Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Cha Con Tranh Sủng, Mẹ Cha Không Phải Là Người - Náo Náo

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Cha Con Tranh Sủng, Mẹ Cha Không Phải Là Người - Náo Náo

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 40: Bé là con trai của anh
“Thiên đi ăn cơm.” Tư Đồ Hoàng đi vào phòng làm việc của Bạch Kiểu Thiên.

“Này, tiểu tử ngươi làm sao vậy, tôi đang nói chuyện với cậu đấy?” Người kia còn đang cười khúc khích nữa chứ.

“Ê hồi hồn nha.” Tư Đồ Hoàng quát to một tiếng.

“A “

“Tiểu tử, ngươi muốn đi tìm chết à, không có chuyện gì sao lại kêu to thế.” Bạch Kiểu Thiên bất mãn nhìn chằm chằm Tư Đồ Hoàng.

“Cậu nghĩ lại đi, tôi đã kêu cậu nửa ngày trời rồi, vậy mà một chút phản ứng cậu cũng không có, tôi có thể không gọi lớn ư?” Hiện tại, người chịu uất ức chính là hắn đấy, tâm linh bé nhỏ của hắn đã bị tổn thương, sao dạo này hắn luôn bị khinh thường nhỉ.

“A có sao?” Sao hắn không nghe thấy ta.

“Nói, vì sao cậu lại ở nơi này ngẩn người, còn cười khúc khích.” Hắn hiếu kì đến chết mất, kể từ khi đi làm hắn chưa từng thấy qua Thiên như vậy.

“Không có, không có gì.” Bạch Kiểu Thiên cười cười, hắn không muốn nói cho cái kẻ “miệng rộng” này.

“Thật không có !?, chắc hẳn có liên quan tới Tiểu Mật rồi.” Tư Đồ Hoàng nhạo báng.

“Cái gì Tiểu Mật, khó nghe muốn chết, cô ấy là lão bà của tôi.” Bạch Kiểu Thiên bất mãn.

“Cậu kết hôn khi nào, sao tôi lại không biết?” Hôm nay tôi sẽ đùa cậu cho đến chết, ai bảo cậu thường ngày luôn đe dọa tôi. Tư Đồ Hoàng suy nghĩ “xấu xa”.

“Rất nhanh rồi chúng tôi sẽ kết hôn, nhưng cô ấy là “bà xã” tôi đã định rồi.” Bạch Kiểu Thiên không nhanh không chậm nói. a Đời này hắn đã nhận định Mạn Mạn phải là lão bà của hắn.

“Đó chỉ là ý định mà thôi, có thành hiện thực không đây, cậu chỉ giỏi mơ mộng.” Tư Đồ Hoàng xấu xa nói.

“Tiểu tử ngươi, đúng là độc miệng, lại nói lời không may.” Bạch Kiểu Thiên tức giận nhìn hắn.

“Nhưng, hai người chỉ vừa mới biết nhau không lâu, cậu thật là, sao lại quyết định nhanh thế ?” Hắn thật không hiểu rõ. Mặc dù Mạn Mạn quả thật rất đáng yêu, Thiên cũng động tình thật, nhưng cậu ta cứ như vậy mà kết hôn à. Hắn có chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Tôi đã biết cô ấy lâu rồi, chính cậu không biết thì có, hiện tại tôi chỉ muốn thời thời khắc khắc trói cô ở bên người, như vậy mới an tâm.” Vốn tưởng rằng, cả đời này hắn sẽ không động tình, nhưng cuối cùng hắn vẫn động, nếu động, hắn cũng không định chỉ để mình cô đơn trong hố tình, hắn muốn có cả cô, cùng hắn lấp đầy hố tình ấy.

“Nói như vậy, hai người đã biết nhau trước, đúng không?” Sao hắn chưa từng nghe Thiên nói tới.

“Ha ha.” Không trả lời, coi như là đồng ý.

Ngoài cửa.

“Con trai, con muốn ăn gì?” Người còn chưa xuất hiện, giọng đã vang tới.

“Câu này phải để con hỏi Mạn Mạn mới đúng, sao cả ngày lẫn đêm Mạn Mạn luôn nghĩ tới ăn thế.” Giọng Khoái Khoái bất đắc dĩ, sao nhóc lại có người mẹ bất bình thường thế. Trời ạ, nhóc có thể có quyền lựa chọn cha mẹ không.

Bạch Kiểu Thiên nghe được giọng cô, liền vui vẻ đi nghênh đón lão bà cùng con trai của mình, không để ý gì tới người bạn tốt bên cạnh. f Hiện tại, trong lòng cùng trong mắt hắn đều chỉ có con trai cùng lão bà, thứ khác không lọt được vào.

“Con trai, sao con có thể nói mẹ đáng yêu của con như vậy?” Thường Mạn Mạn không thuận theo nói.

“Mẹ à, mẹ có thể đừng ghê tởm như thế không, con không muốn ăn không ngon.” Dáng vẻ Thường Khoái Khoái như không thể chịu được. 1 Thật ra thì hắn rất thích mẹ như vậy.

“Nhưng…”

“Lão bà, con trai, hai người đã tới rồi. Anh nhớ hai mẹ con muốn chết.” Bạch Kiểu Thiên khoa trương, ôm chặt bọn họ.

“Khụ khụ, mau buông ra, em không thể thở.”

“Đúng vậy, tôi bị ông ép đến chết rồi.”

Hai giọng nói khổ sở phát ra cùng lúc.

“A, thật xin lỗi, anh quá kích động.” Bạch Kiểu Thiên vội vàng buông bọn họ ra. Hối hận vì sao mình lại làm cái việc lỗ mãng như vậy.

“Cái gì? Chúng tôi chỉ không gặp anh có mấy giờ mà thôi, vậy mà anh lại ăn nói khoa trương như vậy.” Thường Mạn Mạn phản bác.

“Chẳng lẽ cho đến bây giờ em vẫn còn chưa hiều lòng của anh sao?” Bạch Kiểu Thiên nói với dáng vẻ đau lòng, lại tiếp tục khoa trương hơn, hắn dùng tay che ngực của chính mình, rồi đột nhiên nắm tay Mạn Mạn lên đặt lên ngực của mình.

“Em sờ thử xem, tim của anh đang vì em mà đập…” Mọi người bỗng cảm thấy mắc ói. Người này thật quá “buồn nôn” đi.

“Nhưng, nhưng nó là vì chính anh mà đập thôi.” Thường Mạn Mạn tỏ vẻ không hiểu nhìn Bạch Kiểu Thiên, cảm giác hắn hôm nay là lạ, tim của hắn làm sao sẽ vì cô mà nhảy, tim của hắn chỉ vì chính hắn mà đập, đứa trẻ ba tuổi cũng biết, tim không đập thì người sẽ chết. Bạch Kiểu Thiên thực ngốc. Nhưng cô quyết định không nói ra, tránh làm hắn bị tổn thương.

“Thật là, cảm xúc anh vất vả tạo ra, đã bị em cắt đứt rồi. Anh cố lắm mới nói được.” Bạch Kiểu Thiên bất mãn nói.

Mặt Tư Đồ Hoàng cùng Thường Khoái Khoái không ngừng nhăn lại. Tư Đồ Hoàng không thể tin được cái tên ngu ngốc này chính là bạn tốt của mình, Thiên Địa ơi… mau đem Bạch Kiểu Thiên thật sự trở lại đi.

Thường Khoái Khoái trừng mắt nhìn cha mẹ của mình, nhóc một lần nữa lại cảm thán, tại sao bản thân nhóc không có quyền lựa chọn cha mẹ, nếu được sinh ra thêm một lần nữa, nhóc nhất định phải tự chọn cha mẹ ình.

“Tim của em đang vì anh mà đập.” Thường Mạn Mạn rất tốt bụng nói.

“Có thật không? Tim của em chỉ vì anh mà đập sao?” Bạch Kiểu Thiên vui mừng nói. Đây chính là lời tâm tình đầu tiên mà Mạn Mạn nói với hắn.

“Ách” đây là tình huống gì. Thường Mạn Mạn không hiểu nháy mắt mấy cái rõ to.

“Được rồi, đừng “phóng điện” nữa, nếu em phóng tiếp anh sẽ bị điện giật cho bất tỉnh mất.” Bạch Kiểu Thiên nói xong, còn xấu hổ cúi đầu.

Mặt Thường Mạn Mạn nhăn lại. Người này cũng quá tự kỉ rồi.

