Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 230: Vậy phải qua cửa ải của bà trước đã
Kiều Nhã Nguyễn về đến nhà, Phong Phong vẫn đang nằm thẳng đuột trong phòng khách.

Kiều Nhã Nguyễn vừa đóng cửa vừa hậm hực nói: "Anh đang làm cái khỉ gì thế?"

Phong Phong nghe thấy tiếng của Kiều Nhã Nguyễn liền ngồi bật dậy, sau đó bước qua kéo cô vào, "Kiều Nhã Nguyễn tôi phải lập quy định cho cô thôi." Phong Phong nghiêm túc nói.

Kiều Nhã Nguyễn chán ghét hất tay anh ta ra, "Phong Ảnh đế, anh phải đi rồi." Cô khoanh hai tay trước ngực nhìn anh ta, "Hay Phong Ảnh đế không muốn đi là vì đã yêu tôi mất rồi."

Phong Phong nhíu chặt mày, cũng ghét bỏ nhìn Kiều Nhã Nguyễn, "Cô không nhìn lại cái bộ dạng của mình xem. Ảnh đế này có chân dài eo thon nào chưa từng thấy mà lại đi nhìn trúng cô?"

Kiều Nhã Nguyễn nghe giọng điệu mỉa mai của anh ta, nơi nào đó tận sâu trong lòng bỗng cảm thấy chua xót. Cô nhanh chóng áp chế tâm trạng không nên có đó, vươn tay đặt lên vai anh ta: "Ảnh đế này, anh thật sự phải đi rồi. Tôi sắp nhập học rồi, đây là nhà của Tiểu Lạc Tử, nhưng nếu anh cứ muốn ở lỳ lại nhà người ta thì thôi tôi cũng chẳng có ý kiến gì nữa." Kiều Nhã Nguyễn dùng vẻ mặt "chị đây là muốn tốt cho cưng" nhìn anh ta, sau đó quay vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc của mình.

Phong Phong nhìn Kiều Nhã Nguyễn, không phải mục đích của anh ta là khiến cô thích mình, sau đó đá cô sao? Sao anh ta lại cảm thấy tình cảnh lúc này có gì đó sai sai nhỉ?

"Này, Kiều Nhã Nguyễn, các cô học năm tư đi thực tập không phải có thể sống ở ngoài rồi sao?" Phong Phong đuổi theo.

Kiều Nhã Nguyễn đã đi đến cửa phòng ngủ, dán vào cửa quay đầu lại nhìn anh ta: "Tôi bảo này Phong Ảnh đế, anh cứ như vậy sẽ khiến tôi nghĩ là anh thích tôi đấy."

Chân mày Phong Phong càng nhíu chặt lại, một tay đặt trên vách tường, đối mặt với cô.

"Nếu tôi nói là phải thì sao?"

Phong Phong nói xong, chính bản thân cũng bị giật mình.

Anh ta vừa nói gì vậy?

Kiều Nhã Nguyễn hơi sửng sốt, được một lúc thì cười phá lên: "Ảnh đế à, tôi thừa nhận anh là Ảnh đế rồi đấy, đừng diễn nữa. Yêu đương với minh tinh á, tôi có ngu đâu. Xem tin mấy người nổi tiếng dạo này thì toàn ngoại tình với cặp kè người có gia đình, chậc chậc chậc, ngay đến kỹ nữ cũng phải chịu thua luôn đấy."

Phong Phong giận dữ nhìn cánh cửa bị đóng lại. Ơ thế là Ảnh đế anh đây lại bị từ chối lần thứ hai à?

Phong Phong bực tức nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia. Anh ta không tin không thể khiến con nhóc kia rung động với mình. Đến khi đó, anh ta nhất định sẽ nhìn cô đau khổ, nếu không anh ta sẽ không chịu thua đâu.

Phong Phong siết chặt hai tay, trước mắt hiện lên một màn máu tanh, cô ấy còn chưa đi du học, cô ấy còn bao nhiêu ước mơ chưa hoàn thành, sinh mạng đã chấm dứt trên chiếc xe bus ấy, chỉ vì cứu cô ta - một con nhóc lắm mồm.

***

Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc vừa lên đến nhà, Sở Ninh Dực liền nhận được điện thoại của Kiều Tuệ Hòa. Anh bèn bảo Thủy An Lạc vào trước còn mình thì đi luôn ra ngoài ban công nghe điện thoại.

"Thằng nhóc thối tha này, cháu làm như vậy là muốn vứt mặt mũi của bà đi đâu hả?" Kiều Tuệ Hòa tức giận mở miệng chất vấn.

"Cháu cũng hết cách rồi, cháu dâu của bà chỉ có một, lại bị bắt nạt đến thế, cháu cũng đâu thể mặc kệ được đúng không?" Sở Ninh Dực vẫn mỉm cười lịch sự trả lời.

"Ai cấm cháu trả lại sự trong sạch cho nó đâu, nhưng có nhất thiết phải khiến Lâm Thiến Thần khó xử như vậy không?" Dù sao thì Kiều Tuệ Hòa vẫn thích Lâm Thiến Thần hơn một chút, tuy lần này bà cũng không tán thành cách làm của cô ta lắm.

Sở Ninh Dực lạnh mặt, "Bà nội, lúc cô ta làm như vậy chẳng lẽ không nghĩ đến hậu quả ngày hôm nay sao?"

"Chẳng qua vì con bé thích cháu quá thôi mà." Kiều Tuệ Hòa khẽ quát.

"Bà nội, bà nghĩ dùng danh nghĩa thích một người để làm hại người khác thì có đáng được tha thứ không?" Sở Ninh Dực càng tỏ ra không vui.

Kiều Tuệ Hòa bị cháu mình nói đến á khẩu không đáp lại được.

"Dù sao thì bà cũng không thích con bé Thủy An Lạc đó. Nếu lần này cháu lại muốn kết hôn với nó thì phải qua cửa của bà trước đã." Kiều Tuệ Hòa nói xong, cạch một tiếng cúp luôn máy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 231: Viện trưởng Kiều đích thân dẫn dắt
Thủy An Lạc về đến nhà, Tiểu Bảo Bối liền a a đòi bế, hai hàng lông mày cu cậu còn nhíu lại, như kiểu nếu lần này mà mẹ lại không bế con thì con sẽ khóc cho mẹ xem.

Thủy An Lạc bế cậu nhóc từ trong xe ra, hôn chụt một cái lên gương mặt bụ bẫm của cu cậu: "Mẹ nhớ con muốn chết."

