Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chồng là bạn thân - Lê Thị Kim Huệ

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chồng là bạn thân - Lê Thị Kim Huệ

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,676
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Tên truyện: CHỒNG LÀ BẠN THÂN

thumb_flex-1268817311480331_file.jpg


Tác giả: Lê Thị Kim Huệ
Thể loại: Ngôn tình, hài
Nguồn: wattpad.com/user/kimhue3107
Tổng chương: 21 chương
Tình trạng: Hoàn thành

Văn án:

Hơn mười năm, hai người luôn là bạn thân của nhau. Cô ấy không hề biết ngừoi bạn mà cho là "chị em" tốt của mình lại yêu thầm mình. Thế rồi sau một đêm, định mệnh đã khiến họ ràng buộc với nhau.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,676
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 01:
"Hu... Hu... Bà cướp đời trai tân của tôi, bà phải đền cho tôi... Hu hu"

Tại một căn phòng xa hoa của một khách sạn nào đó, nhưng cảnh tượng trước mắt lại chẳng xa hoa tí nào. Một thanh niên nằm dài trên sàn nhà đang ôm chân một cô gái. Gương mặt điển trai tèm lem nước mắt, nếu nhìn kĩ con thấy cả nước mũi. Cô gái nhìn thấy mà khó xử

"Tôi... Tôi... "

"Hu hu bà có đền cho tôi không? Đời trai tân 25 năm gìn giữ của tôi. Hu hu"

"Ông nhìn mà xem. Tôi cũng vừa mất đi thứ quí giá nhất của một đứa con gái đấy. Chúng ta huề nhau được không? "

Cô gái vừa nói vừa chỉ tay lên giường. Một vệt màu đỏ trên giường trong rất đẹp nhưng cũng thật chói mắt.

Thanh niên nghe thấy thế càng khóc to hơn

"Hu hu, bà nói huề là huề thế nào? Bà hiếp tôi, giờ nói huề. Bà làm vậy rồi sao tôi có chồng nữa..."

Trời ạ, người nên nói câu đó là cô mới đúng. Nhưng cũng đúng, yếu đuối như cậu ấy thì chẳng làm gì được cô. Chắc là cô hiếp cậu ta thật.

Hai người là bạn học từ tiểu học đến hiện tại. Những năm cấp 2 thì không sao. Đến cấp 3 thì cậu ta sống thật với giới tính. Suốt ngày cứ cò kè bên cạnh cô. Còn nói cái gì là chị em tốt mãi mãi. Số phận xui khiến. Hôm qua cô vừa chia tay người yêu. Đau khổ quá nên rủ người chị em tốt này đến vài ly cho đỡ buồn. Kết quả khi tỉnh dậy, lại thấy cả hai đang ở khách sạn và cùng nằm trên một giường. Điều đáng nói là cả hai không có lấy nữa mảnh vải che thân. Còn có vệt máu trên giường đã nói lên tất cả.

"Bà có đền cho tôi không? Có cưới tôi không? Nếu không... Nếu không, ngày mai các bài báo lớn sẽ đưa tin, thanh niên vì bị bạn thân cướp sự trong trắng đã nhảy từ tầng 32 xuống"

"Được rồi, được rồi. Tôi cưới"

Ai nói cô không tin chứ người chị em này nói cô sẽ tin. Bởi cậu ta yếu đuối lắm. Mỗi lần bị ai mắng hay ăn hiếp lại tới tìm cô mà khóc hu hu. Lần này cô mà không cưới, cậu ta nhảy lầu tự sát là có thật.

Người thanh niên nghe thế liền nở một nụ cười gian xảo. Nhưng rất nhanh liền thay thế bởi những hành động yếu đuối như lấy tay vệt nước mắt, xịt xịt cái mũi. Nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương

"Bà nói thật không? Bà có lừa tôi không? "

"Tôi thề"

Cô suy nghĩ rồi. Thôi thì cứ cưới cậu ta về rồi bắt cậu ta làm cu li, dọn nhà, giặt đồ, nấu ăn cũng ổn. Còn hơn đi yêu mấy người đểu cáng để rồi mọc sừng chi chít trên đầu.

"Tôi hứa sẽ chịu trách nhiệm. Còn bây giờ thả chân tôi ra, tôi về nói ba mẹ chọn ngày lành tháng tốt mà tổ chức đám cưới, được không? "

Chàng trai nghe thế thì gật đầu lia lịa. Từ từ thả cái chân mà mình ôm khư khư nãy giờ ra.

"Bà hứa rồi đấy nhé"

"Ừ, tôi hứa"

Rồi cô gái mở cửa phòng đi ra. Chàng trai rất nhanh cũng đứng dậy. Dáng vẻ yếu đuối lúc nãy cũng chẳng còn. Anh ta lấy điện thoại, gọi cho ai đó

"A lô mẹ, chuẩn bị trầu cau để con cưới vợ... Vâng, cô ấy đồng rồi, thật không uổng công bao lâu nay con giả bê đê."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,676
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 02:
"Thật không uổng công bao lâu nay con giả bê đê"

Đám cưới được diễn ra sau hai tháng kể từ "sự kiện" đó.

