Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 800: Chuyện ngoài ý muốn ở sân bay (6)
Sở Ninh Dực cau mày lại, anh cảm nhận được sự sốt sắng khó hiểu đó của cô.

“Hôm nay em làm sao thế này?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đè Thủy An Lạc xuống dưới thân: “Em vẫn chưa mệt à?” Nếu như cô chưa mệt thì anh có cách riêng của mình có thể khiến cô mệt mỏi đây.

Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật, tại sao cô lại chọn giường làm địa điểm nói chuyện đứng đắn với một người đàn ông cơ chứ?

Cô bị điên rồi à!

Sự thật chứng minh, nếu ở trên giường mà lại đi nói chuyện nghiêm túc thì kết cục duy nhất chính là Thủy An Lạc chẳng còn sức mà thở thêm một từ nào nữa.

Khi ánh trăng càng thêm mờ ảo, nhiệt độ trong phòng cũng từ từ hạ xuống chỉ còn tiếng rên rỉ và thở dốc nặng nề của Thủy An Lạc.

Sở Ninh Dực nằm nghiêng nhìn cô gái vì quá mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ, hàng lông mày của anh từ từ nhíu chặt lại, có lẽ vì cô đang cảm thấy bất an hoặc có lẽ vì một số chuyện mà anh không thể nắm bắt được.

Sở Ninh Dực đứng dậy mặc quần áo, sau đó đi đến phòng làm việc.

Anh ghét cảm giác khi mọi chuyện không nằm trong tay mình, nhưng từ sau khi Thủy An Lạc xuất hiện thì cái cảm giác này cứ liên tục ập tới.

***

Lúc Thủy An Lạc tỉnh dậy thì đã là tám giờ sáng ngày hôm sau, còn một tiếng nữa mới đến giờ cô vào làm.

Thủy An Lạc dứt khoát nhảy xuống giường rồi chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Tiểu Bảo Bối lúc này đang ở dưới lầu tập đi với daddy nhà mình. Bây giờ nhóc con đã có thể tự đứng vững được rồi, chỉ có điều là thời gian không được lâu lắm thôi.

Thủy An Lạc rửa mặt xong xuôi đi xuống. Tiểu Bảo Bối lập tức ngoảnh lại toét miệng ra, rồi giang hai tay muốn mẹ ôm một cái.

Thủy An Lạc bế con trai lên rồi đi đến bàn cơm, trong miệng vẫn lầm bà lầm bầm rằng cô sắp trễ giờ rồi.

Sở Ninh Dực cũng đi tới ngồi xuống bên cạnh cô: “Em lẩm bẩm cái gì đấy?”

“Em muộn giờ làm rồi đây này, sao anh không gọi em dậy?” Thủy An Lạc tức giận trợn mắt nhìn anh một cái rồi tiếp tục há miệng ăn cơm.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, anh có gọi nhưng tại cô không nghe thấy đấy chứ.

Nhưng trông cô thế này thì chắc hẳn đã quên mất chuyện đêm qua muốn hỏi rồi, như vậy anh có nói câu trả lời nữa hay không thì cũng không cần thiết nữa.

“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối dùng hai tay ôm lấy mặt Thủy An Lạc, ê a như thể đang nói chuyện gì đó rất nghiêm túc với mẹ mình. Đáng tiếc ai kia đâu thèm để ý đến nhóc.

Tiểu Bảo Bối bĩu môi, mẹ mà còn cứ tiếp tục như vậy thì sẽ mất con đấy nhé!

Thủy An Lạc ăn sáng xong liền hôn lên cái miệng nhỏ của Tiểu Bảo Bối một cái, sau đó mới nói: “Mẹ đi làm đây, đợi mẹ về rồi chơi với con sau nhé. Con ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời nhớ chưa!” Thủy An Lạc nói xong rồi bế Tiểu Bảo Bối đặt vào trong xe tập đi của nhóc.

Tiểu Bảo Bối vừa bị đặt xuống một cái thì cái miệng nhỏ liền chìa ra khóc òa lên.

Người ta rõ ràng khao khát muốn kể chuyện nghiêm túc cho mẹ nghe mà, thế mà mẹ có thèm để ý đâu, Tiểu Bảo Bối tranh thủ sự chú ý thất bại nên nổi giận, mẹ quá coi thường con rồi đấy nhé.

Thủy An Lạc hơi bất ngờ, cô cúi đầu nhìn hai cánh tay ngắn ngủn của Tiểu Bảo Bối đang vừa ôm chân mình vừa khóc. Cô lại cúi đầu nhìn đồng hồ, đã gần tám rưỡi rồi, hôm nay chắc chắn cô lại trễ làm nữa rồi.

Nhưng Tiểu Bảo Bối lại ôm chân cô khóc đến thảm thiết, cô muốn đi cũng không đi nổi.

Thủy An Lạc khom người bế con trai bé bỏng nhà mình lên rồi dùng tay sờ sờ cái đầu nhỏ của nhóc, không có dấu hiệu sốt mà.

“Tiểu Bảo Bối, mẹ còn phải đi làm, tan làm rồi mẹ về chơi với con được không?” Thủy An Lạc giúp con trai lau hàng nước mắt trên cái má bánh bao, nhưng Tiểu Bảo Bối cứ một mực vùi đầu vào lòng mẹ, con không muốn mẹ đi đâu.

Thủy An Lạc nhìn về phía Sở Ninh Dực với ánh mắt cầu cứu, còn anh thì lại đang thảnh thơi ăn cơm.

“Thủy An Lạc, em còn nhớ tại sao lúc trước em lại phải đến bệnh viện thực tập không?” Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng hỏi một câu chẳng liên quan.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 801: Chuyện ngoài ý muốn ở sân bay (7)
“Không thực tập không cho tốt nghiệp.” Thủy An Lạc đang dỗ con cũng tò mò quay lại trả lời anh.

“Còn gì nữa?” Sở Ninh Dực nói xong cuối cùng cũng chịu đặt đôi đũa trong tay mình xuống.

Còn nữa?

Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, nhìn Sở Ninh Dực rồi lại nhìn Tiểu Bảo Bối đang khóc lóc vật vã không thôi.

Còn gì nữa?

Vì Sở Thị là bệnh viện duy nhất trả lương cho sinh viên thực tập, còn cô thì lại cần tiền để nuôi con.

Thủy An Lạc đi làm là vì Tiểu Bảo Bối, nhưng giờ có công việc rồi thì lại quên luôn cả con.

Sở Ninh Dực muốn đánh thẳng vào vấn đề này của cô.

Rõ ràng là vì con, nhưng đi làm rồi lại lơ là con cái, đây chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi hết cả rồi sao?

