Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 70: Sóng gió trong phòng tắm
"Tiếc gì?" Thủy An Lạc thấy con trai ọ ẹ sắp khóc vội vỗ nhẹ lên người nó, may mà thằng bé không tỉnh lại, vẫn ngủ tiếp được.

"Chỉ tiếc là một thế hệ nam thần mà lại đi đâm đầu vào một cái bẫy những hai lần. Quả nhiên hôn nhân có bẫy mà, còn mày chính là một cái bẫy cực lớn. Không chỉ thế mà còn có cả sức hấp dẫn chết người nữa, rõ ràng là đã bò ra được khỏi cái bẫy đó rồi mà vẫn bị mày kéo ngược lại được." Kiều Nhã Nguyễn thở dài.

"Chị đây nói cho mà biết, chị đây từ chức rồi, để xem xem ông xã nhà mày có chịu thu nhận chị không. Nếu không chị chỉ có nước ăn bám mày nữa thôi."

"Mày từ chức rồi á?" Thủy An Lạc kinh ngạc kêu lên sau đó hấp tấp đứng dậy đi vào trong phòng tắm. Cô sợ nói to quá sẽ ảnh hưởng đến con trai đang ngủ.

"Không phải chứ, sao tự dưng mày lại từ chức?"

"Chị đây cũng là vì muốn tốt cho mày thôi, cảm động là được rồi." Kiều Nhã Nguyễn vốn là người có tính "gà mẹ", từ lúc nhà Thủy An Lạc xảy ra chuyện cô liền tự động đưa luôn cô bạn của mình vào vòng bảo vệ, biết cô bạn mình chí cốt của mình bị bắt nạt ở nơi thực tập, tất nhiên là cô sẽ khăn gói tới đó rồi.

Thủy An Lạc cũng biết, từ sau biến cố một năm trước Kiều Nhã Nguyễn liền biến thành một "bà mẹ" lắm chuyện. Tuy rằng trong mắt người khác thì cô ấy chỉ đang lo chuyện bao đồng, nhưng Thủy An Lạc lại rất cảm kích cô bạn này của mình.

"Vậy thì tiểu nhân xin tạ chủ long ân." Thủy An Lạc cười hí hí nói.

"Có điều chuyện này tao phải nói với Sở tổng trước đã, dù sao tao cũng vừa mới đắc tội với Viện trưởng, không thể giới thiệu mày được, đành phải mời đại thần tới sắp xếp vậy."

"Đi đi, đi đi, không phải người ta đang theo đuổi mày sao, chỉ cần một câu thôi mà." Kiều Nhã Nguyễn cười tít mắt nói.

"Tao đi thu dọn đồ đạc trước đã."

"Vâng, tiểu nhân xin cáo lui." Thủy An Lạc phấn khích nói.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn cái điện thoại đã ngắt kết nối chậc chậc miệng rồi lẩm bẩm: "Nếu không phải vì đại thần nhà mày vẫy cành ô liu tới chắc tao thật sự không thể hạ quyết tâm nhanh đến vậy đâu."

Theo những gì cô thấy thì có lẽ khoảng thời gian một năm trước là lúc Thủy An Lạc khó khăn nhất, còn giờ cũng xem như là sau cơn mưa trời lại sáng rồi.

Lúc nhận được cuộc điện thoại của Sở Ninh Dực cô thật sự rất kinh ngạc. Đặc biệt là khi anh ta nói hy vọng cô có thể đến thực tập ở bệnh viện của tập đoàn Sở Thị, chuyện này lại càng khiến cô ngạc nhiên hơn.

"Anh thích Lạc Lạc thật sao?"

"Không biết."

Đây chính là đoạn đối thoại cuối cùng của bọn họ. Kiều Nhã Nguyễn cũng không biết ý của Sở Ninh Dực là như thế nào nữa.

***

Vì có chuyện phải tìm gặp Sở Ninh Dực nên Thủy An Lạc buộc lòng phải đối diện với anh. Hơn nữa mai là Kiều Nhã Nguyễn đến rồi mà ký túc xá của trường chưa mở, cô còn phải tìm cho Kiều Nhã Nguyễn một nơi để ở nữa.

"Cốc cốc cốc..."

Không có ai trả lời, Thủy An lạc lại gõ cửa lần nữa, nhưng vẫn không thấy ai lên tiếng.

"Ngủ rồi sao?" Thủy An Lạc hiếu kỳ nói rồi đành về phòng, mai nói sau vậy.

"Rầm!!!"

Trong phòng của Sở Ninh Dực đột nhiên vang lên tiếng vật nặng gì đó rơi xuống đất. Thủy An Lạc không kịp suy nghĩ vội vàng mở cửa chạy vào: "Sở Ninh Dực?"

Trong phòng ngủ không có ai, âm thanh kia là từ phòng tắm truyền tới. Thủy An Lạc lập tức đẩy cửa chạy vào, sau đó liền trợn tròn mắt...

"Á!!!" Thủy An Lạc hét lên một tiếng rồi quay phắt người lại nhìn ra phía sau.

Sở Ninh Dực đang tắm, chẳng qua vừa rồi anh không đứng vững nên bị ngã vào cái giá bên cạnh thôi. Nhưng mà cô nàng này hét cái gì chứ, người bị nhìn thấy hết là anh cơ mà?

"Vào đây." Sở Ninh Dực trầm giọng gọi Thủy An Lạc.

"Tôi, tôi chỉ là có tí việc thôi, không phải, không phải, bây giờ không có chuyện gì nữa rồi." Thủy An Lạc nói thế rồi co cẳng định chạy.

"Chân vừa bị đụng vào." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

Chân bị đụng - đây là tử huyệt của Thủy An Lạc đấy, ai bảo cô làm người ta bị thương cơ chứ!

"Nhưng mà anh..."

"Thủy An Lạc, đâu phải cô chưa thấy bao giờ?" Sở Ninh Dực mất kiên nhẫn nói.

"Nhanh lên, chân tôi đang đau đây!"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 71: Học tệ?
Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi âm thầm chửi ai đó. Cô chưa nhìn thấy bao giờ đấy thì sao nào, những lần trước đây chẳng phải đều là tắt đèn chùm chăn sao.

Nhưng... chân của anh ta là do mình làm bị thương.

Vậy nên Thủy An Lạc đành bất chấp tất cả mà xoay người lại.

Ơ?

Anh ta mặc áo choàng tắm vào từ lúc nào vậy?

Sở Ninh Dực một tay chống lên tường nhìn Thủy An Lạc đang ngẩn cả ra. Hình như, giữ cô lại bên cạnh cũng không đến nỗi tệ. Dù gì cuộc sống quá mức nghiêm túc của anh đôi khi cũng cần một chút gì đó bất ngờ. Nếu như bất ngờ đó là Thủy An Lạc, vậy thì có lẽ... anh sẽ cho phép điều bất ngờ đó xảy ra.

