Đường Tử Mân ăn phần cơm của mình do mẹ Đường để lại. Sau khi mang bát đũa dơ đi rửa sạch thì cậu ngồi thẩn thờ trên ghế sô pha. Đường Tử Mân nhìn vào khoảng không trống rỗng.
Mình nên làm gì để làm Hướng Dương thoát khỏi bi kịch đây nhỉ? Cậu tự hỏi.
Do bị đau đầu khi nhận kí ức của nguyên chủ cùng trực giác phải giúp Hướng Dương tránh khỏi bi kịch làm cậu thấy mình như bị ép buộc. Đường Tử Mân không muốn tích cực làm cho lắm. Tuy nhiên, giấc mơ đêm qua đã làm cậu phải suy nghĩ lại. Hình ảnh người đàn ông gầy yếu nằm co ro trên giường khắc sâu vào tâm trí Đường Tử Mân, khiến cậu làm thế nào cũng không rũ bỏ được.
Trong căn phòng cũ, thiếu niên khẽ cúi đầu, mí mắt rũ xuống như phủ lên bóng ma khiến đôi mắt đen càng thêm u tối.
Đường Tử Mân lấy quyển sổ cùng cây bút đặt sẵn trên bàn, là một quyển vở ghi chép bài vở lộn xộn của nguyên chủ. Cậu chọn một trang sạch sẽ, vuốt phẳng mặt giấy. Bất động như tượng một lúc, cậu cầm lấy bút bắt đầu ghi. Chữ của Đường Tử Mân ngay thẳng, đoan chính, nhìn vào cũng là cảnh đẹp ý vui. Cậu ghi một mạch năm điều đánh số thứ tự.
[Những điều cần làm để giúp Hướng Dương thoát kiếp bi kịch:
1 - Tiếp cận Hướng Dương
2 - Phá hỏng quan hệ của Hướng Dương cùng Mặc Thành
3 - Không để gia đình của Hướng Dương làm phiền y
4 - Giúp Hướng Dương tập trung học tập
5 - Cho cậu ta…]
Đường Tử Mân ghi đến đây thì khựng lại.
Hướng Dương có thể chấp nhận làm bạn trai của Mặc Thành là vì hắn thiếu tình yêu. Hắn không biết thế nào là yêu thương thật sự nên lầm tưởng cảm xúc biết ơn Mặc Thành đã giúp đỡ hắn thành tình yêu. Đường Tử Mân mong muốn hắn biết suy nghĩ của hắn về Mặc Thành là sai lầm. Cậu hy vọng hắn có thể chân chính tìm được người hắn yêu và quan trọng là người này cũng thật sự yêu hắn.
Điều thứ năm trong lòng cậu tự hiểu rõ là được. Đường Tử Mân hai má ửng đỏ lên, thậm chí chỉ nghĩ tới mấy chữ cậu sắp viết khiến cậu xấu hổ vô cùng.
'Cho cậu ta tình yêu...'
Đường Tử Mân dời bút. Cậu nhìn lại năm điểm quan trọng mà mình đã liệt kê ra.
“Ổn.”
Đường Tử Mân gật gù, muốn bỏ qua cảm giác thẹn thùng kia. Thiếu niên không biết tai cậu ta đỏ như thế nào. Đường Tử Mân tự nhủ với bản thân rằng trước mắt bước quan trọng nhất cũng là tiền đề quan trọng cho tất cả đó là cậu phải tiếp cận với Hướng Dương. Ngay ngày mai cậu sẽ thực hiện nó.
Đường Tử Mân cất kỹ quyển vở, sau đó bắt đầu đi dạo xung quanh căn nhà. Ngày hôm nay dù sao cũng được nghỉ nên cậu không muốn lãng phí nó. Ngôi nhà được mẹ Đường chăm sóc cặn kẽ quả thật không cần cậu dọn dẹp, Đường Tử Mân cũng chỉ có một việc đó là dọn dẹp phòng của nguyên chủ. Đường Tử Mân không phải người khắc khe nhưng cậu cũng không nguyện ý nhìn mọi thứ xung quanh mình lộn xộn, hơn nữa cậu vẫn còn chưa thích ứng với việc xuyên không nên cậu cần tìm việc để làm mình quên đi cảm giác bất an khi tới nơi xa lạ này.
