắn dứt khoát xoay người, vắt chiếc áo choàng lên vai rồi sải bước rời đi. Cuộc sống không cho phép hắn gục ngã. Dù có chuyện gì xảy ra, ngày mai trời vẫn sẽ lại sáng.
Vài khắc trước đó.
Cùng lúc Lại Thiên vừa dứt tư thế bái lạy. Trên không trung cách đó không xa, khoảng bảy trượng so với mặt đất, không gian đột nhiên vặn vẹo. Một đạo kim quang xé toạc hư không, ngưng tụ lại, nhanh chóng hóa thành hình một người đàn ông.
Người này tướng mạo tuấn tú, mái tóc dài được thắt gọn sau lưng, toát lên vẻ lãng tử. Y vận một chiếc áo khoác dài màu xám, tà áo thẳng thớm, bên trong là áo cổ trụ trắng cài cúc tỉ mỉ. Lưng thắt một đai da bản lớn với mặt khóa đồng. Quần trắng rộng được đóng gọn trong một đôi ủng da đã nhuốm màu sương gió.
Một tay y đang siết chặt bả vai, vệt máu khô nơi khóe môi phá vỡ vẻ hoàn mỹ trên gương mặt. Khí tức toàn thân suy nhược, rõ ràng đã bị trọng thương. Vừa xuất hiện, ánh mắt y lập tức đảo quanh, một lớp quang mang mỏng loé lên trong con ngươi, sắc bén quét qua từng chi tiết xung quanh. Ánh mắt y dừng lại trên bóng lưng của Lại Thiên một thoáng dò xét, rồi tò mò lướt qua hai ngôi mộ.
Vào thời điểm đó, Lại Thiên không hề hay biết. Hiện tại, hắn đã rời khỏi nghĩa trang, cất bước trên con đường mòn hoang vắng.
Từ trong bụi gai rậm rạp cách đó không xa, vọng ra thứ âm thanh yếu ớt, đứt quãng, tựa như tiếng rên rỉ đầy đau đớn của một sinh vật nào đó.
Lại Thiên khựng lại, đôi mày khẽ nhíu. Hắn lắng tai nghe ngóng trong giây lát, rồi thận trọng rảo bước về phía bụi gai. Vén một cành cây, cảnh tượng bên trong khiến hắn chau mày.
Một con hồ ly nhỏ với bộ lông màu hung đỏ rực rỡ đang nằm bệt dưới đất. Chân sau của nó bị một chiếc bẫy kẹp bằng sắt hoen gỉ siết chặt. Hàm răng sắc nhọn của bẫy đã ngập sâu vào da thịt, máu tươi rỉ ra, nhuộm đỏ cả một vùng lông và đất ẩm. Đôi mắt con vật đã có phần lờ đờ vì mất máu, nhưng khi thấy bóng người, nó vẫn cố gượng dậy, nhe hàm răng trắng ởn, gầm gừ yếu ớt ra vẻ phòng vệ.
Lại Thiên không lùi bước. Ánh mắt hắn lướt từ chiếc bẫy sang con hồ ly. Đây rõ ràng là bẫy của thợ săn. Sau một thoáng im lặng quan sát, hắn từ từ đặt chiếc giỏ tre và cây côn gỗ xuống đất. Hắn không tiến tới ngay mà bình tĩnh tìm một cành cây khô đủ cứng và dài. Hắn cẩn thận đưa cành cây ra, khều nhẹ vào chiếc bẫy để thử phản ứng của nó. Con hồ ly giật nảy mình, cố lết đi nhưng cơn đau buốt lại khiến nó rên lên một tiếng.
"Nằm yên." Giọng hắn trầm và đều, không cảm xúc, nhưng cũng không có sát khí.
Khi chắc chắn con vật đã kiệt sức, không còn khả năng chống cự, hắn mới chậm rãi tiến lại gần. Một tay hắn ghì chặt cành cây, dùng hết sức nêm vào giữa hai hàm của chiếc bẫy. Tay còn lại, hắn tìm một tảng đá gần đó làm điểm tựa, rồi dồn toàn bộ sức nặng cơ thể, bật mạnh cành cây lên.
"Kéttt..."
