Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,916
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Ninh Tịch đang mặc trên người một bộ âu phục bó sát kiểu Anh màu trắng, trên cổ là chiếc caravat màu lam có hoa văn chìm, trước ngực có một chiếc đồng hồ quả quýt cổ điển mày bạc. Giữa tấm rèm khép hờ, Diệp Thu như đang trông thấy một thiếu gia quý tộc ở thế kỷ trước...

"Chị... chị giúp em sửa một chút.." Diệp Thu không hiểu sao mình lại có chút khẩn trương, giống như sợ làm tan mất giấc mộng đẹp.

"Làm phiền chị." Ninh Tịch gật đầu, hơn nữa rất phối hợp mà giang hai cái tay ra.

Cái tư thế này nhìn kiểu gì cũng thấy như thể đang chuẩn bị ôm người ta vào lòng ý.

Mặt Diệp Thu hơi nóng lên, cô lập tức đưa tay ra giúp Ninh Tịch chỉnh lại phần cổ áo chưa ngay ngắn, sau đó lại chỉnh lại cả vạt áo và caravat cùng với các món đồ trang sức khác...

Lúc này một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên từ bên ngoài chạy thẳng vào phòng. Sau đó liền thấy Tiểu Đào chắn trước mặt Ninh Tịch, giọng điệu cô bé rất khách khí nhưng vẫn lộ vẻ không vui: "Chị Diệp, mấy việc này cứ để em làm là được rồi!"

Tiểu Đào vừa mới chạy ra bên ngoài mua chút đồ chiêu đãi đoàn làm phim, không ngờ vừa mới về đã thấy có người muốn cấu kết với chủ nhân của mình!

Buổi sáng lúc hóa trang, cái chị chuyên viên trang điểm này đã táy ma táy máy có ý đồ bất chính với chị Tịch rồi, đến giờ đúng là hết nhịn nổi.

"Tôi là chuyên viên trang điểm của Ninh Tịch, đây là việc tôi phải làm!" Diệp Thu bình thản lên tiếng, dẫu sao tuổi tác cũng lớn hơn nên khí thế lớn hơn Tiểu Đào một bậc.

"Chuyên viên trang điểm thì cứ trang điểm là tốt rồi, quần áo cứ để em làm là được!"

"Quần áo tất nhiên cũng ở trong phần công việc của tôi, toàn bộ tạo hình của Ninh Tịch trong bộ phim này là do tôi phụ trách. Em tuy là trợ lý của Ninh Tịch nhưng những vấn đề chuyên nghiệp này cần phải để cho người có chuyên môn làm."

"Nhưng mà..." Tiểu Đào rõ ràng không nói lại Diệp Thu, cô bé rưng rưng nước mắt nhìn Ninh Tịch một cái.

Mắt thấy bầu không khí sặc mùi thuốc súng, Ninh Tịch liền đỡ bả vai của Diệp Thu sau đó để cô ngồi xuống: "Chị Diệp đã vất vả lâu rồi nên nghỉ ngơi một chút đi, chị cứ để Tiểu Đào làm giúp phần sau là được, nếu có chỗ nào làm không đúng còn phải phiền chị dạy em ấy nữa mà."

Một câu này dỗ được cả hai người vui vẻ.

Tiểu Đào sung sướng thay thế vị trí của Diệp Thu, cô bé vui vẻ vây quanh Ninh Tịch nói chuyện phiếm.

Diệp Thu được Ninh Tịch đích thân đưa cho một ly nước, chưa kể trong giọng điệu của Ninh Tịch cũng toàn là sự quan tâm cùng tín nhiệm cho nên cũng thỏa mãn ngồi xuống ghế: "Caravat vẫn có chút lệch, kéo lại chút nữa là được, chỗ sau lưng có một vết nhăn, lát nữa cởi ra là cho phẳng..."

Diệp Thu nhớ lại lúc hóa trang cho Ninh Tịch buổi sáng, đến giờ cô vẫn có chút kích động.

Lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Tịch, Diệp Thu đã biết đây là khuôn mặt hoàn mỹ không có bất cứ tì vết nào, dẫu cho là mặc đồ nam thì khuôn mặt tinh xảo này cũng khiến Ninh Tịch hoàn toàn không phân rõ được giới tính.

Nhưng mà, cái thời khắc lúc Ninh Tịch thay đồ xong rồi bước ra, đến cô cũng phải ngây ngẩn cả người.

Rõ ràng là chính tay mình trang điểm cho Ninh Tịch, cũng chính mắt mình nhìn thấy Ninh Tịch bước vào thay đồ. Thế quái nào mà lúc bước ra đã như hóa thành một người khác!

Một mỹ nữ đang êm đang đẹp, dưới bàn tay cô lại biến thành một yêu nghiệt sống sờ sờ!

Mặc dù với con mắt chuyên nghiệp của mình thì Diệp Thu cũng đoán được Ninh Tịch giả nam cũng không quá khó coi, nhưng tuyệt đối không ngờ được lại sẽ đẹp trai đến mức độ này...

Lúc này Ninh Tịch cứ lẳng lặng đứng ở đó mặc cho Tiểu Đào xoay tới xoay lui trên người. Cả người lộ ra vẻ lời biếng nhàn nhã nhưng lại giống như một ngôi sao chói lọi, đủ để người khác nhìn một lần là không cách nào dời mắt đi...

Chờ Ninh Tịch sửa sang lại xong xuôi.

Diệp Thu ôm ly nước có chút run rẩy nói: "Vì nam chính mà mặc niệm một phút đồng hồ..."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,916
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Tiểu Đào hạ tay, đứng cách Ninh Tịch vài bước chân: “Vì nam chính, một phút tưởng niệm… Tịch tỷ…… A phi! Anh Tịch! Tại sao em đi theo anh lâu như vậy đến giờ mới biết anh mặc nam trang lại đẹp trai thế đó!”

Ninh Tịch dửng dưng, “Anh chẳng phải là mặc cái gì cũng đẹp sao?”

“Đừng đừng đừng…… anh Tịch, anh đừng dùng loại ánh mắt này nhìn em…” Tiểu Đào hai chân nhũn ra che ngực lại, một bộ biểu tình như sắp bị hạ gục.

Ninh Tịch khẽ cười một tiếng, nhìn lại chính mình, ngay sau đó ánh mắt từ trong gương nhìn đến Diệp Thu ở phía sau, “Cám ơn chị Diệp, hóa trang thực hoàn mỹ!”

Diệp Thu nhìn lại một lượt từ trên xuống dưới, con ngươi tràn đầy tán thưởng, “Khách khí, là em có thân hình tốt, hình dáng hoàn mỹ mà không có một tia tì vết, làn da tốt đến nỗi chị còn phải ghen tị với em rồi!”

Bằng sự chuyên nghiệp của cô, sờ một cái liền biết, tuyệt đối chưa qua chỉnh dung, hoàn toàn là thuần tự nhiên.

