Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 220: Khiến cho Lâm Khiến Thần không thể ở bệnh viện này nữa sao?
Lúc Thủy An Lạc định đi về phía đó thì bị Sở Ninh Dực sầm mặt túm lại. Anh không ngờ Mặc Lộ Túc lại đến đây nhanh như thế, còn đến trước cả anh nữa.

Thủy An Lạc như thể nghĩ ra cái gì đó đột nhiên hét lên, "Đúng rồi, không ai có thể hiểu rõ mấy thứ đó hơn đàn anh cả, tại sao mình không nghĩ đến cái này nhỉ?"

Không nghĩ đến?

Tốt lắm!

Sở Ninh Dực hài lòng vỗ đầu cô vợ ngốc nhà mình, tuy rằng cô không nghĩ đến anh khiến anh rất bực bội, nhưng lại càng không nghĩ đến Mặc Lộ Túc, điều này khiến anh khá là hài lòng.

Thủy An Lạc thấy tâm trạng của Sở Ninh Dực bỗng tốt lên một cách bất thình lình, không kìm được mà nhíu mày lại.

Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc đứng vào một góc khuất, vừa hay có thể tránh được tầm mắt của người khác, sau đó liền gọi điện thoại cho chú Sở, bảo chú ấy mời các giáo sư bác sĩ tới, tất nhiên càng là những người có tiếng nói trong bệnh viện thì càng tốt.

Thủy An Lạc nghe vậy không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào Sở Ninh Dực, anh định khiến Lâm Thiến Thần hoàn toàn không thể tiếp tục ở lại cái bệnh viện này được nữa sao?

Tuy nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng thật ra thì cô vẫn thấy... hả hê cực kỳ!

"Thế này thì tốt rồi, đàn anh nhất định có thể khiến cô ta hiện nguyên hình." Thủy An Lạc kích động nói.

Sở Ninh Dực vừa mới bỏ điện thoại xuống liền nghe thấy câu đó của Thủy An Lạc, thoắt cái mặt lại sầm xuống. Anh vẫn còn đang ở đây nghĩ cách trừng trị Lâm Thiến Thần giúp cô, thế mà giờ cô lại một lòng nghĩ về Mặc Lộ Túc như thế hả.

Sở Ninh Dực tóm chặt lấy cổ Thủy An Lạc, để cô đối diện với mình, không cho cô tiếp tục nhìn qua phía kia nữa.

"Thủy An Lạc, não của em lại cất trong két sắt rồi à?" Không ngờ cô lại nghĩ người đàn ông khác có thể giúp được cô lúc này, đúng là đáng ăn đòn.

Thủy An Lạc bị ăn mắng lần thứ n thì rất ấm ức, sao lại mắng cô nữa rồi? Đang định cãi lại thì lại bị Sở Ninh Dực kéo về phía sau thêm chút nữa, sau đó cô liền trông thấy mấy nhân vật tầm cỡ lớn như Viện trưởng các thứ bỗng xuất hiện phía sau Lâm Thiến Thần. Cô lấy làm thắc mắc: "Tại sao chúng ta không qua đó? Tôi muốn đối chất với cô ta."

"Đợi một lát đã, chưa đến lúc đâu." Sở Ninh Dực tóm chặt lấy cánh tay cô, thản nhiên nói, nhưng trong giọng nói của anh lại mang theo cả cảm giác lạnh băng.

Thủy An Lạc không hiểu, thế này rồi còn phải chờ gì nữa?

"Ngốc ạ, có hiểu cái gì là "leo càng cao thì ngã càng đau" không? Có một số người nếu không ngã một lần thật đau, thì sẽ không bao giờ chịu để tâm đến lời cảnh cáo của người khác." Lúc Sở Ninh Dực nói những câu đó ánh mắt anh vẫn hướng về phía Lâm Thiến Thần. Anh đã cảnh cáo Lâm Thiến Thần hai lần rồi, nhưng cô ta vẫn chẳng đặt trong lòng, vậy thì lần này đừng có trách tại sao anh lại không nể mặt?

Thủy An Lạc thấy anh nói vậy, tuy giọng điệu dịu dàng nhưng cô lại cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, không nhịn được mà thầm nghĩ, may mà lần này người chọc giận anh không phải là mình.

Leo càng cao ngã đau, câu này cô đã từng dùng với An Giai Tuệ rồi.

Nhưng, Lâm Thiến Thần có chọc đến anh sao?

Thủy An Lạc cảm thấy thật khó hiểu.

Sở Ninh Dực lại xoa đầu Thủy An Lạc, nhìn là biết cô nàng đang nghĩ gì nhưng anh không có trả lời nghi vấn của cô, có những thứ chẳng cần phải nói ra, tự anh biết là được rồi. Nếu như không phải là cô, anh cũng không nhất thiết phải tức giận như vậy. Đáng ra sau khi bị anh cảnh cáo, Lâm Thiến Thần không nên tiếp tục động đến giới hạn của anh như vậy.

Mặc Lộ Túc cau mày nhìn Lâm Thiến Thần, trước đó Kiều Nhã Nguyễn đã kể cho anh nghe đầu đuôi mọi chuyện rồi, vậy nên anh cũng hiểu được đại khái.

"Nghe nói bác sĩ Lâm có làm một báo cáo về vấn đề vỡ mạch máu do máu tim chảy ngược đúng không, không biết có thể cho tôi xem qua một chút được không nhỉ." Mặc Lộ Túc thản nhiên lên tiếng, trong giọng nói không mang bất cứ một cảm xúc nào cả.

Khóe miệng Kiều Nhã Nguyễn khẽ nhếch lên. Người thật sự tham gia buổi hội thảo đó ở thành phố A này chắc cũng chỉ có một mình Mặc Lộ Túc thôi. Thế nên chỉ cần làm rõ nguồn gốc của bản báo cáo này, cô nghĩ là có thể chứng minh được Lâm Thiến Thần mới là người sao chép kết quả của người khác.

Nhóm dịch: Mèo Xinh
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 221: Chưa hẳn là nói linh tinh đâu
Lâm Thiến Thần nhìn Mặc Lộ Túc từ trên xuống dưới, không hề biết đằng sau lưng đã có cả một đống người.

"Nếu tôi nhớ không nhầm, bác sĩ Mặc là đàn anh của bác sĩ Thủy đúng không, hơn nữa lần trước khi Thủy An Lạc kiện tụng, cũng chính anh là người đã giúp đỡ chứng minh ba cô ta bị trúng độc mãn tính phải không, chắc bác sĩ Mặc phải rất thích bác sĩ Thủy thì mới giúp đỡ tận tình như thế ấy nhỉ." Lâm Thiến Thần lạnh lùng mỉa mai.

Thủy An Lạc không ngờ Lâm Thiến Thần lại nói như vậy, cô khó chịu ra mặt.

Mặc Lộ Túc cười nhạt, "Hình như chuyện này không hề liên quan gì đến chuyện chúng ta phải nói lúc này thì phải."

