Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 600: Dù sao anh cũng phải xin lỗi
Sở Ninh Dực ném cho cô một ánh mắt lạnh như băng, xoay người bước vào toilet.

Thủy An Lạc nhìn theo bóng lưng anh làm một cái mặt quỷ, rồi lại ngồi dậy, vén chăn lên nhìn cái chân đã bị bọc thành bánh chưng của mình, sao cô lại xui xẻo thế chứ?

Hơn nữa lý do cá nhân mà Sở Ninh Dực nói, vào tai Thủy An Lạc lại thành: Về chuyện bị thương lần này, tại cô ấy não tàn mà ra!

Thủy An Lạc quay đầu lại mới phát hiện cái balo nhỏ và di động của mình đều đang đặt trên bàn, vội vàng cầm lấy di động, sau đó gọi cho Kiều Nhã Nguyễn.

"Mày tới thăm tao đấy à?" Bên kia vừa bắt máy, Thủy An Lạc đã nói luôn.

"Ừ, ngủ như lợn." Kiều Nhã Nguyễn cười nhạo, "Với lại trên mặt Sở tổng nhà mày viết bốn chữ "Vật sống chớ gần", cho nên tao bỏ đồ đó rồi đi luôn. Tao nói này Tiểu Lạc Tử, lần này hai người đánh nhau kinh nhỉ, vào cả bệnh viện luôn."

Thủy An Lạc ủ rũ ngồi trên đầu giường, buồn bực nói: "Tự tao làm đấy."

"Phụt..." Kiều Nhã Nguyễn phun hết cả nước đánh răng ra, hình như không nghe rõ Thủy An Lạc nói gì, "Mày nói gì cơ?"

"Là tự tao đá đấy, ai biết lốp xe của ba Lạc Hiên kia cứng thế cơ chứ." Thủy An Lạc oán giận lốp xe của người ta.

"Ha ha, mày giỏi thật đấy, quá trâu luôn. Mày chính là giới hạn cuối cùng của Sở tổng nhà mày rồi đấy." Kiều Nhã Nguyễn cười ha hả.

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, "Này, tao hỏi mày một chuyện, mày không thích Phong Phong thật đúng không?" Thủy An Lạc nghiêm túc mở miệng hỏi. Cô đã nghĩ rồi, nếu Kiều Nhã Nguyễn không thích Phong Phong, vậy thì nói ra cũng không tính là tổn thương.

Kiều Nhã Nguyễn cắn răng sửng sốt một chút, nhưng một thoáng sững sờ này lại khiến trái tim Thủy An Lạc thót lên một cái.

"Sao tao có thể thích anh ta được, mày đừng có đùa nữa." Kiều Nhã Nguyễn cười rộ lên, "Được rồi, tao đang đánh răng, cúp đã nhé."

"Này..." Thủy An Lạc còn chưa kịp gọi, bên kia đã cúp máy rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, miệng đầy bọt xà phòng, toàn thân thoạt nhìn như một nữ quỷ lôi thôi.

Thích Phong Phong?

Trừ khi cô điên rồi!

Anh ta đi rồi, thế giới của cô khó khăn lắm mới yên ổn lại được, không phải sao?

Đến khi Sở Ninh Dực đi ra, Thủy An Lạc vẫn còn đang ôm điện thoại đờ ra, "Sao thế?"

"Em có cảm giác Lão Phật Gia thích Phong Phong thật rồi." Thủy An Lạc ngẩng đầu, nhìn Sở Ninh Dực.

Mà Phong Phong vừa mới đi đến cửa nghe thấy câu này liền khựng lại, sau đó từ từ lui về sau hai bước.

Cô nàng kia?

Thích anh?

Cô gái chỉ ước anh biến mất giờ lại thích anh?

Khóe miệng Phong Phong không kìm được mà nhếch lên, cảm giác vui sướng trong lòng nhanh chóng bị một thứ khác chiếm lấy.

Sở Ninh Dực ngồi xuống giường, cầm một quả táo lên. Thủy An Lạc lắc đầu. Anh lại cầm chuối tiêu lên. Thủy An Lạc vẫn lắc đầu. Cuối cùng mãi mới tìm được một quả thanh long, Thủy An Lạc cười híp mắt gật đầu.

Đây là điểm tốt khi sinh bệnh, anh Sở sẽ rất dễ nói chuyện.

Nhưng Thủy An Lạc nghĩ nghĩ, lại thấy sai sai, lúc này không phải cô nên tức giận hay sao?

Ngay vào lúc Thủy An Lạc định nhặt lại cơn tức giận tiếp tục kiêu ngạo, Sở Ninh Dực vừa cắt thanh long cho cô vừa thản nhiên nói: "Được rồi, có cao ngạo vênh váo gì thì trông cũng chỉ như một con sư tử con đang làm nũng mà thôi, dừng được rồi đấy."

Phụt!

Thủy An Lạc há hốc mồm nhìn Sở Ninh Dực, câu này thật là, cô cũng kiêu ngạo lắm chứ bộ?

Thủy An Lạc nghĩ vậy, nằm luôn xuống: "Dù sao thì anh cũng vẫn phải xin lỗi."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 601: Cô ấy thích gây họa thì bản thiếu gia vẫn cưng chiều
Sở Ninh Dực nhìn sư tử nhỏ đang nũng nịu trước mặt mình liền giơ tay xoa đầu cô như đang xoa đầu một chú cún con. Anh nghĩ cuộc đời này quá phức tạp rồi, nguyên nhân chủ yếu khiến anh chọn Thủy An Lạc cũng là vì cô ấy đơn giản.

"Thật ra thì..."

"Cốc cốc cốc..."

Sở Ninh Dực còn chưa kịp nói xong thì cửa phòng bệnh lại bị gõ lần nữa.

Anh quay đầu nhìn lại thì thấy người bước vào là Cố Thanh Trần.

"Có việc gì?"

Cố Thanh Trần đưa tài liệu trong tay giao cho Sở Ninh Dực, sau đó mới khinh khỉnh nói: "Em tới xem bà chị dâu khiến anh họ em đi làm ba tháng thì nghỉ mất nửa tháng lần này lại làm sao rồi?"

Giọng điệu của cô sặc mùi mỉa mai.

Vì Thủy An Lạc đang kéo chăn che kín mặt nên không thể thấy rõ được sắc mặt của cô, nhưng bàn tay đang nắm lấy chăn rõ ràng hơi cứng lại một chút.

Sở Ninh Dực nhanh mắt nên không hề bỏ sót khoảnh khắc tay Thủy An Lạc siết lại. Ánh mắt của anh trở nên u ám hơn, cúi đầu xem qua tài liệu rồi ký tên của mình vào, sau đó đưa lại cho Cố Thanh Trần.

"Em vẫn còn sống cơ à." Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói một câu.

Tối hôm qua Sở Ninh Dực đưa cả xe cho Lạc Hiện mượn rồi, thế mà không ngờ cô em họ của anh ngày hôm nay vẫn có tâm trạng phơi phới để mà đi làm. Hơn nữa còn chạy tới đây trách móc cô vợ nhỏ nhà anh nữa chứ.

Cố Thanh Trần cau mày lại: "Anh nói thế là có ý gì?"

Sở Ninh Dực liếc Cố Thanh Trần một lượt từ trên xuống, thấy cô vẫn mặc bộ quần áo từ hôm qua đến giờ liền hiểu ngay ra vấn đề: "Hôm qua em không về nhà à?" Chẳng trách tại sao lại bị đổ thừa.

