Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1130: Tiên hạ thủ vi cường (2)
Thủy An Lạc lập tức cảm thấy hít thở không thông, hai bàn tai cô bấu chặt mép cửa sổ.

Người kia hẳn là muốn ra tay với cô rồi.

Sấm sét giữa mùa đông là điềm báo của tai họa.

Một tiếng sét lần trước đánh chết Viên Hải.

Vậy còn lần này thì sao?

Chẳng lẽ là nhằm vào cô?

Con rồng màu tím luẩn quẩn dưới đám mây đen. Thủy An Lạc không nhìn ra được đó rốt cuộc là mây hay là có người cố tình tạo ra nữa.

Mân Hinh lấy di động quay lại cảnh tưởng này, từng hạt mưa to cỡ hạt đậu dần dần rơi xuống rồi hóa thành một cơn mưa tầm tã.

Mân Hinh duỗi tay nắm lấy bàn tay của Thủy An Lạc. Cô nhẹ nhàng an ủi: “Không có việc gì đâu, chỉ là mấy lời nói nhảm không có căn cứ thôi, tin vào cũng chỉ làm nặng đầu thêm.”

Thủy An Lạc hít sâu một hơi, lời nói của Mân Hinh có lẽ là nhắc chuyện lúc trước: “Chị yên tâm đi, em đâu có bị bọn họ hù dọa dễ như thế được. Chẳng phải em vẫn còn có đám anh Sở đấy sao?”

Mân Hình nhìn Thủy An Lạc cười, nhưng không rõ đây là cười thật hay cười gượng nữa.

Mân Hinh gật đầu rồi nắm chặt lấy tay cô: “Những người này dùng thủ đoạn như vậy chính là tự tìm đường chết, chúng ta không cần quan tâm đến họ.”

“Quan tâm, nhất định phải quan tâm!” Thủy An Lạc nghiêm túc trả lời, sau đó gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên một nụ cười xấu xa.

Có điều nụ cười ấy lại khiến Mân Hinh toát cả mồ hôi lạnh. Cô nhóc này bị dọa đến có vấn đề luôn rồi à? Sao tự dựng lại có chút không bình thường thế này?

“Chị dâu này, em nói cho chị biết nhá! Chuyện này ấy mà, chắc chắn sẽ bị rất nhiều người thêu dệt ra đủ loại phiên bản! Chị cũng có thể mà, trong tay chị có video, còn ảnh của em chị muốn chụp lúc nào cũng được!”

“Chị giúp em trả lại trong sạch...”

“Đừng mà!” Thủy An Lạc nói rồi kéo Mân Hinh ngồi xuống sofa: “Chị dâu cứ nói xấu em đi, nói xấu được đến cỡ nào thí cứ nói. Em nói chị nghe, chị nhất định phải giúp em bị chửi, chửi em rồi nhất định sẽ hot, hot rồi chị em mình mới kiếm tiền được chứ!”

Mân Hinh: “...”

Cô cảm thấy, cô và Thủy An Lạc chắc hẳn là người không cùng một thế giới.

Con bé quả nhiên là vợ của Sở Ninh Dực mà.

Vì để kiếm được tiền mà không tiếc ra tay với chính bản thân mình luôn.

Thủy An Lạc không những không để tâm đến chuyện mình bị người ta mắng chửi, mà thậm chí còn nương theo đó kiếm tiền, đau lòng lại còn mất tiền, việc này cô không làm được.

Vậy nên lúc Sở Ninh Dực và An Phong Dương về đến nhà thì thấy Thủy An Lạc với Mân Hinh đang đăng ký tài khoản để đăng tin, làm người đầu tiên tung ra tin rằng Thủy An Lạc chính là một con ác long sẽ đảo loạn thành phố A.

Tất nhiên, đây chỉ là một cái tin do một tài khoản nhàm chán đăng lên.

Có người nói tài khoản này chính là một kẻ vô danh ở cùng khu nhà với Thủy An Lạc, nhưng mà người này lại nghe trộm được cuộc nói chuyện của Sở tổng và vợ mình trong thang máy, thế nên người này mới biết được những chuyện kỳ lạ xảy ra gần đây trong thành phố A đều có liên quan đến cô gái mảnh mai kia.

Chữ thì không nhiều nhưng ảnh chụp thì nhiều lắm, lại còn đoạn clip vừa rồi, và cả những hình ảnh của cỗ thi thể bị mất trong nhà xác do Mân Hinh lấy được từ mạng nội bộ của tòa án, thêm cả ảnh cái đuôi của con rồng tím kia nữa.

“Chậc chậc chậc, có một đại thần hacker bên cạnh thật tốt quá, muốn cái gì là có cái đó!” Thủy An Lạc thở dài rồi tiếp tục sửa lại đoạn văn.

“Lạc Lạc, chị cảm thấy nói ra ngay bây giờ cũng không được hay lắm, như thế mọi người sẽ hoài nghi thân phận của cái tài khoản này!” Mân Hinh nhíu mày cho ý kiến.

Thủy An Lạc ngồi thẳng dậy hơi gật đầu nói: “Chị nói cũng phải.”

Xem ra kiếm tiền cũng chẳng phải việc dễ dàng gì.

Mà cô thì muốn trước khi đám người đó kịp làm gì thì sẽ ra tay trước một bước khiến đám người kia trở tay không kịp.

Nếu như bây giờ đám người kia công khai vậy thì quyền chủ động sẽ nằm trong tay đám người đó, nhưng nếu tự cô công khai thì người nắm quyền chủ động là chính cô!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1131: Tiên hạ thủ vi cường (3)
“Vậy để em cắt bớt đi, chỉ bảo em là ác long là được rồi! Đến khi có người hỏi thì lấy mấy cái kia ra chứng minh!” Thủy An Lạc nói rồi đem xóa hết mấy cái ảnh đi, chỉ để lại ảnh cái đuôi của rồng tím với đoạn video vừa rồi.

Sở Ninh Dực về đến nhà thì không thấy bóng dáng vợ và con trai mình đâu, hỏi ra mới biết là sang nhà hàng xóm chơi. Anh đang định qua đó tìm người thì đột nhiên di động vang lên âm báo tin nhắn.

Sở Ninh Dực khẽ nhíu mày rồi mở di động ra, là Thủy An Lạc nhắn tin bảo anh mau xem tin tức, cái giọng điệu kia có vẻ đang vui sướng lắm.

Sở Ninh Dực nhướng mày rồi vừa mở tin ra xem vừa bước ra ngoài.

Tài khoản weibo đó có tên: Bé rồng tím tròn mũm mĩm lăn không nổi.

Cái tên này, sao lại có thể mang phong cách ngốc nghếch đến quen thuộc như thế cơ chứ?

Nhưng khi anh vừa mở tin ra thì lập tức thay đổi sắc mặt, rồi nhanh chóng chạy qua nhà sát vách.

Cánh cửa nhà mở ra, An Phong Dương đang một tay cầm di động, một tay chống nạnh nhìn hai cô gái đang ngồi nghiêm chỉnh im thin thít trên ghế.