Đám cưới tuy đơn giản nhưng ấm áp. Nhận được vô số lời chúc phúc từ họ hàng hai bên. Đơn giản vì ngoài cô ra, chẳng ai biết chú rể là bóng.

Ngày mà cô về thông báo với ba mẹ là sẽ làm đám cưới với anh. Ông bà ngạc nhiên nhưng cũng rất mừng. Ông bà biết anh từ rất lâu rồi và nghĩ rằng con gái gã cho anh sẽ chẳng chịu thiệt thòi. Còn cô thì cười khổ trong lòng "Ba mẹ ơi, con rể hai người là bê đê đó"

Trước đám cưới một tuần, anh cùng cô đi đăng kí kết hôn. Thủ tục xong xuôi, hai người cần giấy chứng nhận trên tay lại nhớ đến lời của người làm giấy chứng nhận "Anh Trần Vũ và chị Lê Trâm chính thức trở thành vợ chồng, được pháp luật công nhận và bảo vệ" mà lòng lâng lâng. Anh vui mừng khi kế hoạch thành công. Còn cô thì bất ngờ vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Làm cô cảm thấy không chân thực. Anh nhìn thấy cô thẩn thờ.

"Bà đừng nói với tôi là bà hối hận đó"

"Ờ... À không, tôi làm gì hối hận"

Lại là cái dáng vẻ yếu đuối, nước mắt rưng rưng của anh. Cô nhìn thấy mà thương chết đi được. Cũng không biết là mình lấy chồng hay lấy vợ nữa. Cô ôm anh

"Tôi không có hối hận, ông đừng có mà khóc nhè đấy."

Anh thấy cô ôm mình, trong lòng thoải mái muốn xỉu mà vẫn phải làm giá

"Bà hôn tôi một cái tôi mới tin"

Cô đứng hình mất 2 giây, nhưng rồi nhón chân lên, "chụt" cái trên môi anh. Cô nghĩ dù sao đây cũng là chồng mình.

Anh thấy cô hôn mình thì chỉ muốn hôn lại một cái thật sâu rồi đè cô xuống. Nhưng không, phải kiềm chế, kiềm chế.

***

Anh không còn cha. Chỉ có mình mẹ nên anh thuyết phục cô cùng sống chung với mẹ. Cô biết mẹ anh vui vẻ hiền lành nên liền đồng ý. Về phần ba mẹ cô cũng chỉ có một đứa con gái duy nhất nhưng đối tượng là mẹ anh nên ông bà đồng ý để mà cô theo chồng làm dâu. Hai gia đình đã quen biết nhau từ trước, nay con họ lại nên đôi. Nên có thể nói là thân càng thêm thân.

Đêm tân hôn, hai người cùng ngồi trên chiếc giường lớn mà bối rối nhìn nhau. Vì ở chung với mẹ nên chẳng thể chia phòng ra mà ngủ. Chỉ có thể chung phòng.

"Hay là tôi trải chiếu ngủ dưới đất. Bà ngủ trên giường đi"

"Hôm nay ông men thế cơ à? " Cô ngạc nhiên, những gì cô vừa nghe là thật sao?

"Không muốn cũng phải men thôi. Bà là vợ tôi mà, sao tôi nỡ để bà ngủ dưới đất" Anh gãi đầu nhìn cô

"Ha ha. Được rồi. Ông có ngại không? Lên giường ngủ với tôi."

Anh nghe thế thì vui mừng mà muốn nhảy tưng tưng "Vậy cũng được à? Nhưng mà ai ngủ cùng tôi, tôi sẽ ôm người đó đấy" Nói đến câu giọng anh nhỏ nhỏ như đang ngại.

Cô suy nghĩ, cũng phải thôi. Yếu đuối thế này mà.

"Được được, tôi cho ông ôm"

Anh nghe thế thì vội nằm xuống bên cạnh cô. Một giây sau liền ôm lấy cô cứng ngắt, còn gác chân lên người cô. Làm cô khóc không ra nước mắt.

Còn anh mỉm cười thầm nghĩ "Anh xin lỗi, nhưng em bị lừa rồi vợ ơi"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,676
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 03:
Một buổi tối như mọi buổi tối. Anh cùng cô nằm trên giường, chuẩn bị đi ngủ. Cô quay sang nhìn anh nói nhỏ

"Từ hôm đó đến nay... Hơn hai tháng rồi... Bà dì chưa đến thăm..."

Anh vừa nghe cô nói liền hiểu. Anh sắp được làm cha rồi sao?

