Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 750: Mời Mặc thiếu xem kịch vui (6)
Sở Ninh Dực nhìn một cái, người kia lập tức đưa luôn bộ đàm tới.

Tiểu Bảo Bối cười tít mắt nhận lấy, kết quả phát hiện mình không chơi được liền ném thẳng đi luôn.

Sở Ninh Dực có chút tỏ ra ghét bỏ con trai mình: Không nghiên cứu thử một chút mà đã ném sao?

Tiểu Bảo Bối kiêu ngạo nhìn lại ông già nhà mình: Nghiên cứu làm gì, lãng phí thời gian.

Chú Sở thấy hai ba con nhà đó như vậy, quyết định không nêu bất cứ nhận xét gì nữa.

Ông có dự cảm chắc khoảng vài năm nữa, chờ tiểu thiếu gia biết nói rồi thì đó mới là lúc có kịch hay để xem.

Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối vào phòng, căn phòng này không lớn nhưng số lượng người bên trong cũng không tính là ít.

Sau khi bước vào, Tiểu Bảo Bối không hề tỏ ra mất bình tĩnh, thậm chí còn có tâm trạng lướt nhìn từng người một.

Căn phòng không lớn, một đám người đang xếp thành vòng tròn, ở giữa có hai người đều mặc áo khoác màu đen, lúc này đang ngậm điếu thuốc nhịp nhịp chân.

“Khụ khụ khụ...” Chân mày của Tiểu Bảo Bối nhíu lại thật chặt, ho khù khụ.

“Dập thuốc đi cho tôi, mở cửa sổ ra!” Sở Ninh Dực trầm giọng lên tiếng.

Tiểu Bảo Bối vùi sâu đầu vào lòng daddy nhà mình, sặc chết con rồi.

Thuốc lá của hai người ngồi giữa bị người ta cưỡng ép cầm đi mất.

“Này này này, mẹ chúng mày, chúng mày có biết tao là ai không?” Một người trong đó đột nhiên lớn tiếng rống lên đe dọa.

Chú Sở dọn một cái ghế ra, Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối ngồi xuống.

Người nọ mắng chửi xong ngẩng lên đúng lúc trông thấy Sở Ninh Dực đang ngồi xuống chiếc cái ghế cách đó không xa.

Lúc này cửa sổ đã được mở ra, mùi thuốc lá dần dần nhạt bớt, có chút khí lạnh tràn vào.

“Sở... Sở Ninh Dực!” Người nọ vừa trông thấy Sở Ninh Dực thì vẻ hùng hổ vừa rồi lập tức biến mất. Gã sợ hãi ngã ngồi xuống đất.

Mùi thuốc lá đã không còn, cuối cùng Tiểu Bảo Bối cũng nhấc cái đầu của mình lên, đôi mắt to cứ thế bling bling nhìn hai người đàn ông đang ngồi dưới đất.

Sở Ninh Dực không lên tiếng, người mở miệng là chú Sở.

“Trưa hôm nay, các người đã bắt một người đàn ông ở gần hồ Hậu Hải, hiện giờ người đàn ông kia đâu?”

Hai gã kia có hơi căng thẳng, nhưng rồi cũng dần bình tĩnh lại.

“Cái gì, đàn ông nào?” Một người lên tiếng.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn chú Sở. Chú Sở hiểu ý anh.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối rồi bịt hai tai của nhóc lại, chơi với cu cậu.

Tiểu Bảo Bối thấy tai bị che lại thì cứ nghĩ rằng ba đang chơi với mình, thế nên nhóc cứ cười khanh khách mãi, cái đầu nhỏ còn lắc lư qua lại, hai cái tay nhỏ xíu cũng bắt chước bịt hai tai ba lại, nhưng mà nhóc với không tới.

Một lát sau Sở Ninh Dực tỏ ý chú Sở cho người dừng tay lại. Hai người vừa nãy còn hung hăng bây giờ mặt mũi bầm dập sưng tím như cái đầu heo đang ngã xuống đất.

Chú Sở tiếp tục tra hỏi: “Buổi trưa hôm nay, các người đã bắt một người đàn ông ở gần hồ Hậu Hải. Hiện giờ người đàn ông kia đâu?”

Tên bị đánh co ro cuộn người lại nằm trên đất, run lẩy bẩy trả lời: “Tối hôm nay, đã bị đuổi khỏi thành phố A rồi.”

Sở Ninh Dực cau mày trầm giọng nói: “Ai đã sai bọn mày làm vậy?”

“Không biết.” Người nọ lại mở miệng trả lời.

Sở Ninh Dực nhìn chú Sở, chú Sở lại chuẩn bị ra hiệu cho người ra tay.

“Chúng tôi thật sự không biết. Người nọ chỉ dùng điện thoại để liên lạc với chúng tôi, còn dùng thiết bị biến âm nữa!” Người kia ôm đầu vội vàng nói.

Thiết bị biến âm?

Sở Ninh Dực cười nhạt, sau đó ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy rồi xoay người đi thẳng ra ngoài.

Chú Sở cũng quay người đi theo: “Thiếu gia, là ai đã dùng thiết bị biến âm đó?”

Sở Ninh Dực dừng bước chân lại rồi cúi đầu nhìn con trai đang nghịch ngón tay trong lòng: “Tối ngày kia mời Mặc thiếu gia và Mặc tổng đến phía sau hồ Hậu Hải xem một vở kịch hay đi.”

Chú Sở bỗng ngẩn ra, còn Sở Ninh Dực thì đã đi ra ngoài, bỏ lại mình ông mông lung chẳng hiểu gì cả.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 751: Mời Mặc thiếu xem kịch vui (7)
Lúc Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối về nhà, cu cậu vẫn đang tỉnh như sáo, tuy nhóc không hiểu mình đi theo daddy chuyến này để làm gì nữa.

Khi Sở Ninh Dực về, Thủy An Lạc còn đang nói chuyện điện thoại với Kiều Nhã Nguyễn. Nghe thấy tiếng động dưới lầu, cô vội nói: “Anh Sở về rồi, tao dập máy trước đã nhé.”

“Này...” Kiều Nhã Nguyễn nằm ở trên giường vừa đắp mặt nạ vừa nói chuyện điện thoại với Thủy An Lạc. Ai mà ngờ còn chưa nói hết người bên kia đã dập máy luôn rồi.

Người ta đều là thê nô*, còn Thủy An Lạc thì đúng là phu nô.

*Thê nô: cung phụng, hầu hạ vợ. Ý bảo Thủy An Lạc phu nô nghĩa là đội chồng lên đầu.

Thủy An Lạc cúp máy xong lập tức lao ra ngoài, đúng lúc Sở Ninh Dực đang bế Tiểu Bảo Bối đi lên lầu.

“Hai người đi đâu đấy?” Thủy An Lạc vừa nói vừa dang tay về phía Tiểu Bảo Bối đón lấy nhóc. Tiểu Bảo Bối ngáp một cái rồi nhẹ nhàng tựa vào lòng mẹ định đi ngủ.

Thủy An Lạc ôm con trai đi tắm, sức mạnh tinh thần vừa nãy của Tiểu Bảo Bối giờ cũng đã bay sạch rồi cho nên lúc này mặc kệ mẹ mình tắm rửa thế nào cu cậu cũng không tỉnh lại.