Hơn nữa, kỹ thuật diễn của người này có phải quá nghịch thiên rồi hay không?

Rõ ràng là nữ nhân hàng thật giá thật, chuyển thành nam nhân lại vô cùng tự nhiên, một điểm yếu đuối cũng không có.

Càng khoa trương chính là, cô không hề thấy sự diễn xuất ở đây, mà là cảm thấy Ninh Tịch chính là như thế, một thân nam nhân phong lưu tùy ý cứ như vậy mà bộc lộ ra, chứ không phải giả trai.

Bên ngoài, Thẩm Hãn Thần cũng đã đổi quần áo.

Thẩm Hãn Thần mang theo chuyên viên trang điểm của chính mình, trình độ không thua gì Diệp Thu, sau khi trải qua quá trình hóa trang, trông vô cùng rực rỡ lóa mắt, khiến mọi người phải chú ý, giống như thượng đế đúc ra vậy.

Toàn bộ giới giải trí có loại nhan sắc giá trị như này, rất ít ỏi không có nhiều.

“A! Trời ạ! Hãn Thần cải trang quá đẹp trai! Quá MAN!” Kỷ Ngữ Manh một trận kích động.

Nhân viên công tác, diễn viên cùng tất cả mọi người đều hướng đến phía này nhìn.

“Wow, người này đẹp trai quá! Anh ấy chính là nam chính sao?”

“Không sai! Nghe nói là con át chủ bài của công ty bên đó, nhan sắc so với Giang Mục Dã không phân cao thấp!”

“Khó trách Thẩm đạo liếc mắt một cái liền nhìn trúng anh ấy……”

Trong một góc, Kỳ Phóng bĩu môi, hình tượng đáng yêu của anh ta ghét nhất là thấy người khác so với mình đẹp trai hơn, Man hơn!

Chính là ai bảo đây là loại mặt hàng trời sinh đâu!

Vì tìm kiếm an ủi, hắn yên lặng chạy đứng cùng Kha Minh Vũ so với hắn còn thảm hơn.

Hắn tốt xấu lớn lên còn có chút tương đối, đáng yêu cũng coi như là đặc điểm cộng, còn Kha Minh Vũ…… Không phải nói anh ta lớn lên xấu, mà là thật sự quá bình thường, ném ở đâu cũng tìm không thấy loại người như này.

Tuy rằng nam thứ trong diện mạo cũng không cần xuất chúng, nhưng tìm một người như Kha Minh Vũ đến nhận vai có phải quá tùy tiện rồi không?

Nhưng mà, xem qua ánh mắt Thẩm Miên chọn được Ninh Tịch, hắn trong khoảng thời gian ngắn cũng không quá dám tùy ý phán đoán ý tưởng của Thẩm Miên.

“Dù nói tôi đồng tính tôi cũng không thể không thừa nhận, Thẩm Hãn Thần này khuôn mặt xác thật là không lời gì để nói, cũng khó trách công ty bọn họ chuẩn bị đem anh ta đào tạo thành Giang Mục Dã thứ hai… Trời sinh khuôn mặt đó đúng là cần câu cơm mà, hơn nữa còn là cần cực to…” Kỳ Phóng đầu phe phẩy thở dài, tán đồng với Kha Minh Vũ bên cạnh.

Kha Minh Vũ dựa vào trên cột ở hành lang, hướng tới Thẩm Hãn Thần nhìn thoáng quá, thần sắc nhàn nhạt, nhưng thật ra không có phản ứng đặc biệt gì.

Thẩm Miên trên dưới nhìn Thẩm Hãn Thần liếc mắt một cái, thần sắc có chút vừa lòng, bất quá, đáy mắt lại xẹt qua một tia bình thường không dễ phát hiện, vẫy tay đem Thẩm Hãn Thần kêu qua đây, nói với anh ta cách diễn, “Cảnh này diễn tuy rằng lời thoại không nhiều lắm, cũng không có cốt truyện, nhưng khó khăn lại rất lớn……
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,916
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
"Cảnh này là hành động đầu tiên của bộ phim, bởi vì định kiến cùng thể loại phim, cảnh này được cho là ảnh hưởng lớn nhất từ khán giả tới nền tảng ban đầu của cả bộ phim, cho nên cậu nhất định phải phát huy mị lực của bản thân đến mức tối đa, liếc mắt một cái phải chạm đến trái tim khán giả… Nói trắng ra cảnh này cậu phải chơi lớn, có thể hay không?”

Thẩm Miên nói nửa ngày, cuối cùng cũng nói đến tư tưởng trọng tâm, cảnh này phải khiến cho khán giả kinh ngạc toàn bộ.

Hơn nữa, là nam chính cùng với nữ chính giả trai, hai người cần thiết có thế lực ngang nhau, không phân cao thấp.

Thẩm Hãn Thần nghe Thẩm Miên dong dài nửa ngày, ừ vài tiếng, lại có chút không cho là đúng.

Lôi kéo hắn nói nhiều như vậy, còn không bằng đi nói cho Ninh Tịch đi, diễn cảnh này thì người cần lo lắng phải là Ninh Tịch mới đúng chứ?

Thẩm Miên tự nhiên đã nhận ra biểu cảm không cho là đúng này của Thẩm Hãn Thần, sắc mặt hơi có chút bất đắc dĩ, hy vọng chờ lát nữa cậu ta còn có thể bảo trì sự nhẹ nhàng cùng tự tin như vâyh…

“A……” Lúc này, trợ lý bên cạnh đạo diễn đột nhiên kinh hô một tiếng, đạo cụ trong tay phù một tiếng rơi xuống đất.

Những người khác theo bản năng mà đưa tầm mắt theo cô, sau đó liền thấy được Ninh Tịch đã đổi trang phục đang đi tới bên này…

Những người này lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Tịch hóa trang thì tròng mắt đã muốn rớt ra, “Bộ phim này mời thật nhiều soái ca nha! Người này lại là ai đây? Diễn viên không phải chỉ có nam chính cùng nữ chính sao?”

“Ách… chẳng lẽ đó là nữ chính sao…”

“Chúc mừng cô, đoán đúng rồi! Đó chính là nữ chính, Ninh Tịch!"

……

“Oa! Tiền bối hóa trang kiểu này quá đẹp! Quá thích hợp luôn!” tầm mắt Kỷ Ngữ Manh lập tức chuyển đến trên người Ninh Tịch kinh hô một tiếng tiền bối, nào còn vẻ oán giận trên mặt của nửa ngày trước.

Thẩm Miên nhìn Ninh Tịch một thân này, cũng vừa lòng gật gật đầu, ở bộ phim này hắn đã tiêu tốn một lượng lớn kinh phí, xem ra tiền này tiêu vẫn có giá trị.