Tư Đồ Hoàng cùng Thường Khoái Khoái cũng không nghe nổi nữa, nếu tiếp tục nghe, họ chỉ sợ ói hết đồ ăn của ngày hôm qua ra mất.

“Cái đó, người bạn nhỏ, nhóc tên gì?”

“Ồ, người bạn nhỏ, nhóc trông rất quen nha, anh đã gặp nhóc lần nào chưa!?.” Tư Đồ Hoàng nhìn chằm chằm mặt của Thường Khoái Khoái, kỳ quái, rốt cuộc đã gặp ở nơi nào ta.

“Bác, con xác định, trước đây con chưa từng gặp qua bác.” Thường Khoái Khoái tỏ vẻ mặt thành thật mà nói.

“Gì cơ bác, nhóc thế nhưng gọi anh là “bác”.” Tư Đồ Hoàng tỏ vẻ mặt không thể tin được. bc Hắn đã già sao, hắn rõ ràng là “đóa hoa vừa mới chớm nở”, tại sao có thể khiến cho người ta gọi như vậy.

“A, thật xin lỗi con nói sai rồi, con vốn định gọi “bác” là “ông”, nhưng lại sợ tổn thương ông, cho nên mới miễn cưỡng gọi “ông” là “bác”.” Thường Khoái Khoái tỏ một bộ dáng vẻ thật sự là vì muốn tốt cho hắn.

“A tiểu tử, nhóc có can đảm nói thêm một lần nữa không…” Tư Đồ Hoàng tức giận, nhấc Thường Khoái Khoái lên. 5 Dám sỉ nhục hắn ư, lại còn công khai nữa

“Cậu mau buông con trai tôi ra, cậu muốn chết ư, dám “động thủ” với coi trai tôi à.” Bạch Kiểu Thiên nhanh chóng giải cứu cậu con trai của mình từ trong tay hắn.

“Có bị thương không?” Bạch Kiểu Thiên đau lòng nói với Khoái Khoái.

“Không sao.” Thường Khoái Khoái liếc hắn một cái rồi nói, nhóc dễ dàng bị thương như thế sao, chỉ là…. 1 có một dòng nước ấm bỗng chảy qua lòng nhóc, khi ba nhóc nói câu đó.

“Cái gì, cậu nói đứa nhóc kia là con trai của cậu?” Khoảng thời gian này Tư Đồ Hoàng liên tiếp bị đả kích, hắn sắp xỉu rồi.

“Đương nhiên là con tôi, chẳng lẽ là con cậu.” Bạch Kiểu Thiên bất mãn nhìn hắn.

Tư Đồ Hoàng chăm chú nhìn hai người bọn họ, không trách được, khi nãy hắn vì sao lại cảm thấy đã gặp tên quỷ nhỏ này ở nơi nào rồi, đây quả thực là bản sao của Thiên.”Tên nhóc kia thật sự là con trai của cậu !?.”

“Đúng, bác à, con là con của papa, là con trai ruột.” Thường Khoái Khoái bổ sung, nhóc cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy, nhưng lúc ý thức được, nhóc đã nói ra rồi.

Bạch Kiểu Thiên vui mừng nhìn nhóc, con hắn rốt cuộc cũng đã thừa nhận hắn là papa rồi.

Thường Mạn Mạn vẫn còn đang ở trong nỗi khiếp sợ, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cho nên cô không nghe thấy lời con trai nói vừa rồi.

“Gì nhóc còn gọi anh là bác nữa à.” Thật muốn bóp chết tên tiểu quỷ này, nhưng mà hắn không dám, ai bảo tên nhóc kia là con trai người lãnh đạo trực tiếp hắn đây.

“Mạn Mạn, em nói đi, anh già thật rồi sao?.” Tư Đồ Hoàng đáng thương hỏi Thường Mạn Mạn.

“A không có á…, chỉ có một chút xíu nếp nhăn, thêm một chút xíu dấu hiệu của tuổi già, lại thêm một chút xíu quầng thâm mắt, lại thêm một chút… 13…”

Tư Đồ Hoàng cũng không nghe nổi nữa, hắn “phóng” ra ngoài, xa xăm có tiếng rống giận dữ của hắn bay tới “Tôi muốn đi chỉnh hình.”

Thường Mạn Mạn tỏ vẻ mặt không hiểu, nhìn Bạch Kiểu Thiên “Anh ấy sao thế?”

“Không sao, hắn bị điên rồi.”

“Ờ.”

“Thiên, anh nghĩ chúng ta nên đi ăn gì nhỉ?” Mặt Thường Mạn Mạn ngước nhìn hắn, mở cặp mắt to nhìn Bạch Kiểu Thiên, còn thuận tiện nháy mắt mấy cái rõ to.

Bạch Kiểu Thiên ôm Thường Mạn Mạn vào trong ngực, oh! trời ạ, tại sao Mạn Mạn nhà hắn lại đáng yêu như vậy chứ.”Mạn Mạn muốn ăn cái gì nè?” Nói xong, hắn còn nhân cơ hội hôn xuống miệng cô.

Thường Khoái Khoái lại một lần nữa cảm thán tại sao trời cao lại đối đãi nhóc như vậy, tại sao không thể để cho nhóc một cặp cha mẹ bình thường chút.

“Oh, vậy Khoái Khoái có muốn ăn cái gì không?” Thường Mạn Mạn nhìn con trai mình, nói.

“Sao cũng được.” Thường Khoái Khoái nói xong, liền tỏ dáng vẻ để yên cho hai người kia tự quyết định.

“Vậy chúng ta đến nhà hàng Trung Quốc đi, có được không?” Thường Mạn Mạn có chút cầu xin nhìn Bạch Kiểu Thiên, cô đặc biệt thích ăn món Trung Quốc. Không còn cách nào khác, ai kêu cô là thanh niên yêu nước chứ.

“Được, Mạn Mạn muốn đi đâu ăn, hai cha con chúng anh liền đến nơi đó.” Bạch Kiểu Thiên không chút ý kiến, chỉ cần Mạn Mạn vui vẻ là tốt rồi.

“Đi thôi, bà xã, con trai, chúng ta đi ăn nào.” Bạch Kiểu Thiên ôm Mạn Mạn đang dắt theo con trai đi ra ngoài.

“Ai là con trai của anh, nhóc rõ ràng là con trai của em? Em cũng vậy, không phải bà xã của anh. Anh đừng kêu loạn có được hay không, người khác sẽ hiểu lầm.” Thường Mạn Mạn tỏ vẻ không đồng ý.

Thường Khoái Khoái đang đứng ở một bên, nhóc vụng trộm cười mừng, xem ra ông già kia không thể nhận hai người bọn họ một cách đơn giản. Mạn Mạn nhà bọn họ đúng là siêu cấp chậm chạp.

“Nhưng Khoái Khoái rõ ràng là con anh, người khác cũng biết, anh thật không biết tại sao em vẫn mãi không chịu thừa nhận?” Bạch Kiểu Thiên rất bất đắc dĩ, tại sao Mạn Mạn mãi vẫn không chịu thừa nhận. Hắn cùng Khoái Khoái, dáng dấp giống nhau như vậy, người nào nhìn vào cũng biết cả hai là cha con, tại sao Mạn Mạn lại không nhìn ra chứ.

“Không đúng, nếu anh là cha của Khoái Khoái, tại sao tôi không có chút ấn tượng nào đối với anh ?” Hắn nghĩ dễ gạt cô lắm sao.

“Có, chẳng qua là em quên?” Bạch Kiểu Thiên bất đắc dĩ nói.

“Em nói không có là không có, đừng xem em thành đứa trẻ ba tuổi.” Thường Mạn Mạn cảm giác Bạch Kiểu Thiên đang nói đùa. Nếu trước kia, cô thật có biết hắn, cô chắc chắn sẽ không quên, người đẹp trai như vậy, thật rất khó quên.

“Ăn cơm xong, anh liền nói em biết chuyện của năm năm trước?” Hắn quyết định nói cho cô biết sự thật, hắn không muốn bị cô đẩy ra ngoài “cánh cửa của lòng cô”, có lẽ sau khi nói thật, kết quả sẽ tốt hơn.

“Vậy chúng ta không đi ăn cơm, bây giờ anh liền nói cho em biết đi?” Cô thật thật tò mò, nhìn lên bầu trời, nhưng biểu tình lại không giống như là đang cười giỡn, chẳng lẽ giữa bọn họ thật sự có chuyện.

“Em thật là…, gấp như vậy, không đói bụng sao?” Bạch Kiểu Thiên yêu thương vuốt nhẹ một cái lên sống mũi của Thường Mạn Mạn.