Thủy An Lạc cúi xuống hôn lên má Tiểu Bảo Bối, sống mũi bỗng cay cay, “Được, hôm nay mẹ nghỉ ở nhà với con được không nào.”

Tiểu Bảo Bối thút thít nhìn mami nhà mình, bàn tay nhỏ vẫn cứ tóm chặt lấy áo mẹ. Đã nhiều ngày nhóc không được ở bên mẹ rồi.

Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc bế con vào phòng khách, lấy khăn giấy lau mặt cho cu cậu. Có vẻ như Tiểu Bảo Bối biết mẹ không đi nữa nên giờ cũng đã cười phá lên, rõ ràng nước mắt ngắn nước mắt dài nhưng lại vui vẻ vô cùng.

Sở Ninh Dực đứng dậy đi tới, nhìn Tiểu Bảo Bối đang thể hiện bản lĩnh đứng của mình cho mẹ xem. Anh đặt tay lên vai Thủy An Lạc, ngồi xuống nhìn cô, “Anh biết em cũng có sự nghiệp của mình, bảo em ở nhà trông con là thiệt cho em, nhưng Tiểu Bảo Bối vẫn còn nhỏ. Chờ em tốt nghiệp, chờ thằng bé lớn hơn một chút, tới lúc đó em muốn làm gì anh cũng sẽ ủng hộ em.”

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn anh, “Anh nói vậy là có ý gì?” Thế là giờ không cho cô đi thực tập nữa à?

Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc nhìn mình với ánh mắt phòng bị liền vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô, an ủi, “Anh chỉ muốn nói với em, em đừng ép mình quá, không phải em cứ tuân thủ nghiêm ngặt mọi quy định thì sẽ được người khác chấp nhận đâu. Em không cần chèn ép bản thân mình như vậy. Người phụ nữ của Sở Ninh Dực anh đi cửa sau, cũng là dựa vào năng lực của cô ấy.”

Sở Ninh Dực biết Thủy An Lạc chưa bao giờ kể với anh về chuyện ở bệnh viện, nhưng cô vẫn để tâm tới chuyện đó.

Giờ cô không thiếu tiền, nhưng cô lại sợ đi muộn, vì đây sẽ là cái cớ để kẻ khác chỉ trích cô. Giờ cô không cần công trạng, nhưng cô lại luôn cố gắng trong tất cả mọi chuyện, đó là vì cô muốn được thừa nhận.

Nhưng kể từ ngày cô là vợ trước của Sở Ninh Dực, từ ngày cô là vợ chưa cưới của anh, thì cô không thể dựa vào thực lực của mình để có được sự thừa nhận của tất cả mọi người nữa rồi.

Tuy câu cuối của anh nghe có chút tự luyến, nhưng Thủy An Lạc vẫn cười.

Thật ra anh vẫn luôn hiểu cô.

“Sau này em sẽ học cách dành nhiều thời gian tâm sức vào con hơn, chứ không để tâm tới bọn họ nữa.” Thủy An Lạc cúi đầu nhận sai.

“Để tâm tới con?” Sở Ninh Dực nhướng mày, sao nghe câu này cứ sai sai thế nhỉ?

Tất nhiên là Thủy An Lạc hiểu ý anh, chỉ là cô cố tình không chịu nói ra mà thôi.

“Ma ma~ ma ma~” Tiểu Bảo Bối lại bị ăn bánh bơ. Nhóc tức giận đánh lên đùi Thủy An Lạc, sự tồn tại của con thật sự lu mờ đến thế cơ à?

Thủy An Lạc vội cúi xuống nhìn con, nịnh nọt nói: “Tiểu Bảo Bối của mẹ giỏi quá, nào, tới chỗ mẹ đi nào.” Thủy An Lạc nói với Tiểu Bảo Bối đang cách cô tầm nửa mét.

Sở Ninh Dực đứng dậy, nhìn hai mẹ con đang chơi đùa với nhau, khóe miệng bất giác cong lên.

Nếu như có thể, anh muốn cả đời này sẽ giữ hai mẹ con cô lại trong phạm vi mà mình có thể nhìn thấy, nâng niu, chân trọng hai người thật chu đáo.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 802: Chuyện ngoài ý muốn ở sân bay (8)
Thủy An Lạc ở nhà với con, còn Sở Ninh Dực thì vẫn phải đi làm. Trước khi ra khỏi nhà, anh vẫn thâm trầm nhìn Thủy An Lạc đang ở trong phòng khách.

Hôm qua, cô ấy chỉ là bị chuyện của Kiều Nhã Nguyễn dọa sợ thôi sao?

Hay, trong lòng cô ấy còn chuyện gì bất an nữa?

Lúc Thủy An Lạc ở nhà chơi với con, Lý Tử liền gọi tới hỏi tại sao cô vẫn chưa tới bệnh viện.

Thủy An Lạc ngồi dưới đất, một tay đỡ Tiểu Bảo Bối đang đứng xiêu vẹo vừa nói: “Vừa rồi em gọi cho anh mà không ai nhấc máy. Hôm nay em xin nghỉ, con trai kiêu ngạo nhà em không cho em ra khỏi cửa.” Thủy An Lạc nói với giọng bất đắc dĩ.

“Chậc chậc chậc, em đang làm bảo mẫu full time cho con trai em đấy à.” Lý Tử cười nói, “Không tới cũng được, anh chỉ muốn báo cho em biết chuyện sức khỏe của nhóc mập kia dạo này đã có chuyển biến tốt rồi thôi. Nhưng ba mẹ nó thì đã mấy ngày không tới bệnh viện rồi. Em có liên lạc được với họ không?”

“Ba mẹ thằng bé á?” Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, chính là hai cái người mấy hôm trước ở trong viện còn đòi kiện cô ấy hả, “Không có ở đó à? Chẳng phải mẹ thằng bé bị thương sao?”

“Hình như không có ở đây thật.” Lý Tử bất đắc dĩ nói.

Thủy An Lạc ngẫm một hồi. Nếu ba mẹ của nhóc mập bị Triệu Thu lợi dụng tới để uy hiếp cô, vậy giờ Triệu Thu chết rồi, chắc họ đang hoang mang lo sợ lắm đây.

“Em không biết đâu, có thể đang bận chuyện gì khác chăng.” Thủy An Lạc nói xong thì thấy Tiểu Bảo Bối đã đi đến phát mệt nên đang ngồi xuống cạnh cô, cả người dựa hết vào chân Thủy An Lạc.

“Chiều nay em có tới không? Viện trưởng Kiều hôm nay từ chức rồi. Tuy hai người cũng thường gặp nhau, nhưng Sát Thủ em chẳng lẽ không tới tiễn một chút à?” Lý Tử cười nói.

