Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 290: Sẽ không tìm được lý do thiếu phu nhân bỏ đi
Thủy An Lạc kích động nhìn thím Vu, trong lòng cảm kích muốn phun trào.

"Nhưng Sở Ninh Dực có biết không ạ?"

Thím Vu xách đồ đi theo Thủy An Lạc lên lầu, hừ một tiếng: "Mặc kệ cậu ấy, dù sao thì phu nhân bảo tôi chăm sóc cho tiểu thiếu gia, thế nên tiểu thiếu gia ở đâu thì tôi sẽ ở đó."

Thím Vu nghĩ đến chuyện An Phong Dương nói hôm qua, lại càng cảm thấy thiếu gia nhà bà thật thiếu dạy dỗ, nên có người quản lý cậu ấy mới được.

Thủy An Lạc vào trong nhà, đặt Tiểu Bảo Bối vào chỗ dành riêng cho cậu nhóc, vì lúc trước có Kiều Nhã Nguyễn ở nên gian phòng rất sạch sẽ, không cần phải quét tước gì cả. Thủy An Lạc bước tới kéo rèm lên, ánh mặt trời lập tức chiếu vào, khiến cả căn phòng có thêm chút sức sống.

***

Ánh mặt trời rọi vào phòng khiến người đàn ông say mèm cả đêm nhịn không được nhíu mày.

Sở Ninh Dực tỉnh lại, đập mạnh lên trán mình một cái. Rèm cửa còn chưa vén lên, anh không khỏi trách cứ sự sơ xuất của thím Vu, nhưng đến lúc anh ra ngoài mới phát hiện, trong nhà... đừng nói là thím Vu, ngay đến Tiểu Bảo Bối còn chưa biết đi cũng không thấy đâu nữa cả.

Sở Ninh Dực chấn kinh, một dự cảm xấu xộc thẳng lên não, lời trách móc của Thủy An Lạc một lần nữa lại tràn vào cái đầu đang nhức nhối của anh. Anh vội vàng lên lầu rửa mặt, đang định ra khỏi nhà lại nhìn thấy chú Sở đang đặt tay lên chuông trước cửa nhà.

"Sao vậy?" Sở Ninh Dực nói xong, lướt qua ông bước thẳng vào thang máy.

"Là cô Lâm, cô ta nói muốn gặp cậu một lần." Chú Sở theo anh vào tháng máy, cung kính mở miệng nói.

"Không gặp!" Sở Ninh Dực bực bội nói, nếu không phải vì cô ta, anh và Thủy An Lạc cũng không đến nông nỗi này.

"Nhưng cô Lâm nói, nếu lần này cậu không đến thì nhất định sẽ hối hận."

"Hừ, khỏi phải đe dọa tôi." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói rồi nhấn thẳng nút xuống tầng hầm, việc anh phải làm bây giờ là đi tìm hai mẹ con nhà kia.

"Cô Lâm nói, nếu cậu không đi gặp cô ta thì sẽ không tìm được lý do khiến thiếu phu nhân bỏ đi." Chú Sở vẫng kiên trì nói.

Sở Ninh Dực đang chỉnh lại tay áo lúc này thoáng khựng lại, khi thang máy đi đến tầng cuối cùng, anh mới mở miệng nói: "Đến cục cảnh sát."

Chú Sở gật đầu rồi đi đánh xe tới.

["Sở Ninh Dực, anh nói muốn bắt đầu lại từ đầu, nhưng thật ra anh đâu có để tâm gì đến tôi đâu. Nếu anh thật lòng muốn bắt đầu lại thì sẽ không bao giờ làm như vậy. Anh thật sự chẳng hiểu gì cả. Anh không hề yêu tôi, cũng sẽ chẳng yêu bất cứ ai.]

Sở Ninh Dực có chút phiền muộn, những lời này cứ văng vẳng mãi bên tai anh.

Nếu không phải vì thích cô, anh hà tất phải phí sức làm những chuyện này?

Nếu không phải vì thích cô, anh hà tất phải ngày đêm xử lý chuyện của Viễn Tường chứ?

Sở Ninh Dực gặp Lâm Thiến Thần tại phòng khách của cục cảnh sát. Lâm Thiến Thần đeo còng tay tiến vào, sắc mặt tái nhợt, bộ quần áo tù chùm lấy vóc người mảnh khảnh của cô ta.

Sở Ninh Dực uể oải đùa nghịch chiếc bật lửa trong tay. Anh không hút thuốc, nhưng trong túi bao giờ cũng có một chiếc bật lửa sa xỉ, để những lúc nhàm chán như thế này sẽ lấy ra nghịch, sau đó nhìn ngọn lửa màu xanh bé xíu nhảy nhót trước mắt.

Lâm Thiến Thần ngồi xuống đối diện với Sở Ninh Dực, nhìn anh không biết chán.

"Nói." Sở Ninh Dực chỉ nói một chữ đơn giản lại dứt khoát, muốn cô ta nói ra đáp án mà anh cần.

Lâm Thiến Thần nghe thấy giọng nói vừa lạnh lùng lại vừa dứt khoát của anh cảm thấy thật lạ lẫm, hai tháng trước, người này còn gọi điện cho cô ta nói rằng anh không biết mua sữa bột cho trẻ con, vậy mà giờ đã quay lưng lại với cô ta rồi.

"Cậu đã sớm biết tôi định làm gì?" Lâm Thiến Thần không trả lời câu hỏi của anh mà lại hỏi về vấn đề của mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 291: Người đàn ông đó quá mức tự phụ
Không nghe được đáp án mà mình muốn, Sở Ninh Dực có chút bực bội, đang định đứng dậy bỏ đi thì Lâm Thiến Thần lại nói tiếp, "Sở Ninh Dực, cậu biết không? Khi cậu chọn tương kế tựu kế, để cho cô ta lên chiếc xe đó, cậu đã định sẵn sẽ có khúc mắc với cô ta rồi. Tuy tôi không làm hại được Thủy An Lạc, nhưng chí ít, cô ta sẽ không dễ dàng yêu cậu nữa đâu." Trong giọng nói đầy sự đắc thắng.

Sở Ninh Dực quay đầu lại nhìn Lâm Thiến Thần, một lúc sau anh mở miệng nói: "Từ lúc bước ra khỏi nhà, tôi đã thấy có người theo dõi tôi rồi, không khéo đó lại là một chiếc taxi, chiếc taxi đó theo tôi đến tận bệnh viện."

Lâm Thiến Thần mỉm cười, tựa như đang chờ anh nói tiếp.

