Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Cha Con Tranh Sủng, Mẹ Cha Không Phải Là Người - Náo Náo

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Cha Con Tranh Sủng, Mẹ Cha Không Phải Là Người - Náo Náo

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 50: Hội nghị
Đoàn người đi vào phòng họp.

“Chẳng lẽ anh là khách hàng của chúng tôi.” Thường Mạn Mạn mỉm cười, nói với Tần Phong.

“Ừ, không ngờ cô lại làm việc ở đây.” Tần Phong tặng cho cô một nụ cười mỉm tuyệt mĩ, nụ cười này khiến trái tim nhỏ của Mạn Mạn nhảy loạn, yêu nghiệt chính là yêu nghiệt, nụ cười tươi tắn cũng mê người như vậy. Cô cố áp chế trái tim loạn nhịp của mình.

“Đúng nha, không ngờ lại trùng hợp như thế.” Mạn Mạn đỏ mặt nói.

“Hai người quen nhau?” Bạch Kiểu Thiên vô cùng khó chịu nói.

“Ừ.” Thường Mạn Mạn không chú ý tới gương mặt tối đen của Bạch Kiểu Thiên.

“Được rồi, chúng ta đi họp thôi.” Tần Phong cắt lời, hắn chính là muốn Bạch Kiểu Thiên hiểu lầm. Hắn rất không cam tâm, tại sao mỗi lần hắn gặp Mạn Mạn, đều bị Bạch Kiểu Thiên cướp đi. Lần này hắn quyết sẽ không buông tay.

Bạch Kiểu Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Phong, hắn biết lần hợp tác này nhất định là có âm mưu, mà thôi xem thái độ hắn ta với Mạn Mạn, hắn khẳng định hắn ta đối với Mạn Mạn, nhất định là có mưu đồ. Hắn sẽ chú ý.

“Dĩ nhiên, Tần tổng, chúng ta bắt đầu đi.” Bạch Kiểu Thiên cố đè nén xuống bực tức, khách khí nói.

“Triệu thư ký, lấy tài liệu ra cho Bạch tổng xem đi.” Tần Phong công thức hóa nói với Triệu Linh Linh.

Vì đang bận trợn mắt với Tư Đồ Hoàng, Triệu Linh Linh không nghe được lời của Tần Phong. Cô hiện tại rất tức giận, hệt như chưa từng tức giận qua, mỗi lần gặp cái tên sao chổi này đều không có chuyện tốt, nếu biết sẽ gặp phải cái tên sao chổi này, cô nhất định sẽ không tới.

Còn Tư Đồ Hoàng chỉ cười cười nhìn Triệu Linh Linh. Hắn luôn cảm thấy khuôn mặt của cô gái này khi tức giận thật đáng yêu, cho nên mỗi khi nhìn thấy cô, hắn luôn không nhịn được mà trêu chọc cô. Mà hai người không ngờ rằng cái hành động này ở trong mắt người khác chính là liếc mắt đưa tình không thể chối cãi

Tần Phong nhìn Triệu Linh Linh nhíu nhíu mày, lý do lúc đầu mà hắn để cho cô làm thư ký của mình chủ yếu là bời vì cô là bạn tốt của Mạn Mạn, hắn muốn thông qua mối quan hệ này giữa cô và Mạn Mạn mà tiếp cận Mạn Mạn dễ dàng hơn. f2 Nhưng, phần khác, năng lực của Triệu Linh Linh rất tốt, về khoản công tác, cô vẫn luôn là một người rất tuyệt vời, thế nhưng hôm nay cô lại mắc lỗi. Lòng hắn thoáng qua một tia không vui.

“Triệu thư ký.” Tần Phong gọi thêm một tiếng.

“A vâng, tổng giám đốc.” Triệu Linh Linh lúc này mới phản ứng lại, cô có chút toát mồ hôi hột, cô thế nhưng lại làm quân nhân “đào ngũ”, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên cô cùng tổng giám đốc xuất ngoại đi nói chuyện làm ăn nữa chứ, lần này tổng giám đốc nhất định sẽ xem thường cô mất thôi. Len lén, cẩn thận nhìn sắc mặt tổng giám đốc, hoàn hảo không đến nỗi nào.

Bạch Kiểu Thiên nhìn làn sóng điện giữa Triệu Linh Linh cùng Hoàng, khóe miệng có chút nhếch lên. Xem ra Hoàng cùng nha đầu kia có chút hấp dẫn nhau, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Hoàng đối với phụ nữ lại như vậy, hắn trước mặt phụ nữ luôn có tác phong nhanh nhẹn, rất lịch sự. Nhưng ở trước mặt cô gái này thì lại không. Hấp dẫn, cực kì hấp dẫn.

Mạn Mạn thì có chút kỳ quái nhìn mấy người này, cô có chút không hiểu. Nhưng không sao, khuya về nhà hỏi Thiên là biết thôi.

“Kì thực nếu chúng ta có thể cùng hợp tác bắt tay nhau thực hiện dự án Vũ Tường, thì đối với cả hai bên đều tốt. Đây là bản báo cáo của công ty chúng tôi, kính xin Bạch tổng xem qua.” Tần Phong nói, giọng có chút trầm xuống.

Bạch Kiểu Thiên chăm chú nhìn bản báo cáo, giờ phút này, vẻ mặt của mọi người đều rất chăm chú, ngay cả Mạn Mạn cũng vô cùng nghiêm túc ghi chép.

Hội nghị cứ ngột ngạt như vậy mà tiến hành.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 51: Sặc nước bọt
Cho đến buổi trưa cái hội nghị khá dài này mới kết thúc.

“Hôm nay, tại hạ sẽ làm chủ xị, xin hỏi tại hạ có thể mời Tần tổng cùng Triệu tiểu thư dùng cơm không?” Tư Đồ Hoàng nở nụ cười nói.

“Vậy làm phiền Phó Tổng Giám Đốc rồi.” Tần Phong khách khí nói, liếc mắt nhìn Thường Mạn Mạn. Nhưng ai kia chỉ mãi lo dọn dẹp tư liệu trên bàn nên không hề chú ý.Hắn không khỏi có chút mất mác, nhưng rất nhanh hắn liền giấu đi thứ cảm xúc vừa rồi kia. Tuy chỉ có mấy giây nhưng Bạch Kiểu Thiên vẫn bắt được chút tia sáng bất thường ấy. Tay hắn nắm chặt lại dưới bàn.

Triệu Linh Linh vốn không muốn đi, nhưng tổng giám đốc đã nhận lời, một cô thư kí nho nhỏ như cô có thể cự tuyệt sao? Chỉ có thể tâm bất cam tình bất nguyện bị lôi kéo theo thôi.

Mọi người rất nhanh đi tới một khu nhà hàng Trung Quốc. Vốn Tư Đồ Hoàng muốn đi nhà hàng Tây, nhưng là Tần Phong nói muốn ăn đồ ăn Trung Quốc, cao hứng nhất chính là Thường Mạn Mạn, không có biện pháp, ai kêu cô chung tình với đồ ăn Trung Quốc chứ.

Đợi đến khi món ăn được bưng lên đầy đủ, Tư Đồ Hoàng rất tận tình gắp thức ăn cho Triệu Linh Linh.

Triệu Linh Linh tức giận trừng mắt nhìn hắn, nêu không có tổng giám đốc ở chỗ này, cô đã nổi giận rồi, “Cám ơn Hoàng tổng, tôi tự có thể gắp được.” Từng chữ đều cố nặn ra từ trong kẽ răng.

Cô hiện tại rất muốn đánh hắn một trận, chẳng lẽ hắn không biết làm như vậy rất không vệ sinh sao?

Tư Đồ Hoàng không để ý tới sự tức giận của Triệu Linh Linh, mặt cười hề hề nói “Vì nữ sĩ phục vụ là vinh hạnh của tôi.”