"Sao lại không liên quan? Bác sĩ Mặc đánh đến tận cửa thế này chẳng lẽ không phải là vì Thủy An Lạc sao? Tôi chỉ viết có một bản báo cáo thôi, cho dù anh có thích bác sĩ Thủy thì cũng đâu thể đổi trắng thay đen rồi chỉ trích tôi như thế, đúng không?" Lâm Thiến Thần gay gắt nói.

Thủy An Lạc rầu rĩ, khi cô định lao ra lần nữa thì lại bị Sở Ninh Dực kéo cánh tay lại, "Em lại quên những gì anh nói rồi đấy à? Thu cái mồi dẫn lửa của em lại ngay đi." Sở Ninh Dực nhíu mày nói, tính tình cô nhóc này đúng thật là, sểnh ra một cái là nổ ngay được.

"Nhưng cô ta ăn nói linh tinh." Thủy An Lạc thấp giọng rít lên. Lâm Thiến Thần nói cô, cô nhịn, nhưng không thể nói đàn anh như thế được.

"Chưa hẳn đã là nói linh tinh đâu." Sở Ninh Dực thấp giọng nói vào tai cô.

Thân thể Thủy An Lạc bỗng nhiên run lên bởi hơi thở ấm áp phảng phất bên tai, hơn thế nữa là bởi vì lời anh vừa nói. Chuyện đàn anh thích cô, kỳ thực cô sớm biết. Nhưng biết cũng chia làm hai loại hoặc nói ra hoặc là giả ngu, và cô vẫn luôn chọn cách thứ hai, vì cô không thể cho anh ấy bất cứ điều gì hay bất cứ tình cảm gì. Nhưng giờ lại bị Sở Ninnh Dực nói ra một cách thẳng thừng như vậy.

Thủy An Lạc mím môi, rũ mắt xuống không nhìn nữa.

Sở Ninh Dực cũng không làm khó cô, có những chuyện, chỉ ra là được, không nhất thiết phải nói rõ ràng.

Nghe Lâm Thiến Thần phản bác, Mặc Lộ Túc hơi cau mày lại, còn Kiều Nhã Nguyễn thì cười lạnh thành tiếng: "Bác sĩ Lâm, nói tới chuyện đó cũng đâu có gì thú vị đâu, giờ chúng ta đang nói đến vụ báo cáo cơ mà, cô việc gì phải lôi chuyện khác ra mà nói thế này nhỉ."

"Được, vậy giờ chúng ta nói về chuyện báo cáo. Bác sĩ Mặc muốn nói gì? Anh định bảo bản báo cáo đó xuất phát từ một cuộc hội thảo y học cách đây không lâu sao?" Lâm Thiến Thần ngạo mạn nói, "Như vậy bác sĩ Mặc nghĩ mấy thứ này tôi sẽ không biết, mà Thủy An Lạc lại biết, cho nên là tôi sao chép của cô ta à?"

Lâm Thiến Thần cố tình nói vậy rõ ràng là đang muốn kéo bản thân mình lên cao hơn, còn Mặc Lộ Túc thì bị cô ta gán cho cái mác là thích Thủy An Lạc. Như vậy cho dù Mặc Lộ Túc có nói gì đi chăng nữa thì cũng chỉ là để giải vây cho Thủy An Lạc mà thôi.

Kiều Nhã Nguyễn tức đến mức ngực phập phồng. Cô đã thấy nhiều kẻ vừa ăn cướp vừa la làng, nhưng chưa bao giờ thấy đứa nào trắng trợn, ti tiện đến mức độ này.

Mặc Lộ Túc đưa tay kéo Kiều Nhã Nguyễn đang định lao lên lại, tâm tình anh vẫn bình lặng không một gợn sóng, "Bác sĩ Lâm, nếu đã nói đến mức độ này rồi, vậy hay là chúng ta thử nói về nguồn gốc của nội dung bản báo cáo này xem thế nào?"

Lâm Thiến Thần tự tin nhìn anh, khóe miệng hơi nhếch lên, "Nói gì?"

Thủy An Lạc mím chặt môi nhìn về phía đó. Lâm Thiến Thần dám nói ra, nhất định là đã tìm hiểu kỹ về nội dung bản báo cáo này, dùng chuyện này để đối chất liệu có tác dụng gì không đây?

Sở Ninh Dực cúi đầu nghịch nghịch bàn tay của Thủy An Lạc, khóe miệng hơi nhếch lên, như thể chẳng thèm quan tâm phía bên kia đang xảy ra chuyện gì vậy.

Mặc Lộ Túc lại nhíu mày, Lâm Thiến Thần khó đối phó hơn anh tưởng nhiều.

"Lâm Thiến Thần, cô nói Lạc Lạc sao chép của cô, vậy cô có chứng cứ chứng minh cô nộp báo cáo sớm hơn cô ấy không?" Mặc Lộ Túc đột nhiên hỏi.

Nhóm dịch: Mèo Xinh
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 222: Nếu như tôi có thể chứng minh được thì sao?
"Bác sĩ Mặc, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi." Lâm Thiến Thần thu lại dáng vẻ sắc sảo của mình rồi đút hai tay vào túi, nhẹ nhàng nói: "Tôi chưa từng nói cô ta sao chép của tôi, là cô ta một mực nói tôi sao chép của cô ta mà thôi."

Câu này mang ba phần ấm ức, bảy phần bất đắc dĩ.

Mặc Lộ Túc nhìn Lâm Thiến Thần với một đôi mắt đầy thâm ý, khóe môi khẽ nhếch lên: "Cho nên thứ duy nhất có thể chứng minh cô không sao chép của cô ấy chính là cô có thể đưa ra được bằng chứng cô nộp bản cáo cáo đó trước cô ấy, đúng không nào? Hay là vì lý do cô là giáo viên hướng dẫn của cô ấy nên cô có quyền nói cô không sao chép bài của học trò mình?"

Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy lời chất vấn hơi giễu cợt của Mặc Lộ Túc thì hơi giật mình, đây là lần đầu tiên cô thấy Mặc Lộ Túc ngiêm túc như vậy, có thể thấy anh đã thực sự rất tức giận.

"Bác sĩ Mặc nói vậy là oan cho tôi rồi, không phải anh đang muốn nói về nội dung của bản báo cáo sao? Vậy để tôi hỏi bác sĩ Mặc, trong cuộc hội thảo lần này Mannie Jack có tới tham dự không?"

Lông mày Mặc Lộ Túc càng nhíu chặt, ngay cả hai tay cũng siết lại.

Thủy An Lạc khó hiểu ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, "Đó là ai?"

"Bạn học hồi học tiến sĩ của Lâm Thiến Thần, chắc cô ta cũng tham gia hội nghị đó. Thế nên là cô ngốc ạ, sự thật này là để cho em biết rằng, dù cho em có tìm thấy quyển ghi chép đó đi chăng nữa thì cũng sẽ bị cắn ngược lại thôi. Cuộc hội thảo đó không thể là lý do để em bật lại được đâu." Sở Ninh Dực hơi nhướng mày. Dường như tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của anh, thế nên anh mới để Mặc Lộ Túc ra mặt trước, để anh ta biết, cũng có những chuyện mà anh ta không thể giải quyết được.

