Lượt xem của khách bị giới hạn

[Trinh thám] 6 phút cuối - QuangNguyen

Sau khi đọc truyện, bạn thấy nó...?

  • Giống một trải nghiệm giải trí tạm thời

  • Khiến tôi nghĩ về một điều gì đó lâu dài

  • Có giá trị đọc lại

  • Khiến tôi muốn đọc thêm tác phẩm khác của tác giả

  • Tôi muốn giới thiệu truyện này cho người khác

  • Quá tệ, tôi đã bỏ giữa chừng


Kết quả chỉ có thể xem được sau khi bình chọn.
[Trinh thám] 6 phút cuối - QuangNguyen

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
47
Điểm cảm xúc
148
Điểm
33
Hắn cúi xuống, áp má mình lên gò má lạnh ngắt của cô. Cái lạnh thấm qua da thịt, len lỏi vào tận xương tủy, một cái lạnh không phải của bệnh viện mà là của sự vĩnh biệt.

Hắn nhớ lại hơi ấm của cô khi họ ôm nhau trên boong tàu, mùi hương dịu nhẹ từ mái tóc cô khi hắn vùi mặt vào đó tìm kiếm sự bình yên, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai của cô mỗi sớm thức giấc.

Tất cả giờ chỉ còn là ký ức, những mảnh vỡ thủy tinh cứa vào tâm can hắn mỗi khi hắn hít thở. Vệt nắng duy nhất trong cuộc đời hắn đã tắt.

Một câu hỏi độc ác cứa vào tâm trí hắn: Nếu?

Nếu hắn không gây ra tội ác, nếu hắn không trốn chạy, nếu hắn không bước lên con tàu định mệnh đó, nếu hắn không kéo cô vào cuộc đời đầy bão tố của mình, thì có lẽ giờ này cô vẫn đang ở đâu đó.

Có lẽ cô đang ngồi trong một quán cà phê nhỏ ở Florence, tay cầm cọ vẽ, đôi mắt lấp lánh niềm vui khi phác họa lại một góc phố cổ kính. Cô sẽ sống, sẽ cười, sẽ tiếp tục mang vẻ đẹp đến cho đời.

Chính hắn, bằng sự ích kỷ và tội lỗi của mình, đã thổi tắt ngọn nến rực rỡ đó. Hắn không chỉ là kẻ sát nhân của năm người, hắn còn là kẻ sát nhân của cả một thiên thần.

Hắn ngồi đó, ôm lấy tình yêu đã chết của mình, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của nỗi đau.

Thời gian như ngừng lại. Hắn không biết đã trôi qua bao lâu, một giờ, hai giờ, hay lâu hơn thế.

Hắn chỉ biết rằng, hắn muốn ở bên cô như thế này, cho đến khi cơ thể hắn cũng hóa đá, cho đến khi cả thế giới này mục rữa.

Nhưng rồi, giữa sự tĩnh lặng chết chóc, lời hứa hắn đã nói với cô vang vọng trong đầu, không phải như một tiếng chuông, mà như một lời thì thầm cuối cùng của cô bên tai hắn.

"Anh... anh hãy về nước... chịu tội... Đó... là cách duy nhất... để anh tìm thấy sự bình yên..."

Đó là di nguyện cuối cùng của cô. Là con đường duy nhất để hắn có thể giữ lại chút phẩm giá cuối cùng của một con người.

Hắn phải thực hiện nó. Không phải vì hắn sợ hãi, không phải vì hắn muốn được tha thứ, mà bởi vì đó là điều duy nhất hắn có thể làm cho cô bây giờ. Đó là cách duy nhất để tình yêu của họ không trở nên vô nghĩa.

Bằng một sức lực phi thường, hắn nhẹ nhàng đặt An nằm lại ngay ngắn trên giường.

Hắn dùng những ngón tay run rẩy vuốt lại những sợi tóc mai còn vương trên trán cô, chỉnh lại chiếc áo bệnh viện cho cô.

Hắn muốn cô ra đi một cách thanh thản và xinh đẹp nhất.

Hắn ngắm nhìn cô lần cuối rồi đứng dậy, đôi chân nặng trĩu như đeo đá. Hắn quay lưng lại với chiếc giường, với người con gái hắn yêu thương nhất, và bước về phía cánh cửa.

Mỗi bước đi là một sự giằng xé, như thể có hàng ngàn sợi dây vô hình níu hắn lại. Hắn sẽ đi ra ngoài, tự thú với những cảnh sát đang chờ sẵn. Hắn sẽ đối mặt với công lý.

Nhưng khi tay hắn vừa chạm vào nắm đấm cửa, cánh cửa đã nhẹ nhàng mở ra từ bên ngoài.

Hai người đàn ông mặc thường phục, có vóc dáng rắn rỏi và ánh mắt sắc lẹm, đứng chặn ngay lối ra. Họ là cảnh sát Ý. Phía sau họ, hành lang đã vây chật những bóng người, di chuyển một cách lặng lẽ và chuyên nghiệp.