"Tăng ca đó anh zai ạ!" Cố Thanh Trần hừ một tiếng, sau đó trở tay cướp lấy phần tài liệu trong tay Sở Ninh Dực: "Em đâu có như ai đó, cả ngày lẫn đêm chỉ biết cung phụng một tai tinh thích gây họa!"

"Cố... Thanh... Trần!" Sở Ninh Dực nổi giận, bà xã nhà anh còn chưa ngủ đâu đấy: "Cô ấy có thích gây tai họa thì bản thiếu gia đây vẫn cưng chiều đấy, em có ý kiến gì?"

Ầy...

Tác nhân gây họa cũng là do được chiều mà ra đó?

Đáp án này của anh họ, cô cho điểm tuyệt đối!

Bàn tay của Thủy An Lạc lại khẽ run lên, được rồi, những câu này của anh Sở lập tức đánh bạt cảm giác khó chịu trong lòng Thủy An Lạc rồi.

"Anh cứ chiều đi, sớm muộn gì cũng có ngày khóc hết nước mắt cho mà xem!" Cố Thành Trần vừa giận dữ vừa bất bình mà nói, sau đó cô xoay người đi khỏi phòng bệnh luôn. Cô cũng sắp ba mươi tới nơi rồi, sao trên đời này không có người nào cưng chiều cô như vậy cơ chứ?

Thủy An Lạc đúng là khiến người ta cảm thấy thật ghen tị mà.

Cố Thanh Trần rời đi rồi căn phòng lại yên tĩnh trở lại. Sở Ninh Dực tiếp tục cắt thanh long, cũng không nói gì để người đang nghe lén kia chịu chui ra.

Thủy An Lạc cẩn thận vén một góc chăn ra, thấy Sở Ninh Dực vẫn đang dở tay, khẽ nói: "Anh về công ty đi, em không sao đâu."

"Nằm yên đấy đi, nói gì thế hả!" Sở Ninh Dực bình thản nói một câu. Anh cắt thanh long ra thành từng miếng nhỏ sau đó vào phòng vệ sinh rửa tay, rửa xong đi ra mới dùng tăm xiên thanh long đưa qua cho Thủy An Lạc.

"Tăm xỉa răng ở đâu ra vậy?" Thủy An Lạc chớp chớp mắt.

"Bản thiếu gia biến ra đấy, mau ăn đi!" Sở Ninh Dực nói xong nhét luôn miếng thanh long vào miệng cô.

Thủy An Lạc bật cười khanh khách ăn từng miếng một, cuối cùng ánh mắt của cô rơi xuống cổ tay của Sở Ninh Dực. Băng gạc trắng còn hơn cả băng gạc trên chân của cô nữa, cái đồ ưa sạch sẽ này.

"Ừm, tay kia của anh thế nào rồi?" Lúc này Thủy An Lạc mới nhớ lại, cô thấy lúc đó mình cắn anh thật sự quá ác luôn.

Sở Ninh Dực nhìn nhìn cổ tay của mình rồi thò tay nhéo lấy cái cằm của cô: "Răng của chó con cũng sắc thật, lần sau phải nhổ răng của em mới được!"

Thủy An Lạc lập tức che miệng mình lại, đôi mắt to tròn xinh đẹp cứ thế trừng Sở Ninh Dực

"Anh cứ tới công ty đi, em không muốn bị người ta mắng nữa đâu." Thủy An Lạc buồn bực nói.

Sở Ninh Dực chỉ thờ ơ đáp một tiếng nhưng vẫn không đứng dậy, trái lại còn đem mấy quả thanh long khác để lên bàn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 602: Xin lỗi
Sở Ninh Dực đặt đồ trong tay xuống rồi quay đầu nhìn cô gái vẫn đang bịt miệng nằm lăn trên giường. Anh sờ đầu cô: "Không bị sốt, chiều là có thể về nhà dưỡng thương được rồi."

Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc bắt đầu đảo quanh, thế này có nghĩa là làm lành rồi đấy hả?

Cô còn chưa làm gì mà hai người đã làm lành với nhau rồi à?

"Chẳng có chút cảm giác thành tựu nào cả. Em có cảm giác mình vẫn chưa kịp làm gì ấy." Thủy An Lạc nằm trên giường buồn bực nói.

"Em còn muốn làm cái gì nữa? Quậy phá tiếp? Hay lần này để anh kiếm cho em cái máy bay cho em đá nhé?" Sở Ninh Dực vừa nói vừa khom người xuống nhìn cô gái vẫn còn đang cảm thấy bất mãn kia.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, đá máy bay thì chẳng phải cái chân này của cô sẽ phế luôn à.

"Nhưng mà anh còn chưa nói xin lỗi em. Chuyện này vốn là do anh sai cơ mà!" Thủy An Lạc nhìn người đang từ từ tiến sát đến mình, lại kéo chăn lên che hết nửa khuôn mặt.

"Anh sai?" Sở Ninh Dực nhướng mày.

"Đúng thế, nếu như chuyện tình cảm mà cứ phải thử tới thử lui, đoán đi đoán lại thì còn gọi gì là tình cảm nữa, đi học tâm lý phá án luôn cho rồi!" Thủy An Lạc lên tiếng, nhưng bởi vì miệng đang bị chăn che lại cho nên âm thanh nghe hơi ồm ồm.

Sở Ninh Dực tì trán mình lên trán cô: "Nhưng em đoán được ý anh nhưng vẫn đi gặp anh ta đấy thôi."

Nhắc tới chuyện này, Thủy An Lạc bỗng ngồi bật dậy quyết định phải nói chuyện đàng hoàng với Sở Ninh Dực mới được. Ban nãy cô cũng định nói tới chuyện này, mà lại bị đàn anh chặn ngang mất.

"Ái ui..." Thủy An Lạc vừa định ngồi dậy thì vô tình đụng phải cái chân, không nhịn được mà kêu lên một tiếng.

Sở Ninh Dực đỡ cô đậy, sau đó cau mày nói: "Cứ từ từ thôi!"

Thủy An Lạc cố nhịn cảm giác đau đớn đó xuống, đến khi thấy đỡ hơn rồi mới lên tiếng: "Sở Ninh Dực, em phải nói rõ ràng với anh chuyện này! Ngày hôm đó em về trường để tìm Lão Phật Gia. Em cũng không ngờ được sẽ gặp đàn anh ở trường! Lúc anh trông thấy thì em với đàn anh vừa mới gặp nhau thôi. Trước lúc đấy em đều ở chung với Lão Phật Gia cả, không tin thì anh hỏi nó mà xem!" Thủy An Lạc nổ pháo nói một tràng dài tuyệt đối không cho Sở Ninh Dực có cơ hội mở miệng. Đợi đến khi nói xong hết rồi mới quay ra nhìn Sở Ninh Dực: "Đây chính là những điều mà em muốn nói."

Sở Ninh Dực nghiêm túc nghe từng câu cô nói, nụ cười cũng bất giác nở rộ, không thể che giấu được nữa.

Tình cờ gặp.

Nói cách khác thì Thủy An Lạc hoàn toàn không hề nghĩ tới việc đi gặp Mặc Lộ Túc, đáp án này khiến anh vô cùng hài lòng.