"Sao, tiếc lắm à?" Sở Ninh Dực cười nhẹ thành tiếng.

Thủy An Lạc vỗ lên mặt mình một cái, cô quả thực là... có tiếc!!!

Nhưng chuyện này... tuyệt đối không thể nói ra, mất mặt chết đi được.

"Ha ha, làm gì có chuyện?" Thủy An Lạc nói rồi vội vàng bước qua đỡ anh dậy.

"Bác sĩ đã bảo là không được tắm rồi cơ mà?" Thủy An Lạc nhíu mày dìu Sở Ninh Dực ra ngoài.

"Không ngủ được!" Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

Thủy An Lạc âm thầm khinh bỉ thêm cái bệnh sạch sẽ này của anh ta.

Sở Ninh Dực được dìu tới ngồi xuống bên giường, Thủy An Lạc cúi xuống nhìn băng gạc bị anh làm ướt nhẹp, cô thở dài một tiếng sau đó đi lấy băng với nẹp mới tới, đỡ anh nằm tử tế trên giường.

"May cho anh đấy, ở trường tôi học gì cũng kém nhưng băng bó thì luôn được điểm tuyệt đối." Thủy An Lạc chép miệng nói.

"Kém?" Sở Ninh Dực chỉ nắm được đầu, không bắt được đuôi.

"Ợ..." Thủy An Lạc hơi giật giật khóe miệng, anh zai à, đấy không phải là trọng điểm, ok?

"Lát nữa đưa phiếu điểm học kỳ của cô tới đây cho tôi xem." Hình như anh chưa từng quan tâm đến chuyện học hành của cô bao giờ cả. Trước kia anh nhớ là cứ vào mấy ngày thi cuối kỳ thì cô lại cực kỳ ngoan ngoãn, có lẽ là sợ anh kiểm tra thành tích của mình... tiếc là, anh lại chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện đó cả.

"Muốn kiểm tra thành tích của tôi á, muộn rồi, giờ anh không còn cái tư cách ấy đâu." Thủy An Lạc nheo mắt cười nói, cơ hội chỉ có một lần mà thôi nhưng chính anh lại bỏ lỡ nó mất rồi!

Sở Ninh Dực nhíu mày lại rồi vươn tay lấy laptop trên bàn, trong lúc Thủy An Lạc đang băng bó lại những ngón tay anh nhanh chóng lướt trên bàn phím. Một lúc sau, sắc mặt anh đen xì lại.

"Thủy An Lạc! Thi có năm môn mà cô tạch những bốn môn, cô nói tôi nghe cô làm thế nào vậy?" Câu này của Sở Ninh Dực không chỉ lạnh mà còn đầy khinh bỉ nữa.

Thủy An Lạc ngẩng phắt đầu lên: "Sao anh biết?"

Sở Ninh Dực đóng sập cái laptop lại: "Từ ngày mai không phải đến bệnh viện nữa, năm tư mà còn tạch thêm một môn nữa là cô khỏi đi học luôn đấy."

"Chẳng qua vì sinh con nên không theo kịp chương trình học thôi, đâu phải lỗi của tôi đâu." Thủy An Lạc cứng cổ phản bác, nhất quyết không chịu thừa nhận là do mấy môn đó cô không thích nên không học vào.

Sinh con?

Vấn đề này quả thật là do anh, nên anh không thể nào trách cô được.

"Vậy thì ở nhà học cho tử tế đi, không theo được tôi mời người tới dạy cô." Sở Ninh Dực nhíu mày nói, làm vậy là vì tốt cho cô, cũng là để tốt cho bệnh nhân.

"Tôi không muốn!" Thủy An Lạc kêu lên, học nữa thì cô sẽ toi mất.

"Anh để tôi đến bệnh viện học tập đi, tôi bảo đảm sẽ không thực hành được chưa? Hơn nữa, anh cho Kiều Nhã Nguyễn tới làm cùng tôi luôn đi. Nó là học bá đấy, học giỏi cực luôn, nó có thể kèm tôi."

Thủy An Lạc nói xong, bỗng cảm thấy sao mình lại thông minh thế chứ, đây chẳng phải là mục đích cô tới đây hay sao?

"Đúng đúng, không tin anh thử tra thành tích của Nhã Nguyễn mà coi, toàn điểm cao thôi." Thủy An Lạc vội vàng nói, lại không cẩn thận làm chân Sở Ninh Dực đau.

Toi rồi ~

Nhìn cặp lông mày đang nhíu lại của Sở Ninh Dực, Thủy An Lạc hận không thể bóp chết chính mình luôn, sao ngu quá vậy không biết!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 72: Rốt cuộc cô ngu thật hay giả ngu vậy?
Sở Ninh Dực nhíu mày nhịn đau, nếu như để cho cô nhóc này tới viện, không biết sẽ có thêm bao nhiêu bệnh nhân bất hạnh nữa. Về chuyện Kiều Nhã Nguyễn, vốn là anh tìm người ta đến nhưng hiện giờ xem ra hình như không cần thiết nữa rồi.

"Miệng khô quá."

"Sở tổng, xin ngài đợi một lát, tiểu nhân sẽ quay lại ngay." Thủy An Lạc nói rồi chuồn nhanh như một làn khói ra khỏi phòng.

Thoáng cái, cô đã đã bưng một cốc trà quay trở lại rồi đặt vào tay Sở Ninh Dực: "Sở tổng, mời ngài dùng."

Sở Ninh Dực có vẻ rất hài lòng với biểu hiện nịnh nọt này của cô: "Mai tôi sẽ dặn người sắp xếp cho cô ấy."

"Đội ơn Sở tổng, anh tốt với tôi quá!" Thủy An Lạc cười tít mắt nói.

"Tôi nói rồi, tôi..."

Sở Ninh Dực còn chưa nói xong, tiếng khóc của Tiểu Bảo Bối đã vọng tới.

Thủy An Lạc vốn đang sợ Sở Ninh Dực sẽ nói ra điều gì đó mà mình không muốn nghe thì được con trai cứu cánh, quả nhiên đúng là con ruột của mình. cô vội vàng xoay người rời đi, đi tới cửa mới ngoảnh lại: "Sở tổng vĩ đại, anh nghỉ ngơi sớm đi nhé."

Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn cánh cửa đã khép lại, cô ấy có cần phải tránh mình như tránh tà vậy không?

Còn đang mải nghĩ thì di động trên bàn bỗng đổ chuông, Sở Ninh Dực đưa tay cầm lấy: "Alo..."

