[Trinh thám] 6 phút cuối - QuangNguyen
- Tham gia
- 10/7/25
- Bài viết
- 47
- Điểm cảm xúc
- 148
- Điểm
- 33

Hắn cúi xuống, áp má mình lên gò má lạnh ngắt của cô. Cái lạnh thấm qua da thịt, len lỏi vào tận xương tủy, một cái lạnh không phải của bệnh viện mà là của sự vĩnh biệt.
Hắn nhớ lại hơi ấm của cô khi họ ôm nhau trên boong tàu, mùi hương dịu nhẹ từ mái tóc cô khi hắn vùi mặt vào đó tìm kiếm sự bình yên, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai của cô mỗi sớm thức giấc.
Tất cả giờ chỉ còn là ký ức, những mảnh vỡ thủy tinh cứa vào tâm can hắn mỗi khi hắn hít thở. Vệt nắng duy nhất trong cuộc đời hắn đã tắt.
Một câu hỏi độc ác cứa vào tâm trí hắn: Nếu?
Nếu hắn không gây ra tội ác, nếu hắn không trốn chạy, nếu hắn không bước lên con tàu định mệnh đó, nếu hắn không kéo cô vào cuộc đời đầy bão tố của mình, thì có lẽ giờ này cô vẫn đang ở đâu đó.
Có lẽ cô đang ngồi trong một quán cà phê nhỏ ở Florence, tay cầm cọ vẽ, đôi mắt lấp lánh niềm vui khi phác họa lại một góc phố cổ kính. Cô sẽ sống, sẽ cười, sẽ tiếp tục mang vẻ đẹp đến cho đời.
Chính hắn, bằng sự ích kỷ và tội lỗi của mình, đã thổi tắt ngọn nến rực rỡ đó. Hắn không chỉ là kẻ sát nhân của năm người, hắn còn là kẻ sát nhân của cả một thiên thần.
Hắn ngồi đó, ôm lấy tình yêu đã chết của mình, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của nỗi đau.
Thời gian như ngừng lại. Hắn không biết đã trôi qua bao lâu, một giờ, hai giờ, hay lâu hơn thế.
Hắn chỉ biết rằng, hắn muốn ở bên cô như thế này, cho đến khi cơ thể hắn cũng hóa đá, cho đến khi cả thế giới này mục rữa.
Nhưng rồi, giữa sự tĩnh lặng chết chóc, lời hứa hắn đã nói với cô vang vọng trong đầu, không phải như một tiếng chuông, mà như một lời thì thầm cuối cùng của cô bên tai hắn.
"Anh... anh hãy về nước... chịu tội... Đó... là cách duy nhất... để anh tìm thấy sự bình yên..."
Đó là di nguyện cuối cùng của cô. Là con đường duy nhất để hắn có thể giữ lại chút phẩm giá cuối cùng của một con người.
Hắn phải thực hiện nó. Không phải vì hắn sợ hãi, không phải vì hắn muốn được tha thứ, mà bởi vì đó là điều duy nhất hắn có thể làm cho cô bây giờ. Đó là cách duy nhất để tình yêu của họ không trở nên vô nghĩa.
Bằng một sức lực phi thường, hắn nhẹ nhàng đặt An nằm lại ngay ngắn trên giường.
Hắn dùng những ngón tay run rẩy vuốt lại những sợi tóc mai còn vương trên trán cô, chỉnh lại chiếc áo bệnh viện cho cô.
Hắn muốn cô ra đi một cách thanh thản và xinh đẹp nhất.
Hắn ngắm nhìn cô lần cuối rồi đứng dậy, đôi chân nặng trĩu như đeo đá. Hắn quay lưng lại với chiếc giường, với người con gái hắn yêu thương nhất, và bước về phía cánh cửa.
Mỗi bước đi là một sự giằng xé, như thể có hàng ngàn sợi dây vô hình níu hắn lại. Hắn sẽ đi ra ngoài, tự thú với những cảnh sát đang chờ sẵn. Hắn sẽ đối mặt với công lý.
Nhưng khi tay hắn vừa chạm vào nắm đấm cửa, cánh cửa đã nhẹ nhàng mở ra từ bên ngoài.