Thủy An Lạc nói xong thì ngơ ngẩn nhìn nụ cười đẹp đến chói mắt của anh, nhưng sao anh cứ im im chẳng nói gì vậy?

"Anh Sở?" Thủy An Lạc dè dặt hỏi dò một câu.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái đang tỏ vẻ vô tội trước mặt, sau đó đột nhiên kéo cả người vào lòng mình.

Thủy An Lạc càng thấy khó hiểu tợn, hai tay không biết nên đặt vào đâu.

"Anh xin lỗi!"

Thanh âm trầm thấp, tao nhã khẽ vang lên.

Thủy An Lạc như bị ba chữ này xuyên qua thân thể, cánh tay của cô đang để giữa không trung lập tức bất động, cô vừa mới nghe thấy gì cơ?

Anh đang xin lỗi cô sao?

Sở Ninh Dực mà lại nói xin lỗi sao? Một ông trời con như anh trước giờ chỉ biết hạ lệnh, từng câu nói đều khiến người khác phục tùng vô điều kiện, mà mỗi quyết định của anh đều vô cùng chính xác, thế mà giờ anh lại xin lỗi cô sao.

Cả cái thành phố này không có ai dám nói anh sai, cả thế giới này cũng chẳng có ai nào dám bắt anh xin lỗi cả.

Nhưng hôm nay anh lại nói ra ba chữ ấy, rõ ràng như vậy, có khí phách như vậy.

Hai tay đang chơi vơi giữa không trung của Thủy An Lạc từ từ vòng qua lưng Sở Ninh Dực. Cả hai đều không phải là người biết cãi vã, còn cô thì lại chẳng cần gì nhiều, chỉ một lời xin lỗi là đủ rồi.

Thủy An Lạc hơi tựa đầu lên bả vai của anh, cô hít sâu một hơi rồi khẽ lên tiếng: "Em tha thứ cho anh."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 603: Mẹ em có bắt em học lễ nghi gì đâu
Thủy An Lạc lại bị thương, lần này thì ngay cả Hà Tiêu nhiên cũng không nhìn nổi nữa rồi. Thế nên sau hôm Thủy An Lạc về nhà, sau khi Sở Ninh Dực đi làm, Hà Tiêu Nhiên lại tới tận nhà.

Thủy An Lạc đang nằm trên giường chơi đùa với Tiểu Bảo Bối. Dạo gần đây Tiểu Bảo Bối đang tập đứng nên lúc nào cũng hứng chí lắm. Thủy An Lạc ngồi trên giường đỡ nhóc, sau đó cẩn thận từ từ buông nhóc ra.

Chắc tại đệm trên giường mềm quá nên Tiểu Bảo Bối còn chưa kịp đứng vững thì đã nện cả cái bàn tọa xuống giường, nhưng mà hình như nhóc con này lại càng quyết tâm hơn, một lần không được thì hai lần, không vội vàng hấp tấp nữa, cứ từ từ tập đi tập lại thôi.

Thủy An Lạc không nhịn được mà thở dài, cái tính tình này y hệt ba của nó mà.

Cuối cùng, Tiểu Bảo Bối tập mất cả sáng cũng đứng được khoảng ba giây, còn là đứng ở trên giường nữa đấy.

"Giỏi quá, cho mẹ thơm thơm cái nào!" Thủy An Lạc hôn chụt một cái thật mạnh lên khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn của nhóc. Tiểu Bảo Bối cười khanh khách, hai cái tay nhỏ xíu cứ quệt quệt lên cái đầu đổ đầy mồ hôi, con cũng mệt lắm rồi.

Thủy An Lạc với lấy cái khăn lau trán cho cu cậu, sau đó lại cầm lấy bình nước ở trên bàn đặt vào miệng con trai. Tiểu Bảo Bối lập tức ôm lấy bình sữa rồi thỏa mãn vừa đá đá chân nhỏ vừa uống nước.

Thủy An Lạc đang cúi đầu lau mồ hôi cho bé thì cửa phòng bỗng bị ai đó bị mở ra. Lúc cô ngẩng lên thì giật mình đến nỗi suýt nữa thì quẳng cả cái khăn trong tay đi luôn.

Thím Vu đứng sau Hà Tiêu Nhiên vẫn cố gắng ra hiệu bằng tay cho cô, nhưng chuỗi động tác kia quá huyền bí cho nên Thủy An Lạc chẳng hiểu mô tê gì cả.

Có lẽ vì Thủy An Lạc nhìn quá chăm chú, cho nên Hà Tiêu Nhiên không nhịn được mà cau mày quay phắt lại. Thím Vu lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Tốc độ của thím Vu khiến trong đầu của Thủy An Lạc hiện ra bốn chữ: Nhìn thế đủ rồi.

Hà Tiêu Nhiên cau mày nhìn thím Vu rồi mới đi đến mép giường, sau đó lại cúi đầu nhìn cái chân đang quấn băng gạc của Thủy An Lạc.

"Đá vào xe nên bị à?"

Chán ghét!

Thủy An Lạc có thể cảm nhận được là mẹ chồng trước của cô cảm thấy ghét bỏ cô rồi.

"Dù cô nhỏ tuổi hơn Sở Ninh Dực, nhưng dù sao thì cũng đã làm mẹ rồi, cô nói xem mỗi khi làm việc gì liệu cô có thể dùng cái đầu để nghĩ trước không hả, với cái dáng vẻ này của cô thì sau này làm sao có thể giúp Ninh Dực nó có chỗ đứng trên thương trường được, vị trí hiện giờ của nó, sau này không thể thiếu..."

Tằng tằng...

Thủy An Lạc nghe đến nổ đom đóm mắt, cái miệng của mẹ chồng cô có thể so với súng tiểu liên được luôn, lợi hại ghê.

Thủy An Lạc tốt tính liền ngoan ngoan cúi đầu nghe mẹ chồng mắng.

"Thế nên chờ lần này sau khi vết thương của cô lành lại, tôi sẽ sắp xếp người tới dạy cô một ít phép tắc và lễ nghi."

Đây mới là mục đích chính.

"Cái gì cơ ạ?" Đại não đang bay lơ lủng của Thủy An Lạc bị một câu nói cuối cùng của mẹ chồng kéo về nhập xác.

Học lễ nghi?

Đây cũng đâu phải thâm cung cổ đại đâu mà học mấy thứ này chứ, trước đây mẹ cô cũng đâu có bắt cô học ba cái thứ này đâu hả?

"Sao, cô nghĩ họa cô gây ra còn chưa đủ nhiều hả? Cô thử tự nhìn xem, vì cô mà Ninh Dực phải bỏ lỡ bao nhiêu công việc rồi, đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, sao lại vẫn..."

"Phu nhân, thiếu phu nhân vẫn còn nhỏ mà." Thím Vu nhịn không được đành mở lời can ngăn.

"Còn cả thím nữa đấy, tôi bảo thím tới đây chỉ để chăm sóc đứa nhỏ thôi à? Đứa lớn thì cứ mặc kệ như thế hả?"

"Cháu học, cháu học mà!" Thủy An Lạc vừa thấy thím Vu cũng bị mắng liền vội vàng nói. Thím Vu là người chiều cô nhất, hơn nữa bà cũng giúp đỡ cô rất nhiều, nếu thím Vu đi mất thì cô nhất định sẽ không thể thích ứng được.