Sở Ninh Dực tựa vào cửa phòng tắm nhìn con trai đang vừa gặm ngón tay vừa ngủ, còn có Thủy An Lạc đang cẩn thận tắm rửa cho con trai.

Thủy An Lạc biết anh đang nhìn mình, nhưng giờ bị anh nhìn cô cũng không còn cảm giác nóng bừng hay đỏ mặt như trước kia nữa.

Quả nhiên, vợ chồng lâu năm đúng là khủng khiếp thật!

Không đúng, bọn họ còn chưa có tái hôn cơ mà, sao có thể gọi là vợ chồng lâu năm được.

“Bao giờ thì chịu tái hôn?”

Sở Ninh Dực như đoán được Thủy An Lạc đang nghĩ gì nên bỗng lên tiếng hỏi.

Hai tay Thủy An Lạc hơi run lên một cái, suýt nữa thì đánh rơi luôn cả con trai mình vào bồn tắm.

“Chờ anh cầu hôn đấy!” Thủy An Lạc vẫn giữ vững ý kiến của mình.

“Làm màu!” Sở Ninh Dực nói xong liền dứt khoát xoay người đi về phòng ngủ.

Thủy An Lạc thấy vậy bèn làm mặt quỷ với con trai, bà đây cứ thích làm màu đấy thì sao?

Thủy An Lạc tắm rửa cho Tiểu Bảo Bối xong đi ra thì thấy Sở Ninh Dực đang ôm máy vi tính ngồi trên giường chỉnh sửa lại cái gì đó. Cô đặt Tiểu Bảo Bối đang lộ cái mông trần lên giường, sau đó mới đi tìm quần áo ngủ để thay cho nhóc.

“Anh đang làm gì đấy?”

“Viết kịch bản.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt lên tiếng trả lời một câu.

“Sao thế, anh định đổi nghề rồi đi cấu kết với tên điên kia để cùng nhau làm việc xấu đấy à?” Thủy An Lạc mặc đồ ngủ cho Tiểu Bảo Bối, thấy cái chân nhỏ của nhóc đá đá mấy cái, cô vội bế con trai lên rồi để đầu của nhóc tựa vào bả vai của mình, sau đó nhẹ nhàng vỗ về.

“Bản thiếu gia đây mà ra tay thì cậu ta cũng chẳng còn đất để diễn nữa đâu!” Sở Ninh Dực trả lời với cái giọng thản nhiên.

Thủy An Lạc: “...”

Sở tổng, độ tự kỷ của anh đúng là đã vượt lên tầm cao mới rồi đấy.

Thủy An Lạc quyết định không tiếp tục đáp lại vấn đề dở hơi này với Sở tổng nữa, vì dù có thế nào thì Sở tổng nhà cô vẫn có thể tự kỷ được đến mức khiến người ta phải nổi cả da gà.

Nên thôi, cô cứ biết điều ngoan ngoãn ôm con đi ngủ thì hơn.

“Đi đâu đấy?” Cuối cùng Sở Ninh Dực cũng chịu ngẩng đầu lên, rời mắt khỏi cái máy tính, dừng lại đôi tay đang gõ thoăn thoắt của mình lại để hỏi cái người đang định đi ra kia.

Thủy An Lạc cười híp mắt quay đầu lại nói: “Về phòng ngủ, không quấy rầy Sở tổng sáng tác nghệ thuật nữa.”

Sở Ninh Dực đặt máy tính xuống rồi từ từ đứng dậy. Thủy An Lạc thấy thế cũng lập tức ôm con trai lùi về phía sau.

Có điều lúc Thủy An Lạc định xoay người rời đi thì cửa phòng nhanh chóng bị Sở Ninh Dực đóng sầm lại.

Dồn cửa!

Dồn cửa rõ ràng luôn!

Thủy An Lạc tránh về phía bên phải, tay phải của của Sở Ninh Dực lập tức cản lại đường trốn của cô, còn muốn tránh sang bên trái thì tay của anh vẫn để ở đó từ trước rồi.

“Sở tổng à, anh Sở à, chẳng phải anh muốn cùng Phong Ảnh đế cùng nhau xưng hùng xưng bá thiên hạ sao?” Thủy An Lạc cười ha hả nói, hoàn toàn không nhìn ra nổi có mấy phần thật lòng trong đó.

Sở Ninh Dực nhướng mày, tì trán vào trán cô, toàn bộ hơi thở mập mờ ập hết lên chóp mũi của Thủy An Lạc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 752: Mời Mặc thiếu xem kịch vui (8)
Thủy An Lạc bị hơi thở nóng rực của anh xâm chiếm khoang mũi, khiến cô không nhịn được mà đỏ mặt, nhưng nghĩ tới việc bà dì nhà mình vẫn đang ghé thăm nên tâm trạng cô lúc này cũng tốt vô cùng.

“Anh Sở, anh muốn làm gì thế hả?” Thủy An Lạc vừa nới vừa dùng một tay ôm Tiểu Bảo Bối, còn một tay thì vòng qua cổ của Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực nhướng mày. Từ đôi mắt không chút ý tốt nào của cô, anh có thể nhìn ra cô nhóc này lại muốn giở trò rồi.

Nhưng nếu anh cứ nhận thua một cách đơn giản như vậy thì anh đâu phải là Sở Ninh Dực nữa.

Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ một hồi rồi đưa tay đón lấy Tiểu Bảo Bối, tay kia thì ôm lấy cái eo của cô, đôi môi cũng chẳng hề nhàn rỗi mà dứt khoát áp lên đôi môi anh đào của ai kia.

Trong lúc Thủy An Lạc đang sững người thì đã bị kéo về giường. Tiểu Bảo Bối được daddy đặt vào nôi, thậm chí còn tiện tay kéo cả cái chăn nhỏ lên đắp cho con trai.

Mà trong khi làm những động tác này đôi môi của anh vẫn chưa hề rời khỏi môi của Thủy An Lạc, trái lại còn không ngừng thay đổi để nụ hôn này trở nên sâu hơn.

Thủy An Lạc giãy giụa, nhưng đã bị anh kẹp lại thật chặt.

Rốt cuộc khi đôi môi nóng rực của Sở tổng trượt xuống chiếc cổ trắng nõn của cô thì Thủy An Lạc mới có cơ hội nói chuyện: “Sở tổng, anh muốn một cuộc chiến đẫm máu thật đấy hả?”

Sở Ninh Dực: “...”

Thủy An Lạc mỉm cười, cô cũng hết cách rồi, đã là phụ nữ thì tháng nào cũng sẽ bị bà dì tới hỏi thăm thôi, đây là chuyện tất nhiên mà.

Nói đến đây thì Sở Ninh Dực cau mày: “Tại sao em lại không bị đau bụng?” Hơn nữa còn có thể nhảy nhót thoải mái được như vậy, khiến anh có muốn lấy lòng cũng chẳng có cơ hội.

Thủy An Lạc: “...”

Má, hóa ra tên này muốn cô bị đau bụng kinh đến thế cơ à!

