Đồng hồ điểm hai giờ sáng. Tiếng tích tắc đều đặn của chiếc đồng hồ quả lắc cổ điển trong phòng khách vang vọng giữa không gian tĩnh mịch, như đếm ngược từng giây đến khoảnh khắc cuối cùng của một gia đình. Mùi máu tanh nồng nặc, ngọt lịm và ghê rợn, giờ đây đã quyện chặt lấy không khí ngột ngạt trong căn biệt thự sang trọng, nơi sự sống vừa bị tước đoạt một cách tàn bạo. Hồ sơ vụ án sẽ ghi lại rằng đây là một vụ cướp của giết người man rợ, với năm nạn nhân xấu số thuộc một gia đình giàu có. Nhưng đối với hắn, Trần Bách, đó chỉ là những bước đi cần thiết, những viên gạch lát đường máu lạnh trên con đường dẫn đến sự tự do và giàu sang mà hắn hằng khao khát.
Bách đứng giữa phòng khách, đôi mắt hắn, đen và sâu thẳm như hố không đáy, quét qua từng thi thể nằm rải rác. Ông Hoàng, bà Mai, và ba đứa con của họ – tất cả đều đã chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Trên tay hắn là một con dao găm đặc biệt, lưỡi dao được chế tác từ một loại hợp kim không gỉ, sắc bén đến mức có thể cắt xuyên qua cả những sợi vải bền nhất mà không để lại dấu vết rõ ràng. Đây là thứ vũ khí hắn đã đặt làm riêng, một kiệt tác của sự chết chóc, được thiết kế để thực hiện những nhát cắt gọn gàng, nhanh chóng, giảm thiểu tối đa sự giằng co và tiếng động. Hắn đã nghiên cứu rất kỹ cấu trúc giải phẫu người, biết chính xác vị trí nào để ra đòn chí mạng, nhanh gọn và hiệu quả nhất.
Một nụ cười lạnh lẽo, gần như vô cảm, khẽ nhếch trên môi hắn. Bàn tay hắn vẫn còn dính chút máu khô, nhưng đôi mắt hắn thì hoàn toàn trống rỗng, không một chút hối hận hay sợ hãi. Hắn không phải là một kẻ giết người theo bản năng hay trong cơn giận dữ. Hắn là một người thực hiện kế hoạch một cách tỉ mỉ, lạnh lùng, không chút dao động. Từng chi tiết nhỏ nhất đều được tính toán kỹ lưỡng, từ việc vô hiệu hóa hệ thống an ninh, chọn thời điểm ra tay, cho đến phương án thoát thân.
Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ lớn, rọi xuống sàn nhà lát đá cẩm thạch loang lổ những vệt đỏ sẫm, tạo nên một khung cảnh siêu thực, ám ảnh. Bách di chuyển nhanh nhẹn, dứt khoát, từng động tác đều thể hiện sự chuyên nghiệp đến đáng sợ. Hắn đã dành nhiều tháng để theo dõi gia đình này, nắm rõ lịch trình, thói quen, và cả sơ đồ căn biệt thự. Hắn biết rõ từng lối ra vào, từng vị trí camera, từng ngóc ngách có thể ẩn nấp.
"Năm mạng đổi lấy một cuộc đời mới," hắn lẩm bẩm, giọng nói khàn đặc như tiếng đá cọ vào nhau. Đó là câu thần chú hắn tự nhủ với bản thân suốt thời gian qua, một lời biện minh cho tội ác tày trời của mình. Hắn tin rằng cuộc sống của hắn, một cuộc đời chìm trong nghèo khó và sự khinh miệt, xứng đáng được đổi lấy bằng sự giàu sang và quyền lực. Hắn đã quá mệt mỏi với việc phải cúi đầu, phải chịu đựng sự sỉ nhục. Tiền bạc, theo hắn nghĩ, là chìa khóa vạn năng để mở ra cánh cửa của sự tôn trọng và tự do tuyệt đối.