Hai người đàn ông mặc thường phục, có vóc dáng rắn rỏi và ánh mắt sắc lẹm, đứng chặn ngay lối ra. Họ là cảnh sát Ý. Phía sau họ, hành lang đã vây chật những bóng người, di chuyển một cách lặng lẽ và chuyên nghiệp.
Trần Bách dừng lại. Hắn nhìn họ, rồi nhìn xuống đôi tay mình. Hắn không hề ngạc nhiên. Hắn đã biết, từ lúc tiếng còi xe cảnh sát vang lên, số phận của hắn đã được định đoạt.
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ giơ hai tay ra phía trước.
Không có sự chống cự. Không có sự hoảng loạn. Chỉ có một sự chấp nhận bình thản đến lạ thường.
Tiếng còng tay kim loại kêu "lách cách", lạnh lẽo và dứt khoát, vang vọng trong hành lang bệnh viện, chính thức khép lại cuộc đời tự do của kẻ sát nhân Trần Bách.
__________
Cuộc dẫn độ diễn ra nhanh chóng.
Trần Bách, dưới sự áp giải của Thanh tra Long và cảnh sát quốc tế, được đưa lên chuyên cơ về Việt Nam.
Trong suốt chuyến bay dài hơn mười tiếng đồng hồ, hắn không nói một lời, chỉ ngồi im lặng, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những đám mây trắng xóa trôi đi như chính cuộc đời hắn.
Hắn không còn là một con thú bị săn đuổi, mà là một người hành hương đang trên đường trở về để đối mặt với sự phán xét cuối cùng.
Tin tức về việc Trần Bách bị bắt và tự nguyện đầu thú đã gây chấn động dư luận.
Cuộc điều tra được mở lại, nhưng lần này, nó diễn ra một cách chóng vánh với sự hợp tác tuyệt đối của bị can.
Trần Bách khai báo tất cả, rành rọt và chi tiết đến từng hành động, từng suy nghĩ. Hắn không chỉ thừa nhận tội ác, hắn còn phân tích nó, mổ xẻ nó như một bác sĩ phẫu thuật đang mổ xẻ chính khối u trong tâm hồn mình. Hắn vẽ lại sơ đồ căn biệt thự, chỉ ra những điểm mù của camera mà hắn đã lợi dụng. Hắn mô tả lại cấu tạo của con dao hợp kim Titan-vanadi, giải thích tại sao nó lại có thể gây ra những vết thương chí mạng như vậy.
Hắn muốn lột trần con quỷ bên trong hắn, để công lý và cả chính hắn có thể nhìn rõ nó.
Phiên tòa xét xử Trần Bách trở thành sự kiện được cả nước quan tâm.
Hắn đứng trước vành móng ngựa, đối mặt với sự phán xét của pháp luật và ánh mắt của hàng trăm người qua màn hình.
Hắn không bào chữa, không chối cãi. Hắn thừa nhận mọi tội danh.
"Bị cáo có hối hận về những hành vi tội ác của mình không?" vị chủ tọa hỏi.
Trần Bách ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào vị chủ tọa, đôi mắt hắn đỏ hoe
"Kính thưa Hội đồng xét xử," giọng hắn khàn đặc nhưng rõ ràng.
"Từ 'hối hận' không đủ để diễn tả những gì bị cáo cảm thấy. Bị cáo đã gây ra những tội ác không thể dung thứ, đã cướp đi những sinh mạng vô tội. Bị cáo đáng bị trừng phạt. Nhưng nỗi đau lớn nhất của bị cáo không phải là bản án sắp tới, mà là đã làm tổn thương và gián tiếp gây ra cái chết cho người con gái mà bị cáo yêu thương nhất. Cô ấy đã dạy cho bị cáo biết thế nào là tình yêu, là lương tri. Bị cáo đứng đây hôm nay, là để thực hiện lời hứa với cô ấy."
Lời khai của hắn khiến cả phòng xử án chìm vào im lặng. Nhưng luật pháp là luật pháp. Tội ác mà hắn gây ra là quá lớn, không thể dung thứ. Sau nhiều ngày xét xử, với đầy đủ bằng chứng và lời khai, Tòa án Nhân dân Tối cao tuyên án Trần Bách mức án cao nhất Tử hình.
Khi nghe bản án, Bách nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Hắn chấp nhận nó, như một sự chuộc tội cuối cùng.
___________
Vụ án khép lại.
