Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 90: Tiệc
Thủy An Lạc vốn đang nằm trên sofa giả chết mặc kệ Tiểu Bảo Bối muốn bò trên người mình thế nào thì bò, nhưng khi vừa nghe thấy lời anh nói cô liền quay phắt ra nhìn anh.

"Anh xử lý cả Lâm Thiến Thần?" Chẳng trách dạo này cô ta cứ suốt ngày giở trò với cô, hóa ra trừ chuyện hôm đó cô phản bác cô ta ra thì vẫn còn cả nguyên nhân này nữa.

Sở Ninh Dực buông tài liệu trong tay xuống rồi chậm rãi điều khiển xe lăn tới gần Thủy An Lạc. Thủy An Lạc tự động lui ra sau. Có điều sau lưng là sofa nên cô hết cả đường trốn. Mà khoảng cách thế này... khiến cô cảm thấy rất khó thở.

"Đây chẳng phải là chuyện mà em yêu cầu à?" Sở Ninh Dực tiến đến gần, do khoảng cách giữa ghế sofa và xe lăn nên anh không thể tiếp xúc quá thân mật với cô, nhưng thế này thôi cũng đủ rồi.

Hơi thở ấm áp kia xuyên qua khoảng cách không khí nhất định sẽ vẫn nóng rực như cũ, cảm giác có thể thiêu đốt cả da thịt cô. Gần đây Sở Ninh Dực rất thích làm mấy động tác mập mờ thế này, cứ như thể anh ta đang nhắc cô rằng những gì anh nói trước đó không phải nói chơi vậy.

Còn nữa, cái gì gọi là chuyện cô yêu cầu? Cô yêu cầu lúc nào chứ hả?

"Cái đó... Sở tổng... có chuyện gì thì từ từ nói." Thủy An Lạc không nhịn được nuốt nước bọt, hai tay run rẩy ôm Tiểu Bảo Bối ra làm bia đỡ đạn.

Đôi mắt to tròn của Tiểu Bảo Bối cứ thế chuyển qua chuyển lại giữa hai người, tay chân bé xíu quơ loạn xạ hết lên, miệng nhỏ hơi giương lên như thể nhóc con rất thích tư thế hiện tại.

Sở Ninh Dực chống một tay lên ghế sofa, một tay thì chống cằm. Tiểu Bảo Bối cũng tự giác nắm lấy một ngón tay của ba bằng bàn tay nhỏ xíu của mình.

"Em cảm thấy... tôi có câu nào là không từ tốn?" Sở Ninh Dực lên tiếng, trong giọng nói ẩn chứa không ít mùi vị trêu ghẹo người khác.

Thủy An Lạc âm thầm phỉ nhổ trong lòng: Anh xem anh có câu nào là nói đàng hoàng không, không biết dựa gần thế này khó thở lắm hả?

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi hơi ngả người ra sau, sau đó rút người mình vào một phía sofa để thoát ra.

Sau khi thoát được, Thủy An Lạc ra sức hít chút không khí mới mẻ, tình cảnh vừa rồi quá mức mập mờ khiến cô suýt chút nữa là không thở nổi nữa rồi.

Thấy cô trốn rồi, Sở Ninh Dực ung dung chỉnh lại quần áo của mình rồi ngồi thẳng người dậy, bế lấy Tiểu Bảo Bối đang nằm trên ghế sofa đặt lên đùi mình. Lúc trước nếu không vì Tiểu Bảo Bối có lẽ cả đời này anh cũng sẽ chẳng có bất cứ liên lạc gì với Thủy An Lạc nữa cả, nhưng giờ...

Ánh mắt Sở Ninh Dực nhìn Tiểu Bảo Bối hơi thắt lại, có lẽ anh và Thủy An Lạc sẽ phải dây dưa cả đời này với nhau.

"Anh làm như thế Lâm Thiến Thần không có ý kiến gì à? Chẳng phải cô ta là hồng nhan tri kỷ của anh sao?" Thủy An Lạc quyết định lôi bầu khí nghiêm túc trở lại, nhắc tới Lâm Thiến Thần mới là cách tháo gỡ chính xác.

"Trước hết vẫn là lỗi của cô ấy vì cô ấy không nói với cô, không cần biết cô ấy có để lại giấy cho cô hay không, nhưng trong tình huống cô chưa biết chuyện đã rời bệnh viện thì đây chính là lỗi của cô ấy! Còn hai y tá kia, ai cho bọn họ cái lá gan dám xóa tin nhắn của tôi."

Ớ...

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, vậy ra... nói cho cùng thì Sở tổng vĩ đại làm vậy cũng chỉ vì bản thân mình thôi hở?

"Sao anh biết là hai người họ xóa tin nhắn của anh? Cũng có thể là Lâm Thiến Thần xóa chứ." Thủy An Lạc khẽ hừ một tiếng.

Sở Ninh Dực liếc cô một cái, Thủy An Lạc lập tức chuyển tầm mắt mình qua chỗ khác, được rồi, là cô được voi đòi tiên, ít nhất thì trong chuyện này Sở tổng cũng cho cô được một câu trả lời rồi.

"Chiều ngày kia đi tham gia một buổi tiệc với tôi."

"Không đi." Thủy An Lạc hừ một tiếng, trước kia khi còn là vợ chân chính của anh ta, anh ta đâu có để cô tham gia buổi tiệc nào. Anh ta thà để thư ký hay Lâm Thiến Thần đi cùng chứ cũng cũng không tìm cô. Vì chuyện này mà cô đã từng đau lòng mất cả một thời gian dài. Giờ lại muốn rủ cô đi cùng á? Muộn rồi, bà đây đã lên giá rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 91: Bạn cùng phòng với ảnh đế
Sở Ninh Dực nhìn cô nhóc đang tỏ ra kiêu ngạo kia, lại cúi xuống nhìn bé con đang túm chặt lấy cổ áo mình muốn đứng lên, ngồi còn chưa vững thế mà đã đòi học đứng lên rồi.

"Ngày kia tôi sẽ tới đón cô lúc tan làm." Sở Ninh Dực nói rồi liền quay xe lăn đi thằng về phía phòng ăn.

Ế ~ Anh zai à, tôi nói là "không đi" chứ không phải là "đi" à nha ~

Nhưng người trước mặt hiển nhiên không cho có cô lấy một cơ hội phản bác vì anh ta đã đi ăn cơm trước rồi.

"Không đói à?" Sở Ninh Dực thản nhiên hỏi.

Đói chứ, cô đói sắp chết đến nơi rồi đây! Cứ về đến nhà lại bị anh ta dọa cho khiếp vía. Dạo này cô ra đường không nhòm lịch hay sao ấy nên mới cứ bị bắt nạt suốt thế này.

Thủy An Lạc lê cái thân xác mệt mỏi của mình đi về phía bàn ăn, vừa cầm đũa lên ăn cơm vừa nói: "Tiệc gì thế?"

"Tiệc sinh nhật 22 tuổi của Thủy An Kiều."

