Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 740: Cuộc gọi kỳ bí (6)
Sau khi quay trở về phòng làm việc, Thủy An Lạc liền đưa tài liệu cho anh ta, “Toàn bộ bệnh án của thằng bé đều ở đây cả.”

Lý Tử gật đầu, ngồi cạnh bàn lật mấy trang xem.

“Anh cũng tốt hiệp Đại học Y ạ? Sao em chưa gặp anh bao giờ nhỉ?”

“Anh là bạn cùng phòng với Lộ Túc. Nhưng thời gian học nghiên cứu sinh anh ra nước ngoài mấy năm, cho nên chắc là em chưa gặp anh bao giờ.” Lý Tử mỉm cười nói.

Anh biết Lộ Túc thích cô gái này, cũng biết lần này Mặc Lộ Túc bảo anh đến là vì trong nghành bác sĩ này, Thủy An Lạc có rất nhiều vấn đề, chắc chắn không có ai chịu làm bác sĩ hướng dẫn cho cô, cho nên Mặc Lộ Túc mới tìm đến anh.

Chỉ tiếc là cậu bạn cùng phòng kia của anh không cho anh nói gì cả.

“Anh là bạn cùng phòng với anh Lộ Túc à? Nhưng anh ấy chẳng nhắc đến anh bao giờ cả.” Có lẽ vì thấy có liên quan nên Thủy An Lạc không thấy xa lạ với anh ta nữa.

“Ha ha ha, cậu ta có thích anh đâu, sao lại vô duyên vô cớ nhắc đến anh được?” Lý Tử mở miệng cười nói, có điều mỗi khi liên lạc với nhau, Mặc Lộ Túc đều nhắc đến cô gái này với anh.

Anh từng hỏi, nếu đã để tâm như vậy, sao lại không tự mình hướng dẫn cho cô ấy?

Nhưng Mặc Lộ Túc lại nói, cậu ta đã không còn tư cách nữa rồi.

“Cũng đúng.” Thủy An Lạc tin luôn.

Lý Tử cầm lấy toàn bộ tư liệu đứng dậy, “Anh đi trước đây, có việc gì sẽ tìm em sau.”

“Vâng.” Thủy An Lạc nhìn Lý Tử rời đi. Lúc anh ta ra đến cửa, Thủy An Lạc lại bỗng lên tiếng: “Đàn anh à, anh xem anh có cần đốt nén nhang gì đấy giải vía không. Bởi vì em không biết em sẽ xảy ra chuyện gì nữa đâu.”

“Không sao, thể chất Chung Quỳ* của anh chuyên để xử lý đám quỷ con mà.” Lý Tử nói rồi cười cười xoay người đi.

*Chung Quỳ: Vị thần diệt yêu trừ tà.

Thủy An Lạc nhìn anh ta rời đi, trên gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

Nhưng đó là bạn cùng phòng với đàn anh sao?

Hình như lâu lắm rồi cô cũng không gặp đàn anh thì phải.

Thủy An Lạc với tay cầm lấy di động của mình, nhìn dòng chữ Mặc Lộ Túc bên trên điện thoại. Cái tên đã nhiều lần bị Sở Ninh chặn lại nhưng rồi lại được cô lặng lẽ bỏ chặn.

Năm đó chuyện cô kết hôn với Sở Ninh Dực rất ít người biết, nhưng anh lại đến tìm cô vào đúng ngày cô đính hôn với Sở Ninh Dực, hình như nói rất nhiều điều kỳ lạ, cô nghe mà chẳng hiểu gì cả.

Sau đó một thời gian dài anh ấy không để ý đến cô nữa.

Khi ấy, cô cũng không biết quan hệ giữa đàn anh với Sở gia.

Nhưng sau đó, nhà họ Thủy gặp nạn, chuyện cô và Sở Ninh Dực ly hôn ai cũng biết, anh ấy lại tha thứ cho cô, xuất hiện bên cạnh cô.

Ngón tay cô bắt đầu vẽ vòng tròn trên điện thoại, cuối cùng vẫn không bấm gọi.

Cho dù đàn anh đối xử tốt với cô như vậy, cô cũng không thể dùng tình yêu để đáp lại anh được.

Nếu đã vậy thì thôi đi, giờ cô chỉ hy vọng có thể giúp đàn anh tìm được sự thật năm đó, để anh ấy không phải sống trong hận thù nữa.

Hình như đây cũng là chuyện duy nhất mà cô có thể làm cho anh.

Thủy An Lạc nghĩ vậy rồi bỏ di động xuống, có điều vừa mới đặt xuống điện thoại lại reo lên.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn, cái tên hiện lên khiến trong nháy mắt khiến cô phải biến sắc: Lâm Thiến Thần!

Lại là Lâm Thiến Thần!

Hai tay cô hơi run lên, nhưng vẫn nhận điện thoại: “Alô...”

“Đúng là một con nhóc không biết nghe lời. Cô có muốn nghe giọng nói của Lâm Thiến Thần không?” Bên kia lại truyền tới giọng nói đã bị biến âm.

Cả người Thủy An Lạc run bắn lên, dường như không thể khống chế được bản thân mình mà muốn quăng luôn điện thoại đi.

“Bà… Rốt cuộc bà là ai?” Thủy An Lạc cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại, nhưng bàn tay đang siết chặt lấy mặt bàn đã bán đứng tâm trạng tỏ ra trấn tĩnh của cô lúc này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 741: Cuộc gọi kỳ bí (7)
Thủy An Lạc biết rõ người gọi tới chắc chắn không phải Lâm Thiến Thần. Cô chưa bao giờ tin có ma quỷ cả, lại càng không tin chuyện người chết có thể sống lại.

Mà người kia cũng nói: Đúng là một con nhóc không biết nghe lời. Cô có muốn nghe giọng nói của Lâm Thiến Thần không?

Vậy nên đây chính là người lần trước đã gửi tin nhắn cho cô, chỉ vì cô không nghe lời cho nên lần này kẻ đó mới dùng số điện thoại của Lâm Thiến Thần gọi tới?

Nhưng tại sao người đó lại có được số điện thoại của Lâm Thiến Thần?

Thủy An Lạc suy nghĩ một hồi, bàn tay đang siết chặt từ từ thả lỏng ra. Cô nhất định phải giúp đàn anh tìm ra được sự thật. Sao cô có thể để người này lợi dụng mình kéo chân đàn anh được.

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cô hẳn nên làm việc mà mình nên làm đi!”

Thủy An Lạc khẽ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, ánh mắt không còn vẻ sợ hãi nữa.

“Việc tôi nên làm chẳng phải là giúp đàn anh của tôi lôi được bà ra sao?” Thủy An Lạc cười lạnh. Người bên kia bỗng im bặt không lên tiếng.

“Sao nào? Không ngờ tôi sẽ nói như vậy đúng có không?” Giọng nói của Thủy An Lạc càng trở nên lạnh lùng hơn: “Đừng tưởng rằng ai cũng giống như mình. Tôi thừa nhận cái chết của Lâm Thiến Thần có liên quan tới tôi, nhưng tôi sẽ không vì chút áy náy trong lòng đó mà đi làm chuyện xấu đâu!”

“Ha ha ha... nói thì nghe hay lắm!”