Viện trưởng Kiều cũng sắp... đi rồi à!

Sát Thủ - Cách gọi này quả nhiên vẫn hợp với cô nhất.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, không biết vị tiểu tổ tông này nhà cô chiều có chịu thả người không nữa. Nhưng Viện trưởng Kiều từ chức, có nói thế nào cô cũng phải đi chứ, tuy bình thường thì họ cũng vẫn có thể gặp mặt nhau.

“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối lanh lảnh gọi.

“Ừm ~” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn rồi xoa đầu con, sau đó mới nói tiếp: “Để em xem đã, con trai em ngủ thì em sẽ lập tức qua đó. Viện trưởng Kiều mấy giờ đi thế?”

“Ba giờ.” Lý Tử nói tiếp, “Em vẫn còn thời gian đấy.”

Thủy An Lạc tắt máy, cúi đầu nhìn con trai đang cười tít mắt với mình.

Trước tiên là Lâm Thiến Thần, sau đó lại tới Lan Hinh, giờ là Viện trưởng Kiều, quả nhiên bất cứ ai hướng dẫn cô đều không thoát được cái số kiếp này.

Sát Thủ à? Thủy An Lạc nghĩ một hồi lại nhớ tới người muốn giết cô ở sân bay ngày hôm qua.

Là bất an hay bất lực, dường như ngay lúc này đây mọi thứ đều quẩn quanh trong lòng cô.

Tiểu Bảo Bối ăn cơm xong ngoan ngoãn đi ngủ trưa. Thủy An Lạc thấy nhóc ngủ rồi mới tới bệnh viện, giao con lại cho thím Vu chăm sóc.

***

Cùng lúc đó, chuyện Sở Ninh Dực sai người đi điều tra cũng đã có kết quả.

Trong phòng tổng giám đốc yên tĩnh, Sở Ninh Dực chắp tay sau lưng, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bầu trời bên ngoài.

Người đàn ông đeo kính râm đứng cách anh không xa, có vẻ như đang chờ xem anh chỉ thị bước tiếp thế nào.

Đoạn video tại sân bay đã bị xóa sạch, tất cả những đoạn từ lúc Thủy An Lạc đứng đó cho đến lúc anh kịp chạy tới đều đã bị xóa hết.

Anh nghĩ, kẻ đó không phải không sợ rút dây động rừng, mà vì cảnh tượng trong đó còn quan trọng hơn cả việc rút dây động rừng kia.

Thế nên người đó mới bỏ cả xe bảo vệ của mình, thà rút dây động rừng chứ không chịu để anh thấy được thứ trong đoạn video đó.

“Tôi đã tới sân bay hỏi, nhưng không ai phát hiện ra chuyện gì bất thường cả.” Người đàn ông kia trầm giọng nói, “Nhưng tôi lại phát hiện ra chỗ thiếu phu nhân đứng có vết máu.”

“Vết máu?” Sở Ninh Dực quay lại nhìn người đàn ông kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 803: Chuyện ngoài ý muốn ở sân bay (9)
Người kia gật đầu, “Là vết máu. Tôi đã đưa tới chỗ Dạ Ưng để kiểm tra rồi, chắc vẫn chưa có kết quả.”

Sở Ninh Dực chắc chắn là Thủy An Lạc không bị thương, thế nên vết máu kia tuyệt đối không phải là của Thủy An Lạc.

“Những video đã bị xóa đâu?”

“Đối phương cũng là cao thủ, người của chúng ta căn bản không thể phục hồi lại được. Sở tổng, họ đang che giấu điều gì, chúng ta có cần bỏ tiền ra mời cao thủ cao tay hơn nữa không?” Người kia nhíu mày nói.

Người của Sở Ninh Dực hầu như đều đã là nhân tài top đầu trên thế giới rồi còn không phục hồi lại được, có thể thấy người của đối phương cũng là cao thủ. Nhưng cao thủ kiểu này thường hét giá trên trời, hơn nữa hạng người này hầu hết đều không phải loại sạch sẽ gì.

Trong đoạn video bị xóa đó có gì?

Sao lại khiến Thủy An Lạc... sợ hãi như vậy!

Sở Ninh Dực phất tay bảo người kia ra ngoài.

Người đàn ông kia đi tới cửa, vừa hay lại thấy Cố Thanh Trần bước vào. Anh ta khẽ gật đầu rồi lập tức rời khỏi đây.

Cố Thanh Trần tò mò hỏi, “Ai thế?”

Sở Ninh Dực đi từ phía cửa sổ lại, “Kế hoạch chuẩn bị tốt hết chưa?”

Cố Thanh Trần nhún vai, đặt văn kiện lên bàn anh.

Sở Ninh Dực cầm lên, còn Cố Thanh Trần thì tựa vào bàn làm việc của anh, “Anh có biết đến cái gọi là “chiều không gian” không?”

Sở Ninh Dực nhíu mày, cái này tất nhiên là anh biết, “Điều kiện là, em cảm thấy Thủy An Lạc có thể hiểu được đến mấy chiều? Hai chiều hay ba chiều?”

Cái gọi là chiều không gian, mọi người hầu hết chỉ biết tới một chiều, hai chiều, ba chiều. Con người chính là một ví dụ tốt nhất, đây là cái mà con người có thể nhìn thấy, còn cao hơn, ví dụ như bốn chiều, năm chiều thì con người không thể trực tiếp trông thấy được.

Cố Thanh Trần: “...”

Lão Đại, anh khinh bỉ vợ mình thế này, chắc vợ anh không biết đâu nhỉ.

“Sao Thủy An Lạc lại đi để mắt tới anh nhỉ, cô ấy mù hả?” Cố Thanh Trần không chút khách khí nói. Dù sao thì ông anh họ nhà cô chỉ cần mở miệng ra thì lúc nào cũng khiến người ta phải đứng giữa hai sự lựa chọn, một là tự sát, hai là giết chết anh luôn đi cho rồi.

Sở Ninh Dực khẽ sờ lên bản kế hoạch, nhàn nhạt nói, “Vừa hay trái lại, chuyện cô ấy để ý tới bản thiếu gia đây thì đúng là rất có mắt nhìn.”

Cố Thanh Trần: “...”

Được rồi, cô cứ lặng lẽ mà đồng cảm cho Thủy An Lạc thôi vậy.

***

“Hắt xì...” Thủy An Lạc vừa tới trước cổng bệnh viện, xuống khỏi xe bus không nhịn được mà hắt xì một cái, ai đang chửi cô thế nhỉ?