“Có phải não bị tật rồi không hả, não có vấn đề hay thế nào, đầu óc bung biêng à!” An Phong Dương tức đến trợn cả mắt: “Nó đã đần rồi mà em cũng định ngốc theo nó luôn hả, mấy cái tin thế này mà cũng đăng được sao?”

Sở Ninh Dực nghe An Phong Dương đang gào thét thì biết cái từ đần kia là đang chỉ vợ mình!

“Em không đần mà, thay vì chờ người tới cho nổ em, khiến em không biết nên làm thế nào thì tại sao em không tiên hạ thủ vi cường* chứ? Đằng nào cũng bị tung ra thôi, tự em tung còn kiếm được tiền nữa!” Câu cuối cùng của Thủy An Lạc đã thấp đến mức muốn chui vào bụi cỏ luôn rồi.

*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước chiếm được lợi thế.

“Em...!!!” An Phong Dương bị cô chọc cho tức muốn hộc máu tới nơi.

“Tung thì cứ tung đi, nếu không chúng ta cũng chẳng biết bọn họ sẽ ra tay vào lúc nào. So với việc phải lo lắng phòng bị thì chẳng thà chúng ta cứ tung ra trước còn hơn.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, hai con mắt phát sáng nhìn ông chồng mình.

Nhưng Sở Ninh Dực lập tức quăng cho cô một cái lườm lạnh băng sắc lẻm, khiến Thủy An Lạc lại cúi rụp xuống.

An Phong Dương bị hai con người ngu ngốc này làm cho cáu điên nên tạm thời không muốn nói gì với hai người họ nữa, thế nên anh nhìn thẳng vào Sở Ninh Dực: “Làm sao bây giờ, chắc chắn ngày mai sẽ bị cho lên báo!”

“Dễ xử lý mà, em là ác long, uy hiếp đến anh Sở! Người anh Sở yêu thực sự chính là anh, mà cả thành phố A này đều chèo thuyền Thái tử và Vương gia mà, anh sợ cái gì?” Thủy An Lạc rụt cổ lại cố đem những lời muốn nói nói cho hết.

“Anh cảm ơn em quá ha!” An Phong Dương nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đưa hai người vào diện đối tượng được toàn dân đồng tình là biện pháp tốt nhất. Anh đừng không biết tốt xấu như vậy có được không hả?"" Thủy An Lạc hừ một tiếng.

“Ui chao, tổ tổng ơi, nói vậy là anh còn phải cảm ơn em thật tử tế nữa hả?” An Phong Dương nói rồi dứt khoát giơ tay lên: “Biến, biến, biến! Mau mang cái đồ đần độn này nhà cậu biến đi! Tiểu gia tôi đau đầu, giờ cần phải suy nghĩ cho kỹ!” Cái này hoàn toàn khác với kế hoạch của bọn họ định ra. Phong Phong vẫn chưa về, chuyện Long gia ở Rome vẫn chưa điều tra rõ ràng.

“Em lại cảm thấy cách làm này của Lạc Lạc rất không tồi, từ người bị động trở thành kẻ nằm quyền, đỡ cho lúc đó phải luống cuống! Hơn nữa anh với Sở Đại bị đẩy ra bên ngoài thì lại càng thêm tiện hành động. Em cảm thấy cách này hay lắm!” Mân Hinh phân tích nói.

“Vấn đề không phải là cách này không tồi hay có tồi, mà là con bé có biết rằng cái tin này vừa được tung ra nó sẽ bị bao nhiêu người chỉ thẳng mặt mà chửi không?”

“Lẽ nào bây giờ em không tung ra thì sau này để đám người kia tung ra thì em sẽ không bị chửi sao? Vấn đề chỉ là sớm hay muộn thôi, hơn nữa đều là bị chửi cả thì tội gì em không nhân việc này kiếm chút tiền chứ! Bị chửi cũng đâu mất miếng thịt nào, em cũng chẳng phải ác long thật, thích chửi thì cứ chửi đi!” Thủy An Lạc hùng hồn phản bác lại.

Sở Ninh Dực: “...”

An Phong Dương: “...”

Mân Hinh: Nói hay lắm!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1132: Tiên hạ thủ vi cường (4)
Sở Ninh Dực: Không tồi, cuối cùng Thủy nham nhiểm cũng đã được bức ra rồi, thế nên giờ anh không cần lo lắng gì nữa mà có thể đánh một trận rồi.

An Phong Dương sờ sờ cằm nhìn con bé cố chấp đang gân cổ cò co cổ ngỗng lên nói lý lẽ với mình kia.

“Được đấy nhỉ, cũng biết nghĩ đấy.”

“Đương nhiên!” Thủy An Lạc hừ lạnh.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa xoa đầu vợ: “Vậy mấy ngày này em và Mân Hinh phụ trách vấn đề tin tức, còn lại để anh và An Tam lo.”

Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu một cái, việc này cô nhất định có thể hoàn thành tốt.

Sở Ninh Dực nhìn An Phong Dương. An Phong Dương bất đắc dĩ nhún vai một cái, việc đã đến nước này rồi cũng chỉ còn cách tiếp tục nữa thôi.

Thủy An Lạc dỗ một lúc lâu mới dụ được con trai quay về nhà mình.

Còn cuộc sống đi làm của cô cũng không bất ngờ chút nào mà kết thúc.

Sau khi về nhà, lúc ăn cơm cái đầu của Tiểu Bảo Bối vẫn ngoái ra bên ngoài, ý nhóc là từ nay về sau em gái ở lại đây rồi đúng không?

Thủy An Lạc nhìn con trai mình liền nghĩ, con trai vẫn còn chưa lớn lên mà cô đã thấy chua xót hết cả lòng rồi.

“Bạch Dạ Hàn nói lần này cậu ta trở về là để giúp em nhận án kiện.” Sở Ninh Dực nói.

“Thôi cho em cảm ơn anh ta. Em sợ là anh ta giúp em nhận án kiện là để tiễn em lên đoạn đầu đài thì có!” Thủy An Lạc cười lạnh: “Hơn nữa, tại sao anh ta lại biết chuyện này sẽ xảy ra? Em nghĩ có khi chuyện này cũng liên quan tới anh ta không chừng?”

Thủy An Lạc nói xong tay bỗng dừng lại. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Đó là một chuyện tốt!”

Thủy An Lạc chớp chớp mắt, sau đó thì sao?

Sau đó Sở tổng tiếp tục cúi đầu bón cơm cho con trai.

Sau bữa cơm tối, Thủy An Lạc ôm máy tính chơi đùa với Tiểu Bảo Bối, chỉ vỏn vẹn có hai giờ đồng hồ mà weibo của bé rồng tím đã bị đẩy lên hàng đầu, cũng không thiếu mấy người thổ hào khen cô là Địch Nhân Kiệt.

Thủy An Lạc thấy mấy cái bình luận mà được ấn like nhiều nhất hầu hết đều là bình luận mắng chửi cô, còn có một bác sĩ hay y tá nào đó vào bình luận về chuyện mất xác ở bệnh viện nữa.

Có một số người nói giúp cô, bảo rằng trên thế giới này không tồn tại yêu ma gì, nhưng những bình luận này đều bị dìm xuống.

