Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chồng là bạn thân - Lê Thị Kim Huệ

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chồng là bạn thân - Lê Thị Kim Huệ

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,781
Điểm cảm xúc
5,479
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 20:
"Anh chê em sao?"

Anh hôn má cô cưng chiều "Anh yêu em còn không hết làm sao chê em được"

Làm sao anh có thể chê bai người phụ nữ đã chịu đau đớn, nay còn để lại sẹo để sinh con cho anh. Anh đau lòng, bất lực khi nhìn thấy vết sẹo này. Nó khiến anh cảm thấy mình đã vô dụng đến mức nào. Vợ chịu cực khổ mà mình còn nằm đó vô tri vô giác thêm gánh nặng cho cô.

Nay anh đã tỉnh dậy thì sẽ không vô dụng như thế nữa. Sẽ là chỗ dựa của hai mẹ con cô.

"Bây giờ mà mặc quần áo lại thì có hơi lãng phí không khí lãng mạn nhỉ?"

Cô thấy hai người đã trần như nhộng mà anh vẫn cứ thẩn thờ ôm cô thì lên tiếng góp ý. Cô thừa nhận mình có hơi háo sắc. Nhưng phải xem lại là cô đang háo sắc ai. Háo sắc chồng mình là hoàn toàn hợp pháp.

Anh nghe cô nói thế thì phì cười. Sao trước giờ anh không biết cô cũng có lúc bạo dạn thế này nhỉ?

Anh cười gian tà "Anh đâu có ý định buông tha em"

Nói rồi môi anh nhắm thẳng tới môi cô mà tấn công, không lệch một mi li mét nào. Cô cười ngọt ngào đáp trả nụ hôn của anh. Hai người môi lưỡi quấn quít mà hai tay anh cũng không an phận. Một tay trêu chọc nơi đẫy đà của cô. Tay kia dọc theo bụng cô mà đi xuống...

Đến khi cô thở gấp, anh mới buông tha cho đôi môi của cô rồi hôn cổ và xương quai xanh của cô. Nhìn lại những dấu ấn đỏ hồng trên cổ của cô do lúc nãy anh tạo ra. Anh cảm thấy thành tựu.

Cứ thế nụ hôn của anh dần đi xuống. Đến nơi có vết sẹo. Anh âu yếm hôn lên nó. Trong mắt anh vết sẹo của cô là đẹp nhất, nó đáng để anh nâng niu.

Nhìn lại người con gái anh đã khao khát hơn mười năm nay. Luôn ở phía sau âm thầm theo dõi cô. Những lúc cô cười, anh vui. Những lúc cô khóc, anh đau. Đến nay đã hoàn toàn thuộc về anh. Hoàn toàn là người phụ nữ của riêng anh. Anh hạnh phúc. Nếu nói hạnh phúc là một cơn sóng thì có thể cơn sóng này sẽ nhấn chìm tất cả...

Khi biểu tượng nam tính của anh đứng trước lối vào của cô, anh thì thầm bên tai cô "Anh vào, được không?"

Cô ngại ngùng "Đã là bà mẹ một con rồi anh làm như em là thiếu nữ mới lớn..."

Anh cắn nhẹ ngực cô "Nếu anh nhớ không lầm đây là lần thứ hai của em"

Cô đấm vào ngực anh tỏ vẻ dỗi hờn "Đáng ghét"

Còn không phải người nào đó là bê đê hay sao? Ai mà biết được một lần đã dính.

Anh nhấn người xuống. Một giây sau liền nghe thấy một tiếng thở dốc. Không còn đau đớn vì bị xé rách như lần đầu. Nhưng cô vẫn rất gian nan khi chứa đựng anh. Nhìn đôi mày vì cố gắng chịu đựng mà nhíu lại. Anh xót xa. Anh hôn lên đôi mày của cô. Bên dưới luật động chậm rãi nhẹ nhàng. Nơi này trước nay luôn là của anh thì không cần phải gấp gáp. Đợi cô hoàn toàn thích ứng, không còn cảm thấy đau đớn khó chịu mà sẽ thay dần nó bằng cảm giác hoan lạc vui sướng...

