Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 610: Quá khứ bị phủ nhận
Kiều Nhã Nguyễn đỡ Thủy An Lạc đến phòng làm việc của Mặc Lộ Túc. Buổi tối ở bệnh viện không có quá nhiều người, cơ bản đều là những bệnh nhân nội trú đi lại vận động trên hành lang.

Mặc Lộ Túc thấy hai người đến thì nhanh chóng khép tập tài liệu trong tay lại, sau đó đứng dậy kéo ghế cho hai người: "Lạc Lạc, trước đây ba em có hay bị đau nửa đầu không?"

"Đau nửa đầu?" Thủy An Lạc nghiêm túc suy nghĩ một hồi cuối cùng lắc lắc đầu: "Không có, trước khi mẹ em rời đi thì sức khỏe của ba em vẫn tốt lắm!" Thủy An Lạc lên tiếng trả lời.

Kiều Nhã Nguyễn nhanh chóng lục lọi trong đầu những loại bệnh để lại di chứng có biểu hiện đau nửa đầu, cuối cùng sắc mặt của cô tái nhợt đi.

Rõ ràng Thủy An Lạc cũng nghĩ đến căn bệnh đó, hai tay đang đặt trên chân của Thủy An Lạc siết lại thật chặt: "Đàn anh, liệu có phải là..."

Ung thư não...

Thủy An Lạc không dám thốt mấy chữ này ra khỏi miệng.

"Không nghiêm trọng đến vậy đâu." Mặc Lộ Túc đưa tay vỗ lên bả vai của cô: "Nhưng đây là báo cáo đợt trước, chắc phải kiểm tra lại thêm một lần nữa, nhưng..."

"Về sau chuyện này sẽ do Sở Thị tiếp nhận!" Trước khi Mặc Lộ Túc kịp nói ra thì Sở Ninh Dực đã lên tiếng trước. Anh đi tới sau lưng Thủy An Lạc rồi dùng tay đè lại bả vai của cô, nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào Mặc Lộ Túc: "Tôi đã bảo chú Sở đi làm thủ tục chuyển viện rồi. Tôi nghĩ ở kia có Viện trưởng Kiều thì sẽ tốt hơn anh chỗ này chứ, đúng không?

Bàn tay của Mặc Lộ Túc siết chặt lại, trong mắt đã hiện rõ vẻ không vui.

"Anh nghĩ anh có thể giấu được bao lâu nữa?" Mặc Lộ Túc trầm giọng nói.

Sở Ninh Dực cúi xuống bế thốc Thủy An Lạc lên, sau đó quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc đang cố nén sự tức giận trong lòng xuống: "Làm chuyện mà một bác sĩ như anh nên làm đi, đừng để ngay đến cả chuyện này cũng không bằng được bà ngoại của mình."

Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc rời đi. Kiều Nhã Nguyễn cũng vội vàng đứng dậy chạy theo: "Đàn anh, vậy em đi trước!"

Bầu không khí này có chút kỳ lạ.

Mấu chốt ở chỗ cô còn chưa lấy được tiền mà, cô phải đi tìm Phong Phong đòi tiền mới được.

Đến tận khi Kiều Nhã Nguyễn cũng đi rồi Mặc Lộ Túc mới phát điên lên hất hết đống tài liệu trên bàn xuống đất. Anh không sánh được với Kiều Tuệ Hòa sao? Sao anh lại có thể không bằng được kẻ giết người đó chứ?

Chuyện Thủy Mặc Vân chuyển viện do một tay Sở Ninh Dực sắp xếp. Thủy An Lạc vẫn không hề gặp mặt ba mình. Kể cả khi cô đến bệnh biện thì bác sĩ cũng nói đã đưa ông vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi, cho nên tạm thời không thể gặp mặt được.

Thủy An Lạc ngồi ngoài phòng bệnh nhìn chăm chăm vào người đang nằm bên trong, mấy tháng trước cô cũng ngồi như thế này nhìn ba mình nằm bên trong.

"Đừng nghĩ nhiều, không có việc gì đâu!" Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô rồi nhẹ nhàng nói.

Thủy An Lạc gật đầu. Sở Ninh Dực nhìn quanh bốn phía: "Anh ra ngoài mua gì cho em uống nhé!" Chú Sở không có ở đây vậy nên anh chỉ có thể tự mình đi được thôi.

Thủy An Lạc lại tiếp tục gật đầu nhìn anh rời đi.

"Tôi vừa mới trông thấy Thủy An Lạc đấy. Quả nhiên được gả vào nhà giàu vẫn là tốt nhất, lúc thực tập ở bệnh viện thành tích kém như vậy, giờ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, haiz..."

"Mày có hâm mộ cỡ nào cũng vô ích thôi, đây là bệnh viện của nhà người ta, ngay cả Viện trưởng Kiều cô ta cũng còn chẳng để vào mắt nữa là, không biết đã bao lâu rồi chưa tới thực tập nữa."

"Đúng đó, có muốn hâm mộ cũng chẳng hâm mộ nổi, đã thế rồi còn học Y làm gì, chẳng lẽ muốn bọn mình ghen tị chết à?"

"Hừ, cô ta tới đây thực tập cái con khỉ gì, có mà tới gây rối thì có! Tôi nghe nói bác sĩ Lan cũng bị cô chèn ép bắt phải đi rồi đấy! Ghê gớm thật, đầu tiên là bác sĩ Lâm, sau đó lại tới bác sĩ Lan, hai người này đều là ứng cử viên cho chức Phó viện trưởng mà Viện trưởng Kiều xem trọng đấy, haiz..."

Thủy An Lạc nghe tiếng bàn tán ngày càng xa, trong lòng không kìm được lại nổi giận, hóa ra trong mắt tất cả mọi người thì hai người kia đều là bị cô ép phải rời đi.

Học Y làm cái gì.

Một câu nói này giống như đâm thẳng vào trái tim của Thủy An Lạc, như thể cố gắng suốt mấy năm qua của cô đều bị một câu nói của người ta phủi sạch toàn bộ.

Hai tay Thủy An Lạc hơi siết lại cho đến khi không thể siết chặt hơn được nữa. Lúc cô ngẩng lên liền trông thấy một đôi chân thẳng tắp đang đứng trước mặt mình, người tới mặc một chiếc blouse trắng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 611: Lại muốn mở rộng phạm vi gây họa à?
Thủy An Lạc ngẩng đầu, cơ thể cô hơi run lên rồi vội đứng dậy, nhưng vì cái chân bị thương vẫn đang chống trên ghế cho nên chỉ có thể thấp giọng chào một câu: “Viện trưởng Kiều!”

Kiều Tuệ Hòa cúi nhìn nhìn chân của Thủy An Lạc, sau đó lạnh nhạt lên tiếng: “Lại bị thương?”

Thủy An Lạc hơi cúi đầu, cô nghe ra được sự ghét bỏ trong giọng nói của bà.

“Mẹ chồng của cô cứ nói với tôi là cô còn nhỏ, bảo tôi rộng lượng một chút mà bỏ qua cho cô! Nhưng mà Thủy An Lạc này, cô đã hai mươi mốt tuổi rồi, đâu còn nhỏ nữa. Cô phải có trách nhiệm với bản thân mình chứ! Chính mọi người trong nhà nghĩ cô còn nhỏ, yêu thương chiều chuộng cô cho nên mới thành tác nhân cho cô gây họa thế này đấy!” Giọng nói của Kiều Tuệ Hòa cực kỳ nghiêm khắc, hoàn toàn không chừa chút mặt mũi nào cho Thủy An Lạc cả.

