Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] Chỉ có ta cùng người say - Hắc sắc

[Đam mỹ] Chỉ có ta cùng người say - Hắc sắc

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 10: Người đã bỏ trốn

Cưỡng đoạt nhân duyên?!

Bổn vương mà cần cưỡng đoạt nhân duyên á?

Ai thèm!

Long Hàn Mặc hồi phục từ kinh ngạc, sắc mặt hắn nháy mắt trầm xuống, lạnh giọng nói.

“Tội phạm thượng này đủ để ngươi chết không biết bao nhiêu lần. Chung Ngọc, ngươi đừng tưởng bổn vương khoan dung thì có thể muốn làm gì thì làm, vu oan bổn vương!”

Tên tiểu tử trước mặt này đúng là không coi hắn ra gì. Lần đầu tiên gặp cũng vậy, lần này cũng vậy, Long Hàn Mặc cảm thấy mỗi lần gặp mặt tên này hắn liền phải cõng một cái nồi vừa đen vừa to. Hắn không ra oai thì tên này nghĩ hắn là cọp giấy chắc! Chỉ vừa mới cho có chút màu sắc đã muốn mở phường nhuộm! Long Hàn Mặc hắn đường đường là vương gia duy nhất của Đại Yến, vừa có quyền, vừa có quyền, vừa có tài, vừa có nhan sắc, hoàn mỹ như hắn mà còn cần đoạt gái nhà lành với tên tiểu này á! Láo xược!

Nói ra thì ngại ngùng, chứng tự kỉ của Mặc vương đã đến cao cấp rồi.

Lý Minh Mạc chỉ thấy Mặc vương tức nổi bão, đập tay xuống bàn, khí thế kinh người đè nén trong không gian. Y cũng không có chùn bước. Nói ra được nguyên do, trong lòng y cũng rất tức giận, không thèm cố kỵ điều gì hết. Hôm nay bằng mọi giá, y nhất định phải đem người về.

Xuân Thu ngồi một bên vẻ mặt dại ra. Lí do Lý nam thần vào phủ thì ra là vì vậy ư? Nàng nhớ lại lúc trước nam thần từng nhắc đến hôn thê của mình ở trong vương phủ. Hoá ra là nam chính đoạt nữ nhân với nam phụ á! Đúng rồi, nữ phụ La Bích Vân có hôn ước với Lý nam thần mà. Nói thế, Long Hàn Mặc thực sự đoạt vợ nam phụ a. Trong đầu nàng nhịn không được gọi hệ thống.

‘Hệ thống! Hệ thống! Lý Minh Mạc tới đòi người, tại sao trong cốt truyện lại không có nhỉ?’

Hệ thống cho kí chủ ngu ngốc của nó một cái liếc mắt xem thường.

[Đó còn không phải tại bug sao.]

Xuân Thu: “…” Thôi vậy, có hỏi nó cũng chẳng được gì.

Hệ thống vô duyên vô cớ bị kí chủ ngu ngốc khinh bỉ cảm thấy uất ức không tả, nó mới là người phải thất vọng a!

Lý Minh Mạc lạnh lùng nói.

“Vương gia, nho xanh hái không ngon, hai người không lưỡng tình tương duyệt thì sẽ không có kết quả tốt, cần gì phải như thế!”

Y chính nghĩa giảng giải, một bộ trách mắng hắn không hiểu chuyện, Long Hàn Mặc nghẹn một búng máu trong họng, nuốt không được, phun không xong, nghiến răng bật thốt.

“Bổn vương không có, Chung Ngọc, ngươi vu oan bổn vương như thế có bằng chứng gì? Nếu ngày hôm nay ngươi không thuyết phục được ta, bổn vương sẽ khiến cho ngươi có vào mà không có ra vương phủ!”

Long Hàn Mặc giận run người, quên luôn xưng bổn vương mà xưng “ta” với Lý Minh Mạc, tức đến nỗi cười ác, hận không thể cho tên trước mặt thế nào là lễ độ. Hắn xưa này chịu nhiều tiếng oan nhưng hắn tuyệt đối không chịu cõng cái nồi đen này. Rõ ràng là hắn thủ thân như ngọc, chưa từng lưu luyến hồng trần, vậy mà lại bị nói cưỡng ép dân nữ, ai chịu được! Hắn là đoá hoa trắng đó!

