Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2470: Không buông nỏ được quá khứ, gọi là tự làm khó mình (12)
Thủy An Lạc thầm nghĩ, các đồng chí, mọi người nghĩ nhiều quá rồi, Sở tổng chỉ vì muốn lấy lại mặt mũi của mình cho nên mới tìm một cái thang thôi.

Nhưng điều kinh khủng nhất là, cái tin này lại được trang chính thức của thành phố S chia sẻ, không nói gì, có vẻ như đang tỏ ý không hiểu.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn người đàn ông đang tắm trong kia, hình như cô thật sự lấy được một người đàn ông rất ngầu đấy.

Sở Ninh Dực đi ra, chụp khăn trên đầu, anh cúi nhìn cô lùn đang nhảy lên muốn lau tóc cho mình, khẽ nhướng mày: “Em nghĩ làm vậy thì có thể thay đổi được sự thật chân ngắn của em à? Có nhảy nữa thì cái chân ngắn tũn của em cũng không tới đâu.” Sở Ninh Dực nói xong lại nhìn hai tay đang giơ cao của cô, thêm một câu nữa, “Còn cả cái tay ngắn này nữa.”

Thủy An Lạc: “...”

Má nó chứ!

Vừa rồi cô chỉ muốn nịnh nọt anh một chút thôi mà. Quả nhiên không thể đối xử với người đàn ông này quá tốt được.

“Em cao 1m68, 1m68 đấy nhé, sắp được 1m7 rồi.” Thủy An Lạc nhảy lên nói, nhưng dù sao nếu so với một người phụ nữ cao 1m75 như Kiều Nhã Nguyễn thì đúng là cô lùn thật.

“Ai da, em cao ghê nhỉ, bản thiếu gia cao 1m86 đã nói gì chưa?” Sở Ninh Dực khinh bỉ nói.

Thủy An Lạc lẳng lặng quay đi, tính đi vẽ một cái vòng để trù ếm anh, đàn ông cao 1m86 thì ngầu lắm sao.

Nhưng lúc Thủy An Lạc lẩm bẩm quay đi, Sở Ninh Dực đã tóm được eo cô sau đó quay cô lại rồi bế thốc lên.

Thủy An Lạc giật mình kêu lên một tiếng, chân theo phản xạ quắp lấy hông Sở Ninh Dực, còn tay thì ôm chặt cổ anh.

Sở Ninh Dực nhướng mày nói: “Cho em mượn cặp chân dài hơn một mét này đấy, như vậy thì có thể với tới rồi.”

Thủy An Lạc: “...”

Ai ôi, trái tim sớm đã vụn vỡ này của cô chỉ vì một câu nói của Sở Ninh Dực mà giờ lại sống lại rồi.

Thủy An Lạc tức giận cầm chiếc khăn tắm bị tụt xuống vai anh lên, sau đó chụp lên đầu anh, không cao không thấp, vừa đủ.

“Phiền chết anh này, phiền chết anh này.” Thủy An Lạc vừa lau vừa tức giận nói, “Đàm phán không lại người ta liền về bắt nạt em, anh bắt nạt em không cãi lại được anh chứ gì?”

Sở Ninh Dực bị vợ mình tóm tóc hơi đau, nhưng vì lúc này cô đang lên cơn điên nên anh cũng không chấp nhặt với cô làm gì cả.

“Ai nói bản thiếu gia đây thua vậy, ván cờ đó bản thiếu gia chỉ cần xuống một nước nữa thôi là thắng rồi đấy. Bản thiếu gia đây không xuống nước cờ đó chính là muốn nói với ba Tân Nhạc rằng, thắng thua chưa định được, nhưng kết cục thì nằm trong tay anh rồi.” Sở Ninh Dực từ chối thừa nhận mình thua, tuyệt đối không thừa nhận.

Trong từ điển của Sở Ninh Dực anh không có hai chữ “thua rồi” này.

Thủy An Lạc:...”

Thế nên cuộc đời này muốn đấu với ai thì đấu, đừng nên đấu với Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc ngồi xuống sofa, Thủy An Lạc ngồi vừa vặn lên người anh, rồi lại tiếp tục lau tóc cho anh.

Sở Ninh Dực cúi xuống hôn lên xương quai xanh của cô, đúng là một vị trí rất tiện lợi.

Thủy An Lạc hít một hơi thật sâu, lại chặn đầu anh lại, “Đừng đùa nữa, hơn mười giờ rồi, anh không mệt à?”

Sở Ninh Dực kéo cái khăn trên đầu mình quẳng xuống đất, vừa đè cô xuống dưới người mình, lại cúi đầu hôn lên môi cô, “Con ở trên giường.”

Ý nói là, trận chiến tối nay của họ ở luôn đây thôi.

Thủy An Lạc ngay tới cơ hội phản bác cũng không có đã bị người đàn ông tìm thấy nơi “lái xe” kia đè xuống rồi. Cặp chân thon dài của anh như cố ý, chân anh đan xen vào cặp chân ngắn của Thủy An Lạc, làm sao cũng không chịu rời đi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2471: Không buông nỏ được quá khứ, gọi là tự làm khó mình (13)
Thủy An Lạc không biết mình đã ngủ như thế nào, thế nhưng cô biết được mình tỉnh lại vì bị con gái mình đè lên người.

Thủy An Lạc nhìn thân thể mũm mĩm đang phi như điên vào người mình thì hận không thể đạp bay bé con ra mà trợn mắt nhìn lên trần nhà, cô chỉ muốn ngủ một giấc thôi mà.

Trời mới biết tôi qua cô đã phải trải qua cái gì, ký ức cuối cùng của cô dừng lại ở lúc hai rưỡi sáng, sau đó...

Thứ có thể cử động duy nhất là cái đầu của Thủy An Lạc nghiêng một chút để nhìn di động của mình đang đặt lên bàn, cố gắng cầm lên thì thấy bây giờ mới có bảy giờ.

“Đi ra ngoài tìm ba của con đi, mẹ mệt lắm phải ngủ tiếp đây.” Thủy An Lạc ôm gối đầu không muốn dậy.

“Mẹ mau dậy đi! Chú cũng tới rồi!” Bánh Bao Đậu nắm lấy cái chăn của Thủy An Lạc, tay nhỏ bị gạt đi khiến cái mông đập xuống giường nhưng nhóc vẫn cố chấp kéo chăn của mẹ mình.

“Chú?” Thủy An Lạc sửng sốt một chút rồi híp mắt nhìn con gái: “Chú nào cơ?”

“Là chú họ của con đó! Mẹ làm sao vậy?” Bánh Bao Đậu dựa vào người Thủy An Lạc, hai cánh tay tròn lẳn còn vòng qua ôm lấy cổ của mẹ mình.