Hoặc có lẽ là vì bà vốn có chút trách cứ Thủy An Lạc trong lòng, dù sao thì hai người con gái mà bà thích đều vì cô nên mới xảy ra chuyện.

Thủy An Lạc hơi cau mày rồi ngẩng đầu nhìn Kiều Tuệ Hòa: “Viện trưởng Kiều, từ trước đến giờ cháu chưa từng nghĩ tình yêu thương của mọi người là tác nhân gây họa của cháu. Cháu biết trước đây quả thật đã làm ra nhất nhiều chuyện khiến bà không thể chấp nhận được, nhưng cháu không cho rằng cháu đã làm sai chuyện gì cả.” Dù cho là chuyện của Lâm Thiến Thần hay Lan Hinh, cô tự thấy rằng bản thân không làm gì sai cả.

Vậy nên cô chẳng việc gì phải ở đây nghe Kiều Tuệ Hòa trách mắng vô căn cứ như thế.

Kiều Tuệ Hòa hơi rũ mi, hai tay của bà vẫn đặt trọng túi áo khoác màu trắng, cuối cùng bà trầm giọng nói: “Tôi muốn xem xem cô chỉ mồm mép sắc bén thế thôi, hay là một người có thực lực thật.”

Thủy An Lạc hít sâu một hơi nhìn Kiều Tuệ Hòa xoay người rời đi, sau đó cô mới nói vọng lên: “Viện trưởng Kiều, sau khi chân lành rồi cháu sẽ tiếp tục tới viện thực tập, nếu Viện trưởng Kiều có sắp xếp khác, vậy...”

“Sắp xếp khác?” Kiều Tuệ Hòa cười lạnh: “Lại để cô đi gieo họa cho bác sĩ khác hay sao? Tôi cũng chỉ còn cái thân già này thôi, chẳng lẽ còn sợ ba cái trò gây họa của cô chắc!” Kiều Tuệ Hòa nói xong liền quay người đi thẳng luôn.

Thủy An Lạc nhìn bóng lưng của Kiều Tuệ Hòa mất hút sau khúc quanh cuối hành lang rồi mới ngồi xuống. Đôi môi của cô khẽ mím lại. Tuy mẹ chồng trước của cô đôi lúc hơi hung dữ với cô, nhưng dù sao thì sau lưng bà ấy vẫn được xem là đối xử tốt với cô.

Nhưng Kiều Tuệ Hòa thì lại căm ghét cô thật!

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn trần nhà, ngày đó Mặc Lộ Túc hỏi cô rằng cô cảm thấy Kiều Tuệ Hòa là loại người thế nào, thế mà cô lại nói bà là người tốt, cô đúng là bị điên thật rồi.

Sở Ninh Dực đi mua trà sữa mà Thủy An Lạc thích nhất về thì thấy vợ nhỏ nhà mình đang ngửa mặt lên trần nhà thở dài.

Lại lên cơn dở hơi!

Đây chính là suy nghĩ đầu tiên của Sở Ninh Dực, là lỗi của anh khi chưa cho vợ nhỏ nhà mình uống thuốc trước khi ra khỏi nhà, là lỗi của anh.

Sở Ninh Dực bước tới vỗ một cái lên gáy của cô: “Sao thế?”

“Bề ngoài thắng trận nhưng thực chất lại thất bại thảm thương!” Thủy An Lạc vừa nói vừa thò tay với lấy ly trà sữa: “Là loại em thích nhất, anh Sở đúng là tuyệt vời nhất!” Thủy An Lạc nói rồi cắm ông hút vào, cười tít mắt uống.

Sở Ninh Dực ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc xoa đầu cô: “Giữa ban ngày ban mặt mà lại bắt đầu lảm nhảm linh tinh cái gì thế? Làm sao, ra ngoài quên uống thuốc thật à?”

Thủy An Lạc phi cho anh một ánh mắt sắc lẹm như dao, sau đó vừa uống trà sữa vừa nghẹn ngào lên tiếng: “Sau khi chân em khỏi hẳn em sẽ quay trở lại thực tập.”

“Sao thế? Em gieo họa cho anh với con trai còn chưa đủ, muốn mở rộng phạm vi gây họa của em sao?” Sở Ninh Dực mà đã muốn phũ bà xã nhà mình thì chỉ cần mở miệng ra một cái là thành công luôn.

Thủy An Lạc đầu đầy vạch đen. Cô nuốt ngụm trà sữa trong miệng xuống rồi liếc mắt nhìn Sở Ninh Dực: “So với chuyện anh giá họa cho hai người kia thì em nào dám bì. Tỉ lệ người đến gần anh mà nghẻo có khi còn nhiều hơn tỉ lệ em lấy nhầm ven cho bệnh nhân ấy chứ!” Thủy An Lạc ngoài cười nhưng trong không cười với Sở Ninh Dực, sau đó lại tiếp tục hút trà sữa nhìn vào trong phòng bệnh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 612: Trong tiềm thức ông ấy cũng không muốn tỉnh lại
Sở Ninh Dực hài lòng gật đầu một cái. Cô nhóc này sắp cho xuất sư được rồi. Phải biết làm kẻ độc miệng hạng nhất lâu ngày không có đối thủ cũng cô đơn lắm chứ.

“Bản thiếu gia sao có thể gieo họa em được?” Sở Ninh Dực nhướng mày, anh cướp lấy ly trà sữa còn chưa uống được một nửa của Thủy An Lạc sau đó phi thẳng vào thùng rác.

“Sở Ninh Dực! Anh làm gì thế hả?” Thủy An Lạc khẽ kêu lên, cô còn chưa uống hết cơ mà.

“Đừng có uống nhiều quá, anh nghi giờ não của em tàn tật như vậy là do uống cái này quá nhiều đấy!” Sở Ninh Dực thản nhiên đáp lại.

Thủy An Lạc như một con sư tử con xù lông, cô hung hăng trừng anh: “Anh mới là đồ não tàn ấy, cả nhà anh não tàn hết. Không đúng, trừ con trai của em ra.” Thủy An Lạc hầm hè nói.

“Trước hết trả lời câu hỏi đã, bản thiếu gia gieo họa cho em khi nào?” Sở Ninh Dực không thèm tranh chấp xem chuyện trà sữa có làm não tàn đi không nữa mà trực tiếp quay trở về vấn đề chính.

“Hơ, bây giờ con gái của cả cái thành phố A này chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống em luôn rồi kia kìa! Sở tổng đẹp trai nhường nào cơ chứ. Cô gái đứng bên cạnh anh đều bị người ta photoshop trở thành xấu xí rồi biết không hả?” Thủy An Lạc hừ hừ nói, nhưng trong lòng vẫn đau đáu chờ bản báo cáo xét nghiệm của ba mình.

“Hửm, có thể là vì họ thấy anh xấu quá, không xứng với một cô gái xinh đẹp như em cho nên mớiphotoshopcho anh một cô gái xấu xí thì sao.” Sở Ninh Dực nói láo không chớp mắt.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, được lắm, đáp án này hoàn toàn khiến cô thỏa mãn.