Quả nhiên biểu hiện của Mặc Lộ Túc không hề khiến anh thất vọng. Anh ta chẳng qua cũng chỉ là một gã bác sĩ không hơn không kém, chẳng bao giờ nói được vào trọng điểm cả.

Trái tim Thủy An Lạc thoáng run lên, nhưng hội thảo kia và cả quyển sổ ghi chép là cách duy nhất mà cô có thể nghĩ tới để chứng minh sự trong sạch của mình.

"Ầm ĩ đủ chưa?" Vị giáo sư già mang theo cả đống người tới đang đứng phía sau kia cuối cùng cũng cảm thấy phát chán lên được rồi. Kiều Tuệ Hòa dẫn đầu bước lên trước, bực bội nhìn Mặc Lộ Túc, "Lộ Túc, cậu đang làm gì ở đây vậy?"

Mặc Lộ Túc nhìn thấy Kiều Tuệ Hòa thì lịch sự khẽ khom người xuống chào bà, "Viện trưởng Kiều."

Nụ cười của Lâm Thiến Thần càng thêm sâu hơn, khiến Kiều Nhã Nguyễn nhìn mà chỉ hận không thể lao tới xé tan cái bản mặt của cô ta. Nhưng cô lại càng cảm thấy có lỗi với đàn anh của mình hơn, chuyện còn chưa giải quyết được vậy mà đàn anh lại còn bị cái con khốn Lâm Thiến Thần kia ngấm ngầm hạ nhục nữa.

Lâm Thiến Thần hơi nhún vai: "Viện trưởng, không sao, chắc bác sĩ Mặc cảm thấy đàn em của mình chịu oan ức cho nên mới tìm em để đòi lại công bằng. Có điều cây ngay thì không sợ chết đứng." Lâm Thiến Thần tỏ ra vô tội nói.

"Cái cô Thủy An Lạc này, đúng là một phút cũng không chịu ở yên." Kiều Tuệ Hòa nói, giận dữ xoay người định bỏ đi.

Thủy An Lạc đứng trong góc càng thêm phẫn nộ, cả người như biến thành một con thú nhỏ bị chọc giận, lúc này nếu không phải Sở Ninh Dực kéo cô lại, e là cô đã nổi giận đùng đùng mà lao ra rồi.

"Em nghĩ cô ta đã vênh váo đủ chưa?" Sở Ninh Dực thấp giọng ghé sát tai cô nói, ánh mắt vẫn nhìn vào Lâm Thiến Thần đang đắc ý cách đó không xa. Đúng vào lúc này, khi mà cô ta vẫn cứ tưởng mình đã hoàn toàn chiến thắng, anh sẽ dùng một tay đẩy cô ta từ đỉnh cao xuống vực thẳm, đó là việc mà Sở Ninh Dực anh thích nhất.

Nghe vậy, cơn tức của Thủy An Lạc không hiểu sao lại biến mất. Cô nhìn nụ cười trên khóe môi Sở Ninh Dực, trong lòng bỗng dưng thấy hưng phấn lạ kỳ, sau đó ra sức gật đầu.

"Ngoan." Sở Ninh Dực hài lòng nhìn cô rồi đưa tay vỗ vỗ đầu cô, tựa như đang trấn an con vật nuôi nhỏ đang xù lông của mình.

"Nếu như tôi có thể chứng minh thì sao?"

Trước khi Kiều Tuệ Hòa dẫn mọi người rời đi, Sở Ninh Dực bỗng lớn tiếng nói, sau đó nắm tay Thủy An Lạc xuất hiện dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Nhóm dịch: Mèo Xinh
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 223: Thật sự là cô sao chép
Lâm Thiến Thần run bắn cả người, cô ta nhìn về phía hai người vừa xuất hiện với ánh mắt khó hiểu.

Kiều Nhã Nguyễn quay lại, gương mặt vốn đang phẫn nộ liền tươi cười trở lại, Sở tổng vĩ đại đã tới rồi.

Mặc Lộ Túc thì hơi gằm mặt xuống, lộ ra chút cay đắng.

Sở Ninh Dực dắt Thủy An Lạc chậm rãi bước tới, lúc đi ngang qua Mặc Lộ Túc liền nhã nhặn nói: "Vừa rồi cảm ơn lời của bác sĩ Mặc, nếu không mọi chuyện sẽ khó mà tiến triển thuận lợi được như vậy".

"Có thể giúp đỡ được Sở tổng là tốt rồi, tôi còn có việc, xin phép đi trước." Mặc Lộ Túc khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Thủy An Lạc.

"Đàn anh..."

"Nếu bác sĩ Mặc đã có việc, vậy tôi cũng không giữ anh lại xem kịch nữa, dù sao đây cũng là chuyện xấu trong nhà." Thấy Thủy An Lạc định nói với Mặc Lộ Túc gì đó, Sở Ninh Dực liền vươn tay ôm cô vào lòng, cắt ngang lời cô.

Sắc mặt Mặc Lộ Túc lại càng sa sầm xuống. Anh biết chuyện anh cần làm đã xong, logic của anh không phải không địch nổi mồm mép của Lâm Thiến Thần, chẳng qua anh muốn khiến Lâm Thiến Thần cảm thấy mình không phải là đối thủ của cô ta, đẩy thắng lợi của cô ta lên một tầng cao khác, như vậy thì Sở Ninh Dực mới có thể dễ dàng đẩy cô ta xuống với mức thương tổn cao nhất. Một người đàn ông như vậy, thực sự quá là kinh khủng.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn trái rồi lại nhìn phải, kiểu gì cũng thấy mùi dấm trên người Sở tổng vĩ đại đủ để át hết mùi thuốc khử trùng trong viện, vậy nên tốt nhất là cô cứ chạy theo đàn anh của mình thì hơn, dù sao ở đây cũng không cần có cô.

"Thế tao cũng đi trước đây, tên kia còn đang ốm vật ốm vờ ở nhà nữa." Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền nhanh chóng chạy theo Mặc Lộ Túc ra ngoài.

Lâm Thiến Thần nhìn hai người bỏ đi, trong lòng bỗng chốc liền có ngàn vạn khả năng xẹt qua, sao Sở Ninh Dực lại bỗng xuất hiện ở đây? Mà anh ấy vừa nói vậy là có ý gì?

"Ninh Dực, cậu có ý gì? Chẳng lẽ cậu cũng nghĩ là mình sao chép của nó à? Chỉ bởi vì nó là mẹ của Lạc Ninh thôi sao?" Lâm Thiến Thần cười lạnh thành tiếng, có điều giọng điệu lại mang theo vài phần ấm ức.

"Tôi không nghĩ là cô sao chép, mà sự thực là cô đã sao chép." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.

