Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2480: Chẳng còn gì nữa rồi (7)
Tân Nhạc khẽ thở dài một cái, nhìn mẹ mình: “Mẹ về nhà trước đi, con với Lạc Lạc ở ngoài một lúc nữa.”

“Được, vậy hai đứa nói chuyện với nhau đi, mẹ về trước.” Mẹ Tân muốn gần gũi với Bánh Bao Đậu cho nên cũng không phản đối.

Tân Nhạc nhìn mẹ mình rời đi rồi cùng Thủy An Lạc ngồi xuống ghế, sau đó mới nói: “Vậy nên phải làm sao?”

“Tôi còn có thể làm gì chứ? Tôi cũng rất bất lực lắm mà.” Thủy An Lạc vừa nói vừa dựa lưng vào ghế rồi nhìn Tân Nhạc: “Cho nên Tân Nhạc này, thế giới này chẳng có chuyện gì là hoàn hảo hết cả đâu! Mọi người đều hâm mộ tôi được gả vào nhà giàu, có con trai con gái lại còn được chồng yêu thương, nhưng mà con của tôi lại như vậy đấy thôi.”

Tân Nhạc vỗ vỗ bả vai của cô: “Nhưng mà tôi cảm thấy hoàn hảo mà, ít nhất anh ấy không trốn tránh mọi người.”

“Nhưng mà cậu đang trốn tránh!” Thủy An Lạc nói.

Tân Nhạc khựng lại một chút rồi buông lòng bàn tay đang nắm vai Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc nghiêng người nhìn cô: “Ngay cả con của tôi đều biết rõ điều nó phải đối mặt, vậy vì sao cậu lại không chịu đối mặt?”

“Không có gì là không chịu cả, chẳng phải bây giờ tôi đang sống một cách rất tích cực đó sao?” Tân Nhạc cúi đầu nói: “Chúng ta không nói đến chuyện này nữa, bên kia có KFC đấy, chúng ta qua đó...”

“Tân Nhạc!!!” Thủy An Lạc nắm chặt lấy cổ tay của cô: “Ở chỗ này nói chuyện đi, đủ lạnh để chúng ta lý trí một chút.”

“An Lạc! Có một số chuyện bà không hiểu, cho tới bây giờ anh ấy đều không đặt cuộc hôn nhân của hai bọn tôi trong lòng, nếu không thì không có khả năng đến bây giờ tôi vẫn không biết ba mẹ anh ấy là ai!”

“Mẹ của anh ấy vừa sinh ra anh ấy thì qua đời rồi!” Thủy An Lạc nói.

Tân Nhạc khựng lại, nhìn chằm chằm Thủy An Lạc.

“Mẹ của anh ấy, sau khi sinh anh ấy ra thì bị người mẹ kế sau này của anh ấy đẩy xuống lầu, ngã chết!” Thủy An Lạc nói một cách cặn kẽ.

Lồng ngực Tân Nhạc có chút đau đớn, tiếp theo cô đứng phắt dậy: “Cái này không liên quan gì đến tôi cả.”

“Đúng là không liên quan gì đến bà hết! Tôi nghĩ đàn anh cũng không có ý định xuất hiện trước mặt bà nữa đâu.” Thủy An Lạc nói rồi đứng dậy, nhìn thẳng vào Tân Nhạc: “Nếu không thì anh ấy sẽ không mạo hiểm việc sẽ bị Sở Ninh Dực xử lý mà lừa Sở Ninh Dực làm nhiệm vụ lái xe này, chứ không phải tự anh ấy xuất hiện.”

“Có thể anh nhận ra mọi chuyện rồi, nhận ra không cần lãng phí thời gian với tôi.” Tân Nhạc tự giễu nói.

Thủy An Lạc thở dài: “Anh ấy nhận ra được tình cảm của mình đối với cậu cho nên mới chọn cách trốn tránh, bởi vì tình yêu của cô đến cuối cùng chỉ dừng lại ở mấy chữ: Không được chết tử tế!”

Tân Nhạc quay đầu nhìn Thủy An Lạc một cách khó hiểu.

Thủy An Lạc hít sâu một hơi: “Có lẽ cậu không biết ân oán giữa Mặc gia và Sở gia, năm đó hai nhà Mặc Sở đấu nhau suốt hai mươi sáu năm vì mẹ của đàn anh, cũng là cô của Sở Ninh Dực.

Lần này Tân Nhạc không rời đi, Thủy An Lạc chỉ có thể nói tiếp: “Sở gia năm đó vì ông nội nghiện đánh bạc, đánh đến hết sạch cả tài sản! Mẹ của đàn anh vì muốn cứu Sở gia mà chia tay bạn trai là mối tình đầu để gả cho Mặc Doãn lúc đó là bá chủ một phương! Mặc Doãn rất yêu bà ấy, chỉ là sau đó không chịu nổi sự xa cách của bà ấy mà cố gắng tránh xa vợ mình. Khi đó cô của Sở Ninh Dực cũng đã thích Mặc Doãn, đáng tiếc là ông ấy không biết, thậm chí còn cho người khác cơ hội chen chân vào! Sau khi đàn anh được sinh ra thì mối quan hệ giữa cô của Sở Ninh Dực và Mặc Doãn trở nên tốt đẹp hơn, nhưng mà hai người họ còn chưa rõ lòng nhau thì cô đã bị giết rồi.”

Gió thổi lạnh thấu xương, Tân Nhạc ngồi trên ghế thật lâu không hề nhúc nhích.

“Sau khi cô sinh đàn anh ra liền từ biệt quá khứ của mình. Mặc Doãn cho rằng cô sẽ rời đi cho nên ông ta cũng lựa chọn buông tay! Nhưng khi cô của Sở Ninh Dực trở về thì Mặc Doãn lại tưởng do bà nội ép, vì chẳng bao lâu sau khi cô ấy quay về thì đã mất. Vậy nên Mặc Doãn cực kỳ hận Sở gia. Lúc đàn anh còn nhỏ, ông ấy cũng thường xuyên nói với đàn anh rằng chính người nhà họ Sở đã ép mẹ anh ấy phải chết.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2481: Chẳng còn gì nữa rồi (8)
Tân Nhạc siết chặt tay, vẫn không hề nói gì.

Thủy An Lạc ngồi bên cạnh cô, cũng im lặng, chỉ ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm.

Trời rất xanh, xanh đến chói mắt.

“Tôi nghe anh Sở nói, Mặc Lộ Túc chưa bao giờ ăn Tết, bởi vì Mặc Doãn không làm vậy. Ông ấy từng nói, Tết không đoàn viên thì không phải là Tết. Anh ấy không ăn Tết, không ăn sủi cảo, thậm chí còn hận những dịp lễ Tết thế này, bởi vì mỗi lần Tết đến đều nhắc nhở anh ấy một chuyện đó chính là gia đình của anh ấy không bao giờ hoàn chỉnh. Nói cho cùng, đàn anh thành ra như bây giờ đều là do Mặc Doãn gây ra hết.” Thủy An Lạc cúi đầu cười nhạo.