Nhưng mà Sở tổng này, ngài nói ngài xấu xí, vậy thì đàn ông của cả cái thành phố A này phải sống kiểu gì đây hả?

“Bao giờ có kết quả vậy?” Thủy An Lạc vừa nói vừa liếc nhìn vào phòng làm việc của các bác sĩ đằng kia.

“Đừng vội, nhanh thôi.” Sở Ninh Dực vẫn bình tĩnh chờ đợi, anh đã cho người sắp xếp ổn thỏa rồi cho nên chắc chắn sẽ không có ai đi ra cả, nhưng anh mong sức khỏe của Thủy Mặc Vân thật sự không có vấn đề gì lớn, nếu không anh sợ anh càng khó giải thích với Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc khẽ gật đầu rồi lại tiếp tục ngồi chờ.

“Không biết Lão Phật Gia có đi tìm tên điên đó đòi tiền không nhỉ?” Để không nghĩ nhiều nữa Thủy An Lạc liền nói lảng sang chuyện khác.

Sở Ninh Dực cau mày: “Phong Tứ sẽ không bỏ qua cơ hội lần này đâu, cái thỏa thuận ba tháng kia nếu đã nói ra thì cậu ta chắc chắn sẽ làm được.”

“Anh nói xem, liệu có phải tên điên kia thích Lão Phật Gia thật rồi không?” Thủy An Lạc có vẻ không yên lòng cho nên muốn hỏi kỹ lại lần nữa cho chắc chắn.

“Ừ!” Sở Ninh Dực xoa đầu cô: “Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta không nói ra mục đích cậu ta tiếp cận Kiều Nhã Nguyễn thì anh đảm bảo cậu ta cũng sẽ không tự mình khai ra đâu.”

Thủy An Lạc gật gật đầu, sau đó cô tựa đầu vào vai anh nhìn người trong phòng bệnh.

Một giờ sau cuối cùng cũng có kết quả kiểm tra, Thủy An Lạc khập khiễng đứng dậy nhận lấy bản báo cáo. Cô nhìn đi nhìn lại mấy lần, tỏ ra khó hiểu nói: “Hoàn toàn không có vấn đề gì hết mà, thế tại sao ba tôi vẫn không tỉnh lại?”

“Từ báo cáo này cho thấy quả thật cơ thể của bệnh nhân không có bất cứ vấn đề gì cả, còn về phần tại sao vẫn chưa tỉnh lại, chắc vì trong tiềm thức của bệnh nhân, ông ấy không muốn tỉnh lại thôi!” Vị bác sĩ mỉm cười trả lời lại cô.

“Cảm ơn bác sĩ Tưởng, tôi biết rồi!” Thủy An Lạc nhìn vị bác sĩ kia quay người rời đi, cô không nhịn được mà xem lại báo cáo kia thêm mấy lần nữa, là cô quá ngốc à, tại sao lại cảm thấy những số liệu trên đây không bình thường thế nhỉ?

“Bây giờ yên tâm được chưa?” Sở Ninh Dực lại xoa đầu cô một cái.

“Nhưng mà báo cáo bên phía đàn anh thì đúng là có vấn đề mà!” Thủy An Lạc cau mày nói rồi quay sang nhìn Sở Ninh Dực: “Chẳng lẽ chuyển viện một cái liền khỏi rồi?”

“Nếu đã chắc chắn không sao rồi thì chúng ta về thôi.” Sở Ninh Dực không giải thích, cũng không tranh thủ cơ hội để nói có thể đó là thủ đoạn của Mặc Lộ Túc, vì dù sao thì anh cũng rất coi thường những thủ đoạn kiểu như vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 613: Đến mẹ con cũng không có đãi ngộ này đâu
Thủy An Lạc ôm một bụng tò mò để Sở Ninh Dực bế rời khỏi bệnh viện.

Nhưng rốt cuộc là sai ở đâu đây?

Lúc hai người họ về đến nhà thì Tiểu Bảo Bối vẫn chưa ngủ. Nhóc con đang ngồi đàng hoàng trên sofa, cái đầu nhỏ còn đang nhìn về phía phòng tắm.

Thủy An Lạc với Sở Ninh Dực hơi sững ra.

“Thím Vu? Thím Vu?” Sở Ninh Dực trầm giọng lên tiếng gọi.

“Ma ma~ ma ma~” Tiểu Bảo Bối lập tức bò về phía mami nhà mình, bàn tay nhỏ xíu còn chỉ chỉ về phía phòng tắm, chân mày nhỏ nhắn xoắn tít vào nhau cứ như thể sắp khóc đến nơi rồi.

Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đứng dậy rồi quay sang nhìn Sở Ninh Dực. Chẳng bao lâu sau bọn họ liền thấy thím Vu ôm bụng đi ra khỏi phòng tắm.

“Thím Vu, thím không sao đấy chứ?” Thủy An Lạc giật mình, vội hỏi.

“Không sao, chỉ là đau bụng chút thôi.” Sắc mặt thím Vu tái nhợt, ngay cả giọng nói cũng trở nên thều thà thều thào.

“Thím đã uống thuốc chưa? Cháu nhớ là trong nhà còn thuốc viêm dạ dày đấy!” Thủy An Lạc vừa nói vừa khom lưng xuống lấy hộp thuốc ở dưới bàn trà ra. Sau đó cô quay đầu nhìn ai đó vẫn đứng sau lưng mình thì không nhịn được lên tiếng: “Anh zai, anh muốn làm thần giữ cửa đấy à? Đi rót nước đi!”

Anh?

Đi rót nước!

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc với ánh mắt nguy hiểm.

Thím Vu cũng giật cả mình. Bà ở Sở gia bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy chủ đi phục vụ người hầu bao giờ đâu.

“Không cần không cần đâu. Tôi tự vào bếp lấy nước uống thuốc được mà!” Thím Vu run lẩy bẩy lên tiếng trả lời.

Thủy An Lạc cười híp mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Hay là để em đi nhé?”

“Ngồi yên!” Sở Ninh Dực hung hăng trừng mắt nhìn Thủy An Lạc một cái, sau đó mới xoay người đi thẳng vào bếp.

Thím Vu nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa rồi nhìn chằm chằm Thủy An Lạc, sau đó lại lia mắt nhìn thiếu gia nhà mình. Thiếu phu nhân quả nhiên chính là một nửa còn lại trong cuộc đời này của thiếu gia mà.

Thím Vu uống thuốc xong, Thủy An Lạc liền để bà đi nghỉ ngơi trước. Tiểu Bảo Bối vẫn giữ bộ dạng buồn thỉu buồn thiu như cũ, chắc vì nhóc thấy thím Vu không thoải mái cho nên mới không vui như vậy.

Dẫu sao ai đối tốt với Tiểu Bảo Bối thì cu cậu đều biết cả mà.

Sở Ninh Dực nhìn thím Vu ôm bụng đi vào thì chân mày của anh càng nhíu chặt: “Nếu thím Vu đi nghỉ rồi thì ai tắm cho con?” Quan trọng nhất là nửa đêm còn phải thay bỉm một lần cho con trai nữa. Đây là chuyện mà Sở Ninh Dực không thể nào chấp nhận nổi.