Kỳ Phóng liếc liếc mắt một cái, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Có tốt không, tôi vẫn cảm thấy Hãn Thần tương đối đẹp trai…”

Nhìn thấy Ninh Tịch trong nháy mắt, Thẩm Hãn Thần tuy rằng sắc mặt căng thẳng không ít, nhưng cũng không đến mức quá khẩn trương, trước đó trong lòng hắn đã có chuẩn bị.

Ninh Tịch nam trang xác thật rất kinh ngạc, nhưng cùng hắn đứng chung một chỗ, tuyệt đối chỉ có hắn mới nổi bật, hào quang của bản thân cũng đủ để nghkền nát cô ta.

Nhìn Thẩm Hãn Thần biểu tình tự tin, Thẩm Miên lắc lắc đầu, cái gì cũng chưa nói, “Tới rồi, mau chuẩn bị một chút rồi bắt đầu đi!”

Cùng với lời Thẩm Miên nói, mọi người mới dừng nghị luận, mỗi người bắt đầu vào vị trí của mình.

“Action!”

“Bang” một tiếng, trong phòng yến tiệc, ánh đèn mở ra.

Hình ảnh yến tiệc ăn uống linh đình, trung tâm phía trên khán đài, một dàn nhạc cụ nhỏ đang phát nhạc du dương.

Thẩm Hãn Thần một thân màu đen, đôi chân thon dài đứng ở cầu thang hình xoắn ốc, tay trái dựa vào lan can phía sau, phía sau hắn là Ninh Tịch một thân màu trắng đang đứng...

Dưới sự chú ý cùng kinh ngạc của tất cả mọi người tại buổi lễ, hai người đàn ông lần lượt đi bộ từng bước xuống cầu thang...

Thẩm Hãn Thần kia trên người đều là quần áo màu đen, kiểu ddáng so với Ninh Tịch có giản lược hơn một chút, dứt khoát sửa sang lại cổ tay áo, toàn thân trên dưới để lộ ra một hơi thở kiêu ngạo, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sắc mặt không có chút biến hóa nào.

Lúc này, Thẩm Hãn Thần dựa theo lời thoại trong kịch bản, ngoái đầu nhìn lại cùng Ninh Tịch nói một câu gì đó.

Vốn dĩ đang đi phía sau Thẩm Hãn Thần, Ninh Tịch bị hắn ném cho ánh mắt cảm giác nhe không hề tồn tại, nghe nam chính nói xong một câu, hướng hắn liếc một cái, cười như không cười mà nhếch môi một cái, nở ra một nụ cười, lãng mạn quyến rũ không giới hạn.

Trong phút chốc, mọi người ở phim trường đều hít hà một hơi, tất cả ánh mắt đều dừng ở trên người cô, ngay cả Thẩm Hãn Thần đứng ngay đó cũng đến ngây người!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,916
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Phim trường, mọi người, tất cả mất khống chế……

Cảnh này nằm trong dự đoán, NG.

Mãi đến khi Thẩm Miên hô to một tiếng, mọi người đều giống như lọt vào trong sương mù, không kịp phản ứng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Đặc biệt là Thẩm Hãn Thần, vừa rồi khoảng cách giữa hắn và Ninh Tịch là gần nhất, sát thương nhận được cũng là lớn nhất.

Bình tĩnh mà xem xét, hắn thừa nhận Ninh Tịch giả trai xác thật không tồi, nhưng tuyệt đối không tới nỗi đoạt hết nổi trội của hắn, mới vừa rồi khi hai người bọn họ cùng nhau xuất hiện, ánh mắt tất cả mọi người đều ở trên người hắn.

Nhưng mà, đến khi Ninh Tịch nhìn mình mà nở một nụ cười trong nháy mắt, khí chất trên người đột nhiên thay đổi, không chút để ý đoạt đi ánh mắt của tất cả mọi người…

Tại sao lại như vậy……

“Đỡ…… Đỡ tôi một chút… Chân tôi hình như sắp mềm ra rồi...” Kỷ Ngữ Manh choáng váng đi tới chỗ Kỳ Phóng bên cạnh, kích động đến mức không kiểm soát được bản thân, “Trời ạ… anh nhìn thấy tiền bối không...! Tiền bối thật sự là quá mê người! Quả thật luận đến diện mạo đã vô cùng xuất chúng rồi, chính là, vừa rồi tiền bối nháy mắt cười một cái sao mà khuynh quốc khuynh thành, những người khác tất cả đều là mây bay...”

Kỳ Phóng sắc mặt đen ngòm, đánh chết hắn cũng không chịu thừa nhận, vừa rồi trong nháy mắt, một nam nhân như hắn mà tim cũng đập đến thình thịch.

Lại nhìn mọi người ở đây với diễn viên, vừa rồi số nam nhân bị kinh ngạc cũng không ít đây…

Như vậy là tài hoa chứ không phải giới tính hắn có vấn đề.

Thẩm Miên ngược lại khá là bình tĩnh, tình huống này đều nằm trong dự kiến của anh ta, đi đến bên cạnh Thẩm Hãn Thần tiếp tục phổ biến cách diễn, dùng ngữ khí vui đùa mở miệng nói, “Hãn Thần, nỗ lực hơn nha, đừng để đến lúc đó lại bị một cô gái chiếm sự nổi bật!”

Thẩm Hãn Thần gật gật đầu, lần này cũng không dám thiếu cảnh giác nữa, cuối cùng anh ta mới hiểu vừa rồi tại sao Thẩm Miên lại nói với mình nhiều như vậy.

“Mọi người điều chỉnh trạng thái một chút, diễn lại một lần!” Thẩm Miên e - kip làm phim dặn dò vài câu, “Mọi người vừa rồi biểu hiện rất tốt, chính là như vậy, biểu cảm phải thật kinh ngạc, tiếp tục giữ nguyên nó là được, chỉ là ánh mắt không cần hoàn toàn chăm chú vào một người, phải kinh ngạc cả hai người, cả hai đều vô cùng đẹo trai phong lãnh, mỗi người mỗi vẻ, sàn sàn như nhau……”

Tuy rằng nói nhiều như vậy, nhưng kỳ thật Thẩm Miên biết, vấn đề mấu chốt vấn là trên người Thẩm Hãn Thần, anh ta phải có thực lực ngang với Ninh Tịch, mọi người mới có thể phản ứng kịp sự yêu nghiệt của cô ấy.

Rốt cuộc yêu cầu của Thẩm Miên về kỹ thuật diễn của những người này cũng không quá cao, chỉ cần lột tả được biểu cảm tự nhiên của mỗi người mới là tốt nhất.

Nếu cảnh này có thể diễn thành trong một lần là tốt nhất, nhưng cũng không sao, đến lần thứ hai, diễn viên đã chuẩn bị được tâm lý, hiệu quả chắc chắn sẽ bị giản xuống, đâu còn sự ngây ngốc như lần đầu tiên nữa, đáng tiếc……

Sau khi nghỉ ngơi một chút, lần diễn lại thứ hai đã được bắt đầu.