Thật ra nếu nói Thủy An Lạc không thèm để ý chuyện bị người ta chửi thì đúng là nói dối, may mà người ta chửi cô nhưng cũng đồng thời đồng tình với Sở Ninh Dực, thôi thì đây cũng là chút an ủi cho cô vậy.

“Thủy An Lạc! Không sao hết, chửi cũng không mất miếng thịt nào, chẳng phải anh Sở nhà mày không sao đấy thôi?” Thủy An Lạc thầm tự cổ vũ mình, nhưng nếu nghe kỹ vẫn nghe ra được sự tủi thân trong đó.

Trước đây, mặc kệ là có chuyện gì xảy ra thì anh Sở cũng gánh vác giúp cô, nhưng mà lần này cô nên vì Sở Ninh Dực mà nhận lấy trọng trách này.

Nếu chờ đám người kia tung tin thì trước tiên Sở Ninh Dực sẽ đem toàn bộ mọi chuyện đổ lên người của anh, nhưng mà sao cô có thể để anh làm như vậy cho được.

Thủy An Lạc nghĩ một hồi rồi vực dậy tinh thần, sau đó bắt đầu trả lời lại, chủ yếu là trả lời lại những bình luận mắng chửi cô, bên dưới lại nói thêm một câu: “Bắt ma thời hiện đại, nguyên tắc mắng chửi của chúng ta là không liên quan gì đến cha mẹ của đối phương cả.”

Sở Ninh Dực ngồi trong phòng làm việc cũng rất quan tâm đến cái weibo này. Anh thấy Thủy An Lạc trả lời như vậy thì trong lòng lại bỗng cảm thấy đau thắt lại.

Chú Hạng nói rằng không nên bảo vệ cô ấy quá tốt.

Nhưng nếu anh có năng lực đủ mạnh mẽ thì anh muốn bảo vệ cô cả một đời chu toàn, chứ không để cô phải chịu đựng những điều giống như thế này.

Sở Ninh Dực nghĩ rồi tắt máy đi xuống lầu. Thủy An Lạc đang ngồi trên thảm. Tiểu Bảo Bối nằm trong lòng cô đã từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sở Ninh Dực bước tới rồi ngồi xuống sofa.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn anh rồi khẽ cong môi lên, sau đó nghiêng đầu dựa vào đùi anh rồi tiếp tục lướt mạng.

“Đừng xem.” Sở Ninh Dực có chút ấm ách nói. Anh duỗi tay phủ lên bàn tay đang cầm chuột của cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1133: Tiên hạ thủ vi cường (5)
Thủy An Lạc vẫn cố chấp xem tiếp, xem xem người ta mắng cô là yêu ma như thế nào, chửi cô hại nước hại dân ra sao.

Bàn tay nắm lấy tay cô của Sở Ninh Dực lại siết chặt hơn: “Đừng xem nữa.”

Bởi vì đau lòng mà trong giọng của anh mang theo cả sự tức giận.

Là sự tức giận vì năng lực bản thân chưa đủ mạnh, lại càng vì thương cô nhiều hơn.

“Sao lại không xem chứ, mắng hay như thế này cơ mà! Để em học thêm, xem sau này lúc anh mắng em thì em đáp trả anh như thế nào!” Thủy An Lạc vui vẻ nói.

“Em thực sự không để ý sao?” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi.

“Chỉ cần đối tượng bọn họ mắng chửi không phải là anh, không phải là Tiểu Bảo Bối, không phải ba mẹ em, không phải ba mẹ anh thì em đều có thể bình thản đối mặt! Đáng tiếc, dường như Tiểu Bảo Bối bị em làm cho liên lụy thành tiểu yêu mất rồi!” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn cậu con trai đang ngủ say trong lòng mình. Cô cúi đầu hôn lên cái đầu nho nhỏ của nhóc một cái: “Nhưng mà cũng không sao, nó còn nhỏ, nó không hiểu mấy chuyện này.”

“Lạc Lạc, anh là người đàn ông của em...”

“Em cũng là người phụ nữ của anh mà, bảo vệ anh là chuyện em nên làm.” Thủy An Lạc tỏ vẻ đương nhiên nói. Cô để máy tính xuống rồi nâng tay ôm lấy khuôn mặt của Sở Ninh Dực: “Anh đừng làm vẻ mặt táo bón như có thâm cừu đại hận thế này chứ, là ai nói đàn ông là trụ cột gia đình hả, trước đây chẳng phải đều do anh một tay che mưa chắn gió cho em sao? Hiện tại em như cây nhỏ vất vả lắm mới lớn lên thành đại thụ, lần này hãy để em cùng anh chống đỡ!”

Vợ nhà anh đã trưởng thành thật rồi!

Sở Ninh Dực đưa tay kéo Thủy An Lạc vào lòng rồi khẽ nỉ non bên tai cô: “Khuôn mặt táo bón có thâm cứu đại hận sao, thật là khó nghe!”

Thủy An Lạc cười ngây ngô, cô thấy hay mà.

“Em phụ tránh chặn bọn họ lại, còn chuyện sau đó cứ để anh!” Sở Ninh Dực ngang ngược ra lệnh, anh tuyệt đối không thể lại để vợ anh lại tranh việc được.

“Đã rõ!” Thủy An Lạc nói: “Em nghĩ, hiện giờ đám người kia đang luống cuống lắm đây! Dù sao chắc bọn chúng cũng không ngờ là em sẽ tự tung tin ra đâu nhỉ.”

Sở Ninh Dực hôn nhẹ lên trán Thủy An Lạc một cái, nhưng không đáp lại.

***

Rome - Long gia.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, tâm trạng của con người cũng tốt theo, nhưng đối với Long Nhược Sơ mà nói thì hôm nay chẳng phải là một ngày tốt đẹp gì.

Tràng hạt bị đứt, từng hạt rơi đầy đất.

Long Nhược Sơ quỳ gối trước tượng Phật hồi lâu cũng không hề nhúc nhích.

Ngón tay dài mảnh của bà liên tục cử động nhưng lại không tính ra được chuyện gì cả.

Hai mắt Long Nhược Sơ bỗng mở lớn, điều này làm sao có thể. Bà ta học bói toán suốt mấy chục năm trời, thiên hạ này có rất ít những chuyện mà bà ta không bói ra được.

Thế nhưng bà ta lại không thể nhìn thấy bất cứ điều gì trong số mệnh của Thủy An Lạc.

Long Nhược Sơ đột nhiên đứng dậy rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Ánh mặt trời chói chang, bà ta ngẩng đầu để những tia nắng rực rỡ ấy chiếu thẳng vào đôi mắt màu tím đậm của mình.

Thủy An Lạc, rồng gặp nước hóa thần, là có người đã sửa lại số mệnh của Thủy An Lạc sao?

Hay là ngay từ lúc Thủy An Lạc được sinh ra thì ngày sinh đã bị sai?

“Thủy An Lạc, Thủy Mặc Vân...” Long Nhược Sơ khẽ gọi hai cái tên này, sau đó lớn tiếng nói: “Đi tìm hành tung của Thủy Mặc Vân tới đây cho ta!”