"Thủy Mặc Vân vừa sửa lại di chúc, 30% cổ phần mà Thủy Viễn Tường để lại cho Thủy An Lạc bị ông ta chuyển sang tên của Thủy An Kiều rồi."

"Đúng là một người "cha dượng" mẫu mực mà, đem thứ mà cha ruột của mình để lại cho con gái ruột tặng cho người khác cơ đấy." Sở Ninh Dực lạnh lùng trào phúng.

"Nếu như tôi nhớ không nhầm thì chỗ cổ phần mà Thủy Viễn Tường để lại cho Thủy An Lạc, những người khác không có tư cách động tới mà."

"Nói thì nói vậy, nhưng Thủy An Lạc đã ly hôn, nói cách khác Thủy Mặc Vân có quyền thu lại số cổ phần đã giao cho Thủy An Lạc trước kia. Trừ khi trước năm hai mươi lăm tuổi, bên cạnh Thủy An Lạc có một người giám hộ hợp pháp."

"Người giám hộ hợp pháp." Sở Ninh Dực gõ tay lên thành cốc rồi lẩm nhẩm lại câu này.

Thì ra, mục đích mà Long Man Ngân muốn anh trở thành người giám hộ cho Thủy An Lạc là thế này. bà đã sớm tiên liệu trước được việc Thủy Mặc Vân sẽ sửa đổi lại di chúc của lão gia tử. Xem ra mẹ vợ cũ của anh cũng không phải là người dễ chọc vào đâu.

Người giám hộ hợp pháp ư?

"Chuẩn bị việc tái hôn của tôi với Thủy An Lạc đi. Tôi đoán chỉ cần di chúc thay đổi, An Giai Tuệ cũng sẽ nhanh chóng ra tay. Trước khi bà ta hành động, buộc phải giữ được 30% cổ phần kia." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói. Vốn dĩ chỗ cổ phần trôi nổi bên ngoài của Viễn Tường không đến 50%. Nếu như Thủy Mặc Vân không thay đổi di chúc, anh lấy được 30% cổ phần của Thủy An Lạc thì cuộc chiến này coi như đã kết thúc. Đáng tiếc Thủy Mặc Vân lại già quá mà sinh ra hồ đồ, làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

Sở Ninh Dực nói xong liền cúp máy, sau đó lại lấy laptop ra, tiện tay mở trang web vừa mới đóng, nhìn cái bảng thành tích thê thảm bên trên.

"Thủy An Lạc, rốt cuộc cô ngu thật hay giả ngu vậy?" Sở Ninh Dực thấp giọng lẩm bẩm, để tính kế An Giai Tuệ cô có thể nhẫn nhịn một năm liền, nhưng cái bảng thành tích thậm tệ này thực sự khiến anh cảm thấy... não tàn cũng không hơn thế này là mấy.

Tái hôn có lẽ cũng là một sự lựa chọn không tồi, ít nhất cái thứ được gọi là thỏa thuận ly hôn kia cũng sẽ không còn bất cứ giá trị gì nữa.

Con anh, vẫn là của anh.

Chẳng qua... anh không biết đến khi Thủy An Lạc nghe thấy cái tin tái hôn này rồi thì sẽ có phản ứng thế nào?

Anh nghĩ, vẻ mặt đó nhất định sẽ thú vị lắm đây.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 73: Quỷ kế của Lâm Thiến Thần
Lúc Thủy An Lạc tỉnh dậy đã là hơn tám giờ sáng, vậy mà chẳng có ai gọi cô dậy cả.

Thủy An Lạc hấp ta hấp tấp đánh răng rửa mặt, sau đó cầm túi xách chạy ra ngoài. Đáng tiếc cô còn chưa ra khỏi cửa, tiểu tổ tông trên giường đã khóc toáng lên. Thủy An Lạc cắn răng quay lại, vén áo lên cho thằng bé bú trước. Công việc đương nhiên quan trọng nhưng cô không thể để cho công việc làm cho mụ đầu mà quên mất mình đi làm là vì cái gì được. Vốn là để nuôi con, nhưng lại vì công việc mà bỏ bê con cái, vậy chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi rồi sao?

Tiểu Bảo Bối ăn no liền vui vẻ trở lại. Thủy An Lạc bế bé con xuống dưới nhà đặt vào xe đẩy: "Thím Vu, cháu đi đây, thằng bé nhờ thím trông giúp nhé."

"Tiểu thư, ăn sáng đã." Thím Vu vội nói.

"Cháu không ăn đâu, muộn mất rồi." Thủy An Lạc nói rồi vội vàng chạy ra ngoài, vừa kéo cửa ra liền thấy chú Sở đã đợi sẵn ở cửa.

"Tiểu thư, để tôi đưa cô đi. Cái này là thiếu gia dặn tôi đưa cho cô."

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn, là tấm thẻ thang máy trước kia của cô, bên trên mặt thẻ vẫn là hình nhân vật hoạt hình, vậy ra anh vẫn luôn giữ nó sao.

"Lần này anh ta không sợ cháu chạy mất nữa à?" Thủy An Lạc bĩu môi nói rồi cầm lấy thẻ quẹt thang máy.

"Tiểu thiếu gia chẳng phải vẫn ở đây sao?"

Ý là: Cô chạy đi, có giỏi thì chạy đi!

Thủy An Lạc không nhịn được mà trợn trắng mắt, đã bảo rồi mà, tên kia đâu có tin cô đâu, nhưng con trai còn ở đây thì cô còn có thể chạy đi được đằng nào chứ?

***

Thủy An Lạc đến bệnh viện, đương nhiên là bị muộn.

Lâm Thiến Thần dựa vào bàn làm việc nhìn cô. Thủy An Lạc cúi đầu im lặng.

"Thôi bỏ đi, em phải chăm con rồi còn phải đi làm. Sau này để ý một chút, đi thay đồ trước đi, lát nữa đi kiểm tra phòng bệnh với chị." Lâm Thiến Thần nói rồi phất tay bảo cô ra ngoài.

"Thiến Thần à, cô không thể nuông chiều thực tập sinh như thế được, không thể cứ ỷ mình là thực tập sinh thì có thể đi muộn như thế." Một bác sĩ lớn tuổi ngồi phía sau Lâm Thiến Thần lên tiếng. Bà ta đã biết hết chuyện hôm qua rồi nên cũng không có ấn tượng tốt với Thủy An Lạc.

"Con bé còn trẻ, chỉ mới qua hai mươi thôi." Lâm Thiến Thần nhẹ giọng nói.

"Lớp trẻ bây giờ chẳng có chút khái niệm nào về thời gian cả."