Trần Bách dừng lại. Hắn nhìn họ, rồi nhìn xuống đôi tay mình. Hắn không hề ngạc nhiên. Hắn đã biết, từ lúc tiếng còi xe cảnh sát vang lên, số phận của hắn đã được định đoạt.

Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ giơ hai tay ra phía trước.

Không có sự chống cự. Không có sự hoảng loạn. Chỉ có một sự chấp nhận bình thản đến lạ thường.

Tiếng còng tay kim loại kêu "lách cách", lạnh lẽo và dứt khoát, vang vọng trong hành lang bệnh viện, chính thức khép lại cuộc đời tự do của kẻ sát nhân Trần Bách.

__________

Cuộc dẫn độ diễn ra nhanh chóng.

Trần Bách, dưới sự áp giải của Thanh tra Long và cảnh sát quốc tế, được đưa lên chuyên cơ về Việt Nam.

Trong suốt chuyến bay dài hơn mười tiếng đồng hồ, hắn không nói một lời, chỉ ngồi im lặng, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những đám mây trắng xóa trôi đi như chính cuộc đời hắn.

Hắn không còn là một con thú bị săn đuổi, mà là một người hành hương đang trên đường trở về để đối mặt với sự phán xét cuối cùng.

Tin tức về việc Trần Bách bị bắt và tự nguyện đầu thú đã gây chấn động dư luận.

Cuộc điều tra được mở lại, nhưng lần này, nó diễn ra một cách chóng vánh với sự hợp tác tuyệt đối của bị can.

Trần Bách khai báo tất cả, rành rọt và chi tiết đến từng hành động, từng suy nghĩ. Hắn không chỉ thừa nhận tội ác, hắn còn phân tích nó, mổ xẻ nó như một bác sĩ phẫu thuật đang mổ xẻ chính khối u trong tâm hồn mình. Hắn vẽ lại sơ đồ căn biệt thự, chỉ ra những điểm mù của camera mà hắn đã lợi dụng. Hắn mô tả lại cấu tạo của con dao hợp kim Titan-vanadi, giải thích tại sao nó lại có thể gây ra những vết thương chí mạng như vậy.

Hắn muốn lột trần con quỷ bên trong hắn, để công lý và cả chính hắn có thể nhìn rõ nó.

Phiên tòa xét xử Trần Bách trở thành sự kiện được cả nước quan tâm.

Hắn đứng trước vành móng ngựa, đối mặt với sự phán xét của pháp luật và ánh mắt của hàng trăm người qua màn hình.

Hắn không bào chữa, không chối cãi. Hắn thừa nhận mọi tội danh.

"Bị cáo có hối hận về những hành vi tội ác của mình không?" vị chủ tọa hỏi.

Trần Bách ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào vị chủ tọa, đôi mắt hắn đỏ hoe

"Kính thưa Hội đồng xét xử," giọng hắn khàn đặc nhưng rõ ràng.

"Từ 'hối hận' không đủ để diễn tả những gì bị cáo cảm thấy. Bị cáo đã gây ra những tội ác không thể dung thứ, đã cướp đi những sinh mạng vô tội. Bị cáo đáng bị trừng phạt. Nhưng nỗi đau lớn nhất của bị cáo không phải là bản án sắp tới, mà là đã làm tổn thương và gián tiếp gây ra cái chết cho người con gái mà bị cáo yêu thương nhất. Cô ấy đã dạy cho bị cáo biết thế nào là tình yêu, là lương tri. Bị cáo đứng đây hôm nay, là để thực hiện lời hứa với cô ấy."

Lời khai của hắn khiến cả phòng xử án chìm vào im lặng. Nhưng luật pháp là luật pháp. Tội ác mà hắn gây ra là quá lớn, không thể dung thứ. Sau nhiều ngày xét xử, với đầy đủ bằng chứng và lời khai, Tòa án Nhân dân Tối cao tuyên án Trần Bách mức án cao nhất Tử hình.

Khi nghe bản án, Bách nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Hắn chấp nhận nó, như một sự chuộc tội cuối cùng.

___________

Vụ án khép lại.

Thanh tra Long và toàn bộ chuyên án được khen thưởng đặc biệt. Ông được thăng chức lên Phó Cục trưởng Cục Cảnh sát Hình sự.

Nhưng giữa những lời chúc mừng, trong lòng vị thanh tra già dặn lại có một khoảng trống không thể lấp đầy. Ông không thể ngừng suy nghĩ về cô gái tên An. Một cô gái bình thường, không quyền lực, không giàu có, lại có thể làm được điều mà cả một hệ thống pháp luật không làm được: cảm hóa một con quỷ.

Ông quyết định tìm hiểu về cô. Dựa vào thông tin hộ chiếu mà phía Ý cung cấp, ông tìm đến địa chỉ cuối cùng của An, một căn gác nhỏ trong một con hẻm yên tĩnh ở Hà Nội.

Căn phòng đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo, và rất nhiều giá vẽ. Trên tường treo đầy những bức tranh, chủ yếu là tranh phong cảnh và chân dung những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn. Không có một tấm ảnh gia đình nào.