“Em tắm!” Thủy An Lạc vừa nói vừa bế con trai đứng dậy, sau đó vịn cầu thang nhảy nhảy lên tầng.

Cô đâu dám đề nghị Sở Ninh Dực làm việc này cơ chứ, để anh làm thì đó không gọi là tắm, mà là làm thịt dê xiên que. Kiểu gì anh cũng tóm đầu thằng bé nhúng vào nước “giũ giũ”, có con nhà ai mà bị tắm như thế không hả?

Sở Ninh Dực cau mày bước tới ôm lấy Tiểu Bảo Bối, sau đó dùng một tay đỡ lấy cánh tay của cô: “Chân em mấy ngày này không được để dính nước.”

“Em tắm cho nó chứ có phải tắm cho em đâu!” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhảy lò cò lên bậc thang cuối cùng. Mấy hôm nay chân mới lên da non, cô đang ngứa phát điên lên đây.

Về đến phòng Thủy An Lạc, Sở Ninh Dực đặt Tiểu Bảo Bối lên giường rồi kéo tay ai kia đang định nhào vào phòng tắm. Anh trầm giọng nói: “Để anh đi lấy nước cho con.”

Thủy An Lạc hơi nhíu mày, cô cúi đầu nhìn con trai đang nằm trên giường: “Ba con đi lấy nước tắm cho con kìa, ngay cả mẹ cũng không có kiểu đãi ngộ này đâu nhé.”

“A~” Tiểu Bảo Bối chớp chớp mắt, hoàn toàn chẳng hiểu mami đang nói cái gì cả.

Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối lên rồi nhảy lò cò vào. Sở Ninh Dực đang xả nước vào cái bồn tắm nhỏ của con trai, tay áo sơ mi nghiêm chỉnh đã được xắn lên quá nửa, hai nút áo phía trên cũng bị mở bung ra để lộ làn da có màu sắc mê người của Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực vừa xả nước vừa thử nhiệt độ, không còn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của anh đâu nữa, chỉ thấy anh đang dịu dàng, chăm chú lấy nước tắm cho con trai thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 614: Đây là con trai anh
Đến khi nước trong bồn cao vừa đủ đến lưới tắm trẻ em thì Sở Ninh Dực mới đóng vòi nước lại. Thủy An Lạc khiếp sợ, không ngờ anh còn biết phải lấy bao nhiêu nước cơ đấy?

Sở Ninh Dực đứng dậy nhìn Thủy An Lạc đang xách cái chân giò què dở đứng ở cửa. Anh đáp trả lại ánh mắt khiếp sợ của cô bằng một ánh mắt khinh bỉ, có chuyện gì mà Sở tổng anh đây không làm được sao?

Sở Ninh Dực đón lấy Tiểu Bảo Bối, sau đó cẩn thận kéo ghế ra cho Thủy An Lạc ngồi xuống làm hướng dẫn. Thôi thì hôm nay anh đành hạ mình tắm rửa cho vị tổ tông này một lần vậy.

Thủy An Lạc ngồi đó nhìn Sở Ninh Dực đang “móc” Tiểu Bảo Bối ra khỏi bộ đồ ngủ, sau đó lại nhìn anh từ từ để con trai vào bồn nước. Mặc dù nhìn động tác của anh còn rất gượng gạo nhưng may quá anh không túm đầu con trai, vậy thì cô có thể yên tâm được rồi.

Có lẽ vì hôm nay được ba tắm cho cho nên Tiểu Bảo Bối hưng phấn đến lạ. Nhóc con một mực ngồi trong bồn tắm đá đá chân nhỏ gào thét. Nước cứ thế bắn ra, quần tây phẳng phiu của Sở tổng, áo sơ mi tinh xảo của Sở tổng, đôi giày da đắt tiền của Sở tổng, cứ thế mà bị con trai yêu dấu phá hoại.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, cô nhìn khuôn mặt bắt đầu có chiều hướng đen đi của Sở tổng thì vội vàng lên tiếng: “Để em, để em làm cho.”

“Ngồi im đó đi!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, rõ ràng anh đang cố gắng áp chế lửa giận của mình xuống.

Khóe miệng Thủy An Lạc tiếp tục giật giật, nếu là đứa trẻ khác chắc Sở tổng đã kệ đó bỏ đi luôn rồi, đáng tiếc đây lại là con trai anh.

Một tay Sở Ninh Dực giữ lấy thân hình bé xíu của con trai, một tay kia bắt đầu kì cọ, thân hình bé con trông cứ như ngó sen vậy, cả người cũng có vẻ mũm mĩm ngon ngọt, khiến người ta chỉ muốn cắn cho một phát.

Sở Ninh Dực mất một lúc lâu mới tắm xong cho Tiểu Bảo Bối. Thủy An Lạc ngồi trên băng ghế, tựa lưng vào tường nhìn Sở tổng vĩ đại cẩn thận bế con trai đi ra.

Đây là cảnh mà Thủy An Lạc chưa bao giờ nghĩ tới. Người đàn ông cao cao tại thượng như anh bất kể có làm gì, ra mệnh lệnh gì cho người khác cũng đều là kiểu lời ít ý nhiều. Nhưng hiện tại mỗi một động tác của Sở Ninh Dực lại đều rất cẩn thận, cái bộ dạng dè dặt kia của anh khiến cô cảm thấy thật thần kỳ.

Chỉ là cảm giác thần kỳ của Thủy An Lạc kéo dài chưa được bao lâu thì cô đã không kìm nổi nữa mà bật cười, con trai của cô đang làm cái gì thế kia?

Một tay Sở Ninh Dực đang đỡ lấy cái mông của Tiểu Bảo Bối để lau người cho bé. Anh cứ duy trì tư thế ấy mà cứng ngắc một hồi, bởi vì Tiểu Bảo Bối đã... dấm đài ngay trên tay của anh!

Thủy An Lạc che mặt lại, thôi toi rồi!

Sở Ninh Dực tối sầm mặt mũi, anh cố nhịn xuống xúc cảm muốn quăng thằng nhóc này qua một bên mà yên lặng chờ nó... tè xong!

Chỉ vì trong đầu anh vẫn nhớ một câu mà trước đây Thủy An Lạc với thím Vu trong lúc nói chuyện từng nhắc tới: Lúc trẻ con tè không được làm nó giật mình, nếu không nó sẽ nhịn lại mà tè không hết.

Vậy nên anh cũng chỉ có thể im lặng giả chết chờ con mình giải quyết vấn đề này cho xong!

Chỉ có điều không biết hôm nay cái thằng nhóc này đã uống bao nhiêu nước nữa, tè đến nỗi khiến Sở tổng sắp không nhịn được nữa rồi.

Thủy An Lạc vội vàng đứng dậy khập khiễng bước tới, cô dè dặt nói: “Cái đó, anh Sở, để em làm đi!”

“Ngồi về chỗ đi!” Giọng điệu của Sở Ninh Dực vẫn khó chịu vô cùng, nhưng ánh mắt thì cứ nhìn chăm chăm vào nơi nào đó. Anh phải nhìn xem thằng nhóc này muốn tè bao lâu.

“Có khi lát nữa nó còn ị nữa đấy, anh có chắc là...” Thủy An Lạc cẩn thận mở lời.