Thanh tra Long và toàn bộ chuyên án được khen thưởng đặc biệt. Ông được thăng chức lên Phó Cục trưởng Cục Cảnh sát Hình sự.
Nhưng giữa những lời chúc mừng, trong lòng vị thanh tra già dặn lại có một khoảng trống không thể lấp đầy. Ông không thể ngừng suy nghĩ về cô gái tên An. Một cô gái bình thường, không quyền lực, không giàu có, lại có thể làm được điều mà cả một hệ thống pháp luật không làm được: cảm hóa một con quỷ.
Ông quyết định tìm hiểu về cô. Dựa vào thông tin hộ chiếu mà phía Ý cung cấp, ông tìm đến địa chỉ cuối cùng của An, một căn gác nhỏ trong một con hẻm yên tĩnh ở Hà Nội.
Căn phòng đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo, và rất nhiều giá vẽ. Trên tường treo đầy những bức tranh, chủ yếu là tranh phong cảnh và chân dung những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn. Không có một tấm ảnh gia đình nào.
Thanh tra Long tìm thấy một cuốn nhật ký, cũng là di vật của An trong chuyến đi Ý vừa rồi. Lật giở từng trang, ông như bước vào thế giới nội tâm của An.
Cô là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong một mái ấm tình thương. Cha mẹ cô đã mất trong một tai nạn giao thông khi cô còn quá nhỏ.
Nghệ thuật là người bạn duy nhất, là nơi cô trút bỏ mọi nỗi niềm. Lớn lên, cô dành phần lớn thời gian và tiền bạc kiếm được từ việc bán tranh để quay lại giúp đỡ chính mái ấm đã nuôi dưỡng mình.
Chuyến đi đến Ý là giấc mơ lớn nhất đời cô, một phần thưởng cô tự dành cho mình sau nhiều năm làm việc chăm chỉ. Cô không có người thân ruột thịt nào khác. Người thân của cô chính là những đứa trẻ mồ côi mà cô yêu thương.
Ở những trang cuối cùng, An viết về "Lê Minh".
"Ngày... tháng... năm... Mình đã gặp anh ấy, Lê Minh. Anh ấy có một đôi mắt buồn, một nỗi buồn sâu thẳm như đại dương. Nhưng mình thấy trong đó, có một ánh sáng le lói, chỉ là nó bị che khuất bởi bão tố. Mình muốn trở thành ngọn hải đăng cho con tàu của anh ấy..."
"Ngày... tháng... năm... Anh ấy đã thú nhận tất cả. Trái tim mình như vỡ nát. Nhưng kỳ lạ thay, mình không cảm thấy ghê sợ, chỉ thấy thương anh ấy đến xé lòng. Một tâm hồn đã phải chịu đựng những gì để trở nên chai sạn đến thế? Mình sẽ không bỏ rơi anh ấy. Mình tin vào phần người thiện lương vẫn còn sót lại trong anh..."
Thanh tra Long đóng cuốn nhật ký lại, lòng ông trĩu nặng. Ông đã hiểu. An không có ai để liên lạc trong suốt chuyến đi, bởi vì thế giới của cô chỉ có những đứa trẻ và những bức tranh.
Cô là một linh hồn thuần khiết, một bông hoa lặng lẽ tỏa hương cho đời.
Ông liên hệ với mái ấm tình thương, thông báo về cái chết của An và đứng ra lo liệu mọi thủ tục để đưa thi thể cô về nước.
Ngày tiễn đưa An, chỉ có ông, Trung úy Nam, và những đứa trẻ mồ côi với những đôi mắt ngơ ngác, cầm trên tay những bông cẩm tú cầu trắng.
Đứng trước mộ An, Thanh tra Long suy ngẫm rất nhiều.
Về tiền bạc, thứ đã đẩy Trần Bách vào con đường tội lỗi, nhưng cuối cùng lại bất lực trước cái chết.
Về đạo đức, thứ mà Bách đã chà đạp nhưng cuối cùng lại tìm mọi cách để níu giữ.
Và về tình yêu, thứ sức mạnh vô hình đã tạo nên một phép màu không tưởng.
Ông nhận ra rằng, công lý không chỉ là trừng phạt tội ác, mà còn là thấu hiểu được nguyên nhân sâu xa dẫn đến bi kịch, để ngăn chặn nó lặp lại.