Hà Tiêu Nhiên bắn tằng tằng như súng liên thanh xong rồi đi mất, bỏ lại Thủy An Lạc với thím Vu ngơ ngác liếc mắt nhìn nhau.

Xem ra cuộc sống trong tương lai của cô không được yên ổn rồi.

"Mẹ con đâu có bắt con học lễ nghi gì đâu." Thủy An Lạc buồn bực lên tiếng. Mặc dù Viễn Tường không lớn bằng Sở Thị, nhưng có nói thế nào thì cũng được xem là một trong những gia đình danh giá của thành phố A, thế mà từ bé đến giờ mẹ cô cũng có bao giờ bắt cô phải học mấy cái phép tắc, lễ nghi này đâu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 604: Nghe nói cô có hẹn với Kiều Nhã Nguyễn
Thím Vu bước qua nhẹ nhàng vỗ vai Thủy An Lạc: "Coi như cô hy sinh một chút vì thiếu gia vậy, hơn nữa chẳng phải phu nhân cũng nói rồi đấy sao, cũng phải chờ sau khi vết thương của cô lành lại đã." Thím Vu vừa nói vừa nháy mắt một cái với Thủy An Lạc.

Lần này thì Thủy An Lạc lập tức hiểu được hàm ý của cái nháy mắt ấy, cô liền đưa tay ôm eo thím Vu rồi nói: "Cháu biết là thím Vu tốt với cháu nhất mà!"

Sau khi Hà Tiêu Nhiên xuống lầu thì Sở Mặc Bạch đã ngồi sẵn trong xe chờ bà.

"Thế nào rồi?"

"Tính ra thì nó cũng là một đứa ngoan, biết thương người khác. Lúc em mắng thím Vu nó còn biết đứng ra bảo vệ bà ấy nữa. Chỉ có điều nó suốt ngày gây họa khiến em không thể nào mà chịu nổi thôi." Hà Tiêu Nhiên nghe cháu gái kể Sở Ninh Dực vì Thủy An Lạc mà không chịu đến công ty thì có chút phiền não, dẫu sao thì đây cũng chẳng phải lần đầu tiên đứa con trai quý báu của bà không chịu đến công ty rồi.

Sở Mặc Bạch vỗ nhẹ một cái lên tay của vợ rồi bảo tài xế lái xe đi: "Được rồi, con bé cũng đang bị thương mà, nó cũng đâu cố tình làm vậy đâu! Hơn nữa trước đây chẳng phải em lúc nào cũng trách con trai chỉ biết đâm đầu vào công việc thôi đấy sao, giờ thế này không phải là tốt hơn à? Cũng biết chăm sóc gia đình, biết nghỉ ngơi rồi."

"Anh cũng thoáng ghê đấy, em biết sau chuyện của An Tâm thì anh..." Hà Tiêu Nhiên còn đang nói dở thì chợt thấy bàn tay vẫn luôn đặt trên tay mình bỗng rời đi. Bà buồn phiền nói: "Mặc Bạch, không phải là em..."

"Anh biết, không sao đâu, về nhà thôi." Sở Mặc Bạch nói xong khẽ nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.

Hà Tiêu Nhiên cúi đầu buồn phiền, sao tự dưng bà lại quên mất kia là chuyện cấm kỵ không được nhắc tới cơ chứ?

Ngay lúc Hà Tiêu Nhiên vẫn đang cảm thấy ảo não thì Sở Mặc Bạch lại nắm lấy tay của bà, chỉ có điều vẫn không mở mắt ra.

***

Đúng trong thời điểm này thì tuyến du lịch Provence do Sở thị khai thác cũng bắt đầu được lên chương trình. Sách báo tuyên truyền đã được chuẩn bị xong xuôi, hình ảnh được sử dụng chính là loạt ảnh của Thủy An Lạc và Tiểu Bảo Bối chụp ở Provence. Sở Ninh Dực rất ít khi xuất hiện trước ống kính, nhưng lần nào xuất hiện cũng dấy lên làn sóng dữ dội.

Tiếc là lần này không có bất cứ tấm ảnh nào chỉ có một mình Sở Ninh Dực cả. Cả loạt hình chỉ có ba tấm, một tấm anh đang đẩy xe nhỏ cho con trai, Tiểu Bảo Bối cũng nằm bên trong. Một tấm thì đang ôm Thủy An Lạc, có thể thấy đây là tấm hình nhờ người khác chụp hộ. Tấm còn lại là ảnh cả nhà ba người, Thủy An Lạc ôm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực rồi tựa đầu vào vai của anh, còn Tiểu Bảo Bối đang đội một cái mũ thật to ngồi trên cổ của ba mình.

Phong Phong nửa nằm nửa ngồi trong phòng Sở Ninh Dực xem đống sách báo, quảng cáo tuyên truyền: "Thế này chẳng phải đã tốt lắm rồi sao? Có cần thiết phải gọi tôi tới thế này không?"

Sở Ninh Dực hoàn thành phần tài liệu cuối cùng rồi đưa cho trợ lý, sau đó mới đứng dậy: "Những hình ảnh này chỉ dùng trong giai đoạn đầu tuyên truyền thôi, còn việc tuyên truyền hậu kỳ thì để cậu với Viên Giai Di làm." Sở Ninh Dực vừa nói vừa bước tới tắt ti vi: "Tối nay đi ăn với tôi, chị dâu của cậu có chuyện cần nói với cậu."

"Mẹ, tôi sợ vị tổ tông nhà cậu lắm rồi, cứ y như tai tinh giáng trần ấy!" Phong Phong hời hợt trả lời.

"Vậy thì thôi, tôi nghe nói cô ấy còn hẹn cả Kiều Nhã Nguyễn nữa đấy." Sở Ninh Dực nói xong liền xoay người định rời đi.

Kiều Nhã Nguyễn?

Phong Phong hơi sửng sốt một chút. Hình như đã mấy ngày nay anh ta không gặp cô gái kia rồi, hơn nữa anh ta thấy cô sống rất ung dung tự tại. Sao anh ta có thể để cô sống thoải mái như thế được cơ chứ?

"Đi, ai nói không đi hả!"

"Chị dâu của cậu là tai tinh giáng trần?"

"Lỡ mồm, lỡ mồm, chị dâu chắc chắn là phúc tinh của cậu đấy. Cậu xem, hiệu quả tuyên truyền cao thế kia cơ mà, sắp đuổi kịp ngôi sao quốc tế luôn rồi!" Phong Phong lập tức sửa miệng nói.

Mà anh ta nói vậy cũng không phải điêu, Thủy An Lạc là kiểu con gái mới nhìn sẽ không có ấn tượng gì, nhưng nếu nhìn thật lâu thì sẽ phát hiện cô đẹp vô cùng.

Đã thế những tấm hình này hầu hết đều là do Sở Ninh Dực chụp nữa. Trên đời này làm gì có ai có thể biết rõ hơn được vẻ đẹp của Thủy An Lạc bằng Sở Ninh Dực.

Thế nên hầu hết tấm nào tấm nấy đều đẹp đến rung động lòng người. Về điểm này, kể cả dưới cái nhìn khắt khe kén cá chọn canh của anh ta, anh ta cũng sẽ không phủ nhận.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 605: Người ta là ảnh đế cấp quốc tế luôn nhé
Trong phòng khách náo nhiệt hầu như chỉ có tiếng cười của Kiều Nhã Nhuyễn và Tiểu Bảo Bối.