“Tốt, mọi người chuẩn bị, lập tức bắt đầu cảnh tiếp theo!” Thẩm Miên thông báo.

“Anh Tịch, anh Tịch, đạo diễn đang gọi, mau đi đi!”

“Anh Tịch cố lên nhaaa!"

"Chai-yo"

……

Không biết khi nào, tất cả mọi người trong đoàn phim đều xưng hô giống Tiểu Đào, gọi một tiếng "Anh Tịch".

Ninh Tịch trở về mỉm cười với mọi người một cái, đem bình giữ ấm trong tay đưa cho Tiểu Đào, trả túi lại cho Kỷ Ngữ Manh, sau đó đi đến hiện trường quay phim.

Thẩm Hãn Thần hít sâu một hơi, ổn định tinh thần.

Vừa rồi hắn chỉ là nhất thời quá giật mình cho nên mới sẽ thất thố, lần này đã có chuẩn bị, khẳng định sẽ không.

Hắn yên lặng nhìn Ninh Tịch phía đối diện đang chầm chậm bước đến, nhắm mắt lại, rồi mở ra, vô cùng nghiêm túc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,916
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Âm nhạc du dương lại được vang lên lần nữa, khách dưới lầu cũng đã bắt đầu cười nói…

Thẩm Hãn Thần bước từng bước trầm ổn, bước xuống dưới lầu, từ thế đi này anh ta đã được trải qua huấn luyện, giờ phút này càng thêm tự tin, biểu hiện rõ ràng ngày một tốt, cả người thần thái lăng nhiên, khí thế áp đặt, mọi người cũng phối hợp mà để lộ ra biểu cảm kinh ngạc…

Sau khi đi xuống, Thẩm Hãn Thần bồi Ninh Tịch một chén rượu, sau đó cúi đầu tự nhiên cùng cô nói chuyện.

Đoạn này không có lời thoại, chỉ cần biểu hiện cho khán giả thấy nam chính đang nói chuyện cùng nữ chính là được. Còn họ nói cái gì, việc này để cho khán giả tự suy đoán đi!

Mà người xem sẽ đoán thành cái gì, việc này do nam nữ chính quyết định…

Lúc này đây, Ninh Tịch khẽ nhếch mày, ánh mắt lưu chuyển, cười như không cười mà nhìn Thẩm Hãn Thần một cái, rồi nở một nụ cười rực rỡ như hoa, trong phút chốc liền đem người bên cạnh ảm đạm như không có ánh sáng…

Không đứng đối diện thì không có sát thương, mới vừa rồi biểu hiện của Thẩm Hãn Thần không tồi, nhưng sau khi đứng đối diện Ninh Tịch, vừa mới cho mọi người thấy mình đẹp trai khí thế, lúc này lại cảm thấy hơi thở quá yếu, thậm chí có cảm giác anh ta đang cố tình giả tạo!

Ngược lại là Ninh Tịch, cô hoàn toàn không muốn thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, nhưng lại khiến ánh mắt mọi người không thể nào rời khỏi người cô.

Không chỉ có như thế, tất cả mọi người phát hiện, nữ chính chỉ tùy tiện nháy mắt một cái đã giống như một mồi lửa đốt cháy ánh mắt của người xem, một cảm giác khó nói thành lời…

Lúc này đây, biểu hiện của Ninh Tịch đã không còn là kinh ngạc nữa, mà là một trình độ ở một đẳng cấp khác, giống như đem kịch bản biến thành sự thực chứ không đơn giản là diễn nữa…

Hai người, quả thực là khác nhau một trời một vực.

Không thể nghi ngờ, lúc này, lại là NG như cũ.

Chính Thẩm Miên còn có chút kinh ngạc, trên mặt là biểu cảm không thể tưởng tượng nổi.

Còn tưởng rằng Ninh Tịch vừa rồi đã phát huy đến cực hạn rồi, không nghĩ rằng cô còn chưa thực sự nghiêm túc…

Thẩm Hãn Thần cảm nhận được tim đập mạnh từng hồi, đây là cảm giác áp bách đứng trước một ngọn núi cao không thể vượt qua.

Từ khi bắt đầu vào nghê này, mọi người đều nói cho anh ta, nói anh ta chính là vì giới giải trí mà sinh ra, nhất định sau này sẽ vô cùng nổi tiếng.

Chính vào giờ phút này, anh ta mới biết được, thế nào mới là vì giới giải trí mà sinh ra…

Nhìn bộ dạng của Thẩm Hãn Thần, Thẩm Miên sợ anh ta mất bình tĩnh, cầm kịch bản đi qua, lại nói cách diễn thêm một lần nữa, “Hãn Thần, cậu vừa rồi tiến bộ rất tốt, cữ giữ nguyên tiến bộ này là ổn.

Cậu phải biết rằng, Tư Hạ là thiên chi kiêu tử, anh ta không chỉ rực rỡ lóa mắt, càng quan trọng là thân phận anh ta vốn có quyền kiêu ngạo, nếu chỉ cần hào quang chói lóa, vậy thì cần tôi đứng ở đây làm gì, quan trọng nhất chính là ánh mắt cùng khí chất biết không?

Cậu có thể chú ý biểu hiện của Ninh Tịch, bởi vì nữ chủ là trải qua quá một hồi sinh tử, cho nên nàng giơ tay nhấc chân thậm chí mỗi cái ánh mắt đều mang theo một tia xúc cảm, giống như đem cả thế giới của cô ấy vào ánh mắt vậy, vô cùng có thần!”

“Tôi biết, cám ơn đạo diễn.” Thẩm Hãn Thần nhìn camera ghi hình, nhìn cảnh quay của mình sứt sẹo như một thằng hề, quả thực mọi hình ảnh bản thân đều bị phá hủy.

Thẩm Miên vỗ vỗ vai anh ta, “Cho cậu mười phút thời gian điều chỉnh trạng thái.”

Thẩm Miên sau khi nói xong, lại đi đến phía Ninh Tịch đang bị một đống những cô gái vây quanh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,916
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Ninh Tịch lập tức đứng dậy, “Thẩm đạo, tiếp theo tôi cần diễn thế nào?”

“Nói cái rắm!” Thẩm Miên tức giận mà chửi thề một câu, “Tiểu tử thúi, hóa ra lần trước ở trước mặt tôi cậu còn che dấu thực lực?”

Thẩm Miên mắng xong lúc sau mới phát hiện, bản thân bất tri bất giác lại mắng thành “Tiểu tử thúi”?

Ninh Tịch vẻ mặt vô tội, “Không a, lần trước tôi chính là biểu hiện hàng ngày, anh lại không bảo ta phải diễn…”

Lần này cô chỉ là áp dụng một chút kỹ thuật diễn mà thôi.