Cả người Thủy An Lạc thoáng run lên, nhưng ngay sau đó cô vẫn cố tỏ ra bình thản mà tiếp tục ăn cơm. Thủy An Kiều sinh trước cô ba tháng, thế mà cô lại quên mất sinh nhật của cô ta.

"Được thôi, tôi đi." Sinh nhật của cô ta, cô nhất định sẽ ăn mặc lộng lẫy xuất hiện. Cô phải để cho tất cả mọi người nhìn thấy, Thủy An Lạc cô dù có rời khỏi nhà họ Thủy thì cũng không phải là không sống nổi.

Sở Ninh Dực khẽ giương môi lên, Thủy An Lạc như thế này rất khác so với Thủy An Lạc trong suy nghĩ của anh. Anh vốn tưởng rằng cô sẽ trốn tránh nhưng không ngờ cô lại nói như vậy. Vậy nên anh rất hài lòng với một Thủy An Lạc như thế này.

Thủy An Lạc cúi đầu ăn cơm, sinh nhật của "chị cô", trước giờ đó đều là tiệc sinh nhật của cô, nhưng bây giờ chỉ là của Thủy An Kiều mà thôi. Sao cô có thể nuốt trôi cục tức này được, đây là bà chị "tốt" của cô cơ mà. Cô phải chuẩn bị cho "chị ta" một món quà lớn mới phải đạo làm em chứ.

***

Kiều Nhã Nguyễn ăn ở ngoài xong mới về nơi mình ở, lý do rất đơn giản bởi vì cô không biết nấu cơm.

Mẹ cô vẫn cứ nói mãi về việc sao cứ nhất định phải về thành phố A để thực tập, chỗ này ngay đến một người nấu cơm cho cô cũng chẳng có thì sống làm sao. Lần nào Kiều Nhã Nguyễn cũng đều vâng vâng dạ dạ, nhưng vẫn không chịu quay về.

Thang máy lên đến nơi, Kiều Nhã Nguyễn vừa bước ra khỏi thang máy liền nhìn thấy cánh cửa nhà mình đang khép hờ. Cô lập tức đề cao cảnh giác, chẳng lẽ có trộm đột nhập vào nhà?

Kiều Nhã Nguyễn nghĩ vậy cẩn thận bước vào bên trong, nhưng khi cô mở cửa ra lại phát hiện có một người đàn ông nằm ườn trên ghế sofa nhà mình xem ti vi.

Hình như đây không phải là trộm, vậy thì... chính là vị khách mới chuyển tới nhưng lại mất tích mấy ngày nay?

Kiều Nhã Nguyễn nghĩ vậy liền không sợ nữa, cô bước vào nhà và thẳng tay đóng sập cửa lại: "Này, anh không biết đóng cái cửa vào à?"

Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền thay sang dép đi trong nhà: "Còn nữa, tôi không cần biết anh có quan hệ gì với đàn chị của tôi, nhưng nếu anh đã ở đây thì phải nghe lời tôi. " Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đi đến đằng sau chiếc ghế sofa.

Người ngồi trên sofa vẫn đang chuyển bừa các kênh, như thể không nghe thấy lời Kiều Nhã Nguyễn nói.

Kiều Nhã Nguyễn nổi giận, Lão Phật Gia cô đây chưa từng bị ai lờ đi như thế đâu nhé.

"Này, tôi nói anh có nghe thấy không đấy hả?" Kiều Nhã Nguyễn giật phắt lấy cái điều khiển trong tay anh ta. "Tôi nói anh không nghe thấy à?" Kiều Nhã Nguyễn tức tối quát lên. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt của người đàn ông kia, cô không nhịn được mà nuốt nước bọt đánh ực một cái.

Cái mặt này... quen quá!

"Về chuyện tin tức của thời gian trước, ý của anh Phong là muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian để điều chỉnh lại tâm trạng của mình sao?"

"Đúng thế, tôi sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian và không nhận bất kỳ lời mời đóng phim hay quảng cáo. Tôi cũng hy vọng các đơn vị truyền thông có thể cho tôi chút không gian trong khoảng thời gian này."

Kiều Nhã Nguyễn nhìn người đàn ông đang được phỏng vấn trong ti vi rồi lại nhìn sang người đàn ông đang ngồi trên sofa nhà mình. Người trong ti vi không phải anh ta thì còn là ai được nữa?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 92: Mày có biết khách trọ mới đến là ai không?
"Anh... sao anh lại ở đây?" Hiếm lắm mới thấy Kiều Nhã Nguyễn nói năng lại lắp bắp như hôm nay.

"Không thấy sao? Nghỉ ngơi." Phong Phong đáp lại rồi từ từ đứng dậy.

Tuy Kiều Nhã Nguyễn cao tới 1m7, nhưng khi đứng trước mặt cái gã cao tận 1m86 này không khỏi vẫn lùn hơn một chút. Cho nên vào cái lúc mà Phong Phong đứng dậy, Kiều Nhã Nguyễn bỗng cảm nhận được một cảm giác áp lực mà trước nay cô chưa từng có.

Nhưng nghĩ tới việc anh ta đường đường là một Ảnh đế mà lại đi thuê nhà ở chung với người khác cô lại không thể hiểu nổi, cái gã này bị bệnh đấy à.

"Ồ, thế thì cái nơi này cho anh ở đấy." Cô không muốn ở chung với một ngôi sao đâu, scandal này nọ cô đỡ không có nổi.

"Chẳng lẽ em gái tôi không nói cho cô biết, chúng ta là thuê chung à?"

"Chị ấy là em gái của anh?" Kiều Nhã Nguyễn lại thêm một lần nữa không thể tin nổi mà thốt lên.

Phong Phong đánh giá cô một lượt, chỉ trong vòng bảy năm ngắn ngủi mà cô nhóc năm xưa đã hoàn toàn thay đổi, còn người con gái của anh... lại không thể trở về được nữa.

Cho nên ngay vào lúc này trong mắt anh ta dâng lên một tầng giá lạnh.

Kiều Nhã Nguyễn bị ánh mắt của anh ta làm cho sởn hết cả da gà, lập tức quăng trả lại anh ta cái điều khiển luôn: "Xem đi, xem đi, để tôi tự đi nói chuyện với chị ấy." Kiều Nhã Nguyễn nói rồi liền quay người về phòng ngủ.

***

Tối đến, Thủy An Lạc còn đang mải nghĩ tới chuyện sinh nhật của Thủy An Kiều thì Kiề̀u Nhã Nguyễn đã gọi điện thoại đến, hỏi cô sao không lên QQ với Wechat, cô ấy lên cả hai nhưng đều chẳng thấy cô đâu cả.

"À, Sở Ninh Dực cắt mạng của tao rồi, mỗi ngày chỉ có thể lên mạng đến tám giờ tối thôi." Thủy An Lạc ủ rũ nói.

"Má, mày không biết dùng 3G à?" Kiều Nhã Nguyễn tỏ ra khinh bỉ.