“Bà yên tâm đi, chắc không lâu nữa bà sẽ phát hiện, tôi làm còn hay hơn nữa cơ!” Thủy An Lạc nói xong thì dứt khoát cúp điện thoại, sau đó đặt lại nó lên trên bàn.

Chiếc di động đã hoàn toàn im lặng. Thủy An Lạc đứng yên tại chỗ cố gắng hít thở sâu, cuối cùng cô vẫn cầm theo di động ra khỏi phòng làm việc.

Nếu người Triệu Hạ nhớ nhung là Sở An Tâm thì trong thành phố này, nơi ông ấy có thể đi khẳng định là những nơi gắn với kỷ niệm lúc hai người họ bên nhau.

Thủy An Lạc rời khỏi bệnh viện, đầu tiên là chạy tới Hậu Hải. Ban ngày ở đây cũng không có nhiều người lắm. Thủy An Lạc cố gắng tìm kiếm trong đám người lác đác. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ hỏi những người đi đường xem họ có thấy một người đàn ông đeo túi vẽ hay một người họa sĩ vẽ tranh dạo đi ngang qua hay không.

Thế nhưng mọi người ai cũng đáp lại rằng tối cô hãy tới tìm, vì thường mấy người đó buổi tối mới tới đây.

Nhưng Thủy An Lạc sợ nếu chờ tới tối thì chắc ông ấy đã rời khỏi thành phố này rồi.

Người kia đã gọi điện thoại đe dọa cô, như vậy có lẽ bà ta cũng đã biết chuyện người họa sĩ kia còn sống. Đã vậy thì cô nhất định phải tìm thấy ông ấy trước những người đó.

Thủy An Lạc tìm khắp Hậu Hải, sau đó gọi điện cho Sở Ninh Dực hỏi mấy chỗ khác.

“Sao thế?” Sở Ninh Dực trả lời cô xong rồi mới lên tiếng hỏi.

Thủy An Lạc gọi xe để di chuyển tới một địa điểm khác: “Em nhận được một cú điện thoại. Ai đó đã dùng số điện thoại của Lâm Thiến Thần gọi cho em. Bà ta uy hiếp em phải ngăn cản đàn anh lại, có lẽ...”

Thủy An Lạc còn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy phía đường ngược chiều có một người họa sĩ đang ngồi trên vỉa hè.

“Dừng xe, dừng xe!” Thủy An Lạc vội vàng nói rồi nhanh chóng trả tiền cho tài xế, sau đó chạy ngược lại phía sau.

Thủy An Lạc chớp mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người qua sĩ kia. Nhưng đúng lúc cô đi tới ngã tư thì lại gặp trúng đèn đỏ.

Sở Ninh Dực cau mày lắng nghe động tĩnh phía đầu dây bên kia. Sau đó anh đứng dậy cầm áo khoác của mình đi ra ngoài: “Bây giờ em đang ở đâu?”

“Ở hành lang ngay gần triển lãm tranh!” Thủy An Lạc vừa nói vừa lo lắng ngước nhìn đèn đỏ, đèn xanh vừa sáng lên đã vội vàng lao qua, thậm chí còn không kịp đi để ý những xe chuẩn bị rẽ.

“Thủy An Lạc, em nhìn xe cho anh!” Sở Ninh Dực nghe tiếng xe ồn ào truyền đến từ bên kia trầm giọng cảnh cáo.

Nhưng mà Thủy An Lạc đâu kịp nghe lời anh nói. Cô chỉ biết mình phải nhanh chóng chạy qua dường để có thể bắt được bóng lưng của Triệu Hạ, thấy ông ta quẹo vào một con hẻm cô liền vội vàng đuổi theo.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 742: Cuộc gọi kỳ bí (8)
Con hẻm đó cũng không tính là dài, chỉ dài khoảng mấy căn nhà, đối diện là đường quốc lộ.

Nhưng lúc Thủy An Lạc đuổi tới nơi lại chỉ thấy một con hẻm trống không, trong hẻm chẳng thấy bóng dáng ai cả.

“Người đâu rồi?” Thủy An Lạc nhìn quanh quất bốn phía. Mấy căn nhà trong cái hẻm này đều đóng kín cửa, thế nên chắc chắn ông ấy đã đi qua con hẻm này rồi.

Thủy An Lạc chạy đến hết con hẻm nhưng trên đường lại chỉ có xe cộ đang đi lại tấp nập, hoàn toàn không có bóng dáng người mà cô cần tìm.

Thủy An Lạc đứng ở đầu đường nhìn xe cộ tứ phía. Một người đi bộ tại sao lại có thể không thấy tăm hơi được?

Một chiếc xe lướt qua người Thủy An Lạc. Cô có nhìn chiếc xe đó nhưng lại không nhìn thấy người ngồi ở ghế sau xe.

Lúc Sở Ninh Dực tới nơi thì thấy Thủy An Lạc đang ngồi trên chiếc ghế dài ven đường mà đập đập hai cái chân của mình.

Sở Ninh Dực bước tới, Thủy An Lạc ngẩng lên trưng ra vẻ mặt tủi thân nói: “Em không đuổi kịp!”

Sở Ninh Dực thở dài rồi đưa tay kéo cô lên: “Chẳng phải đã bảo là chuyện này để anh làm rồi sao?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đưa tay lau đi những giọt mồ hôi còn vương trên trán cô.

“Nhưng chúng ta không còn thời gian nữa rồi, giờ chuyện này rõ ràng đã là một âm mưu. Cái chết của cô anh tuyệt đối không đơn giản chỉ là tự sát! Nếu như người họa sĩ ấy mà bị hung thủ biết được thì chắc chắn ông ấy sẽ gặp nguy hiểm mất!” Thủy An Lạc có chút kích động nói.

“Triệu Thu!” Sở Ninh Dực đột nhiên mở miệng nói.

Thủy An Lạc hơi sững sờ: “Anh nói gì cơ?”

Triệu Thu, lại là ai nữa đây?

Sở Ninh Dực xoa đầu cô rồi kéo cô lên xe: “Anh nói hung thủ chính là Triệu Thu!”

“Anh biết à?” Thủy An Lạc không thể tin nổi mà thốt lên.

“Đoán thôi, cái cần thiết bây giờ chính là bằng chứng!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“Người đó là ai?” Thủy An Lạc cố gắng trấn tĩnh lại rồi mới nói.

“Chính là Mặc phu nhân đã từng tới tìm em - mẹ kế của Mặc Lộ Túc!” Sở Ninh Dực lạn nhạt nói, sau đó khởi động xe.

Mẹ kế của... Mặc Lộ Túc?

Trái tim của Thủy An Lạc bỗng cảm thấy thật nặng nề.

Cô biết trong lòng Mặc Lộ Túc luôn cho rằng mẹ kế của mình là một người tốt, nếu quả thật là bà ta thì sao đây?

Đàn anh phải làm thế nào bây giờ?

“Bà ta có quan hệ gì với Triệu Hạ?” Chẳng lẽ là anh em hay sao?

“Không có quan hệ gì cả!” Sở Ninh Dực trầm giọng trả lời, anh vốn định để sau khi chuyện này kết thúc xong xuôi thì mới nói cho Thủy An Lạc biết. Nhưng nếu bây giờ cô đã đoán được một hai rồi thì Sở Ninh Dực cũng không muốn tiếp tục giấu giếm thêm nữa.