Thanh tra Long tìm thấy một cuốn nhật ký, cũng là di vật của An trong chuyến đi Ý vừa rồi. Lật giở từng trang, ông như bước vào thế giới nội tâm của An.

Cô là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong một mái ấm tình thương. Cha mẹ cô đã mất trong một tai nạn giao thông khi cô còn quá nhỏ.

Nghệ thuật là người bạn duy nhất, là nơi cô trút bỏ mọi nỗi niềm. Lớn lên, cô dành phần lớn thời gian và tiền bạc kiếm được từ việc bán tranh để quay lại giúp đỡ chính mái ấm đã nuôi dưỡng mình.

Chuyến đi đến Ý là giấc mơ lớn nhất đời cô, một phần thưởng cô tự dành cho mình sau nhiều năm làm việc chăm chỉ. Cô không có người thân ruột thịt nào khác. Người thân của cô chính là những đứa trẻ mồ côi mà cô yêu thương.

Ở những trang cuối cùng, An viết về "Lê Minh".

"Ngày... tháng... năm... Mình đã gặp anh ấy, Lê Minh. Anh ấy có một đôi mắt buồn, một nỗi buồn sâu thẳm như đại dương. Nhưng mình thấy trong đó, có một ánh sáng le lói, chỉ là nó bị che khuất bởi bão tố. Mình muốn trở thành ngọn hải đăng cho con tàu của anh ấy..."

"Ngày... tháng... năm... Anh ấy đã thú nhận tất cả. Trái tim mình như vỡ nát. Nhưng kỳ lạ thay, mình không cảm thấy ghê sợ, chỉ thấy thương anh ấy đến xé lòng. Một tâm hồn đã phải chịu đựng những gì để trở nên chai sạn đến thế? Mình sẽ không bỏ rơi anh ấy. Mình tin vào phần người thiện lương vẫn còn sót lại trong anh..."


Thanh tra Long đóng cuốn nhật ký lại, lòng ông trĩu nặng. Ông đã hiểu. An không có ai để liên lạc trong suốt chuyến đi, bởi vì thế giới của cô chỉ có những đứa trẻ và những bức tranh.

Cô là một linh hồn thuần khiết, một bông hoa lặng lẽ tỏa hương cho đời.

Ông liên hệ với mái ấm tình thương, thông báo về cái chết của An và đứng ra lo liệu mọi thủ tục để đưa thi thể cô về nước.

Ngày tiễn đưa An, chỉ có ông, Trung úy Nam, và những đứa trẻ mồ côi với những đôi mắt ngơ ngác, cầm trên tay những bông cẩm tú cầu trắng.

Đứng trước mộ An, Thanh tra Long suy ngẫm rất nhiều.

Về tiền bạc, thứ đã đẩy Trần Bách vào con đường tội lỗi, nhưng cuối cùng lại bất lực trước cái chết.

Về đạo đức, thứ mà Bách đã chà đạp nhưng cuối cùng lại tìm mọi cách để níu giữ.

Và về tình yêu, thứ sức mạnh vô hình đã tạo nên một phép màu không tưởng.

Ông nhận ra rằng, công lý không chỉ là trừng phạt tội ác, mà còn là thấu hiểu được nguyên nhân sâu xa dẫn đến bi kịch, để ngăn chặn nó lặp lại.

________________

Một tháng sau.

Trong phòng thi hành án, Trần Bách mặc bộ quần áo tù nhân màu sọc trắng - xanh, gương mặt gầy rộc nhưng đôi mắt lại bình thản đến lạ. Hắn được phép nói lời cuối cùng.

Hắn không nhìn vào hội đồng thi hành án. Hắn nhìn lên một khoảng không vô định trước mặt, như thể đang nhìn thấy một bóng hình mà chỉ riêng hắn thấy được. Hắn mỉm cười, một nụ cười dịu dàng và đầy yêu thương.

"Người ta dành cả đời để đi tìm tiền bạc và quyền lực," giọng hắn vang lên, trầm và rõ, không một chút run rẩy. "Tôi cũng đã từng như vậy. Tôi đã đi vào con đường tăm tối nhất, và nghĩ rằng đó là đỉnh cao. Nhưng ở nơi tận cùng của địa ngục đó, tôi lại tìm thấy thiên đường của mình."

Hắn ngừng lại một chút, hít một hơi thật sâu.

"Thiên đường không phải là vàng bạc châu báu. Nó là ánh mắt của một người, là nụ cười của một người, là một lời hứa. Tình yêu không thể xóa đi tội lỗi, nhưng nó có thể cứu rỗi một linh hồn. An... anh đã thực hiện lời hứa của mình rồi. Bây giờ, anh đến với em đây."

Đó là những lời cuối cùng của hắn.

Mũi tiêm độc được thực hiện. Trần Bách từ từ nhắm mắt lại, gương mặt hắn thanh thản. Hắn chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, một giấc ngủ bình yên, không còn những ám ảnh, không còn những nỗi sợ hãi.