***

Thủy An Lạc bước ra khỏi phòng làm việc của Lâm Thiến Thần. Cuộc đối thoại của hai người kia vẫn lọt vào tai cô. Cứ cho là cô lòng dạ tiểu nhân đi nhưng cô thật sự rất tò mò không hiểu tại sao Lâm Thiến Thần lại có thể đối xử tốt với mình đến như vậy?

Thủy An Lạc thay quần áo rồi theo Lâm Thiến Thần đi kiểm tra phòng bệnh. Lâm Thiến Thần kiêu ngạo bước đi phía trước, hoàn toàn không thân thiện giống ban nãy chút nào.

"Sau này để ý một chút, tuy bệnh viện này thuộc về Sở Thị, nhưng vẫn có quy định riêng, đừng để vì em mà làm ảnh hưởng tới Ninh Dực."

Câu này nghe mới kiêu ngạo làm sao!

Thủy An Lạc ôm bản ghi chép cúi đầu rũ mắt, đây mới là bộ mặt thật của chị ta, vừa nãy chẳng qua chỉ là diễn cho người khác xem mà thôi.

"Tôi biết rồi." Thủy An Lạc thản nhiên nói.

Đến phòng bệnh, Lâm Thiến Thần lại biến thành nữ bác sĩ hiền lành dịu dàng, vừa kiểm tra sức khỏe cho bệnh nhân vừa nhẹ nhàng chỉ dạy Thủy An Lạc, nhìn kiểu gì cũng giống một giáo viên hướng dẫn hiền lành.

Thủy An Lạc rầu rĩ trong lòng. Cô thấy phát ngán với hành động này của cô ta rồi nhưng mà lại chẳng thể nói gì được. Giờ cô chỉ mong Kiều Nhã Nguyễn mau tới đây thôi!

"Chị đang nói chuyện với em đấy, sao tâm trí em lại treo ngược cành cây rồi?" Lâm Thiến Thần hơi nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói.

"Cô bé này có làm được không đấy, chiều nay chúng tôi không dám để cô ấy tiêm cho đâu." Bệnh nhân kia vội vàng mở miệng nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 74: Mỏi mắt mong chờ
"Cô ơi, cô cứ yên tâm, bác sĩ Thủy đây là sinh viên của Đại học Y thành phố A chúng ta. Có thể vào được Đại học Y, tuyệt đối không có chuyện xảy ra sai sót đâu ạ." Lâm Thiến Thần mỉm cười nói.

Thủy An Lạc cúi đầu không nói gì, bà chị này đúng là gặp người nói tiếng người, gặp ma kể chuyện ma mà.

Sau khi kiểm tra xong, Lâm Thiến Thần vừa bước ra khỏi phòng bệnh đã trở mặt: "Lát nữa chỉnh lại bản ghi chép rồi để lên bàn cho tôi."

Thủy An Lạc nheo mắt nhìn Lâm Thiến Thần ngạo nghễ bước đi. Cô ta vẫn dạy hết mọi thứ cho cô nhưng cô sẽ không vì thế mà cảm kích cô ta đâu.

***

Tới trưa thì Kiều Nhã Nguyễn tới, nhưng cô ấy lại dặn không phải tới đón, đã có người đón cô ấy rồi.

"Ở cái thành phố A này ngoài tao ra mày còn thân với ai được nữa hả?" Thủy An Lạc vừa ăn cơm vừa tặc lưỡi. Từ sau vụ hôm qua, ở viện chẳng có ai muốn nói chuyện với cô nữa cả, mà cô thì cũng thấy thoải mái với chuyện đó.

"Sao không, chị đây đầy người theo, cúp máy đã nhé, mai đến bệnh viện gặp mày sau." Thủy An Lạc nhìn chiếc điện thoại bị dập ngang, tâm trạng nháy mắt trở nên tốt hơn. Kiều Nhã Nguyễn trở về rồi, thế giới của cô lại bừng sáng rồi.

Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có người ngồi xuống trước mặt cô, không phải ai khác, chính là Phong Phong.

"Phong..." Thủy An Lạc còn chưa thốt nên lời, đã bị Phong Phong bịt miệng lại sau đó kéo cô ra ngoài.

Thủy An Lạc giãy giụa nhưng anh ta vẫn bịt chặt miệng cô, đến khi ra hẳn bên ngoài rồi mới thả người ra.

Thủy An Lạc nhổ phì phì mấy phát, hít sâu một hơi rồi mới ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia: "Anh định mưu sát tôi đấy à."

"Nhóc con, hôm qua cô làm như vậy thấy thú vị lắm sao?" Hại anh ta bị chặn lại suốt cả quãng đường, cuối cùng may có quản lý tới mới cứu ra được. Nhưng giờ thì cả thành phố A đều đã biết chuyện Phong Phong anh ngồi xe bus rồi, e là sau này không thể làm vậy được nữa.

Thủy An Lạc xoa cánh tay bị anh ta siết đến tê rần rồi lạnh lùng nhìn anh ta: "Vậy anh thì sao, "vô tình" gọi điện cho Sở Ninh Dực như vậy thì thú vị lắm chắc?"

"Nhóc đang định thu hút sự chú ý của tôi hả?" Phong Phong nói rồi từ từ tiếp cận Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc không nhịn được mà trợn trừng mắt, từ từ lùi lại: "Tôi nói này, đại ca à, so anh với Sở Ninh Dực, anh thấy anh có đẹp trai bằng anh ấy không? Sở Ninh Dực lù lù bên cạnh tôi còn không thích, đi thích anh làm gì?"

Thủy An Lạc nhìn Phong Phong như một thằng thần kinh chưa uống thuốc: "Đại ca, chưa uống thuốc thì mau về nhà uống đi, tưởng dáng dấp ngon nghẻ là thành tổng tài bá đạo được chắc? Mà cho dù có là tổng tài bá đạo đi chăng nữa thì cũng là tổng tài bá đạo thích tôi, hay là nói anh cũng thích tôi rồi?"

Thủy An Lạc nói xong, sắc mặt Phong Phong liền trở nên đen xì. Anh ta mà lại đi thích con nhỏ này sao? Trừ khi anh ta bị điên như Sở Ninh Dực, chứ con bé này mặt thì loắt choắt, người ngợm thì như đậu cô ve, có gì hay đâu cơ chứ.

"Ha ha ha... thích cô á, ai cho cô cái tự tin để nói ra câu đó vậy." Phong Phong cười lạnh nói.

"Có điều Thủy An Lạc này, dám chỉnh tôi thì cô xác định rồi đấy."