Lý Minh Mạc ban đầu có chút hảo cảm với Mặc vương vì thấy người này làm việc có trước sau, đối nhân xử thế không tồi, không ngờ hiện tại lại thấy hắn chối bỏ việc ác bản thân mình làm, trong lòng y có tức giận vô danh dâng lên, vừa tiếc nuối, lại khó chịu. Y đã nhiều lần phái người đưa La Bích Vân trở về đều bị vương phủ ngăn cản, làm cho chúng đệ bị thương không ít. Lý Minh Mạc là người nói lý lẽ, y nghĩ Mặc vương nếu yêu thương La Bích Vân cũng không sao, trái tim một người khi đã yêu đương thì ai quản chế được, có thể là hắn nhất thời hồ đồ, không ngờ Long Hàn Mặc này lại không biết liêm sỉ. Đã biết La Bích Vân có hôn phu rồi vẫn không muốn tha cho nàng.

“Nếu ngài muốn chứng cứ, được thôi, chỉ cần ngài dẫn Bích Vân ra đây thì thảo dân liền dâng lên chứng cứ!”

Lý Minh Mạc đè ép khó chịu trong lòng. Trong lòng y đã dự tính chỉ cần gặp được La Bích Vân vậy thì y sẽ dẫn người trốn thoát khỏi vương phủ ngay lập tức. Mặc vương dù sao cũng là người hoàng tộc, thế lực mạnh mẽ, y không thể lấy cứng đối cứng được.

Long Hàn Mặc hơi chần chờ: “… Người ngươi nói là La Bích Vân?”

Lý Minh Mạc thấy hắn rốt cuộc thừa nhận thì hơi hoà hoãn xuống, xem ra người này vẫn chưa cố chấp đến mức hết thuốc chữa.

“Đúng là nàng, vương gia rốt cuộc không chối nữa đi.”

Long Hàn Mặc nghe tên La Bích Vân thì trong lòng thầm mắng xui xẻo. Tên trắng trẻo, đẹp đẽ này lại là hôn phu của ả ta, đúng là đoá hoa nhài cắm bãi phân trâu mà! Không đúng, tên tiểu tử thối này năm lần bảy lượt hắt nước bẩn lên người hắn cũng không phải người tốt lành gì. Thực sự hợp đôi với nữ nhân đáng ghét kia, một cặp khiến hắn chán ghét!

“Buồn cười, bổn vương có yêu thích ai cũng sẽ không bao giờ muốn động vào nữ nhân kia! Mắt bổn vương chưa mù!”

Lời này của Mặc vương không những làm Lý Minh Mạc sững sờ, còn làm cho Xuân Thu vốn làm bình hoa ở một bên nhịn không được bật thốt lên.

“Long Hàn Mặc vậy mà không thích La Bích Vân, ảo vậy!”

Nhưng mà cả hai kẻ còn lại ở trong căn phòng này nhìn ra được sự chán ghét trên mặt Long Hàn Mặc kia không phải là giả.

Lý Minh Mạc nhìn thẳng người trên ghế cao khí thế cao cao tại thượng lại tức giận đến đen mặt hận không thể đánh chết bản thân kia, trong đôi mắt mê mang đột nhiên có tia sáng bị nhiễu loạn lướt qua. Y lắc lắc đầu mình, lúc nãy y làm sao vậy, đột nhiên cảm thấy rất mơ hồ sau đó giống như nước rơi trên mặt kính bẩn, sáng sủa lên nhiều.

Hệ thống trong đầu Xuân Thu giật mình, vừa nãy nó vừa cảm nhận được có một năng lượng khác lạ không nên tồn tại xuất hiện trong thế giới này, hơn nữa còn rất gần. Hệ thống âm thầm quan sát Long Hàn Mặc, sau đó sợ hãi rụt người chạy trốn sâu vào trong góc linh hồn Xuân Thu run rẩy không dám ra ngoài.

“Vương gia thật sự không có ý với Bích Vân muội muội?”

Lý Minh Mạc cõi lòng bình tĩnh nhưng vẫn nghi ngờ hỏi hắn. Long Hàn Mặc tức đến nỗi gân xanh, nghiến răng đáp.

“Nếu bổn vương muốn người còn không bằng chọn ngươi, nhìn ngươi còn tốt hơn ả ta trăm ngàn lần. Chung Ngọc, ngươi đừng có mà chọc giận bổn vương. Nếu ngươi không chịu tin, vậy thì bổn vương triệu nữ nhân kia tới đây đối chất, xem là bổn vương áp bức bổn vương hay là ả ta nhất mực quấn lấy bổn vương!”

