Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1110: Cả một đời chỉ chân thành với một người (2)
Sở Ninh Dực cười, trưng ra cái vẻ không biết mình đã làm sai chuyện gì.

Bây giờ dùng tài khoản của vợ phát lì xì thì danh tiếng của vợ anh tại công ty sẽ tốt hơn, đến lúc con trai thượng vị sẽ càng dễ dàng.

Tất nhiên là Sở tổng sẽ không nói suy nghĩ của mình cho vợ ngốc nhà mình biết đâu.

Sở Ninh Dực phát lì xì xong lại chuyển tiền cho các quản lý khác để họ phát lì xì cho cấp dưới của mình, như vậy là hết chuyện của anh rồi. Thế là Sở Ninh Dực liền ôm con trai đứng dậy rồi đi tới hất cằm với Thủy An Lạc: “Đi thôi, dẫn em tới chỗ hay ho.”

“Không đi! Em xót tiền của em!” Thủy An Lạc nằm trên ghế sofa giả chết.

Một tay Sở Ninh Dực nhấc cô dậy: “Tham tiền.” Chẳng trách tại sao con trai anh lại tham tiền như thế, tất cả là vì di truyền từ cô vợ mê tiền này của anh.

“Lạc Lạc cứ đi đi, đừng cố xem cái này với mấy người già này làm gì.” Hà Tiêu Nhiên nói rồi đẩy Thủy An Lạc đứng dậy.

Thủy An Lạc thấy vậy đành phải đứng lên. Cô tức giận trừng mắt với Sở Ninh Dực một cái rồi mới lên lầu lấy quần áo.

Áo lông của Tiểu Bảo Bối và áo của Thủy An Lạc chính là áo đôi mẹ con, kiểu dáng giống hệt nhau chỉ khác về kích cỡ. Anh Sở không mặc áo lông vì người ta cảm thấy mặc như vậy sẽ không đẹp trai, vậy nên chỉ mặc thêm một chiếc áo khoác màu đen ở ngoài.

Sở Ninh Dực nhìn hai mẹ con như hai quả bóng kia, bỗng cảm thấy cơ quan cảm giác của mình có vấn đề, thật sự lạnh đến thế sao?

Sở Ninh Dực kéo hai người ra ngoài, điểm đến không phải đâu xa mà ngay ngoài sân, trong sân lớn có rất nhiều các bạn nhỏ ùa ra chơi đùa. Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối, cu cậu lúc này chỉ lộ ra hai con mắt đang xoay xoay nhìn mọi thứ.

Thủy An Lạc siết chặt quần áo trên người rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm toàn mây, không thấy nổi một ngôi sao nào.

“Không biết ba của em thế nào rồi nhỉ?” Lần liên lạc mới nhất là cách đây ba ngày rồi, nhưng ba cô nói ông phải đến một ngọn núi, ở đó không có tín hiệu mạng cho nên không thể liên lạc với cô được.

“Trong khoảng thời gian này thì không có tin tức chính là tin tức tốt nhất đấy, tuyết lớn lấp núi, một khi có tin tức truyền ra nếu không phải tuyết lở thì chính là có chuyện bất trắc.”

“Anh không còn gì hay hơn để nói à!” Thủy An Lạc tức giận nói.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô một cái: “Đi thôi, dẫn em đi xem pháo hoa.”

Thủy An Lạc bị anh lôi đi thì lại càng thấy tò mò tợn, trong thành phố mà cũng đốt pháo hoa được sao?

Thủy An Lạc lâu lắm không được đốt pháo hoa rồi. Trước đây ba cô thường đốt với cô, nhưng sau khi xảy ra chuyện, cô cũng không muốn đốt pháo hoa nữa.

Năm đầu tiên sau khi kết hôn với Sở Ninh Dực, anh bỏ cô lại một mình chạy đâu mất. Cô có mỗi một mình nên chẳng muốn đốt pháo làm gì,

Năm thứ hai thì bọn họ ly hôn, cô sinh con trai, Tết âm lịch năm đó cô bị mẹ bắt đi ngủ thật sớm.

Vậy đây chính là cái Tết thứ ba kể từ khi cô với Sở Ninh Dực quen biết nhau.

Sở Ninh Dực kéo cô ra hẳn ngoài khu biệt thự, nơi này ít người, nhưng tầm nhìn lại rất rộng.

Anh đưa Tiểu Bảo Bối cho cô rồi tự mình bước tới, bật lửa trong tay anh cũng lóe sáng.

Lúc này Thủy An Lạc mới nhìn thấy trên mặt đất xếp một vòng pháo hoa, lại còn xếp thành hình trái tim, vừa nhìn đã biết đây không phải là phong cách của anh Sở.

Sở Ninh Dực châm một ngòi rồi đứng dậy quay về.

Trong phút chốc, pháo hoa đồng loạt nổ tung.

Ánh sáng bắn ra khiến người ta lóa mắt.

Lúc đầu Tiểu Bảo Bối có chút sợ. Nhóc trốn trong lòng mẹ rồi cẩn thận nhìn ra ngoài.

Thủy An Lạc vẫn ngẩng đầu nhìn pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời đêm, pháo hoa màu tím tạo thành một hình trái tim rực rỡ chói mắt, cuối cùng xuất hiện thêm ba chữ Thủy An Lạc.

Một hình trái tim thật lớn ôm lấy ba chữ cái cực kỳ rõ ràng kia.

Sở Ninh Dực đứng sau lưng Thủy An Lạc rồi vòng tay ôm lấy vợ và con trai mình. Anh thấp giọng nói bên tai cô: “Cả một đời người chỉ chân thành với một người duy nhất là em thôi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1111: Cả một đời chỉ chân thành với một người (3)
Thanh âm trầm thấp êm tai của Sở Ninh Dực vừa cất lên, bầu trời lại nở rộ tám chữ to, chúng xuất hiện trước mắt Thủy An Lạc một cách đột ngột không hề báo trước.

Cả một đời, chân thành với một người.

Là anh, là anh đưa ra lời hứa hẹn với cô trên bầu trời kia.

Giây phút này, con tim cô như ngừng đập, sau đó lại rộn lên như sấm.

Cô ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt chất chứa tình cảm của anh.

Tiểu Bảo Bối dường như đã phát hiện pháo hoa không phải là thứ gì đáng sợ. Nhóc duỗi tay của mình lên định bắt lấy pháo hoa, đáng tiếc pháo hoa lại cao quá nên nhóc không bắt được.

Cô ôm Tiểu Bảo Bối, còn anh thì ôm lấy cả hai mẹ con họ.

Pháo hoa vẫn rực rỡ như trước, thật giống như cuộc đời của cô, sau khi gặp được một người đàn ông tên là Sở Ninh Dực thì đã trở nên viên mãn.

Pháo hoa tan rất nhanh, Tiểu Bảo Bối vẫn ê a nói gì đó, hết rồi, pháo hoa hết mất rồi.

“Ya...” Tiểu Bảo Bối xoay người kéo áo của ba, ý bảo ba nhóc mau mau đốt thêm pháo hoa cho nhóc đi.