"Vậy chúng ta cứ chờ xem, xem đến cùng ai chỉnh được ai nhé." Thủy An Lạc không chịu thua bật lại. Mấy ngày tới cô phải ra sức nịnh nọt Sở Ninh Dực mới được, không thì cô không cách nào chỉnh chết thằng cha này. Lần này cô nghĩ kỹ rồi, về phải tiếp tục nịnh bợ Sở Ninh Dực mới được!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 75: Tên nào cũng...
Phong Phong đầy thâm ý nhìn Thủy An Lạc. Con nhóc này đúng là nằm ngoài dự tính của anh ta.

"Nhóc con, cô tưởng Sở Ninh Dực sẽ chống lưng cho cô đấy à?" Phong Phong lạnh giọng nói. Nếu là chuyện khác, anh ta có thể không so đo với con nhóc này, nhưng chuyện "xe bus" lại là ranh giới không thể chạm vào của anh ta.

Thủy An Lạc mím môi, Sở Ninh Dực từng nói cô muốn làm gì thì làm, xảy ra chuyện đã có anh lo, ý của câu này chính là chống lưng đấy còn gì!

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ, hít mạnh một hơi rồi hung hăng nhìn Phong Phong: "Nếu anh ta chịu chống lưng cho tôi thì sao?"

"Ha..." Phong Phong như thể đang nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất trên đời, không kìm được hừ lạnh một tiếng.

"Tốt nhất là cô hãy cầu mong cậu ta sẽ chống lưng giúp cô đi, nếu không cô chết chắc rồi." Nói xong, anh ta bực tức rời khỏi đó.

Thủy An Lạc nhìn anh ta bỏ đi thì không khỏi thấy làm lạ, mình còn chưa tức thì thôi anh ta tức cái gì chứ? Chẳng qua cô chỉ hại anh ta bị fan chặn lại thôi mà?

***

Buổi chiều sau khi tiếp tục lĩnh hội công phu lật mặt nhanh như rán bánh của Lâm Thiến Thần, đúng sáu giờ Thủy An Lạc tan làm.

Sở Ninh Dực bị thương nên làm việc ở nhà, vừa hay có thể chăm Tiểu Bảo Bối hoạt bát, hiếu động nhà mình.

"Thiếu gia, cơm tối đã xong rồi ạ." Thím Vu xoa tay bước từ trong bếp ra nói.

"Vâng." Sở Ninh Dực đặt tài liệu trong tay xuống, sau đó cúi đầu nhìn nhóc con đang ngồi bi bô trên đùi mình, có quỷ mới biết thằng nhóc đang nói gì.

"Chú Sở với Lạc Lạc còn chưa về, chờ một lát nữa rồi ăn." Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, sau đó bế cục cưng của mình dậy.

"Thiếu gia, cậu định tái hôn với thiếu phu nhân thật ạ?" Thím Vu hào hứng hỏi.

Sở Ninh Dực chậm rãi ngẩng đầu nhìn thím Vu - người đang vui vẻ hơn cả khi nghe tin con trai mình kết hôn. Anh biết, đây chính là ý muốn của mẹ anh, bà sợ anh sẽ lại đâm đầu vào An Phong Dương chứ gì?

Thím Vu thấy Sở Ninh Dực chỉ ngẩng đầu nhìn bà mà không nói gì liền cười "ha ha" hai tiếng rồi xoay người quay lại phòng bếp.

***

Việc đầu tiên khi Thủy An Lạc về đến nhà là ôm lấy cậu quý tử nhà mình lên thơm vài cái.

"Mami nhớ con chết mất." Thủy An Lạc thấy cu cậu hưng phấn, lại hôn chụt lên gương mặt nhỏ nhắn kia thêm cái nữa.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn hai mẹ con đang chơi đùa với nhau, ngẫm nghĩ xem làm sao để nói cho cô biết chuyện cổ phần.

Thủy An Lạc rửa tay xong thì thím Vu cũng đã bày biện cơm nước tươm tất, sau đó gọi bọn họ ra ăn cơm.

Cô đặt bé con vào trong xe nôi, nói cảm ơn rồi mới ngồi xuống: "Cháu thích ăn cơm thím Vu nấu nhất đấy."

Sở Ninh Dực vốn định mở miệng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hào hứng của Thủy An Lạc, anh lại thấy không nói thì tốt hơn. Việc gì phải khiến cô ấy biết cha mình đã làm gì, nói ra cũng chỉ khiến cô ấy càng thêm đau lòng mà thôi.

Vậy nên anh chọn không nói ra chuyện này.

"Anh nhìn tôi làm gì?" Thủy An Lạc thấy từ lúc cô bước vào nhà tới giờ Sở Ninh Dực cứ nhìn cô suốt, không nhịn được mở miệng nói sau đó lại cúi đầu xuống nhìn đũa của mình. Cô đang gắp đậu hũ ma bà, có phải đồ anh ta thích ăn đâu nhỉ!

"Không có gì." Sở Ninh Dực đáp lại rồi cũng cầm đũa lên.

Thủy An Lạc càng thấy kỳ lạ, sao mấy tên này hôm nay cứ quái quái thế nào ấy nhỉ, đầu tiên là cái tên Phong Phong kia, giờ lại đến Sở Ninh Dực.

"Tên nào cũng điên hết." Thủy An Lạc không nhịn được lẩm bẩm.

"Tên nào cũng?" Sở Ninh Dực nhíu mày, nắm được từ khóa then chốt.

"Thì chính là cái tên Phong Phong kia đấy, hôm nay tự nhiên lại chạy đến bệnh viện đe dọa tôi. Sở tổng, hay là chúng ta thương lượng chút đi, tôi cam đoan nếu anh chỉnh được thằng cha đó, tôi sẽ làm trâu ngựa cho anh ba ngày, thế nào?" Thủy An Lạc cười tít mắt nói.

Sở Ninh Dực nhíu mày, tựa như đang nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 76: Ba con chắc đến thời kỳ mãn kinh rồi
Thủy An Lạc nhìn anh với đôi mắt đầy mong đợi, tựa như đang nói: Đồng ý đi, đồng ý đi mà.

Sở Ninh Dực ngẫm nghĩ xong bèn nói: "Cũng được, nhưng cô phải đồng ý với tôi một chuyện."

"Ngoại trừ cái bản thỏa thuận kia ra thì điều kiện gì cũng được." Thủy An Lạc kiên trì giữ vững quan điểm của mình, về còn phần khác hình như cô cũng chẳng có gì anh ta cần cả.

Sở Ninh Dực không thể không nói, đôi lúc cô nhóc này lại luôn có thể nhận ra thứ mà anh muốn và sau đó nhanh chóng có cách đối phó lại.

"Không phải bản thỏa thuận đó, tạm thời tôi chưa nghĩ ra, cứ để nợ đấy đã." Sở Ninh Dực chậm rãi mở miệng.