Tiểu Bảo Bối nhe cái miệng nhỏ chưa mọc cái răng nào của mình ra cười với mẹ. Sở Ninh Dực bước vào, đưa tay bẹo bẹo gương mặt bụ bẫm của cu cậu. Thằng nhóc này càng ngày càng bụ bẫm, mặt cũng tròn trịa hơn lúc mới tới đây rồi, "Lâm Thiến Thần từ chức rồi." Anh thản nhiên nói.

Thủy An Lạc nhíu mày, ban nãy đứng ở cổng trông thấy cô ta ra khỏi đó là cô đã biết rồi.

"Bình thường từ chức chẳng phải đều chờ phê duyệt một tháng à?" Thủy An Lạc lấy làm lạ hỏi lại, làm gì có chuyện phê duyệt nhanh như thế.

Sở Ninh Dực ngồi xuống sofa, bình thản đáp: "Không có gì, chỉ là lúc quay về phải ký một hợp đồng sa thải thôi."

Sa thải?

Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật, anh zai à, như vậy không gọi là từ chức, mà là bị đuổi việc đó.

Vậy nên, nếu Sở tổng mà ác lên một tí là ác hơn cô nhiều. Lâm Thiến Thần bị anh vạch trần trước mặt bao người đã đành, vậy mà ngay đến cơ hội để từ chức cũng không có luôn. Thủy An Lạc nghĩ, chắc giờ Lâm Thiến Thần muốn chết lắm đây.

"Anh với đàn anh hợp tác với nhau à?" Thủy An Lạc nhớ lại cuộc đối thoại kỳ quặc của hai người trước lúc đàn anh về.

"Ừ, lúc em nhắc đến quyển sổ ghi chép anh đã đoán được, nên sau đó đã gọi điện cho Mặc Lộ Túc, bảo anh ta cố ý thua trước Lâm Thiến Thần, chỉ có vậy mới có thể khiến sự tự mãn của cô ta lên đến đỉnh điểm."

Hơn nữa, cũng chỉ có như vậy, mới không để cho Mặc Lộ Túc giải quyết được chuyện này thay cho Thủy An Lạc.

Tất nhiên, Sở tổng đại nhân sẽ không nói lý do này ra cho cô ngốc nhà mình biết rồi.

Thủy An Lạc ôm con lặng lẽ xoay người lên lầu. Cô phải tránh xa vị Sở tổng này ra thôi, nếu không nhất định sẽ bị anh tính kế đến cái lông cũng chẳng còn mất.

Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc lên lầu thì hơi nhíu mày lại nhưng cũng không nói gì thêm, anh về phòng làm việc xử lý một vài vấn đề liên quan đến Viễn Tường mà chưa giải quyết được kia.

Thủy An Lạc lên lầu cho con trai ăn. Tiểu Bảo Bối được ăn uống no đủ nên tâm trạng tốt lắm, nằm trên giường đạp đạp chân loạn xa tự chơi một mình. Thủy An Lạc ngồi bên giường nhìn cậu nhóc.

Tiểu Bảo Bối rất ít khi khóc, chỉ có hai vấn đề khiến thằng bé khóc, một là vấn đề về sinh hoạt, ví dụ như ăn uống ngủ nghỉ, chuyện còn lại thì chính là không tìm được ba mình, còn hầu hết thời gian đều ngoan ngoãn như bao đứa trẻ khác.

Thủy An Lạc gọi điện thoại cho Mặc Lộ Túc nói một tiếng cảm ơn, báo anh biết mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi.

"Anh biết mà, dù sao cũng là do anh ta ra tay." Giọng nói của Mặc Lộ Túc có chút bất đắc dĩ, chuyện này anh vốn có thể giải quyết, nhưng Sở Ninh Dực đã ra tay nên anh chỉ có thể phối hợp thôi.

Thủy An Lạc hơi sững sờ, "Nhưng mà em vẫn phải cảm ơn anh, có điều... quyển sổ ghi chép..." Thủy An Lạc thỏ thẻ nói, đàn anh đã có lòng tốt tổng hợp ghi chép cho cô, thế mà cô lại đánh mất.

"Không sao đâu, sau này có gì không hiểu cứ hỏi anh là được." Mặc Lộ Túc cười nhẹ nói.

Thủy An Lạc còn chưa kịp nói gì thêm, cửa phòng đã bị mở ra.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang tựa bên cửa. Cô chớp mắt, tỏ ra khó hiểu không biết anh bước vào làm gì.

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc, sau đó đi tới bế Tiểu Bảo Bối lên. Tiểu Bảo Bối a a một tiếng rồi nở một nụ cười toe toét với ba mình.

"Bắt đầu từ mai trở đi, viện trưởng Kiều sẽ đích thân hướng dẫn cho em." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 232: Anh Sở xin cứu mạng
Động tác cầm di động của Thủy An Lạc khựng lại, người đần thối cả ra.

Lúc này tâm trạng của Sở Ninh Dực lại tốt cực kỳ, xem cô hiện giờ có tâm trạng để tiếp tục gọi điện cho Mặc Lộ Túc nữa không.

Quả nhiên, sau khi nghe Sở Ninh Dực nói xong, Thủy An Lạc lập tức cúp máy, đôi mắt to tràn ngập vẻ vô tội.

"Sở tổng, Sở Đại BOSS, ngài Sở, anh Sở, xin cứu mạng." Thủy An Lạc túm chặt lấy cánh tay của Sở Ninh Dực. Anh là thành viên hội đồng quản trị của bệnh viện, nhất định có thể giúp cô không phải thực tập dưới trướng của viện trưởng Kiều mà.

Sở Ninh Dực nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang túm lấy cánh tay mình, vừa trắng vừa mềm, còn hơi múp míp, nhìn chỉ khiến người ta muốn cắn cho một cái. Sở Ninh Dực cố gạt bỏ cái suy nghĩ này đi. Dạo gần đây cứ nhìn thấy cô nhóc này là anh lại muốn cắn, cảm giác này thực sự nằm ngoài dự liệu của anh.

"Còn phải xem biểu hiện của em thế nào đã." Sở Ninh Dực nói xong, bế luôn Tiểu Bảo Bối đi ra ngoài.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, biểu hiện? Biểu hiện thế nào?

Thủy An Lạc ngẫm ngẫm một hồi, sau đó đột nhiên túm chặt lấy cổ áo mình, khinh bỉ nhìn theo bóng lưng của Sở Ninh Dực.

"Đừng nghĩ nhiều, Sở tổng tạm thời không có hứng thú với vóc dáng "cọng giá" đó của em đâu." Sở Ninh Dực vừa xuống lầu vừa mở miệng nói.

Thủy An Lạc tức muốn hộc máu. Này, hôm trước là tên nào đã lôi cô ra ứ ứ hự hự rồi lại ứ ứ hự hự hả, giờ còn bảo không có hứng thú với dáng người của cô, dáng người cô làm sao? Điện nước đầy đủ đấy nhé.