Sở Ninh Dực đưa tay đón lấy Tiểu Bảo Bối, cái trán kề sát trán cu cậu, “Hết rồi, chúng ta không đốt nữa.”

“A, a...” Tiểu Bảo Bối vẫn chưa bỏ cuộc mà tiếp tục kêu. Nhóc không cần biết cái gì gọi là hết rồi, con muốn xem pháo hoa nữa mà.

Sở Ninh Dực dúi lên trán của Tiểu Bảo Bối một cái: “Hết rồi, chúng ta không xem pháo hoa nữa.”

“Xem, xem...” Tiểu Bảo Bối hầm hừ, lại chuẩn bị muốn ăn vạ.

Thủy An Lạc hơi lui người về sau một bước để nhìn toàn cảnh hai ba con đang giằng cơ với nhau.

Sao Thủy An Lạc cô lại may mắn đến thế, may mắn đến mức có thể gặp được một người đàn ông như anh?

Suy cho cùng thì Tiểu Bảo Bối cũng vẫn không phải đối thủ của ba mình, vậy nên kết cục vẫn là ỉu xìu không vui được ba dỗ về.

Thủy An Lạc bước theo phía sau, tâm trạng tốt vô cùng.

***

“Bà nội, con nói thật mà, con có người bạn học ở bên kia núi nói thế đấy. Cậu ấy bảo đã thấy được con rồng tím trên núi đó, là rồng thật đó.”

“Đừng có mà nói hươu nói vượn, trên đời này lấy đâu ra rồng?”

Thủy An Lạc nghe cuộc đối thoại phía sau bỗng dừng bước lại. Cô ngoảnh lại nhìn thì thấy cậu bé vừa nói vừa ngồi chồm hỗm dưới đất rồi dùng cả tay lẫn chân quắp lấy chân của bà mình, có vẻ như vì bà nội không tin cậu nên cậu mới ăn vạ ra đó.

“Là thật mà, cậu ấy nhìn thấy mà! Đúng vào hôm qua luôn, lúc cậu ấy về nhà bà thì trông thấy!” Cậu bé kia vẫn tiếp tục nói.

Bà nội của nhóc dường như cảm thấy phiền phức đủ rồi cho nên cúi đầu nhìn cháu trai của mình: “Mau đứng lên, đừng có làm chị gái kia chê cười!”

Chị gái?

Đang nói cô sao?

Nhưng mà chuyện này đúng là khiến cô cười không nổi.

Cậu bé kia dường như cũng là kiểu người ưa sĩ diện, vậy nên chỉ có thể khó chịu đứng dậy rồi bị bà nội lôi đi.

“Nhưng chuyện đấy là thật đấy bà ạ!”

Cậu bé kia vẫn chưa chịu từ bỏ ý định mà muốn bà nội phải tin lời của mình.

Sở Ninh Dực đi được một đoạn thì phát hiện Thủy An Lạc không bám theo sau mình: “Làm sao thế?” Sở Ninh Dực nhíu mày hỏi.

Thủy An Lạc hoàn hồn. Cô lắc lắc cái đầu rồi bước nhanh tới, một tay của cô ôm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực cười tít mắt nói: “Bà lão kia vừa mới bảo cháu bà ấy gọi em là chị đấy. Anh nói xem, có phải trông em trẻ lắm đúng không?”

Sở Ninh Dực liếc cô từ trên xuống dưới một lượt, tỏ ra nghiêm túc nghiền ngẫm về vấn đề này.

“Gọi em là chị gái thì cũng chỉ chứng minh được chuyện em quá lùn...”

Sở Ninh Dực nói xong liền dứt khoát bế con rời đi.

Chỉ có thể chứng minh được chuyện em quá lùn...

Chứng minh em quá lùn...

Quá lùn...

Lùn...

Một câu nói cứ thế từ từ rớt mất chữ trong đầu của cô, đến cuối cùng chỉ còn sót lại một chữ duy nhất: Lùn!

Má, Sở Ninh Dực, anh mau đứng lại cho em, chúng ta phải nói rõ chuyện này!

Tiếc là anh Sở chẳng cho cô cơ hội để nói về chuyện này, vì với anh Sở mà nói nó hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì cả!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1112: Gen lạnh bị kích thích (1)
Vậy nên mới nói đừng bao giờ tin vào lời của anh Sở, nói tốt cũng chỉ để sau đó đả kích người ta càng đau mà thôi.

Hai người về nhà, Tiểu Bảo Bối chơi mệt rồi cho nên với tay tìm mẹ đòi đi ngủ,

Sở Ninh Dực đưa Tiểu Bảo Bối cho Thủy An Lạc rồi nhìn cô đi lên lầu. Sau đó anh nói với ba mẹ một tiếng rồi cũng đi lên nhà.

Chỉ có điều Thủy An Lạc vào phòng ngủ còn Sở Ninh Dực vào phòng làm việc.

Tròng hòm thư có một báo cáo do Abbott gửi đến. Anh gọi video với Abbott rồi hỏi thăm tình hình của anh ta.

Dù sao thì trong báo cáo này cũng có vài thứ mà anh không hiểu.

Khi vừa kết nối, Abbott liền chúc mừng năm mới Sở Ninh Dực, anh ta biết hôm nay là Tết âm lịch của Trung Quốc.

Sở Ninh Dực cảm ơn một tiếng rồi sau đó hỏi: “Cậu nói là, màu sắc của mắt là gen lặn sao?”

“Là như thế này, cô Sở nhà cậu quả thực có gen màu mắt biến dị, nhưng là gen lặn cho nên mới không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng cậu cũng nói là cậu thấy màu tím trong mắt cô ấy, có lẽ là cô ấy bị cái gì đó kích thích nên mới dẫn đến gen lặn của cô ấy biểu hiện rõ ràng hơn.” Abbott nói tiếng Pháp trôi chảy giải thích cho anh hiểu.

“Kích thích?” Sở Ninh Dực nhíu mày.

“Đúng vậy, ví dụ như bị kích động quá mức hoặc sợ hãi quá mức, những cảm xúc kịch liệt cũng có thể kích thích gen lặn trong cơ thể.” Abbott tiếp tục nói.

Ngón tay của Sở Ninh Dực gõ nhẹ lên mặt bàn, một lát sau mới nói tiếp: “Cậu có tin là có rồng không?”

“Ha~ Tất nhiên là tin rồi, chẳng phải mấy người phương Đông các cậu đều là truyền nhân của rồng đấy sao?” Abbott cười ha hả nói.

“Vậy cậu có tin mấy chuyện trong giấc mơ không?”

Lần này thì Abbot có vẻ như hơi sửng sốt một chút, anh ta nghĩ một lúc rồi mới nói: “Sở, giấc mơ là một thứ rất thần kỳ, có rất nhiều nghiên cứu khoa học đều có được đáp án từ giấc mơ đấy.”

Abbott chỉ nói như vậy thôi, nhưng đáp án đã để Sở Ninh Dực biết, anh ta tin trên thế giới này thật sự có rồng, lại càng tin tưởng những chuyện trong mơ sẽ đưa ra điềm báo về tương lai sắp xảy ra.