"Đồng ý, vậy mai phát tin tức đi nhé."

Tiểu Bảo Bối ngồi trong xe bắt đầu thấy nhàm chán, hai người không thể cứ nói chuyện riêng rồi lờ con đi như thế được, thế là cậu nhóc khóc ầm lên.

Thủy An Lạc mau chóng bế con trai lên, câu nhóc lập tức ngừng khóc, tựa như vừa rồi chỉ gào hai tiếng để bắn tín hiệu cho mẹ mình thôi, hai người đừng cứ nói chuyện mãi như thế, cũng bế con lên chơi cùng với chứ.

Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đặt lên đùi mình, như vậy cũng không ảnh hưởng đến chuyện ăn uống của cô. Cu cậu vươn tay ra đòi ăn nhưng Thủy An Lạc không cho mà vươn tay lấy bình sữa của cậu nhóc tới để cậu ngoãn ngoãn chịu ngồi yên.

Sở Ninh Dực nhìn hai mẹ con, vành mắt hơi nóng lên, có lẽ đây chính là cuộc sống mà anh muốn.

"Chốt rồi đấy nhé, mai tôi sẽ đợi xem tin tức." Thủy An Lạc cười tít mắt nói, ai bảo Phong Phong đe dọa cô, lại còn lên mặt bảo cứ đợi đấy nữa chứ.

Sở Ninh Dực không nói gì, Thủy An Lạc xem như là anh đã đồng ý.

"À~ đúng rồi, còn một việc nữa, sáng thứ bảy với chủ nhật tôi phải ra ngoài, anh ở nhà trông con nhé." Thủy An Lạc nhớ đến đề nghị của Mặc Lộ Túc cho nên tự nhiên nói.

"Thứ bảy, chủ nhật?" Sở Ninh Dực nhíu mày.

"Làm gì?"

"Đàn anh của tôi có giúp tôi tìm một chỗ dạy thêm." Thủy An Lạc vừa ăn vừa nói, trưa mai có thể cô sẽ mời anh ấy đi ăn cơm, xem như để cảm ơn vậy.

"Bộp!!!"

Sở Ninh Dực bỗng nhiên đập đũa xuống khiến hai mẹ con cùng phải ngẩng đầu lên nhìn.

Hai người đều chớp chớp đôi mắt to vô tội, như thể không hiểu vị đại gia này lại làm sao nữa.

"Thủy An Lạc, tôi không cho cô ăn cô uống hay sao mà thành tích như vậy còn đòi đi làm gia sư cho người ta hả?" Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.

Thủy An Lạc tự nhiên bị mắng nên phản ứng hơi chậm: "Thành tích của tôi làm sao, chỉ là dạy một đứa bé thôi mà, hơn nữa tôi cũng đâu thể ở đây cả đời được."

Đại khái là vì bị mắng, cho nên giọng nói của cô có chút ấm ức. Nhưng Thủy An Lạc nói xong lại phát hiện vấn đề này còn nghiêm trọng hơn trước đó, bởi vì Sở Ninh Dực đã quay xe lăn đi thẳng.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn cục cưng, Tiểu Bảo Bối ôm bình sữa nhìn mẹ, bé không biết gì hết, bé vô tội.

Sở Ninh Dực đột nhiên tức giận khiến Thủy An Lạc có chút quằn quại, đây có được xem là anh ta đang tức giận không? Hay là anh ta sợ mẹ cô về sẽ trách cứ anh ta để cho cô đi làm gia sư? Nếu vậy thì anh ta nghĩ nhiều quá rồi, mẹ cô còn lâu mới cảm thấy chuyện cô đi làm gia sư là sai lầm.

"Ba con chắc là đến thời kỳ mãn kinh rồi." Thủy An Lạc nhìn cục cưng, bất đắc dĩ nói.

"Phì phì....."

Tiểu Bảo Bối dùng nước bọt đáp lại mẹ mình, bé không biết gì hết, bé vô tội mà.

Thủy An Lạc nhìn mâm cơm đề huề, lại rầu rĩ trước vấn đề nên ăn hay không. Với cái tính khí của Sở Ninh Dực, nếu cô ăn hết mâm cơm này chắc chắn sẽ lại chọc điên anh ta lên mất.

Nhưng, cô vẫn cảm thấy chuyện cô muốn ra ngoài làm gia sư chẳng có gì sai cả.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 77: Tôi nói theo đuổi em là thật
Dỗ cục cưng đi ngủ rồi Thủy An Lạc liền bưng cơm nước đã được thím Vu hâm nóng đến phòng Sở Ninh Dực.

Gõ cửa xong, được cho phép Thủy An Lạc mới bước vào. Sở Ninh Dực đang ngồi trên giường gõ bàn phím, hình như vẫn đang làm việc.

"Thím Vu hâm nóng cho anh rồi này." Thủy An Lạc nhỏ giọng nói, sau đó đặt khay cơm lên đầu giường.

Sở Ninh Dực chỉ "ừm" một tiếng. Thủy An Lạc vốn định nói gì đó nhưng do phản ứng của anh ta quá lạnh lùng cho nên cô lại chẳng dám nói gì nữa, chỉ có thể chần chừ một lúc rồi lúng túng mở miệng nói: "Vậy anh nhớ ăn nhé, tôi..."

"Á!!!"

Thủy An Lạc còn chưa nói xong, đã bị Sở Ninh Dực dùng sức kéo lên giường, sau đó xoay người đặt cô xuống bên dưới mình.

Thủy An Lạc mở to mắt hết sức có thể, nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt khó hiểu.

"Thủy An Lạc, hành động của tôi vẫn chưa đủ rõ ràng nên cô mới cảm thấy mình còn cái quyền đi tìm mùa xuân thứ hai sao?" Sở Ninh Dực đè chặt cô, hai tròng mắt tựa như diều hầu đang nhìn chằm chằm vào con mồi, vừa sắc bén vừa mãnh liệt.

"Tôi..." Thủy An Lạc cựa quậy người, cô muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Sở Ninh Dực.

"Anh buông tôi ra đã."

Thủy An Lạc càng giãy giụa, Sở Ninh Dực càng đè chặt, thân thể mềm mại cứ thế cọ xát lên người anh, nhanh chóng khơi dậy phản ứng của anh. Mà Sở Ninh Dực trước giờ không phải là người tự làm khó bản thân, cho nên anh trực tiếp cúi đầu, hôn lên đôi môi vẫn đang nói liên hồi của Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc lại lần nữa cảm thấy thật kinh sợ, đôi mắt đẹp trong nháy mắt bị nỗi sợ hãi xâm chiếm.

"Anh buông, buông ra..."