"Này..." Thủy An Lạc vừa gọi vừa chạy ra ngoài đuổi theo. Cô không phục kéo tay anh lại, ưỡn ngực nói: "Dáng người tôi làm sao?"

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, lại nhìn bộ ngực nhỏ đang ưỡn cao của cô, một cảm giác quen thuộc lại lên men trong người, nhưng lại bị anh cố gắng áp chế xuống. Anh khom lưng ghé sát vào tai cô nói: "Em đang muốn mời mọc anh đấy hả?"

Hơi thở ấm áp tựa như một con rắn nhỏ giảo hoạt, nghịch ngợm quấn quanh vành tai, tiện đà trườn đến gò má Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc tức tối nhìn Sở Ninh Dực tiếp tục bước xuống lầu, chỉ hận không thể đâm đầu chết quách đi cho xong. Thủy An Lạc, mày đúng là đồ ngu, sao tự dưng lại nói ra cái câu như thế hả? Nhưng mà...

Thủy An Lạc bám vào thành cầu thang, anh ta thực sự không có cảm giác gì với mình ư? Nếu đã không có cảm giác, tại sao hôm qua vẫn làm chuyện đó với mình chứ?

Thủy An Lạc ôm một bụng băn khoăn xuống lầu. Thím Vu đang chuẩn bị bữa trưa trong phòng bếp. Sở Ninh Dực đặt Tiểu Bảo Bối trên sofa rồi để một tay đỡ nhẹ lấy người cậu nhóc, để cho cu cậu tự nằm chơi.

Thủy An Lạc liền bò ra thành ghế sofa, làm giọng tủi thân nói, "Bà ấy ghét tôi như vậy, chắc chắn sẽ chỉnh tôi mất."

Sở Ninh Dực đưa tay xoa xoa đầu cô: "Vậy thì hãy dùng tinh thần Tiểu Cường* đánh mãi không chết của em để chinh phục bà ấy đi." Lần này bà nội muốn đích thân hướng dẫn cô, kỳ thực Sở Ninh Dực không phải không lo, nhưng câu nói cuối cùng của bà lại khiến anh phải hạ quyết tâm.

*Tiểu Cường = Con gián.

Bà nói: Muốn bà chấp nhận nó, trừ khi để bà thấy được nó có điểm nào đáng để bà chấp nhận.

Thế nên Sở Ninh Dực liền đồng ý. Cô nhóc kia tuy có hơi hậu đậu, nhưng chung quy vẫn có nghị lực, không ngừng vươn lên, điểm này của cô có thể chinh phục được người khác, ví dụ như anh.

"Anh mới là Tiểu Cường ấy." Thủy An Lạc trợn trắng mắt, nằm ngay đơ ra đó, "Tôi có thể liệu trước được những tháng ngày sắp tới sẽ nước sôi lửa bỏng thế nào." Nói xong, cô liền lấy gối ôm ụp lên mặt mình, Viện trưởng Kiều chắc chắn là một người rất kinh khủng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 233: Trông chờ vào việc Sở tổng chăm trẻ con
Sở Ninh Dực nhíu mày, không nói gì thêm.

Tiểu Bảo Bối a a chớp chớp đôi mắt to phóng tín hiệu bling bling với mẹ mình, mong mẹ có thể bắt được tín hiệu này rồi tới bế nhóc lên. Nhưng vì Thủy An Lạc đang che mặt nên căn bản không bắt được tín hiệu, cho nên tín hiệu nhanh chóng bị bắn ngược trở lại.

"Oa..." Cục cưng bị bơ, cục cưng ứ vui nữa rồi.

Thủy An Lạc nghe thấy tiếng khóc của con trai, vội vàng vứt gối ôm ra thì thấy Tiểu Bảo Bối đang được Sở Ninh Dực bế lên.

"Tự dưng lại sao thế?" Thủy An Lạc nói rồi vươn tay sờ cái mông nhỏ đang mặc bỉm của cậu nhóc, không thấy ấm, chắc không phải đi bô rồi, nhưng sao vẫn khóc thế này?

Sở Ninh Dực quăng cho cô một ánh mắt lạnh lẽo, cự tuyệt trả lời câu hỏi của cô.

Tiểu Bảo Bối vung vung cánh tay nhỏ bé đòi mẹ bé. Tín hiệu gửi đi thất bại, cậu quyết định phải dùng hành động thực tế thôi vậy.

"Phẹt!!!"

Trong bỉm của Tiểu Bảo Bối bỗng vọng ra một âm thanh "chói lọi".

Thủy An Lạc đảo đôi mắt, rồi xoay người chạy thẳng vào bếp, "Thím Vu, cháu giúp thím làm cơm nhé."

Sở Ninh Dực mặt đầy vạch đen nhìn bóng lưng vui sướng của cô, còn cái mùi kỳ lạ bốc lên từ cái mông của Tiểu Bảo Bối đang nhanh chóng lấp đầy khoang mũi anh.

Thủy An Lạc bước tới cửa phòng bếp, quay đầu lại cười tít mắt nhìn Sở Ninh Dực nói: "Sở tổng, nhớ thay bỉm cho con nhé, phải dùng nước ấm rửa sạch mông nữa đấy." Nói xong, như sợ Sở Ninh Dực sẽ đột nhiên túm cô lại nên đã nhanh chóng đóng cửa phòng bếp lại.

"Oa..."

Tiểu Bảo Bối khóc rung trời, còn chân mày của Sở Ninh Dực thì đã nhíu chặt đến độ có thể kẹp chết một con muỗi, sao trẻ con lại có kiểu tình trạng không thể tự xử lý được chuyện đi vệ sinh của mình thế này nhỉ, không phải chỉ có người già mới vậy thôi sao?

Thủy An Lạc ở trong bếp cẩn thận lắng nghe, định một lát nữa nếu anh không có động tĩnh gì thì cô sẽ đi ra. Dù sao cũng không thể để Tiểu Bảo Bối của cô phải chịu thiệt thòi được. Mà cái màn Sở tổng vĩ đại thay bỉm quả thực quá nhức mắt nên cô không dám nghĩ nhiều.

Thím Vu cười ha hả nói: "Làm cha mẹ nào có dễ như vậy, thiếu gia cũng làm cha rồi, phải để cậu ấy biết làm cha không dễ."

Thủy An Lạc cười hề hề, nghe tiếng khóc của con trai ngày càng xa. Này là được bế lên tầng rồi đó hả?

Thủy An Lạc cẩn thận ra khỏi phòng bếp, sau đó rón rén bước lên lầu.

Nhưng lúc vừa bước vào phòng ngủ, cô liền sợ đến ngây người.

