Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 820: Bệnh dịch ập tới (6)
Thủy An Lạc lấy mẫu máu của mấy bệnh nhân hồi sáng quay về phòng thí nghiệm. Lý Tử bảo Thủy An Lạc tránh xa ra một chút, để tự anh làm thí nghiệm.

Thủy An Lạc đứng ngoài cửa đi tới đi lui, trong lòng vô cùng thấp thỏm.

Trong khi những tin tức về việc Thủy An Lạc ngoại tình đang tràn lan bên ngoài, Lý Tử cho Thủy An Lạc một đáp án, “Đóng cửa toàn bộ bệnh viện, triệu tập toàn bộ bệnh nhân đã đến khám bệnh vào buổi sáng.”

Hai chân Thủy An Lạc bỗng mềm nhũn, “Bệnh, bệnh truyền nhiễm... “

Lý Tử gật đầu, nhưng hiện tại anh vẫn chưa tìm ra đó là loại virus nào, nhưng có thể xác nhận đây là một loại bệnh dịch truyền nhiễm.

Thủy An Lạc hơi lảo đảo. Cô cũng là người sợ chết, hơn nữa sáng nay cô đã tiếp xúc với bao nhiêu bệnh nhân như vậy, lấy máu bao nhiêu lần.

Lý Tử vươn tay đặt lên vai cô, “Em bình tĩnh lại chút đi.”

Thủy An Lạc hít sâu một hơi, “Em, em rất bình tĩnh. Không phải, sư phụ, anh để em yên tĩnh một lát.” Thủy An Lạc nói năng lộn xộn cả lên, hai tay vẫn nắm chặt, ra sức áp chế trái tim đang loạn nhịp của mình.

Bệnh dịch lặng lẽ đột kích, còn tất cả mọi người vẫn đắm chìm trong trong việc hóng hớt.

Cố Thanh Trần thấy tin tức liền tìm đến Sở Ninh Dực trước, nhưng Sở Ninh Dực lại rất bình tĩnh.

“Lý Tử về lúc nào vậy?” Cố Thanh Trần trầm giọng mở miệng hỏi.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày: “Anh nghĩ em sẽ hỏi, chuyện gì đang xảy ra chứ?”

Cố Thanh Trần cố sức hít sâu: “Nếu như anh muốn giải thích chuyện này trước cũng được.”

“Vốn là lời nói vô căn cứ, có gì hay mà giải thích.” Sở Ninh Dực nói rồi tắt trang web đi.

“Anh tin tưởng cô ấy đến thế à?” Cố Thanh Trần khó hiểu nói.

“Không tin cô ấy, lẽ nào tin những kẻ anh chẳng hề quen biết?” Sở Ninh Dực lạnh giọng nói.

“Anh định để tin tức tiếp tục lan tràn như thế sao?” Cố Thanh Trần vẫn cảm thấy khó hiểu.

“Toàn bộ thành phố A này đều quên mất một việc, Thủy An Lạc vẫn là vợ trước của anh, cho nên không có gì gọi là ngoại tình hết cả.” Sở Ninh Dực lạnh nhạt nói, “Nếu chuyện đó đã không tồn tại, vậy thì cần gì phải giải thích?”

Cố Thanh Trần có chút sửng sốt, hình như đúng là vậy thật, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó sai sai?

“Lý Tử thì sao? Anh ta về từ lúc nào?” Cố Thanh Trần hỏi, hai tay siết chặt thêm vài phần.

“Có người nói đã về từ lâu rồi. Trước anh ta công tác ở bệnh viện khác, vừa mới đến Sở Thị không lâu.” Sở Ninh Dực đứng dậy, nhìn Cố Thanh Trần đang khẽ run lên, “Anh nghĩ, em nên đi gặp cậu ta một lần.”

“Không cần!” Cố Thanh Trần bỗng gắt lên, tựa như đang trốn tránh điều gì đó, “Nhưng tin tức lần này rõ ràng là nhắm vào chị dâu, nếu anh không xử lý, như vậy... “

Cố Thanh Trần còn chưa nói hết, di động của Sở Ninh Dực đã vang lên. Sở Ninh Dực phất tay ý bảo cô dừng lại đã, sau đó cầm di động đứng dậy, “Sao thế?”

“Sở Ninh Dực... “

Sở Ninh Dực nghe thấy thanh âm nức nở của Thủy An Lạc, lông mày hơi nhíu lại: “Làm sao thế? Em đã xem tin tức rồi à?”

“Hả?” Thủy An Lạc sửng sốt, “Tin tức đã tuồn ra nhanh như vậy rồi sao?”

Sở Ninh Dực nghe câu này cảm thấy sai sai. Hai người bọn họ vẫn đang nói tới cùng một vấn đề đấy chứ?

“Tuồn cái gì?” Sở Ninh Dực mở miệng hỏi.

“Bệnh dịch, Sở Ninh Dực, bệnh dịch tới rồi.” Giọng của Thủy An Lạc lạc đi.

Sở Ninh Dực thoáng khựng lại, “Em nói gì cơ?” Anh hỏi vậy nhưng người đã bước ra ngoài, rõ ràng là đã nghe thấy hai chữ kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 821: Bệnh dịch ập tới (7)
“Sở Ninh Dực anh đừng đến bệnh viện.” Thủy An Lạc ở bên kia vội vàng mở miệng kêu lên.

Nhưng Sở Ninh Dực căn bản không hề nghe lời của cô mà đã dập luôn điện thoại, tự mình lái xe rời khỏi công ty.

Cố Thanh Trần hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy sắc mặt của Sở Ninh Dực kém đi rồi thấy anh đi thẳng ra ngoài.

“Alô... alô...” Thủy An Lạc nhìn chiếc di động đã tắt ngúm, tức đến giậm chân trong phòng cách ly. Cái tính nóng nảy của anh ấy tại sao vẫn không sửa được chút nào vậy. Cô chỉ muốn báo cho anh biết, đừng tới bệnh viện, về nhà phải chăm sóc kỹ cho con trai thôi mà.

Cô và Lý Tử cùng với mấy vị bác sĩ trưởng là những người tiếp xúc với bệnh nhân buổi sáng nhiều nhất, cho nên toàn bộ bọn họ đã bị cách ly. Về phần những bệnh nhân kia cũng đã bị ngăn cách trong phòng bệnh.

Một nhóm nghiên cứu đã được triển khai, trước khi vấn đề lan rộng ra sẽ phải nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh. Lý Tử là trưởng nhóm, Thủy An Lạc không có quyền lợi tham gia cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn bị cách ly.