Thủy An Lạc ôm một bụng nghi vấn nhưng lại chẳng biết bản thân muốn hỏi cái gì.

Thế nên cô cứ nhìn Sở Ninh Dực suốt.

Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc về lại chỗ cầu vòm ở Hậu Hải.

Thủy An Lạc có chút tò mò, Sở Ninh Dực dắt tay cô đi về phía chiếc cầu: “Đây chính là nơi cô anh và ông ấy gặp nhau lần đầu tiên.”

Thủy An Lạc cuối cũng cũng hiểu, hóa ra tối ngày hôm qua Triệu Hạ nhớ lại hình bóng của Sở An Tâm thông qua cô cho nên mới ngẩn người ra như thế?

“Anh, từ lúc nào mà anh biết cô của anh bị người ta sát hại?” Thủy An Lạc bỗng lên tiếng hỏi.

“Vừa mới thôi!” Sở Ninh Dực nói: “Anh cũng nhận được một cuộc điện thoại, thế nên toàn bộ sự việc đều đã được xâu chuỗi lại với nhau!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa tựa vào thành cầu, ôm lấy eo của Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc đứng trước mặt Sở Ninh Dực, cái tư thế này quá mức mập mờ, nhưng cô cũng không bận tâm lắm về nó.

Thủy An Lạc hơi trừng mắt, thế nên giờ chỉ cần có bằng chứng thì sớm muộn gì đàn anh cũng biết người mẹ kế luôn luôn yêu thương mình rốt cuộc là loại người thế nào?

“Nghĩ gì vậy hả?” Sở Ninh Dực kề trán của mình sát trán của cô, nhìn sự lo lắng ánh lên trong mắt của cô khiến anh có chút không vui. Những gì cô đang nghĩ anh đều biết cả.

Thủy An Lạc ngẩng lên có chút bực bội nói: “Nghĩ giống anh không được sao hả?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 743: Cuộc gọi kỳ bí (9)
“Tất nhiên là không được rồi!” Sở Ninh Dực hừ lạnh.

Người mà anh lo lắng là em họ của mình, còn người mà cô lo lắng lại là một gã đàn ông khác, chuyện này sao có thể được?

Thủy An Lạc: “...”

Sở Ninh Dực đưa tay nhéo nhéo cái mũi của cô: “Chuyện này anh đã nói không cho phép em can thiệp vào rồi, em nghe không hiểu đúng không?”

“Thế anh bảo người ta đừng có đe dọa em nữa đi!” Thủy An Lạc vênh váo đáp trả: “Là chuyện tự tìm đến em, chứ đâu phải em đi kiếm chuyện đâu cơ chứ!” Thủy An Lạc hầm hừ, cô cũng đáng thương lắm đấy nhé!

Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn cô: “Nếu em không phải vợ anh thì bây giờ anh đã ném em xuống hồ Hậu Hải này rồi đấy!”

Thủy An Lạc tiếp tục làm mặt quỷ với Sở Ninh Dực.

“Anh có giỏi thì ném đi, dù sao em cũng đâu phải vợ anh!” Thủy An Lạc mặt dày nói, nhưng mà hai tay vẫn nắm thật chặt cánh tay đang ôm hông cô của anh.

Sở Ninh Dực cúi nhìn cô, không kìm được mà bật cười.

Xem ra phải nhanh chóng biến cô gái này trở thành của mình thôi, có vậy anh mới có thể yên tâm được.

Thôi thì cứ giải quyết xong chuyện này rồi triển luôn đi.

Thủy An Lạc đang chơi xấu trong lòng Sở Ninh Dực. Nhưng đang lúc đùa giỡn thì cô lại ngừng lại. Thủy An Lạc vỗ một cái lên cánh tay của Sở Ninh Dực bảo anh quay lại: “Hình như là đàn anh!”

Sở Ninh Dực ngoảnh lại nhìn. Người đàn ông đứng cách đó không xa đúng là Mặc Lộ Túc.

“Em đợi anh ở đây.”

“Tại sao chứ?” Thủy An Lạc kháng nghị.

“Cứ chờ đi!” Sở Ninh Dực nghiêm khắc nói, sau đó mới xoay người đi về phía Mặc Lộ Túc.

Thủy An Lạc đứng ở phía sau làm điệu bộ muốn đập anh một trận. Lúc Sở Ninh Dực quay đầu lại, cô lập tức ngoan ngoãn thu lại cánh tay của mình.

Sở Ninh Dực cười khinh bỉ một tiếng rồi mới đi tiếp.

Thủy An Lạc nhoài ra lan can nhìn tình hình phía bên kia. Sao cô lại nói cho anh biết làm gì chứ? Để lát cô qua đó tìm đàn anh không phải sẽ tốt hơn sao?

Quả nhiên não tàn cũng là bệnh mà, cái này phải chữa!

Cô hoàn toàn chẳng nghe thấy hai người họ đang nói gì với nhau ở phía bên kia. Một không gian cách biệt, ngay cả đến gần một chút cô cũng không thể làm được.

Nhưng đúng là không thể phủ nhận rằng Sở Ninh Dực với đàn anh đứng cạnh nhau đúng là bổ mắt thật. Còn cả đàn anh Lý Tử cô gặp hôm nay nữa. Cảm giác mấy anh chàng đẹp trai của thành phố A này đều ở xung quanh cô hết, rảnh rỗi quay ra ngắm cái thôi cũng thấy thật đã mắt.

Thủy An Lạc không ngờ đàn anh Lý Tử lại tới bệnh viện làm bác sĩ hướng dẫn của mình. Cô đoán chắc cũng là do Mặc Lộ Túc nhờ vả anh ta rồi, nếu không thì sao đang yên đang lành anh ta lại phải dính lấy người phiền toái như cô chứ?

Đàn annh tốt thật đấy!

Cô phải báo đáp thế nào đây?

Thủy An Lạc còn đang mải chìm trong suy nghĩ thì hai người bên kia bỗng lao vào đánh nhau. Thủy An Lạc khiếp sợ cuống cuồng chạy tới.

Ngay từ đầu Mặc Lộ Túc đã không phải là đối thủ của Sở Ninh Dực, vậy nên lúc Thủy An Lạc chạy tới thì khóe miệng của Mặc Lộ Túc đã rớm máu.

“Sở Ninh Dực...”

Khi nắm đấm của Sở Ninh Dực chuẩn bị hạ xuống khuôn mặt của Mặc Lộ Túc thì Thủy An Lạc đột nhiên lớn tiếng hét lên.

Nhưng dù một đấm này của Sở Ninh Dực có hạ xuống hay không thì vẫn khiến Mặc Lộ Túc lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống.

“Đàn anh!” Thủy An Lạc vội vàng dang tay ra đỡ người.

Nhưng lúc Thủy An Lạc vừa mới đỡ lấy Mặc Lộ Túc thì cánh tay của cô đã bị Sở Ninh Dực nắm lấy, kéo cô tránh xa khỏi Mặc Lộ Túc.