Thủy An Lạc trông thấy cái bộ dạng khó chịu của Sở Ninh Dực liền cảm thấy bọn họ phải nói rõ ràng chuyện này mới được.

“Tới đây, tới đây, anh Sở, hai ta nghiêm túc nói chuyện chút nào. Một người già như anh đúng là biết hơi nhiều rồi đấy, cái gì mà nước đường đỏ, cái gì mà túi chườm nóng, lại còn đau bụng, những cái này là ai nói với anh hả? Hay vì anh ở cùng với người phụ nữ nào mà tôi luyện ra được?”

Nhất là... Viên Giai Di!

Má, cứ nhắc đến cái tên này là cô lại thấy buốt hết cả răng.

Sở Ninh Dực nhìn cái bộ dạng ghen tuông đầy nhỏ nhen này của cô thì tâm tình bỗng tốt lên hẳn.

“Đúng là dốt, có phải hồi trước học cấp ba môn sinh em cũng không thi qua có đúng không?”

“Sao anh lại biết?” Thủy An Lạc hết hồn, sau đó lập tức phản ứng lại: “Không đúng, anh đừng có đánh trống lảng. Chuyện anh biết mấy thứ kia thì liên quan gì tới việc em có thi qua môn sinh hay không hả?”

Sở Ninh Dực cắn mạnh lên môi cô một cái: “Ngốc, trong bài thi có nói mà!” Còn tại sao đến giờ anh vẫn nhớ thì đơn giản thôi, vì anh là học bá.

Thủy An Lạc: “...”

Đáp án này, cô cho điểm tuyệt đối!

“Vậy anh có biết cảm giác đau bụng kinh là như thế nào không? Lão Phật Gia có lần còn đau tới nỗi ngất xỉu ở phòng vệ sinh luôn đấy. Chẳng lẽ anh mong em bị đau bụng đến thế cơ à!” Thủy An Lạc giận dữ nói. Lần đầu tiên cô biết có người hy vọng vợ mình bị đau bụng kinh cơ đấy. Người đàn ông này hận cô đến mức độ nào mà có cả cái suy nghĩ đó hả?

Sở Ninh Dực hơi sửng sốt, cái cô nàng Kiều Nhã Nguyễn như đàn ông kia mà cũng bị đau đến ngất xỉu á?

Sau đó anh lại cúi đầu nhìn thân thể mỏng manh của vợ nhỏ nhà mình, hay là thôi đi, chút ân cần này anh cũng không cần dâng nữa đâu.

Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng cúi xuống hôn sâu thêm mấy cái nữa, sau đó mới thấp giọng thì thầm một câu bên tai của cô.

Thủy An Lạc suýt nữa bị mấy lời này chọc cho kích thích tới độ hôn mê bất tỉnh. Anh nói: Phía dưới không được vậy thì dùng phía trên!

Phía trên có cái gì?

Miệng?

Miệng!!!

Trong đầu Thủy An Lạc lập tức xẹt qua mấy hình ảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi, trong nháy mắt cô chỉ muốn đẩy Sở Ninh Dực ra ngay lập tức, nhưng mà đáng tiếc rằng cái người này đang ép quá chặt, cô nhúc nhích một tí còn không được chứ nói gì đến việc đẩy được người ra.

“Hay là chúng ta thử một chút xem sao?" Sở Ninh Dực nhướng mày dụ dỗ nói.

Thủy An Lạc nuốt nước miếng nhìn ánh mắt nhuốm đầy dục vọng của Sở Ninh Dực. Cô mím môi thật chặt sau đó quả quyết lắc đầu, cô từ chối.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 753: Mời Mặc thiếu xem kịch vui (9)
Đáng tiếc là Sở Ninh Dực cũng chưa từ bỏ ý định. Anh ôm lấy cô rồi tiếp tục hôn, tiếp tục đốt lên dục vọng của cô: “Vậy đổi cách khác cũng được.” Sở Ninh Dực nói rồi chậm rãi di chuyển bàn tay to lớn của mình xuống dưới, cho đến khi anh nắm được bàn tay nhỏ bé đang đặt trước ngực của cô.

Da đầu của Thủy An Lạc tê rần, cái này ấy hả...

Sở Ninh Dực nắm lấy tay của cô rồi tiếp tục kéo xuống dưới: “Sao thế, chẳng phải là chính em hỏi anh muốn làm gì sao? Giờ để anh Sở nói cho em biết là làm gì nhé.”

Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, so về khoản lưu manh thì cô tuyệt đối không phải là đối thủ của Sở tổng.

Thủy An Lạc quả thật bị Sở tổng dùng đủ các cách không đẫm máu để chiến đấu, hì hục qua một lượt thì Sở Ninh Dực cuối cùng cũng được thoải mái, còn cái tay nào đó của Thủy An Lạc thì đã không còn là của cô nữa rồi.

Trong lúc Thủy An Lạc đang mơ màng buồn ngủ thì cuối cùng cũng nhớ ra mình có một vấn đề muốn hỏi: “Em đang nghĩ, nếu như người đe dọa em thật sự là Triệu Thu thì làm thế nào bà ta có được số điện thoại của Lâm Thiến Thần? Số của cô ta chẳng phải đã sớm bị xóa rồi sao?”

“Là hai dãy số giống nhau thôi, cái tên trong danh bạ điện thoại của em vẫn chưa đổi chứ gì. Em còn giữ số của cô ta lại làm gì thế?”

“Ầy, em quên xóa!” Thủy An Lạc bĩu môi nói.

Sở Ninh Dực liếc nhìn cô một cái, quyết định không tốn công sức vào cái vấn đề này nữa.

“Em lo cho đàn anh quá...”

“Thủy... An... Lạc...”

“Ngủ, ngủ, em ngủ đây!” Thủy An Lạc vội vàng lên tiếng sau đó nhắm tịt hai mắt lại, nhưng mà trong lòng vẫn âm thầm suy nghĩ: Có lo cũng không thèm nói với anh.

Lúc Mặc Lộ Túc đưa Triệu Hạ về đến căn hộ của mình thì đã là mười hai giờ đêm.

Anh bảo Triệu Hạ cứ tìm một chỗ ngồi xuống còn bản thân thì đi tìm hòm cứu thương trong nhà.

Triệu Hạ không ngồi xuống mà chỉ quan sát căn nhà của Mặc Lộ Túc.

Mặc Lộ Túc sống một mình cho nên nhà cửa cũng được bài trí rất giản dị. Trên vách tường chỉ có hai bức tranh vẽ tay đơn giản, phòng khách cũng chỉ có bộ ghế sofa và bàn trà nhỏ, trong nhà còn chẳng có cả bàn ăn.

Chỉ có điều phong cách bài trí đơn giản như vậy lại khiến Triệu Hạ cảm thấy quen thuộc.

[”Sau này ấy, nhà của chúng ta không cần để quá nhiều đồ đâu, phiền chết đi được, trong phòng khách thì treo tranh của anh vẽ này, đặt một bộ ghế sofa và một bàn trà nhỏ, thế là đủ rồi!”

“Không cần cả bàn ăn luôn sao?”

“Thì ăn luôn ở trên bàn trà cũng được mà, ngồi trên chiếu, thế mới thích chứ!”]