Long Nhược Sơ như thể phát điên, bà ta chưa bao giờ trở nên như vậy, bởi vì từ trước đến giờ bà ta không sợ bất cứ ai.

***

Ngọn núi Châu được mây mù bao phủ, trong tầng tầng lớp lớp rừng phòng hộ là những làn khói bếp lượn lờ.

Trong một gian phòng của một căn nhà gỗ có bày một trận đồ bát quái cực lớn, trên trận đồ còn đặt hai cái mai rùa.

Thủy Mặc Vân đang ngồi cạnh một ông lão người dân tộc Tạng. Dáng vẻ của Thủy Mặc Vân như thể đang khẩn trương chờ đợi điều gì đó.

“Vân, cậu chưa bao giờ tin những thứ này vậy mà hôm nay lại tới đây tìm lão! Dùng tâm nguyện của cậu để thay đổi số mệnh của một cô bé, thật sự khiến lão cảm thấy rất kỳ lạ.” Ông lão đó nói rồi từ từ mở hai mắt ra.

Ngón tay đang gõ lên mặt bàn của Thủy Mặc Vân hơi khựng lại, tuy ông không tin nhưng cũng không dám mạo hiểm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1134: Tiên hạ thủ vi cường (6)
Ba mươi năm trước Thủy Mặc Vân đã cứu ông lão Tát Phổ Man này trong núi. Khi đó ông lão đi hái thuốc bị một con rắn độc cắn trúng, may mà được Thủy Mặc Vân cứu giúp.

Khi ấy, Thủy Mặc Vân hoàn toàn không để ý tới ông lão chỉ biết thao thao bất tuyệt chuyện quỷ thần này, thậm chí cảm thấy ông lão này điên rồi nên nói sảng, vậy nên khi Tát Phổ Man này nói phải báo đáp mình thì Thủy Mặc Vân chẳng để tâm mà từ chối.

Ông lão Tát Phổ Man này nói, Thủy Mặc Vân bất cứ lúc nào cũng có thể thỉnh cầu ông ta làm một chuyện.

Suốt ba mươi năm qua Thủy Mặc Vân đã sớm quên luôn chuyện này, nhưng hôm qua khi nhìn thấy rồng quanh quẩn dưới mây đen lại khiến Thủy Mặc Vân nhớ đến con gái của mình, trùng hợp trên đường xuống núi sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại đi qua nơi này.

Thủy Mặc Vân nhớ lại lời hứa năm đó cho nên tới xem sao.

“Thuật bói toán đã có mấy nghìn năm, tôi nghĩ nó ắt hẳn sẽ có đạo lý của riêng mình!” Thủy Mặc Vân trầm giọng nói.

Tát Phổ Man lại cười: “Rồng gặp nước hóa thần, cô gái này có rồng có nước, quả thực là rất dễ bị người có dã tâm lợi dụng!”

“Vậy xin phiền ông hãy sửa lại số mạng của con bé.” Thủy Mặc Vân trầm giọng nói.

Tát Phổ Man hơi cong khóe môi, từng nếp nhăm già nua hằn xuống: “Không cần phải thay đổi, ngày sinh của cô bé này vốn dĩ đã sai rồi, chỉ cần không có ai biết đến ngày sinh chính xác của con bé thì dù có là tổ sư gia đến cũng không bói ra được số mệnh của con bé đâu.”

Thủy Mặc Vân hơi ngẩn ra: “Không phải ngày sinh chính xác?”

Điều này làm sao có thể?

Thủy An Lạc sinh ra tại bệnh viện, ngay khi sinh ra đã được ghi lại thời gian, sao lại có thể không chính xác ngày giờ được?

Tát Phổ Man gật đầu, ông ta cũng vừa mới coi xong nhưng không tìm thấy được thuộc tính rồng và nước của Thủy An Lạc, cho nên chắc chắn là ngày sinh này không chính xác.

“Vậy kiếp nạn của con bé có khả năng hóa giải được không?” Thủy Mặc Vân trầm giọng lên tiếng.

“Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, phải xem số mệnh của con bé thôi, nhưng phải nhớ kỹ một điều, đừng tin người bên cạnh!” Tát Phổ Man nói rồi thu lại la bàn trong tay mình.

Người bên cạnh?

Là ai?

Sở Ninh Dực sao?

Không thể, trên thế giới này e là ngoài ông ra cũng chỉ có Sở Ninh Dực mới có thể hao tâm tốn sức cho con gái của ông như vậy.

An Phong Dương sao?

Cũng không có khả năng, An Phong Dương là người mà ông đã nhìn lớn lên từ bé, nhân phẩm của cậu ta ông có thể đảm bảo tuyệt đối.

Thủy Mặc Vân nói lời cảm ơn rồi rời khỏi rừng phòng hộ.

Những bông tuyết trắng muốt như lông ngỗng bay khắp trời. Đây là lần đầu tiên Thủy Mặc Vân biết đến cái gì gọi là đi xem bói, thế cũng được coi là kỳ tích rồi đấy.

Sau khi Thủy Mặc Vân rời khỏi, Tát Phổ Man đứng dậy thì đột nhiên phát hiện một chuyện, trên trận đồ bát quái đột nhiên có sự thay đổi. Ông bấm bấm ngón tay rồi trong miệng chậm rãi nhả ra bốn chữ: Điềm báo đại hung!

***

Ngay sau ngày tin tức bị tung ra, Kiều Nhã Nguyễn đã đánh tới.

Đầu tiên là nhằm thẳng về phía những bình luận kia mà mắng chửi hăng say. Mân Hinh và Thủy An Lạc ngây người nhìn.

Kiều Nhã Nguyễn dứt khoát đẩy hai người ra: “Tránh ra tránh ra, mắng chửi người khác không phải là chuyên môn của mấy người!”

Thủy An Lạc với Mân Hinh vội vàng đổi chỗ, nhường lại vị trí cho Kiều Nhã Nguyễn.

Lúc Sở Ninh Dực đến công ty thì ngoài cửa đã vây kín rất nhiều phóng viên, nhưng lúc này đây Sở Ninh Dực chuyên che chở cho vợ mình lại lựa chọn im lặng.

Sở Ninh Dực phải dựa vào sự bảo vệ của vệ sĩ mới bước vào được công ty, mặt lạnh tanh tuyên bố buổi họp bắt đầu. Chỉ có điều ánh mắt anh nhìn Triệu Miểu càng lạnh lẽo hơn, điều này khiến Triệu Miểu cảm thấy hơi bất an trong lòng.

Nhân viên trong công ty mặc dù rất tò mò những không ai dám hỏi cả.

Lúc Triệu Miểu ở trong phòng vệ sinh có nghe thấy lời bàn tán của mọi người.

“Thật không thể tin nổi, không ngờ vợ của Tổng giám đốc lại là yêu quái! Thảo mà mà cả buổi hôm nay Tổng giám đốc không nói câu nào, trước đây chỉ cần có ai nói gì không tốt về phu nhân thôi, thì kể cả có là phóng viên Tổng giám đốc cũng đánh luôn ấy.”