"Hôm nay đã là hai mươi mấy rồi, dung lượng hết từ đời nào rồi ấy má ơi?" Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai đang bú sữa, cô khẽ vỗ vỗ lên người thằng bé rồi mới nói tiếp: "Mày tìm tao làm gì thế?"

"Chị đây muốn kể cho mày việc này, mày có biết khách thuê trọ mới là ai không?"

"Làm sao mà tao biết được, mày chả bảo với tao khách thuê mới mấy ngày rồi không về còn gì? Sao thế, hôm nay về rồi à?" Thủy An Lạc nói rồi tiếp tục dỗ con trai đi ngủ.

"Phong Phong..."

"Mày bảo ai cơ???"

"Oa..."

Thủy An Lạc kích động hét to quá khiến cho cậu nhóc giật mình khóc toáng lên. Thủy An Lạc vội cúi xuống ôm lấy cu cậu để dỗ: "Tiểu Bảo Bối giật mình dậy mất rồi, lát nữa tao buôn với mày sau nha." Thủy An Lạc nói rồi vội vàng cúp máy, bế con dậy vừa đi đi lại lại vừa dỗ.

Sở Ninh Dực đẩy cửa bước vào thì thấy Thủy An Lạc ôm con đi tới đi lui trong phòng. Anh không kìm được liền nhíu mày hỏi: "Làm sao thế?"

Khóe miệng của Thủy An Lạc thoáng cứng đờ, liệu cô có thể nói với anh ta là vì giọng mình to quá nên khiến Tiểu Bảo Bối bị giật mình tỉnh dậy không? Cô mà nói thế xong đảm bảo Sở Ninh Dực sẽ vả cho cô một phát chết tươi luôn mất.

"Không có chuyện gì đâu, thằng bé gắt ngủ ấy mà." Thủy An Lạc quay lưng lại với anh và nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Bảo Bối tiếp.

Sở Ninh Dực nhìn cái điện thoại vứt chỏng trơ trên giường của cô, thế này rõ ràng là vừa mới cúp điện thoại, "Đưa tôi."

Thủy An Lạc lại ngẩn ra lần nữa, quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực đang chìa hai tay ra với mình, lại cúi xuống nhìn con trai đang khóc ầm lên trong lòng. Thủy An Lạc hơi mím môi, nghĩ tới sau này lỡ con trai lại có quan hệ quá tốt với Sở Ninh Dực thì cũng không ổn lắm nên cô cắn răng nói: "Không cần, tự tôi dỗ cũng được."

Sở Ninh Dực cau mày nhìn Thủy An Lạc với ánh mắt sắc bén, như thể đang muốn nhìn thấu vào tận tâm can cô. Dù gì thì Thủy An Lạc vẫn còn nhỏ, không phải đối thủ của anh, cho nên Sở Ninh Dực chỉ cần nhìn một cái là biết được cô đang suy nghĩ cái gì, nhưng đó là con trai của anh, đây là sự thật không ai có thể thay đổi được.

"Tùy cô." Sở Ninh Dực nói rồi liền quay xe lăn rời khỏi phòng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 93: Quậy cho cô ta một trận tanh bành
Thủy An Lạc nhìn theo bóng Sở Ninh Dực đi khỏi rồi lại cúi đầu nhìn con trai mình: "Cái mà daddy con thích, trừ con ra e rằng cái gì cũng có mục đích hết cả."

Thủy An Lạc lại thở dài lầm bầm một hồi, thế nên điều duy nhất cô có thể làm đó chính là giữ vững trái tim của mình, chỉ cần trái tim cô không rung động thì cô sẽ không phải chịu tổn thương.

Tiểu Bảo Bối khóc mất một lúc, cuối cùng được mami của mình dỗ cho ngủ được lại.

Thủy An Lạc cẩn thận đặt thằng bé lên giường rồi kéo tấm chăn nhỏ đắp lên cái bụng xinh xinh của bé con, sau đó mới lại cầm điện thoại lên đi ra xa khỏi cái giường để gọi lại cho Kiều Nhã Nguyễn.

Lúc này Kiều Nhã Nguyễn đang lăn lộn trên giường chờ điện thoại của Thủy An Lạc, vừa nghe thấy tiếng chuông cô liền nghe máy.

"Tiểu Bảo Bối không sao chứ?" Kiều Nhã Nguyễn vội vàng hỏi.

"Không sao, tự nhiên tao nói to làm thằng bé tỉnh trong lúc đang ngái ngủ thôi." Thủy An Lạc nói, trong lòng cứ buồn buồn, cô cảm thấy có lỗi với con trai nhà mình.

"Không sao là tốt rồi." Kiều Nhã Nguyễn cuối cùng cũng yên tâm.

"Có khi tao phải chuyển nhà thôi mày ạ, ở chung với một anh đẹp trai thế này, mày nói xem lỡ tao không nhịn được nhào vào người ta thì làm thế nào?"

"Tao đã bảo mày chuyển nhà từ trước rồi mà." Thủy An Lạc nói rồi đi đến bên giường cầm cái laptop lên.

"Để tao tìm cho mày nơi nào ở tạm trước, nếu không được nữa thì để tao xin Sở tổng cho mày qua ở chung với tao."

Bởi vì trước đó Phong Phong đã hỏi cô về chuyện của Kiều Nhã Nguyễn và ánh mắt của anh ta khiến cô cảm thấy rất bất an. Hơn nữa, giữa cô và Phong Phong còn có ân oán mà Kiều Nhã Nguyễn lại là bạn thân của cô, thế nên tốt nhất là không nên để hai người đó ở chung với nhau thì hơn.

"Đừng! Nhà của Sở tổng nhà mày tao không dám ở đâu." Kiều Nhã Nguyễn hứ một cái, "Khai giảng mày có quay về trường ở không?"

"Về chứ, khai giảng xong không phải vẫn còn môn phải học à?" Thủy An Lạc nói một cách đương nhiên, "Đến lúc đó chắc mẹ tao cũng về rồi."

"À thì..."

Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy lời này của Thủy An Lạc không đáng tin cho lắm, cho dù có muốn quay về đi chăng nữa nhưng chỉ cần liếc mắt cái thôi cũng biết Sở Ninh Dực sẽ không chịu thả người đi đâu. Dù sao anh ta cũng đã nói muốn theo đuổi Thủy An Lạc rồi mà

"Thủy An Lạc, ai bảo mày khai giảng xong vẫn còn môn học hả? Mày không xem lịch học à? Nửa năm đầu của năm thứ tư chỉ có đi thực tập thôi, nửa năm sau mới có môn học." Quả nhiên cô không thể ôm hy vọng quá lớn vào Thủy An Lạc được.

"Oh~~~" Thủy An Lạc tỏ ra vô tội, cô quả thật không có xem lịch học nên không biết chuyện này là lẽ đương nhiên thôi.

"Thế mai mày có dọn đi không? Ngày kia tao bận rồi." Thủy An Lạc nói, cô chẳng tìm thấy cái nhà nào phù hợp cả nên đang nghĩ xem có nên đi tìm Sở tổng không.