"Nhưng Lâm Thiến Thần à, cô lại ngu xuẩn hơn tôi nghĩ." Sở Ninh Dực châm chọc.

"Cậu biết không? Vốn dĩ tôi không nghĩ sẽ ra tay vào hôm nay. Nhưng lúc tôi trông thấy cô ta ở bên cạnh một người đàn ông, tôi liền biết đây có lẽ sẽ là một cơ hội tốt. Bởi vì cậu quan tâm đến cô ta, mà cậu lại chẳng biết gì về việc xử lý chuyện tình cảm của bản thân cả. Những gì cậu biết chỉ có giận cá chém thớt lên Thủy An Lạc, bởi vì cậu đâu có biết yêu là thế nào đâu, cậu chỉ biết đố kỵ mà thôi." Giọng điệu Lâm Thiến Thần bỗng trở nên sắc bén, "Tất nhiên, có thể cậu sẽ không cãi nhau với Thủy An Lạc trên đường, vậy thì khi ấy kế hoạch của tôi sẽ phải tạm gác lại, cũng có khả năng cậu sẽ đưa Thủy An Lạc về bệnh viện cùng, lại càng có khả năng trong lúc tức giận, cậu sẽ mặc kệ sự sống chết của Viên Giai Di mà đưa Thủy An Lạc đi. Bao nhiêu khả năng như vậy, tỷ lệ thành công của tôi chỉ có 25% thôi, không phải sao?" Lâm Thiến Thần nói xong đặt hai tay lên bàn, "Nhưng mà, nhờ có sự trợ giúp của cậu, 25% của tôi lại thành 100% và tôi thì trở thành một kẻ tội phạm."

Lâm Thiến Thần nói đến câu cuối cùng, tâm trạng có chút kích động.

Nhưng Sở Ninh Dực vẫn ngồi yên nhìn cô ta.

"Nhưng..." Lâm Thiến Thần tiếp tục nói, "Sở Ninh Dực, cậu sắp xếp mọi thứ cẩn thận như vậy lại không biết trên đời này còn có một từ gọi là "bất trắc". Cậu cảm thấy cậu có thể bảo vệ được cho cô ta, là bởi vì cậu luôn tự tin hơn người khác. Nhưng cậu có từng nghĩ tới, nếu lỡ trong lúc Thủy An Lạc tranh chấp với tài xế xảy ra tai nạn xe cộ, người của cậu và cậu liệu có cứu được cô ta không? Lỡ mà gã đàn ông kia tự dưng phát điên lên, có thể sẽ giết chết cô ta ngay trên xe thì sao? Cậu đã từng nghĩ đến chuyện bất trắc này chưa hả Sở Ninh Dực?"

Lâm Thiến Thần nói rất nhẹ nhàng, nhưng dội vào lòng Sở Ninh Dực lại vô cùng nặng nề, bất trắc, cái bất trắc mà cô ta nói khiến anh cảm thấy run sợ.

["Sở Ninh Dực, mẹ nó anh đúng là một con heo, anh đang bảo vệ tôi? Anh đang hại tôi, là hại tôi thì có. Anh có biết lúc tôi biết mình lên nhầm xe thì đã sợ hãi đến thế nào không? Đừng lấy danh nghĩa vì muốn tốt cho tôi để lợi dụng tôi. Sở Ninh Dực, tôi cho anh hay, Thủy An Lạc tôi đây đếch cần cái lòng tốt đó của anh!"]

"Sẽ không có chuyện bất trắc đó." Sở Ninh Dực mở miệng, nhưng không còn tự tin như trước nữa, trái lại có chút gì đó khản đặc, có thể nói, đó là tâm trạng mà anh không thể khống chế được.

"Sở Ninh Dực!" Lâm Thiến Thần từ từ đứng dậy, hai tay vẫn đè chặt xuống bàn, "Cậu thích cô ta, đáng tiếc, cô ta sẽ không bao giờ đi yêu một người đàn ông mang tính mạng của mình ra làm mồi nhử cả, chỉ bởi vì, người đàn ông đó quá mức tự phụ." Lâm Thiến Thần ghé sát vào tai anh gằn từng từ từng chữ, từng câu từng lời một cách rõ ràng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 292: Buồn bã, lạc lõng
Người đàn ông tự phụ?

Chỉ một câu nói mà bám theo Sở Ninh Dực suốt cả quãng đường.

["Sở Ninh Dực, cậu lúc nào cũng dùng lý trí để giải quyết mọi chuyện, nhưng tình yêu đi ngược với lại lý trí. Nếu cậu dùng lý trí thì mãi mãi sẽ chẳng bao giờ có được tình yêu của mình đâu."]

Sở Ninh Dực nhìn ra ngoài cửa sổ. Chú Sở lái xe không nhanh nên anh có thể nhìn rõ dòng người đi lại và xe cộ trên đường. Giờ đang là giữa trưa, hai bên vỉa hè là từng tốp nhân viên đang túm tụm lại ra khỏi công ty đi ăn cơm. Ven đường có vài sạp nhỏ đội nắng bán hoa quả. Bình thường, anh tuyệt đối sẽ không quan sát những thứ này.

"Thiếu gia, về công ty à?" Chú Sở dừng lại ở ngã tư đường, một hướng là về nhà, một hướng là đến công ty, cho nên ông không biết nên chọn hướng nào cả?

"Đỗ ở phía trước đi." Sở Ninh Dực mở miệng nói, ánh mắt dõi ra bên ngoài vẫn không thu lại, chỉ có điều trong ánh mắt đó không còn sự sắc bén nữa mà là một sự mông lung, mờ mịt.

Chú Sở hơi sững sờ, nhưng cũng không làm trái lại mệnh lệnh của anh, đèn xanh vừa sáng liền lái xe đến trước điểm đón xe bus rồi dừng lại.

Sở Ninh Dực xuống xe, bảo chú Sở về trước, còn một mình anh đứng giữa đường phố náo nhiệt.

Lúc này Sở Ninh Dực không còn là bá chủ cao cao tại thượng nữa, anh đứng trên bục đá xanh nhìn dòng người đi tới đi lui.

Lý trí đi ngược lại với tình yêu, đối với một kẻ luôn dùng lý trí để xử lý mọi vấn đề như anh mà nói thì đây là một định nghĩa rất mới. Lý trí là thói quen của anh khi xử lý tất cả mọi chuyện.

"Em đã bảo là em không muốn ăn cái này nữa rồi, sao anh vẫn làm cái này cho em ăn vậy?"

"Cưng à, lần này bận quá nên anh chỉ kịp làm cơm cuốn thôi, em ăn tạm đi. Tối anh sẽ nấu cái gì ngon ngon cho em ăn nhé."