Thủy An Lạc nghĩ một hồi rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng gọi điện thoại cho Lý Tử, “Sư phụ, sư phụ, còn cả Viên Giai Di và Bạch Dạ Hàn nữa. Buổi trưa hôm nay em có nói chuyện với bọn họ. Nếu như bệnh này truyền nhiễm qua nước bọt thì họ cũng buộc phải cách ly.”

Lý Tử đáp lại một tiếng, tỏ ý đã biết.

Thủy An Lạc bị cô lập một mình một gian phòng, cho nên cô chỉ có thể nhàm chán đi tới đi lui, nghĩ về chuyện lần này, trước khi có được vắc-xin phòng bệnh, chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra, bằng không nhất định sẽ khiến mọi người sợ hãi.

Trong lúc Thủy An Lạc đang đi tới đi lui trong phòng, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.

Thủy An Lạc giật mình quay đầu lại, nhìn thấy người vừa tiến vào, vội vàng che miệng mình lại, lùng bùng mở miệng: “Ra ngoài, ra ngoài, anh mau đi ra đi.”

Má, chẳng phải cô đã khóa cửa vào rồi sao?

Thế có nghĩa là anh trai này đạp cửa vào đấy à?

Sở Ninh Dực bước tới kéo cô vào lòng, không nói lời nào kéo tay cô xuống, sau đó hôn xuống. Thủy An Lạc khép chặt khớp hàm, hai tay ra sức đẩy anh, kháng cự lại nụ hôn của anh.

Sở Ninh Dực cưỡng ép vài lần đều không khiến cô hé miệng được, bàn tay vốn đang kìm giữ hai tay cô liền trực tiếp chiếm hữu lấy cặp bánh bao nhỏ của cô, sau đó dùng sức bóp một cái. Thân thể Thủy An Lạc bỗng nhiên run lên, nhịn không được kêu lên một tiếng, nhưng vẫn ngậm chặt miệng, hai tay vùng vẫy liên tục.

Có điều sự giãy giụa của cô đối với Sở Ninh Dực mà nói thật sự chẳng là gì hết. Không cậy được môi cô, Sở Ninh Dực trực tiếp ấn cô lên giường bệnh, sau đó ra sức ở trên môi của cô gặm cắn.

“Ưm...” Thủy An Lạc kêu rên, khóe môi truyền đến mùi máu tanh.

Máu?

Thủy An Lạc giật nảy mình, gần như dùng hết sức lực của mình đẩy người đàn ông trên người mình ra.

Còn Sở Ninh Dực lúc này đã đạt được mục đích, cho nên không hề phản kháng lại, bị Thủy An Lạc đẩy ra liền nằm thẳng trên giường, khóe miệng anh còn dính vết máu của Thủy An Lạc.

Môi dưới Thủy An Lạc đau rát, rõ ràng đã bị anh cắn nát.

“Anh điên rồi à?” Thủy An Lạc vỗ mạnh lên ngực anh.

Sở Ninh Dực hơi nhếch miệng, nhìn người con gái đang lã chã rơi nước mắt, vươn tay kéo cô vào trong lòng, “Đây là cách nhanh nhất để khiến em im lặng.”

“Anh điên rồi hả? Nhỡ em thực sự... Tiểu Bảo Bối phải làm sao bây giờ?” Thủy An Lạc tức giận lên tiếng, không hề cảm động vì hành động này của anh một chút nào.

Sở Ninh Dực nhíu mày, được rồi, anh đã quên mất con trai.

“Dù sao cũng đã như vậy rồi, giờ anh mà về chẳng phải em lại càng lo cho con hơn sao.” Sở Ninh Dực ôm chặc lấy Thủy An Lạc đang nổi giận đùng đùng: “Để một mình em ở tại chỗ này, bản thiếu gia rất lo lắng.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 822: Bệnh dịch ập tới (8)
Giọng nói của Sở Ninh Dực rất trầm thấp, nhưng lại ngập tràn tình cảm trong đó.

Trước giờ anh không hề biết rằng, cô ấy đã quan trọng với mình đến vậy.

Anh chưa từng biết rằng, anh cũng có thể kích động đến mức không biết mình đang làm cái gì, chỉ hành động theo cảm xúc của mình.

Thủy An Lạc hơi mím môi, nói không cảm động là giả, nhưng cô vẫn thấy tức giận nhiều hơn.

“Đây là bệnh dịch, sẽ chết đấy.” Thủy An Lạc tựa trong lòng anh, vẫn giận hờn nói.

“Đúng vậy, sẽ chết, nhưng có bản thiếu gia theo cùng, em sợ cái gì?” Tâm trạng của Sở Ninh Dực hình như rất tốt.

Thủy An Lạc lại bị anh chọc tức thêm lần nữa. Cô đánh lên ngực anh, chính là bởi vì có anh theo cùng cho nên cô mới lo lắng đấy!

Nhưng mà, sự tình đã như vậy, mặc kệ Thủy An Lạc trách cứ như thế nào đi chăng nữa, chắc chắn Sở Ninh Dực cũng không thể ra ngoài được nữa rồi.

“Đau quá.” Thủy An Lạc đưa tay lên xoa vết thương trên môi, oán giận trách cứ.

“Đau chứ gì, thế thì lần sau mới nhớ.” Sở Ninh Dực mở miệng nói, nhẹ nhàng hôn một cái lên vết thương của cô.

“Em phát hiện em đúng là đồ miệng quạ, nói cái gì là cái đó đến?” Thủy An Lạc đứng dậy, ngồi trên giường căm giận mở miệng.

“Anh còn tưởng em cố tình chứ.” Sở Ninh Dực cũng ngồi dậy theo, sau đó đưa di động cho Thủy An Lạc: “Nhìn tiêu đề hôm nay đi.”

Thủy An Lạc hiếu kỳ nhận lấy di động, “Sao đã lọt thông tin ra nhanh thế rồi á? Không biết là... Đây, đây là cái gì?” Thủy An Lạc nhìn tiêu đề, không phải sợ hãi vì chuyện khủng hoảng kia, mà sợ hãi vì chính bản thân cô.

Thủy An Lạc trượt xuống dưới, còn chưa xem xong đã cầm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực: “Anh Sở, những người này viết lung tung đấy.”

Sở Ninh Dực vuốt đầu cô: “Ừ... “

Sự tin tưởng của Sở Ninh Dực khiến trong lòng Thủy An Lạc dâng lên một cảm giác ngọt ngào, lại được dịp mở miệng nói: “Anh tin em như thế cơ à?”

“Buổi trưa anh có gọi điện thoại cho em đấy.” Sở Ninh Dực thản nhiên mở miệng.

