[Đam mỹ] Chỉ có ta cùng người say - Hắc sắc
- Tham gia
- 5/8/19
- Bài viết
- 154
- Điểm cảm xúc
- 339
- Điểm
- 63
Chương 10: Người đã bỏ trốn
Cưỡng đoạt nhân duyên?!
Bổn vương mà cần cưỡng đoạt nhân duyên á?
Ai thèm!
Long Hàn Mặc hồi phục từ kinh ngạc, sắc mặt hắn nháy mắt trầm xuống, lạnh giọng nói.
“Tội phạm thượng này đủ để ngươi chết không biết bao nhiêu lần. Chung Ngọc, ngươi đừng tưởng bổn vương khoan dung thì có thể muốn làm gì thì làm, vu oan bổn vương!”
Tên tiểu tử trước mặt này đúng là không coi hắn ra gì. Lần đầu tiên gặp cũng vậy, lần này cũng vậy, Long Hàn Mặc cảm thấy mỗi lần gặp mặt tên này hắn liền phải cõng một cái nồi vừa đen vừa to. Hắn không ra oai thì tên này nghĩ hắn là cọp giấy chắc! Chỉ vừa mới cho có chút màu sắc đã muốn mở phường nhuộm! Long Hàn Mặc hắn đường đường là vương gia duy nhất của Đại Yến, vừa có quyền, vừa có quyền, vừa có tài, vừa có nhan sắc, hoàn mỹ như hắn mà còn cần đoạt gái nhà lành với tên tiểu này á! Láo xược!
Nói ra thì ngại ngùng, chứng tự kỉ của Mặc vương đã đến cao cấp rồi.
Lý Minh Mạc chỉ thấy Mặc vương tức nổi bão, đập tay xuống bàn, khí thế kinh người đè nén trong không gian. Y cũng không có chùn bước. Nói ra được nguyên do, trong lòng y cũng rất tức giận, không thèm cố kỵ điều gì hết. Hôm nay bằng mọi giá, y nhất định phải đem người về.
Xuân Thu ngồi một bên vẻ mặt dại ra. Lí do Lý nam thần vào phủ thì ra là vì vậy ư? Nàng nhớ lại lúc trước nam thần từng nhắc đến hôn thê của mình ở trong vương phủ. Hoá ra là nam chính đoạt nữ nhân với nam phụ á! Đúng rồi, nữ phụ La Bích Vân có hôn ước với Lý nam thần mà. Nói thế, Long Hàn Mặc thực sự đoạt vợ nam phụ a. Trong đầu nàng nhịn không được gọi hệ thống.
‘Hệ thống! Hệ thống! Lý Minh Mạc tới đòi người, tại sao trong cốt truyện lại không có nhỉ?’
Hệ thống cho kí chủ ngu ngốc của nó một cái liếc mắt xem thường.
[Đó còn không phải tại bug sao.]
Xuân Thu: “…” Thôi vậy, có hỏi nó cũng chẳng được gì.
Hệ thống vô duyên vô cớ bị kí chủ ngu ngốc khinh bỉ cảm thấy uất ức không tả, nó mới là người phải thất vọng a!
Lý Minh Mạc lạnh lùng nói.
“Vương gia, nho xanh hái không ngon, hai người không lưỡng tình tương duyệt thì sẽ không có kết quả tốt, cần gì phải như thế!”
Y chính nghĩa giảng giải, một bộ trách mắng hắn không hiểu chuyện, Long Hàn Mặc nghẹn một búng máu trong họng, nuốt không được, phun không xong, nghiến răng bật thốt.
“Bổn vương không có, Chung Ngọc, ngươi vu oan bổn vương như thế có bằng chứng gì? Nếu ngày hôm nay ngươi không thuyết phục được ta, bổn vương sẽ khiến cho ngươi có vào mà không có ra vương phủ!”
Long Hàn Mặc giận run người, quên luôn xưng bổn vương mà xưng “ta” với Lý Minh Mạc, tức đến nỗi cười ác, hận không thể cho tên trước mặt thế nào là lễ độ. Hắn xưa này chịu nhiều tiếng oan nhưng hắn tuyệt đối không chịu cõng cái nồi đen này. Rõ ràng là hắn thủ thân như ngọc, chưa từng lưu luyến hồng trần, vậy mà lại bị nói cưỡng ép dân nữ, ai chịu được! Hắn là đoá hoa trắng đó!