Trong lúc Sở Ninh Dực đang ngẩn người, một đôi tình nhân trẻ đang ngồi sau lưng anh lấy bữa trưa của họ ra.

"Anh chẳng yêu em gì cả."

"Sao anh lại không yêu em được, em yêu mau ăn đi. Anh trốn ra ngoài đưa bữa trưa cho em đấy, một rưỡi công ty anh còn phải họp, anh đi trước đã nhé."

"Ơ thế anh không ăn à?"

"Trên đường đi anh sẽ ăn, em nhớ ăn xong rồi hãy đi làm." Chàng trai nói xong chờ xe bus đến một cái liền vội vã nhảy lên xe.

Cô gái ôm hộp cơm đứng dậy kêu lên: "Vậy anh nhớ phải ăn đấy nhé."

Sở Ninh Dực không biết chàng trai kia có nghe thấy hay không, chỉ thấy cô gái ôm hộp cơm cười, nụ cười trên khóe môi cô, anh chưa bao giờ nhìn thấy trên gương mặt của Thủy An Lạc cả.

Khi đối diện với anh, cô không cười nịnh nọt thì cũng là cười gượng, nếu không thì lại cười kiểu cười giễu cợt giống như ngày hôm qua.

Bỗng anh thấy thật hoang mang, rốt cuộc tình yêu là gì chứ?

Chàng trai này buổi chiều còn có cuộc họp, nếu là anh, anh sẽ đặt cơm sau đó bảo người đưa đến cho cô, còn anh sẽ chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc họp.

Đây là cách làm lý trí nhất.

Cô gái ôm hộp cơm định đi rồi, nhưng lại bỗng cúi xuống nhặt cái thẻ vào cửa dưới đất lên, không khỏi oán giận nói: "Đúng là cái đồ hậu đậu." Nói xong, cô đứng ở trạm xe bus, có thể thấy rõ là đang đợi xe, sau đó gọi một cuộc điện thoại, "Chị Lệ, em có chút việc đột xuất, buổi chiều em xin nghỉ nửa tiếng có được không? Chỉ nửa tiếng thôi."

Giọng cô rất dè dặt, không biết bên kia nói gì, cô liền vui vẻ nói một tiếng cảm ơn sau đó nhảy luôn lên chiếc xe vừa tới.

Sở Ninh Dực nhìn cô đi khỏi, trước lúc cô đi, anh nhìn thấy tấm thẻ trong tay cô, đó là thẻ của nhân viên tập đoàn Sở Thị.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn chiếc xe bus đã hoàn toàn mất dạng. Anh bỗng thấy lòng mình buồn bã, lạc lõng vô cùng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 293: Nhưng chúng ta không thể thay lòng đổi dạ được
Vì có thím Vu vào ở cùng nên Thủy An Lạc cảm thấy trong nhà lại có thêm một mùi, đó là mùi của mẹ.

Thím Vu cũng là một người tỉ mỉ, dọn dẹp nhà cửa rất sạch sẽ, hơn nữa đồ đạc bà đều phân ra rồi cất kỹ đi cho cô, cô chỉ cần để ý đến Tiểu Bảo Bối là được.

Ở Sở gia, nếu nhắc đến người khiến Thủy An Lạc cảm kích nhất thì có lẽ chính là thím Vu, vì bà ấy thật lòng yêu thương Tiểu Bảo Bối, thật lòng đối tốt với cô.

Sau khi thím Vu dọn dẹp bếp và chuẩn bị cơm nước xong xuôi, bà mới trở lại phòng khách ngồi xuống, "Thiếu phu nhân à, tuy là thiếu gia lần này đúng là đáng ăn đòn, nhưng thím Vu vẫn phải nói thế này, từ nhỏ đến lớn chưa có chuyện gì là thiếu gia không làm được cả, cũng chính vì thế mà ai ai cũng coi cậu ấy là thần. Mà làm thần lâu quá, cậu ấy cũng tưởng mình là thần thật." Thím Vu thở dài nói tiếp, "Thế nên, thiếu phu nhân à, tiên nữ hạ phàm còn cần chút thời gian để thích ứng, cô cũng đừng phán tử hình cho thiếu gia nhanh như vậy. Chỉnh đốn, chúng ta vẫn phải chỉnh, nhưng chúng ta không thể thay lòng đổi dạ được." Thím Vu chân thành khuyên nhủ.

Thủy An Lạc bị câu "tiên nữ hạ phàm" của thím Vu làm cho bật cười, Sở Ninh Dực là tiên nữ à? Hiện giờ đang hạ phàm đến bên cô, nên cô phải cho anh một chút thời gian hả?

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai, chơi đùa với bàn tay nhỏ bé của thằng bé, một lát sau mới mở miệng nói, "Thím Vu, không nhắc đến anh ấy nữa. Cháu bế Tiểu Bảo Bối xuống dưới mua ít đồ ăn."

Thủy An Lạc nói xong liền bế Tiểu Bảo Bối đứng dậy. Hm nay việc thực tập của cô lại đảo lộn, chắc giờ Viện trưởng Kiều đang hận không thể đuổi cô đi luôn quá.

Mà lúc này, cô nàng Kiều Nhã Nguyễn ngủ một giấc đến tận trưa, còn chưa thấy bình minh luôn vẫn không hề nhớ là mình chưa cài cửa.

Phong Phong đứng bên cạnh giường cô, nhìn cô nàng mặc áo ngủ, hai chân vắt qua chăn, hai tay ôm chăn lại lộ nửa cái mông ngủ một cách rất ngây thơ.

Liệu có phải cô nàng này nằm ngủ thoải mái quá rồi hay không? Còn cả cái áo ngủ này nữa, Phong Phong cúi đầu kéo vạt áo mỏng đã vén lên tận eo của cô, hàng vỉa hè mười đồng một chiếc à.

Có điều, cô lại có cặp chân dài, eo nhỏ, da trắng, cặp bánh bao xinh xinh lúc này đang bị đè lên chăn một cách đáng thương, không hiểu sao, anh có chút đố kỵ với cái chăn kia.

Nhưng mà...

Phong Phong quay đầu lại nhìn cánh cửa chưa đóng, lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang ngủ say như lợn ở trên giường. Cô nàng này cũng to gan thật đấy? Buổi tối đi ngủ không thèm chốt cửa luôn!

Cơn tức đột nhiên xộc lên trong lòng Phong Phong, có một nỗi kích động muốn lay tỉnh cái con người này, chất vấn cô vì sao không đóng cửa?