"Ngày kia không phải là thứ bảy à? Mày bận gì thế?"

"Sinh nhật của Thủy An Kiều, tao định đi." Thủy An Lạc thản nhiên đáp.

"Sinh nhật của đứa "con gái rượu" đó mày đi làm gì?" Trước đó không biết nhưng bây giờ Kiều Nhã Nguyễn biết rồi, cái con ngứa đòn kia nhìn đã thấy phát tởm lên rồi.

"Nhìn nó ngứa mắt nên định đến bữa tiệc sinh nhật của nó quậy cho lanh tanh bành." Thủy An Lạc thản nhiên nói rồi đặt laptop xuống, với tay tắt đèn, "Có muốn đi với tao không?"

"Chị đang rảnh đây, đợi xem tin tức "công chúa khốn khổ" nhà ta quậy lanh tanh bành thế nào."

"Được thôi, đợi đó! Tiểu nhân sẽ khiến Lão Phật Gia ngài hãnh diện." Thủy An Lạc khe khẽ vỗ về con trai, cu cậu vẫn say sưa ngủ, không có dấu hiệu tỉnh dậy.

"Tiến lên, nhưng đừng có mà khóc nhè đấy nhé, mất giá lắm." Kiều Nhã Nguyễn nhịn không được nên nhắc trước. cô sợ con bạn mình khi nhìn thấy cái người được gọi là "cha" gì đó kia lại khóc tu tu lên.

Khóc ư?

Thủy An Lạc ngẩng đầu lên nhìn cái gian phòng tối mịt. Khi đó ở bệnh viện, bị Thủy Mặc Vân tát cho một cái mà cô còn không khóc, giờ thì còn lâu cô mới khóc.

"Nước mắt của chị đây đã cạn từ lâu rồi." Thủy An Lạc bật cười ha hả.

"Tao chỉ muốn tất cả mọi người biết, mẹ tao không làm gì sai hết, tao muốn ông ấy xin lỗi! Đứng trước mặt tất cả mọi người xin lỗi mẹ tao." Trong mắt Thủy An Lạc toát lên sự thù hận, cô đợi bao nhiêu lâu như vậy rồi, sao có thể từ bỏ vào lúc này được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 94: Trước giò đều do cô ta tự mình quyết định
Kể từ khi Kiều Nhã Nguyễn biết toàn bộ về chuyện gia đình của Thủy An Lạc, mỗi lần nhắc tới Thủy gia, cô đều không biết nên phải an ủi Thủy An Lạc thế nào cả.

Hai người buôn thêm vài câu nữa rồi cúp máy nghỉ ngơi.

Thủy An lạc sau khi cúp máy rồi vẫn cứ nhìn mãi vào vào cái màn hình di dộng của mình. Cô muốn lấy lại đoạn ghi âm đó, không biết việc mà Sở Ninh Dực muốn làm đã làm xong chưa nữa.

***

Bữa sáng diễn ra trong im lặng, ngoại trừ tiếng ê a của Tiểu Bảo Bối ra, cả mâm cơm đều chìm trong cảm giác đè nén.

Thủy An Lạc muốn nhắc đến chuyện bút ghi âm nhưng thấy cái mặt đen sắp thành anh em với Bao Chửng của Sở Ninh Dực cô lại không thể mở lời được.

"Có gì thì nói đi."

Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng khiến Thủy An Lạc run bắn lên, nghe kiểu gì cũng giống như đang bảo: Có gì thì nói, nói xong thì đi chết đi.

"Chuyện là... Phong Phong đang ở cùng Kiều Nhã Nguyễn đấy."

Thủy An Lạc nói xong thật muốn một tát tát chết chính mình, đây đâu phải là cái cô muốn nói đâu cơ chứ!

Sở Ninh Dực nghe được câu nói gần như đang gào lên của Thủy An Lạc thì thản nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, dường như đang muốn hỏi: Rồi sao?

Thủy An Lạc vốn đang chán nản vì mình không nói thẳng vào vấn đề mấu chốt, nhưng nghĩ đến đây cũng là chuyện mà cô muốn nói nên cô thuận tiện hỏi về vấn đề này luôn: "Phong Phong anh ta nghèo lắm à? Tại sao lại muốn thuê chung nhà với Kiều Nhã Nguyễn?"

"Tiền cát xê một bộ phim của Phong Tứ thấp nhất là một nghìn vạn nhân dân tệ. Cô có cảm thấy cậu ta nghèo không?" Sở Ninh Dực hừ lạnh một cái.

"Vậy thì tại sao anh ta lại muốn thuê chung nhà với Nhã Nguyễn?" Thủy An Lạc càng không thể hiểu nổi.

"Chẳng lẽ anh ta lại yêu Nhã Nguyễn từ cái nhìn đầu tiên á?"

Sở Ninh Dực nhìn cô như nhìn một con dở, nhưng anh không nói gì mà tiếp tục ăn cơm của mình.

"Hay là vì tôi đắc tội với anh ta nên anh ta muốn trả thù lên bạn bè của tôi?" Thủy An Lạc càng nghĩ càng thấy có khả năng này, thế nên cô vội nói: "Sở Ninh Dực, anh nhất định phải nói cho Phong Phong biết, anh ta không được động đến bạn của tôi."

"Tôi nhất định phải?" Sở Ninh Dực lạnh lùng lặp lại mấy chữ, không ngờ cả đời này lại có người dám bảo anh "nhất định phải" làm gì đó. Ai cho cô nhóc này cái gan nói ra ba chữ đó vậy, "Thủy An Lạc, cô là gì của tôi? Cô có quyền gì mà đòi ra lệnh cho tôi?"

"Tôi..." Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực đáp lại một câu mà lạnh đến mức phát run cả người, mãi chẳng nghĩ ra được câu nào đáp lại. Cái gã Sở tổng này lúc thế này lúc thế kia, có lúc thì mập mờ với cô đến mức cô còn cảm thấy không thể chịu đựng nổi, nhưng đôi khi lại chỉ hận không thể đóng băng cô luôn cho rồi.

"Thủy An Lạc, từ trước đến giờ thái độ của tôi đối với cô luôn là do cô tự mình quyết định." Sở Ninh Dực dường như biết cô đang nghĩ gì nên giọng nói càng lúc càng lạnh như băng, anh đặt đũa xuống rồi quay xe lăn đi thẳng.

Từ trước đến giờ thái độ của tôi đối với cô luôn là do cô tự mình quyết định.

Từng câu từng chữ nặng như chì đánh thẳng vào trái tim cô.

Thủy An Lạc cúi xuống nhìn con trai một tay tóm lấy đồ chơi một tay khua khoắng lung tung, sau cùng thì cô tự đập đầu mình xuống bàn, cô phải làm thế nào bây giờ?

***

Thủy An Lạc ôm đầy một bụng vấn đề quằn quại đi đến bệnh viện, sau đó liền bị Kiều Nhã Nguyễn lôi đi xem thông báo. Trên đó có ghi rõ ràng về sự cố lần trước và phương pháp xử lý, còn cả việc chứng minh sự trong sạch của Thủy An Lạc nữa.