Long Hàn Mặc tức đỏ mắt, cái nồi thúi này hắn tuyệt không muốn cõng! Đã bị vu oan, lại còn là bị gán ghét với nữ nhân kia làm hắn thấy ghê tởm, nhìn Lý Minh Mạc càng lúc càng không thấy hảo cảm.

Lý Minh Mạc từ trước đến nay đều đinh ninh Mặc vương cưỡng ép La Bích Vân lúc này đột nhiên có trực giác lời Long Hàn Mạc nói là thật. Lý trí của y đang giãy giụa, Long Hàn Mặc chính là muốn vả mặt y để trả thù, không nói hai lời liền cho người đến viện của La Bích Vân gọi người. Hắn hôm nay thật sự muốn chơi chết cái tên tiểu tử chết tiệt này!

“Vừa hay, ngươi là hôn phu của nàng ta vậy thì bổn vương càng không thể tha cho ngươi được.”

Long Hàn Mặc vuốt mặt một cái, bao nhiêu thất thố đều biến mất trở về bộ dạng tươi cười, nhưng ai cũng nhận ra hắn không có ý tốt.

“Chung Ngọc, trước bổn vương sẽ không nói chuyện ngươi hắt nước bẩn cho bổn vương, hiện tại nói về vị hôn thê của người đi. Nàng ta ở vương phủ bổn vương làm vương phủ chịu nhiều tổn thất, hay là ngươi thay nàng bồi thường cho bổn phủ.”

Lý Minh Mạc đột nhiên linh cảm thấy không tốt lắm. Mặc vương vậy mà cáo trạng Bích Vân, y thực sự không hiểu nếu có ai yêu thích một người mà có thể làm như vậy sao?

Xuân Thu làm người bên ngoài đã lâu, lúc này nhịn không được lên tiếng.

“Vương gia, ca ca của thảo dân chỉ là nhất thời nóng vội quá thôi, mong người tha thứ cho.”

Thân là mẹ ruột, Xuân Thu biết nam chính có ba lúc không nên chọc nhất, vẻ mặt tươi cười như tắm táp gió xuân nhưng ẩn chứa tàng đao này của Long Hàn Mặc hiện tại chính là một trong ba thời điểm không nên đối mặt đó. Nàng không biết La Bích Vân đã làm gì mà nam chính Long Hàn Mặc này lại không theo kịch bản sủng ái nàng ta, ngược lại còn vô cùng chán ghét nhưng nàng chắn chắn không muốn nam thần của mình gánh tội thay cô ta.

Long Hàn Mặc nguyên bản của nàng đã là người có thù tất báo, phiên bản bạo quân càng là hận không thể lột hết da người ta ra, Lý nam thần bị nhắm còn có thể bình yên sao. Hơn nữa, hơn nữa nàng còn phải đẩy thuyền couple a, không thể để hai người bọn họ như thế được.

Long Hàn Mặc quay đầu nhìn Xuân Thu, cố gắng kìm nén bản thân không giận cá chém thớt “ồ” một tiếng.

“Chung tiểu thư cuối cùng cũng lên tiếng, bênh vực ca ca mình đấy à, theo bổn vương được biết hai người chỉ giả vờ mà thôi. Chung tiểu thư đây không sợ chọc giận bổn vương khiến bổn vương không giúp người à. Ngươi cũng có điều cầu xin bổn vương phải không?”

Xuân Thu rùng mình trước tươi cười của Mặc vương. Lý Minh Mạc thấy thế dịch người chắn trước mặt nàng. Long Hàn Mặc còn cảm thấy tên này nghĩa khí, nhưng mà nghĩ khí này không dành cho hắn cho nên tâm trạng hắn vẫn không tốt lên. Trong lúc Long Hàn Mặc muốn mở miệng chăm chọc, bên ngoài có một người xông vào. Lục Chi hốt hoảng hành lễ với Long Hàn Mặc báo.

“Vương gia, La Bích Vân dẫn người bỏ trốn rồi!”

Long Hàn Mặc rốt cuộc nhịn không được nữa, “phanh” một tiếng đánh nát ghế.
 