Tân Nhạc hít sâu, không khí lạnh lẽo tràn vào trong cơ thể, khiến cho cô không kìm được run lên.

Cô quay sang nhìn Thủy An Lạc: “Vậy là từ đầu đến cuối tôi vẫn không phải là người có thể khiến anh ấy giải thoát. Nếu đã vậy, không phải tôi càng nên buông tay hơn hay sao?”

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc ngẩng đầu, nhìn trời xanh trợn trừng mắt.

Hai người này kẻ tám lạng người nửa cân, đều không hiểu tiếng người cả à?

Ý của cô rõ ràng muốn nói là, đàn anh cũng chỉ vì biết rằng mình thích bà, cho nên mới trốn tránh bà, bởi vì anh ấy sợ tình yêu, sợ không thể chết yên bình.

Sao cô nàng lại lại nghe thành cần cô ấy phải buông tay chứ?

Đàn gảy tai trâu!

Thủy An Lạc đứng dậy, hít sâu đi vài vòng, cô sắp bị hai kẻ này làm cho tức chết rồi.

“Hai người đúng là trời sinh một cặp.” Thủy An Lạc cười nhạt.

Ông tám lạng bà nửa cân, cộng lại thành hai kẻ ngốc.

Tân Nhạc nhíu mày: “Đừng có lòng vòng mắng tôi.”

“Nào có lòng vòng, tôi mắng bà đấy, còn học sinh giỏi gì chứ, đứa nào EQ cũng thấp tè. Không nói nữa, bị bà làm cho tức chết rồi, tôi đi tìm anh Sở nhà tôi còn hơn.” Thủy An Lạc thở phì phì nói rồi quay người bỏ đi.

“Đồ mù đường có EQ cao, đi ngược rồi, bên này.” Tân Nhạc nói, đứng dậy bước đi trước.

Thủy An Lạc: “...”

Má nó chứ~

Trên đường về, hai người đều không nói gì. Về đến nhà, Bánh Bao Đậu đang ngồi ăn hoa quả mà mẹ Tân Nhạc đã rửa sạch cho.

Tân Nhạc kéo Thủy An Lạc vào phòng ngủ, sau đó lấy điện thoại chuyển cho Thủy An Lạc 3333 ngàn, “Trả lại cho Mặc Lộ Túc giúp tôi.”

Thủy An Lạc cúi đầu liếc một cái, lại ngẩng đầu nhìn Tân Nhạc, “Cứ nói anh ấy làm tổn thương người khác, bà còn tổn thương người ta hơn đấy, muốn trả tự bà đi mà trả, đừng tìm tôi.” Thủy An Lạc hoàn lại tiền, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Tân Nhạc nhìn khoản tiền đã được chuyển lại trên đi động, cô biết gây tổn thương cho người khác sao?

Rõ ràng không nên có bất cứ sự liên quan nào nữa, không phải sao?

Thủy An Lạc đi ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực, anh không hề nhìn cô, chỉ cầm lấy tay cô đặt trên đùi mình, tiếp tục nói chuyện với ba của Tân Nhạc.

“Cái gọi là kinh tế chưa bao giờ có thể giải thích bằng hai từ bão hòa, chỉ xem phải phát triển theo hướng nào mà thôi.” Sở Ninh Dực nói.

Ba của Tân Nhạc gật đầu, “Đúng vậy, hiện giờ không ít xí nghiệp nhỏ không nỗ lực đổi mới, lại đẩy trách nhiệm áp đặt lên thị trường kinh tế đình trệ.”

Thủy An Lạc nghe bọn họ nói chuyện, dường như lúc này cô đã hiểu bình thường Sở Ninh Dực dùng ánh mắt “Đàn gảy tai trâu” nhìn mình là có ý tứ gì rồi.

Cảm giác đó, thực sự là thốn vô cùng.

Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc không ở lại ăn trưa vì hai người còn một số chuyện phải làm.

Bánh Bao Đậu rất luyến tiếc vì không được ăn cơm do bà nấu.

Thủy An Lạc: “...”

Sao cô lại muốn giết quách đứa con gái này đi thế nhỉ.

Đến khi họ xuống lầu, Thủy An Lạc hiếu kỳ hỏi: “Anh có việc gì à?”

“Về thành phố A thôi, bà nội xảy ra chuyện rồi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Thủy An Lạc khựng lại một lúc, khi ra khỏi thang máy mới bước nhanh dần, “Xảy ra chuyện gì, trước đó không phải vẫn...”

“Thiều Khanh vừa gửi tin nhắn cho anh, bà vừa bị vào đến phòng cấp cứu, bác sĩ báo tin nguy kịch rồi.” Sở Ninh Dực nói, tay lại siết chặt lấy vô lăng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2482: Chẳng còn gì nữa rồi (9)
Báo tin nguy kịch.

Bàn tay đang thắt dây an toàn của Thủy An Lạc thoáng dừng lại.

Ngay cả lần trước, khi tình hình trở nên nguy cấp cũng chưa đến mức phải thông báo tin bệnh tình nguy kịch.

“Anh báo cho đàn anh biết chưa?” Thủy An Lạc khản giọng hỏi.

Sở Ninh Dực gật đầu, sắc mặt tái đi mấy phần, ánh mắt cũng có chút buồn bã thương cảm.

Thủy An Lạc thắt chặt dây an toàn, cầm lấy bàn tay đang đặt trên vô lăng của anh, “Bà nội sẽ không sao đâu, bà vẫn đang chờ tin của đàn anh mà.”

Bánh Bao Đậu và Bánh Bao Rau ngoan ngoãn ngồi phía sau, hai bé chỉ cảm thấy bầu không khí thật kỳ quái, tâm trạng của ba cũng rất lạ.

Trực thăng của Sở Ninh Dực đã đáp xuống sân bay. Lúc bọn họ về đến nơi Mặc Lộ Túc đã ở đó. Anh vẫn đang ngồi trên trực thăng dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đều bước vào mà không nói gì. Bánh Bao Đậu và Bánh Bao Rau run rẩy, cảnh tượng này kinh khủng quá.

Toàn thân Mặc Lộ Túc giống như bị nỗi đau thương bao phủ, người ngoài không thể nào tiến lại gần anh lấy nổi một bước.

So với Sở Ninh Dực, có lẽ tình cảm của Mặc Lộ Túc với Kiều Tuệ Hòa mới là phức tạp nhất, vì nó có oán hận, có tranh chấp, có tôn kính, và cả sự cảm kích.

Trong ấn tượng của Thủy An Lạc, lần nào Mặc Lộ Túc và Kiều Tuệ Hòa gặp nhau cũng đều giương cung bạt kiếm, nhưng cũng chính vì thế mà hiện giờ, có lẽ anh ấy sẽ càng đau lòng hơn.