Đoạn đối thoại năm xưa vang lên trong đầu ông, kiểu trang trí như thế này lại đúng là kiểu mà An Tâm thích nhất.

Mặc Lộ Túc cầm hòm cứu thương đi ra thì thấy người đàn ông kia vẫn đang đứng ngây người ở đó. Anh cũng chẳng biết bản thân mình rốt cuộc bị động phải cái dây thần kinh nào mà tự dưng lại lôi một người đàn ông trông như ăn mày thế này về nhà nữa.

Triệu Hạ quay đầu lại thấy Mặc Lộ Túc đang đặt hòm cứu thương lên trên bàn: “Cảm ơn cậu!” Rốt cuộc ông ta cũng mở miệng nói được một câu bình thường.

“Không cần phải cảm ơn tôi đâu. Ông uống thuốc xong thì đi nghỉ sớm đi, chờ tới mai hãy đi!” Mặc Lộ Túc nói xong liền xoay người trở về phòng ngủ của mình.

Triệu Hạ vốn cũng không định ở lại lâu. Ông ta định sáng mai sẽ đi tìm chiếc túi vẽ của mình, cũng chẳng định xử lý qua vết thương trên người mình. Ngay cả túi vẽ của mình còn không bảo vệ được thì xử lý mấy vết thương này có ích gì chứ?

Nguyên một buổi tối Triệu Hạ không cách nào chìm vào giấc ngủ được. Ông ta cứ ngẩn người ngồi đó. Đến khi ông ta thấy giấy bút mà Mặc Lộ Túc đặt dưới bàn trà nhỏ thì cầm lấy, sau đó nhẹ nhàng phác họa lại hình bóng người vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí mình.

“An Tâm, hôm nay anh gặp được một chàng trai có ngoại hình rất giống em. Em thử nói xem có phải anh bị điên rồi không. Chắc cũng sắp đến lúc anh có thể đi tìm em được rồi.” Đi kèm với tiếng nói là nhân vật dưới ngòi bút của Triệu Hạ ngày càng trở nên rõ ràng hơn.

Chiếc bút trên tay vẫn thoăn thoắt vẽ. Vì Triệu Hạ phác họa lại bóng dáng trong lòng mình nên khi ánh mặt trời dần xuất hiện từ phía chân trời thì nhân vật dưới tay ông đã bừng bừng sức sống.

Người họa sĩ lặng lẽ không một tiếng động rời đi.

Tiếng chuông cửa reo lên không ngừng. Mặc Lộ Túc đứng dậy đi ra mở cửa, lúc anh ra đến nơi thì đã không thấy người họa sĩ hôm qua đâu nữa, nhìn xung quanh cũng không thấy nên chắc là đã đi rồi.

Mặc Lộ Túc mở cửa, người đến là Triệu Thu.

“Mẹ, mới sáng sớm mẹ đã tới đây làm gì thế?”

Triệu Thu xách hộp cơm đi vào, bất đắc dĩ nói: “Con nói xem đã bao lâu con không chịu về nhà rồi, mẹ lo cho con nên mới đến xem tình hình thế nào!” Triệu Thu vừa nói vừa đặt hộp cơm lên bàn.

Nhưng trên mặt bàn lại có một bức tranh khiến bà ta ngẩn cả người.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 754: Mời Mặc thiếu xem kịch vui (10)
Mặc Lộ Túc không chú ý tới phản ứng của Triệu Thu mà chỉ xoay người về phòng rửa mặt.

Hai tay Triệu Thu run rẩy, bà ta từ từ cầm bức tranh để trên mặt bàn kia lên, gương mặt quen thuộc, chữ ký lại càng quen thuộc hơn: Hạ Tâm.

Ông ta vẫn còn ở thành phố A, ông ta vẫn còn ở đây!

“Lộ Túc!”Triệu Thu cố gắng khiến giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh nói: “Sao lại đặt hòm cứu thương ở đây, con bị thương à?”

“Không, hôm qua con có đưa một ông họa sĩ gặp nạn về, cơ mà hình như là ông ta đi luôn rồi!” Mặc Lộ Túc nói vọng từ trong nhà tắm ra.

Họa sĩ gặp nạn, người họa sĩ mà ngày hôm qua bà đuổi khỏi thành phố A không ngờ lại được Mặc Lộ Túc đưa về!

Mặt của Triệu Thu lập tức tái mét, nếu đã vậy thì đừng trách bà ta lòng dạ độc ác.

“Lộ Túc, đồ ăn sáng mẹ để trên bàn nhé, mẹ còn có việc phải đi trước!” Triệu Thu vừa nói vừa cầm túi xách của mình cùng với bức tranh kia lên rồi ra khỏi nhà.

Có điều khi xuống dưới nhà gọi điện cho mấy tên ngày hôm qua bà ta thuê thì chẳng có ai nghe máy cả. Dù rất tức giận nhưng bây giờ bà ta cũng chỉ có thể tìm người khác được thôi. Lần này chắc chắn bà ta sẽ không để Triệu Hạ còn sống mà rời khỏi nơi này. Bà ta sẽ khiến ông không còn bất cứ cơ hội nào xuất hiện trước mặt người khác nữa.

Sắp xếp chuyện giết người xong xuôi, ánh mắt Triệu Thu trở nên dữ tợn: “Triệu Hạ, đây là do ông tự tìm chết, nhưng mà như vậy cũng tốt, như vậy thì ông có thể đi tìm con quỷ đoản mệnh An Tâm đó rồi!” Triệu Thu vừa nói vừa cất di động của mình đi, bà ta cầm bức họa trong tay xé nát thành từng mảnh rồi rời khỏi nơi này.

***

Mới sáng sớm Thủy An Lạc đã bị anh Sở đè xuống giường lưu manh một trận rồi mới đỏ mặt mà thức dậy làm vệ sinh cá nhân.

Sở Ninh Dực vẫn thản nhiên nói: “Nhớ kỹ, người đàn ông của em đẹp trai hơn ông thầy nào đó của em nhiều!”

Bước chân của Thủy An Lạc thoáng khựng lại, sau đó cô quay đầu giận dữ nhìn người đàn ông đang tựa vào đầu giường đầy thỏa mãn kia, cô muốn lao tới cắn chết anh luôn quá, mặc dù không chiến đấu đẫm máu nhưng đậu hũ* non mềm của cô cũng bị ăn thành đậu phụ khô quắt queo luôn rồi đây này.

*Ăn đậu hũ: sàm sỡ.

Nhưng nếu cô thật sự dám nhào tới thì nói không chừng đã không thể cắn chết được người ta mà chính mình mới bị cắn chết ấy, nên thôi bỏ đi vậy.

Chẳng phải mới chỉ nói mỗi một câu bác sĩ hướng dẫn mới đẹp trai thôi sao? Sao tên này lại ghen đến mức này rồi?

Sở Ninh Dực mỉm cười nhìn Thủy An Lạc chui vào phòng tắm, sau đó anh cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang uốn éo thân mình sắp tỉnh dậy. Nhóc con này cũng sắp được một tuổi rồi, đây cũng là lúc thích hợp để chuẩn bị một căn phòng riêng cho cu cậu.