Sửa lần cuối:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 11: Thư khiêu chiến

Trong căn phòng nhất thời an tĩnh như gà. Long Hàn Mặc cảm giác được lí trí mình đang bên bờ vực thẳm, kéo thế nào cũng không về được với cơn thịnh nộ như núi lửa phun trào vừa phun ra này. Hắn càng sâu sắc nhận thức thanh danh một đời của hắn sắp bị người đạp đổ rồi!

La Bích Vân kia sớm không chọn, muộn không chọn lại chọn ngay lúc này biến mất ư? Ngay lúc hắn phải đối chất với cái tên trời sinh đối địch kia ư?

“Ngươi nói cái gì?”

Hắn gian nan nói ra thành lời. Lục Chi cho vương gia nhà hắn ta một ánh mắt đồng tình, chuyện diễn ra trong căn phòng này đã được chia sẻ rộng rãi trong vòng đám ám vệ cấp cao nên hắn ta biết rõ nội dung là chuyện bình thường. Hắn ta cũng nghĩ ra được tình huống éo le của vương gia nhà mình, chắp tay bất đắc dĩ tường thuật lại sự thật khiến người đau lòng một lần nữa cho vương gia nhà hắn ta nghe.

“Bẩm vương gia, La Bích Vân sớm đã dẫn người bỏ trốn, trong phòng trống rỗng không để lại gì.”

Lục Chi hồi tưởng lại căn phòng ngay cả một sợi lông cũng không có thầm bi ai vương phủ lại tổn thất lớn một bộ nội thất trang trí, rèm, giường, ghế, bàn tủ trống trơ trống hoắc,... ngẫm lại phải trang trí, lắp đầy lại một lần nữa vậy thì vương phủ của họ sẽ lại càng nghèo ai.

Oanh tạc!

Long Hàn Mặc như nghe thấy sét đánh bên tai. Căn phòng lại bắt đầu an tĩnh như gà.

Lý Minh Mạc đứng một bên đòi đối chứng với vị hôn thê của mình mày bắt đầu nhíu lại. Y không tin tưởng người vương phủ lắm. Bọn họ có thể đang diễn trò ngăn y gặp La Bích Vân, nghĩ vậy Lý Minh Mạc ấn tượng đối với nhân phẩm của Hàn vương rớt xuống không phanh, chạm tới đáy.

Xuân Thu thấy tình hình càng lúc càng hướng theo chiều quỷ dị, nhịn không được bàn chuyện với hệ thống.

“La Bích Vân vậy mà lại biến mất, đúng là vừa khó hiểu vừa bất ngờ. Hệ thống, mày nghĩ tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra?”

Hệ thống ở trong không gian của mình trầm tư đáp.

“Khó đoán a, quả nhiên con người mấy người thiệt là phức tạp, thế sự vô thường.”

Xuân Thu: “...” Ai bảo mày liên hệ triết lí đời người như vậy chứ.

Long Hàn Mặc dường như nghe thấy âm thanh thanh danh thanh bạch chói lóa hắn gìn giữ bao năm nay của hắn tan ra rớt xuống dưới đất, ngay giây phút hắn những tưởng mình tuyệt vọng không còn cách nào thoát khỏi cái nồi đen hôi này thì Lục Chi đột nhiên bật dậy, gõ vào tay mình một cái làm động tác ngộ ra bảo.

“À, thuộc hạ quên mất, cũng không phải là trống rỗng hoàn toàn, La cô nương có để lại thư khiêu...”

Hắn ta vừa nói vừa lấy trong tay áo ra một phong thư, còn chưa nói xong thì phong thư đã bị nội lực một người cao hơn hắn ta cướp lấy. Lục Chi nhìn vương gia nhà mình gấp không chờ nổi cướp đồ thầm thở dài, ngậm miệng lại nói thầm chua xót thay. Long Hàn Mặc chưa bao giờ biết trái tim hắn có thể lên xuống như leo núi thế này. Hắn ta cướp lá thư vội giữ nó trong tay như sợi rơm cuối cùng có thể cứu vớt thanh danh một đời của hắn.

Lý Minh Mạc vốn nghĩ sự việc đã đi vào ngõ cục không nghĩ tới bọn họ còn lấy ra được thư của La Bích Vân. Y sợ bọn họ giở trò vội bảo.

“Vương gia, nếu ngài muốn chứng minh vậy thì tại hạ muốn xem thư xác nhận chữ viết của vị hôn thê.”