Sở Ninh Dực bảo Thủy An Lạc dẫn hai đứa nhóc vào bên trong nghỉ ngơi, chắc khoảng hơn một tiếng nữa là có thể về đến thành phố A rồi.

Thủy An Lạc khẽ gật đầu, dẫn hai đứa nhóc đi vào trong.

Sở Ninh Dực đi tới ngồi đối diện với Mặc Lộ Túc. Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Rau. Cậu nhóc bất an quay đầu lại nhìn hai người đàn ông ngồi đối mặt với nhau.

Bánh Bao Rau siết chặt tay mẹ mình, gương mặt vẫn còn giả vờ bình tĩnh.

Thủy An Lạc cúi đầu hôn lên cái đầu nhỏ của cậu nhóc một cái, ôm cậu nhóc ngồi bên giường. Bánh Bao Đậu cũng không dám lộn xộn, dùng bàn tay nhỏ xíu cầm lấy tay anh trai, giống như đang trấn an tâm trạng bất ổn của anh mình.

Bởi vì không phải ba lái cho nên anh đang sợ.

Bánh Bao Rau ngẩng đầu nhìn mẹ, lại nhìn em gái, cuối cùng ánh mắt cũng bình tĩnh hơn được một chút.

Bánh Bao Đậu dùng bàn tay mũm mĩm của mình nắm chặt lấy tay anh trai, còn liên tục kể chuyện cười cho anh nghe, không hề giống vẻ đối nghịch với anh thường ngày.

Thủy An Lạc thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, không có bất cứ âm thanh nào.

Mặc Lộ Túc nhìn ra phía ngoài, Sở Ninh Dực nhìn Mặc Lộ Túc.

“Giữa ba người chúng ta, người bà để tâm nhất vẫn là cậu. Lúc trước Thiều Khanh có nói với tôi, hai ngày qua bà cụ vẫn nhắc đến cậu, ăn ngủ đều chỉ nhắc tới cậu, thần trí mơ hồ vẫn dặn ba và cô dù thế nào cũng phải gọi cậu về.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói.

Hai bàn tay vốn đang nắm của Mặc Lộ Túc lại siết chặt hơn mấy phần, đầu ngón tay gần như găm vào lòng bàn tay, nhưng anh không hề cảm thấy đau đớn, như thể toàn thân đã chết lặng, chỉ mờ mịt hoảng hốt khi nghe thấy tin này này.

“Bà cụ oanh liệt cả một đời, lỗi lầm duy nhất, chính là đối với cô ba.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Cảm xúc của Mặc Lộ Túc căng thẳng tột độ. Như không chịu nổi sức nặng của nỗi đau này, anh đập thẳng trán xuống bàn, mang theo sự bi ai và thương cảm vô tận.

Thủy An Lạc nghe thấy tiếng động, ôm Bánh Bao Rau đang ngủ bước ra. Cô nhìn thấy Mặc Lộ Túc đã gục xuống bàn còn Sở Ninh Dực vẫn giữ nguyên tư thế ngồi đối diện với anh.

Thủy An Lạc dừng bước. Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn về phía cô. Thủy An Lạc thấy lòng dạ nao nao, tình cảnh này khiến cô cảm thấy lần này bà thực sự không qua khỏi được rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2483: Chẳng còn gì nữa rồi (10)
Trực thăng đáp xuống bãi đất phẳng gần bệnh viện A, trước khi xuống Thủy An Lạc đã gửi một tin nhắn cho Tân Nhạc, báo cho cô ấy chuyện của bà nội.

Lúc Tân Nhạc nhận được tin nhắn, cô vừa mới ngủ trưa dậy. Nhưng trước tin nhắn này, Tân Nhạc đột nhiên mở wechat lên, nhìn lời mời kết bạn đã được mình đồng ý và số tiền chuyển qua kia.

Tân Nhạc không kịp nghĩ nhiều mà cầm áo lên đi ra ngoài luôn.

Bà ngoại đã không qua khỏi, cô còn trả tiền lại cho Mặc Lộ Túc vào lúc này, cô đang làm gì vậy? Đâm thêm một nhát dao nữa vào trái tim vốn đã tổn thương của anh hay sao?

Lúc Thủy An Lạc về đến bệnh viện, bệnh tình của bà cụ đã không thể cứu vãn được nữa.

Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Rau, dắt Bánh Bao Đậu, bước chân đột nhiên dừng lại, ngoài cửa phòng cấp cứu vang lên tiếng khóc của cô, tan nát cõi lòng.

Sở Ninh Dực ở ngay đằng trước Thủy An Lạc, cô có thể thấy rõ ràng thân thể Sở Ninh Dực run lên một cái.

Thiều Khanh đỡ lấy người mẹ đã khóc đến ngã quỵ của mình, ngoảnh lại thấy họ đi tới liền lắc đầu.

Mặc Lộ Túc tựa vào tường tuột xuống, hai tay ôm đầu mình. Thủy An Lạc thậm chí có thể nghe thấy tiếng khóc bị đè nén của anh.

Bánh Bao Đậu thấy hơi sợ, bàn tay nhỏ nhắn bám chặt lấy chân mẹ mình, cặp mắt mở to đỏ lên.

Thủy An Lạc buông Bánh Bao Rau xuống, ôm cả hai đứa bé vào trong lòng mình. Lũ nhỏ chưa bao giờ phải chứng kiến những cảnh tang thương. Nhưng cảm giác này Thủy An Lạc hiểu. Trước đây khi ông nội qua đời, cô cũng đã từng nghĩ chuyện này cũng chẳng khác gì với việc cả bầu trời sập xuống vậy.

Kiều Tuệ Hòa không cứu chữa được, thông báo tử vong.

Cô Hai đã khóc ngất trong lòng Thiều Khanh. Sở Mặc Bạch cũng đứng sững đến lặng người.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu. Thủy An Lạc biết, anh đang nén khóc.

Họ không thể gặp bà lần cuối, sáng sớm nay họ vốn nên quay lại mới đúng.

Tiểu Bảo Bối đã được ông ngoại đưa đến bệnh viện từ đêm, cả phòng bệnh đều chìm trong không khí nặng nề.

Bánh Bao Đậu và Bánh Bao Rau thấy anh trai liền nhào tới, nhìn anh trai với dáng vẻ đáng thương vô cùng.

Tiểu Bảo Bối lấy hai em của mình, ngẩng đầu lại không nhìn thấy ba mẹ đâu.

Lúc này Sở Ninh Dực đang ngồi trên bậc thang ngoài hành lang, toàn thân suy sụp cúi đầu.

Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh, vươn tay nắm lấy tay anh, “Không phải lỗi của anh đâu.”

“Anh không hiểu, thắng thua thực sự quan trọng vậy sao? Nếu không phải anh nhất quyết muốn thắng lại, chúng ta đã sớm quay về rồi.” Sở Ninh Dực khàn khàn nói.

Thủy An Lạc vươn tay kéo đầu Sở Ninh Dực áp lên vai mình, sau đó khẽ vỗ lên vai anh.

Anh ấy chưa từng thua, cho nên anh mới muốn thắng.

Nhưng anh lại bỏ lỡ lần cuối cùng gặp bà.

Đây mới là cú sốc trí mạng đối với anh.

Mặc Lộ Túc cũng chẳng tốt hơn là bao, từ đầu đến cuối vẫn ngồi dưới đất, nhìn tin nhắn trên di động, nhận tiền, trả lời lại một câu.

[Mặc Lộ Túc: Được.]

Tân Nhạc đang chờ chuyến bay, cô cảm thấy di động rung lên bèn rút điện thoại ra, liền thấy thông báo anh đã nhận lại tiền và cả tin nhắn trả lời.

Anh nói: Được.

Trái tim Tân Nhạc trong khoảnh khắc đó như bị người ta bóp chặt.

Đau đến độ không thốt thành lời, đau đến mức không thể hô hấp.

“Cô à, cô không sao chứ?” Cô gái ngồi bên cạnh Tân Nhạc trông bộ dạng cô như vậy bèn không kìm được hỏi.

Tân Nhạc không trả lời, cô sẽ không sao cả, anh đã nhận tiền, vậy là họ sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa, đó là chuyện tốt không phải sao?

Hẳn là chuyện tốt, đúng, là chuyện tốt.

Trong hành lang bệnh viện, Thiều Khanh ngồi xuống bên cạnh Mặc Lộ Túc, cầm lấy cánh tay anh: “Lộ Túc, bà ngoại sẽ không muốn thấy cậu như thế này đâu.”

Mặc Lộ Túc cầm điện thoại di động ngẩng đầu lên nhìn Thiều Khanh, “Từ hôm nay trở đi, tôi chẳng còn gì nữa rồi.” Nói xong, anh cười, nước mắt lại trượt xuống.

Từng có tình thân, nhưng anh không biết quý trọng, cho nên bà ngoại sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Từng có tình yêu, nhưng anh không dám đối mặt, cho nên giờ chỉ có thể buông tay.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2484: Mặc Lộ Túc, chúc mừng năm mới (1)
Lúc bà ra đi chỉ có mình Thiều Khanh ở bên cạnh, đứa cháu bà yêu quý nhất không có mặt, đứa cháu ngoại mà bà lo lắng nhất cũng không có mặt, cho nên bà ra đi cũng không được yên lòng.

Thiều Khanh không dám nhắc đến điều này, chỉ sợ họ biết được lại càng tự trách hơn.

Lúc Tân Nhạc đến nơi đã là sẩm tối, người lớn vì lý do sức khỏe đều về nhà cả, di thể của Kiều Tuệ Hòa tạm thời được đặt ở nhà xác, chờ sau đó sẽ chuyển đến nơi hỏa táng.

Tân Nhạc về đến bệnh viện, đồng nghiệp còn thấy tò mò hỏi, “Bác sĩ Tân, không phải cô đang nghỉ phép à?”

Tân Nhạc không kịp trả lời câu hỏi của đồng nghiệp, mở miệng nói: “Chuyện của Viện trưởng Kiều thế nào rồi?”

Đồng nghiệp nghe cô hỏi vậy liền thở dài, “Đừng nói nữa, hôm qua vẫn còn bình thường, sáng hôm qua Sở tổng còn đến thăm, kết quả trưa hôm nay đã mất rồi. không cứu được. Này, bác sĩ Tân, cô đi đâu đấy?”

Tân Nhạc nghe đến câu không cứu được đã chạy đi.

Tâm trạng của Sở Ninh Dực không tốt, Thủy An Lạc vẫn ở bên cạnh anh. Tiểu Bảo Bối trông hai em, đại khái cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.

Lúc Tân Nhạc đến phòng bệnh thì không thấy Mặc Lộ Túc đâu, nhưng lại gặp được Thủy An Lạc.

Tân Nhạc nhìn năm người nhà bọn họ ngồi trên bậc thang, bầu không khí nặng nề khiến người ta hít thở không thông.

Thủy An Lạc quay lại nhìn Tân Nhạc, vội vàng đứng dậy, “Sao bà lại tới đây?”

“Mặc Lộ Túc đâu? Chuyện của viện trưởng Kiều tôi...”

“Anh ấy đang ở trong nhà xác, vào trong đó lâu lắm rồi, ai gọi cũng không ra.” Thủy An Lạc thở dài nói, trong lòng cũng bức bối vô cùng.

Tân Nhạc khựng lại, nói mấy câu với Thủy An Lạc rồi đi về phía nhà xác.

Thủy An Lạc quay lại ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực. Anh ôm Bánh Bao Đậu trong lòng, Bánh Bao Rau và Tiểu Bảo Bối ngồi hai bên.

Thủy An Lạc thở dài, Sở Ninh Dực tự trách, cô làm sao mới có thể khiến anh nhẹ nhõm bớt đây?

Sở Ninh Dực vốn đang thắng rất đẹp, nhưng chuyện của bà nội lại khiến anh thua một ván lớn nhất.

Vì thắng, anh đã thua lần cuối cùng được gặp bà.

Thủy An Lạc đặt lên vai Sở Ninh Dực, “Ninh Dực, hậu sự của bà còn cần anh lo liệu, hơn nữa chuyện của bà cũng là ngoài ý muốn.”

Sở Ninh Dực vươn một tay nhẹ nhàng phủ lên tay Thủy An Lạc, “Anh biết.”

Chỉ là nhất thời anh vẫn chưa thể chấp nhận được.

Tân Nhạc bước đến trước cửa nhà xác. Thiều Khanh vẫn đang trông chừng ở đó, trước khi về mẹ anh đã dặn dò phải để ý Mặc Lộ Túc.

Thiều Khanh nhìn thấy Tân Nhạc thì sửng sốt một lúc mới nhớ ra cô là ai.

“Tân Nhạc?”

Cô khẽ gật đầu.

Thiều Khanh nhìn vào bên trong một cái, thấp giọng nói, “Cô Tân, qua đây nói chuyện được chứ?”

Tân Nhạc nhìn lướt vào bên trong, lúc này Mặc Lộ Túc đang quỳ trước di thể của Kiều Tuệ Hòa. Tân Nhạc chỉ nhìn thấy bóng lưng anh, nhưng chỉ bóng lưng đó thôi đã đủ khiến cô đau lòng rồi.

Tân Nhạc thu hồi lại cảm xúc của mình, sau đó khẽ gật đầu với Thiều Khanh, xoay người đi theo anh.

Thiều Khanh dẫn Tân Nhạc qua đình nghỉ mát. Bởi vì trời quá lạnh nên cũng không có mấy người ra ngoài tản bộ, hơn nữa sắc trời đã tối, xung quanh đều đã lên đèn.

Thiều Khanh ngồi xuống băng ghế, ra hiệu cho cô ngồi xuống cùng mình.