Đường Tử Mân trong lúc dọn dẹp vô tình góp nhặt được một ít tiền lẻ bị nguyên chủ quăng lung tung rồi lãng quên. Đường Tử Mân có chút vui vẻ, cẩn thận xếp thẳng từng tờ tiền rồi dùng quyển sách dày dè chúng xuống cho phẳng. Dưới sự cố gắng của Đường Tử Mân, căn phòng nguyên chủ trở nên ngăn nắp hơn nhiều, mặc dù nhìn vẫn còn chật chội và không thống nhất nhưng Đường Tử Mân rất hài lòng.
Nhà Đường Tử Mân có một cái tủ lạnh nhỏ để đựng đồ. Đường Tử Mân tìm thấy trong đó một ít nguyên liệu đơn giản. Nguyên chủ không biết nấu ăn nhưng cậu biết. Có điều vì không để quá khác người, Đường Tử Mân chỉ tính làm món đơn giản là trứng chiên. Nếu là trứng chiên thì cậu nghĩ cậu có thể lấp liếm được.
Đường Tử Mân nhìn đồng hồ, cũng đã gần mười giờ. Cậu bắt tay vo gạo nấu cơm, sau đó đập trứng chuẩn bị làm trứng chiên. Trong lúc nấu ăn, Đường Tử Mân nghĩ đến mẹ Đường. Nguyên chủ đã biến mất, bản thân cậu vì tính mạng mình nên ích kỉ không dám nói ra sự thật cho bà biết. Đường Tử Mân không dám tưởng đến thời điểm bà ấy biết sự thật thì sẽ như thế nào.
Đường Tử Mân từng nghe một người bạn của mình cảm thán về một bộ phim truyền hình kịch tính tám giờ. Nội dung bộ phim là về sự đổi hồn của hai cô gái. Một cô gái thì hiền lành, một cô gái thì hung dữ không được người thích. Trong một vụ tai nạn xe, linh hồn cô gái hiền lành nhập vào thân xác cô gái hung dữ, còn thân xác cô nàng thì cháy rụi cho nên cô gái hung dữ kia đã chết. Cô gái hiền lành tỉnh dậy phát hiện bản thân trở thành cô gái hung dữ kia, bỗng chốc từ một người cái gì cũng không có thành cái gì cũng có từ người thân, bạn bè, người yêu.
Cô gái hiền lành thay đổi hình tượng cô gái hung dữ. Cô làm hòa với cha mẹ, khiến người yêu không còn xa cách, không kiếm chuyện gây thù hận vô cớ. Cuối cùng cô gái hiền lành trong thân xác cô gái hung dữ được sống hạnh phúc bên cạnh cha mẹ, người yêu, bạn bè của cô gái hung dữ kia.
Người bạn của Đường Tử Mân nói kết cục này rất đáng, cô nàng hung dữ đã chết kia thật sự khiến người chán ghét, bất trung, bất hiếu, bất nghĩa làm hại cô gái hiền lành phải gặp nhiều chuyện phiền toái. Đường Tử Mân thì lại thấy cô gái hung dữ kia thật ra không đáng chết như vậy.
Cô ấy cùng tuổi với cô gái kia, ngoài trừ tính tình hơi táo bạo, nói chuyện khó nghe chút thì cũng chưa từng làm việc xấu. Cậu nghĩa hẳn cô ấy cũng từng tốt đẹp nên mới khiến người yêu cô ấy chú ý cô ấy rồi yêu thương cô ấy. Nếu cô gái hiền lành kia không có tiền đề chiếm lấy thân xác của cô gái hung dữ kia thì những người xung quanh cô gái hung dữ kia chỉ là người xa lạ với cô ta. Bọn họ cả đời cũng sẽ chẳng giao thoa, cũng sẽ không chấp nhận cho cô gái hiền lành, một người xa lạ đi vào tim họ, để rồi yêu thương cô hết lòng. Dĩ nhiên nếu cô gái hiền lành không vướng vào thân thể cô gái hung dữ kia thì cũng không cần phải rầu rĩ vì sao mình phải giải quyết rắc rối của người khác gây ra.
Nếu những người xung quanh cô gái hung dữ biết ngay từ đầu cô gái hiền lành kia không phải cô gái hung dữ, không chừng sẽ trả thù cô gái hiền lành vì cho rằng cô ta chiếm xác cô gái hung dữ nên cô gái hung dữ mới chết. Cô gái hiền lành trong mắt họ lúc đó có lẽ là kẻ giết con của họ, kẻ giết người họ yêu thương.
Đường Tử Mân nghĩ không cha mẹ yêu thương con cái nào chịu đựng được việc người khác chiếm lấy thân xác con họ. Và nếu có người thậm chí không phát hiện linh hồn bên trong người mình yêu bị thay đổi bằng linh hồn một người khác mà vẫn tiếp tục yêu người đó thì cậu cho rằng đó cũng không phải tình yêu thật sự.
