Hắn, Long Hàn Mặc, là đại hoàng tử do hoàng hậu sinh ra, là đích trưởng tử thừa kế ngai vàng hợp pháp. Vì thân phận cao quý trời sinh này nên hắn bị người người nhằm vào. Liên tục ám hại, từ nhỏ đến lớn, độc dược, ám sát, thủ đoạn liên hoàn thi triển, cho dù cẩn thận đến mấy, được mọi người bảo vệ đến mấy hắn cũng không tránh khỏi bị kẻ gian hãm hại thành công.
Năm đó hắn bảy tuổi, bị sát thủ cải trang thái giám thân cận dùng dao tấn công. Ám vệ bên cạnh phản ứng kịp thời tước dao đối phương nhưng sau đó hắn bị kéo xuống hồ nước sâu trong vườn thượng uyển. Nước rất lạnh, trên người còn có tên thái giám cao lớn muốn kéo hắn chết chung. Thân thể nho nhỏ của hắn lúc bảy tuổi hoàn toàn đấu không lại tên kia, cứ thế bị kéo xuống.
Máu tươi trên người thái giám nọ hoà vào nước. Trước mắt hắn, màu đỏ của máu cùng nước hoà quyện vào nhau. Một màu sắc tuyệt đẹp lại khiến người sợ hãi. Cổ họng không được hít thở, đầu đau đớn vô cùng. Mắt hắn khép lại, chìm vào trong bóng tối.
Long Hàn Mặc không nhớ được điều gì sau đó. Lục cung vài ngày sau mới báo tin đại hoàng tử đã tỉnh. Từ đó về sau, hắn đã không giống hắn lúc trước nữa.
…
Trước cổng phủ Mặc vương, một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng lại. Từ trên xe bước xuống một nam, một nữ. Nam anh tuấn, nho nhã. Nữ ngoan ngoãn, đáng yêu, hai búi tóc buộc dây hồng lắc lư theo gió. Trên người cả hai mặc y phục làm từ tợ lụa Phỉ Châu nức tiếng Đại Yến, vạt áo đính học, tay nghề may tinh tế, vừa nhìn liền biết là người phú quý.
Công tử nho nhã, tay cầm quạt chắp tay với người gác cổng bảo.
“Làm phiền huynh đài vào trong thông báo một tiếng với vương gia là có huynh muội Chung Ngọc, Chung Nan từ Lục Bảo trang tới bái kiến.”
Người gác cổng thấy thái độ khách nhân tốt đẹp, lại suy nghĩ đến thân phận đối phương nên không hề dám chậm trễ, nhanh chóng cho người thông tri vào trong vương phủ. Hai người kia ở bên ngoài đợi nhưng không hề thấy tức giận, rất kiên nhẫn. Nữ tử có chút bối rối, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn “ca ca” của mình muốn nói lại thôi. Vị công tử kia trên mặt trên nụ cười hiền lành xoè quạt che nửa mặt, âm thầm dùng khẩu hình nói với “muội muội” của mình.
‘Không cần sợ.’
Xuân Thu được thần tượng bảo đảm, bối rối trên người rút lui không ít. Nàng cũng muốn hỗ trợ giúp gì đó cho nam thần nhưng mà nam thần chỉ cho nàng diễn vai im lặng. Xuân Thu thở dài trong lòng, quả nhiên là ấn tượng lần đầu gặp mặt không đúng, trong lòng nam thần chắc chắn nghĩ nàng hậu đậu rồi a!
Hệ thống trong đầu Xuân Thu đã không còn gì để bào chữa cho kí chủ ngu ngốc của mình.
Lý Minh Mạc có kế hoạch là cho Xuân Thu cùng y đóng giả làm người của Lục Bảo trang nghênh ngang đi thẳng vào vương phủ. Lục Bảo trang là nơi nào chứ, là đệ nhất phú thương ở Đại Yên, giàu nức đổ vách, đóng góp một phần ba quốc khố, hoàng thượng cũng phải nể mặt ba phần. Trên người Lý Minh Mạc cùng Xuân Thu có thân phận này chẳng khác nào mạ vàng trên người, đi đến đâu cũng sẽ được người kính sợ.