Thủy An Lạc nhìn ngó xung quanh, không thấy gì khác lạ, quả nhiên là thay đổi thời tiết, sắp sang đông rồi sao?

Sở Ninh Dực ngồi xuống chỗ của mình, cuối cùng đẩy lại bản kế hoạch kia, “Cái này đi, bản kế hoạch cụ thể hơn anh sẽ đưa cho em sau.”

“Anh... đưa em?” Anh trai cô đang muốn tự mình lên kế hoạch sao?

Sở Ninh Dực nhướng mày, lạnh lùng nhìn Cố Thanh Trần, rõ ràng có ý nói: Bản thiếu gia cầu hôn mà lại để cách người lên kế hoạch, chẳng phải khí chất sẽ càng rớt giá sao?

Cố Thanh Trần ở bên anh họ từ nhỏ tới lớn, tất nhiên hiểu được ý của anh. Cô liền giật lấy tập văn kiện trong tay anh, tức giận nói: “Thế tự đi mà nghĩ, nói như thể người khác giúp anh thì vui lắm không bằng.”

Sở Ninh Dực nhìn Cố Thanh Trần giận đùng đùng bỏ ra ngoài lại thản nhiên nói: “Nghe nói Lạc Hiên sắp ở Đức về rồi. Lần này chắc anh ta phải ở tới khi anh với Lạc Lạc tái hôn xong mới đi đấy.”

Bước chân của Cố Thanh Trần bỗng khựng lại. Nghĩ tới cái tên như kẹo cao su kia, cô quay phắt lại, bò thẳng ra bàn của Sở Ninh Dực: “Lão Đại, anh nói đi, anh muốn làm gì, em hứa sẽ lập tức xử lý, không chậm trễ lấy một giây.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 804: Chuyện ngoài ý muốn ở sân bay (10)
Đùa à, bị cái tên keo cao su kia dính lấy, cô còn sống yên nổi không hả?

Sở Ninh Dực hài lòng nhìn thái độ nịnh nọt của cô em họ nhà mình, thản nhiên nói: “Tạm thời thì chưa có việc gì cần em làm hết. Anh chỉ cảm thấy em cũng không còn nhỏ nữa thôi.”

Sắc mặt của Cố Thanh Trần chợt biến, biết ngay là lại bị anh họ bẫy mà, “Hơ, anh thích em gái người ta, nhưng chắc gì em gái anh đã thích người ta chứ.”

Sở Ninh Dực dựa vào ghế của mình, khẽ chuyển động cây bút trong tay, “Sáu năm rồi, dù chán ghét Viên Giai Di hay hành hạ chính bản thân mình, em cũng phải thừa nhân một điều, Lý Hạo đã chết rồi.”

“Em không biết anh đang nói gì hết.” Cố Thanh Tràn nói rồi vội quay người bỏ đi, nhưng lúc đi, bước chân của cô đã trở nên chệnh choạng.

Chiếc bút trong tay Sở Ninh Dực đã ngừng xoay. Tâm tư của anh lại quay về chuyện ở sân bay, đoạn video bị xóa, vết máu, sự sợ hãi khó hiểu của Thủy An Lạc, tất cả là vì điều gì đây?

Lúc Thủy An Lạc tới bệnh viện là vừa đúng một giờ. Hiện vẫn chưa phải là giờ làm việc chính thức. Lý Tử đang trong phòng làm việc xem tấm phim trước mặt. Vì là người hướng dẫn Thủy An Lạc nên giờ anh dùng chung phòng làm việc với cô.

Thủy An Lạc đặt balo xuống, mở máy tính lên. “Anh chưa ăn cơm à?”

“Ăn rồi.” Nói rồi, Lý Tử vẫy tay bảo Thủy An Lạc tới nhìn, “Xem cái này đi, viêm cơ tim.”

“Viêm cơ tim?” Thủy An Lạc sững người, chưa kịp ngồi xuống đã chạy tới, nhìn tấm phim đang được treo lên, “Bệnh nhân mới tới ạ?”

“Cứ coi như thế đi, sáng nay vừa mới tới, vừa hay có thể dạy em được, nên anh nhận ca này luôn.” Lý Tử Cười nói.

“Cảm ơn sư phụ.” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói, sau đó cúi đầu nhìn điện tim đồ, “Đây chẳng phải chỉ là bệnh viêm cơ tim bình thường thôi sao?”

Lý Tử gật đầu, “Chắc thế.”

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, cái tên lang băm này.

Cô quay lại chỗ của mình ngồi xuống, “Viện trưởng Kiều tới viện chưa?”

“Tới rồi, giờ đang nói chuyện với Viện trưởng. Em có muốn đi gặp bà ấy không?” Lý Tử ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc, tâm trạng có vẻ rất tốt.

Thủy An Lạc lắc đầu, “Anh thật sự không sợ em à?”

Sát Thủ.

Lý Tử cười sung sướng, “Nếu có thể dạy tốt cho em, liệu anh có thể thành danh không?”

“Tất nhiên rồi.” Thủy An Lạc tỏ ra nghiêm túc nói.

Lý Tử khẽ cười, tiếp tục làm việc của mình.

Thủy An Lạc chống cằm nhìn anh. Lý Tử thật sự rất đẹp trai. Kiểu đẹp của anh là kiểu dịu dàng nho nhã, nhưng không phải như đàn anh. Vì trong sự nho nhã của anh là một khí chất không giống người bình thường.

Phải, chính là cảm giác này.

“Nhìn gì thế, để ý tới sư phụ của em rồi à?” Lý Tử không ngẩng lên, nhưng ý cười lại rất rõ ràng.

“Xì, người ta là người đã có chồng rồi đấy nhé?” Thủy An Lạc trợn trắng mắt, mở máy xong cô liền ra phía sau xem lịch khám hôm nay. Tất nhiên là cô cũng chỉ xem thôi, vì cô cũng không có tư cách đi khám.

“Chẳng phải vẫn chưa kết hôn đấy sao? Nếu để ý tới vi sư thì có khi vi sư đây lại cho em một cơ hội đấy.” Lý Tử nói rồi ngẩng lên thưởng cho Thủy An Lạc một ánh mắt đào hoa.

“Chậc chậc chậc, sư phụ à, em mê trai đẹp lắm.” Thủy An Lạc nói rồi tiếp tục cúi đầu xem tin nhắn.

Khóe miệng Lý Tử giật giật, ý của cô là, anh không đẹp trai bằng chồng cô ấy hả.

“Cốc cốc cốc...” Cửa phòng làm việc có ai đó gõ lên.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn, chiếc bút đang cầm trên tay hơi khựng lại. Cô rũ mắt, hai tay bất giác siết chặt lại.