Tình huống của cậu cũng giống cô gái hiền lành trong phim kia. Đường Tử Mân nhíu mày, cậu biết thậm chí cậu có làm tốt hơn nguyên chủ thì cậu vẫn không phải nguyên chủ. Không ai trên đời này có thể thay thế ai. Vì vậy cậu không thể thản nhiên tiếp nhận sự quan tâm của mẹ Đường. Cậu thấy áy náy.
Trứng đã đánh tốt. Đường Tử Mân đổ hỗn hợp vào chảo dầu đã nóng, chiên lên.
Xèo! Xèo! Âm thanh trứng chiên vang lên trong không gian vốn yên tĩnh. Đường Tử Mân khóe mắt hơi hạ, nhanh tay lật trứng.
Thật khó...
…
Thời tiết đất nước này chia làm hai mùa nắng và mưa. Tuy nhiên cho dù có vào mùa mưa đi chăng nữa thì nó vẫn rất nóng. Đường Tử Mân tay cầm vành nón kết chỉnh lại cho ngay ngắn.
Lúc này là tầm mười một giờ hơn, mặt trời trên cao chói mắt bất cứ ai dám ngẩng đầu nhìn. Cậu một tay cầm bình nước, trên lưng mang một chiếc cặp diện tích tầm trung hơi phình đi trên đường. Đường Tử Mân ăn mặt kín mít, khẩu trang kéo cao chỉ để lộ một đôi mắt xinh đẹp. Cậu vừa đi vừa nhìn xung quanh, dựa vào trí nhớ của nguyên chủ tìm đến nơi mà mẹ Đường đang làm. Mẹ Đường làm buôn bán đồ ăn tự làm trong chợ như dưa chua, cải chua,… vì tay nghề mẹ Đường tốt nên được nhiều người yêu thích, thu thập mỗi ngày không tệ, có điều không thỏa mãn được cái động thích giả giàu của nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng không thích đến nơi mẹ Đường làm, cậu ta cảm thấy mất giá nên kí ức về con đường đi tới đó cũng mơ hồ. Đường Tử Mân phải vừa đi vừa thăm dò mới đến nơi. Lúc này trong chợ đã vơi bớt người, bởi vì trời quá nóng hơn nữa hiện tại cũng đã là giờ ăn cơm, nhưng vẫn không thiếu người đi làm hoặc đi học mới tan ra tới mua sắm.
Đường Tử Mân hòa lẫn vào đám người tìm đến gian hàng nhỏ của mẹ Đường nằm trong lòng chợ. Từ xa xa cậu đã thấy mẹ Đường đang bận bịu dọn dẹp lại hàng hóa. Bác gái gian hàng kế bên lại sang gian hàng Đường mẹ mua đồ chua làm bữa trưa. Cậu vừa đi lại gần đã loáng thoáng nghe bác gái kia hỏi mẹ Đường tại sao lại muốn trưa dọn chạy về nhà, như vậy buổi chiều sẽ càng bận. Đường Tử Mân nghe vậy liền biết mẹ Đường muốn về làm cơm trưa cho cậu. Cậu nhìn mẹ Đường cười cười nhanh tay gói hàng đưa cho bác gái kia trong lòng bỗng nằng nặng.
Bác gái kia vừa nhận lấy đồ còn vừa không quên nhắc tới Đường Tử Mân. Đường Tử Mân ở trong mắt hàng xóm, người quen đều không phải là đứa trẻ tốt, chỉ biết đòi tiền mẹ Đường, ai nói đến cũng lắc đầu chua chát. Mẹ Đường cười khổ, không muốn tiếp lời.
Bác gái kia quay đầu đi thì chợt thấy một người thanh niên đang đi tới. Bác gái nheo mắt nhìn rồi vội quay lại nói với mẹ Đường.
“An! An! Em xem đó có phải là con trai em không!”
Mẹ Đường nghe thế, giật mình nhìn theo tay bác gái kia thì nhìn thấy Đường Tử Mân. Đường Vũ Mân giơ bình nước trên tay lên, dùng giọng nói ôn hòa nhất có thể lên tiếng.
“Con mang cơm trưa tới.”
Bác gái kia cùng mẹ Đường đều ngạc nhiên nhìn Đường Tử Mân. Bác gái kia hồi thần lại trước rồi cười tươi vỗ vai mẹ Đường nói.