Lý Minh Mạc ban đầu có chút hảo cảm với Mặc vương vì thấy người này làm việc có trước sau, đối nhân xử thế không tồi, không ngờ hiện tại lại thấy hắn chối bỏ việc ác bản thân mình làm, trong lòng y có tức giận vô danh dâng lên, vừa tiếc nuối, lại khó chịu. Y đã nhiều lần phái người đưa La Bích Vân trở về đều bị vương phủ ngăn cản, làm cho chúng đệ bị thương không ít. Lý Minh Mạc là người nói lý lẽ, y nghĩ Mặc vương nếu yêu thương La Bích Vân cũng không sao, trái tim một người khi đã yêu đương thì ai quản chế được, có thể là hắn nhất thời hồ đồ, không ngờ Long Hàn Mặc này lại không biết liêm sỉ. Đã biết La Bích Vân có hôn phu rồi vẫn không muốn tha cho nàng.
“Nếu ngài muốn chứng cứ, được thôi, chỉ cần ngài dẫn Bích Vân ra đây thì thảo dân liền dâng lên chứng cứ!”
Lý Minh Mạc đè ép khó chịu trong lòng. Trong lòng y đã dự tính chỉ cần gặp được La Bích Vân vậy thì y sẽ dẫn người trốn thoát khỏi vương phủ ngay lập tức. Mặc vương dù sao cũng là người hoàng tộc, thế lực mạnh mẽ, y không thể lấy cứng đối cứng được.
Long Hàn Mặc hơi chần chờ: “… Người ngươi nói là La Bích Vân?”
Lý Minh Mạc thấy hắn rốt cuộc thừa nhận thì hơi hoà hoãn xuống, xem ra người này vẫn chưa cố chấp đến mức hết thuốc chữa.
“Đúng là nàng, vương gia rốt cuộc không chối nữa đi.”
Long Hàn Mặc nghe tên La Bích Vân thì trong lòng thầm mắng xui xẻo. Tên trắng trẻo, đẹp đẽ này lại là hôn phu của ả ta, đúng là đoá hoa nhài cắm bãi phân trâu mà! Không đúng, tên tiểu tử thối này năm lần bảy lượt hắt nước bẩn lên người hắn cũng không phải người tốt lành gì. Thực sự hợp đôi với nữ nhân đáng ghét kia, một cặp khiến hắn chán ghét!
“Buồn cười, bổn vương có yêu thích ai cũng sẽ không bao giờ muốn động vào nữ nhân kia! Mắt bổn vương chưa mù!”
Lời này của Mặc vương không những làm Lý Minh Mạc sững sờ, còn làm cho Xuân Thu vốn làm bình hoa ở một bên nhịn không được bật thốt lên.
“Long Hàn Mặc vậy mà không thích La Bích Vân, ảo vậy!”
Nhưng mà cả hai kẻ còn lại ở trong căn phòng này nhìn ra được sự chán ghét trên mặt Long Hàn Mặc kia không phải là giả.
Lý Minh Mạc nhìn thẳng người trên ghế cao khí thế cao cao tại thượng lại tức giận đến đen mặt hận không thể đánh chết bản thân kia, trong đôi mắt mê mang đột nhiên có tia sáng bị nhiễu loạn lướt qua. Y lắc lắc đầu mình, lúc nãy y làm sao vậy, đột nhiên cảm thấy rất mơ hồ sau đó giống như nước rơi trên mặt kính bẩn, sáng sủa lên nhiều.
Hệ thống trong đầu Xuân Thu giật mình, vừa nãy nó vừa cảm nhận được có một năng lượng khác lạ không nên tồn tại xuất hiện trong thế giới này, hơn nữa còn rất gần. Hệ thống âm thầm quan sát Long Hàn Mặc, sau đó sợ hãi rụt người chạy trốn sâu vào trong góc linh hồn Xuân Thu run rẩy không dám ra ngoài.
“Vương gia thật sự không có ý với Bích Vân muội muội?”
Lý Minh Mạc cõi lòng bình tĩnh nhưng vẫn nghi ngờ hỏi hắn. Long Hàn Mặc tức đến nỗi gân xanh, nghiến răng đáp.