Thủy An Lạc chật vật ngồi dậy rồi ôm lấy Bánh Bao Đậu, không để bé con lăn xuống dưới giường. Nếu không chỉ sợ rằng Sở Ninh Dực sẽ vì cô con gái bảo bối này mà trừng trị cô mất. Thủy An Lạc thật sự muốn đạp con gái xuống, không chút do dự nào mà cứ thế đạp thẳng chân.

Nhưng mà nếu gọi là chú họ thì người tới hẳn là Mặc Lộ Túc.

Mới sáng sớm thế này mà anh đã tới đây làm gì?

“Chú con tới một mình à?” Thủy An Lạc cố lấy lại chút tinh thần hỏi.

Bánh Bao Đậu hơi nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ của mình. Bé nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Còn có một ông nữa! Ba nói phải gọi là ông trẻ, nhưng đã ông rồi tại sao lại còn gọi là trẻ nữa hả mẹ?”

Bánh Bao Đậu tỏ ý bé không hiểu.

Thủy An Lạc: “...”

“Bởi vì đó là chồng của cô của ba con. Cô của ba là em gái của ông nội, cho nên mới gọi là ông trẻ và bà trẻ đấy. Cũng giống như kiểu chồng của cô Trần con sau này vậy.”

“Nhưng mà có lần bác có nói, bác là chồng của cô Trần mà!” Giọng Bánh Bao Đậu giòn tan.

Động tác rời giường của Thủy An Lạc hơi khựng lại một chút. Cô quay lại nhìn dáng vẻ đương nhiên của Bánh Bao Đậu liền nghĩ có vẻ như con bé đã nghe được chuyện gì đó rồi.

“Ai nói, ai nói với con bác của con là chồng của cô Trần?”

Bánh Bao Đậu hơi cúi cái đầu nhỏ của mình xuống: “Có lần bà nội đưa con với anh trai đi đến trung tâm thương mại thì có gặp bác với cô, bác nói như vậy đấy, anh trai cũng biết.”

“Nói với bà nội của con sao?” Thủy An Lạc ngồi xuống giường rồi nắm lấy vai của Bánh Bao Đậu.

Bánh Bao Đậu nghiêm túc gật đầu.

Thủy An Lạc sờ sờ đầu của mình. Cô cảm thấy đại não của mình có hơi đau, ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mà cô không biết hay không?

“Tỉnh lại đi! Anh đã gọi tôm hùm mà em thích ăn rồi đấy.” Sở Ninh Dực dựa vào cửa nhìn ai đó vẫn đang ngẩn người liền cười, nói.

Thủy An Lạc cảm thấy lúc này cô hoàn toàn không cười nổi, ngay cả nhếch mép một cái cũng không nổi.

Bánh Bao Đậu leo xuống giường rồi vừa hô tôm hùm vừa lao ra ngoài.

Sở Ninh Dực sải bước đi tới rồi ngồi xuống xường, hôn lên môi Thủy An Lạc, nói: “Làm sao thế?”

Thủy An Lạc lấy lại tinh thần rồi lắc đầu, chẳng qua cô chỉ cảm thấy một đợt sóng nối tiếp một đợt sóng ùn ùn kéo đến.

“Sao chú anh lại tới đây?” Thủy An Lạc hỏi.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu của cô một cái: “Đột nhiên xuất hiện một người đã từng là con dâu của mình thì ông ấy có thể không tới sao? Đứng lên rửa mặt, ngẩn ra thêm lát nữa là tôm hùm sẽ bị ăn hết sạch đó.”

Thủy An Lạc gào lên một tiếng, cắn Sở Ninh Dực một cái rồi mới đứng dậy đi vào nhà tắm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2472: Không buông nỏ được quá khứ, gọi là tự làm khó mình (14)
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn dấu răng tròn tròn trên cổ tay mình, con hổ con này cắn anh đến nghiện rồi sao? Bây giờ vai của anh vẫn còn hơi đau đau đấy.

Lúc Thủy An Lạc đi ra, hai đứa bé đã đang tấn công con tôm hùm lớn nhất.

Mấy năm trời Thủy An Lạc không gặp Mặc Doãn. Bây giờ gặp lại vẫn không hiểu sao cô lại có chút căng thẳng, chỉ dám nhỏ giọng chào hỏi rồi đi về phía nhà bếp.

Lúc này Mặc Doãn đang ngồi ở phòng khách, dường như ông ta cũng không định dùng bữa sáng với họ.

Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực đã giúp cô bóc một con tôm hùm đặt vào trong bát của cô. Thủy An Lạc chào hỏi với Mặc Lộ Túc rồi nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Chú không ăn cùng chúng ta sao?”

“Ba của anh ăn rồi.” Mặc Lộ Túc lời ít ý nhiều, nói.

Sở Ninh Dực không dấu vết liếc về phía Mặc Lộ Túc một cái, dường như đang nói: Cần cậu phải lên tiếng sao? Lúc cần mở miệng thì không mở miệng, lúc không cần mở miệng thì nói nhanh như vậy làm cái gì?

Mặc Lộ Túc tiếp tục thong thả dùng bữa.

Thủy An Lạc chảy mồ hôi ròng ròng, bữa cơm này có khả năng khó mà nuốt trôi rồi.

“Mới sáng sớm đã ăn thịnh soạn như vậy làm gì?” Ánh mắt của Thủy An Lạc nhìn về phía đồ ăn, cố nói sang chuyện khác.

“Thừa tiền.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt trả lời, rõ ràng không tính toán chuyện Thủy An Lạc đang đánh lạc hướng.

Thủy An Lạc: “...”

Lý do này quá mạnh mẽ.

Cô quyết định im lặng, ngoan ngoan ăn cơm, chuyện Sở tổng có tiền là chuyện hiển nhiên rồi.

Bữa sáng này Thủy An Lạc ăn thấy hơi nghẹn. Sau bữa sáng Sở Ninh Dực liền ra ngoài cùng Mặc Doãn, lần này anh lại không đề phòng Mặc Lộ Túc nữa, thật kỳ quái.

Hai đứa bé ăn sáng xong thì tay trong tay chạy đi tìm thứ để chơi, không chơi cùng Thủy An Lạc. Trong phòng nhỏ có tivi, hai đứa bé tìm được phim hoạt hình liền vừa xem vừa chơi đùa, rất nghe lời.

Mặc Lộ Túc ngồi trên chiếc sofa đơn, ánh mắt nhìn chằm chằm hoạt hình trên tivi, trông có vẻ rất nghiêm túc.

Thủy An Lạc ngồi trên một chiếc sofa khác, tránh xa Mặc Lộ Túc.

Nếu không anh Sở nhà cô mà về thì chắc chắc sẽ ăn cả một thùng dấm chua lâu năm mất, tuy rằng chính anh cũng biết không cần thiết nhưng đến chết anh vẫn không sửa được cái tật xấu mồm độc miệng kia, nhất định phải tìm cơ hội để xỉa xói cô vài câu mới thỏa mãn.