Còn Kiều Nhã Nguyễn bị người ta nhìn chòng chọc lâu như vậy cuối cùng cũng dần dần tỉnh lại trong ánh mắt nguy hiểm của ai đó, chỉ có điều thứ đầu tiên cô nhìn thấy khi tỉnh lại không phải là vầng mặt trời đã lên cao, mà lại là một bóng đen to lớn.

Bóng đen?

Kiều Nhã Nguyễn bừng tỉnh, bịch một tiếng ngồi dậy, quả nhiên, đập vào mắt là một dáng người quen thuộc.

"Á!!!"

Kiều Nhã Nguyễn hét ầm lên rồi kéo chăn lại chùm kín người mình, "Anh! Sao anh lại..." Hiếm lắm mới thấy Kiều Nhã Nguyễn nói lắp trước mặt Phong Phong, nhưng dù sao thì cũng chỉ vì cô vừa mới tỉnh dậy nên vẫn còn mơ màng thôi.

"Con lợn, ngủ giỏi phết nhỉ." Phong Phong khinh bỉ nói, sau đó xoay người ngồi xuống cạnh bàn, nhìn hộp mì tôm nhét trong thùng rác, lại tiếp tục nhíu mày, đúng là sinh hoạt như lợn vậy.

Kiều Nhã Nguyễn chỉ mơ màng trong phút chốc rồi nhanh chóng khiến bản thân mình bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đùa nghịch cái cốc uống nước của mình, "Phong Ảnh đế, đây là ký túc xá nữ." Cô mở miệng nhắc nhở.

Phong Phong nhướng mày: "Đương nhiên, tôi chỉ đến báo cho cô biết, từ ngày kia trở đi, cô phải chuyển đến Nhuận Viên ở thôi."

Nhuận Viên - đó là ký túc xá của công nhân viên chức trong trường.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 294: Virut ngu
Kiều Nhã Nguyễn vén chăn xuống giường, đi tới giật lấy cái cốc trong tay anh, "Phong Ảnh đế, anh chơi đến nghiện rồi hả?"

"Có lẽ thế?" Phong Phong nói xong, lại vươn tay muốn cầm lấy cái cốc trong tay cô.

Nhưng Kiều Nhã Nguyễn không chịu buông: "Xin lỗi, tôi đây..." Nói tới đây cô hơi cúi xuống, ghé vào tai anh ta thì thầm: "Không có hứng thú với anh."

Ánh mắt Phong Phong dời xuống, vừa vặn rơi vào "cặp bánh bao" bên trong cổ áo ngủ rộng thùng thình của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi bất thình lình kéo lấy cổ tay cô, lật một cái đè cô lên bàn: "Không thử một chút thì làm sao mà biết được có... "hứng" hay không?" Anh ta cố ý nhấn mạnh cái chữ kia, mà động tác đè lên Kiều Nhã Nguyễn càng thêm mập mờ.

Thình thịch, thình thịch....

Ngực của Kiều Nhã Nguyễn hơi phập phồng, tim cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Yên tâm, cho dù đàn ông trên đời này chết hết tôi cũng chẳng có "hứng" với anh đâu." Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười, giọng nói vừa ngạo mạn lại tự tin.

"Vậy hả?" Phong Phong nói xong, tiếp tục đè nặng xuống dưới, bàn tay to dọc theo bắp đùi của cô lần mò lên trên, "Thế, chúng ta thử xem..."

"Lão Phật Gia, tao quên mất, ví của tao hình như vẫn ở...." Thủy An Lạc còn chưa dứt lời, mọi động tác đều dừng lại ở tư thế một tay mở cửa một tay ôm Tiểu Bảo Bối bước vào.

Thủy An Lạc chớp mắt, đây là tình huống gì thế này?

Lão Phật Gia nhà cô bị người ta đè trên bàn, mà người đè cô ấy lại là... Phong Phong?

"Xin lỗi, tôi nhầm phòng." Thủy An Lạc nói xong, đóng cửa định đi.

"Thủy An Lạc, mày lăn ngay vào đây cho Ai gia." Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên rống lên.

Phong Phong thấp giọng mắng một tiếng, có vẻ như vì chuyện tốt bị quấy rầy, lại có vẻ như là vì anh ta đã có "cảm giác" với Kiều Nhã Nguyễn!

Thủy An Lạc run rẩy, đúng lúc mở cửa đi vào thì Phong Phong cũng đi ra, chỉ có điều cảm giác ánh mắt anh ta nhìn cô lại mang đầy thâm ý.

Thủy An Lạc nhìn anh ta đi rồi mới bế Tiểu Bảo Bối bước vào, thấy Kiều Nhã Nguyễn đang chỉnh lại quần áo liền hỏi: "Chuyện gì thế? Mày bị "úp" rồi à?"

"Xùy, nhìn kiểu gì cũng là Ai Gia đây "úp" người mới đúng chứ hả?" Kiều Nhã Nguyễn không nhắc đến chuyện mình bị Phong Phong đe dọa, vì cô không muốn để Thủy An Lạc tự trách bản thân.

Thủy An Lạc leo lên giường tìm ví tiền, sau đó ngoảnh lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn đã quay về giường của mình: "Đến nhà tao ăn cơm không, thím Vu nấu cơm ngon lắm."

"Không đi đâu, Ai Gia vừa bị kinh sợ, nhớ lát nữa mang cơm đến cho tao là được rồi." Kiều Nhã Nguyễn nằm trên giường giả chết.

Thủy An Lạc bĩu môi, cúi đầu nhìn con trai đang ê a nghịch ngón tay, "Thế tao đi đây, còn phải đi mua thức ăn nữa."

Kiều Nhã Nguyễn ừ một tiếng, nhưng khi Thủy An Lạc định đi rồi, cô bỗng nhiên lại ngồi dậy nói: "Tiểu Lạc Tử, mày không sao thật chứ?"

Một câu nói của Kiều Nhã Nguyễn khiến cho Thủy An Lạc cứng đờ cả người. Cô vẫn luôn tự nói với mình là cô không sao, cô không sao hết, cô thật sự không sao hết! Nhưng câu hỏi này của Kiều Nhã Nguyễn đã đánh gục toàn bộ sự ngụy trang của cô.

"Rất ổn." Thủy An Lạc khàn giọng nói rồi ôm Tiểu Bảo Bối biến mất khỏi sau cánh cửa.