“Nếu bổn vương muốn người còn không bằng chọn ngươi, nhìn ngươi còn tốt hơn ả ta trăm ngàn lần. Chung Ngọc, ngươi đừng có mà chọc giận bổn vương. Nếu ngươi không chịu tin, vậy thì bổn vương triệu nữ nhân kia tới đây đối chất, xem là bổn vương áp bức bổn vương hay là ả ta nhất mực quấn lấy bổn vương!”
Long Hàn Mặc tức đỏ mắt, cái nồi thúi này hắn tuyệt không muốn cõng! Đã bị vu oan, lại còn là bị gán ghét với nữ nhân kia làm hắn thấy ghê tởm, nhìn Lý Minh Mạc càng lúc càng không thấy hảo cảm.
Lý Minh Mạc từ trước đến nay đều đinh ninh Mặc vương cưỡng ép La Bích Vân lúc này đột nhiên có trực giác lời Long Hàn Mạc nói là thật. Lý trí của y đang giãy giụa, Long Hàn Mặc chính là muốn vả mặt y để trả thù, không nói hai lời liền cho người đến viện của La Bích Vân gọi người. Hắn hôm nay thật sự muốn chơi chết cái tên tiểu tử chết tiệt này!
“Vừa hay, ngươi là hôn phu của nàng ta vậy thì bổn vương càng không thể tha cho ngươi được.”
Long Hàn Mặc vuốt mặt một cái, bao nhiêu thất thố đều biến mất trở về bộ dạng tươi cười, nhưng ai cũng nhận ra hắn không có ý tốt.
“Chung Ngọc, trước bổn vương sẽ không nói chuyện ngươi hắt nước bẩn cho bổn vương, hiện tại nói về vị hôn thê của người đi. Nàng ta ở vương phủ bổn vương làm vương phủ chịu nhiều tổn thất, hay là ngươi thay nàng bồi thường cho bổn phủ.”
Lý Minh Mạc đột nhiên linh cảm thấy không tốt lắm. Mặc vương vậy mà cáo trạng Bích Vân, y thực sự không hiểu nếu có ai yêu thích một người mà có thể làm như vậy sao?
Xuân Thu làm người bên ngoài đã lâu, lúc này nhịn không được lên tiếng.
“Vương gia, ca ca của thảo dân chỉ là nhất thời nóng vội quá thôi, mong người tha thứ cho.”
Thân là mẹ ruột, Xuân Thu biết nam chính có ba lúc không nên chọc nhất, vẻ mặt tươi cười như tắm táp gió xuân nhưng ẩn chứa tàng đao này của Long Hàn Mặc hiện tại chính là một trong ba thời điểm không nên đối mặt đó. Nàng không biết La Bích Vân đã làm gì mà nam chính Long Hàn Mặc này lại không theo kịch bản sủng ái nàng ta, ngược lại còn vô cùng chán ghét nhưng nàng chắn chắn không muốn nam thần của mình gánh tội thay cô ta.
Long Hàn Mặc nguyên bản của nàng đã là người có thù tất báo, phiên bản bạo quân càng là hận không thể lột hết da người ta ra, Lý nam thần bị nhắm còn có thể bình yên sao. Hơn nữa, hơn nữa nàng còn phải đẩy thuyền couple a, không thể để hai người bọn họ như thế được.
Long Hàn Mặc quay đầu nhìn Xuân Thu, cố gắng kìm nén bản thân không giận cá chém thớt “ồ” một tiếng.
“Chung tiểu thư cuối cùng cũng lên tiếng, bênh vực ca ca mình đấy à, theo bổn vương được biết hai người chỉ giả vờ mà thôi. Chung tiểu thư đây không sợ chọc giận bổn vương khiến bổn vương không giúp người à. Ngươi cũng có điều cầu xin bổn vương phải không?”
Xuân Thu rùng mình trước tươi cười của Mặc vương. Lý Minh Mạc thấy thế dịch người chắn trước mặt nàng. Long Hàn Mặc còn cảm thấy tên này nghĩa khí, nhưng mà nghĩ khí này không dành cho hắn cho nên tâm trạng hắn vẫn không tốt lên. Trong lúc Long Hàn Mặc muốn mở miệng chăm chọc, bên ngoài có một người xông vào. Lục Chi hốt hoảng hành lễ với Long Hàn Mặc báo.
“Vương gia, La Bích Vân dẫn người bỏ trốn rồi!”