Bình minh đã lên, mang theo hy vọng cho những người còn sống, và sự thanh thản cho những linh hồn đã ra đi.

Sau khi viết xong chương này, mình thật sự đã liên tưởng đến bài hát này:
"Có bóng tối dưới lối anh đi
Buồn từng đêm bơ vơ lạc bến mơ
Biết sẽ rất buồn khi nắng mai về
Ước sẽ có ngày tay níu tay
Một lần được nói cùng em rằng
Anh yêu em ngàn đời biết không

Xin hãy hôn anh thật lòng
Vì mai đã xa nhau thật rồi
Anh biết khi tàn bóng đêm
Bình minh rồi sẽ mang em thật xa

Khi em ra đi không quay về
Đợi chờ em chơ vơ một giấc mơ
Có chút ánh sáng nào soi lối anh đi
Có tiếng khóc thầm về đêm mỗi khi
Người đành lòng thế thật sao
Đêm nay ai nghe tiếng tôi"
-- Trích "Bình minh sẽ mang em đi" --

Mình còn 1 ngoại truyện nữa nhé mọi người, đừng bỏ lỡ...
 

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
47
Điểm cảm xúc
148
Điểm
33
Cái lạnh không đến từ kim loại của chiếc giường hay không khí tù đọng trong phòng thi hành án. Nó bắt nguồn từ một điểm nhỏ trên cánh tay phải, nơi mũi kim lạnh buốt vừa xuyên qua lớp da, tìm đến tĩnh mạch. Một cái lạnh vô cơ, mang theo sứ mệnh của công lý và cái chết, bắt đầu hành trình cuối cùng trong huyết quản của Trần Bách.

Hắn nằm đó, trên tấm ga giường trắng đến nao lòng, dưới ánh đèn huỳnh quang vô cảm hắt xuống, biến mọi thứ thành một màu xám xịt, nhợt nhạt. Gương mặt hắn, từng hằn lên bao nét chai sạn, tàn độc, giờ đây lại phẳng lặng một cách kỳ lạ.

Hắn không chống cự, không gào thét. Hắn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cố gắng ghi nhớ mùi không khí này – một thứ mùi hỗn tạp của thuốc sát trùng, của nỗi sợ vô hình và của sự kết thúc.

Không có tiếng tích tắc nào vang lên. Chiếc đồng hồ duy nhất trong căn phòng này chính là trái tim hắn, và nó đã bắt đầu đếm ngược. Từng nhịp, từng nhịp một, chậm rãi và nặng nề.

Sáu phút. Chỉ sáu phút để một sinh mạng chấm dứt.

Phút Thứ Nhất:​

Dòng thuốc độc bắt đầu hành trình của nó, mang theo một cảm giác tê dại mơ hồ.

Nhưng lạ thay, khi cơ thể dần mất đi cảm giác, tâm trí Bách lại trở nên sáng rõ và sắc bén hơn bao giờ hết. Như một chiếc máy chiếu cũ kỹ bất ngờ hoạt động trở lại, những thước phim ký ức, tưởng đã bị chôn vùi dưới lớp băng giá của tội lỗi, giờ đây cuồn cuộn ùa về.

Thước phim đầu tiên mang màu ẩm mốc. Hắn thấy mình là một thằng bé gầy đét, đen nhẻm, co ro trong góc bếp tối tăm của một căn nhà lụp xụp. Mùi tro bếp, mùi riêu cua mẹ nấu dở, và mùi rượu nồng nặc từ người cha là những mùi hương quen thuộc của tuổi thơ hắn.

Cha hắn, một người đàn ông mà cuộc đời đã vắt kiệt hết sự tử tế, chỉ còn lại men rượu làm bạn. Những cơn say của ông ta luôn kết thúc bằng những lời chửi rủa cay nghiệt và những trận đòn roi vô cớ trút lên tấm lưng gầy của mẹ và thân thể nhỏ bé của hắn.

Mẹ hắn, một người phụ nữ mà sự cam chịu đã ăn vào máu thịt, chỉ biết ôm hắn vào lòng trong đêm tối, những tiếng nấc của bà hòa cùng tiếng gió rít qua khe cửa ván mục nát.

Hắn nhớ như in những đêm đông, cái lạnh len lỏi qua từng lớp áo mỏng, cắn vào da thịt. Hắn và mẹ nằm co ro trên chiếc chiếu rách, chia nhau tấm chăn cũ kỹ không đủ ấm.

Hắn nghe tiếng bụng mình sôi lên vì đói, và ước ao. Ước ao một bữa cơm có thịt, ước ao một chiếc áo mới, ước ao cha sẽ mỉm cười thay vì vung tay.

Rồi thước phim chuyển cảnh.

Sân trường đầy nắng và tiếng cười, nhưng với hắn chỉ có những lời chế giễu như ong chích.

"Thằng Bách rách!", "Thằng ăn mày!"

Chúng nó cười cợt bộ quần áo vá chằng vá chịt của hắn, đôi chân trần lấm lem bùn đất của hắn.