Bạch Dạ Hàn, người mà giờ cô không muốn gặp nhất, sao anh ta lại tới đây?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 805: Bài học trong quá khứ (1)
Thủy An Lạc không đứng dậy, nhưng người ở ngoài đã tiến vào.

Lý Tử ngẩng đầu nhìn qua, nhàn nhạt nói: “Anh ơi, thật xin lỗi nhưng vẫn chưa tới giờ khám bệnh.”

Bạch Dạ Hàn như không nghe thấy lời của Lý Tử. Anh ta đi thẳng tới trước mặt Thủy An Lạc: “Tôi tìm cô.”

Bạch Dạ Hàn nói một cách ngạo mạn, như thể không xem Thủy An Lạc ra gì.

Thủy An Lạc hơi cúi đầu, hai tay vô thức bấu chặt vào mặt bàn.

Ánh mắt của Lý Tử trở nên sâu xa, cuối cùng anh đứng dậy, “Này anh...”

“Bác sĩ Lý, tôi nghĩ giờ đang không phải là giờ làm việc, tôi tìm bạn tôi nói chút chuyện chắc không có gì quá đáng chứ nhỉ.” Bạch Dạ Hàn bỗng cắt ngang lời Lý Tử, như thể biết anh sắp nói gì.

Lý Tử bị người ta chặn họng, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.

Thủy An Lạc ngẩng lên, nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng của Bạch Dạ Hàn, “Luật sư Bạch, chúng ta không phải là bạn, đừng nói dễ nghe như vậy.” Âm thanh của Thủy An Lạc không lớn, nhưng rất mạnh mẽ.

Bạch Dạ Hàn không ngờ lại bị cô phản pháo như vậy, liền thu lại ánh mắt đang nhìn về phía Lý Tử, “Thủy An Lạc, cô vẫn luôn sợ tôi.”

“Luật sư Bạch, tôi nghĩ anh nhầm rồi. Tôi không sợ anh, chỉ không muốn khiến Sở Ninh Dực khó xử mà thôi. Dù sao anh cũng là anh em của anh ấy. Nhưng luật sư Bạch lúc nào cũng hùng hổ với tôi như vậy có phải là quá đáng quá rồi không.” Thủy An Lạc đứng dậy, hai tay đặt lên bàn, vẫn nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Lý Tử đưa mắt nhìn cả hai người bọn họ, cuối cùng đành nói, “Tôi ra ngoài trước, hai người từ từ nói chuyện. Anh ở ngoài cửa, Lạc Lạc có chuyện gì thì gọi anh.”

“Cảm ơn sư phụ.” Thủy An Lạc thu lại vẻ lạnh lùng trên gương mặt mình, mỉm cười nhìn Lý Tử, cảm ơn ý tốt của anh.

Lý Tử ra ngoài, trong phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Bạch Dạ Hàn vẫn đứng bên cạnh Thủy An Lạc. Còn Thủy An Lạc lúc này đã khoác thêm một bộ chiến bào. Cô không muốn nhận thua trước mặt anh ta.

“Cô không hợp với Sở Đại.” Bạch Dạ Hàn nói thẳng.

“Thế ai thì hợp? Viên Giai Di chắc?” Thủy An Lạc cười lạnh nói. Cô nhìn thẳng vào người đàn ông đang đứng trước mặt mình, “Bạch Dạ Hàn, rốt cuộc thì anh thích Sở Ninh Dực hay là thích Viên Giai Di thế hả?”

Sắc mặt của Bạch Dạ Hàn khẽ biến, quanh người anh ta bắt đầu bốc lên cơn tức giận.

“Thủy An Lạc, cô có biết ba của Viên Giai Di có ý nghĩa như thế nào với Sở Đại không?” Bạch Dạ Hàn trầm giọng nói.

Bàn tay đang đặt trên mặt bàn của Thủy An Lạc hơi nắm lại thành nắm đấm.

Quả nhiên, anh ta biết chuyện này.

“Vụ án hỏa hoạn năm ấy, không chỉ đơn giản đã khiến ba của Viên Giai Di bị chết, mà còn hủy hoại cả Sở Đại và An Tam. Hai người đàn ông này đâu có lạ lẫm gì với cô phải không. Một người đàn ông luôn nâng niu chiều chuộng cô. Một người lại coi cô như em gái ruột của mình. Nhưng nếu họ biết...”

“Không có chứng cứ, anh không có quyền nói bất cứ điều gì hết.” Thủy An Lạc vội cắt ngang lời anh ta, chỉ có điều giọng nói này đã xen lẫn cả run rẩy và sợ hãi.

Cả người Thủy An Lạc run rẩy, hai tay đang nắm chặt cũng đã thấy được cả gân xanh nổi lên.

Trong phòng làm việc, chỉ có tiếng thở hổn hển của cô, không có bất cứ âm thanh nào khác cả.

Bạch Dạ Hàn cũng không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn cô gái đang phát run lên vì hoảng loạn.

“Cô biết?” Bạch Dạ Hàn ngạc nhiên nói, vì Thủy An Lạc biết chuyện này là nằm ngoài suy đoán của anh ta.

Thủy An Lạc cố gắng khống chế để bản thân không run lên, nhưng cô không làm được.

Cơn lạnh từ lòng bàn chân lan ra, ngay cả ngực cô cũng trống rỗng tới lạnh toát.

Biết?

Cô thà không biết còn hơn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 806: Bài học trong quá khứ (2)
Bàn tay của Thủy An Lạc như không nghe theo sự điều khiển của cô mà cứ run lên. Nhưng khi đến một giới hạn nhất định, cô bỗng ngừng sự run rẩy của mình lại, ngẩng lên nhìn Bạch Dạ Hàn vẫn cứ hăm dọa cô kia.

“Luật sư Bạch, tôi không biết anh đã tra ra được gì, nhưng trước khi có được bằng chứng xác thực, anh không có quyền định tội tôi, càng không có quyền đưa ra quyết định thay cho Sở Ninh Dực.” Thủy An Lạc gằn từng câu từng chữ nói.

Bạch Dạ Hàn cười lạnh thành tiếng, “Thế sau khi có tôi nắm được bằng chứng thì sao? Cái cô muốn chính là để Sở Đại hận cô à? Thay vì phải đối mặt với sự căm hận của cậu ấy, sao cô không sớm rời xa cậu ấy trước đi.”

“Tôi đã nói rồi, nếu không có chứng cứ anh không có quyền nói rằng chuyện năm đó có liên quan tới ba tôi.” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói. Cô căm ghét cái dáng vẻ khẳng định lúc này của anh ta.