“Không đói bụng, chúng ta về nhà.” Thường Mạn Mạn kiên quyết nói. 5 Cô hiện tại, hiếu kí đến chết mất rồi, còn có tâm tư ăn cái gì.

“Khoái Khoái thì sao?” Bạch Kiểu Thiên hỏi con trai.

“Không đói bụng, về nhà đi, so với bên ngoài, con thích ăn ở nhà hơn.” Thật ra thì nhóc cũng rất tò mò.

“Được, vậy chúng ta trở về nhà thôi.” Bạch Kiểu Thiên không thể làm gì khác hơn là lái xe đưa con trai cùng bà xã về nhà. Xe nhanh chóng chạy đến đích.

Bạch Kiểu Thiên thật không biết là có nên nói cho Mạn Mạn biết những chuyện này hay không, nhưng cô là cô gái mà hắn đã nhận định, Mạn Mạn nhất định phải biết chuyện của hắn, hắn không thể nào vĩnh viễn không trở về, một ngày nào đó hắn sẽ mang Mạn Mạn cùng con trai về gặp cha mẹ, có lẽ cho cô biết sớm, ngược lại sẽ tốt hơn. Nhưng, nếu như Mạn Mạn không chấp nhận hắn cùng chuyện của bọn họ thì làm sao bây giờ. Bạch Kiểu Thiên không khỏi có chút lo lắng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 41: Chân tướng năm đó
Về đến nhà, Mạn Mạn vội vã hỏi chuyện năm đó.

Bạch Kiểu Thiên kéo con trai cùng bà xã đến trên ghế sa lon ngồi “Mạn Mạn lời anh nói bây giờ, có lẽ em nghe xong sẽ không tin, nhưng em nhất định phải nghiêm túc nghe cho hết, nhớ tất cả những lời anh nói đều là thật, được không?” Bạch Kiểu Thiên nghiêm túc nói.

Thường Mạn Mạn thấy Bạch Kiểu Thiên nghiêm túc như vậy, cô cũng không khỏi nghiêm túc theo. ae Thận trọng gật đầu một cái.

“Em tin trên đời này có hồ tiên không?” Bạch Kiểu Thiên có chút lo lắng nhìn Mạn Mạn.

“Không biết, em chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng trên sách viết rằng hồ tiên rất đẹp, chẳng lẽ anh chính là.. .” Thường Mạn Mạn mở to hai mắt nhìn Bạch Kiểu Thiên. Thiên cũng rất xinh đẹp đấy nha.

“Em sợ sao?” Dáng vẻ Mạn Mạn không giống như sợ hãi, chỉ có chút hứng thú cùng bất ngờ, lòng hắn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Sợ, có gì đáng sợ chứ, anh đâu có làm hại đến em, nhưng anh là vật kia thật hả ?”Thường Mạn Mạn kích động nhìn Bạch Kiểu Thiên. c Khi còn bé, cô đối với những thứ đặc biệt rất có hứng thú, không nghĩ tới, cô lại đụng phải đồ thật.

“Cái gì vật kia, sao em nói khó nghe vậy.” Bạch Kiểu Thiên bất mãn nói.

“Vậy, anh là thật ư?” Thường Mạn Mạn kích động nói.

“Ừ, là thật.” Lúc này, hắn vẫn đang quan sát vẻ mặt của Mạn Mạn, chỉ sợ nhìn thấy trên mặt cô xuất hiện một tia sợ hãi.

“A quá tuyệt vời, em thế nhưng lại thấy được “vật sống”.” Thường Mạn Mạn vui vẻ kêu to.

“Cái gì sống, anh luôn luôn sống.” Bạch Kiểu Thiên “thưởng” một cái cốc đầu cho cô.

“A, thật đau.” Thường Mạn Mạn che che chỗ bị hắn cốc.

“Có ư, anh xuống tay rất nhẹ mà, để anh nhìn xem.” Bạch Kiểu Thiên khẩn trương nói.

“Vậy anh hẳn có đuôi?” Thường Mạn Mạn ngước nhìn phía sau lưng Bạch Kiểu Thiên. Cô quên luôn cái đau vừa rồi.

“Đúng.” Bạch Kiểu Thiên bình thản nói, hắn sao lại có cảm giác ánh mắt Mạn Mạn nhìn hắn có chút mờ ám nhỉ.

“Ờ ừm, anh cho em nhìn một chút có được không !?.” Thường Mạn Mạn đáng thương nói.

“Không được.” Bạch Kiểu Thiên cự tuyệt thẳng.

“Cho em nhìn một chút thôi?”

“Không được.”

Thường Khoái Khoái dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn hai người kia, nhóc khẳng định trăm phần trăm là trước sau gì ông già kia cũng sẽ chiều theo ý của Mạn Mạn, nhưng mà… nhóc cũng rất tò mò, ông già kia rốt cuộc có mấy cái đuôi nhỉ.

Theo như những gì nhóc biết, đuôi của các hồ ly không phải đều giống nhau, số đuôi của hồ ly tỉ lệ thuận theo pháp lực mà họ luyện được, nhưng cũng có ngoại lệ, có một loại hồ ly trời sinh ra đã có chín đuôi, và đó chính là loại hồ ly có huyết thống thuần chủng.

“Nhất định không ư?.”

“Không.”

“Thiên”

“…”

“Tiểu Thiên Thiên “

“…”

“Honey, Tiểu Thiên Thiên ” thanh âm ngọt đến mức có thể tiết ra mật rồi.

Cả người Khoái Khoái nổi da gà, sao nhóc lại không biết Mạn Mạn của nhóc cũng có loại biểu tình này nhỉ.

“Được rồi, lần này thôi đấy nhé !?.” Bạch Kiểu Thiên thật sự không thể chịu được sự công kích dịu ngọt này của Mạn Mạn, hắn không thể làm gì khác hơn là chiều ý cô.

“Ừ.” Thường Mạn Mạn cười híp mắt, tạm thời cứ đồng ý trước đã, Mạn Mạn nói thầm.

Bạch Kiểu Thiên thấy cô đáp ứng, bèn “tâm bất cam, tình bất nguyện” đem chín cái đuôi của mình ra, hắn đã không lấy nó ra tận mấy chục năm rồi.

Mạn Mạn kích động vuốt ve kia chín cái đuôi trắng như tuyết, thật… thật không thể tưởng tượng nổi, đây là thật sao?

Khoái Khoái nhìn chín cái đuôi kia xong, nhóc cũng hơi bất ngờ, nhóc thật không ngờ là cha của mình lại có tận chín cái đuôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 42: Yêu tinh
“Hi, cảm giác thật không tệ, em chưa từng nhìn thấy loại lông nào tốt như vậy.” Thường Mạn Mạn thật yêu thích chúng, cô không ngừng vuốt ve.

“Ừ ” Bạch Kiểu Thiên nhịn không được, hắn rên rỉ lên một tiếng. Cái đuôi cùng hắn là nhất thể, Mạn Mạn vuốt ve chúng như vậy, cô còn là cô gái hắn thích. Nếu hắn không có phản ứng, hắn thật không xứng đáng làm đàn ông.

“Yêu tinh, đây thật sự là hồ yêu thật sao.” Thường Mạn Mạn tự lẩm bẩm.

Đầu của Bạch Kiểu Thiên cùng Thường Khoái Khoái đầy hắc tuyến.

“Lông mượt và đẹp như vậy nếu đem bán hẳn sẽ rất đáng giá?” Thường Mạn Mạn như thấy được có rất nhiều tiền ở trước mắt mình, chúng còn đang vẫy tay về phía cô. b9 Bất thình lình mà nói ra suy nghĩ trong đầu.

Khuôn mặt Bạch Kiểu Thiên liền tối đen. Nổi giận gầm lên một tiếng “Thường Mạn Mạn “

Một hồi gió mạnh nổi lên, thiếu chút nữa đã thổi đi cả Mạn Mạn, cô chỉ có thể theo bản năng ôm chặt mấy cái đuôi to kia.

“Anh làm sao vậy, sao rống dữ thế?” Thường Mạn Mạn bất mãn trừng mắt liếc Bạch Kiểu Thiên. Tay cô vẫn ôm đuôi.

“Em nói thử xem?” Hai mắt Bạch Kiểu Thiên bốc hỏa, nhìn chằm chằm vào cô.

Thường Mạn Mạn không khỏi rùng mình một cái, nhưng cô thật không biết lý do Thiên lại phát điên.”Chẳng lẽ anh bị giật kinh phong?” Nói xong, cô dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn.