Sở Ninh Dực cứ thế mà xả nước ra, sau đó bỏ thẳng Tiểu Bảo Bối vào...

Bỏ thẳng vào trong luôn!

Mông của Tiểu Bảo Bối còn chưa được lau qua đã bị nhúng vào, còn Sở Ninh Dực chỉ vươn tay đỡ lấy cái đầu nhỏ của cậu nhóc để khỏi rơi xuống. Như những gì Thủy An Lạc thấy, rất có khả năng Sở tổng sẽ túm thằng bé như túm quần áo rồi vò vò mấy cái trong chậu. Cô thật sự không dám nghĩ đến cảnh tượng đó đâu!

Thủy An Lạc nhanh chóng bước vào, hai tay thò vào trong nước xốc Tiểu Bảo Bối lên, "Anh làm gì thế hả? Anh còn chưa lấy khăn ướt lau sạch cho nó cơ mà." Thủy An Lạc tức giận nói.

Sở Ninh Dực buông tay luôn, anh đứng thẳng dậy rồi thản nhiên nói: "Không biết."

Thủy An Lạc hộc máu, trông chờ vào Sở tổng chăm trẻ con á, quả nhiên là cô ngây thơ quá rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 234: Cháu có thể đi ngủ trưa được không?
Thủy An Lạc cắn răng nhìn người đàn ông đang xoay người rời đi, lại cúi đầu nhìn cậu con trai đang cười tít mắt, đã bị ngược đãi đến thế rồi mà thằng bé vẫn còn cười cho được.

Thủy An Lạc rửa ráy cho Tiểu Bảo Bối xong, lại thay nước rửa sạch thêm một lần nữa rồi mới bế nhóc lên, lấy khăn lông quấn chặt lấy ôm ra ngoài. Lúc này Sở Ninh Dực đang rửa tay trong phòng của anh. Sở tổng mắc bệnh sạch sẽ vẫn không thể nào chấp nhận được chuyện này, cho dù đứa bé kia có là con trai anh đi chăng nữa.

Thủy An Lạc bế con trai ra ngoài, sau đó thay quần áo mới cho nhóc con. Tiểu Bảo Bối được tắm rửa sạch sẽ liền toét miệng cười, ra vẻ đáng yêu cho mẹ mình xem.

Sở Ninh Dực rửa sạch tay xong đi tới, nhìn Tiểu Bảo Bối đang sung sướng nằm trên giường hoa chân múa tay nhíu mày nói: "Bao giờ nó mới tự làm được mấy việc đó?"

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, nhìn hai bàn tay vẫn còn ướt nước của anh, tên này đúng là sạch sẽ thành nghiện rồi.

"Chờ đến lúc nào nó lớn chứ sao." Thủy An Lạc nói xong, ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy. Cậu nhóc liền ghé vào bờ vai của mẹ mình.

Sở Ninh Dực cảm thấy nhức đầu, lại nhìn vật nhỏ trên vai Thủy An Lạc, hận không thể khiến thằng bé lớn ngay trong giây tiếp theo, nếu không cái vấn đề thay bỉm tã mỗi ngày này sẽ khiến anh phát điên lên mất.

Nhưng mà sau lần này, Thủy An Lạc xem như cũng hoàn toàn từ bỏ việc yêu cầu Sở tổng đi thay tã cho con rồi, việc này còn khó hơn cả giết luôn anh ta đi ấy.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối xuống nhà dưới. Cậu nhóc chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn ba mình đi theo phía sau, cái miệng nhỏ chép một cái, nước miếng lại tràn ra.

Sau bữa trưa, Sở Ninh Dực phải đến công ty nên bảo Thủy An Lạc ở nhà chuẩn bị để ngày mai đến bệnh viện. Anh lặp đi lặp lại yêu cầu là cô nhất định phải biểu hiện thật tốt. Thủy An Lạc cảm thấy thật kỳ quái, trước đây lúc nào anh cũng bảo cô không thích hợp làm bác sĩ, sao lần này lại muốn cô biểu hiện tốt chứ?

"Ba con thật là kỳ quái, đúng không?" Thủy An Lạc thấp giọng nói chuyện với Tiểu Bảo Bối.

"Ya ya ya..." Tiểu Bảo Bối vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, cười tít mắt nhìn mami đầu đầy suy nghĩ xấu xa của mình.

Thím Vu bước từ trong bếp ra, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Thủy An Lạc tò mò nhìn bà, "Thím Vu, thím làm sao vậy?" Trông cái bộ dạng của bà cứ như là bị táo bón ấy.

"Thiếu phu nhân, phu nhân đang trên đường tới đây." Thím Vu thấp giọng nói.

Thủy An Lạc suýt nữa thì đánh rơi luôn con mình của mình xuống, sao hôm nay ai cũng quăng bom cho cô vậy trời.

Mẹ chồng cũ, còn có khả năng sẽ lại trở thành mẹ chồng của cô sắp tới?

Thủy An Lạc quay đầu nhìn cánh cửa đã được đóng lại, thực sự muốn gào lên, Sở tổng, sao anh đi sớm thế, mẹ anh còn chưa tới mà!

Thím Vu nhìn dáng vẻ không còn lưu luyến gì cuộc sống này nữa của Thủy An Lạc thì vội vàng nói: "Không sao, không sao đâu, chỉ là phu nhân biết được chuyện lần này, sợ cô bị dọa đến cho nên đến thăm cô thôi mà."

Thủy An Lạc ngoảnh lại rưng rưng nhìn thím Vu. Cô không hề bị chuyện này dọa đến, nhưng cô lại bị mẹ chồng trước của cô làm cho phát sợ luôn ấy.

"Thím Vu, có thể nói là cháu không ở nhà được không?" Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt.

Thím Vu lắc đầu.

Thủy An Lạc thật sự muốn khóc lắm rồi. Đối mặt với mẹ chồng trước cần phải có dũng khí, nhất là khi hiện giờ cô và Sở Ninh Dực đang trong trạng thái "thiếp không rõ, chàng chẳng hay" thế này.

"Thế cháu có thể đi ngủ trưa được không?"

"Không được!" Thím Vu vội kéo cô trở lại phòng khách, "Thiếu phu nhân của tôi ơi, phu nhân đến là chuyện tốt mà, sao cô lại đi trốn thế cơ chứ?" Thím Vu thành khẩn nói, "Thiếu phu nhân, cô phải suy nghĩ chín chắn lên."

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, chín chắn thế nào đây ạ?

"Kính coong!!!"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 235: Lời của mẹ chồng trước (1)
Nhìn thím Vu mở cửa, Thủy An Lạc không nhịn được nuốt nước bọt đánh ực một cái, sau đó cái người khiến cô chưa có chút tâm lý chuẩn bị nào đã xuất hiện trước mặt cô.