Y nói xong lại thấy người kia vẫn đứng như trời trồng, lại lên tiếng nghi hoặc.

“Vương gia?” Người vương phủ muốn đùa y ư?

Không ai biết lúc này Long Hàn Mặc sau khi nhìn thấy hàng chữ đứng đầu tiên ngoài bìa thư thì cảm thấy như thế nào. À, cả hắn cũng còn không rõ nữa mà.

“Hay cho một La Bích Vân!”

Lục Chi đồng tình vô hạn với vương gia nhà mình tuy nhiên cũng nhịn không được quay đầu đi cười trên sự đau khổ của người khác. Chữ trên bìa thư chính là “thư khiêu chiến”!

Long Hàn Mặc tay hơi run, giận không thể tả, căm ghét vứt lá thư về phía Lý Minh Mạc quát.

“Ngươi muốn coi chứ gì! Coi đi, ngươi còn dám vu oan bản vương đúng là tức chết mà!”

Lý Minh Mạc nhẹ nhàng bắt lấy lá thư kia, y hơi cúi đầu nhìn, thấy dòng chứ đứng đầu tiên cũng không nhịn được trầm mặc. Đây đúng là bút tích của La Bích Vân nhưng mà thư khiêu chiến là cái gì?

Xuân Thu tò mò lại gần xem chung với Lý Minh Mạc nam thần. Nàng cũng ngốc luôn.

“Đây đúng là bút tích của vị hôn thê tại hạ. Tuy nhiên tại hạ muốn xem thêm càng nhiều chữ để xác định.”

Lý Minh Mạc bình tĩnh nhìn hắn nói. Long Hàn Mặc cổ họng nghẹn máu, ý của y chính là muốn xem nội dung thư chứ gì! Long Hàn Mặc lúc này đã là vò nứt không sợ mẻ để lại cho người ta bóng lưng bi thương, ra hiệu y tùy ý. Lục Chi xem trò vui vội lân la tranh thủ bảo.

“Chung công tử, hay là để thuộc hạ đọc thư lên cho mọi người biết nội dung trước đã sau đó công tử đối chiếu nét chữ sau cũng không muộn.”

Long Hàn Mặc mặc dù đã đau thương náu mình nhưng vẫn vểnh tai nghe: “...”

Nhà có tên thuộc hạ thích hố chủ làm tim đau quá!

Long Hàn Mặc muốn ngăn Lục Chi lại nhưng không kịp. Lý Minh Mạc vừa suy nghĩ thông gật đầu thì Lục Chi đã vội giật lấy phong thư xé niêm phong ra.

Long Hàn Mặc: “...”

Thôi thôi, hắn chịu.

Lục Chi lấy ra một sấp giấy, trong lòng cái loa hình người hưng phấn thức tỉnh. Hắn ta hai tay cầm lấy lá thư hắng giọng đọc diễn cảm rõ ràng từng chữ.

“Gửi Long Hàn Mặc, ngươi nghĩ mình thông minh nhưng không biết thủ hạ của ngươi đã bị ta thu phục. Hẳn sau khi ngươi nhìn thấy bọn họ rời bỏ ngươi thì ngươi sẽ đau lắm đi! Nhưng nổi đau của ngươi làm sao lớn bằng nổi sỉ nhục mà ta đã gánh chịu! Long Hàn Mặc ta thống hận ngươi vô tình vô nghĩa, năm lần bảy lượt sỉ nhục ta! Người khác ngươi không bắt hành lễ nhưng lại chăm chăm bắt lỗi ta không hành lễ với ngươi! Ngươi một kẻ ngụy quân tử vu oan ta làm tổn thất vương phủ, sai khiến thuộc hạ ngươi rống lên làm làm nhục ta! Ha, Lục Chi hai mươi cái xuân sanh! La Bích Vân ta thề sẽ có một ngày ta khiến ngươi thân bại danh liệt, sống không bằng chết. Ngày hôm nay ta sống sót vậy thì sớm muộn cũng có ngày giỗ của ngươi. Cảm tạ sự ngu ngốc của ngươi để ta lợi dụng đến hiện tại. Ta gửi lại thư này để cho ngươi biết ta cùng tên họ Long nhà ngươi không chết không ngừng, kí tên La Bích Vân...”