“Trái lại tôi lại nghĩ cuối cùng thì Sở tổng cũng được giải thoát rồi, cuối cùng Vương gia của chúng ta cũng có thể danh chính ngôn thuận mà ở bên Thái tử rồi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1135: Tiên hạ thủ vi cường (7)
Hai cô đồng nghiệp mê trai rời đi. Triệu Miểu bước từ trong toilet ra, chân mày cô ta nhíu chặt lại, tin tức cô ta nhận được không giống như vậy.

Là ai tung tin ra trước thời hạn, thật sự người đó là người ở cùng một khu nhà với Thủy An Lạc sao?

Nhưng phản ứng của Sở Ninh Dực thế này là sao, chẳng lẽ anh ta sợ rồi à, thế nên mới không bảo vệ Thủy An Lạc chút nào thế này chứ?

Nhưng mà mặc kệ lý do có là gì thì cô ta cũng đạt được mục đích của mình rồi.

“Thủy An Lạc! Mày thực sự cho rằng tất cả đàn ông trên đời này đều sẽ làm việc cho mày sao? Để tao xem bây giờ còn bao nhiêu kẻ muốn ở lại bên mày đây!” Triệu Miểu lạnh lùng nói rồi rửa tay, sau đó rời khỏi toilet.

Sở Ninh Dực mở họp, chủ yếu là để bàn bạc về mấy chỉ tiêu không đạt được gần đây. Hôm nay Sở tổng rất tức giận, mà người đứng mũi chịu sào chính là Triệu Miểu.

“Tại sao doanh thu của các phòng khác tháng nào cũng tăng, mà có mỗi phòng ông là từ trước Tết đến giờ ngày nào cũng đi xuống. Ông có thể nói cho tôi biết là tại sao không?” Sở Ninh Dực nói rồi ném thẳng tài liệu trong tay xuống.

Vị giám đốc kia toát hết cả mồ hôi lạnh.

Triệu Miệu thầm nghĩ, xem ra Sở Ninh Dực chịu phải đả kích không nhỏ rồi, nếu không sẽ không nổi giận ở công ty thế này.

“Quản lý Triệu, xin hỏi cô có thể giải thích được không? Từ lúc cô vào công ty này tới giờ, rõ ràng phòng cô đi xuống trông thấy, chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp thôi sao?” Sở Ninh Dực không để vị giám đốc kia kịp lên tiếng mà chĩa thẳng mũi dùi về phía Triệu Miểu.

Triệu Miểu lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt không thể tin nổi.

“Sở tổng, chuyện này...” Cái này thì có liên quan gì đến cô ta chứ?

Khóe miệng của Sở Ninh Dực khẽ nhếch lên mang theo vài phần lạnh lẽo. Anh nói với thư ký bên cạnh mấy câu, thư ký kia gật đầu rồi lập tức phát đống tài liệu đang cầm trên tay ra.

Triệu Miểu nhìn Sở Ninh Dực ngồi xuống thì nỗi bất an trong lòng từ từ dâng lên.

Cuộc họp này là nhằm vào cô ta!

Rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.

Thư ký kia phát tài liệu xong thì quay lại đứng bên cạnh Sở Ninh Dực.

Triệu Miểu cầm tài liệu lên, trên đó có vài con số đơn điệu.

Mảng mà bên Triệu Miểu phụ trách là ba mươi hai siêu thị dưới trướng tập đoàn Sở Thị trong thành phố A này, trên đó là một vài tờ danh sách, quan trọng là mỗi một siêu thị doanh thu số lẻ đã đạt tới hơn mười vạn.

Hai mươi mấy ngày, con số sụt giảm đã gần đến bốn trăm vạn, với số liệu thế này thì bất kể là ông chủ nào cũng không thể bỏ qua cho được!

Triệu Miểu nhìn từ trên xuống dưới với ánh mắt không thể tin nỗi, phía trên đó hầu như đều là ông nội của cô ta ký. Triệu gia có một trung tâm mua sắm của riêng mình, cho nên lão gia tử Triệu gia lấy hóa đơn nhận hàng nhưng chưa trả tiền.

“Tôi không biết quản lý của Sở Thị còn có cái quyền đem hàng trong trung tâm thương mại của công ty phát miễn phí cho trung tâm mua sắm nhà mình nữa cơ đấy!” Sở Ninh Dực lạnh giọng nói.

Chuyện này Sở Ninh Dực đã sớm biết từ lâu, chỉ là chưa nói ra mà thôi, mục đích chính là để Triệu gia làm lớn khoản tiền này lên rồi khiến bọn họ mắc nợ.

Sở Ninh Dực chưa bao giờ buôn bán lỗ vốn, nếu có lỗ vốn tạm thời thì cũng chỉ là vì để lấy được cả vốn lẫn lãi về tay.

Mấy trăm vạn này cũng đủ để mua cả cái trung tâm thương mại của Triệu gia kia.

Bây giờ Triệu Miểu mới hiểu ra, Sở Ninh Dực làm như vậy là muốn thu mua luôn cả trung tâm mua sắm nhà cô ta.

“Tổng giám đốc, tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện này hết.”

“Cô có thể không biết, nhưng chuyện này tôi đã báo lên tòa án rồi, còn về nguyên nhân mà ông nội cô nợ đến ngần này thì tôi nghĩ cô có thể hỏi cho rõ, có phải ông ta có cháu gái làm quản lý ở Sở Thị thì có thể muốn lấy cái gì thì lấy hay không!”

Sở Ninh Dực nói xong liền đứng dậy, hai tay chống lên bàn: “Triệu Miểu, về những tổn thất mà cô gây ra cho công ty, công ty sẽ lấy lại toàn bộ. Còn những tổn thất do phòng tiêu thụ của cô gây ra, cô cũng nghĩ cho kỹ xem nên bù đắp lại thế nào đi.” Nói rồi anh lướt qua cô ta đi thẳng ra ngoài.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1136: Tiên hạ thủ vi cường (8)
Toàn thân Triệu Miểu lạnh toát, như thể có người dội một chậu nước lạnh thẳng xuống đầu cô ta, từ đỉnh đầu tới gan bàn chân đều lạnh toát.

Cố tình!

Rõ ràng là Sở Ninh Dực cố tình!

Triệu Miểu nghĩ rồi dứt khoát đuổi theo. Tuy bị thư ký của Sở Ninh Dực chặn lại, nhưng cô ta vẫn xông vào phòng làm việc của Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực quay đầu lại, thư ký dè dặt nhìn anh.

Sở Ninh Dực ra hiệu bảo thư ký ra ngoài, sau đó mới đi tới ngồi trước bàn làm việc của mình. Anh lấy di động của mình ra thì thấy tin nhắn của Thủy An Lạc gửi tới.

[Bà xã: Lão Phật Gia tới rồi, nó chửi sướng cả người luôn...]

[Bà xã: Không đúng, người nó mắng là em mà...]

[Bà xã: Em cảm thấy Lão Phật Gia đang mắng chửi Phong điên đấy, tiện thể coi em thành nơi trút giận luôn, ahuhu...]

[Bà xã: Chồng ơi anh vẫn đang họp đấy à?]

Khóe miệng Sở Ninh Dực hơi cong lên, sau đó trả lời một câu:

[Ông xã: Em có thể đánh lại mà, chỉ số võ lực của em trên cô ấy mà.]