"Ôi nó biết đứng rồi kìa!" Kiều Nhã Nguyễn ngồi chồm hỗm dưới đất, trông cái mặt cứ như thể phát hiện ra châu lục mới vậy.

"Mấy ngày trước thằng bé chỉ đứng được khoảng ba giây thôi, bây giờ thì có thể đứng được tầm năm giây rồi." Thủy An Lạc vừa nghịch máy tính bảng vừa nói.

Tiểu Bảo Bối chắc biết mẹ đang nói về mình cho nên cái đầu nhỏ liền quay lại nhìn. Nhưng cái thân thể nhỏ xíu này còn chưa học được động tác xoay người, vậy nên lúc nhóc con xoay một cái thì suýt nữa ngã nhào xuống, may là được Kiều Nhã Nguyên ôm lấy.

Kiều Nhã Nguyễn bế Tiểu Bảo Bối tới sofa ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc: "Đang xem cái gì đấy?"

"Quảng cáo tour du lịch mới đến Provence do Sở Thị khai thác. Mày nói xem đám người này có phải một lũ mê trai không chứ?" Thủy An Lạc vừa nới vừa đưa cho Kiều Nhã Nguyễn xem những bình luận trên mạng: "Tấm của Sở Ninh Dực chụp chung với Tiểu Bảo Bối vừa mới được tung ra sáng nay thôi, thế mà đã được đẩy lên top luôn rồi, còn hai tấm của tao thì không xuống hạng nhưng mà chẳng ai quan tâm cả!"

"Ha ha, đó là vì Sở tổng nhà mày quá đẹp trai đó! Bình thường anh ấy xuất hiện cũng không nhiều, đâu có như ai kia, không mời gọi kiểu này thì sẽ lại mời gọi kiểu khác!" Kiều Nhã Nguyễn mang vẻ mặt đầy khinh bỉ nói.

Thủy An Lạc chậc chậc hai tiếng nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang ôm Tiểu Bảo Bối chơi đùa: "Chậc chậc, ai đó à, nói nghe tự nhiên thế, ai đó là ai cơ?"

"Đứng lên, đứng lên, trông mày cứ như tú bà ấy, đừng có mà sáp lại vào gần tao nữa." Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa bế Tiểu Bảo Bối sang một bên tập đứng tiếp.

Nhưng lại không nhịn được mà thầm chửi bản thân mình một tiếng, sao trong đầu lại cứ nghĩ tới cái gã kia cơ chứ?

Thủy An Lạc sờ sờ cằm mình, có vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

"Ha, tiền đó có khi còn chưa lấy được đâu, mày nói xem cát - xê để tên điên chịu "ra trận" là bao nhiêu?"

"Cái tên chủ nghĩa tư bản ác độc, thấp nhất cũng phải sáu con số." Kiều Nhã Nguyễn cười ha hả một tiếng.

"Mày đánh giá tên điên đó quá thấp rồi đấy, người ta là Ảnh đế cấp quốc tế đó nha." Thủy An Lạc chậc chậc lên tiếng, cô nhìn cái chân giò của mình đang gác lên bàn trà nhỏ, mấy ngày nay cái chân này từ bánh chưng đã biến thánh bánh dày rồi, ít nhất thì nhìn cũng dễ chịu hơn một chút.

"Tám con số!"

"Đệch mợ, sao anh ta không làm cướp luôn đi?" Kiều Nhã Nguyễn bỗng lớn tiếng hét lên khiến Tiểu Bảo Bối giật bắn mình một cái. Kiều Nhã Nguyễn vội vội vàng vàng lên tiếng an ủi: "Mẹ nuôi không quát con mà."

"Hơn nữa trừ đi các khoản chi phí rồi vẫn còn tám con số, thế nên đây chính là cơ hội kiếm tiền tốt đó mày!" Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

"Mày nói thế là có ý gì?" Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên có cảm giác nguy hiểm.

"Không phải tao với mày đã bàn trước là sẽ chia đôi rồi sao? Thế nên hôm nay tao bảo Sở Ninh Dực hẹn anh ta tới ăn cơm, cái khoản kia chia đôi rồi vẫn là tám con số đấy nhá, chắc không phải là mày không muốn đâu nhỉ?" Đây chính là mục đích của việc Thủy An Lạc nói ra số tiền cát - xê của Phong Phong, bởi vì Lão Phật Gia nhà cô cũng giống y như cô vậy, tuy xuất thân giàu có nhưng cũng đâu có thể ngăn nổi con người ta yêu tiền đâu.

"Con nhóc chết tiệt này, học được cách chơi tao rồi đấy hả?" Kiều Ngã Nguyễn quả nhiên không từ chối, chẳng ai lại đi cự tuyệt đồng tiền cả, đã thế còn là số tiền lên tới tám con số luôn đó.

"Là tiền đó, sao có thể coi là tao chơi mày được!" Thủy An Lạc cười tít mắt nói: "Hơn nữa với cái tính đê tiện của tên điên kia thì một mình tao cũng không thể đối phó được, anh Sở chắc chắn cũng sẽ không giúp tao đâu, người ta cũng chẳng thèm mấy nghìn vạn kia ấy."

"Được rồi, nể mặt mấy nghìn vạn đó tao tha thứ cho mày, nhưng bọn mình phải chia bảy ba."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 606: Chị hai oán nhận anh ta làm gì
Thủy An Lạc chớp chớp mắt, lập tức xù lông chỉ trong vòng một nốt nhạc.

"Tại sao chứ?"

"Anh Sở nhà mày có tiền mà. Ổng cũng đâu thèm để ý đến mấy nghìn vạn cỏn con này đâu, để ổng bù cho mày thì đã làm sao? Mày có biết hai người cả ngày chim chuột trước mặt tao khiến tao tổn thương đến thế nào không hả? Coi như đây là phí tổn thương tinh thần mày trả cho tao đi!" Kiều Nhã Nguyễn tỏ vẻ cực kỳ đương nhiên nói.

Gương mặt xinh đẹp của Thủy An Lạc lập tức vặn vẹo trông như táo bón, có vẻ như rất không cam tâm với cuộc thỏa thuận này.

Tiền của cô cứ thế bay mất mấy trăm vạn, làm sao mà cam lòng được chứ.

Thủy An Lạc học theo Sở Ninh Dực phi ánh mắt như dao về phía Kiều Nhã Nguyễn, nhưng có vẻ như chưa tới vì Kiều Nhã Nguyễn căn bản chẳng tỏ ra sợ hãi chút nào.

"Thôi được rồi, thấy cái bộ dạng này của mày thì tao yên tâm rồi, Hoa Sơn luận tiện*, lần này chắc chắn bọn mình sẽ không có vấn đề gì đâu."

* Kiếm hiệp có Hoa Sơn luận kiếm, đây ý là Hoa Sơn luận (đê) tiện.

"Mày nói ai đê tiện đấy hả?" Kiều Nhã Nguyễn gõ một cái lên đầu Thủy An Lạc rồi cả hai cùng cười ầm lên.

Cái chữ đê tiện này rất thần kỳ, đây không phải là từ mà bất cứ ai cũng có thể nói được.

Vì nó là từ chuyên dùng để mắng chửi người khác.

Nhưng một khi hai người có thể thoải mái nói với đối phương cái từ này mà vẫn có thể coi là đùa thì đó chính là tình bạn chân thật nhất.

Cũng giống như hai người họ vậy.