Chiếc bẫy kẹp bằng sắt cũ kỹ phát ra một âm thanh chói tai khi từ từ mở ra. Lại Thiên cắn răng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Cuối cùng, một tiếng "cạch" khô khốc vang lên, hai hàm răng của chiếc bẫy đã mở ra hoàn toàn.
Chân của con hồ ly được giải thoát. Nó lập tức co rúm người lại, thở hổn hển, ánh mắt vẫn đầy cảnh giác nhìn hắn. Vết thương của nó rất nặng, xương cốt có lẽ đã gãy. Với thương thế này, dù được thả ra, khả năng sống sót của nó trong khu rừng này cũng không cao.
Hắn chỉ lặng lẽ ngồi xuống, lấy từ trong túi vải của mình ra một miếng lương khô và một bình nước nhỏ. Hắn đặt miếng lương thực khô xuống đất, đẩy nhẹ về phía con hồ ly. Sau đó, hắn đổ một ít nước vào một chiếc lá cây lớn gần đó.
Làm xong, hắn không nán lại. Hắn đứng dậy, nhặt lại đồ của mình rồi quay người rời đi, không một lần ngoái đầu. Số mệnh của nó, từ giờ sẽ do chính nó và nơi này quyết định. Hắn chỉ làm việc mà hắn cho là nên làm.
Khi bóng của những vách núi đá dần lùi lại phía sau, con đường mòn cuối cùng cũng nối vào một con đường đất rộng hơn. Từ đây, đã có thể lờ mờ nhìn thấy những mái nhà ngói đỏ của thị trấn.
Nhưng đúng lúc này, bước chân hắn đột nhiên khựng lại.
Một linh cảm bất an không rõ nguồn gốc chợt dâng lên trong lòng. Ánh mắt hắn ngưng lại, nhìn về phía trước, nơi con đường có một khúc cua khuất sau lùm cây rậm rạp. Có hai bóng người đang đứng chặn giữa lối đi.
Chúng mặc y phục tối màu, đầu đội mũ sụp và dùng vải đen che mặt, chỉ để lộ ra hai con mắt. Một tên thân hình gầy gò, tay lăm lăm một con dao phay sáng loáng. Tên còn lại to con hơn, vai vác một cây rìu cán gỗ. Một luồng sát khí nhàn nhạt từ trên người chúng tỏa ra.
Lại Thiên cau mày, bàn tay vô thức siết chặt lại. Thần sắc hắn vẫn như thường, nhưng trong lòng đã trầm xuống. Nhiều năm lăn lộn với đời đã dạy hắn cách giữ bình tĩnh khi đối mặt với nguy hiểm.
"Này tiểu tử, có gì thì mau giao ra đây!" tên gầy gò lên tiếng trước, giọng khàn khàn, cố tỏ ra hung dữ. "Tiền bạc, đồ có giá trị, giao hết ra thì bọn ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
Lại Thiên im lặng, đôi mắt lạnh lùng quét qua hai kẻ trước mặt, trong lòng nhanh chóng phán đoán. Túi tiền hắn đem theo chỉ có vài đồng bạc lẻ. Đây hẳn là hai tên nghiện đói thuốc hoặc dân cờ bạc thua cuộc đang làm liều.
Nhưng khi tên to con cất giọng hùa theo, Lại Thiên bỗng sững người: "Nghe thấy không tên kia? Mau lên, đừng để bọn ta phải động thủ!"
Cái thanh âm này...
Lại Thiên nheo mắt, cố nhìn kỹ hơn vào khuôn mặt bị che của tên to con. Thấy Lại Thiên không phản ứng mà cứ nhìn chằm chằm, tên to con mất kiên nhẫn. Hắn bước lên một bước, ánh sáng lọt qua kẽ lá chiếu vào một phần gương mặt hắn.
"Vương Hổ?" Hai chữ này gần như tự động thoát ra khỏi miệng hắn.
Kẻ được gọi là Vương Hổ toàn thân chấn động. Hắn kéo chiếc mũ lên một chút, và khi nhìn rõ mặt Lại Thiên, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, từ hung hãn sang kinh ngạc, rồi nhanh chóng hóa thành tàn độc.
"Mẹ kiếp! Là ngươi à, Lại Thiên?" Vương Hổ rít lên. Hắn chính là một trong những tên lưu manh hay gây sự ở thị trấn, từng học cùng trường với Lại Thiên.