Nhưng mà hết lần này tới lần khác cô đều không cho anh cơ hội!

“Đàn anh!” Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Mặc Lộ Túc như vậy thì đột nhiên cô có cảm giác liệu có phải cô không nên quấy rầy anh không nhỉ.

Mặc Lộ Túc thoáng giật mình rồi mới hoàn hồn nhìn Thủy An Lạc: “Làm sao thế?”

Thủy An Lạc chỉ chỉ tivi: “Anh thích xem cái này à?”

Mặc Lộ Túc dừng một chút, thu lại tầm mắt của mình rồi mới lên tiếng trả lời: “Hay mà.” Nếu như đứa bé kia còn sống thì bây giờ đã được bốn tháng rồi. Đứa bé được bốn tháng liệu có biết xem tivi không nhỉ?!

Đáng tiếc anh không thấy được, một đứa bé anh đã từng không thèm quan tâm mà hiện tại lại cứ quanh quẩn trong đầu óc của anh, xua đi không được.

“Đàn anh, anh cảm thấy di truyền là cái gì?” Thủy An Lạc đột nhiên nói.

Mặc Lộ Túc dựa lưng vào sofa, hai chân vắt chéo, hai tay đặt lên đầu gối của mình rồi trả lời: “Sao tự nhiên em lại hỏi như vậy?”

“Em cảm thấy di truyền chính là cách để kéo dài sự sống, là hướng tuần hoàn của những sinh vật sinh mệnh có giới hạn.” Thủy An Lạc nói.

Mặc Lộ Túc hơi dừng lại, đôi mắt rũ xuống, mắt của anh chìm trong một tầng bóng ma: “Vậy thì sao?”

“Vậy nên trong vòng tuần hoàn đơn hướng vô hạn này vì sao anh vẫn cứ nắm lấy những thứ đã qua mà không chịu buông?” Thủy An Lạc nói thẳng ra, tựa như cô vốn không hề có ý định nói quanh co lòng vòng.

Mặc Lộ Túc siết chặt hai tay của mình, không lên tiếng trả lời
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2473: Không buông nỏ được quá khứ, gọi là tự làm khó mình (15)
Thủy An Lạc ôm gối, lúc Bánh Bao Đậu leo vào lòng cô thì bỏ gối ôm ra rồi đặt bé con ngồi vào trong lòng mình. Bánh Bao Đậu đang ôm anh đào cuối mùa chẳng biết Sở Ninh Dực mua được ở đâu cho bé, lúc này đang ăn đến sung sướng.

Thủy An Lạc nhè nhẹ vỗ lên cánh tay ngắn ngủn của con gái rồi nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện.

“Đàn anh, anh hiểu mà, đôi khi cái hủy hoại chúng ta không phải là người khác mà là chính thứ còn trong tiềm thức của anh, kiểu như anh yêu em, nhưng anh sẽ né tránh em vì anh không tin vào tình yêu ấy.”

“Anh nói cho em biết?” Mặc Lộ Túc đột nhiên nói.

Thủy An Lạc khe khẽ thở dài: “Đúng, bởi vì anh ấy còn hiểu anh hơn cả anh, thế nhưng anh ấy đã nói sai một điểm rồi! Không phải là anh không tin tưởng vào tình yêu mà là anh sợ hãi tình yêu.” Thủy An Lạc nói, ánh mắt vẫn nhìn người đàn ông đối diện: “Cái mà anh cho là tình yêu chính là tình yêu của cô, là tình yêu bị phản bội.”

Mặc Lộ Túc siết chặt tay mình, động tác dựa người vào sofa cũng biến thành động tác nửa ngồi.

“Nếu anh không chịu để quá khứ qua đi thì người đó sẽ mãi mãi không thể qua đi được. Nhưng anh không buông tha cho người ta, thì chính là không buông tha cho chính mình. Nếu em không chịu nghĩ thoáng chuyện của ba mẹ em, chắc giờ em với Sở Ninh Dực cũng không thể ở bên nhau được, vậy có phải em cũng sẽ sống trong nỗi sợ hãi của việc kết hôn rồi lại ly hôn không?” Thủy An Lạc nói rồi đặt Bánh Bao Đậu bắt đầu ngồi không yên xuống, bảo bé đi chỗ khác chơi.

Mặc Lộ Túc không lên tiếng, nhưng sắc mặt của anh hơi trầm xuống.

“Hơn nữa để em nói với anh một chuyện, cái lần mà Sở Ninh Dực bị thương ấy, mẹ chồng em mắng em té tát, sau đó bị ba em nghe thấy, ông liền có thành kiến với mẹ anh ấy. Anh có hiểu được ý của em không?” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói.

Mặc Lộ Túc nhíu mày, nhìn về phía Thủy An Lạc: “Em có ý gì?” Anh không hiểu, thật sự không hiểu.

Thủy An Lạc liếc mắt nhìn sang chỗ khác, để Mặc Lộ Túc đi đàm phán với ba của Tân Nhạc thì có khi lại thắng được đấy, vì người này chưa hiểu được tâm trạng của một người cha có con gái nó như thế nào.

Thế nhưng Sở Ninh Dực thì hiểu, chính bởi vì hiểu cho nên mới không có cách nào phản bác lại được ông.

Mà lúc này chắc Mặc Lộ Túc cũng sẽ nói những câu kiểu như: Cháu sẽ đối xử thật tốt với con gái của chú.

Anh không suy nghĩ xem nếu như bản thân anh cũng có một đứa con gái, rồi lại bị người ta đối xử như vậy thì sẽ thế nào?

Nhưng “nếu như” và hiện thực thì chẳng có gì giống nhau cả!

Vậy nên thật ra Sở tổng có thua cũng không oan uổng.

“Ý của em là, sự tồn tại của người ba tuy không lên tiếng quá nhiều, anh nhìn vào thì có vẻ như không có quyền quyết định nhưng mà lại chính là người thường có quyền quyết định, nói như vậy anh đã hiểu chưa?” Thủy An Lạc nói một lần nữa.

Mặc Lộ Túc đứng dậy, chỉnh sửa quần áo của mình một chút rồi ồ một tiếng: “Anh nghĩ rằng em đang khuyên anh nên bỏ qua quá khứ.”

Thủy An Lạc chớp chớp mắt, gật đầu, đúng thế mà, cô đang khuyên anh bỏ qua quá khứ đó.

“Hóa ra là muốn anh ra tay từ phía ba của Tân Nhạc.” Mặc Lộ Túc nói, giọng điệu có chút mê man.

Ai da?

Thủy An Lạc mê man nhìn người đàn ông nào đó xoay người đi. Anh zai à, ý của em là trước hết anh phải từ bỏ quá khứ rồi mới tấn công ba của người ta chứ, anh đừng có nghĩ sai trình tự như vậy, đây là quan hệ đồng thời chứ không phải quan hệ hoặc là, anh zai à.

