Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Cậu Bé Tóc Vàng - Khả Phi

[Truyện ngắn] Cậu Bé Tóc Vàng - Khả Phi

Khả Phi

Nguyệt hạ thuỷ
Tác giả
Design Team
Tham gia
20/4/19
Bài viết
33
Điểm cảm xúc
224
Điểm
33
CẬU BÉ TÓC VÀNG
Tác giả: Khả Phi
Độ tuổi: 13+
Thể loại: Hiện đại, gia đình.
Tình trạng: Hoàn
Số chương: 7
Thảo luận: Kho chứa gạch xây nhà của Phi

445d46acbf91605c2117fd392fb3cfa6.jpg
 

Khả Phi

Nguyệt hạ thuỷ
Tác giả
Design Team
Tham gia
20/4/19
Bài viết
33
Điểm cảm xúc
224
Điểm
33
CHƯƠNG 1
Sau một loạt tiếng đập phá và la hét vang lên, mọi người trong con hẻm hoảng loạn chạy ra đường, họ tò mò nhìn về căn nhà lụp xụp cuối hẻm nhưng không một ai dám đến gần. Tiếng khóc vẫn còn nức nở nhưng dần nhỏ lại rồi tắt hẳn. Không gian trở nên chùng xuống, ai nấy đều nhìn nhau như biết được điều gì đang xảy ra trong căn nhà đó, chỉ là không biết mức độ nặng nhẹ như thế nào.

Mãi một lúc sau, một cán bộ xã cùng vài chú an ninh xuất hiện. Họ cầm trên tay chiếc gậy dùi cui và tonfa tiến về phía căn nhà. Mọi người xôn xao nhưng đều đề phòng đứng xa, không ai vì tò mò mà lại gần. Không ít lần họ bắt gặp cảnh này và đã có nhiều tình huống không thể đoán trước, vì thế để bảo đảm bản thân được an toàn, họ chọn giữ khoảng cách với ngôi nhà đó.

Đứng trước cánh cổng đang đóng chặt, cửa chính cũng không hề mở. Bên trong im bặt đến rợn người, một chú an ninh lên tiếng:

“Có ai trong nhà không? Ra mở cửa đi.”

Đáp lại chú chỉ là một khoảng không lặng thinh.

Có linh tính chẳng lành, các chú hội ý nhau một chút rồi quyết định phá cửa vào trong. Khi cánh cửa chính được đạp đổ, cảnh tượng bên trong cùng một mùi máu tanh đậm đặc xông thẳng vào mũi khiến các chú kinh hoàng. Trên mặt đất là một người đàn ông với hàng chục vết đâm trên bụng và ngực, nằm cạnh là một người phụ nữ đang thoi thóp, trên người đầy những vết bầm tím và máu từ cổ tay chảy ra không ngừng.

Rất nhanh chóng, các chú an ninh hô hoán mọi người di tản ra xa hiện trường vụ án. Xe cứu thương và cảnh sát cũng đến ngay sau đó. Khi hai nạn nhân được khiêng ra với đầy vết thương, mọi người trong xóm ai nấy đều hoảng hốt. Trong tiếng xì xào bàn tán, có người không kiềm được liền lao đến dây rào chắn, níu lấy tay một chú cảnh sát gần đó, giọng nói không giấu được sự lo lắng:

“Chú ơi! Thằng Mỹ đâu chú? Nó không sao chứ?”

Chú cảnh sát nắm bắt được tình hình liền nhanh chóng hỏi lại:

“Nhà này còn một người nữa sao?”

Người kia gấp gáp trả lời: “Đúng vậy. Thằng Mỹ là con riêng của cô Thoa. Nó là con lai. Chú vào trong xem nó ở đâu rồi?”

Chú cảnh sát gật đầu rồi vội vã bước vào trong, không gian tràn ngập mùi máu và hỗn độn đồ đạc bị đập phá. Họ đã đi một vòng căn nhà nhưng không tìm thấy ai khác, nhưng khi biết vẫn còn một người, chú cảnh sát liền thông báo với đồng đội để tản ra đi tìm.

Trong lúc lục lọi căn buồng nhỏ, đồng chí Thành đã thoáng giật mình khi thấy một đôi mắt màu hổ phách đang nhìn mình chằm chằm. Anh rọi đèn vào trong góc tối giữa hai chiếc tủ, một hình dáng nhỏ bé đang run rẫy không ngừng đang trốn sâu ở bên trong. Cậu bé chừng bốn tuổi với mái tóc vàng hoe, làn da trắng nổi bật giữa khung cảnh tồi tàn xung quanh.

Anh liền đến gần đưa tay ra với cậu:

“Đừng sợ, ra đây với chú.”

Cậu bé dè chừng liếc nhìn anh rồi lắc đầu nguầy nguậy.