“Chắc cô không biết tôi.” Thiều Khanh nói thẳng.

Tân Nhạc nhìn người đàn ông đối diện. Cô đã từng gặp người này trước đây, có điều không biết thân phận của anh ta.

Mà vẻ ngoài của người đàn ông này có vài phần tương tự với Sở Ninh Dực và Mặc Lộ Túc, hẳn là người thân của họ.

Tân Nhạc khẽ gật đầu, cô quả thực không biết người đàn ông này là ai.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2485: Mặc Lộ Túc, chúc mừng năm mới (2)
Thiều Khanh có chút phong thái giống Sở Ninh Dực, tuy rằng chưa được trầm ổn trưởng thành như Sở Ninh Dực, nhưng có thể thấy cũng là rồng giữa biển người.

“Người vừa qua đời cũng là bà ngoại tôi, mẹ của tôi và mẹ của Lộ Túc là chị em.” Thiều Khanh giới thiệu qua về mình một chút, sau đó lại nói: “Lúc nãy Lộ Túc nhận được một tin nhắn, sau đó cậu ấy nói với tôi là cậu ấy không còn gì nữa rồi. Tôi nghĩ, tin nhắn đó là do cô Tân gửi đúng không?”

Bàn tay đặt trên bàn của Tân Nhạc thoáng siết chặt, tin nhắn đó là tin nhắn chuyển lại tiền cho anh, cũng là minh chứng cô muốn quyết tâm dứt bỏ hoàn toàn đối với anh.

Nhưng cô thực sự không ngờ bà ngoại của Mặc Lộ Túc lại qua đời vào lúc này.

Không còn gì cả?

Cô thực sự không dám tưởng tượng anh đã dùng tâm trạng, dùng biểu cảm thế nào để thốt ra câu này.

“Tôi...”

“Cô Tân, dì tôi qua đời sớm, cho nên Lộ Túc từ nhỏ đã không giống tôi với anh Cả, nếu cô thực sự quyết định buông tay thì đừng nên xuất hiện trước mặt nó nữa.” Thiều Khanh mặt mày đầy vẻ nho nhã nhưng lời nói ra lại vô cùng khiến người ta tổn thương.

Tân Nhạc cúi đầu, không kìm được tự giễu trong lòng, đúng vậy, không phải cô đã quyết định buông tay rồi hay sao?

Tại sao khi bị người khác nói ra, cô lại thấy ấm ức thế này chứ?

“Tôi nói chuyện có thể gây tổn thương cho người khác, nhưng cô Tân có nghĩ không nên lửa cháy đổ thêm dầu vào lúc này không?” Thiều Khanh vẫn không hề khách khí nói.

“Tôi không biết.” Tân Nhạc thấp giọng đáp. Cô không biết Viện trưởng lại mất vào lúc này, nếu biết, sao cô có thể gửi tin nhắn kia được?

“Nếu như cô không có ý định quay lại bên cạnh cậu ấy thì cứ tiếp tục giả bộ như không biết đi. Cậu ấy đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi. Tôi biết lúc cô ở bên cậu ấy cũng đã chịu không ít thiệt thòi, coi như là hòa nhau đi được không.” Thiều Khanh nói, đứng dậy nhìn Tân Nhạc vẫn đang cúi gằm.

Cô siết chặt tay, quay về bên cạnh anh ấy sao?

Cô chưa từng nghĩ tới điều này.

Nhưng chuyện này, cô phải giả bộ không biết thế nào đây.

“Trước khi bà ngoại lâm chung vẫn chỉ đau đáu chuyện của Lộ Túc. Hơn nữa, lần này bà bị tắc nghẽn cơ tim cũng là vì chuyện của cô. Cô Tân, nếu không phải vì Lộ Túc, chuyện này cả tôi và anh cả đều sẽ không bỏ qua đâu.” Thiều Khanh nói rồi liền xoay người bước nhanh đi.

Tân Nhạc không hiểu người này có quyền gì mà chỉ trích cô?

Chuyện này liên quan gì tới cô chứ?

Nhưng cô lại không thể lờ đi bóng lưng vừa mới nhìn thấy khi nãy, một bóng lưng đã bị bao phủ bởi bi ai và lạc lõng.

Lúc Thủy An Lạc đến nơi, Tân Nhạc vẫn đang ngồi ở đình nghỉ chân. Sở Ninh Dực đã đi xử lý xong chuyện hậu sự của bà nội, ba đứa nhóc cũng đã được chú Sở đưa về nhà.

Thủy An Lạc bước qua ngồi xuống bên cạnh bạn mình, “Tôi vừa nhìn thấy em họ của Ninh Dực, cậu ấy nói gì với bà thế?”

Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, thấp giọng nói, “Trưa nay tôi đã chuyển tiền trả cho Mặc Lộ Túc rồi.”

Toàn thân Thủy An Lạc cừng đờ lại, cô nhìn Tân Nhạc với ánh mắt không thể tin nổi.

“Tôi tàn nhẫn lắm đúng không, vào lúc bà ngoại anh ấy qua đời, lại đâm một dao vào tim của anh ấy.” Tân Nhạc thấp giọng nói, “Nếu như trong lòng anh ấy còn có tôi...”

Câu cuối cùng, cô nói rất nhỏ.

Nhưng Thủy An Lạc vẫn nghe thấy được.

Nếu như trong lòng Mặc Lộ Túc còn có Tân Nhạc, thì có lẽ sự tổn thương mà một dao này mang đến cho anh ấy có lẽ không hề ít hơn so với sự ra đi của bà là bao.

“Tân Nhạc, bà...”

“Nhưng tôi không biết, tôi thực sự không biết Viện trưởng lại...” Tân Nhạc nói tới đây lại cắn chặt môi dưới của mình đến mức gần như bật máu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2486: Mặc Lộ Túc, chúc mừng năm mới (3)
Thủy An Lạc nắm lấy tay cô, “Tân Nhạc.”

Tân Nhạc ngẩng đầu, nước mắt đã rơi lã chã, “Tôi thực sự không muốn làm anh ấy tổn thương.”

Thủy An Lạc đứng dậy ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô: “Tôi biết bà không cố ý. Thiều Khanh là cảnh sát, có thể cậu ấy nói năng khá bộc trực, chứ không phải cố tình nhắm vào bà đâu.”

Tân Nhạc nắm chặt lấy cổ tay Thủy An Lạc, cố đè nén tâm trạng của mình.

“Nhưng Tân Nhạc à, bà suy nghĩ kỹ lại đi, bà và đàn anh thực sự không còn khả năng nào nữa rồi à?” Thủy An Lạc hơi cúi đầu, nhìn Tân Nhạc đang vùi đầu khóc nức nở, “Ngoài bà ra, anh ấy quả thực không còn gì nữa rồi. Thật ra mấy năm qua không phải là anh ấy không muốn dẫn bà về gặp người nhà, mà bà không biết là anh ấy có quá nhiều vấn đề với cả bà lẫn ba của anh ấy. Hoặc trong nhận thức của đàn anh, những người đó không hề có quyền can dự vào cuộc đời anh ấy, cho nên không phải anh ấy không muốn dẫn bà đi gặp bọn họ đâu.”