Thủy An Lạc đột nhiên nghĩ đến lúc ăn cơm mình có nhận được điện thoại của anh, còn nói hai câu đã cúp máy, không nhịn được mà thổn thức trong lòng, suýt nữa là toi rồi. May mà cô là bé ngoan, không giấu giếm Sở tổng điều gì, nếu không thì sẽ thực sự to chuyện rồi.

“Chuyện này đang ồn ào, bệnh dịch lại bùng phát, xem ra không cần chúng ta làm gì, tin tức này rất nhanh thì sẽ bị đẩy xuống. Dù sao so với những tin đồn thế này thì bọn họ sẽ lo lắng cho tính mạng của mình hơn.” Sở Ninh Dực lý trí phân tích.

Cái này gọi là... trong họa có phúc đấy à?

Thủy An Lạc nghĩ vậy liền rùng mình một cái. Cái mạng nhỏ này của cô có giữ được hay không còn chưa biết, sao có thể xem là trong họa có phúc được?

“Là Viên Giai Di à? Khi đến nhà hàng em có gặp cô ta.” Thủy An Lạc nghĩ, có thể hận cô như thế, muốn cho cô xấu mặt, hình như cũng chỉ có Viên Giai Di thôi.

“Gặp cô ta?” Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc.

“Đúng vậy, buổi trưa ngay lúc ăn cơm. Nhưng mà cô ta cũng chẳng khá hơn là mấy, hình như là bị em chọc tức rồi.” Thủy An Lạc lúng túng cười, “Cuối cùng còn ngã sấp mặt, nhưng em cũng chẳng thèm đỡ cô ta.”

Sắc mặt Sở Ninh Dực càng thêm khó coi.

Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực thay đổi sắc mặt, hơi mím môi: “Không phải em đẩy đâu, em thề đấy.”

Sở Ninh Dực nghe cô nói vậy liền đưa tay lên xoa đầu cô, “So với bị vu oan, lần sau cứ trực tiếp làm thật đi cho đỡ uổng công mang tội.”

Bởi vì tin tức phía dưới có ảnh chụp Viên Giai Di bị ngã, còn có cả bóng lưng của Thủy An Lạc, nói là Thủy An Lạc đẩy Viên Giai Di, mà vừa nãy Thủy An Lạc không nhìn thấy tin đấy cho nên không hiểu được ý trong câu nói này của anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 823: Bệnh dịch ập tới (9)
“Gì cơ?” Thủy An Lạc tò mò hỏi lại.

Sở Ninh Dực lại xoa đầu cô: “Anh nói, lần sau còn gặp phải cô ta, thấy khó chịu thì cứ ra tay. Có chuyện gì bản thiếu gia đây sẽ gánh cho em.”

Thủy An Lạc nghe Sở Ninh Dực nói vậy liền gật đầu một cách vô cùng nghiêm túc. Cô muốn đánh Viên Giai Di từ lâu rồi, nhưng vì để ý tới Sở Ninh Dực nên vẫn luôn nhịn tới giờ.

Sở Ninh Dực khẽ bật cười, ôm cô vào lòng.

“Nhưng, Viên Giai Di nói cô ta gọi điện thoại cho em mà em không dám nhận. Em có nhận được cuộc gọi nào của cô ta đâu nhỉ.” Thủy An Lạc thắc mắc nói.

Bởi vì cuộc gọi đó đã được chuyển tiếp đến điện thoại di động của anh rồi.

Tất nhiên Sở Ninh Dực tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho Thủy An Lạc biết.

“Chắc hệ thống tự động chặn rồi.”

“Hì, hệ thống này cứ như trí tuệ nhân tạo ấy nhỉ.” Thủy An Lạc không hề nghi ngờ anh, cười tít mắt nói.

Sở Ninh Dực vỗ lên đầu cô vợ ngốc nhà mình một cái. Chuyện bệnh dịch sẽ không truyền ra nhanh như vậy, nói cách khác, mấy ngày nay tin tức về Thủy An Lạc sẽ ngày càng rầm rộ hơn, nhất là khi anh không ra mặt làm sáng tỏ.

Sở Ninh Dực nghĩ vậy, tụt từ trên giường xuống: “Anh đi tìm Lý Tử thương lượng vài chuyện, em ngủ một lúc trước đi.” Sở Ninh Dực nói xong, đỡ cô nằm xuống, ban nãy chắc cô đã sợ lắm cho nên giọng nói mới nức nở như vậy.

Thủy An Lạc vươn tay cầm lấy tay anh: “Anh Sở, Sở gia, anh biết thế nào gọi là cách ly không?”

“Cái nơi rách nát này toàn là bệnh nhân, cách ly cả cái bệnh viện là được rồi.” Sở Ninh Dực hừ lạnh.

Thủy An Lạc: “...”

Được rồi, anh Sở nói rất có lý.

Cái nơi rách nát này là bệnh viện của anh, toàn là bệnh nhân. Má, bệnh viện không có bệnh nhân có còn gọi là bệnh viện nữa không hả?

Thủy An Lạc nhắm mắt lại. Sở Ninh Dực chờ Thủy An Lạc ngủ rồi mới đi.

Đã có người muốn dùng tin tức này hủy hoại đến danh tiếng của Thủy An Lạc, anh sẽ nói cho những kẻ đó, cái gì gọi là chưa đến giây cuối cùng, kết cục không ai biết được.

Lý Tử và Sở Ninh Dực đứng trên sân thượng. Sở Ninh Dực nói rất ít, nhưng ý chính đã nói ra hết, Lý Tử nghe xong cũng rất rõ ràng.

Đối với sự thông minh của Sở Ninh Dực, từ lần anh đối phó với Mặc Doãn, Lý Tử đã biết được rồi.

“Nhưng mấy ngày nay Lạc Lạc sẽ bị chửi chết mất đấy.” Lý Tử nhíu mày mở miệng nói. Anh cũng không để ý lắm, dù sao anh cũng chẳng có thời gian xem tin tức, hơn nữa anh là đàn ông.

“Ưu điểm lớn nhất của cô ấy chính là đầu óc thiếu dây thần kinh. Khi không thấy, cô ấy sẽ tự động coi như chưa từng xảy ra. Nhưng anh phải báo cho tôi biết thời gian tối đa để giải quyết xong chuyện này là bao lâu.” Sở Ninh Dực đặt hai tay trên lan can, nhìn bầu trời đen như mực phía xa. Xem ra trận tuyết đầu tiên sắp tới rồi.

“Tạm thời tôi chưa thể báo cho anh biết được, nhưng trong vòng một tuần nhất định có thể giải quyết, nếu như không thể, vậy thì càng không cần phải giải thích. Bbởi vì mọi người cũng sẽ sớm chuyển sự chú ý thôi.” Họ sẽ chú ý đến chuyện bệnh dịch, vì dù sao thì sống chết của con người quan trọng hơn một tin đồn nhiều.