Long Hàn Mặc rốt cuộc nhịn không được nữa, “phanh” một tiếng đánh nát ghế.
Bổn vương mà cần cưỡng đoạt nhân duyên á?
Ai thèm!
Long Hàn Mặc hồi phục từ kinh ngạc, sắc mặt hắn nháy mắt trầm xuống, lạnh giọng nói.
“Tội phạm thượng này đủ để ngươi chết không biết bao nhiêu lần. Chung Ngọc, ngươi đừng tưởng bổn vương khoan dung thì có thể muốn làm gì thì làm, vu oan bổn vương!”
Tên tiểu tử trước mặt này đúng là không coi hắn ra gì. Lần đầu tiên gặp cũng vậy, lần này cũng vậy, Long Hàn Mặc cảm thấy mỗi lần gặp mặt tên này hắn liền phải cõng một cái nồi vừa đen vừa to. Hắn không ra oai thì tên này nghĩ hắn là cọp giấy chắc! Chỉ vừa mới cho có chút màu sắc đã muốn mở phường nhuộm! Long Hàn Mặc hắn đường đường là vương gia duy nhất của Đại Yến, vừa có quyền, vừa có quyền, vừa có tài, vừa có nhan sắc, hoàn mỹ như hắn mà còn cần đoạt gái nhà lành với tên tiểu này á! Láo xược!
Nói ra thì ngại ngùng, chứng tự kỉ của Mặc vương đã đến cao cấp rồi.
Lý Minh Mạc chỉ thấy Mặc vương tức nổi bão, đập tay xuống bàn, khí thế kinh người đè nén trong không gian. Y cũng không có chùn bước. Nói ra được nguyên do, trong lòng y cũng rất tức giận, không thèm cố kỵ điều gì hết. Hôm nay bằng mọi giá, y nhất định phải đem người về.
Xuân Thu ngồi một bên vẻ mặt dại ra. Lí do Lý nam thần vào phủ thì ra là vì vậy ư? Nàng nhớ lại lúc trước nam thần từng nhắc đến hôn thê của mình ở trong vương phủ. Hoá ra là nam chính đoạt nữ nhân với nam phụ á! Đúng rồi, nữ phụ La Bích Vân có hôn ước với Lý nam thần mà. Nói thế, Long Hàn Mặc thực sự đoạt vợ nam phụ a. Trong đầu nàng nhịn không được gọi hệ thống.
‘Hệ thống! Hệ thống! Lý Minh Mạc tới đòi người, tại sao trong cốt truyện lại không có nhỉ?’
Hệ thống cho kí chủ ngu ngốc của nó một cái liếc mắt xem thường.
[Đó còn không phải tại bug sao.]
Xuân Thu: “…” Thôi vậy, có hỏi nó cũng chẳng được gì.
Hệ thống vô duyên vô cớ bị kí chủ ngu ngốc khinh bỉ cảm thấy uất ức không tả, nó mới là người phải thất vọng a!
Lý Minh Mạc lạnh lùng nói.
“Vương gia, nho xanh hái không ngon, hai người không lưỡng tình tương duyệt thì sẽ không có kết quả tốt, cần gì phải như thế!”
Y chính nghĩa giảng giải, một bộ trách mắng hắn không hiểu chuyện, Long Hàn Mặc nghẹn một búng máu trong họng, nuốt không được, phun không xong, nghiến răng bật thốt.
“Bổn vương không có, Chung Ngọc, ngươi vu oan bổn vương như thế có bằng chứng gì? Nếu ngày hôm nay ngươi không thuyết phục được ta, bổn vương sẽ khiến cho ngươi có vào mà không có ra vương phủ!”
Long Hàn Mặc giận run người, quên luôn xưng bổn vương mà xưng “ta” với Lý Minh Mạc, tức đến nỗi cười ác, hận không thể cho tên trước mặt thế nào là lễ độ. Hắn xưa này chịu nhiều tiếng oan nhưng hắn tuyệt đối không chịu cõng cái nồi đen này. Rõ ràng là hắn thủ thân như ngọc, chưa từng lưu luyến hồng trần, vậy mà lại bị nói cưỡng ép dân nữ, ai chịu được! Hắn là đoá hoa trắng đó!