Lục Chi đọc vô cùng có tâm, hắn ta đọc không chỉ cho người trong phòng nghe mà còn cho huynh đệ ám vệ vất vả leo cây, nấp trên nóc nhà, lặn dưới hồ sen,... của hắn ta hóng dưa của chủ tử nữa. Hắn ta đọc xong nhịn không được hô “quào” một tiếng giơ ngón cái với chủ tử nhà mình.

“Cô nương này thật sự rất hận ngài đấy vương gia. Ngài thật lợi hại.”

Có thể khiến một cô nương thống hận mình đến mức này vậy thì vương gia nhà hắn phải có thể chất gây thù cấp độ nào rồi ấy nhỉ! Thật là lợi hại a! Độc nhất vô nhị!

Ba người còn lại trong phòng: “...”

Xuân Thu rõ ràng mình đã nghe thấy một lá thư khiêu chiến đầy oán hận cùng máu tanh thế nhưng không hiểu sao nàng lại nhịn không được... muốn cười. Xuân Thu phồng má gắt gao kiềm nén, trong đầu không ngừng niệm chú giờ này không đúng, chính chủ còn ở cạnh nàng a!

La Bích Vân trong truyện bị hack tương thân tương ái với nam chính, một lòng với nam chính vậy mà lúc này lại hận không thể kéo hắn chết chùm! Cái kết cục này nàng không lường được được chứ! Oa, cái bug này quá vĩ đại rồi!

Hệ thống thì không như kí chủ ngu ngốc nhà nó thoải mái lan lộn cười ngất, thế quái nào mà có người khiến người ta hận thế a! Lý Minh Mạc mặt mày cũng dãn ra, sau thư nhận lại thư từ tay Lục Chi thì khẽ nhướng mày xác nhận.

“Đây đúng là bút tích của vị hôn thê tại hạ. Xem ra là tại hạ hiểu lầm vương gia.”

Long Hàn Mặc im lặng, rõ ràng hắn muốn gỡ cái nồi đen trên lưng xuống nhưng mà sau khi mọi chuyện sáng tỏ thì hắn lại không thể vui được ấy nhỉ.

“A, bảo vệ trong sạch bằng cách này a...”

Lục Chi thay mặt huynh đệ mình thở dài than thở vì vương gia nhà hắn.

“Thuộc hạ có thể thấy cuộc đời độc thân của ngài sẽ kéo dài đến vĩnh viễn a...”

Long Hàn Mặc: “...”
 

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 12: Bồi thường tổn thất tinh thần

Long Hàn Mặc hình như nhìn thấy hình tượng hùng dũng của hắn đang vẫy tay chào tạm biệt với hắn. Hắn trừng mắt nhìn tên thuộc hạ đã không tri kỷ còn chuyên hố chủ này hận không thể ngay lập tức xông lên cắn đứt cổ hắn ta. Lục Chi bị chủ tử chăm chú nhìn bằng ánh mắt “ngươi tìm chết” rất thức thời thu hồi lại vẻ mặt xem kịch vui của mình lùi bước bảo.

“Ai, vậy là hiểu lầm đã được giải quyết, không có việc của thuộc hạ nữa thuộc hạ lui xuống đây. Lưu quản gia lúc nãy có bảo thuộc hạ cùng các anh em đi mua sắm đồ bổ sung vào căn phòng trống của La tiểu thư ha ha ha!”

Nói rồi y lập tức vọt lẹ khỏi cái thư phòng này. Long Hàn Mặc âm thầm cười lạnh, Lục Chi à Lục Chi, ngươi nghĩ chạy trốn khỏi nơi này là có thể trốn được trừng phạt của bổn vương sao! Nếu không phải còn có khách hơn nữa hắn còn muốn giữ lại chút mặt mũi còn sót lại thì lúc Lục Chi đọc xong cái lá thư khiêu chiến quái quỷ kia thì hắn đã xách kiếm rượt theo hắn ta vung vài kiếm cho hắn ta biết lễ độ rồi!

Long Hàn Mặc vẻ mặt lạnh lùng ngồi sau bàn, nhìn cũng không nhìn hai kẻ đang nén cười còn lại trong phòng. Hắn chính là không dám nhìn đấy! Lý Minh Mạc từ trước đến nay đạm bạc sau chuyện này cũng đã thay đổi cái nhìn mới về Mặc vương, người này đúng là kì lạ, thủ hạ cũng kì lạ nhưng lại không làm người ta chán ghét.