Kiều Nhã Nguyễn lại nằm xuống, "Nếu ổn thật thì mày đã chẳng trả lời tao như thế, trên thế gian này có một loại virut không thể cứu chữa, gọi là virut Ngu, bất hạnh làm sao mày lại trúng đúng thứ độc đó." Kiều Nhã Nguyễn nói xong, lại ôm chăn ngủ tiếp.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 295: Vậy anh có bảo đảm được là tôi không sợ hãi không?
Hủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đi mua đồ ăn. Tiểu Bảo Bối ê a suốt dọc đường, dù sao Thủy An Lạc nghe cũng không hiểu, nhưng được cái cậu nhóc rất ngoan, ra đến chợ cũng chỉ xị cái mặt ra một tí chứ không khóc quấy với cô. Thằng nhóc này cũng không thích chỗ ồn ào, điểm này rất giống với Sở Ninh Dực.

"Trưa nay chúng ta ăn cà nấu tương được không ~"

"Ya pu ~" Tiểu Bảo Bối nhíu mày, con không thích.

Thủy An Lạc không nhịn được bật cười, thằng nhóc này lần nào nghe thấy cà mặt mày cũng nhăn nhó hết cả lại.

Thủy An Lạc vừa đùa với Tiểu Bảo Bối vừa đi về nhà.

"Ai ~" Tiểu Bảo Bối tự dưng lại hưng phấn hẳn lên, cười tít mắt dùng ngón tay chỉ về phía trước, ba kìa.

Thủy An Lạc nhìn theo bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc. Người đàn ông đang đứng ở hành lang dưới lầu không phải Sở Ninh Dực thì ai vào đây được nữa? Anh quay lưng lại về phía họ, đang cúi đầu nghịch chiếc bật lửa trong tay, cho dù chỉ nhẹ nhàng tựa vào lan can nhưng thân hình của anh vẫn duy trì một góc độ hoàn mỹ.

Tiếng kêu của Tiểu Bảo Bối làm nhiễu loạn tâm trí của người đàn ông phía bên kia. Anh cất chiếc bật lửa trong tay đi, quay lại nhìn Thủy An Lạc đang đứng cách đó không xa. Sở Ninh Dực nhìn những chiếc túi toàn là thức ăn trong tay cô nên liền biết cô vừa đi chợ về! Lúc anh đang hoang mang không biết phải làm sao, cô vẫn còn có tâm trạng để đi mua thức ăn à?

Thủy An Lạc thấy anh bước tới liền dời tầm mắt của mình sang hướng khác.

"Thủy An Lạc..." Sở Ninh Dực cất tiếng gọi. Không biết có phải vì hôm qua uống quá nhiều rượu hay không mà giờ giọng anh khản đặc.

Thủy An Lạc lạnh nhạt ngẩng đầu, nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng mà anh vẫn thường dùng: "Sở tổng, có chuyện gì à?"

Sở Ninh Dực càng nhíu chặt mày lại, sự lãnh đạm của cô khiến anh cảm thấy thật bực bội.

"Anh..."

"Nếu Sở tổng không có chuyện gì thì tôi phải về đây, thím Vu còn đang chờ để nấu cơm." Thủy An Lạc không chờ anh nói xong liền lướt qua người anh đi thẳng.

"Thím Vu?" Sở Ninh Dực nhíu mày, chẳng trách từ sáng sớm anh đã không tìm thấy bà đâu, thảo nào Tiểu Bảo Bối lại đang ở trong lòng cô, hóa ra là thím Vu đã đến đây thật.

"À, đúng rồi," Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực mỉm cười nói, "Còn một chuyện phải nói cho anh hay. Thím Vu bảo bà ấy phải chăm sóc cho Tiểu Bảo Bối cho nên sẽ không quay về chỗ anh đâu." Nói xong lại quay người đi.

Sở Ninh Dực bất thình lình nắm lấy cánh tay cô, không cho cô đi nữa.

Thủy An Lạc nhìn bàn tay to lớn đang tóm lấy cổ tay mình, ngón tay thon dài trắng nõn, đây là đôi tay xoay vần mây gió, cũng chính đôi tay này chưa bao giờ để ý đến sống chết của bất cứ kẻ nào khác, ví như... cô!

"Buông ra!!!"

Thủy An Lạc nghĩ, ít nhiều anh cũng để cho cô hoàn toàn nhìn rõ được con người anh, cho nên cô mới không còn bất kỳ sự sợ hãi hay nịnh nọt nào với anh nữa.

Sở Ninh Dực nghe thấy giọng cô lạnh như băng, lực đạo trên tay lại tăng thêm vài phần, sau đó vòng qua trước mặt Thủy An Lạc, trầm giọng nói: "Anh đã nói là anh có thể đảm bảo em sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn rồi cơ mà!"

Thủy An Lạc bật cười, nhưng là nụ cười đầy trào phúng, "Vậy anh có thể đảm bảo được là tôi sẽ không sợ hãi không?"

Giọng của Thủy An Lạc không lớn, nhưng từng câu từng chữ lại đều rất rõ ràng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 296: Sự trả thù của kẻ có IQ cao
Bàn tay đang bắt lấy tay Thủy An Lạc từ từ buông lỏng.

Sợ?

Sợ hãi?

Đó là cảm giác rất ít khi anh gặp phải, thậm chí là chưa từng xuất hiện bao giờ.

Thủy An Lạc thấy anh buông tay rồi mới ngẩng đầu lên nhìn anh, "Sở Ninh Dực, nếu không còn chuyện gì, tôi mong anh đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa, một lần cũng không." Thủy An Lạc nghiến răng nói, sau đó đẩy anh ra bước lên lầu.

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc bỏ đi, lại một lần nữa cúi xuống nhìn bàn tay trống rỗng của mình.

Cô ấy phải hận mình đến thế nào mới có thể nói ra những lời như vậy?

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối nhanh chóng chạy lên lầu, như thể sợ anh sẽ đuổi theo, vì cô thực sự không biết mình phải làm thế nào mới có thể đối mặt được với anh nữa.

Sở Ninh Dực quả thực muốn đuổi theo, nhất là khi anh nhìn thấy Tiểu Bảo Bối đang tủi thân ngoái lại nhìn mình. Nhưng, đúng lúc anh định đi lên thì có người gọi giật anh lại.

"Tôi nói này Sở Đại, vấn đề của cậu còn chưa suy nghĩ cẩn thận, đi lên đó làm gì?" An Phong Dương mở cửa xe bước xuống, bất đắc dĩ nhìn người anh em của mình. Nếu không phải nể tình hai người cùng nhau lớn lên, anh thực sự không muốn để ý đến thằng cha ngớ ngẩn này chút nào.

Sở Ninh Dực quay đầu lại, sắc mặt khó coi vô cùng: "Nói cái gì đấy?"