Thường Khoái Khoái trợn mắt nhìn cô, thật không ngờ mẹ nhóc lại có bản lãnh chọc tức chết người này.

“Em nói lại thử xem.” Bạch Kiểu Thiên lạnh lùng nói. 18 Ánh mắt hắn rõ là đang nói nếu cô dám nói thêm một lần nữa hắn sẽ không cho cô chết một cách yên ổn.

Thường Mạn Mạn run rẩy, ánh mắt đáng thương nhìn con trai, hi vọng con trai có thể giúp cô, nhưng tiểu tử kia thế nhưng lại không để ý, hức hức bộ dáng Thiên bây giờ thật là đáng sợ nha. Thường Mạn Mạn nuốt nuốt nước bọt. 8 Giọng run run nói.

“Cái đó, thật xin lỗi. Anh đừng tức giận nữa mà. Em sai rồi.” Oa oa cô thật không nên thành thật như thế. Lần sau cô nhất định phải nhớ giữ bí mật.

Bạch Kiểu Thiên thấy bộ dáng đáng thương như vậy của Mạn Mạn, tâm cũng liền mềm nhũn, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.

“Thả tay ra.” Bạch Kiểu Thiên có chút ngượng ngùng nói. 9c Hắn đã già như vậy rồi mà còn để cho cô ôm cái đuôi của mình, nên nói thế nào đây.

“Không muốn, người ta còn chưa sờ đủ.” Thường Mạn Mạn thẳng thắn cự tuyệt, cô còn liều mạng ôm chặt, chỉ sợ mình sơ ý một thoáng hắn liền thu hồi.

“Ngoan, buông ra.” Cứng rắn không được, không thể làm gì khác hơn là dùng mềm.

“Không được.”

“Buông ra, em cứ như vậy thì bảo anh làm sao đây.”

“Không được, em muốn ôm. 7 Ôm thoải mái.” Thường Mạn Mạn vừa nói mặt còn không ngừng cọ cọ ở phía trên.

Mặt Bạch Kiểu Thiên đỏ ửng, nếu con trai không ở đây, hắn nhất định sẽ cho cô đẹp mắt, khi dám quyến rũ hắn như vậy.

“Cái đó, Mạn Mạn à, em chắc không muốn nhìn thấy người khác bắt ông xã đáng yêu, anh tuấn của em lại như bắt con chuột trắng nhỏ đi chứ?” Nói xong, hắn cố nặn ra hai giọt nước mắt. Này ra hai giọt lệ này thật đúng là không dễ dàng nha, Bạch đại ca hắn phải cố vận công thật lâu đấy.

“Ách” cô dĩ nhiên không muốn, người đẹp trai như vậy mà bị bắt như chuột trắng nhỏ thật sự rất đáng tiếc, huống chi chính cô cũng không bỏ được, thật vất vả mới có thể gặp phải yêu tinh, cô không bao giờ buông tha cho đâu.

“Mạn Mạn, hắn nói không sai, nếu bị người khác nhìn thấy hậu quả thật sẽ rất nghiêm trọng.” Thường Khoái Khoái cũng nói giúp. 50 Không phải là nhóc muốn giúp lão già kia, mà là ngộ nhỡ lão già kia bị người khác phát hiện, vậy thì nhóc không phải cũng bị xui xẻo à.

“Như vậy, cũng được, nhưng là, về sau anh phải thả đuôi ra cho em chơi nữa đó.”

“Được.” Tạm thời đáp ứng cùng dụ dỗ cô trước đã.

Nhưng Bạch Kiểu Thiên lại không biết hành động này của mình, về sau thật sẽ phải đưa đuôi ra cho Mạn Mạn chơi, nếu không vợ của hắn sẽ khóc, người yêu vợ như mạng như hắn, không thể làm gì khác hơn chiều theo ý của vợ

Thường Mạn Mạn lấy được sự đồng ý của hắn, bèn tiếc nuối buông tay để hắn thu đuôi về.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 43: Giải phong ấn
Bạch Kiểu Thiên cất xong cái đuôi liền lôi kéo Mạn Mạn ngồi lên trên ghế sa lon.

“Mạn Mạn, hiện tại anh sẽ giải phong ấn cho em, giải phong ấn xong em liền biết năm đó đã xảy ra chuyện gì.” Bạch Kiểu Thiên có chút áy náy nói, năm đó hắn thật có lỗi, không biết Mạn Mạn có tha thứ cho hắn hay không đây, nhưng hắn không muốn lừa gạt Mạn Mạn bất cứ chuyện gì, nhân gian không phải có câu, “giữa vợ chồng không nên có bí mật” à. Hắn muốn Mạn Mạn thật lòng tiếp nhận hắn, hắn không muốn vì chuyện này, về sau sẽ tạo thành hiểu lầm giữa hai người bọn họ.

“Giải phong ấn, phong ấn gì?” Thường Mạn Mạn tỏ vẻ không hiểu nhìn Bạch Kiểu Thiên.

Bạch Kiểu Thiên kéo Mạn Mạn vào trong ngực của mình, hắn có chút, nói hắn không lo Mạn Mạn hận hắn là gạt người, “Năm đó, anh vì sợ chuyện giữa anh và em sẽ gây ra phiền toái, nên đem kí ức của em phong ấn.” Lời nói chút khổ sở, hắn thật không biết mình làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không.

“Có chuyện thần kì này sao.” Thường Mạn Mạn từ trong ngực Bạch Kiểu Thiên nhảy lên, hưng phấn nói. Chuyện này vốn chỉ có ở trong sách, không nghĩ tới, cô lại gặp được đồ thật, không vui mới là lạ à.

Bạch Kiểu Thiên cười cười, lại lần nữa kéo cô về trong lòng, hắn hiện tại chỉ muốn ôm cô thật lâu, ngộ nhỡ về sau Mạn Mạn không bao giờ để cho hắn ôm nữa thì phiền, ôm cô chặt một chút trước rồi hẵng nói…, “Anh bắt đầu liền.”

“Chờ một chút.” Cô muốn xác minh một chuyện thật quan trọng trước.

“Sao?”

“Cái đó đau không?” Mạn Mạn không chút che giấu nói. Không còn cách nào khác, ai bảo cô sợ nhất là đau cơ chứ.

Bạch Kiểu Thiên bấu nhẹ lên mũi của cô, yêu thương nói.”Không đau, rất nhanh liền xong thôi.”

“Ừ, vậy anh bắt đầu đi.” Nói xong làm ra bộ dáng “tráng sĩ một đi không trở lại”.

Bạch Kiểu Thiên thật sự không chịu nổi dáng vẻ đáng yêu này của cô, đây đâu phải là ra chiến trường, cô có cần thiết phải làm ra dáng vẻ này hay không, hôn một cái lên miệng cô. Hăn dịu dàng nói “Đừng lo lắng, không sao, tin tưởng anh.”

Mạn Mạn thận trọng gật đầu một cái, bày tỏ sự tin tưởng ở hắn, chỉ tiếc là cô không giấu được một tia lỏ lắng hiện lên trên mặt mình.

Bạch Kiểu Thiên lắc đầu một cái. Không nói thêm gì nữa.

Chợt trong lòng bàn tay xuất hiện một hỏa cầu màu lam, miệng hắn liên tục lẩm bẩm. Màu sắc hỏa cầu dần dần thay đổi, rồi nhỏ đi, rồi biến thành màu lam đậm, đúng lúc ấy, Bạch Kiểu Thiên Mạn Mạn đem nó vào trong đầu Mạn Mạn.

Trong nháy mắt, hình ảnh khi đó liền xuất hiện ở trong đầu cô.

Mưa như trút nước đánh liên tục vào dáng người nhỏ của cô, cô gấp rút chạy nhanh về nhà, lúc này, từ trên trời bỗng rớt xuống một bóng người màu trắng, đè lên người cô khiến cô hôn mê bất tỉnh, nhưng ngay lập tức cô bị người ấy ôm vào trong ngực, sau đó đặt lên trên một chiếc giường rất thoải mái. Thân thể lạnh như băng của hắn đè lên người cô. Khi cô mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt rất tuấn tú của một người đàn ông như không thuộc về thế giới này, mà cô đang bị hắn ôm vào trong ngực, quỷ thần xui khiến cô nâng lên gương mặt của hắn, sau đó cùng hắn xảy ra quan hệ.

Hình ảnh không ngừng thoáng qua trong đầu, cô nhớ lại chuyện khi đó.”Thì ra, em không phải đụng phải người ngoài hành tinh mà là gặp được hồ ly tinh.” Mạn Mạn tự lẩm bẩm nói.