Long Hàn Mặc từ trước đến nay tự nhận không phải người tốt đẹp gì, vì vậy lần này hắn tuyệt đối không buông tha cho hai kẻ biến hắn thành trò cười trong lúc chuyện trò uống trà của cái đám ám vệ, hắn âm thầm suy nghĩ, chỉnh đốn lại tâm tình rồi nói.

“Đây là lần đầu tiên trong đời bổn vương phải chịu oan ức lớn thế này...”

Giọng điệu âm dương quái khí này của hắn làm Xuân Thu cùng hệ thống đang cười nhạo hắn trong lòng thầm giật mình tỉnh táo lại. Ai u, nam chính tức giận thật rồi, nàng không quên tính tình hắn rất xấu, kiểu này nhìn thế nào cũng giống sắp chỉnh người hết đấy. Long Hàn Mặc quả thật chính là đang có ý nghĩ này, hắn chính là muốn chỉnh hai người này báo thù cho uy danh đã vỡ nát của hắn.

Lý Minh Mạc khẽ rũ mi mắt xuống, trên gương mặt anh tuấn chính trực thoáng hiện lên do dự, y từ lúc biết mình trách lầm Mặc vương đã tự hiểu muốn bồi thường cho hắn, đây là đạo lý thường tình.

“Là tại hạ trách lầm vương gia, vương gia ngài muốn trừng phạt thế nào thì cứ tùy ý.”

“Ha.”

Long Hàn Mặc cười khẩy.

“Đây là ngươi nói đấy nhá.”

Xuân Thu thấy nam thần bị bắt nạt vội hô lên.

“Ca ca.”

Nàng giật mình nhìn bóng hình tà khí của Long Hàn Mặc như có như không trùng khớp với miêu tả trong câu chuyện đã sửa kia. Xuân Thu có chút sợ hãi, từ đầu đến giờ biểu hiện của nam chính hoàn toàn khác với nguyên tác, khác với bản sửa chữa cho nên vô tình nàng đã xem Mặc vương làm người không đáng sợ tuy nhiên biểu hiện lúc này của hắn làm nàng thức tỉnh ra, nam chính không theo kịch bản thế này nàng hoàn toàn không đoán ra được hắn đang nghĩ gì.

Long Hàn Mặc thấy sắc mặt cô nương kia trắng bệch nhìn mình thầm oán, hắn nhìn ác lắm sao, nhìn giống hắn sẽ ăn thịt ca ca nàng ta sao, làm gì sợ dữ vậy, hắn đã nói gì đâu nào. Mặc dù hắn muốn chỉnh người báo thù nhưng hắn làm người có nguyên tắc lắm nhé, hắn tuyệt không phải đại ác nhân à! Long Hàn Mặc mím môi.

“Hừ, bổn vương cũng không tính ăn tươi nuốt sống y, ngươi sợ cái gì!”

Xuân Thu thức thời ngậm miệng lại. Long Hàn Mặc liếc mắt nhìn về phía nàng, một bộ không vui bảo.

“Vậy chuyện của Chung công tử đã xong, còn cô nương, cô tới đây tìm bổn vương là có việc gì?”

Xuân Thu bị điểm danh bất ngờ giật mình. Hệ thống chích điện nhắc nhở nàng. Xuân Thu vội vàng hồi thần, quay đầu nhìn Lý Minh Mạc rồi mới hít một hơi thật sâu nói.

“Không giấu gì vương gia, tiểu nữ lần này đến đây là vì muốn trả lại một vật của ngài ạ.”

Long Hàn Mặc nhướng mày có hứng thú lên.

“Ồ, là vật gì vậy?”

Hắn nhìn thấy nàng lấy từ trong tay áo ra một miếng huyết ngọc. Long Hàn Mặc vừa thấy liền trừng mắt, đây không phải chính là ngọc kỳ lân đại biểu thân phận của hắn sao. Quả thật hắn đã đánh mất nó trước đây. Trong lòng Long Hàn Mặc đã rõ ràng. Thời điểm hắn đánh mất miếng ngọc kỳ lân này cũng chính là lúc hắn bị người ám hại rơi xuống vực. Từ trước hắn đã nghi ngờ cái ân cứu mạng của La Bích Vân, có miếng ngọc này hắn hoàn toàn khẳng định người cứu hắn lúc trước không phải ả ta. Long Hàn Mặc hơi ngẩng đầu nhìn Xuân Thu, nói.