________________
Một tháng sau.
Trong phòng thi hành án, Trần Bách mặc bộ quần áo tù nhân màu sọc trắng - xanh, gương mặt gầy rộc nhưng đôi mắt lại bình thản đến lạ. Hắn được phép nói lời cuối cùng.
Hắn không nhìn vào hội đồng thi hành án. Hắn nhìn lên một khoảng không vô định trước mặt, như thể đang nhìn thấy một bóng hình mà chỉ riêng hắn thấy được. Hắn mỉm cười, một nụ cười dịu dàng và đầy yêu thương.
"Người ta dành cả đời để đi tìm tiền bạc và quyền lực," giọng hắn vang lên, trầm và rõ, không một chút run rẩy. "Tôi cũng đã từng như vậy. Tôi đã đi vào con đường tăm tối nhất, và nghĩ rằng đó là đỉnh cao. Nhưng ở nơi tận cùng của địa ngục đó, tôi lại tìm thấy thiên đường của mình."
Hắn ngừng lại một chút, hít một hơi thật sâu.
"Thiên đường không phải là vàng bạc châu báu. Nó là ánh mắt của một người, là nụ cười của một người, là một lời hứa. Tình yêu không thể xóa đi tội lỗi, nhưng nó có thể cứu rỗi một linh hồn. An... anh đã thực hiện lời hứa của mình rồi. Bây giờ, anh đến với em đây."
Đó là những lời cuối cùng của hắn.
Mũi tiêm độc được thực hiện. Trần Bách từ từ nhắm mắt lại, gương mặt hắn thanh thản. Hắn chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, một giấc ngủ bình yên, không còn những ám ảnh, không còn những nỗi sợ hãi.
Bình minh đã lên, mang theo hy vọng cho những người còn sống, và sự thanh thản cho những linh hồn đã ra đi.
Hắn nhớ lại hơi ấm của cô khi họ ôm nhau trên boong tàu, mùi hương dịu nhẹ từ mái tóc cô khi hắn vùi mặt vào đó tìm kiếm sự bình yên, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai của cô mỗi sớm thức giấc.
Tất cả giờ chỉ còn là ký ức, những mảnh vỡ thủy tinh cứa vào tâm can hắn mỗi khi hắn hít thở. Vệt nắng duy nhất trong cuộc đời hắn đã tắt.
Một câu hỏi độc ác cứa vào tâm trí hắn: Nếu?
Nếu hắn không gây ra tội ác, nếu hắn không trốn chạy, nếu hắn không bước lên con tàu định mệnh đó, nếu hắn không kéo cô vào cuộc đời đầy bão tố của mình, thì có lẽ giờ này cô vẫn đang ở đâu đó.
Có lẽ cô đang ngồi trong một quán cà phê nhỏ ở Florence, tay cầm cọ vẽ, đôi mắt lấp lánh niềm vui khi phác họa lại một góc phố cổ kính. Cô sẽ sống, sẽ cười, sẽ tiếp tục mang vẻ đẹp đến cho đời.
Chính hắn, bằng sự ích kỷ và tội lỗi của mình, đã thổi tắt ngọn nến rực rỡ đó. Hắn không chỉ là kẻ sát nhân của năm người, hắn còn là kẻ sát nhân của cả một thiên thần.
Hắn ngồi đó, ôm lấy tình yêu đã chết của mình, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của nỗi đau.
Thời gian như ngừng lại. Hắn không biết đã trôi qua bao lâu, một giờ, hai giờ, hay lâu hơn thế.
Hắn chỉ biết rằng, hắn muốn ở bên cô như thế này, cho đến khi cơ thể hắn cũng hóa đá, cho đến khi cả thế giới này mục rữa.
Nhưng rồi, giữa sự tĩnh lặng chết chóc, lời hứa hắn đã nói với cô vang vọng trong đầu, không phải như một tiếng chuông, mà như một lời thì thầm cuối cùng của cô bên tai hắn.
"Anh... anh hãy về nước... chịu tội... Đó... là cách duy nhất... để anh tìm thấy sự bình yên..."
Đó là di nguyện cuối cùng của cô. Là con đường duy nhất để hắn có thể giữ lại chút phẩm giá cuối cùng của một con người.