Lý Minh Mạc ban đầu có chút hảo cảm với Mặc vương vì thấy người này làm việc có trước sau, đối nhân xử thế không tồi, không ngờ hiện tại lại thấy hắn chối bỏ việc ác bản thân mình làm, trong lòng y có tức giận vô danh dâng lên, vừa tiếc nuối, lại khó chịu. Y đã nhiều lần phái người đưa La Bích Vân trở về đều bị vương phủ ngăn cản, làm cho chúng đệ bị thương không ít. Lý Minh Mạc là người nói lý lẽ, y nghĩ Mặc vương nếu yêu thương La Bích Vân cũng không sao, trái tim một người khi đã yêu đương thì ai quản chế được, có thể là hắn nhất thời hồ đồ, không ngờ Long Hàn Mặc này lại không biết liêm sỉ. Đã biết La Bích Vân có hôn phu rồi vẫn không muốn tha cho nàng.
“Nếu ngài muốn chứng cứ, được thôi, chỉ cần ngài dẫn Bích Vân ra đây thì thảo dân liền dâng lên chứng cứ!”
Lý Minh Mạc đè ép khó chịu trong lòng. Trong lòng y đã dự tính chỉ cần gặp được La Bích Vân vậy thì y sẽ dẫn người trốn thoát khỏi vương phủ ngay lập tức. Mặc vương dù sao cũng là người hoàng tộc, thế lực mạnh mẽ, y không thể lấy cứng đối cứng được.
Long Hàn Mặc hơi chần chờ: “… Người ngươi nói là La Bích Vân?”
Lý Minh Mạc thấy hắn rốt cuộc thừa nhận thì hơi hoà hoãn xuống, xem ra người này vẫn chưa cố chấp đến mức hết thuốc chữa.
“Đúng là nàng, vương gia rốt cuộc không chối nữa đi.”
Long Hàn Mặc nghe tên La Bích Vân thì trong lòng thầm mắng xui xẻo. Tên trắng trẻo, đẹp đẽ này lại là hôn phu của ả ta, đúng là đoá hoa nhài cắm bãi phân trâu mà! Không đúng, tên tiểu tử thối này năm lần bảy lượt hắt nước bẩn lên người hắn cũng không phải người tốt lành gì. Thực sự hợp đôi với nữ nhân đáng ghét kia, một cặp khiến hắn chán ghét!
“Buồn cười, bổn vương có yêu thích ai cũng sẽ không bao giờ muốn động vào nữ nhân kia! Mắt bổn vương chưa mù!”
Lời này của Mặc vương không những làm Lý Minh Mạc sững sờ, còn làm cho Xuân Thu vốn làm bình hoa ở một bên nhịn không được bật thốt lên.
“Long Hàn Mặc vậy mà không thích La Bích Vân, ảo vậy!”
Nhưng mà cả hai kẻ còn lại ở trong căn phòng này nhìn ra được sự chán ghét trên mặt Long Hàn Mặc kia không phải là giả.
Lý Minh Mạc nhìn thẳng người trên ghế cao khí thế cao cao tại thượng lại tức giận đến đen mặt hận không thể đánh chết bản thân kia, trong đôi mắt mê mang đột nhiên có tia sáng bị nhiễu loạn lướt qua. Y lắc lắc đầu mình, lúc nãy y làm sao vậy, đột nhiên cảm thấy rất mơ hồ sau đó giống như nước rơi trên mặt kính bẩn, sáng sủa lên nhiều.
Hệ thống trong đầu Xuân Thu giật mình, vừa nãy nó vừa cảm nhận được có một năng lượng khác lạ không nên tồn tại xuất hiện trong thế giới này, hơn nữa còn rất gần. Hệ thống âm thầm quan sát Long Hàn Mặc, sau đó sợ hãi rụt người chạy trốn sâu vào trong góc linh hồn Xuân Thu run rẩy không dám ra ngoài.
“Vương gia thật sự không có ý với Bích Vân muội muội?”
Lý Minh Mạc cõi lòng bình tĩnh nhưng vẫn nghi ngờ hỏi hắn. Long Hàn Mặc tức đến nỗi gân xanh, nghiến răng đáp.
“Nếu bổn vương muốn người còn không bằng chọn ngươi, nhìn ngươi còn tốt hơn ả ta trăm ngàn lần. Chung Ngọc, ngươi đừng có mà chọc giận bổn vương. Nếu ngươi không chịu tin, vậy thì bổn vương triệu nữ nhân kia tới đây đối chất, xem là bổn vương áp bức bổn vương hay là ả ta nhất mực quấn lấy bổn vương!”