An Phong Dương hơi nhún vai, "Thật ra tôi thấy Bạch Nhị với Phong Tứ nói đúng lắm, chúng tôi thật sự cảm thấy rất đồng cảm với Em Đẹp Gái nhà tôi.Còn nữa, di chứng của cái bệnh IQ quá cao này của cậu khiến chúng tôi rất mãn nguyện." An Phong Dương tủm tỉm nói.

Ánh mắt của Sở Ninh Dực càng thêm âm trầm, "Ai nói?"

Đồng cảm với Thủy An Lạc, là bởi vì anh không tốt à?

Nói anh bị di chứng bởi IQ quá cao ý là đang chế giễu anh không biết yêu đấy à?

"Chuyện này, câu đầu là Bạch Nhị nói, còn câu sau tất nhiên chính là Phong Tứ nói rồi." Còn anh chỉ thuật lại chuyện của cậu ta cho thím Vu mà thôi, cho nên bây giờ thím Vu mới về phe Thủy An Lạc này.

Nếu nói đến thần trợ công trong chuyện này, e là trừ An Phong Dương ra thì chẳng có ai khác nữa cả.

Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn An Phong Dương, sau đó xoay người rời khỏi đây.

An Phong Dương ngẩng đầu nhìn phía nhà của Thủy An Lạc, khẽ nói, "Em Đẹp Gái à, Anh Xinh Trai cũng chỉ có thể giúp được em đến đây thôi. Chí ít là mấy ngày này em có thể suy nghĩ kỹ lại vấn đề giữa hai người xem thế nào."

Anh cố ý đẩy Sở Ninh Dực đi, bởi vì theo anh thấy thì bọn họ cần có thời gian, càng tiếp xúc nhiều có lẽ sẽ càng khiến mọi chuyện khó giải quyết hơn.

Sau khi Sở Ninh Dực đi chưa được bao lâu, Bạch Dạ Hàn nhận được ba vụ án khó nhằn, nghe nói là Sở Ninh Dực đích thân nhận thay anh ta. Phía ruyền thông lại biết được tin tức trong thời gian nghỉ phép Phong Phong đến đại học Y giảng dạy, cho nên chỉ trong nháy mắt, đám phóng viên đã vây kín trường, chỉ để nhìn thấy Ảnh đế trong truyền thuyết một lần.

Bạch Dạ Hàn đứng cạnh bàn nhìn đống tài liệu được trợ lý đặt trên bàn, ngón tay anh ta khẽ gõ nhẹ lên đó, có vẻ như không chắc chắn lắm, sau đó lại quay qua nhìn trợ lý của mình hỏi, "Sở Ninh Dực bảo họ tới à?"

Trợ lý lau mồ hôi, nhỏ giọng nói: "Bọn họ nói vậy đấy ạ, vì do Sở tổng sắp xếp cho nên tôi cũng không tiện từ chối."

Ngón tay Bạch Dạ Hàn hơi cong lại rồi mới thản nhiên nói: "An Phong Dương vì Thủy An Lạc mà không tiếc bán đứng bọn tôi?"

Trợ lý cúi đầu không dám mở miệng.

Còn Phong Phong, anh ta đang bị vây ở trường học không thể ra ngoài cũng chẳng khá hơn là bao. Nếu như chuyện này không thể giải quyết ổn thỏa trước khai giảng, có lẽ cuộc đời đi dạy của anh ta cũng sắp phải kết thúc rồi.

Thế là Phong Phong liền gọi điện cho Sở Ninh Dực lúc này đã trở lại phòng làm việc.

"Cậu có ý gì hả?" Phong Phong vừa mở miệng đã hỏi thẳng.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 297: Còn cả... tại sao cô ấy tức giận như vậy?
Sở Ninh Dực một tay xoay bút, một tay cầm di động, một tai nghe cấp dưới báo cáo, một tai nghe điện thoại.

Nghe Phong Phong chất vấn, Sở Ninh Dực hơi nhếch mép nói: "Chẳng qua là cảm thấy IQ cao quá mà không có chỗ sử dụng là một chuyện rất nhàm chán thôi."

Khóe miệng Phong Phong giật giật, anh ta biết là Sở Ninh Dực đang muốn trả thù lại câu tối qua anh ta nói, nhưng có cần phải ác đến thế không.

"Sở Đại, tôi sai rồi được chưa?" Phong Phong kêu than.

"Không còn kịp nữa rồi." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

"Sở Đại à, không biết yêu thì phải học. Cậu trả thù tôi như thế thì có ích lợi gì chứ!" Phong Phong phẫn nộ nói.

"Trả thù cậu sẽ khiến tôi vui vẻ. Cậu biết mà, dạo gần đây tôi nhiều chuyện phiền lòng quá. Mà cậu còn không bằng Bạch Nhị đâu nhé, chí ít cậu ta đáng thương hơn cậu nhưng cũng có gọi điện tới chất vấn tôi đâu." Chiếc bút trong tay Sở Ninh Dực rớt xuống đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Trọng điểm của Bạch Dạ Hàn là Thủy An Lạc, đây chính là điểm khiến anh cảm thấy khó chịu nhất, thế nên anh đã nhận hộ cậu ta ba vụ kiện khó nhằn nhất của thành phố A này.

Khó chịu?

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn chiếc bút rơi dưới đất, anh luôn để ý xem bên cạnh Thủy An Lạc có người đàn ông khác hay không, một Mặc Lộ Túc thôi đã đủ khiến anh phiền lòng rồi, nhưng nguyên nhân khiến anh phiền muộn như thế là gì nhỉ?

"Sở Tổng, Sở Tổng!" Có người bỗng gọi anh.

Sở Ninh Dực cúp điện thoại rồi nhìn người quản lý vừa mới gọi mình, "Sao thế?"

"Anh xem nếu phương án này khả thi, bọn tôi sẽ lập tức tiến hành làm, tốt nhất là nên hoàn thành việc tổ chức lại công ty trước khi vụ án nổ Viễn Tường kết thúc, nếu không sau này sẽ rất phiền toái." Người quản lý phụ trách về vụ của Viễn Tường cung kính nói.

Sở Ninh Dực gật đầu, đưa tay nhận lấy tài liệu của anh ta, "Anh cứ về trước đi, sau ba giờ quay trở lại đây."

"Vâng."

Sau khi quản lý đi rồi, Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn bản kế hoạch trong tay. Cô nhóc kia lần này đúng là bị anh chọc tức thật rồi, thậm chí quên luôn cả việc trong tay anh vẫn còn nắm giữ sinh tử của Viễn Tường.