Quả nhiên chỉ một khắc ngay sau khi Tiểu Bảo Bối vừa giải quyết vấn đề sinh lý này xong, Sở Ninh Dực lập tức giao nhóc lại cho Thủy An Lạc luôn, sau đó chạy đi rửa tay với tốc độ ánh sáng.

Thủy An Lạc hơi bĩu môi, ai bảo anh thích sạch sẽ cơ, bị con trai tè cho ướt hết chưa, đáng đời!

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai đang cười khanh khách thì cũng cười theo, trận chiến này Tiểu Bảo Bối lại thắng nữa rồi.

Cô quay lại ngồi xuống băng ghế, sau đó đặt Tiểu Bảo Bối lên cái bô chuyên dụng hình vịt con của nhóc, vỗ lên đầu cu cậu: “Ị đi, ị xong rồi mẹ con mình đi ngủ.”

Sở Ninh Dực rửa hai tay không dưới mười lần, ngoảnh lại nhìn thì thấy thằng oắt kia vẫn đang cười khanh khách, thật đúng là ngứa đòn phát sợ luôn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 615: Anh Sở, em có chuyện muốn nói với anh
Đến khi Tiểu Bảo Bối giải quyết hết tất cả các vấn đề của mình xong, Thủy An Lạc giúp nhóc lau lau cái mông, sau đó bế nhóc trần trùng trục ra ngoài. Khi đó Sở tổng vĩ đại vẫn còn đang rửa tay.

Thủy An Lạc bĩu môi, chẳng phải chỉ là bị tè lên người có một lần thôi sao? Có ai làm ba mẹ mà chưa từng bị con cái tè lên người đâu cơ chứ.

Cái bệch thích sạch sẽ này đúng là không thể yêu thương nổi.

Phục vụ cho tổ tông nhỏ nhà mình ngủ nghê xong xuôi, Thủy An Lạc cũng buồn ngủ lắm rồi, nhưng cái vị tổ tông lớn kia còn chưa thèm ra khỏi phòng tắm.

Thủy An Lạc đang mơ màng ngủ thì nghe thấy tiếng có người đi ra, một lát sau lại nghe tiếng có người đi vào, sau đó lại cảm giác được có người trèo lên giường. Cô nhắm mắt nói: “Anh về phòng mình ngủ đi.”

Sở Ninh Dực đưa tay tắt đèn rồi ôm lấy Thủy An Lạc từ phía sau, thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Đồ ăn cháo đá bát!” Sở Ninh Dực nói rồi xoa thẳng tay lên mặt cô.

“Anh làm gì thế, ngủ đi!” Thủy An Lạc trốn tránh bàn tay của anh, tức giận quay lại lườm anh một cái.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, đè thấp giọng thì thầm vào tai cô: “Khử độc!”

Khử độc?

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn bàn tay của ai kia vẫn còn đang di di trên mặt mình!

Má, đây là cái tay bị Tiểu Bảo Bối tè lên mà, sao anh ấy lại lau lên mặt cô như thế hả!

“Sở Ninh Dực! Anh là đồ biến thái!” Thủy An Lạc cúi đầu định cắn lên tay anh một cái, nhưng miệng còn chưa kịp cạp xuống đã lập tức ngậm chặt lại.

Mẹ ơi thiếu chút nữa là cắn luôn rồi!

Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng thở phào khi phanh xe kịp thời của cô không nhịn được cười ầm lên, còn cố tình dí dí tay ra trước mặt cô: “Cắn đi, cho em cắn này!”

“Phì!!!” Thủy An Lạc quyết định nằm quay lưng về phía anh luôn.

Sở Ninh Dực không tiếp tục giày vò khuôn mặt cô nữa. Anh đưa tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô.

“Nằm thế khó chịu lắm!” Thủy An Lạc cau mày.

“Ngủ đi là thoải mái!” Sở Ninh Dực chẳng thèm để ý nói.

Thế này mà cô ngủ được mới là lạ đó!

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực: “Này, em kể cho anh nghe cái này. Trước đây có một đôi vợ chồng tình cảm cực kỳ tốt, tối nào người vợ cũng phải gối đầu lên vai chồng mới ngủ được, anh có biết kết quả sau này thế nào không?”

Sở Ninh Dực nhíu mày không lên tiếng.

Thủy An Lạc cố gắng nhịn cười: “Sau đó, ông chồng bị viêm khớp vai, bà vợ bị bệnh đau vai gáy, ha ha ha...” Thủy An Lạc khẽ cười, nhưng ngay sau đó cô đã bị Sở Ninh Dực kéo vào lòng mình.

Cô gối đầu lên cánh tay của anh.

“Nếu có em ở bên thì viêm khớp vai cũng đâu có sao?” Sở Ninh Dực nhỏ giọng thì thầm bên tai cô.

Tiếng cười của Thủy An Lạc hơi ngừng lại, hơi thở nóng hổi kề sát bên tai khiến trong lòng cô như muốn phun trào dung nham núi lửa.

Môi của anh vẫn như có như không quẩn quanh bên tai cô.

Cả người Thủy An Lạc không kìm được mà trở nên cứng nhắc. Cái bầu không khí mập mờ này như thể muốn ép cô phát điên luôn, nhiệt độ thân thể cũng bất giác mà dần dần tăng cao, bàn tay đặt trong lồng ngực anh cũng dần dần siết chặt lấy áo của Sở Ninh Dực, ngay cả đầu ngón chân cũng bất giác co lên.

“Ui đau...” Thủy An Lạc khẽ kêu lên một tiếng, chạm vào cái chân đau của cô rồi.

Bầu không khí mờ ám lập tức biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt vì đau của Thủy An Lạc trong lòng mình, dục hỏa hay gì gì hỏa nhất thời đều tan biến hết.

Sở Ninh Dực vẫn khẽ nói vào tai cô: “Bà xã à, còn vậy thêm vài lần nữa là có khi em sẽ phải kêu “ai yo” thật đó.”

Trong giọng nói mờ ám này đã xen lẫn chút ấm ức, kìm nén.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, cô muốn nói cô cũng đâu có cố tình làm vậy đâu!

Sở Ninh Dực vỗ nhè nhẹ lên đầu Thủy An Lạc. Anh để cô gối đầu lên cánh tay mình rồi lại bắt đầu điều chỉnh cảm xúc của mình.

“Anh Sở, em có chuyện này muốn nói với anh!” Thủy An Lạc bỗng ngẩng lên nói, đôi mắt to tròn trong bóng tối vẫn chăm chú nhìn thẳng vào anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 616: Anh hoàn toàn chẳng hiểu gì hết sao
Sở Ninh Dực hít sâu một hơi, sau đó cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng lên tiếng: “Chuyện gì?”

“Hôm nay là lần đầu tiên em cảm thấy Tiểu Bảo Bối không phải là của riêng một mình em!” Thủy An Lạc nghiêm túc lên tiếng, lúc nhìn anh tắm cho con trai cô mới cảm nhận được rằng, anh chính là daddy của thằng bé, là người cùng sinh ra Tiểu Bảo Bối với cô.

Cánh tay đang ôm lấy Thủy An Lạc của anh hơi siết chặt lại, tựa như đang cố kìm nén cảm giác nào đó của bản thân, cuối cùng anh đặt một nụ hôn lên trán cô.

“Lại lên cơn ngáo hả, một mình em liệu có sinh nổi không?”Sở Ninh Dực khàn giọng lên tiếng.