Cánh cửa ra vào được mở ra, người đầu tiên bước vào là Sở Ninh Dực, còn đi sau anh không phải Phong Ảnh đế tỏa sáng chói lọi thì có thể là ai được nữa?

Sở Ninh Dực vừa mới vào nhà thì Thủy An Lạc đã lập tức đứng dậy nhảy tới. Anh hết cách đành phải đỡ lấy cô: "Em làm gì thế?"

"Chào mừng Phong Ảnh đế ghé nhà chơi, mời Phong Ảnh đế vào!" Thủy An Lạc cười tít mắt nói.

Sở Ninh Dực lập tức ôm ngang người Thủy An Lạc: "Em có chừng mực chút đi!"

Phong Phong đi vào thì ánh mắt lập tức dính lên người cô gái đang trêu chọc Tiểu Bảo Bối. Kiều Nhã Nguyễn đưa lưng về phía anh ta như thể cô hoàn toàn không biết đến sự xuất hiện của Phong Phong vậy.

Cho ăn bơ toàn tập!

Đây chính là thái độ của cô đối với anh ta mỗi khi Phong Phong trông thấy cô gái này.

Có điều khi Thủy An Lạc vừa mới lên tiếng lại khiến Phong Phong không nhịn được mà rùng mình một cái. Không hiểu sao Thủy An Lạc nói như vậy làm anh ta cứ có cảm giác như mình đang đi ăn Hồng Môn Yến vậy.

Cuối cùng Kiều Nhã Nguyễn cũng quay đầu lại, nhưng cô lại không hề nhìn anh ta. Cô chỉ thấp giọng khinh bỉ một câu: "Chim chuột nhiều quá là chẳng còn gì hay nữa đâu."

Thủy An Lạc thì lại chẳng thấy có vấn đề gì cả. Từ sau khi cái giò heo của cô bị thương thì việc lên xuống cầu thang đều nhờ Sở Ninh Dực bế cô hết. Mặc dù cô có thể dùng một chân để nhảy lò cò, nhưng cũng chỉ phải nhảy lúc không có anh ở nhà thôi.

Thím Vu thấy mọi người đã đến đông đủ thì cười ha hả đem đồ ăn đã chuẩn bị xong bưng ra ngoài.

Tiểu Bảo Bối thấy mẹ được ôm thì cũng đứng tại chỗ la hét "bạ bạ" đòi ôm một cái, ba đừng lúc nào cũng chỉ ôm mỗi mẹ như thế chứ.

Sở Ninh Dực đặt Thủy An Lạc xuống băng ghế cạnh bàn ăn, sau đó mới quay về bế Tiểu Bảo Bối đang cuống cuồng đòi bế đến sắp bật khóc, nhóc con được ba bế thì mới hài lòng, thế mới đúng chứ, đâu thể bên trọng bên khinh được.

Kiều Nhã Nguyễn dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn một màn này. Cô nàng từ từ đi đến bên cạnh Thủy An Lạc rồi cúi đầu thì thầm bên tai cô bạn thân: "Được lắm, má, tao không ngờ mày cũng biết điều khiển chồng đến thế đâu nhé."

"Tất nhiên là phải thế rồi!" Thủy An Lạc đắc ý nói: "Mà không đúng, đây không phải là chồng tao, bọn tao còn chưa tái hôn mà." Thủy An Lạc khẽ nói.

"Làm trò!" Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc, sau đó mới nhìn người đàn ông ngồi phía đối diện của mình. Rốt cuộc cô cũng chịu nhìn anh ta một cái.

"Đàn em, đã lâu không gặp!" Phong Phong tựa lưng vào ghế, nở nụ cười "sát thủ" của mình nhìn cô.

Kiều Nhã Nguyễn thong thả bưng cốc nước trái cây trên bàn lên, ánh mắt nhìn Phong Phong mang theo mấy phần bất đắc dĩ không biết phải làm sao: "Thật không khéo, cái lâu ngày không gặp này tôi lại chẳng mong ngóng chút nào cả!" Kiều Nhã Nguyễn vừa nói xong đã bị Thủy An Lạc dùng cái chân lành lặn còn lại của mình đá cho một cái, sau đó liếc mắt ra hiệu.

Thủy An Lạc: Chị hai à, đó là tiền đấy! Tiền còn chưa tới tay mà chị đã oán giận anh ta cái gì thế hả?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 607: Dựa vào việc chúng tôi muốn thôi
Kiều Nhã Nguyễn nhìn Thủy An Lạc, sau đó phải tốn rất nhiều công sức mới nhịn xuống được, cuối cùng mới dùng ánh mắt giả tạo đến không thể giả tạo hơn mà nhìn Phong Phong: "Đàn anh, đúng là lâu lắm rồi mới gặp!"

Kiều Nhã Nguyễn thầm nghĩ trong lòng, chị đây mà cầm được tiền rồi sẽ chửi chết mày.

Sở Ninh Dực cau mày nhìn Thủy An Lạc, ra hiệu cho cô nên thu liễm cảm xúc lại.

Thủy An Lạc cười tít cả mắt cầm đũa lên bắt đầu gắp thức ăn: "Này tên điên kia, à nhầm, đàn anh này, trước kia không biết anh là đàn anh của bọn em nên đắc tội anh nhiều quá!" Thủy An Lạc vừa nói vừa định gắp đồ ăn cho Phong Phong.

"Khụ khụ..." Sở Ninh Dực nổi giận, cô nhóc này đang gắp đồ ăn cho ai đấy hả?

Ớ...

Thủy An Lạc hơi sững người một chút, đồ ăn đã định thả vào bát của Phong Phong lập tức bẻ lái quay vòng về đến bát của Sở Ninh Dực: "Anh Sở, anh ăn nhiều một chút đi!" Sau đó có thể bớt nói đi được không.

Phong Phong vốn định giả lả mà khách sáo với Kiều Nhã Nguyễn mấy câu, nhưng nghe xong lời của Thủy An Lạc thì sống lưng lập tức lạnh toát, tình huống này hình như hơi sai sai.

"Có việc thì nói thẳng ra đi!" Phong Ảnh đế kiêu ngạo lên tiếng.

Thủy An Lạc lập tức trợn trắng mắt, cái tên này tính khí còn xấu hơn cả Sở thiếu nhà cô nữa, ai mà để ý tới anh ta thì đúng là đồ ngốc.

Nhưng mà tức chết nhau ở chỗ, Lão Phật Gia thông minh lanh lợi nhà cô lại vừa ý tên này!

Còn là cái tên có mục đích riêng nữa chứ!

Thế nên khoản tiền này, không chơi anh ta thì chơi ai đây?

Thủy An Lạc vốn định nhường hết số tiền này cho Lão Phật Gia, nhưng mà cô lại sợ Lão Phật Gia nhà mình hoài nghi cho nên mới nói là cô muốn chia năm năm.

Sở Ninh Dực biết vợ nhỏ nhà mình nén giận đã lâu, nên lúc này đành thẳng tay bán đứng anh em, đứng về phía vợ mới là quyết định sáng suốt nhất.

"Được rồi, đã thế thì nói thẳng luôn, tôi đây vừa ý tiền cát - xê của anh! Muốn chia một nửa!" Thủy An Lạc cũng không thèm khách khí nữa mà dứt khoát nói thẳng.

Chia một nửa?

Phong Phong hơi nhíu mày, bốn nghìn vạn mà cô cũng dám nói như vậy ấy hả?