Sở Ninh Dực lẩm bẩm, "Rốt cuộc là sai ở đâu?" Sở Ninh Dực nói xong liền mở máy tính lên, sau đó vô thức gõ một hàng chữ vào khung tìm kiếm, chờ đến khi anh định thần lại mới nhận ra, không ngờ mình lại gõ cái dòng: Phụ nữ tức giận thì nên làm gì?

Phụ nữ tức giận thì phải làm gì đây?

Không ngờ anh lại đi hỏi cái câu vớ vẩn này, anh đúng là đồ ngốc mà.

Sở Ninh Dực đẩy laptop ra, sau đó đứng dậy bước đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xe cộ tấp nập qua lại bên ngoài, hàng lông mày đang nhíu lại và đôi mắt thâm thúy đều lộ rõ tâm trạng không vui của anh lúc này. Cuối cùng sau khi suy nghĩ một hồi anh mới gọi vào một dãy số.

Kiều Nhã Nguyễn vừa mới thu dọn xong các thứ, đang định đến thư viện tìm sách đọc, cho nên khi nhận được điện thoại của Sở Ninh Dực, cô thấy rất kỳ lạ, "Sở Tổng?" Kiều Nhã Nguyễn tò mò gọi một tiếng.

Nghe thấy giọng của Kiều Nhã Nguyễn, Sở Ninh Dực nhất thời có chút quẫn bách, vì anh không biết mình muốn nói gì, càng không hiểu tại sao mình lại gọi vào số điện thoại này.

"Tôi, muốn hỏi về chuyện ở trường học của Thủy An Lạc mấy năm nay, còn cả chuyện... vì sao cô ấy lại tức giận như thế nữa?" Sở Ninh Dực hỏi xong, như thể đã dùng hết sức lực mình có.

Đây là lần đầu tiên Sở Ninh Dực hỏi chuyện người khác, đã thế còn dùng cái giọng điệu không chắc chắn, lại vừa bất đắc dĩ và ấm ức như thế kia để hỏi nữa.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 298: Hình như anh sai thật rồi
Kiều Nhã Nguyễn mới bước ra khỏi ký túc xá, nghe Sở Ninh Dực hỏi vậy, thiếu chút nữa trượt chân ngã. Đợi đến khi cô vịn vào tường ổn định lại thân thể của mình rồi mới xác định được mình vừa nghe thấy cái gì?

Ôi giồi ôi!!! Chắc chắn không có ai biết Sở tổng đáng yêu thế này đâu, cái giọng oan ức lí nhí đó của anh quả thực khiến người ta phải buông bỏ vũ khí mà tha thứ trong nháy mắt ấy chứ. Đáng tiếc, cô lại không phải là người mà anh đang mong chờ được tha thứ.

"Sở tổng à, anh chờ một chút, chờ tôi quay lại ký túc ngồi trên giường nói chuyện với anh cho tử tế được không?" Nếu không cô sợ mình sẽ nghe được điều gì kinh khủng mà ngã sấp mặt mất.

Sở Ninh Dực nhíu mày, cũng không nói gì thêm.

Kiều Nhã Nguyễn quay về ký túc xá thật, ngồi yên ổn trên giường xong, cô mới mở miệng hỏi: "Sở tổng, anh thích Tiểu Lạc Tử nhà tôi thật hả?"

Sở Ninh Dực thấy Kiều Nhã Nguyễn nói vậy lại cúi đầu, dưới lầu xe cộ vẫn tấp nập đông đúc, khoảng cách quá xa khiến anh không nghe được tiếng ồn ào bên dưới.

Liệu anh có thật sự thích Thủy An Lạc không?

Anh chỉ biết nếu không phải vì Thủy An Lạc, anh sẽ không tốn nhiều công sức như thế để đối phó với một người phụ nữ, cũng sẽ không suýt thì lỡ tay giết chết mấy tên ngày hôm đó.

Nếu như đó không gọi là thích thì anh thực sự không hiểu thế nào mới gọi là thích nữa cả.

Không đợi anh kịp mở miệng, Kiều Nhã Nguyễn đã không nhịn được phải nhìn lên trần nhà: "Sở tổng, thế này nhé, nếu anh có thể lôi Phong Phong ra khỏi trường học, tôi sẽ nói cho anh biết làm thế nào để dỗ Tiểu Lạc Tử về, sao hả?"

"Giờ cậu ta cũng đã chẳng trụ nổi ở trường nữa rồi." Chỉ cần không phải đối mặt với phương diện tình cảm thì Sở Ninh Dực lúc nào cũng đáp rất nhanh.

"Gì cơ?" Kiều Nhã Nguyễn tò mò hỏi, nhịn không được đứng dậy đi đến bên cửa sổ, hình như có chuyện gì đó mà cô không biết thì phải.

Bởi vì ký túc của cô nằm ở tận cuối phía Bắc của trường, gần với cổng Bắc. Đứng ở ký túc là có thể nhìn thấy đường cái bên ngoài, cho nên lúc này, trông thấy xe cộ đỗ bên ngoài và cả những bảng hiệu của các tòa soạn, tâm trạng của cô thoáng chốc liền vui vẻ cực độ.

"Sở tổng, anh làm việc đúng là hiệu suất thật, về chuyện dỗ Tiểu Lạc Tử quay về anh cứ giao cho tôi đi." Kiều Nhã Nguyễn vui sướng nói.

"Nhưng cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi." Sở Ninh Dực vẫn kiên trì.

Kiều Nhã Nguyễn không khỏi trợn trắng mắt, đúng là một người đàn ông cứng nhắc, cô cũng có chút đồng cảm với Tiểu Lạc Tử rồi.

"Mấy năm nay Lạc Lạc ở trường cũng không có gì đáng kể cả. Tôi cũng không biết chuyện nó kết hôn, ly hôn gì đó. Mãi đến khi nó có con rồi tôi mới biết chuyện nó đã kết hôn, nhưng lại không biết là kết hôn với anh. Về phần tại sao nó giận ấy hả, Sở tổng à, anh thật sự có tự tin là sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc sao? Cho dù có thật sự tự tin như thế đi chăng nữa thì nếu như thích một người, chút tự tin đó tuyệt đối không đủ, vì dù sao Lạc Lạc cũng đâu như bạn bè của anh." Kiều Nhã Nguyễn đau lòng nhức óc nói.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, đúng vậy, trước giờ ở bên cạnh anh chỉ toàn là chiến hữu, sự tự tin của anh phần lớn đều là vì chắc chắn họ có thể phối hợp rất tốt với anh. Nhưng Thủy An Lạc là cô gái mà anh từng nói rằng sẽ bảo vệ, có phải anh đã dùng sai cách rồi không. Nếu như, nếu như cô thực sự xảy ra chuyện gì bất trắc...