Tên gầy gò bên cạnh lộ vẻ bối rối: "Hổ ca, người quen à?"
"Quen cái gì mà quen!" Vương Hổ hầm hừ, rồi nhếch mép cười một cách dữ tợn. “Vốn chỉ định cướp một vài đồng bạc, không ngờ lại vớ phải một tên nghèo rách.”
Ánh mắt hắn lóe lên một tia độc ác, hắn gằn giọng, gấp gáp ra lệnh: "Không được, tên này hắn đã nhận ra ta. Tuyệt đối không thể để hắn sống sót về trấn! Giết!"
Dứt lời, Vương Hổ gầm lên một tiếng, hai tay vung cây rìu, phong thanh rít gào, dùng toàn bộ sức lực bổ thẳng vào đầu Lại Thiên. Tên gầy gò cũng hiểu ra, y hét lên một tiếng man dại rồi vung dao chém tới. Chúng quyết định diệt khẩu.
Lại Thiên trong lòng kinh hãi, theo bản năng lùi mạnh về sau một bước, vừa vặn né được cú bổ trí mạng của Vương Hổ. Cây rìu bổ xuống mặt đất phát ra một tiếng "phập" nặng nề, bùn đất văng tung tóe.
Nhưng hắn không thể né được nhát dao của tên còn lại. Một luồng khí lạnh lẽo lướt qua cánh tay trái, lưỡi dao sắc bén để lại một vết cắt sâu hoắm, máu tươi lập tức ứa ra.
Hắn nghiến răng chịu đựng cơn đau rát bỏng, không một giây do dự, xoay người bỏ chạy vào sâu trong rừng.
"Đứng lại!"
Tên gầy gò thân hình linh hoạt hơn, chỉ sau vài bước đã đuổi kịp, một tay túm chặt lấy cổ áo rách của Lại Thiên, tay kia vung dao lên, nhắm thẳng vào lưng hắn.
Trong khoảnh khắc sinh tử, Lại Thiên gầm lên một tiếng, xoay người lại tung một nắm đấm trúng thẳng vào sống mũi của y. Tên gầy gò kêu lên một tiếng thảm thiết, loạng choạng lùi lại, tay ôm lấy khuôn mặt đầy máu.
Lại Thiên không dám nhìn lại, tiếp tục cắm đầu chạy. Việc mất máu quá nhanh khiến hơi thở hắn trở nên dồn dập, hai chân nặng như đeo chì. Tốc độ chậm lại rõ rệt.
Ngay sau đó, Vương Hổ đã đuổi kịp. Hắn không nói một lời, vung chân tung một cú đạp đầy uy lực từ phía sau.
Lại Thiên cảm thấy lồng ngực như bị một tảng đá đập vào, cả người chúi nhào về phía trước, mặt úp xuống lớp đất ẩm và lá cây mục nát. Hắn cố gắng chống tay gượng dậy, nhưng toàn thân đã không còn chút sức lực.
Hắn lật ngửa người lại, hai mắt bắt đầu lờ mờ, ý thức dần trôi đi. Hắn sẽ chết ở đây sao? Hắn khẽ lẩm bẩm, âm thanh gần như không thể nghe thấy: “Ta… còn nhiều thứ chưa làm được.”
Vương Hổ đã đứng ngay trên người hắn, cái bóng to lớn bao trùm lấy hắn. Gương mặt y vặn vẹo trong cơn thịnh nộ. Y giơ cao cây rìu loang lổ vết bùn đất, nhắm vào trán của Lại Thiên rồi bổ xuống. Lưỡi rìu sắc lạnh trong con ngươi hắn không ngừng phóng đại. Trong lòng kinh hãi tột độ, hắn chỉ có thể nhắm chằm hai mắt, một ý nghĩ tuyệt vọng cuối cùng hiện lên: "Cha, mẹ... hài nhi đến với các người đây."
Ngay khoảnh khắc lưỡi rìu chỉ còn cách đỉnh đầu hắn vài tấc, một giọng nói trầm hùng mà lãnh đạm đột nhiên vọng lại từ bốn phương tám hướng, tựa như phát ra từ chính hư không.
"Định."