“Hơn nữa, cô quá gầy, nên ăn nhiều một chút.” Nói xong hắn thâm tình nhìn cô một cái.

Thường Mạn Mạn mặt mập mờ nhìn Triệu Linh Linh, còn nháy mắt mấy cái với cô. fa Kết quả, cô bị Triệu Linh Linh giận dỗi trừng mắt một cái, bèn ngoan ngoãn cúi đầu xuống tiếp tục ăn món ăn Bạch Kiểu Thiên gắp cho.

“Cám ơn Hoàng tổng quan tâm, tôi thật thụ sủng nhược kinh* nha.” Triệu Linh Linh ngoài mặt thì thì cười nói nhưng trong lòng thì ngược lại. Có ai biết cô nhẫn nại cỡ nào để không đánh cho Tư Đồ Hoàng một quyền không.

(*) : được yêu quý mà sợ hãi

“Đương nhiên, đương nhiên, anh không quan tâm em thì ai quan tâm em đây. Phải biết chăm sóc thân thể mình, như thế sau này con chúng ta mới khỏe.” Ngữ điệu Tư Đồ Hoàng không chút e dè.

‘ Phọc ’ Thường Mạn Mạn phun toàn bộ nước trái cây trong miệng ra, ‘ khụ, khụ, khụ…’Thật bi thảm, cô bị nước miếng của mình làm cho sặc, ho khan tới mức đỏ mặt tía tai.

“Xin, khụ, lỗi, khụ khụ, khụ, khụ, khụ… Thường Mạn Mạn khó khăn nói xong, thật là mất hết cả mặt rồi.

“Không sao.” Tần Phong cầm lấy khăn mặt lau đi gương mặt dính đầy nước trái cây do Mạn Mạn phun ra. Hắn tuyệt không tức giận, chỉ lo lắng nhìn Thường Mạn Mạn.

Bạch Kiểu Thiên không ngừng vỗ nhẹ lưng của cô “Đừng nói nữa, có khá hơn chút nào không.” Lo lắng nhìn Mạn Mạn vì ho khan mà khó chịu.

Mạn Mạn thật vất vả dừng lại cơn ho khan của mình, cô có chút mệt lả mà tựa vào ngực của Bạch Kiểu Thiên. Khi nãy thiếu chút nữa cô mất mạng rồi, nếu quả thật phải chết như vậy, khẳng định chuyện này ắt hẳn sẽ được lên báo, với tiêu đề chính là: Người đầu tiên trên thế giới bị nước bọt làm cho sặc chết.

Bạch Kiểu Thiên đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mạn Mạn, hắn cầm lấy một ly nước giúp đỡ Mạn Mạn uống xong, khi ấy sắc mặt cô mới tốt hơn một chút.

Mọi người thấy Mạn Mạn không sao, cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Cái đó, Phong thật thật xin lỗi vì khi nãy tôi đã phun nước trái cây vào mặt anh.” Thường Mạn Mạn rời khỏi lồng ngực của Bạch Kiểu Thiên, mặt đỏ hồng áy náy nói. Thật là mất mặt chết đi được.

“Không sao, cô không có việc gì là tốt rồi.” Tần Phong rất dịu dàng nói.

“Bảo bối, em thật quá ngốc, tại sao lại có thể bị sặc nước miếng chứ?” Tư Đồ Hoàng cười đến mức chói lọi nhìn Thường Mạn Mạn nói.

Mấy đạo ánh mắt xem thường đồng loạt bắn tới.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 52: Rơi vào tay giặc
Trong phòng rửa tay (toilet)

“Thành thực khai báo, cậu với tổng giám đốc là như thế nào?” Triệu Linh Linh hung tợn nói, người ngoài nhìn vào còn tưởng cô cùng Mạn Mạn là tình địch của nhau.

Thường Mạn Mạn run cầm cập, bộ dạng của Linh Linh thật đáng sợ “Thật không có gì, cậu nhìn thế nào thì thế ấy.” Nghĩ tới chuyện hồi sáng, mặt của cô lại đỏ rồi.

“Nói láo đúng không, anh ta là cha ruột của Khoái Khoái?” Linh Linh vô cùng nghiêm túc hỏi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cô cũng đã biết hắn có thể là cha ruột của Khoái Khoái.

“A làm sao cậu biết?” Thường Mạn Mạn nhìn bạn tốt với ánh mắt không thể tin được, cô cũng chỉ mới biết vào ngày hôm qua thôi, Linh Linh vì sao lại biết nhanh như thế.

“Cậu biết lúc nào?” Với trí thông minh của Mạn Mạn, hẳn cũng chỉ vừa mới biết thôi.

“Tối ngày hôm qua.” Mạn Mạn thành thực khai báo.

“Giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cô phải đề phòng Bạch Kiểu Thiên tới cướp đi Khoái Khoái, cô biết Mạn Mạn nhiều năm nay là vì có Khoái Khoái mới sống tốt như vậy, cô không dám tưởng tượng khi Mạn Mạn mất đi Khoái Khoái sẽ thế nào, sẽ biến thành hình dáng gì, mặc dù sự quan tâm của Kiểu Thiên đối với Mạn Mạn dường như không phải là giả tạo, nhưng cô nên đề phòng thay cho Mạn Mạn thì tốt hơn.

Mạn Mạn không thể làm gì khác hơn là đem chuyện giữa cô cùng Bạch Kiểu Thiên nói ra, dĩ nhiên cô không nhắc tới chuyện Bạch Kiểu Thiên là hồ tiên, cô cũng không muốn đem việc này nói ra ngoài, vì như thế sẽ mang đến những phiền toái không cần thiết.

“ Cậu nói là vì lần trước mình cho cậu leo cây, sau đó gặp phải mưa to, gặp được Bạch Kiểu Thiên, hai người các cậu vì không kiềm chế được mà xảy ra cái sự kiện đó, rồi bởi vì cậu quên mất chuyện đêm đó, nên mãi không biết được cha Khoái Khoái là ai?” Sao cô lại có cảm giác có chỗ nào không ổn nhỉ. Triệu Linh Linh nhíu mày.

“Đúng, dù gì mọi chuyện cũng đã qua, chúng tớ bây giờ rất tốt, anh ấy đối với chúng tớ cũng rất tốt.” Mạn Mạn có chút hạnh phúc nói.

Triệu Linh Linh thấy nụ cười hạnh phúc phát ra từ trong tâm của Mạn Mạn cũng yên lòng, chỉ cần Mạn Mạn vui vẻ là tốt rồi, có lẽ là do cô quá suy nghĩ nhiều thôi, “Xem ra cậu thật thích hắn.” Cũng đúng, ngay cả con cũng có rồi, đâu còn có cái gì để không thích chứ.

“Đúng vậy, mình hoàn toàn luân hãm*.” Mạn Mạn hào phóng thừa nhận tình cảm của mình.

(*) : rơi vào tay giặc

“Nói, cậu cùng Tư Đồ Hoàng, hai người rốt cuộc là như thế nào?” Mạn Mạn tỏ vẻ mặt mập mờ nhìn Linh Linh.

“Không có gì, mình cùng hắn cái gì cũng không có, cái loại đàn ông xấu xa như hắn, người nào có cái gì cùng hắn thì thật xui xẻo.” Triệu Linh Linh mặt chán ghét nói. Cô cũng không biết tại sao mỗi lần nhìn thấy tên đàn ông đó, cô luôn tự sinh ra một loại cảm xúc phải chống lại. 8 Tâm tình cũng sẽ chuyển biến thành rất xấu.

“Ơ, vậy sao? Tư Đồ Hoàng ở tại trong lòng cậu thật khác biệt, cho tới bây giờ, mình chưa từng biết cậu sẽ loại phản ứng mạnh như vậy với đàn ông.” Trừ học trưởng ra – người đã từng thương tổn mạnh đến Linh Linh, cô hi vọng Linh Linh có thể quên đi quá khứ, tìm một người thật tốt.