Lúc Tiểu Bảo Bối mở mắt ra thì được Sở Ninh Dực bế lên, vừa mới tỉnh dậy nên nhóc vẫn còn đang mơ màng không biết giờ là ngày hay đêm nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 755: Vở kịch nhà giàu (1)
Thủy An Lạc ghét nhất việc mỗi khi cô có việc hỏi thì anh lại dùng cái điệu bộ “làm màu không sợ sét đánh” mà vênh váo nói với cô một câu: Em đoán xem!

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi rồi quyết định hôn chụt luôn cái miệng toàn bọt kem đánh răng lên mặt anh.

Sở Ninh Dực cau mày còn Thủy An Lạc thì cười tít mắt nhìn anh.

Tiểu Bảo Bối cười khanh khách, cái móng vuốt bé nhỏ lần sờ vào đám bọt trên mặt ba mình. Sở Ninh Dực nhìn cô gái vừa sung sướng vừa đánh răng trước mặt mình liền kéo luôn cô vào lòng hôn cô.

“Ôi...”

Thủy An Lạc hết hồn, không thể tin nổi nhìn người đàn ông đang hôn mình.

Trong miệng cô... còn cả đống bọt kem đánh răng kìa!

Sau khi nụ hôn kết thúc, cả hai liền trở thành ông già râu trắng. Sở Ninh Dực tì trán vào trán cô, thấp giọng nói: “Đây mới gọi là cứu nhau trong lúc hoạn nạn.”

“Anh thật buồn nôn!” Thủy An Lạc nói xong lập tức xoay người tiếp tục đánh răng.

Anh đang bị cô ghét bỏ đấy hả?

Tiểu Bảo Bối cười khanh khách quệt bọt trên môi của ba mình, sau vì cái vị của nó mà nhăn cái mặt bánh bao lại. Đây là cái thứ quỷ gì vậy, chẳng ngon gì cả.

Đánh răng rửa mặt xong, Thủy An Lạc đến bệnh viện còn Sở Ninh Dực vẫn phụ trách việc đưa cô đi.

Lúc ở trên xe Thủy An Lạc vẫn không từ bỏ ý định mà hỏi xem đã có tin tức gì của Triệu Hạ hay chưa, nhưng Sở Ninh Dực vẫn cứ tỏ ra thần thần bí bí chẳng hiểu nổi.

Đến tận khi xuống xe rồi Thủy An Lạc vẫn chẳng hỏi được gì.

Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng giận dỗi bước xuống xe của cô thì thấy khoái lắm.

“Những người tôi bảo chú tìm chú đã tìm thấy hết chưa?” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Dạ, tìm được rồi, bọn họ cũng đã ký thỏa thuận giữ bí mật rồi!” Chú Sở lên tiếng trả lời.

Sở Ninh Dực gật đầu rồi đưa tay lên bóp trán mình. giờ cũng đã là lúc nên để mọi người phía trên biết được sự thật trong quá khứ rồi.

Lúc Thủy An Lạc về đến viện thì Lý Tử cũng đã có mặt ở đó, anh ta đang kiểm tra sức khỏe cho nhóc mập. Cô biết thân phận của mình có chút đặc biệt nên cũng không qua đó ngay mà quay thẳng về phòng làm việc của mình để thay quần áo, sau đó đi chuẩn bị tài liệu mà Lý Tử phải dùng trong hôm nay.

Lúc Thủy An Lạc vừa mới ngồi xuống lại thấy số điện thoại của Lâm Thiến Thần đang gọi tới. Cô nhìn màn hình nhấp nháy báo hiệu kia một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định không bấm nhận cuộc gọi.

Chắc người này không hiểu, nếu một thủ đoạn mà lặp đi lặp lại nhiều lần thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa cả.

Cũng giống như bây giờ.

Cô sẽ không vì ba chữ Lâm Thiến Thần này mà sợ hãi nữa.

Thủy An Lạc mở máy tính lên làm việc, mặc kệ di động đang kêu inh ỏi không bấm nhận, cũng chẳng tắt máy.

Thủy An Lạc vừa mới online, Kiều Nhã Nguyễn liền gửi tin nhắn qua.

[Lão Phật Gia: Nếu tình yêu chỉ là một quả rắm thì chúng ta là cái gì?]

Thủy An Lạc nhìn chằm chằm câu hỏi vô cùng thâm ý này.

[Tiểu Lạc Tử: Lão Phật Gia, tầng nghĩa ẩn giấu trong câu này là gì?]

[Lão Phật Gia: Bỗng tức cảnh sinh tình thôi, mày nói xem tại sao bây giờ tao lại chẳng còn tí cảm giác nào với đàn anh nữa rồi? Chẳng lẽ tình cảm yêu mến của tao đối với anh ấy trước đây chỉ là khí thải thôi sao?]

[Tiểu Lạc Tử: Lão Phật Gia, người bị ai kích thích vậy hả?”

[Lão Phật Gia: Tối hôm qua ai gia bị người ta ngược đãi, cả đêm nằm ngắm sao trời, sau đó bỗng phát hiện ra một vấn đề.]

[Tiểu Lạc Tử: Vấn đề gì cơ?]

[Lão Phật gia: Má nó, không ngờ bà đây lại không thèm đố kỵ mà lại nghĩ tới tên nào đó kia.]

Thủy An Lạc nhìn câu này thì lập tức sửng sốt trong nháy mắt.

Tên nào đó được nhắc tới ở đây ý là Phong Phong sao?

[Tiểu Lạc Tử: Lão Phật Gia, thứ cho tiểu nhân ngu muội, tên nào đó mà người nói ý là Phong Ảnh đến sao?]

[Lão Phật Gia: Nhà ngươi quả đúng là ngu muội, lui ra đi.]

Ơ kìa...

Thủy An Lạc nhìn màn hình máy tính của mình, thế có nghĩa là Lão Phật Gia đã bắt đầu thừa nhận tình cảm của mình rồi đấy à?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 756: Vở kịch nhà giàu (2)
Thủy An Lạc nghĩ, trong những chuyện khiến cô đau đầu thì cuối cùng cũng có chuyện khiến cô có thể yên tâm được rồi. Nhưng vẫn còn một người cô khiến không thể yên tâm được.

Vậy nên trước khi Kiều Nhã Nguyễn nói thêm gì đó, cô liền gọi điện cho tên điên kia để hỏi dò ý của anh ta luôn.

Đáng tiếc, di động của Phong Phong lại đang tắt máy.

Thủy An Lạc gọi mấy lần không được nên đành từ bỏ.

Di động của Phong Phong quả thật đang tắt máy, bởi vì lúc này anh ta còn đang ở trên máy bay quay về thành phố A. Anh ta gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn nhưng mãi chẳng có ai bắt máy cả, thế nên anh ta dành cả đêm quay hết toàn bộ cảnh quay của mình rồi tức tốc quay về.

Chỉ có điều Thủy An Lạc lại không biết chuyện này.

Triệu Thu không liên lạc được với Thủy An Lạc nên bà ta bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Đến bây giờ người của bà ta vẫn chưa tìm được Triệu Hạ, nếu bây giờ ông ta lại đột nhiên xuất hiện trước mặt người nhà họ Sở thì tất cả mọi chuyện bà ta làm năm xưa sẽ bị người ta biết hết.