“Úi chà, Tử Mân con chị hiếu thảo chưa kìa, còn biết đưa cơm cho mẹ nữa, thật là giỏi mà! Vậy con với mẹ con ăn cơm đi, bác cũng phải vội về nghỉ để chiều còn chiến đấu tiếp đây!”
Bác gái đi ngang qua vỗ cái chát vào người Đường Tử Mân.
“Tử Mân đúng là trưởng thành thật rồi! Giỏi! Ha ha!”
Đường Tử Mân không quen bị đối xử như vậy nhưng cậu cũng không có bài xích. Cậu biết bác gái kia thật sự quan tâm mẹ Đường. Đường Tử Mân quay đầu lại đã thấy mẹ Đường vội quay mặt đi giấu đôi mắt hơi đỏ của mình. Cậu vờ như không nhìn thấy, đi vòng ra sau quầy hàng đến chiếc bàn nhỏ đặt bên trong. Đường Tử Mân đặt bình nước xuống, sau đó cũng đặt cặp xuống ghế, cậu lấy trong cặp ra một hộp cơm được bọc bằng vải. Cậu ước lượng cơm lúc này vẫn còn nóng liền nói với mẹ Đường.
“Mẹ, mẹ ăn cơm đi.”
Mẹ Đường vội đáp.
“Ừ, được được, mẹ tới liền đây.”
Mẹ Đường hơi lơ đãng dọn dẹp chỗ hàng còn lại. Đường Tử Mân đi tới, lấy một chiếc khăn lau khác nói với mẹ Đường.
“Mẹ, mẹ ăn đi, để con dọn cho.”
Mẹ Đường phức tạp nhìn cậu.
“Không sao đâu, để mẹ dọn đi.”
Bà vừa vui mừng, vừa ngạc nhiên, lại nhìn đôi tay của Đường Tử Mân. Con trai bà vốn không thích đến nơi này, bà cũng không nỡ để cậu làm việc. Đường Tử Mân lắc đầu.
“Con sẽ làm, mẹ cứ ăn cơm đi.”
Hơi dừng lại một chút, cậu nói.
“Hôm nay con làm trứng chiên, mẹ có thể lấy chút dưa ngâm ăn chung.”
Gian hàng mẹ Đường không làm món chính, mua cơm ở đây thì mẹ Đường không muốn vì muốn tiết kiệm nên mẹ Đường phải làm cơm ăn ở nhà. Đường Tử Mân lần này làm cơm, trứng chiên xem như đồ ăn, để mẹ Đường lấy thêm dưa chua ăn cùng là tốt nhất. Mẹ Đường trong lòng thầm mừng, có chút nghi hoặc không biết tại sao Đường Tử Mân hôm nay lại nấu cơm. Nhưng con trai đã nấu cơm còn đi đưa cơm tới cho mình, mẹ Đường vui vẻ không muốn tìm hiểu lí do. Nhìn thấy Đường Tử Mân thật sự cương quyết, mẹ vẫn là nói cho cậu cần làm những gì rồi đi đến bàn nhỏ, ngồi xuống.
Mẹ đường nhìn hộp cơm bọc bằng vải màu sẫm, thầm nghĩ con trai tâm tư tinh tế, nhìn nó rất đẹp, không giống cơm hộp mà bà thường làm. Mẹ Đường tủm tỉm cười mở tấm vải ra. Cơm vẫn còn nóng, nắp cơm mở, mẹ Đường nhìn vào bên trong thì thấy tầng chứng chiên cà chua. Dùng muỗng sắn nhẹ xuống thì thấy cơm trắng, thật sự rất đơn giản, nhưng bình thường mẹ Đường cũng ăn uống đơn giản, hơn nữa còn là con trai nấu cho mình nên mẹ Đường thấy thế nào cũng đều hài lòng.
Đường Tử Mân lấy một dĩa dưa chua nhỏ đưa đến bên bàn cho mẹ Đường. Mẹ Đường lúc này gấp không chờ nổi nếm thử tay nghề của con trai. Cơm trắng cùng trứng chiên vào miệng, trứng chiên mặn mặn, mềm mềm, còn có vị của cà chua, cơm nhai lâu có chút ngọt đối với người đang đói bụng như mẹ Đường thật sự hợp miệng. Mẹ Đường lấy dưa chua ăn cùng, thật sự thõa mãn. Mẹ Đường ngẩng đầu nhìn Đường Tử Mân đi tới đi lui dọn dẹp hàng, không nghĩ tới cậu làm việc thoăn thoắt tới vậy, càng cảm thấy con trai trưởng thành.