Vỏn vẹn một từ, lại tựa như một đạo thiên lệnh vô hình.
Tức thì, không gian và thời gian xung quanh như ngưng đọng. Lưỡi rìu của Vương Hổ khựng lại giữa không trung, không thể tiến thêm một phân. Cả Vương Hổ lẫn tên đồng bọn đều cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt hung hãn còn chưa kịp tan đã bị thay thế bởi nỗi kinh hoàng tột độ. Ngay sau đó, chúng mềm nhũn ra, đổ gục xuống đất như hai cái bao tải rách.
Lại Thiên chết lặng hồi lâu mới dần định thần lại, kinh hãi nhìn hai kẻ đã nằm bất động trước mặt.
Đúng lúc này, một thanh âm vang xa lạ trực tiếp vang vọng trong thức hải của hắn.
"Tiểu tử phàm nhân."
Lại Thiên giật mình đảo mắt khắp nơi, trong lòng dấy lên kinh nghi.
Thanh âm kia lại vang lên, mang theo một tia ý vị khó dò:
"Bổn tọa ở trên này."
Âm thanh rõ ràng là từ trong thần trí, nhưng hắn lại có thể xác định được phương hướng. Hắn quay người, từ từ ngước mắt lên.
Giữa không trung, một bóng người đang đạp không mà đứng. Đó là một nam nhân, y bào phiêu đãng, ánh mắt đang hướng về phía hắn, khóe môi dường như thoáng nét cười.
Sắc mặt Lại Thiên đại biến. Hắn há miệng định nói, nhưng cổ họng lại khô khốc, hơi thở vẫn còn hỗn loạn sau cơn thập tử nhất sinh.
Bất chợt, tinh thần hắn chấn động, một tia minh ngộ lóe lên. Hắn cúi đầu nhìn cánh tay, vết đao chém đã biến mất tự lúc nào, chỉ còn vệt máu khô trên mảnh vải rách. Hắn kinh hãi ngước lên nhìn thân ảnh đang đạp hư mà đứng kia, trong lòng nổi sóng kinh thiên động địa.
Đây là thần thánh phương nào? Trong đầu hắn chợt lóe lên một danh xưng chỉ tồn tại trong truyền thuyết được ghi lại trong quyển sách da cũ kỹ. Hắn bất giác lẩm bẩm: "Tu... Tu Tiên Giả? Thật sự tồn tại sao?"
Thanh âm không nghe ra hỉ nộ lại một lần nữa vang lên trong đầu hắn: "Bổn tọa đã quan sát ngươi một thời gian. Ngươi ta gặp nhau, xem như là cơ duyên của ngươi."
Lại Thiên hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn định tâm thần. Vị này là ân nhân cứu mạng, lòng hắn vô cùng cảm kích. Nhưng một nỗi sợ hãi mơ hồ lại nảy sinh, một tồn tại phi phàm như vậy, sao lại vô cớ can thiệp vào chuyện của một gã phàm nhân?
Hắn không dám chần chừ, vội ôm quyền cúi người thi lễ, giọng nói còn đôi chút hoảng loạn: "Vãn bối Lại Thiên, bái kiến tiên nhân! Đa tạ tiền bối đã ra tay cứu mạng. Ân này... vãn bối thân là phàm nhân, không biết tiền bối vì cớ gì lại tương trợ?”
Nam nhân chắp tay sau lưng, thần sắc ung dung, thanh âm truyền đến: “Gieo nhân nào, gặt quả nấy. Bổn tọa cứu ngươi, tự nhiên là có việc muốn ngươi làm."
Lòng Lại Thiên càng thêm hoang mang. Một kẻ tầm thường như hắn có thể làm gì cho một vị tiên nhân?
Giọng nói của nam nhân vẫn bình thản, nhưng mang theo một cỗ uy áp vô hình: "Song, trước hết, ngươi phải tự tay kết liễu hai tên phàm tục kia."
Lại Thiên nghe vậy, trong lòng chấn động mạnh, toàn thân khựng lại.
Thấy hắn do dự, nam tu sĩ dường như nhìn thấu tâm can, giọng nói đã nhuốm vài phần băng lãnh: "Thế nào, không nỡ ra tay?"
"Nếu không làm được, kẻ phải chết chính là ngươi."