Khóe miệng của Mặc Lộ Túc còn đang chảy máu, ngay cả trên mặt cũng có một mảng tím bầm, có thể thấy vừa rồi anh ta không chỉ bị đánh có một cái thôi đâu.

“Quay về nghĩ cho kỹ lời tôi đã nói, rốt cuộc ai mới là người thân của anh, đừng để bị lợi dụng rồi còn ở đó mà làm đứa con có hiếu.” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói xong liền kéo luôn Thủy An Lạc đi.

“Sở Ninh Dực! Anh đừng có tưởng rằng tất cả mọi người đều là loại mưu mô như anh!” Mặc Lộ Túc đột nhiên lên tiếng, có lẽ vì khóe miệng bị đau cho nên lúc nói cũng không được tự nhiên lắm.

Sở Ninh Dực bỗng dừng lại, Thủy An Lạc vốn đang bị anh kéo đi cũng hết cả hồn, suýt thì đập cả mặt vào lưng anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 744: Cuộc gọi kỳ bí (10)
Thủy An Lạc vất vả lắm mới dừng được hai cái chân lại, cổ tay của cô lúc này đã bị kéo đến đau rát. Sao lần nào hai người họ gây gổ với nhau thì người xui xẻo cũng là cô chứ?

Sở Ninh Dực vẫn đứng im không nhúc nhích. Thủy An Lạc cẩn thận nhìn cổ tay đã đỏ lên của mình rồi định rút tay ra.

Thời gian tĩnh lặng giống như cả một thế kỷ trôi qua. Bàn tay nhỏ nhắn của Thủy An Lạc nhẹ nhàng lân la đến cổ tay của mình. Ngay cái lúc cô mất bao nhiêu sức mới dám đụng vào tay của Sở Ninh Dực thì anh lại bất ngờ lên tiếng.

“Trên đời này, anh là người tôi thấy còn bại não hơn cả Thủy An Lạc!”

“Tay Lạc Lạc đỏ rồi, anh không thấy à?”

Giọng của hai người đồng thời vang lên.

Thủy An Lạc hận không thể hộc máu ngay tại chỗ, tận sâu trong cõi lòng đang âm thầm chửi bới điên cuồng.

Cô đúng là điên rồi mới tha xác tới đây!

Sao tự dưng lại tới đây tìm ngược làm cái quái gì cơ chứ?

Nhưng cái khiến Thủy An Lạc đau lòng nhất là: Anh mắng anh ấy thì cứ mắng đi, lôi cả em vào làm gì hả?

Nhưng chuyện khiến cô đau lòng hơn là: Đàn anh à, anh đừng hại em nữa, với một người tính tình hẹp hòi như anh Sở nhà em thì không biết lúc này đang nghĩ cái gì đâu?

Mặc Lộ Túc nghe được lời của Sở Ninh Dực thì chẳng có phản ứng gì, nhưng khi Sở Ninh Dực nghe thấy câu nói của cậu em họ thì nội tâm bắt đầu xao động: Người phụ nữ của ông đây đến lượt mày quan tâm chắc?

Bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng. Thủy An Lạc không dám nhìn ai mà chỉ cúi đầu tiếp tục mặc kệ cho cổ tay của mình tiếp tục sưng đỏ.

“Sở Ninh Dực! Anh buông tay ra!” Mặc Lộ Túc trầm giọng lên tiếng.

Sự quan tâm của Mặc Lộ Túc khiến Thủy An Lạc cảm thấy đau lòng. Trên đời này cái đáng sợ không phải là người mà mình không thích cứ liều chết mà quấn lấy mình, mà là người ấy cứ lẳng lặng đối tốt với mình không cầu hồi báo.

Thậm chí bạn còn chẳng thể nói ra được câu người ấy làm như vậy là vì có mục đích của mình.

Thủy An Lạc cảm thấy bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay mình buông lỏng một chút. Cô ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt của Sở Ninh Dực vẫn lạnh băng như trước: “Chị dâu của cậu có như thế nào cũng là vấn đề của tôi. Cậu có thời gian đi quan tâm vấn đề của người khác thì chẳng thà đi suy nghĩ vấn đề của mình đi!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa kéo Thủy An Lạc rời đi. Nhưng lần này anh không kéo cổ tay của cô nữa mà là khoác tay lên bả vai của cô.

Mặc Lộ Túc siết chặt hai tay đứng im ở đó nhìn bóng lưng ngày càng xa của bọn họ, trong mắt lại lộ ra sự đau đớn khôn nguôi. Anh đã từng khiến Thủy An Lạc tổn thương một lần, sao anh có thể để bản thân mình làm tổn thương cô lần thứ hai được.

Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn, cuối cùng vẫn dừng bước rồi nói: “Đàn anh, những gì mà ba anh nói với anh chưa chắc đều là sự thật cả đâu. Hơn nữa chắc chắn ba anh không quen người mẹ hiện tại của anh vào lúc đó, anh nên đi hỏi rõ đi!”

Thủy An Lạc cũng chỉ có thể nói những lời này, vì sau đó cô đã bị Sở Ninh Dực kéo đi mất rồi.

Ngón tay của Mặc Lộ Túc găm thật sâu vào lòng bàn tay của mình. Tất nhiên anh biết những gì mà ba anh nói chắc chắn có những chỗ không phải sự thật, nhưng anh lại không ngờ rằng, trong đó lại chẳng có bất cứ câu nào là thật.

Thủy An Lạc được Sở Ninh Dực ôm ra đến tận xe, vất vả lắm cô mới giãy ra được.

Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc tỏ rõ chủ nhân của nó đang không vui: “Sao anh lại nói với đàn anh những lời đó hả?”

“Làm sao, em đau lòng à?” Sở Ninh Dực hừ lạnh, dứt khoát đè Thủy An Lạc lên cửa xe rồi đưa tay nắm lấy cằm của cô: “Em thương anh ta đến thế sao?”

Thủy An Lạc vỗ vào cái tay của Sở Ninh Dực: “Sở Ninh Dực! Anh nói chuyện có lý lẽ chút đi. Đàn anh đánh thắng được anh chắc? Anh muốn đánh chết anh ấy để đi gặp cô anh cho biết sự thật luôn hả?” Thủy An Lạc tức giận nói.

“Hừ... cách này nghe cũng không tồi!” Sở Ninh Dực cười lạnh.

Thủy An Lạc bị anh làm cho tức hộc máu, người đàn ông này đúng thật là...

“Sao em biết Triệu Thu không quen biết với Mặc Doãn vào thời điểm đó?” Sở Ninh Dực cười nhạt một cái rồi mới nói, anh nhớ là anh chưa kể gì với cô cả mà.

Hả?

Thủy An Lạc có chút mông lung, chẳng lẽ là thật à?

Cô chỉ... đoán thôi mà!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 745: Mời Mặc thiếu xem kịch vui (1)
Sở Ninh Dực vừa nhìn cái vẻ mặt này của Thủy An Lạc liền biết vừa rồi là cô gạt Mặc Lộ Túc để anh ta về tìm ba mình nói chuyện mà thôi.

Có điều coi như lần này cô tốt số, phán bừa mà cũng trúng rồi.

Sở Ninh Dực kéo cô đứng dậy sau đó mở cửa xe rồi đẩy cô ngồi vào: “Anh đưa em đi gặp một người!”