Thủy An Lạc đập nhẹ một cái lên ngực của anh, dỗi quay người đi không thèm để ý đến anh nữa.

Sao mỗi lần anh nói mấy câu tình cảm, cô đều phối hợp với anh, mà cứ đến lượt cô nói thì anh lại cứ làm cô mất hứng như thế cơ chứ.

Sở Ninh Dực khẽ cười, nhưng chỉ có anh mới biết được bản mình thấy cảm động đến thế nào.

“Ngủ đi.” Sở Ninh Dực khẽ lên tiếng rồi lại đặt một nụ hôn lên cổ của Thủy An Lạc.

Không biết là do Thủy An Lạc mệt mỏi thật, hay là tác dụng an thần trong lời nói của Sở Ninh Dực phát tác mà cô vừa gối đầu lên tay anh không bao lâu đã ngủ say.

Sở Ninh Dực giúp cô đắp chăn cẩn thận, nhưng anh lại không ngủ được.

Chắc chắn Mặc Lộ Túc cũng khinh thường không làm ra mấy chuyện như vậy đâu. Khoảng thời gian trước người của Sở Ninh Dực vẫn thấy Thủy Mặc Vân ở Tây Tạng. Nếu sức khỏe của ông thật sự có vấn đề thì chắc chắn sẽ không tới cái nơi cao chót vót lại thiếu dưỡng khí như vậy.

Vậy nên sức khỏe của Thủy Mặc Vân chắc cũng không có vấn đề gì lớn đâu.

Mặc Lộ Túc? Chẳng lẽ anh hoàn toàn không hiểu gì về người em họ bao năm nay không hề bận tâm tới sao?

Nửa đêm, Thủy An Lạc mơ mơ màng màng cảm nhận được người bên cạnh đứng dậy, sau đó lại ôm Tiểu Bảo Bối đến phòng tắm. Cô nghĩ chắc Tiểu Bảo Bối lại ị thối rồi, nhưng cô chỉ nghe thấy tiếng khóc có chút xíu thôi, chắc Sở Ninh Dực đã dùng tốc độ nhanh nhất để bế thằng bé đi rồi.

Sở Ninh Dực không đi tìm thím Vu, mà là tự mình bế con trai đi vào phòng tắm.

Thủy An Lạc ôm gối, khóe miệng của cô khẽ cong lên, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ say.

Có một người đàn ông như anh bên cạnh sao cô có thể để ai khác cướp đi mất được. Kể cả người đó có là Viên Giai Di thì cũng đừng hòng có cửa.

Thủy An Lạc ngủ một mạch tới mười rưỡi sáng hôm sau mới tỉnh. Tiểu Bảo Bối đang chạy như giặc trong phòng ngủ, thấy mẹ tỉnh dậy mới cưỡi ngựa yêu sải bước chân ngắn cũn của mình chạy tới bên mép giường, vừa lao tới vừa gọi “ma ma“.

Thủy An Lạc vươn tay bế cu cậu lên, sau đó cầm đồng hồ đặt trên bàn lên nhìn một chút. Cô muốn ngủ đến ngu người luôn hả, sao giờ mới dậy cơ chứ?

“Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi à.” Lúc Thủy An Lạc còn đang ôm con ngẩn người thì đột nhiên có tiếng người vang lên ở cửa. Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn, người kia cô cũng không biết là ai.

“Thím là?”

“Thiếu phu nhân, thiếu gia bảo tôi tới chăm sóc cô, gần đây sức khỏe của thím Vu không tốt, cho nên tôi sẽ thay bà ấy chăm sóc cho thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia.” Người giúp việc mới lên tiếng trả lời.

Thủy An Lạc hơi đờ ra, cuối cùng chỉ cười gượng một tiếng rồi tóm tóm lấy tóc mình, “Không cần đâu, tôi tự làm được rồi.” Cô đã quen với việc thím Vu giúp đỡ mình, nhưng cô cũng không mong có ai khác tiến vào không gian của mình.

“Nhưng đây là...”

“Tôi sẽ tự nói chuyện với thiếu gia sau!” Thủy An Lạc tiếp tục mỉm cười nói, sau khi tiễn người giúp việc mới đi rồi cô mới đánh răng rửa mặt, tự bôi thuốc lên chân rồi bế Tiểu Bảo Bối xuống lầu.

Thủy An Lạc vừa xuống liền đi thẳng vào phòng thím Vu: “Thím Vu, thím đã đỡ hơn chút nào chưa?” Thủy An Lạc vừa nói vừa gõ cửa, sau khi được cho phép thì mới bước vào.

Thím Vu đang nằm sấp trên giường, sắc mặt vẫn vàng vọt. Bà đưa điện thoại cho Thủy An Lạc xem tin, cả người cứ như thể vừa trông thấy chuyện bất ngờ gì kinh hãi lắm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 617: Mau quỳ xuống vấn an đi
Thủy An Lạc chớp mắt, tò mò nhận lấy di động của thím Vu xem.

Nhưng khi trông thấy tin đứng TOP 2 trên bảng top view thì cả người cô liền sững cả ra.

Đây là một tin suýt chút nữa là đuổi kịp tin tức về Sở Ninh Dực.

[Phong ảnh đế ôm được mỹ nhân về nhà, kỳ nghỉ một năm rút ngắn lại còn hai tháng]

“Ôm mỹ nhân về?” Thủy An Lạc giật giật khóe miệng nhìn thím Vu.

“Chắc không phải là Kiều tiểu thư đấy chứ?” Thím Vu ôm bụng mình, bà cũng không thể tin nổi vào mắt mình nữa.

Thủy An Lạc mở bài báo ra, mấy tấm ảnh phía trên thì cô không nhìn rõ, nhưng mà trường học là nơi cô quen thuộc đến tận xương tủy, đó chính là cửa Bắc của trường họ mà. Còn cô gái đang bước từ trong xe ra tuy không nhìn được mặt, nhưng quần áo với túi đeo trên lưng chính là bộ đồ mà Kiều Nhã Nguyễn mặc ngày hôm qua.

Thủy An Lạc bỗng cảm thấy thế giới này có chút kỳ ảo, mới chỉ một buổi tối mà Kiều Nhã Nguyễn đã đồng ý với cái thỏa thuận ba tháng kia của anh ta rồi sao?

Thủy An Lạc nghĩ một hồi rồi vội vàng đặt Tiểu Bảo Bối xuống giường thím Vu, nhảy lò cò đi tìm di động của mình để gọi cho Kiều Nhã Nguyễn.

Điện thoại vang lên rất lâu mới có người nhận, hơn nữa nghe giọng thì có vẻ Kiều Nhã Nguyễn còn chưa rời giường.

“Alo...”

“Lão Phật Gia, mày đồng ý với yêu cầu của tên điên đó thật đấy à?”

“Cái gì cơ?” Kiều Nhã Nguyễn vừa ngáp vừa nói: “Chị đây đồng ý lúc nào?”

“Mày chưa đồng ý? Thế sao hôm qua Phong Phong lại đưa mày về trường?” Thủy An Lạc cau mày lên tiếng hỏi.

“Nói vớ vẩn, chị đây hôm qua rời khỏi bệnh viện một cái là về thẳng ký túc xá, ngủ một giấc đến tận giờ luôn cơ mà.” Kiều Nhã Nguyễn ngồi bật dậy, nhéo nhéo cổ nói.