Là chị em tốt của cô hơn 10 năm nay. Có lần cô còn nhờ anh mua cả BVS. Anh đương nhiên vừa nghe đến hai từ "bà dì" liền hiểu.

"Lỡ tôi có thật... Ông không thích à?"

Cô nhìn thấy nét mặt đăm chiêu của anh. Có phải anh không thích không? Nếu anh không thích cũng là đều dễ hiểu. Một tiểu mĩ thụ làm sao chấp nhận được việc mình sắp là cha?

"Không có. Tôi chỉ đang nghĩ, nếu có con rồi thì tôi làm mẹ hay bà làm mẹ?"

Một câu trả lời khiến cô suýt nữa thì lăn xuống giường. Con là cô mang nặng đẻ đau. Cái người chị em tốt kiêm chồng lại giành làm mẹ? Ông trời ơi!

"Tôi với ông, ai là vợ?"

"Bà"

"Vậy đứa nhỏ gọi người vợ là gì"

"Mẹ"

"..."

"À vậy bà là mẹ. Tôi là cha. Mà bà nhớ sinh con gái đấy, sau này tôi dạy con cách thêu thùa may vá. Mấy thằng con trai nghịch lắm. Không đáng yêu như con gái đâu"

"..."

Lại một lần nữa cô không biết nên nói gì. Chồng ơi là chồng.

Lúc này có trời mới biết anh vui sướng đến nhường nào. Anh muốn ôm cô xoay mấy vòng mà hét thật to rằng "Anh sắp được làm cha rồi" nhưng phải giả bộ. Vẫn phải là một bạn bóng. Nếu cô biết sự thật là mình bị gạt. Vì giận quá mà có khi cô phá bỏ đứa nhỏ cũng nên.

"Khuya rồi, bà ngủ đi. Ngày mai tôi chở bà đến bệnh viện kiểm tra"

Nảy giờ chỉ có câu này là được nhất. Cô nghe như có dòng nước ấm chảy qua tim. Nếu anh là một người đàn ông thực thụ. Có lẽ anh sẽ là một người chồng, người cha tốt. Có lẽ cô cũng sẽ yêu anh...

"Hôm nay không ôm tôi ngủ à?"

Mỗi tối anh đều ôm cô đến nay có lẽ đã trở thành thói quen. Hôm nay anh không ôm nên cô cảm thấy lạ

"Không, tôi sợ ảnh hưởng tới con đó"

Cô cười rồi đi ngủ. Có lẽ anh rất thích trẻ con.

Sau khi nhìn cô ngủ say. Anh cũng nằm xuống, anh không ôm cô như mọi ngày. Anh đưa tay xoa xoa bụng cô. Anh thật sự rất mong, cô đã có thai rồi. Có như vậy cuộc sống sau này của anh và cô mới được đảm bảo. Đứa con sẽ là cầu nối cho tình yêu của ba và mẹ nó.

***

Buổi trưa, sau khi nhận lấy kết quả từ bệnh viện. Thật sự là cô đã có thai. Anh vui mừng, cô thực sự có thai rồi. Là con của hai người. Anh thật sự rất mong chờ. Nhưng mà anh vẫn làm ra vẻ, vẫn phải giả vờ

"Không ngờ tôi bị bê đê mà vẫn có con được"

Chồng ơi là chồng. Cô muốn đấm vào mặt anh mấy phát. Nếu là ai nói ra câu này cô sẽ cho rằng họ muốn phủi bỏ trách nhiệm. Còn người nói ra câu này là anh, anh chỉ là nghĩ sao nói vậy thôi. Tuy nhiên, cô vẫn giận

"Ông bị bê đê chứ t*ng trùng có khuyết tật đâu mà không có con được"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,676
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 04:
Mẹ chồng hay tin cô có thai thì mừng lắm. Bà đợi ngày này lâu lắm rồi. Thằng con bà từ nhỏ đến lớn chẳng yêu ai bao giờ. Trong khi các bạn của nó chỉ mới học cấp ba đã có hai, ba đứa người yêu. Nhiều khi bà còn nghĩ có khi nào con bà bê đê thật không? Trời ạ, bà chỉ có một đứa con trai này thôi.

Không phải bà kì thị chuyện đồng giới yêu nhau. Mà là bà muốn có cháu bồng. Con bà bê đê thì lấy đâu ra cháu cho bà bồng? Nếu bà có hai, ba đứa con bà chẳng thèm quan tâm.

Nhưng đùng một cái, thằng con này của bà gọi điện về nói với bà chuẩn bị trầu cau. Còn có cả giả bê đê gì nữa. Lòng bà thật sự hoang mang. Đến hôm nay mọi chuyện coi như được sáng tỏ. Thì ra thằng con này của bà thích người gái nhà người ta. Lại không dám thổ lộ nên giả bê đê hơn 10 năm nay. Mà thằng con bà cũng ngốc nghếch quá đi. Lỡ con bé lấy người khác làm chồng thì sao? Mà nói đi cũng phải nói lại. Thằng con bà lừa người ta mình là bê đê rồi lừa luôn con người ta lên giường. Cũng chất lắm chứ.