Bao gồm cả cái chết của... Sở An Tâm.

Triệu Thu cuống đến mức cứ đi lòng vòng mãi trong phòng, dường như mọi chuyện đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của bà ta nữa rồi.

Mặc Doãn từ công ty về nhà lấy tài liệu, thấy Triệu Thu cứ đi qua đi lại trong phòng làm việc không nhịn được cau mày hỏi: “Cô đang làm gì thế?”

Triệu Thu như gặp phải chuyện gì sợ hãi đột ngột mà giật bắn cả mình.

Tiếc là Mặc Doãn chẳng quan tâm gì tới bà ta cả, vì dù sao thì trong lòng Mặc Doãn người đàn bà này chẳng qua cũng chỉ là một bảo mẫu lâu dài ông ta tìm cho con trai, đồng thời làm công cụ giải quyết như cầu sinh lý cho ông ta mà thôi.

Triệu Thu mới đầu còn lo ông ta sẽ nhìn ra sự khác thường của bà ta, nhưng cuối cùng lại nhận ra Mặc Doãn vốn chẳng hề để tâm đến mình.

Cảm giác ghen tức trong lòng lại xộc lên đỉnh đầu, nhưng mà bà ta cũng chẳng dám than phiền nửa câu.

“Em đang nghĩ về Lộ Túc, thằng bé đã rời nhà đi lâu lắm rồi! Sáng nay em qua nhà xem nó thế nào thì ngay cả đồ ăn sáng nó cũng chẳng ăn. Em đang nghĩ xem lúc nào thì nên gọi con về nhà một chuyến!” Triệu Thu dịu dàng lên tiếng.

Quả nhiên vừa nghe thấy tên con trai thì sắc mặt của Mặc Doãn cũng dịu bớt xuống.

“Ừ, cô tìm một cơ hội gọi nó về nhà đi. Cũng chẳng biết đám người Sở gia đó cho nó ăn cái bùa mê thuốc lú gì nữa. Tôi thấy giờ chắc nó đã quên hết cả lời tôi nói với nó, quên luôn cả việc mẹ nó đã chết như thế nào rồi!” Mặc Doãn trầm giọng nói sau đó cầm túi hồ sơ rời khỏi nhà.

Triệu Thu nhìn theo bóng lưng Mặc Doãn rời đi, nụ cười trên gương mặt dần hiện lên vẻ âm độc. Người không biết Sở An Tâm chết thế nào hẳn là ông mới đúng, đáng tiếc cả đời này ông cũng chẳng biết được đâu.

Từ hồi còn trẻ bà ta đã đem lòng yêu Mặc Doãn, tất cả mọi chuyện bà ta làm cũng chỉ vì muốn giành được Mặc Doãn. Nhưng tới giờ thì bà ta đã hiểu, trên đời này cái thứ gọi là tình yêu này chỉ là những gì mà lũ nghèo khổ nói mà thôi, bà ta chỉ cần tiền, chỉ cần địa vị, như thế là đủ rồi.

Nhưng mà người duy nhất có thể uy hiếp bà ta chính là Sở Ninh Dực. Dù có thế nào bà ta cũng nhất định không thể để Sở Ninh Dực điều tra ra những chuyện năm xưa được.

Nếu Thủy An Lạc đã không nhận điện thoại thì bà ta chỉ có thể đích thân đi tìm cô mà thôi.

Khóe miệng của Triệu Thu hơi nhếch lên. Thủy An Lạc đúng là một sự tồn tại thần kỳ, bởi vì dù là Sở Ninh Dực hay Mặc Lộ Túc đều đối xử với cô rất khác biệt.

Triệu Thu ngẫm một hồi rồi quyết định ra khỏi phòng làm việc, đi tìm Thủy An Lạc.

Để giữ được vị trí Mặc phu nhân thì bất cứ lúc nào bà ta cũng phải chú ý đến mọi chuyện trên thương trường, ví dụ như bí mật năm xưa của Viễn Tường.

Thủy An Lạc không ngờ trước khi Sở Ninh Dực xử lý xong mọi chuyện, cô còn có thể gặp lại Triệu Thu.

Chỉ có điều lần này khi gặp lại bà ta, Thủy An Lạc đã không thể đối xử với bà ta bằng thái độ như trước nữa.

Có lẽ vì đã biết được những chuyện mà bà ta đã làm, cho nên Thủy An Lạc có một cảm giác sợ hãi đối với Triệu Thu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 757: Vở kịch nhà giàu (3)
Triệu Thu vẫn tỏ ra là một người phụ nữ hòa ái, bà ta cười cười nhìn Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc cau mày tranh thủ nói trước: “Sao Mặc phu nhân lại tới đây?”

“Đi ngang qua nên vào thăm cháu một chút. Lạc Lạc, sao cháu luôn khách khí với bác như vậy?” Triệu Thu dịu dàng lên tiếng.

“Mặc phu nhân cứ nói đùa, quan hệ giữa tôi và Mặc phu nhân còn chưa thân thiết đến mức ấy đâu!” Thủy An Lạc càng tỏ ra thờ ơ nói.

Khóe miệng Triệu Thu khẽ cong lên: “Sao lại thế được? Cháu là cô gái mà Lộ Túc thích, không phải sao?”

Thủy An Lạc cúi đầu cảm thấy thật phiền toái.

Chuyện giữa cô và đàn anh chính là vấn đề mà cô không muốn đề cập nhất.

“Mặc phu nhân, tôi nghĩ vấn đề này và chuyện mối quan hệ giữa chúng ta có thân thiết hay không hoàn toàn không liên quan gì đến nhau. Giờ tôi còn phải làm việc, nếu Mặc phu nhân không có việc gì khác thì mời phu nhân đi cho!”

Triệu Thu có thể cảm nhận được rõ ràng thái độ lần này của Thủy An Lạc đối với bà ta khác hẳn hai lần trước, thế nên bà ta nghĩ có lẽ cô đã biết được chuyện gì đó, hoặc căn bản chỉ là bài xích mối quan hệ này.

“Hôm nay bác tới đây là để nói chuyện với cháu, chuyện về...”

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

Giọng của Triệu Thu và giọng của Mặc Lộ Túc đồng thời vang lên. Thủy An Lạc thấy vậy thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sắc mặt Triệu Thu rõ ràng có chút thay đổi nhưng bà ta cũng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường của mình. Bà ta quay đầu lại nhìn Mặc Lộ Túc: “Sao con lại tới đây?”

Mặc Lộ Túc hơi nheo mắt lại, nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ.

Thủy An Lạc hơi nhún vai. Cô chẳng biết vừa rồi Triệu Thu định nói gì, mà cô cũng chẳng muốn biết.

“Con tìm Lạc Lạc có chút chuyện.” Mặc Lộ Túc vừa nói vừa đánh mắt qua nhìn chằm chằm Triệu Thu: “Còn mẹ, mẹ tới đây làm gì thế?”