"Xem đi, Sở tổng nhà mày cũng đối xử với mày tốt lắm đấy chứ. Sự trong sạch của mày được trả lại hết rồi kìa." Kiều Nhã Nguyễn ôm lấy Thủy An Lạc nói.

"Mày thật sự không cân nhắc chuyện để người ta theo đuổi mày à?"

Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn, sau đó cùng cô về văn phòng: "Tao nói với mày vụ Sở Ninh Dực thu mua Viễn Tường chưa nhỉ?"

"Thu mua Viễn Tường á? Công ty mà ông mày sáng lập ra á?" Kiều Nhã Nguyễn tò mò hỏi.

"Đúng thế, tuy là tao bị đuổi đi rồi nhưng trong tay tao vẫn đang nắm giữ 30% cổ phần của công ty, mày biết đấy..."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 95: Cô nhóc nhà tôi
Kiều Nhã Nguyễn khẽ nhíu mày: "Tao nói thật chứ, không phải là mày đang cảm thấy anh ta vì nhắm vào 30% cổ phần kia của mày nên mới..."

Thủy An Lạc nhìn cái dáng vẻ "mày đùa tao đấy à" của Kiều Nhã Nguyễn, không nhịn được liền nói: "Cái điệu bộ này của mày là có ý gì?"

"Không phải, tự mày nghĩ mà xem, nếu như Sở Tổng người ta muốn có chỗ cổ phần trong tay mày thì có cần thiết phải làm vậy không? Thiếu quái gì cách để có được hả má?" Trong tiềm thức Kiều An Nguyễn, cô vẫn luôn mong rằng Thủy An Lạc có thể quay về bên cạnh Sở Ninh Dực.

"Mày có biết trước đây anh ta lạnh nhạt với tao thế nào không? Lúc đó tao còn nghĩ là do con người anh ta như vậy, nhưng sau mới biết, chẳng qua là người ta không để tâm đến tao thôi." Thủy An Lạc thờ ơ nói.

"Lúc trước thì chẳng thèm để ý đên tao, giờ ly hôn rồi lại nói muốn theo đuổi tao này nọ, mày có thấy tin nổi không?"

Kiều Nhã Nguyễn nheo nheo đôi mắt lại, sau đó nghiêm túc nhìn Thủy An Lạc: "Nói cũng đúng."

Trên đường cả hai quay về văn phòng luôn có người nhìn theo bọn họ, nhưng Thủy An Lạc chẳng muốn để tâm đến, dù sao không cần biết là thế nào cô vẫn sẽ là người bị nói này nọ thôi.

Hai người thay đồ xong thì Lâm Thiến Thần bỗng nhiên bảo cả hai đi khám bệnh với cô ta.

Kiều Nhã Nguyễn nhướng nhướng mày: "Cáo chúc Tết gà*."

*Cáo chúc Tết gà: Giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.

"Tuy rằng không muốn thừa nhận chuyện mày so sánh bọn mình với gà, nhưng tao cũng cảm thấy con mụ này tự nhiên đến đúng là đang muốn giở trò gì đó." Thủy An Lạc nói rồi vươn tay lấy quyển sổ ghi chép trên bàn, sau đó quăng một quyển cho Kiều Nhã Nguyễn, "Đi thôi."

***

Trong phòng làm việc yên tĩnh, Sở Ninh Dực ngồi trên xe lăn nhìn ra bầu trời âm u bên ngoài.

Bạch Dạ Hàn thì ngồi trên sofa xem tập văn kiện trong tay mình, xem xong liền ngẩng đầu lên hỏi người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ: "Có thật là vì Thủy An Lạc không?"

Bạch Dạ Hàn là một luật sư có thâm niên, từ khi chuyện này bắt đầu chính anh ta là người giúp đỡ Sở Ninh Dực, cho nên anh ta cũng biết hết đầu đuôi câu chuyện, chỉ là không ngờ được rằng Sở Ninh Dực làm tất cả chuyện này đến cuối cùng lại chỉ vì Thủy An Lạc.

"Nhắn lại với Phong Tứ, bảo cậu ta biết điều một chút, đừng có động đến người bên cạnh Thủy An Lạc." Sở Ninh Dực không trả lời câu hỏi của anh ta mà nói sang một chuyện khác.

Bạch Dạ Hàn còn đang muốn nói gì đó, nhưng từ góc nghiêng của khuôn mặt Sở Ninh Dực đã đủ cho anh ta đáp án. Ngay đến người bên cạnh Thủy An Lạc cũng không được chọc vào, điều này có nghĩa là gì, người ta yêu ai yêu cả đường đi lối về, ngay đến người bên cạnh Thủy An Lạc giờ cũng được anh liệt vào phạm vi che chắn luôn rồi.

"Được thôi." Bạch Dạ Hàn cũng không hỏi nữa.

"Ngày mai là tiệc sinh nhật của Thủy An Kiều, tôi nghĩ An Giai Tuệ sẽ hành động vào lúc này." Bạch Dạ Hàn gập tập tài liệu trong tay lại, sau đó đặt lên bàn.

"Tôi biết." Sở Ninh Dực thản nhiên nói, sau đó quay lại nhìn Bạch Dạ Hàn, "Vì Thủy An Kiều đã tròn 22 tuổi nên di chúc chuyển nhượng cổ phần sẽ có hiệu lực."

Dạ Bạch Hàn gật đầu, chẳng trách Sở Ninh Dực lại muốn đưa Thủy An Lạc đi cùng.

Sở Ninh Dực lấy chiếc bút ghi âm từ trong ngăn kéo ra, lúc trước anh không đưa cho Thủy An Lạc vì vẫn chưa phải lúc, nhưng giờ không sớm cũng không muộn mà lại đúng thời điểm.

"Giờ cậu đang có 40% cổ phần trong tay, nếu như hôm nay chuyển sang tên của Thủy An Lạc vậy thì trước khi phần di chúc kia có hiệu lực, cô ấy chính là cổ đông lớn nhất của Viễn Tường rồi." Bạch Dạ Hàn lên tiếng.

"Nhưng cậu định làm thế nào để Thủy An Lạc chịu ký tên đây?"

"Cô nhóc nhà tôi não không đủ dùng." Cho nên dễ lừa lắm.

Cô nhóc nhà tôi?

Bạch Dạ Hàn nghe được bốn chữ này chỉ cảm thấy da gà da vịt trên người nổi hết cả lên, vậy xem như là Sở Đại đã hoàn toàn "đắm chìm" rồi đấy hả?

Đắm chìm trong tay một cô nhóc sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 96: Sao mày không nói, là bỗng nhiên phát hiện tao đẹp hả?
Bạch Dạ Hàn chỉnh sửa lại hợp đồng đâu vào đấy xong thì nói: "Chỉ cần Thủy An Lạc ký tên lên thì hợp đồng này sẽ có hiệu lực."

Sở Ninh Dực gật đầu.

"Nói coi, cậu thật sự không cần tôi vạch hộ cho một bản thỏa thuận kết hôn à?"