"Ông rót cho tôi cốc nước với"

Cô và anh vừa từ bệnh viện về. Vừa về liền báo cho mẹ chồng biết nên vẫn chưa uống được cốc nước. Khát thật.

"Mau lấy cho con Trâm li nước" Bà cũng sốt ruột, không thể để con dâu với cháu nội bà khát nước được.

Cô biết mẹ chồng thương nên tùy tiện sai bảo anh như cu li. Còn anh thì đúng chất là một cu li. Cô nói gì thì nghe nấy. Đi rót rồi bưng ra ngay.

"Nước này bà uống đi"

"Hai đứa đã lấy nhau sao còn xưng ông tôi, bà tôi như thời còn đi học vậy? Mẹ thấy nên đổi cách xưng hô đi"

"Dạ từ giờ tụi con sẽ đổi cách xưng hô" Anh quay lại nháy nháy mắt với cô "Được không vợ?"

"Dạ chồng"

Cô thấy anh nháy nháy mắt với mình, cô liền hiểu. Cô hiểu chứ, anh không muốn mẹ biết được sự thật về giới tính của mình. Bà mà biết chắc sẽ suy sụp lắm.

Một tiếng dạ chồng của cô, anh nghe mà mát ruột mát gan. Đúng là mẹ của anh, lúc nào cũng tạo điều kiện cho con trai.

Sau khi hỏi tình hình của đứa bé, được bao nhiêu tuần, có khỏe không... Bà liền nói với cô

"Bây giờ con có thai rồi, con nên nghĩ việc ở nhà dưỡng thai. Khi nào sinh con xong thì đi làm lại"

"Công việc của con không có gì là cực khổ. Chỉ là ngồi văn phòng, bấm máy tính còn có máy lạnh mát mẻ. Không sao đâu mẹ ạ. Khi nào gần sinh con sẽ nghĩ. Con nghe mẹ con kể ngày xưa lúc bà ngoại có thai mẹ con còn phải ra đồng cấy lúa mà"

"Ây da, con đó. Sao lại so sánh thời xưa với thời nay. Con ngày ngày ngồi gần máy tính, không sợ bức xạ ảnh hướng tới cái thai sao?"

Cũng đúng, điều này cô chưa nghĩ qua.

Bà thấy cô có vẻ lung lay liền tiếp lời

"Nhà này không giàu có gì. Nhưng đủ điều kiện để lo cho con dâu và cháu nội. Con nghe lời mẹ, ở nhà dưỡng thai, bao giờ sinh cháu thì cứ giao cho mẹ rồi đi làm"

Bà quay sang nói với anh "Mày nói vài câu đi. Sao mày vô tâm thế? Tính để vợ mày vác cái bụng bầu đi làm à?"

Anh nghe mẹ mắng thì giật mình "Đúng đó vợ, em đừng đi làm. Ở nhà, anh nuôi được hai mẹ con mà. Để bà nội chăm sóc cháu anh an tâm hơn"

"Dạ cũng được. Ngày mai con đến cơ quan xin nghĩ rồi thu xếp công việc"

Cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Lấy anh rồi cũng rất tốt. Có mẹ chồng yêu thương như mẹ ruột. Có anh chu đáo. Còn có cả đứa con sắp đến với thế giới này của cô. À không, của hai người...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,676
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 05:
Nữa tháng sau thì cô thu xếp xong công việc và bắt đầu nghỉ phép. Cô cảm thấy có lỗi với cơ quan lắm. Nhưng cũng không thể phụ lòng mẹ chồng, bà chỉ lo lắng cho cô thôi. Một kế toán nhỏ nhoi như cô có nghĩ phép cũng chẳng ảnh hưởng nhiều tới công việc. Còn anh thì đi là cả ngày, mẹ chồng ở nhà một mình cũng cô đơn. Nhân cô hội này ở nhà với bà ấy cũng đỡ một phần.

Anh là một kĩ sư cơ khí. Tên nghề thì đàn ông là thế mà sao giới tính không được đàn ông như vậy nhỉ? Lúc nào cô cũng có cái thắc mắc đó mà chẳng thể giải thích được. Và cuối cùng, cô tự giải đáp đó là có lẽ anh sợ người khác biết được giới tính của mình nên mới phải ngụy trang như thế.

***

Suốt những tháng ngày mang thai, cô tự nhiên biến thành một con heo. Mẹ chồng ngày đêm tẩm bổ. Cô thì lại rảnh rang đến mức ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại về nhà mẹ đẻ chơi. Thế là từ 46 kg cô tăng vọt lên 62 kí. Mẹ cô nhìn thấy bộ dáng ì ạch của cô mà cứ tủm tỉm cười. Cô thề sinh xong nhất định sẽ giảm cân.