“Cái gì?” Thủy An Lạc sững sờ: “Mày mau đọc báo sáng nay đi, rõ ràng ảnh chụp được là mày với tên điên đó ở chung với nhau mà.”

“Cái quái gì vậy?” Kiều Nhã Nguyễn dứt lời lập tức đứng dậy lao xuống giường rồi mở máy tính để trên bàn lên: “Tao nói cho mày nghe, sinh viên năm tư không có tiết quả nhiên chỉ có thể ngủ. Giờ chị đây cảm thấy mỗi lần ngủ đẫy giấc rồi tỉnh thì sắp thành... ĐỆCH, cmn gì thế này?”

Kiều Nhã Nguyễn ngáp ngáp, còn chưa nói hết đã nhảy dựng lên, nhìn bài báo kia với ánh mắt không thể tin nổi.

Thủy An Lạc thấy phản ứng của Kiều Nhã Nguyễn liền cười ha hả nói: “Chúc mừng Lão Phật Gia, người bị người ta thế thân rồi!” Chẳng trách tại sao Sở Ninh Dực lại nói, nếu Phong Phong đã nói ra miệng thì anh ta sẽ dùng trăm phương nghìn kế để làm cho bằng được, đây chính là bằng chứng hùng hồn nhất cho câu nói đó.

“Chết tiệt, chán sống rồi à! Giờ chị đây phải đi tìm anh ta đây!”Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói xong ném luôn di động lên giường rồi bắt đầu lục quần áo để thay.

“Này này này, mày vội vàng cái gì chứ hả, giờ liệu mày có ra ngoài nổi không? Mày nghĩ chó săn của cái thành phố A này đều là dưa muối hết chắc? Nhớ năm đó tao với mẹ tao còn chẳng dám bước ra đến cửa mà còn bị đám người đó chặn tắc đường luôn đấy, giờ chắc chắn mày không thể ra nổi đâu.” Thủy An Lạc vội vàng lên tiếng cảnh báo.

“Nhã Nguyễn, bên ngoài có nhiều phóng viên lắm!”

Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì Tân Nhạc đã chạy về, sau đó liền khóa trái cửa phòng ký túc lại luôn.

Kiều Nhã Nguyễn chửi thề một tiếng, thầm chửi Phong Phong một chập từ đầu tới chân.

“Hay để tao hỏi thử anh Sở xem sao nhé?”

“Thôi khỏi hỏi, hai tên đó rõ ràng là cùng một giuộc với nhau!” Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật: “Hoặc có khi tên điên kia thích mày thật thì sao?”

“Tiểu Lạc Tử, hình như tao thấy có gì đó sai sai, mày cũng cùng một phe với mấy tên đó đấy à?”

“Tất nhiên là không rồi. Lão Phật Gia, tấm lòng của tiểu nhân đối với người có ông trời chứng giám. Cả đời này tiểu nhân chỉ nguyện theo người thôi.”

“Tao lạ gì mày nữa, mau quỳ vấn an đi! Chị đây phải nghĩ xem nên giải quyết chuyện này thế nào đã!” Kiều Nhã Nguyễn chán ghét nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 618: Trả thù một câu nói
“Dạ vâng, vậy xin người hãy bớt giận đã, để tao gọi thử cho anh Sở hỏi xem thế nào.” Thủy An Lạc nói xong liền cúp máy.

Chuyện này quả thật nằm ngoài dự liệu của cô. Thủy An Lạc còn tưởng có thế nào thì Phong Phong cũng sẽ trưng cầu ý kiến của Kiều Nhã Nguyễn, nhưng cô không ngờ anh ta lại tự mình quyết định như vậy, đã thế còn dùng thủ đoạn này nữa.

Thủy An Lạc đứng lâu mỏi chân liền ngồi ghé xuống mép sofa gọi điện cho Sở Ninh Dực.

Mà lúc này, trong phòng làm việc rộng lớn của Sở Ninh Dực đang nồng nặc mùi thuốc súng.

Cố Thanh Trần hai tay chống nạnh nhìn Sở Ninh Dực: “Anh có ý gì đây? Tại sao tên Lạc quái quỷ gì kia mỗi ngày đều biết em đang ở đâu? Em sắp bị tên đó quấn đến phát điên lên rồi anh có biết không hả?”

Sở Ninh Dực cúi đầu nghịch di động của mình, mặt vẫn dửng dưng: “Ngày nào anh cũng bận sắp chết đến nơi rồi, em nghĩ anh còn tâm trạng để mà đi quản chuyện của em chắc?”

“Ngoài anh ra thì làm gì còn ai biết hằng ngày em ở đâu được chứ?” Cố Thanh Trần chống hai tay lên mặt bàn của Sở Ninh Dực: “Anh là anh họ của em đấy!” Cô nghiến răng nghiến lợi nói.

“À đấy, phải rồi, anh quên mất nói cho em một chuyện, Lạc Hiên là anh họ của chị dâu em đấy!” Sở Ninh Dực thản nhiên nói một câu, cứ như thể anh thật sự quên mất, đến tận bây giờ mới nhớ ra vậy.

“Anh họ của Thủy An Lạc?” Cố Thanh Trần từ từ đứng thẳng người dậy, vẻ mặt nhìn ông anh của mình càng dữ tợn hơn: “Đệch, anh đang trả thù em!” Trả thù việc hôm đó cô nói Thủy An Lạc là một tai tinh chuyên gây họa sao.

Di động đang chuyển động trong tay Sở Ninh Dực bỗng bị anh nắm chặt lại trong tay, anh ngẩng đầu nhìn cô gái đang tức đến mức sắp phát điên trước mặt mình.

“Đây không phải là từ mà một cô gái nên nói đâu. Còn nữa, phản ứng của em càng ngày càng chậm!” Sở Ninh Dực tựa lựng vào ghế nhìn cô gái nào đó đang xù lông lên: “Đang giờ làm việc, đi ra ngoài làm việc đi!”

“Anh làm như này là lấy việc công báo thù riêng, em phải mách dì!” Cố Thanh Trần tức giận lên tiếng.

“Như thế nào gọi là lấy việc công báo thù riêng? Anh ta toàn đến tìm em lúc tan làm, chẳng liên quan gì đến việc công cả!” Sở Ninh Dực nói như thể đây là chuyện hiển nhiên vậy.

Cố Thanh Trần lại chống hai tay lên bàn lần nữa: “Tới khi nào thì anh mới có thể không bán hành tung của em cho anh ta nữa?”

Di động trong tay Sở Ninh Dực bỗng rung lên, Sở Ninh Dực nhìn hai chữ bà xã hiện trên màn hình liền cầm di động hướng về phía Cố Thanh Trần mà quơ quơ: “Sau khi em trả lại những gì nợ chị dâu mình.”

Cố Thanh Trần trở tay giật lấy di động, sau đó trợn mắt nhìn Sở Ninh Dực rồi mới bấm nhận cuộc gọi.

“Anh Sở, em...”

“Chị dâu, em xin lỗi! Hôm ấy em không nên nói chị là tai tinh chuyên gây họa!” Cố Thanh Trần tức giận mà mở miệng nói một tràng, sau đó liền micro lại: “Đủ chưa?”