Hắn bắt đầu công việc "dọn dẹp" của mình. Đầu tiên là xóa dấu vết. Hắn đeo găng tay cao su y tế, loại găng tay mỏng và vừa vặn, không để lại dấu vân tay. Từng giọt máu, từng sợi tóc, từng dấu vân tay đều phải biến mất. Hắn dùng một loại dung dịch tẩy rửa đặc biệt, được pha chế riêng để không để lại cặn hóa chất hay mùi hương quá nồng. Hắn lau chùi kỹ lưỡng từng ngóc ngách, từng bề mặt mà hắn đã chạm vào – tay nắm cửa, thành bàn, mặt kính, thậm chí cả những nút bấm nhỏ nhất trên hệ thống báo động. Mùi chất tẩy rửa gắt xộc lên, át đi mùi máu, tạo thành một hỗn hợp kinh tởm, nhưng đối với Bách, đó là mùi của sự hoàn hảo, của sự an toàn. Hắn không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, ngay cả những vết máu nhỏ li ti bắn ra khi hắn ra tay cũng được hắn dùng đèn cực tím để phát hiện và lau sạch.
Tiếp theo là tạo hiện trường giả. Hắn biết rõ cảnh sát sẽ tìm kiếm những dấu hiệu của một vụ cướp thông thường. Hắn cố tình làm đổ một vài chậu cây cảnh, xô lệch vài bức tranh, và kéo tung các ngăn kéo tủ. Hắn rải rác một vài vật dụng cá nhân của nạn nhân, tạo cảm giác như một cuộc giằng co hỗn loạn, một sự kháng cự tuyệt vọng của các nạn nhân trước một tên trộm hung hãn. Hắn còn cẩn thận vứt bỏ một vài chiếc vỏ đạn rỗng của một loại súng ngắn phổ biến, mặc dù hắn không hề sử dụng súng trong vụ án này. Mục đích là để đánh lạc hướng cảnh sát, khiến họ tin rằng kẻ gây án là một tên trộm vặt hung hãn, thiếu chuyên nghiệp, chứ không phải một kẻ có đầu óc tính toán như hắn.
Đặc biệt, hắn cố tình để lại một vài dấu chân giả, những dấu chân thô kệch, to lớn, in rõ trên nền nhà, dẫn ra cửa sau. Chúng được tạo ra bằng một loại giày lao động cũ mà hắn đã chuẩn bị từ trước, được bọc ngoài bằng một lớp vật liệu đặc biệt để không lưu lại dấu vân tay riêng của giày. Kích cỡ của những dấu chân này hoàn toàn khác biệt với cỡ giày của hắn, và chúng được in một cách "ẩu tả" nhất có thể, như thể kẻ gây án đã vội vàng bỏ chạy. Hắn thậm chí còn làm giả một vài vết trượt, vết cào trên sàn, tạo cảm giác như có một cuộc giằng co dữ dội đã diễn ra.
Bách dừng lại trước chiếc két sắt đã bị phá tung. Hắn không dùng thuốc nổ hay những công cụ phá két thông thường. Hắn sử dụng một thiết bị cắt laser cầm tay nhỏ gọn, được chế tạo đặc biệt từ hợp kim titan-vanadi, có khả năng cắt xuyên qua kim loại dày một cách nhanh chóng và gần như không gây tiếng động. Thiết bị này là một sản phẩm công nghệ cao mà hắn đã phải bỏ ra một số tiền lớn để mua từ thị trường chợ đen. Hắn đã rất cẩn thận khi sử dụng nó, nhưng không ngờ, một mảnh vụn siêu nhỏ từ lưỡi cắt đã văng ra và bám vào nền nhà, ngay dưới mép két sắt. Mảnh vụn đó nhỏ đến mức gần như vô hình, chỉ lấp lánh nhẹ dưới ánh sáng mạnh. Hắn đã không nhận ra sự tồn tại của nó.
Bên trong két sắt, những cọc tiền đô la mới tinh, vàng thỏi lấp lánh và những viên kim cương lớn phản chiếu ánh sáng mờ ảo của đèn pin hắn đang cầm. Đây chính là mục tiêu cuối cùng của hắn, là phần thưởng cho những tháng ngày lên kế hoạch và thực hiện tội ác. Hắn cẩn thận nhét tất cả vào một chiếc túi vải đen dày, nặng trĩu. Cảm giác lạnh lẽo của kim loại và sự mềm mại của những tờ tiền mới toanh mang lại cho hắn một sự thỏa mãn kỳ lạ, một cảm giác quyền lực chưa từng có.