Anh vẫn kiên nhẫn dỗ dành:

“Không sao. Chú không làm con đau đâu.”

Thấy bờ vai cậu bé bớt run, anh tiếp tục:

“Nhanh lên nào. Chú sẽ bế con rời khỏi đây, được không?”

Trong mắt cậu, sự sợ hãi như chưa từng biến mất. Nhưng rồi cậu cũng chịu đưa tay ra, anh nhanh chóng bắt lấy và kéo cậu ra. Ôm thân hình nhỏ bé, có phần gầy gò trong lòng, anh cảm thấy không khỏi xót xa. Bế cậu ra ngoài, chỉ huy liền đi nhanh về phía anh.

“Cậu tìm được rồi à? Đứa bé có bị thương không?”

“Ngoài những vết bầm tím trên tay đã cũ thì không bị thương ạ.”

Chỉ huy nghe tới đó liền thở phào nhẹ nhõm. Nhìn hai người kia, một người đã tử vong, còn một người lành ít dữ nhiều khiến anh không khỏi lo lắng cho đứa bé. Cũng may là cậu nhóc vẫn lành lặn.

“Không sao là mừng rồi. Cậu mang nó ra ngoài đi. Bàn giao việc ở đây cho đội điều tra chúng ta sẽ về trụ sở.”

***

Buổi trưa trong trụ sở mọi người tất bật với công việc, người thu thập thông tin cư trú, người đi lấy lời khai. Khi đi ngang qua phòng chờ, đồng chí Thành bắt gặp cậu bé ngồi ngoan ngoãn trên ghế. Gần đó là một cán bộ khác đang chuẩn bị cơm cho cậu.

Anh thuận tiện vào hỏi thăm đồng nghiệp:

“Thằng bé có cung cấp được thông tin gì không?”

Đồng nghiệp của anh lắc đầu:

“Nó có vẻ rất rụt rè, tuy đã bình tĩnh nhưng hình như vẫn còn sợ hãi. Bên ngoài lấy thông tin tới đâu rồi?”

Anh nhìn cậu một chút rồi kéo ghế ngồi sát đồng nghiệp, nhỏ tiếng như sợ cậu nghe thấy.

“Người phụ nữ kia mất rồi. Là mẹ của nó.”

Người đồng nghiệp tròn mắt nhìn anh, không giấu được sự kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi anh:

“Mất rồi sao?”

Anh gật đầu:

“Vết thương mất quá nhiều máu. Bên đội điều tra bảo có thể là cô ấy ra tay với chồng rồi tự sát.”

Nói rồi anh đứng dậy đi về phía cậu bé, anh ngồi xuống kế bên, âu yếm đưa tay vuốt mái tóc vàng mượt của cậu.

“Con tên gì?”

Cậu bé rụt rè nhìn anh rồi trả lời, giọng nói lí nhí:

“Con tên Mỹ.”

“Con mấy tuổi rồi?”

“Con… sáu tuổi.”

Anh thoáng ngạc nhiên, quay nhìn đồng nghiệp. Người đồng nghiệp cũng lộ ra vẻ mặt không ngờ được. Cậu bé khá nhỏ con, dáng người không quá ốm, nhưng nếu nói sáu tuổi thì thật khó tin.

Bỏ qua hoài nghi nhất thời, anh mỉm cười nhìn cậu:

“Con có được đi học không?”

“Dạ không… nhưng mẹ có dạy con.”

Nghe tới mẹ của cậu, anh thấy tim mình như nặng trịch nhưng vẫn cố gắng giữ trạng thái vui vẻ.

“Chà! Vậy chắc cũng biết đọc, biết viết rồi ha.”

“Dạ… biết chút chút ạ.”

Nhìn sự ngoan ngoãn và lễ phép của cậu, anh biết cậu đã được nuôi dạy rất tốt, chỉ phải sinh ra trong một môi trường không tốt mà thôi. Anh nán lại nói chuyện với cậu thêm một lát rồi rời đi.

Buổi chiều đội điều tra trở về mang theo nhiều thông tin. Mẹ của cậu là Nguyễn Thị Thoa, 30 tuổi. Tám năm trước vì muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ mà làm tiếp viên cho một quán bar ở phố Tân Giang (một khu phố ăn chơi nổi tiếng của thành phố), chẳng lâu sau thì mẹ mất.

Cùng lúc đó chị phát hiện có thai với một vị khách người Mỹ hay qua lại cùng mình, nhưng người đó đã về nước nên không có cách nào liên lạc được. Sau cùng, chị nghỉ việc và sinh con. Tự mình lo liệu.