Cô cũng sắp ba mươi tuổi đến nơi rồi, không ngờ lại có một ngày sẽ bị ông anh họ của mình chơi một vố như vậy, đã thế lại còn vì một cô gái khác mà trả thù mình nữa chứ.

Xem ra, Thủy An Lạc kia đã thành kiếp nạn của anh họ cô rồi, kiếp nạn không thể vượt qua nổi.

“Không có thành ý!” Sở Ninh Dực lấy điện thoại lại: “Nhưng nể mặt dì em cho nên lần này như vậy là được rồi, ra ngoài đi.”

Cố Thanh Trần suýt nữa thì bị ông anh họ của mình chọc tức tới hộc máu, anh họ cái kiểu khỉ gió gì thế hả?

Thủy An Lạc vẫn còn đang ngu người không hiểu gì cả...

Vừa xảy ra chuyện gì vậy?

Người vừa nói chuyện với cô là... Cố Thanh Trần?

Hơn nữa cô ấy còn xin lỗi mình thì phải. Cố Thanh Trần từng nói cô là tai tinh chuyên gây họa sao?

Thủy An Lạc nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ mãi mới nhớ ra lần trước lúc chân cô bị thương phải vào viện Cố Thanh Trần đúng là có nói như thế thật.

Thủy An Lạc không để bụng chuyện đó, nên cũng không mong việc Cố Thanh Trần sẽ xin lỗi mình.

“Sao thế?” Giọng nói tao nhã và mang chút ý cười của Sở Ninh Dực bỗng vang lên từ đầu dây bên kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 619: Giờ anh trách em não tàng là í gì chứ?
Thủy An Lạc lập tức tỉnh táo lại: “Ây, vừa rồi là Cố Thanh Trần à?”

“Ừ!” Sở Ninh Dực tựa lưng vào ghế ngồi, anh nhìn cô em họ của mình ôm một bụng tức đùng đùng bỏ ra ngoài, không hiểu sao tâm trạng lại tốt hẳn.

“Sao tự dưng cô ấy lại xin lỗi em thế?” Thủy An Lạc tò mò hỏi, trong lòng còn đang sắp xếp xem lát nữa nên mở lời hỏi chuyện Kiều Nhã Nguyễn thế nào.

“Chắc lương tâm trỗi dậy đấy.” Sở Ninh Dực nói mà hoàn toàn không có chút cảm giác áy náy nào hết: “Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi!”

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, biết ngay anh chắc chắn biết rõ chuyện này mà.

“Người trong cái tin sáng nay căn bản không phải là Lão Phật Gia!” Thủy An Lạc nói thẳng ra luôn.

“Anh biết, chỉ là một ngôi sao có vóc dáng hơi giống với Kiều Nhã Nguyễn thôi!” Sở Ninh Dực dửng dưng lên tiếng.

“Tại sao anh ta lại có thể làm như vậy được chứ? Làm như thế chẳng phải muốn ép Lão Phật Gia phải đồng ý sao?” Thủy An Lạc không phục nói.

“Tình cảm ép buộc chưa chắc đã là không tốt, năm đó ba thậm chí còn dùng thủ đoạn quá đáng hơn nhiều!” Sở Ninh Dực từ tốn cất lời, hoàn toàn không hề cảm thấy chuyện này có gì sai cả.

Ặc...

Anh Sở, anh cứ bóc phốt quá khứ của ba mình như thế có thật sự ổn không vậy?

“Nhưng Lão Phật Gia đang giận lắm.” Thủy An Lạc cảm thấy giờ cô có thể đồng ý với câu “cùng một giuộc” của Lão Phật Gia rồi.

“Lạc Lạc, hình như em lại sai trọng điểm cuộc đời mình rồi đấy. Điều quan trọng trong cuộc đời em là chồng em, là con trai em, chứ không phải Kiều Nhã Nguyễn!” Sở tổng đã có chút không vui: “Hơn nữa não em tàn thành như thế rồi, có thể đừng quản chuyện người khác nữa được không? Nếu Kiều Nhã Nguyễn không để tâm thì cô ta cười cho qua chuyện rồi.”

Tuy mới đầu Sở Ninh Dực cũng không định nói rõ chuyện này ra, nhưng ai bảo bà xã nhà anh lại ngốc đến thế cơ chứ.

Không đâu lại bị nói não tàn nên Thủy An Lạc liền nổi giận: “Là ai khi đó nói anh phụ trách mưu mô, để em phụ trách não tàn hả? Giờ anh trách em não thế này là có ý gì?”

Thật là, thỏ con mà đã tức điên lên thì cũng sẽ cắn người đấy biết không hả?

Sở Ninh Dực nhíu mày, giận rồi à?

Sở Ninh Dực đang muốn khuyên nhủ cô vài câu thì thư ký bỗng gõ cửa: “Tổng giám đốc, đến giờ họp rồi.”

Sở Ninh Dực gật đầu, Thủy An Lạc cũng nghe thấy cho nên không tiếp tục dây dưa với anh nữa.

“Được rồi, đợi về nhà rồi bản thiểu gia sẽ tiếp tục bàn luận về vấn đề này với em, giờ đi họp đã.” Sở Ninh Dực nói xong liền cúp điện thoại rồi đứng dậy rời đi.

Thủy An Lạc nhìn di động đã tắt ngúm liền nghĩ, chẳng lẽ cô ngốc đến thế cơ à?

Nhưng nếu không để tâm, thì có thể cười cho qua là xong.

Là vậy sao?

Tin tức về Phong Phong quét sạch cả thành phố A chỉ trong nháy mắt. Ký túc xá trong trường cũng bị phóng viên vây kín. May mà lần này bác gái quản lý khu ký túc xá cực kỳ nghĩa sĩ. Bác cứ cầm cái chổi đứng trước cổng ký túc, ai dám vào thì đập kẻ đó. Bên phía nhà trường cũng đã áp dụng những biện pháp khác nữa.

Kiều Nhã Nguyễn nhoài ra cửa sổ nhìn xuống, đám người này rảnh rỗi đến thế cơ à? Rảnh như thế chắc là do ăn nhiều dưa muối hả?

“Nhã Nguyễn, mau qua đây xem, Phong Ảnh đế mở họp báo này!” Tân Nhạc kêu lên.

“Đừng để tôi nghe thấy tên anh ta nữa, phiền!” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa lết về giường rồi nằm phịch xuống.

Tân Nhạc nghe vậy cũng giảm bớt âm lượng rồi một mình im lặng ngồi xem.

Tại buổi họp báo.

Phong Phong vẫn là Phong Phong năm xưa - là Ảnh đế đẹp trai đến bức người.

Thủy An Lạc cầm điều khiển ngồi xem ti vi.

“Nghe nói lần này anh Phong quay lại trường học cũng là vì cô Kiều thần bí kia đúng không, thế nên giờ hẳn là anh Phong đã ôm được mỹ nhân về nhà rồi hả?” Có phong viên lên tiếng hỏi.

Phong Phong hơi nhún vai: “Đây là sự thật!”

“Anh Phong, thời buổi này người trong giới điện ảnh và truyền hình đều cố gắng giấu giếm chuyện tình cảm của mình, còn anh lại rầm rộ theo đuổi tình yêu như thế, anh không sợ sẽ bị mất fan sao?”
 
Top