Mỗi lời chê bai, mỗi ánh mắt khinh miệt đều như những nhát dao vô hình, cứa sâu vào tâm hồn non nớt, gieo vào đó những hạt mầm đầu tiên của sự tự ti và căm hận.

Tiếng cha hắn say rượu vẫn văng vẳng trong đầu, như một lời nguyền độc địa: "Cái thứ mày thì làm nên trò trống gì! Sinh ra mày là cái nợ đời!".

Hắn thấy lại chính mình, đứng như trời trồng trước cửa hàng đồ chơi lộng lẫy. Đôi mắt hắn dán chặt vào chiếc ô tô điều khiển từ xa màu đỏ, sáng bóng dưới ánh đèn.

Nó không chỉ là một món đồ chơi. Nó là biểu tượng của một thế giới khác, một thế giới mà hắn không bao giờ thuộc về.

Hắn thấy những đứa trẻ khác, mặc quần áo thơm tho, được cha mẹ dắt tay, vui vẻ chọn lựa.

Còn hắn, chỉ là một cái bóng bẩn thỉu đứng bên lề, trong lòng là một cơn bão của sự ghen tị và căm ghét.

Sự bất công của cuộc đời, sự chênh lệch giàu nghèo đã khắc sâu vào tâm trí hắn, hình thành nên một niềm tin méo mó, một chân lý độc hại: Tiền bạc là tất cả. Tiền bạc là thước đo giá trị con người. Tiền bạc là chìa khóa duy nhất để mở cánh cửa của sự tôn trọng.

Ngay tại khoảnh khắc đó, thằng bé Trần Bách đã chết.

Một con quỷ nhỏ đã được sinh ra, thề với lòng mình rằng, một ngày nào đó, nó sẽ có tất cả. Sẽ không bao giờ phải cúi đầu. Sẽ không bao giờ phải thèm khát. Sẽ đạp lên tất cả để có được tiền.

Phút Thứ Hai:​

Cảm giác tê dại lan đến lồng ngực. Tim hắn chậm lại một nhịp, rồi một nhịp nữa. Nhưng dòng ký ức vẫn chảy xiết.

Hắn thấy mình của những năm tháng thiếu niên, bươn chải giữa chợ đời.

Hắn bỏ học khi chưa hết cấp hai, lao vào cuộc mưu sinh với đôi vai gầy và hai bàn tay trắng.

Hắn đã làm tất cả mọi việc, từ bốc vác ở bến xe, xi măng cay xè mắt ở công trường xây dựng, rửa bát thuê trong những quán ăn lề đường đến làm phục vụ, bồi bàn cho các quán bia.

Bàn tay hắn chai sạn, rớm máu, tấm lưng hắn đau nhức mỗi đêm, nhưng số tiền kiếm được chỉ đủ để hắn tồn tại lay lắt qua ngày trong những căn phòng trọ chật hẹp, ẩm thấp.

Hắn nhớ những lần bị lừa gạt, bị quỵt tiền công.

Hắn nhớ những cái nhìn khinh miệt của bà chủ nhà trọ khi hắn chậm tiền nhà vài ngày.

Hắn nhớ những đêm dài thức trắng, bụng đói cồn cào, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài kia là một thế giới khác.

Ánh đèn neon lấp lánh từ những tòa nhà chọc trời, những căn biệt thự nguy nga, những dòng xe sang trọng lướt đi trong đêm.

Hắn tự hỏi, tại sao? Tại sao cuộc đời lại bất công đến vậy? Tại sao có những kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng, còn hắn phải vật lộn trong vũng bùn của sự nghèo đói và khinh miệt?

Sự căm ghét trong hắn không còn mơ hồ nữa, nó có hình thù, có mục tiêu. Hắn căm ghét những kẻ giàu có, những kẻ mà hắn cho là đã đánh cắp đi cơ hội của hắn.

Hắn đã cố gắng.

Thật sự đã cố gắng vươn lên bằng con đường lương thiện. Hắn đã cố học một cái nghề, đã cố học hỏi, đã cố làm việc chăm chỉ hơn người khác.

Nhưng xã hội này, trong mắt hắn, không có tiền bạc, không có quan hệ, mọi nỗ lực của hắn chỉ như muối bỏ bể. Hắn cảm thấy mình bị mắc kẹt, bị nhấn chìm trong một cái vòng luẩn quẩn của sự nghèo không lối thoát.

Chính trong những tháng ngày tăm tối và tuyệt vọng đó, cái chân lý độc hại năm xưa đã trỗi dậy mạnh mẽ, trở thành kim chỉ nam duy nhất cho mọi hành động.

"Tiền là tất cả."

Hắn lẩm bẩm câu đó mỗi đêm. Chỉ có tiền mới có thể mua được sự tôn trọng.

Chỉ có tiền mới có thể lấp đầy cái dạ dày và cả sự trống rỗng trong tâm hồn hắn.

Hắn bắt đầu tìm kiếm những con đường tắt, những lối đi nằm ngoài vòng pháp luật. Lương tâm, đạo đức – những thứ đó là chỉ thích hợp với bọn nhà giàu. Với một kẻ cùng đường như hắn, sinh tồn là trên hết.