Thủy An Lạc vừa thấy cái tin nhắn này thì lập tức cảm thấy anh Sở đang trêu chọc cô. Cô bị Lão Phật Gia treo lên tẩn cho một trận thì có ấy!

“Sở Ninh Dực! Anh cố tình có đúng không!” Triệu Miểu tức giận nói.

Sở Ninh Dực miễn cưỡng ngẩng đầu lên, sau đó tựa lưng vào ghế nhìn cô ta: “Đúng là tôi cố tình đấy thì sao nào? Không bằng cô gọi cái người đứng sau cô ra đây đi, biết đâu vẫn có thể giúp cô được một tay đấy.”

Thanh âm của Sở Ninh Dực trầm thấp, không có bất cứ gợn sóng nào.

Cả người Triệu Miệu rét run lên, cô ta nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt không thể tin nổi: “Anh biết...”

“Thật không may, trùng hợp làm sao năm ngoái vừa có một người không biết tự lượng sức mình để bây giờ đã bị cấm túc ở Paris! Mà hình như cô Triệu đây cũng từng du học ở Paris.” Sở Ninh Dực nói rồi đặt di động xuống: “Triệu Miểu, tôi không thích những kẻ ưa tính toán. Trước khi định tính toán người khác thì phải xét xem chính mình có thể bị mưu hại hay không đã! Chuyện ở công ty cô làm rất tốt, hoàn toàn không có kẽ hở gì cả! Nhưng mà tôi đã muốn đuổi cô đi thì có thừa biện pháp, cái trung tâm thương mại nhỏ bé của nhà cô chỉ dùng để chôn theo cô thôi!”

“Anh đuổi tôi đi rồi cũng không thay đổi được sự thật rằng vợ anh là ác long đâu!” Triệu Miểu lạnh lùng nói.

Sở Ninh Dực bỗng đứng dậy chống hai tay lên bàn: “Triệu Miểu, cô còn ép tôi nữa thì cả hai chúng ta đều không ai có lợi cả đâu.”

Triệu Miểu cũng chống tay lên bàn rồi nhìn thẳng vào anh: “Sao nào, bây giờ anh biết cô ta là yêu quái rồi cho nên cũng chột dạ chứ gì?”

Chí ít thì phản ứng của Sở Ninh Dực khiến cô ta rất hài lòng, xem ra hiện tại anh đã bắt đầu nghi ngờ Thủy An Lạc rồi.

Còn lúc này tại nhà An Phong Dương, Thủy An Lạc đang nhìn hai người ngồi trên sofa kia bàn xem chửi thế nào thì đã hơn, rồi lại nhìn bản thân cô quạnh trên cái ghế đơn này.

Theo ý của hai người kia mà nói thì: Công lực mắng chửi người của cô chỉ ở cấp học sinh tiểu học, thế nên dẹp qua một bên chơi đi!

Tuy cô biết, chẳng qua là họ không muốn để cô trông thấy rồi lại buồn lòng thôi.

Nhưng Thủy An Lạc thật muốn gào lên: Hai cái người thiểu năng này, chẳng lẽ chị dây không thể dùng điện thoại để xem được sao? Không thể xem sao? Không thể xem được sao???

Nhưng mà cô thật sự không dám rít gào ra miệng, vì cô vừa sợ Mân Hinh dùng máy tính khóa luôn tài khooản của cô, vừa sợ Kiều Nhã Nguyễn sẽ chặt tay cô thành vài khúc.

Thế nên cô đành ngoan ngoãn ngồi đợi.

Tiểu Bảo Bối một mực lăn lộn trên giường chơi đùa với em gái. Cô chỉ cần thi thoảng liếc mắt nhìn hai đứa một cái là được. Tiểu Bảo Bối ngoan hơn lúc bình thường rất nhiều, nếu em gái ngủ thì nhóc cũng lăn ra ngủ cùng luôn.

“Tiểu Lạc Tử, đến đây xem này.” Kiều Nhã Nguyễn bỗng gọi giật cô một tiếng.

“Chẳng phải là không muốn cho tao...”

“Mau lăn qua đây cho ai gia, đây chắc chắn là tin tức lớn đó!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói, cắt ngang lời phản bác của cô bạn thân.

Có thể thấy được đây đúng là tin tức gì đó khó có thể ngờ tới.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1137: Tiên hạ thủ vi cường (9)
Thủy An Lạc đáp lại lời triệu hồi của Lão Phật Gia rồi vội vàng đi tới. Kiều Nhã Nguyễn chỉ cho cô xem người khen thưởng nhiều nhất, không ngờ thưởng một lần hơn một nghìn vạn, không hiểu người này giàu tới cỡ nào chứ.

Quan trọng chính là phía dưới còn ghi: Thủy An Lạc là yêu nữ, còn có người bên cạnh cô ta tên là Kiều Nhã Nguyễn gì gì đó cũng là hồ ly tinh. Cô ta hèn hạ đi quyết rũ người khác để rồi cuối cùng cũng bị lột trần.

Thủy An Lạc quay đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn, cái giọng điệu này: “Là mẹ của Phong điên hả?”

“Rất có thể chính là bà ta, ngoại trừ bà già đó ra thì tao không nghĩ ra ai có thể hận tao đến thế nữa!” Kiều Nhã Nguyễn lên tiếng.

“Thật là quá đáng.” Thủy An Lạc nói rồi đứng dậy định đi.

“Mày đi đâu đấy?” Kiều Nhã Nguyễn vội vội vàng vàng kêu lên.

“Tao đi tìm Phong Phong, hỏi anh ta xem bà mẹ anh ta có ý gì? Anh ta không biết chuyện thành ra thế nào rồi à mà còn để mẹ mình đứng đây ngậm máu phun người như thế hả!” Thủy An Lạc tức giận nói.

“Thôi bỏ đi.” Kiều Nhã Nguyễn kéo tay Thủy An Lạc lại: “Má, có phải mày chưa được nếm qua bản lĩnh của người ta đâu, càng nói thì chuyện này càng lớn, chẳng thà không nói còn hơn.”

Thủy An Lạc có chút không phục trong lòng.

Kiều Nhã Nguyễn nhướng mày: “Chửi tao thì sao chứ, chẳng phải bây giờ mày cũng đang bị mắng rất thê thảm đấy thôi?”

“Nhưng mà chuyện này không giống nhau!” Thủy An Lạc buồn bực nói.

“Có gì mà không giống nhau chứ, nhìn tao đây này!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi kéo tay Thủy An Lạc lại, sau đó tìm lại bình luận của mẹ Phong Phong, bắt đầu inbox.

“Cái bà già này còn chơi cả weibo nữa cơ à? Rỗi hơi thật đấy!” Thủy An Lạc ôm gối hừ một tiếng.

Kiều Nhã Nguyễn gủi yêu cầu chat riêng, đầu tiên là muốn kéo quan hệ với bà ta nên đã chửi cả mình cả Thủy An Lạc, sau đó còn nói về chỗ mình ở, hôm nay còn gặp cả Kiều Nhã Nguyễn, nhưng tiếc là máy không tốt không chụp được, chứ vốn dĩ cũng định chụp ảnh hai con yêu nữ này để up lên cho mọi người xem.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt: “Mày đang làm gì thế hả?”