Hà Tiêu Nhiên đẩy cửa bước vào, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Thủy An Lạc vội vàng đứng dậy, đang nghĩ xem mình rốt cuộc nên xưng hô thế nào.

Hà Tiêu Nhiên đặt cái hộp giữ nhiệt trên tay lên bàn, "Nghe bảo sáng nay dính nước mưa, tôi có bảo người nấu trà gừng cho cô đây." Tuy không thấy được sự nhiệt tình trong giọng nói của Hà Tiêu Nhiên, nhưng tâm ý của bà là thật.

"Ồ, gừng này không phải đầu năm là người ta tặng cho lão gia hay sao? Phu nhân vẫn giữ đó không dùng đến à." Thím Vu cười tít mắt mở miệng nói.

Hà Tiêu Nhiên quay lại trừng thím Vu một cái, hình như đang trách bà lắm lời quá.

Tim Thủy An Lạc đập thon thót, cô thật sự không thể đoán được là bà mẹ chồng này đang có ý gì nữa.

Hà Tiêu Nhiên đưa tay ra, muốn bế lấy Tiểu Bảo Bối. Thủy An Lạc không dám không đưa, đành phải cẩn thận giao nhóc cho bà nội.

Tiểu Bảo Bối không hề sợ người lạ, tuy không nhớ bà nội nhưng cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn nằm trong lòng bà.

Hà Tiêu Nhiên ngồi xuống sofa, Thủy An Lạc chỉ có thể lấy cái bát trong hộp ra, sau đó mùi trà gừng thơm phức lập tức bốc lên, quả nhiên là làm từ gừng ngon, nhưng thế này chẳng phải sẽ cay chết cô sao?

"Chuyện hôm nay tôi biết cả rồi, Lâm Thiến Thần làm vậy đúng là sai, nhưng sau này cũng đừng vì thế mà tự làm khó bản thân mình." Hà Tiêu Nhiên muốn nói đến chuyện cô dầm mưa ngày hôm nay.

Tim Thủy An Lạc đập thình thịch. Trạng thái của mẹ chồng trước hình như có gì đó kỳ kỳ, bà ấy đang quan tâm đến cô sao?

"Bác gái, bác..." Chắc đây không phải là sự dịu dàng trước cơn bão táp đấy chứ?

Hà Tiêu Nhiên nhìn dáng vẻ phòng bị của Thủy An Lạc thì khẽ cau mày, nhưng cũng không so đo với cô.

"Hôm nay tôi tới đây, chủ yếu là để với cô về chuyện của Viên Giai Di." Hà Tiêu Nhiên nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía thím Vu. Thím Vu biết ý, vội vàng quay người đi vào bếp.

Thủy An Lạc đưa mũi ngửi cái thứ mùi vị gay mũi này, đợi mẹ chồng trước đi cô có thể để lại cho Sở Ninh Dực uống được không ta?

"Không uống à?" Hà Tiêu Nhiên nhíu mày nói.

Thủy An Lạc cười ha ha, vội vàng cầm lấy bát húp một hơi, uống xong liền há mồm lè lưỡi cho bớt cay, lại bỗng cảm thấy không thích hợp, vội rụt lưỡi lại.

Nhìn bộ dạng Thủy An Lạc như vậy thì sắc mặt lạnh lùng của Hà Tiêu Nhiên hơi dịu xuống. Bà nghĩ giờ bà đã hiểu tại sao con trai lại nói không phải là Thủy An Lạc thì không được rồi. Trên người cô gái này toát ra một sự ngây ngô không nói thành lời, cũng có thể gọi đó là ngốc ngếch. Nhưng chính một cô gái như vậy, lại khiến người ta biết lòng dạ cô không có bất cứ suy nghĩ xấu xa gì.

Chờ Thủy An Lạc uống xong, Hà Tiêu Nhiên mới mở miệng nói: "Trước đây ba của Viên Giai Di vì cứu Ninh Dực mà hy sinh."

Thủy An Lạc đang lau miệng thì khựng lại, cô không kìm được quay lại nhìn bà, ba của Viên Giai Di có ơn cứu mạng với Sở Ninh Dực, vì thế nên anh mới không thể bỏ mặc Viên Giai Di được? Đây là chuyện mà mẹ chồng cũ muốn nói với cô sao?

"Vốn dĩ chúng ta cũng rất tán thành chuyện Viên Giai Di và Ninh Dực ở bên nhau, nhưng đáng tiếc, con bé đó nó lại không thích yên ổn một chỗ." Hà Tiêu Nhiên cười lạnh.

Thủy An Lạc im lặng suy nghĩ, chẳng lẽ là vì chuyện cô ta làm người mẫu à?

Sở gia còn có quy định không chấp nhận diễn viên hay người mẫu nữa sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 236: Lời của mẹ chồng trước (2)
Thủy An Lạc cầm cái thìa khoắng nhẹ trong bát, nhỏ giọng nói: "Cô ấy rất đẹp."

"Hừ, đẹp sao?" Hà Tiêu Nhiên tiếp tục cười nhạt.

Cả người Thủy An Lạc lại run lên, mẹ chồng trước kia đã quay lại rồi, thật đáng sợ, cô cố gắng gật đầu: "Vâng, rất đẹp ạ." Đây là sự thực, nếu không thì Viên Giai Di đã chẳng được bước vào được danh sách các người mẫu hàng đầu thế giới như thế rồi.

"Chẳng qua là phẫu thuật thôi." Giọng nói của Hà Tiêu Nhiên càng thêm lạnh lẽo, "Sau khi ba mẹ cô ta xảy ra chuyện, Ninh Dực đưa cô ta về Sở gia. Lúc Ninh Dực còn đang trong bộ đội thì cô ta đã lấy trộm tiền của ba Ninh Dực chạy sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ."

Thủy An Lạc há hốc miệng, Viên Giai Di mà lại dám làm ra loại chuyện như này sao, thảo nào Hà Tiêu Nhiên chán ghét cô ta như vậy, "Chuyện này Ninh Dực không biết ạ?"

"Nó ở trong bộ đội, nói làm sao được. Sau này thì hai đứa nó tự qua lại với nhau." Hà Tiêu Nhiên hờ hững nói, "Lạc Lạc, tôi thừa nhận, tôi cũng không thích cô cho lắm, nhưng so với Viên Giai Di, tôi vẫn mong người có thể ở lại bên cạnh Ninh Dực là cô hơn."