Long Hàn Mặc tức đỏ mắt, cái nồi thúi này hắn tuyệt không muốn cõng! Đã bị vu oan, lại còn là bị gán ghét với nữ nhân kia làm hắn thấy ghê tởm, nhìn Lý Minh Mạc càng lúc càng không thấy hảo cảm.
Lý Minh Mạc từ trước đến nay đều đinh ninh Mặc vương cưỡng ép La Bích Vân lúc này đột nhiên có trực giác lời Long Hàn Mạc nói là thật. Lý trí của y đang giãy giụa, Long Hàn Mặc chính là muốn vả mặt y để trả thù, không nói hai lời liền cho người đến viện của La Bích Vân gọi người. Hắn hôm nay thật sự muốn chơi chết cái tên tiểu tử chết tiệt này!
“Vừa hay, ngươi là hôn phu của nàng ta vậy thì bổn vương càng không thể tha cho ngươi được.”
Long Hàn Mặc vuốt mặt một cái, bao nhiêu thất thố đều biến mất trở về bộ dạng tươi cười, nhưng ai cũng nhận ra hắn không có ý tốt.
“Chung Ngọc, trước bổn vương sẽ không nói chuyện ngươi hắt nước bẩn cho bổn vương, hiện tại nói về vị hôn thê của người đi. Nàng ta ở vương phủ bổn vương làm vương phủ chịu nhiều tổn thất, hay là ngươi thay nàng bồi thường cho bổn phủ.”
Lý Minh Mạc đột nhiên linh cảm thấy không tốt lắm. Mặc vương vậy mà cáo trạng Bích Vân, y thực sự không hiểu nếu có ai yêu thích một người mà có thể làm như vậy sao?
Xuân Thu làm người bên ngoài đã lâu, lúc này nhịn không được lên tiếng.
“Vương gia, ca ca của thảo dân chỉ là nhất thời nóng vội quá thôi, mong người tha thứ cho.”
Thân là mẹ ruột, Xuân Thu biết nam chính có ba lúc không nên chọc nhất, vẻ mặt tươi cười như tắm táp gió xuân nhưng ẩn chứa tàng đao này của Long Hàn Mặc hiện tại chính là một trong ba thời điểm không nên đối mặt đó. Nàng không biết La Bích Vân đã làm gì mà nam chính Long Hàn Mặc này lại không theo kịch bản sủng ái nàng ta, ngược lại còn vô cùng chán ghét nhưng nàng chắn chắn không muốn nam thần của mình gánh tội thay cô ta.
Long Hàn Mặc nguyên bản của nàng đã là người có thù tất báo, phiên bản bạo quân càng là hận không thể lột hết da người ta ra, Lý nam thần bị nhắm còn có thể bình yên sao. Hơn nữa, hơn nữa nàng còn phải đẩy thuyền couple a, không thể để hai người bọn họ như thế được.
Long Hàn Mặc quay đầu nhìn Xuân Thu, cố gắng kìm nén bản thân không giận cá chém thớt “ồ” một tiếng.
“Chung tiểu thư cuối cùng cũng lên tiếng, bênh vực ca ca mình đấy à, theo bổn vương được biết hai người chỉ giả vờ mà thôi. Chung tiểu thư đây không sợ chọc giận bổn vương khiến bổn vương không giúp người à. Ngươi cũng có điều cầu xin bổn vương phải không?”
Xuân Thu rùng mình trước tươi cười của Mặc vương. Lý Minh Mạc thấy thế dịch người chắn trước mặt nàng. Long Hàn Mặc còn cảm thấy tên này nghĩa khí, nhưng mà nghĩ khí này không dành cho hắn cho nên tâm trạng hắn vẫn không tốt lên. Trong lúc Long Hàn Mặc muốn mở miệng chăm chọc, bên ngoài có một người xông vào. Lục Chi hốt hoảng hành lễ với Long Hàn Mặc báo.
“Vương gia, La Bích Vân dẫn người bỏ trốn rồi!”
Long Hàn Mặc rốt cuộc nhịn không được nữa, “phanh” một tiếng đánh nát ghế.
Sửa lần cuối: