[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,841
- Điểm cảm xúc
- 5,534
- Điểm
- 113
Chương 280: Dị ứng
Sở Ninh Dực bực bội nhìn vô lăng dưới tay mình, hễ Thủy An Lạc nhắc đến Mặc Lộ Túc là anh lại tự dưng thấy buồn bực.
"Để anh bảo người xử lý." Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
"Không cần đâu, ngày mai tôi tự đi là được rồi, dù sao đàn anh cũng sẽ giúp tôi mà." Thủy An Lạc không muốn anh thêm bận bởi những truyện vụn vặt như này nữa.
Nhưng cô vừa mới dứt lời, khí lạnh xung quanh Sở Ninh Dực lại càng dày đặc hơn.
Dù sao đàn anh cũng sẽ giúp tôi mà! Câu này lọt vào tai Sở Ninh Dực lại thành là có đàn anh ở đây, cô không cần phải lo lắng gì nữa cả. Vậy mà lúc đối diện với anh thì sao, sao cô lại chưa từng chủ động nghĩ đến việc anh sẽ làm gì cho cô?
"Thủy An Lạc, em nên biết mình là gái đã có con, đừng có suốt ngày từ sáng đến tối chỉ biết đi tìm người đàn ông khác như thế." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.
Thủy An Lạc ngẩn ra, chuyện này thì có liên quan gì đến việc cô có con? Còn nữa, cái giọng điệu châm chích đó của anh là có ý gì đây?
"Anh có ý gì thế hả?" Thủy An Lạc cau mày nói.
"Anh có ý gì chẳng lẽ em nghe không hiểu à?" Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc, ánh mắt anh lại càng lạnh lùng hơn, vẻ mặt đó đúng là vẻ mặt của ông chồng bắt được vợ ngoại tình.
Cái giọng điệu càng lúc càng mỉa mai đó khiến Thủy An Lạc tức giận, bởi vì cảnh này khiến cô nhớ đến một năm trước, khi ba cô đã đối xử với mẹ cô như thế, phải nói là vô cùng sỉ nhục.
"Sở Ninh Dực, anh nói rõ ra xem, tôi làm sao hả? Giữa tôi và đàn anh hoàn toàn trong sạch, còn anh thì sao nào, bị tôi không cẩn thận chạm đến vết thương lòng nên vội vàng chạy đi tìm Viên Giai Di để cho vết thương lòng của mình nguôi ngoai chứ gì?" Khóe miệng Thủy An Lạc cong lên, mang theo sự trào phúng chẳng kém cạnh chút nào. Vốn dĩ cô cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa, dù biết là anh tới tìm Viên Giai Di, trong lòng khó chịu vô cùng nhưng cô cũng không định nói rõ ra làm gì, bởi vì cô không có thân phận gì để mà nói anh cả. Nhưng Sở Ninh Dực lại giễu cợt mối quan hệ giữa cô và đàn anh, như thế sao cô có thể không giận cho được.
"Thủy An Lạc!"
"Làm gì nào? Bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì?" Thủy An Lạc chẳng hề chịu thua quay sang nhìn anh, đôi môi cô mím lại thật chặt.
Sở Ninh Dực siết chặt hai tay thành nắm đấm, cả người căng lên, giống như một con báo có thể bổ nhào vào Thủy An Lạc bất kỳ lúc nào.
Bầu không khí trong xe thoáng cái đã bắt đầu trở nên căng thẳng, dường như sự ấm áp vừa rồi không hề tồn tại.
Hai bàn tay của Thủy An Lạc cũng nắm chặt lại. Cô như con thú nhỏ cứng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
"Thủy An Lạc, nếu cô muốn đi theo thằng khác vậy thì thay đổi nội dung bản thỏa thuận kia đi, giao con trai lại cho tôi rồi cô thích tìm ai thì tìm." Sở Ninh Dực lên tiếng, giọng điệu lạnh lẽo của anh có thể sánh ngang với tiết trời mùa đông tháng Chạp.
Cả người Thủy An Lạc run lên, nhưng cô nhanh chóng khiến bản thân trở nên kiên cường hơn.
"Sở Ninh Dực, thế có nghĩa là tất cả những việc anh làm chẳng qua cũng chỉ vì bản thỏa thuận đó thôi chứ gì." Thủy An Lạc cười ha hả, tiếng cười lại chất chứa cả sự thê lương, "Tôi nói cho anh biết, cả đời này Tiểu Bảo Bối sẽ chỉ ở bên cạnh tôi mà thôi, vì nó là con trai của một mình tôi."
Sở Ninh Dực vung tay định đánh cô.
Thủy An Lạc ngẩng lên đối diện thẳng với bàn tay của anh, không hề có ý né tránh.
Ánh mắt của Sở Ninh Dực trở nên hung ác, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể giáng cho cô một cái tát. Đúng lúc này, di động của anh bỗng vang lên, Sở Ninh Dực bực tức buông tay xuống lấy di động ra nghe: "Alo..."
"Thiếu gia, cô Viên bị dị ứng, giờ đang trong phòng cấp cứu." Chú Sở ở đầu bên kia vội nói.