Người đàn ông sống cùng chị thực chất không phải chồng mà là cha dượng. Ông ta là một người nát rượu, nhiều lần đánh đập hai mẹ con chị. Vì cần chốn dung thân nên chị không thể bế con bỏ đi mà cố gắng trụ lại ngôi nhà đó.

Con giun xéo lắm cũng quằn. Có lẽ trận ẩu đả hôm nay là một giọt nước tràn ly, chị đã chọn kết liễu người cha dượng đáng khinh và chính mạng sống của mình.
 

Khả Phi

Nguyệt hạ thuỷ
Tác giả
Design Team
Tham gia
20/4/19
Bài viết
33
Điểm cảm xúc
224
Điểm
33
CHƯƠNG 2
Sau khi biết ngon nguồn sự việc, không khí trong trụ sở trở nên chùng xuống. Mọi người chợt nghĩ đến cái tên Mỹ của cậu bé. Hóa ra là do nguồn gốc từ người cha đến từ Mỹ của mình.

Hai ngày sau, hồ sơ vụ án gần như đã hoàn thiện. Do không thể liên lạc được với thân nhân nên Ủy ban đã tiếp nhận và tổ chức mai táng cho hai nạn nhân. Riêng Mỹ cũng đã được một Trung tâm nuôi dưỡng và bảo trợ trẻ em ở dưới thị trấn nhận nuôi.

Cuộc sống mới của Mỹ bắt đầu, nhưng đôi mắt màu hổ phách của cậu lúc nào cũng mang một nỗi buồn không thể thấu hiểu được.

Từ khi biết mẹ đã mất, trong tâm trí cậu, nỗi nhớ mẹ lúc nào cũng ào ạt như những cơn sóng lớn. Cậu nghĩ về hôm định mệnh đó, vì ông dượng định đánh cậu mà mẹ đã không màng nguy hiểm xông đến đẩy ông đập vào tường.

Trong lúc ông đứng không vững, mẹ vội vã bế cậu định chạy ra ngoài. Nhưng có lẽ số phận không cho mẹ con cậu một lối thoát, chỉ một chút nữa thôi đã có thể chạm tay vào cửa thì mẹ bị ông nắm tóc giật ngược vào trong. Hai mẹ con ngã nhào xuống đất.

Sau đó là cơn đau thấu trời dồn dập giáng xuống từ những cú đạp không chút thương tiếc. Khi ấy, cậu được mẹ ôm trọn trong lòng, sợ hãi nhắm chặt mắt. Cậu chỉ biết cầu mong cho việc này sớm trôi qua như những lần trước.

Nhưng khi ông đã thấm mệt, những cú đạp nhẹ dần rồi trước khi dừng hẳn thì mẹ cậu – người phụ nữ dường đã không thể chịu đựng nỗi thống khổ này thêm một lần nào nữa - bằng một sức lực kì lạ, mẹ vụt dậy chụp lấy con dao sau bàn thờ bà ngoại. Chỉ kịp đẩy cậu sang một bên, hét lên với cậu hai từ: “Chạy đi!” rồi lao đến đâm liên hồi vào người ông.

Cảnh tưởng diễn ra trước mắt quá đổi kinh hoàng với một đứa bé sáu tuổi. Hoảng sợ tột độ, cậu chạy trốn vào trong buồng, khóc nghẹn và cầu nguyện cho mẹ sẽ bình an. Những phép màu đã không xảy ra, mẹ cứ vậy bỏ cậu lại cô độc một mình giữa thế giới này.

Cậu nghĩ bản thân mình không cần sống nữa, nhưng cũng không biết phải làm cách nào để chết, để có thể đi gặp mẹ. Ngoài giờ học trên lớp và phụ giúp các cô cấp dưỡng làm việc vặt thì cậu thường ngồi ngoài ghế đá, nhìn vô định.

Cậu chưa thể hòa nhập được với mọi người trong trung tâm, khác với các cán bộ đều rất yêu quý vì sự ngoan ngoãn của cậu thì mấy đứa nhóc cùng trang lứa lại thường hay trêu ghẹo cậu vì vẻ ngoài đặc biệt.

Đỉnh điểm là hôm nay, do bị một đám bạn chê mái tóc vàng của mình y hết như lông của con Lu – chú chó nuôi trong trung tâm - mà cậu đã nhân lúc tối muộn lén lấy kéo trong bếp và cắt trụi đi mái tóc.

Từ trước tới nay, cậu chưa bao giờ thích vẻ ngoài của mình, dù hầu hết người lớn đều khen cậu đáng yêu. Mỗi khi ngắm mình trong gương, cậu đều tự hỏi tại sao bản thân lại khác người đến vậy. Cậu không giống bất kì ai xung quanh, kể cả mẹ.