Nhưng mà rõ ràng là người nào đó đã xoay người đi mất rồi. Thủy An Lạc nằm lăn ra sofa nhìn trần nhà: “Chẳng lẽ mình nói không đủ rõ ràng sao? Vì sao anh lại có thể nhận nhầm mối quan hệ như vậy chứ?”

Điểm này Thủy An Lạc thật sự cảm thấy rất khó hiểu, cô cảm thấy mình đã nói rõ ràng, rất rõ ràng rồi!

Nhất định là do chỉ số IQ của đàn anh có vấn đề!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2474: Chẳng còn gì nữa rồi (1)
Lúc Mặc Lộ Túc đi đến cửa thì Thủy An Lạc rốt cuộc cũng bò dậy, gọi người đang định mở cửa.

Mặc Lộ Túc quay đầu lại, một tay cầm vào tay nắm cửa, ánh mắt nhìn về phía Thủy An Lạc.

Sắc mặt của Thủy An Lạc có chút quẫn bách. Cô nhìn không được phải nói: “Đàn anh, anh không thử nghĩ kỹ lời của em một chút được sao?”

“Anh đã biết rồi.” Mặc Lộ Túc nói rồi dứt khoát xoay người rời đi.

Thủy An Lạc: “...”

Má nó, biết cái đầu anh ý mà biết!

Thủy An Lạc nhìn cánh cửa bị đóng lại, không thể không nói đây là một tên thiểu năng.

Lúc Sở Ninh Dực trở lại thì Thủy An Lạc đang dùng tư thế chỉ hận không thể chết đi mà nằm sải lải trên sofa, mặc kệ Bánh Bao Đậu muốn làm gì thì làm trên người mình.

Sở Ninh Dực đi tới vỗ đầu cô một cái. Thủy An Lạc ngẩng đầu lên rồi sau khi Sở Ninh Dực ngồi xuống thì gối đầu lên đùi của anh, nói: “Hiện tại em hoàn toàn cảm thấy rằng chỉ số IQ của đàn anh có vấn đề thì phải?”

“Là chỉ số EQ có vấn đề hay là IQ?” Sở Ninh Dực nói rồi cúi đầu nhìn vợ mình.

Thủy An Lạc làm động tác giao nhau ngay trước ngực: “Anh đừng nói chuyện nữa!”

“Xem ra em cũng biết rồi.” Sở Ninh Dực mỉm cười nói.

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, sau đó kéo Bánh Bao Đậu đang ôm ngực của cô xuống đất.

Bánh Bao Đậu: “...”

Bánh Bao Đậu đứng im tại chỗ chớp chớp mắt, sao tự dưng lại xuống dưới rồi.

Sở Ninh Dực cười cười sờ đầu con gái: “Đi tìm anh Bao Rau chơi đi.”

“Lớn đùng rồi còn đòi ti mẹ, có xấu hổ hay không.” Thủy An Lạc liếc mắt nhìn con gái mình.

Bánh Bao Đậu làm một cái mặt quỷ với mẹ mình rồi sau đó chạy đi, không cho ăn thì thôi.

Thấy con gái chạy đi rồi, Thủy An Lạc liền nắm lấy tay của Sở Ninh Dực nghịch nghịch, sau đó nói: “Chú nói gì với anh vậy?”

“Hỏi tình hình của Tân Nhạc chứ không nói gì khác. Lộ Túc thành ra cái bộ dạng này, ông ấy cũng phải có trách nhiệm.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói rồi tựa người vào tay vịn sofa, xem tivi, thấy không có gì hứng thú liền dời mắt đi.

Thủy An Lạc thở dài, đàn anh không tự hiểu ra thì ai cũng không giúp được anh cả.

***

Mới sáng sớm Tân Nhạc đã bị mẹ mình gọi dậy, bởi vì Thương Huy đến tìm cô.

Nhưng mà lần này thái độ của mẹ Tân Nhạc với Thương Huy đã khác lúc trước rồi. Thương Huy cũng hiểu nên vẫn lễ phép như lúc trước.

Tân Nhạc ngáp ngáp bước ra, nhìn thấy Thương Huy đang ngồi trong phòng khách liền nói: “Không đi tìm Lí Tử đi còn tới đây làm gì?”

Thương Huy híp mắt nhìn Tân Nhạc đi đến ngồi đối diện anh ta: “Cậu đã sớm biết chuyện này rồi sao?”

“Không biết, hôm họp lớp thì đàn anh kia chỉ nói với tôi rằng sẽ mang Lí Tử đi, ai mà biết cậu lại không biết chứ.” Tân Nhạc ôm gối rồi nhìn Thương Huy có chút đồng tình.

Hai bàn tay của Thương Huy siết chặt, anh ta ngừng một chút rồi nói: “Tôi đã hỏi qua Lí Tử rồi, chuyện lúc trước đúng là do mẹ tôi làm cho nên tôi quyết định đưa cô ấy ra nước ngoài.”

“Hả? “ Tân Nhạc còn đang ngáp, vừa nghe thấy câu này thì lập tức dừng lại: “Ra nước ngoài?”

Thương Huy gật đầu: “Tôi trở về vốn là vì cô ấy, nếu như mẹ tôi không buông tha cho cô ấy thì để tôi đưa cô ấy đi.” Thương Huy nói, giọng điệu có chút tự giễu.

Tân Nhạc không phát biểu ý kiến, dù sao cô cũng chỉ là một người ngoài. Thương Huy làm được đến mức như vậy thì cô cũng không biết đó là tốt hay là không tốt nữa.

Cho nên Tân Nhạc chỉ là một người lắng nghe, đối phương vui là được.

Thương Huy nói chuyện với Tân Nhạc xong xuôi thì đứng dậy chào tạm biệt.

Tân Nhạc tiễn anh ta ra đến tận cửa rồi dựa người nhìn theo: “Tuy rằng tôi không biết vì sao cậu lại chọn cách trốn tránh, thế nhưng tôi vẫn hy vọng cậu sẽ được hạnh phúc.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2475: Chẳng còn gì nữa rồi (2)
Thương Huy nhét hai tay trong túi áo, dáng vóc vẫn cao lớn như trước.

“Nếu như trốn tránh có thể đổi lấy bình yên cùng hạnh phúc, hậu quả chỉ là lương tâm có chút bất an thì tôi không cảm thấy rằng đây là một giao dịch thất bại.” Bình yên cùng hạnh phúc là giữa anh với Lí Tử, lương tâm bất an có lẽ là một chữ hiếu đối với ba mẹ.

Nhưng mà trong xã hội bây giờ có mấy ai sẽ ở chung với cha mẹ đâu chứ?