Sở Ninh Dực nghe thấy chú Sở nói thế lập tức cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: "Xuống xe."
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
"Để anh bảo người xử lý." Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
"Không cần đâu, ngày mai tôi tự đi là được rồi, dù sao đàn anh cũng sẽ giúp tôi mà." Thủy An Lạc không muốn anh thêm bận bởi những truyện vụn vặt như này nữa.
Nhưng cô vừa mới dứt lời, khí lạnh xung quanh Sở Ninh Dực lại càng dày đặc hơn.
Dù sao đàn anh cũng sẽ giúp tôi mà! Câu này lọt vào tai Sở Ninh Dực lại thành là có đàn anh ở đây, cô không cần phải lo lắng gì nữa cả. Vậy mà lúc đối diện với anh thì sao, sao cô lại chưa từng chủ động nghĩ đến việc anh sẽ làm gì cho cô?
"Thủy An Lạc, em nên biết mình là gái đã có con, đừng có suốt ngày từ sáng đến tối chỉ biết đi tìm người đàn ông khác như thế." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.
Thủy An Lạc ngẩn ra, chuyện này thì có liên quan gì đến việc cô có con? Còn nữa, cái giọng điệu châm chích đó của anh là có ý gì đây?
"Anh có ý gì thế hả?" Thủy An Lạc cau mày nói.
"Anh có ý gì chẳng lẽ em nghe không hiểu à?" Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc, ánh mắt anh lại càng lạnh lùng hơn, vẻ mặt đó đúng là vẻ mặt của ông chồng bắt được vợ ngoại tình.
Cái giọng điệu càng lúc càng mỉa mai đó khiến Thủy An Lạc tức giận, bởi vì cảnh này khiến cô nhớ đến một năm trước, khi ba cô đã đối xử với mẹ cô như thế, phải nói là vô cùng sỉ nhục.
"Sở Ninh Dực, anh nói rõ ra xem, tôi làm sao hả? Giữa tôi và đàn anh hoàn toàn trong sạch, còn anh thì sao nào, bị tôi không cẩn thận chạm đến vết thương lòng nên vội vàng chạy đi tìm Viên Giai Di để cho vết thương lòng của mình nguôi ngoai chứ gì?" Khóe miệng Thủy An Lạc cong lên, mang theo sự trào phúng chẳng kém cạnh chút nào. Vốn dĩ cô cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa, dù biết là anh tới tìm Viên Giai Di, trong lòng khó chịu vô cùng nhưng cô cũng không định nói rõ ra làm gì, bởi vì cô không có thân phận gì để mà nói anh cả. Nhưng Sở Ninh Dực lại giễu cợt mối quan hệ giữa cô và đàn anh, như thế sao cô có thể không giận cho được.
"Thủy An Lạc!"
"Làm gì nào? Bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì?" Thủy An Lạc chẳng hề chịu thua quay sang nhìn anh, đôi môi cô mím lại thật chặt.
Sở Ninh Dực siết chặt hai tay thành nắm đấm, cả người căng lên, giống như một con báo có thể bổ nhào vào Thủy An Lạc bất kỳ lúc nào.
Bầu không khí trong xe thoáng cái đã bắt đầu trở nên căng thẳng, dường như sự ấm áp vừa rồi không hề tồn tại.
Hai bàn tay của Thủy An Lạc cũng nắm chặt lại. Cô như con thú nhỏ cứng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
"Thủy An Lạc, nếu cô muốn đi theo thằng khác vậy thì thay đổi nội dung bản thỏa thuận kia đi, giao con trai lại cho tôi rồi cô thích tìm ai thì tìm." Sở Ninh Dực lên tiếng, giọng điệu lạnh lẽo của anh có thể sánh ngang với tiết trời mùa đông tháng Chạp.
Cả người Thủy An Lạc run lên, nhưng cô nhanh chóng khiến bản thân trở nên kiên cường hơn.
"Sở Ninh Dực, thế có nghĩa là tất cả những việc anh làm chẳng qua cũng chỉ vì bản thỏa thuận đó thôi chứ gì." Thủy An Lạc cười ha hả, tiếng cười lại chất chứa cả sự thê lương, "Tôi nói cho anh biết, cả đời này Tiểu Bảo Bối sẽ chỉ ở bên cạnh tôi mà thôi, vì nó là con trai của một mình tôi."
Sở Ninh Dực vung tay định đánh cô.
Thủy An Lạc ngẩng lên đối diện thẳng với bàn tay của anh, không hề có ý né tránh.
Ánh mắt của Sở Ninh Dực trở nên hung ác, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể giáng cho cô một cái tát. Đúng lúc này, di động của anh bỗng vang lên, Sở Ninh Dực bực tức buông tay xuống lấy di động ra nghe: "Alo..."
"Thiếu gia, cô Viên bị dị ứng, giờ đang trong phòng cấp cứu." Chú Sở ở đầu bên kia vội nói.
Sở Ninh Dực nghe thấy chú Sở nói thế lập tức cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: "Xuống xe."
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->