Đã không ít lần cậu bị trêu ghẹo bởi những đứa trẻ trong xóm nhưng những lúc đó mẹ đều nói rằng có rất nhiều người giống cậu, đặc biệt cậu còn rất giống một người, chỉ là mẹ chưa thể đưa cậu đi gặp người đó được. Mẹ còn nuôi hi vọng cho cậu, rằng sẽ có một ngày người đó sẽ trở lại tìm gặp mẹ con cậu.

Cậu đã luôn vượt qua những lời chọc ghẹo, kì thị từ mọi người bằng niềm tin mãnh liệt đó. Nhưng bây giờ thì sao chứ? Mẹ đã mất rồi. Ai sẽ là người dẫn cậu đi gặp người đó? Làm sao để cậu đi gặp người đó? Hay rõ ràng là cậu không hề giống ai cả.

Khi Thu – cán bộ chăm sóc trẻ - bắt gặp cậu đang khóc thút thít trong góc bếp thì mái tóc vàng xinh đẹp của cậu đã trở nên ngắn ngủn và lởm chởm. Cô hoảng hốt chạy đến bên cậu, giọng nói đan xen sự bất bình và tức giận:

“Tóc con làm sao vậy? Ai cắt tóc của con?”

Cậu ngước đôi mắt ướt đẫm lên nhìn Thu:

“Con… con tự cắt.”

Thu không giấu được sự ngạc nhiên:

“Tại sao con lại cắt?”

“Các bạn… trêu tóc con giống lông của con Lu.”

Nói đến đó, cậu uất ức khóc to lên. Trước tình cảnh như vậy, Thu không chút suy nghĩ liền ôm lấy cậu vào lòng vỗ về.

“Các bạn thật hư quá. Tóc của con đẹp như vậy mà. Cô sẽ đi gặp các bạn. Sau này, bạn nào còn nói con như thế thì đến nói với cô. Không được tự mình cắt tóc nữa nghe chưa?”

***​

Từ ngày hôm đó, cuộc sống của Mỹ dường như êm ả hơn. Các bạn trong trung tâm tuy vẫn không ưa gì cậu nhưng không một ai dám trêu ghẹo vẻ ngoài của cậu nữa.

Cũng nhờ việc đó mà cậu gần gũi và thường xuyên quấn quýt lấy Thu. Ở bên cạnh cô, cậu cảm giác như được ở bên mẹ của mình. Cậu phần nào vơi đi nỗi nhớ mẹ, cười nhiều hơn, mở lòng với mọi người, hăng hái phụ mọi người các việc vặt của trung tâm, chăm ngoan và học cũng rất tiến bộ.

Còn Thu tuy đã 33 tuổi nhưng vốn muộn con, nên với những đứa trẻ bất hạnh trong trung tâm cô đều dành tình cảm cho chúng như một người mẹ. Đặc biệt là Mỹ, một đứa bé lễ phép, ngoan ngoãn và hiểu chuyện đến đáng thương. Cũng vì lý do đó mà cô cũng dành nhiều sự yêu mến hơn cho cậu.

Tưởng chừng cuộc sống của cậu sẽ khởi sắc hơn như thế cho đến một ngày, khoảng gần một năm sau khi Mỹ chuyển đến thì Thu xin nghỉ việc. Khi nghe được tin đó, trước mắt cậu dường như tối sầm. Cậu không thể tưởng tượng được ngày tháng sau này khi không có Thu bên cạnh. Cậu lại một lần nữa có cảm giác mất mẹ. Cảm giác đó đau hơn bất kì vết thương nào cậu từng bị trong đời.

Trước khi rời đi, Thu đến gặp Mỹ để tạm biệt. Cô đau xót nhìn cậu bé đang khóc nức nở trong lòng mình. Mỹ ôm chặt lấy Thu, liên tục gào lên đến khi giọng gần như khản đặc.

“Cô đừng bỏ con, đừng bỏ con.”

Thu cũng không kiềm được nước mắt, ôm lấy cậu bé thật chặt vào lòng. Quả thực, cô cũng không nỡ rời xa cậu. Bao lâu nay, cô đều xem cậu như con của mình, yêu thương cậu hết mực, dạy cậu học, bảo vệ cậu trước những lời chọc ghẹo từ bạn bè,… rất nhiều việc cô làm luôn xuất phát từ sự yêu thương của một người mẹ thực thụ.

Nhưng vì hai vợ chồng cô đã nhiều năm không có con. Lần này khi đã kiếm đủ tiền, hai người quyết định đi thụ tinh nhân tạo, tìm kiếm đứa con của riêng mình. Trước đó không lâu, chồng cô – một kĩ sư xây dựng vừa hay chuyển công tác lên thành phố, bệnh viện họ chọn làm cũng nằm ở trung tâm thành phố nên họ bán nhà và một miếng đất trồng cao su ở thị trấn để chuyển lên đó sinh sống. Một công đôi việc, thuận lợi đôi đường cho công việc và hoàn thành giấc mơ tìm con của hai vợ chồng. Riêng Thu nghĩ bản thân cần nghỉ ngơi sau khi thụ tinh nên không đi tìm việc mới.