Cô nhìn thấy trên trán anh có một tầng mồ hôi mỏng vì chịu đựng. Trong lòng có một chút xót xa. Nếu một người đàn ông vì bạn mà nhẫn nhịn, khống chế dục vọng. Thì chứng tỏ anh ta yêu bạn rất nhiều. Một khi dục vọng lấn át lí trí, thử hỏi có mấy ai sẽ nghĩ đến người con gái dưới thân mà khống chế sức mạnh của mình?

Cô chủ động ôm lấy anh, nhìn anh cười "Em không sao..."

Anh hiểu ý cô, lúc này mới thoải mái vận động. Môi anh tìm đến môi cô. Hôn lên nó và thì thầm "Anh yêu em"

Cô lưu luyến thốt ra bốn từ "Vũ, em yêu anh"

***

Đã hơn hai tiếng trôi qua, hai bà cháu vẫn chơi cùng nhau. Bé con cũng nhớ mẹ nhưng không quấy khóc vì đã có bà nội. Bà nhìn đồng hồ đã quá giờ ăn trưa. Liền cho cháu nội ăn cơm rồi ru ngủ. Bà nhìn thấy căn phòng đã bị khóa trong thì mỉm cười thầm nghĩ: Thôi thì cứ để bọn trẻ ngủ bù khỏi ăn.

_____________

Lần đầu viết nên sương sương thôi nha ><
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,781
Điểm cảm xúc
5,479
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 21:
Anh và cô tỉnh dậy đã là buổi chiều. Lúc này cô mới hốt hoảng, thầm nghĩ "Không biết mẹ chồng có giận không?"

Cô mặc lại quần áo chỉnh tề, nhẹ bước xuống giường khi anh còn đang ngủ. Ra đến phòng khách, lại thấy hai bà cháu đang ngồi chơi với nhau.

Mẹ anh thấy cô từ phòng ngủ bước ra thì mỉm cười niềm nở "Dậy rồi à con? Có đói bụng thì xuống bếp ăn cơm, mẹ có để phần cho hai đứa. Mẹ thấy hai đứa ngủ nên không gọi dậy"

Cô thở phào nhẹ nhõm, vẫn là mẹ chồng tốt với cô "Không ạ, con không đói. Anh Vũ còn đang ngủ, khi nào anh ấy dậy con ăn cùng luôn."

Bà thấy tình cảm của đôi trẻ ngày càng khắn khít thì vui mừng. Xem ra hiểu lầm năm xưa đã thực sự được xoá bỏ. Bà cũng đã có tuổi, mọi vui buồn sướng khổ trên đời đều đã trải qua. Đến thời điểm hiện tại, chỉ mong đứa con trai duy nhất của bà được hạnh phúc bên cạnh con dâu và cháu nội. Nếu tham lam hơn một chút, bà mong sau này con dâu của cô có thể sinh nhiều đứa con. Để chúng xúm lại chơi với bà, gọi" bà nội ơi, bà nội à..."

***

Anh tỉnh lại đã thấy chỗ nằm bên cạnh trống trơn. Anh cũng không muốn ngủ nữa.

Ra đến phòng khách thì thấy ba người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời anh đang ngồi chơi với nhau. Anh hạnh phúc, thầm cảm ơn ông trời đã ưu ái anh. Cho anh một gia đình đúng nghĩa.

Cô thấy anh đã đi ra thì hỏi anh " Anh đói bụng chưa?"

Anh thưa mẹ một tiếng rồi quay sang trả lời cô "Anh đói rồi"

Cô và anh vào bếp ăn cơm.

Đang ăn cơm, anh chợt nhớ ra điều gì đó "Đúng rồi, con chúng ta tên gì?"

Suốt một tuần nay, anh chưa từng nghe cô gọi tên con bé lần nào. Khi nói chuyện với con cô cũng chỉ xưng mẹ, gọi con gái. Anh chưa từng nghe đến một cái tên nào cả.

Cô đang ăn cơm bỗng khựng lại vài giây rồi trả lời "Em chưa đặt tên cho con"

Anh ngớ người.

Cô thấy vậy thì nói thêm một câu "Em đợi anh tỉnh dậy đặt tên cho con"

Một câu đủ khiến anh đau đớn. Nếu anh không tỉnh dậy thì sao?