Đầu Bạch Kiểu Thiên cùng Thường Khoái Khoái đầy hắc tuyến, khi cô nói như vậy, hai người đồng thời trừng mắt liếc Mạn Mạn vẫn còn đang ở trong trạng thái sững sờ.

Mạn Mạn bắt gặp ánh mắt của bọn họ bèn phục hồi tinh thần lại, cô bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, vô cùng bực bội mà trừng mắt trả lại, dĩ nhiên không phải là trừng mắt với Khoái Khoái, Khoái Khoái là con trai bảo bối của cô, cô không bỏ được.”Sao lại trừng mắt với em, hồ ly tinh đáng chết, hứ?”

“Sao em lại gọi anh như vậy?” Bạch Kiểu Thiên có chút uất ức nói.

“Chẳng lẽ anh không phải là hồ ly sao?”

“…” Cái này dường như không sai.

“Anh là hồ ly, lại biết biến thành hình người, không phải là hồ ly tinh thì là cái gì, em gọi đâu có sai.” Mạn Mạn giải thích.

“Nhưng, em không thể nói anh như vậy nha, dù gì người ta còn là một hoàng tử, em nói như vậy, lỡ như người khác nghe được thì thật mất mặt.” Bạch Kiểu Thiên bất mãn nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 44: Hoàng tử hồ ly
“Thôi đi, coi như anh là hoàng tử, thì đó cũng là hoàng tử hồ ly tinh.” Mạn Mạn tỏ vẻ mặt khinh bỉ liếc nhìn Bạch Kiểu Thiên.

Thường Khoái Khoái sửng sốt một chút, không nghĩ tới địa vị của lão già này ở trong tộc lại rất ư là cao, vậy nhóc không phải cũng là tiểu vương tử ư.

Bạch Kiểu Thiên bị Mạn Mạn làm cho không còn chút thể diện nào, ở trong tộc, không biết có bao nhiêu cô gái muốn được hắn chiều chuộng, hay trèo lên giường của hắn, không nói tới địa vị trong tộc, vẻ ngoài này của hắn cũng đã khiến cho đông đảo nữ nhân theo đuổi, vậy mà nó lại chẳng có chút ảnh hưởng nào đến Mạn Mạn cả. 8 Thất bại, hắn chưa từng có thất bại nào đáng nhớ như vậy.

“A ” Mạn Mạn kì quái hú lên.

“Sao thế?” Bạch Kiểu Thiên lo lắng hỏi.

Thường Khoái Khoái cũng sững sờ, không rõ lão nương nhà hắn lại bị bệnh gì.

“Anh vừa nói cái gì? Anh nói anh là hoàng tử?” Thường Mạn Mạn giật mình nói.

Bạch Kiểu Thiên có chút mừng rỡ liếc mắt nhìn Mạn Mạn, thì ra cô đối với thân phận hắn cũng có cảm giác, nhưng vừa nghĩ tới xong, tâm tình hắn không hiểu sao lại nặng nề “Đúng, anh Hoàng tử duy nhất của Hồ Quốc.”

“Vậy, về sau anh có thể sẽ trông coi Hồ Quốc?” Sắc mặt Thường Mạn Mạn có chút trắng bệch.

“Ừ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra.” Nếu như hắn nguyện ý. 5 Nhưng hiện tại, hắn không có ý tưởng kia. Hắn yêu thích tự do, không thích bị chuyện của hồ tộc quản thúc.

Sắc mặt Mạn Mạn có chút nặng trĩu, đó không phải cuộc sống cô mong muốn, cô thích một cuộc sống đơn giản, cái tương lai đó đối với cô quá mức “nặng”.“Khoái Khoái, con tới đây, mẹ có chút chuyện muốn nói với con.”

Khoái Khoái nhanh nhẹn đi theo Mạn Mạn vào phòng ngủ.

“Khoái Khoái, mẹ bây giờ có thể khẳng định rằng người ở bên ngoài chính là cha ruột của con.” Mạn Mạn nghiêm túc nói.

Thường Khoái Khoái liếc nhìn cô, nhóc không lên tiếng, những thứ này nhóc đã sớm biết, chỉ có người mẹ ngu ngốc này không biết mà thôi.

“Bảo bối, sao con không kinh hãi chút nào vậy?” Phản ứng của con trai cô quá mức bình tĩnh rồi.

“Có cái gì đáng kinh hãi chứ, con đã sớm biết.” Khoái Khoái liếc nhìn cô.

“Cái gì?” Cả người Thường Mạn Mạn nhảy dựng lên, tại sao chỉ mình cô không biết chuyện, vì sao chứ?

“Mẹ không biết con là người như thế nào ư, chuyện như vậy mà có thể lừa gạt được con sao, hơn nữa nếu người đó không phải là cha con, con có thể để cho ông ấy ở cùng chúng ta sao?” Mẹ của nhóc quả thật không phải là kiểu người chậm tiêu bình thường mà.

“Ừ.” Đúng thế, với tính của con trai cô, nhóc quả thật sẽ làm như vậy.

“Vậy nói như thế con là nửa người nửa yêu rồi.” Thường Mạn Mạn nhỏ giọng nói thầm.

“A đau.” Thường Mạn Mạn đau, cô xoa xoa chỗ bị cốc trên đầu. Cô tỏ vẻ không hiểu, sao con trai lại cốc đầu cô chứ.

“Mạn Mạn còn biết đau sao, có người mẹ nào lại nói con trai mình như thế chứ?” Thường Khoái Khoái vẫn chưa hết giận, hung hăng lườm cô một cái.

“Thật xin lỗi, mẹ không phải cố ý, bảo bối đừng giận mẹ mà.” Mạn Mạn nói lấy lòng. Thật đáng buồn, sao cô lại là một người mẹ đần độn như thế chứ

“Lần này con tha thứ, lần sau nếu Mạn Mạn phạm lỗi con không phải dễ dàng tha thứ như vậy đâu.” Bé con đại lượng như nhóc không chấp nhặt với mẹ như vậy.

“Mẹ biết con trai mẹ tốt nhất.” Thường Mạn Mạn ôm lấy Khoái Khoái, bất ngờ hôn lên mặt nhóc một cái. Thật tốt quá, rốt cuộc cô cũng được hôn nhóc, bình thường nếu cô muốn hôn con trai quả vô cùng khó khăn nha.

“Được rồi, nói thẳng vào vấn đề đi.”Khoái Khoái lau lau nước miếng trên mặt mình, thúc giục. Nhóc biết Mạn Mạn nhất định là có cái gì rất quan trọng muốn nói với nhóc.

Mà ở trong phòng khách, Bạch Kiểu Thiên đang thấp thỏm bất an, thỉnh thoảng rướn cổ lên nhìn vào trong, thật không biết hai mẹ con này đang ở bên trong nói cái gì, sắc mặt mới vừa rồi của Mạn Mạn không tốt lắm, hắn thật lo lắng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 45: Muốn bắt được tim cô ấy phải bắt được dạ dày
“Thật ra thì mẹ muốn nói cuộc sống giữa cha và mẹ không giống nhau, mẹ thấy hiện tại con cũng đã trưởng thành, mẹ muốn hỏi con là, con nguyện ý đi theo mẹ hay theo cha ?.” Mặc dù cô rất không nỡ rời xa con, nhưng cô càng không muốn con trai hận cô. Hiện tại, mặc dù con cô còn nhỏ, nhưng cô luôn xem con trở thành một người bạn mình, hơn nữa con trai lại có phần thông minh hơn cô, cho nên cô muốn con trai mình tự quyết định.

Khoái Khoái lườm cô một cái, chuyện như vậy mà cần hỏi sao.

“Thật ra, nếu con muốn theo cha con, mẹ cũng không oán trách gì con, dù gì sống với cha, sẽ tốt với con hơn. Oa oa, mẹ thật sẽ không oán trách gì con đâu. Oa oa ” thật sự là nếu con trai rời xa cô, cô sẽ đau lòng lắm, mấy năm nay chính con trai là người mang dũng khí sống cho cô, nếu con trai rời xa cô, cô không biết phải sống tiếp thế nào.

“Mạn Mạn ngốc đến thế ư, chuyện như vậy còn phải hỏi sao.” Thường Khoái Khoái vô cùng khó chịu, mẹ nghĩ nhóc là ai vậy.

“Mẹ hiểu rồi, mẹ sẽ không trách con, chỉ cần con hạnh phúc là đủ rồi. Oa oa ” không sai chỉ cần con trai hạnh phúc, cô cũng hạnh phúc. Chỉ là lòng cô đau quá thôi.