Nhưng Sở Ninh Dực lại không tin những điều này.

“Sở, vấn đề về gien cũng không có gì nguy hiểm tới cô Sở đâu, chỉ là màu mắt thay đổi mà thôi, vậy nên cậu cũng không cần lo lắng đâu nhé.” Abbott an ủi, bởi vì anh ta cảm nhận được Sở Ninh Dực đang lo lắng cho Thủy An Lạc.

Sở Ninh Dực cong khóe môi: “Cảm ơn.”

Tán gẫu vài câu với Abbott xong Sở Ninh Dực liền tắt video.

Mắt tím không phải là vấn đề, mà vấn đề là nếu mắt tím với mê tín có liên quan đến nhau thì Thủy An Lạc sẽ bị người ta gán cho một cái tên, chính là: Yêu quái!

Yêu quái, ở một quốc gia thần kỳ thì chính là một sự tồn tại thần kỳ.

Sở Ninh Dực nghĩ một lúc rồi tắt máy vi tính, sau đó đứng dậy đi về phòng ngủ.

Tiểu Bảo Bối đã ngủ, còn Thủy An Lạc đang đắp chăn cho con trai. Cô chưa kịp đứng dậy thì đã bị anh ôm lấy.

Thủy An Lạc hơi khựng người lại một chút nhưng vẫn đứng thẳng dậy: “Anh làm gì thế?”

Sở Ninh Dực ôm chặt lấy hông cô, người thì ngả về phía trước rồi bế cô đứng lên giường.

Cứ như thế, Thủy An Lạc nhìn xuống Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực nhìn chăm chú vào đôi mắt nâu trong veo của cô, nếu cứ mãi mãi như vậy thì có lẽ sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra rồi.

Thủy An Lạc bị anh nhìn chằm chằm như vậy liền thấy lạ, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, bĩu môi nói: “Anh nhìn cái gì thế?”

Hai tay của Sở Ninh Dực vẫn đặt bên hông của cô, khóe môi khẽ nhếch lộ ra một nụ cười xấu xa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1113: Gen lạnh bị kích thích (2)
Thân thể của Thủy An Lạc khẽ run lên, ánh mắt này của anh Sở hình như sai sai.

“Anh Sở à, anh ba năm bảy đúng giờ đi làm, hai tư sáu đến hết giờ vẫn không chịu tan làm* cho xong. Anh không sợ thận của anh hư luôn sao?” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt.

*Ý chỉ chuyện chăn gối vợ chồng.

Bây giờ cô mà được đặt tên chắc có thể gọi là phòng giao ban luôn rồi.

Anh Sở mà đã ra tay thì chắc chắn không phải hạng tầm thường đâu.

“Chẳng phải vẫn còn chủ nhật đó sao?” Anh Sở nói điêu không biết ngượng đem vợ mình bế xuống giường rồi đi thẳng vào phòng tắm. Dù sao thì giường lớn cũng bị con trai chiếm mất rồi, để tránh việc cậu con trai quý hóa đột nhiên tỉnh lại làm hỏng đại sự thì bọn họ cũng chỉ còn cách đi đến chỗ không bị ai quấy rầy thôi.

Chủ nhật!

Vừa nhắc tới cái từ này thì Thủy An Lạc đã cảm thấy lạc đà phi ầm ầm trong đầu.

Sở tổng căn bản không cần đi làm vào chủ nhật, bởi vì đêm thứ bảy anh cũng đã tan làm đâu!

Cơ mà lần này anh Sở không đơn thuần dạy cô cái gì gọi là ba năm bảy đúng giờ đi làm, hai tư sáu không tan tầm đúng giờ nữa mà còn dạy cô cái gọi là... cả năm tăng ca!

Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng pháo rung trời, tiếng chuông báo năm mới đã vang vọng khắp nơi, nhưng người trên người cô thì vẫn “đi làm” rất chăm chỉ!

Một năm của cô cứ thế mà trôi qua!

Thủy An Lạc có cảm giác đây không phải là chuyện tốt lành gì để khởi đầu năm mới. Một năm tiếp theo của cô xem ra phải tăng ca liên tục thật rồi.

Một tiếng gầm nhẹ vang lên...

Thủy An Lạc bị đè lên vách tường, cả người xụi lơ chỉ có thể bám lấy cánh tay với cổ của Sở Ninh Dực mà cố đứng dậy, cảm giác nóng rực lan khắp cơ thể của cô, nó khiến cô chẳng còn sức để mà thốt ra nổi câu nào nữa.

Sở Ninh Dực luồn tay nâng đôi chân đã mềm nhũn của cô lên, nhưng chỗ quan trọng vẫn không hề rời khỏi người Thủy An Lạc.

“Tiền lì xì năm mới đây, đây toàn là tinh túy của bản thiếu gia, cho em hết cả đấy.” Sở Ninh Dực thấp giọng thủ thỉ bên tai cô.

Thủy An Lạc lập tức gào lên một tiếng rồi há miệng cạp một cái chẳng có chút lực nào lên vai của anh.

Tại sao bây giờ anh Sở lại nói chuyện lưu manh thế hả, đây là anh Sở nhà cô đấy sao?

Thủy An Lạc cũng chẳng đón Giao thừa được, vì lúc cô còn chưa ra khỏi phòng tắm thì đã được Chu Công gọi đi mất rồi.

Cô đúng là đã bị anh Sở hành hạ quá mức mất rồi, nên thôi nên sớm đi tắm rồi ngủ thôi.

Kiều Tuệ Hòa cũng không thức được quá khuya, chưa đến mười hai giờ bà đã lên lầu nghỉ chơi trước. Vậy nên lúc Sở Ninh Dực xuống lầu thì chỉ còn có ba và mẹ anh đang ngồi. Sở Ninh Dực cảm thấy trước khi có chuyện xảy ra thì anh nên báo cho ba mẹ trước một câu, đừng để đến lúc đó người làm tổn thương Thủy An Lạc lại là người bên cạnh anh.

Sở Ninh Dực đi xuống lầu, Hà Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên liếc mắt một cái: “Lạc Lạc ngủ rồi sao?”

“Vâng.” Sở Ninh Dực nói, anh đang suy nghĩ xem nên nói chuyện này với Sở Mặc Bạch và Hà Tiêu Nhiên như thế nào.

“Gần đây ba mẹ có nghe được tin gì kỳ lạ không?” Sở Ninh Dực đột nhiên nói.

Sở Mặc Bạch cầm lấy hoa quả được vợ đưa cho rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Ví dụ như?”

“Nhà trên núi nói có người thấy có rồng xuất hiện.” Sở Ninh Dực vuốt mũi nói.

Sở Mặc Bạch à một tiếng: “Có rồng xuất hiện à, sao con không lên trời luôn đi?”

Sở Ninh Dực: “...”

Ba anh học mấy từ ngữ mới này rất nhanh.