Sắc mặt của Triệu Thu đã trở lại bình thường.Bà ta biết giờ đã không cách nào tiếp tục nói chuyện với Thủy An Lạc nữa cho nên mới hơi mỉm cười rồi lên tiếng: “Còn chẳng phải vì xót con đấy sao. Con mãi chẳng chịu về nhà, mẹ với ba con đều lo lắng cho con lắm đấy. Mẹ đang định tới nhờ Lạc Lạc khuyên con về nhà đây này.”

Thủy An Lạc hơi rũ mắt, nếu không phải đã biết rõ sự thật thì e là cô cũng bị ả đàn bà này lừa rồi.

“Mẹ, mẹ về trước đi!” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói, trong thanh âm không mang bất cứ chút tình cảm gì.

Triệu Thu cúi đầu, trong mắt lóe lên một cái nhìn sắc bén, nhưng lúc bà ta ngẩng đầu lên thì chẳng còn gì nữa cả. Bà ta chỉ khẽ gật đầu một cái: “Thế mẹ về trước đây, tối nay Lộ Túc nhớ về nhà ăn cơm nhé. Ba con vẫn đang chờ con về đấy!” Triệu Thu nói xong liền đứng dậy gật đầu với hai người họ rồi rời đi.

Triệu Thu đi rồi, phòng làm việc lập tức trở nên yên tĩnh trở lại.

Thủy An Lạc thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà thở còn chưa hết hơi thì Mặc Lộ Túc đã đứng trước cửa.

Mặc Lộ Túc nhìn cô gái đang đứng bên cạnh bàn nhưng không nhìn vào anh, ánh mắt của cô tự động dời qua một bên, khóe miệng của Mặc Lộ Túc khẽ nhếch thành một nụ cười khổ: “Lạc Lạc, anh có chuyện muốn hỏi em.”

Thủy An Lạc khẽ gật đầu, cô tắt máy tính rồi đi theo anh ra ngoài.

“Dì nói hai người có đến tìm bà ấy!” Mặc Lộ Túc đột nhiên lên tiếng nói.

Thủy An Lạc gật đầu rồi ngồi xuống băng ghế bên cạnh bồn hoa. Cô ngẩng lên nhìn Mặc Lộ Túc. Lần cuối hai người gặp cách đây cũng không lâu nhưng cô lại cảm thấy đàn anh đã gầy đi rất nhiều.

“Thế nên thật sự là bà ấy sao?” Thanh âm của Mặc Lộ Túc đã có chút cố kìm nén.

Thủy An Lạc biết, Triệu Thu đối xử với Mặc Lộ Túc thật sự rất tốt, mặc kệ có phải xuất phát từ nội tâm hay không nhưng lòng tốt đó là sự thật.

Bởi vì chỉ khi đối xử tốt với Mặc Lộ Túc thì bà ta mới có thể bảo vệ được tất cả những gì bà ta muốn.

Một đứa bé phải đối mặt với người mẹ kế đồng thời là thủ phạm giết chết mẹ ruột của mình, lại còn là một người mẹ kế đối xử với mình hết mực thương yêu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 758: Vở kịch nhà giàu (4)
Giờ cô phải trả lời câu hỏi này thế nào đây?

“Đàn anh, chính anh cũng đã biết rõ câu trả lời rồi mà, đúng không?” Thủy An Lạc khẽ nói: “Chỉ là anh không muốn thừa nhận chuyện này. Có lẽ anh đã sớm tra ra, nhưng vì anh sợ hãi cho nên mới dừng lại mà thôi!” Thủy An Lạc nói xong liền đưa di động của mình cho Mặc Lộ Túc: “Đây là tin nhắn uy hiếp mà mẹ kế của anh đã gửi cho em, bởi vì bà ta nghĩ rằng em có thể cản anh lại.”

Cánh tay đang buông thõng bên người của Mặc Lộ Túc hơi run lên, nhưng không đưa tay ra nhận.

Thủy An Lạc cũng không ép buộc anh: “Ninh Dực vốn định để chính anh đi tìm hiểu, nhưng bà ấy lại hết lần này tới lần khác uy hiếp em, thế nên Ninh Dực mới tức giận! Em nghĩ anh ấy sẽ cho anh câu trả lời của tất cả mọi chuyện này nhanh thôi!”

Sở Ninh Dực tức giận, bởi vì mẹ kế của Mặc Lộ Túc đã động đến giới hạn cuối cùng của anh.

Mà giới hạn cuối cùng của Mặc Lộ Túc cũng chính là Thủy An Lạc.

Hai bàn tay của Mặc Lộ Túc siết chặt lại, vậy ra đây chính là điều khiến anh mãi chẳng thể sánh bằng Sở Ninh Dực.

“Hai người, sẽ tái hôn sao?” Mặc Lộ Túc ấm ách mở miệng hỏi.

“Có chứ, cũng sắp rồi!” Thủy An Lạc nói xong thì đứng dậy đối diện với Mặc Lộ Túc: “Có lẽ là sau khi chuyện này kết thúc!”

Mặc dù cô cứ mãi nói với Sở Ninh Dực về chuyện anh phải cầu hôn cô, nhưng Thủy An Lạc biết chuyện cô và Sở Ninh Dực tái hôn là điều tất nhiên, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.

Câu trả lời của Thủy An Lạc đã đập nát toàn bộ hy vọng của Mặc Lộ Túc.

Hai người họ chẳng nói thêm gì nữa, chỉ ngồi đó mặc cho gió thu mang theo hơi lạnh quất lên mặt.

Mặc Lộ Túc không một chút chần chừ cất bước rời đi.

Thủy An Lạc nhìn bóng lưng ngày càng xa của anh, trong đầu bỗng nhớ lại lần đầu tiên cô vỗ lên bóng lưng ấy trong canteen trường.

[”Đàn anh, dùng thẻ cơm của em đi!”]

Khi ấy, lúc Mặc Lộ Túc quay đầu lại Thủy An Lạc liền nghĩ, có lẽ anh chính là người đẹp trai nhất trên thế gian này.

Anh nói cảm ơn cô.

Thủy An Lạc nghĩ, hóa ra giọng nói của anh chàng đẹp trai này cũng rất hay nữa.

Về sau dần dần khi tiếp xúc nhiều hơn, anh thường giúp cô chọn sách trong thư viện, cuối kỳ sẽ đánh dấu trọng tâm cho cô. Lúc đầu cô còn dở hơi mà nghi ngờ những đề tài trọng tâm mà Mặc Lộ Túc cho mình nên không chịu học hành nghiêm túc, thế là kỳ đầu năm nhất cô tạch bốn trên tổng số năm môn.

Sau đó cô mới phát hiện những trọng tâm mà Mặc Lộ Túc đánh dấu cho mình đều có trong đề thi cả.

Cô từng hỏi: Tại sao đàn anh lại đối xử với em tốt như vậy?

Mặc Lộ Túc trả lời: Trả ơn một bữa cơm của em.

Khi ấy cô còn chưa quen biết Sở Ninh Dực, thậm chí còn chẳng biết trên thế giới này có một người tên là Sở Ninh Dực nữa.

Thế giới của cô chỉ có Mặc Lộ Túc.

Cho đến kỳ nghỉ hè năm nhất ấy, cô được ba mẹ đưa đi gặp Sở Ninh Dực.