Tân Nhạc vẫn không nói gì.

“Anh ấy hận bà nội hai mươi mấy năm, sau này khi biết sự thực, giữa anh ấy và bà nội vẫn còn khoảng cách. Còn ba anh ấy lại gạt anh ấy hơn hai mươi năm, sau đó vì để bù đắp lỗi lầm năm đó lại chọn cách đi khắp nơi trên thế giới. Đối với một người bà như vậy, bà bảo anh ấy sao có thể chủ động đi nói với bà ngoại rằng bà ơi cháu cháu kết hồn rồi. Hay với một người ba như vậy, bà bảo anh ấy làm sao có thể đi nói, "ba, con kết hôn rồi được đây."”

Thủy An Lạc nói liên tục, cô nghĩ cô đã biến thành bà nội rồi, giờ cô rất rất rất là muốn họ trở về bên nhau.

Chính là vì trên thế giới này, có lẽ sẽ không còn ai có thể để tâm đến anh ấy nhiều hơn Tân Nhạc nữa.

Bởi vì sắp sang năm mới cho nên việc hỏa táng của Kiều Tuệ Hòa liền được sắp xếp vào buổi trưa ngày hôm sau. Mặc Lộ Túc vẫn quỳ trong phòng chứa xác lạnh lẽo cả một đêm.

Tân Nhạc không xuất hiện. Sau khi Thiều Khanh ngó nghiêng vài lần, từ đầu đến cuối vẫn không xuất hiện. Thiều Khanh thất vọng, xem ra cô bé kia thực sự đã vứt bỏ Mặc Lộ Túc rồi.

Thằng em họ ngốc ngếch này của anh thực sự không còn gì nữa rồi.

Nghĩa trang của Kiều Tuệ Hòa nằm kề ngay mộ của ông cụ nhà họ Sở, vị trí này đã được đặt từ lâu.

Tuy rằng ông cụ sau khi ra đi đã khiến cho Sở gia gần như lụi bại, còn hại cả đời của con gái mình, nhưng Kiều Tuệ Hòa đã từng nói với Thủy An Lạc, tình yêu, chỉ cần yêu một ngày thôi là đã không thể nào dừng lại, cho dù biết người đó có tồi tệ thế nào, chúng ta cũng chỉ có thể chọn cách chịu đựng tất cả.

Cho nên, bà vẫn yêu chàng trai đó, vẫn luôn là chàng trai đó.

Ngày hạ táng Kiều Tuệ Hòa, tuyết bay đầy trời, người lớn quyết định để lũ trẻ con ở nhà.

Mộ địa trang nghiêm, ngoại trừ thê lương ra thì không còn chút không khí nào khác.

Hai tay Sở Mặc Bạch run run đặt tro cốt của mẹ mình vào trong mộ, sau đó được Sở Ninh Dực đỡ ra.

Ánh mắt của Thủy An Lạc từ đầu đến cuối vẫn rơi vào người đàn ông đang đứng thẳng tắp bên kia, trên người anh vẫn là bộ quần áo đó, đứng thu lu một góc, như thể bị cả thế gian này vứt bỏ.

Thủy An Lạc cất bước đi tới đứng bên cạnh anh.

Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn lên trời, để mặc cho bông tuyết quét qua mặt, nhiễm hơi lạnh.

“Giờ anh mới biết, thì ra thế này gọi là hai bàn tay trắng, sống chẳng còn gì lưu luyến.” Mặc Lộ Túc khản giọng nói, “Anh hận bà ấy bao nhiêu năm như vậy, còn chưa kịp nói một câu xin lỗi, bà ấy đã chết trong tay anh. Trước kia anh hận bà ấy không thể chết đi, vậy mà giờ bà thực sự đã mất rồi.”

Giọng nói của Mặc Lộ Túc nhẹ bẫng, tựa như âm thanh từ địa ngục vọng tới, không có bất cứ sức sống nào. Anh như thể không còn chút lưu luyến nào với cuộc sống này nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2487: Mặc Lộ Túc, chúc mừng năm mới (4)
Thủy An Lạc vươn bàn tay đã lạnh run của mình ra cầm lấy tay anh, “Đàn anh, anh vẫn còn có ba,và các cô, các bác, còn cả Sở Ninh Dực, Thiều Khanh, và cả...”

“Anh chỉ là một người ngoài thôi.” Mặc Lộ Túc đột nhiên nói, “Nhưng anh sẽ sống, bà muốn anh sống, anh sẽ sống cho bà xem.”

Thủy An Lạc đang nói bỗng nhiên dừng lại, đúng vậy, chú bác cô dì có là gì chứ? So với bọn họ mà nói, Mặc Lộ Túc chỉ là một người ngoài, chỉ khi có Kiều Tuệ Hòa, anh mới thực sự là có máu mủ thôi.

Ngực của Thủy An Lạc chua xót đến đau đớn, nhìn Mặc Lộ Túc bỏ đi sau khi Kiều Tuệ Hòa được nhập táng. Anh bước từng bước, thậm chí còn không vững vàng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Sở Ninh Dực bước qua vươn tay ôm lấy bờ vai của Thủy An Lạc, thấp giọng nói: “Để cậu ấy yên tĩnh một lát đi.”

Ngày thứ ba sau khi Kiều Tuệ Hòa được hỏa táng chính là Tết âm lịch, ngày mà mọi nhà đoàn tụ, nhưng Sở gia năm nay đã không còn câu đối xuân như năm trước, cũng không náo nhiệt được như vậy nữa rồi.

Cô vừa bệnh đã không dậy nổi, Tết âm lịch cũng không về nhà lớn. Sở Mặc Bạch cũng đổ bệnh, Hà Tiêu Nhiên vẫn chăm sóc bên cạnh.

Toàn bộ Sở gia yên tĩnh đến đáng sợ, người giúp việc chưa về ăn Tết cũng không dám lên tiếng, đều tự lo cho bản thân mình. Lúc Thủy An Lạc xuống lầu, nhìn phòng khách vắng lặng mà không kìm được chua xót.

Nhớ Tết năm ngoái, cô còn cùng ba chồng dán câu đối xuân. Ông viết thư pháp rất đẹp, đẹp hơn cả mấy câu đối được bày bán bên ngoài.

Nhưng bây giờ, chẳng còn gì cả.

Thủy An Lạc cầm di động ngồi xuống bậc thang.

“Ba, con xin lỗi, đã hứa là sẽ đến ăn Tết với ba rồi mà lại...” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói.