Thủy An Lạc cúi thấp đầu, trước đây Hà Tiêu Nhiên từng chấp nhận cô vì giữa cô và An Phong Dương, cô là phụ nữ. Còn hiện tại, bà ấy chấp nhận cô, hoàn toàn là bởi vì giữa cô và Viên Giai Di, cô vẫn được lòng bà hơn. Cho nên cô không bị mẹ chồng ghét bỏ, bởi vì khi bị so với người khác cô luôn là người chiến thắng sao?

"Viên Giai Di không giống như những gì cô thấy đâu. Cô ta rất mưu mô xảo quyệt, thế nên cô nên ít tiếp xúc với cô ta thì hơn." Hà Tiêu Nhiên yêu cầu.

Thủy An Lạc cũng chẳng muốn qua lại nhiều với Viên Giai Di, nhưng con heo tự đại Sở Ninh Dực kia lại bảo Viên Giai Di có chuyện gì thì cứ tìm cô, thế này không phải là gây thêm phiền phức cho cô sao?

"Chỉ vì cô ta đã phẫu thuật thẩm mỹ thôi ạ?" Thủy An Lạc hiếu kỳ nói, chỉ vì thế mà đánh giá một người con gái là tốt hay xấu sao?

"Nếu chỉ phẫu thuật thôi thì đã chẳng thành vấn đề." Giọng nói của Hà Tiêu Nhiên càng thêm lạnh lùng, "Thành tích của cô ta rất tệ, thậm chí còn chẳng thi đỗ nổi đại học. Lúc cô ta muốn làm người mẫu, bà nội của Ninh Dực đã phản đối kịch liệt nhưng cô ta vẫn cứ đi. Cô nghĩ xem một đứa con gái mới mười mấy tuổi đầu làm thế nào để đi lên?"

Thủy An Lạc nghe xong, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Hà Tiêu Nhiên, nháy mắt đã hiểu ra, một lúc sau cô mới mở miệng nói: "Chuyện này Sở tổng có biết không ạ?"

"Cô nghĩ sao?" Hà Tiêu Nhiên nhìn Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc vội vàng cúi đầu tiếp tục cắn thìa, sao mà cô biết được chuyện này cơ chứ?

"Nhưng..." Thủy An Lạc không nén được lòng hiếu kỳ của mình, cô lại ngẩng lên, "Với danh tiếng của Sở gia, cô ấy lại là bạn gái của Sở tổng, chỉ riêng cái danh đó thôi chẳng phải đã đủ để cô ta nổi bật rồi hay sao?"

"Danh tiếng của Sở gia, không phải để là người ta lợi dụng."

"Ách." Thủy An Lạc xấu hổ cười, "Nhưng sao bác lại kể cho cháu nghe những chuyện này ạ?"

"Tôi chỉ muốn nói với cô, Thủy An Lạc, nếu như cô thua loại người này, chắc tôi thật sự sẽ phải xem xét lại cô một lần nữa." Hà Tiêu Nhiên nhìn Thủy An Lạc với một ánh mắt sắc bén.

Thủy An Lạc tự động né tránh ánh mắt của bà, xưa nay cô chưa bao giờ muốn phân thắng thua với ai cả.

"Lạc Lạc, những lời tôi nói với cô ngày hôm nay, cô nên biết cái nào có thể nói được với Ninh Dực, còn cái nào thì không." Hà Tiêu Nhiên nói xong liền đứng dậy giao Tiểu Bảo Bối lại cho Thủy An Lạc, "Công việc ở bệnh viện làm được thì làm, không làm được thì ở nhà giúp chồng dạy con đi."

Thủy An Lạc đón lấy Tiểu Bảo Bối, sợ hãi nhìn mẹ chồng trước của mình: "Chuyện đó, cháu..."

"Tôi chỉ nhắc nhở cô vậy thôi, đừng tự làm khó bản thân." Hà Tiêu Nhiên nói xong liền xoay người rời khỏi đây luôn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 237: Đâu còn cách nào khác, ai da là học bá mà
Thủy An Lạc bế con nhìn Hà Tiêu Nhiên bước đi, người nhà họ Sở ai ai cũng kỳ quái. Câu này của bà giống như muốn nói với cô là chắc chắn cô sẽ không trụ lại nổi ở bệnh viện đâu vậy. Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai, Tiểu Bảo Bối nhìn cô, hai mẹ con đều chẳng hiểu gì cả.

Sở Ninh Dực tan tầm về nhà, Thủy An Lạc đang ngồi dưới đất xem sách. Tiểu Bảo Bối thì ngồi trong xe đẩy nghịch đồ chơi của mình.

Anh đứng ở cửa nhìn hai mẹ con, khóe miệng hơi nhếch lên, bắt đầu từ khi nào mà việc đầu tiên mỗi khi anh đi làm về lại chỉ để nhìn thấy hai mẹ con cô.

"Không nhớ nổi, ôi không nhớ nổi." Thủy An Lạc đập ụp đầu xuống mặt bàn than vãn, nếu mai Viện trưởng đột nhiên kiểm tra cô mấy thứ này thì cô chết chắc rồi.

Sở Ninh Dực treo áo khoác lên giá rồi bước tới ngồi xuống sofa. Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt chẳng còn luyến tiếc gì cuộc đời này nữa, "Hôm nay mẹ anh tới đấy."

Sở Ninh Dực ngả lưng ra ghế, chờ cô nói tiếp.

"Thôi bỏ đi, tôi học thuộc tiếp đây." Thủy An Lạc lầu bầu nói, cô cũng chẳng định kể lại những gì mẹ chồng trước đã nói với cô cho Sở Ninh Dực nghe.

Nhìn bộ dạng sống không bằng chết của cô, Sở Ninh Dực đứng dậy vỗ vỗ đầu cô, sau đó xoay người lên lầu đi tắm.

Thủy An Lạc cắn bút, cô cũng đã mường tượng ra ngày mai mình sẽ phải đối mặt với những gì rồi. Đây rõ ràng là một bi kịch mà, Viện trưởng nhất định sẽ không tha cho cô đâu.

Thủy An Lạc lấy di động gọi cho Kiều Nhã Nguyễn, hỏi xem cô phải làm sao?

Kiều Nhã Nguyễn đang bận thu dọn đồ đạc, nhận được điện thoại, trước tiên là nghe Thủy An Lạc kể lể bằng hết, sau đó mới mở miệng nói: "Tuần sau khai giảng rồi, tao phải về trường ở đây, còn mày thì sao?"

"Mày nói xem? Tao có thể mang Tiểu Bảo Bối đi cùng được không?" Thủy An Lạc ghé vào trên bàn hừ một tiếng, "Sao mày cứ phải quay về trường ở làm gì, ở nhà tao không phải đang tốt đấy sao? Tao cũng có đòi tiền thuê nhà của mày đâu."