“Cậu tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, dù sao mình cùng hắn một chút quan hệ cũng không có.” Triệu Linh Linh không chút để ý tới loại phản ứng mà cô nói vừa rồi, mặc dù Mạn Mạn ngây ngốc, nhưng cũng có lúc vô cùng thông minh, có câu nói: càng giải thích chính là càng che giấu. Cô không nói thì tốt hơn.

“Linh Linh biết không, mình chỉ hy vọng cậu có thể hạnh phúc.” Mạn Mạn đỏ mắt nói, nhiều năm nay cô đã sớm đem Linh Linh trở thành người thân, cô hi vọng Linh Linh có thể tìm được một người để dựa vào cả kiếp này.

“Mình biết, cậu nghĩ gì mình đều biết. 88 Đừng khóc, nếu không lát nữa anh ấy của cậu sẽ “chỉnh” mình đến thế nào đây.” Linh Linh cố đè nén xuống những giọt lệ bên khóe mắt.

“Cậu còn ăn nói khoa trương như vậy !?.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 53: Ám chiến cùng ám muội
Một bữa cơm rốt cuộc cũng kết thúc trong u ám cùng mờ ám, tại sao lại nói như vậy chứ, nhưng thật sự chính là như vậy đấy, Tần Phong cùng Bạch Kiểu Thiên vẫn luôn chiến đấu trong bóng tối (u ám), về phần mờ ám ư, đương nhiên là do Triệu Linh Linh cùng Tư Đồ Hoàng rồi, thật ra thì dù Tư Đồ Hoàng lấy lòng đến cỡ nào, thì Triệu Linh Linh vẫn giữ một bộ dạng tránh né. Còn Thường Mạn Mạn thì vui vẻ nhất rồi, ví dụ như cô vừa nói muốn ăn tôm, thì có ngay một đĩa tôm ngay trước mắt, vừa định uống nước thì có ngay ly nước đưa tới trước mặt, thật tỉ mỉ, mặc dù cô có chút cảm thấy kỳ lạ, vì sao Tần Phong lại chu đáo như vậy, nhưng chỉ cần Tần Phong nói một câu “bạn bè nên đối xử tốt với nhau”, cô liền không nghi ngờ nữa, an tâm tiếp nhận sự phục vụ chu đáo. Về phần Bạch Kiểu Thiên ư, tức giận không ổn tí nào, hắn cùng Mạn Mạn mới vừa hợp lại với nhau, cũng không muốn vì bất kì chuyện gì mà khiến cho tình cảm của hai người xuất hiện vết rách, để cho người khác chiếm mất hạnh phúc của mình.

“Mạn Mạn tôi đi trước đây, lần sau có thời gian sẽ nói chuyện nhiều hơn.” Tần Phong hướng Thường Mạn Mạn phất tay một cái.

“Ừ, hẹn gặp lại.” Thường Mạn Mạn mỉm cười nói.

“Hoàng, có phải anh thích Linh Linh không !?.” Đợi bọn hắn đi xong, Thường Mạn Mạn mập mờ nói với Tư Đồ Hoàng.

“Gì, rõ ràng như thế sao?” Tư Đồ Hoàng cười ngây ngô.

“Có, chỉ sợ tùy tiện kéo một người đi đường hỏi một chút cũng biết anh có.” Thường Mạn Mạn nói như đinh đóng cột.

“Thiên, rõ ràng như vậy sao?” Tư Đồ Hoàng hướng về phía Bạch Kiểu Thiên đang lái xe nói.

“Ừ, cực kì rõ ràng.” Bạch Kiểu Thiên trả lời thành thật, mẹ nói “là một đứa trẻ ngoan thì phải nói thật”, hắn là đứa trẻ ngoan cho nên phải nói lời thật.

“A, tôi không thể sống nữa, tôi thế nhưng lại làm ra loại chuyện như vậy.” Tư Đồ Hoàng phát điên kêu loạn.

“Đứng đắn một chút, cẩn thận, tôi đang lái xe.” Bạch Kiểu Thiên không nhịn được nói.

Thường Mạn Mạn hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Tư Đồ Hoàng phát điên. Thử nghĩ mà xem, một người đàn ông ba mươi tuổi giả dạng dáng vẻ của một đứa trẻ con, bộ dáng kia tức cười đến cỡ nào. Thật cố tình làm cho người ta cảm thấy đáng yêu.

“Tư Đồ Hoàng, anh thật đáng yêu nha.” Thường Mạn Mạn kêu to.

Chân mày Bạch Kiểu Thiên nhúc nhích, trừng mắt liếc nhìn Tư Đồ Hoàng. d Tư Đồ Hoàng mắt thấy tình huống không đúng lắm vội vàng trở lại diện mạo thật sự, phải biết Thiên thế nhưng là một bình dấm chua hơn nữa khi tức giận sẽ rất kinh khủng, hắn cũng không muốn làm bia đỡ đạn.

“Mạn Mạn ngồi yên nào.” Giọng rất nhu hòa.

Tư Đồ Hoàng ở trong lòng khi dễ Bạch Kiểu Thiên, cái đồ trọng sắc khinh bạn.

“Vâng.” Thường Mạn Mạn rất nghe lời ngoan ngoãn ngồi yên, đối với cái hành động này của cô, tâm tình của Bạch Kiểu Thiên đã tốt hơn phần nào.

Xe rất nhanh đã tới cửa công ty.

“Chuyện buổi chiều của công ty giao cho cậu.” Bạch Kiểu Thiên nói với Tư Đồ Hoàng.

“Buổi chiều, cậu không ở công ty !?.” Tư Đồ Hoàng vô cùng miễn cưỡng hỏi.

“Thì sao, cậu có ý kiến !?.” Bạch Kiểu Thiên “không có ác ý” nói.

“Gì cơ, sao có thể, ngài có chuyện, tôi biết mà, ngài nên đi nhanh đi.” Nói xong, hắn nhanh chóng xuống xe, lặng lẽ vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán, hoàn hảo hắn chạy nhanh, nếu không, chắc hẳn hắn bây giờ đang ở bệnh viện rồi.

Bạch Kiểu Thiên nhìn hắn một cái, may cho hắn ta chạy nhanh đấy.

“Thiên, buổi chiều chúng ta có chuyện gì sao?” Thường Mạn Mạn nhìn Bạch Kiểu Thiên – người đang có chút kỳ quái hỏi.

“Có.” Bạch Kiểu Thiên dịu dàng nhìn Thường Mạn Mạn.

“A, sao em không biết, chuyện gì vậy.” Nếu như cô không nhớ lầm, thì hôm nay đâu có chuyện gì phải ra ngoài.

“Hẹn hò.”

“Hẹn hò, với ai!?” Thường Mạn Mạn có chút tức giận nói, chẳng lẽ là lại cùng với cái cô kia.

“Bé ngốc, còn có thể với ai, đương nhiên là với em rồi.” Bạch Kiểu Thiên vuốt nhẹ một cái lên mũi của cô, yêu thương nói.

“Hì hì, Thiên. 9…..”

“Sao”

“Anh thật tốt.”

“Thích không?”

“Thích.”

Xe càng chạy càng xa, cho đến khi không còn ai nhìn thấy nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 54: Cuối cùng cũng đợi được
“Khoái Khoái sao vây, có tâm sự gì sao?” Bạch Kiểu Thiên nhìn con trai đang ngẩn nguời, tò mò hỏi, hắn chưa từng thấy qua điệu bộ này của con trai.

“Còn không phải là vì chuyện của ông sao?.” Thường Khoái Khoái liếc hắn một cái, kẻ địch đã đánh nhanh tới cửa, vậy mà hắn còn không biết, bình yên mà đứng ở đây, nếu như ngày nào đó mẹ bị người khác cướp mất, hắn muốn khóc cũng không kịp.