Hắn phải thực hiện nó. Không phải vì hắn sợ hãi, không phải vì hắn muốn được tha thứ, mà bởi vì đó là điều duy nhất hắn có thể làm cho cô bây giờ. Đó là cách duy nhất để tình yêu của họ không trở nên vô nghĩa.
Bằng một sức lực phi thường, hắn nhẹ nhàng đặt An nằm lại ngay ngắn trên giường.
Hắn dùng những ngón tay run rẩy vuốt lại những sợi tóc mai còn vương trên trán cô, chỉnh lại chiếc áo bệnh viện cho cô.
Hắn muốn cô ra đi một cách thanh thản và xinh đẹp nhất.
Hắn ngắm nhìn cô lần cuối rồi đứng dậy, đôi chân nặng trĩu như đeo đá. Hắn quay lưng lại với chiếc giường, với người con gái hắn yêu thương nhất, và bước về phía cánh cửa.
Mỗi bước đi là một sự giằng xé, như thể có hàng ngàn sợi dây vô hình níu hắn lại. Hắn sẽ đi ra ngoài, tự thú với những cảnh sát đang chờ sẵn. Hắn sẽ đối mặt với công lý.
Nhưng khi tay hắn vừa chạm vào nắm đấm cửa, cánh cửa đã nhẹ nhàng mở ra từ bên ngoài.
Hai người đàn ông mặc thường phục, có vóc dáng rắn rỏi và ánh mắt sắc lẹm, đứng chặn ngay lối ra. Họ là cảnh sát Ý. Phía sau họ, hành lang đã vây chật những bóng người, di chuyển một cách lặng lẽ và chuyên nghiệp.
Trần Bách dừng lại. Hắn nhìn họ, rồi nhìn xuống đôi tay mình. Hắn không hề ngạc nhiên. Hắn đã biết, từ lúc tiếng còi xe cảnh sát vang lên, số phận của hắn đã được định đoạt.
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ giơ hai tay ra phía trước.
Không có sự chống cự. Không có sự hoảng loạn. Chỉ có một sự chấp nhận bình thản đến lạ thường.
Tiếng còng tay kim loại kêu "lách cách", lạnh lẽo và dứt khoát, vang vọng trong hành lang bệnh viện, chính thức khép lại cuộc đời tự do của kẻ sát nhân Trần Bách.
__________
Cuộc dẫn độ diễn ra nhanh chóng.
Trần Bách, dưới sự áp giải của Thanh tra Long và cảnh sát quốc tế, được đưa lên chuyên cơ về Việt Nam.
Trong suốt chuyến bay dài hơn mười tiếng đồng hồ, hắn không nói một lời, chỉ ngồi im lặng, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những đám mây trắng xóa trôi đi như chính cuộc đời hắn.
Hắn không còn là một con thú bị săn đuổi, mà là một người hành hương đang trên đường trở về để đối mặt với sự phán xét cuối cùng.
Tin tức về việc Trần Bách bị bắt và tự nguyện đầu thú đã gây chấn động dư luận.
Cuộc điều tra được mở lại, nhưng lần này, nó diễn ra một cách chóng vánh với sự hợp tác tuyệt đối của bị can.
Trần Bách khai báo tất cả, rành rọt và chi tiết đến từng hành động, từng suy nghĩ. Hắn không chỉ thừa nhận tội ác, hắn còn phân tích nó, mổ xẻ nó như một bác sĩ phẫu thuật đang mổ xẻ chính khối u trong tâm hồn mình. Hắn vẽ lại sơ đồ căn biệt thự, chỉ ra những điểm mù của camera mà hắn đã lợi dụng. Hắn mô tả lại cấu tạo của con dao hợp kim Titan-vanadi, giải thích tại sao nó lại có thể gây ra những vết thương chí mạng như vậy.
Hắn muốn lột trần con quỷ bên trong hắn, để công lý và cả chính hắn có thể nhìn rõ nó.
Phiên tòa xét xử Trần Bách trở thành sự kiện được cả nước quan tâm.
Hắn đứng trước vành móng ngựa, đối mặt với sự phán xét của pháp luật và ánh mắt của hàng trăm người qua màn hình.
Hắn không bào chữa, không chối cãi. Hắn thừa nhận mọi tội danh.
"Bị cáo có hối hận về những hành vi tội ác của mình không?" vị chủ tọa hỏi.