Thẩm Miên: “…”

Sau mười phút, cảnh bắt đầu được quay lại!

Sau đó, lại liên tục NG rất nhiều lần, tất cả đều là bởi vì Thẩm Hãn Thần theo không kịp tiết tấu của Ninh Tịch, hai người hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.

Thẩm Miên yêu cầu về cảnh đầu tiên này vô cùng cao, cho nên có chút tì vết cũng không thể chịu được.

Nhưng là, nếu tiếp tục với cái tiến độ này, có quay đến thiên hoang địa lão, hơn nữa, Thẩm Hãn Thần tính tình sắp nóng đến cực hạn, chuẩn bị bộc phát rồi…

Cho nên, Thẩm Miên quyết định cho dừng “Cắt!”

Vừa dứt lời, Thẩm Hãn Thần rốt cuộc nhịn không được nữa, rứt khoát kéo áo khoác trên người, hung hăng mà ném xuống đất, sải bước mà đi tới phía trước, khuôn mặt tuấn mĩ như mây đen giăng đầy, vô cùng hung tợn.

Không khí tại phim trường đã căng thẳng đến cực hạn, Kỷ Ngữ Manh, Kỳ Phóng, Kha Minh Vũ… Nhân viên công tác chờ, tất cả đều không dám ho he một câu.

Tiểu trợ lý thấy Thẩm Hãn Thần mất khống chế, chạy nhanh chạy tới khuyên giải an ủi, “Hãn Thần! Hãn Thần…… Cậu đi đâu! Hôm nay mới ngày đầu tiên, cậu định đi đâu! Nhịn một chút nhịn một chút…… Đạo diễn đã nói, biểu hiện của cậu đang ngày một tốt lên mà…”

So sánh với sự hung dữ của Thẩm Hãn Thần, Ninh Tịch một thân tây trang màu trắng, tùy tay nới lỏng cổ áo của mình, cầm lấy túi tiền của mình, khoan thai mà dạo bước lại đây……

Thẩm Miên đau đầu không thôi nhéo nhéo trán, đi qua, kéo Ninh Tịch đến một góc, hạ giọng nói, “Cậu cũng thấy rồi, biểu hiện của Hãn Thần kỳ thật thực không tồi, nhưng dù sao cũng là người mới… Cậu nhẹ tay một chút…”

Biện pháp duy nhất hiện giờ chính là mong Ninh Tịch hạ diễn một chút.

Ninh Tịch nghe vậy, ánh mắt không chút để ý mà nhìn tới Thẩm Hãn Thần cách đó không xa, sâu kín mở miệng nói, “Người mới thì thế nào? Một người nam nhân, một chút nam tính cơ bản cũng không có, tốt nhất nên sớm rời khỏi cái vòng luẩn quẩn này cho rồi…”

Thẩm Miên: “……”

Phái nam ở đây: “……”

Lời này, đúng là giết người không đền mạng mà!

Mọi người theo bản năng mà quay đầu! Nhìn qua Thẩm Hãn Thần, quả nhiên, đối phương mặt mũi đều tái mét rồi.

Rốt cuộc vẫn là nông nổi của tuổi trẻ, vốn dĩ đã xúc động chuẩn bị chạy lấy người rồi, Thẩm Hãn Thần lại nghe được những lời này của Ninh Tịch, bàn tay phía dưới đã nắm chặt thành nắm đấm, “Thẩm đạo, diễn lại một lần!”

“Này……” Biểu tình Thẩm Miên lần đầu tiên có chút do dự.

Với trạng thái hiện nay của Thẩm Hãn Thần, Ninh Tịch nếu không chịu nhượng bộ sẽ vô cùng nguy hiểm.

Nều lần quay này lại tiếp tục NG thì đối với Thẩm Hãn Thần sẽ tạo thành một bóng ma, mà cái bóng ma này với bất kỳ diễn viên nào cũng đều là một kích chí mạng…

Thẩm Miên vốn muốn suy nghĩ lại, không nên mạo hiểm như vậy…

“Đến đây đi!”

Nhưng bất đắc dĩ hai người sẵn sàng, đều đã đi đến vị trí quay!

Thẩm Miên nhìn Ninh Tịch liếc mắt một cái, nhìn đối phương trạng thái vô cùng bình tĩnh, trong lòng không tự chủ lại yên tâm hơn vài phần.

Lấy kỹ thuật diễn của Ninh Tịch, hẳn là có thể phát huy tùy mức, thấy đối phương như vậy thì nên hạ diễn một chút, rốt cuộc không oán không thù, cô cũng không cần hủy hoại một diễn viên mới có tư chất như vậy, hơn nữa, quan sát biểu hiện của Thẩm Hãn Thần sau mỗi lần quay lại đều ngày một khá lên, chẳng lẽ…
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,916
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Nghĩ đến đây, Thẩm Miên cắn chặt răng, rốt cuộc hô một tiếng “Bắt đầu”.

Mọi người, nín thở chăm chú nhìn.

Dàn nhạc cụ lại bắt đầu vang lên, đèn pha lê phía trên lại được thắp sáng…

Phía cuối cầu thang hình xoắn ốc, hai người con trai, một đen một trắng, một trước một sau, một cái tự phụ, một cái thanh thản, chậm rãi cất bước đi xuống…

Lúc này đây, Thẩm Hãn Thần từ thái độ đến tốc độ, từ khí chất đến ánh mắt, kể cả khi Ninh Tịch nhếch môi nở nụ cười yêu nghiệt kia, tất cả đều hoàn mỹ vô khuyết, hai người, giống như hai ngôi sao cùng tỏa sáng, hòa vào nhau!

“A! Không tồi! Vô cùng tốt!”

Cùng với tiếng hô của Thẩm Miên, rốt cuộc mọi người mới nhẹ nhàng thở một hơi.

Thẩm Miên vẫn luôn tim treo ngọn cây, lúc này cuối cùng cũng an tâm.

Rất tốt rất tốt, Hãn Thần may là vẫn chịu đựng được!

Nếu như lại thất bại sẽ tạo thành bóng ma rất lớn, nhưng là, một khi chịu đựng được, lĩnh ngộ của cậu ta về kỹ thuật diễn xuất sẽ được nâng lên vô cùng lớn!

“Wow, thật tuyệt vời!” Kỷ Ngữ Manh trái tim đập như nhảy múc, “Vừa rồi khi hai người đối diện trong nháy mắt, tim tôi như sắp nổ tung vậy, chị ấy thật đẹp trai quá đi!”

Kỳ Phóng cũng là vẻ mặt ghen ghét, cảm giác như chính mình bị hai người họ làm tổn thương nghiêm trọng, “Đúng, thật sự rất đẹp trai…”

Tất cả mọi người đều không cầm lòng được mà vỗ tay, làm Thẩm Hãn Thần vội vàng tỉnh lại, bước chân lảo đảo mà đi xuống dưới, một phen đoạt lấy chai nước trong tay trợ lý, một hơi uống gần hết một nửa chai, lồng ngực phập phồng kịch liệt……

Rốt cuộc cũng chỉ là một lần bức diễn mà thôi, lại giống như ra chiến trường vậy, vô cùng sợ hãi...