Cái mà bọn họ có thể làm đại khái cũng chỉ là dăm ba cuộc gọi điện thoại, tiền bạc biếu tặng và cả sự hối hận muộn màng mà thôi.

Tân Nhạc hơi hơi nhún vai: “Chúc cậu hạnh phúc.”

“Cậu cũng vậy, đôi khi không nhất định phải tin những gì mà mắt mình nhìn thấy đâu, cậu cứ khăng khăng đánh đổi nhưng lại không biết đó có phải là điều mà người ta muốn hay không? Nếu như không phải thì sự đánh đổi của cậu có thể sẽ trở thành trói buộc, đến cuối cùng chính cậu lại cảm thấy đau khổ! Tân Nhạc, cậu rất thông minh nhưng cũng rất tự phụ, tôi đi đây, tôi cũng cầu chúc cậu có thể có được hạnh phúc.”

Tân Nhạc vẫn tựa người vào cửa nhìn cánh cửa của thang máy dần khép lại, những con số trên màn hình biến đổi nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không hề nhúc nhích.

Tân Nhạc, cậu rất thông minh nhưng cũng rất tự phụ.

Cô tự phụ sao?

Cậu cứ khăng khăng đánh đổi nhưng lại không biết đó có phải là điều mà người ta muốn hay không? Nếu như không phải thì sự đánh đổi của cậu có thể sẽ trở thành trói buộc, đến cuối cùng chính cậu lại cảm thấy đau khổ. Cô có cảm thấy đau khổ sao?

Tân Nhạc muốn phủ nhận, nhưng không thể không nói rằng, quả thật cô đã quá đau khổ vì cuộc hôn nhân kéo dài hơn một năm đó.

Cái tên Thương Huy này lần nào cũng dùng một đao đâm thẳng vào trái tim người ta, lại còn là vào vị trí đau đớn nhất nữa.

“Nhạc Nhạc! Con đứng ngoài cửa làm cái gì đấy? Mau rửa mặt rồi còn ăn cơm.” Mẹ Tân ở trong nhà gọi với lên.

“Con đến đây.” Tân Nhạc nói rồi đi vào.

Dường như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.

“Tiểu Thương tới làm gì vậy?” Mẹ Tân vừa ăn cơm vừa hỏi.

Tân Nhạc nghĩ nghĩ một chút rồi kể lại chuyện này cho mọi người trong nhà. Mẹ Tân nghe xong còng thổn thức một hồi.

“Bà Thương trông cũng tử tế đàng hoàng thế mà lại làm mấy chuyện như vậy sao?” Mẹ Tân lắc đầu nói.

Tân Nhạc vừa ăn cháo vừa nhìn mẹ mình đang thổn thức: “Nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ ngoài, làm ở ngân hàng rồi cứ nghĩ mình giỏi lắm.”

“Đúng thế, con không thấy cái bộ dạng lúc trưa hôm qua của bà ta đâu, cứ như thể chúng ta là đũa mốc đòi chòi vào mâm son nhà họ không bằng! May mà con với Tiểu Thương không thành một đôi đấy.” Mẹ Tân tiếp tục cảm thán, may mà sớm nhận ra bộ mặt thật của đám người đó.

“Mẹ, mẹ đừng cứ ép buộc chị con đi coi mắt nữa. Mẹ xem đi, mấy chuyện coi mắt này ai mà có thể nói chính xác được chứ.” Tân Dương lớn tiếng nói.

Tân Nhạc hài lòng nhìn em trai mình, quả nhiên là cậu em này vẫn luôn yêu thương cô.

Mẹ Tân dứt khoát cầm lấy đũa đập vào tay con trai bảo bối: “Con thì biết cái gì hả! Qua lễ mừng năm mới là chị con đã hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi rồi, Lạc Lạc đã là mẹ của ba đứa bé rồi đó! Con nhìn chị con thế này mà mẹ còn không cuống được sao?”

Tân Dương kêu lên một tiếng rồi thu tay lại, thổi thổi: “Cái này thì có làm sao chứ, cô giáo tiếng Anh của bọn con đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn độc thân đấy thôi.”

Trên bàn ăn sáng, Tân Dương cùng mẹ Tân chí chóe với nhau. Ba Tân không nói chuyện, ngay cả khuyên can cũng không có.

Tân Nhạc cúi đầu cười, như vậy mới là một gia đình, chứ không phải giống như khi đó, khi bọn họ ăn cơm chỉ có một mình cô nói chuyện với không khí, sau đó chính Tân Nhạc cũng lười nói, dần dần cũng cảm giác mình biến thành không khí, trong suốt, không màu, không vị.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2476: Chẳng còn gì nữa rồi (3)
Ăn sáng xong, Tân Nhạc theo ba mẹ đi mua đồ Tết còn Tân Dương ở nhà ôn bài.

Tân Dương không vui nhưng bị Tân Nhạc vỗ một cái vào gáy: “Nhanh đi nhanh đi, mày phải thi được vào Thanh Hoa đó!”

Tân Nhạc vui sướng nhìn em trai ôm khuôn mặt sầu thảm đi vào phòng học, tâm tình cũng tốt vô cùng.

Trong khu nhà của bọn họ có một trung tâm thương mại, cuối năm đến rồi nên người mua đồ Tết cũng rất nhiều, vì thế trong trung tâm thương mại toàn người là người.

Mẹ Tân mua không ít thịt, ba của cô phụ trách việc đẩy xe hàng.

“Mặc dù bây giờ cái gì cũng tiện lợi, nhìn xem, ngay cả sủi cảo cũng có loại gói sẵn! Nhưng mà năm nay vẫn muốn ăn sủi cảo do chính tay mình làm mới có mùi vị! Người phương Bắc chúng ta chẳng phải vẫn lấy sủi cảo làm món ăn cầu may mắn vào lễ mừng năm mới sao? Mấy người trẻ tuổi bọn con cứ nghĩ làm mấy cái này phiền phức, làm mất thời gian nên cứ mua sẵn, tiện biết bao nhiêu.” Mẹ Tân nói rồi còn cầm một gói sủi cảo gói sẵn cho Tân Nhạc xem.

“Chẳng phải là do bọn con bận rộn công việc nên không có thời gian sao?” Tân Nhạc hiểu ý mẹ mình, Tết năm ngoái cô ở lại thành phố A, mẹ cô có hỏi cô có sủi cảo để ăn hay không? Tân Nhạc liền xách mấy gói sủi cảo gói sẵn từ siêu thị về rồi chụp cho mẹ mình xem, sau đó cô bị mẹ mình mắng rất lâu. Cơ mà đám sủi cảo kia cũng vào bụng của Tân Nhạc hết, bởi vì Mặc Lộ Túc không ăn sủi cảo.

“Mấy đứa nặn đi, ba mẹ không làm đâu, chúng mày lười quá.”

Tân Nhạc bị mẹ mình trừng mắt một cái liền quả quyết im lặng.