“Cô đang sợ, điều đó chứng tỏ rằng chính bản thân cô cũng đã hoài nghi rồi.” Bạch Dạ Hàn cố gắng làm rõ suy nghĩ trong cô.

Thủy An Lạc cắn chặt môi mình, trong miệng dần xộc lên vị máu tanh.

Sợ.

Phải, cô đang sợ.

Ba bỗng mất tích, xung quanh cô thì xảy ra những chuyện kỳ lạ. Tất cả những điều này đều khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Đặc biệt là chuyện cách đây không lâu, ba cô có quen với ba của Viên Giai Di. Ba của cô ta và ba cô đã từng gặp nhau, đây mới chính là điều khiến cô sợ hãi nhất.

“Vậy thì đã sao?” Thủy An Lạc cắn rách bờ môi đã dần hiện lên vết máu nhỏ. Lúc cô nói, môi cô rách ra, vết máu cũng vì thế mà lan ra.

Bạch Dạ Hàn sầm mặt nhìn cô, trong lòng bỗng dâng lên vài cảm xúc khác lạ. Anh ta thật sự không tài nào hiểu nổi cô gái này.

“Thủy An Lạc, nếu trong lòng cô thật sự có Sở Đại, vậy thì hãy đi đi. Đây mới là tình yêu tốt nhất dành cho cậu ấy.” Bạch Dạ Hàn nói xong liền quay người bỏ đi, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác giống như đang bỏ chạy.

Anh ta đang sợ hãi sự kiên định trong ánh mắt của cô.

Bạch Dạ Hàn đi rồi, Thủy An Lạc như bị rút cạn kiệt sức lực. Cô ngồi phịch xuống, bò ra bàn cố gắng làm dịu đi cái lạnh thấu xương trong tim mình.

Tiếng bước chân ngày một gần, Thủy An Lạc khàn giọng nói: “Sư phụ, em muốn yên tĩnh một mình.”

“Nhóc kia, là bà.”

Một âm thanh già nua vang lên, Thủy An Lạc ngẩng phắt dậy. Người xuất hiện trước mặt cô không phải là Lý Tử mà là Kiều Tuệ Hòa.

Lúc này sức khỏe của Kiều Tuệ Hòa đã khá hơn nhiều, nhưng trông bà lại già đi.

Bà vẫn đứng thẳng người, ánh mắt nhìn Thủy An Lạc vẫn có chút dò xét.

Thủy An Lạc đứng bật dậy, vì bị mất đà mà hơi chệnh choạng một cái, “Viện trưởng Kiều.”

Chẳng lẽ, những lời cô vừa nói bà đều nghe thấy hết rồi sao?

Nếu như đã nghe được, có lẽ bà mới là người đầu tiên khiến cô có thể rời khỏi đây.

Kiều Tuệ Hòa khẽ gật đầu, Thủy An Lạc vội đỡ bà ngồi xuống.

Nhịp tim cứ thế tăng vọt trong im lặng. Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Kiều Tuệ Hòa bên cạnh mình, đợi bà mở lời.

“Người trong bệnh viện có nói gì cũng không cần thiết phải để ý tới đâu.” Kiều Tuệ Hòa bỗng lên tiếng.

Thủy An Lạc biết bà đều nghe thấy hết cả. Cả viện này đều nói cô là Sát Thủ hại hướng dẫn của mình. Thậm chí đã có người bắt đầu đánh cược không biết khoảng bao lâu nữa thì Lý Tử sẽ rời khỏi đây.

“Cháu biết rồi ạ.” Thủy An Lạc khẽ đáp lại.

“Lạc Lạc, cháu có yêu Ninh Dực không?” Kiều Tuệ Hòa hỏi cô.

Hai tay Thủy An Lạc xoắn vào nhau. Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi, quả nhiên bà nghe thấy mất rồi, thế nên bà cũng có cùng suy nghĩ giống như Bạch Dạ Hàn sao?

“Cháu...” Giọng của Thủy An Lạc có chút lạc đi, móng tay găm vào da thịt, đau đớn dần lan ra.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 807: Bài học trong quá khứ (3)
Kiều Tuệ Hòa cảm nhận được sự căng thẳng của Thủy An Lạc, bà đưa tay nắm lấy tay cô.

“Lạc Lạc, cháu có biết chuyện của An Tâm đã khiến bà hiểu ra được điều gì nhất không?” Nói rồi bà đợi Thủy An Lạc ngẩng lên rồi mới nói tiếp: “Hóa ra bà chẳng hiểu chút gì về con gái của mình cả. Bà thậm chí còn không nhìn ra được là nó đang nghĩ gì.”

“Chỉ là cô không giỏi thể hiện ra ngoài thôi ạ.” Thủy An Lạc thấp giọng nói. Nếu như khi ấy cô An Tâm chịu nói ra tình cảm của mình với Mặc Doãn, biết đâu mọi chuyện sẽ không thành ra như sau này.

“Không chỉ vấn đề này, còn cả vấn đề về sự tin tưởng của chúng nó nữa. Có lẽ Mặc Doãn chưa từng nghĩ tới việc An Tâm sẽ yêu cậu ta. Còn An Tâm lại luôn đợi Mặc Doãn có thể tự mình phát hiện ra tình cảm của con bé.” Kiều Tuệ Hòa nói rồi lại ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc, “Vậy nên Lạc Lạc à, cháu phải biết, trên đời này, mối quan hệ tốt nhất chính là vợ chồng. Nhưng mối quan hệ khó chung sống với nhau nhất cũng là vợ chồng.”

Thủy An Lạc hít sâu một hơi, có điều hiện tại, giữa cô và Sở Ninh Dực lại có quá nhiều vấn đề mà cô không thể nào giải quyết được.

“Bà không biết tại sao chuyện này đã qua nhiều năm rồi mà giờ Ninh Dực nó mới hạ quyết tâm đi truy cứu. Nhưng bà biết, nguyên nhân chắc chắn có liên quan đến cháu. Bà không thích cháu, vì cháu rất giống bà. Nhưng bà lại không thể không chấp nhận cháu, vì trong lòng Ninh Dực lại chỉ có cháu.” Kiều Tuệ Hòa trầm giọng nói, “Thế nên, bất kể giờ cháu còn đang vướng bận điều gì thì hãy nghĩ tới chuyện của An Tâm. An Tâm đã không còn cơ hội để hối hận nữa rồi. Còn cháu đừng để đến bản thân khi mất đi rồi mới hối hận.”