Thủy An Lạc sững sờ, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, quả nhiên cái tật độc miệng của anh không chỉ áp dụng với mình cô, nhưng nếu kẻ phải chịu đựng cái tính độc miệng đó là Lâm Thiến Thần thì cô rất thích một Sở Ninh Dực độc mồm độc miệng như vậy.

"Ninh Dực, cậu..." Lâm Thiến Thần thấy Sở Ninh Dực một lòng giúp đỡ Thủy An Lạc thì liền dời mục tiêu qua cô, "Thủy An Lạc, đây cũng là trò hề của cô phải không? Cô ỷ vào có con rồi muốn Sở Ninh Dực làm gì cho cô cũng được đấy à."

Nghe cái giọng the thé của Lâm Thiến Thần, Thủy An Lạc liền nhíu mày lại.

"Lâm Thiến Thần, đừng nghĩ ai cũng dơ bẩn như cô." Thủy An Lạc gằn giọng nói.

"Dơ bẩn?" Lâm Thiến Thần cười ha hả, ánh mắt nhìn Thủy An Lạc có thêm vài phần ác độc, cô ta dường như đã bất chấp tất cả, không thèm để ý đến đám đông xung quanh nữa, "Thủy An Lạc, mày nghĩ nếu không nhờ có Ninh Dực, mày có thể đặt chân được đến đây à? Thành tích kém, năng lực thực hành lại càng kém hơn, thậm chí mỗi lần thực nghiệm cũng không đạt yêu cầu, đừng có nghĩ người ta giữ lại chút sắc mặt cho mày, mày liền mở được cái phường nhuộm."

Thủy An Lạc bị Lâm Thiến Thần chửi một tràng, cơn tức lại bùng lên.

Sở Ninh Dực vươn tay cầm lấy tay Thủy An Lạc, mười ngón đan chặt vào nhau, nhưng anh không nhìn cô mà nhìn về phía Lâm Thiến Thần đang tức giận châm chọc, "Nếu cô ấy muốn mở phường nhuộm, tất nhiên tôi sẽ chuẩn bị hết phẩm màu cho cô ấy."

Giọng nói của Sở Ninh Dực nhẹ bẫng nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng ý tứ của anh.

Thủy An Lạc chăm chú nhìn Sở Ninh Dực, trong lòng có chút hơi ấm từ từ lan tỏa.

"Lâm Thiến Thần, thành tích của tôi đúng là kém thật, nhưng tôi chưa từng muốn hại ai, không như cô, tự ý bán đứng tin tức của bệnh nhân chỉ để hãm hại tôi, cô thấy hay ho lắm đấy à?"

Chuyện lúc trước lại bị lôi ra, sắc mặt Lâm Thiến Thần càng thêm dữ tợn.

Nhóm dịch: Mèo Xinh
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 224: Giết chết trong nháy mắt
Kiều Tuệ Hòa nhíu mày, nhưng vẫn yên lặng nhìn bọn họ.

"Ha ha, hãm hại mày?" Lâm Thiến Thần bước từng bước đến gần Thủy An Lạc, "Mày có gì đáng để tao hãm hại, nói cho cùng cũng chỉ là một kẻ đáng thương khiến ba mình tức đến mức phải nằm viện, đến ngay cả mẹ ruột cũng không cần mà thôi."

"Cô nói bậy." Thủy An Lạc tức giận phản bác.

"Lẽ nào tao nói sai à? Làm loạn tại sinh nhật của chị gái mình, chính là vì muốn ba mình tức chết còn gì?" Lâm Thiến Thần lạnh lùng trào phúng.

"Lâm Thiến Thần, đây mới là bộ mặt thật của cô à?" Sở Ninh Dực càng nắm chặt lấy tay Thủy An Lạc hơn, tựa như muốn trấn an sự kích động của cô.

Thân thể Lâm Thiến Thần thoáng run lên, trong lòng kinh hãi. Cô ta đang làm gì trước mặt Sở Ninh Dực thế này? Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, cô ta biết mình đã không còn đường lui nữa, cho nên cô ta đành phải bất chấp tất cả mà theo lao thôi.

"Sao hả, lúc này mày chỉ biết trốn sau lưng đàn ông như một con rùa rụt cổ thế thôi à? Thủy An Lạc, nói cho cùng mày cũng chỉ là một đứa đê tiện, hèn hạ chỉ biết lợi dụng con cái ra để tranh thủ sự đồng cảm của đàn ông mà thôi."

Lâm Thiến Thần vừa dứt lời, xung quanh bỗng rơi vào bầu không khí trầm mặc.

Một Lâm Thiến Thần ưu nhã hơn người, thế mà hôm nay lại nói ra những lời như vậy, sao có thể khiến người ta không kinh ngạc cho được.

Lâm Thiến Thần nhìn Thủy An Lạc vẫn mím môi run rẩy, thầm hả hê vui sướng vì đã thắng, có nhìn kiểu gì thì chẳng qua cũng chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch mà thôi, muốn đấu với cô ta sao?

Lồng ngực Thủy An Lạc phập phồng, tựa như đang cố áp chế cảm xúc của mình, cuối cùng cô cắn chặt răng, gằn từng chữ một:" Lâm Thiến Thần, cô muốn trốn sau lưng đàn ông, trước tiên thì cô cũng phải có được người đàn ông đó đã. Để có thể lợi dụng được con cái, thì cô cũng phải có con trước mới được. Đáng tiếc, cô lại chẳng có cả hai thứ này!"

Lâm Thiến Thần bị câu này của Thủy An Lạc giết chết trong nháy mắt.

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc, trong ánh mắt chứa sự khen ngợi, được lắm, công lực độc miệng của cô nhóc này đúng là được thừa hưởng lại từ anh rồi.

Sau khi nghe Thủy An Lạc nói ra câu nói đó, rồi lại thấy ánh mắt dịu dàng của Sở Ninh Dực dành cho Thủy An Lạc, mọi lí trí của Lâm Thiến Thần đều đã hoàn toàn sụp đổ, cô ta như bị phát điên mà gào thét ầm ĩ lên: "Thủy An Lạc, mày là một con khốn đê tiện, giống hệt như mẹ mày!"

"Chát!!!"

Tiếng thét chói tai của Lâm Thiến Thần đồng thời vang lên với tiếng bạt tai mà Thủy An Lạc vừa giáng xuống.

Lòng bàn tay cô tê rần, nhưng cảm giác tê rần này lại khiến lý trí cô tỉnh táo hơn nhiều.

Lâm Thiến Thần bị đánh, điều này nằm ngoài dự liệu của cô ta.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn ánh mắt đỏ ngầu của Thủy An Lạc, anh có thể cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn trong tay anh đang run rẩy.

"Thủy An Lạc!!!" Lâm Thiến Thần gào ầm lên.

"Nói năng lỗ mãng, tất nhiên là đáng bị dạy dỗ." Sở Ninh Dực trầm giọng mở miệng, rõ ràng là anh đang bảo vệ cô mà không cần cho bất cứ ai lý do nào hết, giống hệt như lần Thủy An Lạc đánh Thủy An Kiều, chỉ cần có anh ở đó, ai dám cản?