“Việc này mẹ cũng nghe nói rồi, đoán chừng có người muốn có điềm may trong năm mới cho nên làm mấy cái mô hình rồng bằng giấy thôi, sao tự dưng con lại quan tâm đến mấy chuyện này thế?” Hà Tiêu Nhiên khó hiểu nhìn con trai mình.

Sở Ninh Dực hơi sờ chóp mũi của mình, dường như anh đang suy nghĩ xem lời tiếp theo nên nói như thế nào mới khiến ba anh cảm thấy anh không muốn leo lên trời.

“Ba mẹ, nếu có người nói Thủy An Lạc là người rồng thì ba mẹ có tin không?” Sở Ninh Dực nói.

Sở Mặc Bạch đứng dậy: “Mới sang năm mới mà thằng nhóc này đã lên cơn rồi à?”

Hà Tiêu Nhiên hừ một tiếng rồi đứng dậy theo chồng: “Mẹ thấy con thế này là muốn thăng thiên thật rồi đấy.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1114: Không rủa cô chết thì thật có lỗi với cô (1)
Sở Ninh Dực: “...”

Được rồi, anh cảm thấy anh cũng sắp điên đến nơi rồi đây.

Năm mới có rất nhiều người tới chúc Tết, Thủy An Lạc không xuống nhà mà chỉ có Tiểu Bảo Bối được bế xuống để đón khách.

Thủy An Lạc nghĩ, mớ tiền mà anh Sở đốt của cô thì không chừng có thể bù lại từ chỗ của con trai cũng nên.

Sở Ninh Dực đi xuống, vì khách tới chúc Tết là đều là quản lý ở công ty cho nên anh phải có mặt.

Thủy An Lạc gọi điện chúc Tết Kiều Nhã Nguyễn thì biết dạo này tình trạng của cô bạn thân cũng chẳng khác gì mình.

“Mày đang ở nhà mẹ chồng mà không biết đường đi xuống thể hiện một chút đi à?” Kiều Nhã Nguyễn vừa đọc tin tức vừa nói.

“Tao không xuống vì không biết lì xì có nên nhận hay không, dù sao cái mặt của tao cũng con nít thế này cơ mà! Bây giờ ra đường còn bị gọi là chị đó!” Thủy An Lạc cảm thán.

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

“Cho mày tiền mừng tuổi là do mày lùn!” Kiều Nhã Nguyễn dứt khoát cho một câu trí mạng.

Thủy An Lạc: “...”

Cuộc sống ngày nào cũng thật khó khăn, đêm qua vừa mới bị anh Sở đả kích một lần, qua đến ngày hôm nay lại bị Kiều Nhã Nguyễn bồi thêm một chưởng.

“Còn lâu đi! Có mà mày ghen tị tao trẻ hơn mày thì có!” Thủy An Lạc hừ một tiếng.

Kiều Nhã Nguyễn định nói gì đó tiếp nhưng tay lại bấm mở chương trình tin tức trên tivi.

[Đội săn tin tìm hiểu xem đêm ba mươi có những ngôi sao nào đang làm việc, bất ngờ phát hiện Ảnh đế Phong Phong vẫn chăm chỉ công tác.]

Ảnh đế Phong Phong?

Thủy An Lạc hơi khựng lại, đầu bên kia quả nhiên cũng im bặt.

Đó chính là điểm mấu chốt trong lòng mà Kiều Nhã Nguyễn vẫn chưa vượt qua được, là điểm quyết định.

Nhưng cô lại chẳng làm thế nào để giải quyết được cả.

Hôm qua, ai ai cũng gọi điện đến chúc mừng năm mới. Lúc Thủy An Lạc nghe thấy giọng của Phong Phong thì thấy anh ta vẫn bình thường, hóa ra vẫn đang làm việc.

“Lão Phật Gia, mày không sao đấy chứ?” Thủy An Lạc nghe tiếng tắt tivi, không nhịn được hỏi.

“Sao một con cá quay về biển rồi mà vẫn khó quên những chuyện trên bờ như vậy nhỉ.” Kiều Nhã Nguyễn giễu cợt nói: “Đến cùng thì ở đâu mới có thể không nghe thấy tin tức về Ảnh đế Phong Phong đây?”

Thủy An Lạc hơi ngừng lại, không nói nên lời.

Kiều Nhã Nguyễn nhẹ nhàng lắc lắc đầu mình: “Mẹ tao gọi rồi, chắc chuẩn bị ăn cơm, tao cúp máy trước nhé.”

“Ừ, giúp tao chúc dì chú năm mới vui vẻ nhé.” Thủy An Lạc nói xong, bên kia cũng tắt máy.

Chỗ nào không thấy tin về Phong Ảnh đế sao?

Anh ta mà một siêu sao tầm cỡ quốc tế cơ mà, nếu muốn không trông thấy tin tức gì của anh ta thì chắc cũng chỉ có thể đến chỗ nào đó không có tivi mất thôi!

***

Mùng hai, Sở Ninh Dực và Sở Mặc Bạch cùng ra ngoài.

Nhưng đến tầm mười giờ thì người của Triệu gia lại mò tới cửa.

Đây là lần đầu tiên Thủy An Lạc gặp được ông già họ Triệu kia.

Nhìn bề ngoài thì tuổi tác của ông ta cũng ngang Kiều Tuệ Hòa, người rất gầy, gầy đến mức khiến người ta cảm thấy ái ngại.

Đi theo sau ông ta là con trai của ông ta, cũng chính là cái vị nghe đồn đã có bằng giáo sư kia, ngoài ra còn có cả Triệu Lâm và Triệu Miểu nữa.

Trong nhà không có ai, bọn họ lôi cả nhà tới thế này thì còn nhiều hơn cả chủ nhà nữa.

“Lạc Lạc, lên gọi bà con xuống đây đi.” Hà Tiêu Nhiên thản nhiên nói rồi vào bếp lấy nước.

Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đang ngồi chơi trên thảm vào lòng rồi vội vàng lên lầu tìm Kiều Tuệ Hòa.

Kiều Tuệ Hòa nghe Thủy An Lạc nói người của Triệu gia tới chúc Tết liền cười khẩy một tiếng: “Chúc Tết sao? Có mà ông ta đến để xem năm nay có làm bà tức chết được hay không thì có!”

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, một tay cô đỡ Kiều Tuệ Hòa đứng dậy: “Không được đâu, con với mẹ con đều ở đây mà, ai là người tức chết còn chưa biết được đâu!” Thủy An Lạc lại nhớ đến công lực của mẹ chồng nhà mình, không nhịn được phải nói thêm một câu.

Kiều Tuệ Hòa nhìn cô nhưng không nói gì, bà chỉ đẩy tay Thủy An Lạc ra rồi xuống lầu.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối. Tại sao cô cứ có cảm giác đám người Triệu gia này cố ý nhằm lúc cả Sở Ninh Dực và Sở Mặc Bạch không có nhà để đến thế nhỉ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1115: Không rủa cô chết thì thật có lỗi với cô (2)
Dưới lầu, Hà Tiêu Nhiên đã chuẩn bị sẵn trà mời khách, nhưng đây cũng chẳng phải loại trà cao cấp gì.