“Ai vậy?” Thủy An Lạc tò mò.

Sở Ninh Dực đi vòng qua ghế lái xe.

“Cô hai.”

Sở Ninh Dực vừa nói vừa khởi động xe.

Cô hai của Sở Ninh Dực, Sở An Thiến, chắc chính là người phụ nữ dịu dàng mà cô gặp ở bữa tiệc họp mặt gia đình lần trước.

Cô hai của Sở gia sống tại khu biệt thự ngoài ngoại ô. Nghe nói nhà chồng của bà cũng là gia đình giàu có. Bà chính là một người phụ nữ của gia đình điển hình. Nhiệm vụ chủ yếu của bà bây giờ chỉ là ở nhà chăm sóc hai đứa cháu trai cháu gái của mình.

Lúc Sở Ninh Dực đến, Sở An Thiến đang ngồi trong sân nhìn ngắm đứa cháu gái năm nay được hai tuổi rưỡi chơi đùa trong sân.

“Phu nhân, thiếu gia tới!”

“Là Lộ Túc sao?” Sở An Thiến vừa dứt lời ngẩng đầu lên thì thấy người tiến vào là Sở Ninh Dực. Bà hơi bất ngờ rồi khẽ bật cười: “Sao lại là hai đứa? Ít khi thấy cháu chịu đến chơi với cô.”

“Chú, chú...” Đứa cháu gái nhỏ của cô hai vừa thấy Sở Ninh Dực thì hai mắt lập tức sáng lên, đôi chân ngắn tũn lập tức chạy đến như bay rồi ôm lấy chân chú không chịu buông.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, anh Sở đúng là già không bỏ trẻ nhỏ không thương mà.

Thủy An Lạc khom người bế cô bé lên: “Lộ Túc cũng từng tới đây sao?” Nếu không vừa rồi cô hai đã không hỏi như vậy.

“Đúng thế, mấy ngày trước thằng bé có qua đây một lần để hỏi về chuyện mẹ nó.” Sở An Thiến vừa nói vừa bảo người giúp việc đi chuẩn bị điểm tâm và trà: “Lạc Lạc qua đây nào. Lần trước họp gia đình cô còn chưa kịp nhìn con kỹ.”

Thủy An Lạc ngoan ngoãn đi tới. Cô nghĩ mẹ của đàn anh chắc cũng là một phụ nữ dịu dàng như thế này.

“Con chào cô!” Thủy An Lạc lễ phép chào.

Thời tiết rất đẹp cho nên Sở An Thiến cũng không đưa hai người vào nhà mà bảo người giúp việc chuẩn bị trà và điểm tâm mang ra ngoài sân luôn.

Thủy An Lạc ôm cô cháu gái ngồi xuống: “Cô hai, hôm hay chúng cháu tới cũng là vì chuyện của cô út.”

“Sao thế? Có vấn đề gì về chuyện của An Tâm à?” Sở An Thiến tò mò hỏi: “Lần trước Lộ Túc tới đây cũng chỉ hỏi cô cuộc sống của mẹ nó trước đây thế nào thôi. Gần đây mấy đứa đang làm cái gì vậy?”

Bé con kia bắt đầu kéo kéo muốn lôi Sở Ninh Dực đi chơi, không đi là sẽ khóc quấy.

Sở Ninh Dực cau mày, rõ ràng là anh không muốn đứng dậy.

“Dao Dao, con đừng quấy rầy chú nữa. Con ra chơi với anh đi!” Sở An Thiến nói.

Cô bé kia liền tủi thân, lúc bị người giúp việc bế đi, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người chú đẹp trai của mình.

“Cô hai, cháu nhớ người mà cô út yêu lúc trước tên là Triệu Hạ đúng không?” Sở Ninh Dực lên tiếng hỏi.

“Triệu Hạ, đúng vậy, nhiều năm quá cô cũng sắp quên mất cái tên này rồi.” Sở An thiến thở dài nói.

“Vậy còn Triệu Thu kia thì sao?”

“Đừng nhắc tới ả đàn bà đó!” Sở An Thiến đột nhiên kích động thốt lên.

Thủy An Lạc hơi giật mình. Sở Ninh Dực thấy vậy liền đưa tay ra nắm lấy bàn tay cô.

“Cô hai, chuyện này rất quan trọng với cháu!” Sở Ninh Dực quay qua nhìn Sở An Thiến nói.

Tâm trạng kích động của Sở An Thiến dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng dường như chuyện anh vừa nhắc đến cũng khiến cho tâm trạng của bà xấu đi.

“Ả đàn bà kia là cái thá gì? Lúc trước khi An Tâm với Triệu Hạ ở bên nhau thì ả ta còn là thư ký của Mặc Doãn. Sau đó chẳng biết làm thế nào mà quen biết được với An Tâm và Triệu Hạ! Cô ta cứ luôn mồm nói rằng tên của cô ta với Triệu Hạ nghe cứ như tên của hai anh em cho nên chẳng có việc gì cũng dùng cái cớ này quấn lấy hai người họ. Người không biết còn tưởng là bạn bè thân thiết lắm, nhưng sự thật là cô ta một mực quấn lấy An Tâm không chịu buông!” Sở An Thiến cười nhạt: “Sau đó thì An Tâm xảy ra chuyện, còn cô ta thì chẳng nói hai lời mà lấy luôn Mặc Doãn. Loại đàn bà như thế thì là cái thứ tốt đẹp gì được chứ?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 746: Mời Mặc thiếu xem kịch vui (2)
Thủy An Lạc cũng sửng sốt, một lát sau mới lên tiếng hỏi: “Ý của cô hai là, ngay từ đầu Triệu Thu đã là thư ký của Mặc Doãn chứ không phải sau đó mới quen nhau ạ?”

Vậy ra cô đoán đúng rồi.

“Đúng vậy, sao có thể quen biết sau này được?” Sở An Thiến vừa nói vừa khẽ nhấp một ngụm trà: “Khi đó Mặc Doãn vẫn còn đang theo đuổi An Tâm, đánh tiếc người mà An Tâm thích lại là Triệu Hạ!” Sở An Thiến thở dài nói.

Thủy An Lạc lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực, lượng thông tin trong này đúng là quá lớn.

“Cô hai!” Thủy An Lạc đột nhiên mở miệng hỏi: “Lúc trước cháu có nghe đàn anh nói, năm đó cô út bỏ trốn xong lại bị bà nội bắt được, chuyện này có đúng không ạ?” Xem ra đúng là Mặc Doãn chẳng nói sự thật nào cho con trai ông trai của ông ta rồi.

“Trốn?” Sở An Thiến sửng sốt một chút: “Lộ Túc nói với con sao? Nó nói nhăng nói cuội cái gì vậy? Mẹ thằng bé trốn đi lúc nào?” Sở An Thiến tức giận.

Thủy An Lạc có chút lúng túng, dường như cô đã hỏi một vấn đề không nên hỏi mất rồi.

Sở Ninh Dực nắm lấy tay của Thủy An Lạc rồi ngẩng đầu nhìn cô hai của mình: “Cô, vậy không còn chuyện gì nữa rồi, chúng cháu về trước đây ạ.” Nói rồi anh kéo tay Thủy An Lạc đứng dậy.