Mẹ Đường vừa ăn vừa nhìn Đường Tử Mân. Đường Tử Mân cũng thật thà làm việc. Cậu sắp xếp lại các khây thức ăn. Hàng bán hết thì lấy xuống, hàng còn tồn thì lấy ra. Cậu lau dọn vết nước sốt văng ra khi lấy đồ ăn. Bao đồ ăn lại kỹ càng để chiều bán. Cậu làm xong hết thì mẹ Đường cũng đã ăn xong. Mẹ Đường đi ra vòi nước gần đó, nơi mấy người bán cá, lấy nước rửa hộp cơm cùng muỗng, dĩa. Đường Tử Mân ngồi trên ghế chờ mẹ Đường. Mẹ Đường rửa xong, đứng dậy vẩy vài cái cho hết nước.
Đường Tử Mân chờ mẹ Đường tới gần mới lấy hết chúng đi, xếp gọn gàng, bỏ vào một cái bọc rồi bỏ vào cặp. Mẹ Đường nhìn thấy, cảm thán, con trai đúng là lớn thật rồi, biết quan tâm người khác.
“Nước tắc con làm uống ngon lắm.”
Mẹ Đường nói. Bình nước Đường Tử Mân mang tới là nước tắc, bỏ nhiều đường nên vừa chua chua ngọt ngọt, còn bỏ đá làm lạnh, trong thời tiết nóng bức này uống vào khiến người thoải mái. Đường Tử Mân khóe môi kéo ra, cười. Mẹ Đường nhìn cậu có vẻ vui vì được khen, bà cảm thấy có lẽ nên khen cậu nhiều hơn nữa.
“Cơm con làm cũng ngon lắm. Đây là lần đầu tiên mẹ ăn cơm ngon đến như vậy!”
Mẹ Đường nói lố nhưng Đường Tử Mân không chỉ không ghét mà còn thật sự vui, đã lâu không có ai khen cậu nấu ăn ngon. Nhưng thiếu niên da mặt mỏng cũng thấy thẹn, tai ẩn ẩn đỏ lên. Mẹ Đường thấy cậu vui càng muốn khen cậu. Đường Tử Mân nhận ra, cậu quá xấu hổ nên vội nói.
“Chiều nay con ở lại phụ mẹ.”
Mẹ Đường lúc này do dự, Đường Tử Mân cũng biết bản thân đột ngột nhưng cậu nghĩ có lần một thì sẽ có lần hai, chỉ cần cậu kiên trì thì cậu có thể khiến mẹ Đường chấp nhận. Mẹ Đường thật sự không phải người có thể cứng rắn với Đường Tử Mân, nếu không cũng không đáp ứng nhiều yêu cầu vô lí của nguyên chủ trong quá khứ như vậy. Chỉ cần Đường Tử Mân kiên trì, cậu liền có thể ở lại.
Hôm đó hai người cùng nhau bán suốt buổi chiều. Chiều hôm đó khách đến khá đông, Đường Tử Mân cùng mẹ Đường đều bận rộn. Dù vậy mẹ Đường vẫn kịp cùng người khác giao lưu nói ra con trai tới phụ mình, dáng vẻ bà vô cùng tự hào. Nhiều người vốn không ưa nhìn Đường Tử Mân cũng đổi cách nhìn mới về cậu. Mẹ Đường cứ cười suốt. Đường Tử Mân cũng bị người nhìn suốt. Cậu... cậu thấy ngượng ngùng.
Đêm xuống, hai người về đến nhà. Đường Tử Mân nhìn mẹ Đường tươi cười, còn ngâm nga điệu khúc cậu không biết tên. Trước khi vào phòng ngủ, cậu nghĩ nghĩ rồi lại nói.
“Mai con sẽ ra phụ mẹ.”
Mẹ Đường nghe thế từ trong bếp ngó ra rối rắm lắc đầu.
“Tử Mân, con còn đi học, làm việc rất mệt, con cứ nghỉ đi.”
Đường Tử Mân nhìn thẳng vào mắt mẹ Đường.
“Đi học cũng không phải là bận cả ngày. Con của cô Hương, bác Trần không phải cũng đi học mà vẫn phụ giúp cha mẹ làm việc được sao. Mẹ, con muốn phụ.”
Mẹ Đường khuyên cậu không được đành dặn dò cậu chú ý sức khỏe một chút, đừng để lại ngất. Đường Tử Mân cười cười đáp ứng rồi vào phòng lấy đồ, đi tắm rửa xong ra ăn cơm.
Ngồi xuống bàn ăn, Đường Tử Mân chợt nghĩ, cậu vẫn là cố gắng thay thế nguyên chủ vậy.
Dù đó là ích kỷ...