Sau khi nhìn bóng lưng của Thu khuất sau cánh cửa trung tâm, Mỹ buồn bã lau nước mắt rồi lủi thủi bước vào trong. Cậu bỏ bữa cơm chiều, ai nói gì cũng không chịu ra ăn. Các bạn đã ra ngoài ăn cơm nên không có ai trong phòng, cậu không bật đèn, nằm cuộn mình trong chiếc chăn mà khóc, tiếng khóc rưng rức như gặm nhấm lấy nỗi đau của cậu.
 

Khả Phi

Nguyệt hạ thuỷ
Tác giả
Design Team
Tham gia
20/4/19
Bài viết
33
Điểm cảm xúc
224
Điểm
33
CHƯƠNG 3
Suốt hai tháng sau đó, Mỹ vẫn không nguôi ngoai được nỗi buồn của mình. Cậu cứ nghĩ về mẹ và cô Thu, thèm được một cái ôm, đêm nào cậu cũng nằm mơ bị mẹ và cô Thu bỏ rơi rồi giật mình thức dậy. Không gian đêm tối, cùng tiếng thở nhè nhẹ của các bạn càng làm cậu cảm thấy cô đơn và nhớ nhung.

Nỗi đau của một đứa trẻ bỗng dưng mất mẹ, mất đi người cô yêu thương mình hết mực thật sự quá thương tâm. Các cô cấp dưỡng và nhân viên của trung tâm rất đồng cảm nên ai nấy đều quan tâm đến cậu. Nhưng vẫn không thể chữa lành vết thương lòng trong cậu.

Dần dần Mỹ trở nên ít nói và tách biệt với mọi người. Thậm chí đã lâu lắm rồi mọi người không thấy cậu cười, dù là cười mỉm. Ngoài việc vẫn cố gắng học hành ra thì cậu dường như biến thành một con người khác, thường hay ngồi thẫn thờ như lúc cậu mới đến đây vậy.

Những đứa nhóc lúc trước hay trêu ghẹo cậu, tuy bây giờ không còn dám nữa nhưng thỉnh thoảng đi ngang vẫn gọi cậu là “thằng ngơ” vì cậu lúc nào cũng trông có vẻ ngơ ngác.

Mẹ đã mất, muốn gặp cũng không thể. Vậy nên cậu thường nghĩ về cô Thu nhiều hơn, mong muốn được gặp lại cô, được cô yêu thương như ngày trước. Mỗi ngày cậu đều đi qua văn phòng, nơi cậu hay tìm gặp khi cô còn làm việc ở đây. Hình ảnh về dáng người thanh mảnh cùng nụ cười hiền hòa của cô luôn hiện hữu trong tâm trí của cậu.

Hôm nay cũng vậy, sau khi đi học về, cậu cũng đi qua hành lang quen thuộc, liếc nhìn vào văn phòng dù biết người mình muốn gặp không hề có ở đó.

Nhưng vừa nhìn vào, cậu không khỏi ngạc nhiên mà đưa tay dụi mắt liên tục. Trong văn phòng không ai khác chính là cô Thu, người cậu luôn hằng ao ước được gặp lại.

Cậu chạy đến, nép mình phía sau cánh cửa như cố xác nhận rằng mình không nhìn nhầm người. Rất nhanh, Thu đã nhận ra sự có mặt của Mỹ, cô không giấu được sự xúc động, vội vàng tiến về phía cậu:

“Mỹ! Con có khỏe không?”

Thấy Thu đứng trước mặt, nghe được giọng nói thân quên, Mỹ vui mừng ôm chầm lấy cô:

“Cô Thu! Đúng là cô Thu rồi!”

Trong khoảnh khắc trùng phùng gặp gỡ, Thu không kiềm nén được giọt nước mắt chảy dài. Ôm cậu bé trong lòng, cô cảm thấy vừa có lỗi vừa hạnh phúc.

Trong thời gian qua, cô đã làm hai lần chuyển phôi, tất cả đều thất bại. Mất tiền của, thời gian và mong chờ mà lại chẳng nhận được gì khiến cô trở nên vô vọng. Không dám trông mong sẽ có được một đứa con của riêng mình.

Vừa rồi, mẹ chồng cô đi coi bói, bà thầy bảo nếu muốn có con hãy nhận một đứa trẻ khác làm con nuôi, đứa bé đó sẽ mang lại phúc khí khiến cô dễ thụ thai hơn. Và rồi cô nghĩ đến Mỹ, đứa trẻ mà cô vẫn luôn nhớ đến.