Một tuần là khoảng thời gian dài nhất mà bọn họ có thể giấu giếm, trong vòng một tuần này, bọn họ phải nghiên cứu ra vắc-xin đối kháng với đợt vi khuẩn gây bệnh lần này.

Sở Ninh Dực nhíu mày, không yêu cầu khắt khe hơn nữa.

“Có điều tôi rất chờ mong cú lội ngược dòng của Sở tổng đấy. Cho nên tôi sẽ cố gắng nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh trong vòng một tuần.” Lý Tử cười cười, cũng nhìn về phía đám mây đen kia.

Bệnh dịch bùng phát, nhưng những tin tức kia vẫn đang lan tràn khắp nơi, tập đoàn Sở Thị lại không có ai lên tiếng giải thích cả.

Hơn nữa đám phóng viên vẫn chầu chực ở Sở Thị phát hiện, từ khi xảy ra chuyện Sở Ninh Dực chưa từng xuất hiện, giống hệt như lần Thủy An Lạc gặp tai nạn, hoàn toàn mất tăm mất tích.

Hơn nữa phóng viên cắm chốt ở nhà của họ cũng phát hiện, Thủy An Lạc cũng đã vài ngày chưa về, điều này khiến cho suy đoán bỏ nhà ngoại tình ngày càng rầm rộ hơn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 824: Bệnh dịch ập tới (10)
Tin tức tin lan rộng, thậm chí còn có người nói Thủy An Lạc và Lý Tử đã xuất hiện bên Mỹ.

Nhưng lúc này Thủy An Lạc đang gọi video với con trai. Tiểu Bảo Bối nhìn vào di động gọi mẹ, lại còn biểu diễn bước đi cho mẹ coi. Di động của Thủy An Lạc mở cả ngày, trừ lúc Tiểu Bảo Bối ngủ, cô mới tắt máy.

Công việc của Sở Ninh Dực đều do thư ký gửi fax đến cho anh, còn về những tin tức lần này, anh không hề để ý tới một chút nào.

Có một hôm Thủy An Lạc tiện tay bấm vào, kết quả vừa vặn đọc được vụ bên Mỹ kia, thậm chí còn có người nói: Cô và Lý Tử lén lút hẹn hò bên Mỹ, thậm chí đã có cả con rồi, Sở tổng đang ở Mỹ đuổi giết bọn họ.

Thủy An Lạc tức đến mức đánh rơi cả di động. Má, đám người này coi phim kịnh dị nhiều quá rồi hả? Lại còn đuổi giết, chẳng lẽ còn định nhốt vào cũi heo nữa?

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc tức tối bước vào phòng tắm, lại cúi đầu nhìn chiếc di động bị cô ném lên giường, thế hóa ra vẫn tức à?

Hai tay Thủy An Lạc chống lên bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, gương mặt nhỏ nhắn đang tức giận đã sưng lên chẳng khác gì cái bánh bao.

Rõ ràng không phải minh tinh gì, vậy mà sao còn xui xẻo hơn cả người nổi tiếng nữa. Chẳng lẽ cô là kiểu người dễ bị bôi nhọ đến thế à?

Thủy An Lạc rửa mặt, càng nghĩ càng tức, bước ra cầm di động lên đưa cho Sở Ninh Dực: “Em muốn gọi điện cho Viên Giai Di.” Tuy rằng Viên Giai Di giờ đã ở bệnh viện, nhưng cô không muốn đi gặp cô ta.

Sở Ninh Dực nhìn di động trong tay cô, ánh mắt trở nên thâm thúy, cuối cùng mở miệng nói: “Đừng gọi, không phải cô ta đâu”

“Nhưng trừ cô ta ra còn ai làm như vậy nữa?” Thủy An Lạc tức giận đi tới đi lui trong phòng. Đổ oan cho cô thì thôi đi, mấu chốt ở chỗ lần này còn lôi cả Sở Ninh Dực và Lý Tử vào, chuyện này không thể tha thứ được.

Nói Sở Ninh Dực thành hung thủ giết người, nói Lý Tử thành kẻ thứ ba, sao cô lại có thể không tức giận được đây?

“Cô ta sẽ không ngu đến mức làm một việc rõ ràng như vậy đâu.” Sở Ninh Dực đặt văn kiện trong tay xuống, vươn tay kéo cô vào lòng, hơi xoay người ấn cô xuống dưới, “Có thể còn có những người khác.”

Thủy An Lạc nghiêm túc nghĩ, đây rõ ràng là nhằm vào cô, cho nên không phải là kẻ thù của Sở Ninh Dực nhưng kẻ thù của cô thì chỉ có một Viên Giai Di, “Bạch Dạ Hàn à?”

“Không phải.” Sở Ninh Dực khẳng định một cách chắc nịch. Tuy Bạch Dạ Hàn dạo này khiến anh rất thất vọng, nhưng cậu ta còn chưa đến nỗi đi làm ra cái loại chuyện này.

“Vậy thì ai chứ.” Thủy An Lạc tức giận nói.

Sở Ninh Dực vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô, có lẽ mục tiêu lần này không phải là Thủy An Lạc, chỉ là có người muốn lợi dụng chuyện này nhằm vào mục đích gì đó thôi.

“Chờ hai ngày nữa thôi, anh sẽ trả lại sự trong sạch cho em.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói rồi hôn lên môi cô, sau đó vươn tay sờ trán cô: “Không thấy sốt, cũng không ho, chắc có thể bỏ cách ly được rồi.”

Thủy An Lạc tò mò nhìn anh, chờ hai ngày nữa thì chuyện này cũng sẽ lộ ra, anh ấy định làm gì thế nhỉ?

Sở Ninh Dực cười cười không nói gì, tất nhiên là anh có cách riêng của mình rồi.

Mặc kệ lần này kẻ đó là ai, anh cũng sẽ không để chúng đạt được mục đích của mình đâu.

“Thật sự không phải Viên Giai Di à?” Thủy An Lạc vẫn không tin.

Sở Ninh Dực lại hôn cô thêm cái nữa, “Anh đảm bảo là không phải, cô ta xuất hiện ở nhà hàng chỉ là trùng hợp thôi.”

Thủy An Lạc thở dài, được rồi, cô sẽ tạm thời tin tưởng anh.

Nhưng vào lúc Sở Ninh Dực chuẩn bị tin tức, Thủy An Lạc lại phát sốt.