Thủy An Lạc phát hiện sắc mặt của giáo sư Triệu rất đặc sắc, bộ dạng cũng rất quẫn bách.

Quả nhiên, Triệu gia này cũng chỉ có giáo sư Triệu là ra hồn, còn ba và con gái của ông ta lại chẳng phải là loại người biết dùng cái đầu để nghĩ gì cả.

“Sao đấy? Ông đang lôi cả họ tới nhà tôi để chúc Tết đấy à?” Kiều Tuệ Hòa lạnh lùng lên tiếng.

“Đúng thế, không mang cả họ đến thì sao mà xứng với bà được chứ?” Ông già họ Triệu kia mở miệng là khiến người ta bị sặc.

Giáo sư Triệu kéo tay áo ba mình, sau đó thì tự tay đẩy nhẹ hộp quà trên bàn một cái, lễ phép nói: “Bác gái, chúng cháu tới đây hôm nay chỉ để chúc Tết bác gái thôi, chỉ ngồi một chút rồi đi ngay!”

“Đi cái gì mà đi? Tao nói đi hồi nào?” Ông lão Triệu tự dưng lớn tiếng nói.

“Oa...” Em gái ông, cái ông già này này từ đâu chui ra đấy, gào lớn như thế là muốn hù chết bé sao?

Thủy An Lạc vội vàng ôm con trai lên dỗ dành.

“Triệu Trí Quang, muốn lên cơn điên thì ra ngoài mà phát điên, đừng có mà điên trong nhà tôi!” Kiều Tuệ Hòa thấy chắt trai quý báu của mình bị dọa sợ thì tức giận nói.

“Khóc cái gì mà khóc, không đánh không chửi tự dưng khóc cái gì!” Ông già họ Triệu kia lại càng vô lý hơn.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn ông già mặt dày không biết nói lý kia.

“Ông Triệu, Lạc Ninh vẫn là trẻ con, ông nói to như thế đương nhiên sẽ khiến thằng bé sợ, hơn nữa đây là nhà tôi. Ông Triệu không cảm thấy ông đến đây bù lu bù loa như thế là vô lý à?”

“Người lớn đang nói chuyện, một con nhãi con như mày có quyền gì mà chen mồm vào hả? Đúng là ba thế nào thì dạy con như thế!” Triệu Lâm tìm được cơ hội thì lập tức chen mồm vào nói.

“Cô cũng biết là người lớn đang nói chuyện sao? Thế cô là cái gì hả?” Kiều Tuệ Hòa cười nhạt: “Cút hết ra ngoài đi, nhà chúng tôi không chào đón các người.”

Năm nào Kiều Tuệ Hòa cũng nói như vậy, nhưng cái nhà họ Triệu này chẳng biết ăn phải cái gì mà mặt có thể dày đến mức nước mắt của Mạnh Khương Nữ cũng phải chịu thua như thế nữa.

Cuối cùng thì Thủy An Lạc cũng hiểu tại sao ban nãy sắc mặc của giáo sư Triệu lại gượng gạo như thế rồi.

“Dựa vào đâu mà phải cút ra ngoài? Nếu không do thằng khốn đó cướp người phụ nữ của tôi thì tất cả những thứ này đều là của tôi hết!” Lão Triệu vẫn không biết xấu hổ mà nói.

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật. Cô từng gặp nhiều người không biết xấu hổ rồi, nhưng đến mức thế này thì quả thật mới thấy lần đầu tiên.

Nhưng loại đàn ông này mà Kiều Tuệ Hòa còn phải nhẫn nhịn mấy chục năm, nếu năm đó mà chẳng may vập vào ông ta thì mới đúng là toi đời.

Có điều Thủy An Lạc vẫn cảm thấy rất tò mò, sao Kiều Tuệ Hòa lại để ý đến loại đàn ông này nhỉ?

Tại sao năm đó bà lại hẹn hò với ông ta chứ?

“Ông gì ơi, đây là sản nghiệp của Sở gia, tại sao lại thành của ông vậy? Người cần thể diện, cây cần vỏ! Người ta thường nói cây càng nhiều năm thì vỏ cây càng dày, người càng già thì thể diện càng đáng quý! Thể diện của ông đem cho không người ta rồi sao? Sao cứ vứt lung lung thế!” Thủy An Lạc vừa dỗ dành Tiểu Bảo Bối vừa nói.

Thủy An Lạc cũng biết xoáy lắm chứ, chỉ là lần nào cô cũng bị Sở Ninh Dực lấn át mà thôi, cô không phải đối thủ của Sở Ninh Dực cũng chẳng dám làm đối thủ của mẹ chồng, nhưng với người khác thì chưa biết thế nào đâu.

Quả nhiên, Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì lão Triệu lập tức biến sắc.

Dù sao thì Thủy An Lạc cũng nói trắng ra như thế rồi, ai nghe cũng hiểu, trừ khi ông ta thật sự không còn thể diện nữa hoặc quá hơn là đầu óc cũng mất luôn thì mới có thể ngó lơ được.

Hà Tiêu Nhiên dựa vào ghế hờ hững nhìn mọi chuyện.

Trước đây do bà nội cứ nhẫn nhịn cho nên bà mới không nói gì, nhưng năm nay có thêm một cô con dâu hơi ngốc một chút này đúng là tốt thật.

“Mày, cái đồ không có giáo dục!” Bao năm qua, lão Triệu giễu võ dương oai quen rồi, không ngờ năm nay lại đá trúng cửa sắt như thế.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1116: Không rủa cô chết thì thật có lỗi với cô (3)
“Giáo dục là thứ tốt, tôi nghĩ nó phải dùng với người nào xứng đáng, chứ dùng linh tinh thì lãng phí quá! Còn nữa, ông Triệu này, tuổi tác của ông cũng không còn nhỏ nữa rồi, đầu óc tuy có hơi cũ nát cơ mà có còn hơn không nên phải cố mà giữ, ông nói có đúng không?”

Giọng điệu của Thủy An Lạc không nặng không nhẹ, nhưng mà sự giễu cợt trong đó thì rõ ràng hơn bao giờ hết.

“Chị dâu, chị nói chuyện như thế là hơi quá đáng rồi đấy?!” Từ lúc bước vào cửa đến giờ, đây là câu đầu tiên Triệu Miểu nói.

“Có người có già mà không kính thì chẳng lẽ tôi còn phải đem mặt tới cho người ta nhổ nước bọt vào sao? Cô Triệu đây làm được, nhưng tôi lại không làm được mấy chuyện hèn hạ như thế!” Thủy An Lạc cười nhạt, đối với Triệu Miểu thì không chỉ đơn giản là ân oán giữa hai gia tộc mà còn là sự công kích mà cô ta nhắm vào cô nữa.

Hà Tiêu Nhiên cảm thấy sức bật của con dâu nhà mình còn mạnh hơn cả mình nữa.

“Nói thượng bất chính hạ tắc loạn đúng là không sai mà, Thủy Mặc Vân dạy dỗ cô thế nào vậy hả?” Lão Triệu hừ lạnh nói.

“Thật ngại quá, ba của tôi dạy tôi tốt lắm, không như ông đây, dạy ra một cô con gái chỉ biết tối ngày đi ghen tị với người khác thì cũng thôi đi, thế mà lại còn dạy được một cô cháu gái không nhìn ra đầu óc dùng vào được chỗ nào.” Thủy An Lạc nhẹ nhàng nói, ánh mắt còn cẩn thận liếc qua Kiều Tuệ Hòa. Cô thấy bà nội không có biểu hiện tức giận thì lại càng thoái mái.

Sắc mặt của giáo sư Triệu lại càng khó coi hơn. Ông ta vội vàng đứng dậy: “Chúng cháu không ở đây nữa, xin phép bác gái chúng cháu về trước.”

“Đi gì mà đi, nhìn bộ dạng uất ức của mày kìa!” Lão Triệu tức giận mắng một tiếng: “Con đàn bà này năm đó vì tiền mà vứt bỏ tao. Bây giờ tao tìm bà ta đòi lại chẳng phải là bình thường sao?”

Thủy An Lạc đột nhiên bừng tỉnh, hóa ra là muốn đòi tiền.

“Lão già, ông bảo người chịu thiệt là ai cơ? Nhà ông ấy mà, cũng chỉ có giáo sư Triệu là còn nên người thôi! May mà năm đó bà nội tôi đá ông, chứ nếu bà nội đến với cái hạng đàn ông như ông thì tôi thấy thương cho bố chồng tôi vì có người ba như ông đấy!” Thủy An Lạc nói xong rồi dứt khoát đứng dậy: “Tôi không nói nhiều nữa, đây là nhà tôi, là Sở gia! Từ hôm nay trở đi không chào đón bất cứ một người nào của Triệu gia ngoại trừ giáo sư Triệu nữa.”

Thủy An Lạc nói rồi thẳng thắn ra lệnh đuổi khách.

Năm nay lão Triệu đá phải tấm cửa sắt đến đau cả chân rồi.

Triệu Lâm muốn nói gì đó nhưng Hà Tiêu Nhiên vẫn như cười như không nhìn cô ta. Đương nhiên cô ta biết miệng của Hà Tiêu Nhiên độc địa đến thế nào, nhưng không ngờ cái miệng của con nhãi con Thủy An Lạc này còn độc hơn.

“Thế nào, vẫn chưa chịu đi sao, chờ tôi tiễn từng người một à?” Thủy An Lạc cười lạnh một tiếng: “Hắc Long...”

Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì đột nhiên Hắc Long từ sân thượng chui ra. Nó quay đầu về phía lão Triệu sủa inh ỏi.

Triệu Miểu vừa thấy Hắc Long thì con mắt khẽ nheo lại, dường như cô ta đang quan sát cái gì đó.

Lão Triệu sợ chó, Thủy An Lạc lại ăn may chó ngáp phải ruồi.

Vì thế nên lão Triệu chân bận chạy, miệng bận chửi. Hắc Long đuổi theo nhưng cuối cùng vẫn bị Thủy An Lạc gọi về.

Sau khi Triệu Miểu đi ra liền đứng bên cạnh Thủy An Lạc: “Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt đấy, hy vọng đến lúc đó chị dâu cũng có thể há miệng ra mà đổi trắng thay đen như vậy.”

“Cảm ơn, cô Triệu cứ lo cho cái thân mình đi đã! Đừng để đến lúc lại thành làm áo cưới cho người ta, để rồi mình chết thế nào còn chẳng biết.” Thủy An Lạc chậm rãi nói.

Triệu Miểu mỉm cười rồi lướt qua cô đi lên xe.

Thủy An Lạc nhìn bọn họ rời đi rồi cúi xuống xoa đầu của Hắc Long: “Mình về thôi.”

Hắc Long kêu một tiếng rồi lắc cái đuôi quay về.

***

Trong xe, ngoại trừ giáo sư Triệu đang lái xe ra thì lão Triệu đã tức muốn hộc máu luôn rồi.

“Cô ơi, Hắc Long kia là chó nghiệp vụ ạ?” Triệu Miểu bỗng lên tiếng.

“Con chó đó biến thái y như Sở Ninh Dực vậy!” Triệu Lâm cười nhạo, nếu không thì cô ta cũng chẳng phải vội vàng rời đi như thế.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1117: Không rủa cô chết thì thật có lỗi với cô (4)
Triệu Miểu ngoảnh lại nhìn cánh cửa đã đóng lại kia.

“Cái gì gọi là con chó biến thái y như Sở Ninh Dực chứ? Chẳng phải chỉ là một con chó thôi sao?” Triệu Miểu cố ý nói.

“Nó chính là con chó đã cứu Sở Ninh Dực ra khỏi lòng địch đấy. Nó mang Sở Ninh Dực vượt qua rừng rậm tối đen chưa ai vượt qua nổi! Vài ngày trước nó còn cứu được đứa bé kia từ trong tay đám phần tử khủng bố nữa. Cháu thực sự nghĩ rằng nó chỉ là con chó bình thương thôi sao?” Triệu Lâm cười nhạt.

Rất nhiều người trong quân đội đều muốn có con chó này, thậm chí cả các lãnh đạo cũng muốn. Đáng tiếc Hắc Long chỉ đi theo một mình Sở Ninh Dực, những người khác nó nhất định không chịu.

Triệu Miểu hơi nheo mắt lại rồi cúi đầu không hỏi tiếp nữa.

Sau khi đám người Triệu gia rời đi, có người lập tức vặn tay đứng im bặt.

Thủy An Lạc cúi thấp đầu mình chờ Kiều Tuệ Hòa mắng vốn.

Nhưng mà Kiều Tuệ Hòa lại chỉ nhìn cô rồi nói: “Vừa nãy há mồm là y như kéo lũ khiến người ta không phản bác được cơ mà, sao bây giờ lại im như thóc thế?” Lời này của Kiều Tuệ Hòa lại mang theo ý cười.

“Với kẻ địch thì không thể mềm yếu được ạ.” Thủy An Lạc nhỏ giọng phản bác một câu, nhưng mà đối với người nhà thì đâu thể như vậy được.

Kiều Tuệ Hòa nhìn về phía Hà Tiêu Nhiên, cuối cùng Hà Tiêu Nhiên khẽ cong môi nói: “Được rồi, bà nội không trách con đâu, lên nhà gọi điện hỏi xem bao giờ thì hai người kia mới về đi?”

Thủy An Lạc gật gật đầu rồi bế Tiểu Bảo Bối lên.

Kiều Tuệ Hòa ngẩng đầu nhìn con dâu của mình: “Mấy năm nay đã khiến con chịu thiệt thòi rồi.”

Hà Tiêu Nhiên cúi đầu không nói.

Thủy An Lạc đi lên lầu gọi điện thì Sở Ninh Dực bảo đang trên đường về rồi.

Thủy An Lạc biết anh đang lái xe nên cũng không kể chuyện này. Cô tính để anh về rồi nói sau.

Sở Ninh Dực cúp máy rồi nhìn ba mình đang ngồi ở ghế phó lái: “Lại là đám người Triệu gia sao? Nghe giọng của Lạc Lạc có vẻ không vui vẻ gì mấy.”