Cô biết mình trở về đây xin nhận nuôi cậu là một sự ích kỉ đáng khinh bỉ, cô vì khao khát một đứa con do mình sinh ra mà nhận nuôi cậu. Nhưng trong thâm tâm cô luôn kiên định, nếu không phải là cậu thì cô sẽ không nhận nuôi đứa bé nào khác.

Lúc đầu, khi nghe cô nói về Mỹ, vì thương vợ nên chồng cô không có ý kiến gì nhưng mẹ chồng cô thì lại không đồng thuận. Bà muốn nhận một đứa trẻ trong khoảng một đến ba tuổi và là người Việt. Nhưng vì sự kiên quyết của Thu nên bà đã cùng cô về đây gặp cậu.

Thu lén lau nước mắt, rồi dắt Mỹ vào trong. Ngồi ở bàn trà là bà Hạnh – mẹ chồng của cô và chú Hiếu - giám đốc trung tâm. Cô nhìn mẹ chồng rồi nhẹ nhàng nói:

“Đây là Mỹ ạ.”

Mỹ nhìn bà rồi khoanh tay, lễ phép chào hỏi dù không rõ bà là ai:

“Con chào bà ạ.”

Nói xong, cậu ngước nhìn Thu với vẻ tò mò, chờ một lời giải thích từ cô.

Bà Hạnh ngắm nhìn Mỹ một lát. Cậu có đôi mắt lanh lợi, gương mặt sáng sủa và làn da trắng như bông bưởi, tuy đã bảy tuổi nhưng trông khá nhỏ con. Hơn hết là bà vô cùng hài lòng với sự ngoan ngoãn của cậu, thảo nào con dâu cứ khăng khăng rằng thằng bé rất nhã nhặn và có phép tắc.

Thu có chút căng thẳng theo dõi từng động thái của mẹ chồng, rồi dè dặt hỏi:

“Mẹ thấy sao ạ?”

Bà không trả lời, chỉ nhìn cô gật đầu. Trong giây phút đó, Thu không giấu được cảm xúc hân hoan của mình mà ôm chặt lấy Mỹ vào lòng.

Cậu bé dù được ôm nhưng vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Thu lại đẩy cậu ra, nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách trong veo của cậu.

“Mỹ! Con có muốn trở thành con trai của cô không?”

Một câu hỏi hay đúng hơn là một lời đề nghị. Trong phút chốc, da đầu cậu như căng ra vì kinh ngạc. Cậu chớp chớp mắt, giọng nói có phần run rẩy:

“Làm con trai của cô… là sao ạ?”

Thu nở nụ cười hiền hòa và yêu thương:

“Là con sẽ về sống cùng cô, chúng ta sẽ là một gia đình. Con sẽ có ba, có ông bà nội, ông bà ngoại, còn có cô là mẹ nữa. Con có muốn không?”

Mỹ như không tin vào những điều mình vừa nghe thấy, cậu sẽ được sống với cô Thu sao? Sẽ có một gia đình mới sao? Đôi môi cậu run run, mắt dần đỏ hoe vì xúc động:

“Thật… thật ạ?”

“Tất nhiên là thật.”

Nói rồi cô dang tay ra, cười dịu dàng, nói tiếp:

“Lại đây với mẹ nào.”

Cô vừa dứt lời, Mỹ đã ào vào lòng cô, ôm lấy cô mà bật khóc nức nở. Tiếng gọi “Mẹ ơi!” xen lẫn với tiếng nấc nghẹn ngào của cậu khiến cho mọi người không kiềm nén được nước mắt. Thật có nằm mơ, cậu cũng chưa từng nghĩ sẽ được làm con của cô Thu. Cậu chỉ ao ước được gặp lại cô, bây giờ lại có hẳn một gia đình. Đối với cậu, điều đó quý giá hơn tất cả những gì trên đời này.
 

Khả Phi

Nguyệt hạ thuỷ
Tác giả
Design Team
Tham gia
20/4/19
Bài viết
33
Điểm cảm xúc
224
Điểm
33
CHƯƠNG 4
Sau khi hoàn thiện các giấy tờ nhận nuôi, vợ chồng Thu đón Mỹ lên thành phố cùng sinh sống với gia đình mình. Ngày đầu về nhà, Mỹ rụt rè ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt tò mò và háo hức nhìn khắp nơi.

Nhà Thu là một căn hộ chung cư nhỏ, chỉ có hai vợ chồng sinh sống nên trong nhà cũng không có quá nhiều đồ đạc. Dưới bàn tay chăm chút của Thu, căn nhà lúc nào cũng ngăn nắp và sạch sẽ.

