[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,844
- Điểm cảm xúc
- 5,553
- Điểm
- 113
Chương 820: Bệnh dịch ập tới (6)
Thủy An Lạc lấy mẫu máu của mấy bệnh nhân hồi sáng quay về phòng thí nghiệm. Lý Tử bảo Thủy An Lạc tránh xa ra một chút, để tự anh làm thí nghiệm.
Thủy An Lạc đứng ngoài cửa đi tới đi lui, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Trong khi những tin tức về việc Thủy An Lạc ngoại tình đang tràn lan bên ngoài, Lý Tử cho Thủy An Lạc một đáp án, “Đóng cửa toàn bộ bệnh viện, triệu tập toàn bộ bệnh nhân đã đến khám bệnh vào buổi sáng.”
Hai chân Thủy An Lạc bỗng mềm nhũn, “Bệnh, bệnh truyền nhiễm... “
Lý Tử gật đầu, nhưng hiện tại anh vẫn chưa tìm ra đó là loại virus nào, nhưng có thể xác nhận đây là một loại bệnh dịch truyền nhiễm.
Thủy An Lạc hơi lảo đảo. Cô cũng là người sợ chết, hơn nữa sáng nay cô đã tiếp xúc với bao nhiêu bệnh nhân như vậy, lấy máu bao nhiêu lần.
Lý Tử vươn tay đặt lên vai cô, “Em bình tĩnh lại chút đi.”
Thủy An Lạc hít sâu một hơi, “Em, em rất bình tĩnh. Không phải, sư phụ, anh để em yên tĩnh một lát.” Thủy An Lạc nói năng lộn xộn cả lên, hai tay vẫn nắm chặt, ra sức áp chế trái tim đang loạn nhịp của mình.
Bệnh dịch lặng lẽ đột kích, còn tất cả mọi người vẫn đắm chìm trong trong việc hóng hớt.
Cố Thanh Trần thấy tin tức liền tìm đến Sở Ninh Dực trước, nhưng Sở Ninh Dực lại rất bình tĩnh.
“Lý Tử về lúc nào vậy?” Cố Thanh Trần trầm giọng mở miệng hỏi.
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày: “Anh nghĩ em sẽ hỏi, chuyện gì đang xảy ra chứ?”
Cố Thanh Trần cố sức hít sâu: “Nếu như anh muốn giải thích chuyện này trước cũng được.”
“Vốn là lời nói vô căn cứ, có gì hay mà giải thích.” Sở Ninh Dực nói rồi tắt trang web đi.
“Anh tin tưởng cô ấy đến thế à?” Cố Thanh Trần khó hiểu nói.
“Không tin cô ấy, lẽ nào tin những kẻ anh chẳng hề quen biết?” Sở Ninh Dực lạnh giọng nói.
“Anh định để tin tức tiếp tục lan tràn như thế sao?” Cố Thanh Trần vẫn cảm thấy khó hiểu.
“Toàn bộ thành phố A này đều quên mất một việc, Thủy An Lạc vẫn là vợ trước của anh, cho nên không có gì gọi là ngoại tình hết cả.” Sở Ninh Dực lạnh nhạt nói, “Nếu chuyện đó đã không tồn tại, vậy thì cần gì phải giải thích?”
Cố Thanh Trần có chút sửng sốt, hình như đúng là vậy thật, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó sai sai?
“Lý Tử thì sao? Anh ta về từ lúc nào?” Cố Thanh Trần hỏi, hai tay siết chặt thêm vài phần.
“Có người nói đã về từ lâu rồi. Trước anh ta công tác ở bệnh viện khác, vừa mới đến Sở Thị không lâu.” Sở Ninh Dực đứng dậy, nhìn Cố Thanh Trần đang khẽ run lên, “Anh nghĩ, em nên đi gặp cậu ta một lần.”
“Không cần!” Cố Thanh Trần bỗng gắt lên, tựa như đang trốn tránh điều gì đó, “Nhưng tin tức lần này rõ ràng là nhắm vào chị dâu, nếu anh không xử lý, như vậy... “
Cố Thanh Trần còn chưa nói hết, di động của Sở Ninh Dực đã vang lên. Sở Ninh Dực phất tay ý bảo cô dừng lại đã, sau đó cầm di động đứng dậy, “Sao thế?”
“Sở Ninh Dực... “
Sở Ninh Dực nghe thấy thanh âm nức nở của Thủy An Lạc, lông mày hơi nhíu lại: “Làm sao thế? Em đã xem tin tức rồi à?”
“Hả?” Thủy An Lạc sửng sốt, “Tin tức đã tuồn ra nhanh như vậy rồi sao?”
Sở Ninh Dực nghe câu này cảm thấy sai sai. Hai người bọn họ vẫn đang nói tới cùng một vấn đề đấy chứ?
“Tuồn cái gì?” Sở Ninh Dực mở miệng hỏi.
“Bệnh dịch, Sở Ninh Dực, bệnh dịch tới rồi.” Giọng của Thủy An Lạc lạc đi.
Sở Ninh Dực thoáng khựng lại, “Em nói gì cơ?” Anh hỏi vậy nhưng người đã bước ra ngoài, rõ ràng là đã nghe thấy hai chữ kia.
Thủy An Lạc đứng ngoài cửa đi tới đi lui, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Trong khi những tin tức về việc Thủy An Lạc ngoại tình đang tràn lan bên ngoài, Lý Tử cho Thủy An Lạc một đáp án, “Đóng cửa toàn bộ bệnh viện, triệu tập toàn bộ bệnh nhân đã đến khám bệnh vào buổi sáng.”
Hai chân Thủy An Lạc bỗng mềm nhũn, “Bệnh, bệnh truyền nhiễm... “
Lý Tử gật đầu, nhưng hiện tại anh vẫn chưa tìm ra đó là loại virus nào, nhưng có thể xác nhận đây là một loại bệnh dịch truyền nhiễm.
Thủy An Lạc hơi lảo đảo. Cô cũng là người sợ chết, hơn nữa sáng nay cô đã tiếp xúc với bao nhiêu bệnh nhân như vậy, lấy máu bao nhiêu lần.
Lý Tử vươn tay đặt lên vai cô, “Em bình tĩnh lại chút đi.”
Thủy An Lạc hít sâu một hơi, “Em, em rất bình tĩnh. Không phải, sư phụ, anh để em yên tĩnh một lát.” Thủy An Lạc nói năng lộn xộn cả lên, hai tay vẫn nắm chặt, ra sức áp chế trái tim đang loạn nhịp của mình.
Bệnh dịch lặng lẽ đột kích, còn tất cả mọi người vẫn đắm chìm trong trong việc hóng hớt.
Cố Thanh Trần thấy tin tức liền tìm đến Sở Ninh Dực trước, nhưng Sở Ninh Dực lại rất bình tĩnh.
“Lý Tử về lúc nào vậy?” Cố Thanh Trần trầm giọng mở miệng hỏi.
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày: “Anh nghĩ em sẽ hỏi, chuyện gì đang xảy ra chứ?”
Cố Thanh Trần cố sức hít sâu: “Nếu như anh muốn giải thích chuyện này trước cũng được.”
“Vốn là lời nói vô căn cứ, có gì hay mà giải thích.” Sở Ninh Dực nói rồi tắt trang web đi.
“Anh tin tưởng cô ấy đến thế à?” Cố Thanh Trần khó hiểu nói.
“Không tin cô ấy, lẽ nào tin những kẻ anh chẳng hề quen biết?” Sở Ninh Dực lạnh giọng nói.
“Anh định để tin tức tiếp tục lan tràn như thế sao?” Cố Thanh Trần vẫn cảm thấy khó hiểu.
“Toàn bộ thành phố A này đều quên mất một việc, Thủy An Lạc vẫn là vợ trước của anh, cho nên không có gì gọi là ngoại tình hết cả.” Sở Ninh Dực lạnh nhạt nói, “Nếu chuyện đó đã không tồn tại, vậy thì cần gì phải giải thích?”
Cố Thanh Trần có chút sửng sốt, hình như đúng là vậy thật, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó sai sai?
“Lý Tử thì sao? Anh ta về từ lúc nào?” Cố Thanh Trần hỏi, hai tay siết chặt thêm vài phần.
“Có người nói đã về từ lâu rồi. Trước anh ta công tác ở bệnh viện khác, vừa mới đến Sở Thị không lâu.” Sở Ninh Dực đứng dậy, nhìn Cố Thanh Trần đang khẽ run lên, “Anh nghĩ, em nên đi gặp cậu ta một lần.”
“Không cần!” Cố Thanh Trần bỗng gắt lên, tựa như đang trốn tránh điều gì đó, “Nhưng tin tức lần này rõ ràng là nhắm vào chị dâu, nếu anh không xử lý, như vậy... “
Cố Thanh Trần còn chưa nói hết, di động của Sở Ninh Dực đã vang lên. Sở Ninh Dực phất tay ý bảo cô dừng lại đã, sau đó cầm di động đứng dậy, “Sao thế?”
“Sở Ninh Dực... “
Sở Ninh Dực nghe thấy thanh âm nức nở của Thủy An Lạc, lông mày hơi nhíu lại: “Làm sao thế? Em đã xem tin tức rồi à?”
“Hả?” Thủy An Lạc sửng sốt, “Tin tức đã tuồn ra nhanh như vậy rồi sao?”
Sở Ninh Dực nghe câu này cảm thấy sai sai. Hai người bọn họ vẫn đang nói tới cùng một vấn đề đấy chứ?
“Tuồn cái gì?” Sở Ninh Dực mở miệng hỏi.
“Bệnh dịch, Sở Ninh Dực, bệnh dịch tới rồi.” Giọng của Thủy An Lạc lạc đi.
Sở Ninh Dực thoáng khựng lại, “Em nói gì cơ?” Anh hỏi vậy nhưng người đã bước ra ngoài, rõ ràng là đã nghe thấy hai chữ kia.