Để chuẩn bị cho giống, Xuân Thu phải mặc một bộ đồ có thể nói giá trị liên thành, có một không hai mới có thể chứng tỏ được thân phận. Nam thần có thể xuất ra y phục cỡ này, ngay cả tác giả đại nhân cũng nghi ngờ có phải Lý Minh Mạc thật sự là chủ Lục Bảo trang mà không phải là giả hay không.
Nếu là thật vậy thì đại ca, ca quá hoàn hảo rồi!
Lý Minh Mạc không hề biết suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Xuân Thu, lúc này y đang nhìn lại một lượt kế hoạch ban đầu. Cả hai đã thoả thuận chỉ cần cùng nhau gặp được Mặc vương, còn chuyện của bản thân phía sau thì tự mình giải quyết. Bọn họ không có ý muốn lừa gạt dài lâu, chỉ cần gặp được Mặc vương vậy thì mục đích xem như đã đạt được.
Hai người không cần chờ lâu. Lưu quản từ trong vương phủ nhanh nhẹn đến trước mặt hai người hành lễ mời họ vào. Xuân Thu ban đầu nghe kế hoạch của nam thần đã nắm chắc cơ hội vào vương phủ, nhưng không nghĩ tới vương phủ lại phản ứng nhanh như vậy, cảm thấy có vấn đề, âm thầm đưa mắt nhìn nam thần phong lưu, anh tuấn nghi hoặc. Lý Minh Mạc nhân lúc Lưu quản gia đi phía trước không chú ý bọn họ, cất tiếng nói nhỏ.
“Ta nghe nói vương phủ gần đây thiếu tiền…”
Nói xong, y nhún vai tỏ ý như thế đấy.
Xuân Thu: “!!!!” Mắt mở to, mồm chữ o, “ồ” một tiếng.
Đường đường là một vương phủ vậy mà lại thiếu tiền, nghe qua quả thật khó tin, tuy nhiên Xuân Thu đối với nam thần chính là mù quáng, nam thần đã mở miệng thì chắc chắn là thật. Vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích. Hai người họ mượn danh Lục bảo trang nổi tiếng kinh thương, nổi tiếng tiền tài, hiện tại vương phủ nghèo vậy thì nhất định càng phải ngó tới bọn họ rồi!
Hệ thống trong đầu Xuân Thu tặc lưỡi một cái, quả nhiên là kí chủ ngu xuẩn.
Vương phủ Mặc vương xây dựng đơn giản, họ rất nhanh đã đi tới chủ viện của vương gia. Lần này đón tiếp khách quý cho nên vương gia đặc biệt cho Lưu quản đón người. Trong thư phòng, hắn vừa viết xong một chữ “Ngộ”, bút lực mạnh mẽ, phóng khoáng, môi hơi cong lên. Nghe tiếng gõ cửa, Long Hàn Mặc không nhanh không chậm gác bút, lên tiếng.
“Vào đi.”
Lưu quản gia tiến lên mở cửa, dẫn người vào.
Xuân Thu không phát hiện điều gì bất thường, thoải mái vào thư phong Mặc vương, còn hiếu kì nhìn xung quanh. Đây là bối cảnh quan trọng mà nàng đã từng sử dụng nhiều lần, lúc này nhìn thấy chân thực trước mắt cảm thấy rất thần kì. Lý Minh Mạc thì không giống như Xuân Thu. Y càng đi càng cảm thấy vương phủ này tuy nhìn đơn giản, nói thô tục là tầm thường nhưng thực tế lại sâu không lường được.