Thủy An Lạc tiếp tục ra sức vùng vẫy, đáng tiếc hai tay cô bị anh kiềm chế, cả cơ thể bị lồng ngực rắn chắc của anh đè nặng.

"Thủy An Lạc, cô là người đàn bà của tôi, cả đời này chỉ có thể thuộc về tôi." Sở Ninh Dực gầm nhẹ, chỉ hận không thể cứ thể mà nuốt cô vào bụng, nhưng đúng là anh đang làm như vậy thật.

"Tôi mới không phải, chúng ta đã ly hôn rồi, ly hôn rồi!!!" Thủy An Lạc lớn tiếng gào lên, dùng sức nghiêng đầu đi không cho anh hôn.

"Anh buông ra!!!"

Trong lúc giãy giụa Thủy An Lạc vô ý đụng vào chân Sở Ninh Dực, khiến Sở Ninh Dực khẽ kêu lên một tiếng, vì đau quá mà xoay người ngã xuống giường.

Thủy An Lạc y như một con thỏ bị kinh hãi, cô vội vàng bò xuống giường muốn bỏ chạy nhưng mà bên tai lại vọng đến tiếng kêu rên của Sở Ninh Dực. Thủy An Lạc không lay chuyển được lương tâm của chính mình, cuối cùng vẫn xoay người quay lại.

"Này, anh không sao chứ?" Thủy An Lạc thấp giọng hỏi, hai tay vẫn túm lấy cổ áo của mình.

Nhưng đáp lại cô vẫn là tiếng rên của Sở Ninh Dực. Thủy An Lạc không quan tâm nhiều được như vậy, chỉ có thể bước tới đỡ anh nằm lên giường tử tế, sau đó cởi băng gạc trên chân anh ra kiểm tra, vết sưng đỏ hình như đã trở nên nghiêm trọng hơn, là do cú đá của cô vừa rồi quá mạnh.

"Anh chờ chút." Thủy An Lạc nói rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại và thu lại vẻ mặt đau đớn vừa rồi của mình. Anh đã quen với những cơn đau, sao có thể để ý chút vết thương nhỏ này được. Nhưng thấy Thủy An Lạc lo lắng cho mình như vậy, cảm giác này hình như cũng không tệ.

Thủy An Lạc nhanh chóng quay lại, bôi thuốc xuống rồi xử lý lại vết thương cho anh.

"Tôi sẽ không xin lỗi đâu, tại anh bắt nạt tôi trước nên tôi mới đá anh." Thủy An Lạc cắn răng nói, trong giọng nói còn kèm theo chút kiêu ngạo và ấm ức của riêng mình.

Sở Ninh Dực nhìn người con gái đang cúi đầu chăm chú bôi thuốc băng bó cho mình, một lần nữa nghiêm túc mở miệng nói: "Thủy An Lạc, tôi nói theo đuổi em là nghiêm túc!"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 78: Cô không tin, cũng không dám tin
Động tác trên tay Thủy An Lạc hơi ngừng lại, tiếp đó lại bình tĩnh băng bó tiếp cho anh, hoàn toàn phù hợp với thành tích đạt điểm tuyệt đối về môn băng bó của cô. Chờ đến khi băng bó kỹ càng xong, cô liền thu dọn đống băng gạc bên giường đi.

"Sở tổng, nếu như vì 30% cổ phần của Viễn Tường thì anh hoàn toàn không cần phải làm vậy đâu. Cổ phần trôi nổi bên ngoài của Viễn Tường đã là 40%, chỉ cần có thể thâu tóm được hết là anh đã thắng rồi." Thủy An Lạc nói một cách lý trí, sau đó xoay người rời khỏi phòng anh.

Sở Ninh Dực nheo mắt lại nhìn theo bóng lưng kiên định của cô.

Đây là lần đầu tiên anh bị người ta hiểu nhầm như vậy.

Sở Ninh Dực đưa tay hất mạnh chiếc đèn để bàn xuống đất, tưởng nhìn ngu ngu thôi sao mà lại ngu thật như thế chứ. Sở Ninh Dực anh coi thường cái thủ đoạn đê hèn đó còn chẳng hết, sao cô có thể nghĩ như vậy, anh nói muốn theo đuổi cô chỉ đơn giản vì đó là cô mà thôi.

Thủy An Lạc vừa ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng đổ vỡ bên trong, không nhịn được mà đưa tay vỗ vỗ ngực, may mà cô chạy nhanh, nếu không người bị đập chắc chắn là cô rồi.

Nhưng cũng không thể phủ nhận, lúc Sở Ninh Dực nói ra câu đó, trái tim cô đã lại rung động thật. Đã có một thời, anh từng là cả bầu trời với cô. Khi đó cô còn chưa biết yêu là gì, chỉ biết phó thác. Cô đã trao cả bản thân mình cho anh, nhưng rồi cô đổi lại được kết cục gì? Cái cảm giác thê thảm mà cô phải nếm trải khiến cô nuốt không trôi và cũng không tài nào quên được. Nhưng giờ, người đàn ông đã từng nói với cô "Xong việc rồi tôi sẽ về" lại đột nhiên nói "Thủy An Lạc, tôi nói theo đuổi em là nghiêm túc."

Cô không tin, cũng không dám tin.

Bởi vì trong tay cô còn có 30% cổ phần công ty do ông nội để lại, tuy đặt trong tay cô chỉ là hư danh, nhưng nếu như rơi vào tay Sở Ninh Dực...

Trong tình huống thế này thì bảo cô làm sao có thể tin được đây?

***

Thủy An Lạc tắm rửa xong bước ra, nhìn cậu con trai đang ngủ say trong cũi. Chắc mai sẽ chẳng có tin tức gì nữa rồi, bởi vì cô đã chọc giận Sở Ninh Dực rồi còn đâu, thỏa thuận ba ngày cũng thành đồ bỏ đi.

Thủy An Lạc bế con trai lên giường, cầm lấy bàn tay bé xíu của bé con nghịch nghịch.

"Ba con hình như thực sự rất yêu con đấy."

Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Thủy An Lạc, bởi vì trước kia Sở Ninh Dực không hề tỏ ra thích trẻ con chút nào, nhưng lần này anh ta lại thật sự đối xử với Tiểu Bảo Bối rất tốt.

Tiểu Bảo Bối đang chu du trong mộng cũng đá đá cái chân nhỏ một cái, xem như đáp lại mẹ mình.

***

Ánh nắng rọi vào phòng, chú Sở kéo rèm cửa phòng Sở Ninh Dực ra, khiến cho căn phòng u ám cả đêm qua cuối cùng cũng có được vài tia sáng. Thím Vu nhanh chóng quét dọn những mảnh đèn vỡ dưới đất.

"Cô ấy đâu rồi?"