Thủy An Lạc mím môi. Thấy Kiều Tuệ Hòa đứng dậy cô liền đỡ lấy bà, nhưng Kiều Tuệ Hòa lại đẩy tay cô ra, “Nghĩ kỹ những lời bà nói. Tuy bà không biết cháu đang sợ hãi điều gì, nhưng vẻ mặt của cháu đã bán đứng suy nghĩ của cháu rồi. Bà có thể nhìn ra, thì nhất định Ninh Dực nó cũng có thể nhìn ra.”

Sau khi Kiều Tuệ Hòa rời khỏi, Thủy An Lạc lại ngồi xuống, nhìn màn hình máy tính đang phản chiếu gương mặt của mình. Trông cô thật sự kinh khủng đến thế sao?

Lý Tử khoanh tay trước ngực, đứng tựa vào cửa nhìn Thủy An Lạc đang nhìn chằm chằm vào màn hình kia.

“Tiểu đồ đệ, em cứ vậy thì anh sẽ sợ lắm đó. Cảm giác như anh cũng sắp phải đi rồi vậy.” Lý Tử chậc chậc lên tiếng.

Thủy An Lạc ngẩng lên bật cười nhìn anh, cô biết Lý Tử đang muốn chọc cho cô vui lên đây mà.

“Trời có sập xuống vẫn còn một Tử Cao chống cho em cơ mà. Người ta nằm xuống thì thân thể mập mạp vẫn có thể chống cho em, sợ cái gì?” Lý Tử nói rồi cất bước tiến vào, đưa tay lên xoa đầu cô.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Lý Tử, “Sư phụ, em có chuyện này muốn hỏi anh.”

“Nói đi.” Lý Tử phất tay, nói rất hiên ngang.

“Sư phụ, anh có quan hệ tốt với đàn anh lắm hả? Nhưng sao em chưa thấy đàn anh nhắc đến anh bao giờ? Chẳng lẽ giữa hai người còn có bí mật gì không thể cho người khác biết sao?” Thủy An Lạc xoa cằm nói.

Lý Tử nghe vậy đập một cái lên đầu cô: “Lấy sư phụ ra để thay đổi tâm trạng, em làm vậy là đại nghịch bất đạo đấy.”

Thủy An Lạc “ai ya” một tiếng, đưa tay lên xoa đầu mình, “Thì vốn dĩ là thế mà. Em với đàn anh quen nhau bốn năm nay rồi, mà chưa thấy anh ấy nhắc đến anh bao giờ. Hơn nữa em cũng chưa từng gặp anh.”

“Đại thần sao có thể để loại phàm nhân tục tử như em trông thấy được. Tu luyện cho tốt đi, vi sư đợi em thăng tiên đấy.”

“Phì, có anh mới thăng tiên ấy.” Thủy An Lạc cười mắng một câu, tâm trạng lúc này cũng được thoải mái hơn một chút.

Lý Tử khẽ cười, “Anh đi sớm lắm, trước lúc em vào đại học thì anh đã đi rồi, nên em chưa từng gặp anh cũng là chuyện rất bình thường.”

“Tại sao thế?” Thủy An Lạc vẫn tiếp tục tò mò.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 808: Bài học trong quá khứ (4)
Lý Tử hơi cúi đầu, ánh mắt bỗng lướt qua vẻ đau khổ, nhưng ánh mắt đó cũng nhanh chóng biến mất.

“Con nhóc này sao lắm mồm thế nhỉ, vào làm rồi.” Lý Tử nói rồi quay người ngồi lại vị trí của mình, “Sáng nay anh có gửi một tin nhắn vào hòm thư cho em. Em xem xong hết rồi viết báo cáo cho anh.”

“Ài...” Thủy An Lạc buồn bực đáp lại một tiếng.

Buổi chiều, Thủy An Lạc gọi điện về nhà, biết Tiểu Bảo Bối ngủ dậy không thấy mẹ đâu nên đã làm loạn mất một trận, nhưng giờ cũng tự chơi một mình được rồi. Thấy vậy cô cũng yên tâm hơn, như thế có thể chờ tan làm rồi về nhà cũng được.

Buổi chiều, Lý Tử đưa Thủy An Lạc đi khám bệnh. Xung quanh chốc chốc lại có bác sĩ nhìn cô, nhưng Thủy An Lạc vẫn bình tĩnh xem bệnh án và ghi chép lại.

Sau khi Lý Tử kiểm tra cho bệnh nhân xong, anh ngẩng lên nhìn các bác sĩ, y tá xung quanh, nhàn nhạt nói: “Có gì thì nói thẳng ra, đừng có thì thầm to nhỏ sau lưng người khác. Tôi ghét nhất mấy người thích xì xầm sau lưng người ta. Còn nữa, người của tôi có thế nào thì đó là chuyện của tôi. Tôi không hy vọng nghe thấy bất cứ lời bàn luận nào về cô ấy từ miệng của người khác.”

Thủy An Lạc ngẩng lên, nhìn bóng lưng cao lớn của Lý Tử, bỗng trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.

Lúc Lý Tử tới đây đã có một vị trí rất cao trong bệnh viện. Vì anh là người được Kiều Tuệ Hòa dùng giá cao để mời về, nên vừa tới đã được nhậm chức Phó Viện trưởng. Hầu hết mọi người ở đây đều phải nghe lời của anh cả.

Thế nên anh mà đã mở miệng thì không ai dám cãi lại hết.

Thủy An Lạc đi theo anh ra ngoài, cả đường đi cứ ôm tập tài liều cười trộm phía sau.

“Làm gì thế hả?”

Thủy An Lạc bước nhanh tới trước mặt anh, ôm tập tài liệu nói: “Sư phụ, vừa rồi anh ngầu quá. Nếu không phải vì đã có anh Sở nhà em thì em nhất định sẽ để ý tới anh.”

Lý Tử dừng bước lại, “Vậy nên ý của em vẫn là anh không đẹp trai được như anh Sở nhà em hả.”

“Tất nhiên rồi, sư phụ hỏi vậy chẳng phải là tự đả kích mình sao?” Thủy An Lạc thản nhiên nói, khiến Lý Tử suýt nữa nhịn không được mà đập cho cô một phát, cái con bé ngứa đòn này.

“Có điều...”

“Cẩn thận.”

Thủy An Lạc còn định nói gì đó, nhưng vì đang đi giật lùi nên không nhìn thấy người phía sau. Lúc cô suýt bị va vào chiếc xe lăn kia, Lý Tử liền vươn tay kéo cô lại.

Thủy An Lạc giật bắn mình, quay lại thì thấy Viên Giai Di đang ngồi trên xe lăn.

Oan gia ngõ hẹp!

“Bác sĩ Thủy, trùng hợp ghê.” Ánh mắt của Viên Giai Di lướt qua Lý Tử, rồi cô ta lại nhìn Thủy An Lạc với ánh mắt phức tạp.