Một buổi tối, Thủy An Lạc sốt đến bốn mươi độ, hơn nữa còn không ngừng ho khan.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 825: Bệnh dịch ập tới (11)
Thủy An Lạc vừa phát sốt, Lý Tử đã đến kiểm tra, thuốc hạ sốt cũng đã tiêm, nhưng lại chẳng có tác dụng gì cả.

Lý Tử muốn Sở Ninh Dực ra ngoài, tuy rằng kết quả kiểm tra máu của Thủy An Lạc còn chưa có, nhưng cũng có thể đoán trước được.

Sở Ninh Dực vẫn ngồi bên giường nắm lấy tay Thủy An Lạc. Có lẽ vì khó chịu, đầu Thủy An Lạc cứ cựa quậy mãi, miệng thì lẩm bẩm, nhưng lại không nghe rõ rốt cuộc cô đang nói gì.

“Sở tổng, anh phải rời khỏi đây.” Lý Tử trầm giọng mở miệng.

“Anh nghĩ giờ tôi đi có ích gì không?” Sở Ninh Dực thản nhiên hỏi lại.

“Nhưng chí ít hiện tại anh còn chưa bị làm sao.” Lý Tử cũng không tỏ ra sợ sệt trước anh, chỉ theo thực tế mà nói.

“Có thời gian ở đây khuyên tôi, không bằng dùng thời gian đó đi tìm cách chưa trị đi. Anh đã mất hai ngày rồi đấy.” Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn Lý Tử nói.

Lý Tử còn định mở miệng khuyên bảo anh vài câu, nhưng cuối cùng đành từ bỏ.

Bởi vì anh biết, khuyên bảo mà có tác dụng thì anh ta đã chẳng phải là Sở Ninh Dực.

“Nếu như định ở lại thì dùng rượu cồn hạ nhiệt độ cho cô ấy.” Giọng nói của Lý Tử vẫn không chút lo sợ nào.

Sở Ninh Dực không mở miệng, chỉ lau mồ hôi trên trán giúp Thủy An Lạc, đêm qua vì cô ho quá kịch liệt nên lúc này giọng đã khản đặc, ngay cả tiếng ho cũng như tiếng xé vải.

Lý Tử ra khỏi phòng, Sở Ninh Dực cầm miếng bông thấm ướt chấm lên bờ môi khô khốc của cô, hàng lông mày nhíu chặt không thả lỏng lấy một khắc.

“Ba... ba...” Giọng nói Thủy An Lạc tuy vẫn khàn nhưng đã có thể nghe rõ hơn được một chút.

Hình như cô mơ thấy ác mộng, ngay cả bàn tay đang túm lấy chiếc chăn cũng siết chặt hơn.

Sở Ninh Dực buông miếng bông ra, nắm chặt lấy tay cô, đặt bên môi mình khẽ hôn nhẹ: “Lạc Lạc...”

“Không phải ba tôi, không phải ba tôi...” Thủy An Lạc bỗng kích động quát lên, cả người cũng theo đó mà run rẩy kịch liệt.

Sở Ninh Dực vươn tay giữ lấy vai cô, cô ấy đang nói gì vậy?

Không phải ba cô ấy?

Cô ấy vẫn còn hoảng sợ vì chuyện tội phạm giết người kia sao?

“Ba em không phải kẻ giết người.” Sở Ninh Dực khẽ nói.

Thủy An Lạc dường như là nghe thấy được lời anh nói, tâm trạng cuối cùng cũng ổn định lại, nhưng có vẻ như vẫn còn đang sợ.

“Đừng hận em được không, đừng hận em, Sở Ninh Dực, đừng mà, đừng...” Thủy An Lạc càng nói càng căng thẳng, cuối cùng nước mắt theo khóe mắt trượt xuống.

Bàn tay đang nắm lấy tay cô của Sở Ninh Dực siết chặt hơn.

Anh hận cô?

Tại sao Thủy An Lạc lại có suy nghĩ này?

“Ngốc ạ, sao anh lại hận em được?” Sở Ninh Dực khẽ lên tiếng.

Thủy An Lạc mấp máy miệng, nhưng không thể nào nghe rõ được cô đang nói gì, có lẽ là bởi vì vừa mới nói quá nhiều, cho nên lúc này cô đã hoàn toàn mệt mỏi.

Thủy An Lạc mê man thiếp đi. Sở Ninh Dực vươn tay kéo chăn đắp ngay ngắn lại cho cô, di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên.

Sở Ninh Dực cầm điện thoại lên, vừa thấy dãy số gọi tới, anh trực tiếp ấn từ chối cuộc gọi luôn.

Nhưng người bên kia dường như không có ý định từ bỏ, lại gọi lại lần nữa.

Sở Ninh Dực vẫn từ chối, cuối cùng liền chặn số đó lại.

Hiện tại, người anh không muốn gặp nhất chính là Viên Giai Di, không muốn một chút nào.

Nhất là bây giờ, có nói cũng chỉ mượn danh nghĩa muốn tốt cho anh, khuyên anh ra ngoài.

Viên Giai Di gọi lại lần nữa, điện thoại đã báo tắt máy. Gian phòng cô ta đang ở cách phòng cách ly của Sở Ninh Dực không xa, nhưng cô ta không biết Sở Ninh Dực đã tắt điện thoại hay là đã chặn số điện thoại của cô ta rồi nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 826: Bệnh dịch ập tới (12)
Viên Giai Di đi tới đi lui. Cô ta nghĩ sao cũng không thể tin nổi Sở Ninh Dực lại muốn ở lại bên cạnh Thủy An Lạc đã bị nhiễm bệnh, là bệnh chết người đó.

Viên Giai Di càng nghĩ càng thấy bực bội trong lòng. Thủy An Lạc kia rốt cuộc có chỗ nào tốt mà khiến anh ấy lưu luyến như thế chứ.

Thủy An Lạc sốt cao vẫn chưa hạ, Sở Ninh Dực vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Thủy An Lạc có vài lần tỉnh lại, nhưng thời gian tỉnh lại cũng không được lâu.

Lần đầu tiên, cô không có sức để đuổi Sở Ninh Dực cho nên chỉ có thể im lặng, không đón nhận sự chăm sóc của anh, nhưng Sở Ninh Dực ác hơn cô nhiều, không uống nước, được, vậy thì dùng mồm bón, như vậy xác suất bị lây nhiễm sẽ cao hơn.

Lần thứ hai, lúc cô tỉnh lại Sở Ninh Dực đang ghé bên giường cô ngủ, đầu cô đau như muốn nứt ra nhưng khi nhìn thấy anh lại cảm thấy mình vẫn còn sống.

Dù cho sống kiểu này khiến cô sống không bằng chết.

Phổi như đang bị thiêu đốt, đau rát.