"Cậu có thể biến được rồi đấy."

"Cậu đúng là cái đồ qua cầu rút ván mà." Bạch Dạ Hàn nói rồi đứng dậy chỉnh trang lại quần áo của mình, sau đó mới ngờ ngợ nói: "Chúc hai người may mắn, tôi phải nghỉ phép đây, thời gian tới đừng có tìm tôi đấy."

Sau khi Bạch Dạ Hàn đi khỏi, trời bỗng đổ mưa to.

Sở Ninh Dực quay đầu lại nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, ánh mắt dần trở nên thâm trầm.

***

"Lại mưa nữa rồi." Thủy An Lạc vừa đi khám bệnh về liền nằm bò cả người ra bàn nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài.

"Hè năm nay mưa nhiều quá, đúng là một mùa hè không yên bình mà." Kiều Nhã Nguyễn tặc lưỡi nói rồi hỏi: "Chiều về bằng gì đấy?"

"Đi xe bus thôi, làm gì có tiền mà đòi gọi taxi."

"Đáng thương quá cơ, để chị về cùng cưng nhá." Kiều Nhã Nguyễn chép miệng nói, cô biết tình trạng hiện nay của Thủy An Lạc. Cô nàng đang cự tuyệt Sở Ninh Dực nên tất nhiên sẽ không nhận tiền của anh ta.

Mà đối với một cô nhóc không có mẹ ở bên như Thủy An Lạc, dù nói Tiểu Bảo Bối được Sở Ninh Dực chăm sóc là lẽ tất nhiên và cũng đúng là cô đang ăn bám ở nhà họ Sở thật, nhưng mà cô tuyệt đối sẽ không cầm một cắc nào của Sở Ninh Dực.

"Vậy chỗ ở của mày thì thế nào rồi?" Thủy An Lạc nghển cổ lên hỏi.

"Chỉ ở có một tháng thì giờ khó tìm phòng lắm?" Thủy An Lạc ngẫm nghĩ, bỗng nhiên vỗ đùi đánh đét một cái.

"Sao tao lại quên được nhỉ, mày có thể ở nhà tao mà, mẹ tao không ở nhà, vừa hay mày có thể qua đó ở."

"Vậy xin hỏi, mày có cầm chìa khóa không?"

"Nói vớ vẩn gì thế, sao chị đây có thể không có chìa khóa được, nhà tao đó mày." Thủy An Lạc nói rồi lục lọi trong túi, cuối cùng lôi ra một chùm chìa khóa sáng loáng.

"Nhìn đi, mai mày có thể qua đó ở rồi."

"Chậc chậc chậc, cuối cùng cũng làm ra được một chuyện không bại não rồi." Kiều Nhã Nguyễn nhận lấy chìa khóa.

"Mẹ mày không để tiền ở nhà sao?"

"Nhà tao làm quái gì còn tiền, lần này mẹ tao đi du lịch chắc ôm hết đi rồi. Bà ấy còn ước gì bán được tao cho Sở Ninh Dực luôn ấy." Thủy An Lạc nói. Một lần nữa cô lại thêm chắc chắn chuyện mẹ mình đã cố tình làm vậy.

"Thôi mà, đứa bé đáng thương." Kiều Nhã Nguyễn không thể không bội phục tài trí của Long Man Ngân. Cô không ngờ bà lại có thể là ra chuyện "đập nồi dìm thuyền*" như thế.

*Đập nồi dìm thuyền: phá hủy mọi đường lui, chỉ có cách tiến về phía trước.

***

Tan tầm, Kiều Nhã Nguyễn và Thủy An Lạc cùng nhau lên xe bus. Tầm này người đi xe bus rất đông, hai người chen lấn mãi mới chen được vào mấy chỗ trống phía sau xe.

"Thật ra tao nghĩ là mày không nên chỉ vì chuyện này mà kết luận là người ta nghĩ như vậy, biết đâu tự dưng anh ta cảm thấy mày đáng yêu thì sao?" Kiều Nhã Nguyễn vừa bám lên tay vịn vừa nói.

"Sao mày không nói bỗng nhiên phát hiện tao đẹp hả?" Thủy An Lạc trừng mắt nói.

Nghe vậy, sắc mặt Kiều Nhã Nguyễn trong nháy mắt trở nên nhăn nhúm, nửa ngày trời mới mở miệng nói: "Mày đừng làm khó tao."

"Tao đánh chết mày giờ." Thủy An Lạc tức giận nói, đang định đánh Kiều Nhã Nguyễn thì xe bỗng nhiên dừng đột ngột, hại cô suýt nữa thì ngã sấp mặt, may mà Kiều Nhã Nguyễn kịp đỡ lấy cô.

Nhưng lúc ngẩng đầu lên, Thủy An Lạc lại nhìn thấy đằng trước có kẻ móc túi, cô đang định hô lên thì lại bị Kiều Nhã Nguyễn kéo lại: "Đừng hô."

Toàn thân Kiều Nhã Nguyễn lúc này cứng đờ, ngay cả sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, bàn tay siết chặt lấy cổ tay Thủy An Lạc như muốn bóp nát tay cô.

"Nhã Nguyễn, mày làm sao thế?" Thủy An Lạc vì đau mà nhíu mày nhìn Kiều Nhã Nguyễn, nhưng không hề hất tay cô ra.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 97: Khoe khoang
Sắc mặt Kiều Nhã Nguyễn trắng bệch, trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Thủy An Lạc thấy thế càng thêm căng thẳng, một tay giữ lấy cánh tay Kiều Nhã Nguyễn, cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng của bạn mình: "Nhã Nguyễn, rốt cuộc mày bị làm sao thế?"

Thủy An Lạc nói thì phát hiện xe đã đến điểm dừng tiếp theo, đây không phải chỗ Thủy An Lạc muốn xuống. Nhưng giờ cô không nghĩ được nhiều như vậy, trực tiếp quẹt thẻ mở ô rồi đỡ Kiều Nhã Nguyễn xuống xe. Phía sau trạm xe bus có một tiệm KFC, Thủy An Lạc vội vàng đỡ Kiều Nhã Nguyễn đi vào, sau đó đi mua một ly trà sữa nóng. Xong xuôi, cô ngồi xuống đối diện Kiều Nhã Nguyễn, vươn tay nắm lấy hai bàn tay đang lạnh run của bạn mình.

"Nhã Nguyễn, mày sao thế?" Thủy An Lạc hỏi lại lần thứ ba.

Trông thấy Kiều Nhã Nguyễn như thế này suýt chút nữa đã làm cô sợ đến phát khóc, vì cô chưa từng thấy một Kiều Nhã Nguyễn như thế này bao giờ cả.

Trong lòng bàn tay của Kiều Nhã Nguyễn là cốc trà sữa nóng, trên mu bàn tay là bàn tay ấm áp của Thủy An Lạc, cơ thể căng cứng của cô dần bình tĩnh lại, cảnh tượng máu me trước mắt cũng nhanh chóng khép lại.