Còn hai tuần nữa là tới ngày dự sinh. Cái bụng của cô to tướng lắm rồi.

Hôm nay anh đi làm về sớm hơn mọi ngày. Vừa về mẹ anh đã gọi anh vào phòng để nói chuyện gì đó. Cô cũng rảnh rỗi nên rót hai cốc nước rồi bưng vào trong phòng để mẹ và anh vừa uống nước vừa nói chuyện.

Tới trước cửa phòng, hai tay cô bưng nước nên không thể gõ cửa được. Định bụng gọi to để chồng ra mở cửa thì cô lại nghe bên trong có tiếng nói vọng ra.

"Mày tính lừa con bé đến bao giờ?"

Lừa? Anh có chuyện gì lừa dối cô sao?

"Con tính đợi cô ấy sinh xong hẳn nói. Con sợ cô ấy kích động ảnh hưởng tới đứa con trong bụng"

Chuyện gì lại nghiêm trọng như vậy?

"Tùy mày đấy. Mà mẹ thấy cái chuyện mày giả bê đê sao có thể giấu lâu tới như vậy?"

"Thì con..."

Chưa kịp nói hết câu, bà và anh đã nghe bên ngoài có tiếng thủy tinh vỡ. Anh vội chạy ra xem... Anh thấy cô đứng ở cửa. Dưới chân mà những mảnh vỡ của thủy tinh.

"Trâm... Em..."

"Đừng, đừng gọi tên tôi."

Sau đó cô bỏ chạy. Anh lừa cô hơn mười năm nay. Sao có thể? Anh rốt cuộc là có mục đích gì?

Nhưng mà... "Rầm" một tiếng, anh chưa kịp đuổi theo đã thấy cô nằm ở đó. Đáng chết. Sàn nhà vừa mới lau vẫn còn nước.

Anh đỡ cô. Cô đau đớn van nài

"Làm ơn, cứu con tôi. Cứu con tôi... Tôi đau lắm..."

Từ lúc nào chiếc váy cô mặc đã dính một mảng máu tươi.

Mẹ anh thấy vậy thì chết trân. Con dâu bà, cháu nội bà...

"Mau, lấy xe đưa con bé đến bệnh viện"

Không rõ là anh đã lái xe với tốc độ bao nhiêu km giờ. Không rõ là anh đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ...

10 phút sau đã tới bệnh viện. Anh dùng tốc độ nhanh nhất để bế cô vào phòng cấp cứu.

Mấy phút trôi qua. Một vị bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, nặng nề hỏi một câu

"Giữ mẹ hay đứa bé?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,676
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 06:
"Giữ mẹ hay đứa bé?"

Thình thịch... Thình thịch... Tim anh đập nhanh lắm, nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Nè, làm sao vậy? Dậy đi, Vũ, dậy đi"

Anh tỉnh lại, thì ra là một giấc mơ. Trước mắt anh không phải là hành lang ở trước phòng cấp cứu. Đây là phòng của hai người. Cô không bị té đến mức nhập viện. Cô đang ở trước mặt anh, thấy anh gặp ác mộng còn gọi anh dậy.

Thật may mắn khi đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng sao nó lại chân thật như thế? Thậm chí anh có thể ngửi được thoang thoảng mùi máu tanh.

Nhìn lại thấy cái bụng đã nhô lên của cô. Anh ôm chầm lấy cô

"Anh xin lỗi. Anh sai rồi, anh sai rồi"

Cô không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn ôm lấy anh, tay còn vuốt vuốt sống lưng của anh. Cô từng nghe nói. Khi người ta gặp ác mộng, sẽ cảm thấy rất hoang mang. Nên vuốt sống lưng để trấn an họ.

"Không sao, ác mộng thôi mà. Ác mộng sẽ trái với cuộc sống. Không sao... "

Biết làm sao. Chồng cô bình thường đã yếu đuối. Nay còn gặp ác mộng thế này. Cô có bầu không được dỗ thì thôi. Lại còn phải đi dỗ ngược lại chồng mình.

Còn anh, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn lại sau cơn ác mộng đó. Nếu nó là sự thật thì sao đây? Ngoài mẹ anh ra thì cô và con là hai người quan trọng nhất trọng cuộc đời anh. Ba người họ có chuyện gì, anh bằng lòng dùng lấy mạng sống của mình ra đánh đổi.

"Tôi xin lỗi, làm bà thức giấc rồi"

"Không sao, chỉ mới 2 giờ thôi. Ngủ đi. Ngoan, nghe lời tôi ngủ tiếp đi"

Hai người đã thỏa thuận với nhau cả rồi. Bình thường nếu ở trước mặt người lớn hai bên. Cô với anh sẽ xưng hô là vợ chồng. Còn nếu chỉ có hai người, vẫn xưng ông tôi, bà tôi. Cái cách xưng hô đó đã gọi gần 20 năm nay. Không thể nói bỏ là bỏ được.