Đầu như bị người ta dùng búa sắt nện vào, đau âm ỉ.

Sở Ninh Dực bón nước cho cô, mỗi lần nuốt xuống cổ họng cô lại xộc lên đầy mùi máu tanh.

“Mấy bệnh nhân hôm trước có phải đã...” Thủy An Lạc nói, giọng nói khản đặc nhỏ dần cho đến khi mất hẳn, bởi vì cô không dám nói tiếp nữa.

Sở Ninh Dực ôm cô tựa vào ngực mình, lại cúi đầu khẽ hôn lên trán cô mấy cái, “Không sao hết.”

Thủy An Lạc thở dốc nặng nề, ngay cả một nụ cười cũng không nặn ra được.

Nhưng trong cơn sợ hãi, không hiểu sao cô lại thấy thở phào nhẹ nhõm. Nếu cô cứ thế này mà chết, phải chăng cũng không cần lo lắng anh sẽ hận cô nữa?

Nhưng Tiểu Bảo Bối của cô còn chưa đầy một tuổi.

“Nếu như mẹ em không nói cho anh biết chuyện Tiểu Bảo Bối, không biết giờ chúng ta sẽ thế nào nhỉ?” Thủy An Lạc hơi nhắm mắt lại, nhưng lại cố gắng để bản thân giữ được tỉnh táo.

“Anh vẫn sẽ độc thân, còn em, có thể qua một thời gian sẽ chấp nhận Mặc Lộ Túc, cho Tiểu Bảo Bối một gia đình mới.” Sở Ninh Dực khẽ lên tiếng rồi siết chặt vòng tay của mình lại.

Thủy An Lạc lại bật cười thành tiếng: “Tại sao lại là độc thân, có thể anh cũng sẽ gặp được cô gái mà anh thích chứ.”

“Không đâu.” Sở Ninh Dực nắm tay cô đặt trước người cô, “Bởi vì trừ em ra, anh không định rung động đối với bất kỳ ai khác nữa.”

Thủy An Lạc mỉm cười có chút miễn cưỡng, “Nếu như không phải ngay từ đầu mẹ em đã bán em cho anh, có thể, em sẽ nuôi Tiểu Bảo Bối đến khi tốt nghiệp, có thể thực sự sẽ đầu hàng trước sự dịu dàng của đàn anh, nhưng, khi nhìn thấy tin tức của anh, em vẫn ngẩn ra.”

Sở Ninh Dực nghe giọng nói khản đặc của cô, trong lòng dâng lên một sự sợ hãi không nói thành lời, “Nghỉ ngơi một lúc đi.”

Sở Ninh Dực cúi đầu, sắc mặt cô tái nhợt, vành mắt đã thâm quầng, bờ môi nứt nẻ dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rỉ máu.

Thủy An Lạc lắc đầu, “Em sợ, em sợ nhắm mắt lại rồi sẽ không tỉnh lại được nữa.” Thủy An Lạc cúi đầu cười.

“Đừng nói bậy.” Sở Ninh Dực lập tức ngắt lời cô, “Lý Tử sẽ có cách.”

“Sở Ninh Dực, anh biết không? Em có rất nhiều điều muốn hỏi anh, nhưng giờ nghĩ lại, tất cả đều không quan trọng nữa rồi.” Thủy An Lạc cười. Cô có rất nhiều câu hỏi, nhưng cô không dám mở miệng hỏi bất cứ câu nào cả.

“Chờ em khỏe rồi, muốn hỏi gì cũng được.” Sở Ninh Dực nghẹn giọng nói, có vẻ như đã không thể khống chế được tâm trạng của mình nữa rồi.

“Sở Ninh Dực, anh cầu hôn em một lần nữa đi, lần này em nhất định sẽ đồng ý.” Thủy An Lạc nói, từ từ mở mắt ra.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 827: Bệnh dịch ập tới (13)
Có lẽ là bởi vì bị bệnh nên mắt cô đầy tơ máu, nhãn cầu tựa như là đang bị nước mắt nhuốm dần, lấp lánh ướt át.

Hoa tuyết bay bên ngoài đập vào cửa sổ, ngưng kết thành song cửa đẹp đẽ.

Khắp phòng bệnh đầy hơi ấm từ máy sưởi nhưng Thủy An Lạc vẫn có thể cảm nhận được cơn lạnh thấu xương.

Ánh mắt của cô lướt qua dáng người nghiêng nghiêng của Sở Ninh Dực, rơi xuống bên khung cửa sổ.

Sở Ninh Dực nắm chặt tay cô, màn cầu hôn của còn đang chuẩn bị dang dở. Anh muốn tặng cho cô một màn cầu hôn thật đẹp đẽ.

“Chờ em khỏe lại, việc đầu tiên anh làm sẽ là cầu hôn em, được không?” Sở Ninh Dực trầm giọng mở miệng, chỉ cần cô khỏe lại, anh sẽ không bận tâm đến chi tiết màn cầu hôn có hoãn mỹ hay không nữa, anh sẽ không chút do dự cầu hôn cô.

Thủy An Lạc dường như không nghe thấy anh nói, vẫn nhìn những bông tuyết rơi bên ngoài kia.

“Anh biết không? Sau khi chúng ta kết hôn, trận tuyết đầu mùa cũng bắt đầu rơi. Hôm đó anh đồng ý với em sẽ về nhà ăn cơm, nhưng anh không về. Thậm chí từ đó về sau, ngay cả điện thoại của em anh cũng không nghe nữa. Khi đó em cũng ngồi một mình bên cửa sổ, ngắm tuyết rơi trọn một đêm. Em liên tục tự nhủ với bản thân, anh quá bận, anh vì công việc, chứ không phải đang trốn tránh em.” Thủy An Lạc cười, không biết là bởi vì đang bệnh hay là bởi vì nguyên nhân nào khác, trong giọng nói của cô chất chứa mấy phần thê lương, “Nhưng mùa tuyết năm sau, chúng ta ly hôn, Tiểu Bảo Bối cũng sắp ra đời. Khi đó, em mang theo Tiểu Bảo Bối ngồi bên cửa sổ, nói với thằng bé, chờ con được sinh ra, chưa biết chừng ba sẽ đến tìm chúng ta.”

Thủy An Lạc càng nói, trái tim Sở Ninh Dực càng như bị ai đó xé rách.

Nhưng anh không ngăn cản Thủy An Lạc mà để cho cô nói tiếp.

“Đây là trận tuyết thứ ba kể từ khi em quen anh. Cuối cùng, chúng ta cũng có thể ngắm nó cùng nhau.” Thủy An Lạc khẽ cười, dựa sát vào lòng anh, như muốn tìm kiếm chút ấm áp từ trên người anh vậy.