“Con bé ngốc này, ba ở trong quân đội có bao nhiêu người ăn Tết cùng rồi, không sao cả đâu, người chết không thể sống lại, con cũng phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt đấy.” Thủy Mặc Vân an ủi con gái qua điện thoại, “Ba chồng con với Ninh Dực dạo này tâm trạng không tốt, con nhớ chăm sóc cho tử tế.”

“Con biết rồi, ba chồng con đổ bệnh, giờ vẫn còn chưa khỏe lại.” Thủy An Lạc cúi đầu túm ống quần, thấp giọng nói, “Bọn trẻ ở bên chỗ ba có nghịch ngợm lắm không?”

“Không đâu, nghe lời lắm, Bao Đậu nhà chúng ta đã thành tiểu bá vương khiến cả cái doanh trại này sợ hãi rồi, một lữ đoàn cảnh vệ cũng không quản được con bé.” Nhắc tới cháu gái, Thủy Mặc Vân liền có nhiều chuyện để kể, có thể thấy ông quý nhất là đứa cháu gái này, cũng giống như Sở Ninh Dực vậy.

Thủy An Lạc nghĩ đến cảnh con gái làm cho cả doanh trại gà bay chó sủa, chỗ nào có con gái cô, chỗ đó đừng mong yên tĩnh.

“Mấy ngày nữa con sẽ qua đón bọn trẻ. Mấy hôm nay vẫn có người đến Sở gia phúng viếng.” Thủy An Lạc nhớ đến bọn trẻ, như thể gần một thế kỷ rồi cô không được nhìn thấy các con vậy.

Thủy Mặc Vân dặn dò con gái chăm sóc bản thân rồi mới cúp máy.

Sở Ninh Dực lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh cô. Thủy An Lạc tựa lên vai anh, “Ba nói, Bao Đậu nó tiêu diệt cả một lữ đoàn cảnh vệ rồi.”

“Ừm, con gái anh mà lại.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

Thủy An Lạc: “...”

Sở tổng đúng là tự luyến không phân thời điểm.

Thủy An Lạc thở dài, “Đàn anh quay lại bệnh viện làm việc rồi. Thiều Khanh nói, từ đầu năm anh ấy đã sắp kín lịch rồi.”

“Để cậu ta nhàn rỗi có khi lại đau khổ hơn.” Sở Ninh Dực nói, nhìn đồng hồ, “Đi nấu cơm đi, hôm nay là Tết rồi.”

Thủy An Lạc gật đầu, cho dù thế nào cũng phải để ba mẹ chồng xuống ăn bữa cơm Tất niên mới được.

Tết âm lịch, đâu đâu cũng nghỉ ngơi, chỉ duy có phòng cấp cứu của bệnh viện là nơi không có ngày lễ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2488: Mặc Lộ Túc, chúc mừng năm mới (5)
Có điều chuyện vui mừng nhất của bệnh viện Mặc Thị năm nay là không ai phải trực hết, bởi vị Phó Viện trưởng của bọn họ đã nhận toàn bộ các ca cấp cứu từ mùng một đến mùng mười.

Nhưng căn cứ vào truyền thống Tết âm lịch không nên vào bệnh viện, đêm 30 Mặc Lộ Túc cũng chỉ phải đón mấy ca cấp cứu vì bội thực mà thôi.

Cô y tá trực đêm cào tường nhìn Phó Viện trưởng nhà mình. Phó Viện trưởng tự mình trực khám đã là chuyện chưa từng có trong hai năm qua. Tuy rằng Phó Viện trưởng âm thầm hơn trước nhiều nhưng càng như vậy lại càng khiến anh toát ra sức hút của đàn ông hơn.

Cô y tá trẻ tự cổ vũ mình, sau đó cầm lấy bữa khuya mình tự chuẩn bị bước vào. “Viện trưởng Mặc, anh có mệt không, đây là hoành thánh tôi tự làm lấy.” Cô y tá cười híp mắt nói.

Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn cô y tá hai má ửng hồng, lại cúi đầu nhìn hộp đồ ăn đầy đặn, bên trong toàn là hoành thánh.

Trước đây, cũng có một người con gái sẽ làm bữa khuya cho anh khi anh trực đêm thế này, bởi vì anh không ăn sủi cảo, cho nên cô ấy chưa bao giờ làm cho anh ăn cả.

Hôm nay là Tết âm lịch, nhà nhà đều đang ăn bữa cơm Tất niên, ăn sủi cảo.

Sủi cảo, bỗng nhiên muốn ăn sủi cảo quá.

Mặc Lộ Túc tự giễu khẽ lắc đầu, anh điên rồi hay sao?

“Không cần đâu, tôi không đói, tôi đi kiểm tra các phòng trước, có bệnh nhân thì gọi điện cho tôi nhé.” Mặc Lộ Túc nói, rồi cầm lấy bệnh án của những bệnh nhân mà mình phụ trách đi khỏi đó.

Viện trưởng Mặc hình như đã dịu dàng hơn trước rồi, nhưng sự dịu dàng đó lại không dành cho người thường như bọn họ. Cô y tá trẻ nhìn hộp hoành thánh trong tay, thở dài một hơi.

“Viện trưởng Mặc, đồ ăn cậu gọi này.” Bảo vệ ôm một hộp đồ ăn chạy tới, thấy Mặc Lộ Túc đang định đi ra ngoài, vội vàng nói.

Đồ ăn gọi ngoài?

Anh đâu có gọi gì ở ngoài, hôm nay ai cũng muốn đưa cơm tối cho anh hết à?

Nhưng anh không hề muốn ăn.

“Không phải cháu gọi đâu, chắc bác nhầm rồi.” Mặc Lộ Túc cúi đầu nhìn hộp đồ ăn được đóng gói kín mít, bên trên thậm chí còn không có cả nhãn hiệu cửa hàng.

“Tôi cũng nghĩ là nhầm, năm mới người ta đều ăn sủi cảo cơm Tất niên rồi, vợ tôi còn vừa mang cho tôi một phần bánh sủi cảo nữa, sao cậu lại đi đặt mì trứng cà chua được chứ?” Bác bảo vệ tò mò nói, “Nhưng cậu đưa hàng lại nói đúng tên cậu.”

Bảo vệ còn chưa nói hết lời, Mặc Lộ Túc đã vươn tay cầm lấy hộp mì trứng cà chua kia, nói cảm ơn một tiếng rồi xoay người đi.

Bác bảo vệ: “...”

Khẩu vị của Viện trưởng thật độc đáo, năm mới năm me mà lại đi ăn mì.

Y tá trẻ: “...”

Thảo nào Viện trưởng không nhận hoành thánh của cô, thì ra là thích ăn mì, vậy hay là ngày mai cô nấu mì đến nhỉ. Nhưng mà mai cô lại không phải trực, đáng ghét thật.

Mà lúc này, bên ngoài bệnh viện, Tân Nhạc đứng giậm chân trong gió rét, một cậu chàng mặc đồ chuyển phát dừng xe bên cạnh cô, “Tôi đã chuyển đồ theo ý cô rồi đó.”