Và để sinh tồn một cách "xứng đáng", hắn cần rất nhiều tiền.

Phút Thứ Ba:​

Cơ thể Bách gần như tê liệt hoàn toàn. Hắn không còn cảm nhận được cánh tay, đôi chân. Nhưng trong bộ não, một cảnh tượng khác đang diễn ra với sự rõ nét đến kinh hoàng.

Hắn thấy mình ngồi trong căn phòng trọ tồi tàn, nhưng trước mặt không phải là bát mì tôm ăn dở, mà là một chồng hồ sơ, hình ảnh, và bản đồ chi tiết về gia đình ông Hoàng – một đại gia ngành bất động sản.

Hắn đã dành hàng tháng trời để theo dõi họ, như một con thú săn mồi rình rập con mồi.

Hắn biết họ ăn gì, ngủ lúc mấy giờ, con cái họ học trường nào, thậm chí cả thói quen đi vệ sinh của ông chủ nhà.

Hắn dùng số tiền và vàng cướp được để mua sắm công cụ chuyên dụng, học cách vô hiệu hóa hệ thống an ninh tinh vi nhất trên mạng.

Hắn đã tính toán từng đường đi nước bước, biến mình thành một bóng ma.

Rồi đêm định mệnh đó hiện về.

Hắn nhớ cái cảm giác khi đặt chân vào khuôn viên căn biệt thự.

Không khí trong lành, thoang thoảng mùi hoa dạ lý hương, một sự tương phản ghê rợn với cái thế giới ẩm thấp của hắn.

Khi cánh cửa bị phá tung, mùi của sự xa hoa, của tiền bạc xộc thẳng vào mũi hắn, kích thích lòng tham và sự căm ghét lên đến đỉnh điểm.

Hắn ra tay. Lạnh lùng, dứt khoát, chính xác như một cỗ máy được lập trình. Không một chút do dự, không một thoáng run tay.

Hắn không thấy họ là con người, là cha, là mẹ, là những đứa trẻ. Hắn chỉ thấy những chướng ngại vật trên con đường đến với sự giàu sang. Tiếng la hét, tiếng van xin chỉ như những âm thanh nền cho bản giao hưởng của sự trả thù.

Thước phim ghê rợn nhất hiện ra.

Hắn đứng giữa phòng khách, nơi ánh đèn chùm pha lê chiếu xuống một khung cảnh địa ngục.

Máu. Rất nhiều máu. Loang lổ trên sàn đá cẩm thạch, vương trên những bức tranh đắt tiền.

Hắn nhìn những thi thể nằm bất động. Hắn không cảm thấy ghê tởm hay sợ hãi. Hắn chỉ cảm thấy một sự thỏa mãn trống rỗng, một cảm giác quyền lực tuyệt đối.

Hắn đã làm được. Hắn đã san bằng tất cả.

Hắn đã lấy đi của họ mọi thứ, như cuộc đời đã từng lấy đi của hắn.

Hắn tin rằng, từ đống tro tàn và máu tanh này, một cuộc đời mới, một Trần Bách mới, giàu có và được kính trọng, sẽ được sinh ra.

Phút Thứ Tư:​

Cảm giác nặng trĩu của cái chết đang bao trùm, nhưng đột nhiên, một tia sáng ấm áp lóe lên trong tâm trí Bách, xua tan đi màn đêm tội ác.

Con tàu "Hải Âu Định Mệnh".

Cái tên thật mỉa mai. Nó lấp lánh ánh đèn giữa đại dương đêm, một ốc đảo của sự xa hoa, một biểu tượng của sự tự do mà hắn đã mua bằng máu.

Hắn đứng trên boong tàu, hít căng lồng ngực làn gió biển mặn mòi. Hắn đã thoát. Hắn đã lừa cả thế giới

Hắn đã thành công. Hắn đã là một con người khác, với một cái tên khác, một quá khứ được chôn chặt.

Và rồi, hắn thấy An.

Cô không giống bất kỳ người phụ nữ nào hắn từng thấy trên tàu.

Cô không khoác lên mình những bộ váy áo hàng hiệu, không đeo trang sức lấp lánh. Cô chỉ mặc một chiếc váy màu trắng đơn giản, mái tóc đen dài bay trong gió.

Cô ngồi một mình bên lan can, tay cầm cọ, mắt đăm đăm nhìn về phía chân trời, nơi mặt trời đang lặn. Cô xuất hiện như một vệt nắng cuối ngày, dịu dàng và tinh khôi, lạc lõng giữa sự phù hoa giả tạo xung quanh.

An, với tâm hồn của một người nghệ sĩ, có một sự đồng cảm bẩm sinh. Cô đã nhìn thấy điều gì đó sau lớp vỏ bọc lạnh lùng, bất cần của hắn.

Cô đã bắt chuyện trước.

Những cuộc trò chuyện của họ ban đầu chỉ xoay quanh những thứ giản đơn. Dần dần họ thân nhau hơn, An kể cho hắn nghe về ước mơ của cô, về một phòng tranh nhỏ, về niềm tin vào cái thiện ẩn sau trong mỗi con người.