Ba Tân đi đằng sau chỉ ý tứ nói một câu: “Bọn nhỏ có thể sánh được với chúng ta sao? Chúng ta cứ tan tầm là về nhà còn chúng nó có rất nhiều cái khác phải làm.”

Tân Nhạc dở khóc dở cười, quay đầu nhìn ba mình: “Đây là ba đang giúp con hay là giúp mẹ con thế hả?”

Ba Tân cười to, hiểu được là tốt rồi.

Mua đồ chất đầy một cái xe đẩy, Tân Nhạc đẩy xe sang một hướng khác, chỉ là lúc cô đẩy xe thì dường như thấy một bóng người quen thuộc thoáng qua. Cô lắc lắc cái đầu của mình, làm sao mà người kia có thể tới đây được chứ, người đó ghét nhất là trung tâm thương mại mà.

“Mẹ, mua thêm mấy cái đèn màu đi! Treo trong phòng khách sẽ đẹp lắm!” Tân Nhạc vừa nói vừa chọn đèn.

“Mua cái đó thì ăn được hay là uống được hả?” Mẹ Tân trừng mắt nhìn con gái.

Tân Nhạc cười tủm tỉm: “Nhìn trông hay mà.” Cô đã phải trải qua hai cái Tết lạnh lẽo cô độc, cho nên bây giờ mới thích những thứ ồn ào náo nhiệt như vậy.

Mẹ Tân muốn nói gì nữa nhưng lại bị ba Tân kéo lại: “Khó có dịp con gái về ăn Tết ở nhà, con bé muốn mua cái gì cứ để cho nó mua đi.”

“Vẫn là ba thương con.” Tân Nhạc nói rồi chọn vài cái màu đỏ thẫm, vài cái mài tím, vài cái màu xanh, toàn là mấy màu cực kỳ chói mắt, khiến mẹ cô vừa nhìn đã thấy đau mắt rồi.

Mẹ Tân cùng ba Tân khẽ liếc nhìn nhau, viền mắt của mẹ Tân hơi đỏ lên rồi ba Tân nhẹ nhàng vỗ vai vợ mình. Trước đây con gái của bọn họ không thích mấy thứ này, có lẽ là hai năm qua phải chịu quá nhiều tổn thương cho nên mới biến thành như vậy.

Hai cái Tết vừa rồi chính ông cũng không biết con gái mình đã trải qua như thế nào.

“Được, được, được, mua, mua, mua, ba cô thương cô vậy để lát nữa ba cô đi mà trả tiền!” Mẹ Tân điều chỉnh lại tâm tình rồi hung hắng trừng mắt nhìn con gái mình.

“Cái đấy thì khó lắm, chẳng phải người cầm quyền kinh tế to nhất trong nhà chúng ta là mẹ đó sao?” Tân Nhạc nói rồi dường như vẫn chưa chịu từ bỏ ý định mà cố tình chọn thêm một cái đèn đỏ chót bỏ vào xe đẩy.

Một nhà ba người cười nói tiếp tục mua đồ, Mặc Lộ Túc vẫn đi theo phía sau bọn họ, cho đến quầy bán đèn thì anh vươn tay vuốt ve mấy chiếc đèn màu.

Tết âm lịch sao?

Anh chưa bao giờ có ngày lễ này, những ngày lễ với anh giống như hai người chẳng hề quen biết, bởi vì cả Mặc Lộ Túc lẫn gia đình của anh đều không cần nó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2477: Chẳng còn gì nữa rồi (4)
[Sáng sớm ngày hai mươi chín Tết năm đó, Tân Nhạc tỉnh dậy từ sớm rồi nhìn người đang nằm ngủ bên cạnh mình. Cô nhỏ giọng nói: “Lộ Túc, hôm nay là hai mươi chín Tết rồi, chúng ta cũng được nghỉ hay là chúng ta đi siêu thị mua đồ Tết có được không?”

Mặc Lộ Túc nhíu mày quay người ngủ tiếp: “Anh không có Tết âm lịch.”

Tân Nhạc khựng người lại, có chút mất mát mà đáp lại một tiếng rồi tự mình rời giường, rửa mặt, đi ra ngooài.

Lúc Mặc Lộ Túc ngủ dậy thì trong phòng khách đã có không ít đồ đạc, có hoa quả, bánh ngọt, còn có cả hộp quà. Tân Nhạc đang ở phòng bếp nấu sủi cảo, cô nghe được tiếng anh tỉnh dậy thì vội vàng chạy ra ngooài.

“Lộ Túc, em đang làm sủi cảo đó, tuy rằng đến tối mai mới có thể ăn canh sủi cảo nhưng mà em mua nhiều lắm, hôm nay chúng ta...”

“Anh không ăn canh sủi cảo.” Mặc Lộ Túc vừa nói vừa nhìn những hộp quà chất cao ngất.

Tân Nhạc khựng lại rồi bất an nói: “Chuyện là... em không biết anh có bao nhiêu thân thích cần đi chúc năm mới, cho nên em mua nhiều một chút, bên Sở tổng hẳn là phải đi rồi! Cái khác...”

“Không cần.” Mặc Lộ Túc giống như cảm thấy rất phiền phức mà để lại một câu như vậy rồi quay về phòng ngủ, để lại một mình Tân Nhạc đứng ở cửa phòng bếp.]

Mặc Lộ Túc vuốt ve những bóng đèn màu thì đột nhiên đầu ngón tay cảm thấy đau nhói, khi đó nhất định là cô cảm thấy rất thất vọng lắm nhỉ.

Những ký ức tưởng chừng như đã quên lại xuất hiện một cách rõ ràng trong đầu anh, khiến trái tim anh đau nhức.

Rốt cuộc anh đã làm những gì với cô vậy?

Mặc Lộ Túc nhớ rõ vào Tết năm ngoái, vào lúc nhà nhà đốt đèn thì cô còn ôm bụng bầu làm một bàn cơm cho anh, còn cô chỉ ăn canh sủi cảo, bữa tối ngày hôm đó rất yên lặng, thậm chí cô còn chẳng nói lấy một câu.

Nhìn vui mà.

Cô cười híp mắt nói một câu khiến anh nghe được mà cảm thấy hít thở không thông, nếu như không nhờ người đứng sau đỡ lấy thì có lẽ anh đã thật sự ngã xuống đất.

“Mặc thiếu?” Quản lý khu trung tâm thương mại đi theo phía sau khó hiểu nhìn Mặc Lộ Túc, rõ ràng nói là đi thị sát công việc mà tại sao cứ đi theo một nhà ba người kia như vậy?

Mặc Lộ Túc hoàn hồn, sau đó vội vã thu tay lại như vừa động vào cái gì đó phỏng tay, anh nói: “Một lát đi tổ chức một hoạt động gì đó, miễn phí toàn bộ cho gia đình vừa rồi.” Mặc Lộ Túc nói rồi dứt khoát xoay người rời đi, nếu như tiếp tục đi theo bọn họ thì anh không mình sẽ phải thừa nhận những cái gì.