“Hiểu cái gì?” Nhóc biết cô gái ngốc này trăm phần trăm lại hiểu sai rồi, nhóc đưa bàn tay nhỏ nhắn của nhóc ra lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói “Đừng khóc, con sẽ không rời đi Mạn Mạn đâu, hơn nữa, cho dù Mạn Mạn muốn con rời đi, con cũng không đi đâu.”

“Thật?” Mạn Mạn nước mắt ròng ròng nhìn Khoái Khoái. Dáng vẻ rất đáng thương.

“Thật, Mạn Mạn là mẹ con, đương nhiên có trách nhiệm phải nuôi con, đừng hòng chối bỏ trách nhiệm nha.”. Nhóc vụng về vỗ vỗ nhẹ sau lưng Mạn Mạn.

“Con trai, con thật tốt, mẹ biết con không thể rời xa mẹ mà.” Phải biết, những lời khi nãy cô mất bao nhiêu dũng khí mới nói ra được.

“Biết là tốt rồi, lần sau nếu Mạn Mạn dám nói những lời ngốc nghếch này, con sẽ không tha thứ đâu.” Khoái Khoái đe dọa, mẹ nhóc ngốc như vậy, nếu không có nhóc ở bên, nhóc thật không biết về sau mẹ nhóc sống thế nào.

“Ừ, con là con trai của mẹ, người nào dám giành với mẹ, mẹ sẽ liều mạng với hắn ta.” Mạn Mạn ôm chặt con trai, si ngốc cười cười.

Khoái Khoái cười ngọt ngào, mẹ nhóc ngu ngốc đến một cách đáng yêu như thế đấy.”Ừ, vậy Mạn Mạn định làm như thế nào đây?”

“Mẹ muốn nói rõ ràng với cha con, mẹ không thể nhường con cho ông ấy. Con trai, chúng ta đi ăn cơm đi, chuyện về sau cứ giao ẹ.” Cứ như vậy đi, đau nhiều không bằng đau ít, dù sao cô còn có con trai, thời gian là liều thuốc trị đau thương tốt nhất.

“Thiên, em đói, anh làm cơm hai mẹ con em có được hay không.” Coi như là bữa tối cuối cùng đi.

Bạch Kiểu Thiên nhìn hai mẹ con họ giờ đã đi ra, lo lắng liền được để xuống một ít, nhưng vẫn có chút bất an. “Ừ, anh làm ngay. Hai mẹ con chờ một chút nhé, sẽ có cơm ngay.” Muốn bắt được tim đàn ông, không phải phải bắt được dạ dày trước ư, phụ nữ cũng vậy, trước phải bắt được dạ dày của Mạn Mạn đã, khiến cho cô không thể rời bỏ mình, rồi làm cô yêu mình. Bạch Kiểu Thiên tính toán kĩ lưỡng.

Bạch Kiểu Thiên chạy nhanh vào phòng bếp.

Thường Mạn Mạn nhìn bóng dáng bận rộn kia, sau khóe mắt cô có chút ướt át, nếu như người đàn ông này bình thường một chút, cô sẽ không bỏ được hắn, nhưng chuyện này vốn không thể. Bây giờ không cần suy nghĩ quá nhiều, hãy hưởng thụ giờ khắc hạnh phúc này trước đã, giờ khắc này vĩnh viễn sẽ lắng đọng trong tâm trí cô. Lúc này Mạn Mạn không hề phát hiện trong mắt cô đang tràn đầy tình yêu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 46: Ngọt ngào
Buổi tối.

Mạn Mạn ép Khoái Khoái đi ngủ sớm, cô muốn nói rõ với Thiên, cứ kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp.

Bạch Kiểu Thiên ôm Mạn Mạn vào trong ngực, “Nói đi, em có lời gì muốn nói với anh !?.” Hắn đã sớm biết Mạn Mạn có lời muốn nói với hắn, cô có thể nhịn đến bây giờ thật không dễ dàng.

“Ách” Mạn Mạn nhất thời không biết mở miệng thế nào. Cứ kết thúc quan hệ của hai người như vậy ư, nói thật, cô có chút không nỡ.

“Nói đi, nghĩ thế nào thì nói ra thế ấy, không được để chúng trong lòng.” Chỉ có nói ra, hắn mới có thể giải quyết những băn khoăn trong lòng cô.

“Thật ra thì em muốn nói, chúng ta nên kết thúc.” Mạn Mạn len lén liếc nhìn Bạch Kiểu Thiên, khi cô thấy hắn mãi không nói gì, trong lòng không khỏi có chút mất mác. Khẽ cắn răng, dù gì vẫn nên nói rõ mọi chuyện.

Lúc Mạn Mạn đang định nói tiếp, Bạch Kiểu Thiên đột nhiên lên tiếng.”Em ghét anh vì anh không phải là loài người sao?” Hắn cố đè nén xuống lửa giận, ép giọng mình dễ nghe một chút.

“Không phải.” Thường Mạn Mạn trả lời.

“Vậy là cái gì?” Hắn nghĩ không ra, nếu Mạn Mạn không ghét bỏ hắn vì hắn không phải loài người, vậy thì vì lý do gì.

“Là vì thân phận của anh, em thích một cuộc sống đơn giản, mà anh, về sau lại chính là vua của Hồ Tộc, rồi sẽ có hậu cung, em không thích phải chia sẻ anh cùng với các cô gái khác, nếu về sau phải đau, vậy thà để em buông tay anh trước.” Ai nói cô ngốc chứ, thật ra thì cô không muốn mình quá nghiêm túc thôi.

“Cái suy nghĩ ngu ngốc này ở đâu ra.” Hắn thật muốn đánh mạnh vào cái mông cô, sao cô lại nghĩ hắn là hạng người như vậy.

“Sách không phải đều viết như vậy sao?” Mạn Mạn kinh ngạc, chẳng lẽ cô lại nhớ sai.

“Về sau cách xa mấy loại sách ấy một chút.” Bạch Kiểu Thiên tức giận nói, hắn không ngờ cô lại vì mấy quyển sách nát ấy mà muốn rời xa hắn, hắn không tức giận sao được.

“Ách” Tình huống hiện tại là thế nào đây

“Nghe anh nói, em là cô gái duy nhất trong lòng anh, cũng là mẹ của con anh, đừng có bất kì suy nghĩ lung tung nào, không có bất kỳ ai khác có thể thay thế vị trí của em trong lòng anh. Bất kể về sau như thế nào, em chỉ cần biết anh không thể không có em, em muốn có một cuộc sống đơn giản, anh có thể trao nó cho em, em muốn có cái gì, anh đều có thể đáp ứng em, nhưng chỉ có một thứ anh không thể đáp ứng em, đó chính là em muốn rời xa anh.” Bạch Kiểu Thiên thâm tình nhìn cô.

Mạn Mạn bị ánh mắt thâm tình của hắn làm cho kinh hãi, cô không ngờ Thiên lại có thể nói những lời này với cô.

“Lỡ như về sau anh hối hận?” Cô vẫn bất an, khoảng cách địa vị giữa hai họ quá xa.

“Điều này em không cần lo lắng, anh mới phải lo lắng, anh thật sự sợ em hối hận, không quan tâm anh nữa.” Bạch Kiểu Thiên vừa nói vừa ôm chặt cô vào trong ngực, hắn thật muốn hòa cô vào trong thân thể mình, hắn cũng thật không ngờ, hắn lại yêu Mạn Mạn như thế, chỉ cần một nụ nười nhẹ của cô đã có thể hấp dẫn hắn.

“Ách”

“Anh lo lắng em ghét bỏ thân phận của anh, lo lắng em không yêu anh, lo lắng em sợ anh. Anh thật sợ. Nhưng khi em biết thân phận của anh, gương mặt em lại không có lấy một tia sợ hãi, ngược lại còn rất cao hứng, em không biết khi ấy anh vui như thế nào đâu. Anh không muốn em buông tay, rời bỏ anh vì bất kì lý do gì. Cho nên, anh xin em hãy thử yêu anh một lần được không?”

Đôi mắt Mạn Mạn đẫm lệ, mông lung nhìn Bạch Kiểu Thiên, cô bị lời nói của hắn làm cho cảm động, cô thật không ngờ hắn lại cầu xin cô thử yêu hắn, cô có thể không cảm động sao.

“Có thể không?” Câu hỏi ấy đầy chân tình.

Mạn Mạn đỏ mặt gật đầu, cô hiện tại không thể suy nghĩ được gì, cô chỉ biết cô bị chân tình của người đàn ông trước mắt này làm cho cảm động.