Sở Ninh Dực ôm chặt lấy cô, lại kéo dịch chăn lên trên một chút, nhưng cô gái trong lòng vẫn run rẩy kịch liệt.

“Sau này năm nào anh cũng sẽ ngắm tuyết với em.” Sở Ninh Dực trầm giọng mở miệng.

“Được.” Thủy An Lạc mỉm cười nói, rồi lại một lần nữa nhắm mắt lại, “Sở Ninh Dực, nếu như em làm chuyện gì có lỗi với anh, anh có hận em không?”

“Không đâu.” Sở Ninh Dực cất lời hứa hẹn.

Thủy An Lạc khẽ mỉm cười, thật tốt, nhưng nếu chuyện đó liên quan đến người thầy có ơn với anh thì sao? Liên quan đến ân nhân cứu mạng của anh thì sao?

Thủy An Lạc nhắm mắt lại, dòng lệ theo khóe mắt trượt xuống.

“Sở Ninh Dực, bản thỏa thuận ly hôn em cất trong chiếc hộp dưới gầm giường, trong đó có một quyển nhật ký, mật mã là sinh nhật của Tiểu Bảo Bối. Bản thỏa thuận em kẹp trong đó, khi nào anh về thì nhớ lấy ra rồi xé đi nhé.”

Sở Ninh Dực run rẩy hôn lên trán cô, “Ngốc ạ, chờ chúng ta tái hôn, tờ giấy đó sẽ tự mất hiệu lực thôi.”

Tái hôn, Thủy An Lạc nghe hai chữ này, đây là hai chữ anh đã nói rất nhiều lần nhưng cô lại cứ màu mè mãi, chắc ông trời cũng không nhìn nổi nữa rồi.

Thủy An Lạc tựa trong lòng Sở Ninh Dực, lại nặng nề thiếp đi.

Sở Ninh Dực cúi đầu, nắm thật chặc lấy tay cô, thấp giọng ghé bên tai cô nói: “Không sao, anh đảm bảo em sẽ không sao hết.”

Đáng tiếc, Thủy An Lạc rơi vào hôn mê đã không thể nghe được lời hứa đầy bất an của anh nữa.

Tuyết rơi lớn đến tận tối, trên bệ cửa sổ đã phủ cả một lớp tuyết dày trắng xóa.

Nhiệt độ thân thể Thủy An Lạc ngày càng cao. Sở Ninh Dực giúp cô hạ nhiệt bằng vật lý cũng không có bất cứ tác dụng gì.

Cô liên tục nói mơ, nhưng Sở Ninh Dực lại chẳng nghe rõ câu nào cả.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 828: Bệnh dịch ập tới (14)
Lý Tử nhận được tin nhiệt độ cơ thể Thủy An Lạc tăng cao, liền lập tức chạy tới.

Anh kiểm tra thân thể cho Thủy An Lạc, gương mặt vẫn luôn bình tĩnh của anh cuối cùng cũng bắt đầu cau lại, trong số những bệnh nhân kia đã có ba người chết.

“Mẹ nó...” Lý Tử tức giận chửi bậy, vi khuẩn gây bệnh này rõ ràng anh cảm thấy nó rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được đã gặp ở đâu.

Sở Ninh Dực ngồi bên giường, toàn thân vẫn căng thẳng.

Lý Tử quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực: “Sao anh không bị làm sao?”

Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc gần như sớm chiều đều bên nhau, nhưng Sở Ninh Dực đến bây giờ vẫn không có chút phản ứng nào cả.

Sở Ninh Dực ngẩng lên, có vẻ như cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, anh không bị làm sao, anh vẫn chưa bị làm sao hết.

Anh đã dính máu của Thủy An Lạc, nuốt cả nước bọt của cô ấy, nhưng anh chẳng làm sao cả.

Lý Tử bỗng bước tới, trầm giọng đề nghị: “Sở tổng, tôi cần máu của anh để làm kiểm tra.”

Bệnh dịch lần này không tính là bùng phát mạnh, nhưng vẫn có thể lấy mạng người ta. Cho dù Lý Tử là bác sĩ, bước vào đây vẫn phải mặc đồ bảo hộ. Nhưng Sở Ninh Dực không hề sử dụng bất cứ biện pháp phòng tránh nào, mà anh lại không hề bị nhiễm.

Sở Ninh Dực cũng hiểu ý của Lý Tử, gật đầu rồi đứng dậy đắp chăn cho Thủy An Lạc, sau đó đi ra ngoài cùng Lý Tử.

Phòng bệnh nhanh chóng yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của Thủy An Lạc.

Cửa phòng đang khép chặt, Thủy An Lạc đột nhiên co rúm lại một cái, giống như bị gió lạnh làm cho rùng mình.

Một lát sau, một dáng người cao lớn xuất hiện bên giường cô. Trong tay ông ta cầm một chiếc ống tiêm. Ông ta nhẹ nhàng tiêm thuốc vào người Thủy An Lạc.

Nước thuốc bên trong ống tiêm chỉ còn lại một chút, người đàn ông kia không tiêm tiếp nữa, mà đặt lên bàn.

Thủy An Lạc đột nhiên tỉnh lại, ý thức mơ hồ khiến cô nhìn không rõ người trước mặt.

“Ba... ba...” Thủy An Lạc khẽ kêu lên, tuy rất mơ hồ, vẫn không thấy rõ người đang đứng bên giường là ai, nhưng mùi hương trên người người ấy lại rất quen thuộc.

“Ba...” Giọng nói Thủy An Lạc càng khản đặc, bóng người trước mắt bắt đầu đung đưa khiến cô không tài nào thấy rõ.

Người đàn ông kia bỗng căng thẳng. Ông ta khẽ run lên một cái, vốn định xoay người, nhưng vì giọng nói khản đặc của cô nên lại dừng bước.

“Ba...” Thủy An Lạc cố gắng vươn tay lên, nhưng lại không thể động đậy được.

Bàn tay buông thõng bên người ông siết chặt lại thành nắm đấm.

“Ba ơi, ba đừng đi.” Thủy An Lạc bỗng kêu lên.

Cả người ông ta run lên, đang hạ quyết tâm bước đi, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, người kia lao tới rất nhanh, túm lấy ống tiêm trên bàn, nhưng tốc độ của người đàn ông nọ còn nhanh hơn, một tay túm lấy cổ tay người kia, sau đó quăng người ra ngoài.

Nhưng người nọ hiển nhiên không hề dễ đối phó, hai người liền lao vào đánh nhau.