Cô ấy - này là nhắc tới Thủy An Lạc!

Cứ nhắc đến cái tên này, Sở Ninh Dực lại cảm thấy bực bội.

"Thủy tiểu thư đã đi làm rồi." Thím Vu dè dặt nói, dù sao bà cũng hiểu tính tình của Sở Ninh Dực, bà tự biết không thể chọc vào thiếu gia lúc này được.

Sở Ninh Dực càng nhíu mày tợn hơn. Cô nàng này to gan thật, đến mức này rồi mà vẫn có thể đi làm được.

"Thiếu gia, dù sao Thủy tiểu thư cũng còn nhỏ, có gì thì cũng từ từ nói thôi." Thím Vu chấp nhận nguy hiểm bị oanh tạc, bà cố nói thật nhanh rồi vội vàng chạy ra ngoài.

"Thiếu gia, cái tin hôm qua cậu nói giờ có tung ra nữa không?" Chú Sở kéo rèm xong thì mở miệng hỏi.

"Tung!"

Chuyện anh đã hứa với cô, anh sẽ làm được. Còn nếu Thủy An Lạc lòng dạ tiểu nhân thì cũng đừng trách anh vô tình. Nếu cô cảm thấy anh vì 30% cổ phần kia mà làm vậy thì không bằng anh biến tội danh đó thành thật luôn cho rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 79: Bí mật xe bus của Phong Phong
Hôm nay Thủy An Lạc không đi trễ, lúc cô thay quần áo xong còn chưa đến tám rưỡi, nói cách khác, còn nửa tiếng nữa mới tới giờ làm. Thủy An Lạc ngồi tại chỗ xem lại ghi chép của mình. Hai cô ý tá kia vẫn chung phòng với cô, xem ra bệnh viện cũng chẳng bận tâm đến việc xử lý chuyện này thế nên giờ cô vẫn là người phải gánh cái tiếng xấu này.

Thủy An Lạc cười giễu một cái, cho dù vậy thì cô cũng có thể làm gì được nữa đâu?

Nhưng may mà hôm nay Kiều Nhã Nguyễn tới rồi, có "bà mẹ lắm chuyện" Kiều Nhã Nguyễn kia thì cô còn phải sợ gì nữa chứ.

"Mau xem tin tức đi, mau lên, hôm qua có người nói nhìn thấy Phong Phong trên xe bus, không ngờ là thật đấy." Cô ý tá tóc dài kích động mở miệng nói.

Phong Phong?

Thủy An Lạc nghe thấy cái tên quen thuộc, vội vàng lấy di động lên mạng xem tình hình, lẽ nào Sở Ninh Dực lại làm thật?

Thủy An Lạc mở tin tức ngày hôm nay ra, đứng đầu đúng là tin về Phong Phong. Nhưng mà cái tin tức được tung ra này lại không thể khiến Thủy An Lạc thấy vui cho được.

Trên đó viết, bảy năm trước vị hôn thê của Phong Phong bị người ta sát hại trên xe bus, nên từ đó về sau hằng năm cứ vào ngày này anh ta cũng đều sẽ đi xe bus trên tuyến đường đó, ngồi từ bến đầu cho tới bến cuối cùng.

Thủy An Lạc nhớ Phong Phong từng nói là sẽ ngồi đến điểm cuối. Lúc đấy cô còn tưởng anh ta rảnh quá không có gì làm, không ngờ đằng sau lại ẩn chứa một câu chuyện như vậy. Thủy An Lạc đập mạnh lên đầu mình một cái, cô đã làm gì thế này, bán đứng anh giữa đường để rồi hại anh bị fan vây lấy, phải xuống xe trước lúc tới được trạm cuối.

"Thủy An Lạc, sao mày lại ngu thế này." Thủy An Lạc thấp giọng lẩm bẩm, vội vàng thay quần áo chạy ra ngoài.

Có điều lúc Thủy An Lạc vừa bước ra khỏi bệnh viện, xe của Phong Phong đã chờ sẵn ở cửa. Anh ta vẫn đội mũ lưỡi trai, mặc một cây đen xì và đeo một cái kính râm bự chảng, nhưng mà lần này Thủy An Lạc biết anh ta là ai. Bật lửa trên tay Phong Phong lúc bật lúc tắt, chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp che kín mặt khiến cô không thể thấy rõ được vẻ mặt của anh ta lúc này. Thủy An Lạc hơi hơi siết tay lại. Hiện giờ cô không dám đối mặt với Phong Phong.

"Tôi..."

"Thủy An Lạc, cô quan trọng với cậu ta hơn tôi nghĩ đấy." Phong Phong cười ha hả, chỉ có điều trong giọng nói đó có vương chút thê lương, nhưng nhiều hơn cả là sự tức giận.

"Chuyện đó... tôi thật sự không biết chuyện này, nếu không tôi đã không..." làm vậy, nhưng cô còn chưa nói hết đã bị ánh mắt của Phong Phong làm cho im bặt.

"Tiểu Lạc Tử, đang làm gì đấy?" Trong lúc Thủy An Lạc đang không biết nên giải thích thế nào, giọng nói phóng khoáng của Kiều Nhã Nguyễn bỗng vang lên từ phía sau.

Phong Phong hơi ngẩng đầu lên, một gương mặt tươi cười rạng rỡ phản chiếu lên cặp kính râm của anh ta. Anh ta đột nhiên tháo kính xuống, ánh mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn như thể muốn đặt trọn cô vào trong mắt mình.

Kiều Nhã Nguyễn vòng tay khoác lấy vai Thủy An Lạc rồi lại nhìn về phía Phong Phong: "Ồ, trai đẹp à. Tiểu Lạc Tử này, mày giỏi à nha, sao dạo này toàn được trai đẹp vây quanh thế, có điều anh đẹp trai này trông có chút quen quen."

Thủy An Lạc quăng cho cô nàng một cái lườm, chị Hai à, người ta là Ảnh đế, Ảnh đế đó, có thể thấy không quen sao?

Cả người Phong Phong khẽ run lên, anh ta nhìn chằm chằm Kiều Nhã Nguyễn không hề chớp mắt.

Thủy An Lạc trông thấy ánh mắt đó của Phong Phong thì trong lòng lập tức thầm nhủ không ổn rồi, chắc không phải tên này định phát điên lên ở đây đấy chứ.

"Dù sao thì cũng xin lỗi anh, trước đó tôi thật sự không biết chuyện là như vậy. Vậy... tôi đi trước." Thủy An Lạc cuống quýt nói rồi kéo Kiều Nhã Nguyễn chạy mất dép. Cô từng thấy Phong Phong nổi giận rồi nên tốt nhất nên chuồn nhanh đi thì hơn.
 
Top