Trước khi rời đi, Bách quay lại bức tường gần phòng khách. Hắn dùng ngón tay nhúng vào vệt máu đã khô một phần, vẽ lên đó một ký hiệu kỳ lạ: một con mắt đang mở to, với một đường gạch chéo bên dưới. Ký hiệu này không phải là ngẫu nhiên. Nó là một biểu tượng mà hắn đã tự tạo ra, một lời thách thức thầm lặng gửi đến những kẻ sẽ điều tra vụ án này. Hắn muốn họ biết rằng kẻ gây án không phải là một tên tội phạm tầm thường, mà là một kẻ có trí tuệ, một kẻ dám đối đầu với luật pháp. Hắn muốn gieo rắc sự hoang mang, sự bế tắc vào tâm trí những người sẽ cố gắng truy lùng hắn.
Hắn kiểm tra lại lần cuối. Mọi thứ đều hoàn hảo, không một sai sót. Hắn đã nghĩ đến mọi tình huống có thể xảy ra, mọi manh mối có thể bị bỏ lại. Hắn tin rằng cảnh sát sẽ mất rất nhiều thời gian để phá được vụ án này, nếu không muốn nói là không bao giờ. Hắn đã lập kế hoạch cho mọi thứ, từ việc mua bán tài sản cướp được ở nước ngoài, đến việc thay đổi danh tính và bắt đầu một cuộc sống mới.
Rời khỏi căn biệt thự, Bách hòa mình vào màn đêm tĩnh mịch của thành phố. Hắn không quay đầu lại. Phía trước hắn là một tương lai rực rỡ, một cuộc sống sang giàu mà hắn đã đánh đổi bằng máu và nước mắt của người khác. Hắn đi bộ qua những con đường vắng vẻ, tránh xa các khu dân cư đông đúc, cho đến khi đến một bãi đỗ xe hẻo lánh. Ở đó, một chiếc xe cũ kỹ, không biển số, đang đợi hắn. Hắn vứt bỏ bộ quần áo dính máu và găng tay vào một thùng rác công cộng đã được chọn trước, nơi chúng sẽ bị đốt cháy cùng với rác thải vào sáng hôm sau. Hắn thay một bộ quần áo sạch sẽ, đeo một chiếc mũ lưỡi trai và kính râm, che đi gần hết khuôn mặt.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, đưa hắn ra khỏi thành phố, hướng về phía cảng biển. Trên đường đi, hắn liên tục kiểm tra gương chiếu hậu, cảnh giác với bất kỳ dấu hiệu nào của sự truy đuổi. Tuy nhiên, mọi thứ đều yên tĩnh. Hắn cảm thấy một sự nhẹ nhõm lan tỏa trong lồng ngực, một cảm giác giải thoát sau bao ngày sống trong căng thẳng. Hắn đã thành công.
Con tàu hạng sang mang tên "Hải Âu Định Mệnh" đang đợi hắn ở bến cảng. Đó là một con tàu du lịch khổng lồ, lấp lánh ánh đèn, biểu tượng của sự xa hoa và tự do. Hắn đã mua một vé hạng nhất dưới một cái tên giả, với một hộ chiếu giả được làm rất tinh vi. Hắn sẽ lên tàu, hòa mình vào đám đông hành khách giàu có, và biến mất vào biển cả bao la. Ý, một đất nước của nghệ thuật và lãng mạn, nơi hắn sẽ tận hưởng thành quả của tội ác, là điểm đến cuối cùng. Hắn sẽ bắt đầu một cuộc đời mới ở đó, không còn quá khứ, không còn gánh nặng.
Hắn bước lên cầu tàu, hòa vào dòng người đang háo hức cho chuyến hải trình. Hắn ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, hít thở làn gió biển mặn mòi. Một cảm giác chiến thắng trỗi dậy trong lòng hắn. Hắn đã vượt qua tất cả, đã đánh lừa được cả thế giới. Hắn không biết rằng, một hạt bụi nhỏ xíu, gần như vô hình, đã trở thành manh mối duy nhất, đang dần dẫn lối cho một thanh tra già dặn, kiên trì, từng bước vén màn tội ác của hắn.