Như hiểu được câu hỏi của anh, cô trả lời luôn "Nếu anh mãi mãi không tỉnh dậy, em sẽ tìm người đàn ông khác đặt tên cho con rồi để anh ta trở ba của con gái em"

Nếu bình thường, khi nghe cô nói thế này, anh nhất định sẽ giận. Nhưng hôm nay anh không giận cô, ngược lại còn cảm thấy thương cô. Mấy ai có thể hiểu được hàm ý của câu "đợi anh tỉnh dậy đặt tên cho con"? Một mặt cô muốn đợi anh, đợi đến khi anh tỉnh lại cho dù là một năm hay mười năm nữa. Mặt khác cô lại mong anh sớm tỉnh lại, sớm một ngày thì tốt một ngày, vì đứa trẻ không thể nào không có tên. Cô mong anh sẽ vì hai mẹ con cô mà sớm ngày tỉnh lại. Đừng nằm yên như một khúc gỗ với hơi thở yếu ớt. Vì cô sợ, sợ một ngày hơi thở yếu ớt đó tắt đi. Anh cũng như thế mà rời bỏ cô. Bỏ lại cô một mình trên đời này.

"Anh xin lỗi" Anh nói ra lời xin lỗi với cô cũng như với con. Một người chồng, người cha như anh thật thiếu trách nhiệm.

Cô cười ngọt ngào "Xin lỗi xin phải gì chứ? Anh lo mà suy nghĩ một cái tên thật đẹp cho con. Em có công sinh còn anh chịu trách nhiệm đặt tên cho con. Được chứ?"

Anh cười rồi suy nghĩ một cái tên "Em thấy cái tên Thiên Ân thế nào? Hay đặt tên cho con là Trần Thiên Ân được không?"

Cô vẫn đang ăn cơm "Tùy anh. Con anh, anh muốn đặt tên gì cũng được."

Anh cười "Vậy ngày mai anh lên phường làm giấy khai sinh cho con"

Cô lại thở dài "Con bé sắp một tuổi mới làm giấy khai sinh, kiểu gì cũng bị phạt một khoản tiền cho xem"

***

Hôm nay bé Ân được ba đến trường mẫu giáo đón. Vừa về đến nhà, con bé thưa bà nội đi học về. Sau đó liền chạy lên phòng tìm mẹ. Anh thấy con bé chạy thì sợ con vấp ngã nên cũng đi theo sau.

Thấy cô đang ở trên giường may vá cái gì đó. Con bé liền chạy đến bên cô. Nó hỏi "Mẹ ơi, chồng là cái gì?"

Cô nghe câu hỏi của con thì phì cười thành tiếng. Trời ạ, con bé mới năm tuổi, lại hỏi chuyện chồng. Cô nhịn cười hỏi lại

"Sao con lại hỏi mẹ như thế?"

Con bé thành thật trả lời "Bạn Nam nói sau này bạn ấy sẽ là chồng con, nên con hỏi mẹ, chồng là cái gì?"

Cô lại suy nghĩ: trẻ con bây giờ cũng thật đen tối. Mới năm tuổi đã suy nghĩ đến mấy chuyện này. Tuy nhiên cô vẫn ôn tồn giải thích cho con hiểu

"Đối với mọi người mà nói, chồng là người mà con yêu thương. Là người mà sau này con sẽ sống cùng họ đến hết cuộc đời. Họ cũng sẽ yêu thương và bảo vệ con. Vậy nên bạn Nam gì đó không được tùy tiện nói mình là chồng con nữa. Con hiểu không?"

Con bé tinh nghịch trả lời "Dạ con biết rồi, lần sau con sẽ không để bạn ấy nói như thế nữa."

Cô xoa đầu con "Con gái giỏi lắm. Bây giờ về phòng thay quần áo rồi xuống ăn cơm. Bà nội đang chờ con đó"

Con bé dạ một tiếng rồi đi về phòng của mình. Con bé vừa ra thì anh lại vào. Thấy cô, anh đi tới ôm lấy cô từ phía sau, hôn lên má cô hỏi "Với mọi người chồng là như thế. Vậy với em, chồng là thế nào?"

Cô xoay người lại, áp môi mình lên môi anh, thì thầm "Với em, CHỒNG LÀ BẠN THÂN."
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top