“Không trùng. Dù sao với người mà mình không muốn gặp thì đó chỉ có thể gọi là oan gia ngõ hẹp thôi.” Thủy An Lạc thản nhiên đáp.

“Là oan gia ngõ hẹp. Dù sao thì gặp phải con gái của tội phạm giết người như cô thì cũng đúng là xui xẻo thật.” Viên Giai Di mỉm cười nói.

“Cô!!!”

“Đây là bệnh viện, không phải viện dành cho chó điên, Cô Viên tới nhầm chỗ rồi. Còn nữa, có bệnh thi đi khám, đừng có phát bệnh rồi cắn loạn.” Lý Tử lạnh lùng nói, anh khích thẳng luôn Viên Giai Di là chó điên xong liền kéo Thủy An Lạc rời khỏi nơi này.

Lồng ngực Viên Giai Di phập phồng lên xuống, vì cô ta bị chửi là chó điên nên lúc này cô ta đang rất tức giận.

Thủy An Lạc bị Lý Tử kéo về phòng làm việc. Lúc này cô còn đang hết hồn vì cái miệng của sư phụ nhà mình, đúng là độc địa dã man.

“Anh quen Viên Giai Di à?” Không quen, không ân oán thì đâu thể chửi tới mức độ đó chứ.

“Không quen, ngứa mắt thôi. Dám bắt nạt đồ đệ của anh, đáng chửi.” Lý Tử thản nhiên nói rồi ngồi về chỗ của mình.

Thủy An Lạc khẽ xoa cằm, “Sư phụ à, người đối xử với con tốt như vậy khiến con sợ hãi lắm đấy.”

“Muốn ngoại tình à?” Lý Tử ngẩng lên, cặp mắt đào hoa ánh lên vẻ khác thường.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 809: Bài học trong quá khứ (5)
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật. Cô quyết định về thẳng chỗ mình không thèm để ý tới anh nữa.

Đúng sáu giờ chiều, Sở Ninh Dực tới đón cô tan làm.

Lý Tử và Thủy An Lạc cùng đi ra ngoài, thế nên Sở Ninh Dực có thể thấy được cảnh cô vợ nhà mình đang cười cười nói nói đi ra cùng một người đàn ông. Cảnh này có chút gai mắt.

Thủy An Lạc trông thấy xe của Sở Ninh Dực liền vội vàng nói lời tạm biệt với Lý Tử, sau đó mở cửa trèo lên xe.

Sở Ninh Dực nhoài qua người Thủy An Lạc để nhìn Lý Tử ở bên ngoài. Lý Tử và anh đưa mắt nhìn nhau. Sau khi gật đầu chào nhau Lý Tử liền đi thẳng tới chỗ xe của mình.

Thủy An Lạc cởi balo của mình xuống, cười tít mắt nói: “Sao hôm nay anh tới sớm thế?”

“Thủy An Lạc, em có biết khi em cười nhìn xấu lắm không hả? Muốn hại anh thì thôi đi, còn ra ngoài hại người khác nữa là sao?” Sở Ninh Dực nói rồi vươn tay véo mặt cô một cái.

Không biết bắt đầu từ khi nào, sự chiếm hữu của anh lại mạnh mẽ tới mức không cho phép cô cười với cả người đàn ông khác nữa.

Có trời mới biết, nụ cười cô cô là bảo vật mà anh muốn trân trọng suốt cả cuộc đời này.

Thủy An Lạc chẳng hiểu sao vừa lên xe đã bị mắng, liền đánh giá Sở Ninh Dực một lượt: “Sở Ninh Dực, ông cậu của anh tới à?”

“Ông cậu?”

Sở Ninh Dực nhíu mày, có vẻ như đang muốn hỏi đó là cái gì?

Nhưng ngay một giây sau đó liền nghĩ tới “bà dì” họ hàng thân thiết của cô, Sở Ninh Dực liền đập thẳng lên đầu cô, “Lại muốn ăn tẩn đấy hả?”

Thủy An Lạc cười khanh khách. Sở Ninh Dực bảo chú Sở lái xe, nhìn cô gái ngả ra cánh tay mình.

“Hôm nay em gặp Viên Giai Di ở bệnh viện đấy.” Thủy An Lạc buồn bực nói.

“Sao đó thì sao?”

“Sau đó cô ta bị sư phụ của em chửi cho mất dạng. Không ngờ sư phụ của em chửi người cũng ghê gớm vậy luôn.”

“Sư phụ?”

“Chính là đàn anh của em tên Lý Tử ấy. Giờ anh ấy dẫn dắt em thì đương nhiên là sư phụ của em rồi.” Thủy An Lạc tỏ ra đương nhiên nói.

Sở Ninh Dực gật đầu, xem ra cô ở bên cạnh người sư phụ này cũng khá ổn.

Thủy An Lạc thấy anh gật đầu một cái rồi lại cúi đầu nhìn tài liệu của mình, bỗng cảm thấy hơi hụt hẫng, “Anh không hỏi anh ấy đã nói gì à?”

Chán cái anh này thật đấy.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu, nhìn cô với ánh mắt thắc mắc, như đang hỏi: Sao nhất định phải hỏi?

Thủy An Lạc cúi đầu, bắt đầu nghĩ tới Bạch Dạ Hàn và những gì anh ta nói.

Một người đàn ông yêu cô, một người coi cô như em gái ruột của mình, họ có cùng một ân sư, người đó còn là ba của Viên Giai Di.

“Sao thế?” Sở Ninh Dực đặt tài liệu đang cầm trên tay xuống, cúi nhìn cô gái đang ngồi cậy cậy balo của mình.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn anh rồi lại lắc đầu, “Không sao, đang nghĩ xem tối nay thím Vu nấu món gì ngon thôi.”

“Đồ ham ăn này.” Nói rồi anh kéo cô vào lòng, định sẽ nói chuyện với cô.

Thủy An Lạc dựa vào lòng anh, khẽ hỏi: “Nếu không phải vì chỉ huy sai lầm trong trận hỏa hoạn năm ấy, có phải anh vẫn sẽ ở lại quân đội không?”

Sở Ninh Dực cau mày, cúi đầu nhìn Thủy An Lạc: “Sao tự dưng em lại hỏi chuyện này?”

Thủy An Lạc có thể cảm nhận được cơ thể của Sở Ninh Dực có chút căng lên sau khi nghe thấy câu hỏi này. Ngay cả chú Sở đang ngồi phía trước cũng không khỏi có chút căng thẳng.

Vì có rất ít người, thậm chí là chẳng có ai dám nhắc đến vấn đề này trước mặt Sở Ninh Dực.
 
Top