Tân Nhạc liên tục cảm ơn, rút tiền từ trong túi ra đưa cho anh chàng vận chuyển kia: “Cảm ơn anh.”

Anh ta nhận lấy tiền, nhét vào trong túi, “Sao cô không tự đưa vào?”

Tân Nhạc hơi sững lại, cười có chút xấu hổ, không hề giải thích mà chỉ bắt xe ở đầu đường rồi đi.

Trước kia cô ăn sủi cảo, anh ăn cơm Tất niên.

Nhưng hôm nay, anh ấy trực ban.

Cho nên, Tân Nhạc liền gửi cho anh món mà anh khá thích ăn là mì trứng cà chua.

Lúc Mặc Lộ Túc ôm hộp đồ ăn chạy ra đến ngoài thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của người chuyển hàng kia. Anh nhìn hộp đồ ăn còn bốc hơi nóng trong tay, chẳng lẽ thực sự là đồ gọi ngoài thôi sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2489: Mặc Lộ Túc, chúc mừng năm mới (6)
Lúc Tân Nhạc về đến nhà, trời đã gần sáng.

Lại là một cái Tết cô đơn.

Nhìn căn phòng trọ trống trải, Tân Nhạc thở hắt ra một hơi, vào phòng bếp đun nước, lấy nồi sủi cảo méo mó xẹo xọ cô tự nặn ra chụp một tấm ảnh, sau đó gửi cho ba mẹ mình.

[Bộ trưởng Bộ tài chính: Xấu quá!]

[Công chúa nhỏ: Mẹ, đây là sủi cảo do tự tay con gái mẹ nặn đó, thật là, con mua mẹ cũng nói con, tự con nặn mẹ cũng nói con.]

[Ta là Thái tử gia: Chờ đó, em cho chị xem mẹ chúng ta nặn thế nào, bỏ xa chị mấy con phố luôn.]

[Bộ trưởng Bộ chính trị: Nhạc Nhạc, con thực sự đã quyết định rồi à?]

Tân Nhạc hơi dừng lại một chút, nồi nước sôi trên bếp gas bốc khói nghi ngút, ngón tay cô đặt trên bàn phím rồi lại thả ra, không biết mình nên gõ gì.

Quyết định rồi sao?

Nếu chưa quyết định, tại sao lại chọn một mình ở nơi đất khách quê người này đón năm mới trong cô độc?

[Công chúa nhỏ: Ba, mẹ, con thật sự không bỏ được anh ấy.]

Tân Nhạc gõ xong mấy chữ này, nước mắt đã rơi lã chã xuống di động.

Cô còn có thể làm gì được đây? Cô cũng tuyệt vọng lắm chứ.

Nhưng cô thực sự không từ bỏ được.

Nói cô ti tiện cũng được, nói cô ngốc cũng được, nhưng cô không thể phủ nhận cảm xúc chân thực trong lòng mình được.

Nước sôi, Tân Nhạc lau nước mắt đặt di động lên trên bệ bếp, sau đó bắt đầu bỏ từng viên sủi cảo xấu đến không thể xấu hơn của mình vào, còn khóc lóc đăng một bài đăng lên dòng trạng thái trên wechat, ảnh chụp kèm là đống bánh sủi cảo bị mẹ ghét bỏ.

Tân Nhạc vớt sủi cảo ra khỏi nồi, trên wechat mới bắt đầu có thông báo. Đầu tiên là Thủy An Lạc phát lì xì trong nhóm chị em các cô. Sau đó là Kiều Nhã Nguyễn, Tân Nhạc cười ngớ ngẩn nhận tiền lì xì, không hề có ý định mừng lại.

[Tân Nhạc: Đây là tiền lì xì an ủi chó độc thân của hai bà hả!]

[Thủy An Lạc: Đệch, hai lần đều số đỏ được cao nhất, Tân Nhạc, năm nay đời bà lên hương à?]

[Kiều Nhã Nguyễn: Đỏ bạc đen tình trong truyền thuyết đây mà.]

[Tân Nhạc: Chắc vậy rồi.]

[Tân Nhạc: An Lạc, bà có ổn không đấy?]

[Thủy An Lạc: Không sao cả đâu, hiếm khi được ngày cả ba mẹ chồng tôi đều xuống dùng cơm. Sở Ninh Dực đang xem Gặp nhau cuối năm với cả nhà, cũng không biết đàn anh trực đêm ở bệnh viện thì đêm Giao thừa định thế nào đây?]

[Kiều Nhã Nguyễn: Cho các gái xem ảnh chụp Giao thừa chỗ mị nè. À mà bao giờ mày mới ôm con mày về thế. Hai đứa nhóc đó sắp lật tung cả trời lên rồi. Phong Ảnh đế kiến nghị kinh lắm, mấy ngày nay Tiểu Bất Điểm còn không thèm ngủ với anh ấy nữa kìa.]

[Thủy An Lạc:...]

[Thủy An Lạc: Con tao ra tay nhanh thật, chờ mười tám là có thể kết hôn được rồi, mươi lăm năm sau tao đã có thể làm bà nội rồi, nghĩ mà lại thấy kích động.]

[Kiều Nhã Nguyễn:...]

[Tân Nhạc: Ha ha ha ha ha ha]

[Tân Nhạc: Thương Phong Ảnh đế.]

Tân Nhạc đang cười đến chảy nước mắt trước đống sủi cảo đã nát cả vỏ thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, mười một giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa là sẽ sang năm mới.

Ai lại tới vào lúc này?

Tân Nhạc đặt di động xuống, đứng dậy đi về phía cửa, “Ai thế?”

Ngoài cửa không có bất cứ âm thanh nào. Tân Nhạc hơi dừng lại một chút, chẳng lẽ là mình nghe nhầm?

Tân Nhạc lại hỏi lại một câu, vẫn không có người trả lời. Cô suy nghĩ một chút, quyết định không mở cửa, dù sao ở đây cũng chỉ có một mình cô.

Tân Nhạc xoay người lại tiếp tục ăn sủi cảo tám chuyện.

[Thủy An Lạc: Làm gì thì làm đi, còn nửa tiếng nữa là sang năm mới rồi. Mẹ chồng tao năm nay lại xem Gặp nhau cuối năm với ba chồng tao, thật là kỳ lạ.]

[Kiều Nhã Nguyễn: Mày có thể kiên trì xem hết cái chương trình đấy mới gọi là kỳ lạ.]

[Thủy An Lạc: Tao cũng đâu có muốn chứ, không phải là anh Sở muốn xem cùng hay sao. Anh ấy lại lấy di động của tao tặng lì xì rồi. Ai da, tao quên mất không thêm hai đứa vào mất rồi, làm sao bây giờ? Anh ấy tặng xong rồi, hai mươi phong cộng lại hơn năm vạn.]

[Kiều Nhã Nguyễn: Đền đi!!!]

[Tân Nhạc:!!!!!!! ĐỀN]
 
Top