Mẹ và con trai, đây là hai điểm không thể chạm vào của Thủy An Lạc, không ai có thể động vào hai người này của cô. Vậy mà Lâm Thiến Thần vừa hay đã chạm phải giới hạn của cô.

"Lâm Thiến Thần, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, đừng có nhắc đến mẹ tôi." Thủy An Lạc cắn răng tức giận nói.

Lâm Thiến Thần bị tát, cả hiện trường lại rơi vào trạng thái khó xử thêm lần nữa.

Kiều Tuệ Hòa chứng kiến tất cả nhưng không hề nhúng tay vào, vì chính bà cũng không ngờ Lâm Thiến Thần có thể thốt ra những lời như vậy.

Sở Ninh Dực nhìn Lâm Thiến Thần rồi lại nhìn cô nhóc đang tức đến run rẩy trong lòng, lúc này anh cảm thấy cũng đã đến lúc rồi, chí ít thì cô nhóc nhà anh cũng xả giận được rồi, tiếp theo đây sẽ là thời gian của anh.

Nhóm dịch: Mèo Xinh
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 225: Nhưng Sở tổng của cô nhóc nhà mình thì được
Sở Ninh Dực lấy điện thoại ra gọi một cuộc, chỉ nói một tiếng "được rồi", sau đó ngẩng lên nhìn cái cảnh hôm Thủy An Lạc đi nộp báo cáo nhưng lại được thông báo là giáo sư không có ở đây, sau đó còn kèm thêm cả một đoạn đối thoại của Lâm Thiến Thần sau lúc trở về với Thủy An Lạc. Thái độ cao ngạo, hoàn toàn khác xa với vẻ dịu dàng ôn hòa của cô ta thường ngày.

Sắc mặt Lâm Thiến Thần chớp mắt trở nên tái nhợt.

["Thủy An Lạc, cô vẫn chưa chỉnh lý xong báo báo cuộc hội chẩn ngày hôm qua à?"

"Cô có bảo tôi phải sửa lại đâu."

"Chẳng lẽ cái gì tôi cũng phải nói thì cô mới biết mà làm à?"

"Tôi..."

"Bác sĩ Lâm, phải làm gì thì đáng ra cô nên nói với tôi mới phải chứ? Cô là bác sĩ hướng dẫn của tôi cơ mà. Cô không nói thì sao mà tôi biết được. Cô tưởng đây là khoa tâm lý nên tôi có thể đoán được cô nghĩ gì chắc?"

"Cô còn biết tôi là bác sĩ hướng dẫn của cô cơ à, nhưng tôi có thấy cô tôn trọng tôi chút nào đâu."

"Chuyện tôn trọng phải do hai bên mới được. Bác sĩ Lâm muốn người khác tôn trọng thì hẳn là nên tôn trọng người khác đã chứ."

"Thủy An Lạc, trước đây chẳng lẽ là do tôi đánh giá thấp cô à?"

"Không phải các người đánh giá thấp tôi, mà vì các người đánh giá tôi quá cao nên mới muốn đuổi tận giết tuyệt tôi! Nếu không ngại thì về mà nói với bà dì của cô là ấy, đừng có mà mơ tưởng đến sản nghiệp của ông nội tôi, nếu không Thủy An Lạc này chưa chắc làm gì được bà ta, nhưng Sở Ninh Dực thì khó mà nói đấy."
]

Câu nói cuối cùng trong đoạn video kia của Thủy An Lạc rõ ràng khiến Sở Ninh Dực cảm thấy vui vẻ. Mặc dù bị cô nhóc này lấy ra để đe dọa người khác, nhưng mà, có thể được cô lợi dụng cũng là một trải nghiệm khá tốt, bởi vì cảm giác đầu tiên của Sở tổng không phải là "Cô nhóc này to gan thật đấy, không ngờ lại dám lợi dụng Sở tổng này", mà là "Không sai, cô nhóc nhà anh không thể, nhưng mà Sở tổng của cô nhóc nhà anh thì có thể." Cho nên, lần này dù thế nào cũng không thể để cô nhóc của anh nghĩ là anh vô dụng được.

Trước kia trước mặt người khác, Lâm Thiến Thần đều cư xử với Thủy An Lạc như một người thầy nhân từ, nhưng qua đoạn video ghi lại cùng với những gì cô ta vừa làm đều đã vạch trần cách mà cô ta đối xử với Thủy An Lạc.

Nếu nói đoạn video là giả thì những gì vừa xảy ra đã đủ làm cơ sở để chứng minh nó là thật rồi, Sở Ninh Dực nghĩ, sẽ chẳng có ai ở đây hoài nghi tính chân thực của đoạn video này đâu. Vì dù gì thì vừa rồi cô ta cũng đóng rất tốt vai một người đàn bà chanh chua cho mọi người xem mà.

Trước giờ Sở tổng chưa bao giờ đánh những trận chiến mà mình không nắm chắc phần thắng cả.

Hai hàng lông mày của Kiều Tuệ Hòa thoáng chau lại, bà cũng đã hơi cảm thấy nghi ngờ mà nhìn về phía Lâm Thiến Thần.

"Nhưng bác sĩ Lâm cũng đâu nhận được báo cáo của bác sĩ Thủy đâu." Một bác sĩ mở miệng nói, phá vỡ tình cảnh ngượng ngập lúc này.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, như thể đang chờ đợi câu nói này.

"Chú Sở." Sở Ninh Dực cất giọng gọi.

Tâm trạng căng thẳng của Thủy An Lạc hơi dịu lại được một chút, nhìn chú Sở xoay người bước vào phòng làm việc của Lâm Thiến Thần, nhưng cô không biết là ông định làm gì nữa?

Chú Sở nhanh chóng bước ra, có điều khi đi ra trong tay còn cầm một bản báo cáo. Sau đó, ông đưa thẳng bản báo cáo này cho Kiều Tuệ Hòa. Bà cúi đầu nhìn, trên bản báo cáo kia rõ ràng có tên của Thủy An Lạc và ngày nộp.

Kiều Tuệ Hòa lại ngẩng lên nhìn Lâm Thiến Thần một lần nữa, sắc mặt âm trầm, khó coi.

Gương mặt có chút dữ dằn của Lâm Thiến Thần ngoại trừ vết đỏ do cái tát của Thủy An Lạc ra thì xung quanh đã tái nhợt. Cô ta nhìn chằm chằm bản báo cáo trong tay Kiều Tuệ Hòa nhưng vẫn lắc đầu kịch liệt phản bác: "Giả, là giả, cái đó là giả, là các người muốn hãm hại tôi!" Bởi vì bản báo cáo thật đã bị cô ta hủy mất rồi cơ mà.