“Nếu không thì con nghĩ bà nội bảo chúng ta đi làm gì?” Sở Mặc Bạch nhàn nhạt nói: “Cũng đến lúc dạy dỗ Triệu gia này một bài học rồi.” Sở Mặc Bạch nói rồi nhìn về phía con trai mình.

Sở Ninh Dực cong môi: “Con đợi mỗi câu này của ba thôi đấy.”

Sở Ninh Dực và Sở Mặc Bạch về đến nơi thì thấy trong phòng khách chẳng có ai, ngày mai giúp việc mới đi làm lại.

Sở Ninh Dực lên lầu thấy vợ và con trai mình đang chơi trên giường.

Thủy An Lạc quay đầu thấy anh về thì lập tức nhào tới không kịp chờ mà kể lại toàn bộ chuyện sáng nay cho anh nghe.

“Vậy nên bây giờ em chẳng biết là bà nội hài lòng hay là không hài lòng nữa!” Thủy An Lạc nói rồi ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Em không hiểu, rõ ràng ông ta cứ vô lý đùng đùng chạy đến gây sự mà tại sao bà nội lại mặc kệ ông ta như thế.”

Sở Ninh Dực nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Nghe nói trước đây vì muốn theo đuổi bà nội mà ông ta không từ bất cứ thủ đoạn nào, thậm chí còn suýt nữa ngã gãy chân cho nên bà nội mới thương hại mà hẹn hò với ông ta thôi. Nhưng mà chẳng bao lâu sau bà nội lại gặp được ông nội, sau đó thì...”

“Thật máu chó...” Thủy An Lạc thổn thức.

Sở Ninh Dực nhướng mày không lên tiếng, tất nhiên anh không nói việc xử lý Triệu gia, nhưng mà vợ anh cũng làm tốt lắm.

“Hôm nay Triệu Miểu nói với em một câu kỳ lắm.” Thủy An Lạc nói, rồi trước khi Sở Ninh Dực kịp dúng ánh mắt tra hỏi thì cô vội vàng giải thích: “Cô ta nói: Hy vọng đến lúc đó chị dâu cũng có thể há miệng mà đổi trắng thay đen được thế này.”

Đổi trắng thay đen là đổi giữa là người hay là yêu quái sao?

Xem ra chuyện kia thật sự có liên quan đến Triệu Miểu rồi.

Tiểu Bảo Bối thấy ba mẹ cứ nói chuyện với nhau chẳng hề để ý đến mình thì nhất thời cảm thấy tức giận. Nhóc giơ chân đá về phía ba mình. Thái tử nhà ba đâu? Sao ba không để ý đến Thái tử nhà ba thế hả?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1118: Nhìn Triệu gia là thấy ngứa mắt
Mùng ba Tết, người giúp việc trong nhà bắt đầu đi làm lại.

Đám Sở Ninh Dực cũng muốn dọn đi.

Hà Tiêu Nhiên muốn nói gì đó nhưng Kiều Tuệ Hòa lại lên tiếng bảo để bọn họ đi đi.

Thủy An Lạc cũng có suy nghĩ trong lòng, cuối cùng cam đoan mỗi thứ bảy hằng tuần đều dẫn Tiểu Bảo Bối về đây chơi, như thế mới khiến sắc mặt của Hà Tiêu Nhiên khá hơn một chút.

Năm nay Tiểu Bảo Bối thu hoạch rất khá.

Năm đầu tiên làm người thì nhóc mới chào đời được hơn mười ngày, vậy nên chẳng biết thế nào là năm mới cả. Nhưng mà năm nay thì ví tiền của Tiểu Bảo Bối đã phồng to lắm rồi.

Hai người họ dẫn theo con trai và Hắc Long về nhà. Thím Vu đã thu dọn nhà trước cho nên lúc về nhìn nhà cửa rất sạch sẽ.

Tiểu Bảo Bối trở lại lãnh địa nhỏ của mình, lập tức bò đi ôm mấy món đồ chơi. Nhóc vẫn thích ở nhà của mình hơn.

Hai ngày tiếp theo Sở Ninh Dực bề bộn nhiều việc. Sau đó Thủy An Lạc liền vô tình nghe được có người nói là trong đợt huấn luyện đầu năm Triệu Lâm bị ngã gãy chân, lúc này vẫn đang nằm ở tổng bộ.

Sau khi Sở Ninh Dực về nhà, Thủy An Lạc cười híp mắt rót nước cho anh: “Nghe nói Triệu Lâm ngã gãy chân à?”

Cái bộ dạng cười cười híp tịt cả mắt thế này của vợ anh chắc chắn không phải vì thương xót gì cho người ta rồi.

“Thật hả, không biết.” Sở Ninh Dực nói, uống nước xong liền đi thẳng lên lầu.

Thủy An Lạc vội vàng đặt ly xuống đuổi theo: “Này, em nghe nói là cô ta gãy xương ống đồng đó, như thế cô ta còn làm quân nhân được sao?”

“Em nghe nhanh đấy.”

“Em có bạn học đang thực tập ở bên đó, tin truyền khắp nơi rồi, một nữ sĩ quan vừa vào viện đã to mồm tru lên cực kỳ thảm khốc. Mấu chốt là xương ở cả hai chân cô ta đều gãy nát, chậc chậc chậc...” Cho nên Thủy An Lạc đoán ngoại trừ Triệu Lâm thì không còn ai khác.

Sở Ninh Dực vào phòng ngủ, anh liếc nhìn con trai đang ngủ trưa: “Sao em lại để con ngủ trưa ở đây?”

“Tiện tay, tiện tay.” Thủy An Lạc muốn biết chuyện của Triệu Lâm hơn.

Sở Ninh Dực đi đến phòng tắm rồi dựa lưng vào vách tường. Anh khoanh tay nhìn cô gái trước mặt: “Xin anh đi.”

Thủy An Lạc: “...”

Sở tổng thật chơi ác quá đi.

“Không nói thì thôi, sớm muộn gì em cũng biết.” Thủy An Lạc nói rồi xoay người định đi nhìn con trai.

Sở Ninh Dực dứt khoát duỗi tay nắm chặt lấy cổ tay của cô rồi kéo người vào lòng mình: “Em còn chưa cầu xin anh mà.”

“Em không muốn biết nữa!” Thủy An Lạc hầm hừ.

“Được, vậy cầu xin anh không cho em biết đi.”

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở, anh là lưu manh đấy hả!!!

Thủy An Lạc hơi nheo mắt của mình lại, sau đó nâng tay ôm lấy cổ của anh: “Em không cần phải cầu xin anh, bởi vì em biết đó là do anh làm.”

“Anh làm cái gì? "Làm" em sao?”

Thủy An Lạc lập tức đưa tay che miệng anh lại: “Sao giờ anh càng ngày càng bỉ ổi thế.”

“Như thế thì sao mà gọi là bỉ ổi được, rõ ràng là bản thiếu gia càng ngày càng thích em.” Sở Ninh Dực tiếp tục đùa giỡn vợ ngốc nhà mình.