Kỳ Phóng đầy mặt kinh hoàng mà trộm liếc mắt nhìn Ninh Tịch vẫn đứng đó như cũ giống chưa có gì, sau đó tiến đến bên cạnh Kỷ Ngữ Manh nói, “Ngữ Manh a……cậu xác định người cậu vừa nói, với người đang đứng kia thật sự là cùng một người sao? Cũng quá đáng sợ nha! Rốt cuộc ôn như ở đâu, chỗ nào săn sóc?”

Còn nói cái gì mà Ninh Tịch sẽ giúp người mới nhập diễn vô cùng tốt, sẽ hướng dẫn từng bước, cái gì mà cô ta diễn rất nhẹ nhàng…

Bản thân hắn có phải sắp ngất đến nơi rồi không?

Mới cảnh đầu diễn mà thôi, Thẩm Hãn Thần đã sắp bị cô gái này hành chết rồi!

Hắn Thật là vô cùng may mắn vì cảnh quay chung giữa mình với Ninh Tịch cũng không nhiều lắm…

Kỷ Ngữ Manh cắn cắn môi, “Chính là, khi chị ấy diễn cũng tôi vô cùng săn sóc và nhẹ nhàng mà… Tôi thấy việc này không thể đổ lỗi cho tiền bối được… Chẳng lẽ tiền bối diễn quá tốt cũng là sai lầm sao? Nguyên nhân chính là kịch bản phim, nó yêu cầu phải như vậy, làm sao mà tránh khỏi chứ…”

Kỳ Phóng: “……”

Ha hả, sao anh ta cứ cảm thấy như là giới tính bị bất đồng vậy?

Đối đãi với con gái thì như gió xuân ấm áp, còn khi diễn với nam nhân lại giống như gió thu lạnh lẽo vậy...

Rõ ràng có chỗ không đúng mà =.=…

Thẩm Miên nhìn thoáng qua thời gian, “Hôm nay muộn rồi, thời gian không kịp, cảnh quay còn dư lại để ngày mai tiếp tục! Tất cả mọi người đều vất vả, hôm nay nghỉ tại đây đi!”

Tuy rằng hôm nay tiến độ không hoàn thành, bất quá, có thể có được một cảnh quay đầu tiên hoàn mĩ như vậy cũng rất đáng giá.

Chờ đến khi chỉ còn lại Ninh Tịch, Thẩm Miên nhịn không được hỏi một câu, “Nếu như vừa nãy, Thẩm Hãn Thần vẫn không theo kịp tiết tấu của cậu, cậu sẽ làm thế nào?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,916
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Ninh Tịch cười cười, khóe mắt giương lên, "Sẽ không như vậy, tôi tin tưởng con mắt nhìn người của Thẩm Đạo, nếu chỉ một cảnh như vậy đã diễn không nổi, vậy đâu còn là Thẩm đạo nữa!”

Cô lần này chỉ là diễn xuất bình thường mà thôi, thậm chí còn chưa áp diễn, đã đủ thủ hạ lưu tình rồi.

Như năm đó cô áp diễn Giang Mục Dã khiến cậu ta ngóc đầu lên mà kêu mẹ, đó mới là áp diễn chân chính…

Thẩm Miên thiếu chút nữa bị nụ cười kia làm hoa mắt, vẻ mặt vô ngữ nói, “Đủ rồi đủ rồi, đến tôi cũng không buông tha nữa sao!”

“Xin lỗi, chưa kịp cắt trạng thái.”

Thẩm Miên: “……”

Hai người đứng nói chuyện, ánh mắt Thẩm Miên liếc đến Kha Minh Vũ đang đứng ở một bên, hình như là đang đợi bọn họ nói chuyện xong, “Minh Vũ, cô còn chuyện gì sao?”

“Tôi tìm Ninh Tịch tiền bối.” Kha Minh Vũ trên mặt luôn luôn không có biểu tình gì, hiếm khi lại xuất hiện tia căng thẳng như bây giờ.

Ninh Tịch có chút tò mò mà nhìn qua, không biết cô ấy tìm mình có chuyện gì.

Trước mắt mấy người mới này, cô nhất thời không nhìn thấu được tất cả, trong đó có Kha Minh Vũ, nhưng mà, ở trên người cậu ta cô lại cảm thấy một tia quen thuộc không thể nói thành lời.

Đáng tiếc cảnh diễn cùng cậu ta hôm nay lại không quay kịp, đành để đến ngày mai xem sao…

“Có thể cho em một chữ ký được không? Em là fan của chị.” Kha Minh Vũ mặt không biểu cảm mở miệng nói.

“Fan của tôi?” Ninh Tịch mày nhướng mày, thật là chuyện ngoài ý muốn, “Đương nhiên.”

Sau đó, Ninh Tịch cầm lấy giấy bút trong tay cậu ta, ký tên của mình, lại viết một câu khuyến khích.

“Cám ơn tiền bối.” Kha Minh Vũ mím môi, khom lưng cúi mình chào, sau đó liền rời đi, cũng không có nói nhiều.

Thẩm Miên nhìn Ninh Tịch liếc mắt một cái, đột nhiên hỏi một câu đầy thâm ý, “Cô biết tại sao tôi tìm được người này không?”

“Làm thế nào tìm được?” Ninh Tịch hỏi.

“Cậu ta không phải xuất thân chính quy, mà là chính mình tìm tới cửa, lúc ấy tôi tìm thật lâu cũng chưa tìm được nam phụ thích hợp, vì thế liền tùy tiện chọn cậu ta thử xem, nhưng mà, cậu ta cự tuyệt.”

“Hả? Không phải chính mình tìm tới cửa sao? Vì sao lại cự tuyệt?” Ninh Tịch khó hiểu.

“Cậu ta muốn diễn vai nam chính.”

“Ách…” Bình tĩnh mà xem xét, hình tượng như cậu ta quả thật là không thích hợp với vai nam chính, “Vậy anh lại thuyết phục được cậu ta?”

Thẩm Miên gật gật đầu, “Tôi đầu tiên cho cậu ta diễn thử một cảnh của nam chính, kỹ thuật diễn quá tốt, chỉ là hình tượng không phù hợp với vai này, cho nên tôi khuyên cậu ta thử vai nam phụ, lúc ấy cậu ta không đồng ý, về sau chính tôi phải đến tận cửa nhà cậu ta để mời.”

Ninh Tịch hơi có chút kinh ngạc, “Oh, có thể làm Thẩm đạo anh tự mình tới cửa để mời… chắc chắn không đơn giản nha, cậu ta còn gì đặc biệt khác sao?”