Những lời nói của An, nụ cười của An, ánh mắt của An, như những giọt nước mát lành thấm vào mảnh đất tâm hồn khô cằn, nứt nẻ của Bách.

Hắn, kẻ chỉ biết đến hận thù, tham lam và bạo lực, lần đầu tiên được nghe về sự tha thứ, về sự bình yên.

Khi ở bên An, lớp băng giá trong tim hắn bắt đầu tan chảy. Hắn bắt đầu nhìn thấy vẻ đẹp trong từng nét cọ của cô, bắt đầu cảm nhận được sự ấm áp của ánh hoàng hôn mà trước đây hắn chỉ thấy là dấu hiệu của một ngày tàn.

An không cố gắng thay đổi hắn, cô chỉ đơn giản là cho hắn thấy một thế giới khác, một thế giới mà hắn chưa từng biết là nó tồn tain.

Phút Thứ Năm:​

Hơi thở Bách trở nên yếu ớt, đứt quãng. Nhưng những ký ức về An lại hiện lên rõ ràng và sống động hơn bao giờ hết.

Hắn nhớ lại những buổi chiều trên boong tàu, An vẽ, còn hắn thì đọc sách hoặc chỉ đơn giản là lắng nghe cô nói.

Hắn nhớ nụ hôn đầu tiên, dưới ánh trăng bạc trên biển. Vị mặn của gió biển hòa cùng vị ngọt trên môi cô.

Hắn nhớ những cái ôm chặt trong sau những đêm dài mặn nồng, những lời thì thầm yêu thương,

Hắn nhớ về bàn tay vỗ về tấm lưng hắn khi hắn kể cho cô nghe về một "tuổi thơ” của hắn đã được bóp méo đi rất nhiều.

Hắn nhớ những kế hoạch họ vẽ ra cho tương lai: một ngôi nhà nhỏ bên bờ biển, có giàn hoa trước hiên, nơi cô sẽ vẽ và hắn sẽ đọc sách, được bao bọc bởi tiếng cưới trẻ thơ.

Lần đầu tiên trong đời, Trần Bách cảm thấy hạnh phúc.

Một thứ hạnh phúc thật sự, trọn vẹn, không phải đến từ những cọc tiền hay những món đồ xa xỉ.

Trong vòng tay An, hắn cảm thấy mình đã có tất cả. Hắn đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống, không phải là để chinh phục, mà là để yêu thương.

Hắn đã tìm thấy con người thật của mình, một phần lương thiện mà hắn tưởng đã chết từ lâu.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Niềm hạnh phúc tột cùng nhanh chóng bị thay thế bằng nỗi đau và sự hối hận xé nát tâm can.

Thước phim chuyển đến phòng bệnh viện trắng toát.

An nằm đó, gương mặt xinh đẹp giờ xanh xao, yếu ớt. Căn bệnh hiểm nghèo ập đến như một trò đùa tàn nhẫn của số phận.

Tất cả số tiền hắn có, số tiền hắn đã phải trả giá bằng cả linh hồn mình, giờ đây trở nên vô nghĩa trước sinh mệnh mỏng manh của cô.

Hắn thấy lại gương mặt An, ngay cả khi yếu ớt nhất, vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt đầy yêu thương.

Và rồi lời nhắn nhủ cuối cùng của cô, từng từ, từng chữ như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim hắn: "Anh... anh hãy về nước... tự thú. Đó... đó là cách duy nhất... để anh tìm thấy sự bình yên... và sống một cuộc đời... xứng đáng."

Lời nói đó vừa là một nhát dao, vừa là một tia sáng.

Hắn hối hận. Hối hận đến tột cùng. Hắn đã lãng phí cả cuộc đời để theo đuổi những thứ phù phiếm, để rồi khi tìm thấy ánh sáng duy nhất của đời mình, hắn lại không thể giữ được.

Phút Thứ Sáu:​

Cơ thể Bách đã hoàn toàn là một khối vật chất vô tri. Hơi thở gần như không còn. Nhưng tâm hồn hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ thường.

Hắn nhớ lại lời hứa của mình với An bên giường bệnh: "Anh hứa với em. Anh sẽ làm... vì em. Anh sẽ đối mặt với tất cả."

Và hắn đã làm được.

Hắn đã quay về, đã tự thú, đã đối mặt với sự trừng phạt cao nhất.

Trong những ngày tháng cuối cùng trong tù, hắn không còn thấy căm hận hay sợ hãi.

Hắn đã tìm thấy sự bình yên mà An nói, một sự bình yên mà không tiền bạc nào mua được.

Gánh nặng tội lỗi mà hắn mang bao tháng ngày qua dường như đã được trút bỏ.

Một nụ cười nhẹ nhàng, thanh thản nở trên đôi môi đã bắt đầu tím tái của Trần Bách. Đó là nụ cười của sự chấp nhận, của sự giải thoát.