“Vì chuyện của ba, chuyện gì?” Đứa con trai này chính là tiểu quỷ.

“Ai, cái ông này, một chút cảm giác cũng không có, mẹ bị người khác cướp mất rồi.” Thường Khoái Khoái tức giận nói.

“Cái gì, con nói cái gì?” Bạch Kiểu Thiên cuối cùng cũng sốt ruột.

“Hiện tại biết sốt ruột rồi à.” Thường Khoái Khoái lườm hắn một cái.

“Con trai ngoan, nói cho ba biết liền đi, rốt cuộc là lão Vương Bát Đản* nào dám có ý nghĩ muốn cướp bà xã của ba.” Bạch Kiểu Thiên tức giận kêu to.

(*) : Vương Bát Đản = kẻ mất đi 8 đức tính của đạo làm người

“Ông thật muốn biết?” Thường Khoái Khoái liếc hắn nói, hoàn toàn không có chút gấp gáp.

“Ai nha, con trai ngoan của ba, nhanh nói cho ba biết đi, nếu chậm mẹ con sẽ bị “tặng” cho cái lão Vương Bát mất, khi ấy con biết đi đâu tìm mẹ chứ.” Hắn thật sự gấp gáp tới mức sắp chết rồi.

“Ông biết rõ, khi ấy chính là ông không tìm được mẹ, chứ không phải là tôi, mẹ chắc chắn sẽ không bỏ lại tôi”. 12 Thường Khoái Khoái thanh minh nói. 2 Nhóc biết mẹ, có thể không cần ai đó nhưng không thể không cần nhóc, nhóc là bảo bối của mẹ.

“Đúng, đúng, đúng, con trai ba lợi hại nhất, bây giờ con có thể nói cho biết chuyện gì đã xảy ra rồi chứ?” Có thể đắc tội tiểu nhân nhưng không thể đắc tội con trai, đây chính là châm ngôn chí lí của hắn bây giờ.

“Nhìn ông gấp gáp như vậy, tôi sẽ độ lượng nói cho ông biết.” Nhóc đem chuyện ở nhà hàng ngày đó nói cho hắn biết.

“Cái gì, tên kia quá ghê tởm, biết rõ mẹ con có con trai đã lớn tới chừng này rồi mà vẫn đi trêu chọc mẹ con.” Bạch Kiểu Thiên tức giận đập bàn, trong nháy mắt trên cái bàn liền xuất hiện một lổ thủng lớn.

“A, ông xong rồi, nếu mẹ biết ông đập bể cái bàn của mẹ, mẹ nhất định sẽ biến thành “cọp cái”.” Thường Khoái Khoái vui sướng khi người khác gặp họa, nhóc nói.

Bạch Kiểu Thiên im lặng nhìn con trai, mặc niệm một câu chú ngữ, cái bàn trong nháy mắt trở nên hoàn hảo như lúc ban đầu.

“A quá lợi hại, tôi cũng muốn học.” Thường Khoái Khoái hai mắt tỏa ánh sáng nói.

“Muốn học, thì con sẽ phải giúp ba.” Bạch Kiểu Thiên cười gian.

“Hừ, ông là hạng cha gì vậy, ông không biết con trai ông đã từng suýt bị quái vật ăn sao.” Thường Khoái Khoái tức giận nói.

“Cái gì, chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc là tên nào không có mắt, ngay cả con ba cũng dám khi dễ, con nói cho ba biết, ba sẽ đi chém hắn.” Bạch Kiểu Thiên cực kì tức giận, hai mắt hắn đã biến thành màu đỏ.

Thường Khoái Khoái thấy Bạch Kiểu Thiên như vậy, lòng bỗng ấm áp, ba hắn thật phi thường gấp gáp.

“Không sao, khi ấy con lập tức được người khác cứu.” Nhóc đem chuyện đêm hôm đó nói hết.

Bạch Kiểu Thiên cúi đầu suy tư một hồi.

“Con nói con bị một con rắn yêu khi dễ, rồi được cái tên theo đuổi mẹ con cứu.” Lòng hắn mơ hồ biết người kia là ai rồi.

“Ừ.” Khoái Khoái thành thật đáp.

“Xem ra con nên tập luyện thật tốt để nâng cao pháp lực, con trai của Bạch Kiểu Thiên ba đây không phải là để cho người khác khi dễ. a Bắt đầu từ ngày mai, ba sẽ dạy con”. e Thật ra thì hắn đã sớm suy nghĩ đến chuyện này, xem ra hiện tại không thể không tiến hành rồi.

“Thật ư, cám ơn ba.” Thường Khoái Khoái phấn khích ôm lấy Bạch Kiểu Thiên.

“Con, con, con rốt cuộc cũng gọi ba là ba rồi.” Bạch Kiểu Thiên cao hứng ôm con trai quay hai vòng trên không trung.

“Ba vốn chính là ba con, con gọi ba là ba thì có cái gì kì chứ.” Thường Khoái Khoái lườm hắn một cái.

“Đúng, đúng, con trai gọi thêm một tiếng có được hay không ?.” Bạch Kiểu Thiên tỏ vẻ đáng thương cầu xin.

“Thật ngốc, ba, ba”

“Ai, ai, con trai ngoan của ba.” Hắn cuối cùng cũng chờ được rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 55: Tưởng thưởng
“Thiên, anh nghĩ Hoàng có thật sự thích Linh Linh hay không?” Thường Mạn Mạn mặt mê mang nhìn Bạch Kiểu Thiên.

“Có lẽ là thật, Hoàng chưa bao giờ để ý một cô gái nào như vậy, trước kia đều là phụ nữ vậy quanh hắn, chứ hắn chưa bao giờ quay vòng quanh phụ nữ, từ cái biểu hiện của Hoàng hôm nay đối với Linh Linh, anh nghĩ hắn thật lòng.” Bạch Kiểu Thiên vuốt vuốt tóc của Mạn Mạn, yêu thương ôm cô vào ngực của mình.

“Nhưng Hoàng hoa tâm như vậy, nếu Linh Linh thật quen hắn, Linh Linh có thể bị tổn thương hay không?” Cô rất không yên tâm, dù sao Hoàng hoa tâm có tiếng.

“Bảo bối tin tưởng Hoàng đi, có lẽ lần này Hoàng nghiêm túc, chuyện của bọn họ chúng ta không cần quản, để cho bọn họ thuận theo tự nhiên phát triển thôi.” Không liên quan tới hắn, hắn bây giờ còn phải tương đối lo lắng chuyện của mình, xem ra Phong đối với Mạn Mạn là nghiêm túc, hắn cần phải đề phòng thật nhiều, nếu không đến lúc đó mất đi bà xã của mình, hắn tìm ai khóc đây.

“Nhưng, em vẫn không yên lòng, Linh Linh tựa như là người nhà của em, mấy năm nay nếu không có cô ấy, em thật sự không biết phải làm như thế nào, em hi vọng cô ấy hạnh phúc, không bị tổn thương gì.” Thường Mạn Mạn mặt ảo não nói.

“Bảo bối anh biết rõ, em xem như vậy có được không, chúng ta trước đứng quan sát một thời gian, nếu Hoàng thật không nghiêm túc, chúng ta liền kêu Linh Linh đừng qua lại với hắn nữa được chứ, hơn nữa, dù gì hiện tại thì Linh Linh cũng không để ý gì tới Hoàng, anh cảm thấy hiện tại chính Hoàng phải là người lo lắng mới đúng.” Bạch Kiểu Thiên cười nói, hắn không thích Mạn Mạn đặt tất cả suy nghĩ lên người kẻ khác.

“Ừ, xem ra cũng chỉ có như vậy.” Chỉ mong Hoàng là thật tâm đối với Linh Linh.

“Bảo bối đừng nói chuyện người khác nữa, nói chút chuyện của chúng ta nào.” Bạch Kiểu Thiên mập mờ nói.