Đó là một người còn đẹp trai hơn cả đàn anh, là một người đàn ông hấp dẫn hơn cả đàn anh, một người đàn ông có giọng nói còn hay hơn cả đàn anh.

“Đàn anh...”

Thủy An Lạc đột nhiên lớn tiếng gọi một câu.

Mặc Lộ Túc ngoảnh đầu lại nhìn cô gái đang đứng giữa những ánh nắng vàng rực rỡ ấm áp.

“Đàn anh, ơn của một bữa cơm đã trả xong rồi!” Thủy An Lạc mỉm cười nói, nhưng khóe mắt lại chợt cảm thấy cay cay.

Ngón tay Mặc Lộ Túc khẽ run lên, anh mỉm cười.

“Nếu như năm đó câu trả lời của anh không phải là câu này, liệu kết quả có khác đi không?” Thanh âm của Mặc Lộ Túc Túc rất trầm, cực trầm thấp, như thể muốn biến mất trong những khóm cỏ dại bên đường.

Thủy An Lạc hơi cúi đầu giấu đi nước mắt đang dâng lên.

Cô không trả lời nhưng Mặc Lộ Túc đã biết được đáp án.

Đầu ngón tay của anh từ từ run lên găm chặt vào lòng bàn tay, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ như cười như không mà gật đầu: “Anh ta sẽ đối xử tốt với em!”

Thủy An Lạc ngẩng lên, vẫn trông thấy bóng lưng của Mặc Lộ Túc.

Cô lại hơi cúi xuống, giọng khàn khàn nói: “Đàn anh, sau này anh nhất định phải hạnh phúc nhé.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 759: Vở kịch nhà giàu (5)
Buổi chiều trước khi Thủy An Lạc tan làm thì nhận được điện thoại của Sở Ninh Dực. Anh nói anh có việc nên để chú Sở đưa cô về nhà.

Vào lúc Thủy An Lạc muốn hỏi là chuyện gì thì Sở Ninh Dực đã cúp máy, có điều cô thấy bên kia hơi ồn, có vẻ như có rất nhiều người.

“Không biết là đang làm gì thế nhỉ?” Thủy An Lạc tò mò nhìn di động đã tắt ngúm. Vừa ra khỏi bệnh viện cô đã thấy chú Sở đậu xe trước cửa, cô mở cửa lên xe: “Chú Sở!”

Chú Sở mỉm cười rồi lái xe chạy về nhà.

“Chú Sở, Sở Ninh Dực đang làm gì thế ạ?” Thủy An Lạc tò mò lên tiếng hỏi.

Chú Sở liếc nhìn Thủy An Lạc từ kính chiếu hậu: “Tối mai thiếu phu nhân sẽ biết thôi.”

Tối mai?

Thủy An Lạc ôm balo của mình hơi ngẩn ra, chẳng lẽ tối mai anh định giải bí mật này sao?

Thế có nghĩa là anh đã tìm thấy Triệu Hạ rồi à?

Thủy An Lạc vốn định nói với Sở Ninh Dực chuyện hôm nay Triệu Thu đến tìm cô nói chuyện, nhưng giờ anh lại bận mất rồi.

Thủy An Lạc ngồi nghĩ, Triệu Thu hình như còn gì đó muốn nói, nhưng đáng tiếc cô còn chưa nghe được đã bị Mặc Lộ Túc cắt đứt.

Chú Sở đưa Thủy An Lạc về đến dưới khu xong liền rời đi. Thủy An Lạc lên lầu. Tiểu Bảo Bối nghe được tiếng mở cửa, lập tức cưỡi ngựa yêu của mình phi tới.

“Ma ma~ ma ma~” Tiểu Bảo Bối vừa lao tới vừa đưa hai cái tay ngắn ngủn ra đòi ôm một cái.

Thủy An Lạc đặt balo xuống rồi bế con trai lên, vừa ngẩng lên liền thấy Hà Tiêu Nhiên đang ngồi trong phòng khách.

“Bác gái!” Thủy An Lạc khẽ chào một tiếng.

Hà Tiêu Nhiên thoáng gật gật đầu: “Lạc Lạc, gần đây Ninh Dực nó đang làm cái gì vậy?”

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi vào. Cô vừa nghe Hà Tiêu Nhiên hỏi vậy thì hơi sửng sốt một chút rồi mới mở miệng nói: “Cụ thể thì cháu cũng không biết, hình như có liên quan tới cô út hay sao ấy ạ.”

Hà Tiêu Nhiên cau mày: “Tại sao lại là chuyện này?”

Bởi vì đây là chuyện cấm kỵ của Sở gia cho nên rất ít người được nhắc tới.

Đó cũng là điều cấm kỵ nhất của Sở Mặc Bạch.

“Bác gái, chờ đến mai là biết ngay thôi. Cháu nghĩ đáp án này sẽ khiến tất cả mọi người phải giật mình đấy!” Thủy An Lạc mở miệng nói, khi tất cả mọi người đều cho rằng Sở An Tâm tự sát mà chết thì lại xuất hiện chứng cứ chứng minh rằng bà bị giết.

“Có ý gì?” Mục đích Hà Tiêu Nhiên tới đây ngày hôm nay chính là để dò hỏi. Sở Ninh Dực chỉ nói tối mai bọn họ đến khu gần hồ Hậu Hải, nhưng cũng không nói là để làm cái gì.

Thủy An Lạc nghĩ nếu cô giải thích chuyện này thì chỉ sợ sẽ lại làm hỏng chuyện của anh Sở mất.

Thế nên cô vẫn lắc đầu đáp lại: “Chuyện này quả thật cháu cũng không rõ. Từ trước đến giờ dù làm gì anh ấy cũng chẳng bao giờ nói cho cháu biết cả.” Thủy An Lạc tủi thân nói.

Hà Tiêu Nhiên còn định nói gì nữa nhưng nghĩ đến tính tình của con trai nhà mình thì lại có chút đồng cảm với Thủy An Lạc.

“Vậy cứ như thế trước đi, hy vọng ngày mai nó sẽ không khiến ba nó tức chết!” Hà Tiêu Nhiên nói xong liền đứng dậy rời đi.

Thủy An Lạc nhìn Hà Tiêu Nhiên đi rồi mới thè lưỡi. Có lẽ là không khiến Sở Mặc Bạch tức chết đâu cơ mà chắc chắn sẽ khiến ông ấy hoảng sợ đấy ạ.

“Thím Vu, tại sao bố chồng của cháu lại không cho nhắc đến chuyện này thế ạ?” Thủy An Lạc tò mò lên tiếng hỏi.

Thím Vu thở dài: “Chuyện năm đó lớn như vậy nhưng lại chẳng ai nói cho lão gia biết cả. Sau đó chuyện kết hôn của Tam tiểu thư ồn ào đến mức truyền ra nước ngoài nên lão gia mới biết biết được. Khi trở về nước lão gia còn làm loạn một trận nữa. Mặc lão gia còn suýt thì bị lão gia đánh chết cơ.”

Ớ...

“Biết đâu nếu lão gia về sớm thì có lẽ đã chẳng xảy ra chuyện này rồi.” Thím Vu thở dài một cái rồi lại quay vào bếp.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối. Tiểu Bảo Bối chớp mắt nhìn mẹ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
 
Top