Cô ôm anh. Lần này là cô chủ động. Sau đó cô chìm vào giấc ngủ. Còn anh? Mãi chẳng thể ngủ được. Nếu cô biết được sự thật cũng có phản ứng mạnh mẽ như thế sao? Anh đưa tay xoa bụng cô. Con gái, ba phải làm sao đây?

Cái thai trong bụng cô là con gái. Đến nay cũng hơn 6 tháng rồi. Lúc biết được giới tính của đứa bé. Cả nhà ai cũng mừng rỡ. Anh thì đơn giản, miễn là con của anh và cô, trai gái anh đều thích. Mẹ anh thì không có con gái, nên bà thích có một đứa cháu gái để bà bím tóc cho cháu, mua cho cháu những bộ váy đáng yêu. Duy chỉ có cô là không được vui lắm. Anh hỏi thì cô trả lời rằng mình thích con trai, con gái sinh ra khổ đủ đường...

Anh thương cái suy nghĩ ngây thơ của cô mà ghẹo cô một câu

"Bà không sợ con trai sinh ra sẽ bê đê giống tôi hả?"

Tưởng cô sẽ nói gì, ai ngờ, cô cốc một cái rõ đau trên đầu anh.

"Ông chưa học môn sinh học à? Bê đê không lây qua đường cha con"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,676
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 07:
"Bê đê không lây qua đường cha con"

Không hiểu sao hôm nay anh đi làm mà lòng cứ không yên. Tim đập rất nhanh. Trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả. Đồng hồ vừa chỉ đến số năm anh đã vội vã tan làm

Vừa về đến nhà, anh thấy mẹ đang ngồi ở phòng khách xem ti vi một mình. Sao mẹ lại xem ti vi một mình? Không phải giờ này cô thường ngồi xem cùng sao? Quái lạ, nếu cô có về nhà ba mẹ vợ thì giờ này cũng nên có mặt tại nhà chứ, sắp tới giờ cơm tối rồi.

"Mẹ, vợ con đâu"

"Cái thằng, vừa về đến nhà đã vợ vợ. Mẹ mày ngồi đây này."

Người ta nói sinh con gái như bát nước đổ đi. Nhưng bà lại thấy con trai bà giống bát nước đổ đi hơn. Đi làm cả ngày, vừa về đến nơi liền vợ. Chẳng chút quan tâm mẹ già đang ngồi đây.

Anh cười he he lấy lòng bà "Tại con thấy mẹ ngồi đây, còn vợ con thì không thấy nên mới hỏi"

Người già như con nít mà, đôi khi hay ganh tị những chuyện nhỏ nhặt như thế.

"Vợ anh về nhà mẹ nó chơi vài hôm"

Anh thở phào nhẹ nhõm.

"Thế nó chưa nói với mày à? Sao nó bảo nói với mày rồi mới xin phép mẹ"

Lạ thật, hôm nay anh không nhận được cuộc gọi nào của cô. Mở điện thoại lên, không một tin nhắn, không một cuộc gọi nhỡ? Cô đã nói với anh lúc nào.

"Dạ con biết rồi. Con về phòng trước"

Về đến phòng. Anh có một cảm giác cô đơn đến lạ. Từ khi nào mà căn phòng này đã tràn ngập hình bóng của cô? Lúc cô cười, lúc cô nhăn mặt vì con đạp, còn có lúc cô hung dữ đánh anh...

Định bụng tắm xong sẽ gọi cho cô. Nhưng mà, khi anh mở tủ quần áo ra. Trống trơn, không còn một bộ quần áo nào của cô cả. Không phải cô về nhà mẹ chơi vài ngày sao? Sao lại mang hết quần áo đi cứ như hai người sắp li hôn vậy?

Anh bất an. Vội lấy cái điện thoại mà gọi cho cô.

Một cuộc điện thoại, cô không bắt máy

Cuộc thứ hai cũng chẳng có ai trả lời

Đến cuộc gọi thứ ba, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói hững hờ

"A lô"

"Vợ? À không Trâm, bà đang ở đâu vậy?"

"Còn ở đâu nữa? Ở nhà mẹ tôi"

"Mấy ngày bà về để tôi sang rước"

"Không về nữa. Tôi không thể sống chung với một người gian dối nhưng ông được"

"Ơ sao bà nói thế. Bà muốn bỏ tôi với con sao. Hu... Hu"

Anh không biết cô đang nói anh gian dối chuyện gì. Nhưng mà hiện giờ với thái độ đang tức giận này của cô, nước mắt của anh là hữu hiệu nhất. Cô mà nghe anh khóc kiểu gì cũng xiêu lòng. Chỉ có điều, lần này hình như anh tính sai rồi...