“Chúng ta có cái gì để nói?” Thường Mạn Mạn mặt không hiểu nhìn Bạch Kiểu Thiên. 80 Bọn họ không phải đang rất tốt à.

“Bảo bối, em xem gần đây anh có phải mệt chết đi được không?”

“Anh đúng thật rất mệt mỏi.” Thường Mạn Mạn nói thật, mỗi ngày Thiên đều phải làm việc đến rất khuya, thật sự rất mệt mỏi nha.

“Vậy anh nên được thưởng đúng không?” Vừa nói bàn tay hướng tới nơi mềm mại của cô.

Thường Mạn Mạn đẩy tay của hắn ra, “Vậy anh muốn được thưởng gì ?.” Mặt cô tỏ vẻ không hiểu, hắn không phải vẫn luôn làm việc như vậy ư, lúc trước cô chưa từng thấy Thiên kêu mệt rồi muốn được thưởng như vậy.

“Vậy anh muốn cái gì cũng có thể, đúng chứ?” Bạch Kiểu Thiên mặt mong đợi nói. Nói xong hắn đưa mặt tới gần cô.

Thường Mạn Mạn lòng mềm nhũn, gần đây hắn đúng thật mệt chết đi được, thường làm việc đến nửa đêm, cô nhìn mà đau lòng.

“Chỉ cần không quá phận*, cái gì em đều đáp ứng.”

(*) : không quá phận = không quá đáng = không quá sức

“Không quá phận, không quá phận, yêu cầu của anh một chút cũng không quá phận, anh chỉ quá nhớ em, muốn hôn em, ôm em.” Dĩ nhiên không thể nào chỉ đơn giản như vậy, nhưng khúc sau hắn không cần phải nói.

“Chỉ chút chuyện này thôi sao, em còn tưởng rằng đó là cái chuyện gì đáng ngại khó khăn lắm, anh có ngày nào không ôm ôm hôn hôn em chứ.” Thường Mạn Mạn im lặng, tức giận nói.

“Mạn Mạn là tốt nhất.” Nói xong lời khách khí, hắn bắt đầu hưởng thụ món quà của hắn.

Qua thật lâu.

“A, tay của anh không cần đặt ở đó?” Thường Mạn Mạn thẹn thùng nói.

“…” Không để ý tới lời Mạn Mạn nói, tay hắn tiếp tục công việc.


“Không cần, anh không cần cởi quần áo của em?”

“…” Ừm, rất ngọt, Mạn Mạn vì sao lại ngọt như vậy, làm hắn muốn ngừng mà không được.

“A, anh không cần đè lên người em, anh thật nặng?”

“…” Không đè ép em thì ngộ nhỡ em chạy làm chuyện xấu thì sao, Bạch Kiểu Thiên rất phúc hắc nghĩ.

“A, không cần, không cần…”

“…” Dừng lại không được
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 56: Tích dịch (thằn lằn)
Bạch Kiểu Thiên mặt thỏa mãn ôm chặt Thường Mạn Mạn đang ngủ mê, hắn nghĩ mình đã làm Mạn Mạn mệt muốn chết rồi, hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ như hôm nay có bà xã lẫn con trai, ít nhất cũng không mong mỏi đó là một “con người”, nhưng Mạn Mạn đã cho hắn một cảm giác không giống như vậy, hắn chỉ nghĩ lúc nào cũng có thể mang cô theo người, không để cho người khác chia sẻ vẻ đẹp của cô, cũng mong vẻ đẹp của cô cũng chỉ vì hắn mà “nở rộ”. Thậm chí, chỉ đơn giản ôm lấy cô như vậy, hắn cũng cảm thấy hạnh phúc, thì ra là hạnh phúc cũng có thể đơn giản như thế.

“Mạn Mạn em nhất định phải ở bên cạnh anh, nếu như không có em, quả thật về sau anh không biết nên làm cái gì.” Bạch Kiểu Thiên thâm tình nói xong, rồi hạ xuống một nụ hôn lên trán cô, mặc dù biết Mạn Mạn bây giờ không nghe được, nhưng hắn vẫn muốn đem lời từ tận trong đáy lòng nói ra.

Đột nhiên Bạch Kiểu Thiên ôm ngực, nơi đó mới vừa có một hồi đau đớn. Bạch Kiểu Thiên nhướng mày, nghĩ thầm không tốt, Khoái Khoái nhất định gặp nguy hiểm. Nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo tử tế, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, bày kết giới ở chung quanh cô, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

“Người bạn nhỏ, không cần phản kháng, ngoan ngoãn để cho ta ăn hết, ta bảo đảm sẽ không để cho ngươi cảm thấy đau chút nào.” Một con Đại Tích Dịch Tinh* lè ra cái lưỡi thật dài nói, dưới ánh trăng bộ dáng quỷ dị kia làm cho người ta không nhịn được mà phát run.

(*) : Thằn Lằn Yêu cực lớn

“Mày như vậy mà muốn ăn tao, mày không biết bộ dáng của mày sao, thật ghê tởm tới cực điểm, mày cho rằng cái lưỡi thật dài của mày rất đẹp mắt ư, không biết thẹn thùng mà đi chữ trị đi, tao mà như mày tao đã tự đập đầu mình đi chết rồi, chứ nói chi là chạy đi dọa người.” Thường Khoái Khoái mặt khinh bỉ nói, mặc dù trong lòng vẫn là có chút lo sợ, nhưng nhóc áp đảo hắn vô cùng tốt, làm cho người ta không cảm thấy nhóc có chút sợ hãi nào.

“Tiểu tử, đừng ở chỗ này mà bày ra cái trò miệng lưỡi khoái trá kia, coi chừng chọc giận tao, khiến tao một hớp nuốt trọn mày, tao nhìn ra là biết mày có một chút pháp lực, chỉ cần ăn mày, chiếm pháp lực của mày thành của mình, tao liền có thể hoá thành hình người rồi, đến lúc đó bảo đảm so với tiểu quỷ như mày còn đẹp trai hơn.” Tích Dịch Tinh dương dương đắc ý nói, giống như hắn có thể biết hắn về sau là có cái bộ dạng gì.

“Cỡ như mày…” Thường Khoái Khoái khinh bỉ nhìn hắn một cái.

“Tao thế nào, nhớ năm đó tao cũng là một trai đẹp, nếu không xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nhỏ, tao cũng sẽ không trở về được hình người lâu như vậy, nhưng mà bây giờ không sao rồi, chỉ cần ăn thịt mày, tao liền có thể trở về đến bộ dáng lúc trước rồi.” Tích Dịch Tinh mặt tự tin nói.

“Có bao nhiêu đẹp trai, có đẹp trai như tao không?” Thường Khoái Khoái vừa nhìn hắn cười ha hả, vừa dùng thuật trị liệu ba nhóc dạy chữa trị cho vết thương vừa rồi, chỉ khi chữa hết, nhóc mới có thể tiếp tục giao đấu cùng hắn, nhóc thật không muốn trở thành vật trong bụng hắn ta.

“So với mày thì đẹp trai hơn nhiều, là trai đẹp khó gặp, mày không biết khi đó có bao nhiêu thiếu nữ ở phía sau chạy theo tao đâu. Thật nhớ cuộc sống trước kia nha.” Hắn rắm thúi* nói.

(*) : ý nói ghê tởm không chịu được

Thường Khoái Khoái cố hết sức nuốt xuống lời kia, bộ dáng kia của hắn dù biến thành hình người, thì cũng khó đi ra ngoài gặp người ta, còn có người đuổi theo ư, nhóc thật hoài nghi, không biết cái con vật này có mắc chứng hoang tưởng không nhỉ !?

“Mày đã gặp qua trai đẹp chân chính chưa?” Chỉ cần chút thời gian nữa thôi, nhóc đã có thể khôi phục rồi, hoàn hảo nhóc đã học chiêu này cùng cha, nếu không nhóc sợ rằng mình thật sự sẽ phải Game Over rồi.