Quản lý dừng lại một chút, muốn thế thì phải tổ chức cái gì đây hả?

Miễn phí thì cứ miễn phí đi, cần gì phải tìm một cái cớ để miễn phí cơ chứ?

Quản lý bày tỏ, tâm tư của thiếu gia quá là khó đoán.

Gia đình Tân Nhạc mua không ít đồ, nhưng mà người đứng xếp hàng tính tiền cũng rất nhiều.

Vì vậy bọn họ chỉ có thể từ từ mà đợi.

Tân Nhạc nhàm chán nhìn cái sân khấu gần đó, trong tay cầm một hộp kẹo cao su. Dưới ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo của mẹ Tân, Tân Nhạc đành phải bỏ nó vào xe đẩy rồi trốn ra đằng sau ba mình.

Ba Tân nổi tiếng thương con gái, ông biết vợ mình trừng mắt với con gái chỉ là theo thói quen thôi chứ cũng không phải thật sự không mua cho Tân Nhạc, vì thế mới lớn tiếng nói: “Có mấy đồng thôi mà, mua, mua, mua!”

“Đúng, xem ba con rộng rãi chưa kìa.” Tân Nhạc trốn ra đằng sau ba mình rồi làm mặt nhăn với mẹ Tân.

Xếp hàng nửa ngày rồi cũng đến lượt bọn họ, Tân Nhạc đang nhìn ngó xung quanh như thể đang kiếm xem còn cái gì có thể mua được nữa thì bị mẹ Tân lôi ra ngoài: “Đi đi đi, đi ra bên ngoài chuẩn bị túi đi.”

Tân Nhạc hét một tiếng rồi chỉ có thể nghe lời mẹ đi ra ngoài chuẩn bị túi.

Tính đủ hai xe đẩy, một mình Tân Nhạc cũng sắp xong mười mấy cái túi.

“Xin chào, xin hỏi có thẻ hội viên không ạ? Tổng cộng là 3333.” Nhân viên thu ngân nói.

“Có, có, có!” Mẹ Tân vội vàng nói.

Nhân viên thu ngân sửng sốt một chút, có thẻ hội viên thì chuyện này bọn họ phải làm thế nào đây? Chẳng phải quản lý nói 3333 chính là số để làm sự kiện sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2478: Chẳng còn gì nữa rồi (5)
Mẹ Tân lấy thẻ hội viên giao cho nhân viên thu ngân. Cô bé đó khóc không ra nước mắt mà quẹt thẻ giảm giá: “Xin chào bác, thẻ hội viên còn 85%, tổng cộng là 2833.”

Tân Nhạc nhướng mi nhìn vẻ mặt của nhân viên thu ngân, chẳng phải chỉ giảm có năm trăm đồng thôi sao? Dù gì thì cũng đâu có trừ vào tiền lương của cô ấy đâu, vẻ mặt khóc không ra nước mắt kia là sao?

Mẹ Tân rút thẻ ngân hàng ra. Ba Tân ở bên ngoài tiếp tục cùng Tân Nhạc phân chia xách túi. Ông còn đang rầu rĩ nghĩ xem phải mang về nhà kiểu gì.

Nhân viên thu ngân cúi đầu cà thẻ, thế nhưng ngay lập tức ngẩng đầu lên rồi nói: “Bác gái! Cháu vừa mới kiểm tra thì thấy bác là người thanh toán thứ 1314 ở trung tâm thương mại ngày hôm nay! Hoạt động của bọn cháu hôm này một đời năm trăm hai mươi! Bác xem!” Nhân viên thu ngân chỉ vào tấm quảng cáo của trung tâm thương mại rồi cười đến ngọt ngào: “Bác thật sự may mắn quá, hôm nay chúng cháu miễn phí cho khách hàng thứ năm trăm hai mươi và khách hàng thứ một ngàn ba trăm mười bốn!” Đôi mắt của nhân viên thu ngân sáng lấp lánh, chính cô cũng phải khâm phục trí thông minh của mình, trời mới biết khách hàng số năm trăm hai mươi là ai, đằng nào thì cũng qua lâu rồi, sẽ không ai nghi ngờ cả.

“Miễn phí á? Thật vậy sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy, bác xem, hoạt động của chúng cháu còn được quảng cáo kia kìa, có lẽ là chữ miễn phí quá bé cho nên nhìn không rõ lắm! Bộ phận tuyên truyền chẳng biết làm ăn gì cả, bác gái, hôm nay bác được miễn phí đó!”

Mua đồ không phải trả tiền thì có ai mà không thích, hơn nữa hoạt động còn đang treo quảng cáo kia kìa, cho nên mẹ Tân tất nhiên là không nghi ngờ gì mà cười híp mắt rời khỏi quầy thanh toán dưới ánh mắt ngưỡng mộ của người khác.

Nhân viên thu ngân vỗ vỗ lồng ngực của mình, nếu là làm hỏng nhiệm vụ quản lý đã giao thì cô toi đời rồi, may mà cô thông minh.

Ba Tân cầm đa số túi, Tân Nhạc xách năm sáu túi, cánh tay mẹ Tân không được tốt lắm cho nên chỉ xách hai cái túi nhẹ.

Tân Nhạc quay đầu nhìn nhân viên thu ngân hết vỗ vỗ ngực rồi lại cười híp mắt kia, thật kỳ lạ.

Tân Nhạc lại ngẩng đầu nhìn tấm quảng cáo, trên đó quả thật có viết hoạt động khuyến mãi đang diễn ra nhưng là tặng sô-cô-la gì gì đó chứ không có viết chuyện được miễn phí này.

“Nhìn cái gì thế hả? Mau đi nhanh đi, mẹ đã bảo ba con lái xe qua đây rồi mà ba con cứ không chịu cơ, bây giờ nhiều đồ thế này thì xách về làm sao được?” Mẹ Tân bắt đầu lầm bà lầm bầm.

Cách đó không xa, vợ chồng Sở Thủy được em họ của mình gọi tới đều tận mắt nhìn thấy hết thảy. Thủy An Lạc sờ sờ cằm của mình: “Không ngờ đàn anh cũng làm mấy chuyện lấy việc công làm việc tư thế này ha?”

“Cô bé kia không tệ, phản ứng rất nhanh.” Sở Ninh Dực nói.

“Hừ, Sở tổng đang nhìn cái gì thể hả?” Thủy An Lạc quay phắt lại rồi trợn mắt nhìn Sở Ninh Dực. Cô đang nói chuyện về đàn anh mà người đàn ông này dám đế ý đến cô bé nhân viên thu ngân kia.