Nhóm dịch: Mèo Xinh
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 226: Cô có tư cách gì đáng để tôi hãm hại
Thủy An Lạc nhìn sắc mặt trắng xanh của Lâm Thiến Thần và thứ mà chú Sở vừa lấy ra, lại quay sang nhìn Sở Ninh Dực, đầu tiên anh cho mọi người xem video trước, qua đó chứng mình cô không hề đưa bản báo cáo kia cho Lâm Thiến Thần, nhưng mà bản báo cáo của cô lại được tìm thấy trong phòng của cô ta.

Thủy An Lạc thấy Lâm Thiến Thần như sắp phát điên đến nơi, giờ cho dù cô ta có phản bác thế nào thì cũng chỉ trò cười cho người ta mà thôi.

Lâm Thiến Thần nhìn chằm chằm vào bản báo cáo kia, toàn thân vì mất khống chế mà trở nên run rẩy.

Thủy An Lạc nghĩ, cô ta thật đáng thương, đến tận lúc này cũng không ngờ rằng bản thân sẽ bị chính người mà mình quan tâm nhất đối xử như vậy.

Sở Ninh Dực vươn tay ôm lấy bả vai Thủy An Lạc, giọng nói vẫn thản nhiên tao nhã như trước: "Hãm hại cô? Lâm Thiến Thần, cô có tư cách gì đáng để tôi hãm hại?"

Lời này thốt ra, cuồng ngạo đến nhường nào.

Cả người Lâm Thiến Thần càng run rẩy kịch liệt, "Đó không phải sự thật, không phải là thật."

Sở Ninh Dực cười lạnh, "Lâm Thiến Thần, có gan làm lại không có gan nhận, giờ cô cứ phủ nhận như vậy không phải càng khiến người ta xem thường hơn sao?" Sở Ninh Dực không ngờ là đã đến nước này rồi mà Lâm Thiến Thần vẫn không chịu nói ra tại sao bản báo cáo kia lại là giả. Nhưng nếu Sở Ninh Dực anh không ép được tự cô ta thừa nhận tại sao bản báo cáo kia lại là giả thì anh đã chẳng phải Sở Ninh Dực nữa rồi.

"Rốt cuộc cô ta có gì tốt mà cậu phải giúp đỡ cô ta như thế, chẳng lẽ tình cảm mấy chục năm qua của chúng ta lại không bằng một con vợ trước cậu đã từng vứt bỏ hay sao?" Lâm Thiến Thần gào lên một cách đầy bi thương.

Thủy An Lạc hơi nhíu mày, bị vứt bỏ, từ này... cô ta đang sợ Sở tổng không thể hạ quyết tâm đối phó với cô ta được nên giúp Sở tổng ra quyết định à?

Quả nhiên, ngay lúc Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, cô liền thấy Sở tổng nhíu chặt hai đầu lông mày.

"Cô ấy chẳng có gì tốt cả, nhưng tốt hơn cô là đủ rồi." Sở Ninh Dực chậm rãi nói, nhưng lời anh vừa thốt ra lại không hề nể tình chút nào, "Lâm Thiến Thần, là thầy người ta mà lại đi làm cái chuyện trơ trẽn như thế, tôi nghĩ, bệnh viện này không cần một bác sĩ như cô nữa đâu."

Lâm Thiến Thần cười ha hả, mái tóc dài xõa tán loạn, "Sở Ninh Dực, là vì cô ta sao? Vì cô ta mà trước nay cậu chưa từng can thiệp vào chuyện của bệnh viện mà giờ cũng bắt đầu nhúng tay vào thế này à?"

"Bác sĩ Lâm, tôi nghĩ là cô nhầm rồi, hôm nay tôi đến đây với tư cách là người thân của Thủy An Lạc, đến để đòi lại công bằng cho cô ấy, thế nên chuyện này xin hãy để viện trưởng Kiều phân xử đi." Sở Ninh Dực ôm chặt lấy Thủy An Lạc, thản nhiên nói.

Thủy An Lạc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dịu dàng của anh.

Người thân của Thủy An Lạc.

Không thể phủ nhận, khi cô nghe thấy những lời này, hơi ấm dường như lan tỏa từ tim, theo mạch máu chạy khắp cơ thể cô. Thì ra, hương vị của tình yêu không phải chỉ là ba chữ "anh yêu em", mà chỉ cần một tiếng "người thân" đơn giản thế này thôi cũng đủ để tim cô đập rộn ràng.

Kiều Tuệ Hòa nhìn cháu trai của mình, không nhịn được lại đánh giá Thủy An Lạc đang ở trong lòng anh, đây là lần đầu tiên bà thấy cháu trai mình bảo vệ một người đến vậy, chứ càng đừng nói đến chuyện đích thân đi trút giận hộ người ta. Thật ra bà không biết gì nhiều lắm về Thủy An Lạc, vì khi hai đứa kết hôn bà còn đang bận khám chữa bệnh từ thiện ở khu vực thiên tai, vì biết cháu trai mình kết hôn cũng chỉ vì mục đích làm ăn, bà tức quá nên căn bản cũng không thèm quan tâm xem cháu dâu là ai, huống hồ giờ cháu bà còn ly hôn rồi nữa chứ.

Trong lòng Lâm Thiến Thần giờ đây chỉ còn một mảnh tro tàn.

Nhóm dịch: Mèo Xinh
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 227: Cô ấy có lá bùa lớn nhất
"Không phải, đó không phải là thật." Lâm Thiến Thần thất thanh kêu lên.

"Không phải thật? Tên là tên của Lạc Lạc, thời gian trước lúc cô nộp báo cáo hai tuần, cô lại nói đây không phải của Lạc Lạc, hay là cô không dám thừa nhận cô đã sao chép của cô ấy?" Giọng nói của Sở Ninh Dực lạnh lẽo, vừa khinh bỉ vừa châm chọc.

Lâm Thiến Thần vốn luôn cao ngạo sao có thể chịu nổi sự mỉa mai của anh, phút chốc cô ta đã đánh mất lý trí duy nhất của mình.

"Đó không phải là thật, bản báo cáo kia sớm đã bị tôi..."

Lâm Thiến Thần đang gào lên, giữa chừng bỗng khựng lại.

Khóe miệng Sở Ninh Dực nhếch lên tựa như chỉ đang đợi những lời này. Bọn họ có tìm thêm nhiều chứng cứ hơn nữa cũng không đủ chấn động bằng việc chính miệng cô ta tự thừa nhận. Hơn nữa còn chuyện gì có thể khiến người ta hối hận hơn việc chính mình mở miệng thừa nhận hành vi xấu xa của bản thân chứ?

Lâm Thiến Thần vừa dứt lời, xung quanh liền ồ lên.

Kiều Tuệ Hòa bực tức nhìn Lâm Thiến Thần, cuối cùng giận dữ xoay người bỏ đi.

Những bác sĩ còn lại thì cười gượng một cái, cuối cùng nhanh chóng tản ra. Dù sao thì cũng không ai trong bọn họ dám nói đỡ cho Lâm Thiến Thần và càng không ngờ Lâm Thiến Thần lại là người như vậy.