"Không sao, tự dưng nhớ tới một cơn ác mộng thôi." Sắc mặt Kiều Nhã Nguyễn dần trở lại bình thường, sau đó cô ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc. "Mày sợ đến phát khóc thế này cơ à, sao nhát gan thế hả?"

Thủy An Lạc nhìn dáng vẻ cợt nhả của Kiều Nhã Nguyễn thì nghiến răng nghiến lợi giơ tay mình lên cho cô nàng xem: "Nhìn đi, đây là tác phẩm của mày đấy. Tao - khóc - vì - đau, thấy chưa!"

Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn vết sưng đỏ trên cổ tay của Thủy An Lạc liền rú lên: "Tại chị, là lỗi của chị, để chị mua cho cưng một cái hamburger cỡ bự an ủi cưng nhé."

"Tao muốn cả đùi gà nữa." Thủy An Lạc cắn răng nói, quả thực còn ngoan độc hơn nghiến răng nghiến lợi mấy phần.

"Giỏi lắm, sao mày không đòi thêm tôm nõn bóc vỏ, thêm mực, thêm cá tuyết, thêm đùi gà, thêm... tất tần tật luôn đi." Kiều Nhã Nguyễn tặc lưỡi nói rồi đứng dậy mua hamburger cho Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc bật cười khanh khách, có điều có Kiều Nhã Nguyễn trên đời thật là tuyệt.

"An Kiều, chị vào đây làm gì thế?"

Thủy An Lạc đang ngồi chờ chiếc hamburger cỡ bự của mình thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc. Lúc cô ngoảnh lại liền trông thấy Thủy An Kiều và cô nàng ngổ ngáo hôm nọ. Cô ta cũng nhìn thấy Thủy An Lạc nên ánh mắt lập tức hiện lên vẻ hung ác, chính Thủy An Lạc đã hại cô ta bị ba tát một cái.

Thủy An Kiều cố tình giơ tay phải của mình lên, trên tay cô ta có một sợi dây bạch kim, trên sợi dây có một miếng phỉ thúy thượng hạng.

"Viên Viên, xem này, đây là quà sinh nhật ba tặng chị đấy, đẹp không."

"Ôi đẹp quá, miếng phỉ thúy này đắt lắm đó." Cô nàng Viên Viên cố ý lớn tiếng nói.

Thủy An Lạc chỉ thản nhiên liếc bọn họ một cái, sau đó quay đầu lại tiếp tục uống trà sữa của mình. Chiếc vòng tay phỉ thúy này, vào năm cô sinh nhật hai mươi tuổi, Thủy Mặc Vân đã tặng nó cho cô, chỉ là không ngờ, sau hai năm ông ta lại tặng nó lại cho Thủy An Kiều. Hoặc có lẽ... ông ta muốn đem tất cả những thứ thuộc về cô cho Thủy An Kiều.

Nghĩ vậy, Thủy An Lạc không khỏi thấy đau đớn trong lòng. Hai năm trước còn nói với cô rằng "Lạc Lạc nhà chúng ta đã lớn rồi, càng ngày càng xinh đẹp". Ấy vậy mà hai năm sau, quà sinh nhật của cô đã bị tặng sang tay người khác.

"Đương nhiên, ba chị mang từ nước ngoài về đấy, nghe nói..."

"Khoe khoang đồ mà người khác không thèm đến nữa, Thủy An Kiều, mày thấy tự hào lắm hả?" Thủy An Lạc không đợi cô ta nói hết mà đứng luôn dậy nói thẳng vào mặt cô ta.

Đây là món quà mà cô đã bỏ đi, không cần cô ta phải khoe khoang trước mặt cô làm gì.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 98: Chiếc vòng phủy thúy
Nghe Thủy An Lạc nói vậy, Thủy An Kiều lập tức xù lông lên như một con sư tử. Cô ta hung tợn trừng mắt nhìn Thủy An Lạc.

"Mày nói người khác không thèm là ý gì, đây là quà ba mua cho tao." Thủy An Kiều rồ người nói.

Thủy An Lạc nhìn cô ta từ trên xuống dưới, trong mắt đầy vẻ khinh bỉ. An Giai Tuệ dù có thông minh đến mấy cũng không ngờ mình lại sinh ra đứa con gái bại não thế này đâu nhỉ.

"Thủy An Kiều, mày nhìn cho kỹ đi, bên trong cái vòng đó vẫn còn khắc tên của Thủy An Lạc tao đấy." Nếu như cô nhớ không nhầm, trong đó có khắc tên của cô thật.

Đáng tiếc, có người lại quên mất điều đó.

Sắc mặt Thủy An Kiều khó coi dần nhưng cô ta vẫn cúi đầu xuống nhìn, ở mặt trong của sợi dây có khắc rõ ràng một chữ "Lạc", đây không phải là chỉ Thủy An Lạc thì còn là ai được nữa?

"Thủy An Kiều, lần sau trước khi muốn khoe khoang thì hãy mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, đừng để khoe chưa xong đã bị bẽ mặt." Thủy An Lạc thản nhiên nói.

Thủy An Kiều đang định bật lại gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ có thể ôm cục tức quay người bỏ đi.

Thủy An Lạc cười nhạt một tiếng rồi ngồi xuống, muốn làm xấu mặt cô à, còn phải xem Thủy An Kiều có cái bản lĩnh đó không đã.

Kiều Nhã Nguyễn quay về chỉ nhìn thấy bóng lưng của Thủy An Kiều. Cô đặt túi hamburger cỡ bự và mấy thứ đồ ăn vặt xuống, hỏi: "Con con gái rượu của ba mày đến đây làm gì thế?"

Thủy An Lạc cúi đầu khuấy cốc nước trong tay, hờ hững nói: "Thủy Mặc Vân tặng nó một cái vòng đắt tiền, chắc thấy tao nên định chạy tới khoe. Ai dè không ngờ đó lại là cái vòng hai năm trước Thủy Mặc Vân từng tặng tao, trên đó còn khắc cả tên tao nữa."

"Chậc chậc, chuyện này mà Thủy Mặc Vân cũng làm ra được, đúng là kỳ cục."

"Chắc là ông ta quên thôi." Thủy An Lạc hơi thất vọng lên tiếng, nhưng mà chỉ một giây sau mọi cảm xúc bi quan đều bị gạt qua một bên. Cô vươn tay cầm cái hambuger lên rồi ra vẻ thản nhiên nói: "Chắc chắn Thủy An Kiều sẽ làm ầm lên cho mà xem, đấy mới là việc vui, đói chết mất, tao ăn cái đã."

Kiều Nhã Nguyễn đau lòng cho Thủy An Lạc, nhưng cô lại không thể hiện ra mà chỉ chậm rãi bốc khoai tây ăn: "Tao bảo này, mai mày đi thật à?"

"Sao lại không đi, cơ hội tốt như thế, chưa kể người ông ta mời đến còn nhiều hơn tự tao đi mời nhiều." Thủy An Lạc tỏ ra đương nhiên nói.