Bàn tay Sở Ninh Dực bỗng nhiên siết chặt, trên mu bàn tay nổi lên vài đường gân xanh.

["Thế anh không nghĩ tới chuyện là tôi sẽ sợ hãi à?"]

["Sở Ninh Dực, cậu sắp xếp mọi thứ cẩn thận như vậy lại không biết trên đời này còn có một từ gọi là "bất trắc". Cậu cảm thấy cậu có thể bảo vệ được cho cô ta, là bởi vì cậu luôn tự tin hơn người khác. Nhưng cậu có từng nghĩ tới, nếu lỡ trong lúc Thủy An Lạc tranh chấp với tài xế xảy ra tai nạn xe cộ, người của cậu và cậu liệu có cứu được cô ta không? Lỡ mà gã đàn ông kia tự dưng phát điên lên, có thể sẽ giết chết cô ta ngay trên xe thì sao? Cậu đã từng nghĩ đến chuyện bất trắc này chưa hả Sở Ninh Dực?"]


Hình như anh đã sai thật rồi.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,541
Điểm
113
Chương 299: Kéo vào danh sách đen
"Cảm ơn." Một lúc sau, Sở Ninh Dực cuối cùng cũng mở miệng, sau đó liền cúp máy.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn di động trong tay, tiếng cảm ơn cuối cùng của Sở tổng, không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy nhói lòng. Đứa trẻ đáng thương, chung quy cũng chỉ là một người cao cao tại thượng không thể tới gần với tình cảm chân thật của mình mà thôi.

Có điều, nhìn thấy đám phóng viên kia khiến cho tâm trạng Kiều Nhã Nguyễn tốt hơn bao giờ hết, cảm xúc hưng phấn này có lẽ chỉ có mình cô mới hiểu được.

Cuối cùng Phong Phong cũng có thể biến khỏi đây được rồi.

Cơn gió khẽ đưa, lay động chiếc chuông gió treo trên cửa.

***

Khi Tiểu Bảo Bối không tìm thấy ba mình đâu, cậu nhóc còn có một món đồ chơi khác, đó chính là một cái xe tập đi, lúc này cu cậu đang cưỡi trên cái xe mới của mình "gào thét" trong phòng khách.

Thủy An Lạc ngồi dưới đất vừa ăn vặt vừa đọc sách, thím Vu vẫn không ngừng dọn dẹp nhà cửa, mặc dù đến Thủy An Lạc cũng chẳng hiểu rốt cuộc thì bà đang dọn cái gì nữa.

Tiểu Bảo Bối dùng cái xe tập đi đi đến bên cạnh mẹ mình, vươn cái tay nhỏ ra đòi ăn, còn ê a kháng nghị với mẹ mình, mẹ không thể ăn mảnh một mình như thế được.

Thủy An Lạc dẩu mỏ, ý bảo nhóc con còn chưa ăn được.

Tiểu Bảo Bối cũng học theo mẹ chu mỏ ra, nhưng không ra hiệu gì cho mẹ cả mà ngay sau đó liền òa khóc lên, cái tay còn chỉ chỉ vào đống đồ ăn ngon lành kia.

Thủy An Lạc đau đầu không thôi, đưa tay bế cậu nhóc từ trong xe ra, sau đó nhìn một bàn toàn những đồ ăn bị thím Vu liệt vào danh sách độc hại, hình như chẳng có gì cho trẻ con ăn được cả.

Dưới ánh mắt mong chờ của con trai bảo bối, Thủy An Lạc vẫn đang cố gắng tìm thứ gì cho con trai ăn được, đúng lúc đó thì di động trên bàn vang lên.

Thủy An Lạc liếc nhìn màn hình hiển thị, ấn từ chối nghe máy luôn.

Sở Ninh Dực thấy điện thoại báo bận liền nhíu lông mày lại, không phải cô ấy không nghe thấy, mà là đã cúp máy.

Sở Ninh Dực gọi lại một lần nữa, lần này thì cô tắt máy hẳn.

Không biết là cô tắt máy hay cho anh vào danh sách đen nữa?

Sở Ninh Dực nghĩ, tính khí của cô nhóc này đúng là nóng nảy hơn anh tưởng nhiều.

Sau khi cho Sở Ninh Dực vào danh sách đen, tâm trạng của Thủy An Lạc mới tốt hơn được một chút, cô tiếp tục tìm đồ ăn vặt cho con trai yêu quý.

"Ôi mẹ ơi, tổ tông của tôi ơi, mấy thứ này sao có thể cho thằng bé ăn được." Thím Vu nói xong vội chạy tới bế lấy Tiểu Bảo Bối từ tay Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc ấm ức nhìn túi đồ ăn vặt trong tay mình nói: "Bánh dứa." Đây là đồ ăn mềm có thể cho trẻ con ăn được, cho nên cô mới lấy ra thôi mà.

Thím Vu cẩn thận nhìn một lượt, đúng là thế thật, nhưng bà vẫn không yên tâm nói: "Loại này cũng phải ngâm nước nóng cho mềm ra mới cho thằng bé ăn được, nếu không mấy cái răng sữa mới mọc sẽ bị hỏng hết mất."

Thủy An Lạc đứng dậy, vào bếp lấy một cái bát con, đổ thêm sữa bột và nước sôi vào rồi bưng ra, dưới ánh mắt mong chờ của Tiểu Bảo Bối, cô bỏ bánh dứa vào, nếu không thằng nhóc này nhất định sẽ nghĩ là cô lừa nó rồi sẽ không chịu ăn.

"Vừa rồi là thiếu gia gọi điện tới hả?" Lúc Thủy An Lạc đang lấy thìa con xúc cho Tiểu Bảo Bối, thím Vu liền dè dặt hỏi.

Thủy An Lạc thản nhiên đáp, "Cháu không nghe."

"Không nghe là đúng, phải cho cậu ấy một bài học nhớ đời mới được." Thím Vu lòng đầy căm phẫn nói.

Thủy An Lạc vốn tưởng bà sẽ khuyên can cô, không ngờ lại ủng hộ cô như vậy. Cô lập tức gật đầu phụ họa, "Cháu sẽ không để ý đến anh ta đâu."

Có điều khi Thủy An Lạc đang đút cho con trai ăn, di động lại vang lên một lần nữa, lần này là một dãy số lạ.

Thủy An Lạc hơi giật mình, sau đó vươn tay bấm nghe, "Alo, xin chào." Cô lịch sự nói, dù sao thì cô cũng không biết đối phương là ai.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 
Top