Thẩm Miên cười thần bí, “Đến lúc đó cô sẽ biết!”

Thẩm Miên đã nói như vậy, Ninh Tịch cũng không hỏi nhiều, tự nhiên cô lại nhớ đến một chuyện, “Đúng rồi, Thẩm đạo, đoàn phim có thể cho bạn đến thăm chứ? Tôi có một người bạn, cô ấy muốn tới đây xem một chút, khẳng định sẽ không ảnh hưởng đến quá trình quay chụp!”

“Được, bạn cô thì không thành vấn đề!” Thẩm Miên đáp ứng rất sảng khoái.

Hai người đang nói chuyện, Thẩm Miên nhìn đến cách đó không xa có một bóng người đang nhấp nhổm, nhìn chằm chằm phía này.

Thẩm Miên bất đắc dĩ nhìn đến chỗ Kỹ Ngữ Manh, “Lại là tìm Ninh Tịch?”

Kỷ Ngữ Manh liên tục gật đầu.

“Ai, vậy được rồi, được rồi! Không quấy rầy các cô!”Diễn viên bình thường khi kết thúc cảnh quay thì đều là tìm đạo diễn nói chuyện phiếm, đằng này toàn là tìm nữ chính…

“Ngữ Manh, công việc đã xong, sao còn chưa về?” Cùng thời điểm nói chuyện với Kỷ Ngữ Manh, ngữ điệu Ninh Tịch hạ xuống không ít.

Đó chính là giọng nói nhẹ nhàng!

Kỷ Ngữ Manh đột nhiên theo bản năng mà nhéo nhéo một bên tai, “Tiền bối, có thể cho em số điện thoại của chị được không?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,916
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
“Tất nhiên là được!” Ninh Tịch vươn tay.

Kỷ Ngữ Manh vội vàng đem di động của mình đưa qua.

Ninh Tịch dùng di động ấn số của mình, sau đó trả lại cho cô.

Thấy Ninh Tịch thân thiết như vậy, Kỷ Ngữ Manh lấy hết can đảm lại hỏi, “WeChat của chị là gì, có thể kết bạn được không?”

“WeChat chính là số di động tôi, trực tiếp thêm là được.”

“Vâng vâng tốt quá, cám ơn tiền bối! Tiền bối…… chị không cần tháo trang sức sao?” Kỷ Ngữ Manh nuốt nước bọt, nhìn Ninh Tịch một thân nam trang.

Lúc này trang phục trên người Ninh Tịch chính là của cô, nhưng vẫn là một bộ quần áo nam nhân, một thân giản dị, quần jean cùng áo khoác len, yên tĩnh như tràn đầy năng lượng, tùy ý trang điểm, nhưng mặc ở trên người cô, nhìn kiểu gì cũng thấy cô giống như đang trêu hoa ghẹo nguyệt…

“Tôi đang chuẩn bị đi về, chỉ là lát nữa sẽ đi bằng tàu điện ngầm, phương tiện khá lộ liễu.” Ninh Tịch trả lời.

“Thì ra là vậy, lát nữa… em…” Kỷ Ngữ Manh vừa định nói mình lát nữa cũng ngồi xe điện ngầm, di động lại vang lên, là người đại diện gọi điện thoại nói đã tới đón nàng.

Vì thế, chỉ có thể cùng Ninh Tịch cáo biệt.

“Ngữ Manh, bên này!”

“Anh Phong… Sao anh lại tới đây……” Kỷ Ngữ Manh nhìn người đang lái xe đỗ ở ven đường, vẻ mặt không cao hứng lắm.

Tiền Triệu Phong đương nhiên không biết suy tính của đại tiểu thư, “Đương nhiên là tới đón em! Hôm nay thế nào? Không gặp rắc rối chứ? Anh nói em biết, nữ chính cô ta là người chẳng ra gì, nếu em có bất mãn gì thì cứ nói thẳng ra, không cần chịu đựng, nếu em không muốn diễn phim này nữa, cùng lắm thì anh giúp em hủy hợp đồng…”

Tiền Triệu Phong muốn nâng đỡ đứa em này, tuyệt đối không để cô chịu thiệt.

Kỷ Ngữ Manh vừa nghe, lại dậm mạnh chân xuống, “Ai bất mãn với Ninh Tịch! Anh đừng nói bậy!”

“Em buổi sáng không phải còn……”

“Buổi sáng là buổi sáng! Tóm lại em đối với Ninh Tịch không có tý bất mãn nào hết! Em phải diễn nữ ba! Đừng hòng kẻ nào cướp được nó!”

Tiền Triệu Phong vẻ mặt ngây ngốc: “…”

Thật là lòng dạ nữ nhân, như mò kim đáy biển!

……

Ninh Tịch đã nói với Lục Đình Kiêu, buổi tối sẽ qua nhà anh ăn cơm, vì thế sau khi kết thúc công việc liền trực tiếp đi qua đó.

Trước cổng Bạch Kim Đế Cung.

Mạc Lăng Thiên vẻ mặt vô cùng ai oán nhìn Lục Đình Kiêu, "Này này này, sắp đến thời gian ăn tối, cậu không giữ tôi lại ăn một bữa cơm sao?”

“Ninh Tịch buổi tối sẽ đến đây.” Lục Đình Kiêu trực tiếp mở miệng. Tỏ vẻ không muốn bị quấy rầy.

Mạc Lăng Thiên tức khắc “A” một tiếng, “Tôi có người bạn thấy sắc quên bạn như cậu từ bao giờ vậy?”

Mất công mình còn cố ý tới cửa một chuyến, nói với anh ta nhiều như vậy…

“Lại nói, cậu vì cái gì lại thu nạp tên Đường Lãng kia? Hắn ta đi theo Satan lâu như vậy, chẳng lẽ một chút chi tiết trong đó cậu cũng không điều tra sao?”

“Cậu ta không phải người của tôi.” Với người như Đường Lãng, dù có muốn moi được thông tin từ miệng cậu ta đâu phải dễ.

“Cậu thậm chí còn cho hắn đến Lục Thị làm bảo vệ mà còn nói không phải người của ta…” Mạc Lăng Thiên cạn lời.

Hai người đang nói chuyện, xa xa có một bóng người đi tới.

Chỉ thấy người nam nhân kia tuổi không lớn, ăn mặc đơn giản mà thời thượng, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, vừa giống nam lại vừa giống nữa, nhưng quanh mình lại có một cảm giác quen thuộc.

Vừa thấy chính là người muốn trêu hoa ghẹo nguyệt kia…

Nhìn nam nhân trước mặt đi tới, Mạc Lăng Thiên không ý thức được mà nhìn thêm vài lần, một bên hỏi Lục Đình Kiêu, “Đó là ai a? Bạn cậu à?”