“Mày xem đi.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi không bao lâu sau Thủy An Lạc thấy mẹ Phong gửi cho cô một chuỗi tiền lì xì, ý là mau mua cái camera tốt vào, sau đó quay lại hình hai yêu nữ kia.

Kiều Nhã Nguyễn mở lì xì ra xem rồi tấm tắc lên tiếng: “Quả nhiên là kẻ có tiền.”

“Trước đây chị cũng từng điều tra Phong phu nhân rồi, tính tình nhỏ mọn, có thù tất bảo, danh tiếng trong xã hội thượng lưu cũng không được tốt lắm!” Mân Hinh nói với hai người.

“Tên điên kia không lớn lên vặn vẹo cũng được xem là kỳ tích rồi!” Thủy An Lạc ôm gối đầu cảm thán.

“Phong Phong được cô của anh ấy nuôi lớn tại thành phố A này.” Mân Hinh lại nói thêm: “Nhưng năm anh ấy mười một tuổi, cô anh ấy lại qua đời một cách không bình thường.”

“Qua đời không được bình thường?” Hai người kia đều quay đầu nhìn lại.

Mân Hinh gật đầu: “Trong bản ghi chép có viết như thế, sau đó anh ấy quay về ở với ba mẹ ba năm, rồi lại một mình quay trở lại thành phố A này, bắt đầu cuộc sống một mình.”

“Thật đúng là ly kỳ thật.” Thủy An Lạc chậc lưỡi: “Mà chị biết về cuộc đời của tất cả mọi người à?”

“Sao có thể như thế được, chị cũng có phải là Diêm vương đâu! Chỉ là thân phận ba anh ấy có chút đặc biệt thôi. Hồi đó chị cũng được giao nhiệm vụ quan sát, lúc đó thấy anh ấy đẹp trai nên cũng hơi chú ý hơn một chút.”

“Chậc chậc chậc, chắc Anh Xinh Trai của em sẽ khóc ngất trong nhà vệ sinh mất thôi!” Thủy An Lạc nói xong liền bị Mân Hinh ném cái gối vào người.

“Hai người muốn ăn gì? Để chị nấu cho.” Mân Hinh ném gối xong liền hỏi.

“Để em làm cho!” Thủy An Lạc dứt khoát nhảy lên chạy vào phòng bếp. Cô đây đang là người rảnh rỗi nhất, dù sao việc mắng chửi người khác cũng không đến phiên cô mà.

Hiện tại ngay cả thím Vu cũng không thể đi ra ngoài mua đồ ăn, cho nên về cơ bản việc này đều giao cho hai người đàn ông tan làm về rồi đi mua.

Thế nên lại có thêm tiết mục Thái tử và Vương gia cùng nhau làm việc nhà.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1138: Tiên hạ thủ vi cường (10)
Những thứ mà Sở Ninh Dực mua cơ bản đều là những món mà bà xã nhà mình thích ăn, việc anh quay ra hỏi An Phong Dương chỉ đơn thuần là để xác nhận xem Mân Hinh có ăn kiêng gì không thôi.

Nhưng mà cảnh tượng này trong mắt các fan của cặp đôi Thái tử và Vương gia lại là: Oa, Thái tử thật biết săn sóc quá, Vương gia đúng là ngạo kiều thụ mà.

Lúc hai người trở về, đám phóng viên đã trực sẵn ngoài cửa. Hai người chẳng nói chẳng rằng mà đi thẳng vào thang máy.

Có điều cánh cửa thang máy vừa mở ra thì đã bị Thủy An Lạc cầm di động chụp tách tách tách mấy bức ảnh. Hai người họ còn chưa kịp nói gì, Thủy An Lạc đã xoay người chạy về.

An Phong Dương nhướng mày: “Cậu thật sự không định đưa con bé tới bệnh viện tâm thần à?”

Sở Ninh Dực nhíu mày: “Còn có tác dụng làm ấm giường với sinh con, thôi quên đi.”

“Biến thái!” An Phong Dương cười mắng một tiếng rồi cùng anh vào nhà.

“Cậu đưa thím Vu đi rồi à?” Sau khi mở cửa ra An Phong Dương liền hỏi.

“Ừ, đưa về bên phía nhà mẹ trước. Bên này không được an toàn, mà bà ấy cũng không ra ngoài được.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa nhìn ba cô gái đang ngồi trên ghế chụm đầu thì thầm to nhỏ gì đó.

“Làm gì thế?” An Phong Dương nhíu mày nói.

“Phát triển nghề phụ. Giờ bọn em lại mở một cái weibo riêng cho Thái tử và Vương gia đó, há há há há...” Thủy An Lạc vừa nói vừa chuyển mấy tấm ảnh vừa chụp vào máy của Mân Hinh, trên phương diện này cô là cao thủ.

Bọn cô đây muốn kỹ thuật có kỹ thuật, mà muốn tài nguyên là có tài nguyên đó nha.

Sở Ninh Dực: “...”

An Phong Dương: “...”

“Thôi đừng đưa đi nữa, ngoại trừ làm ấm giường với sinh con thì còn có thể kiếm chút tiền nữa.” An Phong Dương nói. Sở Ninh Dực gật đầu, rồi hai người cùng nhau vào bếp.

“Đưa đi cái gì?” Thủy An Lạc tò mò quay đầu lại nhìn hai người họ, sao cô cứ có cảm giác đang nói mình thế nhỉ.

Mà Mân hình viết chương đầu của của truyện tình cặp đôi Thái Tử và Vương gia xong lại quay ra chỉnh sửa chuyện ác long.

Đầu tiên là ác long đi ăn trộm xác chết, sau đó là bệnh viện xuất hiện quỷ đánh tường có người thấy được ánh sáng tím, kế tiếp là hỏa hoạn trên núi xuất hiện rồng thật, cuối cùng là trong cơn mưa xối xả hôm trước rồng lượn lờ dưới đám mây.

Mà bây giờ cơn mưa xối xả vẫn chưa ngừng lại, có người nói đây là do ác long tác quái.

Ý tứ cũng chính là chỉ Thủy An Lạc, có người quá khích thậm chí còn đòi bắt sống cô tế trời.

Cũng may là trị an khu căn hộ này đứng nhất nhì ở thành phố A, cho nên đến bây giờ vẫn chưa có người nào vác dao tới của đòi giết rồng.

Nhà bọn họ ở tầng mười tám, cũng tránh được nguy cơ bị ném thủy tinh vào phòng.

“Chuyện lúc trước thì có thể giải thích được rồi, nhưng mà có cái này chị vẫn không rõ.” Mân Hinh nói rồi mở di động của mình ra để tìm đoạn clip ngày đó: “Cái này không phải là do người tạo ra, hiện nay vẫn chưa có ai có khả năng làm được kỹ thuật cao đến mức này, giải thích duy nhất chỉ có thể nói là trùng tầng mây thôi.”

“Trùng hợp là mây xuất hiện thành hình con rồng á?” Thủy An Lạc ôm ấy Tiểu Bảo Bối đã ở trong đó đến phát chán, đứng trong phòng khách dỗ cu cậu.