Bạch Kiểu Thiên mừng rỡ như điên, hắn hôn một cái lên gương mặt của cô gái khiến hắn yêu thương hết mực này, tất cả mọi lời nói ngọt ngào đều không thể diễn tả cảm xúc của hắn, hắn chỉ có dùng nụ hôn biểu thị cảm xúc lúc này của mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 47: Nhà hoàn chỉnh
Ánh nắng sáng sớm dương dương tự tức chiếu vào gian phòng.

Mạn Mạn lấy tay ngăn trở ánh mặt trời chói mắt đang chiếu thẳng vào đôi con ngươi thùy mị, dịu dàng của cô.

“Tỉnh rồi à.” Thanh âm trầm thấp, khiêu ngợi, khiến cho Mạn Mạn trở nên điên cuồng cùng hắn vào tối hôm qua, Thiên cứ một lần rồi lại một lần đòi hỏi, hắn cứ nhất mực đòi lấy tình yêu của cô, cho đến khi cô ngất xỉu mới thôi.

“Ừ.” Đỏ bừng cả mặt, cô đưa tay ý muốn thoát đi khỏi cái lồng ngực khiến cho cô để cho cô “mặt hồng, tim đập” kia. Bạch Kiểu Thiên sao có thể đáp ứng mong muốn của cô, hắn đã sớm hơn một bước, ôm chặt cô vào trong ngực.

“Bảo bối, em muốn đi đâu.” Vừa nói, hắn liền hạ một nụ hôn chính xác lên môi của cô. Môi Mạn Mạn rất mềm, chất “mật” của Mạn Mạn rất ngọt, làm cho hắn mãi không nhịn được, cứ muốn nếm thử mãi.

“Ưm. Anh đứng lên đi, nên đi làm rồi.”

“Nhưng, anh rất đói, em cho anh ăn no trước đã.” Nói xong, hắn uất ức bĩu môi.

Mạn Mạn buồn cười nhìn vẻ bướng bỉnh của Thiên, hắn cũng đã mấy chục tuổi đầu rồi, mà lại giống hệt như trẻ con vậy, nhưng Thiên như vậy thật có loại hấp dẫn không thể diễn tả, bộ dáng của hắn thật rất đẹp mắt, dù làm gì cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái. “Đói bụng nên anh không chịu dậy à, em sẽ đi nấu cơm cho anh ngay.” Vừa nói xong cô đã muốn đứng lên.

Hai cánh tay Bạch Kiểu Thiên trói cô lại thật chặt, một cái lật người đã ép Mạn Mạn xuống phía dưới “Anh đúng là rất đói bụng, nhưng chỉ có thể ăn xem mới hết đói được.”

Mặt Mạn Mạn liền ửng hồng, cô dùng đôi tay chống đỡ lồng ngực của hắn, tức giận nhìn hắn một cái “Đùa cái gì thế, đói bụng rồi thì nên ăn cơm, em không phải là thức ăn của anh.”

“Nhưng anh muốn ăn em, ngoan, cho anh ăn nào.” Bạch Kiểu Thiên vô lại nói.

“Không cần, ưm…

Kháng nghị không có hiệu quả, Bạch Kiểu Thiên trực tiếp lấy hành động đáp trả cô. b Trong phòng lại thêm một lần tràn ngập xuân ý.

Đợi kích tình đi qua, Bạch Kiểu Thiên hài lòng xuống giường mặc quần áo. Thường Mạn Mạn lườm hắn một cái, tại sao cô mệt mỏi đến rã rời gân cốt, mà hắn lại tinh thần gấp trăm lần, thật quá không công bằng.

“Bảo bối em có hài lòng với công phu của chồng em không?” Bạch Kiểu Thiên mặc quần áo tử tế ngồi ở bên giường hôn một cái lên mặt của Mạn Mạn, không để ý đến ánh mắt bất mãn của cô.

Chỉ cần một câu nói của hắn, khuôn mặt của Mạn Mạn lại thêm một lần đỏ lên “Đi thôi, nhanh đi làm.”

“Bà xã xấu hổ à. Được rồi, anh không trêu chọc em nữa, em tốt nhất nên nghỉ ngơi đi, buổi trưa anh sẽ đến đón em.” Bạch Kiểu Thiên yêu thương, lại hôn một cái lên môi cô.

“Ừ, em biết rồi.” Bây giờ, cô thực rất mệt, chỉ muốn ngủ, chút hơi sức để nói chuyện cũng không có.

Bạch Kiểu Thiên dặn dò con trai đừng quấy rầy Mạn Mạn xong liền vui vẻ đi làm.

Khoái Khoái nhìn cha mình vui vẻ như vậy, liền biết mẹ mình lại bị cha thu phục rồi. Nhưng mà hiện tại, nhóc cũng không phản đối nữa, dù gì năng lực của nhóc bây giờ có hạn, không thể bảo vệ được mẹ nhóc trăm phần trăm được, pháp lực của cha nhóc lại rất mạnh, có cha ở bên cạnh mẹ, nhóc cũng yên tâm, hiện tại nhóc chỉ muốn cấp tốc nâng cao pháp lực của bản thân.

Hơn nữa, nhóc thấy mẹ đối với cha có cảm tình, vậy nhóc cũng không cần thiết phản đối, nhưng nếu cha đối với mẹ không tốt, nhóc sẽ không có chút do dự đem mẹ rời đi.

Chỉ hy vọng, cha không lãng phí khổ tâm của nhóc. Hơn nữa, có cha mới là một gia đình hoàn chỉnh.

Khoái Khoái không suy nghĩ gì nữa, cầm tiền đi ra ngoài mua thực phẩm, sau khi mẹ dậy, câu đầu tiên khẳng định sẽ là “đói quá”. Nhóc nên mau chuẩn bị đồ ăn thôi.

Bên trong siêu thị

Khoái Khoái đẩy đẩy cái xe hàng so với nhóc còn cao hơn. 8 Mọi người đi bên cạnh nhóc, ai nấy đều tò mò, cha mẹ nào lại nỡ bắt đứa trẻ nhỏ như vậy tự mình đi mua hàng thế nhỉ.

“Người bạn nhỏ, cha mẹ con đâu?” Một bà lão khuỵu người xuống hỏi nhóc. Đứa trẻ đáng yêu như vậy chẳng lẽ lại bị ngược đãi.

“Bọn họ đang làm việc.” Khoái Khoái khéo léo trả lời, ở bên ngoài nhóc luôn là giả dạng là một cậu bé thật ngoan ngoãn cùng đáng yêu, như vậy có cái gì khó khăn, người ta mới giúp nhóc giải quyết chứ.

“Có phải cha mẹ ngược đãi con không, nói với bà đi, bà sẽ đi kiện bọn họ. Họ tại sao lại có thể bắt một đứa bé như con làm chuyện này.” Bà lão nhìn thực phẩm đang chất cao ngất trong xe hàng của nhóc, liền cảm thấy đau buồn thay nhóc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 48: Ngược đãi trẻ em
“Bà nội, bà hiểu lầm rồi, cha mẹ đối xử với con rất tốt.” Tại sao nhóc luôn gặp phải loại vấn đề này chứ, ai cũng cho rằng nhóc bị người nhà ngược đãi, nhóc không ngược đãi mẹ nhóc là may lắm rồi, mẹ nhóc có bản lãnh đó ngược đãi nhóc ư.

“Người bạn nhỏ, con đừng sợ, cứ nói thật với bà, bà sẽ thay mặt giúp con.” Bà lão vẫn khăng khăng giữ ý nghĩ của mình.

“Bà à, bà thật hiểu lầm rồi, cha mẹ đối xử với con rất tốt, cho nên con mới giúp họ làm những việc này, cũng như muốn chứng tỏ cho cha mẹ biết là con của bọn họ trưởng thành, có thể giúp bọn họ làm vài chuyện.” Khoái Khoái giải thích, nhóc thật không biết vì sao nhóc lại phải cứ giải thích đi giải thích lại những chuyện này chứ.

“Thật !?.” Bà lão vẫn có chút không tin.

“Thật, bà xem sắc mặt của con hồng hào như vậy, trên người lại không có vết thương nào, y phục chỉnh tề, có chút nào giống như bị ngược đãi không !?. Nhưng, con thật cám ơn sự quan tâm của bà.” Mặc dù có chút bực tức, nhưng nhóc vẫn lễ phép nói.