"Dựa vào cái gì?" Phong Phong mỉm cười, nhưng trong giọng nói đã có mấy phần sắc bén.

"Dựa vào việc chúng tôi muốn nó không được sao?" Kiều Nhã Nguyễn cũng mỉm cười.

Ánh mắt Phong Phong chuyển qua chuyển lại giữa hai cô gái, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia không ai biết được anh ta đang nghĩ gì nữa?

Tiểu Bảo Bối dùng hai cái tay bé tẹo ê a vỗ bàn, con còn đang chờ ba bón canh trứng cho ăn đây này, mấy người lớn này thật là phiền phức quá đi.

Sở Ninh Dực nhận lấy canh trừng gà mà thím Vu đưa tới. Chắc vì sợ lòng trắng trứng sẽ khiến nhóc con khó tiêu, cho nên mỗi lần thím Vu nấu canh thì chỉ dùng một chút lòng trắng trứng với toàn bộ lòng đỏ. Cứ hai ngày bà lại nấu cho Tiểu Bảo Bối ăn một lần, thấy cu cậu không có phản ứng gì mới dần dần cho thêm lòng trắng.

Thế nên đối với Tiểu Bảo Bối mà nói thì đây chính là dịp ăn ngon mà hai ngày mới có một lần, sao nhóc có thể để đám người phàm phu tục tử này quấy rầy bữa ăn ngon của mình cơ chứ.

Sau khi được ăn canh trứng yêu thích của mình rồi Tiểu Bảo Bối mới cảm thấy thỏa mãn, bắt đầu tựa vào lòng ngực daddy nhà mình mà sung sướng xem kịch vui.

Phong Phong bỗng đứng dậy, hai tay của anh ta chống lên bàn sau đó mới từ từ nhích lại gần Kiều Nhã Nguyễn: "Nếu em đã muốn, thì tôi cho em hết, thế nào?"

Kiều Nhã Nguyễn lui về sau một bước theo bản năng. Thủy An Lạc cũng không ngờ chuyện sẽ phát triển đến mức này, xem ra đến cả "Hoa Sơn luận tiện" mà họ đã chuẩn bị từ trước cũng không cần dùng đến nữa rồi?

Sở Ninh Dực từ từ ngẩng đầu lên. Anh nhìn Phong Phong rồi lại cúi đầu làm ông bố bỉm sữa toàn năng của mình, bón cơm cho con.

Kiều Nhã Nguyễn cố gắng giữ tâm trạng đang phập phồng của mình bình tĩnh lại, một lát sau mới hời hợt lên tiếng: "Cho không thì cũng đâu còn gì thú vị nữa, không phải sao?"

Cả người Phong Phong đã nhoài hẳn ra bàn, khoảng cách giữa hai người càng gần nhau hơn. Đến lúc này Phong Phong mới phát hiện hóa ra anh ta nhớ nhung mùi hương của cô hơn anh ta tưởng nhiều.

Hương thơm tự nhiên trên cơ thể cô là mùi hương mà anh ta không thể cảm nhận được từ bất kỳ cô gái nào khác.

"Chẳng lẽ, hai người không phải định lấy không sao?"

Bởi vì Phong Phong dựa vào quá gần, cho nên hơi thở ấm áp của anh ta gần như phả thẳng vào gò má trắng nõn của Kiều Nhã Nguyễn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 608: Tôi không hứng thú với anh
Tín hiệu nguy hiểm!

Kiều Nhã Nguyễn tự động lui đến không còn đường lui nữa.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt. Cô đang định nói gì đó thì Sở Ninh Dực lại đưa tay nắm cổ tay của cô lại.

Thủy An Lạc không hiểu gì quay lại nhìn Sở Ninh Dực, như đang hỏi: Anh có ý gì vậy?

Sở Ninh Dực ngẩng lên trao cô một ánh mắt sâu xa. Sau đó anh lại tiếp tục cúi đầu hầu hạ vị Tiểu Thái tử còn chưa hạ phàm nhà mình ăn cơm.

Kiều Nhã Nguyễn hít sâu một hơi, cuối cùng cô mỉm cười nhìn người đàn ông đang cách mình trong gang tấc: "Việc tôi lấy không của anh với nói thẳng ra là sẽ lấy không của anh không giống nhau. Dù sao thì Phong Ảnh đế cũng nhiều tiền như vậy, không bằng lấy ra một ít để giúp đỡ cho người nghèo đi."

"Ví dụ như là em sao?" Phong Phong đè thấp giọng thì thầm ngay trước mặt cô nàng.

Bầu không khí trong phòng ăn bỗng trở nên thật mờ ám. Thủy An Lạc cầm đũa lẳng lặng ăn cơm, nhưng mắt thì vẫn liếc về phía hai người kia.

Sở Ninh Dực bón cho con trai xong xuôi liền để nhóc vào xe tập đi cho nhóc tự chơi, rồi mới cầm đũa lên từ tốn ăn cơm.

Kiều Nhã Nguyễn hơi mím môi: "Nếu so với Phong Ảnh đế thì chẳng phải tôi rất giống với dân tị nạn còn gì?" Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười nói.

Phong Phong gật dầu, từ từ ngồi về chỗ, "Nếu cô Kiều như thế này mà được tính là dân tị nạn thì tôi nghĩ cả cái thế giới này chắc đều điên hết cả rồi, cô nói xem phải không?"

Kiều Nhã Nguyễn chửi thầm trong lòng, cái gã này nói vòng nói vèo chẳng qua đang muốn nói cô giả nghèo chứ gì.

"Chắc đàn anh lớn tuổi nên bị nghễnh ngãng nghe không rõ à? Tôi chỉ đang so mình với anh thôi mà, không phải thế sao?" Kiều Nhã Nguyễn vẫn tiếp tục mỉm cười.

"Thôi không cần gọi là đàn anh đâu, thời buổi này đàn anh đàn em gì đó là không đáng tin nhất. Chị dâu chị nói xem có phải không." Phong Phong nói rồi bỗng nhìn về phía Thủy An Lạc.

Má!!!

Thủy An Lạc suýt chút nữa thì dùng cái răng chó con của mình cắn gãy cả đũa.

Mẹ nó, chắc chắn là tên này cố tình.

Thủy An Lạc ngẩng lên, quả nhiên thấy được khuôn mặt đã biến sắc của Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc giận dữ nhìn Phong Phong: "Đàn anh có thể yêu đàn em thật, nhưng người mà đàn em yêu đâu nhất định cứ phải là đàn anh đâu."

Sở Ninh Dực nhướng mày đưa tay lên xoa đầu cô, anh hài lòng với câu trả lời này.

Phong Phong gật đầu, sau đó nhàn nhạt lên tiếng: "Nếu đã không phải là người anh được yêu thương, vậy thì tôi cũng đâu nhất thiết phải cho tiền hai người, đúng không nào?"

Câu này anh ta nhằm về phía Kiều Nhã Nguyễn mà nói.

Kiều Nhã Nguyễn vẫn mỉm cười: "Nếu đàn anh muốn đưa tiền cho người yêu anh, thì anh nghĩ tám nghìn vạn này có đủ không? Dù sao thì đàn anh cũng là Ảnh đế có hơn trăm triệu fan cơ mà!"

"Sao thế, ghen rồi à?" Phong Phong tâm trạng vui sướng phản bác lại.