Sau khi kêu gào xong, Lâm Thiến Thần ngồi phịch xuống đất, mất khống chế cười mà điên dại, chỉ có điều trong tiếng cười lại chất chứa sự thê lương vô tận. Cô ta không tài nào ngờ được rằng, có một ngày, cô ta lại bị chính Sở Ninh Dực hủy hoại.

"Tại sao?" Có lẽ vừa rồi gào thét nhiều quá nên giờ giọng nói của cô ta đã khàn đi, âm thanh phát ra như bị đất cát quét qua, khiến người ta có cảm giác thô sạn.

"Thiến Thần, tôi giao cô ấy cho cô là vì tin tưởng cô, không phải là để cho cô cơ hội hãm hại cô ấy. Đáng tiếc, cô đã mất lý trí rồi." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói, sau đó nắm tay Thủy An Lạc bỏ đi.

"Tại sao phải làm như vậy? Thủy An Lạc quan trọng với anh đến vậy sao?" Lâm Thiến Thần lảo đảo đứng dậy, nhìn bóng lưng của anh gào lên. Cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận sự thay đổi trong chớp mắt này.

Bước chân Sở Ninh Dực thoáng dừng lại. Thủy An Lạc không kìm được ngẩng đầu nhìn anh.

Đáp án này, cô cũng muốn biết nhưng không dám hỏi.

Cho nên, cô thầm cảm ơn Lâm Thiến Thần vì đã giúp cô thắc mắc vấn đề này.

Thủy An Lạc không thể khống chế nổi nhịp tim của mình. Cô nhìn anh, đôi mắt to ẩn giấu vẻ chờ mong.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, lòng bàn tay anh lúc này có thể cảm nhận được nhịp tim của cô.

"Đúng như cô nói, cô ấy có một lá bùa lớn nhất." Sở Ninh Dực nói xong, tiếp tục kéo Thủy An Lạc đi.

Sự lạc lõng vô hạn tràn vào trong lòng, Thủy An Lạc nghĩ, chắc là anh đang nói đến Lạc Ninh.

Đáp án này, thật sự khiến người ta chua xót.

Cách đó không xa, Viên Giai Di đến bệnh viện này để kiểm tra lại hai chân. Dù chính mắt chứng kiến tất cả nhưng cô ta không hề bước tới, chỉ hơi nhếch miệng cười lạnh, vốn tưởng Lâm Thiến Thần rất thông minh, không ngờ lại dùng cách "tự hại mình" ngu xuẩn như vậy. Có điều cô ta lại nhìn thấu một vấn đề, đó là Thủy An Lạc không yếu ớt như cô ta tưởng.

Viên Giai Di nhìn bóng lưng Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực rời đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu. Đã có bao giờ, Sở Ninh Dực làm những chuyện như vậy vì cô ta chưa? Mọi vấn đề của cô, anh đều để chú Sở giải quyết giúp, nguyên nhân là vì... anh bận! Nhưng hôm nay, anh lại tự mình diễn một vở kịch như vậy vì Thủy An Lạc, đẩy Lâm Thiến Thần xuống vực thẳm không thể quay đầu.

Viên Giai Di hơi cúi đầu, giấu đi vẻ quái dị trong đáy mắt, bàn tay nắm lấy xe lăn cũng siết chặt lại. Có lẽ cô ta nên nhìn nhận lại con nhóc Thủy An Lạc này thôi.

Nhóm dịch: Mèo Xinh
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 228: Em đang ghen à?
Sau khi được Sở Ninh Dực dắt ra khỏi bệnh viện, Thủy An Lạc lập tức buông tay Sở Ninh Dực ra: "Như vậy, chẳng cần anh phải nói gì, cô ta cũng đã không thể trụ nổi ở bệnh viện này nữa rồi."

Thủy An Lạc nghĩ, đây có lẽ chính là nguyên nhân tại sao anh lại hỏi cô định xử lý thế nào. Nếu cô không bảo đuổi cô ta đi, có lẽ Sở Ninh Dực sẽ chọn cách xử lý kín đáo chuyện này, sau đó cách chức cô ta. Nhưng nếu như cô đã nói phải đuổi cô ta, vậy anh sẽ quang minh chính đại khiến cho Lâm Thiến Thần không còn chỗ đứng ở bệnh viện này nữa. Thủy An Lạc không khỏi thấy bất mãn trong lòng, may mà cô còn chưa hoàn toàn chọc giận Sở Ninh Dực, nếu không người gặp xui xẻo nhất định là cô rồi.

"Còn bản báo cáo kia..."

"Là anh bảo chú Sở bỏ vào." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

Thủy An Lạc ngây ra, cho nên, đây là cách để chứng minh lời Lâm Thiến Thần nói là vu khống?

Sở Ninh Dực vươn tay kéo người đang đứng ở bậc cầu thang vào lòng rồi ngẩng đầu nhìn cơn mưa bên ngoài, "Thời gian quá ngắn, anh không đủ thì giờ để tìm được bản báo cáo của em. Nhưng nếu như bản thực sự nằm trong tay cô ta thì cho dù bản chú Sở lấy ra là giả, cô ta cũng không có can đảm để chứng minh, chỉ biết mở miệng ra lấp liếm, vừa hay có thể cho mọi người thấy rõ được là cô ta có tật giật mình."

Thủy An Lạc lại xuýt xoa, cái danh lòng dạ đen tối bậc nhất thành phố A này quả nhiên chỉ có thể là Sở Ninh Dực.

"Ninh Dực, cô Thủy, trùng hợp quá."

Đúng vào lúc Thủy An Lạc định mở miệng hỏi thêm, giọng nói của Viên Giai Di bỗng vang lên.

Sở Ninh Dực buông Thủy An Lạc ra, quay đầu lại nhìn người đang đẩy xe lăn tới.

Thủy An Lạc bị buông ra, không hiểu sao lại cảm thấy mất mát trong lòng.

Viên Giai Di nhìn động tác của Sở Ninh Dực, ý cười trong mắt càng đậm hơn.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn chân cô ta, nhíu mày hỏi: "Bác sĩ nói sao?"

"Không thể đứng dậy được nữa, nhưng dù sao em cũng chấp nhận rồi. Như anh nói đó thôi, tự làm tự chịu." Trong câu nói của Viên Giai Di chất thứa một chút thê lương, "Chỉ là không biết, một kẻ tàn tật như em sẽ lại gây thêm bao nhiêu phiền phức cho người khác nữa đây?"

Thủy An Lạc cúi đầu không nói gì, dù sao ở đây cũng không có chỗ cho cô nói.

"Sau này có chuyện gì cứ tìm Lạc Lạc, tuy y thuật của cô ấy chưa tốt lắm nhưng nếu chỉ chăm sóc người khác thôi thì không đến nỗi tệ." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

Thủy An Lạc chợt ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Sở Ninh Dực.

Anh nói gì cơ?

Có việc gì cứ tìm cô á?

Tìm cô làm gì?

"Được, vậy sau này phải phiền đến cô Thủy rồi." Viên Giai Di mỉm cười nói.