Sở Ninh Dực đi lấy máu về, còn chưa đến cửa phòng bệnh đã nghe thấy tiếng đánh nhau bên trong, anh không kịp quan tâm đến lỗ kim trên cánh tay mình, nhanh chóng chạy vào.

Người ở bên trong đương nhiên nghe thấy động tĩnh, trực tiếp phá cửa sổ nhảy xuống.

Sở Ninh Dực nhanh chóng nhảy xuống dưới theo, lúc Lý Tử tiến vào cửa sổ đã bị đập vỡ, anh bước tới bên cạnh Thủy An Lạc, lúc này cô đã chìm vào giấc ngủ say.

Nhưng, khi ánh mắt của anh rơi xuống mặt bàn, Lý Tử bỗng kinh hãi, nhanh chóng cầm ống tiêm lên, sau đó nhìn lên bình truyền dịch của Thủy An Lạc.

“Ba, ba...” Thủy An Lạc cô khẽ mấp máy môi, khiến động tác gỡ kim truyền dịch của Lý Tử khựng lại.

Cô ấy vừa gọi... ba!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 829: Bệnh dịch ập tới (15)
Lý Tử từ từ buông tay ra, người đó là ba của cô ấy sao?

Một người ba sẽ không hại con gái mình.

Lý Tử cúi đầu nhìn ống tiêm trong tay, có thể, đây chính là vắc-xin phòng bệnh mà anh vẫn đang nghiên cứu.

Lý Tử sờ trán Thủy An Lạc, vẫn còn nóng. Anh lại vươn tay chạm vào cổ tay của cô, nhịp tim vẫn bất ổn, có lẽ thuốc còn chưa có tác dụng.

Gió lạnh bên ngoài lùa vào, Lý Tử bế Thủy An Lạc lên, đổi sang một phòng bệnh khác, căn phòng này tạm thời không thể ở được.

Sở Ninh Dực đuổi theo, hai người phía dưới đã không thấy tăm hơi đâu nữa, hiển nhiên là đều không muốn để cho anh thấy mặt.

Sở Ninh Dực nhíu mày, đang định xoay người trở về, chân lại đạp phải vật gì đó, anh lùi lại một bước, cúi đầu liền nhìn thấy một chiếc vòng tay bị lẫn trong tuyết.

Sở Ninh Dực nhíu mày, cúi người nhặt lên, một chiếc vòng tay phỉ thúy. Đây chính là chiếc vòng mà chú Sở nhặt được trong vụ nổ Viễn Tường lần trước.

Món quà sinh nhật mà Thủy Mặc Vân tặng cho Thủy An Lạc, sao nó lại ở đây?

Sở Ninh Dực nghĩ một hồi rồi lại quay đầu nhìn lại, nhưng trong màn đêm không có lấy một bóng người.

Lúc Sở Ninh Dực quay trở lại, phòng bệnh đã thành một đống hỗn độn, thấy trên giường bệnh không có ai, anh liền đi tìm Lý Tử.

Thủy An Lạc nằm trong phòng nghỉ của phòng thí nghiệm, bình truyền dịch vẫn đang tiếp tục truyền nhưng nhìn cô đã khá hơn một chút.

Lý Tử thấy Sở Ninh Dực trở về liền nói: “Là vắc-xin phòng bệnh, tôi vừa tra được, đây là virus mầm bệnh từ mười năm trước của nước R, gây nhiễm khuẩn cho phổi, nhưng mà mười năm trước hẳn đã bị nước R cấm rồi.”

Phổi bị nhiễm khuẩn, Sở Ninh Dực nắm lấy cánh tay vừa lấy máu của mình. Mười năm trước, anh đã từng bị nhiễm, nhưng sau đó đã tiêm vắc-xin phòng bệnh.

Lần lây nhiễm đó chính là sau trận hỏa hoạn kia, nhưng ai là người cứu anh, tiêm vắc xin phòng bệnh cho anh, đến giờ anh vẫn không biết.

Thế nên, lần này anh có thể sớm chiều chung đụng với Thủy An Lạc mà không xảy ra chuyện gì, chỉ là bởi vì trong cơ thể anh đã có kháng thể.

Sở Ninh Dực quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc đang nằm trên giường bệnh. Anh bước tới nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, “Nếu đã có được vắc-xin phòng bệnh, còn lại nên làm thế nào là việc của các anh đấy.”

Lý Tử gật đầu, đương nhiên là anh biết.

“Lạc Lạc đã được tiêm vắc-xin phòng bệnh, bệnh tình cũng sẽ không nặng thêm nữa, chỉ cần hạ sốt thì sẽ không còn vấn đề gì lớn nữa cả.” Lý Tử nói xong cầm vắc-xin ra ngoài. Việc anh cần phải làm lúc này chính là trong tối hôm nay phải chế được thêm vắc-xin kháng bệnh.

“Ngày mai, là ngày thứ bảy.” Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng.

Lý Tử đi tới cửa, bước chân thoáng khựng lại, như đã hiểu lời anh nói, “Sáng mai, chỉ cần sản xuất ra vắc-xin phòng bệnh, bệnh viện sẽ nhanh chóng triệu tập phóng viên tổ chức họp báo, đến lúc đó, tôi nghĩ tất cả những phóng viên của thành phố này hẳn sẽ phải bẽ mặt.”

Mà điều này chính là cái Sở Ninh Dực muốn.

Sở Ninh Dực gật đầu, ngồi xuống bên giường.

Lý Tử quay đầu lại, mới vừa đi được một bước, lại ngoái lại nhìn Sở Ninh Dực, “Anh, không sợ à?”

Vì sao người đàn ông này vẫn không sợ chết mà ở bên Thủy An Lạc, khiến anh không hề cảm nhận được rằng Sở Ninh Dực sợ hãi cơ chứ?

Ở góc khuất tầm mắt của Lý Tử, hai tay Sở Ninh Dực siết chặt.

Sợ không?

Sao có thể không sợ được, trong khoảng thời gian Thủy An Lạc hôn mê, điều mà anh cảm nhận được nhiều nhất chính là sợ hãi, sợ cô sẽ không thể mở mắt ra được nữa.

Nhưng anh là Sở Ninh Dực, dù có sợ, anh cũng sẽ không để cho bất cứ kẻ nào biết được.

Lý Tử không đợi được câu trả lời, nhưng có vẻ như cũng đã biết đáp án, chỉ mỉm cười rồi xoay người bước đi.

Sở Ninh Dực cúi xuống tì trán lên trán Thủy An Lạc, thấp giọng nói: “Cô nhóc này, sau lần này, bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng phải nhớ thật kỹ, anh sẽ luôn nắm lấy tay em, đến mãi mãi về sau...”
 
Top