Trần Bách ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào vị chủ tọa, đôi mắt hắn đỏ hoe
"Kính thưa Hội đồng xét xử," giọng hắn khàn đặc nhưng rõ ràng.
"Từ 'hối hận' không đủ để diễn tả những gì bị cáo cảm thấy. Bị cáo đã gây ra những tội ác không thể dung thứ, đã cướp đi những sinh mạng vô tội. Bị cáo đáng bị trừng phạt. Nhưng nỗi đau lớn nhất của bị cáo không phải là bản án sắp tới, mà là đã làm tổn thương và gián tiếp gây ra cái chết cho người con gái mà bị cáo yêu thương nhất. Cô ấy đã dạy cho bị cáo biết thế nào là tình yêu, là lương tri. Bị cáo đứng đây hôm nay, là để thực hiện lời hứa với cô ấy."
Lời khai của hắn khiến cả phòng xử án chìm vào im lặng. Nhưng luật pháp là luật pháp. Tội ác mà hắn gây ra là quá lớn, không thể dung thứ. Sau nhiều ngày xét xử, với đầy đủ bằng chứng và lời khai, Tòa án Nhân dân Tối cao tuyên án Trần Bách mức án cao nhất Tử hình.
Khi nghe bản án, Bách nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Hắn chấp nhận nó, như một sự chuộc tội cuối cùng.
___________
Vụ án khép lại.
Thanh tra Long và toàn bộ chuyên án được khen thưởng đặc biệt. Ông được thăng chức lên Phó Cục trưởng Cục Cảnh sát Hình sự.
Nhưng giữa những lời chúc mừng, trong lòng vị thanh tra già dặn lại có một khoảng trống không thể lấp đầy. Ông không thể ngừng suy nghĩ về cô gái tên An. Một cô gái bình thường, không quyền lực, không giàu có, lại có thể làm được điều mà cả một hệ thống pháp luật không làm được: cảm hóa một con quỷ.
Ông quyết định tìm hiểu về cô. Dựa vào thông tin hộ chiếu mà phía Ý cung cấp, ông tìm đến địa chỉ cuối cùng của An, một căn gác nhỏ trong một con hẻm yên tĩnh ở Hà Nội.
Căn phòng đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo, và rất nhiều giá vẽ. Trên tường treo đầy những bức tranh, chủ yếu là tranh phong cảnh và chân dung những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn. Không có một tấm ảnh gia đình nào.
Thanh tra Long tìm thấy một cuốn nhật ký, cũng là di vật của An trong chuyến đi Ý vừa rồi. Lật giở từng trang, ông như bước vào thế giới nội tâm của An.
Cô là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong một mái ấm tình thương. Cha mẹ cô đã mất trong một tai nạn giao thông khi cô còn quá nhỏ.
Nghệ thuật là người bạn duy nhất, là nơi cô trút bỏ mọi nỗi niềm. Lớn lên, cô dành phần lớn thời gian và tiền bạc kiếm được từ việc bán tranh để quay lại giúp đỡ chính mái ấm đã nuôi dưỡng mình.
Chuyến đi đến Ý là giấc mơ lớn nhất đời cô, một phần thưởng cô tự dành cho mình sau nhiều năm làm việc chăm chỉ. Cô không có người thân ruột thịt nào khác. Người thân của cô chính là những đứa trẻ mồ côi mà cô yêu thương.
Ở những trang cuối cùng, An viết về "Lê Minh".
"Ngày... tháng... năm... Mình đã gặp anh ấy, Lê Minh. Anh ấy có một đôi mắt buồn, một nỗi buồn sâu thẳm như đại dương. Nhưng mình thấy trong đó, có một ánh sáng le lói, chỉ là nó bị che khuất bởi bão tố. Mình muốn trở thành ngọn hải đăng cho con tàu của anh ấy..."
"Ngày... tháng... năm... Anh ấy đã thú nhận tất cả. Trái tim mình như vỡ nát. Nhưng kỳ lạ thay, mình không cảm thấy ghê sợ, chỉ thấy thương anh ấy đến xé lòng. Một tâm hồn đã phải chịu đựng những gì để trở nên chai sạn đến thế? Mình sẽ không bỏ rơi anh ấy. Mình tin vào phần người thiện lương vẫn còn sót lại trong anh..."