Thủy An Lạc đáp lại cô ta bằng một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Viên Giai Di cũng không ở lại lâu mà nhanh chóng được người giúp việc của mình đón đi.

Sau khi Viên Giai Di đi rồi, Thủy An Lạc trừng mắt nhìn Sở Ninh Dực: "Sao lại bắt tôi phải chăm sóc cô ta?" Mấu chốt ở chỗ còn nói y thuật của cô không ra sao nữa chứ!

"Chẳng lẽ em muốn anh đi?" Sở Ninh Dực nhướng mày.

"Thôi bỏ đi." Thủy An Lạc chẳng thèm nghĩ nữa, buột miệng nói luôn.

"Em đang ghen à?" Sở Ninh Dực thì thầm vào tai cô, lúc này tâm trạng của anh đang tốt vô cùng.

Thủy An Lạc sửng sốt, mãi chẳng phản ứng lại được, chờ đến lúc cô hoàn hồn lại thì Sở Ninh Dực đã lên xe rồi.

Mẹ nó chứ, cô lại bị đùa giỡn nữa à?

"Còn không mau lên xe?" Sở Ninh Dực ngồi ghế sau ung dung nói: "Hay là em muốn đi tiễn giáo viên hướng dẫn của mình?" Sở Ninh Dực nói xong, hất cằm chỉ ra sau, bảo Thủy An Lạc quay lại phía sau nhìn.

Lúc Thủy An Lạc ngoảnh lại vừa hay liền trông thấy Lâm Thiến Thần đang bước từ bệnh viện ra, chỉ có điều trông cô ta như mất hồn mất vía, chẳng thấy dáng vẻ khí phách ban sáng nay đâu nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 229: Lão tứ chỉ là sợ cô đơn mà thôi
Rõ ràng Lâm Thiến Thần cũng nhìn thấy Thủy An Lạc, nhưng ánh mắt của cô ta lại đầy sự cay độc.

Thủy An Lạc nhìn thẳng vào mắt cô ta. Cô chẳng làm gì hại ai nên cô cũng chẳng việc quái gì phải sợ cô ta cả.

Lâm Thiến Thần nhìn Thủy An Lạc, lạnh lùng nói: "Thủy An Lạc, mày mưu mẹo hơn tao nghĩ nhiều đấy."

Bên ngoài trời mưa tầm tã, Thủy An Lạc đứng thẳng lưng trước mặt Lâm Thiến Thần nhếch môi nói, "Cô Lâm, nói đến mưu mẹo, tôi vẫn còn lép vế hơn cô nhiều, chỉ tiếc là, người làm, trời nhìn. Lâm Thiến Thần, lương tâm quở trách, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió cả, đừng tưởng mình là Kha Nam, cho là không ai biết mình đã làm gì." Thủy An Lạc gằn từng chữ bên tai cô ta, nói rồi cô lên xe luôn.

Sở Ninh Dực bảo chú Sở khởi động xe, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm bố thí cho Lâm Thiến Thần.

Trong lúc Lâm Thiến Thần giận dữ nhìn họ rời đi, xe của Kiều Tuệ Hòa đã dừng lại trước mặt cô ta.

"Lên xe." Bà bất đắc dĩ mở miệng nói.

Lâm Thiến Thần hơi sững sờ, bất động đứng đờ ra đó.

"Bà ơi, con..."

Kiều Tuệ Hòa không làm khó cô ta, chỉ nhìn Lâm Thiến Thần toàn thân đang dính nước mưa, "Thiến Thần, lần này con thực sự khiến bà rất thất vọng." Mặc dù bà vẫn bảo vệ Lâm Thiến Thần trước mặt mọi người, nhưng như vậy không có nghĩa là bà hài lòng với cách làm của Lâm Thiến Thần.

Lâm Thiến Thần cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Sau khi bị Sở Ninh Dực làm cho mất mặt trước bao nhiêu người, cô ta lại phải đối mặt với sự thất vọng của Kiều Tuệ Hòa.

"Bà ơi, con thực sự là..."

"Bất kể là vì cái gì, con cũng không nên làm ra chuyện như vậy. Thiến Thần, sau này con phải nhớ, làm bác sĩ thì cái gì làm được, cái gì không thể." Kiều Tuệ Hòa nghiêm túc nói, sau đó bảo tài xế lái xe đi. Lâm Thiến Thần ngẩng đầu nhìn trời, một hàng lệ chảy xuống từ khóe mắt.

"Tôi tưởng cô cũng là kẻ thông minh, không ngờ lại dùng một cách ngu xuẩn như vậy để tự hại chính mình."

Giọng nói giễu cợt của Viên Giai Di đột nhiên vang lên phía sau.

Lâm Thiến Thần siết chặt hai tay, vô vàn hận ý dâng lên trong lòng.

...

Thủy An Lạc lau sạch vết nước mưa trên tay, nhìn thoáng qua Lâm Thiến Thần và Viên Giai Di đằng sau, không khỏi tò mò nhìn Sở Ninh Dực.

"Chân của Viên Giai Di bị làm sao vậy? Do cú ngã lần trước à?" Thủy An Lạc có chút khó tin hỏi, chẳng phải chỉ ngã một cái trên sàn catwalk thôi sao? Chẳng lẽ ngã như thế mà cũng có thể tàn tật được à.

"Bệnh cũ, khớp xương phát triển không đầy đủ, bẩm sinh." Sở Ninh Dực mở miệng giải thích.

Thủy An Lạc nghe xong, sửng sốt một chút, cuối cùng cảm khái: "Cô ta dùng mạng của mình để đi diễn đấy à."

Trước đây cô từng nghe qua về căn bệnh này, trong sách cũng chỉ ra trọng điểm, kỳ thực căn bệnh này không tính là nghiêm trọng, không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt hằng ngày cả. Nhưng Viên Giai Di có bệnh này, lại suốt ngày từ sáng đến tối mang giày cao gót đi catwalk. Thủy An Lạc chỉ muốn ném cho cô ta bốn chữ: Tự làm tự chịu!

"Cô ta không biết mình có bệnh à? Hay vì quá yêu nghề người mẫu?" Thủy An Lạc hỏi.

"Cô ấy thích cảm giác trên sân khấu, có lẽ là thích cái cảm giác được tất cả mọi người chú ý." Sở Ninh Dực cúi đầu chỉnh lại quần áo của mình. Với Lâm Thiến Thần, nói không tiếc hận là không thể, dù sao cũng là bạn bè mấy chục năm, nhưng anh càng tiếc cho sự thay đổi của cô ta hơn.

Thủy An Lạc thì lại không hề cảm thấy đồng cảm với cô ta chút nào cả, bởi vì không đáng.

"Tên điên kia cũng thích cảm giác trên sân khấu hả." Thủy An Lạc nghĩ đến Phong Phong cũng là một ngôi sao lớn, không nhịn được mở miệng nói.

"Lão Tứ chỉ là sợ cô đơn mà thôi." Sở Ninh Dực chỉnh xong ống tay áo của mình, ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc.
 
Top