“Ngươi là người đã cứu bổn vương lúc trước.”

Ngữ khí hắn khẳng định. Xuân Thu nhút nhát gật gật đầu.

“Thưa đúng vậy ạ. Chính tiểu nữ là người đã cứu vương gia ở dưới chân núi, tiểu nữ đã mang vương gia đến ngôi nhà tranh tiểu nữ thường nghỉ khi đi hái thuốc. Vì vương gia trọng thương nặng, có vài vị thuốc quý tiểu nữ không có nên tiểu nữ đã mạo muội lấy miếng ngọc này của vương gia đi cầm lấy tiền mua thuốc. Tuy nhiên, sau đó vương gia ngài đột nhiên biến mất, tiểu nữ sau khi đổi lại miếng ngọc muốn hoàn trả lại cho ngài đã đi hỏi thăm rồi biết được ngài là vương gia, nên mới cất công đến đây tìm người.”

Long Hàn Mặc nhìn chằm chằm nàng. Xuân Thu bị ánh mắt hắn dò xét tới cố gắng căng mặt chân thành nhất có thể. Long Hàn Mặc cũng không có tin nàng đơn thuần đến đây là vì chuyện này, tuy nhiên vị cô nương cái gì cũng để trên mặt này không đủ để hắn để tâm sang mục đích của nàng là gì. Muốn báo đáp ân cứu mạng cũng được, muốn thông qua hắn đạt được thứ khác cũng được, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của hắn, hắn không ngại giúp nàng một phen xem như báo ân cứu mạng hắn.

Long Hàn Mặc lúc này cuối cùng có chút vui vẻ vớt vát mặt mũi sau chuyện của La Bích Vân, hắn đặt mảnh ngọc xuống bàn, lên tiếng.

“Ra là vậy. Ngươi có ân cứu mạng với bổn vương, bổn vương sẽ nhớ kĩ. Còn việc trả lại vật thì không cần, thứ này bổn vương không thiếu. Ngươi cứ giữ nó, sau này có chuyện có thể dùng nó nhờ bổn vương giúp một việc.”

Xuân Thu vui mừng đa tạ hắn, nhận lấy. Long Hàn Mặc lúc này quay mặt nhìn Lý Minh Mạc, ngữ khí không vui nói.

“Bổn vương nói muốn trừng phạt người khác cũng không phải là nói không. Uy nghiêm hoàng thất không thể tùy tiện bị người xâm phạm, Lý Minh Mạc ngươi năm lần bảy lượt vu hãm bản vương, bản vương bắt ngươi ở vương phủ bồi thường cho những gì La Bích Vân đã gây ra. Dù sao ngươi cũng là hôn phu của cô ta, hình phạt này của bổn vương ngươi có ý kiến gì không?”

Lý Minh Mạc có chút ngạc nhiên. Hành xử của hắn làm y càng lúc càng tò mò về vị vương gia duy nhất trong đất nước này. Bình thường nếu là người khác đòi chém đầu, hành hình y cũng không quá, người này chỉ nhẹ nhàng như vậy, thật sự quá dễ nói chuyện. Y cũng không dùng ác ý suy đoán hắn có mục đích khác, năm lần bảy lượt lấy lòng quân tử đo lòng tiểu nhân cũng làm y ngượng ngùng nghĩ xấu về Mặc vương. Lý Minh Mạc quỳ xuống, dập đầu.

“Thảo dân nhận phạt! Đa tạ vương gia giơ cao đánh khẽ.”

Long Hàn Mặc cười khẩy rồi đuổi hai kẻ này ra ngoài, hắn thực sự phiền chết rồi.

Lý Minh Mạc cùng Xuân Thu đi theo quản gia đến nơi dành cho khách nhân ở. Long Hàn Mặc bảo họ ở lại. Xuân Thu trên đường vô cùng vui vẻ giao lưu cùng hệ thống.

“Vị nam chính này cũng không có xấu giống như cái bản sửa chữa nát kia, chắc chắn tao sẽ sớm được trở về nhà ha ha!”

Hệ thống biết chuyện nhưng không biết làm thế nào để nói cho kí chủ nhà mình biết với chỉ số thông minh này của nàng thì hoàn thành nhiệm vụ vẫn còn xa vời lắm!
 
Top