"Còn không đi, Ai gia đây sợ sẽ phạm phải tội không thể tha thứ mất." Kiều Nhã Nguyễn thản nhiên nói.

"Sao hả? Mày lại phá gì ở nhà tao rồi?" Thủy An Lạc ngồi thẳng người dậy, vỗ nhẹ Tiểu Bảo Bối đang bắt đầu ngọ nguậy trong nôi. Thằng nhóc này nằm lâu một chút là lại không chịu yên.

Kiều Nhã Nguyễn nằm ngả người lên giường nhìn trần nhà, "Ngày nào cũng có trai đẹp bên cạnh, nhưng lại không xơi được, nỗi đau này mày có hiểu được không?"

"Hiểu hiểu, đồ mê trai." Thủy An Lạc trợn mắt nói, "Còn thực tập thì sao, mày vẫn đi với tao đấy chứ?"

"Tất nhiên rồi, không thì cái loại như mày chắc chắn sẽ bị ăn sạch sành sanh mất." Kiều Nhã Nguyễn nói xong, đột nhiên ôm gối bật dậy, "Mày có biết vị Viện trưởng Kiều kia là ai không?"

"Chậc, bà nội mày à?"

"Vớ vẩn, bà nội tao mà họ Kiều, ba tao còn có thể mang họ Kiều không?"

"Chuyện này có liên quan gì đến nhau à?" Thủy An Lạc tỏ vẻ khó hiểu.

"Thế này nhé." Kiều Nhã Nguyễn kịp phản ứng lại, "Mà mày đừng có đánh trống lảng, giờ tao nói cho mày hay, Kiều Tuệ Hòa, trên cơ bản tất cả những khu vực thiên tai dịch bệnh trong nước đều có sự góp mặt cứu chữa của bà ấy. Mà quan trọng nhất là, học trò dưới tay bà ấy cho đến nay chỉ có ba người, một là hiệu trưởng danh dự của chúng ta, một là viện trưởng bệnh viện Thị Lập, còn một người hiện giờ đang diễn thuyết ở Mỹ, thế nên tao bỗng thấy rất thông cảm cho mày..."

Thủy An Lạc nghe mà nổi cả da gà, "Cái gì gọi là thông cảm cho tao hả?"

"Đâu còn cách nào khác, bởi vì Ai gia đây là học bá mà." Kiều Nhã Nguyễn cười tủm tỉm nói.

Thủy An Lạc không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm vào di động, hận không thể lôi cái đứa ở đầu bên kia qua cắn cho một phát.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 238: Ăn gì bổ nấy
"Xí, học bá thì ngon lắm à? Học bá được nhận thì đó là chuyện đương nhiên, còn tao được nhận... này gọi là năng lực." Thủy An Lạc cười nhạt.

"Nói có lý lắm, vậy thì mày cứ từ từ cố gắng để được thừa nhận đi nhé." Kiều Nhã Nguyễn cười xấu rồi cúp máy luôn.

Dập điện thoại xong, tâm trạng của Thủy An Lạc càng thêm tồi tệ. Sao cô lại đi hỏi một đứa thánh học phải làm sao là thế nào? Thấy bản thân còn chưa chịu đủ đả kích hả?

Sở Ninh Dực tắm xong bước xuống dưới lầu thấy Thủy An Lạc đang nằm sõng soài ra bàn, ánh mắt anh rơi vào bàn tay đang đặt trên di động của cô thì cũng thừa biết cô vừa làm gì.

"Thiếu gia, tôi dọn cơm nhé?" Thím Vu đứng ở cửa phòng bếp mở miệng hỏi.

"Chờ lát nữa đi." Sở Ninh Dực bước ra đằng sau Thủy An Lạc, ngồi xuống ghế sofa bế Tiểu Bảo Bối lên, rất tự nhiên và thành thạo.

Tiểu Bảo Bối a a chào hỏi ba mình, cái miệng toe toét phì cả nước bọt ra. Sở Ninh Dực rút khăn giấy lau miệng cho cậu nhóc, "Giờ em vẫn còn cơ hội để lựa chọn đấy." Sở Ninh Dực tốt bụng nói.

Thủy An Lạc chậm rãi ngẩng đầu lên, hai tròng mắt vô thần nhìn ra xa. Cô hiểu ý của Sở Ninh Dực, giờ cô vẫn còn cơ hội để lựa chọn, đó chính là ở nhà trông con.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, như thể cũng đang đợi câu trả lời của cô. Trong tiềm thức, anh không mong cô sẽ lựa chọn ở nhà thay cho việc đến bệnh viện. Anh tin cô có thể chinh phục được bà nội. Dù sao thì cô nhóc này cũng có một sự ngốc ngếch mà không ai có cả.

Ánh mắt Thủy An Lạc kiên định dần, cuối cùng cô lại cụng đầu xuống mặt bàn thêm cái nữa.

"Không được, tôi phải đến bệnh viện." Thủy An Lạc hít sâu một hơi rồi nói. Mặc kệ thế nào, cô phải cố gắng đã rồi mới xem kết quả.

Khóe miệng Sở Ninh Dực hơi cong lên, anh đưa tay xoa đầu cô.

Thủy An Lạc xác định mình đọc sách không vào nổi nữa, nhân lúc thím Vu còn đang dọn cơm cô liền tranh thủ thuật lại chuyện hôm nay Hà Tiêu Nhiên tới đây cho Sở Ninh Dực nghe một lượt.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, nhìn Thủy An Lạc đang cố gắng bới cơm, "Đúng là ngốc có phúc của người ngốc, nhanh như vậy mà đã chinh phục được mẹ chồng rồi."

Thủy An Lạc quăng cho anh một cái lườm, đấy mà là chinh phục à? Còn không phải là vì tình cũ tình của Sở tổng anh đều chẳng ra gì, cho nên mẹ anh không còn lựa chọn nào khác hay sao?

"Thủy An Lạc, em làm cái gì đấy?" Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.

Thủy An Lạc lập tức thu cái lườm của mình lại, nịnh nọt nhìn anh: "Ha ha, thiếu canxi, mắt thành ra khó bảo đó mà."

"Anh thấy em thiếu "tâm nhãn" thì đúng hơn." Sở Ninh Dực tiếp tục hừ lạnh, "Thím Vu, ngày mai nấu cho cô ấy một bát canh tim heo, xem có ăn gì bổ nấy được không."

Thím Vu phì cả cười.

Thủy An Lạc xù lông lên: "Ăn gì bổ nấy, sao anh không lấy tim người cho tôi ăn luôn đi."

"Nhìn cho rõ giống loài của em đi." Sở Ninh Dực vẫn tiếp tục độc miệng.