"Nín ngay, tui đấm vỡ mặt bây giờ."

Xem ra cô đang rất tức giận. Anh khóc mà cô không thương xót.

"Bà giận chuyện gì nói cho tôi giải thích chứ. Hức hức"

"Chuyện ông làm còn cần tôi nói?"

"Tử tù còn biết tội của mình rồi mới bị tử hình. Còn tôi, bị chết mà không biết lí do"

"Được lắm, hôm nay còn lí sự với tôi? Vậy ông trả lời tôi biết"

Ngừng một lát, hít một hơi. Cô quát to vào điện thoại

"Ông thích con nào để bị nó từ chối tình cảm mà suy sụp quá biến thành bê đê?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,676
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 08:
"Ông thích con nào để bị nó từ chối tình cảm mà suy sụp quá biến thành bê đê?"

Ặc... Ặc... Sặc nước. À quên anh không uống nước.

Kiến thức ở đâu ra vậy? Bị từ chối tình cảm xong suy sụp quá biến thành bê đê? Anh nhớ ngày xưa cô học giỏi lắm mà.

"Ơ không có, bà nghe ai nói bậy vậy? Đến bà còn không tin tôi..."

Anh còn định nói tiếp thì cô đã cắt lời

"Không cần nghe ai nói, tôi thấy quyển nhật kí của ông."

Thôi chết, quyển nhật kí của anh cô đã xem được. Bao nhiêu bí mật lộ hết cả rồi. Nhưng cô đã xem đến đoạn nào mà lại khẳng định anh bị "biến" thành bê đê vì người khác mà không phải vì cô. Cũng phải, trong quyển nhật kí đó anh không nhắc đến tên cô, chỉ đơn giản là anh nhắc đến một cô gái.

"À, chột dạ nên im lặng?"

Thấy anh im lặng cô liền nghĩ là anh chột dạ. Ra là anh vì người khác nên mới biến thành thế này. Chồng cô lại vì một con nhỏ nào đó mà biến thành bê đê. Hại đứa con chưa ra đời của cô có hai người mẹ mà không có người cha nào.

"Thôi tắt máy đi. Tức chết được."

Anh còn chưa kịp trả lời cô đã tắt máy.

Lúc này anh mới hoàn hồn lại. Đáng chết, cô ấy giận thật rồi. Anh còn chưa kịp giải thích. Anh gọi lại.

Cô thấy điện thoại hiển thị một dãy số cùng với cái tên Vũ làm cô chướng mắt không chịu nổi. Lúc nãy không cho cô một lời giải thích nào. Bây giờ gọi lại là muốn nói gì? Cô không bắt máy đấy. Xem anh ta có tức không.

Cái điện thoại cứ reo mãi. Cô bực mình tính đập điện thoại. Nhưng mà khi chiếc điện thoại bị cô giơ cao lên. Cô suy nghĩ lại. Con người có lỗi chứ điện thoại thì làm nên tội tình gì? Đúng là giận quá thì mất khôn. Thế là cô quyết định tắt nguồn điện, sau đó cho nó vào ngăn tủ tối om.

Cô tính đi ngủ. Nhưng mà một bụng bực tức thế này là sao cô có thể ngủ? Lại nghĩ đến chuyện quyển nhật kí.

Chuyện là lúc chiều cô quá rảnh. Tính dọn dẹp lại phòng ngủ của hai người. Phòng ngày nào cũng được dọn dẹp ngăn nắp. Tuy nhiên, cô muốn chính tay mình sửa sang lại dra giường, áo gối, xịt một ít nước xịt phòng cho căn phòng thoang thoảng hương thơm... Phụ nữ mang thai nên vận động nhiều cho dễ đẻ.

Đến khi cô dọn tới ngăn tủ đầu giường. Ở trong căn phòng này mấy tháng nhưng cô chưa bao giờ mở ngăn tủ này ra. Hôm nay mở ra xem nó có bụi bẩn gì thì lau chùi luôn một thể.

Mở ra thì cô thấy có một quyển sổ tầm cuốn vở. Có lẽ đây là nhật kí của anh thời còn đi học. Cô còn nhớ, thời cô học cấp hai điện thoại cảm ứng còn chưa có nên rất thịnh cái kiểu viết nhật kí này.

Cô muốn mở ra xem, nhưng mà không được hay cho lắm. Thế là cô đóng cửa tủ lại.

Cô chỉ muốn xem một chút thôi, sẽ không ảnh hưởng gì đến ai đâu. Thế là cô lại mở cửa tủ ra.

Đó là nơi cất giấu những bí mật thầm kín. Anh viết nhật kí chứng tỏ anh không muốn tâm sự điều đó với ai cả. Nếu người khác biết được sẽ như thế nào? Vậy nên cô đóng cửa tủ lại, không xem nữa.