“Để chứng minh anh yêu em thì anh mau nói cho em biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đi?” Thủy An Lạc cười tủm tỉm nói, cô quyết định hòa nhau một ván.

Ánh mặt trời dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng lại vừa vặn rơi trên gương mặt trắng nõn của cô.

Ánh mắt nhìn Thủy An Lạc của anh càng trở nên âm trầm. Anh chăm chú nhìn đôi mắt của cô.

Thủy An Lạc thấy ánh mắt của anh lại càng tò mò hơn: “Anh nhìn cái gì đấy?”

Sở Ninh Dực nhẹ nhàng đặt tay lên đôi mắt của Thủy An Lạc, sau đó từ từ dời đi để đôi mắt của cô lại xuất hiện trước mặt anh lần nữa.

Thủy An Lạc duỗi tay nắm chặt cổ tay Sở Ninh Dực: “Anh nhìn gì thế?” Thủy An Lạc nói rồi nhìn thẳng vào mắt của anh.

Đột nhiên Sở Ninh Dực lấy tay bịt kín mắt của cô, một tay còn lại vòng qua ôm lấy cổ của cô: “Nếu em muốn nhìn bản thiếu gia đi vệ sinh như thế thì thôi anh cũng cho em một cơ hội vậy.”

Ánh sáng tím mỏng manh kia là do khúc xạ ánh mặt trời sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1119: Cô và Lan Hinh có quan hệ gì với nhau (1)
Vài ngày sau năm mới thời tiết rất tốt.

Nhưng Thủy An Lạc vẫn chưa liên lạc được với ba mình. Ông chỉ nói là việc chưa làm xong nên vẫn chưa về được.

Mùng tám tháng Giêng, Thủy An Lạc chính thức đi làm. Nhưng nơi cô cần đến vẫn là nhà xác vì chưa có người nào sắp xếp công tác cho cô cả, hơn nữa tạm thời cô cũng chưa muốn rời khỏi đây.

Gần đây Sở Ninh Dực rất nhiều việc, mà việc gì thì cô không biết vì Sở Ninh Dực không muốn nói thì dù cô có nghĩ nát óc cũng không ra.

Ngày Thủy An Lạc quay trở lại bệnh viện, ánh mắt trời vừa đẹp lại kèm theo sự yên tĩnh trong hành lang khiến lòng người cũng tốt lên.

Chú Hạng tới sớm hơn cô, sau khi con trai ông ra nước ngoài thì ông lập tức trở về bệnh viện.

Thủy An Lạc đi vào định cầm ấm đi lấy nước theo thói quen thì phát hiện ra ấm đã đầy nước rồi.

“Chú Hạng, chú lấy nước xong rồi à? Chân chú thế nào rồi?” Thủy An Lạc vừa nói vừa ngồi lên băng ghế, sau đó nhìn chú Hạng đang bắt chân chữ ngũ nằm trên giường phe phẩy quạt. Ông ấy không thấy lạnh thật sao?

Thủy An Lạc lặng lẽ nhìn mảng tuyết còn chưa tan đọng trên song cửa sổ. Chú Hạng, chú không thấy lạnh thật đấy à?

“Khỏi lâu rồi.” Chú Hạng nói rồi quẳng quyển sổ đang cầm trong tay cho Thủy An Lạc: “Nhóc con, học thuộc cái này đi, mười sáu tháng Giêng chú sẽ kiểm tra.”

“Kiểm tra cháu á?” Thủy An Lạc bắt được quyển sổ trái tim lại run lên. Cái cô sợ nhất trên đời chính là thi cử đấy.

“Trong kỳ nghỉ năm mới này bệnh viện chúng ta có ba bà lão qua đời, đúng là mùa đông mà. Chẳng biết từ lúc nào nữa, có khi chú cũng sắp không chịu được nữa rồi.” Chú Hạng chậc lưỡi nói rồi nhỏ giọng hát một câu trong khúc kinh kịch nào đó.

Thủy An Lạc sửng sốt một chút, sau đó thấp giọng nói gắt: “Đừng có nói nhảm, chú với Diêm vương có quan hệ tốt như thế thì sao ngài ấy mang chú đi được.”

Chú Hạng cười ha hả rồi lại tiếp tục hát kinh kịch của mình.

Thủy An Lạc xoay người đi học bài, mấy cái này đều là bí tịch võ công của cô cả đấy.

Hơn mười giờ sáng, Sở Ninh Dực gọi một cú điện thoại để xem cô có ngoan ngoãn hay không. Thủy An Lạc hừ một tiếng rồi dứt khoát cúp máy.

Sở Ninh Dực nhìn di động đã tắt ngúm rồi lại ngẩng đầu nhìn An Phong Dương đang đứng trước mặt: “Xem ra cô ấy còn chưa phát hiện ra, thế nhưng đám người đó làm nhiều chuyện như thế thì chắc chắn không chỉ đơn giản là gây náo động một trận đâu.”

“Long gia ở Rome.” Ngón tay dài của An Phong Dương nhè nhẹ gõ lên bàn: “Nếu không thì để tôi qua đó một chuyến?”

“Cậu thì không được, đánh rắn động cỏ, tôi đã chọn được người rồi.” Sở Ninh Dực nói, đồng thời cửa ban công cũng bị đẩy ra.

An Phong Dương quay đầu lại, dưới ánh mặt trời rực rỡ là một khuôn mặt đàn ông gầy gò đột nhiên xuất hiện.

Phong Phong!

An Phong Dương hơi híp mắt lại. Anh hoàn toàn không ngờ được mới chẳng bao lâu không gặp mà Phong Phong lại có thể sa sút đến mức thế này.

Mà chuyện này giao cho Phong Phong lại rất phù hợp, bởi vì cậu ta vẫn còn có hợp đồng quảng cáo tuyến du lịch Provence, vậy nên tiện đường qua Rome lấy cảnh cũng không có gì bất hợp lý cả.

Điểm quan trọng nhất chính là Phong Phong là người mà bọn họ tin được. Anh ta không giống như Bạch Dạ Hàn. Họ lớn lên từ nhỏ với nhau.

Cho nên chuyện này không giao cho Phong Phong thì chẳng thể giao cho ai khác nữa cả.

Lúc Sở Ninh Dực cùng An Phong Dương đang bàn bạc kế hoạch thì Thủy An Lạc cũng đang cùng chú Hạng ghi chép lại tình trạng của các thi thể trong nhà xác.

Thủy An Lạc không còn sợ hãi như trước nữa. Còn thi thể bị mất trộm hồi cuối năm ngoái cũng được chú Hạng tìm ra trong một cái kẽ nào đó, chắc chắn là có người cố ý giấu đi.

“Chú Hạng, nhiệt độ phòng hình như hơi cao một chút thì phải?” Thủy An Lạc đi tới vị trí cách cửa sổ không xa rồi giơ tay cảm nhận nhiệt độ trong không khí.

“Có hả?” Chú Hạng nói rồi gấp lại bản ghi chép trong tay mình lại, bước tới.
 
Top