Hướng này chỉ có biệt thự của Lục Cảnh Lễ và Lục Đình Kiêu, cho nên không phải tìm Lục Đình Kiêu thì chính là tìm Lục Cảnh Lễ.

Mạc Lăng Thiên không chờ Lục Đình Kiêu trả lời, lại nhìn thấy nam nhân kia đang đi đến chỗ này, thẳng đến trước mặt bọn họ, đúng hơn là đi đến trước mặt Lục Đình Kiêu.

Nam nhân kia không có lái xe, đoán chừng là chạy lại đây, hơi hơi còn có chút thở dốc, cái cổ dài trắng nõn hơi mướt mồ hôi, sau khi đi tới, không nói lời nào liền kéo ôm cổ Lục Đình Kiêu, sau đó, cứ như vậy hôn đi lên, ánh mắt kiều diễm, thanh âm trầm thấp, “Có nhớ em không?”

Mạc Lăng Thiên như bị sét đánh, bất động đứng im tại chỗ, giống như sắp biến thành bức tượng rồi: “……”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,916
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
“Có nhớ em không?”

“Ừ.”

……

Hắn hắn hắn… Hắn đang nhìn thấy gì…

Trời sụp đất nứt, sông cạn đá mòn, vạn lôi oanh đỉnh… Thậm chí lúc trước khi nhìn thấy Lục Đình Kiêu cùng tiểu bạch thỏ ở bên nhau, cũng không khiếp sợ bằng cảnh hắn nhìn thấy giờ phút này.

Nhưng mà, khiếp sợ qua đi, tiếp đến lại là sự kinh ngạc.

Chiều đến chạng vạng, hoàng hôn, bầu trời còn vương chút sắc đỏ.

Khi nhìn chằm chằm người thanh niên kia chạm vào Lục Đình Kiêu, hơi thở trên người không kiềm chế được sự nhẹ nhàng, khẽ cài lại khuy áo vô cùng hấp dẫn, dưới ánh hoàng hôn, con ngươi kiều diễm vào khoảnh khắc ấy lại hiện lên hình ảnh người con gái xinh đẹp kiêu kỳ, kinh tâm động phách.

Mà Lục Đình Kiêu rũ mắt nhìn nam nhân kia, băng tuyết bao trùm con ngươi bỗng hóa thành mưa xuân tí tách, ánh mắt ôn nhu trân trọng giống như đang nhìn toàn bộ thế giới.

Mạc Lăng Thiên ngược lại cảm thấy, một màn này quả là hoàn mĩ…

Đù mọe! Điên rồi! Hắn thế mà lại cảm thấy…… Lục Đình Kiêu cùng nam nhân ở chung một chỗ tình chàng ý thiếp vô cùng động lòng người.

Sau khi nghe được câu trả lời của Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch tức khắc vừa lòng, quả nhiên sắc đẹp của đại ma vương là liều thuốc chết người mà, mệt mỏi sau một ngày quay phim bỗng chốc trở thành hư không.

Cô cảm thấy đại ma vương có đôi khi rất thích ăn dấm chua, đó thật sự là buồn lo vô cớ rồi, sắc đẹp hoàn hảo nhất cái thế giới này đang ở trước mặt cô, cô không bị mê mệt đến chết đã là tốt lắm rồi, sao có thể để những nam nhân khác vào trong mắt, nhìn những người đó so với đại ma vương chẳng khác gì đem hoa nhài so với bãi cứt trâu mà.

Mắt thấy hai người này đã quên đi sự tồn tại của mình, Mạc Lăng Thiên cuối cùng nhịn không được, bẽn lẽn mà giơ tay lên vẫy, “Khụ…… Cái kia…… hai vị…… ở đây còn có một người nữa đấy…”

Hắn cảm thấy nếu mình xuất hiện phá vỡ thời khắc huy hoàng này của hai người họ, liệu có bị giết người diệt khẩu hay không?

Không đúng, không phải tại hắn phá vỡ, hắn vốn dĩ đang êm đẹp đứng ở đây, hắn cũng là người bị hại mà…

“À, Mạc thiếu, anh cũng ở đây à!” Ninh Tịch nghe tiếng, quay đầu lại nhìn Mạc Lăng Thiên.

Mạc Lăng Thiên quả thực sắp khóc, “Huynh đệ, tôi vẫn đứng ở đây trước khi cậu đến? Ánh mắt này của cậu có ý gì đây...”

Ninh Tịch nhấc tay khoác lên vai Lục Đình Kiêu, một bộ bày tỏ xin lỗi, “Thật ngại quá, khi ở cùng anh ấy tôi rất khó chú ý tới người khác.”

Mạc Lăng Thiên: “………”

Lục Đình Kiêu bị một nam nhân khác hành động thân mật như vậy, mà nhìn bộ dạng hắn giống như rất mừng vậy…

Mạc Lăng Thiên sắp mù mắt rồi, “Lục Đình Kiêu…… cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Lúc trước khi tôi hỏi cậu, cậu chẳng phải nói cậu không có vấn đề gì về giới tính sao? Vậy tình huống bây giờ là thế nào? Còn khi cậu đi cùng tiểu bạch thỏ nữa… Cậu thật sự thích nam nhân ư… mẹ nó… Chẳng phải trước giờ tôi vẫn luôn trong vòng nguy hiểm sao… Còn có…… Tử Dao kia thì sao… Còn có còn có……”

Lục Đình Kiêu: “Cô ấy là Ninh Tịch.”

Cùng lúc Lục Đình Kiêu nói ra năm chữ này, trong hỗn loạn, Mạc Lăng Thiên đột nhiên há hốc mồm, “Cậu nói gì?”

Lúc này, phía sau ba người, một đứa nhóc con mềm mại như bánh bao nhỏ đang chạy như gió qua bên này, nhưng không phải chạy đến chỗ Lục Đình Kiêu, mà là lập tức ôm lấy chân thanh niên kia, trong ánh mắt tràn đầy đầy đều là kinh hỉ cùng ỷ lại.

Bánh bao nhỏ ánh mắt như vậy, nhìn giống như hai người đã quen biết từ trước vậy…

Rốt cuộc từ con trai cho đến cha nó là Lục Đình Kiêu phản ứng đều giống nhau, còn chưa từng đối với ai nhiệt tình thân mật quá như vậy, ngoại trừ… Tiểu bạch thỏ……

Lần trước ở tiệc mừng thọ của Lục Sùng Sơn, hắn tận mắt chứng kiến nhóc con này chỉ ở trước mặt tiểu bạch thỏ kia mới tỏ ra yêu quý cùng ngoan ngoãn như vậy.

Sau khi Ninh Tịch nhìn thấy bánh bao nhỏ, đừng nói Mạc Lăng Thiên, vẻ mặt đẹp trai ngời ngời của đại ma vương cũng bị cô ném ra phía sau, lập tức chạy tới ôm lấy bánh bao nhỏ
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top