Nhưng đây là chồng cô, mọi bí mật của anh người vợ như cô đây có quyền được biết. Cô lại mở cửa tủ ra.

Nội tâm đấu tranh dữ dội giữa việc xem và không xem. Kết quả, cô quyết định mở ra xem, nhưng chỉ xem vài dòng thôi. Cô thề, chỉ xem vài dòng thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,676
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 09:
Tò mò là bản tính sẵn có của con người. Có một số người biết kìm chế nó. Cũng có một số người có tính tò mò quá lớn mà mất cả mạng sống.

Một mặt cô muốn tôn trọng anh, một mặt lại thôi thúc cô làm điều trái ngược. Chỉ là mở quyển nhật kí ra, xem vài dòng là sẽ tốt hơn thôi. Không cần phải ngồi đây đoán non đoán già cho cực khổ. Cùng lắm là trong quyển nhật kí anh có viết mấy câu như "Là con gái thật tuyệt" hay "Làm thế nào để mọi người không biết mình là bê đê?"

Nhưng không, trong nhật kí của anh không có những dòng như thế. Cô đọc vài trang đầu, cũng không có thì đặc biệt. Trong đó có ghi vài chuyện nhỏ nhặt như: bây giờ mình đã là học sinh lớp tám. Cuối kì này mình phải cố gắng đạt học sinh giỏi để mẹ vui lòng...

Cô vừa đọc vừa cười, chồng cô rất yêu thương mẹ.

Cô đọc thêm vài trang nữa, cô muốn xem đoạn tâm trạng anh sẽ thế nào nếu biết mình bê đê. Nhưng mà những trang sau đó làm cô đau lòng, xót xa, thậm chí có một chút ghen tuông

Ngày, tháng, năm. Còn vài ngày nữa sẽ kết thúc năm học lớp 9, kết thúc cấp hai. Mình có nên thổ lộ tình cảm của mình cho cô ấy biết?

Ngày, tháng, năm. Mình còn chưa kịp thổ lộ đã bị cô ấy từ chối. Cô ấy nói, không thích yêu đương với mấy bạn nam gần nhà.

Cái câu "không thích yêu đương với mấy bạn nam gần nhà" cô thấy quen quen, nhưng ai đã nói thì cô không nhớ. Chuyện ai đã nói câu đó cũng chẳng quan trọng. Quan trọng là anh lừa dối cô hơn mười năm nay. Vậy mà cô lại bảo vệ anh. Mỗi lần có người đồn anh là bê đê cô luôn là người dập tắt tin đồn đó.

Còn nhớ một lần, năm hai người học mười một có một bạn nữ lớp bên đồn đại khắp trường anh là bê đê. Nói anh cao ráo, đẹp trai nhưng lại là một con bóng chính hiệu. Cô ta nói hôm qua thấy anh đi mua băng vệ sinh. Chắc là khát khao cảm giác là con gái thật tuyệt nên mua về để thử cảm giác. Thế là mọi người trong lớp cô ta cười ầm lên.

Chuyện này đến tai cô làm cô tức đến không chịu nổi. Còn anh chỉ cười mà nói rằng

"Kệ bạn ấy đi, tôi bê đê thật mà"

Cô nghe thấy vậy càng xót xa

"Tôi xin lỗi, tại tôi... "

Tại cô nhờ anh đi mua nên mới bị cô ta thấy. Cô đến ngày nhưng không nhớ để chuẩn bị. Cô đã hỏi mượn các bạn nữ trong lớp nhưng không một ai có cả. Đành phải nhờ anh đi mua. Cô ta nhìn thấy lại đi đồn ầm ỉ cả trường.

Cô ta là một gương mặt điển hình trong việc ghen ăn tức ở, ăn không được thì phá cho hôi. Cô ta tỏ tình mà anh không đồng ý nên tức giận kiếm cách hại người. Cộng thêm việc nhìn thấy anh mua đồ. Liền thêu dệt nên một câu chuyện hoàn mĩ. Người ta chỉ muốn tin vào những gì mình muốn tin mà không quan tâm đến sự thật là gì. Nên tin đồn cứ thế lan ra khắp trường. Chỉ hai ngày, toàn bộ học sinh trong trường đều biết.

Chín, mười năm về trước. Quan niệm sống không thoáng như bây giờ. Mọi người rất kì thị những người giới tính thứ ba. Tuy các bạn trong lớp không nói ra nhưng cô biết, mọi người đang dần xa lánh anh. Các bạn nam không rủ anh chơi bóng rổ sau mỗi buổi học. Các bạn nữ không còn đến hỏi bài anh giống như trước kia. Chỉ còn có cô vẫn đối xử với anh như bình thường. Vì chuyện này cô đã sớm biết. Và cô cảm thấy giới tính thứ ba chứ không phải bệnh truyền nhiễm nên không cần phải xa lánh, kì thị như thế.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top