Mỹ lạ chỗ không dám đi lại lung tung. Chỉ ngồi ngay ngắn, Thu bảo gì thì làm nấy, không một chút tự tiện nào.

Nhìn thấu được sự bỡ ngỡ của cậu bé, Thu không hiểu sao lại cảm thấy vui vui trong lòng:

“Con sao vậy? Cứ tự nhiên đi, đây là nhà của con mà.”

“Con… con tự nhiên mà.” – Cậu cười gượng đáp.

Thu xoa xoa đầu, dắt tay cậu đến một căn phòng. Cô mở cửa ra, ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào làm không gian bên trong sáng bừng.

“Đây là phòng của con. Từ nay, con có phòng riêng rồi nhé.”

Đôi mắt Mỹ lập tức tròn xoe, cậu bước vào bên trong rồi liền quay lại ôm chầm lấy Thu.

“Con cảm ơn mẹ!”

Tiếng “mẹ” tuy không phải nghe lần đầu từ cậu nhưng sao lần này lại như mật ngọt quấn lấy trái tim của Thu, nó làm cô thổn thức đến kì lạ. Cô ngước đôi mắt rơm rớm vì hạnh phúc của mình nhìn chồng đang đứng cạnh, anh cũng đồng cảm được với niềm vui của vợ, hiểu được khát khao mong ngóng lâu nay để nghe được tiếng gọi này. Dù không phải là con ruột nhưng cũng đủ khiến họ nguôi ngoai phần nào sự ao ước lâu nay.

Anh bước vào trong, ngồi lên giường rồi dang tay ra với cậu:

“Lại đây nào nhóc con, ba còn chưa được nghe con gọi tiếng ba nào đấy.”

Quả thật là như vậy, từ khi biết mình được nhận nuôi, cậu chỉ gọi Thu là mẹ và gọi chồng của Thu là chú Hùng. Từ nhỏ đến giờ, cậu chỉ nhận được tình yêu thương từ mẹ, chưa từng gọi ai bằng ba nên nhất thời không thể thích nghi ngay được. Nhưng bây giờ, cậu đã đến đây, là một thành viên trong gia đình họ. Cậu rất biết ơn vì điều đó, khi nghe Hùng nói vậy, cậu cũng không còn giữ khoảng cách mà sà vào lòng anh.

“Ba ơi!”

***​

Từ ngày có một gia đình mới, Mỹ lúc nào cũng như chú chim nhỏ tươi vui. Ngày đi học, tối về phụ giúp ba mẹ những công việc nhà. Xong xuôi lại chăm chỉ ngồi vào bàn hoàn thành các bài tập trên lớp. Căn nhà nhờ có cậu cũng ấm cúng lên hẳn. Những áp lực về con cái của hai vợ chồng Thu đã vơi bớt đi nhiều, đã có lúc Thu nghĩ, không thể có con nhưng cô vẫn có Mỹ, đó đã là một đặc ân mà cuộc đời dành cho cô rồi.

Nhưng ai trong gia đình cô cũng biết sự có mặt của Mỹ là nhằm mục đích gì. Có một đứa bé ngoan ngoãn và lễ phép cũng chưa đủ để họ vơi đi mong mỏi có một giọt máu ruột thịt.

Sau ba tháng, khi ổn thỏa về tinh thần, hai vợ chồng Thu tiếp tục quay trở lại bệnh viện để thăm khám và thực hiện thụ tinh trong ống nghiệm. Lần trước đã thất bại nên lần này mọi người ai nấy đều nuôi niềm tin về “phúc khí” mà Mỹ mang lại.

Bước đầu có được hai phôi khỏe mạnh, vào ngày chuyển phôi vợ chồng Thu đã rất hi vọng lần này sẽ được bế con trên tay.

Nhưng sau nhiều ngày chờ đợi, điều tuyệt diệu mà họ trông chờ vẫn không xảy ra. Liên tiếp hai phôi đều không thể làm tổ, nguyên nhân là do vấn đề miễn dịch và đào thải phôi của tử cung. Bác sĩ cuối cùng kết luận nếu không thể thụ thai tự nhiên, e rằng có làm bao nhiều lần thì cơ hội thành công cũng rất thấp.

Ước mơ và hi vọng tưởng chừng như một bức tường vững chắc của hai vợ chồng nay không còn chỗ để bám víu mà sụp đổ hệt một đống gạch vụn nát, họ ôm nhau khóc như mưa trong bệnh viện rồi buồn bã trở về.

Hôm ấy, Hùng rước Mỹ đi học về. Anh không còn tâm trạng mà hỏi han cậu như mọi hôm, Mỹ thấy lạ nhưng cũng ngoan ngoãn không làm phiền. Về đến nhà, cậu định sẽ đi khoe với Thu hôm nay đạt điểm cao trên lớp thì thấy bà ngoại đang ôm cô ở trong phòng, cô khóc gục trên vai bà mà không hề phát hiện sự có mặt của Mỹ.