“Gặp qua, dĩ nhiên đã gặp qua, tao chính là người đẹp trai nhất trong số đó.” Hắn tự nhận, còn dùng một tay (chân) thằn lằn vuốt vuốt tóc trước trán, còn không quên dùng tay (chân) còn lại chải đầu. Tựa như loài người, vén vén tóc, vẫy vẫy tóc, động tác vốn tuấn tú, nhưng khi Tích Dịch Tinh làm, động tác ấy thật tức cười, cùng khôi hài.

“Mày đừng làm tao mắc ói nữa, mày nói tiếp tao sẽ phun ra toàn bộ thức ăn hôm nay mất, mày cứ giữ bộ dạng như bây giờ thì tốt hơn, nếu mày biến thành hình người mày sẽ khiến cho giao thông bế tắc, đèn xanh đèn đỏ không nhạy, bánh xe tự tử, người đi đường sẽ đứng hình, quan trọng hơn là hoa hoa cỏ cỏ cũng phải nói lời kết thúc sinh mạng. Vì tương lai ngày mai của quần chúng, tao nghĩ mày nên đi ẩn nấp suốt quãng đời còn lại thì hơn.” Thường Khoái Khoái cay độc nói

Ách mày nói như vậy có phải hay không đang nói tao quá đẹp trai xuất sắc, không nên để cho người khác thấy, nếu không sẽ có hậu quả nghiêm trọng hả ?” Tích Dịch Tinh gãi gãi đầu, tựa như hiểu mà không hiểu.

“Ách cũng có thể nói như vậy.” Thật là một con thằn lằn ngu ngốc, thật không biết một tên ngu ngốc như hắn sao lại có thể luyện thành hình người.

“Thật à, không nghĩ tới tao lại có mị lực đến thế, không được, mị lực nên chia sẻ cho những người khác, không thể cất giấu cho riêng mình được. e3 Niệm tình tiểu tử nhà ngươi còn có chút mắt nhìn người, tao sẽ ày chết thoải mái chút, đợi đến khi bản đại gia biến thành hình người, nhất định sẽ không quên mày. Ha ha ha ha ha ” hắn bắt đầu đắc ý vênh váo.

Thường Khoái Khoái lắc đầu một cái, nhóc chưa từng gặp qua kẻ nào đần như vậy, đầu óc ngốc nghếch.

“Đã như vậy, tao cũng không cần phản kháng, dù sao tao cũng đánh không lại mày, không bằng cứ để ày ăn hết, ít nhất sẽ không quá đau.” Thường Khoái Khoái làm bộ như đang vô cùng hợp tác cùng hắn, tỏ vẻ chấp nhận số phận.

“Ha ha thật biết nghe lời, mày yên tâm, tao nhất định sẽ nuốt sống mày, sẽ không để ày cảm thấy đau một chút xíu nào.” Dáng vẻ rất hiểu ý.

“Mày há miệng đi, tự tao đi vào.” Thường Khoái Khoái nhận mệnh đi về phía hắn.

Con vật kia mở miệng, chờ đợi nhóc chui vào, lòng đang ảo tưởng biến thành bộ dạng của trai đẹp.

“Mày nhắm mắt lại, mày trợn tròn mắt nhìn tao, tao sợ.” Thường Khoái Khoái làm bộ tỏ ra vẻ đang rất sợ hãi.

“Tiểu tử, mày thật phiền phức, nhưng dù gì mày cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của tao.” Nói xong hắn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, miệng há mở.

Thường Khoái Khoái thấy thời cơ đã đến, nhanh chóng tập hợp nội lực lại thành một hỏa cầu lớn đánh về phía cái miệng đang mở to kia, con vật kia còn chưa kịp hiểu gì, bụng hắn đã bị thủng một hố to, cũng chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, liền đi đời nhà ma.

Thường Khoái Khoái vỗ vỗ tay, nhìn con vật kia một cái, khóe miệng nâng lên một chút, đối với một chưởng nhóc vừa đánh kia nhóc rất là hài lòng, cũng nhờ nhóc thụ giáo “phụ thân”, nếu không nhóc cũng không thể nào tiến bộ nhanh như vậy. Nghĩ tới việc không lâu sau, nhóc cũng có thể lợi hại giống như ba, nhóc thật hưng phấn, khi đó nhóc đã có năng lực bảo vệ mẹ.

“Bộp, bộp, bộp” tiếng vỗ tay.

“Lão đầu* sao ông lại tới đây.” Thường Khoái Khoái nhìn người kia tới, thật tâm nhóc rất vui, nhưng rất nhanh liền đem biểu tình của mình che giấu mất.

(*) : lão đầu = ông già

“Tiểu tử, không tệ, nhưng con sao lại không lễ phép như vậy, gọi ba là “lão đầu”, ba là ba của con, con phải gọi ba là “ba”, gọi “lão đầu” rất không lễ phép.” Bạch Kiểu Thiên bất mãn nói.

“Gọi “lão đầu” rất thân thiết, hơn nữa, ông cũng già rồi, gọi ông là lão đầu cũng không quá đáng.” Thường Khoái Khoái nói

“Con. 5b…..” Bạch Kiểu Thiên không thèm cùng nhóc tranh luận nữa, bất kể gọi như thế nào, tên nhóc kia cũng đã nhận hắn làm ba, xưng hô thế nào cũng chẳng có vấn đề gì. Đi tới bên cạnh con Tích Dịch Tinh bị Thường Khoái Khoái đánh chết, ngồi xổm xuống, móc ra một hạt trân châu màu xanh biếc từ trong bụng con vật.

“Lão đầu, đây là cái gì?” Thường Khoái Khoái mặt tò mò.

“Đây là nội đan, con nên biết tất cả các yêu tinh đều có nội đan, đây là thứ ắt không thể thiếu khi bọn chúng tu luyện, con vật này xem ra cũng có chút pháp lực, nội đan rất có lợi với con, con nên giữ gìn kỹ.” Vừa nói hắn vừa đem viên nội đan kia cho Thường Khoái Khoái.

“Thật sự hữu dụng sao?” Thường Khoái Khoái miệng nói…, tay cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng nhận lấy hạt châu kia rồi cất nhanh, tựa như đang sợ người khác cướp đi nó.

“Đúng vậy, tiểu tử, chúng ta nhanh về nhà đi, nếu mẹ con tỉnh lại mà không thấy chúng ta, nhất định sẽ lo lắng.” Vừa nói hắn vừa vỗ vỗ bờ vai của nhóc.

“Xác con vật kia làm sao bây giờ?” Nhóc chỉ con Tích Dịch Tinh, nói.

“Không sao cả, con xem xem.”

Chỉ thấy con vật kia hóa thành một đống bụi đất.

“Tại sao có thể như vậy?” Thường Khoái Khoái mặt không hiểu.

“Chúng ta cầm nội đan của hắn, hắn liền không thể giữ vững nguyên hình nữa, chỉ có thể hóa thành bụi đất. Đây là quy luật không thể thay đổi.”

“Vậy chúng ta về sau cũng sẽ như vậy phải không?” Sau khi chết liền không còn gì cả, chỉ còn dư lại một đống bụi đất. Nhóc có chút thương cảm vừa nói.

“Chúng ta sẽ không như vậy, nhưng cũng không sai biệt lắm.” Bạch Kiểu Thiên xoa xoa đầu con trai, an ủi. Người sau khi chết vốn đã không còn gì cả, chỉ còn dư lại một đống bụi đất mà thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 57: Rời giường
Khi Bạch Kiểu Thiên cùng Thường Khoái Khoái về đến nhà thì đã rất trễ rồi, nhìn Thường Mạn Mạn vẫn còn đang ngủ say, hai cha con họ nhìn nhau cười một tiếng, đây chính là động lực cùng nguồn suối hạnh phúc của bọn họ, bọn họ sẽ càng lúc càng quý trọng nó hơn.