Sở Ninh Dực duỗi tay ôm lấy khuôn mặt của Thủy An Lạc rồi kéo cô ôm vào lòng: “Hôm nay cô bé kia giúp trung tâm thương mại này giảm bớt không ít thiệt hại! Người quản lý kia chỉ nói đơn hàng giá 3333 là được miễn phí, nếu thực sự làm thế thì không ít người thanh toán sau sẽ giảm bớt hàng hóa để hóa đơn vừa đúng con số đó! Thế nhưng một câu 1314 của cô bé ấy đã giải quyết xong rồi, đằng nào cũng không ai để ý họ là khách hàng thanh toán số bao nhiêu!”

Thủy An Lạc chớp chớp mắt: “Sau đó thì sao, anh coi trọng người ta?”

“Đúng là có ý định này!” Sở Ninh Dực thẳng thắn trả lời.

“Sở Ninh Dực!!!” Thủy An Lạc hét lên.

Sở Ninh Dực dứt khoát cúi đầu hôn lên môi của cô, không cho cô nói tiếp: “Trung tâm thương mại sắp khai trương rồi, gần đây anh đang tìm người, thấy nhân tài rồi thì đâu thể bỏ qua có đúng không nào?” Thanh âm của Sở Ninh Dực rất nhỏ, dường như chỉ có Thủy An Lạc mới có thể nghe được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2479: Chẳng còn gì nữa rồi (6)
Thủy An Lạc: “...”

Anh zai à, anh đây là đang đào góc tường của em họ anh đó.

Sở Ninh Dực chẳng buồn để tâm, cô gái kia ở đây cũng chỉ có thể làm nhân viên thu ngân, thế nhưng đến chỗ của anh rồi thì sẽ không đơn giản chỉ là một nhân viên thu ngân.

Bên ngoài mẹ Tân vẫn đang lầu bà lầu bầu chuyện ba Tân không chịu lái xe. Tân Nhạc đặt năm cái túi trong tay xuống rồi bóp bóp cái hông của mình thở dài, nhìn ba mình.

“Hay là ba mẹ đứng nhìn đồ nhé, con về trước lấy xe qua đây?” Tân Nhạc nói.

Thế nhưng ngay lúc đấy thì xe của Sở Ninh Dực dừng lại trước mặt bọn họ: “Cô, chú!” Thủy An Lạc mở cửa xe bước xuống: “Bọn cháu đang định qua nhà hai người đấy, sao lại mua nhiều đồ như vậy, mọi người không đi xe sao?” Thủy An Lạc biết rõ còn hỏi, cứ như thể mục đích của bọn họ tới không phải là để đón người vậy.

Chỉ là không biết vì sao mà đàn anh không đích thân đến đón người.

Sở Ninh Dực xuống xe rồi cũng không nói gì nhiều, chỉ đơn giản là mở cốp ra rồi giúp Tân Nhạc bỏ đồ đạc vào.

Bánh Bao Đậu dựa vào cửa sổ xe rồi cười híp mắt chào hỏi mọi người.

“Bà ơi bà có nhớ con không?”

Thủy An Lạc: “...”

Mẹ Tân cười ha ha bước mấy bước qua rồi đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc: “Đương nhiên là bà nhớ con rồi, con bé khôn lỏi này.”

Bánh Bao Đậu cười híp mắt: “Con cũng nhớ bà nữa.”

Bánh Bao Rau ngồi đằng sau em gái, dường như nhóc đang cố gắng nhịn xuống sức mạnh từ thời hồng hoang của mình để không tát một phát khiến em gái bay đi luôn cho rồi.

Má, có thể chân chó hơn thế một chút được nữa không?

Sắp xếp đồ đặc xong xuôi, Thủy An Lạc quay đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Anh với chú lái xe về trước đi, em với cô và Tân Nhạc sẽ đi bộ về.”

Sở Ninh Dực gật đầu rồi cùng ba Tân lái xe về.

Bánh Bao Đậu giơ tay ngắn ngủn của mình lên: “Con chờ bà ở nhà nha~”

“Ngồi yên đi, ba phải đóng cửa sổ.” Sở Ninh Dực nhíu mày nói, bé con này mở cửa sổ rất là nhanh.

Mối lẫn Bánh Bao Đậu xuất hiện là mẹ Tân cười đến không khép miệng được, rõ ràng bà rất yêu thích Bánh Bao Đậu.

“Quỷ nịnh bợ này.” Thủy An Lạc nhịn không được phải trợn trắng mắt.

“Ha ha ha, đứa bé này nhà cháu thật biết nghe lời, khiến người ta vừa nhìn đã thấy thương yêu rồi.” Mẹ Tân cười nói, bà còn định nói cái gì nhưng con gái vừa liếc mắt thì quả quyết im luôn, có mấy câu không nói ra vẫn tốt hơn.

Thủy An Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, đó mà một con quỷ nhỏ nịnh bợ, cực kỳ biết làm người lớn hài lòng.

Tân Nhạc bấm tay Thủy An Lạc một cái, Thủy An Lạc nhíu mày trừng cô: “Làm gì thế?”

“Trùng hợp đến nhà tôi vậy sao? Sở tổng nhà bà ở chỗ khách sạn năm sao đấy! Khách sạn nằm ở hướng bên kia mà hai người còn có thể vòng được đường này đến?” Tân Nhạc cười khẩy.

“Đi ăn về rồi qua nhà bà không được hả?” Thủy An Lạc mặt không đỏ tim không đổi nhịpnói dối.

“Ha ha, mười một giờ rưỡi rồi mới ăn sáng, sao bà không lật trời luôn đi?” Tân Nhạc liếc nhfin Thủy An Lạc.

“Đó là do bà đoán bừa thôi, bà thử nghĩ xem, người có thể khiến anh Sở nhà tôi làm tài xế thì trừ con trai của anh ấy ra, tôi còn chưa thấy người thứ hai đâu.” Thủy An Lạc bật cười: “Cho nên bà phải cảm thấy thỏa mãn đi chứ.”

“Không phải, nói đến chuyện này thì bà thật sự không tính đưa Bánh Bao Rau đi khám bác sĩ tâm lý sao?” Tân Nhạc đột nhiên nói.

“Làm sao đây? Từ trong bụng mẹ thì thằng bé đã vậy rồi, trước mắt thằng bé chỉ tin tưởng ba nó, tôi với Bánh Bao Đậu! Quen biết từ khi còn nằm trong bụng mẹ, tạm thời thằng bé cũng có cảm giác ỷ lại vào Tiểu Bảo Bối cho nên cũng tạm thời tin tưởng! Còn ngay cả ông bà nội, ông ngoại đều không khiến thằng bé tin tưởng vào được.” Thủy An Lạc nhắc tới con trai vẫn cảm thấy lo lắng.

Tuy là cô nói không để ý, nhưng mà về tâm lý con trai có bệnh thì sao cô có thể không lo cho được.
 
Top