Thủy An Lạc hộc máu, cúi đầu ra sức bới cơm, cô nghĩ lý do Viên Giai Di rời bỏ anh ta, tám phần chính là bởi vì cái miệng độc địa này.

"Đang lẩm bẩm gì đấy?" Trước giờ Sở Ninh Dực không phải là người nói nhiều, nhưng từ khi thấy Thủy An Lạc, không châm chọc cô vài câu thì anh lại thấy khó chịu. Đây là bệnh, nhưng lại chẳng có thuốc chữa!

Thủy An Lạc đứng phắt dậy, bàn tay nhỏ nhắn đập lên bàn đánh bụp một cái, giận dữ gào lên: "Sở tổng anh có ý gì hả, nói cho rõ ra đi, có để cho tôi ăn nốt bữa cơm này không đây?"

Sở Ninh Dực thản nhiên nhìn cái bàn bị cô vỗ cho rung lên, sau đó lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô. Thủy An Lạc hất cái mặt bánh bao của mình lên nhìn thẳng vào anh, dù sao thì người làm sai cũng đâu phải cô đâu.

Được một lúc, Sở Ninh Dực cầm đũa bình thản ăn tiếp, "Thím Vu, ngay mai nấu thêm một bát canh não heo nữa."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 239: Sở Ninh Dực đang căng thẳng
Thủy An Lạc bại trận trong chớp mắt, đại ca anh thắng rồi, anh thực sự thắng rồi được chưa?

Thím Vu ở trong bếp cười sằng sặc, cười đến chảy cả nước mắt, quả nhiên mỗi khi thiếu gia ở bên thiếu phu nhân thì đều đáng yêu hơn nhiều.

Thủy An Lạc cuối cùng cũng ăn xong bữa tối trong cơn nghẹn uất. Còn Tiểu Bảo Bối từ đầu đến cuối thì cứ tủm tỉm cười, dường như không hề hay biết mẹ mình bị bắt nạt là một chuyện xấu.

Sau bữa cơm, Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đi tắm. Cái bệnh sạch sẽ của thằng nhóc này tuyệt đối là được di truyền từ ba nó, trước khi đi ngủ ngày nào cũng phải tắm, nếu không sẽ quấy mãi không thôi.

Sở Ninh Dực vào phòng làm việc xử lý nốt chuyện công việc, sau đó mới đến phòng Thủy An Lạc.

"Gọi mẹ đi, gọi mẹ đi nào!" Thủy An Lạc không ngại phiền phức vẫn ra sức dạy cậu bé ngốc nhà mình học nói, nhưng Tiểu Bảo Bối chỉ trưng một gương mặt cười ngơ ngẩn ra cho cô xem.

"Ngu ngốc." Thủy An Lạc hừ một tiếng, nhấc bé con ra khỏi bồn nước.

Sở Ninh Dực đang định đi vào thì di động trên giường của cô đột nhiên vang lên.

Thủy An Lạc đang bận lau người cho Tiểu Bảo Bối, nghe thấy tiếng chuông liền ôm cậu nhóc ra khỏi phòng tắm, đáng tiếc di động của cô đã bị người khác cầm lên mất rồi.

Sở Ninh Dực sau khi nghe bên kia nói xong liền nhíu chặt lông mày lại. Thủy An Lạc vốn đang có ý kiến chuyện anh nghe điện thoại của mình, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của anh thì cũng hơi sợ.

Sau khi cúp máy, Sở Ninh Dực quay lại nhìn Thủy An Lạc, "Giai Di ở nhà bị bỏng nước sôi, giờ đang ở bệnh viện."

Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực nói xong liền quay người rời đi thì đứng đực ra đó.

Viên Giai Di bị bỏng?

Nhưng... sao lại gọi điện cho cô?

Nếu như cô ta thực sự giống như mẹ chồng nói thì thời điểm này chẳng phải là thời cơ tốt nhất để cầu xin sự an ủi từ Sở Ninh Dực hay sao?

Đầu Thủy An Lạc to ra, sao cô chẳng hiểu gì hết thế này.

"Còn ngẩn ra đó làm gì? Đi thôi!" Sở Ninh Dực lại xuất hiện ở cửa phòng Thủy An Lạc, có điều lần này đã thay xong quần áo.

Thủy An Lạc chửi thầm một tiếng, té ra là ông nội này đi thay quần áo. Cô còn tưởng anh ta nghe thấy chuyện Viên Giai Di gặp tai nạn liền phóng ra ngoài trước luôn rồi chứ? Đúng là đỏm dáng, cho dù ra khỏi cửa thôi cũng không quên thay đồ.

Thủy An Lạc nhanh chóng thay quần áo, tiện thể thay luôn cho Tiểu Bảo Bối. Cô tính mang vị tổ tông này theo cùng, nếu không thì trước khi ngủ kiểu gì cu cậu cũng quấy ầm ĩ lên cho mà xem.

Thủy An Lạc bước ra khỏi phòng, Sở Ninh Dực liền đưa tay ra đón lấy Tiểu Bảo Bối.

Thủy An Lạc nhìn bàn tay trống rỗng, lại nhìn người đàn ông đang ôm Tiểu Bảo Bối bước phía trước.

Anh nói, Thủy An Lạc có một lá bùa lớn nhất.

Lá bùa đó chính là đứa con trai này.

Thủy An Lạc lắc mạnh đầu, cố gắng xua đi nỗi xót xa trong lòng, sau đó liền bước vội theo anh.

Trên đường tới bệnh viện, Sở Ninh Dực vẫn một mực dỗ dành Tiểu Bảo Bối. Thủy An Lạc thì nhìn ngón tay anh. Cô nhớ hồi năm hai, Kiều Nhã Nguyễn rất thích tâm lý học và ôm rất nhiều sách tâm lý về ký túc xá, cô cũng từng xem qua một quyển.

Khi một người đang căng thẳng, ngón tay của anh ta thường sẽ tiết lộ ra điều đó.

Thủy An Lạc nhìn bàn tay đang đỡ lấy cơ thể Tiểu Bảo Bối của anh, ngón tay thon dài trắng bóc, khớp xương rõ ràng khiến người ta nhìn mà chỉ muốn ngắm nghía thưởng thức.

Nhưng, cô lại thấy khớp tay của anh vẫn giữ nguyên như thế, hơn mười phút rồi mà cũng không thay đổi.

Cho nên, không thể phủ nhận, Sở Ninh Dực đang căng thẳng.

Vì Viên Giai Di nên anh đang căng thẳng.

Thủy An Lạc ép mình dời mắt đi. Cô chống cằm nhìn ánh đèn điện bên ngoài, cho dù Sở Ninh Dực có ngụy trang tốt đến thế nào thì vẫn có những chi tiết bán đứng anh.
 
Top