“Con trai nhanh đi ngủ đi, chút nữa mẹ con sẽ dậy rồi, con nên tranh thủ chút.”

“Sắp đến giờ mẹ đi làm rồi, con không ngủ, con đi làm bữa sáng ẹ.” Một đêm không ngủ, nhưng nhóc không cảm thấy buồn ngủ chút nào, tinh thần ngược lại rất tốt, nhóc nghĩ nguyên do hẳn là vì pháp lực tăng lên

“Vậy con đi làm đi, ba đi tắm, sau đó kêu mẹ con dậy.” Đối với việc con trai hiểu chuyện, hắn rất hài lòng, chỉ là có lúc tham muốn độc chiếm của con trai đối với Mạn Mạn khiến hắn có chút nhức đầu, nhưng bất kể nói thế nào đi nữa “vợ” hắn chính là của hắn, mặc dù tên nhóc kia là con trai ruột của mình, nhưng dầu gì tên nhóc kia cũng là “đàn ông”, đối với cái suy nghĩ này hắn luôn có chút vướng mắc.

Bạch Kiểu Thiên đi vào gian phòng, thấy Mạn Mạn đang ngủ say, hắn không muốn đánh thức cô, rón rén đi tới phòng tắm. Nửa giờ sau Bạch Kiểu Thiên từ phòng tắm đi ra ngoài, buồn cười nhìn Thường Mạn Mạn vẫn không chút nhúc nhích, hơn nữa bên khóe miệng còn có chút thứ nước trong suốt, ôm chặt chăn vào trong ngực mình, hắn thậm chí có chút hâm mộ cái chăn kia, Mạn Mạn chưa bao giờ ôm chặt hắn như vậy.

Bạch Kiểu Thiên ngồi lên trên giường, rút chăn ra khỏi ngực Mạn Mạn, “Bảo bối dậy thôi.”

“…” Mắt không mở lên, thân thể giật giật chút, rồi ngủ tiếp.

“Bảo bối dậy thôi, Mặt Trời công công đốt tới mông rồi.”

“…” Mắt không mở lên, nhưng cô lật người.

“Bảo bối dậy đi, nếu em không dậy anh sẽ đánh cái mông em đấy.”

“Con trai đừng quấy rầy mẹ nữa, để mẹ ngủ một lát.” Rốt cuộc cũng có chút động tĩnh, nhưng mắt cô vẫn như cũ không mở lên, chỉ đưa tay quơ quơ vài cái, hệt như đang đuổi ruồi

Bạch Kiểu Thiên đầu đầy hắc tuyến*, giọng hắn nào giống con trai chứ, cô lại đem hắn làm thành con trai, đáng đánh.

(*) : tức dáng vẻ =.= !!!

Thường Khoái Khoái đi vào, cười nhạo nói “Không có cách kêu Mạn Mạn dậy à, ông cứ gọi như vậy, thì gọi tới ngày mai cũng không được đâu.”

“Vậy con có cách à?” Không để ý tới chuyện tên nhóc kia cười nhạo, hắn muốn xem tên nhóc kia có cách nào

“Ông xem này, bảo đảm so với ông tốt hơn mấy chục lần.” Thường Khoái Khoái nói xong, tay nhóc để trên bờ môi làm thành một cái loa, lớn tiếng kêu, “Thường Mạn Mạn dậy thôi, không dậy nổi, món sườn kho tàu sẽ bị Khoái Khoái ăn hết đó.”

Thường Mạn Mạn nhảy dựng lên chạy tới phòng bếp, tốc độ kia hệt như vận tốc của một cơn gió, miệng còn không ngừng kêu, “Con trai để dành ẹ một chút.”

Thường Khoái Khoái giương mắt nhìn Bạch Kiểu Thiên nhíu mày, bình tĩnh đi tới phòng ăn.

Bạch Kiểu Thiên thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, trận gió kia hình như chính là Mạn Mạn không sai, không ngờ Mạn Mạn có thể chạy nhanh như vậy, sau đó lại chợt nghĩ ra điều gì, tâm tình khoái trá đi tới phòng ăn.

“Con trai, con lại gạt mẹ.” Thường Mạn Mạn nhìn món ăn trên bàn, nào có món sườn kho tàu chứ, cô bất mãn nói.

“Chịu khó ăn chút rau cải, ăn món đó hoài không tốt.” Thường Khoái Khoái không để ý sự bất mãn nho nhỏ của cô, nhóc giúp cô bới thêm một chén cháo nữa.

Nhưng…” Cô đã không ăn nó nhiều ngày rồi.

“Đừng nhưng nhị nữa, nếu hiện tại Mạn Mạn lập tức đánh răng súc miệng trong ba phút, tối hôm nay con sẽ nấu cho Mạn Mạn ăn.” Thường Khoái Khoái không ngẩng đầu, tay vẫn tiếp tục làm việc

Thường Mạn Mạn lại làm một hồi gió lốc xông ra ngoài, Thường Khoái Khoái sớm biết cái kết quả này, khóe miệng nhảy nhảy lên, tiếp tục làm việc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 58: Vô nghĩa
“Con trai, sao con lại có thể nghĩ ra phương pháp hay thế?” Bạch Kiểu Thiên không thể không bội phục con trai, nhóc thế nhưng có thể trị Mạn Mạn, khiến cô ngoan ngoan ngoãn ngoãn.

“Cô gái của mình còn không hiểu rõ, thì làm sao có thể làm người đàn ông của cô ấy chứ.” Thường Khoái Khoái tỏ dáng vẻ thật đáng đánh đòn nói.

“Con trai, ba đã nói với con rất nhiều lần, Mạn Mạn là cô gái của ba, là mẹ con, không phải là cô gái của con, con có thể sửa cái thói xấu này không !?.” Bạch Kiểu Thiên bất mãn nói, nếu nhóc không phải là con hắn, hắn đã sớm đánh cho nó một chưởng rồi, nhóc dám giành cô gái của hắn với hắn ư.

“Tôi cũng nói với ông rất nhiều lần rồi, cô ấy là cô gái của tôi, tôi còn phải nói cho ông bao nhiêu lần thì ông mới có thể hiểu, cái người này sao không tự hiểu chứ, một chút suy nghĩ cũng không có.” Thường Khoái Khoái tỏ dáng vẻ nhức đầu nói, bộ dáng nhóc thật khôi hài khỏi nói, tựa như đang dạy huấn một đứa trẻ cứng đầu vậy.

Đỉnh đầu Bạch Kiểu Thiên tựa như sắp bốc khói, thật không biết khi đó vì sao hắn lại “xuất” ra cái tên tiểu hài tử này nữa, tên nhóc này thế nhưng lại muốn cướp đoạt bà xã của hắn, làm cho hắn nổi giận, người nào nói có con trai là tốt chứ, hắn đi truy tìm mười tám đời tổ tông của lão ta, xem có đúng không.

“Con trai, xem ra ba phải nói chuyện thật rõ ràng với con, con phải biết mẹ cùng “phụ nữ” không giống nhau, mặc dù bọn họ đều là phái nữ, nhưng mẹ con chỉ có thể là cô gái của ba, vì như vậy thì mới có con, cô gái trở thành con dâu của ba, đó mới chính là cô gái của con, mẹ con vĩnh viễn không thể trở thành cô gái của con, cô ấy chỉ có thể là cô gái của ba, nếu con muốn có một cô gái cho riêng mình, thì con cũng chỉ có thể tự đi tìm một cô gái chỉ thuộc về con, nhưng người đó tuyệt đối không thể là mẹ con.” Bạch Kiểu Thiên nói một hơi xong, hi vọng con trai có thể nghe rõ hắn đang nói gì, mặc dù chính hắn cũng có chút hồ đồ không hiểu mình đang nói gì.