Anh ta bỗng phát hiện, những điều mà gần đây anh ta vẫn luôn bận tâm giờ phút này lại không phải vấn đề gì nữa.

"Thế này đi, trước đây tiểu gia vốn công khai theo đuổi em, nhưng lại bị em từ chối nên tôi cảm thấy rất mất mặt! Bây giờ chỉ cần em đồng ý làm bạn gái của tôi trong vòng ba tháng thì tám nghìn vạn này đều sẽ thuộc về em hết, em thấy sao?" Phong Phong chống hai tay lên cằm cười nói.

Thủy An Lạc lập tức ngẩng phắt lên, không tin nổi mà nhìn Phong Phong, sau đó lại quay qua nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực vẫn thong thả dùng bữa như cũ, cứ như thể mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của anh vậy.

"Làm bạn gái của Phong Ảnh đế là chuyện nguy hiểm tới mạng người đấy, vậy mà chỉ có tám nghìn vạn thôi sao?" Kiều Nhã Nguyễn bật cười nói.

Thủy An Lạc cảm thấy chuyện đã đến mức mà cô không thể khống chế được nữa rồi, vậy nên cô lại quay qua nhìn Sở tổng vĩ đại nhà mình.

Sở tổng vĩ đại đang bình tĩnh ăn cơm. Mọi chuyện lúc này vẫn nằm trong tầm khống chế của anh.

Không tiếp xúc với nhau thì phát triển tình cảm bằng niềm tin à?

Phong Phong tựa lưng vào ghế, dường như đang suy nghĩ về lời nói của Kiều Nhã Nguyễn: "Vậy toàn bộ gia sản trên người tôi thì sao?"

"Xin lỗi, tôi không có hứng thú với cơ thể anh, tôi chỉ có hứng thú với tiền của anh thôi!" Kiều Nhã Nguyễn mở miệng phản kích.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 609: Nhược điểm
Ánh mắt Phong Phong càng trở nên âm trầm, cũng không đáp lại lời cô nữa.

"Không ăn à? Không ăn thì đi hết đi." Rốt cuộc Sở tổng vĩ đại cũng chịu mở cái miệng vàng ngọc của mình nhả ra được một câu, thế nhưng lại là lệnh đuổi khách.

Thủy An Lạc hơi bĩu môi, cô còn chưa kịp nói gì thì di động đặt trong phòng bỗng kêu ầm ĩ lên. Thím Vu vội vàng chạy tới đưa cho Thủy An Lạc. Cô cảm ơn bà một tiếng rồi bấm nhận điện thoại.

"Alo..."

"Lạc Lạc, em có rảnh tới viện một chuyến không?" Đầu bên kia là giọng nói trầm thấp của Mặc Lộ Túc.

Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, bỗng cảm thấy bất an vì giọng nói của anh.

"Ba của em làm sao à?" Thủy An Lạc sốt ruột hỏi, không cẩn thận đánh đổ bát đũa trước mặt mình.

Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn, ánh mắt trở nên u ám.

Thủy Mặc Vân, đó vẫn luôn là đề tài mà anh cố gắng trốn tránh.

Mặc Lộ Túc muốn làm gì đây?

"Anh vừa phát hiện ra có chút vấn đề trong bản báo cáo lần trước anh kiểm tra cho bác trai, em có rảnh đến viện không?" Mặc Lộ Túc trầm giọng nói.

"Được, giờ em tới ngay đây." Bàn tay đang nắm lấy di động của Thủy An Lạc cũng đã hơi run lên.

"Sao thế?" Kiều Nhã Nguyễn lo lắng hỏi.

Bát đũa vỡ vụn dưới đất thành một đống hỗn độn.

Sắc mặt Thủy An Lạc tái nhợt. Cô quá hiểu Mặc Lộ Túc cho nên khi nghe thấy anh nói với giọng điệu đó, cô liền cảm thấy rất bất an.

"Đàn anh nói báo cáo kiểm tra của ba tao có vấn đề!" Thủy An Lạc run rẩy mở miệng nói, cô chống lên băng ghế định đứng dậy rời đi.

Sở Ninh Dực đưa tay ra nắm lấy cánh tay của cô, chân mày của anh nhíu lại thật chặt.

"Sở Ninh Dực, anh buông em ra!" Thủy An Lạc biết anh không muốn để cô gặp Mặc Lộ Túc cho nên tất nhiên cũng tưởng lần này anh cũng có ý này.

Nhưng chuyện lần này có liên quan đến ba của cô, cho nên trong giọng nói của Thủy An Lạc cũng đã lạnh đi mấy phần.

Sở Ninh Dực càng nắm chặt cổ tay Thủy An Lạc hơn, anh cau mày nói: "Để anh bảo chú Sở chuẩn bị xe đưa em đi."

Lúc này sao anh có thể để cô đi một mình được chứ.

Mà Mặc Lộ Túc biết rõ Thủy Mặc Vân không có ở đây, vậy thì cái báo cáo kiểm tra sức khỏe ấy lấy từ đâu ra?

Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực nói vậy, đành phải gật đầu.

Chú Sở nhanh chóng lái xe đến dưới lầu. Kiều Nhã Nguyễn lo lắng cho Thủy An Lạc cho nên cũng đi cùng cô đến bệnh viện luôn. Phong Phong vì có chút việc cho nên đành phải về sớm.

Chiếc xe chạy thẳng tới bệnh viện, Thủy An Lạc không nói gì thêm. Lúc Sở Ninh Dực xuống xe rồi định bế cô xuống thì di động lại bất ngờ vang lên.

Anh cúi đầu nhìn tên người gọi tới thì đôi mắt càng âm trầm hơn. Cuối cùng anh đứng dậy nhìn Kiều Nhã Nguyễn: "Cô đi trước đỡ cô ấy đi vào, một lát nữa tôi sẽ qua đó!" Sở Ninh Dực nói xong liền cầm di động đi nghe điện thoại.

"Alo..." Sở Ninh Dực thấp giọng nói, không biết người bên kia nói cái gì mà sắc mặt của anh càng ngày càng trở nên khó coi, ánh mắt của Sở Ninh Dực vẫn luôn bám theo bóng lưng đang đi vào bệnh viện của Thủy An Lạc.

"Lời này của chú khiến cháu thật sự không hiểu lắm, cháu đã làm cái gì?" Sở Ninh Dực cười nhạt.

"Sở Ninh Dực, mày muốn làm gì tao đều thấy rõ. Mày nghĩ một mình mày có thể ly gián được mối quan hệ giữa hai ba con tao sao?" Giọng điệu của người ở đầu bên kia đã lạnh đi mấy phần.

"Ly gián quan hệ ba con?" Sở Ninh Dực nhìn bóng lưng của Thủy An Lạc biến mất thì cũng tập trung vào cuộc nói chuyện hơn, dùng toàn tâm trí để đối phó với người ở đầu dây bên kia: "Cái mà chú gọi là quan hệ ba con chính là giấu nhẹm sự thật năm đó đi, để cậu ta đối địch với bà ngoại của mình thế sao?"

"Sở Ninh Dực, dừng tay lại đi, đừng quên giờ mày không phải là người không có nhược điểm nữa rồi, nếu không..."

"Tút tút..."

Điện thoại bỗng bị dập ngang hông, Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn di động của mình.

Nhược điểm của anh chính là Thủy An Lạc và Tiểu Bảo Bối.
 
Top