Hắn đã hoàn thành tâm nguyện của người con gái hắn yêu. Hắn đã trả giá cho những lỗi lầm của mình. Hắn đã tìm thấy ánh sáng giữa bóng tối mịt mùng nhất.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, khi mọi thứ mờ dần, hắn nhìn thấy An.

Cô đang đứng ở phía cuối con đường hầm tối tăm, mặc chiếc váy trắng, mỉm cười rạng rỡ và vẫy tay chào hắn, giống như lần đầu tiên họ gặp nhau trên boong tàu.

Nhưng lần này, cô không chỉ vẫy tay, cô đang chìa tay ra chờ hắn.

Hơi thở hắn chậm lại, chậm lại... rồi ngừng hẳn.

Trái tim ngừng đập.

Trần Bách chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Một giấc ngủ không mộng mị, không dằn vặt. Hắn đã chết về thể xác, nhưng linh hồn hắn, nhờ tình yêu của An, đã được cứu rỗi....
 

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
47
Điểm cảm xúc
148
Điểm
33

Gửi những độc giả thân mến,

Lời đầu tiên, cho phép tác giả được gửi lời cảm ơn chân thành và sâu sắc nhất đến tất cả các bạn – những người đã cùng khóc, cùng cười, cùng hồi hộp và day dứt với hành trình của Trần Bách và An. Sự đồng hành của các bạn chính là nguồn động lực lớn nhất để mình hoàn thành câu chuyện này.

Hôm nay, mình quyết định sẽ có một buổi tâm sự mỏng, bật mí một vài bí mật nho nhỏ đằng sau những trang viết, những điều mà có lẽ sẽ khiến các bạn bất ngờ và cảm thấy câu chuyện của chúng ta gần gũi hơn nữa.

1. Bí mật về "6 Phút Cuối"

Có lẽ rất nhiều bạn thắc mắc tại sao lại là "6 Phút Cuối" mà không phải là 5 hay 10 phút?

Sự thật thì, nguồn gốc của chi tiết mang tính sinh tử này lại đến từ một khoảnh khắc rất...ngầu lòi của mình.

Ý tưởng này nảy ra sau một buổi thi cuối kỳ môn Triết học. Hôm đó, không hiểu sao mình làm bài "vào tay" đến lạ, và đã hoàn thành bài thi, tự tin nộp bài khi còn thừa đâu đó khoảng 6 phút.

Cái cảm giác bước ra khỏi phòng thi trong sự ngỡ ngàng của cả lớp, nó "ngầu" một cách khó tả. Dù sau này bài thi đó mình chỉ được 7,5 điểm, nhưng khoảnh khắc đó vẫn rất gì và này nọ. Và thế là, nó đã được "tái sinh" thành 6 phút định mệnh.

2. Dàn nhân vật bất đắc dĩ: Ông Hoàng, Bà Mai và Tiến sĩ Lan

Cũng trong buổi thi định mệnh ấy, có những nhân vật khác đã vô tình bước vào câu chuyện của chúng ta.

Các bạn còn nhớ gia đình nạn nhân, ông Hoàng và bà Mai không?

Vâng, đó chính là tên của hai thầy cô giám thị đã coi thi mình hôm đó. Chắc hai thầy cô cũng không thể ngờ rằng, trong lúc mình đang nghiêm túc làm nhiệm vụ, thì ở một góc phòng, cậu sinh viên kia đã "casting" mình vào một vai bất đắc dĩ trong một vụ án mạng kinh hoàng đến vậy.

Và nói về Triết học, không thể không nhắc đến cô giáo của mình, người đã truyền cho mình rất nhiều cảm hứng về những trăn trở nhân sinh, về ranh giới mong manh giữa thiện và ác. Chính cô đã trở thành nguyên mẫu cho nhân vật Tiến sĩ Lan trong truyện, một người đại diện cho lý trí và sự thấu hiểu.

3. Phương trình của một cái tên: Trần Bách = Lê Minh + An

Đây là một bí mật nhỏ mà mình muốn chia sẻ. Cái tên Trần Bách không phải là một sự lựa chọn ngẫu nhiên. Nó là một phương trình nhỏ, một ẩn dụ mà mình đã cài cắm ngay từ đầu.

Trần Bách (8 chữ) = Lê Minh (6 chữ) + An (2 chữ)

"Lê Minh" là một cái tên mang ý nghĩa về ánh sáng, về bình minh, tượng trưng cho phần lương thiện, khát khao được sống một cuộc đời bình thường vốn có trong Bách. Còn "An" chính là sự bình yên, là tình yêu đã đến và hợp nhất với phần "Lê Minh" đó, để tạo nên một Trần Bách hoàn chỉnh vào cuối cuộc đời, một con người dám đối mặt với tội lỗi để tìm về ánh sáng và sự bình yên.

Một lần nữa, xin chân thành cảm ơn tất cả các bạn đã đọc và đồng hành với mình. Hy vọng rằng sau khi biết những bí mật hậu trường này, các bạn sẽ càng thêm yêu quý câu chuyện hơn.

Hẹn gặp lại các bạn trong những dự án tiếp theo!
 
Top