“Ninh Dực!” Sở An Thiến cũng đứng dậy theo: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có chuyện gì đâu cô.” Sở Ninh Dực nói xong liền kéo Thủy An Lạc ra khỏi sân của căn biệt thự.

Hai người rời biệt thự, đường xuống núi là một con đường mòn quanh co khoảng chừng mấy trăm mét, xe của Sở Ninh Dực đang đỗ ở phía dưới.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn khoảng sân của căn nhà ấy. Cô cảm thấy đây đúng là một nơi tuyệt vời để tránh xa phàm trần.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô: “Sao thế, em thích nơi này à?”

Thủy An Lạc lắc đầu: “Em chỉ là người bình thường mà thôi.”

Sở Ninh Dực cười khẽ: “Thử nói một chút suy nghĩ của em xem nào.”

Thủy An Lạc hói mím môi lại rồi bắt đầu liên kết những chuyện cô đã biết với nhau: “Em nghĩ có một khả năng, nếu quả thật người đó là Triệu Thu thì mục đích bà ta tiếp cận cô út cũng chỉ có thể là vì Mặc Doãn thôi, đúng không?”

Sở Ninh Dực gật đầu: “Có thể...”

Thủy An Lạc lại tiếp tục suy nghĩ, nhưng có vẻ như cô bỗng nghĩ tới chuyện gì đó nên kích động nói: “Vậy cái tin Triệu Hạ đã chết cũng là do bà ta nói đúng không, bây giờ Triệu Hạ đã quay trở lại, vậy thì...”

Thủy An Lạc nói xong không khỏi lạnh toát cả sống lưng.

Vậy nên nếu Triệu Thu có thể tìm được Triệu Hạ thì rất có thể bà ta sẽ... giết người diệt khẩu!

Sở Ninh Dực cau mày, mấu chốt là bây giờ bọn họ không hề biết Triệu Hạ đang ở nơi nào?

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc đang nghiêm túc động não, thấy vậy anh vỗ lên đầu cô một cái: “Sao em thích quan tâm tới chuyện của người khác quá vậy?”

“Đây chẳng phải cũng là chuyện của anh sao?” Thủy An Lạc ghét bỏ nói. Mặc dù cũng có một phần là vì Mặc Lộ Túc, nhưng lời này cô tuyệt đối không thể nói ra được!

Sở Ninh Dực nhướng mày, không thể phủ nhận rằng anh lại bị cô lấy lòng mất rồi.

Thủy An Lạc tiếp tục đi xuống phía dưới: “Em cũng muốn biết rốt cuộc ba em đang ở nơi nào, nhưng mà ngay cả người em còn không tìm được thì ngoài việc chờ đợi em còn có thể làm gì được nữa đây?”

Sở Ninh Dực đi phía sau nhìn bóng lưng có chút mất mát của Thủy An Lạc. Anh cứ nghĩ rằng cô chẳng để tâm, hóa ra chỉ là cô giấu giếm quá tốt.

Mặc Lộ Túc lúc này đang lái xe lang thang khắp thành phố A với một cái đầu toàn những suy nghĩ rối tung. Dường như anh chẳng biết nên tin vào ai nữa rồi.

Nắng chiều dần buông xuống, Mặc Lộ Túc đã lái xe ra khỏi thành phố A, đến đường cao tốc đi về phía ngoại thành.

Lúc Mặc Lộ Túc đang lái xe thì nhận được điện thoại của Lý Tử.

“Alo...”

“Hôm nay tôi đã thấy cô nhóc khiến cậu luôn nhớ mong rồi đấy. Cậu vì con bé mà vất vả như vậy liệu có đáng không?” Lý Tử cười mỉm nói.

Tốc độ xe của Mặc Lộ Túc dần chậm lại, anh trầm giọng nhưng dùng thái độ cực kỳ nghiêm túc mà trả lời: “Đáng!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 747: Mời Mặc thiếu xem kịch vui (3)
Người ở đầu bên kia hơi ngưng lại một chút nhưng ngay sau đó liền bật cười thành tiếng.

“Con bé biết thân phận của tôi rồi. Tôi nghĩ chắc con bé cũng biết là cậu nhờ tôi tới đây rồi! Cậu đang nghĩ gì vậy? Vẫn còn chưa chịu buông tay sao?” Lý Tử trầm giọng nói: “Đây cũng không phải là cách hay để yêu một người đâu!”

“Lý Tử, đây là vấn đề của tôi!” Mặc Lộ Túc lộ rõ vẻ không vui.

“Ok, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, đừng dùng cách ngu ngốc giống như ba cậu.” Lý Tử bất đắc dĩ nói.

“Cậu có ý gì?” Mặc Lộ Túc trầm giọng hỏi lại.

“Cái ông anh họ kia của cậu cũng chẳng phải loại người dễ chọc vào đâu. Cậu phải biết, ba tôi lợi dụng thân phận bên trên mới biết được. Trước đây ba cậu lén sắp xếp tay trong mở một sòng bạc bất hợp pháp dưới trướng Sở Thị, sau đó định hãm hại Sở Ninh Dực đấy!”

“Cậu nói cái gì?” Mặc Lộ Túc phanh gấp lại, đầu ngón tay trong nháy mắt bỗng trở nên trắng bệch.

“Ba cậu cho người mở sòng bạc bất hợp pháp để hãm hại Sở Ninh Dực!” Lý Tử tốt bụng lặp lại một lần nữa: “Đáng tiếc, buổi tối trước hôm định ra tay, Sở Ninh Dực đã biết hết mọi chuyện, hơn nữa còn tìm ba tôi xóa bỏ sòng bạc ấy, không may thay đúng lúc đó tôi lại nghe lén được!” Lý Tử mỉm cười nói: “Tôi cũng bội phục Sở Ninh Dực thật đấy. Rõ ràng có thể cắn ngược lại cơ mà, đến lúc đó chỉ sợ Mặc gia các cậu cũng toi đời luôn, nhưng mà anh ta lại không làm vậy!”

Mặc Lộ Túc lập tức mở cửa bước xuống xe, anh bỗng cảm thấy nóng không thể chịu nổi.

“Lộ Túc, thân làm bạn cùng phòng nên tôi muốn khuyên cậu một câu, cậu đừng nên đối đầu với ông anh họ mưu mô của câu làm gì. Hơn nữa lòng tốt của cậu đối với Thủy An Lạc chỉ sợ sẽ khiến con bé gặp thêm nhiều phiền toái mà thôi!” Lý Tử nói xong dập điện thoại luôn.

Mặc Lộ Túc nắm chặt di động trong tay, lời của Lý Tử không khác gì một cú tát bỏng rát giáng thẳng vào mặt anh.

Tại sao anh lại cứ vì Thủy An Lạc làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn không phải kiểu làm trong thầm lặng, mà lại là loại việc tốt mà cô có thể đoán được anh đứng đằng sau, Mặc Lộ Túc thừa nhận, anh có mục đích.

Nhưng mà chút ý đồ này của anh ta lại cứ thế bị người ta nói trắng ra, cảm giác này giống như là bị người ta tát cho một cái tát không nương tay vậy.