“Trước đây cũng có trường hợp trên trời xuất hiện mấy hình động vật này nọ mà, đã thế còn rất nhiều nữa cơ.” Mân Hinh lên tiếng giải thích.

Kiều Nhã Nguyễn xoa cằm: “Vấn đề bây giờ là chờ đến khi chúng ta bắt được hung thủ để kiện kẻ đó, để giải thích mấy việc trộm thi thể, quỷ đánh tường, rồi trong núi xuất hiện rồng tím này đều chỉ là hiệu ứng tầng mây, kể cả chuyện đó có là thật thì liệu có tin được không?”

Mân Hinh nhíu mày, rồi lắc đầu.

Tiểu Bảo Bối vặn vẹo cơ thể muốn tụt xuống dưới. Thủy An Lạc liền thả nhóc xuống. Tiểu Bảo Bối tự đứng chốc lát rồi liếc mắt thấy ba đang ở trong bếp, nhóc lập tức cười khanh khách lắc lắc cái mông đi hai bước rồi bò qua đấy.

Kiều Nhã Nguyễn đang gõ gõ cằm mình thì vô tình nhìn vào mắt Thủy An Lạc, không thể tin nổi mà thốt lên: “Lạc Lạc, mày...”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1139: Phong Phong hiểu lầm (1)
Mà lần này thời gian đổi màu của mắt Thủy An Lạc lâu hơn trước đây một chút, thế nên Mân Hinh cũng nhìn thấy. Cô cũng dùng ánh mắt khó thể tin được mà nhìn Thủy An Lạc.

“Làm sao thế?” Thủy An Lạc thấy hai người như vậy thì trong lòng bỗng cảm thấy bất an.

Màu tím trong mắt dần dần tan ra, cứ như thể nó chưa bao giờ xuất hiện.

Kiều Nhã Nguyễn với Mân Hinh quay lại nhìn nhau, cuối cùng lại lắc đầu: “Không có gì, không có gì, nhìn nhầm thôi.”

Thủy An Lạc lại càng cảm tò mò tợn: “Sao dạo này mọi người nhìn em cứ như nhìn thấy quái vật thế hả?” Thủy An Lạc nói rồi dường như không tin mà chạy tới cái gương nhìn thử, hình ảnh của cô trong đó rõ ràng vẫn bình thường, có chuyện gì đâu!

Thủy An Lạc nghĩ rồi lại chớp mạnh mắt hai cái, vẫn bình thường mà.

Tiểu Bảo Bối bò vào rồi lấy cái tay đập đập vào chân ba. Nhóc con cười khanh khách muốn thu hút sự chú ý của daddy nhà mình.

Sở Ninh Dực quay đầu lại thì thấy con trai đang bò dưới đất. Anh bế nhóc lên bằng một tay rồi đi ra ngoài: “Trong bếp toàn là nước thôi, quần áo ướt hết rồi.”

Sở Ninh Dực nói rồi đem Tiểu Bảo Bối giao cho Thủy An Lạc: “Em về thay quần áo cho con đi.”

“Tuân chỉ!” Thủy An Lạc bĩu môi rồi ôm Tiểu Bảo Bối đi ra ngoài.

“Tiện thể mang cả Hắc Long qua đây luôn nhé.”

“Biết rồi, không thể quên được bồ nhí của anh!” Thủy An Lạc lớn tiếng nói một câu rồi chạy ra ngoài.

Mân Hinh và Kiều Nhã Nguyễn thấy cánh cửa vừa đóng lại lập tức đứng dậy đi vào bếp. Mân Hinh vẫn không tin được cất tiếng: “Lạc Lạc, mắt của Lạc Lạc vừa mới chuyển màu tím!”

Kiều Nhã Nguyễn cũng gật đầu đồng ý.

An Phong Dương hơi bất ngờ, cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực cũng chẳng phải mới nhìn thấy lần đầu cho nên cũng không thấy khiếp sợ gì.

“Mắt tím có thuộc tính gien lặn. Chuyện của Viên Hải lần trước khiến cô ấy hoảng sợ cho nên mới bị kích thích mà xuất hiện! Vậy nên chuyện này phải giải quyết xong trước khi đôi mắt của cô ấy hoàn toàn trở thành màu tím mới được.”

Kiều Nhã Nguyễn và Mân Hinh quay sang nhìn nhau. Kiều Nhã Nguyễn học y cho nên cũng biết trước đây từng có chuyện gien lặn gặp kích thích mà bùng phát, có điều nguyên nhân kích thích không giống nhau mà thôi.

An Phong Dương bảo hai cô gái ra ngoài trước rồi tiếp tục rửa rau: “Cậu có chắc hôm đó là vì bị kích thích nên mới xuất hiện không?”

Sở Ninh Dực đang thái đồ ăn bỗng khựng lại, một lát sau mới nói: “Đêm hôm đó, Lạc Hiên đưa cho cô ấy một mặt dây chuyền rồng tím bằng ngọc, nói là đùng để bảo toàn tính mạng.”

“Mặt ngọc rồng tím?” An Phong Dương nhíu mày nòi: “Đồ gia truyền của Long gia?”

“Nghe nói là thế, trước đây cái mặt ngọc đó của của Long Man Việt - Mẹ của Lạc Hiên!” Sở Ninh Dực nói: “Chắc đã đến lúc phải tìm Lạc Hiên nói chuyện rồi.”

Thủy An Lạc thay cho Tiểu Bảo Bối một bộ đồ cá sấu nhỏ, sau đó dắt cả Hắc Long qua nhà bên.

Hắc Long cũng có tuổi rồi, vậy nên ngoại trừ thời gian tập luyện hằng ngày nó đều chọn nằm lười ra đó.

Tiểu Bảo Bối thay quần áo mới rồi cũng không bò vào nhà bếp tìm ba nữa mà nằm rạp dưới đất chơi đùa với Hắc Long. Giờ em gái đang ngủ nên cũng chẳng chơi với nhóc.

Kiều Nhã Nguyễn dựa vào ghế nhìn hai người đàn ông đang bận rộn trong bếp: “Về sau ấy mà, em tìm chồng cũng phải như vậy! Lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, có khả năng lên bìa tạp chí, lợi nhuận phải kiếm được cỡ đế vương.”

Thủy An Lạc định nói rằng có một người như vậy đấy, nhưng mà cuối cũng vẫn không nói ra.

Bây giờ Kiều Nhã Nguyễn dường như đã hoàn toàn buông bỏ chuyện đó rồi, nhưng Thủy An Lạc vẫn không tin được là cô ấy đã bước ra được khỏi mối tình kia.

“Có một bình luận được đẩy lên này, còn là V* nữa nha, Đại sư Chu Dịch, coi bói hả?” Mân Hinh vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía Thủy An Lạc.

*Tài khoản được cấp V trên weibo là tài khoản được xác nhận là người nổi tiếng.

Thủy An Lạc nhướng mày, thấy người xem bói cũng nhập cuộc rồi nên cô vội vàng đi tới: “Nhìn thử xem ông ta nói gì?”
 
Top