Thanh tra Long đóng cuốn nhật ký lại, lòng ông trĩu nặng. Ông đã hiểu. An không có ai để liên lạc trong suốt chuyến đi, bởi vì thế giới của cô chỉ có những đứa trẻ và những bức tranh.
Cô là một linh hồn thuần khiết, một bông hoa lặng lẽ tỏa hương cho đời.
Ông liên hệ với mái ấm tình thương, thông báo về cái chết của An và đứng ra lo liệu mọi thủ tục để đưa thi thể cô về nước.
Ngày tiễn đưa An, chỉ có ông, Trung úy Nam, và những đứa trẻ mồ côi với những đôi mắt ngơ ngác, cầm trên tay những bông cẩm tú cầu trắng.
Đứng trước mộ An, Thanh tra Long suy ngẫm rất nhiều.
Về tiền bạc, thứ đã đẩy Trần Bách vào con đường tội lỗi, nhưng cuối cùng lại bất lực trước cái chết.
Về đạo đức, thứ mà Bách đã chà đạp nhưng cuối cùng lại tìm mọi cách để níu giữ.
Và về tình yêu, thứ sức mạnh vô hình đã tạo nên một phép màu không tưởng.
Ông nhận ra rằng, công lý không chỉ là trừng phạt tội ác, mà còn là thấu hiểu được nguyên nhân sâu xa dẫn đến bi kịch, để ngăn chặn nó lặp lại.
________________
Một tháng sau.
Trong phòng thi hành án, Trần Bách mặc bộ quần áo tù nhân màu sọc trắng - xanh, gương mặt gầy rộc nhưng đôi mắt lại bình thản đến lạ. Hắn được phép nói lời cuối cùng.
Hắn không nhìn vào hội đồng thi hành án. Hắn nhìn lên một khoảng không vô định trước mặt, như thể đang nhìn thấy một bóng hình mà chỉ riêng hắn thấy được. Hắn mỉm cười, một nụ cười dịu dàng và đầy yêu thương.
"Người ta dành cả đời để đi tìm tiền bạc và quyền lực," giọng hắn vang lên, trầm và rõ, không một chút run rẩy. "Tôi cũng đã từng như vậy. Tôi đã đi vào con đường tăm tối nhất, và nghĩ rằng đó là đỉnh cao. Nhưng ở nơi tận cùng của địa ngục đó, tôi lại tìm thấy thiên đường của mình."
Hắn ngừng lại một chút, hít một hơi thật sâu.
"Thiên đường không phải là vàng bạc châu báu. Nó là ánh mắt của một người, là nụ cười của một người, là một lời hứa. Tình yêu không thể xóa đi tội lỗi, nhưng nó có thể cứu rỗi một linh hồn. An... anh đã thực hiện lời hứa của mình rồi. Bây giờ, anh đến với em đây."
Đó là những lời cuối cùng của hắn.
Mũi tiêm độc được thực hiện. Trần Bách từ từ nhắm mắt lại, gương mặt hắn thanh thản. Hắn chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, một giấc ngủ bình yên, không còn những ám ảnh, không còn những nỗi sợ hãi.
Bình minh đã lên, mang theo hy vọng cho những người còn sống, và sự thanh thản cho những linh hồn đã ra đi.
Sau khi viết xong chương này, mình thật sự đã liên tưởng đến bài hát này:
"Có bóng tối dưới lối anh đi
Buồn từng đêm bơ vơ lạc bến mơ
Biết sẽ rất buồn khi nắng mai về
Ước sẽ có ngày tay níu tay
Một lần được nói cùng em rằng
Anh yêu em ngàn đời biết không
Xin hãy hôn anh thật lòng
Vì mai đã xa nhau thật rồi
Anh biết khi tàn bóng đêm
Bình minh rồi sẽ mang em thật xa
Khi em ra đi không quay về
Đợi chờ em chơ vơ một giấc mơ
Có chút ánh sáng nào soi lối anh đi
Có tiếng khóc thầm về đêm mỗi khi
Người đành lòng thế thật sao
Đêm nay ai nghe tiếng tôi"
-- Trích "Bình minh sẽ mang em đi" --
Mình còn 1 ngoại truyện nữa nhé mọi người, đừng bỏ lỡ...