“Aaaaaaaaaa” Mặc Lộ Túc lớn tiếng gào lên, sau đó ném thẳng di động ra đằng xa.

Chiếc điện thoại di động loáng cái biến mất trong bóng tối. Mặc Lộ Túc chống hai tay đè lên lan can.

Tung ra bê bối rồi hãm hại, ba của anh, còn phải làm gì để chứng mình rằng ông không chừa bất cứ thủ đoạn nào nữa đây?

Mặc Lộ Túc đang mải suy nghĩ thì đột nhiên phía xa xa truyền tới tiếng xe phanh lại, rất nhanh có một người bị đẩy ngã từ trên xe xuống: “Tao nói cho mày biết, mau cút khỏi thành phố A này ngay. Nếu mày còn xuất hiện lần nữa thì coi chừng cái mạng chó của mày đấy!” Người ngồi trên xe lớn tiếng cảnh cáo xong thì lập tức đóng cửa xe lại rồi lao vút đi trong màn đêm.

“Túi vẽ của tôi, túi vẽ của tôi!” Người đàn ông quần áo lam lũ bị đẩy ngã xuống đất lảo đảo bò dậy. Ông ta cố gắng chạy đuổi theo chiếc xe, nhưng chỉ vừa mới đi được hai bước đã lại ngã sõng soài xuống đất, miệng vẫn gọi với theo để đòi lại chiếc túi vẽ kia.

Mặc Lộ Túc cau mày bước tới, hình như người đàn ông này vừa bị đánh nên trên mặt có thể thấy vài vết tím do máu bầm tụ lại, ngay cả tay cũng lem nhem toàn máu.

“Túi vẽ của tôi, túi vẽ của tôi...”

Người đàn ông ấy cố lết về phía trước, nhưng mà chiếc xe kia đã sớm không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

Mặc Lộ Túc ngồi xổm người xuống nhìn người đàn ông chỉ cử động thôi cũng khó khăn kia: “Một cái túi vẽ lại quan trọng với ông đến thế sao?”

Triệu Hạ ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng sáng dịu dàng ông ta nhìn thấy một chàng trai đang ngồi xổm xuống bên cạnh mình.

Trong ký ức của ông cũng từng có một cô gái ngồi như vậy trước mặt mình và cũng nói những lời y như thế, thế nên sau khi túi vẽ của ông ta bị trộm mất thì cô gái đó đã đưa cho ông một chiếc túi khác.

Đáng tiếc bây giờ chiếc túi vẽ ấy lại bị người ta cầm đi mất rồi, còn ông ta ngay đến cả khả năng để bảo vệ nó cũng không có.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 748: Mời Mặc thiếu xem kịch vui (4)
Thân làm một bác sĩ làm sao Mặc Lộ Túc có thể coi như không thấy một người đang bị thương như thế này. Hơn nữa nếu đã có duyên gặp gỡ thì anh cũng muốn xem xem, rốt cuộc là người nào của thành phố A này có cái bản lĩnh dùng cách này để đuổi một người ra khỏi thành phố.

Mặc Lộ Túc khom người xuống đỡ người đàn ông kia lên: “Ông đã đắc tội với ai thế?”

Đáng tiếc trong miệng Triệu Hạ lúc này chỉ còn hai chữ túi vẽ, câu hỏi của Mặc Lộ Túc thì ông ta coi như không nghe thấy.

Mặc Lộ Túc đỡ ông ta lên xe: “Muốn tìm túi vẽ của ông, điều kiện đầu tiên là ông phải quay lại thành phố A cái đã!”

Triệu Hạ nghe thấy túi vẽ thì có vẻ như cũng tỉnh táo hơn. Ông ta ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc. Từ đôi mắt của anh ta không hiểu sao ông lại nhìn thấy hình bóng của cô gái năm xưa. Ông ta gần như không dám xem lại ảnh của Sở An Tâm, nhưng dáng vẻ của bà vẫn luôn khắc kỹ trong tâm trí ông ta.

“An Tâm...” Triệu Hạ thấp giọng nỉ non gọi một tiếng. Ông ta đưa tay ra muốn chạm vào khuôn mặt của chàng trai bên cạnh.

“Này...” Mặc Lộ Túc vội lùi về sau một bước. Có lẽ vì tiếng gọi kia của Triệu Hạ quá đỗi nhỏ nhẹ, cho nên Mặc Lộ Túc hoàn toàn chẳng nghe được ông ta nói cái gì. Anh chỉ nghĩ người đàn ông nhìn như ăn mày này sao lại muốn sờ mặt của mình?

Triệu Hạ bị một tiếng kêu này làm cho ngây người, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Mặc Lộ Túc thấy ông ta đã quay trở lại trạng thái bình thường mới đóng cửa xe lại, sau đó vòng qua chỗ ghế lái để lên xe, nổ máy rời đi.

Triệu Hạ tựa vào lưng ghế, ánh mắt chăm chăm nhìn vào Mặc Lộ Túc đang lái xe: “Cậu tên là gì?”

Đôi mắt lạnh lùng của Mặc Lộ Túc liếc nhìn ông ta qua kính chiếu hậu một cái, nhưng cũng không trả lời.

Có vẻ như Triệu Hạ cũng không để bụng chuyện này. Ông ta chỉ cười tự giễu một tiếng rồi thôi, không hiểu sao ông ta lại có thể tìm thấy hình bóng của người ấy trên người của một chàng trai trẻ thế này.

***

Ăn cơm tối xong, Thủy An Lạc dành thời gian chơi cùng con trai, còn Sở Ninh Dực lại đi nghe điện thoại.

Tiểu Bảo Bối một mực đi theo ba mình. Nhưng đáng tiếc ba của nhóc hiện giờ không rảnh để phản ứng lại với nhóc. Nhóc có bước qua cũng bị một cước đạp trở về, sau đó được người khác đón lấy.

Thủy An Lạc ngồi dưới đất nhìn con trai mình đang ai oán, sao thằng bé lại không tìm cô chứ? Đã bị người ta đạp ra như thế rồi mà còn đâm đầu xán tới làm cái gì.

Tất nhiên là Sở Ninh Dực có đạp con trai cũng không phải đạp đúng nghĩa, chẳng qua là anh nhẹ nhàng nâng cái chân lên, Tiểu Bảo Bối sẽ tự động ngã xuống, sau đó sẽ cố gắng lật mình lại y như con rùa con.

“Tiểu Bảo Bối, qua đây với mẹ nào!” Thủy An Lạc vỗ vỗ tay một cái muốn thu hút sự chú ý của con trai.

Tiểu Bảo Bối quay đầu nhìn mẹ mình một cái. Nhóc bày tỏ hiện giờ không hứng thú lắm rồi lại tiếp tục leo lên đùi ba.

Thủy An Lạc nổi đóa, thằng con trai này nhất định sinh ra để chọc tức cô có đúng không?

Sở Ninh Dực đang gọi điện thoại thì trông thấy Thủy An Lạc sắp nổi điên bên kia, không hiểu sao tâm trạng bỗng tốt lạ thường.

Anh cúi đầu nhìn, Tiểu Bảo Bối lại đang bò tới, lúc này nhóc đang cố gắng ôm chân của ba mình đứng lên.