Bà lão lại nhìn trái rồi lại nhìn phải, thấy thật không có chút nào là giống như bị ngược đãi, bèn nói.”Không có là tốt rồi, người bạn nhỏ, con một mình đi ra ngoài phải cẩn thận một chút, bên ngoài có rất nhiều người xấu đấy.”. Bà lão chỉ có thể buông tha với suy nghĩ vừa rồi của mình. Càng xem nhóc, bà càng thích, nếu bà cũng có một nhóc cháu nội biết suy nghĩ thế này, thì tốt biết bao nhiêu nha.

“Con biết rồi, cám ơn bà. Hẹn gặp lại bà.” Khoái Khoái kiên nhẫn cùng lễ phép chào hỏi bà. Rồi, nhóc xoay người rời đi. Có ai biết, nhóc muốn nổi điên đến cỡ nào không !?. Nhóc vốn không phải là người có kiên nhẫn, trừ đối với mẹ nhóc ra, những người khác, một chút kiên nhẫn nhóc dành cho họ cũng không có.

“Hẹn gặp lại.” Bà lão có chút mất mác, đứng tại chỗ nhìn Khoái Khoái đi xa.

“Ừ, thơm quá.” Mạn Mạn bị mùi thơm làm cho tỉnh lại.

“Ùng ục, ùng ục…” Mạn Mạn vuốt bụng “Đừng kêu nữa, ta biết ngươi đói rồi, ta sẽ đi tìm đồ ăn ngay bây giờ đây.”

Mạn Mạn nhanh chóng bò xuống giường, đi tới phòng bếp.

Nhìn đứa con nhà mình đang đứng ở trên cái bục nhỏ ngồi nấu cơm, lòng cô không khỏi cảm thấy ngọt ngào, con trai cô thật ngoan, tuổi còn nhỏ mà đã biết thương người, nhưng cô cũng có chút cảm thấy xót xa, mấy năm nay, đều là con trai cô chăm sóc cô, cô đúng là một người mẹ thật sự rất thất bại, không biết cách chăm sóc con trai mình.

“Bảo bối, con thật tốt, lại biết mẹ đang đói bụng rồi.” Mạn Mạn đi tới ôm con vào lòng, hạ xuống một cái hôn trên mặt nhóc.

Khoái Khoái liếc cô một cái “Nhanh đi tắm, rồi ăn cơm đi, bụng Mạn Mạn nhất định đói rồi?”

“Khoái Khoái, nếu không có con, mẹ nhất định không sống được. Oa oa” kiếp trước cô nhất định đã làm rất nhiều chuyện tốt, nên đời này mới có con trai tốt như vậy.

“Được rồi, Mạn Mạn đừng tỏ thái độ ghê tởm như vậy nữa, nhanh đi tắm một cái rồi ăn cơm, con có làm cho Mạn Mạn món thịt kho tàu đấy.” Thứ nhóc chịu không nổi chính là nước mắt của mẹ. Nhóc rất không thích nhìn thấy bộ dạng rơi lệ của mẹ, nhóc chỉ thích nhìn thấy mẹ cười, lúc ấy tâm tình của nhóc cũng tốt theo.

“Tuân lệnh con trai.” Nói xong, cô hướng về phía con trai “chào cờ”.

“Tốt lắm, nhanh đi, nếu không, Mạn Mạn sẽ bị lạnh mất.”

Mạn Mạn lại hôn trộm một cái lên mặt con trai, sau đó mới chạy đi rửa mặt.

Khoái Khoái nhìn mẹ chạy đi, nhóc thật muốn cả đời đều có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của mẹ mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 49: Sao cô lại ở đây?
“Bảo bối, em cất cái tư liệu kia vào đi, chút nữa sẽ có khách hàng đến lấy.” Bạch Kiểu Thiên nói với Mạn Mạn.

“Ừ, biết.” Mạn Mạn cất tài liệu, những tư liệu này sắp được giao cho khách hàng ngay, tuyệt đối không thể để sai chỗ.

“Bảo bối, em nghỉ ngơi chưa?” Bạch Kiểu Thiên đi tới trước mặt cô, ôm lấy cô.

“Đã nghỉ ngơi rồi, buông ra á…, đây là công ty, người khác sẽ nhìn thấy.” Mạn Mạn đỏ mặt nói.

“Có sao đâu, đây là công ty của anh, anh lớn nhất, ai dám nói huyên thuyên, anh sẽ để cho người ấy chịu thiệt.” Hắn còn lâu mới để ý những kẻ tôm tép kia.

“Anh, ngoan, nghe lời, khách hàng sắp đến, anh mau chuẩn bị đi.” Ở mặt công tác, Mạn Mạn rất nghiêm túc. Hiện tại không thể làm gì khác hơn là khuyên bảo hắn.

“Biết.” Bạch Kiểu Thiên nói xong, tâm bất cam tình bất nguyện đi làm tiếp công việc của mình.

“Tổng giám đốc, khách hàng đã đến.” Triệu Ngôn gõ cửa đi vào, nói.

“Biết rồi, tôi sẽ qua ngay.”

Tư Đồ Hoàng cầm tài liệu đi tới phòng họp.

“A” Triệu Linh Linh vì đang cúi đầu đi bộ, nên cứ như vậy đụng đầu vào ngực của hắn. Kết quả, cô trượt chân ngã về phía sau.

Tư Đồ Hoàng “mắt gấp tay nhanh” nghĩ muốn kéo cô về, kết quả chân hắn nghiêng một cái, té xuống theo cô. Rất tự nhiên mà đè lên người Triệu Linh Linh, miệng chạm miệng, mắt đối mắt, mũi đối mũi. Hai người đồng thời ngẩn cả người.

Mạn Mạn cùng tất cả mọi người sững sờ nhìn một màn này, ngay cả Bạch Kiểu Thiên cùng Tần Phong cũng ngây ngẩn cả người, thời gian giống như dừng lại.

Qua thật lâu, Linh Linh nháy mắt mấy cái, Mạn Mạn mới có phản ứng. Đẩy ra Tư Đồ Hoàng.

Tư Đồ Hoàng cũng phản ứng theo, bò dậy.

“Tại sao lại là anh?”

“Tại sao lại là em?”

Mới vừa rồi, vì bất ngờ nên cả hai không kịp thấy rõ đối phương, bây giờ khi nhìn rõ, hai người liền đồng thời hỏi.

Triệu Linh Linh trừng mắt nhìn hắn, mỗi lần gặp phải người này đều không có chuyện tốt.

“Bà xã, sao em lại ở đây? Con chúng ta thế nào rồi?”. Người nào đó tỏ vẻ uy hiếp nói, cũng không để ý xem ai đó đối với lời nói này cực kì chấn động

Mặt Triệu Linh Linh co rút lại, cô tức giận đến mức không nói nên lời rồi.

Mọi người cũng vì lời nói chấn động kinh hoàng kia mà không nói gì. a3 Nữ nhân viên thì càng không cần phải nói, tan nát cả cõi lòng, họ không biết Phó Tổng Giám Đốc đã kết hôn, còn có cả con nữa, Vương Lão Ngũ* nạm kim cương của họ, ôi thật đáng tiếc. Còn nam nhân viên thì vui mừng, bọn họ lại bớt đi một đối thủ cạnh tranh rồi.

Mạn Mạn cuối cùng cũng từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại. Chạy đến bên cạnh Linh Linh.

“Linh Linh, cậu kết hôn cùng có con khi nào thế, sao không nói với tớ?”

“Thường Mạn Mạn ” tiếng hô kia thật Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần, hình tượng thục nữ của cô bị phá nát toàn bộ.

“Ách thật xin lỗi, tớ sai rồi.” Lấy kinh nghiệm có được mà nói, khi Linh Linh rống cô như vậy, thì chứng minh đây không phải là sự thật, nếu như cô không nhanh nhận tội, hậu quả sẽ rất ư nghiêm trọng.

“Mạn Mạn, cô làm ở đây à.” Tần Phong làm ra bộ dáng bất ngờ khi tình cờ gặp được Mạn Mạn, thật ra thì hắn đã sớm điều tra rõ và biết được cô làm tại đây, xuất hiện tại đây cũng vì Mạn Mạn.

“A Phong, sao anh lại ở đây.” Mạn Mạn giật mình, đi tới bên Tần Phong, hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt đã sớm tối đen của của Bạch Kiểu Thiên.

“Nhìn cái gì, còn không mau làm việc.” Bạch Kiểu Thiên trầm giọng nói, đem tất cả bực tức đẩy lên trên người đám thuộc hạ.

Mọi người rối rít tản ra, thấy khí lạnh trên người tổng giám đốc “rét” hơn mỗi ngày, ai mà có gan ở lại đây chứ.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top