"Nếu Thủy An Kiều thích ra vẻ trước mặt tao, tao sẽ để nó đắc ý chán chê rồi sau đó sẽ từ từ thưởng thức mùi vị tan xương nát thịt khi từ thiên đường rơi xuống địa ngục."

Kiều Nhã Nguyễn nhìn ánh mắt đầy thù hận của Thủy An Lạc, không nhịn được mà đưa tay xoa xoa đầu cô: "Bé con đáng thương của chị bị bức đến phát điên rồi."

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Kiều Nhã Nguyễn, sự hận thù trong mắt cũng dần thu lại, sau đó lại tiếp tục cắn một miếng hamburger: "Sau ngày mai, tao với Thủy Mặc Vân sẽ hoàn toàn không còn bất cứ quan hệ gì với nhau nữa hết."

Mặc kệ ông ta có phải cha ruột của cô hay không, sau ngày mai, tâm nguyện của cô đạt được rồi. Cô sẽ không còn liên quan gì đến người đàn ông đó nữa. Từ nay về sau, trong cuộc đời của cô giờ chỉ còn hai người, một là mẹ, hai là con trai cô.

Sở Ninh Dực?

Trong lúc miên man suy nghĩ, cái tên Sở Ninh Dực đột nhiên lại nhảy vào tâm trí cô. Thủy An Lạc không kìm được lắc mạnh đầu đá cái suy nghĩ đó đi, là cô suy nghĩ quá nhiều rồi, nhất định là vậy, nhất định là vậy.

Tương lai của cô cũng sẽ không liên quan gì tới Sở Ninh Dực hết.

Thủy An Lạc liên tục củng cố tinh thần, đúng lúc này thì di động đột nhiên vang lên, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, chiếc hamburger trên tay cô suýt thì rơi xuống đất.

Chẳng lẽ... đây chính là "nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến" trong truyền thuyết sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 99: Thiếu... phu nhân?
Thủy An Lạc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, như đang suy nghĩ xem có nên nhận cuộc điện thoại này hay không. Nhưng, suy nghĩ mấy thì cũng chỉ là kéo dài thời gian, điện thoại thì vẫn phải nghe.

"Alo..."

"Thủy An Lạc, mấy giờ rồi?" Giọng điệu bình tĩnh vào thẳng vấn đề.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường trong tiệm KFC, chớp mắt nói: "Bảy giờ hai mươi mốt phút, sao thế?"

Kiều Nhã Nguyễn thấy Thủy An Lạc nói vậy liền gục luôn đầu xuống mặt bàn, con bé này bị ngốc thật đấy à, người ta đang muốn ám chỉ là: Em nên về đi rồi đấy!

Sở Ninh Dực ngồi bên bàn ăn, những ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, tựa như đang nghiền ngẫm xem cô nhóc này ngốc thật hay giả ngốc.

"Toi rồi, quên béng mất việc còn phải cho Tiểu Bảo Bối bú." Thủy An Lạc đột nhiên mở miệng nói rồi nhanh chóng dập luôn điện thoại, sau đó cắn thêm hai miếng hamburger: "Lão Phật Gia, tao đi trước đây, mày cứ đến thẳng nhà tao là được, nhà tao cái gì cũng có hết, không phải mang gì theo đâu." Thủy An Lạc nói xong liền chạy như bay khỏi KFC.

"Này, cầm ô!" Kiều Nhã Nguyễn lớn giọng gọi với theo. Chờ đến khi cô đuổi ra khỏi cửa, Thủy An Lạc đã chạy đến trạm xe bus rồi. Cô còn chưa kịp chạy sang thì trước mặt đã có một chiếc Maybach dừng lại.

Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn, cửa xe từ từ mở ra khiến cô có thể nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế lái.

"Lên xe." Phong Phong trầm giọng mở miệng, giọng nói mang theo ngang ngược khiến người ta không dễ dàng gì mà từ chối được.

Nhưng nếu Lão Phật Gia cô mà không dám từ chối, vậy thì quá có lỗi cái danh hiệu mà Thủy An Lạc đặt cho cô rồi.

"Phong Ảnh đế, thật ngại quá, kể từ hôm nay trở đi tôi sẽ không thuê căn nhà kia nữa." Kiều Nhã Nguyễn cười tít mắt nói, sau đó vượt qua xe anh ta và định bật ô rời đi, nhưng chờ cô ngẩng đầu lên, Thủy An Lạc đã mất dạng, chắc là đã lên xe rồi.

Lúc Kiều Nhã Nguyễn còn chưa kịp rời khỏi đó, Phong Phong đã lái xe lên chặn đường, nhất quyết bắt cô phải lên xe.

Kiều Nhã Nguyễn khoanh tay nhìn người đàn ông trong xe: "Phong Ảnh đế này, anh thích tôi à?"

"Lên xe." Giọng nói của Phong Phong vẫn trầm thấp như trước, không nghe ra bất cứ hờn giận gì, thích người phụ nữ này, sao có thể. Chẳng qua là anh chưa tìm được nhược điểm của cô ta, chưa thể khiến cô ta rơi xuống vực sâu vạn trượng mà thôi.

Mà cách tốt nhất để tìm được nhược điểm của một người, chính là ở bên cạnh người đó, trở nên quen thuộc với nhau.

Kiều Nhã Nguyễn thấy anh ta vẫn không đi, cô quay đầu lại nhìn vào bên trong tiệm KFC, lúc này hầu hết toàn là các thanh niên đang đứng trú mưa nhờ, có thể là đi dạo phố, có thể là đi hẹn hò... nhưng tất cả mọi cô gái bên trong đều có một điểm chung, đều là --- fangirl cả.

Kiều Nhã Nguyễn nghĩ nghĩ rồi xoay người chạy vào KFC.

Phong Phong nhíu mày nhìn cô bước vào sau đó ghé vào tai một cô gái nói gì đó, rồi anh ta thấy cô gái kia bước ra, dòm qua khe cửa nhìn thấy anh.

"Á!!! Là Phong Phong thật đó ~" Cô gái kia vừa hét lên, tất tần tật lũ con gái bên trong đều lập tức dậy sóng.

Kiều Nhã Nguyễn hơi nhếch miệng lên, sau đó thản nhiên bước ra khỏi cửa.

Phong Phong lập tức khởi động xe tránh xa vòng vây của đám con gái kia, chân mày nhíu chặt lại, đúng là bạn bè tốt của nhau, cáo già cả đôi.

***

Thủy An Lạc xuống xe bus, từ đây đến biệt thự của Sở Ninh Dực còn phải đi bộ một đoạn, thế nên chắc cô đành phải đội mưa chạy về.

"Thiếu phu nhân."

Nhưng mà, một cái ô đã được xòe ra che chắn cho cô, thím Vu lo lắng nhìn cô: "Mưa lớn thế này, sao thiếu phu nhân lại không nhớ mang ô theo người vậy?"

Thiếu... phu nhân?

Thủy An Lạc mấp máy môi, định nói với thím Vu là bà gọi nhầm rồi.
 
Top