Những tiếng nấc nghẹn ngào của Thu làm Mỹ bối rối, cậu đứng trước cửa chần chừ một chút, không biết nên đi vào hay trở ra. Và rồi cậu chọn đi ra ngoài, tuy rất tò mò không biết việc gì đang diễn ra nhưng cậu vẫn không dám lên tiếng hỏi.

Khi bắt gặp Hùng đang đứng trong bếp nhìn mình, cậu đã lấy hết dũng khí đi về phía anh.

“Ba ơi! Mẹ… làm sao vậy ạ?”

Anh thở dài nhìn cậu, thằng bé còn quá nhỏ, anh không biết phải giải thích như thế nào nên đành cười gượng gạo nói dối.

“Không sao đâu con. Mẹ buồn chuyện không tìm được việc ấy mà.”

Cậu ngây thơ gật đầu, cũng không thắc mắc thêm rồi xin phép vào phòng.

Nhiều ngày sau đó, bà ngoại đều ở lại chăm sóc cũng như động viên Thu. Mỗi ngày gặp cậu, bà chỉ đều cười rồi đi ngang qua, chứ không ôm hôn hay nựng yêu vào má cậu nhưng trước đây. Bà nội có đến thăm một lần nhưng trước nay vốn đều lạnh lùng với cậu, nên cũng không hỏi han cậu quá nhiều.

Mọi thứ dường như có sự thay đổi, tuy không quá rõ rệt nhưng cũng đủ để cậu nhận ra mọi người đang giữ khoảng cách với mình. Thu tuy vẫn yêu thương cậu nhưng lúc nào gương mặt cũng lộ ra vẻ phiền muộn. Còn Hùng gần đây thường xuyên đi sớm về khuya, lúc nào cũng trở về với cơ thể nồng nặc mùi rượu.

Rồi những trận cãi vã của hai vợ chồng diễn ra thường xuyên hơn, đỉnh điểm có lần cậu nghe Thu hét lên với chồng rằng cô muốn ly hôn.

Sự việc tiếp diễn cho đến một đêm, khi chuẩn bị đi ngủ thì Mỹ nghe tiếng đập phá cùng tiếng cãi nhau rất to. Cậu vùng dậy ra khỏi giường, mở hé cửa và lo lắng nhìn ra ngoài.

Bên ngoài phòng khách mà một đống hỗn độn với những mảnh vỡ từ ấm ra nằm rải rác trên mặt sàn. Ngay sát cửa phòng cậu là khung ảnh hai vợ chồng mà Thu vô cùng yêu thích đang nằm lăn lóc. Cảnh tượng đã lâu không nhìn thấy, nay hiện hữu trước mặt, nỗi ám ảnh ấy dường như chưa một lần biến mất trong tâm trí của Mỹ. Tiếng khóc của Thu vang vọng trong không gian yên tĩnh đêm khuya khiến Mỹ sợ hãi.

Thu nấc lên một tiếng rồi hét lên với Hùng:

“Anh có thôi đi không? Anh định như vậy đến bao giờ?”

Hùng như mọi hôm vẫn say khướt, anh lạng quạng đứng không vững, tay chỉ thẳng vào Thu:

“Cái gì tôi cũng chiều theo ý cô, giờ thì hay rồi. Chẳng được cái gì cả.”

Thu dùng đôi mắt đầy uất hận nhìn Hùng:

“Chẳng phải ngay từ đầu là ý của mẹ anh hay sao? Giờ anh sao anh lại đổ lỗi cho tôi?”

“Cô… cô lại còn dám lôi cả mẹ tôi vào…”

Hùng với tay cầm cái lọ hoa trên bàn, định ném vào Thu. Ngay giây phút đó, tiếng hét của Mỹ vang lên đến chói tai:

“Không được.”

Nhanh như cắt, cậu tung cửa chạy ào ra ôm lấy Thu. Dù có phải chết cậu cũng không muốn thấy cô bị thương như mẹ của mình đã từng. Cậu đã không thể bảo vệ mẹ của mình nên nhất định không để mất đi mẹ thêm một lần nào nữa.

Và lần này cậu đã làm được, nhưng cậu vốn chỉ là một đứa trẻ yếu ớt, không hơn không kém. Lọ hoa vẫn không chút tình thương vụt ra khỏi bàn tay của Hùng mà bay thẳng vào đầu cậu. Chẳng mấy chốc, mái tóc vàng óng đã nhuộm đỏ một mảng lớn. Trước khi ngất đi, cậu còn lơ mơ hỏi Thu:

“Mẹ... có đau không?”
 
Top