“…” Thường Khoái Khoái không lên tiếng, chỉ là khoanh tay trước ngực nhìn hắn.

“Con trai, con nghe và hiểu rõ chứ, sao con nhìn ba như vậy?” Bạch Kiểu Thiên đối với chuyện con trai nhìn chằm chằm hắn thật không hiểu.

“À, tôi đang suy nghĩ xem có nên rót cho ông một ly nước hay không, ông nói nhiều như vậy, dù chỉ toàn là lời nói nhảm, thì chắc cũng khát.” Nhóc nói xong, liền biểu lộ ra một loại dáng vẻ rất hiểu chuyện.

Cả khuôn mặt Bạch Kiểu Thiên tối đen, trên đỉnh đầu có một bầy quạ đen bay qua, thật không ngờ hắn nói nhiều như thế hắn mà đối với tên nhóc kia toàn là lời nói nhảm.

“Con trai, mẹ tắm xong rồi.” Thường Mạn Mạn đi tới, ngoan ngoãn đưa tay cho Thường Khoái Khoái kiểm tra.

Thường Khoái Khoái nhìn tay cô qua một thoáng, thoả mãn gật gật đầu, “Ngồi xuống ăn cơm đi.”

“Ừm.” Thường Mạn Mạn ngoan ngoãn ngồi xuống, tay nâng bát cháo, nếu như buổi tối cô muốn ăn sườn kho tàu thì phải ngoan ngoãn nghe lời, đối với cái chuyện này, cô rất hiểu rõ

“Ăn nhiều rau xanh nhiều một chút, như vậy mới có thể tu dưỡng nhan sắc.” Thường Khoái Khoái gắp một ít rau cải thả vào trong chén Mạn Mạn.

“À…” Rau xanh thật khó nuốt, vì sao trên đời này có một loài thực vật tên rau xanh chứ, vì sao, vì sao. 8 Khó khăn nuốt xuống thứ rau xanh kia, sau chân mày cô liền nhíu chặt lại.

“Mạn Mạn không muốn ăn rau xanh thì đừng ăn.” Bạch Kiểu Thiên chịu không nổi nữa, nhìn Mạn Mạn khó chịu mà nuốt xuống, chính hắn cũng khó chịu theo.

“Tốt, tốt quá, không ăn nữa, quá khó ăn.” Thường Mạn Mạn tựa như vừa lấy được lệnh đặc xá, lập tức gắp rau xanh trong chén ra ngoài.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 59: Ăn rau xanh
“Mạn Mạn” Thường Khoái Khoái kêu một tiếng, nhìn cô.

Thường Mạn Mạn mím môi, dừng ngay động tác “kén cá chọn canh” của mình, ngoan ngoãn ăn một cọng rau, vừa ăn vừa nói, “Ha ha, rau ngon, rất ngon, hai người cũng ăn đi.” Nhưng vẻ mặt của cô lại tựa như đang ăn hoàng liên* vậy.

(*) : hoàng liên là một loại thuốc bắc, vị rất đắng cùng khó nuốt

Bạch Kiểu Thiên giật mình nhìn một cảnh tượng này, hắn không ngờ Mạn Mạn lại nghe lời Khoái Khoái như vậy, thật quá ngoài ý muốn. Thoáng nhìn món rau cải kia, hắn cau mày, hắn vốn cũng rất ghét ăn rau. Động tác kia lại bị Thường Mạn Mạn thấy được, cô cười xấu xa một tiếng. Gắp một ít rau cải vào trong chén hắn.

“Anh cũng ăn đi, rau cải rất ngon, rất dinh dưỡng, có tác dụng dưỡng dung, hơn nữa món rau này là do Khoái Khoái làm nên nó càng ngon, anh nhất định sẽ không để cho Khoái Khoái thất vọng đúng không !?.” Cô nói với vẻ mặt mong đợi, tại sao chỉ có một mình cô là bị con trai ngược đãi chứ, một người vui không bằng mọi người vui mà, Thường Mạn Mạn rất phúc hắc nghĩ.

Thường Khoái Khoái đã sớm nhìn thấu tiểu tâm tư của Mạn Mạn, nhóc cũng không có ý định phá cuộc vui của cô. Ngẩng đầu liếc nhìn Bạch Kiểu Thiên, sau nhóc cúi đầu ý chỉ rất thất vọng, nhưng nụ cười bên khóe miệng đã bán đứng vẻ đáng thương của nhóc.

Bạch Kiểu Thiên sắc mặt khó coi nhìn mấy cọng rau giống như côn trùng kia, khẩu vị hắn mất ráo, nhưng khi nhìn biểu tình mong đợi của Mạn Mạn, hắn không thể để ỹ nhân thất vọng, cầm lên đôi đũa, gắp một cọng rau bỏ vào trong miệng, máy móc nhai mấy cái rồi nuốt vào trong bụng.

“Ừ, ngon, Khoái Khoái làm món rau này thật ngon.” Mặc dù mùi vị không tệ, nhưng hắn trời sinh đã không thích món ăn này.

“Ngon à?” Thường Mạn Mạn vui vẻ nói, đừng nghĩ cô ngu ngốc mà không nhìn ra việc hắn không thích ăn rau, nếu hắn muốn gượng chống, cô sẽ thành toàn cho hắn. cb Thường Mạn Mạn ở trong lòng cười “hô hô hô”. Rót toàn bộ rau xanh trong dĩa vào trong chén hắn, cô không cần tiếp tục ăn món rau đáng ghét kia nữa rồi. Xem xem, cô thông minh không ^^. Thường Mạn Mạn trong lòng hồi hộp.

Bạch Kiểu Thiên bén nhìn món rau đấy ắp trong chén, nuốt nước miếng một cái, hắn thật muốn đánh vào mặt mình.

“Thiên, nhất định sẽ không làm chúng ta thất vọng, Thiên là người giỏi nhất, dũng cảm khiêu chiến với rau.” Thường Mạn Mạn hai mắt mong đợi nhìn hắn.

“Dĩ nhiên, anh là ai chứ, mấy cọng rau xanh nho nhỏ này là gì, có nhiều hơn, anh cũng ăn được hết, hơn nữa đây là món do con trai làm.” Nói xong Bạch Kiểu Thiên liền hối hận, hắn vốn định kêu Mạn Mạn ăn cùng với hắn, vì sao lời khi đến khóe miệng liền thay đổi đây. Bạch Kiểu Thiên mặt ảo não. Thầm mắng chính mình không giữ vững lập trường, vì sao khi nhìn Mạn Mạn, suy nghĩ của hắn lại thay đổi chứ.

“Thật ư, vậy anh nhanh ăn hết đi, không đủ thì kêu Khoái Khoái làm thêm.” Thường Mạn Mạn nhiệt tình đề nghị.

“Không cần, nhiêu đấy là đủ rồi, Khoái Khoái cũng mệt rồi.” Bạch Kiểu Thiên trong lòng hối hận, vì sao chỉ cần là lời Mạn Mạn nói thì hắn vĩnh viễn nghe theo, hắn muốn chống án, hắn muốn chống án, hức hức mệnh hắn thật khổ, hắn không muốn trở thành “liệt sĩ”. Nội tâm hắn nghĩ như vậy,nhưng miệng lại ngoan ngoãn ăn rau – thứ hắn ghê tởm nhất.

Tâm tình Thường Mạn Mạn thật tốt mà ăn những món còn lại trong chén, thấy vậy, kẻ bị cô “chỉnh” nhưng không thể nói – Bạch Kiểu Thiên liền vui vẻ hẳn lên, ngay cả món rau cải trong chén cũng biến thành mỹ vị tuyệt hảo.

Thường Khoái Khoái nhìn hai người, tâm tình nhóc cũng rất tốt, xem ra mẹ có thể ăn sạch sành sanh cha được rồi, về sau nhóc không cần sợ cha sẽ khi dễ mẹ nữa.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top