Mắt của Thủy An Lạc bắt đầu đảo quanh. Cuối cùng cô cầm một cây kẹo que đang để trên bàn, bóc vỏ rồi đặt vào miệng mình: “Tiểu Bảo Bối, nhìn mẹ có cái gì này?”

Tiểu Bảo Bối đang ôm chân ba mình mà nghiêng ngả cố gắng đứng lên, ai mà biết được lúc đó mẹ lại đột nhiên gọi nhóc khiến nhóc vừa xoay đầu lại thì cái mông cũng nện luôn xuống đất.

Nhưng khi Tiểu Bảo Bối thấy mẹ đang ngâm kẹo que trong miệng, cặp mắt tròn xoe lập tức phát sáng bling bling, thân hình nhỏ xíu tức thì xoay người bò qua.

Sở Ninh Dực nhướng mày, cái đồ ham ăn này.

Tiểu Bảo Bối nhanh chóng lao đến bên mẹ, sau đó ôm cánh tay của mẹ đứng lên mà chẳng tốn sức chút nào như vừa rồi, đứng dậy được rồi liền với tay tóm lấy tay của mẹ, miệng nhỏ còn lầm bầm: “Ăng“.

Ăng ăng ăng ăng...

Thủy An Lạc rút cây kẹo que trong miệng của mình ra rồi nói: “Con nói ăn đi, ăn... thì mẹ sẽ cho con.”

“Ăng, ăng...” Tiểu Bảo bối vẫn dùng cái móng vuốt nhỏ của mình với tới. Thủy An Lạc muốn sửa cho nhóc nên cô liền giơ kẹo lên cao không đưa cho con trai nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 749: Mời Mặc thiếu xem kịch vui (5)
Tiểu Bảo Bối với mấy lần cũng không được thì liền tức giận, móng vuốt nhỏ kia không đi với lấy kẹo que nữa mà nhóc con dứt khoát nhào về phía miệng của mẹ mình mà gặm.

Vì vừa rồi Thủy An Lạc mới ăn kẹo cho nên lúc này miệng của cô rất ngọt. Tiểu Bảo Bối biết điều đó. Hai mẹ con cũng thường xuyên đùa giỡn với nhau như thế. Vậy nên lúc này mẹ không cho nhóc ăn kẹo que thì nhóc cứ gặm miệng của mẹ mình là được rồi.

Thủy An Lạc thấy con trai mình dứt khoát nhào lên như thế liền cười ngã lăn ra đất, Tiểu Bảo Bối nằm trên người mami nhà mình, muốn ăn nhiều kẹo hơn nữa.

Sở Ninh Dực đỡ tay lên trán, hình ảnh này thật nhức mắt.

“Đưa người tới trước đi, một tiếng nữa tôi sẽ tới!” Sở Ninh Dực nói xong dập điện thoại, đặt lên bàn. Sau đó anh mới đi tới tách hai mẹ con đang quấn lấy nhau kia ra, một tay túm lấy con trai, còn một tay cầm lấy kẹo que trong tay Thủy An Lạc. Sở Ninh Dực cắn một nửa chiếc kẹo nhét vào miệng con trai phần nhỏ, còn phần còn lại thì anh túm cô lên rồi trực tiếp môi kề môi mà đẩy kẹo qua miệng cô.

Thủy An Lạc giật bắn mình, chớp mắt nhìn người đàn ông đã rời mình ra kia. Anh zai à, anh là người mắc bệnh sạch sẽ đấy, cái bệnh yêu sạch sẽ của anh đi đâu rồi hả?

Quan trọng là cái động tác này Sở tổng làm thuận tay như nước chảy mây trôi, tiện thể còn tỏ ra ghét bỏ kẹo que nhà người ta nữa chứ.

Tiểu Bảo Bối thì mặc kệ kẹo được đưa tới bằng cách nào, nhóc ăn được tuốt.

Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn Thủy An Lạc đang ngẩn người rồi đưa tay ôm cô vào lòng, lại đặt một nụ hôn nữa lên môi cô: “Bản thiếu gia có chê em đâu!”

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, có giỏi thì đừng có hôn cô!

“Anh có chuyện phải ra ngoài một chuyến. Em ngủ trước đi!” Sở Ninh Dực nói xong liền bế Tiểu Bảo Bối đi ra ngoài.

“Này, nó...” Thủy An Lạc vừa nói vừa chỉ chỉ Tiểu Bảo Bối trong lòng anh.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai đang ăn kẹo cười tít cả mắt: “Anh mang thằng bé theo, về nhanh thôi!”

“Quào...” Thủy An Lạc vừa cảm thán vừa nhìn hai bố con đi ra ngoài. Anh mang Tiểu Bảo Bối đi họp sao? Đã hơn nửa đêm rồi còn có chuyện gì mà phải xách cả con trai theo nữa?

Sở tổng, anh chiều con trai quá mức rồi đấy.

Hai bố con vừa đi thì trong nhà cũng yên tĩnh trở lại. Thủy An Lạc cảm thấy hơi buồn chán liền lên lầu định tắm rồi đi ngủ.

Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối xuống nhà. chú Sở đã mở sẵn cửa xe cho hai người họ. Nhưng khi trông thấy Tiểu Bảo Bối thì ông có hơi sửng sốt một chút.

Có điều chú Sở cũng không hỏi gì nhiều, đợi Sở Ninh Dực lên xe xong liền đóng cửa lại.

Tiểu Bảo Bối đứng trên đùi ba, kẹo đã bị ba cướp mất rồi nên bây giờ nhóc chỉ có thể tức giận mà liếm liếm cái miệng nhỏ của mình.

“Bạ bạ~ bạ bạ~ ăng~”

Sở Ninh Dực ôm con trai ngồi xuống, vỗ nhẹ một cái lên đầu Tiểu Bảo Bối: “Không học cái tốt gì của mẹ con, chỉ học được mỗi cái thói tham ăn này thôi.”

“Há há~”

“Ha, còn biết cười, ngốc mà cũng có tinh thần thế cơ à...”

“Ha~”

Tiểu Bảo Bối không vui, con ngốc lúc nào hả?

Xe đi khoảng nửa tiếng liền tới một câu lạc bộ cao cấp.

Hôm nay Tiểu Bảo Bối rất có tinh thần, đã hơn chín giờ rồi mà mắt vẫn còn mở to, hưng phấn ngó quanh.

Câu lạc bộ này có người chuyên dẫn đường. Lúc Sở Ninh Dực tới thì người kia lập tức bước tới dẫn đường: “Sở tổng...” Nhưng khi anh ta thấy Tiểu Bảo Bối thì có hơi sửng sốt một chút. Dù sao thì anh ta cũng chưa từng thấy ai đưa trẻ con tới chỗ này cả.

“A~” Đôi mắt to tròn của Tiểu Bảo Bối đảo quanh loạn cả lên, cuối cùng cái móng vuốt nhỏ định với lấy bộ đàm cầm tay của người ta.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai. Tiểu Bảo Bối chớp mắt rồi mở miệng giòn tan: “Lấy, lấy~”

Dạo này Tiểu Bảo Bối học được rất nhiều từ mới, cái gì cũng biết nói cả rồi, nhưng chẳng từ nào nói chuẩn cả.
 
Top