Kiến trúc trong phủ không có gì quý giá, xây dựng bình thường, không có điểm tinh xảo nào đáng nói, gia nô vừa ít lại mang dung mạo đại chúng, không có tuần vệ, bộ dạng này thực sự xứng với sự nghèo đói của vương phủ. Nhưng y nghe nói vương phủ này chỉ xa sút gần đây mà thôi, không lí nào ngay cả nơi ở cũng toát lên vẻ nghèo đói như vậy. Nếu như ngay từ đầu Mặc vương đã có ý định tiết kiệm, vậy thì nhân thủ cũng không nên ít như thế.
Mặc vương là chiến thần Đại Yến, chinh chiến không ít chiến trận, bách chiến bách thắng, chuốc thù vô số, hơn nữa nghe nói Mặc vương cùng quan văn trong triều xung đột không ít lần, y nghĩ người muốn mạng hắn không một ngàn cũng có một trăm, chẳng lí nào lại lơ là cảnh giác. Lần trước tới đây, y còn cảm nhận được hơi thở ám vệ giám sát ngoài phủ, vậy mà hiện tại một chút cũng không phát hiện được. Chỉ trừ phi Mặc vương tự tin không ai có thể lấy mạng hắn, hoặc là… y đang bị các đại cao thủ bao vây!
Nghĩ như vậy, Lý Minh Mạc như cảm thấy những kẻ có khả năng thu lại khí tức kĩ năng mạnh hơn y đang nhìn chằm chằm vào y làm cho sau lưng đổ đầy mồ hôi, khó chịu, bứt rứt. Lý Minh Mạc kinh ngạc trước vũng nước sâu vương phủ nhưng không thể hiện ra chút nào trên mặt. Y bình tĩnh hành lễ, bảo.
“Chung Ngọc nghe danh Mặc vương dũng mãnh trên sa trường, tài cầm binh thao lược có một không hai vốn mang lòng ngưỡng mộ, nay được gặp cảm thấy vô cùng vui mừng.”
Xuân Thu học theo y chắp tay, cúi đầu, không dám lộn xộn. Mặc vương nhìn dáng vẻ hai vị tự xưng là “huynh muội” Chung gia là khoé môi vốn cong càng giương cao hơn, cảm thấy thú vị. Dựa vào con mắt đánh giá vật phẩm của hắn, hai người này từ trên xuống dưới không có chổ nào bất ổn, hắn thầm than, cải trang thật hoàn mĩ. Nghĩ tới báo cáo ám vệ hôm qua hắn đã biết có hai kẻ có lòng xông vào nhà hắn rồi, không nghĩ tới cũng có chút bản lĩnh. Long Hàn Mặc mở miệng, cố ý kéo dài âm cuối.
“Chung công tử quá lời, được công tử coi trọng như vậy bổn vương cũng thấy vui vẻ a.”
Xuân Thu nghe được giọng điệu âm dương quái khí không khỏi rùng mình một cái, sao nàng lại nghe ra được mùi vị tính toán trong câu nói này nhỉ, quả nhiên nam chính không tầm thường.
“Mời hai vị ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Long Hàn Mặc lần này nói chuyện bình thường. Xuân Thu buông tảng đá nặng đang đè trên ngực xuống, nàng sợ chết rồi. Lý Minh Mạc trong lòng suy nghĩ gì không ai biết.
“Đa tạ vương gia.”
“Đa tạ vương gia.”
Hai người đứng thẳng dậy di đến ghế bố trí sẵn trong phòng ngồi xuống. Lúc nãy hai người vào, Long Hàn Mặc còn chưa ngẩng đầu khỏi bức tranh chữ của mình, lúc sau hai người Xuân Thu cùng Lý Minh Mạc cúi người hành lễ nên Long Hàn Mặc cũng không có nhìn rõ gương mặt hai người họ, giờ thì hai người an toạ, cuối cùng Long Hàn Mặc vương gia cũng có thể thấy được phong tư huynh muội này, có điều…
Long Hàn Mặc giật mình, cái gương mặt quen thuộc này…
Hắn bật dậy, thốt lên.
“Là ngươi!”